• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Cuồng long vượt ngục

  • Chương 231-235

Chương 231: Cha con một lòng

“Tôi là bậc thầy về ngoại khoa!”

“Chỉ cần nhìn một cái là biết có phải cánh tay bị gãy mới được chữa lành hay không! Cánh tay của cậu không hề có tổn thương gì cả, căn bản là không có dấu hiệu bị gãy!”

“Cậu có thể lừa được người khác, nhưng không lừa được tôi! Cậu chắc chắn là dùng thủ thuật che mắt của bọn bịp bợm giang hồ, đúng không?”

Nghe lời nói của bác sĩ Trần, mọi người xung quanh chợt bừng tỉnh.

“Hóa ra là thế!”

“Là thủ thuật che mắt hả!”

“Tôi nói rồi mà, đâu có thuốc thần gì chứ!”

“May mà bác sĩ Trần có thể nhìn thấu thật giả!”

Mọi người cực kì tin tưởng lời nói của bác sĩ Trần.

So với Hoa Quốc Đống khoác lác, mọi người đương nhiên là tin tưởng bác sĩ Trần chín chắn hơn.

Còn Hoa Quân Dương thì lại nhíu mày.

Vừa rồi ông ta đứng một bên, rõ ràng mà thấy con trai tự đánh gãy tay mình, sao có thể là giả được?

Bác sĩ Trần là bậc thầy về ngoại khoa, đúng là có thể phân biệt ra là có ngoại thương hay không.

Nhưng Hoa Quân Dương xuất thân võ giả, ông biết rõ hơn ai hết một chưởng vừa rồi của con trai có thể đánh gãy tay hay không.

So với nghe người ta nói, Hoa Quân Dương càng tin vào những gì mình tận mắt nhìn thấy hơn.

“Lấy đan dược lại đây!”

Hoa Quân Dương thay đổi thái độ, thế mà lại chủ động hỏi đan dược với con trai.

“Đại nhân?”

Nghe vậy, mọi người xung quanh đều giật mình, cho rằng mình nghe lầm rồi.

“Hoa đại nhân?” Bác sĩ Trần lộ vẻ mặt không vui, thầm nghĩ Hoa phủ doãn không nghe lọt vào một câu nào từ một đống lời nói của mình hay sao?

“Cha?” Hoa Quốc Đống giật nảy mình, không biết cha mình định uống thuốc hay là định nhân cơ hội hủy hoại thuốc?

“Lấy đan dược ra đây!” Hoa Quân Dương lặp lại lần nữa, cất cao giọng nói, mặc kệ sự phản đối hoặc là đề nghị của người khác.

“À vâng.” Hoa Quốc Đống cung kính mà đưa hai phần ba viên đan dược còn lại cho cha mình.

“Hoa đại nhân!” Bác sĩ Trần nhíu mày, không nhịn được nhắc nhở một lần cuối cùng: “Đây là đan dược không rõ lai lịch, nếu gây ra ảnh hưởng cho các bước điều trị tiếp theo thì cũng đừng trách bệnh viện trung ương chúng tôi. Xin hãy suy nghĩ kỹ trước khi dùng.”

Hoa Quân Dương nhìn thoáng qua đan dược, cười khẽ nói: “Con trai tôi vì muốn tôi uống thuốc, tự mình đánh gãy tay mình để thử thuốc.”

“Bác sĩ Trần, tôi nhận tấm lòng của ông, nhưng mà tôi cũng không thể phụ tấm lòng của con trai tôi.”

Dứt lời, Hoa Quân Dương ngửa đầu, uống hết hai phần ba viên đan dược còn lại.

Hoa Quân Dương dùng hành động thực tế cho thấy mình tin tưởng con trai mình hơn.

“Cha!” Thấy vậy, Hoa Quốc Đống có chút cảm động, không ngờ đến cuối cùng cha vẫn lựa chọn tin tưởng mình, bất chấp sự ngăn cản đến từ xung quanh.

Quả nhiên là cha con một lòng!

“Đại nhân cảm thấy sao rồi?” Mọi người xung quanh lo lắng đề phòng thay cho Hoa Quân Dương, sợ viên đan dược kia sinh ra phản ứng phụ.

“Hừ!” Bác sĩ Trần tức giận đến mức thổi râu trừng mắt: “Hay lắm! Ông không tin tôi hả, để tôi xem ông uống đan dược vào rồi sẽ có hiệu quả như thế nào? Có phải là lập tức khỏe ngay giống như con trai ông hay không?”

“Bác sĩ Trần, nếu lát nữa cha tôi thật sự khỏi hẳn thì sao?” Hoa Quốc Đống không nhịn được mà cãi lại.

“Nếu đan dược của cậu hay đến như thế, vậy những năm học y của tôi xem như vô dụng, tôi đi nhận cậu làm thầy luôn cho rồi!” Bác sĩ Trần tức giận nói.

“Tôi không dám đâu!” Hoa Quốc Đống cười cười rồi nói: “Có điều, viên đan dược kia thật sự hay như vậy đấy, nếu không đám người bệnh viện trung ương các ông cũng sẽ không ra giá trên trời để mua đơn thuốc từ trong tay sư phụ tôi.”

Cái gì?

Bệnh viện trung ương muốn mua đơn thuốc?

“Cậu nói đùa cái gì vậy?” Bác sĩ Trần khinh thường cười lạnh: “Bệnh viện trung ương chúng tôi muốn đơn thuốc gì mà không có, sao lại đi mua đơn thuốc của một tên lang băm?”

Bác sĩ Trần luôn tự hào về bệnh viện trung ương, tất nhiên là không tin tưởng lời nói của Hoa Quốc Đống.

“Nếu ông muốn biết chuyện này thì trở về hỏi giám đốc Khang của các ông đi!” Hoa Quốc Đống cười lạnh: “Bởi vì không mua được đơn thuốc, mà nói hợp tác cũng không xong, giám đốc Khang của các ông thậm chí còn tuyên bố phong sát sư phụ tôi, không cho đan dược bán ra bên ngoài.”

“Cái gì?”

Nghe vậy, bác sĩ Trần nhíu chặt mày hơn nữa.

Ông ta vừa định phản bác thì chợt nhớ tới dạo gần đây, các đồng nghiệp trong bệnh viện trung ương dường như đang bàn tán về một loại thuốc thần có thể chữa đủ bệnh nào đó.

Nghe nói căn bệnh kì lạ của vợ chiến thần Thanh Châu được chữa khỏi nhờ uống viên đan dược kia.

Bác sĩ Trần nói thầm: Nhưng mà tôi nhớ bọn họ nói là viên đan dược kia do bộ tài chính đưa tới mà?

Ừ, phải rồi, là đan dược của bộ tài chính, chắc chắn là không hề liên quan gì đến vị sư phụ trong miệng thằng nhãi Hoa Quốc Đống.

“Hừ!” Bác sĩ Trần hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Cho dù bệnh viện trung ương chúng tôi muốn mua thuốc thần, thì cũng phải mua từ trong tay danh y, sao có thể mua từ trong tay bọn lang băm được chứ? Cậu đừng có dát vàng lên mặt vị sư phụ bịp bợm kia của cậu!”

“Để tôi xem lát nữa bệnh của cha cậu nặng thêm rồi cậu phải làm sao!”

Bác sĩ Trần còn chưa nói xong thì Hoa Quân Dương nằm trên giường bệnh đột nhiên ôm bụng rên đau, vừa mở miệng ra là khụ máu đen, cả người đều đổ mồ hôi lạnh.

“Đại nhân!”

“Ông thế nào rồi?”

“Bác sĩ Trần, ông mau lại xem đại nhân nhà tôi đi!”

Mọi người xung quanh cuống quít nhờ bác sĩ Trần giúp đỡ.

Bác sĩ Trần thấy vậy thì lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, dáng vẻ mọi thứ đều không nằm ngoài dự đoán của mình.

“Hừ, tôi nói rồi mà, uống sai thuốc rồi, bệnh tình nặng thêm, cũng phải đi làm phiền tôi đấy thôi!”

Bác sĩ Trần đi lên định bắt mạch để xem tình huống cụ thể…

“Không cần đâu!”

Có điều, Hoa Quân Dương lại giơ tay ngăn lại ý tốt của bác sĩ Trần.

“Cánh tay của tôi… lành rồi!”

Nhìn thì thấy cánh tay đẩy bác sĩ Trần của Hoa Quân Dương chính là cánh tay phải bị thương nặng, không còn chút sức lực kia.
Chương 232: Sư phụ là quý nhân

Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Hoa Quân Dương thế mà lại bước xuống giường rồi đứng dậy.

“Cha?”

Thấy cha mình không sao, Hoa Quốc Đống cuối cùng cũng thả lỏng được rồi.

Lúc nãy thấy cha mình liên tục ho ra máu đen, anh ta thật sự cho rằng đan dược mà sư phụ đưa cho có vấn đề gì rồi.

“Ừ, cha không sao.” Hoa Quân Dương thử cử động bả vai bị thương: “Lúc nãy cha ho ra hết máu độc trong cơ thể, đã khỏe hơn nhiều rồi.”

Dứt lời, Hoa Quân Dương kéo băng vải trên vai xuống, quả nhiên là vết thương mũi tên ở trên vai đã hoàn toàn lành hẳn, thậm chí không để lại một chút sẹo nào.

“Thuốc thần!”

“Đúng là thuốc thần mà!”

Hoa Quân Dương không nhịn được cảm thán liên tục.

Ông từng bị đủ loại ngoại thương, nhưng chưa có lần nào được chữa khỏi sạch sẽ, không một chút dấu vết giống như lần này.

“Thần kỳ quá đi!”

Mọi người xung quanh thấy vậy đều mở to mắt ra nhìn.

Nếu không phải lúc nãy tận mắt nhìn thấy trên vai Hoa Quân Dương có vết thương lớn cỡ đầu mũi tên, vết thương rất sâu, thậm chí đã sinh mủ, thì không ai tin nổi cái cách trước mắt là sự thật.

Dưới tình huống bình thường, cho dù là lành thương, thì cũng sẽ có vết sẹo rất lớn để lại.

Nào ngờ vết thương trên vai Hoa Quân Dương đã hoàn toàn biến mất, trơn bóng như cũ, giống như là chưa từng bị thương vậy.

“Sao có thể chứ?”

Bác sĩ Trần đứng bên cạnh cũng trợn mắt há mồm, không thể tin nổi.

Ông ta vội vàng đi lên, thậm chí đặt tay lên sờ, dường như muốn vạch trần một âm mưu không hề tồn tại.

Đáng tiếc, hiện thực chính là hiện thực, mong chờ của bác sĩ Trần hoàn toàn tan biến.

Dù là vừa rồi Hoa Quốc Đống tự đánh gãy một tay, hay là vết thương trên người Hoa Quân Dương tự lành, thì vết thương trên người hai cha con đều từng tồn tại, và bây giờ là được chữa khỏi hoàn toàn, chứ không phải là thủ thuật che mắt.

Trong nhất thời, bác sĩ Trần nghẹn lời khi phải đối mặt với hiện thực.

Ông ta cảm thấy không yên lòng, chẳng lẽ đan dược mà giám đốc Khang muốn mua chính là đan dược do sư phụ của Hoa công tử luyện chế?

“Sư phụ cậu… tên gì vậy?” Bác sĩ Trần khó khăn mà hỏi.

“Diệp Lâm!” Hoa Quốc Đống nói với giọng điệu kiêu ngạo: “Sư phụ tôi tên là Diệp Lâm!”

Ở trong lòng anh ta, địa vị của sư phụ chỉ thua có cha thôi.

“Diệp Lâm… Diệp Lâm…” Bác sĩ Trần ra sức mà nhớ kỹ cái tên này.

Bởi vì đây là lần đầu tiên thất bại thê thảm của ông ta trong lúc hành nghề y.

Ngoại thương mà ông ta không thể chữa lành, thế mà lại bị một thằng nhãi vô danh chữa khỏi, thậm chí thằng nhãi kia còn không lộ mặt nữa.

Cậu ta chỉ dùng một viên đan dược là thắng được mình!

Thật sự là vô cùng nhục nhã!

“Bác sĩ Trần!” Lúc này, Hoa Quốc Đống nói thêm: “Trở về nói với giám đốc Khang các ông rằng sư phụ Diệp Lâm của tôi chính là thần y, là dược vương hiện nay. Đan dược do anh ấy luyện chế, thế nào cũng sẽ lưu thông trên thị trường, để người ta có thể mua bán. Hi vọng bệnh viện trung ương các ông tự giải quyết cho tốt, đừng cản trở khắp nơi nữa. Nếu không thì phủ Thuận Thiên chúng tôi sẽ ra tay giải quyết!”

Nghe vậy, bác sĩ Trần giật mình. Tuy rằng ông ta không hiểu Hoa Quốc Đống có ý gì, nhưng mà kể từ hôm nay, khi đan dược của Diệp Lâm hoàn toàn chữa khỏi vết thương cho Hoa Quân Dương, vậy thì sau này, phủ Thuận Thiên sẽ trở thành chỗ dựa vô hình cho Diệp Lâm.

Nếu bệnh viện trung ương muốn hại cậu ta, hoặc muốn lấy thứ gì đó từ trên người cậu ta, thì sẽ phải tốn rất nhiều công sức.

Điều khó tin hơn nữa là, ngay giờ này phút này ngày này, không chỉ có phủ Thuận Thiên, mà lễ bộ trong sáu bộ và toàn bộ hoàng thất đều đang đứng về phía Diệp Lâm.

Bây giờ bệnh viện trung ương muốn động đến Diệp Lâm hả? Nói bao giờ cũng dễ hơn làm hết!

“Tạm biệt!” Bác sĩ Trần hơi khựng lại, không tiếp tục ở lại nữa mà chào đi về.

Cùng lúc đó, tại nhà họ Bàng.

“Đây là thuốc thần có thể chữa khỏi bệnh của vợ Hàn chiến thần Thanh Châu đấy hả?” Cha của Bàng Văn Hiên nhìn kỹ viên đan dược rồi hỏi.

Ông Bàng có nghe đồng nghiệp trong viện kiểm sát nói là Hàn chiến thần bí mật vào kinh để chữa bệnh cho vợ mình, kết quả là toàn bộ bệnh viện trung ương đều không chữa khỏi, cuối cùng lại bị một viên đan dược thần bí chữa khỏi.

Sau nhiều lần hỏi thăm, Hàn chiến thần mới biết được đan dược do Diệp Lâm luyện chế.

Chuyện này không được lan truyền ra ngoài.

Một là vì bên phía Hàn chiến thần giữ bí mật, không muốn để cho nhiều người biết ông ta đang ở Yến Kinh và vợ ông ta mắc bệnh nặng.

Hai là vì chuyện này khiến cho bệnh viện trung ương bị mất mặt, tất nhiên là bọn họ sẽ không tuyên truyền ra ngoài, thậm chí còn vội vàng muốn mua đơn thuốc trên tay Diệp Lâm, đáng tiếc là bị từ chối.

Sau khi biết chuyện này, ông Bàng đã ra lệnh cho Bàng Văn Hiên đi xin lỗi Diệp Lâm một lần nữa.

Ông ta mơ hồ có thể đoán được người luyện chế ra đan dược không phải là người bình thường.

Cho dù hiện giờ cậu ta không có danh tiếng, nhưng mà tương lai thế nào cậu ta cũng sẽ một bước lên trời.

Một người tài giỏi như thế, dù không thể có mối quan hệ tốt, thì cũng không thể để thành mối quan hệ xấu được.

“Chắc là vậy. Sư phụ cho bọn con mỗi người một viên.” Bàng Văn Hiên kiêu ngạo nói.

“Ừ, rất tốt!” Ông Bàng rất vui mừng, cẩn thận mà cất viên đan dược, nói: “Chờ đến đại thọ vào tháng sau của ông nội con, chúng ta sẽ tặng nó cho ông ấy, để ông ấy sống lâu trăm tuổi!”

“Lỡ như ông ấy vui vẻ, quyết định lập cha làm người thừa kế, thì sau này nhà họ Bàng sẽ là của hai cha con chúng ta!”

Nghe vậy, Bàng Văn Hiên cũng rất vui mừng, cuối cùng mình cũng có thể giúp đỡ được cha mình rồi.

Bởi vì mình không có điểm nào so được với em họ, cho nên dù cha mình là con cả trong nhà, cũng bị liên lụy, không được coi trọng.

Ông cụ Bàng vẫn luôn muốn bỏ qua cha mình, giao quyền kế thừa gia tộc cho chú ba.

Kể cả khi chức quan của chú ba thấp hơn cha mình, nhưng mà chú ba lại sinh được một đứa con trai tài giỏi, đỗ trạng nguyên, tương lai sáng lạn, tiền đồ rực rỡ, được gia tộc gửi gắm hi vọng, được ông cụ Bàng coi trọng.

Không hề giống mình gánh cái danh ăn chơi trác táng, không được ông cụ Bàng coi trọng.

“Tuy rằng con có một chút ăn chơi, các mặt đều không bằng em họ của con.” Ông Bàng cười nói: “Nhưng mà người ngốc có phúc của người ngốc. Hiện giờ con đã bái một vị sư phụ lợi hại!”

“Có khi sư phụ của con sẽ trở thành quý nhân của hai cha con chúng ta đấy!”
Chương 233: Không biết tự lượng sức mình

Đúng như suy đoán của Diệp Lâm, tuy rằng bốn tên đồ đệ của anh đều là ăn chơi trác táng, nhưng mà sau lưng bọn họ lại là phủ Thuận Thiên, phủ Tông Nhân, Lễ bộ và Viện kiểm sát.

Những viên đan dược kia trong lúc vô tình đã ban ơn cho các nhân viên đến từ các bộ môn, và anh sẽ được đáp lại gấp mười lần trăm lần trong tương lai.

Ví dụ như bệnh viện trung ương, nếu bọn họ muốn gây chuyện với anh thì cũng phải suy nghĩ cho kỹ trước đã.

Không cần anh phải ra tay, thế lực phía sau các đồ đệ của anh cũng đủ để giải quyết rồi.

“Long Vương đại nhân!”

Diệp Lâm mới vừa tách ra với bốn tên đồ đệ thì nhận được tin tức từ bên Long môn.

Lam Long đã suốt đêm lùng bắt Hoàng Long ở Doanh Châu trở về, đang đợi anh đến để xử lý.

Diệp Lâm đi vào Long Môn, gặp được Hoàng Long.

Anh ta tên là Hoàng Tiềm, hàng năm làm việc ở vùng Phụng Thiên, cũng khá là nổi tiếng. Anh ta từng là ứng cử viên nặng kí cho chức vị Long Vương.

Chiều cao tám thước, lưng hùm vai gấu, nhìn xa từ phía sau giống như một con gấu nâu khiến người ta sợ hãi.

Hiện giờ, anh ta giống như một con cá mắc cạn, bị người bắt cóc, không thể chạy thoát. Dù vậy, trên mặt anh ta vẫn tràn đầy vẻ không phục.

“Hiện nay tôi là Long Vương, tôi ra Long Vương lệnh triệu tập mọi người. Vì sao lại không thấy anh đến?” Diệp Lâm ngồi trên ghế Long Vương, lạnh giọng chất vấn.

“Hừ, tôi chỉ nhận cha nuôi là Long Vương! Cái loại người không rõ lai lịch như anh đấy hả, anh nói mình là Long Vương thì là Long Vương sao?”

Hoàng Long không phục mà hừ lạnh.

“Cha nuôi mất tích nhiều năm, Long Vương lệnh đột nhiên xuất hiện, các người không thấy lạ hả?”

Hoàng Long nói với mọi người xung quanh: “Chẳng lẽ các người không nghĩ đến chuyện cha nuôi bị anh ta hại, Long Vương lệnh bị anh ta đoạt hay sao?”

“To gan!”

Hắc Long nghe vậy thì lạnh giọng quát lớn: “Long Vương đại nhân tiếp nhận truyền thừa từ lão Long Vương, nắm giữ long quyền chín thức! Nếu anh không phục thì có thể thử một lần!”

Hoàng Long nói: “Thử thì thử! Để tôi xem tân Long Vương rốt cuộc có năng lực gì mà dám tự xưng là Long Vương?”

Lúc Hoàng Long nói chuyện, mọi người đã buông tay thả Hoàng Long ra.

Sau khi thoát khỏi trói buộc, Hoàng Long có một loại cảm giác như cá gặp nước, tinh thần phấn chấn, chuẩn bị đi đánh nhau với Diệp Lâm.

“Haizz…” Lúc này, Lam Long thở dài nói: “Hoàng Tiềm, hai ta qua lại thân thiết, tôi tốt bụng đi bắt anh, chính là vì để anh chuộc tội với Long Vương đại nhân, không ngờ anh lại cố chấp đến như thế, còn dám xúc phạm Long Vương đại nhân nữa, đúng là không biết sống chết mà!”

“Hiện giờ chúng tôi đi theo tân Long Vương, thực lực đều tăng lên rất nhiều, dù là người nào cũng có thể đánh thắng được anh, vậy mà anh còn mơ mộng thắng được Long Vương đại nhân hả? Anh đã quên là mình thua trong tay tôi, bị tôi bắt tới đây hay sao?”

Nghe vậy, Hoàng Long vừa sốc vừa giận, còn có cả không phục nữa.

“Tôi chỉ là bị anh đánh lén thôi, chứ đánh ngay mặt thì chắc gì tôi sẽ thua!”

“Thế hả?” Lam Long cười ha hả, nói với Diệp Lâm: “Long Vương đại nhân, cứ giao anh ta cho tôi đánh đi, giết gà cần gì dao mổ trâu!”

Với thực lực hiện giờ của Lam Long, cho dù Lam Long có nhường Hoàng Long một bàn tay, thì cũng có thể nhẹ nhàng thắng được.

“Không cần!” Diệp Lâm từ chối: “Người anh ta không phục là tôi, để tôi tự mình đánh là được!”

Nếu không, dù có bị thua nữa, thì anh ta cũng sẽ có lý do để không phục tân Long Vương.

“Anh nói anh được cha nuôi tự mình dạy dỗ, tinh thông long quyền chín thức?” Thấy vậy, Hoàng Long nói với Diệp Lâm: “Vậy anh có dám so chiêu giống chiêu với tôi hay không?”

“Anh dùng chiêu Tiềm Long Vật Dụng trong long quyền chín thức, đúng không?” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Có gì mà không dám chứ? Anh ra tay đi!”

“Được rồi!”

Hoàng Long lùi ra sau một bước, bày ra thức mở đầu, xung quanh lập tức nổi lên tiếng rồng ngâm.

Nếu là bình thường thì đám người Hắc Long đều sẽ khen hay lắm rồi âm thầm khâm phục.

Nhưng mà bây giờ, đám người Hắc Long nhìn thấy Hoàng Long vụng về biểu diễn, giống như là đang xem xiếc khỉ vậy.

Có bao nhiêu thực lực thôi mà dám khiêu chiến Long Vương đại nhân?

Đúng là người không biết thì không sợ mà!

Bọn họ đã từng vô tri giống như Hoàng Long, rồi người nào mà không thua thê thảm?

“Tiềm Long Vật Dụng!”

Hoàng Long dùng chiêu Tiềm Long Vật Dụng trong long quyền chín thức. Ngay sau đó, xung quanh chợt yên tĩnh, cực kì yên tĩnh.

Giống như là sóng ngầm kích động, yên tĩnh trước bão táp.

Tiềm Long Vật Dụng coi trọng ẩn nấp, tìm được cơ hội, một đòn là chết.

Hoàng Long của lúc này giống như là một thợ săn đang ẩn nấp trong bóng tối, còn Diệp Lâm ngồi trên bảo tọa giống như là con mồi ở trong mắt anh ta.

Anh ta cho rằng Diệp Lâm sẽ đứng dậy đánh nhau với mình. Không ngờ Diệp Lâm lại tự tin đến mức để mình rơi vào trong phạm vi tấn công của anh ta, thậm chí còn mở sẵn cửa lớn, không hề có chuẩn bị một chút nào.

“Cơ hội tốt!”

Thấy vậy, đôi mắt Hoàng Long sáng bừng lên. Anh ta chưa từng nhìn thấy cái loại cơ hội ra tay tốt đến thế này, cảm thấy dù có đánh thế nào cũng sẽ thắng.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Ở trong mắt Hoàng Long, cả người Diệp Lâm đều là sơ hở.

Vậy nên, anh ta đột nhiên lao nhanh về phía Diệp Lâm.

Giống như là một con giao long trồi lên mặt nước, cực kì hung mãnh, không ai có thể chặn lại được.

“Tiềm Long Vật Dụng!”

Vật dụng, vật động, vật sát.

Một khi dùng là phải chết trong một đòn.

“Bảo tọa Long Vương cũng nên rơi vào trong tay tôi rồi!”

Hoàng Long cho rằng mình thắng chắc rồi.

Lúc hai bên chỉ còn cách nhau một bước, Diệp Lâm ngồi trên ghế Long Vương chợt vung nắm đấm lên.

“Cao thủ thật sự thường xuất hiện với thân phận con mồi.”

“Tiềm Long Vật Dụng thật sự là coi trọng tính toán rồi mới ra tay.”

Hoàng Long dùng quyền pháp đánh đòn phủ đầu. Nào ngờ nắm đấm của Diệp Lâm lại đến trước khi anh ta ra quyền.

Bịch!

Một quyền vung lên, quanh quẩn tiếng rồng ngâm.

Hoàng Long giống như là diều đứt dây, bị đấm bay ra xa mấy chục mét, nện thẳng lên trên mặt tường phía sau.

Cả người dường như bị khảm lên mặt tường, trong nhất thời có muốn kéo xuống cũng không được.
Chương 234: Một trong ba núi

“Bây giờ anh đã biết sự lợi hại của Long Vương đại nhân chưa?”

Lam Long khó lắm mới kéo Hoàng Long bị thương nặng ra khỏi mặt tường.

Tuy rằng anh ta nhặt lại được một cái mạng, nhưng mà cả người bị thương nặng, tứ chi đều gãy, ngũ tạng lục phủ bị tổn thương, hơi thở thoi thóp.

Lam Long thở dài, vốn định giúp đỡ anh ta một lần, nào ngờ anh ta vẫn chủ động đi tìm đường chết.

Lúc nãy Lam Long chủ động xin đánh nhau, là vì biết nếu để Long Vương ra tay thì Hoàng Long sẽ có chín phần chết một phần sống.

Bây giờ thấy thì quả nhiên là như vậy.

“Hừ, đây chính là kết cục khi dám bất kính với Long Vương!”

“Long Vương tha cho anh một mạng chính là may mắn của anh. Còn không mau cảm ơn Long Vương?”

Đám người Hắc Long đương nhiên là không thương hại anh ta.

Người ta có câu người đáng thương tất có chỗ đáng giận.

Lúc nãy bọn họ đã hết lòng hết dạ khuyên nhủ anh ta rồi.

Bây giờ Hoàng Long đã tự mình nếm thử sự lợi hại của tân Long Vương, coi như là có chết cũng nhắm mắt.

“Hít hà…”

Hoàng Long bị vứt trên mặt đất, vừa chấn động vừa sợ hãi.

Anh ta nhớ lại lời nói của đám Lam Long lúc nãy. Bọn họ không hề nói quá, thậm chí còn nói khiêm tốn nữa.

Trải qua trận chiến vừa rồi, Hoàng Long mới thật sự cảm nhận được mùi vị bị nghiền áp toàn diện.

Thảo nào thực lực hiện giờ của đám người Lam Long cao hơn mình. Đây chính là chỗ tốt và cơ duyên khi nhận chủ nhân mới.

“Hoàng Long, anh có phục chưa?” Diệp Lâm hỏi.

“Phục! Phục rồi!” Hoàng Long giống như một con chó chết quỳ rạp xuống đất, cả người không thể nhúc nhích, chỉ còn đầu là có thể động, liên tục gật đầu tỏ ý phục rồi.

“Tôi đã phát Long Vương lệnh ba lần, lần nào anh cũng từ chối nhận. Nếu là tình huống bình thường, thì anh chắc chắn là phải chết!”

Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Nhưng nể tình anh là con trai nuôi của lão Long Vương, còn cực kì trung thành với lão Long Vương, nên tôi tha cho anh một mạng.”

“Cảm ơn Long Vương, cảm ơn Long Vương…” Hoàng Long dập đầu liên tục, chỉ là trong lòng lại cảm thấy buồn bã.

Hiện giờ anh ta đang bị thương nặng, cho dù nhặt lại được một cái mạng, thì e là quãng đời còn lại cũng không vui vẻ. Thật sự là không cam lòng khi bị tàn phế như vậy!

Lúc này, Diệp Lâm đưa một viên đan dược cho Lam Long, bảo Lam Long cho Hoàng Long uống.

“Cảm ơn Long Vương ban thuốc!” Thấy vậy, Lam Long vội vàng cảm ơn thay bạn mình.

Sau đó, trong tình huống Hoàng Long không hiểu ra sao, Lam Long nhét mạnh đan dược vào trong miệng Hoàng Long.

Đan dược vào miệng là tan, dược hiệu nhanh chóng tản ra, tẩm bổ xương cốt và kinh mạch của anh ta.

Hơn mười phút sau, Hoàng Long bật một cái cá chép lộn mình, nhảy dựng lên từ trên mặt đất, mặt mày tràn đầy vẻ khó tin.

“Tôi… tôi khỏe lên rồi… rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”

Hoàng Long cảm thấy là mình đang nằm mơ, thầm nghĩ có phải là mình đã đau đến mức ngất xỉu rồi nằm mơ hay không?

Nếu không thì tứ chi đều gãy, ngũ tạng bị thương, sao có thể lành lặn trong một thời gian ngắn như vậy chứ?

“Tân Long vương không chỉ có giỏi võ đạo, mà còn giỏi cả y thuật nữa!”

Lam Long cập nhật kiến thức cho Hoàng Long: “Anh có thể nhanh chóng khỏe lại, hoàn toàn là vì viên đan dược mà Long Vương đại nhân ban cho lúc nãy.”

“Còn không mau cảm ơn Long Vương đại nhân đã ban thuốc!”

Nghe vậy, Hoàng Long ngây ngẩn cả người.

Không ngờ trên đời này lại có loại thuốc thần như thế! Mình bị thương nặng như vậy mà cũng có thể khôi phục lại ngay?

Có khi nào tân Long Vương là thần tiên hay không?

Nghĩ đến đây, Hoàng Long không dám lề mề nữa, lập tức quỳ sát đất nói cảm ơn.

“Cảm ơn Long Vương đại nhân đã không giết! Cảm ơn Long Vương đại nhân đã ban thuốc!”

Mình không chỉ có không bị ban chết, mà ngược lại còn được thuốc thần từ Long Vương rồi khôi phục khỏe mạnh.

Hoàng Long cực kì biết ơn Diệp Lâm, thật lòng thật dạ mà phục Diệp Lâm.

“Anh đứng lên đi. Tôi còn có chuyện muốn hỏi anh.” Diệp Lâm nói.

“Vâng!” Hoàng Long bò dậy từ trên mặt đất, rũ mi cúi đầu, chờ đợi hỏi chuyện.

“Nghe nói anh đến từ Doanh Châu?” Diệp Lâm hỏi: “Chắc là anh không xa lạ gì vùng Phụng Thiên hả?”

Phụng Thiên nằm trong địa giới Doanh Châu.

“Đương nhiên rồi.” Hoàng Long cung kính nói: “Tôi hoạt động quanh năm ở vùng gần Phụng Thiên, cực kì quen thuộc với Phụng Thiên.”

“Thế cục hiện giờ của Phụng Thiên thế nào?” Diệp Lâm hỏi.

“Thế cục?” Hoàng Long ngây người, không hiểu ý của Diệp Lâm.

“Bên kia có nhân vật lợi hại gì không?” Diệp Lâm nói thêm.

Diệp Lâm đang định đi Phụng Thiên một chuyến, nên hỏi thăm để chuẩn bị.

“Có!” Hoàng Long chợt hiểu ra, lập tức trả lời: “Ở Phụng Thiên, người nổi tiếng mạnh nhất là Tọa Sơn Điêu!”

Tọa Sơn Điêu?

Nghe cái tên này, đám người Hắc Long đều thay đổi sắc mặt.

Bọn họ không sợ hãi Tọa Sơn Điêu, mà sợ hãi thế lực sau lưng Tọa Sơn Điêu.

Hoàng Long tiếp tục nói: “Tọa Sơn Điêu có một tổ chức khổng lồ ở gần núi Trường Bạch. Bọn họ từng nhiều lần mời chào tôi.”

“Nhưng vì tôi trung thành với cha nuôi nên từ chối hết, rồi đắc tội đối phương, sau đó không thể nào phát triển thêm ở Phụng Thiên được nữa.”

Đám người Hắc Long đều có thế lực và địa bàn của mình ở khắp nơi trên Cửu Châu.

Chỉ có một mình Hoàng Long là sống cuộc sống rất ngột ngạt ở Doanh Châu, bởi vì trên đầu anh ta còn một Tọa Sơn Điêu.

“Nghe nói Tọa Sơn Điêu là đệ tử thế tục của tu sĩ núi Trường Bạch, vậy nên có thực lực rất mạnh, mạnh không ai bằng.” Hắc Long bổ sung.

Tu sĩ núi Trường Bạch?

Diệp Lâm ngây người.

Hắc Long vội nói thêm: “Long Vương đại nhân, anh còn nhớ tên cổ võ giả nhà họ Tần mà anh từng đánh chết hay không?”

“Trong giới cổ võ có câu ‘ba núi năm môn bảy thị’. Người nhà họ Tần bị anh giết chỉ là một trong bảy thị thôi.”

“Còn núi Trường Bạch chính là một trong ba núi!”

“Tọa Sơn Điêu có thể hùng bá một phương, là vì có chỗ dựa là núi Trường Bạch, nên mới không có ai dám chọc!”

“Rốt cuộc thì cổ võ không thể chịu nhục, huống chi còn là kẻ phụ thuộc vào một trong ba núi mạnh nhất giới cổ võ!”
Chương 235: Thế lực mạnh nhất Phụng Thiên

Sau khi nghe Hoàng Long giới thiệu xong, Diệp Lâm cũng có hiểu biết đại khái về thế lực mạnh nhất Phụng Thiên.

“Tọa Sơn Điêu? Có chút thú vị đấy!”

“Nếu có cơ hội thì đánh thử vài chiêu với anh ta!”

Diệp Lâm nói với thái độ không coi ai ra gì.

Người nói vô tâm, người nghe cố ý.

Đám người Hoàng Long nghe vậy đều sợ tới mức lập tức thay đổi sắc mặt.

“Long Vương đại nhân, tuyệt đối không được!”

“Hiện nay Tọa Sơn Điêu đang chiếm cứ Doanh Châu, cực kì nổi bật, còn có thêm cổ võ chống lưng, vậy nên không ai dám chọc, cho dù là chiến thần Doanh Châu thì cũng phải nhường một bước.”

“Anh ta không chỉ đơn thuần là vua ngầm của thế giới bình thường, mà còn là cầu nối giữa hai thế giới người thường và cổ võ.”

Nghe vậy, Diệp Lâm càng thêm tò mò: “Thực lực của anh ta rất mạnh hả? Ngay cả chiến thần Doanh Châu cũng không dám chọc?”

“Không phải không dám chọc, mà là kính sợ thế lực cổ võ đứng sau lưng anh ta.” Hoàng Long giải thích: “Tọa Sơn Điêu chỉ là một con chốt quèn thôi, thứ thật sự đáng sợ là thế lực núi Trường Bạch phía sau anh ta. Đó mới là một sự tồn tại mà ngay cả cao thủ cấp bậc chiến thần cũng không muốn trêu chọc.”

“Dù chỉ là một con chốt quen bước ra từ núi Trường Bạch, đi vào thế giới bình thường, thì cũng có thể hoành hành thiên hạ!” Hắc Long khuyên nhủ: “Long Vương đại nhân tuyệt đối đừng khinh địch!”

“Ừ…” Diệp Lâm gật đầu, nói sang chuyện khác: “Nhà họ Trương ở Phụng Thiên thì sao?”

“Nhà họ Trương?” Hoàng Long hỏi lại: “Là nhà giàu số một nhà họ Trương ở Phụng Thiên hả?”

“Đúng vậy!” Diệp Lâm nói: “Sắp tới tôi định đi Phụng Thiên tìm nhà họ Trương tính sổ.”

“Tính sổ? Thì ra là thế!”

Nghe vậy, Hoàng Long chợt hiểu ra, hóa ra mục đích thật sự của Long Vương đại nhân chính là nhà giàu số một nhà họ Trương ở Phụng Thiên, chứ không phải là Tọa Sơn Điêu!

Hoàng Long lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không phải đối đầu với Tọa Sơn Điêu là anh ta có thể yên tâm rồi.

Hoàng Long tiếp tục phân tích: “Nhà họ Trương tuy rằng có tiền, nhưng vì là thế lực gia tộc của thế giới người thường nên thực lực bình thường.”

“Nghe nói nhà họ Trương bọn họ có quan hệ với một vài gia tộc thần bí ở dân gian tại Phụng Thiên, đó là Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Khôi.”

“Có điều, dạo này tôi nghe nói năm gia tộc thần bí kia bị người ta phá đổ trong một đêm…”

Nói đến đây, Hoàng Long dường như là nghĩ đến gì đó, chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Lâm với ánh mắt tràn đầy chấn động.

Anh ta thầm nghĩ nhà họ Trương ở Phụng Thiên và Long Vương có thù oán, năm đại gia tộc thần bí có quan hệ với nhà họ Trương bị người ta phá đổ trong một đêm…

Chẳng lẽ người phá đổ thế lực của năm đại gia tộc chính là Long Vương?

“Đúng vậy!” Diệp Lâm gật đầu thừa nhận: “Nhà họ Trương phái năm đại gia tộc thần bí Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Khôi đi giết tôi, đã bị tôi giải quyết hết rồi.”

“Trong đó có ba nhà là Hoàng, Bạch, Liễu chuyển sang làm việc cho tôi, bị tôi phái đi đối phó với nhà họ Trương.”

“Có điều, tôi thấy thực lực của cả ba nhà không đủ để đối đầu với nhà họ Trương, vậy nên định đi theo hỗ trợ bọn họ!”

Nghe vậy, Hoàng Long cảm thán: “Long Vương đại nhân đúng là một người phi thường!”

“Đối với nhà họ Trương mà nói, tiêu diệt năm đại gia tộc thần bí giống như là chặt đi một cánh tay của nhà họ Trương. Hiện giờ muốn đối phó nhà họ Trương cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

“Có điều…” Hoàng Long có vẻ buồn rầu: “Có điều, sự mạnh mẽ của nhà họ Trương, có lẽ có liên quan đến núi Trường Bạch giới cổ võ. Còn việc bọn họ có mối quan hệ gì thì tôi không biết.”

Ở trong mắt Hoàng Long, nếu nhà họ Trương cũng có chỗ dựa là núi Trường Bạch, thì bọn họ tuyệt đối không thể động đến nhà họ Trương. Chỉ cần có thế lực của Tọa Sơn Điêu xen vào, thì cũng đủ để bọn họ phải rút lui rồi.

“Không có gì phải sợ cả!” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Cổ võ cũng là người, chẳng qua là tu luyện nhiều hơn người bình thường mà thôi, không phải là không thể thắng được. Tôi từng giết cổ võ giả, phá vỡ huyền thoại không thể chịu nhục của bọn họ!”

Cái gì?

Nghe vậy, Hoàng Long lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, không biết là Diệp Lâm đang nói khoác hay là nói thật.

Nhưng khi thấy vẻ mặt sùng bái kính trọng của đám người Hắc Long, anh ta liền biết chuyện này là thật.

Trời ạ… Hoàng Long cảm thấy chấn động!

Vị Long Vương trẻ tuổi mới nhậm chức này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà ngay cả cổ võ giả cũng dám giết?

Cho dù là lão Long Vương thì chắc cũng không dám làm như thế!

Đúng là trò giỏi hơn thầy! Núi này cao hơn núi khác!

Giờ phút này, Hoàng Long càng thêm kính sợ Diệp Lâm.

“Tôi chỉ muốn đối phó với nhà họ Trương, chứ không phải là núi Trường Bạch cổ võ, các anh yên tâm đi!”

Thấy mọi người cứ mang vẻ mặt lo lắng và không yên lòng, Diệp Lâm liền ra tiếng an ủi, xua tan nỗi băn khoăn của bọn họ.

“Hoàng Long, anh có đồng ý theo tôi đi Phụng Thiên, đến nhà họ Trương một chuyến không?”

Nghe vậy, Hoàng Long lập tức quỳ một gối xuống đất, nói: “Thuộc hạ tuân lệnh!”

“Có thể theo Long Vương đại nhân xuất chiến là vinh hạnh của tôi!”

Lúc này, đám người Hắc Long cũng lần lượt xin xuất chiến, thậm chí muốn gọi hết Long Môn đi khai chiến với nhà họ Trương ở Phụng Thiên.

“Các anh không cần phải đi.” Diệp Lâm sắp xếp: “Hoàng Long là người địa phương, tôi chỉ dẫn một mình anh ta theo là được. Cho dù thật sự gặp được cao thủ núi Trường Bạch, thì tôi cũng có thể an toàn rút lui. Nếu dẫn theo nhiều người thì có khi lại bất tiện.”

Nghe vậy, đám người Hắc Long đều cảm thấy Diệp Lâm nói có lý. Vậy nên ai cũng nói là nghe theo sự sắp xếp của Long Vương, chúc Long Vương chiến thắng trở về.

“Hoàng Long, anh trở về chuẩn bị đồ đạc đi.” Diệp Lâm nói: “Sáng mai anh theo tôi đi Phụng Thiên một chuyến.”

“Vâng! Thuộc hạ tuân lệnh!” Hoàng Long tỏ vẻ nghe lệnh bất cứ lúc nào.

Sau đó, Diệp Lâm đứng dậy, định đi về nhà chuẩn bị đồ cho chuyến đi ngày mai.

Hắc Long thấy vậy thì vội vàng cho người đưa anh về nhà.

Lúc Diệp Lâm về tới sơn trang Phong Hoa, anh cảm thấy có gì đó không thích hợp.

“Ồ, có ăn trộm?”

Diệp Lâm nhận ra hơi thở người lạ, còn mới vừa đi không bao lâu.

Anh chạy nhanh lên lầu, quả nhiên là thấy các phòng đều bị lật tung lên, không biết là đang muốn tìm cái gì nữa.

“Ha ha…” Thấy vậy, Diệp Lâm liền cười lạnh một tiếng, nghĩ ngay đến bệnh viện trung ương.

Hóa ra là muốn trộm đơn thuốc!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng long vượt ngục
Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom