-
Chương 206-210
Chương 206: Thu kiếm
“Hít hà!”
Ninh Tùng Sơn thấy vậy thì giật nảy mình.
Ông ta không ngờ Diệp Lâm còn có chiêu khác, lại thêm đột nhiên đánh lén khiến ông ta khó mà đề phòng.
Ba thanh kiếm ngắn kia vừa nhìn là biết không bình thường.
Ngay cả Ninh Tùng Sơn là tông sư nhị phẩm cũng không dám coi thường ba thanh kiếm ngắn kia.
Huống chi, kiếm còn được bắn ra từ hộp kiếm Vô Tẫn, nó càng không bình thường hơn nữa.
Chỉ là Cự Khuyết kiếm đã lao ra rồi, rất khó có thể thu chiêu lại được nữa.
Nếu nhất quyết thu chiêu, một là sẽ khiến cho mình bị động, trận chiến nghiêng về phía đối phương, hai là phải chịu sự phản phệ đến từ Cự Khuyết kiếm.
Ninh Tùng Sơn cắn răng một cái, dứt khoát không tránh không đỡ, tiếp tục tấn công cho xong.
“Hừ!”
Một kiếm chém ra, có lẽ cổ tay mình sẽ bị thương nhẹ, nhưng mà đầu đối phương sẽ rơi xuống đất.
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh.
Lúc Cự Khuyết kiếm sắp đâm trúng cổ Diệp Lâm, thì ba thanh kiếm ngắn đã đâm trúng cổ tay Ninh Tùng Sơn.
Cổ tay Ninh Tùng Sơn lập tức tê rần, giống như là bị muỗi đốt.
Ngay sau đó, Cự Khuyết kiếm hoàn toàn mất khống chế mà rơi ra khỏi tay ông ta.
Thấy vậy, Ninh Tùng Sơn giật nảy mình.
Khoảnh khắc mới vừa rồi, cổ tay ông ta thế mà lại không còn tri giác, thậm chí không cầm nổi kiếm.
May là thế kiếm vẫn cứ tiếp tục, Cự Khuyết kiếm theo đà đâm thẳng ra trước.
Lúc Ninh Tùng Sơn cho rằng giây phút tiếp theo, Cự Khuyết kiếm sẽ đâm thủng cổ họng Diệp Lâm, khiến đầu Diệp Lâm rơi xuống đất thì…
Diệp Lâm lùi ra sau một bước, dùng hộp kiếm Vô Tẫn che trước người mình.
“Ơ?” Ninh Tùng Sơn lại giật mình.
Ông ta không ngờ rằng Diệp Lâm lại lấy hộp kiếm làm vũ khí đỡ Cự Khuyết kiếm của mình!
“Hừ, chỉ là bọ ngựa đấu xe thôi!”
Ninh Tùng Sơn cười lạnh, không cho là đúng.
Ông ta cho rằng kết quả sẽ là hộp kiếm lập tức vỡ ra rồi bay đi giống như Kinh Hồng kiếm lúc nãy.
Có điều, ngay sau đó, một màn khó tin đã xuất hiện.
Hộp kiếm tự động mở ra, khoảnh khắc kiếm và hộp kiếm va chạm, hộp kiếm giống như có một sức hút cực kì mạnh, khiến Cự Khuyết kiếm buộc phải thay đổi quỹ đạo.
“Thu kiếm!” Diệp Lâm quát lên.
Hộp kiếm thế mà lại nhắm đúng chỗ trống trong hộp kiếm về phía Cự Khuyết kiếm.
Và Cự Khuyết kiếm cũng giống như là chim về tổ, vững vàng mà rơi vào trong chỗ trống kia.
Giống như kiếm vào vỏ, không có một chút khác thường nào.
Keng!
Giây tiếp theo, ba thanh kiếm ngắn cũng bay hết về trong hộp kiếm.
Diệp Lâm giơ tay lên, thu lại Kinh Hồng kiếm bị rơi xuống đất.
Cuối cùng, Diệp Lâm nhẹ nhàng khép hộp kiếm Vô Tẫn lại.
Cự Khuyết kiếm cứ thế mà rơi vào trong tay Diệp Lâm.
“Ông… có thể đi rồi!”
Sau khoảnh khắc im lặng, Diệp Lâm nói với Ninh Tùng Sơn.
Đối với Diệp Lâm mà nói, có thể lấy được thanh kiếm kia là đủ rồi.
Hai người già trẻ nhà họ Ninh muốn đi thì đi thôi.
Lúc Cự Khuyết kiếm về chỗ, bên trong hộp kiếm xảy ra thay đổi rất lớn.
Một luồng kiếm ý vô tẫn lan tràn, truyền qua bàn tay, hòa vào trong cơ thể mình.
Lần này không còn chịu phản phệ như lần đầu, thân thể rất dễ dàng mà tiếp thu được.
Lúc Diệp Lâm đang đè tay lên hộp kiếm, lẳng lặng cảm nhận một luồng kiếm ý hoàn toàn mới…
Hiện trường lại trở nên yên tĩnh.
Yên tĩnh giống như chết.
Ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Mọi người trợn to mắt ra nhìn.
Bọn họ không thể tin nổi những gì vừa xảy ra.
“Trời ạ! Chuyện này là sao vậy? Không phải là tôi nhìn lầm rồi chứ?”
“Tên cổ võ giả kia thế mà bị Diệp Lâm… đoạt vũ khí? Mất kiếm luôn rồi?”
“Cái hộp trong tay Diệp Lâm là gì vậy? Sao nó có thể nuốt kiếm của cổ võ giả được?”
Mọi người vốn cho rằng Diệp Lâm chết chắc rồi. Rốt cuộc thì đối thủ của anh chính là cổ võ giả có thực lực mạnh mẽ.
Không ngờ lúc hai bên đánh nhau, Diệp Lâm không chỉ không bị thương, mà còn cướp được vũ khí trong tay cổ võ giả nữa?
Thật sự là khó tin mà!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai tin chứ?
“Sao có thể?”
Mọi người trong nhà họ Diệp đều trợn mắt há mồm, giống như là gặp quỷ vậy.
Bọn họ chỉ là người bình thường, nào dám suy nghĩ đến chuyện trong tộc mình có người có thể đánh ngang sức ngang tài với cổ võ giả, thậm chí còn mạnh hơn đối phương nữa?
Diệp Lâm này thật sự là Diệp Lâm mà bọn họ quen biết hả?
Sao mà mới đi tù có năm năm, lúc ra tù lại như thay đổi thành người khác vậy?
Ngay cả người làm cha là Diệp Nguyên Cát cũng chưa từng nghĩ rằng con trai mình lại trở nên xa lạ như thế, khiến ông suýt nữa không dám nhận con trai.
“Mạnh quá đi!”
Tần Tuyết Dung thấy Diệp Lâm chỉ dùng một chiêu là đoạt được Cự Khuyết kiếm trong tay Ninh Tùng Sơn thì lập tức thay đổi sắc mặt.
Sau cơn chấn động, cô ta cũng hiểu được vì sao ông nội mình lại coi trọng anh ta đến như vậy, thậm chí không tiếc phái mình đi tiếp cận anh ta, điều tra anh ta.
Còn người anh họ của mình chết trong tay anh ta, còn bị đoạt Kinh Hồng kiếm nữa, thật sự là không oan chút nào.
Ngay cả trưởng lão nhà họ Ninh cũng thua trong tay Diệp Lâm, huống chi là một tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp nhà họ Tần!
Lần thử này của Tần Tuyết Dung xem như là rất thành công. Rốt cuộc thì cô ta cũng thấy được thực lực của Diệp Lâm, và thái độ của cô ta cũng theo đó mà trở nên tôn kính.
Lúc tới đây, Tần Tuyết Dung không hề coi trọng người trẻ tuổi ở thế giới bình thường kia.
Nhưng mà bây giờ, cô ta không thể không coi trọng.
“Chú ơi!”
Ninh Vũ Triết cũng thấy chấn động.
Anh ta không ngờ một người mạnh mẽ như chú mình lại không thể đánh thắng được đối phương trong vòng một chiêu!
Không thể nào!
Điều khiến Ninh Vũ Triết khó có thể tiếp thu hơn nữa là Cự Khuyết kiếm của nhà họ Ninh bọn họ thế mà lại bị Diệp Lâm đoạt đi rồi!
Thật sự là thua người còn thua trận, cực kì nhục nhã!
Rốt cuộc thì chú đang làm gì vậy?
Ninh Vũ Triết không hiểu nổi. Anh ta cảm thấy dù là anh ta lên đánh, thì cũng không đến mức lật thuyền trong mương như vậy.
Giờ phút này, cảm giác đau nhói truyền đến từ cổ tay kéo Ninh Tùng Sơn về tới hiện thực từ trong cơn chấn động vừa rồi.
Ông ta nhìn Diệp Lâm, thấy anh sau khi đoạt kiếm của mình xong thì nhắm mắt lại, dáng vẻ không coi ai ra gì…
Anh như vậy khiến Ninh Tùng Sơn tức giận hơn nữa.
“Nhãi ranh!!!”
“Mày đừng kiêu ngạo! Vừa rồi tao chỉ là sơ ý thôi…”
Ninh Tùng Sơn không ngờ hộp kiếm Vô Tẫn ở trong tay Diệp Lâm lại có thể phát huy ra uy lực lớn đến như thế, chỉ trong chớp mắt thôi mà đã đoạt kiếm ở trong tay mình rồi.
Nếu biết trước thì lúc nãy ông ta sẽ không dễ dàng buông tay!
“Được rồi!”
Ninh Tùng Sơn hít sâu một hơi, nhìn về phía hộp kiếm Vô Tẫn.
“Tao đây đoạt lại cả kiếm lẫn hộp luôn vậy!”
Ninh Tùng Sơn rút kinh nghiệm xương máu, quyết định ra tay thêm lần nữa để đoạt lại tất cả, rửa sạch nhục nhã.
“Xem chiêu!”
Lời còn chưa dứt, Ninh Tùng Sơn đã vung đôi quyền lên, đấm về phía Diệp Lâm.
Chương 207: Vung kiếm
Ngay sau đó, Ninh Tùng Sơn lại đấm về phía Diệp Lâm.
Ông ta chỉ giả vờ đấm về phía Diệp Lâm thôi, chứ mục tiêu thật sự của ông ta chính là hộp kiếm trong tay Diệp Lâm.
Bởi vì ông ta nhận ra được rằng hộp kiếm kia có chút không đơn giản.
Hộp kiếm ở trong tay Diệp Lâm giống như là hổ thêm cánh.
Vậy nên ông ta định đoạt hộp kiếm trước rồi giết Diệp Lâm sau.
Đáng tiếc, suy nghĩ là tốt đẹp, còn hiện thực thì là tàn nhẫn.
Hộp kiếm không đơn giản là vì hộp kiếm nằm trong tay Diệp Lâm.
Thật sự không đơn giản không phải là hộp kiếm, mà là người cầm hộp kiếm.
Lúc Ninh Tùng Sơn tới trước mặt Diệp Lâm, một tay đấm về phía gò má Diệp Lâm, một tay chụp về phía hộp kiếm.
Lúc này, Diệp Lâm cũng đã hiểu xong kiếm ý được sinh ra sau khi Cự Khuyết kiếm rơi vào trong hộp kiếm.
Anh chợt mở bừng hai mắt, ánh sáng đột nhiên lóe lên.
“Hít hà!”
Ninh Tùng Sơn mắt đối mắt với Diệp Lâm. Ông ta lập tức hít hà một hơi, cảm thấy hai mắt mình giống như bị kim đâm, không thể mở mắt ra nhìn được nữa.
“Đã bảo ông đi rồi, mà ông còn dám ở lại?”
Dứt lời, Diệp Lâm ra tay vỗ lên hộp kiếm lần nữa.
Hộp kiếm lập tức mở ra. Oanh một tiếng, Cự Khuyết kiếm giống như bay xẹt ra như tên lửa, lơ lửng giữa không trung.
Diệp Lâm giơ tay cầm kiếm, vung kiếm.
Mũi kiếm qua qua lại lại, cuốn ra một trận gió mạnh.
“Nếu ông muốn… thì tôi sẽ trả cho ông!”
Ầm!
Cự Khuyết kiếm thế mà lại đánh về phía Ninh Tùng Sơn.
“Ơ… không xong rồi!”
Ninh Tùng Sơn thấy vậy thì không nhịn được hoảng hốt.
Thực lực của ông ta không đủ để dùng thân thể đi đỡ lực chém từ một kiếm kia.
Đối mặt với thế tấn công mạnh mẽ của Cự Khuyết kiếm, Ninh Tùng Sơn dùng hết mọi thủ đoạn, chạy qua chạy lại để tránh né.
Diệp Lâm chém ra một kiếm, không chém trúng đối thủ.
Anh thầm nghĩ: Không hổ là tông sư nhị phẩm, đúng là mạnh hơn bất cứ một đối thủ nào mình từng gặp.
Nhị phẩm là một sự tồn tại vô địch dưới nhất phẩm.
Còn Diệp Lâm, anh dựa vào Cự Khuyết kiếm để chiếm ưu thế trong cuộc chiến.
“Vũ Triết!”
Sau khi khó khăn lắm mới tránh né được một chiêu, sau lưng Ninh Tùng Sơn đã ướt đẫm mồ hôi.
Nếu lúc nãy sơ sẩy một chút thôi, thì có khi ông ta đã bị Cự Khuyết chém thành hai khúc rồi.
Ninh Tùng Sơn không dám dùng cơ thể xương thịt của mình đi đỡ Cự Khuyết nữa.
Ông ta vội vàng gọi Ninh Vũ Triết để mượn kiếm dùng.
“Chú ơi, chụp này!”
Ninh Vũ Triết vội vàng gỡ kiếm ném về phía Ninh Tùng Sơn.
Tuy rằng kiếm của anh ta không thể so được với Cự Khuyết kiếm, nhưng mà nó cũng được chế tạo từ huyền thiết, chém sắt như chém bùn.
Keng!
Ninh Tùng Sơn vừa chụp kiếm liền trở tay đâm về phía Diệp Lâm.
Diệp Lâm cầm kiếm lên đỡ.
Hai thanh kiếm va chạm vào nhau.
Kiếm trong tay Ninh Tùng Sơn lập tức bị vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
Ở trước mặt Diệp Lâm, thanh kiếm kia trở nên giống như thủy tinh, chạm nhẹ là vỡ.
“Ơ… kiếm của tôi?”
Thấy vậy, Ninh Vũ Triết vừa đau lòng lại vừa cực kì ngạc nhiên.
Không ngờ kiếm của mình lại chẳng chịu nổi một đòn trước danh kiếm thật sự!
“Sao có thể chứ?
Ninh Tùng Sơn ra chiêu không thành công, ngược lại còn làm hỏng thanh kiếm trong tay, đồng thời lòng bàn tay bị chấn đến mức tê dại, cả cánh tay đều mất hết sức lực.
Thấy vậy, Ninh Tùng Sơn hoảng hốt.
Mình là tông sư nhị phẩm cơ đấy! Cho dù chỉ dùng một thanh kiếm bình thường thôi, thì cũng có thể dễ dàng đánh thắng được kẻ địch mới đúng!
Nào ngờ mình lại bị một kiếm của đối phương đánh cho cánh tay tê rần, suýt nữa mất đi sức chiến đấu!
Cho dù đối phương cầm Cự Khuyết kiếm của mình, thì cũng không thể nào dùng ra được lực đạo như vậy mới đúng.
Rốt cuộc thì cậu ta có tu vi gì vậy?
Chẳng lẽ còn cao hơn cả mình?
Ninh Tùng Sơn càng nghĩ càng chấn động, thậm chí là sợ hãi.
Có điều, lúc này ông ta muốn lùi bước đã không còn kịp nữa rồi.
Bởi vì chiêu kiếm thứ ba của Diệp Lâm đã vung lên.
Ngay sau đó, Cự Khuyết kiếm rơi xuống từ trên trời, giống như là nước tràn bờ đê, gần như chỉ trong chớp mắt đã bao phủ Ninh Tùng Sơn.
Dù ông ta có thực lực tông sư nhị phẩm, thì ông ta cũng chưa từng thấy cái loại kiếm ý mạnh mẽ như thế.
Thật sự là giống như đang ở trong sông Trường Giang, Hoàng Hà, chỉ có thể để mặc cho làn sóng cọ rửa, cuốn trôi theo dòng, không hề có sức đánh trả.
“Mạng tôi… nguy rồi!”
Ninh Tùng Sơn cũng nhận ra được chỗ đáng sợ của một kiếm kia, lập tức cảm thấy da đầu tê dại, ngày chết đã đến.
Oanh!
Một giây sau, kiếm khí dày đặc ập đến.
Cả người Ninh Tùng Sơn trông có vẻ không hề bị thương, nhưng sự thật thì toàn thân ông ta đều là lỗ thủng.
Chết ngay tại chỗ!
Ninh Tùng Sơn dùng một chút sức lực cuối cùng chỉ về phía Diệp Lâm, trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi, lại không có cách nào mở miệng.
Hối hận? Sợ hãi? Giận dữ?
Đủ loại cảm xúc phức tạp lan tràn khi tử vong đến.
Thình thịch…
Ninh Tùng Sơn buông tay, ngã mạnh xuống đất.
Hiện trường lại trở nên yên tĩnh giống như chết.
“Chú ơi?”
“Chú ơi!!!”
Nghe tiếng gào khóc của Ninh Vũ Triết, mọi người mới giật mình tỉnh táo lại từ trong cơn chấn động.
Bọn họ nhận ra rằng mọi thứ trước mắt đều là sự thật.
Diệp Lâm đã vung kiếm chém chết một vị cổ võ giả có thực lực tông sư nhị phẩm!
Chương 208: Chết
"..."
"Hoa mắt! Chắc chắn là hoa mắt rồi!"
"Cậu nhóc... Cậu nhóc Diệp Lâm kia đã đánh bại một võ cổ giả?"
Những vị khách có mặt đều náo động.
Không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt mình.
Vừa rồi, việc Diệp Lâm có thể đoạt được thanh kiếm từ tay Ninh Tùng Sơn đã vô cùng khó tin rồi.
Khi đó, mọi người vẫn có thể tìm ra lý do chính đáng là do Ninh Tùng Sơn khinh địch.
Nhưng bây giờ, hai người giao chiến lần thứ hai.
Diệp Lâm thực sự đã hạ gục võ cổ giả Ninh Tùng Sơn bằng thanh kiếm của mình?
Điều này hoàn toàn không thể giải thích được bằng lẽ thường được.
Lần này là do sức mạnh kiếm pháp khủng khiếp của Diệp Lâm?
Hay là Ninh Tùng Sơn lại sơ suất lần nữa?
Nhưng dù thế nào đi nữa, Ninh Tùng Sơn quả thực đã chết trong tay Diệp Lâm.
Đồng thời, mọi người cũng nhận ra một sự thật đáng sợ.
Đó là, thực lực của Diệp Lâm có lẽ đã vượt qua võ cổ giả?
Ngoài việc đó ra thì còn cách nào có thể giải thích cho việc anh đã giết võ cổ giả bằng thanh kiếm của mình cơ chứ?
Trong lúc nhất thời, mọi người lại nhìn về phía Diệp Lâm, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên cùng kính sợ.
"Điều này..."
Mọi người trong nhà họ Diệp cũng chết lặng.
Nếu thời gian quay trở lại thời điểm lúc nãy, cho dù chứng kiến mọi chuyện vừa xảy ra thì cũng không ai trong nhà họ Diệp tin rằng một trưởng lão của nhà họ Ninh lại bị chém chết cả.
Lúc này, ông Diệp không khỏi hít một hơi lạnh, nhận ra rằng nhà họ Diệp đang phải đối mặt với hai vấn đề lớn cùng một lúc.
Một là, Diệp Lâm đã lật lại tình thế và làm chủ mọi thứ.
Nhà họ Diệp lại lần nữa rơi vào tay anh.
Thứ hai là anh đã giết chết trưởng lão nhà họ Ninh, nhà họ Ninh sao có thể bỏ qua được?
Nhà họ Diệp có thể vẫn phải đối mặt với một tai họa!
Diệp Lâm mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng khó mà đối đầu được với toàn bộ nhà họ Ninh!
"Tôi liều mạng với anh!"
Lúc này, Ninh Vũ Triết mới thoát khỏi cơn đau buồn.
Sau vài lần cấp cứu, cuối cùng anh ta cũng phải chấp nhận sự thật tàn khốc rằng chú mình đã bị giết.
Ninh Vũ Triết theo bản năng rút kiếm ra, nhưng cuối cùng lại chẳng rút được cái gì.
Sau đó, anh ta chợt nhớ ra thanh kiếm vừa rồi đưa cho chú mình đã bị vỡ tan rồi.
Ngay sau đó, Ninh Vũ Triết nhe nanh múa vuốt, tay không lao về phía Diệp Lâm.
Đối mặt với kẻ địch đang tuyệt vọng như vậy, Diệp Lâm cũng lười nhìn lại.
Nếu anh ta xuất hiện trong phạm vi lưỡi kiếm của anh, máu của anh ta sẽ văng tung tóe ngay tại chỗ.
"Cẩn thận!"
Tần Tuyết Dung cảm thấy một kiếm trận mạnh mẽ đang trỗi dậy xung quanh Diệp Lâm.
Anh gần như không cần ra tay, cũng đủ khiến Ninh Vũ Triết đang lao về phía anh như thiêu thân, chết không có chỗ chôn!
Khoảnh khắc Ninh Vũ Triết đến gần, Tần Tuyết Dung cũng ra tay tóm lấy anh ta nhanh như chớp.
"Thả tôi ra!"
"Tôi phải giết anh ta!"
Ninh Vũ Triết đã không còn bình tĩnh như trước nữa, anh ta giống như một kẻ điên đang gào thét, nhe răng và móng vuốt về phía Diệp Lâm, hai mắt mở to.
“Anh định giết anh ta bằng cái gì?”
Tần Tuyết Dung xoay tay đẩy Ninh Vũ Triết về.
"Kiếm của anh đã gãy rồi!"
"Chú của anh cũng đã bị đánh bại!"
"Chẳng lẽ anh cũng muốn chết sao?"
Bùm!
Ninh Vũ Triết nặng nề đập nát cây cột phía sau.
Cơn đau dữ dội ở lưng khiến anh ta lấy lại được cảm giác.
Anh ta cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Chàng trai họ Diệp trước mặt mạnh hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng.
Mà chú của anh ta chết trong tay đối thủ cũng chính bởi vì đánh giá thấp kẻ địch, thậm chí vũ khí cũng bị đối phương đoạt mất.
"Cho dù muốn chết thì anh cũng phải mang thi thể của chú anh về cho nhà họ Ninh đã."
"Nếu anh chết ở đây, ai sẽ đến nhặt xác của các anh? Chẳng lẽ hai chú cháu các anh định phơi xác ở nơi này sao?"
Lời nói sắc bén của Tần Tuyết Dung giống như một gáo nước lạnh, khiến Ninh Vũ Triết hoàn toàn tỉnh táo.
"Phải... Tôi chưa thể chết được..."
“Tôi phải mang xác của chú tôi về…”
"Tôi phải thông báo cho nhà họ Ninh mọi chuyện đã xảy ra ở đây..."
Ninh Vũ Triết tức giận, trừng mắt nhìn Diệp Lâm, gằn lên từng chữ: "Tôi sẽ quay trở lại!"
Ninh Vũ Triết thầm lập thời thề, chờ người nhà họ Ninh đánh tới đây, chắc chắn họ sẽ bắt nhà họ Diệp phải chôn theo chú!
Ngay sau đó, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, Ninh Vũ Triết chịu đựng nhục nhã, khiêng thi thể của chú mình bước ra ngoài.
Tần Tuyết Dung nhìn thấy vậy, âm thầm lắc đầu, không ngờ nhà họ Ninh lại có kết cục bi thảm như vậy.
Đồng thời, cô ta cũng lo lắng Diệp Lâm sẽ đuổi cùng giết tận nên nói với Diệp Lâm: "Xin anh Diệp hạ thủ lưu tình, để anh ta quay trở lại."
"Ừm..." Diệp Lâm nhẹ nhàng gật đầu, anh vốn không để ý đến người này.
Điều quan trọng là thanh kiếm kia.
Nếu vừa rồi Ninh Tùng Sơn không phản công, Diệp Lâm cũng sẽ không ra tay giết ông ta.
Sau khi giải quyết xong chuyện với nhà họ Ninh.
Diệp Lâm lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tần Tuyết Dung với ánh mắt nghi ngờ.
Cùng là gia tộc cổ võ, cùng bị anh giết một người và lấy đi thanh kiếm.
"Mặc dù tôi không biết vì sao vừa rồi cô lại cố gắng bảo vệ tôi trước mặt nhà họ Ninh…"
Diệp Lâm bình tĩnh nói.
“Nhưng bây giờ, nhà họ Ninh đã đi, chẳng phải đã đến lúc cô ra tay rồi sao?”
Chương 209: Trục xuất tất cả
"Ờm..."
Nghe xong lời nói của Diệp Lâm, Tần Tuyết Dung có hơi bất lực.
Cô ta đã thể hiện thành ý đến vậy rồi, chẳng lẽ trong suy nghĩ của Diệp Lâm, cô ta chỉ đến gây chuyện thôi sao?
"Anh Diệp, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi."
Tần Tuyết Dung cười nói: "Nhà họ Tần chúng tôi không có ý định trở thành kẻ thù của nhà họ Diệp. Lần này, ông nội phái tôi đến đây chỉ là để hóa giải mâu thuẫn với anh thôi."
“Tôi thực sự xin lỗi vì vừa rồi không thể giúp được gì nhiều.”
Nghe được lời Tần Tuyết Dung nói, mọi người có mặt đều âm thầm chấn động.
Tất cả bọn họ đều nhìn Diệp Lâm bằng ánh mắt khó tin.
Trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc thanh niên này là thần thánh phương nào?
Vừa có thể giết chết trưởng lão của nhà họ Ninh, vừa khiến mỹ nhân xinh đẹp nhất nhà họ Tần phải nịnh nọt lấy lòng?
Chẳng lẽ anh là tông sư bậc một?
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều giật mình trước suy đoán táo bạo của mình.
Tông sư bậc một!
Một sự tồn tại bất khả chiến bại!
Diệp Lâm... Thật sự có thể đạt đến mức độ khủng bố như vậy sao?
Tuy nhiên, khi nghĩ lại, ngay cả tông sư bậc hai của nhà họ Ninh cũng vừa bị ba thanh kiếm của Diệp Lâm giết chết.
Chuyện này cũng không phải là không thể.
"Ừng ực..."
Ông Diệp máy móc nuốt nước bọt, trong lòng cảm thấy hối hận không thôi.
Nếu biết mình có một đứa cháu trai ưu tú như vậy thì ông ta cũng đâu phải hạ mình trước nhà họ Ninh?
Đáng tiếc sự tình đã đến nước này, thân làm ông nội, e rằng giờ ông ta có muốn quy phục cháu trai cũng không được nữa rồi.
Chuyện này đúng là… Haiz!
"Cậu Diệp tuyệt vời quá!"
Người của năm đại gia tộc đều ngạc nhiên trước thực lực khó lường và đáng sợ của Diệp Lâm, đồng thời cũng cảm tấy có phần may mắn, vì vừa rồi bọn họ không ngả về phía nhà họ Ninh, nếu không hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Còn Diệp Lâm, sau khi nghe những lời của Tần Tuyết Dung, anh lại càng bối rối hơn.
“Tôi đã giết người nhà họ Tần của các cô, các cô không tính toán gì sao?”
Tần Tuyết Dung dừng lại một chút rồi nói: "Việc đó là do anh ta tự mình chuốc lấy, là do bản thân anh ta kém cỏi mà thôi."
“Vậy việc tôi lấy đi Kinh Hồng Kiếm của nhà họ Tần các cô thì sao?” Diệp Lâm lại hỏi: “Các cô cũng không cần nó nữa sao?”
Tần Tuyết Dung nói: "Hộp kiếm Vô Tẫn nằm trong tay anh Diệp, Kinh Hồng Kiếm và hộp kiếm là một. Bây giờ thanh kiếm đã nằm trong hộp, cũng coi như đã trở về với khổ chủ. Nhà họ Trần sẽ không tranh giành nó nữa."
"Hả, cái này. . . " Nghe được lời này, Diệp Lâm không những không hết nghi ngờ mà càng cảm thấy khó hiểu.
Đến mức chẳng biết phải làm sao.
Anh thầm nghĩ, chẳng lẽ nhà họ Tần uống nhầm thuốc rồi sao?
Vậy là anh đã giết người và đoạt kiếm vô ích rồi ư?
Họ không có ý định truy đuổi hay trả thù gì cả?
Sao lúc đầu còn nói là không thể xúc phạm đến võ cổ?
Anh còn tưởng nhà họ Tần sẽ dốc hết chiến đấu với mình.
Không ngờ lại họ lại phái một người đẹp đến hòa giải với anh?
Đây rốt cuộc là thủ đoạn gì?
Hay họ muốn anh chìm đắm trong sự yên bình, sau đó quay lại cho anh một đòn chí mạng?
Tuy nhiên, lượng thông tin chứa đựng trong cuộc trò chuyện giữa hai người bùng nổ đến mức khiến mọi người xung quanh há hốc miệng.
"Chết tiệt! Tôi có nghe nhầm không? Diệp Lâm thậm chí còn giết thành viên của nhà họ Tần? Và nhà họ Tần không có ý định truy cứu? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
"Chẳng lẽ... Gia tộc võ cổ này cũng ức hiếp kẻ yếu, sợ kẻ mạnh? Nếu anh mạnh hơn bọn họ thì có thể tùy ý giết người, nhưng nếu yếu hơn bọn họ thì anh thậm chí còn không bằng một con chó!"
"Những chuyện ngày hôm nay thực sự đã đảo lộn sự hiểu biết của tôi về gia tộc võ cổ rồi!"
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
"Được rồi."
Bây giờ đối phương đã nói như vậy, Diệp Lâm cũng không còn hoài nghi nữa.
Dù sao bây giờ anh còn rất nhiều việc phải giải quyết, đâu có thời gian vòng vo với nhà họ Tần?
"Vậy thì cảm ơn ý tốt của nhà họ Tần, Diệp Lâm xin nhận, từ nay về sau chúng ta sẽ biến thù thành bạn, xóa bỏ ân oán."
"Giờ tôi còn phải tiếp tục thanh lý môn hộ, không tiễn được, mời về cho!"
Nghe vậy, Tần Tuyết Dung lại giật mình.
Anh ta cứ để mình đi như vậy sao?
Dù sao cô ta cũng là một mỹ nhân mà!
Nghe thấy Diệp Lâm nhắc tới từ "thanh lý môn hộ", mọi người trong nhà họ Diệp đều sợ hãi đến tái mặt.
"Vậy tôi không làm phiền anh nữa." Tần Tuyết Dung cười khổ nói lời tạm biệt: “Nếu hôm nay anh Diệp không tiện thì để hôm khác tôi sẽ đến thăm, tạm biệt!"
Nói xong, Tần Tuyết Dung xoay người rời đi.
Mặc dù không thể lấy được thông tin hữu ích nào từ Diệp Lâm.
Tuy nhiên, ba thanh kiếm của Diệp Lâm đã có thể giết chết một trưởng lão tông sư cấp hai nhà họ Ninh, điều này cho thấy sức mạnh của anh rồi.
Cô ta đem tin tức này về, nhà họ Tần cũng có thể sớm đưa ra quyết định.
Sau khi nhà họ Ninh và nhà họ Tần lần lượt rời đi.
Khung cảnh lại rơi vào sự im lặng.
Đặc biệt là mọi người trong nhà họ Diệp, ai nấy đều sợ hãi như sắp bị áp giải ra pháp trường, dự cảm về một cái chết sắp ập đến.
"Tôi vừa nói rồi đấy."
Đột nhiên, Diệp Lâm lại lên tiếng.
"Trong tay tôi, nhà họ Diệp sẽ không cần phải cúi đầu trước bất kỳ ai. Cho dù là đối với gia tộc võ cổ thì cũng không thể đụng tới!"
"Bây giờ… Các người đã tin chưa?"
Dứt lời, tất cả mọi người lại lần nữa chấn động.
Nếu những lời này được người khác nói ra, chắc chắn sẽ bị coi là khoác lác.
Bởi vì những gia tộc tuyệt vời như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay, đâu đến lượt nhà họ Diệp bọn họ?
Nhưng vừa rồi, chứng kiến Diệp Lâm giết chết trưởng lão nhà họ Ninh, ngay cả nhà họ Tần cũng muốn hòa giải với bọn họ.
Với thực lực như vậy, Diệp Lâm thật sự có thể có thể lãnh đạo nhà họ Diệp, khiến nó hoàn toàn lột xác!
"Tin!"
"Tôi tin rồi!"
"Cậu Diệp, chúng tôi tin tưởng cậu!"
Những vị khách xung quanh đều đồng thanh hô vang, bị thuyết phục từ tận đáy lòng.
"Tộc trưởng Diệp Lâm!"
"Xin hãy dẫn dắt gia tộc chúng ta cất cánh! Chúng tôi sẽ luôn ủng hộ cậu!"
Về phần những người trẻ nhà họ Diệp, bọn họ đều có hoài bão lớn, lý tưởng cao cả, từ lâu đã bất mãn trước sự cố chấp, không còn muốn tiến bộ, của các trưởng bối trong nhà.
Bây giờ, Diệp Lâm trở lại, đã mang đến cho gia tộc cơ cấu và cơ hội chưa từng có, kích thích rất lớn nhiệt huyết và động lực của họ.
Đây mới là dáng vẻ của một vị tộc trưởng trong lòng họ.
"Tốt!"
Diệp Lâm lớn tiếng nói tiếp: "Là gia chủ của nhà họ Diệp, tôi sẽ ra mệnh lệnh thứ hai!"
“Vừa rồi, ai quỳ lạy nhà họ Ninh sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc, tước bỏ mọi thứ của nhà họ Diệp!”
Cái gì?
Lời này vừa nói ra, các trưởng lão trong tộc do ông Diệp đứng đầu đều vô cùng sửng sốt.
Không ngờ Diệp Lâm lại quả quyết ra lệnh như vậy?
Lệnh đầu tiên là trục xuất Diệp Trạch khỏi gia tộc.
Chỉ có một mình Diệp Trạch bị trục xuất thì cũng có thể bỏ qua.
Nhưng mệnh lệnh thứ hai là trục xuất tất cả những người vừa mới quỳ xuống?
Lần này liên quan tới quá nhiều người.
Bởi vừa rồi, dưới áp lực của nhà họ Ninh, phần lớn người trong tộc đều quỳ xuống đầu hàng.
"Diệp Lâm, cháu đừng có mà quá đáng!" Ông Diệp không khỏi mắng. "Cháu định đuổi luôn cả ông nội ra khỏi nhà à?"
"Ông nội, ông vừa mới dẫn cả tộc quỳ lạy người ngoài, trước mặt mọi người lại nói muốn làm chó của người khác đấy! Ha..."
Diệp Lâm cười khổ: "Các người đã hủy hoại hoàn toàn thể diện của nhà họ Diệp rồi!"
"Chính các người mới là nỗi xấu hổ của gia tộc!"
"Vậy mà các người vẫn còn mặt mũi tiếp tục ở lại hay sao?"
"Nể tình ông là ông nội của cháu, cháu sẽ không làm khó các người! Các có thể tự mình rời đi được rồi!"
Chương 210: Thời đại của Diệp Lâm
"Cháu?"
Với mệnh lệnh này, Diệp Lâm gần như trục xuất hai phần ba người nhà Diệp, đồng thời tước bỏ mọi thứ họ có trong nhà Diệp.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ông Diệp tức giận muốn chết, nhưng lại bất lực.
"Tộc trưởng, chúng tôi biết sai rồi, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội!"
"Đúng vậy, từ nay về sau, chúng tôi thề sẽ coi cậu là người đứng đầu gia tộc, không bao giờ dám phản bội cậu nữa."
"Nể tình chúng tôi vất vả nhiều năm, không góp công thì cũng góp sức, xin đừng đuổi chúng tôi ra khỏi nhà, tước đoạt mọi thứ của chúng tôi..."
Hầu hết những người trong nhà họ Diệp đều không muốn từ bỏ tất cả những gì mình có, một lần nữa quỳ xuống cầu xin Diệp Lâm thu hồi mệnh lệnh.
Thấy vậy, Diệp Lâm cau mày, bất lực lắc đầu.
Nếu họ cứng rắn hơn một chút thì có lẽ anh vẫn sẽ chuẩn bị cho họ một số tiền để dưỡng già.
Tuy nhiên, kẻ hèn nhát vẫn mãi là kẻ hèn nhát, gặp người ai cũng quỳ, thật đáng hổ thẹn.
"Cút!"
Diệp Lâm lạnh lùng cảnh cáo: "Đừng ép tôi phải ra tay với các người!"
"Nếu biết điều thì mau cút ra khỏi đây!"
Thấy Diệp Lâm kiên quyết không thay đổi.
Mọi người không khỏi mắng Diệp Lâm vì sự tàn nhẫn của anh.
Ngay cả ông nội của Diệp Lâm cũng không khỏi kêu lên: "Thằng nhóc khốn nạn này, mày thực sự không có chút nghĩa nào hay sao?"
"Được! Hôm nay nhà họ Diệp sẽ giao cho mày! Để rồi xem nhà họ Diệp có thể đi bao xa?"
"Bên ngoài khắp nơi đều là kẻ thù, gia tộc sớm muộn sẽ bị mày hủy diệt! Ai đồng ý ở lại ủng hộ nó, sẽ có một ngày phải hối hận!"
"Cứ chờ mà xem!"
Ông Diệp tức giận dẫn mọi người rời đi.
Họ có thể âm thầm an ủi mình rằng rời đi sớm thì sau này đỡ bị liên lụy.
Lúc này, gia tộc Yến Kinh Diệp đã hoàn toàn bị Diệp Lâm kiểm soát.
Tất cả những người chống lại anh đều bị trục xuất khỏi gia tộc. Ngay cả ông nội của anh cũng không ngoại lệ.
Từ nay về sau, nhà họ Diệp sẽ thay đổi diện mạo, chính thức bước vào thời đại của Diệp Lâm.
"Chúc mừng cậu Diệp!"
"Rất xứng đáng với vị trí gia chủ nhà họ Diệp!"
"Sau này, năm gia tộc lớn của chúng tôi cũng sẽ do cậu Diệp lãnh đạo! Cùng nhau tạo ra một tương lai rạng rỡ!"
Ngay lập tức, các vị khách có mặt và thành viên của năm đại gia tộc lần lượt chúc mừng Diệp Lâm.
Một lần nữa chúc mừng anh vì đã trở thành người đứng đầu nhà họ Diệp.
Chỉ trong thời gian ngắn, Diệp Lâm đã hai lần trở lại nhà họ Diệp, nắm giữ toàn quyền.
Lúc này, Diệp Lâm liếc nhìn người của năm đại gia tộc.
Họ sợ hãi đến mức run rẩy, nụ cười trên khuôn mặt đông cứng lại.
Diệp Lâm mỉm cười: "Đừng tưởng rằng tôi không biết vừa rồi các người đang nghĩ gì."
"Tôi đã niệm chú lên người các ông, các ông nghĩ gì tôi đều có thể cảm nhận được."
"Lần sau, nếu các ông dám có ý nghĩ phản loạn, đừng trách tôi không khách sáo!"
Những lời này vừa nói ra, mọi người trong năm đại gia tộc đều sợ hãi, liên tục xin lỗi.
"Cậu Diệp... Xin than mạng! Chúng tôi sẽ không bao giờ dám nữa!"
"Chúng tôi cũng sợ bị gia tộc võ cổ đàn áp nên mới có suy nghĩ đó thôi."
"Bây giờ, cậu Diệp đã có thể ngang hàng với gia tộc võ cổ, chúng tôi không còn dám có suy nghĩ nào khác nữa!"
Diệp Lâm nhìn quanh hội trường, thấy mọi việc đã được giải quyết nên tuyên bố giải tán.
Sau khi tiếp quản toàn bộ nhà họ Diệp, anh vẫn còn nhiều việc phải giải quyết.
"Cậu Diệp, vậy chúng tôi sẽ không làm phiền cậu nữa."
"Cậu Diệp, tạm biệt!"
Mọi người cũng chào tạm biệt rồi dần dần giải tán.
Chẳng bao lâu, trong hội trường chỉ còn lại Diệp Lâm và một vài người trẻ tuổi trong gia tộc.
"Nếu các cậu cố gắng đi theo tôi, tôi đảm bảo các cậu sẽ có triển vọng hơn so với bây giờ!"
Diệp Lâm một lần nữa khuyến khích những người trẻ cùng trang lứa.
Mọi người đều cảm thấy vô cùng nhiệt huyết.
"Lâm Nhi!"
Lúc này, cha anh, Diệp Viễn Cát lại nhắc nhở: “Mặc dù con đã trở thành gia chủ, nhưng nhà họ Diệp của chúng ta có làm ăn lớn, cây đã bén rễ sâu, sẽ khó có thể hoàn toàn lấy lại được sức mạnh trong một thời gian ngắn."
Ví dụ như vốn sở hữu và vị trí của các công ty lớn thuộc nhà họ Diệp, quỹ tài chính của gia tộc, thậm chí cả quỹ dự trữ ở nước ngoài vẫn nằm trong tay ông Diệp.
Mặc dù bây giờ Diệp Lâm là người đứng đầu gia tộc, nắm giữ phần lớn tài sản của gia tộc, nhưng anh vẫn chưa có quá nhiều quyền lực, không thể một lúc lấy lại hết được.
Cho dù đã rời khỏi gia tộc, nhưng ông Diệp cũng mang theo hầu hết các trưởng lão trong gia tộc, và họ đều nắm giữ quyền lực to lớn. Nếu họ trở về công ty thì vẫn có thể hô mưa gọi gió.
"Ừm!" Diệp Lâm cũng đã cân nhắc tới điểm này.
Anh biết rằng việc lấy lại quyền lực không phải chuyện một sớm một chiều. Nếu làm quá vội vàng sẽ gây ra xáo trộn trong và ngoài gia tộc.
Diệp Lâm giành lại gia tộc nhằm đưa gia tộc tiến thêm một bước, chứ không phải để khiến gia tộc lâm vào cảnh khốn cùng.
"Cha, chuyện này con giao lại cho cha!"
Diệp Lâm sắp xếp: “Con cho cha một tuần để làm công tác tư tưởng, thuyết phục ông nội giao lại quyền lực.”
“Nếu họ chịu hợp tác ủy quyền, hoàn thành việc chuyển giao giữa cái mới và cái cũ, con có thể khoan dung và cấp cho họ một số tiền dưỡng lão.”
"Còn nếu để con phải ra mặt thì sẽ không dễ dàng như vậy đâu!"
“Hít hà!”
Ninh Tùng Sơn thấy vậy thì giật nảy mình.
Ông ta không ngờ Diệp Lâm còn có chiêu khác, lại thêm đột nhiên đánh lén khiến ông ta khó mà đề phòng.
Ba thanh kiếm ngắn kia vừa nhìn là biết không bình thường.
Ngay cả Ninh Tùng Sơn là tông sư nhị phẩm cũng không dám coi thường ba thanh kiếm ngắn kia.
Huống chi, kiếm còn được bắn ra từ hộp kiếm Vô Tẫn, nó càng không bình thường hơn nữa.
Chỉ là Cự Khuyết kiếm đã lao ra rồi, rất khó có thể thu chiêu lại được nữa.
Nếu nhất quyết thu chiêu, một là sẽ khiến cho mình bị động, trận chiến nghiêng về phía đối phương, hai là phải chịu sự phản phệ đến từ Cự Khuyết kiếm.
Ninh Tùng Sơn cắn răng một cái, dứt khoát không tránh không đỡ, tiếp tục tấn công cho xong.
“Hừ!”
Một kiếm chém ra, có lẽ cổ tay mình sẽ bị thương nhẹ, nhưng mà đầu đối phương sẽ rơi xuống đất.
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh.
Lúc Cự Khuyết kiếm sắp đâm trúng cổ Diệp Lâm, thì ba thanh kiếm ngắn đã đâm trúng cổ tay Ninh Tùng Sơn.
Cổ tay Ninh Tùng Sơn lập tức tê rần, giống như là bị muỗi đốt.
Ngay sau đó, Cự Khuyết kiếm hoàn toàn mất khống chế mà rơi ra khỏi tay ông ta.
Thấy vậy, Ninh Tùng Sơn giật nảy mình.
Khoảnh khắc mới vừa rồi, cổ tay ông ta thế mà lại không còn tri giác, thậm chí không cầm nổi kiếm.
May là thế kiếm vẫn cứ tiếp tục, Cự Khuyết kiếm theo đà đâm thẳng ra trước.
Lúc Ninh Tùng Sơn cho rằng giây phút tiếp theo, Cự Khuyết kiếm sẽ đâm thủng cổ họng Diệp Lâm, khiến đầu Diệp Lâm rơi xuống đất thì…
Diệp Lâm lùi ra sau một bước, dùng hộp kiếm Vô Tẫn che trước người mình.
“Ơ?” Ninh Tùng Sơn lại giật mình.
Ông ta không ngờ rằng Diệp Lâm lại lấy hộp kiếm làm vũ khí đỡ Cự Khuyết kiếm của mình!
“Hừ, chỉ là bọ ngựa đấu xe thôi!”
Ninh Tùng Sơn cười lạnh, không cho là đúng.
Ông ta cho rằng kết quả sẽ là hộp kiếm lập tức vỡ ra rồi bay đi giống như Kinh Hồng kiếm lúc nãy.
Có điều, ngay sau đó, một màn khó tin đã xuất hiện.
Hộp kiếm tự động mở ra, khoảnh khắc kiếm và hộp kiếm va chạm, hộp kiếm giống như có một sức hút cực kì mạnh, khiến Cự Khuyết kiếm buộc phải thay đổi quỹ đạo.
“Thu kiếm!” Diệp Lâm quát lên.
Hộp kiếm thế mà lại nhắm đúng chỗ trống trong hộp kiếm về phía Cự Khuyết kiếm.
Và Cự Khuyết kiếm cũng giống như là chim về tổ, vững vàng mà rơi vào trong chỗ trống kia.
Giống như kiếm vào vỏ, không có một chút khác thường nào.
Keng!
Giây tiếp theo, ba thanh kiếm ngắn cũng bay hết về trong hộp kiếm.
Diệp Lâm giơ tay lên, thu lại Kinh Hồng kiếm bị rơi xuống đất.
Cuối cùng, Diệp Lâm nhẹ nhàng khép hộp kiếm Vô Tẫn lại.
Cự Khuyết kiếm cứ thế mà rơi vào trong tay Diệp Lâm.
“Ông… có thể đi rồi!”
Sau khoảnh khắc im lặng, Diệp Lâm nói với Ninh Tùng Sơn.
Đối với Diệp Lâm mà nói, có thể lấy được thanh kiếm kia là đủ rồi.
Hai người già trẻ nhà họ Ninh muốn đi thì đi thôi.
Lúc Cự Khuyết kiếm về chỗ, bên trong hộp kiếm xảy ra thay đổi rất lớn.
Một luồng kiếm ý vô tẫn lan tràn, truyền qua bàn tay, hòa vào trong cơ thể mình.
Lần này không còn chịu phản phệ như lần đầu, thân thể rất dễ dàng mà tiếp thu được.
Lúc Diệp Lâm đang đè tay lên hộp kiếm, lẳng lặng cảm nhận một luồng kiếm ý hoàn toàn mới…
Hiện trường lại trở nên yên tĩnh.
Yên tĩnh giống như chết.
Ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Mọi người trợn to mắt ra nhìn.
Bọn họ không thể tin nổi những gì vừa xảy ra.
“Trời ạ! Chuyện này là sao vậy? Không phải là tôi nhìn lầm rồi chứ?”
“Tên cổ võ giả kia thế mà bị Diệp Lâm… đoạt vũ khí? Mất kiếm luôn rồi?”
“Cái hộp trong tay Diệp Lâm là gì vậy? Sao nó có thể nuốt kiếm của cổ võ giả được?”
Mọi người vốn cho rằng Diệp Lâm chết chắc rồi. Rốt cuộc thì đối thủ của anh chính là cổ võ giả có thực lực mạnh mẽ.
Không ngờ lúc hai bên đánh nhau, Diệp Lâm không chỉ không bị thương, mà còn cướp được vũ khí trong tay cổ võ giả nữa?
Thật sự là khó tin mà!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai tin chứ?
“Sao có thể?”
Mọi người trong nhà họ Diệp đều trợn mắt há mồm, giống như là gặp quỷ vậy.
Bọn họ chỉ là người bình thường, nào dám suy nghĩ đến chuyện trong tộc mình có người có thể đánh ngang sức ngang tài với cổ võ giả, thậm chí còn mạnh hơn đối phương nữa?
Diệp Lâm này thật sự là Diệp Lâm mà bọn họ quen biết hả?
Sao mà mới đi tù có năm năm, lúc ra tù lại như thay đổi thành người khác vậy?
Ngay cả người làm cha là Diệp Nguyên Cát cũng chưa từng nghĩ rằng con trai mình lại trở nên xa lạ như thế, khiến ông suýt nữa không dám nhận con trai.
“Mạnh quá đi!”
Tần Tuyết Dung thấy Diệp Lâm chỉ dùng một chiêu là đoạt được Cự Khuyết kiếm trong tay Ninh Tùng Sơn thì lập tức thay đổi sắc mặt.
Sau cơn chấn động, cô ta cũng hiểu được vì sao ông nội mình lại coi trọng anh ta đến như vậy, thậm chí không tiếc phái mình đi tiếp cận anh ta, điều tra anh ta.
Còn người anh họ của mình chết trong tay anh ta, còn bị đoạt Kinh Hồng kiếm nữa, thật sự là không oan chút nào.
Ngay cả trưởng lão nhà họ Ninh cũng thua trong tay Diệp Lâm, huống chi là một tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp nhà họ Tần!
Lần thử này của Tần Tuyết Dung xem như là rất thành công. Rốt cuộc thì cô ta cũng thấy được thực lực của Diệp Lâm, và thái độ của cô ta cũng theo đó mà trở nên tôn kính.
Lúc tới đây, Tần Tuyết Dung không hề coi trọng người trẻ tuổi ở thế giới bình thường kia.
Nhưng mà bây giờ, cô ta không thể không coi trọng.
“Chú ơi!”
Ninh Vũ Triết cũng thấy chấn động.
Anh ta không ngờ một người mạnh mẽ như chú mình lại không thể đánh thắng được đối phương trong vòng một chiêu!
Không thể nào!
Điều khiến Ninh Vũ Triết khó có thể tiếp thu hơn nữa là Cự Khuyết kiếm của nhà họ Ninh bọn họ thế mà lại bị Diệp Lâm đoạt đi rồi!
Thật sự là thua người còn thua trận, cực kì nhục nhã!
Rốt cuộc thì chú đang làm gì vậy?
Ninh Vũ Triết không hiểu nổi. Anh ta cảm thấy dù là anh ta lên đánh, thì cũng không đến mức lật thuyền trong mương như vậy.
Giờ phút này, cảm giác đau nhói truyền đến từ cổ tay kéo Ninh Tùng Sơn về tới hiện thực từ trong cơn chấn động vừa rồi.
Ông ta nhìn Diệp Lâm, thấy anh sau khi đoạt kiếm của mình xong thì nhắm mắt lại, dáng vẻ không coi ai ra gì…
Anh như vậy khiến Ninh Tùng Sơn tức giận hơn nữa.
“Nhãi ranh!!!”
“Mày đừng kiêu ngạo! Vừa rồi tao chỉ là sơ ý thôi…”
Ninh Tùng Sơn không ngờ hộp kiếm Vô Tẫn ở trong tay Diệp Lâm lại có thể phát huy ra uy lực lớn đến như thế, chỉ trong chớp mắt thôi mà đã đoạt kiếm ở trong tay mình rồi.
Nếu biết trước thì lúc nãy ông ta sẽ không dễ dàng buông tay!
“Được rồi!”
Ninh Tùng Sơn hít sâu một hơi, nhìn về phía hộp kiếm Vô Tẫn.
“Tao đây đoạt lại cả kiếm lẫn hộp luôn vậy!”
Ninh Tùng Sơn rút kinh nghiệm xương máu, quyết định ra tay thêm lần nữa để đoạt lại tất cả, rửa sạch nhục nhã.
“Xem chiêu!”
Lời còn chưa dứt, Ninh Tùng Sơn đã vung đôi quyền lên, đấm về phía Diệp Lâm.
Chương 207: Vung kiếm
Ngay sau đó, Ninh Tùng Sơn lại đấm về phía Diệp Lâm.
Ông ta chỉ giả vờ đấm về phía Diệp Lâm thôi, chứ mục tiêu thật sự của ông ta chính là hộp kiếm trong tay Diệp Lâm.
Bởi vì ông ta nhận ra được rằng hộp kiếm kia có chút không đơn giản.
Hộp kiếm ở trong tay Diệp Lâm giống như là hổ thêm cánh.
Vậy nên ông ta định đoạt hộp kiếm trước rồi giết Diệp Lâm sau.
Đáng tiếc, suy nghĩ là tốt đẹp, còn hiện thực thì là tàn nhẫn.
Hộp kiếm không đơn giản là vì hộp kiếm nằm trong tay Diệp Lâm.
Thật sự không đơn giản không phải là hộp kiếm, mà là người cầm hộp kiếm.
Lúc Ninh Tùng Sơn tới trước mặt Diệp Lâm, một tay đấm về phía gò má Diệp Lâm, một tay chụp về phía hộp kiếm.
Lúc này, Diệp Lâm cũng đã hiểu xong kiếm ý được sinh ra sau khi Cự Khuyết kiếm rơi vào trong hộp kiếm.
Anh chợt mở bừng hai mắt, ánh sáng đột nhiên lóe lên.
“Hít hà!”
Ninh Tùng Sơn mắt đối mắt với Diệp Lâm. Ông ta lập tức hít hà một hơi, cảm thấy hai mắt mình giống như bị kim đâm, không thể mở mắt ra nhìn được nữa.
“Đã bảo ông đi rồi, mà ông còn dám ở lại?”
Dứt lời, Diệp Lâm ra tay vỗ lên hộp kiếm lần nữa.
Hộp kiếm lập tức mở ra. Oanh một tiếng, Cự Khuyết kiếm giống như bay xẹt ra như tên lửa, lơ lửng giữa không trung.
Diệp Lâm giơ tay cầm kiếm, vung kiếm.
Mũi kiếm qua qua lại lại, cuốn ra một trận gió mạnh.
“Nếu ông muốn… thì tôi sẽ trả cho ông!”
Ầm!
Cự Khuyết kiếm thế mà lại đánh về phía Ninh Tùng Sơn.
“Ơ… không xong rồi!”
Ninh Tùng Sơn thấy vậy thì không nhịn được hoảng hốt.
Thực lực của ông ta không đủ để dùng thân thể đi đỡ lực chém từ một kiếm kia.
Đối mặt với thế tấn công mạnh mẽ của Cự Khuyết kiếm, Ninh Tùng Sơn dùng hết mọi thủ đoạn, chạy qua chạy lại để tránh né.
Diệp Lâm chém ra một kiếm, không chém trúng đối thủ.
Anh thầm nghĩ: Không hổ là tông sư nhị phẩm, đúng là mạnh hơn bất cứ một đối thủ nào mình từng gặp.
Nhị phẩm là một sự tồn tại vô địch dưới nhất phẩm.
Còn Diệp Lâm, anh dựa vào Cự Khuyết kiếm để chiếm ưu thế trong cuộc chiến.
“Vũ Triết!”
Sau khi khó khăn lắm mới tránh né được một chiêu, sau lưng Ninh Tùng Sơn đã ướt đẫm mồ hôi.
Nếu lúc nãy sơ sẩy một chút thôi, thì có khi ông ta đã bị Cự Khuyết chém thành hai khúc rồi.
Ninh Tùng Sơn không dám dùng cơ thể xương thịt của mình đi đỡ Cự Khuyết nữa.
Ông ta vội vàng gọi Ninh Vũ Triết để mượn kiếm dùng.
“Chú ơi, chụp này!”
Ninh Vũ Triết vội vàng gỡ kiếm ném về phía Ninh Tùng Sơn.
Tuy rằng kiếm của anh ta không thể so được với Cự Khuyết kiếm, nhưng mà nó cũng được chế tạo từ huyền thiết, chém sắt như chém bùn.
Keng!
Ninh Tùng Sơn vừa chụp kiếm liền trở tay đâm về phía Diệp Lâm.
Diệp Lâm cầm kiếm lên đỡ.
Hai thanh kiếm va chạm vào nhau.
Kiếm trong tay Ninh Tùng Sơn lập tức bị vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
Ở trước mặt Diệp Lâm, thanh kiếm kia trở nên giống như thủy tinh, chạm nhẹ là vỡ.
“Ơ… kiếm của tôi?”
Thấy vậy, Ninh Vũ Triết vừa đau lòng lại vừa cực kì ngạc nhiên.
Không ngờ kiếm của mình lại chẳng chịu nổi một đòn trước danh kiếm thật sự!
“Sao có thể chứ?
Ninh Tùng Sơn ra chiêu không thành công, ngược lại còn làm hỏng thanh kiếm trong tay, đồng thời lòng bàn tay bị chấn đến mức tê dại, cả cánh tay đều mất hết sức lực.
Thấy vậy, Ninh Tùng Sơn hoảng hốt.
Mình là tông sư nhị phẩm cơ đấy! Cho dù chỉ dùng một thanh kiếm bình thường thôi, thì cũng có thể dễ dàng đánh thắng được kẻ địch mới đúng!
Nào ngờ mình lại bị một kiếm của đối phương đánh cho cánh tay tê rần, suýt nữa mất đi sức chiến đấu!
Cho dù đối phương cầm Cự Khuyết kiếm của mình, thì cũng không thể nào dùng ra được lực đạo như vậy mới đúng.
Rốt cuộc thì cậu ta có tu vi gì vậy?
Chẳng lẽ còn cao hơn cả mình?
Ninh Tùng Sơn càng nghĩ càng chấn động, thậm chí là sợ hãi.
Có điều, lúc này ông ta muốn lùi bước đã không còn kịp nữa rồi.
Bởi vì chiêu kiếm thứ ba của Diệp Lâm đã vung lên.
Ngay sau đó, Cự Khuyết kiếm rơi xuống từ trên trời, giống như là nước tràn bờ đê, gần như chỉ trong chớp mắt đã bao phủ Ninh Tùng Sơn.
Dù ông ta có thực lực tông sư nhị phẩm, thì ông ta cũng chưa từng thấy cái loại kiếm ý mạnh mẽ như thế.
Thật sự là giống như đang ở trong sông Trường Giang, Hoàng Hà, chỉ có thể để mặc cho làn sóng cọ rửa, cuốn trôi theo dòng, không hề có sức đánh trả.
“Mạng tôi… nguy rồi!”
Ninh Tùng Sơn cũng nhận ra được chỗ đáng sợ của một kiếm kia, lập tức cảm thấy da đầu tê dại, ngày chết đã đến.
Oanh!
Một giây sau, kiếm khí dày đặc ập đến.
Cả người Ninh Tùng Sơn trông có vẻ không hề bị thương, nhưng sự thật thì toàn thân ông ta đều là lỗ thủng.
Chết ngay tại chỗ!
Ninh Tùng Sơn dùng một chút sức lực cuối cùng chỉ về phía Diệp Lâm, trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi, lại không có cách nào mở miệng.
Hối hận? Sợ hãi? Giận dữ?
Đủ loại cảm xúc phức tạp lan tràn khi tử vong đến.
Thình thịch…
Ninh Tùng Sơn buông tay, ngã mạnh xuống đất.
Hiện trường lại trở nên yên tĩnh giống như chết.
“Chú ơi?”
“Chú ơi!!!”
Nghe tiếng gào khóc của Ninh Vũ Triết, mọi người mới giật mình tỉnh táo lại từ trong cơn chấn động.
Bọn họ nhận ra rằng mọi thứ trước mắt đều là sự thật.
Diệp Lâm đã vung kiếm chém chết một vị cổ võ giả có thực lực tông sư nhị phẩm!
Chương 208: Chết
"..."
"Hoa mắt! Chắc chắn là hoa mắt rồi!"
"Cậu nhóc... Cậu nhóc Diệp Lâm kia đã đánh bại một võ cổ giả?"
Những vị khách có mặt đều náo động.
Không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt mình.
Vừa rồi, việc Diệp Lâm có thể đoạt được thanh kiếm từ tay Ninh Tùng Sơn đã vô cùng khó tin rồi.
Khi đó, mọi người vẫn có thể tìm ra lý do chính đáng là do Ninh Tùng Sơn khinh địch.
Nhưng bây giờ, hai người giao chiến lần thứ hai.
Diệp Lâm thực sự đã hạ gục võ cổ giả Ninh Tùng Sơn bằng thanh kiếm của mình?
Điều này hoàn toàn không thể giải thích được bằng lẽ thường được.
Lần này là do sức mạnh kiếm pháp khủng khiếp của Diệp Lâm?
Hay là Ninh Tùng Sơn lại sơ suất lần nữa?
Nhưng dù thế nào đi nữa, Ninh Tùng Sơn quả thực đã chết trong tay Diệp Lâm.
Đồng thời, mọi người cũng nhận ra một sự thật đáng sợ.
Đó là, thực lực của Diệp Lâm có lẽ đã vượt qua võ cổ giả?
Ngoài việc đó ra thì còn cách nào có thể giải thích cho việc anh đã giết võ cổ giả bằng thanh kiếm của mình cơ chứ?
Trong lúc nhất thời, mọi người lại nhìn về phía Diệp Lâm, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên cùng kính sợ.
"Điều này..."
Mọi người trong nhà họ Diệp cũng chết lặng.
Nếu thời gian quay trở lại thời điểm lúc nãy, cho dù chứng kiến mọi chuyện vừa xảy ra thì cũng không ai trong nhà họ Diệp tin rằng một trưởng lão của nhà họ Ninh lại bị chém chết cả.
Lúc này, ông Diệp không khỏi hít một hơi lạnh, nhận ra rằng nhà họ Diệp đang phải đối mặt với hai vấn đề lớn cùng một lúc.
Một là, Diệp Lâm đã lật lại tình thế và làm chủ mọi thứ.
Nhà họ Diệp lại lần nữa rơi vào tay anh.
Thứ hai là anh đã giết chết trưởng lão nhà họ Ninh, nhà họ Ninh sao có thể bỏ qua được?
Nhà họ Diệp có thể vẫn phải đối mặt với một tai họa!
Diệp Lâm mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng khó mà đối đầu được với toàn bộ nhà họ Ninh!
"Tôi liều mạng với anh!"
Lúc này, Ninh Vũ Triết mới thoát khỏi cơn đau buồn.
Sau vài lần cấp cứu, cuối cùng anh ta cũng phải chấp nhận sự thật tàn khốc rằng chú mình đã bị giết.
Ninh Vũ Triết theo bản năng rút kiếm ra, nhưng cuối cùng lại chẳng rút được cái gì.
Sau đó, anh ta chợt nhớ ra thanh kiếm vừa rồi đưa cho chú mình đã bị vỡ tan rồi.
Ngay sau đó, Ninh Vũ Triết nhe nanh múa vuốt, tay không lao về phía Diệp Lâm.
Đối mặt với kẻ địch đang tuyệt vọng như vậy, Diệp Lâm cũng lười nhìn lại.
Nếu anh ta xuất hiện trong phạm vi lưỡi kiếm của anh, máu của anh ta sẽ văng tung tóe ngay tại chỗ.
"Cẩn thận!"
Tần Tuyết Dung cảm thấy một kiếm trận mạnh mẽ đang trỗi dậy xung quanh Diệp Lâm.
Anh gần như không cần ra tay, cũng đủ khiến Ninh Vũ Triết đang lao về phía anh như thiêu thân, chết không có chỗ chôn!
Khoảnh khắc Ninh Vũ Triết đến gần, Tần Tuyết Dung cũng ra tay tóm lấy anh ta nhanh như chớp.
"Thả tôi ra!"
"Tôi phải giết anh ta!"
Ninh Vũ Triết đã không còn bình tĩnh như trước nữa, anh ta giống như một kẻ điên đang gào thét, nhe răng và móng vuốt về phía Diệp Lâm, hai mắt mở to.
“Anh định giết anh ta bằng cái gì?”
Tần Tuyết Dung xoay tay đẩy Ninh Vũ Triết về.
"Kiếm của anh đã gãy rồi!"
"Chú của anh cũng đã bị đánh bại!"
"Chẳng lẽ anh cũng muốn chết sao?"
Bùm!
Ninh Vũ Triết nặng nề đập nát cây cột phía sau.
Cơn đau dữ dội ở lưng khiến anh ta lấy lại được cảm giác.
Anh ta cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Chàng trai họ Diệp trước mặt mạnh hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng.
Mà chú của anh ta chết trong tay đối thủ cũng chính bởi vì đánh giá thấp kẻ địch, thậm chí vũ khí cũng bị đối phương đoạt mất.
"Cho dù muốn chết thì anh cũng phải mang thi thể của chú anh về cho nhà họ Ninh đã."
"Nếu anh chết ở đây, ai sẽ đến nhặt xác của các anh? Chẳng lẽ hai chú cháu các anh định phơi xác ở nơi này sao?"
Lời nói sắc bén của Tần Tuyết Dung giống như một gáo nước lạnh, khiến Ninh Vũ Triết hoàn toàn tỉnh táo.
"Phải... Tôi chưa thể chết được..."
“Tôi phải mang xác của chú tôi về…”
"Tôi phải thông báo cho nhà họ Ninh mọi chuyện đã xảy ra ở đây..."
Ninh Vũ Triết tức giận, trừng mắt nhìn Diệp Lâm, gằn lên từng chữ: "Tôi sẽ quay trở lại!"
Ninh Vũ Triết thầm lập thời thề, chờ người nhà họ Ninh đánh tới đây, chắc chắn họ sẽ bắt nhà họ Diệp phải chôn theo chú!
Ngay sau đó, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, Ninh Vũ Triết chịu đựng nhục nhã, khiêng thi thể của chú mình bước ra ngoài.
Tần Tuyết Dung nhìn thấy vậy, âm thầm lắc đầu, không ngờ nhà họ Ninh lại có kết cục bi thảm như vậy.
Đồng thời, cô ta cũng lo lắng Diệp Lâm sẽ đuổi cùng giết tận nên nói với Diệp Lâm: "Xin anh Diệp hạ thủ lưu tình, để anh ta quay trở lại."
"Ừm..." Diệp Lâm nhẹ nhàng gật đầu, anh vốn không để ý đến người này.
Điều quan trọng là thanh kiếm kia.
Nếu vừa rồi Ninh Tùng Sơn không phản công, Diệp Lâm cũng sẽ không ra tay giết ông ta.
Sau khi giải quyết xong chuyện với nhà họ Ninh.
Diệp Lâm lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tần Tuyết Dung với ánh mắt nghi ngờ.
Cùng là gia tộc cổ võ, cùng bị anh giết một người và lấy đi thanh kiếm.
"Mặc dù tôi không biết vì sao vừa rồi cô lại cố gắng bảo vệ tôi trước mặt nhà họ Ninh…"
Diệp Lâm bình tĩnh nói.
“Nhưng bây giờ, nhà họ Ninh đã đi, chẳng phải đã đến lúc cô ra tay rồi sao?”
Chương 209: Trục xuất tất cả
"Ờm..."
Nghe xong lời nói của Diệp Lâm, Tần Tuyết Dung có hơi bất lực.
Cô ta đã thể hiện thành ý đến vậy rồi, chẳng lẽ trong suy nghĩ của Diệp Lâm, cô ta chỉ đến gây chuyện thôi sao?
"Anh Diệp, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi."
Tần Tuyết Dung cười nói: "Nhà họ Tần chúng tôi không có ý định trở thành kẻ thù của nhà họ Diệp. Lần này, ông nội phái tôi đến đây chỉ là để hóa giải mâu thuẫn với anh thôi."
“Tôi thực sự xin lỗi vì vừa rồi không thể giúp được gì nhiều.”
Nghe được lời Tần Tuyết Dung nói, mọi người có mặt đều âm thầm chấn động.
Tất cả bọn họ đều nhìn Diệp Lâm bằng ánh mắt khó tin.
Trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc thanh niên này là thần thánh phương nào?
Vừa có thể giết chết trưởng lão của nhà họ Ninh, vừa khiến mỹ nhân xinh đẹp nhất nhà họ Tần phải nịnh nọt lấy lòng?
Chẳng lẽ anh là tông sư bậc một?
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều giật mình trước suy đoán táo bạo của mình.
Tông sư bậc một!
Một sự tồn tại bất khả chiến bại!
Diệp Lâm... Thật sự có thể đạt đến mức độ khủng bố như vậy sao?
Tuy nhiên, khi nghĩ lại, ngay cả tông sư bậc hai của nhà họ Ninh cũng vừa bị ba thanh kiếm của Diệp Lâm giết chết.
Chuyện này cũng không phải là không thể.
"Ừng ực..."
Ông Diệp máy móc nuốt nước bọt, trong lòng cảm thấy hối hận không thôi.
Nếu biết mình có một đứa cháu trai ưu tú như vậy thì ông ta cũng đâu phải hạ mình trước nhà họ Ninh?
Đáng tiếc sự tình đã đến nước này, thân làm ông nội, e rằng giờ ông ta có muốn quy phục cháu trai cũng không được nữa rồi.
Chuyện này đúng là… Haiz!
"Cậu Diệp tuyệt vời quá!"
Người của năm đại gia tộc đều ngạc nhiên trước thực lực khó lường và đáng sợ của Diệp Lâm, đồng thời cũng cảm tấy có phần may mắn, vì vừa rồi bọn họ không ngả về phía nhà họ Ninh, nếu không hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Còn Diệp Lâm, sau khi nghe những lời của Tần Tuyết Dung, anh lại càng bối rối hơn.
“Tôi đã giết người nhà họ Tần của các cô, các cô không tính toán gì sao?”
Tần Tuyết Dung dừng lại một chút rồi nói: "Việc đó là do anh ta tự mình chuốc lấy, là do bản thân anh ta kém cỏi mà thôi."
“Vậy việc tôi lấy đi Kinh Hồng Kiếm của nhà họ Tần các cô thì sao?” Diệp Lâm lại hỏi: “Các cô cũng không cần nó nữa sao?”
Tần Tuyết Dung nói: "Hộp kiếm Vô Tẫn nằm trong tay anh Diệp, Kinh Hồng Kiếm và hộp kiếm là một. Bây giờ thanh kiếm đã nằm trong hộp, cũng coi như đã trở về với khổ chủ. Nhà họ Trần sẽ không tranh giành nó nữa."
"Hả, cái này. . . " Nghe được lời này, Diệp Lâm không những không hết nghi ngờ mà càng cảm thấy khó hiểu.
Đến mức chẳng biết phải làm sao.
Anh thầm nghĩ, chẳng lẽ nhà họ Tần uống nhầm thuốc rồi sao?
Vậy là anh đã giết người và đoạt kiếm vô ích rồi ư?
Họ không có ý định truy đuổi hay trả thù gì cả?
Sao lúc đầu còn nói là không thể xúc phạm đến võ cổ?
Anh còn tưởng nhà họ Tần sẽ dốc hết chiến đấu với mình.
Không ngờ lại họ lại phái một người đẹp đến hòa giải với anh?
Đây rốt cuộc là thủ đoạn gì?
Hay họ muốn anh chìm đắm trong sự yên bình, sau đó quay lại cho anh một đòn chí mạng?
Tuy nhiên, lượng thông tin chứa đựng trong cuộc trò chuyện giữa hai người bùng nổ đến mức khiến mọi người xung quanh há hốc miệng.
"Chết tiệt! Tôi có nghe nhầm không? Diệp Lâm thậm chí còn giết thành viên của nhà họ Tần? Và nhà họ Tần không có ý định truy cứu? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
"Chẳng lẽ... Gia tộc võ cổ này cũng ức hiếp kẻ yếu, sợ kẻ mạnh? Nếu anh mạnh hơn bọn họ thì có thể tùy ý giết người, nhưng nếu yếu hơn bọn họ thì anh thậm chí còn không bằng một con chó!"
"Những chuyện ngày hôm nay thực sự đã đảo lộn sự hiểu biết của tôi về gia tộc võ cổ rồi!"
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
"Được rồi."
Bây giờ đối phương đã nói như vậy, Diệp Lâm cũng không còn hoài nghi nữa.
Dù sao bây giờ anh còn rất nhiều việc phải giải quyết, đâu có thời gian vòng vo với nhà họ Tần?
"Vậy thì cảm ơn ý tốt của nhà họ Tần, Diệp Lâm xin nhận, từ nay về sau chúng ta sẽ biến thù thành bạn, xóa bỏ ân oán."
"Giờ tôi còn phải tiếp tục thanh lý môn hộ, không tiễn được, mời về cho!"
Nghe vậy, Tần Tuyết Dung lại giật mình.
Anh ta cứ để mình đi như vậy sao?
Dù sao cô ta cũng là một mỹ nhân mà!
Nghe thấy Diệp Lâm nhắc tới từ "thanh lý môn hộ", mọi người trong nhà họ Diệp đều sợ hãi đến tái mặt.
"Vậy tôi không làm phiền anh nữa." Tần Tuyết Dung cười khổ nói lời tạm biệt: “Nếu hôm nay anh Diệp không tiện thì để hôm khác tôi sẽ đến thăm, tạm biệt!"
Nói xong, Tần Tuyết Dung xoay người rời đi.
Mặc dù không thể lấy được thông tin hữu ích nào từ Diệp Lâm.
Tuy nhiên, ba thanh kiếm của Diệp Lâm đã có thể giết chết một trưởng lão tông sư cấp hai nhà họ Ninh, điều này cho thấy sức mạnh của anh rồi.
Cô ta đem tin tức này về, nhà họ Tần cũng có thể sớm đưa ra quyết định.
Sau khi nhà họ Ninh và nhà họ Tần lần lượt rời đi.
Khung cảnh lại rơi vào sự im lặng.
Đặc biệt là mọi người trong nhà họ Diệp, ai nấy đều sợ hãi như sắp bị áp giải ra pháp trường, dự cảm về một cái chết sắp ập đến.
"Tôi vừa nói rồi đấy."
Đột nhiên, Diệp Lâm lại lên tiếng.
"Trong tay tôi, nhà họ Diệp sẽ không cần phải cúi đầu trước bất kỳ ai. Cho dù là đối với gia tộc võ cổ thì cũng không thể đụng tới!"
"Bây giờ… Các người đã tin chưa?"
Dứt lời, tất cả mọi người lại lần nữa chấn động.
Nếu những lời này được người khác nói ra, chắc chắn sẽ bị coi là khoác lác.
Bởi vì những gia tộc tuyệt vời như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay, đâu đến lượt nhà họ Diệp bọn họ?
Nhưng vừa rồi, chứng kiến Diệp Lâm giết chết trưởng lão nhà họ Ninh, ngay cả nhà họ Tần cũng muốn hòa giải với bọn họ.
Với thực lực như vậy, Diệp Lâm thật sự có thể có thể lãnh đạo nhà họ Diệp, khiến nó hoàn toàn lột xác!
"Tin!"
"Tôi tin rồi!"
"Cậu Diệp, chúng tôi tin tưởng cậu!"
Những vị khách xung quanh đều đồng thanh hô vang, bị thuyết phục từ tận đáy lòng.
"Tộc trưởng Diệp Lâm!"
"Xin hãy dẫn dắt gia tộc chúng ta cất cánh! Chúng tôi sẽ luôn ủng hộ cậu!"
Về phần những người trẻ nhà họ Diệp, bọn họ đều có hoài bão lớn, lý tưởng cao cả, từ lâu đã bất mãn trước sự cố chấp, không còn muốn tiến bộ, của các trưởng bối trong nhà.
Bây giờ, Diệp Lâm trở lại, đã mang đến cho gia tộc cơ cấu và cơ hội chưa từng có, kích thích rất lớn nhiệt huyết và động lực của họ.
Đây mới là dáng vẻ của một vị tộc trưởng trong lòng họ.
"Tốt!"
Diệp Lâm lớn tiếng nói tiếp: "Là gia chủ của nhà họ Diệp, tôi sẽ ra mệnh lệnh thứ hai!"
“Vừa rồi, ai quỳ lạy nhà họ Ninh sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc, tước bỏ mọi thứ của nhà họ Diệp!”
Cái gì?
Lời này vừa nói ra, các trưởng lão trong tộc do ông Diệp đứng đầu đều vô cùng sửng sốt.
Không ngờ Diệp Lâm lại quả quyết ra lệnh như vậy?
Lệnh đầu tiên là trục xuất Diệp Trạch khỏi gia tộc.
Chỉ có một mình Diệp Trạch bị trục xuất thì cũng có thể bỏ qua.
Nhưng mệnh lệnh thứ hai là trục xuất tất cả những người vừa mới quỳ xuống?
Lần này liên quan tới quá nhiều người.
Bởi vừa rồi, dưới áp lực của nhà họ Ninh, phần lớn người trong tộc đều quỳ xuống đầu hàng.
"Diệp Lâm, cháu đừng có mà quá đáng!" Ông Diệp không khỏi mắng. "Cháu định đuổi luôn cả ông nội ra khỏi nhà à?"
"Ông nội, ông vừa mới dẫn cả tộc quỳ lạy người ngoài, trước mặt mọi người lại nói muốn làm chó của người khác đấy! Ha..."
Diệp Lâm cười khổ: "Các người đã hủy hoại hoàn toàn thể diện của nhà họ Diệp rồi!"
"Chính các người mới là nỗi xấu hổ của gia tộc!"
"Vậy mà các người vẫn còn mặt mũi tiếp tục ở lại hay sao?"
"Nể tình ông là ông nội của cháu, cháu sẽ không làm khó các người! Các có thể tự mình rời đi được rồi!"
Chương 210: Thời đại của Diệp Lâm
"Cháu?"
Với mệnh lệnh này, Diệp Lâm gần như trục xuất hai phần ba người nhà Diệp, đồng thời tước bỏ mọi thứ họ có trong nhà Diệp.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ông Diệp tức giận muốn chết, nhưng lại bất lực.
"Tộc trưởng, chúng tôi biết sai rồi, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội!"
"Đúng vậy, từ nay về sau, chúng tôi thề sẽ coi cậu là người đứng đầu gia tộc, không bao giờ dám phản bội cậu nữa."
"Nể tình chúng tôi vất vả nhiều năm, không góp công thì cũng góp sức, xin đừng đuổi chúng tôi ra khỏi nhà, tước đoạt mọi thứ của chúng tôi..."
Hầu hết những người trong nhà họ Diệp đều không muốn từ bỏ tất cả những gì mình có, một lần nữa quỳ xuống cầu xin Diệp Lâm thu hồi mệnh lệnh.
Thấy vậy, Diệp Lâm cau mày, bất lực lắc đầu.
Nếu họ cứng rắn hơn một chút thì có lẽ anh vẫn sẽ chuẩn bị cho họ một số tiền để dưỡng già.
Tuy nhiên, kẻ hèn nhát vẫn mãi là kẻ hèn nhát, gặp người ai cũng quỳ, thật đáng hổ thẹn.
"Cút!"
Diệp Lâm lạnh lùng cảnh cáo: "Đừng ép tôi phải ra tay với các người!"
"Nếu biết điều thì mau cút ra khỏi đây!"
Thấy Diệp Lâm kiên quyết không thay đổi.
Mọi người không khỏi mắng Diệp Lâm vì sự tàn nhẫn của anh.
Ngay cả ông nội của Diệp Lâm cũng không khỏi kêu lên: "Thằng nhóc khốn nạn này, mày thực sự không có chút nghĩa nào hay sao?"
"Được! Hôm nay nhà họ Diệp sẽ giao cho mày! Để rồi xem nhà họ Diệp có thể đi bao xa?"
"Bên ngoài khắp nơi đều là kẻ thù, gia tộc sớm muộn sẽ bị mày hủy diệt! Ai đồng ý ở lại ủng hộ nó, sẽ có một ngày phải hối hận!"
"Cứ chờ mà xem!"
Ông Diệp tức giận dẫn mọi người rời đi.
Họ có thể âm thầm an ủi mình rằng rời đi sớm thì sau này đỡ bị liên lụy.
Lúc này, gia tộc Yến Kinh Diệp đã hoàn toàn bị Diệp Lâm kiểm soát.
Tất cả những người chống lại anh đều bị trục xuất khỏi gia tộc. Ngay cả ông nội của anh cũng không ngoại lệ.
Từ nay về sau, nhà họ Diệp sẽ thay đổi diện mạo, chính thức bước vào thời đại của Diệp Lâm.
"Chúc mừng cậu Diệp!"
"Rất xứng đáng với vị trí gia chủ nhà họ Diệp!"
"Sau này, năm gia tộc lớn của chúng tôi cũng sẽ do cậu Diệp lãnh đạo! Cùng nhau tạo ra một tương lai rạng rỡ!"
Ngay lập tức, các vị khách có mặt và thành viên của năm đại gia tộc lần lượt chúc mừng Diệp Lâm.
Một lần nữa chúc mừng anh vì đã trở thành người đứng đầu nhà họ Diệp.
Chỉ trong thời gian ngắn, Diệp Lâm đã hai lần trở lại nhà họ Diệp, nắm giữ toàn quyền.
Lúc này, Diệp Lâm liếc nhìn người của năm đại gia tộc.
Họ sợ hãi đến mức run rẩy, nụ cười trên khuôn mặt đông cứng lại.
Diệp Lâm mỉm cười: "Đừng tưởng rằng tôi không biết vừa rồi các người đang nghĩ gì."
"Tôi đã niệm chú lên người các ông, các ông nghĩ gì tôi đều có thể cảm nhận được."
"Lần sau, nếu các ông dám có ý nghĩ phản loạn, đừng trách tôi không khách sáo!"
Những lời này vừa nói ra, mọi người trong năm đại gia tộc đều sợ hãi, liên tục xin lỗi.
"Cậu Diệp... Xin than mạng! Chúng tôi sẽ không bao giờ dám nữa!"
"Chúng tôi cũng sợ bị gia tộc võ cổ đàn áp nên mới có suy nghĩ đó thôi."
"Bây giờ, cậu Diệp đã có thể ngang hàng với gia tộc võ cổ, chúng tôi không còn dám có suy nghĩ nào khác nữa!"
Diệp Lâm nhìn quanh hội trường, thấy mọi việc đã được giải quyết nên tuyên bố giải tán.
Sau khi tiếp quản toàn bộ nhà họ Diệp, anh vẫn còn nhiều việc phải giải quyết.
"Cậu Diệp, vậy chúng tôi sẽ không làm phiền cậu nữa."
"Cậu Diệp, tạm biệt!"
Mọi người cũng chào tạm biệt rồi dần dần giải tán.
Chẳng bao lâu, trong hội trường chỉ còn lại Diệp Lâm và một vài người trẻ tuổi trong gia tộc.
"Nếu các cậu cố gắng đi theo tôi, tôi đảm bảo các cậu sẽ có triển vọng hơn so với bây giờ!"
Diệp Lâm một lần nữa khuyến khích những người trẻ cùng trang lứa.
Mọi người đều cảm thấy vô cùng nhiệt huyết.
"Lâm Nhi!"
Lúc này, cha anh, Diệp Viễn Cát lại nhắc nhở: “Mặc dù con đã trở thành gia chủ, nhưng nhà họ Diệp của chúng ta có làm ăn lớn, cây đã bén rễ sâu, sẽ khó có thể hoàn toàn lấy lại được sức mạnh trong một thời gian ngắn."
Ví dụ như vốn sở hữu và vị trí của các công ty lớn thuộc nhà họ Diệp, quỹ tài chính của gia tộc, thậm chí cả quỹ dự trữ ở nước ngoài vẫn nằm trong tay ông Diệp.
Mặc dù bây giờ Diệp Lâm là người đứng đầu gia tộc, nắm giữ phần lớn tài sản của gia tộc, nhưng anh vẫn chưa có quá nhiều quyền lực, không thể một lúc lấy lại hết được.
Cho dù đã rời khỏi gia tộc, nhưng ông Diệp cũng mang theo hầu hết các trưởng lão trong gia tộc, và họ đều nắm giữ quyền lực to lớn. Nếu họ trở về công ty thì vẫn có thể hô mưa gọi gió.
"Ừm!" Diệp Lâm cũng đã cân nhắc tới điểm này.
Anh biết rằng việc lấy lại quyền lực không phải chuyện một sớm một chiều. Nếu làm quá vội vàng sẽ gây ra xáo trộn trong và ngoài gia tộc.
Diệp Lâm giành lại gia tộc nhằm đưa gia tộc tiến thêm một bước, chứ không phải để khiến gia tộc lâm vào cảnh khốn cùng.
"Cha, chuyện này con giao lại cho cha!"
Diệp Lâm sắp xếp: “Con cho cha một tuần để làm công tác tư tưởng, thuyết phục ông nội giao lại quyền lực.”
“Nếu họ chịu hợp tác ủy quyền, hoàn thành việc chuyển giao giữa cái mới và cái cũ, con có thể khoan dung và cấp cho họ một số tiền dưỡng lão.”
"Còn nếu để con phải ra mặt thì sẽ không dễ dàng như vậy đâu!"
Bình luận facebook