-
Chương 241-245
Chương 241: Năm tộc hợp tác
Ngay đêm bệnh viện trung ương trong cơn hỗn loạn, thương giới Yến Kinh cũng sắp chào đón một sự thay đổi lớn.
Bởi vì Diệp Lâm trở về nhà họ Diệp, nắm giữ quyền to, đồng thời kết hợp thực lực của năm đại gia tộc khác với nhau, làm nó trở thành phe cánh của nhà họ Diệp.
Chờ thu gom xong các loại tài nguyên, nhà họ Diệp sẽ trở thành gia tộc đứng đầu mười đại gia tộc ở Yến Kinh.
Các đại gia tộc hiện nay, nhất là nhà họ Chu có thù oán với Diệp Lâm, không thể nào tiếp thu được loại chuyện này.
Trong nhất thời, mười đại gia tộc Yến Kinh, ngoài năm gia tộc đã quy thuận Diệp Lâm và nhà họ Triệu có mối quan hệ tốt với Diệp Lâm ra, các tộc trưởng của bốn đại gia tộc còn lại đều tụ tập lại để bàn bạc với nhau.
Lúc này, trong một tòa nhà nguy nga lộng lẫy.
“Tuyệt đối không thể giữ cậu ta lại!”
“Nếu cứ để mặc cho cậu ta phát triển thì chẳng phải là cả đám chúng ta đều phải phục tùng cậu ta hay sao?”
Ông cụ cầm đầu là gia chủ nhà họ Tiền.
Từ sau khi nhà họ Bạch suy bại, nhà họ Tiền đã bay vút lên thành gia tộc đứng đầu năm đại gia tộc.
Tuy rằng nhà họ Tiền không thể đoạt được vị trí nhà giàu số một, nhưng mà cũng liên tiếp thâu tóm không ít sản nghiệp và địa bàn của nhà họ Bạch.
Hiện nay nhà họ Tiền xuôi gió xuôi nước, đứng đầu hàng thật giá thật.
Và loại nhân tài mới xuất hiện như Diệp Lâm, tất nhiên sẽ trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của nhà họ Tiền, cần phải tiêu diệt.
“Ông Tiền!” Ông Diệp khóc lóc kể lể: “Tôi bị thằng bất hiếu kia đuổi ra khỏi gia tộc, các người phải trả thù thay tôi!”
Ông Tiền gật đầu: “Yên tâm, năm đại gia tộc chúng ta tình như anh em, chắc chắn sẽ giúp ông đoạt lại nhà họ Diệp!”
“Tôi định ngày mai mở thương hội Yến Kinh, đá nhà họ Diệp ra khỏi thương giới Yến Kinh trước!”
“Ai đồng ý? Ai phản đối?”
Nhà họ Tiền vẫn luôn nắm giữ chức vị hội trưởng thương hội Yến Kinh.
Bất cứ một công ty nào, một khi bị đá ra khỏi thương hội, thì sẽ tương đương với mất đi tất cả, không có công ty nào muốn hợp tác chung.
Cứ như vậy, nhà họ Diệp sẽ rơi vào tình cảnh tràn đầy nguy cơ, dẫn phát mâu thuẫn bên trong, buộc Diệp Lâm phải rời khỏi gia tộc.
Một chiêu rút củi dưới đáy nồi của ông Tiền phải nói là hợp tình hợp lý.
“Tôi đồng ý!” Chu Di Kiên nhà họ Chu là người đầu tiên tỏ vẻ đồng ý: “Tôi và cậu ta không đội trời chung! Nếu mọi người có thể cùng nhau đối phó với cậu ta thì thật là tốt quá!”
Nhà họ Chu tuy rằng có mời cao thủ nhà họ Ninh cổ võ đi giúp đỡ, nhưng mà chờ mãi không thấy kết quả, không biết nhà họ Ninh có thành công hay không.
Vừa lúc thấy nhà họ Diệp có sự thay đổi, nhà họ Tiền bèn tụ tập mọi người, nhà họ Chu thấy thế cũng muốn cắm một chân, cho Diệp Lâm một đao tại thương giới.
Cuối cùng, nhà họ Tào không có ân oán với bên nào cũng tỏ vẻ là đồng ý.
Cứ như vậy, đã có bốn trong năm đại gia tộc đứng cùng một phe.
Theo lý mà nói, bốn nhà hợp tác cũng đã đủ rồi.
Nhưng mà ông Tiền vẫn cứ thở dài: “Tiếc là thằng nhãi kia có qua lại với nhà họ Triệu. Vì cẩn thận, tôi không có mời người của nhà họ Triệu.”
“Nếu có nhà họ Triệu giúp đỡ thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Lúc bọn họ đang nói chuyện, phục vụ bên ngoài đi lại báo tin: “Cậu cả nhà họ Triệu đến thăm!”
Cái gì?
Cậu cả nhà họ Triệu?
Chẳng lẽ là Triệu Thiên Thông?
Sao mà người nhà họ Triệu không mời cũng tự đến vậy?
“Mau mời vào!” Ông Tiền gật đầu.
Ngay sau đó, có tiếng cười vang lên từ bên ngoài.
“Các ông ở đây tính kế đối phó Diệp Lâm, vì sao không đi mời nhà họ Triệu chúng tôi?”
Triệu Thiên Thông vừa vào là đi thẳng vào vấn đề.
Mọi người nghe vậy đều sửng sốt.
Ông Tiền có chút khó hiểu: “Chẳng phải nhà họ Triệu các ông qua lại thân thiết với thằng nhãi kia sao?”
“Ha ha, nói đúng hơn là một nhà của em trai tôi có mối quan hệ thân thiết với thằng nhãi kia.”
Dứt lời, sắc mặt Triệu Thiên Thông trở nên âm trầm.
“Ông già nhà tôi vốn có định nhận thằng nhãi kia làm cháu rể nhà họ Triệu chúng tôi, gả đứa cháu gái kia của tôi cho cậu ta!”
“Bây giờ thằng nhãi kia nhậm chức gia chủ nhà họ Diệp, ông già nhà tôi lại có thêm ý định liên hôn.”
Vậy nên Triệu Thiên Thông cảm thấy nguy cơ đang đến.
Bởi vì một khi nhà em trai ông ta liên hôn với Diệp Lâm, thì người thừa kế nhà họ Triệu trong tương lai, sẽ không phải là nhà ông ta.
Sau khi hiểu rõ lý do, mọi người ở đây đều như bừng tỉnh.
Ông Tiền cười nói: “Nếu thằng nhãi kia được thế, cưới con gái của em trai ông, thì sau này nhà họ Triệu sẽ không còn chỗ cho ông đứng nữa!”
“Đúng vậy, tôi đang lo chuyện này đây!” Triệu Thiên Thông lạnh lùng nói: “Vậy nên nhớ thêm tôi vào chuyện đối phó với Diệp Lâm!”
“Trong thương hội ngày mai, tôi sẽ đại biểu nhà họ Triệu bỏ một phiếu đồng ý.”
Chương 242: Gửi chiến thư
Cùng lúc đó, bên thế giới cổ võ.
Chuyện Diệp Lâm liên tiếp chém giết cổ võ giả của nhà họ Tần và nhà họ Ninh gây ra sóng to gió lớn trong thế giới cổ võ.
Đã lâu lắm rồi không có ai dám làm kẻ địch với cổ võ.
Một là vì không có bản lĩnh. Hai là vì không có gan.
Chưa từng có kẻ nào dám giết cổ võ giả, lại còn là giết hai người liên tiếp!
“Buồn cười!”
“Coi nhà họ Ninh ta là không có ai hả?”
Từ trên xuống dưới nhà họ Ninh đều rất tức giận.
Nhất là lúc này, nhà họ Chu còn gọi điện thoại đến hỏi thăm là có giải quyết thằng nhãi họ Diệp kia chưa?
Không biết là bọn họ cố ý gọi tới hỏi, hay là bọn họ thật sự không biết thằng nhãi họ Diệp kia còn sống nữa!
Có điều, nhà họ Ninh chột dạ, cứ nghe ai nhắc đến chuyện này là cảm thấy đang cười nhạo bọn họ, giống như là vả mặt ngay tại chỗ vậy.
Người nhà họ Ninh tức giận đến mức mắng nhà họ Chu một trận rồi tắt máy.
“Gia chủ đại nhân, ông nhất định phải báo thù cho chú tôi!”
“Thằng nhãi kia không chỉ giết chú tôi, mà còn đoạt Cự Khuyết kiếm nữa!”
Ninh Vũ Triết cực kì đau buồn, suýt nữa khóc ngất ra đất.
“Thằng nhãi họ Diệp kia có tu vi gì?” Gia chủ nhà họ Ninh hỏi.
“Không… không biết…” Ninh Vũ Triết ấp a ấp úng. Anh ta thật sự là không nhìn ra tu vi của Diệp Lâm.
Vốn tưởng rằng chỉ là một người bình thường dễ đối phó, không ngờ lại là một người có thể đánh thắng được cả hai chú cháu bọn họ!
“Cái gì?” Gia chủ nhà họ Ninh sửng sốt: “Người cũng bị giết rồi, vậy mà còn không nhìn ra được tu vi của đối phương? Đúng là đồ vô dụng!”
Ninh Vũ Triết cúi đầu, mặt mày đều là vẻ áy náy.
Có điều, anh ta nhanh chóng nhớ đến một chuyện quan trọng: “À phải rồi, nhà họ Tần, có nhà họ Tần nữa!”
“Tần Tuyết Dung nhà họ Tần cũng ở hiện trường!”
“Không biết vì sao cô ta lại ngăn cản bọn tôi đánh thằng nhãi họ Diệp kia!”
Cái gì?
Hành động khác thường của nhà họ Tần khiến nhà họ Ninh không hiểu ra sao.
Diệp Lâm giết chết hai tên cổ võ giả, trong đó có một người thuộc nhà họ Tần, vì sao nhà họ Tần lại đi bảo vệ thằng nhãi họ Diệp chứ?
“Chẳng lẽ… nhà họ Tần bọn họ muốn tự mình ra tay giết thằng nhãi kia?”
“Nhưng mà nghe Vũ Triết nói, con bé nhà họ Tần rất khách sáo với thằng nhãi kia?”
“Có khi nào nhà họ Tần bị thằng nhãi kia đánh cho sợ rồi không? Không phải chứ? Đúng là làm mất mặt cổ võ mà!”
Mọi người trong nhà họ Ninh bàn tán sôi nổi, hoàn toàn không hiểu ra sao.
“Đủ rồi!”
Tộc trưởng nhà họ Ninh không quan tâm mấy chuyện đó, báo thù mới là quan trọng nhất.
Nhưng vì cẩn thận, tộc trưởng vẫn quyết định kêu gọi thêm nhiều lực lượng để đi đánh Diệp Lâm.
“Nói với sáu thị khác là nhà họ Ninh chúng ta ra lệnh đuổi giết Diệp Lâm, hi vọng bảy thị đồng lòng phối hợp!”
Rất nhanh sau đó, năm nhà khác đều lục tục truyền tin tức là đồng ý phối hợp, ra người ra sức đi giết thằng nhãi kia.
Rốt cuộc thì cổ võ không thể chịu nhục.
Thế mà Diệp Lâm lại phá vỡ quy tắc ngầm, chém giết cổ võ giả ngay trước mặt mọi người.
Hiện tại, toàn bộ giới cổ võ đều phải đồng lòng giữ gìn tôn nghiêm của cổ võ.
Chỉ có nhà họ Tần là mãi không thấy trả lời, chỉ đáp trả bằng im lặng.
“Nhà họ Tần… quả nhiên là có vấn đề!”
“Chẳng lẽ nhà họ Tần và thằng nhãi họ Diệp kia có mối quan hệ gì đó?”
Trong nhất thời, tộc trưởng nhà họ Ninh nghĩ mãi không hiểu.
Nhưng mà hiện giờ ông ta cũng không rảnh tự mình đi hỏi.
“Tạm thời như vậy đi.” Tộc trưởng nhà họ Ninh nói thêm: “Nếu năm nhà khác đồng ý phối hợp rồi thì cứ bỏ qua nhà họ Tần đi. Chỉ với lực lượng của sáu nhà chúng ta cũng đủ để nghiền áp thằng nhãi kia rồi.”
“Tộc trưởng đại nhân định đối phó thằng nhãi kia thế nào?” Ninh Vũ Triết tò mò hỏi: “Mỗi nhà ra một cao thủ, hợp tác giết anh ta hay sao?”
Nếu mỗi nhà ra một cao thủ thì sáu nhà sẽ là sáu cao thủ cổ võ giả, có thể dọn sạch tất cả chướng ngại.
“Không đến mức đấy!” Tộc trưởng nhà họ Ninh lắc đầu: “Một thằng nhãi thế giới bình thường thôi, cậu ta xứng sao?”
“Vậy tộc trưởng đại nhân định thay chú tôi báo thù thế nào?” Ninh Vũ Triết vội vàng hỏi.
“Tôi định gọi thằng nhãi họ kia tới đây, mở lôi đài sinh tử, đánh chết cậu ta trước mặt mọi người!” Tộc trưởng nhà họ Ninh nói với vẻ cực kì tin tưởng.
Một khi đi tới địa bàn của bọn họ, có sự hợp tác của sáu thị, dù thằng nhãi họ Diệp có xuống được lôi đài sinh tử hay không, thì cậu ta đều cũng chỉ có đi mà không có về!
“Lấy danh nghĩa nhà họ Ninh ta, gửi chiến thư cho Diệp Lâm!”
Chương 243: Một lời giải thích
Phủ đội cận vệ Yến Kinh.
“Rốt cuộc thì bà còn đang che giấu cái gì về vụ tai nạn xe năm năm trước?”
“Vì sao trên chiếc xe trong cả hai vụ án đều có kim cương hồng của bà? Cái loại đồ vật quý trọng như thế, chẳng lẽ bà không biết có làm mất hay không?”
“Còn nữa, có phải trên chiếc xe trong vụ tai nạn năm năm trước còn có người khác nữa, đúng không? Có phải là bà đang cố ý giúp ai đó thoát thân hay không?”
Trong phòng thẩm vấn.
Đối mặt với các câu hỏi liên tục của Kim Lũ Y, Hứa Như Vân coi như không nghe không thấy, ngậm chặt miệng không nói, giống như là người câm kẻ điếc.
Sau đó, có lẽ là cảm thấy mệt mỏi, bà ta nhắm mắt lại, dáng vẻ sư già ngồi thiền.
Bà ta làm vậy, hoàn toàn chọc giận Kim Lũ Y.
Bịch!
Kim Lũ Y nện mạnh một cái xuống mặt bàn.
Hứa Như Vân giật nảy người, mở bừng mắt, mặt mày lộ vẻ sợ hãi.
Ngay sau đó, Kim Lũ Y dời đèn bàn chói mắt chiếu thẳng vào mặt Hứa Như Vân.
Dưới ánh sáng chói lóa của đèn bàn, dù Hứa Như Vân có quay đầu đi chỗ khác thì trước mắt cũng bị biến thành màu đen.
“Kim đại nhân, cô đang buộc tôi nhận tội đấy hả!” Hứa Như Vân không nhịn được mở miệng.
“Buộc nhận tội?” Kim Lũ Y nheo mắt lại: “Tôi chỉ muốn cho bà biết đây chỉ là bắt đầu thôi. Tôi có rất nhiều cách để bà mở miệng. Đừng có ép tôi!”
Nghe vậy, Hứa Như Vân liền thay đổi sắc mặt, thật sự lo lắng Kim Lũ Y nóng tính sẽ dùng nhục hình với mình.
“Kim đại nhân, tôi tới đây để phối hợp điều tra.” Hứa Như Vân hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Nhưng tôi cũng có quyền giữ im lặng.”
“Ở chỗ của tôi, chỉ có người chết mới có thể im lặng!” Kim Lũ Y lại đập mạnh lên bàn: “Bà Hứa, mời bà trả lời vấn đề vừa rồi của tôi, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai!”
Hứa Như Vân sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh trên trán, trái tim cũng đập thình thịch nhanh hơn. Bà ta cảm nhận được Kim Lũ Y ở trước mắt cực kì nguy hiểm, giống như là một ngọn núi lửa sắp phun trào.
“Tôi… tôi không có gì để nói…” Hứa Như Vân khó khăn mà nuốt nước bọt: “Tôi không biết gì cả…”
“Xem ra không cho bà một bài học là bà sẽ không chịu nói!”
Dứt lời, Kim Lũ Y hét lớn lên: “Người đâu, đánh hai mươi roi, đánh tới khi nào bà ta chịu nói mới thôi!”
“Vâng!”
Thị vệ hai bên lập tức đi lên kéo Hứa Như Vân ném xuống đất.
“Cô… cô dám dùng nhục hình với tôi? Tôi muốn kiện cô! Làm vậy là không hợp quy củ!”
Hứa Như Vân quỳ rạp trên mặt đất, sợ tới mức khóc òa lên. Bà ta không ngờ Kim Lũ Y thật sự dám dùng nhục hình với mình!
Dù vậy, bà ta vẫn cố gắng tự an ủi mình: Đừng sợ, đừng sợ, đối phương chỉ đang hù dọa mình thôi, cô ta không dám đánh…
Bà ta không nghĩ tới việc chuyện này có liên quan đến cái chết của mẹ Kim Lũ Y.
Mối thù giết mẹ, không đội trời chung.
Sao Kim Lũ Y có thể nương tay cho được?
“Quy củ gì? Ở chỗ này, tôi chính là quy củ!” Kim Lũ Y tức giận nói: “Tôi mới nói rồi, chỉ có người chết mới có thể giữ im lặng! Nếu bà tiếp tục mạnh miệng thì cứ chờ chết đi!”
Hai mươi roi có thể nhẹ nhàng đánh chết một người sống, huống chi là với loại phụ nữ mềm yếu như Hứa Như Vân!
“Cô dám!” Hứa Như Vân hét lên.
“Đánh cho tôi!” Kim Lũ Y ra lệnh.
Bịch!
Thị vệ cầm roi giơ lên đánh mạnh xuống, không nương tay một chút nào.
Chỉ một roi thôi mà đã đánh cho Hứa Như Vân bong tróc da thịt, suýt nữa chết ngất.
“Tôi nói… Tôi nói tôi nói tôi nói!”
Hứa Như Vân đau khổ nói, làm sao cũng không chịu một roi thứ hai nữa.
Bà ta định nói ra hết mọi thứ.
Đúng lúc này, phó quan Ân Hồng Trang từ bên ngoài đi vào, nhỏ giọng nói bên tai Kim Lũ Y: “Luật sư nhà họ Hứa đến, muốn nộp tiền bảo lãnh bà ta, chúng ta cần phải thả người.”
“Cái gì?” Kim Lũ Y sửng sốt: “Không tới sớm không tới muộn, cố tình tới ngay lúc này? Cô đi ra ngoài kéo dài thời gian giúp tôi, bây giờ không thể thả người được!”
Hứa Như Vân đã sắp khai rồi, nếu bây giờ thả người thì chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ hay sao?
Ân Hồng Trang nhìn thoáng qua Hứa Như Vân nằm trên mặt đất, rồi nhìn lên Kim Lũ Y, trên mặt hiện lên vẻ khó xử.
“Đại nhân, cô làm vậy là không đúng, chờ lát nữa dù có thả người, thì cũng không dễ ăn nói chút nào.”
Kim Lũ Y bất chấp tất cả: “Bảo bà ta khai cho xong! Không khai thì đừng mong ra khỏi đây!”
Có điều, lúc này Hứa Như Vân cũng nhận ra được gì đó.
Bà ta lập tức thay đổi thái độ, lớn tiếng nói: “Có phải là luật sư của tôi tới hay không? Các người mau thả tôi ra ngoài! Nếu không tôi sẽ không tha cho các người!”
“Luật sư Âu Dương! Là ông sao? Mau tới cứu tôi! Tôi bị bọn họ nhốt ở đây, còn bị dùng nhục hình nữa! Mau tới cứu tôi!”
Hứa Như Vân gào to lên, thế mà thật sự có một người luật sư tây trang giày da đi vào.
“Ai cho ông đi vào?” Thấy người luật sư kia đi vào, Kim Lũ Y lạnh giọng quát: “Đi ra ngoài!!!”
Có điều, tên luật sư trung niên đã quen với sóng to gió lớn, bình tĩnh nói: “Tôi đến đây để hỏi Kim đại nhân, là ai cho cô quyền lực dùng nhục hình với nghi phạm vậy?”
Trong nhất thời, hai bên đối chọi gay gắt, không ai nhường ai.
“Luật sư Âu Dương, tôi biết ngay là ông mà!” Hứa Như Vân thấy ông ta thì như là thấy được chúa cứu thế, vui vẻ tới mức khóc lên: “Nếu ông còn không tới thì chắc là tôi sẽ phải chết ở đây!”
Âu Dương Kiệt là một vị luật sư xuất sắc hợp tác nhiều năm với nhà họ Hứa, dù là vụ kiện khó đến mức nào, chỉ cần giao cho ông ta thì có muốn thua cũng không thua được.
Trong đời sống nghề nghiệp của mình, ông ta có thành tích một nghìn vụ kiện đều thắng, đồng thời thuộc top 3 luật sư cả nước.
Đáng sợ không phải là thành tích không thua kiện của ông ta, mà là các mối quan hệ sau lưng ông ta, nối thẳng đến ba sở, cực kì ghê gớm.
“Kim đại nhân, cô xem đây là gì?”
Lúc này, Âu Dương Kiệt lấy một phần văn kiện của tòa án nhân dân tối cao ra.
“Đội cận vệ Yến Kinh không có quyền tùy tiện thẩm vấn. Vụ án đã được chuyển qua tòa án nhân dân tối cao. Tôi là luật sư của bà Hứa, mời các cô thả người!”
Kim Lũ Y nhìn văn kiện, do dự vài giây, rồi không thể không nhường bước.
“Thả người!”
Nếu ba sở đã nhận vụ án thì đúng là đội cận vệ Yến Kinh không có quyền tiếp tục giam giữ nghi phạm.
“Tôi nhất định sẽ kiện cô! Cô phải cho tôi một lời giải thích!”
Âu Dương Kiệt đỡ Hứa Như Vân dậy, quan tâm nói: “Bà Hứa, tôi đưa bà đi bệnh viện trước. Có tôi ở đây, đội cận vệ Yến Kinh nhất định sẽ cho bà một lời giải thích, không để bà bị đánh không như vậy.”
Thấy hai người đi rồi, Kim Lũ Y vẫn cứ không cam lòng.
“Đại nhân, bớt giận đi…” Phó quan Ân Hồng Trang đứng bên cạnh vội vàng khuyên nhủ.
“Sắp xếp một chuyện.” Kim Lũ Y nhanh chóng bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, nói: “Tôi muốn gặp riêng Diệp Lâm. Tôi có chuyện muốn hỏi anh ta.”
Nếu phải điều tra lại chuyện năm xưa, thì không có gì nhanh bằng trực tiếp hỏi người trong cuộc.
Lúc bọn họ đang định liên hệ hẹn gặp mặt với Diệp Lâm, Diệp Lâm đã bước lên chuyến bay đi Phụng Thiên.
Chương 244: Ảo cảnh trong sương mù
Từ Yến Kinh đến Phụng Thiên chỉ tốn chưa đến hai giờ bay là đến.
Diệp Lâm dẫn theo Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm, một hàng ba người ngồi máy bay đi Phụng Thiên.
Đây là lần đầu tiên Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm gặp nhau. Hai người giới thiệu lẫn nhau rồi nhanh chóng quen thuộc.
Một người là đồ đệ. Một người là cấp dưới. Hai người như trở thành cánh tay trái phải của Diệp Lâm, lúc nào cũng đi theo hai bên Diệp Lâm.
“Sư phụ, lần này chúng ta đi Phụng Thiên, là đi kiểu công khai hay bí mật?” Trên máy bay, Hoa Quốc Đống tò mò hòi.
“Đi công khai là sao? Đi bí mật là thế nào?” Diệp Lâm không hiểu hỏi lại.
“Nếu đi công khai thì chúng ta sẽ lấy danh nghĩa phủ Thuận Thiên, đi thẳng đến phủ Phụng Thiên, bảo bọn họ tiếp đãi chúng ta. Sau đó, mỗi khi chúng ta làm việc, cứ bảo người của phủ Phụng Thiên dốc sức phối hợp là được.”
Hoa Quốc Đống nghĩ ra hai phương án.
“Còn nếu đi bí mật thì chúng ta sẽ không gây ầm ĩ, cứ đi thẳng tới chỗ là được.”
“Sư phụ muốn tìm nhà họ Trương nhà giàu số một tính sổ đúng không? Vậy thì chúng ta vừa xuống máy bay liền đi thẳng đến nhà họ Trương!”
Nghe vậy, Diệp Lâm cười nói: “Chúng ta không phải đi du lịch Phụng Thiên, không cần gióng trống khua chiêng, cũng không cần ai đón tiếp hoặc là phối hợp.”
“Vậy thì đi bí mật đi. Chờ xuống máy bay, chúng ta cứ đi thẳng đến nhà họ Trương là được.”
Diệp Lâm thích cách làm dứt khoát lưu loát, đánh nhanh thắng nhanh.
Một khi dính đến phủ Phụng Thiên thì không biết sẽ lôi kéo ra bao nhiêu mối quan hệ và phiền phức nữa.
Có điều, Hoàng Tiềm lại có suy nghĩ khác: “Nếu phủ Phụng Thiên có thể phối hợp thì không cần phải lo lắng thế lực của Tọa Sơn Điêu xen vào.”
Bởi vì cái loại thế lực ngầm như Tọa Sơn Điêu là sẽ không trở mặt ở bên ngoài với phủ Phụng Thiên.
Hoàng Tiềm không sợ nhà giàu số một nhà họ Trương, mà chỉ sợ Tọa Sơn Điêu và thế lực núi Trường Bạch cổ võ sau lưng anh ta nhúng tay vào chuyện này.
Đúng là đánh nhanh thắng nhanh cũng tốt. Nhưng mà cần phải đảm bảo không xảy ra sơ suất.
“Ý của anh là mượn thế lực của phủ Phụng Thiên?” Diệp Lâm hỏi lại.
“Đúng vậy.” Tuy rằng Hoàng Tiềm thấy được Diệp Lâm có vẻ không vui, nhưng mà anh ta vẫn căng da đầu nói tiếp: “Dù sao thì rồng mạnh khó áp rắn địa phương. Dù là nhà giàu số một nhà họ Trương hay là Tọa Sơn Điêu, thì nếu chỉ dựa vào ba người chúng ta là rất khó đối phó.”
“Nếu có thể mượn thế lực của phủ Phụng Thiên thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Hoàng Tiềm cảm thấy đã có sẵn quan hệ thì cứ dùng đi thôi.
“Cha tôi và thống đốc phủ Phụng Thiên qua lại ngang hàng. Phủ Thuận Thiên và phủ Phụng Thiên cùng từng hợp tác tra án.” Lúc này, Hoa Quốc Đống nói: “Nếu sư phụ muốn mượn binh của phủ Phụng Thiên, thì chỉ cần cha tôi gọi một cuộc điện thoại là được rồi. Phủ Phụng Thiên chắc chắn sẽ cho người phối hợp với chúng ta.”
Diệp Lâm nghĩ nghĩ rồi vẫn lắc đầu: “Không cần làm ầm ĩ thế đâu. Hơn nữa, tôi không muốn nợ ân tình của người ta.”
“Không tính là ân tình.” Hoa Quốc Đống vội vàng giải thích: “Tôi làm đồ đệ, tôi sẵn lòng giúp đỡ sư phụ một chút chuyện nhỏ.”
“Không cần phải cành mẹ đẻ cành con.” Diệp Lâm cũng có suy nghĩ của mình: “Thay vì gửi hi vọng lên người người khác, tôi càng thích nắm giữ mọi thứ trong tay mình hơn.”
“Đây là chuyện của tôi. Tôi sẽ tự mình đi giải quyết.”
Thấy Diệp Lâm đã nói vậy, Hoa Quốc Đống cũng gật đầu nói theo: “Vậy làm theo ý của sư phụ đi.”
“Chúng ta cứ bí mật mà đi, đi thẳng đến nhà họ Trương.”
Hoàng Tiềm bất đắc dĩ cười cười, nhỏ giọng nói: “Chỉ mong không gặp người của Tọa Sơn Điêu.”
Thấy Hoàng Tiềm cứ mãi kiêng kị Tọa Sơn Điêu, Diệp Lâm bị khơi dậy sự tò mò và ý chí chiến đấu: “Anh lại nói vậy nữa, tôi nghe mà muốn tự mình đi gặp Tọa Sơn Điêu trong truyền thuyết một lần.”
Máy bay thuận lợi đáp xuống sân bay.
Một hàng ba người Diệp Lâm vừa ra khỏi sân bay, đi được một đoạn thì chợt cảm thấy không khí xung quanh là lạ.
“Lạ thật… sao tôi cứ cảm thấy xung quanh ít người…” Hoa Quốc Đống vò đầu nói.
Rốt cuộc thì đây chính là sân bay quốc tế, người qua người lại nối liền không dứt.
Mới vừa rồi sân bay vẫn còn rất đông người, sao lại đột nhiên ít người đi vậy chứ?
“Sương mù?” Hoàng Tiềm giật nảy mình, nhìn một vòng xung quanh, chợt phát hiện mọi người xung quanh dường như lập tức biến mất, ở đây chỉ có ba người bọn họ thôi.
Trong sương mù dày đặc quỷ dị, ba người giống như bị quỷ đánh tường, hoàn toàn mất đi phương hướng.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hoa Quốc Đống sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Anh ta thầm nghĩ chẳng lẽ ban ngày ban mặt cũng gặp quỷ nữa hả? Phụng Thiên huyền huyễn thế sao?
“Ồ?” Diệp Lâm thấy vậy cũng hơi nhíu mày.
Lúc này, sương mù càng lúc càng dày đặc. Diệp Lâm quay đầu lại nhìn, phát hiện hai người Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm ở bên cạnh mình đều đã biến mất.
Trong thiên địa mênh mang, chỉ còn lại một mình anh.
“Là ảo cảnh hả?”
Diệp Lâm nhìn thấu mọi thứ trước mắt, tiếp tục đi lên phía trước.
Một làn gió chợt thổi qua.
Bên trong không khí tràn đầy mùi tanh tưởi.
Phía trước và phía trên mình bắt đầu xuất hiện từng khuôn mặt cáo.
Nó bay lơ lửng trên không, càng lúc càng nhiều, cực kì quỷ dị.
Nếu là người khác nhìn thấy cái cảnh khủng bố lại quái dị này, thì chắc là sẽ bị dọa đến mức chảy nước tiểu.
Có thể tưởng tượng ra được Hoa Quốc Đống bị nhốt ở một nơi khác, đang ngồi xổm ôm đầu không dám nhìn xung quanh.
“Hừ, ai dám giả thần giả quỷ ngay đây vậy?” Diệp Lâm cực kì khinh thường mà tiếp tục đi lên phía trước.
Những khuôn mặt cáo ở xung quanh giống như là quỷ hồn, đi theo sát phía sau Diệp Lâm.
“Tên họ Diệp kia!”
“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau nữa đúng không?”
Lúc này, trên không trung xuất hiện một khuôn mặt nửa bên là cáo nửa bên là người.
Nhìn khuôn mặt kia, Diệp Lâm mơ hồ có thể đoán ra ông ta là Hồ Đại Tiên – gia chủ nhà họ Hồ, một trong năm đại gia tộc thần bí Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Khôi.
Ngày ấy, Diệp Lâm đánh phục ba nhà Hoàng, Bạch, Liễu, chỉ có nhà họ Hồ là nhân lúc loạn bỏ trốn.
Không ngờ hôm nay mình vừa xuống máy bay là gặp được nhà họ Hồ đến trả thù.
“Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày xông vào!”
“Không ngờ mày lại dám đến Phụng Thiên chịu chết! Tao đây sẽ làm cho mày có đi mà không có về!”
Lúc ông ta nói chuyện, xung quanh tràn đầy yêu khí, gió độc thổi từng cơn.
Những khuôn mặt cáo tụ tập ở xung quanh Diệp Lâm, bỗng nhiên mở to miệng ra đập về phía Diệp Lâm.
Chương 245: Không ai dám đáp
Hồ Đại Tiên tự cho rằng ở bên trong ảo cảnh của mình, mình là một sự tồn tại giống như thần.
Có thể một tay che trời, muốn làm gì thì làm.
Bởi vì ở trong ảo cảnh, ảo cảnh có thể khơi gợi những thứ đáng sợ nhất trong lòng người.
Ví dụ như nếu bạn sợ quỷ, thì ở trong ảo cảnh, mọi thứ xung quanh bạn đều sẽ biến thành dáng vẻ quỷ quái mà bạn sợ nhất.
Còn nếu bạn sợ rắn, thì ở trong ảo cảnh, mọi thứ xung quanh bạn đều sẽ biến thành các loại rắn độc, quấn quanh trên người bạn, thuận thế cắn nuốt bạn.
Thậm chí nếu bạn sợ người nào đó, hoặc là bóng ma tâm lý lúc nhỏ, đều sẽ xuất hiện với đủ loại phương thức.
Cứ như vậy, bên trong ảo cảnh sẽ bày ra một cách hoàn mỹ nỗi sợ sâu nhất trong lòng người.
Lúc này, hai người Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm, một người thấy được giáo viên gây ra bóng ma tâm lý lúc nhỏ của mình, một người thấy được Tọa Sơn Điêu.
Hai người đều sợ tới mức hồn vía lên mây, đánh không lại, trốn không thoát, cuối cùng dứt khoát giống như đà điểu mà ôm đầu ngồi xổm chờ chết.
Đối với Diệp Lâm mà nói, một chút ảo thuật này hoàn toàn không có hiệu quả.
Ở trong mắt anh, tất cả đều là ảo giác, không phải là thật, còn có thể thấy rõ ràng bản thể của Hồ Đại Tiên.
Về phần những bóng ma mặt cáo, nó giống như là không khí, không đáng phải nhắc tới.
Đương nhiên, Hồ Đại Tiên không biết Diệp Lâm đã thấy những gì.
Ông ta tưởng rằng Diệp Lâm đang rơi vào trong cơn sợ hãi giống như hai người khác.
Ông ta không thể nào ngờ được Diệp Lâm đã nhìn thấu mọi thứ.
Ngay lúc mặt cáo xung quanh há to miệng muốn cắn nuốt Diệp Lâm…
Diệp Lâm phất nhẹ tay lên, tất cả ảo giác xung quanh đều tan biến, giống như vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
“Ơ?”
“Tại sao lại như vậy?”
Hồ Đại Tiên thấy vậy thì rất chấn động.
Đây là một kết quả hoàn toàn khác với dự đoán của ông ta!
Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ ảo cảnh của mình lại bị Diệp Lâm phá giải một cách dễ dàng như thế!
“Không thể nào!”
“Tuyệt đối không thể nào!”
Hồ Đại Tiên lại sử dụng năng lực bày ra nhiều ảo giác hơn, cho nó tụ tập xung quanh Diệp Lâm, giương nanh múa vuốt, định phá hủy lòng tin của Diệp Lâm, đánh thẳng vào nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng.
Có điều, Diệp Lâm vẫn tiếp tục đi về phía trước, phất tay lên lần nữa.
Ảo giác xung quanh giống như là bong bóng bị kim đâm, vỡ ra rồi tan biến liên tục.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.
Nhìn Diệp Lâm đi từng bước về phía mình, Hồ Đại Tiên bắt đầu luống cuống.
Ông ta định chạy trốn như lần trước, vừa thấy tình thế không ổn liền tranh thủ bỏ chạy.
Chỉ là lần này, Diệp Lâm sẽ không cho ông ta cơ hội chạy trốn.
“Lần trước để ông chạy trốn, xem như là ông may mắn!”
“Có điều, tôi không ngờ là ông còn dám đến đây tìm chết!”
“Vậy thì tôi chỉ có thể làm ông có đi mà không có về thôi!”
Lúc nói chuyện, Diệp Lâm gọi ba thanh kiếm ngắn ra, vung tay lên, ba thanh kiếm ngắn bay vút ra như là sao băng.
Hồ Đại Tiên nhanh chân bỏ chạy.
Chỉ là kiếm của Diệp Lâm nhanh hơn!
Vèo vèo vèo!
Ba thanh kiếm trước sau xỏ xuyên qua ngực Hồ Đại Tiên.
Bịch một tiếng, Hồ Đại Tiên ngã quỵ xuống đất, run rẩy vài giây thì mất mạng.
Theo cái chết của Hồ Đại Tiên, ảo cảnh xung quanh lập tức tan biến như khói bụi.
Dòng người qua lại trong sân bay cũng hiện lên trong tầm mắt của Diệp Lâm.
Lúc này, phía trước có một đám người đang tụ tập quanh Hồ Đại Tiên ngã lăn trên đất, bàn tán sôi nổi, rất là hoảng hốt.
“Ông ta bị sao vậy? Đã chết rồi hả?”
“Các người mau xem, nửa bên mặt của ông ta đều là lông xù, ông ta còn là người không vậy?”
“Ông ta trông kỳ lạ thật đấy! Nhìn đáng sợ quá đi! Trên mặt trên tay đều là lông xù, phản tổ hả?”
Hồ Đại Tiên vì có ngoại hình quái dị nên gây ra một trận hỗn loạn.
Mọi người không biết rốt cuộc thì ông ta là con người hay là yêu quái?
Diệp Lâm mặc kệ cảnh rối loạn bên kia.
Anh đi ngược về phía hai người Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm đang ôm đầu ngồi xổm.
Bốp!
Anh đánh mỗi người một cái, đánh cho hai người tỉnh lại.
“Quỷ! Sư phụ! Có quỷ!” Tuy rằng Hoa Quốc Đống đã tỉnh táo lại từ trong ảo cảnh, nhưng mà nỗi sợ trong lòng anh ta vẫn còn chưa tan đi.
Thấy sư phụ đang ở trước mắt mình, anh ta lập tức đi lên nắm cánh tay sư phụ, giống như là cô vợ bé nhỏ bị dọa sợ phá gan, chui chui vào trong lòng ngực sư phụ.
Diệp Lâm bất đắc dĩ cười khổ, dùng một tay đẩy anh ta ra: “Mở to hai mắt ra nhìn đi, đây là sân bay, ban ngày ban mặt đâu có quỷ, tôi thấy là trong lòng anh có quỷ thì đúng hơn!”
Cả buổi sau, Hoa Quốc Đống mới hoàn toàn tỉnh táo từ trong bóng ma tâm lý lúc nhỏ.
Có điều, anh ta vẫn dựa vào người Diệp Lâm để tìm kiếm cảm giác an toàn.
“Long Vương, chuyện vừa rồi là sao vậy?”
Hoàng Tiềm cũng là dáng vẻ nỗi sợ chưa tan.
Lúc nãy trong ảo cảnh thấy được Tọa Sơn Điêu khiến anh ta cực kì sợ hãi.
“Gặp được đối thủ cũ.” Diệp Lâm lạnh nhạt nói: “Có điều đã không sao rồi. Tôi đã giải quyết xong rồi.”
Lúc đi ngang đám đông tụ tập, hai người nhìn thoáng qua bên trong, thấy Hồ Đại Tiên dáng chết kỳ lạ, liền hiểu ra mọi thứ đều do người kia âm thầm giở trò quỷ.
“Vẫn là Long Vương đại nhân lợi hại…” Hoàng Tiềm nghĩ lại mà sợ.
Sau khi ra khỏi sân bay, ba người gọi taxi đi nhà họ Trương.
“Bác tài, đi nhà giàu số một địa phương các anh đi.” Sau khi lên xe, Diệp Lâm nói.
“Cái gì? Nhà giàu số một hả?” Bác tài vừa nghe vậy liền sợ tới mức thay đổi sắc mặt, hỏi: “Anh nói là nhà giàu số một nhà họ Trương hả?”
“Ha ha, ở Phụng Thiên các anh có mấy nhà giàu số một?” Diệp Lâm cười nói.
“Không đi!” Sau khi được câu trả lời, bác tài không nói gì nhiều, trực tiếp đuổi ba người Diệp Lâm xuống xe.
“Có chuyện gì vậy?” Diệp Lâm không hiểu ra sao.
“Tôi cũng không biết nữa…” Tuy rằng Hoàng Tiềm quanh năm ở Phụng Thiên, nhưng mà anh ta chưa từng đi taxi, cũng chưa từng đi nhà họ Trương, đương nhiên cũng mới lần đầu gặp loại tình huống này.
“Chẳng lẽ là do thiếu tiền nhà họ Trương?” Hoa Quốc Đống nói xong, tiếp tục vẫy tay gọi một chiếc taxi.
Kết quả khi nghe nói là đi nhà họ Trương, bác tài liền không nói một lời, đạp ga chạy đi, bỏ xa ba người.
Lúc này, cả ba người đều cảm thấy có chút không đúng.
Đi nhà họ Trương chứ đâu phải đi pháp trường, có cần đến mức như vậy không?
“Bác tài, lái xe đi, đi đâu cũng được.” Sau khi lên chiếc taxi thứ ba, Diệp Lâm trực tiếp ném tờ một trăm đô cho bác tài, nói: “Chúng tôi mới đến đây, chở chúng tôi đi dạo đi, nhân tiện hỏi thăm anh vài chuyện.
Bác tài thấy bọn họ là người vùng ngoài, còn ra tay rộng rãi thì lập tức vui vẻ ra mặt.
“Ba anh xem như tìm đúng người, lên đúng xe rồi. Ba đời nhà tôi đều ở đây, tôi từ nhỏ đã đi khắp hang cùng ngõ hẻm, ở Phụng Thiên không có nơi nào mà tôi chưa đi, không có chuyện nào mà tôi không biết.”
“Các anh muốn biết gì thì cứ hỏi đi!” Bác tài bày ra vẻ tôi chính là thám tử rồi vỗ ngực đảm bảo.
“Ồ, thế hả?” Diệp Lâm rất có hứng thú mà hỏi: “Vậy có một chỗ, không biết anh có từng đi chưa?”
“Chỗ nào?” Bác tài hỏi.
“Dinh thự nhà họ Trương, nhà giàu số một địa phương các anh!” Diệp Lâm hỏi: “Anh từng đi chưa?”
Cái gì?
Nghe vậy, bác tài lập tức thay đổi sắc mặt, thắng gấp, xe ngừng lại.
“Các anh… các anh hỏi thăm nhà họ Trương làm gì?”
Ngay đêm bệnh viện trung ương trong cơn hỗn loạn, thương giới Yến Kinh cũng sắp chào đón một sự thay đổi lớn.
Bởi vì Diệp Lâm trở về nhà họ Diệp, nắm giữ quyền to, đồng thời kết hợp thực lực của năm đại gia tộc khác với nhau, làm nó trở thành phe cánh của nhà họ Diệp.
Chờ thu gom xong các loại tài nguyên, nhà họ Diệp sẽ trở thành gia tộc đứng đầu mười đại gia tộc ở Yến Kinh.
Các đại gia tộc hiện nay, nhất là nhà họ Chu có thù oán với Diệp Lâm, không thể nào tiếp thu được loại chuyện này.
Trong nhất thời, mười đại gia tộc Yến Kinh, ngoài năm gia tộc đã quy thuận Diệp Lâm và nhà họ Triệu có mối quan hệ tốt với Diệp Lâm ra, các tộc trưởng của bốn đại gia tộc còn lại đều tụ tập lại để bàn bạc với nhau.
Lúc này, trong một tòa nhà nguy nga lộng lẫy.
“Tuyệt đối không thể giữ cậu ta lại!”
“Nếu cứ để mặc cho cậu ta phát triển thì chẳng phải là cả đám chúng ta đều phải phục tùng cậu ta hay sao?”
Ông cụ cầm đầu là gia chủ nhà họ Tiền.
Từ sau khi nhà họ Bạch suy bại, nhà họ Tiền đã bay vút lên thành gia tộc đứng đầu năm đại gia tộc.
Tuy rằng nhà họ Tiền không thể đoạt được vị trí nhà giàu số một, nhưng mà cũng liên tiếp thâu tóm không ít sản nghiệp và địa bàn của nhà họ Bạch.
Hiện nay nhà họ Tiền xuôi gió xuôi nước, đứng đầu hàng thật giá thật.
Và loại nhân tài mới xuất hiện như Diệp Lâm, tất nhiên sẽ trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của nhà họ Tiền, cần phải tiêu diệt.
“Ông Tiền!” Ông Diệp khóc lóc kể lể: “Tôi bị thằng bất hiếu kia đuổi ra khỏi gia tộc, các người phải trả thù thay tôi!”
Ông Tiền gật đầu: “Yên tâm, năm đại gia tộc chúng ta tình như anh em, chắc chắn sẽ giúp ông đoạt lại nhà họ Diệp!”
“Tôi định ngày mai mở thương hội Yến Kinh, đá nhà họ Diệp ra khỏi thương giới Yến Kinh trước!”
“Ai đồng ý? Ai phản đối?”
Nhà họ Tiền vẫn luôn nắm giữ chức vị hội trưởng thương hội Yến Kinh.
Bất cứ một công ty nào, một khi bị đá ra khỏi thương hội, thì sẽ tương đương với mất đi tất cả, không có công ty nào muốn hợp tác chung.
Cứ như vậy, nhà họ Diệp sẽ rơi vào tình cảnh tràn đầy nguy cơ, dẫn phát mâu thuẫn bên trong, buộc Diệp Lâm phải rời khỏi gia tộc.
Một chiêu rút củi dưới đáy nồi của ông Tiền phải nói là hợp tình hợp lý.
“Tôi đồng ý!” Chu Di Kiên nhà họ Chu là người đầu tiên tỏ vẻ đồng ý: “Tôi và cậu ta không đội trời chung! Nếu mọi người có thể cùng nhau đối phó với cậu ta thì thật là tốt quá!”
Nhà họ Chu tuy rằng có mời cao thủ nhà họ Ninh cổ võ đi giúp đỡ, nhưng mà chờ mãi không thấy kết quả, không biết nhà họ Ninh có thành công hay không.
Vừa lúc thấy nhà họ Diệp có sự thay đổi, nhà họ Tiền bèn tụ tập mọi người, nhà họ Chu thấy thế cũng muốn cắm một chân, cho Diệp Lâm một đao tại thương giới.
Cuối cùng, nhà họ Tào không có ân oán với bên nào cũng tỏ vẻ là đồng ý.
Cứ như vậy, đã có bốn trong năm đại gia tộc đứng cùng một phe.
Theo lý mà nói, bốn nhà hợp tác cũng đã đủ rồi.
Nhưng mà ông Tiền vẫn cứ thở dài: “Tiếc là thằng nhãi kia có qua lại với nhà họ Triệu. Vì cẩn thận, tôi không có mời người của nhà họ Triệu.”
“Nếu có nhà họ Triệu giúp đỡ thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Lúc bọn họ đang nói chuyện, phục vụ bên ngoài đi lại báo tin: “Cậu cả nhà họ Triệu đến thăm!”
Cái gì?
Cậu cả nhà họ Triệu?
Chẳng lẽ là Triệu Thiên Thông?
Sao mà người nhà họ Triệu không mời cũng tự đến vậy?
“Mau mời vào!” Ông Tiền gật đầu.
Ngay sau đó, có tiếng cười vang lên từ bên ngoài.
“Các ông ở đây tính kế đối phó Diệp Lâm, vì sao không đi mời nhà họ Triệu chúng tôi?”
Triệu Thiên Thông vừa vào là đi thẳng vào vấn đề.
Mọi người nghe vậy đều sửng sốt.
Ông Tiền có chút khó hiểu: “Chẳng phải nhà họ Triệu các ông qua lại thân thiết với thằng nhãi kia sao?”
“Ha ha, nói đúng hơn là một nhà của em trai tôi có mối quan hệ thân thiết với thằng nhãi kia.”
Dứt lời, sắc mặt Triệu Thiên Thông trở nên âm trầm.
“Ông già nhà tôi vốn có định nhận thằng nhãi kia làm cháu rể nhà họ Triệu chúng tôi, gả đứa cháu gái kia của tôi cho cậu ta!”
“Bây giờ thằng nhãi kia nhậm chức gia chủ nhà họ Diệp, ông già nhà tôi lại có thêm ý định liên hôn.”
Vậy nên Triệu Thiên Thông cảm thấy nguy cơ đang đến.
Bởi vì một khi nhà em trai ông ta liên hôn với Diệp Lâm, thì người thừa kế nhà họ Triệu trong tương lai, sẽ không phải là nhà ông ta.
Sau khi hiểu rõ lý do, mọi người ở đây đều như bừng tỉnh.
Ông Tiền cười nói: “Nếu thằng nhãi kia được thế, cưới con gái của em trai ông, thì sau này nhà họ Triệu sẽ không còn chỗ cho ông đứng nữa!”
“Đúng vậy, tôi đang lo chuyện này đây!” Triệu Thiên Thông lạnh lùng nói: “Vậy nên nhớ thêm tôi vào chuyện đối phó với Diệp Lâm!”
“Trong thương hội ngày mai, tôi sẽ đại biểu nhà họ Triệu bỏ một phiếu đồng ý.”
Chương 242: Gửi chiến thư
Cùng lúc đó, bên thế giới cổ võ.
Chuyện Diệp Lâm liên tiếp chém giết cổ võ giả của nhà họ Tần và nhà họ Ninh gây ra sóng to gió lớn trong thế giới cổ võ.
Đã lâu lắm rồi không có ai dám làm kẻ địch với cổ võ.
Một là vì không có bản lĩnh. Hai là vì không có gan.
Chưa từng có kẻ nào dám giết cổ võ giả, lại còn là giết hai người liên tiếp!
“Buồn cười!”
“Coi nhà họ Ninh ta là không có ai hả?”
Từ trên xuống dưới nhà họ Ninh đều rất tức giận.
Nhất là lúc này, nhà họ Chu còn gọi điện thoại đến hỏi thăm là có giải quyết thằng nhãi họ Diệp kia chưa?
Không biết là bọn họ cố ý gọi tới hỏi, hay là bọn họ thật sự không biết thằng nhãi họ Diệp kia còn sống nữa!
Có điều, nhà họ Ninh chột dạ, cứ nghe ai nhắc đến chuyện này là cảm thấy đang cười nhạo bọn họ, giống như là vả mặt ngay tại chỗ vậy.
Người nhà họ Ninh tức giận đến mức mắng nhà họ Chu một trận rồi tắt máy.
“Gia chủ đại nhân, ông nhất định phải báo thù cho chú tôi!”
“Thằng nhãi kia không chỉ giết chú tôi, mà còn đoạt Cự Khuyết kiếm nữa!”
Ninh Vũ Triết cực kì đau buồn, suýt nữa khóc ngất ra đất.
“Thằng nhãi họ Diệp kia có tu vi gì?” Gia chủ nhà họ Ninh hỏi.
“Không… không biết…” Ninh Vũ Triết ấp a ấp úng. Anh ta thật sự là không nhìn ra tu vi của Diệp Lâm.
Vốn tưởng rằng chỉ là một người bình thường dễ đối phó, không ngờ lại là một người có thể đánh thắng được cả hai chú cháu bọn họ!
“Cái gì?” Gia chủ nhà họ Ninh sửng sốt: “Người cũng bị giết rồi, vậy mà còn không nhìn ra được tu vi của đối phương? Đúng là đồ vô dụng!”
Ninh Vũ Triết cúi đầu, mặt mày đều là vẻ áy náy.
Có điều, anh ta nhanh chóng nhớ đến một chuyện quan trọng: “À phải rồi, nhà họ Tần, có nhà họ Tần nữa!”
“Tần Tuyết Dung nhà họ Tần cũng ở hiện trường!”
“Không biết vì sao cô ta lại ngăn cản bọn tôi đánh thằng nhãi họ Diệp kia!”
Cái gì?
Hành động khác thường của nhà họ Tần khiến nhà họ Ninh không hiểu ra sao.
Diệp Lâm giết chết hai tên cổ võ giả, trong đó có một người thuộc nhà họ Tần, vì sao nhà họ Tần lại đi bảo vệ thằng nhãi họ Diệp chứ?
“Chẳng lẽ… nhà họ Tần bọn họ muốn tự mình ra tay giết thằng nhãi kia?”
“Nhưng mà nghe Vũ Triết nói, con bé nhà họ Tần rất khách sáo với thằng nhãi kia?”
“Có khi nào nhà họ Tần bị thằng nhãi kia đánh cho sợ rồi không? Không phải chứ? Đúng là làm mất mặt cổ võ mà!”
Mọi người trong nhà họ Ninh bàn tán sôi nổi, hoàn toàn không hiểu ra sao.
“Đủ rồi!”
Tộc trưởng nhà họ Ninh không quan tâm mấy chuyện đó, báo thù mới là quan trọng nhất.
Nhưng vì cẩn thận, tộc trưởng vẫn quyết định kêu gọi thêm nhiều lực lượng để đi đánh Diệp Lâm.
“Nói với sáu thị khác là nhà họ Ninh chúng ta ra lệnh đuổi giết Diệp Lâm, hi vọng bảy thị đồng lòng phối hợp!”
Rất nhanh sau đó, năm nhà khác đều lục tục truyền tin tức là đồng ý phối hợp, ra người ra sức đi giết thằng nhãi kia.
Rốt cuộc thì cổ võ không thể chịu nhục.
Thế mà Diệp Lâm lại phá vỡ quy tắc ngầm, chém giết cổ võ giả ngay trước mặt mọi người.
Hiện tại, toàn bộ giới cổ võ đều phải đồng lòng giữ gìn tôn nghiêm của cổ võ.
Chỉ có nhà họ Tần là mãi không thấy trả lời, chỉ đáp trả bằng im lặng.
“Nhà họ Tần… quả nhiên là có vấn đề!”
“Chẳng lẽ nhà họ Tần và thằng nhãi họ Diệp kia có mối quan hệ gì đó?”
Trong nhất thời, tộc trưởng nhà họ Ninh nghĩ mãi không hiểu.
Nhưng mà hiện giờ ông ta cũng không rảnh tự mình đi hỏi.
“Tạm thời như vậy đi.” Tộc trưởng nhà họ Ninh nói thêm: “Nếu năm nhà khác đồng ý phối hợp rồi thì cứ bỏ qua nhà họ Tần đi. Chỉ với lực lượng của sáu nhà chúng ta cũng đủ để nghiền áp thằng nhãi kia rồi.”
“Tộc trưởng đại nhân định đối phó thằng nhãi kia thế nào?” Ninh Vũ Triết tò mò hỏi: “Mỗi nhà ra một cao thủ, hợp tác giết anh ta hay sao?”
Nếu mỗi nhà ra một cao thủ thì sáu nhà sẽ là sáu cao thủ cổ võ giả, có thể dọn sạch tất cả chướng ngại.
“Không đến mức đấy!” Tộc trưởng nhà họ Ninh lắc đầu: “Một thằng nhãi thế giới bình thường thôi, cậu ta xứng sao?”
“Vậy tộc trưởng đại nhân định thay chú tôi báo thù thế nào?” Ninh Vũ Triết vội vàng hỏi.
“Tôi định gọi thằng nhãi họ kia tới đây, mở lôi đài sinh tử, đánh chết cậu ta trước mặt mọi người!” Tộc trưởng nhà họ Ninh nói với vẻ cực kì tin tưởng.
Một khi đi tới địa bàn của bọn họ, có sự hợp tác của sáu thị, dù thằng nhãi họ Diệp có xuống được lôi đài sinh tử hay không, thì cậu ta đều cũng chỉ có đi mà không có về!
“Lấy danh nghĩa nhà họ Ninh ta, gửi chiến thư cho Diệp Lâm!”
Chương 243: Một lời giải thích
Phủ đội cận vệ Yến Kinh.
“Rốt cuộc thì bà còn đang che giấu cái gì về vụ tai nạn xe năm năm trước?”
“Vì sao trên chiếc xe trong cả hai vụ án đều có kim cương hồng của bà? Cái loại đồ vật quý trọng như thế, chẳng lẽ bà không biết có làm mất hay không?”
“Còn nữa, có phải trên chiếc xe trong vụ tai nạn năm năm trước còn có người khác nữa, đúng không? Có phải là bà đang cố ý giúp ai đó thoát thân hay không?”
Trong phòng thẩm vấn.
Đối mặt với các câu hỏi liên tục của Kim Lũ Y, Hứa Như Vân coi như không nghe không thấy, ngậm chặt miệng không nói, giống như là người câm kẻ điếc.
Sau đó, có lẽ là cảm thấy mệt mỏi, bà ta nhắm mắt lại, dáng vẻ sư già ngồi thiền.
Bà ta làm vậy, hoàn toàn chọc giận Kim Lũ Y.
Bịch!
Kim Lũ Y nện mạnh một cái xuống mặt bàn.
Hứa Như Vân giật nảy người, mở bừng mắt, mặt mày lộ vẻ sợ hãi.
Ngay sau đó, Kim Lũ Y dời đèn bàn chói mắt chiếu thẳng vào mặt Hứa Như Vân.
Dưới ánh sáng chói lóa của đèn bàn, dù Hứa Như Vân có quay đầu đi chỗ khác thì trước mắt cũng bị biến thành màu đen.
“Kim đại nhân, cô đang buộc tôi nhận tội đấy hả!” Hứa Như Vân không nhịn được mở miệng.
“Buộc nhận tội?” Kim Lũ Y nheo mắt lại: “Tôi chỉ muốn cho bà biết đây chỉ là bắt đầu thôi. Tôi có rất nhiều cách để bà mở miệng. Đừng có ép tôi!”
Nghe vậy, Hứa Như Vân liền thay đổi sắc mặt, thật sự lo lắng Kim Lũ Y nóng tính sẽ dùng nhục hình với mình.
“Kim đại nhân, tôi tới đây để phối hợp điều tra.” Hứa Như Vân hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Nhưng tôi cũng có quyền giữ im lặng.”
“Ở chỗ của tôi, chỉ có người chết mới có thể im lặng!” Kim Lũ Y lại đập mạnh lên bàn: “Bà Hứa, mời bà trả lời vấn đề vừa rồi của tôi, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai!”
Hứa Như Vân sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh trên trán, trái tim cũng đập thình thịch nhanh hơn. Bà ta cảm nhận được Kim Lũ Y ở trước mắt cực kì nguy hiểm, giống như là một ngọn núi lửa sắp phun trào.
“Tôi… tôi không có gì để nói…” Hứa Như Vân khó khăn mà nuốt nước bọt: “Tôi không biết gì cả…”
“Xem ra không cho bà một bài học là bà sẽ không chịu nói!”
Dứt lời, Kim Lũ Y hét lớn lên: “Người đâu, đánh hai mươi roi, đánh tới khi nào bà ta chịu nói mới thôi!”
“Vâng!”
Thị vệ hai bên lập tức đi lên kéo Hứa Như Vân ném xuống đất.
“Cô… cô dám dùng nhục hình với tôi? Tôi muốn kiện cô! Làm vậy là không hợp quy củ!”
Hứa Như Vân quỳ rạp trên mặt đất, sợ tới mức khóc òa lên. Bà ta không ngờ Kim Lũ Y thật sự dám dùng nhục hình với mình!
Dù vậy, bà ta vẫn cố gắng tự an ủi mình: Đừng sợ, đừng sợ, đối phương chỉ đang hù dọa mình thôi, cô ta không dám đánh…
Bà ta không nghĩ tới việc chuyện này có liên quan đến cái chết của mẹ Kim Lũ Y.
Mối thù giết mẹ, không đội trời chung.
Sao Kim Lũ Y có thể nương tay cho được?
“Quy củ gì? Ở chỗ này, tôi chính là quy củ!” Kim Lũ Y tức giận nói: “Tôi mới nói rồi, chỉ có người chết mới có thể giữ im lặng! Nếu bà tiếp tục mạnh miệng thì cứ chờ chết đi!”
Hai mươi roi có thể nhẹ nhàng đánh chết một người sống, huống chi là với loại phụ nữ mềm yếu như Hứa Như Vân!
“Cô dám!” Hứa Như Vân hét lên.
“Đánh cho tôi!” Kim Lũ Y ra lệnh.
Bịch!
Thị vệ cầm roi giơ lên đánh mạnh xuống, không nương tay một chút nào.
Chỉ một roi thôi mà đã đánh cho Hứa Như Vân bong tróc da thịt, suýt nữa chết ngất.
“Tôi nói… Tôi nói tôi nói tôi nói!”
Hứa Như Vân đau khổ nói, làm sao cũng không chịu một roi thứ hai nữa.
Bà ta định nói ra hết mọi thứ.
Đúng lúc này, phó quan Ân Hồng Trang từ bên ngoài đi vào, nhỏ giọng nói bên tai Kim Lũ Y: “Luật sư nhà họ Hứa đến, muốn nộp tiền bảo lãnh bà ta, chúng ta cần phải thả người.”
“Cái gì?” Kim Lũ Y sửng sốt: “Không tới sớm không tới muộn, cố tình tới ngay lúc này? Cô đi ra ngoài kéo dài thời gian giúp tôi, bây giờ không thể thả người được!”
Hứa Như Vân đã sắp khai rồi, nếu bây giờ thả người thì chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ hay sao?
Ân Hồng Trang nhìn thoáng qua Hứa Như Vân nằm trên mặt đất, rồi nhìn lên Kim Lũ Y, trên mặt hiện lên vẻ khó xử.
“Đại nhân, cô làm vậy là không đúng, chờ lát nữa dù có thả người, thì cũng không dễ ăn nói chút nào.”
Kim Lũ Y bất chấp tất cả: “Bảo bà ta khai cho xong! Không khai thì đừng mong ra khỏi đây!”
Có điều, lúc này Hứa Như Vân cũng nhận ra được gì đó.
Bà ta lập tức thay đổi thái độ, lớn tiếng nói: “Có phải là luật sư của tôi tới hay không? Các người mau thả tôi ra ngoài! Nếu không tôi sẽ không tha cho các người!”
“Luật sư Âu Dương! Là ông sao? Mau tới cứu tôi! Tôi bị bọn họ nhốt ở đây, còn bị dùng nhục hình nữa! Mau tới cứu tôi!”
Hứa Như Vân gào to lên, thế mà thật sự có một người luật sư tây trang giày da đi vào.
“Ai cho ông đi vào?” Thấy người luật sư kia đi vào, Kim Lũ Y lạnh giọng quát: “Đi ra ngoài!!!”
Có điều, tên luật sư trung niên đã quen với sóng to gió lớn, bình tĩnh nói: “Tôi đến đây để hỏi Kim đại nhân, là ai cho cô quyền lực dùng nhục hình với nghi phạm vậy?”
Trong nhất thời, hai bên đối chọi gay gắt, không ai nhường ai.
“Luật sư Âu Dương, tôi biết ngay là ông mà!” Hứa Như Vân thấy ông ta thì như là thấy được chúa cứu thế, vui vẻ tới mức khóc lên: “Nếu ông còn không tới thì chắc là tôi sẽ phải chết ở đây!”
Âu Dương Kiệt là một vị luật sư xuất sắc hợp tác nhiều năm với nhà họ Hứa, dù là vụ kiện khó đến mức nào, chỉ cần giao cho ông ta thì có muốn thua cũng không thua được.
Trong đời sống nghề nghiệp của mình, ông ta có thành tích một nghìn vụ kiện đều thắng, đồng thời thuộc top 3 luật sư cả nước.
Đáng sợ không phải là thành tích không thua kiện của ông ta, mà là các mối quan hệ sau lưng ông ta, nối thẳng đến ba sở, cực kì ghê gớm.
“Kim đại nhân, cô xem đây là gì?”
Lúc này, Âu Dương Kiệt lấy một phần văn kiện của tòa án nhân dân tối cao ra.
“Đội cận vệ Yến Kinh không có quyền tùy tiện thẩm vấn. Vụ án đã được chuyển qua tòa án nhân dân tối cao. Tôi là luật sư của bà Hứa, mời các cô thả người!”
Kim Lũ Y nhìn văn kiện, do dự vài giây, rồi không thể không nhường bước.
“Thả người!”
Nếu ba sở đã nhận vụ án thì đúng là đội cận vệ Yến Kinh không có quyền tiếp tục giam giữ nghi phạm.
“Tôi nhất định sẽ kiện cô! Cô phải cho tôi một lời giải thích!”
Âu Dương Kiệt đỡ Hứa Như Vân dậy, quan tâm nói: “Bà Hứa, tôi đưa bà đi bệnh viện trước. Có tôi ở đây, đội cận vệ Yến Kinh nhất định sẽ cho bà một lời giải thích, không để bà bị đánh không như vậy.”
Thấy hai người đi rồi, Kim Lũ Y vẫn cứ không cam lòng.
“Đại nhân, bớt giận đi…” Phó quan Ân Hồng Trang đứng bên cạnh vội vàng khuyên nhủ.
“Sắp xếp một chuyện.” Kim Lũ Y nhanh chóng bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, nói: “Tôi muốn gặp riêng Diệp Lâm. Tôi có chuyện muốn hỏi anh ta.”
Nếu phải điều tra lại chuyện năm xưa, thì không có gì nhanh bằng trực tiếp hỏi người trong cuộc.
Lúc bọn họ đang định liên hệ hẹn gặp mặt với Diệp Lâm, Diệp Lâm đã bước lên chuyến bay đi Phụng Thiên.
Chương 244: Ảo cảnh trong sương mù
Từ Yến Kinh đến Phụng Thiên chỉ tốn chưa đến hai giờ bay là đến.
Diệp Lâm dẫn theo Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm, một hàng ba người ngồi máy bay đi Phụng Thiên.
Đây là lần đầu tiên Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm gặp nhau. Hai người giới thiệu lẫn nhau rồi nhanh chóng quen thuộc.
Một người là đồ đệ. Một người là cấp dưới. Hai người như trở thành cánh tay trái phải của Diệp Lâm, lúc nào cũng đi theo hai bên Diệp Lâm.
“Sư phụ, lần này chúng ta đi Phụng Thiên, là đi kiểu công khai hay bí mật?” Trên máy bay, Hoa Quốc Đống tò mò hòi.
“Đi công khai là sao? Đi bí mật là thế nào?” Diệp Lâm không hiểu hỏi lại.
“Nếu đi công khai thì chúng ta sẽ lấy danh nghĩa phủ Thuận Thiên, đi thẳng đến phủ Phụng Thiên, bảo bọn họ tiếp đãi chúng ta. Sau đó, mỗi khi chúng ta làm việc, cứ bảo người của phủ Phụng Thiên dốc sức phối hợp là được.”
Hoa Quốc Đống nghĩ ra hai phương án.
“Còn nếu đi bí mật thì chúng ta sẽ không gây ầm ĩ, cứ đi thẳng tới chỗ là được.”
“Sư phụ muốn tìm nhà họ Trương nhà giàu số một tính sổ đúng không? Vậy thì chúng ta vừa xuống máy bay liền đi thẳng đến nhà họ Trương!”
Nghe vậy, Diệp Lâm cười nói: “Chúng ta không phải đi du lịch Phụng Thiên, không cần gióng trống khua chiêng, cũng không cần ai đón tiếp hoặc là phối hợp.”
“Vậy thì đi bí mật đi. Chờ xuống máy bay, chúng ta cứ đi thẳng đến nhà họ Trương là được.”
Diệp Lâm thích cách làm dứt khoát lưu loát, đánh nhanh thắng nhanh.
Một khi dính đến phủ Phụng Thiên thì không biết sẽ lôi kéo ra bao nhiêu mối quan hệ và phiền phức nữa.
Có điều, Hoàng Tiềm lại có suy nghĩ khác: “Nếu phủ Phụng Thiên có thể phối hợp thì không cần phải lo lắng thế lực của Tọa Sơn Điêu xen vào.”
Bởi vì cái loại thế lực ngầm như Tọa Sơn Điêu là sẽ không trở mặt ở bên ngoài với phủ Phụng Thiên.
Hoàng Tiềm không sợ nhà giàu số một nhà họ Trương, mà chỉ sợ Tọa Sơn Điêu và thế lực núi Trường Bạch cổ võ sau lưng anh ta nhúng tay vào chuyện này.
Đúng là đánh nhanh thắng nhanh cũng tốt. Nhưng mà cần phải đảm bảo không xảy ra sơ suất.
“Ý của anh là mượn thế lực của phủ Phụng Thiên?” Diệp Lâm hỏi lại.
“Đúng vậy.” Tuy rằng Hoàng Tiềm thấy được Diệp Lâm có vẻ không vui, nhưng mà anh ta vẫn căng da đầu nói tiếp: “Dù sao thì rồng mạnh khó áp rắn địa phương. Dù là nhà giàu số một nhà họ Trương hay là Tọa Sơn Điêu, thì nếu chỉ dựa vào ba người chúng ta là rất khó đối phó.”
“Nếu có thể mượn thế lực của phủ Phụng Thiên thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Hoàng Tiềm cảm thấy đã có sẵn quan hệ thì cứ dùng đi thôi.
“Cha tôi và thống đốc phủ Phụng Thiên qua lại ngang hàng. Phủ Thuận Thiên và phủ Phụng Thiên cùng từng hợp tác tra án.” Lúc này, Hoa Quốc Đống nói: “Nếu sư phụ muốn mượn binh của phủ Phụng Thiên, thì chỉ cần cha tôi gọi một cuộc điện thoại là được rồi. Phủ Phụng Thiên chắc chắn sẽ cho người phối hợp với chúng ta.”
Diệp Lâm nghĩ nghĩ rồi vẫn lắc đầu: “Không cần làm ầm ĩ thế đâu. Hơn nữa, tôi không muốn nợ ân tình của người ta.”
“Không tính là ân tình.” Hoa Quốc Đống vội vàng giải thích: “Tôi làm đồ đệ, tôi sẵn lòng giúp đỡ sư phụ một chút chuyện nhỏ.”
“Không cần phải cành mẹ đẻ cành con.” Diệp Lâm cũng có suy nghĩ của mình: “Thay vì gửi hi vọng lên người người khác, tôi càng thích nắm giữ mọi thứ trong tay mình hơn.”
“Đây là chuyện của tôi. Tôi sẽ tự mình đi giải quyết.”
Thấy Diệp Lâm đã nói vậy, Hoa Quốc Đống cũng gật đầu nói theo: “Vậy làm theo ý của sư phụ đi.”
“Chúng ta cứ bí mật mà đi, đi thẳng đến nhà họ Trương.”
Hoàng Tiềm bất đắc dĩ cười cười, nhỏ giọng nói: “Chỉ mong không gặp người của Tọa Sơn Điêu.”
Thấy Hoàng Tiềm cứ mãi kiêng kị Tọa Sơn Điêu, Diệp Lâm bị khơi dậy sự tò mò và ý chí chiến đấu: “Anh lại nói vậy nữa, tôi nghe mà muốn tự mình đi gặp Tọa Sơn Điêu trong truyền thuyết một lần.”
Máy bay thuận lợi đáp xuống sân bay.
Một hàng ba người Diệp Lâm vừa ra khỏi sân bay, đi được một đoạn thì chợt cảm thấy không khí xung quanh là lạ.
“Lạ thật… sao tôi cứ cảm thấy xung quanh ít người…” Hoa Quốc Đống vò đầu nói.
Rốt cuộc thì đây chính là sân bay quốc tế, người qua người lại nối liền không dứt.
Mới vừa rồi sân bay vẫn còn rất đông người, sao lại đột nhiên ít người đi vậy chứ?
“Sương mù?” Hoàng Tiềm giật nảy mình, nhìn một vòng xung quanh, chợt phát hiện mọi người xung quanh dường như lập tức biến mất, ở đây chỉ có ba người bọn họ thôi.
Trong sương mù dày đặc quỷ dị, ba người giống như bị quỷ đánh tường, hoàn toàn mất đi phương hướng.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hoa Quốc Đống sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Anh ta thầm nghĩ chẳng lẽ ban ngày ban mặt cũng gặp quỷ nữa hả? Phụng Thiên huyền huyễn thế sao?
“Ồ?” Diệp Lâm thấy vậy cũng hơi nhíu mày.
Lúc này, sương mù càng lúc càng dày đặc. Diệp Lâm quay đầu lại nhìn, phát hiện hai người Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm ở bên cạnh mình đều đã biến mất.
Trong thiên địa mênh mang, chỉ còn lại một mình anh.
“Là ảo cảnh hả?”
Diệp Lâm nhìn thấu mọi thứ trước mắt, tiếp tục đi lên phía trước.
Một làn gió chợt thổi qua.
Bên trong không khí tràn đầy mùi tanh tưởi.
Phía trước và phía trên mình bắt đầu xuất hiện từng khuôn mặt cáo.
Nó bay lơ lửng trên không, càng lúc càng nhiều, cực kì quỷ dị.
Nếu là người khác nhìn thấy cái cảnh khủng bố lại quái dị này, thì chắc là sẽ bị dọa đến mức chảy nước tiểu.
Có thể tưởng tượng ra được Hoa Quốc Đống bị nhốt ở một nơi khác, đang ngồi xổm ôm đầu không dám nhìn xung quanh.
“Hừ, ai dám giả thần giả quỷ ngay đây vậy?” Diệp Lâm cực kì khinh thường mà tiếp tục đi lên phía trước.
Những khuôn mặt cáo ở xung quanh giống như là quỷ hồn, đi theo sát phía sau Diệp Lâm.
“Tên họ Diệp kia!”
“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau nữa đúng không?”
Lúc này, trên không trung xuất hiện một khuôn mặt nửa bên là cáo nửa bên là người.
Nhìn khuôn mặt kia, Diệp Lâm mơ hồ có thể đoán ra ông ta là Hồ Đại Tiên – gia chủ nhà họ Hồ, một trong năm đại gia tộc thần bí Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Khôi.
Ngày ấy, Diệp Lâm đánh phục ba nhà Hoàng, Bạch, Liễu, chỉ có nhà họ Hồ là nhân lúc loạn bỏ trốn.
Không ngờ hôm nay mình vừa xuống máy bay là gặp được nhà họ Hồ đến trả thù.
“Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày xông vào!”
“Không ngờ mày lại dám đến Phụng Thiên chịu chết! Tao đây sẽ làm cho mày có đi mà không có về!”
Lúc ông ta nói chuyện, xung quanh tràn đầy yêu khí, gió độc thổi từng cơn.
Những khuôn mặt cáo tụ tập ở xung quanh Diệp Lâm, bỗng nhiên mở to miệng ra đập về phía Diệp Lâm.
Chương 245: Không ai dám đáp
Hồ Đại Tiên tự cho rằng ở bên trong ảo cảnh của mình, mình là một sự tồn tại giống như thần.
Có thể một tay che trời, muốn làm gì thì làm.
Bởi vì ở trong ảo cảnh, ảo cảnh có thể khơi gợi những thứ đáng sợ nhất trong lòng người.
Ví dụ như nếu bạn sợ quỷ, thì ở trong ảo cảnh, mọi thứ xung quanh bạn đều sẽ biến thành dáng vẻ quỷ quái mà bạn sợ nhất.
Còn nếu bạn sợ rắn, thì ở trong ảo cảnh, mọi thứ xung quanh bạn đều sẽ biến thành các loại rắn độc, quấn quanh trên người bạn, thuận thế cắn nuốt bạn.
Thậm chí nếu bạn sợ người nào đó, hoặc là bóng ma tâm lý lúc nhỏ, đều sẽ xuất hiện với đủ loại phương thức.
Cứ như vậy, bên trong ảo cảnh sẽ bày ra một cách hoàn mỹ nỗi sợ sâu nhất trong lòng người.
Lúc này, hai người Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm, một người thấy được giáo viên gây ra bóng ma tâm lý lúc nhỏ của mình, một người thấy được Tọa Sơn Điêu.
Hai người đều sợ tới mức hồn vía lên mây, đánh không lại, trốn không thoát, cuối cùng dứt khoát giống như đà điểu mà ôm đầu ngồi xổm chờ chết.
Đối với Diệp Lâm mà nói, một chút ảo thuật này hoàn toàn không có hiệu quả.
Ở trong mắt anh, tất cả đều là ảo giác, không phải là thật, còn có thể thấy rõ ràng bản thể của Hồ Đại Tiên.
Về phần những bóng ma mặt cáo, nó giống như là không khí, không đáng phải nhắc tới.
Đương nhiên, Hồ Đại Tiên không biết Diệp Lâm đã thấy những gì.
Ông ta tưởng rằng Diệp Lâm đang rơi vào trong cơn sợ hãi giống như hai người khác.
Ông ta không thể nào ngờ được Diệp Lâm đã nhìn thấu mọi thứ.
Ngay lúc mặt cáo xung quanh há to miệng muốn cắn nuốt Diệp Lâm…
Diệp Lâm phất nhẹ tay lên, tất cả ảo giác xung quanh đều tan biến, giống như vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
“Ơ?”
“Tại sao lại như vậy?”
Hồ Đại Tiên thấy vậy thì rất chấn động.
Đây là một kết quả hoàn toàn khác với dự đoán của ông ta!
Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ ảo cảnh của mình lại bị Diệp Lâm phá giải một cách dễ dàng như thế!
“Không thể nào!”
“Tuyệt đối không thể nào!”
Hồ Đại Tiên lại sử dụng năng lực bày ra nhiều ảo giác hơn, cho nó tụ tập xung quanh Diệp Lâm, giương nanh múa vuốt, định phá hủy lòng tin của Diệp Lâm, đánh thẳng vào nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng.
Có điều, Diệp Lâm vẫn tiếp tục đi về phía trước, phất tay lên lần nữa.
Ảo giác xung quanh giống như là bong bóng bị kim đâm, vỡ ra rồi tan biến liên tục.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.
Nhìn Diệp Lâm đi từng bước về phía mình, Hồ Đại Tiên bắt đầu luống cuống.
Ông ta định chạy trốn như lần trước, vừa thấy tình thế không ổn liền tranh thủ bỏ chạy.
Chỉ là lần này, Diệp Lâm sẽ không cho ông ta cơ hội chạy trốn.
“Lần trước để ông chạy trốn, xem như là ông may mắn!”
“Có điều, tôi không ngờ là ông còn dám đến đây tìm chết!”
“Vậy thì tôi chỉ có thể làm ông có đi mà không có về thôi!”
Lúc nói chuyện, Diệp Lâm gọi ba thanh kiếm ngắn ra, vung tay lên, ba thanh kiếm ngắn bay vút ra như là sao băng.
Hồ Đại Tiên nhanh chân bỏ chạy.
Chỉ là kiếm của Diệp Lâm nhanh hơn!
Vèo vèo vèo!
Ba thanh kiếm trước sau xỏ xuyên qua ngực Hồ Đại Tiên.
Bịch một tiếng, Hồ Đại Tiên ngã quỵ xuống đất, run rẩy vài giây thì mất mạng.
Theo cái chết của Hồ Đại Tiên, ảo cảnh xung quanh lập tức tan biến như khói bụi.
Dòng người qua lại trong sân bay cũng hiện lên trong tầm mắt của Diệp Lâm.
Lúc này, phía trước có một đám người đang tụ tập quanh Hồ Đại Tiên ngã lăn trên đất, bàn tán sôi nổi, rất là hoảng hốt.
“Ông ta bị sao vậy? Đã chết rồi hả?”
“Các người mau xem, nửa bên mặt của ông ta đều là lông xù, ông ta còn là người không vậy?”
“Ông ta trông kỳ lạ thật đấy! Nhìn đáng sợ quá đi! Trên mặt trên tay đều là lông xù, phản tổ hả?”
Hồ Đại Tiên vì có ngoại hình quái dị nên gây ra một trận hỗn loạn.
Mọi người không biết rốt cuộc thì ông ta là con người hay là yêu quái?
Diệp Lâm mặc kệ cảnh rối loạn bên kia.
Anh đi ngược về phía hai người Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm đang ôm đầu ngồi xổm.
Bốp!
Anh đánh mỗi người một cái, đánh cho hai người tỉnh lại.
“Quỷ! Sư phụ! Có quỷ!” Tuy rằng Hoa Quốc Đống đã tỉnh táo lại từ trong ảo cảnh, nhưng mà nỗi sợ trong lòng anh ta vẫn còn chưa tan đi.
Thấy sư phụ đang ở trước mắt mình, anh ta lập tức đi lên nắm cánh tay sư phụ, giống như là cô vợ bé nhỏ bị dọa sợ phá gan, chui chui vào trong lòng ngực sư phụ.
Diệp Lâm bất đắc dĩ cười khổ, dùng một tay đẩy anh ta ra: “Mở to hai mắt ra nhìn đi, đây là sân bay, ban ngày ban mặt đâu có quỷ, tôi thấy là trong lòng anh có quỷ thì đúng hơn!”
Cả buổi sau, Hoa Quốc Đống mới hoàn toàn tỉnh táo từ trong bóng ma tâm lý lúc nhỏ.
Có điều, anh ta vẫn dựa vào người Diệp Lâm để tìm kiếm cảm giác an toàn.
“Long Vương, chuyện vừa rồi là sao vậy?”
Hoàng Tiềm cũng là dáng vẻ nỗi sợ chưa tan.
Lúc nãy trong ảo cảnh thấy được Tọa Sơn Điêu khiến anh ta cực kì sợ hãi.
“Gặp được đối thủ cũ.” Diệp Lâm lạnh nhạt nói: “Có điều đã không sao rồi. Tôi đã giải quyết xong rồi.”
Lúc đi ngang đám đông tụ tập, hai người nhìn thoáng qua bên trong, thấy Hồ Đại Tiên dáng chết kỳ lạ, liền hiểu ra mọi thứ đều do người kia âm thầm giở trò quỷ.
“Vẫn là Long Vương đại nhân lợi hại…” Hoàng Tiềm nghĩ lại mà sợ.
Sau khi ra khỏi sân bay, ba người gọi taxi đi nhà họ Trương.
“Bác tài, đi nhà giàu số một địa phương các anh đi.” Sau khi lên xe, Diệp Lâm nói.
“Cái gì? Nhà giàu số một hả?” Bác tài vừa nghe vậy liền sợ tới mức thay đổi sắc mặt, hỏi: “Anh nói là nhà giàu số một nhà họ Trương hả?”
“Ha ha, ở Phụng Thiên các anh có mấy nhà giàu số một?” Diệp Lâm cười nói.
“Không đi!” Sau khi được câu trả lời, bác tài không nói gì nhiều, trực tiếp đuổi ba người Diệp Lâm xuống xe.
“Có chuyện gì vậy?” Diệp Lâm không hiểu ra sao.
“Tôi cũng không biết nữa…” Tuy rằng Hoàng Tiềm quanh năm ở Phụng Thiên, nhưng mà anh ta chưa từng đi taxi, cũng chưa từng đi nhà họ Trương, đương nhiên cũng mới lần đầu gặp loại tình huống này.
“Chẳng lẽ là do thiếu tiền nhà họ Trương?” Hoa Quốc Đống nói xong, tiếp tục vẫy tay gọi một chiếc taxi.
Kết quả khi nghe nói là đi nhà họ Trương, bác tài liền không nói một lời, đạp ga chạy đi, bỏ xa ba người.
Lúc này, cả ba người đều cảm thấy có chút không đúng.
Đi nhà họ Trương chứ đâu phải đi pháp trường, có cần đến mức như vậy không?
“Bác tài, lái xe đi, đi đâu cũng được.” Sau khi lên chiếc taxi thứ ba, Diệp Lâm trực tiếp ném tờ một trăm đô cho bác tài, nói: “Chúng tôi mới đến đây, chở chúng tôi đi dạo đi, nhân tiện hỏi thăm anh vài chuyện.
Bác tài thấy bọn họ là người vùng ngoài, còn ra tay rộng rãi thì lập tức vui vẻ ra mặt.
“Ba anh xem như tìm đúng người, lên đúng xe rồi. Ba đời nhà tôi đều ở đây, tôi từ nhỏ đã đi khắp hang cùng ngõ hẻm, ở Phụng Thiên không có nơi nào mà tôi chưa đi, không có chuyện nào mà tôi không biết.”
“Các anh muốn biết gì thì cứ hỏi đi!” Bác tài bày ra vẻ tôi chính là thám tử rồi vỗ ngực đảm bảo.
“Ồ, thế hả?” Diệp Lâm rất có hứng thú mà hỏi: “Vậy có một chỗ, không biết anh có từng đi chưa?”
“Chỗ nào?” Bác tài hỏi.
“Dinh thự nhà họ Trương, nhà giàu số một địa phương các anh!” Diệp Lâm hỏi: “Anh từng đi chưa?”
Cái gì?
Nghe vậy, bác tài lập tức thay đổi sắc mặt, thắng gấp, xe ngừng lại.
“Các anh… các anh hỏi thăm nhà họ Trương làm gì?”
Bình luận facebook