-
Chương 221-225
Chương 221: Bốn thiếu bái sư
Lúc nhìn thấy Diệp Lâm, Cố Nam Phong lập tức sợ đến mức ngây người.
Anh ta không ngờ mình lại nhanh chóng gặp được Diệp Lâm như vậy.
May là lúc nãy anh ta không thêm mắm thêm muối, bịa đặt lung tung khi kể về chuyện của Diệp Lâm.
Có điều, Cố Nam Phong vẫn có chút lo lắng, lỡ như Diệp tiên sinh không thích khoe khoang, không muốn những chuyện mình làm bị truyền ra ngoài, thì chẳng phải là mình đã bị bắt ngay tại trận hay sao?
“Diệp… Diệp tiên sinh…”
“Tôi không có truyền lung tung… Tôi chỉ nói cho đám Liễu thiếu nghe thôi… Tôi bảo đảm không nói nữa… Tôi câm miệng ngay đây…”
Thấy vậy, Hoa Quốc Đống sợ ngây người, Bàng Văn Hiên sợ ngây người, còn Khương Thái Thanh thì cực kì chấn động.
Mọi người ngạc nhiên mà nhìn về phía Diệp Lâm.
Cho dù là ai thì cũng không ngờ người nhà họ Diệp giết một vị cổ cõ giả chính là Diệp Lâm!
“Trời ạ!” Hoa Quốc Đống không nhịn được hét lên.
Vừa rồi anh ta còn đang suy nghĩ nhà họ Diệp là nhà nào mà dám giết cả cổ võ giả, còn trâu bò hơn cả sư phụ mình nữa…
“Sư… sư phụ, anh thật sự giết… cổ võ giả hả?”
Thấy dáng vẻ thất thố của Hoa Quốc Đống, Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Chỉ là một tên cổ võ giả thôi mà, có gì mà anh phải làm quá lên như thế? Đây có phải lần đầu tôi giết cổ võ giả đâu!”
Cái… cái gì?
Ý của Diệp Lâm là đây không phải là lần đầu anh giết cổ võ giả?
Đáng sợ quá đi!
Mọi người bị chấn động tới mức không khép miệng lại được.
“Cổ võ không thể chịu nhục…” Bàng Văn Hiên ngạc nhiên hỏi: “Rốt cuộc thì anh đã giết bao nhiêu người rồi?”
Từ lần đầu tiên nhìn thấy cổ võ giả, Diệp Lâm liền bắt đầu nghe thấy câu “cổ võ không thể chịu nhục”, nghe đi nghe lại nhiều đến mức sắp chai lỗ tai luôn rồi.
Không thể chịu nhục?
Thì cũng bị anh giết đấy thôi!
“Cổ võ không thể chịu nhục gì chứ?” Diệp Lâm khinh thường nói: “Đại Hạ chúng ta, người người như rồng, ai cũng bình đẳng, ai cũng không thể chịu nhục!”
“Bọn họ ỷ vào cái thân phận đặc thù của mình rồi đi huênh hoang khắp nơi! Bọn họ có thể nhục nhã người khác, rồi lại muốn người khác kính sợ bọn họ, thiên hạ nào có đạo lý như vậy?”
“Xem như bọn họ xui xẻo, hai lần rơi vào tay tôi, thua trong tay tôi. Tôi không quan tâm cổ võ không thể chịu nhục gì đó!”
Nghe lời nói của Diệp Lâm, đám người Bàng Văn Hiên vừa chấn động vừa khâm phục.
Bọn họ thầm nghĩ chỉ có Diệp Lâm mới dám nói như vậy. Quả nhiên là cổ võ giả, cách nói chuyện đúng là rất tự tin!
Lúc này, Bàng Văn Hiên chợt có chút sợ hãi khi nghĩ lại, may mà hôm nay mình cố ý đến đây để nghiêm túc xin lỗi Diệp Lâm.
Trong lúc vô tình mình đã chọc tới loại người tài ba ngay cả cổ võ giả cũng dám giết. Nếu bị anh ta theo dõi thì chắc là cả gia tộc mình đều không được yên ổn.
“Ha ha, không hổ là sư phụ tôi, xem ra nhà họ Diệp cũng đã rơi vào trong tay sư phụ rồi!”
Hoa Quốc Đống nói với vẻ mặt kiêu ngạo, thầm nghĩ ánh mắt của mình quả nhiên không tệ, bái sư phụ bái đúng lắm rồi.
“Diệp thần! Anh vĩnh viễn là thần!” Khương Thái Thanh vốn cho rằng Diệp Lâm là một vị thần giới bài bạc, nào ngờ bài bạc chỉ là một năng lực không hề nổi trội của anh.
Một khi anh nổi cơn tàn nhẫn, thì ngay cả cổ võ giả anh cũng dám giết! Đây là kiểu thần thánh gì vậy trời!
“Sư phụ! Tôi cũng muốn bái sư phụ!”
Khương Thái Thanh hồi hồn lại, la hét muốn nhận Diệp Lâm làm sư phụ.
Rốt cuộc thì anh ta đã từng ở nước ngoài, nhận thần cờ bạc ở phố người Hoa làm sư phụ. Thì đến loại người trâu bò dám giết cả cổ võ giả như Diệp Lâm, sao anh ta có thể không muốn nhận làm sư phụ được chứ?
“Tôi cũng vậy!” Bàng Văn Hiên cắn răng, quỳ một gối xuống đất, thật lòng bái sư.
Rốt cuộc thì đây là người mà ngay cả chị cả cũng kính trọng, anh ta muốn bái sư là sẽ không sai. Và đây còn là người mà ngay cả cổ võ giả cũng dám giết, anh ta dù có nhắm mắt lại bái sư cũng không thành vấn đề.
“Các cậu…” Thấy vậy, Liễu Thành Đài có chút ngẩn ngơ.
Mình vừa tới đây thôi mà mấy người này lại liên tiếp đòi bái sư là sao?
Chuyện này là lạ làm sao đấy!
Vậy thì hiện giờ đã có ba trong bốn thiếu ở Yến Kinh là đồ đệ của Diệp Lâm.
Nếu mình không bái sư theo, thì có phải là mình không hòa hợp với tập thể hay không? Có khi nào mình sẽ bị đuổi ra khỏi vị trí bốn thiếu Yến Kinh hay không?
Nghĩ đến đây, Liễu Thành Đài dứt khoát bái sư với bọn họ: “Vậy tôi cùng các cậu có phúc cùng hưởng, cùng bái sư luôn đi!”
Trong nhất thời, cả bốn thiếu ở Yến Kinh đều nhận Diệp Lâm làm sư phụ.
Một người giỏi y thuật, giỏi võ đạo, giỏi luôn cả bài bạc, còn dám chém giết cổ võ giả.
Nếu không phải bốn thiếu nhanh chân thì những người khác cũng muốn bái sư, thậm chí nhận làm cha nuôi cũng được.
“Các cậu các cậu…”
Hoa Quốc Đống sửng sốt, không ngờ đám người này lại đi tranh giành sư phụ với mình!
Anh ta lập tức có loại cảm giác cái thứ mà mình yêu quý sắp bị người ta dùng chung. Anh ta buồn bã, có chút không muốn chia sẻ.
“Quốc Đống, cậu có còn coi bọn tôi là anh em tốt nữa không vậy?” Khương Thái Thanh nói: “Cậu có một vị sư phụ ghê gớm như thế, sao không chịu dẫn đến giới thiệu với bọn tôi sớm hơn hả?”
“Nếu tôi quen biết anh ấy sớm hơn, thì tôi đã bái sư lâu rồi, cần gì phải đợi đến ngày hôm nay?”
Bàng Văn Hiên cũng nói: “Đúng vậy, chỉ có cậu là may mắn hơn bọn tôi, quen biết Diệp tiên sinh sớm hơn bọn tôi, cùng lắm thì bọn tôi để cho cậu làm đại sư huynh!”
“Tuy rằng tôi còn chưa biết rõ các cậu muốn làm gì…” Liễu Thành Đài nói: “Nhưng mà chúng ta đã nói là cùng tiến cùng lùi, các cậu muốn bái sư cũng phải dẫn theo tôi mới được!”
Thấy vậy, Diệp Lâm cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Không ngờ buổi gặp mặt do Hoa Quốc Đống tổ chức lại mang đến cho mình nhiều đồ đệ thế này!
Anh có ý định từ chối, chỉ là đối phương cứ quỳ mãi không chịu đứng lên.
“Sư phụ, tôi hứa với anh là bắt đầu từ hôm nay sẽ cai bài bạc!” Khương Thái Thanh nói: “Nếu anh không nhận tôi làm đồ đệ, thì ngày mai tôi sẽ đi sòng bạc phá của nữa. Vì nhà họ Khương không bị tôi đánh bạc tới mức cửa nát nhà tan, xin anh hãy thương xót nhận tôi làm đồ đệ đi!”
“Sư phụ, tôi thật sự muốn đi theo anh học hỏi, để không bị người ta xem thường nữa.” Bàng Văn Hiên thổ lộ tâm tình: “Có lẽ ở trong mắt người ngoài, bọn tôi có vẻ ngoài hào nhoáng, có thân phận quyền quý. Nhưng thực tế thì áp lực đến từ chính bậc cha chú trong nhà, khiến bọn tôi không ngẩng đầu lên nổi.”
“Bọn tôi còn trẻ, có ai không muốn làm nên chuyện đâu? Rồi có ai muốn bị người ta mắng là đám nhị đại ăn chơi trác táng chứ? Chỉ là người lớn trong nhà quá lóa mắt, còn bọn tôi thì lại quá bình thường thôi!”
“Sư phụ, anh lợi hại như vậy, chỉ cần truyền bừa một chút bản lĩnh nào đó cho bọn tôi là được, để bọn tôi có thể nở mày nở mặt mà đứng thẳng người!”
Nghe vậy, mọi người xung quanh đều sôi nổi gật đầu.
Không có ai là trời sinh không học vấn không nghề nghiệp, bọn họ chỉ là một đám người đáng thương bị đào thải, đành phải sống mơ màng qua ngày để an ủi bản thân.
Nhưng khi thấy loại người đáng gờm như Diệp Lâm, bọn họ dường như thấy được hi vọng, một đi theo anh làm nên chuyện lớn.
“Sư phụ, hay là anh nhận bọn họ đi?” Lúc này, Hoa Quốc Đống cũng nói thêm vào: “Lúc nãy gọi điện thoại, anh cũng nói là có một vụ mua bán lớn mà? Anh nhận hết bốn người chúng tôi làm đồ đệ, chúng tôi sẽ cùng anh làm một vụ lớn!”
Nghe vậy, Diệp Lâm nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Các cậu bái tôi làm thầy, các cậu không sợ thế gia cổ võ gây chuyện với các cậu sao?”
“Đừng quên là cổ võ không thể chịu nhục. Tôi giết cổ võ giả, bọn họ không động được tôi, nhưng lại có thể động được người bên cạnh tôi, vào bất cứ lúc nào.”
“Các cậu cần phải suy nghĩ cho kỹ, nếu không khi ấy dù có hội hận thì cũng đã muộn rồi.”
Chương 222: Dùng vật thật để làm chứng cứ
Đây đúng là một vấn đề lớn, cũng là một vấn đề mang tính hiện thực.
Không phải ai cũng có thể chịu đựng được sự trả thù của thế gia cổ võ.
Kể cả khi bọn họ có tiếng là bốn thiếu, có gia thế hiển hách trong thế giới người thường.
Thế gia cổ võ không quan tâm mấy thứ đó… Bọn họ chỉ biết rằng đám người kia là đồ đệ của Diệp Lâm.
Bọn họ không động được Diệp Lâm, chẳng lẽ cũng không động được đồ đệ của Diệp Lâm hay sao?
Giống như trước đây Susan đã bị liên lụy khi đi theo Diệp Lâm vậy.
So với nhà họ Trương ở Phụng Thiên, sự trả thù đến từ cổ võ sẽ càng thêm dữ dội và đáng sợ.
Vừa nghe Diệp Lâm nói vậy, bốn người lập tức im lặng.
Kể cả Hoa Quốc Đống, anh ta thậm chí không thể không suy xét lại lần nữa.
Không phải là vì Hoa Quốc Đống sợ hãi cho mình, anh ta chỉ là sợ hãi liên lụy đến cha mình, thậm chí là gia tộc mình.
Rốt cuộc thì kia chính là cổ võ, muốn đắc tội thì phải tự nghĩ lại xem mình có đắc tội nổi hay không.
“Tôi không sợ!” Khương Thái Thanh là người đầu tiên tỏ thái độ, lớn tiếng nói.
“Sư phụ vừa nói rồi mà, cổ võ là cái thứ gì chứ, bọn họ dám gây chuyện với bọn tôi, bọn tôi liền cùng sư phụ đánh trả lại!”
“Hơn nữa, sư phụ tài cao lớn mật, đã dám giết cổ võ thì chắc chắn là không sợ bọn họ trả thù!”
“Có sư phụ ở đây, bọn tôi sẽ không sợ bọn họ!”
Bàng Văn Hiên cũng nói: “Cha tôi thường nói người muốn làm chuyện lớn, thế nào cũng phải trải qua rừng rậm gai góc, nếu sợ phiền phức thì dứt khoát nằm yên ở nhà cho rồi.”
“Bọn tôi bái sư là vì muốn cùng sư phụ đi lên một con đường khác biệt. Mặc dù con đường phía trước đầy chông gai, thì bọn tôi cũng sẽ đi thẳng không lùi!”
“Cổ võ không thể chịu nhục gì chứ?” Liễu Thành Đài cười nói: “Sau này bọn tôi chỉ biết một câu là sư phụ không thể chịu nhục!”
Trong nhất thời, cả bốn người đều tỏ thái độ, cho dù phải làm kẻ địch với cổ võ thì cũng sẽ không lùi bước.
Thấy vậy, Diệp Lâm thầm nghĩ trước đây nhận Hoa Quốc Đống làm đồ đệ là vì coi trọng mối quan hệ với người nhà họ Hoa, có lẽ có lúc nào đó sẽ dùng được.
Bây giờ cả bốn thiếu Yến Kinh ở ngay trước mặt anh, các mối quan hệ trong nhà cũng hiển hách không kém.
“Được rồi.” Diệp Lâm đồng ý: “Vậy tôi tạm thời nhận thêm ba người các anh.”
Nghe vậy, ba người đều vui vẻ kính rượu với Diệp Lâm, bái sư ngay tại chỗ.
Mọi người xung quanh cũng sôi nổi chúc mừng.
“Chúc mừng bốn thiếu có được danh sư!”
“Thật là hâm mộ! Tôi cũng muốn có một vị sư phụ có bản lĩnh như thế!”
“Nếu sau này có thu thêm đồ đệ thì đừng quên nói cho bọn tôi biết! Khi ấy bọn tôi sẽ đến báo danh trước!”
Cứ như vậy, bốn thiếu Yến Kinh đều nhận Diệp Lâm làm sư phụ.
Hoa Quốc Đống bái sư sớm nhất, nên cứ theo lẽ thường mà trở thành đại sư huynh trong bốn thiếu.
Thứ tự kế tiếp được xếp theo thời gian gặp Diệp Lâm, đó là Bàng Văn Hiên, Khương Thái Thanh và Liễu Thanh Đài, đây chính là đệ tử hai ba bốn.
Sau khi bái sư xong, Diệp Lâm gọi mọi người ngồi xuống, bắt đầu nói vào chuyện chính.
“Lần này tôi tới đây là để bàn bạc một vụ làm ăn với các cậu. Đó là…”
Diệp Lâm nói cho bọn họ nghe về kế hoạch của mình.
Nghe Diệp Lâm nói muốn mở rộng tay chân trong ngành dược phẩm, mọi người vừa chấn động vừa mong chờ.
Có điều, ngoài Hoa Quốc Đống ra thì ba người còn lại không ai biết sư phụ bọn họ trâu bò đến thế nào trong y thuật…
“Muốn làm ngành dược phẩm thì cần phải có chi phí nghiên cứu phát minh.” Bàng Văn Hiên nói với vẻ mặt lo lắng: “Chắc là hơi khó khi muốn làm tốt trong ngành này…”
Bọn họ có thể giúp đỡ gom tiền, nhưng bọn họ biết đi đâu tìm nhân tài ngành dược phẩm?
“Ha ha…” Hoa Quốc Đống cười nói: “Các cậu vừa mới bái sư nên không biết sự lợi hại của sư phụ chúng ta. Tóm lại, các cậu chỉ cần biết rằng sư phụ chúng ta có năng lực cứu sống người chết và làm xương cốt mọc da thịt là được!”
“Chỉ là một ngành dược phẩm nhỏ nhoi thôi mà. Nếu sư phụ gia nhập thì có thể phân một nửa giang sơn!”
Cứu sống người chết và làm xương cốt mọc da thịt?
Nghe cái cách nói khoa trương của Hoa Quốc Đống, mọi người đều sửng sốt.
“Đã vậy thì sư phụ nói xem phải làm sao, bọn tôi đều sẽ dốc sức làm theo!” Khương Thái Thanh không hề nghi ngờ, vội vàng nói.
“Bây giờ tôi đang gặp một chút phiền phức nhỏ.” Diệp Lâm kể lại chuyện bệnh viện trung ương một cách đơn giản.
“Cái gì?”
Nghe nói bệnh viện trung ương dám uy hiếp sư phụ mình, Khương Thái Thanh lập tức vỗ bàn nói: “Bọn họ hay lắm! Một cái bệnh viện trung ương nho nhỏ mà dám làm như thế hả!”
“Bệnh viện trung ương trực thuộc lễ bộ hả?” Hoa Quốc Đống hỏi.
Lễ bộ nằm trong sáu bộ, có trách nhiệm quản lý về giáo dục, văn hóa, ngoại giao và y tế.
Bệnh viện trung ương nằm trong sự quản lý của lễ bộ.
“Đúng vậy!” Khương Thái Thanh gật đầu, rồi quay sang đảm vảo với Diệp Lâm: “Cha tôi làm việc bên đó, chuyện này cứ giao cho nhà họ Khương chúng tôi đi!”
“Có nhà họ Khương chúng tôi lo liệu, đám bệnh viện trung ương kia chẳng dám làm gì sư phụ đâu!”
Diệp Lâm vừa lòng gật đầu. Nếu nhà họ Khương có thể ra tay giải quyết bệnh viện trung ương, thì tên đồ đệ này xem như nhận đúng rồi.
“Có điều…” Khương Thái Thanh do dự một lát rồi cười khổ nói: “Nói miệng không có bằng chứng. Cho dù tôi muốn giúp sư phụ, nhưng chỉ dựa vào lời nói của tôi thôi, thì cha tôi sẽ không tin.”
“Vậy nên sư phụ cần phải lấy ra cái thứ gì dùng được, làm cha tôi tin tưởng, thì nhà họ Khương mới có thể hoàn toàn đứng về phía sư phụ được.”
Rốt cuộc thì Khương Thái Thanh ăn nhậu chơi bời mới là chuyện bình thường.
Nếu có một ngày, anh ta đột nhiên chạy về nhà nói với cha mình là mình muốn làm ăn trong ngành dược phẩm, còn muốn nhờ cha giúp đỡ trông chừng, thì cha tin mới là lạ.
Vậy nên Khương Thái Thanh cần phải lấy được một chút thành quả trong tay Diệp Lâm về để cho cha mình tin tưởng.
“Ừ, được thôi!”
Dứt lời, Diệp Lâm lấy một viên đan dược đặt trên bàn.
“Anh lấy nó về cho cha anh uống. Sau khi uống xong, ông ấy sẽ biết ngay là anh không lừa ông ấy.”
“Sư phụ…” Khương Thái Thanh cầm viên đan dược lên, tò mò hỏi: “Nó có hiệu quả gì vậy?”
“Ha ha…” Diệp Lâm cười thần bí, nói: “Uống rồi sẽ biết.”
Chương 223: Ông Khương giận dữ
Nhìn Diệp Lâm thuận tay lấy ra một viên đan dược, đám người Bàng Văn Hiên và Liễu Thanh Đài đều sáng mắt lên đòi một viên.
Thấy bọn họ đều trông mong nhìn mình, Diệp Lâm mỉm cười: “Được rồi, ai gặp thì có phần! Các anh mỗi người một viên, lấy về cho người nhà uống, nhớ là đừng nói nhiều, đợi uống xong rồi bọn họ đều sẽ biết được giá trị của thuốc thôi.”
Dứt lời, Diệp Lâm lấy một lọ thuốc xinh đẹp ra, đổ đan dược ra chia ra cho mọi người, ai gặp thì có phần.
Sua lưng đám nhị đại ăn chơi trác táng này đều là gia thế hiển hách.
Diệp Lâm chỉ cần dùng một viên đan dược là có thể lôi kéo được một gia tộc nhà quan, có thể nói là dùng ít phí tổn đi kiếm lời to.
“Chờ sau khi tôi hoàn toàn phát triển được sự nghiệp trong ngành dược phẩm, tôi sẽ phân cho các cậu một phần lợi nhuận.”
Vẫn là chia 9 – 1.
Diệp Lâm thà rằng chia một phần này cho bốn người đồ đệ của mình, cũng không muốn cho bệnh viện trung ương.
“Một phần…” Nghe vậy, mọi người cũng không nghĩ nhiều.
Tuy rằng bọn họ cảm thấy ít, dù sao thì 1 chia ra cho 4, mỗi người chỉ được 0.25 thôi.
Nhưng sư phụ đã nói vậy rồi, thì không ai dám phản bác hoặc chê ít.
Bọn họ không ngờ rằng, chỉ với một phần lợi nhuận này thôi, mà trong tương lai có thể khiến cho mỗi người trong bọn họ đều có giá trị hàng chục tỷ, hoàn toàn không còn cái tiếng ăn chơi trác táng, nở mày nở mặt, nâng cao địa vị trong tộc của mình.
Sau khi dặn dò xong, Diệp Lâm và bốn người đều tách ra.
Mọi người ra khỏi quán bar, mạnh ai nấy đi.
…
Khương Thái Thanh cầm đan dược mà Diệp Lâm cho mình, tràn đầy tin tưởng đi về nhà.
Ở trong mắt anh ta, anh ta sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người làm chuyện lớn, và sớm muộn gì cũng sẽ khiến cha mình thay đổi cách nhìn về mình.
“Hừ, cái thằng bất hiếu này, mày còn có mặt mũi về nhà hả?”
Khương Thái Thanh vừa vào nhà liền nghe thấy tiếng quát giận dữ của cha.
Nghe thấy giọng nói của cha, anh ta mới giật mình nhớ lại là mình đã ra khỏi nhà hơn nửa tháng.
Tuy rằng lần này mình về nhà là để bày tỏ quyết tâm đi làm chuyện đứng đắn với cha, nhưng mà chuyện này nói ra thì rất dài, và ở trong mắt cha, mình vẫn còn là một tên ăn chơi trác táng, nghiện cờ bạc hết thuốc chữa kia.
“Để tao đánh gãy chân mày, xem mày còn dám đi cờ bạc nữa không!”
Lúc Khương Thái Thanh đang ngây người, ông Khương cầm một cây gậy sắt lao tới, bất chấp tất cả mà đánh về phía Khương Thái Thanh.
“Ông điên rồi! Khó lắm con trai mới trở về, mà ông còn đánh nó nữa! Lúc nãy đã nói là không tức giận, bình tĩnh mà nói chuyện với con trai rồi mà?”
Bà Khương lập tức chạy theo, liều mạng kéo ông Khương lại.
“Hừ, tôi đã hết lời hết lẽ với cái thằng bất hiếu này rồi, không đánh là không dạy được!” Ông Khương tức giận nói: “Là vì khi còn nhỏ ít đánh, nên lúc lớn lên nó mới thành thế này!”
“Tôi mới nhận được điện thoại của đồng nghiệp, bà nói xem thằng bất hiếu này lại đi làm cái gì? Nó đi ra nước ngoài, đi sòng bạc ở phố người Hoa đánh bạc, hình như còn nhận thần cờ bạc gì đó làm sư phụ nữa! Đúng là ném hết mặt mũi nhà họ Khương chúng ta rồi!”
Nếu không nghe cuộc gọi kia, thì ông Khương cũng sẽ không tức giận như hiện giờ.
Con trai ăn chơi trác táng thì thôi đi, đằng này còn nhận thần cờ bạc gì đó làm sư phụ nữa, nó đây là muốn chết hẳn trên con đường cờ bạc đây mà!
“Thằng bất hiếu này, hôm nay tao đánh chết mày cho rồi!” Dứt lời, ông Khương giơ cây gậy sắt lên: “Xem như là chưa từng sinh ra mày đi!”
Lúc này, Khương Thái Thanh mày mặt xấu hổ. Anh ta biết rõ những chuyện mình từng làm hoang đường đến thế nào, lập tức quỳ xuống nhận sai: “Cha ơi, con biết sai rồi!”
“Con đã hứa với sư phụ là sau này không cờ bạc nữa! Con muốn đi theo sư phụ làm ăn đàng hoàng!”
Nghe con trai lại nhắc đến “sư phụ”, ông Khương tưởng rằng là sư phụ cờ bạc gì đó, lập tức giận dữ hơn nữa.
“Mở miệng ra là sư phụ, mà dám nói là biết sai rồi? Tao đánh chết cái thằng bất hiếu mày!”
Dứt lời, ông Khương đập mạnh cây gậy sắt xuống.
“A!” Bà Khương lo lắng cho con trai, liều mạng bảo vệ con trai.
Hai vợ chồng lôi kéo với nhau, trong lúc vô tình cây gậy sắt kia lại nện lên đầu bà Khương.
Máu tươi lập tức chảy xuống, có muốn ngăn cũng không ngăn được.
“Vợ ơi!” Ông Khương thấy vậy thì vội vàng vứt bỏ cây gậy sắt, chạy đi ôm vợ mình.
“Mẹ ơi!” Khương Thái Thanh cực kì sốt ruột nhào lại bên cạnh mẹ mình.
Một cây gậy sắt kia gần như đánh chết ngay tại chỗ bà Khương đã hơn năm mươi tuổi.
Bà Khương hơi thở thoi thóp, có chút không chịu nổi nữa.
Nhất là máu tươi trên trán, giống như là nước chảy, chảy mãi không dừng.
“Thanh Nhi…” Bà Khương nói trong cơn đau đớn: “Hứa với mẹ, sau này đừng đánh bạc nữa, cũng đừng chọc cho cha con tức giận nữa…”
“Mẹ… con đồng ý với mẹ, mẹ nói cái gì con cũng đồng ý!” Khương Thái Thanh hét lên: “Mẹ đừng nói nữa, con lập tức dẫn mẹ đi bệnh viện… Mẹ sẽ không sao đâu!”
Ông Khương đôi mắt đỏ bừng, giận dữ nói: “Nếu mẹ mày có chuyện gì thì tao sẽ đánh chết mày, cho mày chôn chung với mẹ mày!”
Chương 224: Thuốc thần thuốc tiên
Sau khi nghe lời nói tàn nhẫn của ông Khương, Khương Thái Thanh tỏ vẻ rất vô tội.
Rõ ràng cha là người đánh mẹ, sao cha lại bắt con đi chôn cùng mẹ?
Đương nhiên, Khương Thái Thanh cũng biết tất cả đều là do mình, chẳng thể trách cha mình được.
Nếu mẹ thật sự vì vậy mà xảy ra chuyện, thì dù mình không đi chôn cùng, mình cũng sẽ áy náy suốt đời.
“Còn thất thần làm gì nữa? Mau cút lên xe đi!” Ông Khương gào lên, ra lệnh cho con trai: “Tao ở đây trông mẹ mày, mày mau đi lấy xe đi!”
Khương Thái Thanh giật nảy mình, vô thức chạy ra bên ngoài.
Nhưng vừa chạy ra được một đoạn, anh ta lại quay về đường cũ.
“Sao mày lại quay về rồi?” Ông Khương tức muốn điên lên.
“Con đột nhiên nhớ đến một chuyện…” Khương Thái Thanh lẩm bẩm: “Quả nhiên là không sai… giống hệt như lời sư phụ nói… người quen của mình có tai nạn đổ máu…”
Anh ta nhìn mẹ của mình, trường hợp giống như lời nói của Diệp Lâm lúc cho đan dược.
Lúc đó Khương Thái Thanh không coi trọng lắm, cũng không hề lo lắng.
Nhưng mà bây giờ, anh ta chợt nhận ra sự lợi hại của sư phụ mình.
Đúng là biết trước tương lai, đúng là thần mà!
“Cái tên bất hiếu này!” Ông Khương suýt chút nữa phun ra một ngụm máu: “Đã tới lúc này rồi mà mày còn nhớ nhung đến thằng sư phụ bài bạc của mày hả? Tao thấy mày hết thuốc chữa thật rồi!”
Dứt lời, ông Khương còn định túm cây gậy sắt dưới đất lên đánh con trai.
“Cha, đừng có đánh con nữa!” Khương Thái Thanh vội vàng la lên: “Con có thuốc thần có thể cứu được mẹ! Là sư phụ cho con! Con không ngờ… thế mà lại phải dùng tới nó!”
Lần này, không đợi ông Khương tức giận đánh mình, Khương Thái Thanh lấy đan dược ra, trực tiếp nhét vào trong miệng mẹ mình.
“Cái thằng bất hiếu này, mày cho mẹ mày ăn cái gì vậy? Mày muốn hại chết bà ấy hả?” Ông Khương hét ầm lên, rồi vội vàng đỡ bà Khương dậy, muốn bà nhả ra.
Có điều, ngay lúc này, một màn không thể tưởng tượng nổi đã xuất hiện.
Máu trên trán bà Khương dừng chảy, cả người trở nên khỏe mạnh.
Bà đẩy chồng mình ra, tự mình đứng lên.
“Vợ ơi, bà…” Ông Khương sửng sốt, mới vừa rồi còn đang trong cơn nguy hiểm, sao bây giờ lại khỏe lên rồi?
Chẳng lẽ lúc nãy vợ mình giả vờ, chỉ vì bảo vệ thằng bất hiếu kia?
Nhưng mà… ông Khương nhìn về phía vũng máu trên mặt đất, thầm nghĩ chẳng lẽ máu này là máu giả?
“Con trai, con cho mẹ uống thuốc thần thuốc tiên gì mà mẹ cảm thấy… khỏe lên ngay vậy?”
Dứt lời, bà Khương giơ tay lau trán, vết máu trên trán đã khô lại, miệng vết thương không chỉ có ngừng chảy máu, mà còn khép lại, không có một chút vết sẹo nào.
Nhìn thấy cảnh này, ông Khương cực kì hoảng hốt.
Trong nhất thời, ông ta không biết có chuyện gì đang xảy ra nữa.
Chỉ có bà Khương tự mình thể nghiệm là biết được tất cả đều do viên thuốc mà con trai đút cho bà.
“Mẹ, mẹ không sao rồi, tốt quá đi!”
Khương Thái Thanh vui vẻ đến mức khóc lên, rồi nhào vào trong ngực mẹ mình.
“Mẹ ơi, con không bao giờ đánh bạc nữa… Con thật sự không đánh bạc nữa…”
“Thuốc kia là sư phụ cho con. Anh ta còn nói người quen của con có tai nạn đổ máu, nên mới cho con viên thuốc kia…”
Khương Thái Thanh nức nở kể lại sự lợi hại của sư phụ, thật sự là coi sư phụ mình như là thần tiên vậy.
Ông Khương và bà Khương nghe xong mà vẫn không hiểu ra sao.
Nhất là ông Khương, ông có chút không thể tin nổi, thầm nghĩ một tên bài bạc mà có thể lợi hại như vậy sao? Chẳng lẽ là chơi trò gì đó để bẫy thằng con trai ngốc của mình?
“Sư phụ con là sao? Con nói thật ra cho cha nghe xem!” Ông Khương hỏi con trai với giọng điệu như là thẩm vấn phạm nhân.
“Ông nữa rồi!” Bà Khương trừng chồng mình một cái, nói: “Đừng có dọa con trai nữa. Dù người ta có là dân cờ bạc, thì ít nhiều gì cũng nhờ có thuốc thần của người ta cứu tôi một mạng. Nếu không thì hiện giờ tôi còn đang nằm trên xe cấp cứu đấy!”
Bà Khương mang lòng biết ơn với sư phụ của con trai, coi như là ân nhân cứu mạng, định hôm nào tự mình đi nói cảm ơn.
“Cha mẹ, hai người hiểu lầm rồi…”
Lúc này, Khương Thái Thanh mới tìm được cơ hội, kiên nhẫn giải thích về chuyện sư phụ hiện giờ của mình là Diệp Lâm…
Giỏi y thuật, giỏi võ đạo, kỹ năng bài bạc thần kỳ tới mức thần cờ bạc cũng phải chịu thua, đối mặt với cổ võ giả nói giết là giết…
Trong lời miêu tả của Khương Thái Thanh, Diệp Lâm chính là một vị thần không gì không làm được.
“Thật sự có người lợi hại như vậy hả?” Bà Khương nghe xong thì cảm thán liên tục.
Nếu chỉ là nghe con trai nói nói thôi, thì chắc là hai vợ chồng họ Khương sẽ cho rằng con trai nói quá lên.
Nhưng mà bà Khương đã tự mình thể nghiệm rồi, lúc nãy bị một cây gậy sắt đánh cho đầu váng mắt hoa, máu tươi chảy ròng, thế mà chỉ cần uống một viên thuốc của Diệp Lâm là đã khỏe lại ngay.
Ít nhất thì về mặt y thuật, con trai không có nói quá, thậm chí còn nói chưa đủ quá.
“Hừm…” Ông Khương nghĩ nghĩ rồi nói: “Hình như tôi từng nghe tên của cậu ta rồi… Ngày mai đi làm tôi hỏi thử xem… Nghe nói cậu ta là người của ông Khổng bộ tài chính…”
Ông Khương không nhớ rõ cho lắm, chỉ nhớ là từng nghe người ta nhắc về Diệp Lâm thôi.
“Nghe nói thân phận của cậu ta hơi phức tạp, đội cận vệ Yến Kinh dường như đang theo dõi cậu ta.”
Ông Khương không ngờ con trai mình lại có liên quan đến loại người kia.
Là phúc hay là họa đây?
“Mẹ, thuốc là do sư phụ con tự mình luyện chế!” Khương Thái Thanh nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ: “Mẹ cảm thấy thế nào?”
“Ha ha…” Bà Khương cười nói: “Tất nhiên là thuốc thần rồi!”
“Con có thể nhận được loại người ghê gớm như cậu ta làm sư phụ, nhân tiện từ bỏ đánh bạc, đúng là ông trời có mắt! Hôm nào mẹ phải đi cảm ơn sư phụ của con mới được!”
Chỉ cần có thể làm cho con trai bà quay lại chính đạo, hoàn toàn từ bỏ bài bạc, thì bà đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
“Nếu cha mẹ thật sự muốn cảm ơn sư phụ con, thì hãy giúp sư phụ con một chuyện đi.” Khương Thái Thanh tiếp tục nói: “Sư phụ con định dùng cái loại đan dược thần kỳ này để gia nhập ngành dược phẩm.”
“Đây là chuyện tốt mà!” Bà Khương cười nói: “Có cái loại thuốc thần này, không biết có bao nhiêu người sẽ được cứu sống nữa. Đây chính là chuyện lợi quốc lợi dân! Bộ của ông phải ủng hộ nhiều hơn mới được!”
“Ừ.” Ông Khương gật đầu. Chấn hưng trung y dược là một trong những động thái lớn dạo gần đây của Đại Hạ.
“Tiếc là…” Khương Thái Thanh có chút tức giận nói: “Sư phụ con có bảo vật là có tội. Đám người bệnh viện trung ương coi trọng cái loại đan dược thần kỳ kia. Sư phụ con không muốn hợp tác với bệnh viện trung ương đi hố người, vậy nên đắc tội bệnh viện trung ương.”
“Giám đốc bệnh viện trung ương còn nói, chỉ cần có bệnh viện trung ương, thì sư phụ con sẽ không thể bán ra dù chỉ là một viên đan dược.”
Cái gì?
Nghe vậy, ông Khương lập tức thay đổi sắc mặt: “Con nói thật hả?”
“Ông ta tên là Khang Thành Đan, là giám đốc bệnh viện trung ương!” Khương Thái Thanh nói: “Nếu cha không tin thì có thể hỏi thẳng mặt ông ta!”
“Hay cho một cái bệnh viện trung ương!” Sắc mặt ông Khương càng thêm âm trầm: “Xem ra là mấy năm nay lễ bộ nhẹ nhàng với bọn họ quá rồi!”
Chương 225: Hoàng thân quốc thích
Kể cả khi chuyện này không có liên quan đến con trai, mà bệnh viện trung ương kiêu ngạo tùy tiện làm bậy như thế, thì lễ bộ cũng phải có trách nhiệm giám sát sửa chữa.
Hiện giờ, thuốc thần không chỉ có cứu được vợ mình, mà trong tương lai sẽ có nhiều người được cứu hơn nữa, vậy mà bệnh viện trung ương lại định ngang ngược đi chèn ép người ta?
Lễ bộ sao có thể ngồi yên nhìn bệnh viện trung ương làm xằng làm bậy?
“Yên tâm đi, ngày mai cha đi lễ bộ, nhất định sẽ phái người đi điều tra cho rõ ràng.”
“Con có thể nói với sư phụ con là cứ yên tâm mà đi làm, chỉ cần thuốc của cậu ta có thể trị bệnh cứu người và không có bất cứ vấn đề nào, thì sẽ không ai có thể ngăn cản thuốc được bán ra thị trường.”
“Lễ bộ sẵn lòng mở đường cho loại việc lợi quốc lợi dân như thế! Chúng tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ thế lực nào cản trở sự phát triển và lớn mạnh của trung y!”
Nghe lời đảm bảo của cha, Khương Thái Thanh cực kì vui mừng, lập tức báo tin tức tốt với sư phụ.
Thấy con trai dường như đã bỏ đánh bạc, lại thêm vô cùng tích cực làm việc, ông bà Khương đều rất vui mừng.
“Thanh Nhi, sư phụ con là người có bản lĩnh lớn, con cần phải theo người ta học hỏi đàng hoàng rồi làm việc cho tốt, đừng để lãng phí cơ hội.” Bà Khương dặn dò.
“Vâng!” Khương Thái Thanh gật mạnh đầu, nói: “Cha mẹ yên tâm đi, lần này con nhất định sẽ làm nên chuyện, sẽ không để cho cha mẹ mất mặt nữa.”
…
Cùng lúc đó, Liễu Thanh Đài cũng cầm phần thuốc của mình về nhà.
Nhà họ Liễu bọn họ chính là hoàng thân quốc thích. Cha anh ta quản lý phủ Tông Nhân, chính là cơ quan quản lý các công việc trong hoàng gia. Ví dụ như là sắp xếp danh sách họ hàng, cập nhật gia phả, ghi chép tên tuổi thứ tự con cháu hoàng gia, và tất cả các loại chuyện liên quan đến hôn tang gả cưới.
“Ông nội Hoàng?”
Liễu Thành Đài vừa về đến nhà liền thấy một vị thành viên hoàng thất có uy vọng cực cao trong tộc, cũng là một trong chín lão.
Cha anh ta có thể làm việc thuận lợi, ít nhiều gì cũng có sự ủng hộ của ông Hoàng…
Nếu không có sự ủng hộ của đám đại lão, thì đám người hoàng thất ngạo mạn kia sao có thể coi trọng phủ Tông Nhân?
“Thành Đài về rồi hả?” Ông Hoàng cười hỏi.
Liễu Thành Đài nhìn quanh, không thấy bóng dáng cha mẹ đâu, bèn ngồi xuống trò chuyện với ông Hoàng.
Sau khi chào hỏi vài câu, Liễu Thành Đài tò mò hỏi: “Cha cháu chưa tan làm. Ông nội Hoàng đến đây sớm vậy là có chuyện gì ạ?”
“Ha ha, cũng không có chuyện gì lớn.” Ông Hoàng vuốt râu, cười nói: “Ông tìm cha cháu để ngầm bàn về chuyện hậu sự của ông. Ông không thích phô trương, cứ làm đơn giản thôi là được rồi.”
Cái gì?
Hậu sự?
Liễu Thành Đài thấy ông Hoàng đang êm đẹp mà ngồi ngay đây, sao lại bàn tới chuyện hậu sự rồi?
“Ông nội Hoàng, ông đừng nói đùa nữa.” Liễu Thành Đài cười khổ nói: “Đang yên lành nói mấy chuyện này làm gì?”
“Khụ khụ…” Lúc này, ông Hoàng ho một hơi, rồi cười khổ nói: “Già rồi, nên tới sẽ tới thôi.”
“Vậy cũng đừng…” Liễu Thành Đài vừa vỗ nhẹ lưng ông cụ vừa rót nước cho ông cụ.
“Ông vừa mới đi khám bệnh, là ung thư phổi thời kì cuối, không còn nhiều thời gian nữa rồi.” Ông Hoàng uống một ngụm nước, bình tĩnh nói.
“…” Liễu Thành Đài nghe vậy thì có chút không thể tin nổi, giống như là sét đánh ngang tai.
Hơn nữa, đây là một chuyện lớn, Liễu Thành Đài biết rõ rằng ông Hoàng sẽ không nói bừa hoặc nói quá lên.
Trong nhất thời, Liễu Thành Đài nghẹn lời, không biết phải nên an ủi ông cụ trước mắt như thế nào.
May là ông Hoàng không quan trọng chuyện sống chết, có thể bình tĩnh mà tiếp nhận sự thật.
“Ông đã gần chín mươi tuổi rồi, từng ăn khổ, cũng từng hưởng phúc, cuộc đời không còn gì tiếc nuối nữa.” Ông Hoàng cười thản nhiên.
“Ông có đi khám bác sĩ bệnh viện trung ương chưa?” Liễu Thành Đài hỏi.
“Khám rồi.” Ông Hoàng nói: “Hiện nay ông đang uống thuốc do bệnh viện trung ương kê đơn để giữ mạng, nếu không thì đã chết lâu rồi.”
“Vậy nên nhân lúc hiện giờ đầu óc ông còn chưa hồ đồ, đi dặn dò một vài chuyện về hậu sự. Khi ấy, lại phải làm phiền các cháu…”
Liễu Thành Đài đỏ mắt, nói: “Đây là trách nhiệm của bọn cháu mà!”
Bọn họ là viên chức phủ Tông Nhân, xử lý các công việc liên quan đến hôn tang của hoàng gia là chuyện bình thường.
“À phải rồi!” Liễu Thành Đài chợt nhớ đến chuyện gì đó, lấy ra một viên đan dược, nói: “Ông nội Hoàng, hôm nay cháu theo đám anh em của cháu, mơ hồ mà đi bái một vị sư phụ.”
“Anh ta cho bọn cháu mỗi người một viên đan dược, nói là có thể chữa đủ loại chứng bệnh.”
“Ông nội Hoàng, hay là ông uống thử xem?”
Nghe vậy, ông Hoàng cười cười, cầm viên đan dược lên xem kỹ: “Nói mạnh miệng thật đấy! Chữa đủ loại chứng bệnh hả? Bác sĩ bệnh viện trung ương cũng không dám nói như thế! Ơ…”
Sau khi nhìn kỹ đan dược, ông Hoàng hơi giật mình, nói: “Dường như phẩm chất đan dược không thấp, có thể luyện ra đan văn mà, không đơn giản một chút nào.”
Tuy rằng ông Hoàng không hiểu y thuật, nhưng người ta nói bệnh lâu thành bác sĩ.
Ông Hoàng tin tưởng trung y, mỗi năm đều dùng thuốc dưỡng sinh, vậy nên có điều hiểu biết về phẩm chất đan dược.
Đan văn càng phức tạp, chất lượng đan dược càng cao, hiệu quả sẽ càng tốt.
Mà viên đan dược này lại có đan văn chằng chịt cực kì hiếm thấy. Cho dù là đám bác sĩ bệnh viện trung ương, dường như cũng không luyện ra được.
“Chẳng lẽ… đây là một viên thuốc thần?”
Ông Hoàng cảm thấy tò mò, cũng muốn uống thử viên đan dược kia.
“Cháu không biết nữa.” Liễu Thành Đài cười khổ nói: “Hay là ông nội Hoàng lấy về cho người hiểu đan dược xem. Nếu không có vấn đề thì hãy uống thử xem.”
“Không cần xem!” Ông Hoàng cười khẽ, tự ông đã có thể xem ra được đại khái rồi: “Haizz, dù sao cũng là ung thư phổi thời kì cuối, không bằng uống thử để xem vận may đi!”
“Thành Đài, hi vọng sư phụ của cháu là người đáng tin, ha ha…”
Ông Hoàng vừa nói đùa vừa uống một ngụm trà, viên đan dược trôi theo nước trà vào trong bụng.
Lúc nhìn thấy Diệp Lâm, Cố Nam Phong lập tức sợ đến mức ngây người.
Anh ta không ngờ mình lại nhanh chóng gặp được Diệp Lâm như vậy.
May là lúc nãy anh ta không thêm mắm thêm muối, bịa đặt lung tung khi kể về chuyện của Diệp Lâm.
Có điều, Cố Nam Phong vẫn có chút lo lắng, lỡ như Diệp tiên sinh không thích khoe khoang, không muốn những chuyện mình làm bị truyền ra ngoài, thì chẳng phải là mình đã bị bắt ngay tại trận hay sao?
“Diệp… Diệp tiên sinh…”
“Tôi không có truyền lung tung… Tôi chỉ nói cho đám Liễu thiếu nghe thôi… Tôi bảo đảm không nói nữa… Tôi câm miệng ngay đây…”
Thấy vậy, Hoa Quốc Đống sợ ngây người, Bàng Văn Hiên sợ ngây người, còn Khương Thái Thanh thì cực kì chấn động.
Mọi người ngạc nhiên mà nhìn về phía Diệp Lâm.
Cho dù là ai thì cũng không ngờ người nhà họ Diệp giết một vị cổ cõ giả chính là Diệp Lâm!
“Trời ạ!” Hoa Quốc Đống không nhịn được hét lên.
Vừa rồi anh ta còn đang suy nghĩ nhà họ Diệp là nhà nào mà dám giết cả cổ võ giả, còn trâu bò hơn cả sư phụ mình nữa…
“Sư… sư phụ, anh thật sự giết… cổ võ giả hả?”
Thấy dáng vẻ thất thố của Hoa Quốc Đống, Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Chỉ là một tên cổ võ giả thôi mà, có gì mà anh phải làm quá lên như thế? Đây có phải lần đầu tôi giết cổ võ giả đâu!”
Cái… cái gì?
Ý của Diệp Lâm là đây không phải là lần đầu anh giết cổ võ giả?
Đáng sợ quá đi!
Mọi người bị chấn động tới mức không khép miệng lại được.
“Cổ võ không thể chịu nhục…” Bàng Văn Hiên ngạc nhiên hỏi: “Rốt cuộc thì anh đã giết bao nhiêu người rồi?”
Từ lần đầu tiên nhìn thấy cổ võ giả, Diệp Lâm liền bắt đầu nghe thấy câu “cổ võ không thể chịu nhục”, nghe đi nghe lại nhiều đến mức sắp chai lỗ tai luôn rồi.
Không thể chịu nhục?
Thì cũng bị anh giết đấy thôi!
“Cổ võ không thể chịu nhục gì chứ?” Diệp Lâm khinh thường nói: “Đại Hạ chúng ta, người người như rồng, ai cũng bình đẳng, ai cũng không thể chịu nhục!”
“Bọn họ ỷ vào cái thân phận đặc thù của mình rồi đi huênh hoang khắp nơi! Bọn họ có thể nhục nhã người khác, rồi lại muốn người khác kính sợ bọn họ, thiên hạ nào có đạo lý như vậy?”
“Xem như bọn họ xui xẻo, hai lần rơi vào tay tôi, thua trong tay tôi. Tôi không quan tâm cổ võ không thể chịu nhục gì đó!”
Nghe lời nói của Diệp Lâm, đám người Bàng Văn Hiên vừa chấn động vừa khâm phục.
Bọn họ thầm nghĩ chỉ có Diệp Lâm mới dám nói như vậy. Quả nhiên là cổ võ giả, cách nói chuyện đúng là rất tự tin!
Lúc này, Bàng Văn Hiên chợt có chút sợ hãi khi nghĩ lại, may mà hôm nay mình cố ý đến đây để nghiêm túc xin lỗi Diệp Lâm.
Trong lúc vô tình mình đã chọc tới loại người tài ba ngay cả cổ võ giả cũng dám giết. Nếu bị anh ta theo dõi thì chắc là cả gia tộc mình đều không được yên ổn.
“Ha ha, không hổ là sư phụ tôi, xem ra nhà họ Diệp cũng đã rơi vào trong tay sư phụ rồi!”
Hoa Quốc Đống nói với vẻ mặt kiêu ngạo, thầm nghĩ ánh mắt của mình quả nhiên không tệ, bái sư phụ bái đúng lắm rồi.
“Diệp thần! Anh vĩnh viễn là thần!” Khương Thái Thanh vốn cho rằng Diệp Lâm là một vị thần giới bài bạc, nào ngờ bài bạc chỉ là một năng lực không hề nổi trội của anh.
Một khi anh nổi cơn tàn nhẫn, thì ngay cả cổ võ giả anh cũng dám giết! Đây là kiểu thần thánh gì vậy trời!
“Sư phụ! Tôi cũng muốn bái sư phụ!”
Khương Thái Thanh hồi hồn lại, la hét muốn nhận Diệp Lâm làm sư phụ.
Rốt cuộc thì anh ta đã từng ở nước ngoài, nhận thần cờ bạc ở phố người Hoa làm sư phụ. Thì đến loại người trâu bò dám giết cả cổ võ giả như Diệp Lâm, sao anh ta có thể không muốn nhận làm sư phụ được chứ?
“Tôi cũng vậy!” Bàng Văn Hiên cắn răng, quỳ một gối xuống đất, thật lòng bái sư.
Rốt cuộc thì đây là người mà ngay cả chị cả cũng kính trọng, anh ta muốn bái sư là sẽ không sai. Và đây còn là người mà ngay cả cổ võ giả cũng dám giết, anh ta dù có nhắm mắt lại bái sư cũng không thành vấn đề.
“Các cậu…” Thấy vậy, Liễu Thành Đài có chút ngẩn ngơ.
Mình vừa tới đây thôi mà mấy người này lại liên tiếp đòi bái sư là sao?
Chuyện này là lạ làm sao đấy!
Vậy thì hiện giờ đã có ba trong bốn thiếu ở Yến Kinh là đồ đệ của Diệp Lâm.
Nếu mình không bái sư theo, thì có phải là mình không hòa hợp với tập thể hay không? Có khi nào mình sẽ bị đuổi ra khỏi vị trí bốn thiếu Yến Kinh hay không?
Nghĩ đến đây, Liễu Thành Đài dứt khoát bái sư với bọn họ: “Vậy tôi cùng các cậu có phúc cùng hưởng, cùng bái sư luôn đi!”
Trong nhất thời, cả bốn thiếu ở Yến Kinh đều nhận Diệp Lâm làm sư phụ.
Một người giỏi y thuật, giỏi võ đạo, giỏi luôn cả bài bạc, còn dám chém giết cổ võ giả.
Nếu không phải bốn thiếu nhanh chân thì những người khác cũng muốn bái sư, thậm chí nhận làm cha nuôi cũng được.
“Các cậu các cậu…”
Hoa Quốc Đống sửng sốt, không ngờ đám người này lại đi tranh giành sư phụ với mình!
Anh ta lập tức có loại cảm giác cái thứ mà mình yêu quý sắp bị người ta dùng chung. Anh ta buồn bã, có chút không muốn chia sẻ.
“Quốc Đống, cậu có còn coi bọn tôi là anh em tốt nữa không vậy?” Khương Thái Thanh nói: “Cậu có một vị sư phụ ghê gớm như thế, sao không chịu dẫn đến giới thiệu với bọn tôi sớm hơn hả?”
“Nếu tôi quen biết anh ấy sớm hơn, thì tôi đã bái sư lâu rồi, cần gì phải đợi đến ngày hôm nay?”
Bàng Văn Hiên cũng nói: “Đúng vậy, chỉ có cậu là may mắn hơn bọn tôi, quen biết Diệp tiên sinh sớm hơn bọn tôi, cùng lắm thì bọn tôi để cho cậu làm đại sư huynh!”
“Tuy rằng tôi còn chưa biết rõ các cậu muốn làm gì…” Liễu Thành Đài nói: “Nhưng mà chúng ta đã nói là cùng tiến cùng lùi, các cậu muốn bái sư cũng phải dẫn theo tôi mới được!”
Thấy vậy, Diệp Lâm cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Không ngờ buổi gặp mặt do Hoa Quốc Đống tổ chức lại mang đến cho mình nhiều đồ đệ thế này!
Anh có ý định từ chối, chỉ là đối phương cứ quỳ mãi không chịu đứng lên.
“Sư phụ, tôi hứa với anh là bắt đầu từ hôm nay sẽ cai bài bạc!” Khương Thái Thanh nói: “Nếu anh không nhận tôi làm đồ đệ, thì ngày mai tôi sẽ đi sòng bạc phá của nữa. Vì nhà họ Khương không bị tôi đánh bạc tới mức cửa nát nhà tan, xin anh hãy thương xót nhận tôi làm đồ đệ đi!”
“Sư phụ, tôi thật sự muốn đi theo anh học hỏi, để không bị người ta xem thường nữa.” Bàng Văn Hiên thổ lộ tâm tình: “Có lẽ ở trong mắt người ngoài, bọn tôi có vẻ ngoài hào nhoáng, có thân phận quyền quý. Nhưng thực tế thì áp lực đến từ chính bậc cha chú trong nhà, khiến bọn tôi không ngẩng đầu lên nổi.”
“Bọn tôi còn trẻ, có ai không muốn làm nên chuyện đâu? Rồi có ai muốn bị người ta mắng là đám nhị đại ăn chơi trác táng chứ? Chỉ là người lớn trong nhà quá lóa mắt, còn bọn tôi thì lại quá bình thường thôi!”
“Sư phụ, anh lợi hại như vậy, chỉ cần truyền bừa một chút bản lĩnh nào đó cho bọn tôi là được, để bọn tôi có thể nở mày nở mặt mà đứng thẳng người!”
Nghe vậy, mọi người xung quanh đều sôi nổi gật đầu.
Không có ai là trời sinh không học vấn không nghề nghiệp, bọn họ chỉ là một đám người đáng thương bị đào thải, đành phải sống mơ màng qua ngày để an ủi bản thân.
Nhưng khi thấy loại người đáng gờm như Diệp Lâm, bọn họ dường như thấy được hi vọng, một đi theo anh làm nên chuyện lớn.
“Sư phụ, hay là anh nhận bọn họ đi?” Lúc này, Hoa Quốc Đống cũng nói thêm vào: “Lúc nãy gọi điện thoại, anh cũng nói là có một vụ mua bán lớn mà? Anh nhận hết bốn người chúng tôi làm đồ đệ, chúng tôi sẽ cùng anh làm một vụ lớn!”
Nghe vậy, Diệp Lâm nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Các cậu bái tôi làm thầy, các cậu không sợ thế gia cổ võ gây chuyện với các cậu sao?”
“Đừng quên là cổ võ không thể chịu nhục. Tôi giết cổ võ giả, bọn họ không động được tôi, nhưng lại có thể động được người bên cạnh tôi, vào bất cứ lúc nào.”
“Các cậu cần phải suy nghĩ cho kỹ, nếu không khi ấy dù có hội hận thì cũng đã muộn rồi.”
Chương 222: Dùng vật thật để làm chứng cứ
Đây đúng là một vấn đề lớn, cũng là một vấn đề mang tính hiện thực.
Không phải ai cũng có thể chịu đựng được sự trả thù của thế gia cổ võ.
Kể cả khi bọn họ có tiếng là bốn thiếu, có gia thế hiển hách trong thế giới người thường.
Thế gia cổ võ không quan tâm mấy thứ đó… Bọn họ chỉ biết rằng đám người kia là đồ đệ của Diệp Lâm.
Bọn họ không động được Diệp Lâm, chẳng lẽ cũng không động được đồ đệ của Diệp Lâm hay sao?
Giống như trước đây Susan đã bị liên lụy khi đi theo Diệp Lâm vậy.
So với nhà họ Trương ở Phụng Thiên, sự trả thù đến từ cổ võ sẽ càng thêm dữ dội và đáng sợ.
Vừa nghe Diệp Lâm nói vậy, bốn người lập tức im lặng.
Kể cả Hoa Quốc Đống, anh ta thậm chí không thể không suy xét lại lần nữa.
Không phải là vì Hoa Quốc Đống sợ hãi cho mình, anh ta chỉ là sợ hãi liên lụy đến cha mình, thậm chí là gia tộc mình.
Rốt cuộc thì kia chính là cổ võ, muốn đắc tội thì phải tự nghĩ lại xem mình có đắc tội nổi hay không.
“Tôi không sợ!” Khương Thái Thanh là người đầu tiên tỏ thái độ, lớn tiếng nói.
“Sư phụ vừa nói rồi mà, cổ võ là cái thứ gì chứ, bọn họ dám gây chuyện với bọn tôi, bọn tôi liền cùng sư phụ đánh trả lại!”
“Hơn nữa, sư phụ tài cao lớn mật, đã dám giết cổ võ thì chắc chắn là không sợ bọn họ trả thù!”
“Có sư phụ ở đây, bọn tôi sẽ không sợ bọn họ!”
Bàng Văn Hiên cũng nói: “Cha tôi thường nói người muốn làm chuyện lớn, thế nào cũng phải trải qua rừng rậm gai góc, nếu sợ phiền phức thì dứt khoát nằm yên ở nhà cho rồi.”
“Bọn tôi bái sư là vì muốn cùng sư phụ đi lên một con đường khác biệt. Mặc dù con đường phía trước đầy chông gai, thì bọn tôi cũng sẽ đi thẳng không lùi!”
“Cổ võ không thể chịu nhục gì chứ?” Liễu Thành Đài cười nói: “Sau này bọn tôi chỉ biết một câu là sư phụ không thể chịu nhục!”
Trong nhất thời, cả bốn người đều tỏ thái độ, cho dù phải làm kẻ địch với cổ võ thì cũng sẽ không lùi bước.
Thấy vậy, Diệp Lâm thầm nghĩ trước đây nhận Hoa Quốc Đống làm đồ đệ là vì coi trọng mối quan hệ với người nhà họ Hoa, có lẽ có lúc nào đó sẽ dùng được.
Bây giờ cả bốn thiếu Yến Kinh ở ngay trước mặt anh, các mối quan hệ trong nhà cũng hiển hách không kém.
“Được rồi.” Diệp Lâm đồng ý: “Vậy tôi tạm thời nhận thêm ba người các anh.”
Nghe vậy, ba người đều vui vẻ kính rượu với Diệp Lâm, bái sư ngay tại chỗ.
Mọi người xung quanh cũng sôi nổi chúc mừng.
“Chúc mừng bốn thiếu có được danh sư!”
“Thật là hâm mộ! Tôi cũng muốn có một vị sư phụ có bản lĩnh như thế!”
“Nếu sau này có thu thêm đồ đệ thì đừng quên nói cho bọn tôi biết! Khi ấy bọn tôi sẽ đến báo danh trước!”
Cứ như vậy, bốn thiếu Yến Kinh đều nhận Diệp Lâm làm sư phụ.
Hoa Quốc Đống bái sư sớm nhất, nên cứ theo lẽ thường mà trở thành đại sư huynh trong bốn thiếu.
Thứ tự kế tiếp được xếp theo thời gian gặp Diệp Lâm, đó là Bàng Văn Hiên, Khương Thái Thanh và Liễu Thanh Đài, đây chính là đệ tử hai ba bốn.
Sau khi bái sư xong, Diệp Lâm gọi mọi người ngồi xuống, bắt đầu nói vào chuyện chính.
“Lần này tôi tới đây là để bàn bạc một vụ làm ăn với các cậu. Đó là…”
Diệp Lâm nói cho bọn họ nghe về kế hoạch của mình.
Nghe Diệp Lâm nói muốn mở rộng tay chân trong ngành dược phẩm, mọi người vừa chấn động vừa mong chờ.
Có điều, ngoài Hoa Quốc Đống ra thì ba người còn lại không ai biết sư phụ bọn họ trâu bò đến thế nào trong y thuật…
“Muốn làm ngành dược phẩm thì cần phải có chi phí nghiên cứu phát minh.” Bàng Văn Hiên nói với vẻ mặt lo lắng: “Chắc là hơi khó khi muốn làm tốt trong ngành này…”
Bọn họ có thể giúp đỡ gom tiền, nhưng bọn họ biết đi đâu tìm nhân tài ngành dược phẩm?
“Ha ha…” Hoa Quốc Đống cười nói: “Các cậu vừa mới bái sư nên không biết sự lợi hại của sư phụ chúng ta. Tóm lại, các cậu chỉ cần biết rằng sư phụ chúng ta có năng lực cứu sống người chết và làm xương cốt mọc da thịt là được!”
“Chỉ là một ngành dược phẩm nhỏ nhoi thôi mà. Nếu sư phụ gia nhập thì có thể phân một nửa giang sơn!”
Cứu sống người chết và làm xương cốt mọc da thịt?
Nghe cái cách nói khoa trương của Hoa Quốc Đống, mọi người đều sửng sốt.
“Đã vậy thì sư phụ nói xem phải làm sao, bọn tôi đều sẽ dốc sức làm theo!” Khương Thái Thanh không hề nghi ngờ, vội vàng nói.
“Bây giờ tôi đang gặp một chút phiền phức nhỏ.” Diệp Lâm kể lại chuyện bệnh viện trung ương một cách đơn giản.
“Cái gì?”
Nghe nói bệnh viện trung ương dám uy hiếp sư phụ mình, Khương Thái Thanh lập tức vỗ bàn nói: “Bọn họ hay lắm! Một cái bệnh viện trung ương nho nhỏ mà dám làm như thế hả!”
“Bệnh viện trung ương trực thuộc lễ bộ hả?” Hoa Quốc Đống hỏi.
Lễ bộ nằm trong sáu bộ, có trách nhiệm quản lý về giáo dục, văn hóa, ngoại giao và y tế.
Bệnh viện trung ương nằm trong sự quản lý của lễ bộ.
“Đúng vậy!” Khương Thái Thanh gật đầu, rồi quay sang đảm vảo với Diệp Lâm: “Cha tôi làm việc bên đó, chuyện này cứ giao cho nhà họ Khương chúng tôi đi!”
“Có nhà họ Khương chúng tôi lo liệu, đám bệnh viện trung ương kia chẳng dám làm gì sư phụ đâu!”
Diệp Lâm vừa lòng gật đầu. Nếu nhà họ Khương có thể ra tay giải quyết bệnh viện trung ương, thì tên đồ đệ này xem như nhận đúng rồi.
“Có điều…” Khương Thái Thanh do dự một lát rồi cười khổ nói: “Nói miệng không có bằng chứng. Cho dù tôi muốn giúp sư phụ, nhưng chỉ dựa vào lời nói của tôi thôi, thì cha tôi sẽ không tin.”
“Vậy nên sư phụ cần phải lấy ra cái thứ gì dùng được, làm cha tôi tin tưởng, thì nhà họ Khương mới có thể hoàn toàn đứng về phía sư phụ được.”
Rốt cuộc thì Khương Thái Thanh ăn nhậu chơi bời mới là chuyện bình thường.
Nếu có một ngày, anh ta đột nhiên chạy về nhà nói với cha mình là mình muốn làm ăn trong ngành dược phẩm, còn muốn nhờ cha giúp đỡ trông chừng, thì cha tin mới là lạ.
Vậy nên Khương Thái Thanh cần phải lấy được một chút thành quả trong tay Diệp Lâm về để cho cha mình tin tưởng.
“Ừ, được thôi!”
Dứt lời, Diệp Lâm lấy một viên đan dược đặt trên bàn.
“Anh lấy nó về cho cha anh uống. Sau khi uống xong, ông ấy sẽ biết ngay là anh không lừa ông ấy.”
“Sư phụ…” Khương Thái Thanh cầm viên đan dược lên, tò mò hỏi: “Nó có hiệu quả gì vậy?”
“Ha ha…” Diệp Lâm cười thần bí, nói: “Uống rồi sẽ biết.”
Chương 223: Ông Khương giận dữ
Nhìn Diệp Lâm thuận tay lấy ra một viên đan dược, đám người Bàng Văn Hiên và Liễu Thanh Đài đều sáng mắt lên đòi một viên.
Thấy bọn họ đều trông mong nhìn mình, Diệp Lâm mỉm cười: “Được rồi, ai gặp thì có phần! Các anh mỗi người một viên, lấy về cho người nhà uống, nhớ là đừng nói nhiều, đợi uống xong rồi bọn họ đều sẽ biết được giá trị của thuốc thôi.”
Dứt lời, Diệp Lâm lấy một lọ thuốc xinh đẹp ra, đổ đan dược ra chia ra cho mọi người, ai gặp thì có phần.
Sua lưng đám nhị đại ăn chơi trác táng này đều là gia thế hiển hách.
Diệp Lâm chỉ cần dùng một viên đan dược là có thể lôi kéo được một gia tộc nhà quan, có thể nói là dùng ít phí tổn đi kiếm lời to.
“Chờ sau khi tôi hoàn toàn phát triển được sự nghiệp trong ngành dược phẩm, tôi sẽ phân cho các cậu một phần lợi nhuận.”
Vẫn là chia 9 – 1.
Diệp Lâm thà rằng chia một phần này cho bốn người đồ đệ của mình, cũng không muốn cho bệnh viện trung ương.
“Một phần…” Nghe vậy, mọi người cũng không nghĩ nhiều.
Tuy rằng bọn họ cảm thấy ít, dù sao thì 1 chia ra cho 4, mỗi người chỉ được 0.25 thôi.
Nhưng sư phụ đã nói vậy rồi, thì không ai dám phản bác hoặc chê ít.
Bọn họ không ngờ rằng, chỉ với một phần lợi nhuận này thôi, mà trong tương lai có thể khiến cho mỗi người trong bọn họ đều có giá trị hàng chục tỷ, hoàn toàn không còn cái tiếng ăn chơi trác táng, nở mày nở mặt, nâng cao địa vị trong tộc của mình.
Sau khi dặn dò xong, Diệp Lâm và bốn người đều tách ra.
Mọi người ra khỏi quán bar, mạnh ai nấy đi.
…
Khương Thái Thanh cầm đan dược mà Diệp Lâm cho mình, tràn đầy tin tưởng đi về nhà.
Ở trong mắt anh ta, anh ta sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người làm chuyện lớn, và sớm muộn gì cũng sẽ khiến cha mình thay đổi cách nhìn về mình.
“Hừ, cái thằng bất hiếu này, mày còn có mặt mũi về nhà hả?”
Khương Thái Thanh vừa vào nhà liền nghe thấy tiếng quát giận dữ của cha.
Nghe thấy giọng nói của cha, anh ta mới giật mình nhớ lại là mình đã ra khỏi nhà hơn nửa tháng.
Tuy rằng lần này mình về nhà là để bày tỏ quyết tâm đi làm chuyện đứng đắn với cha, nhưng mà chuyện này nói ra thì rất dài, và ở trong mắt cha, mình vẫn còn là một tên ăn chơi trác táng, nghiện cờ bạc hết thuốc chữa kia.
“Để tao đánh gãy chân mày, xem mày còn dám đi cờ bạc nữa không!”
Lúc Khương Thái Thanh đang ngây người, ông Khương cầm một cây gậy sắt lao tới, bất chấp tất cả mà đánh về phía Khương Thái Thanh.
“Ông điên rồi! Khó lắm con trai mới trở về, mà ông còn đánh nó nữa! Lúc nãy đã nói là không tức giận, bình tĩnh mà nói chuyện với con trai rồi mà?”
Bà Khương lập tức chạy theo, liều mạng kéo ông Khương lại.
“Hừ, tôi đã hết lời hết lẽ với cái thằng bất hiếu này rồi, không đánh là không dạy được!” Ông Khương tức giận nói: “Là vì khi còn nhỏ ít đánh, nên lúc lớn lên nó mới thành thế này!”
“Tôi mới nhận được điện thoại của đồng nghiệp, bà nói xem thằng bất hiếu này lại đi làm cái gì? Nó đi ra nước ngoài, đi sòng bạc ở phố người Hoa đánh bạc, hình như còn nhận thần cờ bạc gì đó làm sư phụ nữa! Đúng là ném hết mặt mũi nhà họ Khương chúng ta rồi!”
Nếu không nghe cuộc gọi kia, thì ông Khương cũng sẽ không tức giận như hiện giờ.
Con trai ăn chơi trác táng thì thôi đi, đằng này còn nhận thần cờ bạc gì đó làm sư phụ nữa, nó đây là muốn chết hẳn trên con đường cờ bạc đây mà!
“Thằng bất hiếu này, hôm nay tao đánh chết mày cho rồi!” Dứt lời, ông Khương giơ cây gậy sắt lên: “Xem như là chưa từng sinh ra mày đi!”
Lúc này, Khương Thái Thanh mày mặt xấu hổ. Anh ta biết rõ những chuyện mình từng làm hoang đường đến thế nào, lập tức quỳ xuống nhận sai: “Cha ơi, con biết sai rồi!”
“Con đã hứa với sư phụ là sau này không cờ bạc nữa! Con muốn đi theo sư phụ làm ăn đàng hoàng!”
Nghe con trai lại nhắc đến “sư phụ”, ông Khương tưởng rằng là sư phụ cờ bạc gì đó, lập tức giận dữ hơn nữa.
“Mở miệng ra là sư phụ, mà dám nói là biết sai rồi? Tao đánh chết cái thằng bất hiếu mày!”
Dứt lời, ông Khương đập mạnh cây gậy sắt xuống.
“A!” Bà Khương lo lắng cho con trai, liều mạng bảo vệ con trai.
Hai vợ chồng lôi kéo với nhau, trong lúc vô tình cây gậy sắt kia lại nện lên đầu bà Khương.
Máu tươi lập tức chảy xuống, có muốn ngăn cũng không ngăn được.
“Vợ ơi!” Ông Khương thấy vậy thì vội vàng vứt bỏ cây gậy sắt, chạy đi ôm vợ mình.
“Mẹ ơi!” Khương Thái Thanh cực kì sốt ruột nhào lại bên cạnh mẹ mình.
Một cây gậy sắt kia gần như đánh chết ngay tại chỗ bà Khương đã hơn năm mươi tuổi.
Bà Khương hơi thở thoi thóp, có chút không chịu nổi nữa.
Nhất là máu tươi trên trán, giống như là nước chảy, chảy mãi không dừng.
“Thanh Nhi…” Bà Khương nói trong cơn đau đớn: “Hứa với mẹ, sau này đừng đánh bạc nữa, cũng đừng chọc cho cha con tức giận nữa…”
“Mẹ… con đồng ý với mẹ, mẹ nói cái gì con cũng đồng ý!” Khương Thái Thanh hét lên: “Mẹ đừng nói nữa, con lập tức dẫn mẹ đi bệnh viện… Mẹ sẽ không sao đâu!”
Ông Khương đôi mắt đỏ bừng, giận dữ nói: “Nếu mẹ mày có chuyện gì thì tao sẽ đánh chết mày, cho mày chôn chung với mẹ mày!”
Chương 224: Thuốc thần thuốc tiên
Sau khi nghe lời nói tàn nhẫn của ông Khương, Khương Thái Thanh tỏ vẻ rất vô tội.
Rõ ràng cha là người đánh mẹ, sao cha lại bắt con đi chôn cùng mẹ?
Đương nhiên, Khương Thái Thanh cũng biết tất cả đều là do mình, chẳng thể trách cha mình được.
Nếu mẹ thật sự vì vậy mà xảy ra chuyện, thì dù mình không đi chôn cùng, mình cũng sẽ áy náy suốt đời.
“Còn thất thần làm gì nữa? Mau cút lên xe đi!” Ông Khương gào lên, ra lệnh cho con trai: “Tao ở đây trông mẹ mày, mày mau đi lấy xe đi!”
Khương Thái Thanh giật nảy mình, vô thức chạy ra bên ngoài.
Nhưng vừa chạy ra được một đoạn, anh ta lại quay về đường cũ.
“Sao mày lại quay về rồi?” Ông Khương tức muốn điên lên.
“Con đột nhiên nhớ đến một chuyện…” Khương Thái Thanh lẩm bẩm: “Quả nhiên là không sai… giống hệt như lời sư phụ nói… người quen của mình có tai nạn đổ máu…”
Anh ta nhìn mẹ của mình, trường hợp giống như lời nói của Diệp Lâm lúc cho đan dược.
Lúc đó Khương Thái Thanh không coi trọng lắm, cũng không hề lo lắng.
Nhưng mà bây giờ, anh ta chợt nhận ra sự lợi hại của sư phụ mình.
Đúng là biết trước tương lai, đúng là thần mà!
“Cái tên bất hiếu này!” Ông Khương suýt chút nữa phun ra một ngụm máu: “Đã tới lúc này rồi mà mày còn nhớ nhung đến thằng sư phụ bài bạc của mày hả? Tao thấy mày hết thuốc chữa thật rồi!”
Dứt lời, ông Khương còn định túm cây gậy sắt dưới đất lên đánh con trai.
“Cha, đừng có đánh con nữa!” Khương Thái Thanh vội vàng la lên: “Con có thuốc thần có thể cứu được mẹ! Là sư phụ cho con! Con không ngờ… thế mà lại phải dùng tới nó!”
Lần này, không đợi ông Khương tức giận đánh mình, Khương Thái Thanh lấy đan dược ra, trực tiếp nhét vào trong miệng mẹ mình.
“Cái thằng bất hiếu này, mày cho mẹ mày ăn cái gì vậy? Mày muốn hại chết bà ấy hả?” Ông Khương hét ầm lên, rồi vội vàng đỡ bà Khương dậy, muốn bà nhả ra.
Có điều, ngay lúc này, một màn không thể tưởng tượng nổi đã xuất hiện.
Máu trên trán bà Khương dừng chảy, cả người trở nên khỏe mạnh.
Bà đẩy chồng mình ra, tự mình đứng lên.
“Vợ ơi, bà…” Ông Khương sửng sốt, mới vừa rồi còn đang trong cơn nguy hiểm, sao bây giờ lại khỏe lên rồi?
Chẳng lẽ lúc nãy vợ mình giả vờ, chỉ vì bảo vệ thằng bất hiếu kia?
Nhưng mà… ông Khương nhìn về phía vũng máu trên mặt đất, thầm nghĩ chẳng lẽ máu này là máu giả?
“Con trai, con cho mẹ uống thuốc thần thuốc tiên gì mà mẹ cảm thấy… khỏe lên ngay vậy?”
Dứt lời, bà Khương giơ tay lau trán, vết máu trên trán đã khô lại, miệng vết thương không chỉ có ngừng chảy máu, mà còn khép lại, không có một chút vết sẹo nào.
Nhìn thấy cảnh này, ông Khương cực kì hoảng hốt.
Trong nhất thời, ông ta không biết có chuyện gì đang xảy ra nữa.
Chỉ có bà Khương tự mình thể nghiệm là biết được tất cả đều do viên thuốc mà con trai đút cho bà.
“Mẹ, mẹ không sao rồi, tốt quá đi!”
Khương Thái Thanh vui vẻ đến mức khóc lên, rồi nhào vào trong ngực mẹ mình.
“Mẹ ơi, con không bao giờ đánh bạc nữa… Con thật sự không đánh bạc nữa…”
“Thuốc kia là sư phụ cho con. Anh ta còn nói người quen của con có tai nạn đổ máu, nên mới cho con viên thuốc kia…”
Khương Thái Thanh nức nở kể lại sự lợi hại của sư phụ, thật sự là coi sư phụ mình như là thần tiên vậy.
Ông Khương và bà Khương nghe xong mà vẫn không hiểu ra sao.
Nhất là ông Khương, ông có chút không thể tin nổi, thầm nghĩ một tên bài bạc mà có thể lợi hại như vậy sao? Chẳng lẽ là chơi trò gì đó để bẫy thằng con trai ngốc của mình?
“Sư phụ con là sao? Con nói thật ra cho cha nghe xem!” Ông Khương hỏi con trai với giọng điệu như là thẩm vấn phạm nhân.
“Ông nữa rồi!” Bà Khương trừng chồng mình một cái, nói: “Đừng có dọa con trai nữa. Dù người ta có là dân cờ bạc, thì ít nhiều gì cũng nhờ có thuốc thần của người ta cứu tôi một mạng. Nếu không thì hiện giờ tôi còn đang nằm trên xe cấp cứu đấy!”
Bà Khương mang lòng biết ơn với sư phụ của con trai, coi như là ân nhân cứu mạng, định hôm nào tự mình đi nói cảm ơn.
“Cha mẹ, hai người hiểu lầm rồi…”
Lúc này, Khương Thái Thanh mới tìm được cơ hội, kiên nhẫn giải thích về chuyện sư phụ hiện giờ của mình là Diệp Lâm…
Giỏi y thuật, giỏi võ đạo, kỹ năng bài bạc thần kỳ tới mức thần cờ bạc cũng phải chịu thua, đối mặt với cổ võ giả nói giết là giết…
Trong lời miêu tả của Khương Thái Thanh, Diệp Lâm chính là một vị thần không gì không làm được.
“Thật sự có người lợi hại như vậy hả?” Bà Khương nghe xong thì cảm thán liên tục.
Nếu chỉ là nghe con trai nói nói thôi, thì chắc là hai vợ chồng họ Khương sẽ cho rằng con trai nói quá lên.
Nhưng mà bà Khương đã tự mình thể nghiệm rồi, lúc nãy bị một cây gậy sắt đánh cho đầu váng mắt hoa, máu tươi chảy ròng, thế mà chỉ cần uống một viên thuốc của Diệp Lâm là đã khỏe lại ngay.
Ít nhất thì về mặt y thuật, con trai không có nói quá, thậm chí còn nói chưa đủ quá.
“Hừm…” Ông Khương nghĩ nghĩ rồi nói: “Hình như tôi từng nghe tên của cậu ta rồi… Ngày mai đi làm tôi hỏi thử xem… Nghe nói cậu ta là người của ông Khổng bộ tài chính…”
Ông Khương không nhớ rõ cho lắm, chỉ nhớ là từng nghe người ta nhắc về Diệp Lâm thôi.
“Nghe nói thân phận của cậu ta hơi phức tạp, đội cận vệ Yến Kinh dường như đang theo dõi cậu ta.”
Ông Khương không ngờ con trai mình lại có liên quan đến loại người kia.
Là phúc hay là họa đây?
“Mẹ, thuốc là do sư phụ con tự mình luyện chế!” Khương Thái Thanh nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ: “Mẹ cảm thấy thế nào?”
“Ha ha…” Bà Khương cười nói: “Tất nhiên là thuốc thần rồi!”
“Con có thể nhận được loại người ghê gớm như cậu ta làm sư phụ, nhân tiện từ bỏ đánh bạc, đúng là ông trời có mắt! Hôm nào mẹ phải đi cảm ơn sư phụ của con mới được!”
Chỉ cần có thể làm cho con trai bà quay lại chính đạo, hoàn toàn từ bỏ bài bạc, thì bà đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
“Nếu cha mẹ thật sự muốn cảm ơn sư phụ con, thì hãy giúp sư phụ con một chuyện đi.” Khương Thái Thanh tiếp tục nói: “Sư phụ con định dùng cái loại đan dược thần kỳ này để gia nhập ngành dược phẩm.”
“Đây là chuyện tốt mà!” Bà Khương cười nói: “Có cái loại thuốc thần này, không biết có bao nhiêu người sẽ được cứu sống nữa. Đây chính là chuyện lợi quốc lợi dân! Bộ của ông phải ủng hộ nhiều hơn mới được!”
“Ừ.” Ông Khương gật đầu. Chấn hưng trung y dược là một trong những động thái lớn dạo gần đây của Đại Hạ.
“Tiếc là…” Khương Thái Thanh có chút tức giận nói: “Sư phụ con có bảo vật là có tội. Đám người bệnh viện trung ương coi trọng cái loại đan dược thần kỳ kia. Sư phụ con không muốn hợp tác với bệnh viện trung ương đi hố người, vậy nên đắc tội bệnh viện trung ương.”
“Giám đốc bệnh viện trung ương còn nói, chỉ cần có bệnh viện trung ương, thì sư phụ con sẽ không thể bán ra dù chỉ là một viên đan dược.”
Cái gì?
Nghe vậy, ông Khương lập tức thay đổi sắc mặt: “Con nói thật hả?”
“Ông ta tên là Khang Thành Đan, là giám đốc bệnh viện trung ương!” Khương Thái Thanh nói: “Nếu cha không tin thì có thể hỏi thẳng mặt ông ta!”
“Hay cho một cái bệnh viện trung ương!” Sắc mặt ông Khương càng thêm âm trầm: “Xem ra là mấy năm nay lễ bộ nhẹ nhàng với bọn họ quá rồi!”
Chương 225: Hoàng thân quốc thích
Kể cả khi chuyện này không có liên quan đến con trai, mà bệnh viện trung ương kiêu ngạo tùy tiện làm bậy như thế, thì lễ bộ cũng phải có trách nhiệm giám sát sửa chữa.
Hiện giờ, thuốc thần không chỉ có cứu được vợ mình, mà trong tương lai sẽ có nhiều người được cứu hơn nữa, vậy mà bệnh viện trung ương lại định ngang ngược đi chèn ép người ta?
Lễ bộ sao có thể ngồi yên nhìn bệnh viện trung ương làm xằng làm bậy?
“Yên tâm đi, ngày mai cha đi lễ bộ, nhất định sẽ phái người đi điều tra cho rõ ràng.”
“Con có thể nói với sư phụ con là cứ yên tâm mà đi làm, chỉ cần thuốc của cậu ta có thể trị bệnh cứu người và không có bất cứ vấn đề nào, thì sẽ không ai có thể ngăn cản thuốc được bán ra thị trường.”
“Lễ bộ sẵn lòng mở đường cho loại việc lợi quốc lợi dân như thế! Chúng tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ thế lực nào cản trở sự phát triển và lớn mạnh của trung y!”
Nghe lời đảm bảo của cha, Khương Thái Thanh cực kì vui mừng, lập tức báo tin tức tốt với sư phụ.
Thấy con trai dường như đã bỏ đánh bạc, lại thêm vô cùng tích cực làm việc, ông bà Khương đều rất vui mừng.
“Thanh Nhi, sư phụ con là người có bản lĩnh lớn, con cần phải theo người ta học hỏi đàng hoàng rồi làm việc cho tốt, đừng để lãng phí cơ hội.” Bà Khương dặn dò.
“Vâng!” Khương Thái Thanh gật mạnh đầu, nói: “Cha mẹ yên tâm đi, lần này con nhất định sẽ làm nên chuyện, sẽ không để cho cha mẹ mất mặt nữa.”
…
Cùng lúc đó, Liễu Thanh Đài cũng cầm phần thuốc của mình về nhà.
Nhà họ Liễu bọn họ chính là hoàng thân quốc thích. Cha anh ta quản lý phủ Tông Nhân, chính là cơ quan quản lý các công việc trong hoàng gia. Ví dụ như là sắp xếp danh sách họ hàng, cập nhật gia phả, ghi chép tên tuổi thứ tự con cháu hoàng gia, và tất cả các loại chuyện liên quan đến hôn tang gả cưới.
“Ông nội Hoàng?”
Liễu Thành Đài vừa về đến nhà liền thấy một vị thành viên hoàng thất có uy vọng cực cao trong tộc, cũng là một trong chín lão.
Cha anh ta có thể làm việc thuận lợi, ít nhiều gì cũng có sự ủng hộ của ông Hoàng…
Nếu không có sự ủng hộ của đám đại lão, thì đám người hoàng thất ngạo mạn kia sao có thể coi trọng phủ Tông Nhân?
“Thành Đài về rồi hả?” Ông Hoàng cười hỏi.
Liễu Thành Đài nhìn quanh, không thấy bóng dáng cha mẹ đâu, bèn ngồi xuống trò chuyện với ông Hoàng.
Sau khi chào hỏi vài câu, Liễu Thành Đài tò mò hỏi: “Cha cháu chưa tan làm. Ông nội Hoàng đến đây sớm vậy là có chuyện gì ạ?”
“Ha ha, cũng không có chuyện gì lớn.” Ông Hoàng vuốt râu, cười nói: “Ông tìm cha cháu để ngầm bàn về chuyện hậu sự của ông. Ông không thích phô trương, cứ làm đơn giản thôi là được rồi.”
Cái gì?
Hậu sự?
Liễu Thành Đài thấy ông Hoàng đang êm đẹp mà ngồi ngay đây, sao lại bàn tới chuyện hậu sự rồi?
“Ông nội Hoàng, ông đừng nói đùa nữa.” Liễu Thành Đài cười khổ nói: “Đang yên lành nói mấy chuyện này làm gì?”
“Khụ khụ…” Lúc này, ông Hoàng ho một hơi, rồi cười khổ nói: “Già rồi, nên tới sẽ tới thôi.”
“Vậy cũng đừng…” Liễu Thành Đài vừa vỗ nhẹ lưng ông cụ vừa rót nước cho ông cụ.
“Ông vừa mới đi khám bệnh, là ung thư phổi thời kì cuối, không còn nhiều thời gian nữa rồi.” Ông Hoàng uống một ngụm nước, bình tĩnh nói.
“…” Liễu Thành Đài nghe vậy thì có chút không thể tin nổi, giống như là sét đánh ngang tai.
Hơn nữa, đây là một chuyện lớn, Liễu Thành Đài biết rõ rằng ông Hoàng sẽ không nói bừa hoặc nói quá lên.
Trong nhất thời, Liễu Thành Đài nghẹn lời, không biết phải nên an ủi ông cụ trước mắt như thế nào.
May là ông Hoàng không quan trọng chuyện sống chết, có thể bình tĩnh mà tiếp nhận sự thật.
“Ông đã gần chín mươi tuổi rồi, từng ăn khổ, cũng từng hưởng phúc, cuộc đời không còn gì tiếc nuối nữa.” Ông Hoàng cười thản nhiên.
“Ông có đi khám bác sĩ bệnh viện trung ương chưa?” Liễu Thành Đài hỏi.
“Khám rồi.” Ông Hoàng nói: “Hiện nay ông đang uống thuốc do bệnh viện trung ương kê đơn để giữ mạng, nếu không thì đã chết lâu rồi.”
“Vậy nên nhân lúc hiện giờ đầu óc ông còn chưa hồ đồ, đi dặn dò một vài chuyện về hậu sự. Khi ấy, lại phải làm phiền các cháu…”
Liễu Thành Đài đỏ mắt, nói: “Đây là trách nhiệm của bọn cháu mà!”
Bọn họ là viên chức phủ Tông Nhân, xử lý các công việc liên quan đến hôn tang của hoàng gia là chuyện bình thường.
“À phải rồi!” Liễu Thành Đài chợt nhớ đến chuyện gì đó, lấy ra một viên đan dược, nói: “Ông nội Hoàng, hôm nay cháu theo đám anh em của cháu, mơ hồ mà đi bái một vị sư phụ.”
“Anh ta cho bọn cháu mỗi người một viên đan dược, nói là có thể chữa đủ loại chứng bệnh.”
“Ông nội Hoàng, hay là ông uống thử xem?”
Nghe vậy, ông Hoàng cười cười, cầm viên đan dược lên xem kỹ: “Nói mạnh miệng thật đấy! Chữa đủ loại chứng bệnh hả? Bác sĩ bệnh viện trung ương cũng không dám nói như thế! Ơ…”
Sau khi nhìn kỹ đan dược, ông Hoàng hơi giật mình, nói: “Dường như phẩm chất đan dược không thấp, có thể luyện ra đan văn mà, không đơn giản một chút nào.”
Tuy rằng ông Hoàng không hiểu y thuật, nhưng người ta nói bệnh lâu thành bác sĩ.
Ông Hoàng tin tưởng trung y, mỗi năm đều dùng thuốc dưỡng sinh, vậy nên có điều hiểu biết về phẩm chất đan dược.
Đan văn càng phức tạp, chất lượng đan dược càng cao, hiệu quả sẽ càng tốt.
Mà viên đan dược này lại có đan văn chằng chịt cực kì hiếm thấy. Cho dù là đám bác sĩ bệnh viện trung ương, dường như cũng không luyện ra được.
“Chẳng lẽ… đây là một viên thuốc thần?”
Ông Hoàng cảm thấy tò mò, cũng muốn uống thử viên đan dược kia.
“Cháu không biết nữa.” Liễu Thành Đài cười khổ nói: “Hay là ông nội Hoàng lấy về cho người hiểu đan dược xem. Nếu không có vấn đề thì hãy uống thử xem.”
“Không cần xem!” Ông Hoàng cười khẽ, tự ông đã có thể xem ra được đại khái rồi: “Haizz, dù sao cũng là ung thư phổi thời kì cuối, không bằng uống thử để xem vận may đi!”
“Thành Đài, hi vọng sư phụ của cháu là người đáng tin, ha ha…”
Ông Hoàng vừa nói đùa vừa uống một ngụm trà, viên đan dược trôi theo nước trà vào trong bụng.
Bình luận facebook