-
Chương 246-250
Chương 246: Nhà họ Trương đáng sợ
“Tôi chỉ là tò mò thôi.” Diệp Lâm nói thẳng: “Vì sao lúc nãy tôi gọi vài chiếc taxi, cứ vừa nói muốn đi nhà họ Trương là bọn họ đều sợ hãi bỏ chạy?”
“Cái gì? Các người muốn đi nhà họ Trương hả?” Bác tài giật mình hỏi: “Các người không muốn sống nữa hả?”
Nghe vậy, cả ba người đều sửng sốt.
Nhà họ Trương không phải đầm rồng hang hổ, sao còn dính dáng đến sống chết nữa vậy?
“Ý anh là sao?” Diệp Lâm tò mò hỏi: “Đi nhà họ Trương, nhiều lắm là không cho chúng tôi đi vào, chứ chẳng lẽ còn muốn mạng chúng tôi nữa?”
“Haizz, các người quả nhiên là người vùng ngoài!” Bác tài lắc đầu, muốn nói lại thôi.
“Tôi chính là người địa phương.” Hoàng Tiềm nói: “Nhưng sao tôi không biết nhà họ Trương có chỗ nào đáng sợ?”
“Vậy là anh ở cũng như không ở rồi.” Bác tài lắc đầu.
Bác tài vào nam ra bắc, nghe được rất nhiều tin tức.
Diệp Lâm cũng cảm thấy loại người như bác tài có thể cảm nhận được nguy hiểm mà loại người như Hoàng Tiềm không thể cảm nhận được.
Vậy nên Diệp Lâm lại lấy ra tờ một trăm đô, cười nói: “Anh cứ lái xe đi, chúng ta trò chuyện linh tinh thôi, không phải bảo anh đưa bọn tôi đi nhà họ Trương, đừng căng thẳng.”
Nhờ tác dụng của tiền tài, sắc mặt bác tài dễ nhìn hơn một chút.
Anh ta đạp ga, tiếp tục chạy xe, còn không quên lẩm bẩm: “Dù các anh bảo tôi đưa đi thì tôi cũng không dám đưa đi.”
“Cho anh một nghìn tệ, anh có đi hay không?” Hoa Quốc Đống cười hỏi.
“Không đi!” Bác tài không chút do dự mà từ chối.
“Mười nghìn tệ thì sao?” Hoa Quốc Đống lại nói.
Mười nghìn tệ tương đương với doanh thu một tháng của tài xế bình thường.
Lần này, bác tài hơi do dự, nhưng nghĩ nghĩ rồi vẫn lắc đầu, kiên quyết nói: “Không đi! Bao nhiêu tiền cũng không đi! Tôi sợ có mạng đi lại không có mạng về để tiêu tiền!”
Diệp Lâm tò mò hỏi: “Rốt cuộc nhà họ Trương có cái gì mà khiến cho các anh sợ đến mức như vậy?”
“Haizz, các anh đừng hỏi nữa.” Bác tài thở dài, vẻ mặt sợ hãi: “Tóm lại là các anh cũng đừng đi.”
Lúc này, Diệp Lâm lại móc ra tờ một trăm đô, sau đó cười cười, dứt khoát gom đủ một nghìn đô xòe ra trước mặt bác tài.
“Nói thử xem!”
“Nói hết những chuyện anh biết về nhà họ Trương, số tiền này sẽ là của anh!”
“Chúng tôi mới đến đây, chỉ tò mò thôi chứ không có ý gì khác, cũng sẽ không nói với người khác những gì anh nói.”
Nhìn một nghìn đô, bác tài do dự vài giây, đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, cuối cùng cắn răng một cái, quay đầu xe, chạy tới một khu phố ít người, thả chậm tốc độ lại, từ từ nói ra tình hình thực tế.
“Hiện giờ không thể đi nhà họ Trương được! Bên kia quỷ dị lắm!”
“Vốn dĩ người không liên quan không được phép đến gần dinh thự nhà họ Trương. Xung quanh dinh thự đều có người hầu và thị vệ tuần tra. Nếu lỡ đi nhầm vào thế nào cũng bị mắng một trận, có khi còn bị đánh tơi tả.”
“Có điều, sau này nhà họ Trương trở thành vùng cấm. Cứ hễ là xe hoặc người đi gần đó đều bị mất tích một cách bí ẩn.”
“Chỉ riêng công ty chúng tôi thôi, đã có mười mấy tài xế bị mất tích bên đó rồi.”
“Vậy nên công ty chúng tôi ra lệnh là không cho bất cứ tài xế nào lái xe chở khách qua bên kia, nếu không thì phải tự mình gánh lấy hậu quả.”
Nghe bác tài kể xong, ba người đều cảm thấy rất bất ngờ.
Không ngờ nhà họ Trương lại trở thành vùng cấm trong thế giới bình thường? Không cho phép ai đi gần, nếu đi liền sẽ mất tích?
“Có nhiều người mất tích vậy mà không có ai quản sao?” Hoa Quốc Đống không nhịn được hỏi: “Phủ Phụng Thiên đâu? Các anh không đi báo án hả?”
Bác tài thở dài, cười khổ nói: “Có phải anh là sinh viên vừa tốt nghiệp, chưa từng bị xã hội dạy dỗ hay không? Ai quản hả? Người ta có tiền có thế, dùng tiền đuổi người là xong rồi, có ai quản cơ chứ?”
“Phụng Thiên là nơi xa trời xa hoàng đế, nhà họ Trương lại một tay che trời ở địa phương, đừng nói là chỉ có vài người mất tích ở gần nhà bọn họ, cho dù là bọn họ giết người trên đường cái thì cũng không ai dám quản!”
“Buồn cười!” Hoa Quốc Đống nghe vậy thì tức điên lên: “Nhà họ Trương đúng là coi trời bằng vung mà! Nếu chỗ các người không ai quản thì để bọn tôi tới quản!”
Nghe lời nói mạnh miệng của Hoa Quốc Đống, bác tài sợ tới mức cắt ngang lời nói của anh ta: “Anh này, ăn nói cho cẩn thận! Có một số lời nói không thể nói bậy được, cẩn thận tai vách mạch rừng!”
“Haizz, nghe giọng nói của các anh, đúng là người vùng ngoài rồi. Tôi không quan tâm các anh đến đây để làm gì, hãy nghe lời khuyên của tôi đi, tuyệt đối đừng đi nhà họ Trương, các anh chọc không nổi đâu!”
Diệp Lâm thấy không thể hỏi thêm tin tức hữu dụng gì từ chỗ bác tài nữa, liền bảo bác tài dừng xe lại rồi đi xuống xe.
“Không ngờ nhà họ Trương lại kiêu ngạo như thế!” Hoa Quốc Đống tức giận bất bình nói: “Sư phụ, lần này anh nhất định phải dạy dỗ bọn họ một trận ra trò, để trả lại lẽ phải cho người dân Phụng Thiên!”
“Ừ!” Diệp Lâm gật đầu, sau đó hỏi Hoàng Tiềm: “Anh có xe địa phương không?”
“Có, có điều đã lái đi Yến Kinh rồi.” Hoàng Tiềm bất đắc dĩ cười nói: “Hay là tôi gọi điện thoại cho người đưa chúng ta một chiếc xe?”
Hoàng Tiềm gọi một cuộc điện thoại.
Không bao lâu sau, đàn em của anh ta lái một chiếc xe thương vụ tới đây.
“Đi thôi, lên xe!” Diệp Lâm mở cửa xe: “Đi nhà họ Trương, để xem chúng ta có bị mất tích một cách bí ẩn hay không?”
Chương 247: Hoàng Tam Gia lắc lư trái phải
Nhà họ Trương.
Gia chủ Trương Văn Viễn đang trái ôm phải ấp trong bữa tiệc ăn mừng.
“Ha ha, thằng nhãi họ Diệp kia không biết tự lượng sức mình, dám đến địa bàn của tôi!”
“Lần này tôi phái ông Hồ đi lập công chuộc tội, chỉ mong ông ta đừng làm tôi thất vọng!”
Hóa ra ngay lúc Diệp Lâm lên máy bay, nhà họ Trương ở Phụng Thiên đã hay tin và nhanh chóng đưa ra cách xử lý.
Đây chính là uy lực của tiền tài, có thể nắm giữ được mọi tin tức hữu dụng.
“Lần này anh Hồ tự mình đi, thế nào cũng làm cậu ta trở tay không kịp, nhất định sẽ thắng lợi trở về!”
Hoàng Tam Gia làm phản lần nữa, khom người hầu hạ, nói những lời nịnh hót không đâu vào đâu.
Thật ra thì theo đánh giá của ông ta về thực lực của Diệp Lâm, ông ta cho rằng lần này Hồ Đại Tiên lành ít dữ nhiều.
Có điều, gia chủ nhà họ Trương không cho rằng như vậy, và Hồ Đại Tiên cũng nóng lòng lập công chuộc tội, nên chủ động xin ra trận.
“Hừ, trong năm đại gia tộc các người, chỉ có nhà họ Hồ là đáng tin cậy khi xảy ra chuyện!”
Sắc mặt Trương Văn Viễn trở nên âm trầm.
“Nuôi một đám vô dụng các người, chỉ đẹp chứ không xài được. Sau này, bốn nhà các người đều phải nghe theo lệnh của nhà họ Hồ, cũng đừng có tự xưng năm đại gia tộc nữa, có một đại gia tộc họ Hồ là đủ rồi. Bốn đại gia tộc các người đều bị xóa tên!”
Nghe vậy, Hoàng Tam Gia cảm thấy không cam lòng, nhưng cũng phải gật đầu đồng ý, không dám tỏ vẻ oán hận một chút nào.
Rốt cuộc thì người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Đúng lúc này, điện thoại của Trương Văn Viễn đổ chuông.
Ông ta nhìn số gọi rồi cười nói: “Là bên phía sân bay gọi đến. Xem ra là ông Hồ thành công rồi!”
Dứt lời, Trương Văn Viễn bấm nghe máy, chỉ là tươi cười trên mặt dần cứng lại.
Hoàng Tam Gia ở bên cạnh xem mặt đoán ý, mơ hồ đoán được đáp án, thầm đau buồn vài giây thay ông Hồ.
Bộp!
Ngay sau đó, Trương Văn Viễn đập mạnh điện thoại xuống bàn, màn hình điện thoại vỡ nát.
“Ông Trương… có chuyện gì vậy?” Hoàng Tam Gia biết rõ còn cố tình hỏi.
“Ông Hồ chết rồi…” Sắc mặt Trương Văn Viễn càng thêm âm trầm: “Bên phía sân bay nói ông Hồ chết đột ngột, không thấy ai ra tay. Còn đám người Diệp Lâm thì đã ra khỏi sân bay, chắc là đang đi về phía tôi.”
Cái gì?
Nghe vậy, Hoàng Tam Gia giật nảy mình.
Tuy rằng ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nghe thấy Diệp Lâm đang đi đến đây thì vẫn có chút hoảng loạn.
Một người không thể hầu hai chủ.
Chờ lát nữa gặp mặt, ông ta nên giải thích như thế nào đây?
Rốt cuộc là mình phục tùng Diệp Lâm, hay là nghe theo lệnh của nhà họ Trương?
“Hừ!”
Trương Văn Viễn đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu cậu ta muốn chết thì cứ tới đây đi!”
Dứt lời, Trương Văn Viễn khom người nói với ông cụ bên cạnh vẫn luôn im lặng nãy giờ: “Đoan Mộc tiên sinh, lát nữa phải nhờ tiên sinh ra tay rồi!”
Ông cụ họ Đoan Mộc vừa uống rượu vừa gật đầu, nói bằng giọng điệu khàn khàn: “Cứ giao cho tôi!”
Lúc bọn họ đang nói chuyện, bên ngoài có người đi vào báo tin.
“Gia chủ đại nhân!”
“Bên ngoài có ba người tới, một người tự xưng là Diệp Lâm, nói là muốn gặp ngài!”
Nghe vậy, Trương Văn Viễn cười lạnh nói: “Tới đúng lúc lắm, bảo bọn họ vào đi!”
Ông cụ họ Đoan Mộc chợt dừng uống rượu, ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Hoàng Tam Gia cũng hoảng sợ mà nhìn lên bên ngoài.
Một lát sau, đám người Diệp Lâm cất bước đi đến.
Hoàng Tam Gia thấy vậy thì vội vàng trốn ra sau lưng Trương Văn Viễn, không dám gặp mặt Diệp Lâm.
Rốt cuộc thì hiện nay nhà họ Bạch và nhà họ Liễu đều đang bị nhốt vì tội phản bội nhà họ Trương
Chỉ có nhà họ Hoàng của Hoàng Tam Gia dẫn đầu phản chiến mới giành lại tư cách hầu hạ nhà họ Trương.
Cùng lúc đó, trên người Hoàng Tam Gia vẫn còn huyết chú do Diệp Lâm gieo lên.
Một bên là nhà họ Trương hùng mạnh. Một bên là Diệp Lâm có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào.
Hoàng Tam Gia kẹp ở giữa hai bên, nói dễ nghe một chút là thuận lợi mọi bề, còn sự thật thì là như đứng đống lửa, như ngồi đống than, không thể làm hài lòng bên nào cả.
“Cậu chính là Diệp Lâm hả?”
Nhìn thấy kẻ thù giết con trai, đôi mắt Trương Văn Viễn đỏ ngầu.
“Ông ta tên là Trương Văn Viễn, là gia chủ hiện nay của nhà họ Trương.” Hoàng Tiềm nhỏ giọng giới thiệu bên tai Diệp Lâm.
Đồng thời, Hoàng Tiềm đánh giá hiện trường, có chút yên tâm khi không nhìn thấy Tọa Sơn Điêu.
Đương nhiên, trong lòng anh ta cũng biết rằng với thân phận hiển hách của mình, Tọa Sơn Điêu sẽ không dễ dàng tham gia loại tiệc tùng nhỏ thế này!
Chỉ cần không có Tọa Sơn Điêu là vẫn có thể đánh nhanh thắng nhanh.
“Gia chủ nhà họ Trương đúng không?” Diệp Lâm không coi ai ra gì mà ngồi xuống đối diện ông ta, mở miệng hỏi: “Nói nghe xem, ông mới phái người đi gây chuyện với tôi nữa, ông định làm gì đây? Rồi tính bồi thường thế nào cho tôi?”
Bồi thường?
Nghe vậy, Trương Văn Viễn lập tức vỗ bàn đứng dậy, nổi giận nói: “Mày giết con trai tao, còn hỏi tao muốn làm gì hả? Tao đương nhiên là phải báo thù cho con trai tao rồi!”
“Ý ông là thằng nhãi tranh giành linh chi nghìn năm với tôi trong hội đấu giá ở Lê Viên đấy hả?”
Diệp Lâm cười khẽ.
“Anh ta bị con rắn khổng lồ do người nhà các ông nuôi dưỡng nuốt trọn!”
“Sao đến cuối cùng lại đổ lên đầu tôi?”
Trương Văn Viễn giận dữ: “Không phải là con rắn kia nghe lời mày hay sao? Mày còn ngụy biện nữa hả?”
“Nghe lệnh tôi?” Lúc này, Diệp Lâm nhìn về phía Hoàng Tam Gia đang núp phía sau, cười nói: “Khi ấy Hoàng Tam Gia cũng nói là nghe lệnh tôi. Sao bây giờ gặp mặt, ông lại không chào hỏi một câu nào vậy?”
Còn chưa nói xong, Diệp Lâm đã đánh thức huyết chú.
Hoàng Tam Gia vốn đang suy nghĩ nên nói như thế nào thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, lồng ngực đau đớn.
Cảm giác khó thở và bất lực tràn ngập trong lòng, dường như là đang cận kề với cái chết.
“Diệp… Diệp tiên sinh… tha mạng đi…”
“Tôi chỉ đang ép dạ cầu toàn thôi… Tôi trung thành với Diệp tiên sinh…”
Hoàng Tam Gia vừa lăn vừa bò đến bên cạnh Diệp Lâm, đau khổ cầu xin tha mạng.
Chương 248: Băng Kim Cương
Hoàng Tam Gia vừa ôm vết thương, vừa ôm đùi Diệp Lâm cầu xin.
Nhưng Diệp Lâm chỉ chậm rãi rót cho mình một tách trà, nhấp một ngụm rồi hỏi: "Nhiệm vụ tôi giao cho ông, ông làm đến đâu rồi? Có phải ông xem lời của tôi như gió thoảng mây bay nên vừa trở về đã thay lòng rồi, đúng không.”
"Tôi bảo ba nhà các ông liên thủ tấn công nhà họ Trương, tại sao các ông lại về phe nhà họ Trương vậy?"
Hoàng Tam Gia sợ đến mức vội vàng giải thích: “Tôi không dám, tôi không dám thay lòng.”
"Lúc trở về, đúng là bọn tôi có ra tay, nhưng nhà họ Trương cũng không phải dạng vừa, xung quanh có cao thủ trợ giúp, có thể hạ gục bọn tôi trong chớp mắt."
"Bây giờ nhà họ Liễu và nhà họ Bạch đều đang bị giam lỏng, chỉ có tôi là phải cam chịu gian khổ, chờ đợi thời cơ."
Lời này đã cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ giữa nhà họ Hoàng và nhà họ Trương.
Nhưng Hoàng Tam Gia cũng rất bất lực, giờ đây mạng sống của ông ta đã nằm trong tay đối phương, trái tim ông ta có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào nên đành phải nhượng bộ.
Trương Văn Viễn ở bên cạnh trông vẻ mặt rất khó coi.
Trong lòng thầm nghĩ: “Khi nào xong chuyện, mình sẽ là tiêu diệt nhà họ Hoàng ba phải này đầu tiên!”
"Là cao thủ phương nào mà trong nháy mắt đã hạ gục các ông?" Diệp Lâm lại hỏi.
Nghe vậy, Hoàng Tam Gia dừng lại, lén liếc nhìn ông Đoan Mộc đang ngồi đó.
"Là tôi đây!" Đoan Mộc Kỳ nghiêm túc nói.
Thật ra, Diệp Lâm không cần hỏi cũng có thể biết, ông già này là người duy nhất có mặt không để lộ sức mạnh.
Thoạt nhìn đã biết là một cao thủ.
"Ha ha!" Nhìn thấy ông Đoan Mộc lên tiếng, Trương Văn Viễn như thể được tiếp thêm sức mạnh, sự tự tin tăng lên gấp đôi: “Diệp Lâm! Cậu cũng nhìn thấy rồi đấy! Bên cạnh tôi có ông Đoan Mộc, cậu có thể làm gì tôi chứ?"
"Nếu biết điều thì mau quỳ xuống xin tôi tha thứ đi, nể tình cậu còn trẻ, tôi có thể tha cho cậu một con đường sống!"
Diệp Lâm không trả lời, chỉ búng ngón tay một cái.
Một giọt rượu tràn ra khỏi cốc nhanh chóng bắn ra.
Chỉ nghe thấy "choang" một tiếng.
Ly rượu trước mặt Trương Văn Viễn bỗng nhiên nổ tung, khiến rượu nhuộm đỏ chiếc áo trên người ông ta.
Cảnh tượng này khiến tất cả những người có mặt đều bị sốc.
Bởi vì tốc độ của Diệp Lâm quá nhanh, không kịp cảnh giác.
Đoan Mộc Kỳ dù ở bên cạnh nhưng cũng không thể ngăn cản được.
"Tôi không làm gì được ông sao?"
Diệp Lâm ra tay khiến mọi người ngạc nhiên, sau đó bình tĩnh nói.
“Đừng nói bên cạnh ông chỉ có một lão già hấp hối không thể bảo vệ nổi ông. Cho dù có thêm mười tám người nữa, nếu tôi muốn lấy mạng ông cũng dễ như ăn kẹo thôi, không ai có thể ngăn cản!"
Cái gì?
Lời này vừa nói ra, Trương Văn Viễn cả kinh, còn Đoan Mộc Kỳ thì tức giận.
Đòn vừa rồi của Diệp Lâm thật sự đã khiến Trương Văn Viễn sợ hãi.
Nhìn ly rượu trước mặt, ông ta thầm nghĩ, nếu đổi lại là cơ thể bị trúng đòn, có thể ông ta đã ngã xuống vũng máu rồi.
Ở trước mặt Đoan Mộc Kỳ, làm vỡ ly rượu của Trương Văn Viễn chỉ trong vài giây, điều này giống như đánh thẳng vào mặt Đoan Mộc Kỳ, coi ông ta như không khí vậy.
Rầm!
Đoan Mộc Kỳ đập bàn, đứng phắt dậy, tức giận nói: "Cậu cho rằng tôi chỉ là vật trang trí thôi sao?"
"Nào, đến đây, để tôi được lĩnh giáo vài chiêu của cậu!"
Đoan Mộc Kỳ không chịu chấp nhận, muốn tự mình chiến đấu với Diệp Lâm.
"Ông không phải đối thủ của tôi." Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Tôi khuyên ông nên về quê dưỡng lão đi!"
Nghe vậy, Đoan Mộc Kỳ càng tức giận hơn, miệng phì phò, trừng mắt nhìn Diệp Lâm.
Điều khiến ông ta tức giận nhất trong đời là có người nói ông ta đã già.
Chính vì có người cho rằng ông ta đã "già" nên ông ta đành phải đến nhà họ Trương làm khách, nhưng trong thâm tâm, ông thực sự không muốn đến đây. Ở đây có gì khác gì viện dưỡng lão đâu chứ?
Bây giờ, Diệp Lâm trước mặt câu trước “ông già”, câu sau “ông già”, mỗi câu như một cái gai, kích thích thần kinh nhạy cảm của Đoan Mộc Kỳ.
Vậy nên, ông ta quyết tâm phải đấu với Diệp Lâm để giải tỏa cơn tức giận trong lồng ngực.
Thấy Đoan Mộc Kỳ nổi giận, định ra tay.
Trương Văn Viễn ngồi bên cạnh cười toe toét, tràn đầy tự tin.
"Thằng nhãi này! Cho dù cậu là ai, nếu dám chọc giận ông Đoan Mộc thì cậu chết chắc rồi!"
"Cậu có biết ông Đoan Mộc là người như thế nào không?"
Không đợi đối phương trả lời, Trương Văn Viễn đã tự mình nói tiếp: "Ông Đoan Mộc từng là một trong ba đại Kim Cương dưới sự chỉ huy của Tọa Sơn Điêu! Bây giờ, tuổi tác đã cao nên đã nghỉ hưu và đến chỗ tôi, nhưng thực lực thì vẫn không kém gì so với trước kia đâu!"
Cái gì?
Ngay khi những lời này nói ra, Hoàng Tiềm đã bị sốc.
Đúng là lo sợ điều gì thì điều đó sẽ xảy ra.
Tuy rằng trước mắt không có Tọa Sơn Điêu, nhưng lại có một cao thủ từng là thuộc hạ của Tọa Sơn Điêu?
Hơn nữa còn là một trong ba đại Kim Cương!
Chẳng trách nhà họ Trương lại tự tin đến thế.
Có một cao thủ mạnh mẽ như vậy bảo vệ, cộng thêm mối quan hệ với Tọa Sơn Điêu, ai có thể đánh bại họ cơ chứ?
"Ha ha, đám người người ngoại bang các cậu, cho dù chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng chắc hẳn là đã nghe nói tới danh tiếng của Tọa Sơn Điêu, đúng không?" Trương Văn Viễn kiêu ngạo nói: "Đó là nhân vật mạnh số một của Phụng Thiên bọn tôi!"
Nhắc đến Tọa Sơn Điêu, khuôn mặt Trương Văn Viễn càng trở nên kiêu hãnh hơn.
Nhà họ Trương, với tư cách là người giàu nhất Phụng Thiên, hàng năm chắc hẳn thu phục được rất nhiều người quyền lực như Tọa Sơn Điêu.
Nếu không thì sao ngay cả ba đại Kim Cương đã nghỉ hưu cũng có thể được cử đến nhà họ Trương để bảo vệ cơ chứ?
Mối quan hệ giữa hai bên đã quá rõ ràng!
Nếu như nhà họ Trương gặp khó khăn, Tọa Sơn Điêu làm sao có thể ngồi yên được?
"Hừ!" Đoan Mộc Kỳ hừ lạnh một tiếng, mặc dù vì tuổi già nên ông ta đã rút lui khỏi hàng ngũ Kim Cương, được phái đến đây.
Nhưng thật ra ông ta vẫn không cam lòng, cho rằng mình vẫn mạnh mẽ như ngày nào, không kém gì Kim Cương mới được bổ nhiệm.
"Hôm nay, tôi sẽ tự tay giết chết cậu, cho cậu biết năng lực của tôi!"
Dứt lời, một luồng khí lạnh tụ lại trong lòng bàn tay Đoan Mộc Kỳ, khiến không khí xung quanh đột nhiên đóng băng và nhiệt độ giảm mạnh.
"Là Hàn Băng Chưởng!" Thấy vậy, trên mặt Trương Văn Viễn lộ ra vẻ ngạc nhiên và vui mừng, vội vàng bước sang một bên: “Ông Đoan Mộc, cuối cùng ông cũng nghiêm túc, vừa vào trận đã sử dụng tuyệt chiêu Hàn Băng Chưởng rồi!"
Cái gì… Hàn Băng Chưởng?
Nhìn thấy Đoan Mộc Kỳ thi triển tuyệt kỹ độc đáo, Hoàng Tiềm ở bên cạnh cũng kinh hãi thốt lên: "Chẳng lẽ... Ông chính là Băng Kim Cương dưới sự chỉ huy của Tọa Sơn Điêu?"
Theo truyền thuyết, có một cao thủ dưới quyền Tọa Sơn Điêu đã ẩn dật trong núi tuyết mười năm với cơ thể trần trụi và phát triển ra chiêu Hàn Băng Chưởng, bất khả chiến bại ở Phụng Thiên.
Kẻ nào bị lòng bàn tay đánh trúng sẽ giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng, toàn thân sẽ lạnh cóng mà chết!
Sau đó, ông ta gia nhập quân đội Tọa Sơn Điêu, trở thành một trong ba Kim Cương vĩ đại và được mệnh danh là Băng Kim Cương.
Hoàng Tiềm đi quanh Phụng Thiên một vòng, tất nhiên cũng nghe nói tới danh tiếng đáng sợ của Băng Kim Cương.
Hôm nay gặp mặt, quả là danh bất hư truyền.
"Haha, thì ra vẫn có người nhớ danh hiệu của tôi?"
Đoan Mộc Kỳ mỉm cười, toàn thân phát ra khí lạnh: "Đúng vậy, tôi chính là Đoan Mộc Kỳ, từng là Băng Kim Cương dưới sự chỉ huy của Tọa Sơn Điêu!"
Chương 249: Long Viêm
Lúc này, trên làn da lộ ra ngoài của Đoan Mộc Kỳ xuất hiện một lớp tinh thể băng mờ nhạt, toàn thân tản ra khí lạnh.
Cả người dường như hóa thành một khối băng ngàn năm, khiến người ta không dám đến gần.
Chẳng trách Trương Văn Viễn lại lập tức trốn ra thật xa.
Hoàng Tam Gia không khỏi rùng mình, cơn đau ở ngực thậm chí cũng trở nên yếu đi một chút vì lạnh.
“Lạnh quá…” Hoa Quốc Đống cũng run rẩy.
Trong nhóm ba người, Hoa Quốc Đống là người yếu nhất, lại ăn mặc mỏng manh như vậy, làm sao có thể chịu được thời tiết lạnh giá này?
Hoàng Tiềm thấy vậy, vội vàng kéo Hoa Quốc Đống đứng dậy lùi lại, sau đó lui ra khỏi cửa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm đôi chút.
Cùng lúc đó, Hoàng Tiềm nhỏ giọng nói với Diệp Lâm: "Long Vương... Hay là chúng ta rút trước nhé?"
Hoàng Tiềm định sẽ rút lui.
Một mặt, đối thủ là một cao thủ hàng đầu đã nổi tiếng từ lâu ở Phụng Thiên nên có lẽ không dễ đối phó.
Mặt khác, cho dù có thể đánh bại đối thủ thì thắng cũng vô ích, ngược lại sẽ khiêu khích Tọa Sơn Điêu đứng sau ông ta.
"Muốn chạy?"
Nghe vậy, Đoan Mộc Kỳ cười nhạo: "Bây giờ mới muốn rời đi… Đã quá muộn rồi!"
Vừa nói, Đoan Mộc Kỳ vừa nhẹ nhàng phất tay, ly rượu và chai rượu trước mặt đều đông cứng thành một bức tượng bằng băng.
Thật đáng ngạc nhiên.
Nếu sức mạnh như vậy chạm vào cơ thể con người thì có thể tưởng tượng sẽ ra sao.
Hoàng Tiềm thấy vậy, không khỏi hít một hơi khí lạnh, vội vàng nhắc nhở Diệp Lâm: "Đừng để băng chưởng của ông ta đánh trúng, cũng đừng đỡ trực tiếp."
Tuy nhiên, nắm đấm không có mắt, một khi giao chiến, ai có thể đảm bảo sẽ không bị dính vào cơ chứ?
Huống chi, đối với cao thủ hàng đầu như vậy, hiển nhiên là không thể tránh khỏi mọi đòn tấn công được.
Đoan Mộc Kỳ cũng cười nhạo: “Có trúng hay không, chỉ sợ không do các người quyết định!”
Vừa nói, Đoan Mộc Kỳ dùng lòng bàn tay trái đánh ra, như tạo ra một đợt sóng lạnh bay thẳng về phía Diệp Lâm.
"Ha ha!" Nhìn thấy Đoan Mộc Kỳ cuối cùng ra tay, Trương Văn Viễn đứng từ xa đứng quan sát trận chiến, vui mừng nhảy nhót: "Lên đi! Ông Đoan Mộc! Giết tên nhóc kia! Cho bọn chúng biết ông mạnh cỡ nào đi!"
Hoàng Tam Gia thấy vậy, cho rằng nhà họ Trương chiếm thế thượng phong, bèn bò trên mặt đất, đến trước mặt Trương Văn Viễn, khóc lóc: "Trương đại nhân, cứu tôi với... Tôi vẫn trung thành với nhà họ Trương mà…”
"Cút ra!" Trương Văn Viễn nói, đá Hoàng Tam Gia ra, đồng thời cảnh cáo: "Sau khi đánh chết tên nhóc họ Diệp kia, tôi sẽ xử lý ông sau!"
Ngay sau đó.
Hàn Băng Chưởng của Đoan Mộc Kỳ đánh thẳng vào Diệp Lâm.
Không khí xung quanh tràn ngập hơi lạnh.
"Sư phụ, cẩn thận!"
"Long Vương, nhanh trốn đi!"
Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm trở nên rất lo lắng khi thấy Diệp Lâm không hề tránh đi.
"Haha... Đã từ bỏ việc phản kháng rồi à?"
Đoan Mộc Kỳ nhìn thấy cảnh này, cho rằng Diệp Lâm đã cam chịu số mệnh, nên không khỏi bật cười đắc ý.
"Vậy tôi sẽ cậu được toại nguyện!"
Cảm giác được hơi lạnh ở phía trước, cuối cùng Diệp Lâm cũng chậm rãi đứng dậy.
"Chỉ là Hàn Băng Chưởng mà thôi, có gì đáng sợ cơ chứ?"
“Lửa có thể làm tan băng... Vậy hãy để tôi cho ông xem Hỏa Long Quyền của tôi!”
Vừa nói, Diệp Lâm tạo tư thế, một luồng nhiệt nóng khủng khiếp dường như bao trùm khắp cơ thể anh.
Ngay sau đó, Diệp Lâm nói với Hoàng Tiềm: "Anh có biết bí mật cao nhất của Long Quyền là gì không?"
"Long Quyền Cửu Thức?" Nghe vậy, Hoàng Tiềm hơi giật mình, cảm thấy khó hiểu.
Dù trong mỗi người trong số họ chỉ học được một chiêu mà thôi.
Người không học được hết chín chiêu thức như anh ta, đương nhiên không hiểu được bí mật cao nhất của Long Quyền.
"Vậy anh nên nhìn cho rõ!" Diệp Lâm nghiêm túc nói: "Đây mới là long quyền chân chính!"
Lời còn chưa dứt, Diệp Lâm đã đấm ra, đối đầu trực diện với Hàn Băng Chưởng của đối phương.
"Haha… Hay lắm!" Nhìn thấy điều này, Đoan Mộc Kỳ vui vẻ cười lớn.
Ông ta không sợ đối đầu trực diện với bất kỳ ai, chỉ sợ đối phương sẽ trốn tránh, không chịu chiến đấu.
Giờ đây, ông ta lại nhìn thấy Diệp Lâm dám dùng nắm đấm phòng thủ, đối đầu trực tiếp với mình.
Với băng chưởng của ông ta, tiếp theo đây, Diệp Lâm sẽ chết cóng ngay tại chỗ!
"Long Viêm!"
Cú đấm của Diệp Lâm giống như một con rồng khổng lồ, há miệng phun ra ngọn lửa vô tận, thiêu rụi mọi thứ.
Khoảnh khắc nắm đấm và lòng bàn tay chạm vào nhau.
Nắm đấm của Diệp Lâm không những không bị đông cứng.
Ngược lại, lòng bàn tay của Đoan Mộc Kỳ lại có cảm giác như được đặt trong một chiếc chảo rán, khắp người đều có những cảm giác nhức nhối và nóng rát.
"Ah… Nóng quá!"
Đoan Mộc Kỳ kinh hãi, vội vàng rút lòng bàn tay lại thì phát hiện nó đã cháy thành than hoàn toàn và bốc lên khói đen.
Toàn bộ lòng bàn tay cũng mất đi cảm giác.
Đoan Mộc Kỳ nhìn thấy cảnh này, càng thêm sửng sốt, không thể tin được lòng bàn tay của mình đã xảy ra chuyện gì?
Tuy chỉ chạm nhẹ vào nắm đấm của đối phương nhưng ngay lập tức có cảm giác như bị bỏng, toàn bộ cánh tay gần như bị phá hủy.
Đoan Mộc Kỳ ngẩng đầu, liếc nhìn Diệp Lâm, trong lòng thầm nghĩ: “Đây là loại quyền pháp gì vậy? Mang theo lửa ư?”
Tuy nhiên, không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều.
Mặc dù Đoan Mộc Kỳ đã kịp thời rút lòng bàn tay lại.
Nhưng nắm đấm của Diệp Lâm đã tạo ra một làn sóng nhiệt khủng khiếp, ngay lập tức nuốt chửng Đoan Mộc Kỳ.
Chương 250: Dễ dàng hạ gục
"Ah!"
Kèm theo đó là một tiếng hét chói tai.
Đoan Mộc Kỳ lập tức ngã xuống.
Lúc này, ông ta giống như bị mắc kẹt trong một ngọn núi lửa đang phun trào, toàn thân bị sóng nhiệt cuốn đi, lập tức chìm xuống, không thể trốn thoát.
Khi sóng nhiệt quét qua.
Trên người, tay, chân và mặt của Đoan Mộc Kỳ có rất nhiều vết bỏng nghiêm trọng.
Ai không biết còn tưởng ông ta vừa bị chôn trong biển lửa.
Toàn thân Đoan Mộc Kỳ bị bao phủ bởi khí lạnh dày đặc, nhưng ông ta vẫn không thể chống lại được cơn sóng nhiệt khủng khiếp kia.
"Sao... Sao có thể như vậy được?"
Đoan Mộc Kỳ ngã xuống đất, hơi thở khó khăn, liếc nhìn bàn tay và cánh tay của mình.
Nhìn đâu cũng thấy bê bết, không còn một tấc da nguyên vẹn.
Những mảng da cháy sém, bị xé toạc và bị thương cực kỳ nặng.
Vết thương bên ngoài thực ra không thành vấn đề.
Điều khiến Đoan Mộc Kỳ thực sự sợ hãi chính là thứ bên trong cơ thể mình lúc này.
Khoảnh khắc làn sóng nhiệt ập đến, máu trong cơ thể ông ta lập tức cuộn lên như nước nóng đang sôi vậy.
Đồng thời, các cơ quan nội tạng cũng bị tổn thương nặng nề ở nhiều mức độ khác nhau.
Thậm chí, ông ta còn có thể cảm nhận được trái tim mình đang bị nấu lên.
Mỗi lần nó đập đều giống như một quả táo chín, có nguy cơ rơi xuống bất cứ lúc nào.
"Điều này rốt cuộc là sao?"
Đoan Mộc Kỳ không thể tin vào mắt mình, thậm chí còn nghi ngờ chuyện đang xảy ra trước mắt có phải là mơ hay không.
Lần đầu tiên trong đời, Hàn Băng Chưởng của ông ta bị ngọn lửa kinh hoàng như vậy phá vỡ.
Điều đáng sợ hơn nữa là chỉ với một nắm đấm, đối phương vừa khiến ông ta bị thương nặng đến mức này.
Vừa rồi ông ta vốn muốn cho đối phương đông cứng thành que kem, nhưng không ngờ chính ông ta lại là người bị thiêu đến mức bị bỏng cấp mười.
Doãn Mộc Kỳ vừa cảm thấy sợ hãi, vừa có phần ai oán.
Hóa ra... Chính ông ta... Mới là người không biết lượng sức mình!
Lúc này, toàn bộ đại sảnh không còn lạnh lẽo nữa mà thay vào đó là một luồng nhiệt ập vào mặt, khiến người ta đổ mồ hôi hột.
Tuy nhiên, những người trong nhà họ Trương đều toát mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Mọi thứ rơi vào im lặng.
Khi Đoan Mộc Kỳ đột nhiên ngã xuống đất.
Ngoài tiếng thở gấp gáp của mọi người tại hiện trường ra thì chỉ có vài tiếng kêu gào và rên rỉ của Đoan Mộc Kỳ.
Mọi người đều choáng váng, không nói nên lời.
Bởi vừa rồi không ai ngờ rằng Diệp Lâm có thể dễ dàng hạ gục Đoan Mộc Kỳ.
Chưa kể mọi người trong nhà họ Trương đều tràn đầy tự tin, chờ đợi Đoan Mộc Kỳ giành được chiến thắng.
Ngay cả Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm cũng lo lắng cho Diệp Lâm, cho rằng đây là một trận chiến khốc liệt.
Nhưng ai có thể ngờ rằng chỉ với một cú đấm, Diệp Lâm có thể dễ dàng đè bẹp Đoan Mộc Kỳ, người được mệnh danh là Băng Kim Cương, đến mức ngã dúi dụi xuống đất!
"Cái này, cái này, cái này... Điên thật rồi!"
Trương Văn Viễn hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi, đột nhiên hít vào một hơi lạnh.
Ông ta không bao giờ ngờ rằng ông Đoan Mộc, người mà ông ta dựa vào lại bị đối thủ hạ gục chỉ bằng một chiêu!
Tên nhóc họ Diệp này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Quái vật sao?
"Long quyền! Thì ra đây mới chính là Long Quyền!"
Hoàng Tiềm đột nhiên phản ứng lại, không khỏi sững sờ.
Sức mạnh này… Ngay cả long quyền mà lão Long Vương thi triển cũng không có sức mạnh đáng sợ như vậy!
Thấy Long Vương đã tu luyện Long Quyền đến mức khó lường như vậy, Hoàng Tiềm càng thêm kính trọng anh hơn.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Hoàng Tiềm, Diệp Lâm đã sắp ngang hàng với lão Long Vương rồi.
"Sư phụ... Tuyệt vời quá!"
Hoa Quốc Đống lau mồ hôi trên trán.
Cái lạnh vừa bao trùm cơ thể đã hoàn toàn bị xóa bỏ, như thể mùa hè vừa đến, ngay lập tức bị bao vây bởi cái nóng.
Trước đây, Hoa Quốc Đống chỉ nhìn thấy y thuật vô song của Diệp Lâm qua việc cứu người chết, nối xương.
Đây là lần đầu tiên anh ta thấy võ công của Diệp Lâm cũng đáng ngạc nhiên và đáng sợ không kém.
Hoa Quốc Đống cảm thấy may mắn vì đây là sư phụ chứ không phải kẻ thù của mình.
Nếu trở thành kẻ thù của sư phụ thì lúc này sẽ tuyệt vọng biết bao!
Giống như nhà họ Trương trước mặt họ vậy.
"Cậu Diệp tuyệt quá!"
"Tôi biết cậu sẽ thắng mà, cậu Diệp!"
Lúc này, Hoàng Tam Gia lại lăn người như một con quay, đến bên cạnh Diệp Lâm.
"Cậu Diệp, hãy nghe tôi giải thích đã. Vừa rồi, tôi đến bên cạnh nhà họ Trương để ngăn chặn việc họ âm thầm bắn tên hãm hại cậu."
Ngay cả Diệp Lâm cũng không khỏi bật cười khi chứng kiến khả năng lật lọng của Hoàng Tam Gia.
"Hoàng Tam Gia, ông lại bị Hoàng Bì Tử chiếm hữu rồi sao? Tôi nhớ rõ lần đầu tiên gặp ông, không phải rất cứng rắn sao?"
Nghe vậy, Hoàng Tam Gia cười toe toét: "Cậu Diệp thật sáng suốt, đúng là không thể giấu cậu điều gì! Lão Hoàng Tam Gia này quá ngu ngốc, tôi đã cho nhân cách của ông ta ngủ rồi. Giờ đây, cơ thể này là do Hoàng Bì đại tiên tôi kiểm soát."
"Đương nhiên rồi, hì hì, cũng là để tôi có thể tiếp tục giúp sức cho cậu, cậu Diệp!"
Diệp Lâm không thèm để ý tới lời nịnh nọt của người Hoàng Bì Tử.
Sau đó, anh tiếp tục đi về phía Đoan Mộc Kỳ và Trương Văn Viễn.
"Tôi đã nói là ông nên về quê dưỡng lão rồi mà ông nhất quyết không nghe, giờ phải nhận kết cục như thế này đây!"
Diệp Lâm nhìn tình trạng thê thảm của Đoan Mộc Kỳ, khẽ lắc đầu.
"Hừ! Tôi thua… Tôi thừa nhận! Muốn chém muốn giết thì cứ làm đi!"
Dù bị thương nặng nhưng Đoan Mộc Kỳ vẫn cứng rắn nói, dáng vẻ coi thường cái chết.
"Giết ông?" Diệp Lâm cười nhạo: “Giết ông dễ như giết lợn! Tôi không vội!"
Nói rồi, Diệp Lâm chuyển ánh mắt về phía Trương Văn Viễn đang trốn ở bên cạnh: "Bây giờ, đến lượt ông!"
“Tôi chỉ là tò mò thôi.” Diệp Lâm nói thẳng: “Vì sao lúc nãy tôi gọi vài chiếc taxi, cứ vừa nói muốn đi nhà họ Trương là bọn họ đều sợ hãi bỏ chạy?”
“Cái gì? Các người muốn đi nhà họ Trương hả?” Bác tài giật mình hỏi: “Các người không muốn sống nữa hả?”
Nghe vậy, cả ba người đều sửng sốt.
Nhà họ Trương không phải đầm rồng hang hổ, sao còn dính dáng đến sống chết nữa vậy?
“Ý anh là sao?” Diệp Lâm tò mò hỏi: “Đi nhà họ Trương, nhiều lắm là không cho chúng tôi đi vào, chứ chẳng lẽ còn muốn mạng chúng tôi nữa?”
“Haizz, các người quả nhiên là người vùng ngoài!” Bác tài lắc đầu, muốn nói lại thôi.
“Tôi chính là người địa phương.” Hoàng Tiềm nói: “Nhưng sao tôi không biết nhà họ Trương có chỗ nào đáng sợ?”
“Vậy là anh ở cũng như không ở rồi.” Bác tài lắc đầu.
Bác tài vào nam ra bắc, nghe được rất nhiều tin tức.
Diệp Lâm cũng cảm thấy loại người như bác tài có thể cảm nhận được nguy hiểm mà loại người như Hoàng Tiềm không thể cảm nhận được.
Vậy nên Diệp Lâm lại lấy ra tờ một trăm đô, cười nói: “Anh cứ lái xe đi, chúng ta trò chuyện linh tinh thôi, không phải bảo anh đưa bọn tôi đi nhà họ Trương, đừng căng thẳng.”
Nhờ tác dụng của tiền tài, sắc mặt bác tài dễ nhìn hơn một chút.
Anh ta đạp ga, tiếp tục chạy xe, còn không quên lẩm bẩm: “Dù các anh bảo tôi đưa đi thì tôi cũng không dám đưa đi.”
“Cho anh một nghìn tệ, anh có đi hay không?” Hoa Quốc Đống cười hỏi.
“Không đi!” Bác tài không chút do dự mà từ chối.
“Mười nghìn tệ thì sao?” Hoa Quốc Đống lại nói.
Mười nghìn tệ tương đương với doanh thu một tháng của tài xế bình thường.
Lần này, bác tài hơi do dự, nhưng nghĩ nghĩ rồi vẫn lắc đầu, kiên quyết nói: “Không đi! Bao nhiêu tiền cũng không đi! Tôi sợ có mạng đi lại không có mạng về để tiêu tiền!”
Diệp Lâm tò mò hỏi: “Rốt cuộc nhà họ Trương có cái gì mà khiến cho các anh sợ đến mức như vậy?”
“Haizz, các anh đừng hỏi nữa.” Bác tài thở dài, vẻ mặt sợ hãi: “Tóm lại là các anh cũng đừng đi.”
Lúc này, Diệp Lâm lại móc ra tờ một trăm đô, sau đó cười cười, dứt khoát gom đủ một nghìn đô xòe ra trước mặt bác tài.
“Nói thử xem!”
“Nói hết những chuyện anh biết về nhà họ Trương, số tiền này sẽ là của anh!”
“Chúng tôi mới đến đây, chỉ tò mò thôi chứ không có ý gì khác, cũng sẽ không nói với người khác những gì anh nói.”
Nhìn một nghìn đô, bác tài do dự vài giây, đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, cuối cùng cắn răng một cái, quay đầu xe, chạy tới một khu phố ít người, thả chậm tốc độ lại, từ từ nói ra tình hình thực tế.
“Hiện giờ không thể đi nhà họ Trương được! Bên kia quỷ dị lắm!”
“Vốn dĩ người không liên quan không được phép đến gần dinh thự nhà họ Trương. Xung quanh dinh thự đều có người hầu và thị vệ tuần tra. Nếu lỡ đi nhầm vào thế nào cũng bị mắng một trận, có khi còn bị đánh tơi tả.”
“Có điều, sau này nhà họ Trương trở thành vùng cấm. Cứ hễ là xe hoặc người đi gần đó đều bị mất tích một cách bí ẩn.”
“Chỉ riêng công ty chúng tôi thôi, đã có mười mấy tài xế bị mất tích bên đó rồi.”
“Vậy nên công ty chúng tôi ra lệnh là không cho bất cứ tài xế nào lái xe chở khách qua bên kia, nếu không thì phải tự mình gánh lấy hậu quả.”
Nghe bác tài kể xong, ba người đều cảm thấy rất bất ngờ.
Không ngờ nhà họ Trương lại trở thành vùng cấm trong thế giới bình thường? Không cho phép ai đi gần, nếu đi liền sẽ mất tích?
“Có nhiều người mất tích vậy mà không có ai quản sao?” Hoa Quốc Đống không nhịn được hỏi: “Phủ Phụng Thiên đâu? Các anh không đi báo án hả?”
Bác tài thở dài, cười khổ nói: “Có phải anh là sinh viên vừa tốt nghiệp, chưa từng bị xã hội dạy dỗ hay không? Ai quản hả? Người ta có tiền có thế, dùng tiền đuổi người là xong rồi, có ai quản cơ chứ?”
“Phụng Thiên là nơi xa trời xa hoàng đế, nhà họ Trương lại một tay che trời ở địa phương, đừng nói là chỉ có vài người mất tích ở gần nhà bọn họ, cho dù là bọn họ giết người trên đường cái thì cũng không ai dám quản!”
“Buồn cười!” Hoa Quốc Đống nghe vậy thì tức điên lên: “Nhà họ Trương đúng là coi trời bằng vung mà! Nếu chỗ các người không ai quản thì để bọn tôi tới quản!”
Nghe lời nói mạnh miệng của Hoa Quốc Đống, bác tài sợ tới mức cắt ngang lời nói của anh ta: “Anh này, ăn nói cho cẩn thận! Có một số lời nói không thể nói bậy được, cẩn thận tai vách mạch rừng!”
“Haizz, nghe giọng nói của các anh, đúng là người vùng ngoài rồi. Tôi không quan tâm các anh đến đây để làm gì, hãy nghe lời khuyên của tôi đi, tuyệt đối đừng đi nhà họ Trương, các anh chọc không nổi đâu!”
Diệp Lâm thấy không thể hỏi thêm tin tức hữu dụng gì từ chỗ bác tài nữa, liền bảo bác tài dừng xe lại rồi đi xuống xe.
“Không ngờ nhà họ Trương lại kiêu ngạo như thế!” Hoa Quốc Đống tức giận bất bình nói: “Sư phụ, lần này anh nhất định phải dạy dỗ bọn họ một trận ra trò, để trả lại lẽ phải cho người dân Phụng Thiên!”
“Ừ!” Diệp Lâm gật đầu, sau đó hỏi Hoàng Tiềm: “Anh có xe địa phương không?”
“Có, có điều đã lái đi Yến Kinh rồi.” Hoàng Tiềm bất đắc dĩ cười nói: “Hay là tôi gọi điện thoại cho người đưa chúng ta một chiếc xe?”
Hoàng Tiềm gọi một cuộc điện thoại.
Không bao lâu sau, đàn em của anh ta lái một chiếc xe thương vụ tới đây.
“Đi thôi, lên xe!” Diệp Lâm mở cửa xe: “Đi nhà họ Trương, để xem chúng ta có bị mất tích một cách bí ẩn hay không?”
Chương 247: Hoàng Tam Gia lắc lư trái phải
Nhà họ Trương.
Gia chủ Trương Văn Viễn đang trái ôm phải ấp trong bữa tiệc ăn mừng.
“Ha ha, thằng nhãi họ Diệp kia không biết tự lượng sức mình, dám đến địa bàn của tôi!”
“Lần này tôi phái ông Hồ đi lập công chuộc tội, chỉ mong ông ta đừng làm tôi thất vọng!”
Hóa ra ngay lúc Diệp Lâm lên máy bay, nhà họ Trương ở Phụng Thiên đã hay tin và nhanh chóng đưa ra cách xử lý.
Đây chính là uy lực của tiền tài, có thể nắm giữ được mọi tin tức hữu dụng.
“Lần này anh Hồ tự mình đi, thế nào cũng làm cậu ta trở tay không kịp, nhất định sẽ thắng lợi trở về!”
Hoàng Tam Gia làm phản lần nữa, khom người hầu hạ, nói những lời nịnh hót không đâu vào đâu.
Thật ra thì theo đánh giá của ông ta về thực lực của Diệp Lâm, ông ta cho rằng lần này Hồ Đại Tiên lành ít dữ nhiều.
Có điều, gia chủ nhà họ Trương không cho rằng như vậy, và Hồ Đại Tiên cũng nóng lòng lập công chuộc tội, nên chủ động xin ra trận.
“Hừ, trong năm đại gia tộc các người, chỉ có nhà họ Hồ là đáng tin cậy khi xảy ra chuyện!”
Sắc mặt Trương Văn Viễn trở nên âm trầm.
“Nuôi một đám vô dụng các người, chỉ đẹp chứ không xài được. Sau này, bốn nhà các người đều phải nghe theo lệnh của nhà họ Hồ, cũng đừng có tự xưng năm đại gia tộc nữa, có một đại gia tộc họ Hồ là đủ rồi. Bốn đại gia tộc các người đều bị xóa tên!”
Nghe vậy, Hoàng Tam Gia cảm thấy không cam lòng, nhưng cũng phải gật đầu đồng ý, không dám tỏ vẻ oán hận một chút nào.
Rốt cuộc thì người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Đúng lúc này, điện thoại của Trương Văn Viễn đổ chuông.
Ông ta nhìn số gọi rồi cười nói: “Là bên phía sân bay gọi đến. Xem ra là ông Hồ thành công rồi!”
Dứt lời, Trương Văn Viễn bấm nghe máy, chỉ là tươi cười trên mặt dần cứng lại.
Hoàng Tam Gia ở bên cạnh xem mặt đoán ý, mơ hồ đoán được đáp án, thầm đau buồn vài giây thay ông Hồ.
Bộp!
Ngay sau đó, Trương Văn Viễn đập mạnh điện thoại xuống bàn, màn hình điện thoại vỡ nát.
“Ông Trương… có chuyện gì vậy?” Hoàng Tam Gia biết rõ còn cố tình hỏi.
“Ông Hồ chết rồi…” Sắc mặt Trương Văn Viễn càng thêm âm trầm: “Bên phía sân bay nói ông Hồ chết đột ngột, không thấy ai ra tay. Còn đám người Diệp Lâm thì đã ra khỏi sân bay, chắc là đang đi về phía tôi.”
Cái gì?
Nghe vậy, Hoàng Tam Gia giật nảy mình.
Tuy rằng ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nghe thấy Diệp Lâm đang đi đến đây thì vẫn có chút hoảng loạn.
Một người không thể hầu hai chủ.
Chờ lát nữa gặp mặt, ông ta nên giải thích như thế nào đây?
Rốt cuộc là mình phục tùng Diệp Lâm, hay là nghe theo lệnh của nhà họ Trương?
“Hừ!”
Trương Văn Viễn đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu cậu ta muốn chết thì cứ tới đây đi!”
Dứt lời, Trương Văn Viễn khom người nói với ông cụ bên cạnh vẫn luôn im lặng nãy giờ: “Đoan Mộc tiên sinh, lát nữa phải nhờ tiên sinh ra tay rồi!”
Ông cụ họ Đoan Mộc vừa uống rượu vừa gật đầu, nói bằng giọng điệu khàn khàn: “Cứ giao cho tôi!”
Lúc bọn họ đang nói chuyện, bên ngoài có người đi vào báo tin.
“Gia chủ đại nhân!”
“Bên ngoài có ba người tới, một người tự xưng là Diệp Lâm, nói là muốn gặp ngài!”
Nghe vậy, Trương Văn Viễn cười lạnh nói: “Tới đúng lúc lắm, bảo bọn họ vào đi!”
Ông cụ họ Đoan Mộc chợt dừng uống rượu, ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Hoàng Tam Gia cũng hoảng sợ mà nhìn lên bên ngoài.
Một lát sau, đám người Diệp Lâm cất bước đi đến.
Hoàng Tam Gia thấy vậy thì vội vàng trốn ra sau lưng Trương Văn Viễn, không dám gặp mặt Diệp Lâm.
Rốt cuộc thì hiện nay nhà họ Bạch và nhà họ Liễu đều đang bị nhốt vì tội phản bội nhà họ Trương
Chỉ có nhà họ Hoàng của Hoàng Tam Gia dẫn đầu phản chiến mới giành lại tư cách hầu hạ nhà họ Trương.
Cùng lúc đó, trên người Hoàng Tam Gia vẫn còn huyết chú do Diệp Lâm gieo lên.
Một bên là nhà họ Trương hùng mạnh. Một bên là Diệp Lâm có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào.
Hoàng Tam Gia kẹp ở giữa hai bên, nói dễ nghe một chút là thuận lợi mọi bề, còn sự thật thì là như đứng đống lửa, như ngồi đống than, không thể làm hài lòng bên nào cả.
“Cậu chính là Diệp Lâm hả?”
Nhìn thấy kẻ thù giết con trai, đôi mắt Trương Văn Viễn đỏ ngầu.
“Ông ta tên là Trương Văn Viễn, là gia chủ hiện nay của nhà họ Trương.” Hoàng Tiềm nhỏ giọng giới thiệu bên tai Diệp Lâm.
Đồng thời, Hoàng Tiềm đánh giá hiện trường, có chút yên tâm khi không nhìn thấy Tọa Sơn Điêu.
Đương nhiên, trong lòng anh ta cũng biết rằng với thân phận hiển hách của mình, Tọa Sơn Điêu sẽ không dễ dàng tham gia loại tiệc tùng nhỏ thế này!
Chỉ cần không có Tọa Sơn Điêu là vẫn có thể đánh nhanh thắng nhanh.
“Gia chủ nhà họ Trương đúng không?” Diệp Lâm không coi ai ra gì mà ngồi xuống đối diện ông ta, mở miệng hỏi: “Nói nghe xem, ông mới phái người đi gây chuyện với tôi nữa, ông định làm gì đây? Rồi tính bồi thường thế nào cho tôi?”
Bồi thường?
Nghe vậy, Trương Văn Viễn lập tức vỗ bàn đứng dậy, nổi giận nói: “Mày giết con trai tao, còn hỏi tao muốn làm gì hả? Tao đương nhiên là phải báo thù cho con trai tao rồi!”
“Ý ông là thằng nhãi tranh giành linh chi nghìn năm với tôi trong hội đấu giá ở Lê Viên đấy hả?”
Diệp Lâm cười khẽ.
“Anh ta bị con rắn khổng lồ do người nhà các ông nuôi dưỡng nuốt trọn!”
“Sao đến cuối cùng lại đổ lên đầu tôi?”
Trương Văn Viễn giận dữ: “Không phải là con rắn kia nghe lời mày hay sao? Mày còn ngụy biện nữa hả?”
“Nghe lệnh tôi?” Lúc này, Diệp Lâm nhìn về phía Hoàng Tam Gia đang núp phía sau, cười nói: “Khi ấy Hoàng Tam Gia cũng nói là nghe lệnh tôi. Sao bây giờ gặp mặt, ông lại không chào hỏi một câu nào vậy?”
Còn chưa nói xong, Diệp Lâm đã đánh thức huyết chú.
Hoàng Tam Gia vốn đang suy nghĩ nên nói như thế nào thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, lồng ngực đau đớn.
Cảm giác khó thở và bất lực tràn ngập trong lòng, dường như là đang cận kề với cái chết.
“Diệp… Diệp tiên sinh… tha mạng đi…”
“Tôi chỉ đang ép dạ cầu toàn thôi… Tôi trung thành với Diệp tiên sinh…”
Hoàng Tam Gia vừa lăn vừa bò đến bên cạnh Diệp Lâm, đau khổ cầu xin tha mạng.
Chương 248: Băng Kim Cương
Hoàng Tam Gia vừa ôm vết thương, vừa ôm đùi Diệp Lâm cầu xin.
Nhưng Diệp Lâm chỉ chậm rãi rót cho mình một tách trà, nhấp một ngụm rồi hỏi: "Nhiệm vụ tôi giao cho ông, ông làm đến đâu rồi? Có phải ông xem lời của tôi như gió thoảng mây bay nên vừa trở về đã thay lòng rồi, đúng không.”
"Tôi bảo ba nhà các ông liên thủ tấn công nhà họ Trương, tại sao các ông lại về phe nhà họ Trương vậy?"
Hoàng Tam Gia sợ đến mức vội vàng giải thích: “Tôi không dám, tôi không dám thay lòng.”
"Lúc trở về, đúng là bọn tôi có ra tay, nhưng nhà họ Trương cũng không phải dạng vừa, xung quanh có cao thủ trợ giúp, có thể hạ gục bọn tôi trong chớp mắt."
"Bây giờ nhà họ Liễu và nhà họ Bạch đều đang bị giam lỏng, chỉ có tôi là phải cam chịu gian khổ, chờ đợi thời cơ."
Lời này đã cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ giữa nhà họ Hoàng và nhà họ Trương.
Nhưng Hoàng Tam Gia cũng rất bất lực, giờ đây mạng sống của ông ta đã nằm trong tay đối phương, trái tim ông ta có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào nên đành phải nhượng bộ.
Trương Văn Viễn ở bên cạnh trông vẻ mặt rất khó coi.
Trong lòng thầm nghĩ: “Khi nào xong chuyện, mình sẽ là tiêu diệt nhà họ Hoàng ba phải này đầu tiên!”
"Là cao thủ phương nào mà trong nháy mắt đã hạ gục các ông?" Diệp Lâm lại hỏi.
Nghe vậy, Hoàng Tam Gia dừng lại, lén liếc nhìn ông Đoan Mộc đang ngồi đó.
"Là tôi đây!" Đoan Mộc Kỳ nghiêm túc nói.
Thật ra, Diệp Lâm không cần hỏi cũng có thể biết, ông già này là người duy nhất có mặt không để lộ sức mạnh.
Thoạt nhìn đã biết là một cao thủ.
"Ha ha!" Nhìn thấy ông Đoan Mộc lên tiếng, Trương Văn Viễn như thể được tiếp thêm sức mạnh, sự tự tin tăng lên gấp đôi: “Diệp Lâm! Cậu cũng nhìn thấy rồi đấy! Bên cạnh tôi có ông Đoan Mộc, cậu có thể làm gì tôi chứ?"
"Nếu biết điều thì mau quỳ xuống xin tôi tha thứ đi, nể tình cậu còn trẻ, tôi có thể tha cho cậu một con đường sống!"
Diệp Lâm không trả lời, chỉ búng ngón tay một cái.
Một giọt rượu tràn ra khỏi cốc nhanh chóng bắn ra.
Chỉ nghe thấy "choang" một tiếng.
Ly rượu trước mặt Trương Văn Viễn bỗng nhiên nổ tung, khiến rượu nhuộm đỏ chiếc áo trên người ông ta.
Cảnh tượng này khiến tất cả những người có mặt đều bị sốc.
Bởi vì tốc độ của Diệp Lâm quá nhanh, không kịp cảnh giác.
Đoan Mộc Kỳ dù ở bên cạnh nhưng cũng không thể ngăn cản được.
"Tôi không làm gì được ông sao?"
Diệp Lâm ra tay khiến mọi người ngạc nhiên, sau đó bình tĩnh nói.
“Đừng nói bên cạnh ông chỉ có một lão già hấp hối không thể bảo vệ nổi ông. Cho dù có thêm mười tám người nữa, nếu tôi muốn lấy mạng ông cũng dễ như ăn kẹo thôi, không ai có thể ngăn cản!"
Cái gì?
Lời này vừa nói ra, Trương Văn Viễn cả kinh, còn Đoan Mộc Kỳ thì tức giận.
Đòn vừa rồi của Diệp Lâm thật sự đã khiến Trương Văn Viễn sợ hãi.
Nhìn ly rượu trước mặt, ông ta thầm nghĩ, nếu đổi lại là cơ thể bị trúng đòn, có thể ông ta đã ngã xuống vũng máu rồi.
Ở trước mặt Đoan Mộc Kỳ, làm vỡ ly rượu của Trương Văn Viễn chỉ trong vài giây, điều này giống như đánh thẳng vào mặt Đoan Mộc Kỳ, coi ông ta như không khí vậy.
Rầm!
Đoan Mộc Kỳ đập bàn, đứng phắt dậy, tức giận nói: "Cậu cho rằng tôi chỉ là vật trang trí thôi sao?"
"Nào, đến đây, để tôi được lĩnh giáo vài chiêu của cậu!"
Đoan Mộc Kỳ không chịu chấp nhận, muốn tự mình chiến đấu với Diệp Lâm.
"Ông không phải đối thủ của tôi." Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Tôi khuyên ông nên về quê dưỡng lão đi!"
Nghe vậy, Đoan Mộc Kỳ càng tức giận hơn, miệng phì phò, trừng mắt nhìn Diệp Lâm.
Điều khiến ông ta tức giận nhất trong đời là có người nói ông ta đã già.
Chính vì có người cho rằng ông ta đã "già" nên ông ta đành phải đến nhà họ Trương làm khách, nhưng trong thâm tâm, ông thực sự không muốn đến đây. Ở đây có gì khác gì viện dưỡng lão đâu chứ?
Bây giờ, Diệp Lâm trước mặt câu trước “ông già”, câu sau “ông già”, mỗi câu như một cái gai, kích thích thần kinh nhạy cảm của Đoan Mộc Kỳ.
Vậy nên, ông ta quyết tâm phải đấu với Diệp Lâm để giải tỏa cơn tức giận trong lồng ngực.
Thấy Đoan Mộc Kỳ nổi giận, định ra tay.
Trương Văn Viễn ngồi bên cạnh cười toe toét, tràn đầy tự tin.
"Thằng nhãi này! Cho dù cậu là ai, nếu dám chọc giận ông Đoan Mộc thì cậu chết chắc rồi!"
"Cậu có biết ông Đoan Mộc là người như thế nào không?"
Không đợi đối phương trả lời, Trương Văn Viễn đã tự mình nói tiếp: "Ông Đoan Mộc từng là một trong ba đại Kim Cương dưới sự chỉ huy của Tọa Sơn Điêu! Bây giờ, tuổi tác đã cao nên đã nghỉ hưu và đến chỗ tôi, nhưng thực lực thì vẫn không kém gì so với trước kia đâu!"
Cái gì?
Ngay khi những lời này nói ra, Hoàng Tiềm đã bị sốc.
Đúng là lo sợ điều gì thì điều đó sẽ xảy ra.
Tuy rằng trước mắt không có Tọa Sơn Điêu, nhưng lại có một cao thủ từng là thuộc hạ của Tọa Sơn Điêu?
Hơn nữa còn là một trong ba đại Kim Cương!
Chẳng trách nhà họ Trương lại tự tin đến thế.
Có một cao thủ mạnh mẽ như vậy bảo vệ, cộng thêm mối quan hệ với Tọa Sơn Điêu, ai có thể đánh bại họ cơ chứ?
"Ha ha, đám người người ngoại bang các cậu, cho dù chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng chắc hẳn là đã nghe nói tới danh tiếng của Tọa Sơn Điêu, đúng không?" Trương Văn Viễn kiêu ngạo nói: "Đó là nhân vật mạnh số một của Phụng Thiên bọn tôi!"
Nhắc đến Tọa Sơn Điêu, khuôn mặt Trương Văn Viễn càng trở nên kiêu hãnh hơn.
Nhà họ Trương, với tư cách là người giàu nhất Phụng Thiên, hàng năm chắc hẳn thu phục được rất nhiều người quyền lực như Tọa Sơn Điêu.
Nếu không thì sao ngay cả ba đại Kim Cương đã nghỉ hưu cũng có thể được cử đến nhà họ Trương để bảo vệ cơ chứ?
Mối quan hệ giữa hai bên đã quá rõ ràng!
Nếu như nhà họ Trương gặp khó khăn, Tọa Sơn Điêu làm sao có thể ngồi yên được?
"Hừ!" Đoan Mộc Kỳ hừ lạnh một tiếng, mặc dù vì tuổi già nên ông ta đã rút lui khỏi hàng ngũ Kim Cương, được phái đến đây.
Nhưng thật ra ông ta vẫn không cam lòng, cho rằng mình vẫn mạnh mẽ như ngày nào, không kém gì Kim Cương mới được bổ nhiệm.
"Hôm nay, tôi sẽ tự tay giết chết cậu, cho cậu biết năng lực của tôi!"
Dứt lời, một luồng khí lạnh tụ lại trong lòng bàn tay Đoan Mộc Kỳ, khiến không khí xung quanh đột nhiên đóng băng và nhiệt độ giảm mạnh.
"Là Hàn Băng Chưởng!" Thấy vậy, trên mặt Trương Văn Viễn lộ ra vẻ ngạc nhiên và vui mừng, vội vàng bước sang một bên: “Ông Đoan Mộc, cuối cùng ông cũng nghiêm túc, vừa vào trận đã sử dụng tuyệt chiêu Hàn Băng Chưởng rồi!"
Cái gì… Hàn Băng Chưởng?
Nhìn thấy Đoan Mộc Kỳ thi triển tuyệt kỹ độc đáo, Hoàng Tiềm ở bên cạnh cũng kinh hãi thốt lên: "Chẳng lẽ... Ông chính là Băng Kim Cương dưới sự chỉ huy của Tọa Sơn Điêu?"
Theo truyền thuyết, có một cao thủ dưới quyền Tọa Sơn Điêu đã ẩn dật trong núi tuyết mười năm với cơ thể trần trụi và phát triển ra chiêu Hàn Băng Chưởng, bất khả chiến bại ở Phụng Thiên.
Kẻ nào bị lòng bàn tay đánh trúng sẽ giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng, toàn thân sẽ lạnh cóng mà chết!
Sau đó, ông ta gia nhập quân đội Tọa Sơn Điêu, trở thành một trong ba Kim Cương vĩ đại và được mệnh danh là Băng Kim Cương.
Hoàng Tiềm đi quanh Phụng Thiên một vòng, tất nhiên cũng nghe nói tới danh tiếng đáng sợ của Băng Kim Cương.
Hôm nay gặp mặt, quả là danh bất hư truyền.
"Haha, thì ra vẫn có người nhớ danh hiệu của tôi?"
Đoan Mộc Kỳ mỉm cười, toàn thân phát ra khí lạnh: "Đúng vậy, tôi chính là Đoan Mộc Kỳ, từng là Băng Kim Cương dưới sự chỉ huy của Tọa Sơn Điêu!"
Chương 249: Long Viêm
Lúc này, trên làn da lộ ra ngoài của Đoan Mộc Kỳ xuất hiện một lớp tinh thể băng mờ nhạt, toàn thân tản ra khí lạnh.
Cả người dường như hóa thành một khối băng ngàn năm, khiến người ta không dám đến gần.
Chẳng trách Trương Văn Viễn lại lập tức trốn ra thật xa.
Hoàng Tam Gia không khỏi rùng mình, cơn đau ở ngực thậm chí cũng trở nên yếu đi một chút vì lạnh.
“Lạnh quá…” Hoa Quốc Đống cũng run rẩy.
Trong nhóm ba người, Hoa Quốc Đống là người yếu nhất, lại ăn mặc mỏng manh như vậy, làm sao có thể chịu được thời tiết lạnh giá này?
Hoàng Tiềm thấy vậy, vội vàng kéo Hoa Quốc Đống đứng dậy lùi lại, sau đó lui ra khỏi cửa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm đôi chút.
Cùng lúc đó, Hoàng Tiềm nhỏ giọng nói với Diệp Lâm: "Long Vương... Hay là chúng ta rút trước nhé?"
Hoàng Tiềm định sẽ rút lui.
Một mặt, đối thủ là một cao thủ hàng đầu đã nổi tiếng từ lâu ở Phụng Thiên nên có lẽ không dễ đối phó.
Mặt khác, cho dù có thể đánh bại đối thủ thì thắng cũng vô ích, ngược lại sẽ khiêu khích Tọa Sơn Điêu đứng sau ông ta.
"Muốn chạy?"
Nghe vậy, Đoan Mộc Kỳ cười nhạo: "Bây giờ mới muốn rời đi… Đã quá muộn rồi!"
Vừa nói, Đoan Mộc Kỳ vừa nhẹ nhàng phất tay, ly rượu và chai rượu trước mặt đều đông cứng thành một bức tượng bằng băng.
Thật đáng ngạc nhiên.
Nếu sức mạnh như vậy chạm vào cơ thể con người thì có thể tưởng tượng sẽ ra sao.
Hoàng Tiềm thấy vậy, không khỏi hít một hơi khí lạnh, vội vàng nhắc nhở Diệp Lâm: "Đừng để băng chưởng của ông ta đánh trúng, cũng đừng đỡ trực tiếp."
Tuy nhiên, nắm đấm không có mắt, một khi giao chiến, ai có thể đảm bảo sẽ không bị dính vào cơ chứ?
Huống chi, đối với cao thủ hàng đầu như vậy, hiển nhiên là không thể tránh khỏi mọi đòn tấn công được.
Đoan Mộc Kỳ cũng cười nhạo: “Có trúng hay không, chỉ sợ không do các người quyết định!”
Vừa nói, Đoan Mộc Kỳ dùng lòng bàn tay trái đánh ra, như tạo ra một đợt sóng lạnh bay thẳng về phía Diệp Lâm.
"Ha ha!" Nhìn thấy Đoan Mộc Kỳ cuối cùng ra tay, Trương Văn Viễn đứng từ xa đứng quan sát trận chiến, vui mừng nhảy nhót: "Lên đi! Ông Đoan Mộc! Giết tên nhóc kia! Cho bọn chúng biết ông mạnh cỡ nào đi!"
Hoàng Tam Gia thấy vậy, cho rằng nhà họ Trương chiếm thế thượng phong, bèn bò trên mặt đất, đến trước mặt Trương Văn Viễn, khóc lóc: "Trương đại nhân, cứu tôi với... Tôi vẫn trung thành với nhà họ Trương mà…”
"Cút ra!" Trương Văn Viễn nói, đá Hoàng Tam Gia ra, đồng thời cảnh cáo: "Sau khi đánh chết tên nhóc họ Diệp kia, tôi sẽ xử lý ông sau!"
Ngay sau đó.
Hàn Băng Chưởng của Đoan Mộc Kỳ đánh thẳng vào Diệp Lâm.
Không khí xung quanh tràn ngập hơi lạnh.
"Sư phụ, cẩn thận!"
"Long Vương, nhanh trốn đi!"
Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm trở nên rất lo lắng khi thấy Diệp Lâm không hề tránh đi.
"Haha... Đã từ bỏ việc phản kháng rồi à?"
Đoan Mộc Kỳ nhìn thấy cảnh này, cho rằng Diệp Lâm đã cam chịu số mệnh, nên không khỏi bật cười đắc ý.
"Vậy tôi sẽ cậu được toại nguyện!"
Cảm giác được hơi lạnh ở phía trước, cuối cùng Diệp Lâm cũng chậm rãi đứng dậy.
"Chỉ là Hàn Băng Chưởng mà thôi, có gì đáng sợ cơ chứ?"
“Lửa có thể làm tan băng... Vậy hãy để tôi cho ông xem Hỏa Long Quyền của tôi!”
Vừa nói, Diệp Lâm tạo tư thế, một luồng nhiệt nóng khủng khiếp dường như bao trùm khắp cơ thể anh.
Ngay sau đó, Diệp Lâm nói với Hoàng Tiềm: "Anh có biết bí mật cao nhất của Long Quyền là gì không?"
"Long Quyền Cửu Thức?" Nghe vậy, Hoàng Tiềm hơi giật mình, cảm thấy khó hiểu.
Dù trong mỗi người trong số họ chỉ học được một chiêu mà thôi.
Người không học được hết chín chiêu thức như anh ta, đương nhiên không hiểu được bí mật cao nhất của Long Quyền.
"Vậy anh nên nhìn cho rõ!" Diệp Lâm nghiêm túc nói: "Đây mới là long quyền chân chính!"
Lời còn chưa dứt, Diệp Lâm đã đấm ra, đối đầu trực diện với Hàn Băng Chưởng của đối phương.
"Haha… Hay lắm!" Nhìn thấy điều này, Đoan Mộc Kỳ vui vẻ cười lớn.
Ông ta không sợ đối đầu trực diện với bất kỳ ai, chỉ sợ đối phương sẽ trốn tránh, không chịu chiến đấu.
Giờ đây, ông ta lại nhìn thấy Diệp Lâm dám dùng nắm đấm phòng thủ, đối đầu trực tiếp với mình.
Với băng chưởng của ông ta, tiếp theo đây, Diệp Lâm sẽ chết cóng ngay tại chỗ!
"Long Viêm!"
Cú đấm của Diệp Lâm giống như một con rồng khổng lồ, há miệng phun ra ngọn lửa vô tận, thiêu rụi mọi thứ.
Khoảnh khắc nắm đấm và lòng bàn tay chạm vào nhau.
Nắm đấm của Diệp Lâm không những không bị đông cứng.
Ngược lại, lòng bàn tay của Đoan Mộc Kỳ lại có cảm giác như được đặt trong một chiếc chảo rán, khắp người đều có những cảm giác nhức nhối và nóng rát.
"Ah… Nóng quá!"
Đoan Mộc Kỳ kinh hãi, vội vàng rút lòng bàn tay lại thì phát hiện nó đã cháy thành than hoàn toàn và bốc lên khói đen.
Toàn bộ lòng bàn tay cũng mất đi cảm giác.
Đoan Mộc Kỳ nhìn thấy cảnh này, càng thêm sửng sốt, không thể tin được lòng bàn tay của mình đã xảy ra chuyện gì?
Tuy chỉ chạm nhẹ vào nắm đấm của đối phương nhưng ngay lập tức có cảm giác như bị bỏng, toàn bộ cánh tay gần như bị phá hủy.
Đoan Mộc Kỳ ngẩng đầu, liếc nhìn Diệp Lâm, trong lòng thầm nghĩ: “Đây là loại quyền pháp gì vậy? Mang theo lửa ư?”
Tuy nhiên, không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều.
Mặc dù Đoan Mộc Kỳ đã kịp thời rút lòng bàn tay lại.
Nhưng nắm đấm của Diệp Lâm đã tạo ra một làn sóng nhiệt khủng khiếp, ngay lập tức nuốt chửng Đoan Mộc Kỳ.
Chương 250: Dễ dàng hạ gục
"Ah!"
Kèm theo đó là một tiếng hét chói tai.
Đoan Mộc Kỳ lập tức ngã xuống.
Lúc này, ông ta giống như bị mắc kẹt trong một ngọn núi lửa đang phun trào, toàn thân bị sóng nhiệt cuốn đi, lập tức chìm xuống, không thể trốn thoát.
Khi sóng nhiệt quét qua.
Trên người, tay, chân và mặt của Đoan Mộc Kỳ có rất nhiều vết bỏng nghiêm trọng.
Ai không biết còn tưởng ông ta vừa bị chôn trong biển lửa.
Toàn thân Đoan Mộc Kỳ bị bao phủ bởi khí lạnh dày đặc, nhưng ông ta vẫn không thể chống lại được cơn sóng nhiệt khủng khiếp kia.
"Sao... Sao có thể như vậy được?"
Đoan Mộc Kỳ ngã xuống đất, hơi thở khó khăn, liếc nhìn bàn tay và cánh tay của mình.
Nhìn đâu cũng thấy bê bết, không còn một tấc da nguyên vẹn.
Những mảng da cháy sém, bị xé toạc và bị thương cực kỳ nặng.
Vết thương bên ngoài thực ra không thành vấn đề.
Điều khiến Đoan Mộc Kỳ thực sự sợ hãi chính là thứ bên trong cơ thể mình lúc này.
Khoảnh khắc làn sóng nhiệt ập đến, máu trong cơ thể ông ta lập tức cuộn lên như nước nóng đang sôi vậy.
Đồng thời, các cơ quan nội tạng cũng bị tổn thương nặng nề ở nhiều mức độ khác nhau.
Thậm chí, ông ta còn có thể cảm nhận được trái tim mình đang bị nấu lên.
Mỗi lần nó đập đều giống như một quả táo chín, có nguy cơ rơi xuống bất cứ lúc nào.
"Điều này rốt cuộc là sao?"
Đoan Mộc Kỳ không thể tin vào mắt mình, thậm chí còn nghi ngờ chuyện đang xảy ra trước mắt có phải là mơ hay không.
Lần đầu tiên trong đời, Hàn Băng Chưởng của ông ta bị ngọn lửa kinh hoàng như vậy phá vỡ.
Điều đáng sợ hơn nữa là chỉ với một nắm đấm, đối phương vừa khiến ông ta bị thương nặng đến mức này.
Vừa rồi ông ta vốn muốn cho đối phương đông cứng thành que kem, nhưng không ngờ chính ông ta lại là người bị thiêu đến mức bị bỏng cấp mười.
Doãn Mộc Kỳ vừa cảm thấy sợ hãi, vừa có phần ai oán.
Hóa ra... Chính ông ta... Mới là người không biết lượng sức mình!
Lúc này, toàn bộ đại sảnh không còn lạnh lẽo nữa mà thay vào đó là một luồng nhiệt ập vào mặt, khiến người ta đổ mồ hôi hột.
Tuy nhiên, những người trong nhà họ Trương đều toát mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Mọi thứ rơi vào im lặng.
Khi Đoan Mộc Kỳ đột nhiên ngã xuống đất.
Ngoài tiếng thở gấp gáp của mọi người tại hiện trường ra thì chỉ có vài tiếng kêu gào và rên rỉ của Đoan Mộc Kỳ.
Mọi người đều choáng váng, không nói nên lời.
Bởi vừa rồi không ai ngờ rằng Diệp Lâm có thể dễ dàng hạ gục Đoan Mộc Kỳ.
Chưa kể mọi người trong nhà họ Trương đều tràn đầy tự tin, chờ đợi Đoan Mộc Kỳ giành được chiến thắng.
Ngay cả Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm cũng lo lắng cho Diệp Lâm, cho rằng đây là một trận chiến khốc liệt.
Nhưng ai có thể ngờ rằng chỉ với một cú đấm, Diệp Lâm có thể dễ dàng đè bẹp Đoan Mộc Kỳ, người được mệnh danh là Băng Kim Cương, đến mức ngã dúi dụi xuống đất!
"Cái này, cái này, cái này... Điên thật rồi!"
Trương Văn Viễn hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi, đột nhiên hít vào một hơi lạnh.
Ông ta không bao giờ ngờ rằng ông Đoan Mộc, người mà ông ta dựa vào lại bị đối thủ hạ gục chỉ bằng một chiêu!
Tên nhóc họ Diệp này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Quái vật sao?
"Long quyền! Thì ra đây mới chính là Long Quyền!"
Hoàng Tiềm đột nhiên phản ứng lại, không khỏi sững sờ.
Sức mạnh này… Ngay cả long quyền mà lão Long Vương thi triển cũng không có sức mạnh đáng sợ như vậy!
Thấy Long Vương đã tu luyện Long Quyền đến mức khó lường như vậy, Hoàng Tiềm càng thêm kính trọng anh hơn.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Hoàng Tiềm, Diệp Lâm đã sắp ngang hàng với lão Long Vương rồi.
"Sư phụ... Tuyệt vời quá!"
Hoa Quốc Đống lau mồ hôi trên trán.
Cái lạnh vừa bao trùm cơ thể đã hoàn toàn bị xóa bỏ, như thể mùa hè vừa đến, ngay lập tức bị bao vây bởi cái nóng.
Trước đây, Hoa Quốc Đống chỉ nhìn thấy y thuật vô song của Diệp Lâm qua việc cứu người chết, nối xương.
Đây là lần đầu tiên anh ta thấy võ công của Diệp Lâm cũng đáng ngạc nhiên và đáng sợ không kém.
Hoa Quốc Đống cảm thấy may mắn vì đây là sư phụ chứ không phải kẻ thù của mình.
Nếu trở thành kẻ thù của sư phụ thì lúc này sẽ tuyệt vọng biết bao!
Giống như nhà họ Trương trước mặt họ vậy.
"Cậu Diệp tuyệt quá!"
"Tôi biết cậu sẽ thắng mà, cậu Diệp!"
Lúc này, Hoàng Tam Gia lại lăn người như một con quay, đến bên cạnh Diệp Lâm.
"Cậu Diệp, hãy nghe tôi giải thích đã. Vừa rồi, tôi đến bên cạnh nhà họ Trương để ngăn chặn việc họ âm thầm bắn tên hãm hại cậu."
Ngay cả Diệp Lâm cũng không khỏi bật cười khi chứng kiến khả năng lật lọng của Hoàng Tam Gia.
"Hoàng Tam Gia, ông lại bị Hoàng Bì Tử chiếm hữu rồi sao? Tôi nhớ rõ lần đầu tiên gặp ông, không phải rất cứng rắn sao?"
Nghe vậy, Hoàng Tam Gia cười toe toét: "Cậu Diệp thật sáng suốt, đúng là không thể giấu cậu điều gì! Lão Hoàng Tam Gia này quá ngu ngốc, tôi đã cho nhân cách của ông ta ngủ rồi. Giờ đây, cơ thể này là do Hoàng Bì đại tiên tôi kiểm soát."
"Đương nhiên rồi, hì hì, cũng là để tôi có thể tiếp tục giúp sức cho cậu, cậu Diệp!"
Diệp Lâm không thèm để ý tới lời nịnh nọt của người Hoàng Bì Tử.
Sau đó, anh tiếp tục đi về phía Đoan Mộc Kỳ và Trương Văn Viễn.
"Tôi đã nói là ông nên về quê dưỡng lão rồi mà ông nhất quyết không nghe, giờ phải nhận kết cục như thế này đây!"
Diệp Lâm nhìn tình trạng thê thảm của Đoan Mộc Kỳ, khẽ lắc đầu.
"Hừ! Tôi thua… Tôi thừa nhận! Muốn chém muốn giết thì cứ làm đi!"
Dù bị thương nặng nhưng Đoan Mộc Kỳ vẫn cứng rắn nói, dáng vẻ coi thường cái chết.
"Giết ông?" Diệp Lâm cười nhạo: “Giết ông dễ như giết lợn! Tôi không vội!"
Nói rồi, Diệp Lâm chuyển ánh mắt về phía Trương Văn Viễn đang trốn ở bên cạnh: "Bây giờ, đến lượt ông!"
Bình luận facebook