• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Cuồng long vượt ngục

  • Chương 216-220

Chương 216: Thần cờ bạc ở nước ngoài

Sư phụ của anh ta?

Vừa nghe vậy, đám ăn chơi trác táng đều chấn động.

Không ngờ Khương Thái Thanh mới ra nước ngoài có mấy ngày mà vừa có tiền vừa có sư phụ!

Rốt cuộc thì ở nước ngoài anh ta đã làm gì vậy? Sao giống như thay đổi thành một người khác vậy?

Dứt lời, Khương Thái Thanh chỉ về phía người đàn ông trung niên ngoại hình bình thường đứng ở phía sau anh ta.

“Đây là sư phụ tôi, tên là Cao Quang!”

Lúc nãy tới đây, anh ta vẫn luôn đi theo phía sau Khương Thái Thanh, khiến mọi người cho rằng anh ta là tài xế của Khương Thái Thanh.

Không ngờ anh ta lại là sư phụ của Khương Thái Thanh!

Vì nể mặt Khương Thái Thanh, mọi người sôi sổi đi lên chào hỏi Cao Quang.

“Cậu mới nói sư phụ của tôi không giỏi?” Lúc này, Hoa Quốc Đống không nhịn được hỏi ngược lại: “Vậy sư phụ của cậu có năng lực gì?”

Có lẽ người khác không biết, nhưng mà Hoa Quốc Đống lại biết sự lợi hại của Diệp Lâm.

Anh ta thầm nghĩ chẳng lẽ người đàn ông trông có vẻ bình thường trước mắt này còn lợi hại hơn cả sư phụ của mình?

Hừ, anh ta có xách giày cho sư phụ mình cũng không xứng!

Khương Thái Thanh nhìn Diệp Lâm một cái rồi cười khinh thường, nói: “Không phải các cậu muốn biết tại sao tôi có thể thắng nhiều tiền như vậy sao?”

Nghe vậy, Bàng Văn Hiên lập tức phản ứng lại: “Chẳng lẽ… là do sư phụ của cậu?”

“Đúng vậy!” Khương Thái Thanh bày ra vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy, rất đắc ý mà nói: “Số tiền này là sư phụ tôi thắng giúp tôi!”

“Lúc ra nước ngoài, trong túi tôi chỉ có năm mươi nghìn đô, tôi không định thắng, chỉ định đi chơi cho sướng tay thôi!”

“Nhưng mà bây giờ, trong một tuần ngắn ngủi, năm mươi nghìn đô biến thành một trăm triệu đô!”

“Ha ha, người nào trong các cậu có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy, tôi liền phục người đó!”

Nghe vậy, mọi người đều giật mình, rồi im lặng.

Đây chính là một trăm triệu đô đấy!

Tuy rằng đám ăn chơi trác táng ở đây không thiếu tiền, nhưng đa số tiền đều bị người lớn trong nhà giữ.

Nếu bảo bọn họ lấy ra một trăm triệu là rất khó. Cho dù bọn họ có gom lại thì cũng không gom được nhiều như vậy.

Có thể nói Khương Thái Thanh với số tiền khổng lồ kia đã là người giàu nhất trong đám bọn họ.

“Sư phụ cậu làm gì?” Bàng Văn Hiên tò mò hỏi: “Chẳng lẽ là thần cờ bạc?”

Nghe vậy, Khương Thái Thanh lại lộ ra vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy, gật đầu nói: “Đúng vậy, sư phụ của tôi chính là thần cờ bạc nổi tiếng phố người Hoa ở nước ngoài, biệt danh Cao Thần, cược đâu thắng đó!”

Người đàn ông trung niên tên Cao Quang mỉm cười nói: “Nói thần cờ bạc thì hơi quá, đều là do bạn bè coi trọng thôi.”

Tuy rằng anh ta nói năng khiêm tốn, nhưng mặt mày anh ta vẫn không giấu nổi vẻ kiêu ngạo. Anh ta chính là thần cờ bạc số một bên trong người Hoa!

“Tôi may mắn quen biết sư phụ tôi, nên mới có thể áo gấm về làng!” Khương Thái Thanh tiếp tục nói: “Sư phụ tôi có thể biến năm mươi nghìn thành một trăm triệu. Các cậu nói xem anh ấy có bản lĩnh hay không?”

“Còn cậu, sư phụ cậu làm được không?” Khương Thái Thanh nhìn về phía Hoa Quốc Đống, hỏi tiếp: “Lúc nãy tôi nói sư phụ cậu không giỏi, cậu có ý kiến gì không?"

“Ơ…” Hoa Quốc Đống lập tức nghẹn lời.

Bởi vì giữa anh ta và Diệp Lâm không có mối liên quan gì về tiền tài. Vậy nên anh ta không rõ ràng lắm năng lực kiếm tiền của Diệp Lâm.

Hoa Quốc Đống hơi khựng lại rồi nói: “Ai cũng có chuyên môn của mình.”

“Sư phụ cậu giỏi cờ bạc. Còn sư phụ tôi thì giỏi võ đạo và y thuật.”

Ở trong lòng Hoa Quốc Đống, vẫn là sư phụ mình lợi hại hơn một chút.

Nhưng vì đối phương có thể lấy ra một trăm triệu đô la, nên bên anh ta mới có vẻ không bằng thôi.

“Ồ, võ đạo hả?” Lúc này, Khương Thái Thanh cười nói: “Vậy thì lần sau bọn tôi đi sòng bạc nước ngoài, anh tới làm vệ sĩ cho bọn tôi đi, nếu thắng sẽ chia cho anh một phần.”

Với loại khách thắng nhiều, sòng bạc sẽ theo dõi bọn họ. Nếu không có chút năng lực và thủ đoạn thì sẽ bị đánh tơi bời.

Mỗi lần Khương Thái Thanh đi sòng bạc đều sẽ dẫn theo một đội vệ sĩ để bảo vệ anh ta suốt quá trình chơi bời.

“Bảo sư phụ tôi làm vệ sĩ cho các cậu?” Hoa Quốc Đống nổi giận: “Các cậu mời không nổi đâu!”

“Mời không nổi hả?” Khương Thái Thanh cười lạnh: “Một phần của một trăm triệu là một triệu! Với số tiền này, tôi có thể mở được cả một công ty vệ sĩ, sao có thể không mời được sư phụ cậu?”

Dứt lời, Khương Thái Thanh nhìn về phía Diệp Lâm, nói với vẻ khiêu khích: “Thằng nhãi kia, cho anh một triệu đô la để làm vệ sĩ cho bọn tôi, anh có làm không?"

Chắc là người bình thường đều sẽ không cưỡng lại được sức hút của số tiền khổng lồ một triệu đô la.

Đám ăn chơi trác táng xung quanh cũng nhìn về phía Diệp Lâm, cảm thấy anh rất có thể sẽ đồng ý.

“Ha ha…” Không ngờ Diệp Lâm lại lạnh lùng cười nói: “May mắn lắm mới kiếm được một ít, có vậy thôi liền về nước khoe khoang, không sợ lần sau thua sạch sẽ hả?”

Cái gì?

Nghe vậy, Khương Thái Thanh và Cao Quang cùng nhau thay đổi sắc mặt.

“Anh nói cái gì?” Khương Thái Thanh không nhịn được hỏi lại.

“Tôi nói các anh đừng đắc ý quá!” Diệp Lâm nói: “Thần cờ bạc gì chứ? Nhiều lắm chỉ là một con ma bài bạc tầm thường thôi mà cũng dám tự xưng là thần? Chắc là anh chưa từng nhìn thấy thần cờ bạc thật sự rồi!”

Kẻ mới thắng có một trăm triệu mà đã đắc ý, cũng xứng được gọi là thần cờ bạc hay sao?

Phải biết rằng vị sư phụ thứ mười ba của Diệp Lâm mới là thánh cờ bạc hàng thật giá thật. Ở trong mắt ông ấy, tiền thắng một trăm triệu giống như là giấy nháp.

Ông ấy lúc nào cũng dùng sổ đỏ đi đánh bạc. Cho đến tận hôm nay, ông ấy đã thắng được hàng trăm đảo nhỏ ở nước ngoài.

Ông ấy mới thật sự là thánh cờ bạc!

Còn tên kia mới thắng một trăm triệu mà dám tự xưng là thần cờ bạc, Diệp Lâm nghe mà thấy khó chịu!

“Anh nói cái gì?”

Không chỉ có Khương Thái Thanh, mà ngay cả Cao Quang cũng không nhịn được quát lên.

“Tôi đã lăn lộn mấy chục năm ở các sòng bạc nước ngoài, chính là thần cờ bạc ở phố người Hoa, ai có thể làm tôi thua sạch sẽ hả?”

Nghe vậy, Diệp Lâm cười khinh thường: “Tôi!”
Chương 217: Có dám đánh cược không?

Anh ta?

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều ồ lên.

Ai cũng không ngờ sư phụ Hoa Quốc Đống là Diệp Lâm dám thách thức thần cờ bạc ở nước ngoài!

Lúc nãy Hoa Quốc Đống giới thiệu về Diệp Lâm, rõ ràng là nói Diệp Lâm sở trường y thuật!

Người ta nói khác nghề như cách núi, một người sở trường y thuật và võ đạo, sao có thể so được với thần cờ bạc tràn đầy kinh nghiệm được chứ?

“Có phải là sư phụ của Hoa thiếu khoe khoang quá rồi không?”

Đám ăn chơi trác táng không nhịn được châu đầu ghé tai, bàn tán sôi nổi, ai cũng không tin tưởng Diệp Lâm.

“Sư phụ…” Hoa Quốc Đống thấy vậy cũng vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở. Bên mình không hiểu đánh bạc mà sư phụ!

Cần gì phải đi chấp nhặt với một tên ma bài bạc chứ?

Nếu thật sự không nhịn được, thì chờ lát nữa ra ngoài, đánh cho anh ta một trận là được.

Sư phụ anh tuyệt đối đừng rơi vào bẫy của đối phương, rồi thật sự đánh bài bạc gì đó!

“Ha ha, mọi người đều là người trong nhà, bớt nóng hết đi!” Thấy vậy, Bàng Văn Hiên vội vàng ra mặt hòa giải: “Lại đây ngồi, mọi người đã lâu không gặp nhau rồi, cùng uống một ly trước đi! Hầy, cái tên Liễu Thành Đài kia sao còn chưa tới nữa? Còn thiếu một mình cậu ta thôi!”

Bàng Văn Hiên nói sang chuyện khác.

Nhưng mà Khương Thái Thanh không tiếp lời, cứ nhìn chằm chằm Diệp Lâm hỏi: “Anh vừa mới nói gì?”

“Anh trù ẻo tôi cũng được đi, nhưng anh thế mà lại dám dõng dạc nói rằng anh sẽ làm cho bọn tôi thua sạch sẽ?”

Dứt lời, Khương Thái Thanh đập lên bàn một cái, nói: “Được lắm, vậy anh có dám chơi một ván với tôi không?”

Cứ nhắc đến bài bạc là Khương Thái Thanh lại thích thú.

“Để tôi xem anh làm sao để thắng tôi?”

Thấy vậy, Hoa Quốc Đống vội vàng đi lên khuyên nhủ: “Khương thiếu, thôi bỏ đi, sư phụ tôi đang nói đùa với các cậu đấy!”

“Nói đùa hả?” Khương Thái Thanh cười lạnh: “Tôi thấy anh ta không hề nói đùa!”

“Hoa thiếu, hay là chúng ta cứ để cho sư phụ của từng người ra mặt chơi một ván? Sao hả? Cậu dám ứng chiến hay không?”

“Lúc nãy tôi nói sư phụ cậu không giỏi, cậu không phục đúng không? Không phục thì đi ra so một ván đi!”

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống lập tức im lặng.

Nếu so đánh nhau thì anh ta dám thay Diệp Lâm đồng ý. Rốt cuộc thì dù đố phương có mười người cũng không phải là đối thủ của sư phụ mình.

Nhưng mà đối phương muốn so đánh bạc, cái này nằm ngoài năng lực của sư phụ mình.

“Sao hả? Không dám ứng chiến hả?” Thấy Hoa Quốc Đống im lặng, Khương Thái Thanh cười lạnh nói: “Không dám cũng được thôi. Chỉ cần cậu thừa nhận sư phụ cậu không giỏi bằng sư phụ tôi, là tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Thừa nhận sư phụ mình không giỏi?

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống lập tức nổi giận.

“Sao sư phụ tôi không giỏi được? Sư phụ tôi giỏi hơn vị sư phụ bài bạc của cậu nhiều lắm!”

“Có giỏi thì đi so thứ khác hay ho hơn! Cái loại bài bạc đáng xấu hổ kia cũng chỉ có đám lưu manh mới chơi thôi!”

Khương Thái Thanh hỏi lại: “Cậu muốn so cái gì?”

Hoa Quốc Đống nhìn Diệp Lâm, thầm nghĩ sư phụ mình có y thuật rất giỏi, nhưng mà ở đây không có người bệnh nào để khám, vậy nên không có cách nào so sánh y thuật.

Vậy thì chỉ còn…

“So đánh nhau! Có ngon thì đánh một mình, hoặc là đánh một đám cũng được… Một mình sư phụ tôi có thể đánh một đám các cậu!”

Phụt!

Nghe vậy, Khương Thái Thanh lập tức phun ra một ngụm rượu.

Anh ta còn tưởng rằng Hoa Quốc Đống sẽ nói ra một cách so tao nhã nào đó, kết quả là Hoa Quốc Đống khinh thường bài bạc, đòi so đánh nhau?

Hay ho hơn ở chỗ nào vậy?

Đây mới là cái cách mà đám lưu manh thường dùng để giải quyết vấn đề!

“Sư phụ tôi là thần cờ bạc ở nước ngoài, cậu lại bảo sư phụ tôi đi đánh nhau?” Khương Thái Thanh không nhịn được mà nổi giận nói: “Cậu có tin tôi dùng một trăm triệu đi mời người đánh các cậu không hả?”

“Cậu dám!” Hoa Quốc Đống nổi giận quát.

“Có cái gì mà không dám?” Khương Thái Thanh cười lạnh nói: “ Là sư phụ cậu khiêu khích trước, khi khiêu khích xong lại không dám ứng chiến! Đánh nhau là cái bản lĩnh gì? Có bản lĩnh thì thắng một trăm triệu trong tay tôi đi!”

Lúc hai người đang cãi nhau ầm ĩ, Diệp Lâm đột nhiên nói: “Đánh bạc thôi mà!”

“Được rồi, như anh mong muốn, đánh một ván ngay đây đi!”

“Một trăm triệu mà thôi, tôi chỉ cần chơi một ván là thắng được rồi!”

Cái gì?

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều rất giật mình.

Ngay cả Hoa Quốc Đống cũng không ngờ sư phụ mình dám đồng ý đánh cược!

Là đánh cược đấy! Huống chi đối phương còn là thần cờ bạc, sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy chứ?

Nếu lỡ thua thì phiền phức lắm.

“Sư phụ…” Hoa Quốc Đống muốn khuyên nhủ.

Nhưng mà Diệp Lâm đã quyết định là sẽ đánh cược: “Cược một ván một trăm triệu, các anh dám cược không?”
Chương 218: Mười chín điểm

Một trăm triệu một ván?

Diệp Lâm vừa mở miệng đã bày ra một ván cược giá cao.

Mọi người có mặt đều bị sốc.

Hoa Quốc Đống, Bàng Văn Hiên và những người khác đều ngạc nhiên nhìn Diệp Lâm, tự hỏi một kẻ tay ngang như anh lấy đâu ra tự tin để đánh bạc với thần cờ bạc nước ngoài?

Hơn nữa, ngay từ đầu đã cược một trăm triệu rồi?

Đây chẳng phải là ném tiền qua cửa sổ sao?

Khi Khương Thái Thanh và thần cờ bạc Cao Quang nghe thấy điều này, lúc đầu họ rất ngạc nhiên, sau đó thì vui mừng khôn xiết.

Họ tưởng rằng Diệp Lâm bị bọn họ khiêu khích nên đã cắn câu.

Hơn nữa còn hào phóng đặt cược một trăm triệu.

Họ cầu còn chẳng được.

Bọn họ không sợ Diệp Lâm đánh bạc, chỉ sợ Diệp Lâm không dám đánh!

"Một trăm triệu? Chơi lớn thật!" Cao Quang cười nói: "Sau này anh đừng có mà hối hận!"

"Ha ha, đây đáng lẽ là lời của tôi mới phải, sau này các anh đừng hối hận đấy." Diệp Lâm cười nói.

Khương Thái Thanh nói: “Ai hối hận người đó là chó con!”

Ngay lập tức, hai bên bắt đầu đặt cược.

"Hì hì!" Khương Thái Thanh mừng rỡ.

Một trăm triệu sẽ sớm trở thành hai trăm triệu, ai mà không vui cho được?

"Sư phụ, lát nữa phải nhờ vào anh rồi!" Khương Thái Thanh nói: "Số tiền thắng cược lần này, chúng ta mỗi người một nửa!"

"Được!" Cao Quang cũng hài lòng gật đầu, chỉ chờ đợi những lời này từ đồ đệ của mình.

Anh ta thích nhất là kiểu đánh bạc nắm chắc phần thắng mà không cần bỏ vốn này.

Thấy sự việc đã đến nước này, đám người Hoa Quốc Đống muốn thuyết phục cũng đã muộn.

Chỉ có thể để để mặc mọi chuyện.

Hoa Quốc Đống lo nếu lát nữa thua hết tiền, Diệp Lâm sẽ lấy cái gì ra để cược đây?

"Chúng ta chơi trò gì đây?" Cao Quang lại hỏi.

“Tùy anh lựa chọn.” Diệp Lâm không để ý: “Cái gì tôi cũng chơi được.”

"Hừ, mạnh miệng quá nhỉ!" Cao Quang lại nhìn Diệp Lâm: “Trông anh không giống người trong ngành nên tôi sẽ nhường anh, chúng ta chơi trò phổ biến nhất là tung xúc xắc!"

“Ai tung được số cao hơn sẽ thắng, anh thấy sao?”

Diệp Lâm gật đầu: "Được."

Chẳng bao lâu nữa, trong quán bar đã có rất nhiều viên xúc xắc.

Mỗi người ba viên.

Cho vào cốc xúc xắc.

Lộc cộc.

Hai người cùng lúc lắc cốc xúc xắc.

Mọi người xung quanh cũng đang chăm chú theo dõi hiện trường, mặc dù trong suy nghĩ của hầu hết mọi người, kết quả đã được định đoạt.

Tuy nhiên, Hoa Quốc Đống và những người khác vẫn hy vọng vào một điều kỳ diệu sẽ xảy ra.

Lỡ như xóc ra ba số sáu thì sao?

"Ha ha..." Khương Thái Thanh lộ ra vẻ mặt xảo quyệt.

Chơi xúc xắc là chuyên môn của sư phụ anh ta! Tuyệt đối không thể thua được!

Mặc dù đây là trò cờ bạc đơn giản nhất nhưng nó cũng là bài kiểm tra kỹ năng cơ bản của một người.

Đối với các thần cờ bạc mà nói, xúc xắc có thể được chơi theo nhiều cách khác nhau.

Hôm nay, Giang Thái Thanh sẽ cho mọi người thấy sư phụ của mình mạnh đến mức nào.

Bộp!

Hai người đồng thời đặt cốc xúc xắc xuống và nhìn nhau.

Cứ như thể mọi chuyện đã xong xuôi vậy.

"Anh mở trước, hay là tôi mở trước?" Cao Quang cười hỏi.

“Sao cũng được.” Diệp Lâm không quan tâm.

"Vậy để tôi mở trước." Cao Quảng cười nói: "Bởi vì sau khi tôi mở xong, anh sẽ không cần phải mở nữa."

Tất cả…. Kết thúc rồi!

Nói xong, Cao Quang mở cốc xúc xắc ra.

Một hàng sáu liên tiếp, được sắp xếp gọn gàng và cân đối.

Điều này ngay lập tức khiến mọi người xung quanh phải thốt lên ngạc nhiên.

Họ thầm nghĩ: “Không hổ danh là thần cờ bạc! Không lệch một con nào.”

Không đúng… Chẳng bao lâu sau, lại có người phát hiện ra điều gì đó bất thường.

Không chỉ không ít hơn mà còn nhiều thêm nữa kìa!

Mọi người nhìn kỹ hơn và thấy rằng ngoài ba viên xúc xắc số sáu thì còn có thêm một "dấu chấm" ở bên cạnh?

"Chuyện... Chuyện này là sao?"

"Mười chín điểm? Mười chín điểm thật kìa!"

“Cái chấm kia từ đâu ra thế?”

Khi mọi người nhìn kỹ hơn, họ ngạc nhiên khi thấy một mặt của viên xúc xắc đã rơi ra.

Chính mảnh rơi ra này đã khiến một nó nhiều thêm một điểm.

Và thế là xuất hiện mười chín điểm hiếm hoi!

"Cái này..." Nhìn thấy ba số sáu, Hoa Quốc Đống đã tuyệt vọng rồi, khi nhìn thấy thêm một dấu chấm nữa, anh ta lại càng ngạc nhiên hơn: "Cái này cũng được sao? Như vậy thì tính mười tám hay mười chín?"

Mặc dù hỏi như vậy, nhưng trong lòng mọi người đều biết rằng dù tính như thế nào thì Cao Quang cũng không thể thua được.

Bởi vì cho dù Diệp Lâm cũng sóc ra mười tám điểm thì cũng chỉ là hòa mà thôi.

"Đương nhiên là mười chín rồi!" Khương Thái Thanh cười nói: "Lúc trước chúng ta đã nói rồi, so sánh là về điểm số, nhưng không có quy định nào về việc xúc xắc có nguyên vẹn hay không! Về phần có thể lắc được ra bao nhiêu điểm thì còn tùy vào khả năng của mỗi người!"

"Ha ha, cái này cũng không đáng là gì." Cao Quang nhớ lại: “Tôi nhớ năm đó sư phụ của tôi thậm chí có thể lắc ra được hơn hai mươi điểm!"

Trong một khoảng thời gian ngắn, người chơi sẽ rất khó khăn để vừa tung được ba con sáu, vừa tách được một mặt của viên xúc xắc ra.

Khương Thái Thanh cười hỏi: "Thấy sao? Sư phụ của tôi giỏi không? Các anh đã phục hay chưa?"

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống và những người khác đều im lặng.

Cao Quang cũng đắc ý nhìn Diệp Lâm: “Anh thua rồi!"

Chỉ dựa vào một điểm thêm vào này, đối thủ đã thua rồi!

Cho dù đối thủ gặp may, được ba con sáu thì cũng chỉ được mười tám điểm mà thôi.

"Haha, một trăm triệu đã biến thành hai trăm triệu!" Khương Thái Thanh bắt đầu chuẩn bị ăn mừng: "Tiền tới nhanh quá! Này, tên nhóc kia, anh còn chưa đặt cược đâu! Lát nữa đừng có nói với tôi là không có tiền đấy! Một trăm triệu tiền mặt hay là vàng ròng cũng được, không được kém một xu!”

Đúng lúc hai người họ đắc chí.

Diệp Lâm lại bình tĩnh nói: "Tôi còn chưa mở ra, chẳng phải hai anh vui mừng quá sớm rồi sao?"

Cái gì?

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều ngạc nhiên và khó hiểu.

Họ thầm nghĩ: “Người ta đã đã lắc ra mười chín điểm rồi, anh mở hay không thì có gì khác biệt chứ?”

Cho dù anh có thể lắc ra được ba con sáu thì chẳng phải vẫn kém người ta một điểm sao?

Trừ khi… Anh có thể lắc ra hai mươi điểm trở lên.

Nhưng điều đó là hoàn toàn không thể!

"Tên nhóc, anh còn chưa hiểu sao?" Khương Thái Thanh lớn tiếng nhắc nhở: "Mở to mắt ra mà xem, đây là mười chín điểm! Mười chín điểm đấy! Anh định đấu kiểu gì? Chẳng lẽ anh vẫn còn hy vọng chiến thắng sao? Haha… Đừng nằm mơ nữa!”

"Khụ khụ..." Hoa Quốc Đống cũng ho khan, thấp giọng nhắc nhở: "Sư phụ, người ta ra nhiều hơn một điểm, mặc dù không biết có tính hay không. Nhưng mà… Sư phụ, anh có thể cam đoan của anh là ba con sáu không?”

Ý của Hoa Quốc Đống là nếu không dám chắc thì tốt nhất đừng mở.

Một lần thua là mất một trăm triệu, đến Hoa Quốc Đống cũng cảm thấy xót ruột thay cho Diệp Lâm, không biết lấy đâu ra tiền nữa.

"Haha..." Diệp Lâm khẽ mỉm cười: “Mười chín điểm thì lớn lắm à? Có thể thắng chắc rồi sao?"

"Đừng quên, mỗi viên xúc xắc có sáu mặt! Anh chỉ mới làm rơi một mặt, thêm được một điểm mà thôi."

"Hả?" Cao Quang nghe vậy thì hơi cau mày: “Ý anh là gì, anh cũng có thể bỏ lắc ra thêm một mặt nữa sao?"

"Còn mạnh miệng?" Khương Thái Thanh cười lạnh: "Vậy anh mở ra đi! Để chúng tôi xem anh được mấy điểm!"

Lời còn chưa dứt, Diệp Lâm đã đưa tay mở cốc xúc xắc ra.

Không có con xúc xắc nào hoàn chỉnh cả mà chỉ có những hàng chấm được sắp xếp một cách có trật tự.

Ba số sáu, ba số năm, ba số bốn, ba số ba, ba số hai, ba số một.

Đúng sáu mươi ba điểm!
Chương 219: Gâu, gâu, gâu

"Mẹ ơi?"

Hiện trường tràn ngập những tiếng kêu ngạc nhiên.

Mọi người trợn mắt, há mồm, giống như gặp ma vậy, không thể tin vào mắt mình.

Họ lớn bằng chừng này rồi nhưng chưa bao giờ thấy xúc xắc có thể lắc ra như thế!

Đúng là một kiệt tác!

"Mẹ ơi! Tôi đang nằm mơ à? Hoa mắt quá, rốt cuộc có bao nhiêu điểm? Tôi không đếm được!"

"Sáu mươi ba điểm! Chính xác là sáu mươi ba điểm! Sáu mặt của ba con xúc xắc đều rơi ra! Làm thế quái nào mà chuyện này lại xảy ra được?"

"Tôi còn tưởng rằng mười chín điểm là cực hạn rồi chứ! Không ngờ còn có người lắc ra sáu mươi ba điểm, đúng là khó tin mà!"

"Quả nhiên, hiện thực mới là thứ khủng khiếp nhất, chỉ có cái anh không thể tưởng tượng được chứ không có gì là không thể. Còn hơn cả trong phim nữa kìa!"

Những người đứng xem xung quanh đều rất ngạc nhiên.

Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên cũng tỏ ra sửng sốt, dụi dụi mắt thật mạnh, cả hai đều không thể tin được.

Bọn họ vốn cho rằng lần này Diệp Lâm nhất định sẽ thua, cho dù có được mười tám điểm cũng khó có thể lật ngược tình thế.

Nhưng họ không ngờ rằng Diệp Lâm không những lật ngược tình thế mà còn đè bẹp họ hoàn toàn!

Sáu mươi ba đấu với mười chín?

Sao mà so sánh được cơ chứ!

Giống hệt với lời Diệp Lâm vừa nói, mười chín điểm đâu có lớn, xúc xắc có tới sáu mặt cơ mà!

Đối thủ chỉ mới làm rơi một mặt, nhưng Diệp Lâm lại lắc ra cả sáu mặt!

Hoa Quốc Đống hưng phấn nhìn Diệp Lâm, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Anh ta có nằm mơ cũng không bao giờ có thể tưởng tượng được, vị sư phụ mà mình tôn sùng lại có thể giỏi cờ bạc như vậy?

Có thể làm được như vậy, e là những thần cờ bạc bình thường cũng không thể so sánh được.

Trước mặt sư phụ, Cao Quang tự xưng là thần cờ bạc ở khu phố người Hoa trông buồn cười chẳng khác gì một học sinh tiểu học.

Chẳng lẽ sư phụ của anh ta là một vị thần toàn năng sao?

Hoa Quốc Đống hưng phấn đến không nhịn được, nghĩ rằng lần này sư phụ kiếm được một khoản lớn rồi!

Ngay cả Bàng Văn Hiên ở bên cạnh cũng vừa ngạc nhiên, vừa ghen tị với Hoa Quốc Đống vì được quen biết một vị thần như vậy.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng khó tin này trước mắt, ngay cả Bàng Văn Hiên cũng nảy sinh ý định trở thành đệ tử của Diệp Lâm.

"Cái này... Sao có thể như vậy được?"

Lúc này, vẻ mặt Giang Thái Thanh nhăn nhó như vừa ăn phải một con ruồi.

Tưởng chừng như đã nắm chắc chiến thắng nhưng không ngờ lại có sự thay đổi bất ngờ đến vậy.

Sáu mươi ba điểm?

Đây là điều mà con người có thể làm được sao?

Khóe miệng Khương Thái Thanh giật giật, khóc không ra nước mắt.

Một trăm triệu, một trăm triệu anh ta mãi mới thắng được, còn chưa kịp nguội đã theo gió mà bay rồi sao?

Ban đầu, Khương Thái Thanh còn nghĩ đến việc mang tấm séc về nhà và khiến cha có cái nhìn khác về mình.

Nếu biết sớm hơn thì anh ta đã không đến đây khoe khoang, lẽ ra nên về nhà trước mới phải.

Cao Quang ở bên cạnh là cũng há hốc miệng choáng váng, bất động như một tác phẩm điêu khắc.

Trái tim anh ta như bị đảo lộn, đồng thời cũng vô cùng sợ hãi.

Thủ đoạn đáng sợ như vậy thực sự làm anh ta mở rộng tầm mắt.

Anh không biết lần này mình đã gặp được thần cờ bạc thực sự? Thánh cờ bạc? Hay ông tổ của ngành cờ bạc nữa?

Phải biết, đây kỷ lục cao nhất của sư phụ anh ta cũng chỉ là hai mươi mốt điểm, tức là lắc ra được thêm một mặt ba điểm nữa mà thôi.

Nhưng bây giờ, tất cả các mặt của ba viên xúc xắc đều được sắp xếp gọn gàng!

Tất cả mọi mặt!

Trong thời gian ngắn như vậy, tung được tất cả các mặt của ba viên xúc xắc mà vẫn có thể sắp xếp chúng gọn gàng?

Có thể làm được bất kỳ điều gì trong số đó đã đáng ngạc nhiên lắm rồi, người có thể làm được tất cả chẳng khác nào thần thánh!

Cho dù có đưa cho anh ta một con dao để cắt xúc xắc ngay tại chỗ thì cũng chưa chắc có thể cắt chúng gọn gàng như vậy!

Trên trán Cao Quang toát ra mồ hôi lạnh, khó có thể tưởng tượng hôm nay anh ta đã gặp phải đối thủ đáng sợ đến mức nào.

Nghĩ lại thì lúc vừa mới lắc ra được mười chín điểm, anh ta còn đắc ý rằng mình thắng chắc rồi. Bây giờ, Cao Quang chỉ muốn tìm một lỗ nẻ để chui đầu xuống mà thôi.

Phịch!

Cao Quang bừng tỉnh, lập tức quỳ xuống.

"Thần cờ bạc!"

"Anh mới là thần cờ bạc!"

“Vừa tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn! Xin hãy tha thứ cho tôi, thần cờ bạc!”

Giờ phút này, Cao Quang, người được mệnh danh là thần cờ bạc của khu phố người Hoa ở nước ngoài lại chủ động quỳ xuống, gọi Diệp Lâm là Thần cờ bạc.

Mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc.

Anh ta thua tâm phục khẩu phục.

Những người xung quanh cũng đồng thời phục hồi tinh thần lại, nhìn Diệp Lâm đang ung dung với vẻ kính sợ.

Thầm nghĩ: “Đây mới thực sự là thần cờ bạc!”

Buồn cười thay, Giang thiếu gia lại bỏ gần tìm xa. Trước mặt có một thần cờ bạc thật sự mà lại dám múa rìu qua mắt thợ, làm trò cười cho người khác.

"Một trăm triệu này giờ thuộc về tôi."

Diệp Lâm nhặt tấm séc trị giá một trăm triệu lên.

"Không được!" Khương Thái Thanh lập tức tiến lên, trong mắt tràn đầy khẩn cầu: "Thần cờ bạc, thánh bạc bạc, tôi không chơi nữa... Xin anh, đừng lấy tiền của tôi..."

"Sao nào? Anh hối hận rồi sao?" Diệp Lâm hỏi ngược lại: “Không phải anh vừa mới nói người nào hối hận thì làm chó sao?"

"Đúng vậy, tôi hối hận rồi, tôi là một con chó!" Vì một trăm triệu kia, Khương Thái Thanh cũng không màng đến danh dự nữa: “Gâu, gâu, gâu!"
Chương 220: Bỏ lỡ một vở kịch hay

Khương Thái Thanh chủ động bắt chước tiếng chó sủa.

Thấy vậy, mọi người ở hiện trường đều xôn xao.

Ai có thể ngờ rằng con một trong bộ tứ thiếu gia của Yến Kinh và là con trai của thứ trưởng Bộ Văn hóa, Y tế và Ngoại giao lại bị ép đến mức đường này.

Vì một trăm triệu mà trơ trẽn đến cuối cùng, thậm chí còn sủa cả tiếng chó.

"Lần này không tính, tôi không chơi nữa..." Khương Thái Thanh cầu xin: “Gâu gâu gâu, tôi là một con chó, vậy đã được chưa? Số tiền này, tôi thật sự không thể cho anh được...”

Giang Thái Thanh cũng hết cách.

Anh ta vẫn phải dựa vào số tiền này để bảo vệ tôn nghiêm của mình trước mặt cha. Nếu không, anh ta có thể bị đuổi ra khỏi gia tộc.

Hơn nữa, nếu để cha anh ta biết chuyện xảy ra ở đây ngày hôm nay, anh ta vừa về đã lại thua thêm một trăm triệu nữa, chắc ông ấy sẽ đánh gãy chân anh ta mất.

"Haiz..." Hoa Quốc Đống lắc đầu thở dài.

Anh ta sợ rằng cuộc đời người bạn tốt này của mình sẽ bị hủy hoại trên bàn cờ bạc mất.

"Mười lần cược thì chín lần thua!" Diệp Lâm lạnh lùng nói: "Tôi vừa mới nói rồi, anh may mắn có thể thắng được, sớm muộn gì cũng sẽ thua. Đây chính là sự thật của cờ bạc!"

"Phải, anh nói phải..." Đương nhiên là Khương Thái Thanh biết sự thật đơn giản này. Khi trở về Trung Quốc, anh ta vốn cho rằng với một trăm triệu này, anh ta sẽ không bao giờ đánh bạc nữa, nhưng khi đối mặt với cám dỗ, anh ta vẫn không thể chịu đựng được.

"Nể mặt đồ đệ của tôi, tôi có thể không lấy số tiền này." Diệp Lâm nói: "Nhưng sau này, anh phải hứa không được đánh bạc nữa!"

Cai cờ bạc?

Nghe Diệp Lâm thuyết phục, Khương Thái Thanh vừa hối hận, vừa áy náy.

"Thần cờ bạc, anh nói không sai, tôi cũng biết, cược mười thì thua chín, đây là con đường không thể quay lại, chỉ là tôi không thể khống chế được chính mình mà thôi."

"Nhưng sau này tôi sẽ cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân không chơi cờ bạc nữa..."

Hoa Quốc Đống nói: "Nếu cậu thực sự có thể làm được điều này thì tốt quá! Tôi chỉ sợ chẳng bao lâu sau cậu lại chạy ra ngoài chơi thôi."

"Kể từ bây giờ, chúng tôi sẽ cùng nhau giám sát cậu!" Bàng Văn Hiên cũng nói: "Cậu đừng hòng đi đâu cả!"

Thấy các bạn bè sát cánh bên mình, ngay cả Diệp Lâm, một thần cờ bạc chân chính, cũng thuyết phục anh ta bỏ cờ bạc.

Khương Thái Thanh rút ra kinh nghiệm, quyết định bỏ cờ bạc.

"Haha, nếu cậu có thể ngừng đánh bạc thì chắc mặt trời sẽ mọc từ hướng Tây!"

Đúng lúc này, một thanh niên khác từ bên ngoài đi vào.

"Liễu thiếu gia!"

Khi mọi người xung quanh nhìn thấy điều này, họ đều chào hỏi.

Anh ta là Liễu Thành Đài, một trong bộ tứ thiếu gia của Yến Kinh, cha anh ta là cục trưởng Cục Dân chính, giống như cha của Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên, cũng là một quan chức cấp ba.

"Liễu thiếu gia, sao giờ anh mới tới? Chỉ còn thiếu mỗi anh thôi đó!"

Liễu Thành Đài mỉm cười thở dài, có chút tiếc nuối: “Tiếc thật, hôm nay tôi bỏ lỡ một vở kịch hay rồi!”

"Kịch hay? Kịch hay nào cơ?" Mọi người đồng loạt hỏi: "Vừa rồi ở đây cũng có một màn kịch hay đấy, anh bỏ lỡ mất rồi!"

Ba con xúc xắc, tung ra sáu mươi ba điểm! Kịch hay như vậy e rằng sau này khó mà gặp lại được.

Tuy nhiên, Liễu Thành Đài lại mỉm cười khinh thường: "Một đám dốt nát như các anh thì có thể bày ra trò gì hay chứ? Các anh có biết tôi đang nói đến chuyện gì không? Nếu tôi mà nói ra, chắc các anh sẽ sợ chết khiếp!"

Những lời này vừa nói ra, mọi người càng thêm hứng thú, thi nhau hỏi.

"Rốt cuộc là chuyện gì?"

"Có chuyện gì thế? Tôi đã bỏ lỡ điều gì à?"

"Đừng có úp úp mở mở nữa, nhanh nói cho tôi biết đi!"

Liễu Thành Đài mỉm cười thần bí, thấp giọng nói: "Các anh đều biết võ cổ giả, đúng không?"

Võ cổ?

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi, lặng lẽ gật đầu.

"Đương nhiên là chúng tôi biết rồi!" Bàng Văn Hiên nói: “Ông nội tôi thậm chí còn mời võ cổ giả đến nhà kìa!"

Bàng Văn Hiên không khỏi cảm thấy tự hào, mời được một võ cổ giả thực sự về nhà thật vinh dự biết bao.

“Võ cổ thì sao?” Hoa Quốc Đống cũng tò mò hỏi: “Cậu gặp được võ cổ giả à?”

Liễu Thành Đài lắc đầu nói: "Nếu có thể gặp được thì tốt rồi, chỉ thiếu chút nữa thôi!"

“Nghe nói, hôm nay có người của hai gia tộc võ cổ đến Yến Kinh đấy!”

Hả?

Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh lại lần nữa chấn động.

Bình thường một gia tộc võ cổ đã hiếm gặp rồi, hai gia tộc võ cổ cùng xuất hiện thì lại càng hiếm gặp hơn.

Nghe xong lời này, Diệp Lâm đột nhiên giật mình, thầm nghĩ không phải là nhà họ Ninh và nhà họ Tần vừa mới xuất hiện trong nhà anh đấy chứ?

Liễu Thành Đài tiếp tục tỏ ra thần bí: "Các anh đoán xem?"

"Hai võ cổ giả xuất hiện, trong đó một người đã bị giết!"

Cái gì?

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn động!

"Cậu... Cậu đang đùa sao?" Bàng Văn Hiên vừa ngạc nhiên, vừa kinh hãi hỏi: "Võ cổ không thể bị xúc phạm! Ai dám giết một võ cổ giả? Mà ai lại có khả năng đó cơ chứ?"

"Nhìn xem, tôi nói các cậu cũng đâu có tin!" Liễu Thành Đài nói: "Lúc đầu, tôi cũng không tin, nhưng là có người tận mắt chứng kiến đấy!"

Ai?

Liễu Thành Đài đưa tay chỉ vào một người khác đi cùng mình: “Này, Cố Nam Phong! Kể cho mọi người nghe đi!”

Cố Nam Phong khẽ ho một tiếng: "Hôm nay, tôi đi theo cha tôi tham dự bữa tiệc của nhà họ Diệp. Tôi đã tận mắt chứng kiến, một chàng trai trẻ nhà họ Diệp, chỉ với một nhát kiếm đã giết chết một võ cổ giả!"

Nhà họ Diệp?

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống và những người khác nghi hoặc nhìn về phía Diệp Lâm.

Những ánh mắt đó dường như đang hỏi, trong nhà họ Diệp của anh có người khủng khiếp như vậy sao? Nhà họ Diệp này đúng là ngọa hổ tàng long mà!

Cố Nam Phong đang nói chuyện cũng nhìn theo ánh mắt của mọi người, sắc mặt đột nhiên cứng đờ, không thể nói tiếp được nữa.

Anh ta lắp bắp, chỉ nói được một câu: "Anh... Anh Diệp..."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng long vượt ngục
Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom