-
Chương 196-200
Chương 196: Nghẹn lời
Vụ tai nạn xe năm năm trước?
Nghe vậy, mọi người ở hiện trường lại ồ lên.
Gần như không cần nhiều lời, mọi người đều hiểu được vụ tai nạn xe kia là vụ tai nạn xe nào.
Trùng hợp là vừa rồi Diệp Lâm cũng đang ép hỏi Hứa Như Vân về vụ tai nạn xe năm xưa.
Vốn tưởng rằng tất cả đều là lời nói một bên của Diệp Lâm, không ngờ rằng đội cận vệ Yến Kinh cũng điều tra tới trên người Hứa Như Vân?
Sự tham gia của đội cận vệ Yến Kinh đại biểu cho lực lượng quyền uy.
Sự nghi ngờ vừa rồi của Diệp Lâm dường như khiến người ta tin tưởng hơn một chút.
“Chẳng lẽ… chuyện năm xưa còn có những bí ẩn khác?
“Bà Hứa thật sự có liên quan đến vụ tai nạn xe cộ kia?”
“Không thể nào! Khó tin quá đi!”
“Nhưng mà đội cận vệ Yến Kinh đã điều tra đến tận đây rồi, chắc là đã nắm giữ chứng cứ mấu chốt nào đó rồi?”
“Tôi nhớ ra rồi, Kim đại nhân chỉ huy sư đội cận vệ Yến Kinh chính là người bị hại trong vụ tai nạn xe năm ấy!”
Mọi người bàn tán xôn xao, càng thêm cảm thấy chuyện năm xưa không đơn giản.
Hơn nữa, những người trong cuộc chuyện năm xưa hiện giờ đều có thân phận cực kì cao.
Diệp Lâm thì không cần phải nói rồi, những chuyện vừa xảy ra đã chứng minh tất cả.
Còn Kim Lũ Y, người bị hại lớn nhất, cũng đã trở thành chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh, có quyền cao chức trọng.
“Hóa ra… Kim đại nhân cũng đang âm thầm điều tra chuyện năm xưa… Thảo nào…”
Trong nhất thời, cán cân tin tưởng dường như nghiêng về phía Diệp Lâm.
Mọi thứ đều trở nên bất lợi với Hứa Như Vân.
“Sao có thể chứ?”
Thấy tình hình như vậy, Hứa Như Vân cũng bị dọa sợ, thậm chí có chút trở tay không kịp.
Vừa rồi Ân Hồng Trang cố ý che giấu thời gian phát hiện hai viên kim cương có sự chênh lệch là năm năm.
Vậy nên Hứa Như Vân mới hiểu lầm rồi cắn câu.
Hứa Như Vân có nằm mơ cũng không ngờ rằng năm xưa lúc làm việc, A Báo lại để sót một thứ quan trọng như vậy tại hiện trường.
Đáng giận hơn nữa là lúc xong việc, anh ta không chịu thẳng thắn với mình, khiến mình cho rằng viên kim cương đã bị anh ta bán đi đổi tiền mặt.
“Lâu lắm rồi…” Hứa Như Vân cười khổ nói: “Chắc là do tôi nhớ lầm rồi?”
“Nhớ lầm hả?” Ân Hồng Trang tiếp tục lạnh lùng ép hỏi: “Vậy là bà làm mất hai viên kim cương này ít nhất năm năm rồi?”
“À…” Hứa Như Vân không biết nên trả lời như thế nào, sợ đối phương lại gài bẫy mình, chỉ có thể trả lời qua loa rồi thôi.
“Vậy bà có thể giải thích tại sao viên kim cương này lại xuất hiện trên chiếc xe kia hay không?” Ân Hồng Trang tiếp tục hỏi tới.
Cái gì?
Nghe vậy, Hứa Như Vân lập tức nghẹn lời, ngây ngẩn cả người.
Bà ta đương nhiên không thể trả lời vấn đề này được rồi.
Bởi vì bà ta không thể nói tất cả đều do bà ta ngầm sai người làm, và hai viên kim cương chính là khen thưởng cho A Báo, hoặc nói đúng hơn là tiền đặt cọc.
“Trong xe còn sót một viên kim cương?”
Lúc nghe thấy tin tức này Diệp Lâm cũng giật nảy mình.
Không ngờ bên trong án kiện vẫn còn một tin tức quan trọng như thế chưa từng công bố.
Đây cũng là lý do tại sao trước đây Diệp Lâm muốn tìm đọc hồ sơ. Anh muốn nhân cơ hội điều tra một số tình tiết chưa từng công bố với bên ngoài.
Mà cái vật chứng quan trọng như thế, rất có khả năng là mấu chốt lật lại bản án của mình, thậm chí trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết Hứa Như Vân.
“Là… là thằng bất hiếu Diệp Lâm trộm kim cương của tôi!”
Ngay sau đó, Hứa Như Vân giật mình tỉnh táo, vội vàng đổ bồn nước bẩn lên trên người Diệp Lâm.
“Đúng rồi, là nó, nó trộm kim cương của tôi, sau đó lái xe đâm chết người!”
“Thằng bất hiếu trộm một viên! A Báo trộm một viên!”
“Ừ… phải rồi, chắc chắn là vậy rồi!”
Hứa Như Vân nhanh chóng suy nghĩ, rốt cuộc cũng tìm được một lý do trông có vẻ đáng tin.
“Thế hả?” Ân Hồng Trang lại không phải đứa trẻ ba tuổi, gần như nhìn một cái là biết Hứa Như Vân đang chột dạ và nói dối.
Thậm chí từ đầu đến đuôi, cô chưa từng tin tưởng một câu nào của bà ta.
Nói dối hết câu này đến câu khác!
Chắc chắn là bà ta đang che giấu điều gì đó!
“Xin mời bà Hứa đi theo chúng tôi một chuyến để tiếp thu điều tra!”
“Kim đại nhân của chúng tôi cũng có chuyện muốn hỏi bà!”
Ân Hồng Trang vừa nói vậy, Hứa Như Vân lập tức bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.
Người bị hại năm xưa cũng muốn tự mình ép hỏi bà ta hay sao?
Giờ phút này, Hứa Như Vân cực kì hối hận, cảm giác vận mệnh đang chơi một trò chơi lớn với mình.
Nếu bà ta biết người bị hại năm xưa có thể trưởng thành thành chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh, thì cho bà ta mười lá gan, bà ta cũng không dám tính kế thế kia.
“Bà Hứa, xin mời!”
Ân Hồng Trang nói là mời, nhưng thị vệ hai bên lại bao vây lên, khiến bà ta dù có không muốn đi thì cũng phải đi.
“Đợi đã!”
Hứa Như Vân vừa định lùi ra vài bước, thì chợt quay đầu lại, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Còn nó thì sao?”
“Thằng bất hiếu Diệp Lâm chính là người gây họa năm xưa! Sao các người không dẫn theo nó về điều tra?”
Chương 197: Chủ một nhà
Hứa Như Vân dù bị bắt thì cũng muốn kéo theo một cái đệm lưng.
Bà ta chỉ vào Diệp Lâm, nói: “Dẫn theo nó, dẫn nó đi thẩm vấn!”
Đối mặt với sự vô lý của Hứa Như Vân, Ân Hồng Trang tất nhiên sẽ không chiều theo ý bà ta.
“Chúng tôi chỉ nhận lệnh gọi bà đi hỏi chuyện, không liên quan gì đến người khác.”
Ân Hồng Trang nhìn Diệp Lâm một cái. Tuy rằng Kim đại nhân cũng rất muốn bắt kẻ thù giết mẹ trở về, nhưng mà hiện nay có chứng cứ chỉ hướng Hứa Như Vân, thậm chí có khả năng rửa sạch một phần tội danh cho Diệp Lâm.
Vậy nên Kim Lũ Y tạm buông thù hận, chỉ gọi một mình Hứa Như Vân. Ân Hồng Trang cũng chỉ làm việc theo lệnh mà thôi.
Đương nhiên, Ân Hồng Trang cảm thấy nếu Kim đại nhân biết Diệp Lâm cũng ở đây thì chắc là Kim đại nhân sẽ tự mình đến đây một chuyến.
“Đi thôi!”
Ân Hồng Trang không nói thêm nữa, lôi kéo Hứa Như Vân đi.
Tuy rằng Hứa Như Vân không hề muốn đi, nhưng mà không thể không đi theo.
“Như Vân, bà yên tâm, tôi nhất định sẽ mời luật sư giỏi nhất đi đón bà.” Diệp Nguyên Cát nói.
“Mẹ!” Diệp Trạch cũng cực kì lo lắng.
“Không sao, mẹ sẽ nhanh chóng quay lại thôi.” Hứa Như Vân sửa sang quần áo, sau đó nhìn về phía Diệp Lâm, hừ lạnh nói: “Hừ, mày đừng đắc ý, chúng ta cứ chờ xem!”
Hứa Như Vân không tin mình là đại tiểu thư nhà họ Hứa, chẳng lẽ đấu không lại một đứa trẻ tuổi như Diệp Lâm?
Hứa Như Vân nhanh chóng bị dẫn đi.
Hiện trường lại trở nên ồn ào xôn xao.
Cho dù là ai cũng không ngờ rằng chuyện năm xưa lại có một sự lật ngược như thế.
Chẳng lẽ vụ tai nạn xe kia thật sự có bí mật gì đó sao?
Ngay cả Diệp Nguyên Cát cũng dấy lên lòng nghi ngờ: Chẳng lẽ thật sự là vợ mình hãm hại con trai mình hay sao?
Không… không thể nào!
Diệp Nguyên Cát vội vàng lắc đầu xua đuổi suy nghĩ hoang đường kia, cho rằng bên trong nhất định có hiểu lầm gì đó.
Có điều, người trong năm đại gia tộc vẫn sôi nổi chúc mừng Diệp Lâm.
“Hóa ra là Diệp tiên sinh bị oan năm năm. Bây giờ vụ án có tiến triển mới rồi, đáng mừng quá đi!”
“Đúng vậy, tôi đã nói rồi mà, với nhân phẩm của Diệp tiên sinh, sao có thể phạm phải vụ án ác liệt kia, thế nào bên trong cũng có vấn đề… Tôi nói đúng rồi này!”
“Không ngờ người hãm hại Diệp tiên sinh lại chính là mẹ kế của Diệp tiên sinh, lại còn là người của nhà họ Hứa nữa, kiểu người ác độc như thế, sau này vẫn nên ít qua lại thì hơn.”
Sau khi hiện trường dần dần ổn định, Diệp Lâm dùng thân phận gia chủ nhà họ Diệp, tuyên bố mệnh lệnh đầu tiên.
“Bắt đầu từ hôm nay, đuổi hai mẹ con Hứa Như Vân và Diệp Trạch ra khỏi gia tộc, mãi mãi không tuyển dụng!”
Nghe vậy, hiện trường lại xôn xao lên.
Không ngờ Diệp Lâm lại quyết đoán như vậy. Cho dù là ngay trước mặt cha mình, thì anh cũng không nể mặt một chút nào, đi đuổi hết vợ ông và con trai ông ra khỏi gia tộc.
“Phong Nhi, con…” Diệp Nguyên Cát tuyệt đối không ngờ rằng vợ mình đã bị dẫn đi điều tra rồi mà Diệp Lâm còn tuyệt tình như thế.
Kể cả khi Như Vân có xích mích với nó, thì Trạch Nhi cũng đâu có sai lầm gì, mà cần phải xử lý nặng như vậy.
“Tại sao hả?” Diệp Trạch la hét: “Tôi không làm sai bất cứ chuyện gì, cũng không làm gia tộc mất mặt, hoặc là lái xe đâm chết người, tại sao lại đuổi tôi ra khỏi gia tộc hả?”
Nếu anh ta không nhắc tới chuyện lái xe đâm chết người thì còn dễ nói.
Thấy anh ta nói không lựa lời như thế, Diệp Lâm sao có thể tha cho anh ta?
“Tại sao hả?” Diệp Lâm cười lạnh nói: “Tại vì tôi là chủ một nhà! Lý do này đủ chưa?”
Ơ kìa…
Một câu nói này lập tức khiến cho Diệp Trạch nghẹn lời.
Anh ta đột nhiên nhận ra rằng nhà họ Diệp đã đổi chủ.
Anh ta nhìn về phía cha và ông nội, thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của bọn họ. Hiển nhiên là không còn người nào trong nhà họ Diệp dám làm trái với bất cứ quyết định nào của Diệp Lâm nữa rồi.
“Tôi muốn đuổi hai mẹ con Hứa Như Vân. Ai đồng ý? Ai phản đối?”
Diệp Lâm lớn tiếng hỏi mọi người trong nhà họ Diệp.
Sau vài giây im lặng…
“Xin nghe theo quyết định của tộc trưởng!”
Mọi người gần như là cùng lên tiếng quyết định đuổi hai mẹ con Hứa Như Vân ra khỏi gia tộc, không có một chút do dự nào.
“Các người…” Diệp Trạch khó tin mà nhìn đám chú bác xung quanh. Anh ta không ngờ rằng mẹ mình mới vừa bị bắt là đám người này lại đối xử lạnh nhạt như thế với mình.
Thậm chí không có bất cứ người nào ra mặt nói chuyện thay mình.
Cái gọi là tình thân trong gia tộc mỏng manh thế này sao?
“Trạch Nhi.” Lúc này, Diệp Nguyên Cát cũng thở dài nói: “Con đi về chỗ ông ngoại con trước đi!”
Diệp Nguyên Cát thấy chuyện đã đến nước này rồi, đành phải làm con trai đi nhà họ Hứa tránh đầu sóng ngọn gió trước, chờ tới khi mẹ nó bị thả ra rồi nói sau.
Nhà họ Diệp của hiện tại đã thay đổi nhiều lắm rồi, không còn chỗ cho mẹ con bọn họ nữa.
“Được rồi!” Diệp Trạch cắn răng, oán hận mà trừng Diệp Lâm một cái: “Ở đây không chứa tôi thì cũng có chỗ chứa tôi! Nhà họ Diệp do anh nắm quyền, tôi không ở đây cũng được thôi!”
Ngay lúc Diệp Trạch định kiên cường bỏ đi thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng cười sang sảng.
“Xuất sắc!”
“Thật là xuất sắc!”
Theo tiếng vỗ tay vang lên, hai người đàn ông, một già một trẻ mặc đồ Đường nghênh ngang đi vào.
Ông già cầm đầu tóc trắng mặt trơn, khoanh tay bước đi, mỗi một bước đi dường như không chạm đất, không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Theo sau ông ta là một người thanh niên đang cười lạnh. Bước chân của anh ta thì lại rất mạnh mẽ, rất có lực phá hoại, mỗi một bước đều dẫm nát một miếng gạch dưới đất.
Mọi người thấy vậy thì hít sâu một hơi, thầm nghĩ đây chính là sàn cẩm thạch, còn có khả năng chống động đất nữa.
Nghe nói nó có thể chống trận động đất cấp tám mà không bị vỡ, hôm nay lại bị người thanh niên kia dễ dàng đạp vỡ như thế?
Anh ta còn tính là người không?
Hai người kỳ lạ kia vừa xuất hiện đã lập tức khiến mọi người ở đây cảm thấy sợ hãi.
“Ai… ai vậy?”
“Không quen, nhìn lạ lắm!”
“Xem dáng vẻ đi đường của bọn họ, dường như là võ giả…”
“Chẳng lẽ là…”
Các khách khứa vừa nhỏ giọng bàn tán vừa sôi nổi tránh sang một bên.
Ông cụ Diệp thấy vậy thì đôi mắt không nhịn được sáng ngời, dường như thấy được chuyện vẫn còn đường xoay chuyển.
Một người khôn khéo như ông ta, nhìn một cái là có thể nhận ra được hai người này không có ý tốt.
Nhà họ Diệp cơ bản là không có tư cách trêu chọc đến loại cao thủ như thế.
Loại trừ tất cả khả năng không thể xảy ra ra, thì chân tướng chỉ còn có một.
Một già một trẻ kia rất có thể là vì Diệp Lâm mà đến.
“Không biết hai vị cao nhân tên là gì? Hai vị có thể đến đây tham dự buổi tiệc của nhà họ Diệp chúng tôi, thật sự khiến chúng tôi cảm thấy vinh hạnh!”
Ông cụ Diệp vội vàng ôm quyền đi lên chào hỏi.
Ông cụ dẫn đầu vẻ mặt lạnh nhạt, cơ bản là không hề nhìn ông cụ Diệp.
Ông ta dùng đôi mắt sắc bén như ưng nhìn chằm chằm Diệp Lâm.
Ông cụ Diệp thấy vậy, không chỉ không bực bội, ngược lại còn khẳng định được suy đoán của mình, mừng thầm trong lòng.
“Chúc mừng nhà họ Diệp đã có gia chủ mới!” Người thanh niên vẫn cứ nở nụ cười bất cần, nói móc nói méo: “Hôm nay nhà họ Ninh chúng tôi cũng tới đây chung vui!”
Chương 198: Vị khách không mời mà đến
Nhà họ Ninh.
Người kia lập tức đi thẳng vào vấn đề, thông báo thân phận của mình.
Tuy nhiên, tên tuổi nhà họ Ninh vẫn còn ít được biết đến.
Suy cho cùng, một gia tộc bí ẩn như họ rất hiếm khi ra ngoài.
“Nhà họ Ninh? Yến Kinh chúng ta còn có thế lực như vậy sao?"
"Chưa từng nghe qua! Trong mười gia tộc giàu có nhất... Không có! Cũng không có quan chức cấp cao nào họ Ninh cả!"
"Nhìn trang phục của họ, rõ ràng họ không phải là người bình thường. Chẳng lẽ... Họ đến từ gia tộc võ cổ huyền thoại?"
Gia tộc võ cổ!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều bị kết luận này làm cho sợ hãi.
Thậm chí miệng cũng không khép lại được.
"Lẽ nào…"
Lúc này, ông cụ nhà họ Tô, một trong ngũ đại gia tộc, chợt nhớ đến một số truyền thuyết về võ cổ.
“Nhà họ Ninh? Nhà họ Ninh?"
"Lẽ nào là nhà họ Ninh, một gia tộc trong Tam Sơn, Ngũ Môn, Thất Thị sao?"
Mọi người đều sửng sốt, nhìn về phía hai người họ.
"Ha ha..."
Người thanh niên bình tĩnh cười nói: “Nếu các người đã đoán được lai lịch của chúng tôi, vậy thì chúng tôi cũng không cần phải giấu diếm nữa.”
"Đúng vậy, chúng tôi chính là nhà họ Ninh trong bảy gia tộc võ cổ!"
"Tôi tên Ninh Vũ Triết. Đây là chú của tôi, Ninh Tùng Sơn."
Dứt lời, hiện trường lập tức náo động!
"Trời ạ! Đúng là gia tộc võ cổ trong truyền thuyết sao?"
"Khó trách một bước nghiền nát cả sàn đá cẩm thạch!"
"Hôm nay là ngày gì mà tôi lại được tận mắt nhìn thấy võ cổ giả thế này? Đúng là mở rộng tầm mắt!"
Mọi người rất ngạc nhiên trước trải nghiệm kỳ lạ khi gặp gỡ hai võ cổ giả, tuy nhiên cũng không khỏi có phần nghi ngờ trong lòng.
Hai võ cổ giả này đang làm cái gì vậy?
Những biến cố của nhà họ Diệp có thể ảnh hưởng đến cả gia tộc võ cổ hay sao? Không thể nào?
Lúc này, sau khi biết được thân phận nổi bật của họ, ông Diệp cũng không dám khinh thường.
Đối mặt với hai người, ông ta kính cẩn cúi đầu, đến mức gần như không thể thẳng lưng được.
Suy cho cùng, võ cổ không thể bị xúc phạm!
Đây là luật bất thành văn.
Trên thế giới này, ai mà không nể mặt võ cổ giả cơ chứ?
Hơn nữa, hiện giờ ông Diệp đã mất đi quyền lực, càng cần đến sự trợ giúp của hai vị võ cổ giả trước mặt để lấy lại tất cả.
“Thì ra là hai đại nhân của nhà họ Ninh!” Ông Diệp liên tục cúi đầu: “Thất lễ, thất lễ quá!”
"Không biết hai vị đại nhân đích thân tới đây có việc gì? Để hai vị chứng kiến chuyện nội bộ nho nhỏ này của nhà họ Diệp chúng tôi, thật ngại quá!"
Ông Diệp cố tình chỉ ra sự tranh đấu trong gia đình, muốn xem phản ứng của hai người này thế nào.
Thanh niên tên Ninh Vũ Triết phản ứng đúng như mong đợi, anh ta mỉm cười nói: "Chúc mừng anh Diệp! Có người nhờ chúng tôi đến chúc mừng anh."
Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lại lần nữa chấn động.
Thật sự không hiểu nổi thái độ của hai võ cổ giả này đối với Diệp Lâm là bạn hay là thù?
Ngay cả ông Diệp cũng có chút bối rối.
Lỡ như đây là người của tên nhóc Diệp Lâm kia thì họ sẽ càng mất mặt hơn.
Chẳng lẽ những hy vọng mà họ đang mong chờ sẽ tan thành mây khói hay sao?
"Ai?"
Diệp Lâm cau mày, cảm thấy nghi ngờ hai người không mời mà đến này.
Ngoài gia tộc võ cổ nhà họ Tần mà anh từng gặp trước đây, đây là lần thứ hai anh nhìn thấy võ cổ giả.
Nhà họ Ninh.
Diệp Lâm chưa từng tiếp xúc với họ bao giờ.
Là ai đã cử họ tới đây?
Trong đầu Diệp Lâm hiện lên mấy ý nghĩ: "Chẳng lẽ là họ Trương đến từ Phụng Thiên sao? Hay chợ đen ở Đông Hải? Hay là?"
"Nhà họ Chu!" Ninh Vũ Triết nói thẳng vào vấn đề: "Ông Chu nhờ chúng tôi tới đây gặp anh!"
"Nghe nói, anh là đại sư am hiểu về phong thủy. Ngay cả Tề đại sư nổi tiếng ở Yến Kinh cũng bại trận dưới tay anh?"
Nhà họ Chu!
Thì ra là nhà họ Chu, một trong mười gia tộc giàu có nhất Yến Kinh!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đồng thời nhớ tới mâu thuẫn giữa nhà họ Bạch và nhà họ Chu, thậm chí trước đó còn có người mất mạng.
Không ngờ nhà họ Chu lại phản công nhanh như vậy, thậm chí còn mời các võ cổ giả đến lật lại tình thế.
Mọi người trong năm đại gia tộc đều sợ hãi, chuyện chẳng lành rồi.
Không ngờ nhà họ Chu lại có thể nhờ người gia tộc võ cổ ra tay?
Cho dù biết Diệp Lâm có sức mạnh vượt trội thì sẽ có bao nhiêu phần trăm cơ hội chiến thắng võ cổ giả?
Thậm chí có thể nói, người bình thường đối mặt với võ cổ giả cũng giống như kiến đối mặt với voi, bị nghiền nát hoàn toàn.
Diệp Lâm đã từng đánh bại võ cổ giả, nhưng đó chỉ là trong trận chiến với liên minh võ đạo, họ giao đấu trong bí mật nên rất ít người biết về điều đó.
Hiện giờ, nhà họ Ninh đích thân đến đây, tất cả mọi người có mặt, thậm chí ngay cả ngũ đại gia tộc bên cạnh Diệp Lâm cũng không khỏi bi quan, không có niềm tin vào Diệp Lâm.
Sau khi biết được nguyên nhân câu chuyện, ông Diệp vui mừng khôn xiết, chợt thấy hy vọng quay trở lại.
Thì ra là nhà họ Ninh đến kiếm chuyện với Diệp Lâm!
Chỉ cần mượn dao giết người, nhà họ Diệp vẫn sẽ là của ông ta.
"Diệp Lâm! Thằng nghịch tử! Dám đắc tội nhà họ Chu, để họ phải mời hai vị đại nhân nhà họ Ninh đích thân tới đây, cháu đáng tội gì hả?"
Ông Diệp lập tức khiển trách: “Thằng nhóc này, còn không mau quỳ xuống xin lỗi hai vị đại nhân đi!”
Chương 199: Lên voi xuống chó
Lời nói của ông Diệp tưởng chừng như đang bảo vệ cháu trai nhưng thực chất lại đang thêm dầu vào lửa.
Nếu như Diệp Lâm thật sự quỳ xuống thì có lẽ người nhà họ Ninh anh cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho anh.
Một khi Diệp Lâm bị thương nặng, mất hết mặt mũi, chẳng phải nhà họ Diệp vẫn sẽ do ông ta nắm giữ đại cục hay sao?
Và sẽ càng tốt hơn nếu Diệp Lâm liều mạng chiến đấu đến cùng với hai võ cổ giả này.
Vậy cũng có nghĩa là Diệp Lâm đang tự tìm đường chết.
Ông ta sẽ mượn tay của võ cổ giả để loại bỏ Diệp Lâm, diệt trừ hậu họa sau này!
Cho dù sau này nhà họ Diệp có phục tùng nhà họ Ninh, ông Diệp cũng sẽ chấp nhận.
Có gia tộc võ cổ làm chỗ dựa, xem ra đây là một lựa chọn không tồi.
Chẳng phải cũng nhờ âm thầm qua lại với võ cổ giả mà nhà họ Chu mới có thể phất lên như diều gặp gió sao?
“Diệp Lâm, cháu đã biết lỗi của mình chưa?” Ông Diệp tiếp tục trách mắng Diệp Lâm.
Mọi người ở bên cạnh lúc này cũng đổ mồ hôi hột thay cho Diệp Lâm.
Đối mặt với hai võ cổ giả khí thế ngút trời, e rằng người mạnh như Diệp Lâm, lần này cũng sẽ phải thừa nhận thất bại?
"Cậu Diệp..." Mọi người trong ngũ đại gia tộc đều thấp giọng nhắc nhở, như muốn khuyên nhủ anh hãy cố gắng chịu đựng, đừng kích động.
"Lâm Nhi!" Diệp Nguyên Cát cũng vội vàng hét lớn, sợ con trai mình không lý trí, làm ra quyết định không thể cứu vãn.
"Diệp Lâm..." Nhìn thấy tình huống này, Susan ở bên cạnh mặc dù không biết gì về võ cổ, nhưng khi nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt mọi người, cô không khỏi cảm thấy sợ hãi, kéo góc áo của Diệp Lâm, không muốn anh hành động bốc đồng.
Còn Diệp Trạch, khi nhìn thấy Diệp Lâm sắp phải chịu nhục nhã thì lập tức ở lại, không vội rời đi nữa.
Cậu ta thầm nghĩ: “Có lẽ lát nữa mình sẽ không phải rời khỏi nhà họ Diệp nữa rồi.”
Bởi vì mệnh lệnh của người chết không còn ý nghĩa gì nữa.
Trong lòng Diệp Trạch thực sự hy vọng Diệp Lâm sẽ tiếp tục cứng rắn.
Và đúng như mong muốn của hai ông cháu họ, Diệp Lâm thậm chí không hề nhượng bộ chứ đừng nói đến việc quỳ xuống xin lỗi.
"Thì ra là nhà họ Chu?" Diệp Lâm chợt nhận ra, mỉm cười khinh thường: “Bọn họ không dám tự mình tới tìm tôi mà lại phái các người tới đây gây náo loạn sao?"
"Xem ra nhà họ Chu cũng chỉ đến vậy mà thôi, suy tàn cũng khó tránh khỏi!"
Nếu bây giờ nhà họ Chu dám đích thân đến đây tìm anh thì coi như có năng lực.
Nhưng hiện giờ bọn họ ẩn núp trong bóng tối, cho dù có võ cổ giả hậu thuẫn cũng không dám lộ mặt, có thể thấy bọn họ rất sợ bị anh đánh bại.
Vậy thì anh cần gì phải bận tâm nữa?
"Nhà họ Chu quả thực chẳng ra làm sao!" Ninh Vũ Triết cũng đồng tình với quan điểm của Diệp Lâm.
Suy cho cùng, để đối phó với một người bình thường mà nhà họ Chu còn phải nhờ đến các võ cổ giả như họ hỗ trợ.
Thực sự yếu đến mức không thể tin được.
"Nhưng nhà họ Diệp các người cũng vậy!" Ninh Vũ Triết tiếp tục nói.
Trong mắt các võ cổ giả, nhà họ Chu, nhà họ Diệp và thậm chí cả mười gia tộc quyền lực nhất Yến Kinh đều giống như con kiến!
Họ có thể ủng hộ nhà họ Chu, nhưng cũng có thể dùng một chân đè bẹp nhà họ Diệp.
Tuy nhiên, tất cả đều nằm trong suy nghĩ của họ.
"Không!" Diệp Lâm lắc đầu: “Anh sai rồi!"
“Ồ?” Ninh Vũ Triết thích thú nhướng mày: “Tôi sai ở đâu?”
Diệp Lâm nói tiếp: “Ngày trước, đúng là nhà họ Diệp cũng giống như nhà họ Chu, không đáng nhắc tới.”
"Nhưng từ nay về sau, ở trong tay tôi, nhà họ Diệp sẽ trở thành tồn tại mà nhà họ Ninh các ông không thể động đến!"
Cái gì?
Những lời này vừa nói ra, hội trường lập tức rơi vào im lặng.
Như thể đã đến một nghĩa trang, mọi người xung quanh đều im lặng như tờ, thậm chí là sợ hãi không yên.
Lời nói của Diệp Lâm dường như đã chọc vào một tổ ong, ngay cả Ninh Tùng Sơn vẫn im lặng ở bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt, trong mắt lộ ra sát ý nồng đậm.
Xong rồi, xong đời rồi!
Một lúc sau, mọi người lần lượt lấy lại bình tĩnh sau cú sốc vừa rồi.
Họ nghĩ, lần này Diệp Lâm đã gây họa lớn, chết chắc rồi!
Một gia tộc thế tục đơn thuần, làm sao có thể được so sánh với gia tộc võ cổ được cơ chứ?
Trở thành một gia tộc mà ngay cả nhà nhà họ Ninh cũng không thể động tới thì lại càng vô lý!
Võ cổ không thể bị xúc phạm!
Tại sao Diệp Lâm dám nói ra những lời ngông cuồng như vậy trước mặt hai võ cổ giả, đúng là muốn chết mà!
Một khi võ cổ giả tức giận, họ thậm chí có thể san bằng nhà họ Diệp trong tích tắc!
"Mẹ kiếp! Diệp Lâm... Cậu điên rồi sao?"
"Xong rồi... Cậu đắc tội võ cổ giả, không cần phải kéo cả nhà họ Diệp chúng tôi chôn cùng chứ?"
"Đúng vậy! Cậu đang muốn hại cả tộc chúng ta sao?"
Lúc này, mọi người trong nhà họ Diệp đều vô cùng hoảng sợ.
Không ngờ tân tộc trưởng vừa mới nhậm chức đã mang tai họa đến cho gia tộc!
"Hai vị đại nhân! Xin hãy tha mạng!"
Lúc này, ông Diệp sợ đến toát mồ hôi lạnh, không ngờ phản ứng cá chết lưới rách của Diệp Lâm.
Ông ta chỉ muốn Diệp Lâm đối đầu với họ một mình, sau đó mượn dao giết người.
Chứ không phải là kéo cả tộc chôn cùng anh!
"Lời nói của tên nghịch tử Diệp Lâm chỉ đại diện cho cá nhân cậu ta, không liên quan gì đến nhà họ Diệp chúng tôi!" Ông Diệp nói: "Cậu ta còn dùng thủ đoạn cưỡng ép tước bỏ vị trí gia chủ của tôi!"
"Nhà họ Diệp chúng tôi thật sự không dám đối đầu với nhà họ Ninh! Xin hai vị đại nhân minh xét!"
Ông Diệp đứng dậy, những người còn lại trong nhà họ Diệp cũng đồng loạt phụ họa theo.
"Đúng vậy! Vừa rồi chúng tôi bị uy hiếp nên buộc phải khuất phục Diệp Lâm."
“Trong lòng chúng tôi, tộc trưởng vẫn luôn là ông Diệp, dù là bây giờ hay sau này vẫn vậy!”
"Cậu ta không phải là người đứng đầu nhà họ Diệp chúng tôi, chúng tôi đã trục xuất cậu ta khỏi nhà họ Diệp từ lâu rồi, cậu ta không thể đại diện cho chúng tôi được!"
Mọi người trong nhà họ Diệp vừa rồi ủng hộ Diệp Lâm đều quay sang phía bên kia và bắt đầu kiên quyết phản đối Diệp Lâm.
Lúc này, tình thế tại hiện trường đã xoay chuyển 180 độ.
Để xem ai lên voi, ai xuống chó đây?
Mọi người đều tỏ ra háo hức chờ đợi.
Chương 200: Không được quỳ
Mọi người trong nhà họ Diệp vốn dĩ ba phải.
Lúc thấy Diệp Lâm mạnh mẽ thì họ có thể từ bỏ chủ nhân cũ của mình để đến bên cạnh Diệp Lâm.
Nhưng bây giờ thấy Diệp Lâm ở thế yếu, bọn họ lại bỏ rơi Diệp Lâm, ngả về phía nhà họ Ninh.
Dù nhà nhà họ Ninh đang đối đầu với người cùng tộc nhưng người nhà họ Diệp vẫn lựa chọn sự an toàn cho chính mình.
Dù sao thì đó cũng là gia tộc võ cổ!
Nhà họ Diệp nhỏ bé của họ sao đủ khả năng động tới được.
Họ chỉ có thể tự bảo vệ mình bằng cách cắt đứt mối quan hệ với Diệp Lâm mà thôi.
“Hai vị đại nhân, các ngài đã thấy rồi đấy.” Ông Diệp nhân cơ hội lên tiếng: “Thằng nhóc này không liên quan gì đến nhà họ Diệp chúng tôi!”
"Nếu có được sức mạnh của hai vị đại nhân, tôi đã xử lý nó từ lâu rồi, sao có thể để nó chạy đi gây rắc rối khắp nơi được!"
Mọi người trong nhà họ Diệp cũng đồng tình: “Đúng vậy! Năm năm trước, cậu ta lái xe đâm chết người. Bây giờ ra tù vẫn không an phận, gây rối khắp nơi, xúc phạm đến các võ cổ giả, đúng là không biết sống chết!"
"Trong nhà họ Diệp của chúng tôi không có người như vậy!"
Trong phút chốc, Diệp Lâm rơi vào tình thế bị mọi người đồng loạt chỉ trích.
Những vị khách xung quanh nhìn thấy điều này không khỏi thở dài.
Nhưng họ cũng không có cách nào, người tới cửa lần này là võ cổ giả, ai dám đứng về phía Diệp Lâm thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Đừng nói là những người khác, ngay cả năm đại gia tộc vẫn luôn ủng hộ Diệp Lâm lúc này cũng sợ hãi, không biết phải làm sao.
Nếu không có bùa chú Diệp Lâm gieo lên người bọn họ, phần lớn bọn họ đã quay đầu bỏ chạy rồi.
Thấy vậy, Ninh Vũ Triết hài lòng gật đầu.
Cậu ta chỉ mới thông báo thân phận gia tộc, không cần mất nhiều công sức cũng có thể kiểm soát tình hình.
Vừa rồi Diệp Lâm được mọi người tung hô, bây giờ chỉ còn lại một mình.
"Diệp Lâm, anh đã nhìn thấy chưa!"
Ninh Vũ Triết kiêu ngạo nói.
"Trong thế giới này, trận chiến cuối cùng vẫn là xem nắm đấm của ai mạnh hơn!"
"Hơn nữa, chúng tôi là gia tộc võ cổ, là thế lực anh vĩnh viễn không thể đắc tội được!"
Một gia tộc thế tục cũng dám so sánh với gia tộc võ cổ?
Họ xứng sao?
“Nhà Chu dù có rác rưởi đến đâu thì vẫn là gia tộc mà nhà họ Ninh chúng tôi bảo vệ.”
Ninh Vũ Triết nói tiếp.
"Anh giết người nhà họ Chu cũng chính là tát vào mặt nhà họ Ninh chúng tôi!"
"Bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn!"
Nói xong, Ninh Vũ Triết giơ hai ngón tay lên.
"Thứ nhất, giống như nhà họ Chu, trở thành người hầu phục tùng nhà họ Ninh chúng tôi!"
"Thứ hai, hôm nay tôi sẽ tiêu diệt toàn bộ nhà họ Diệp của anh, để trên thế giới này không còn nhà họ Diệp tồn tại nữa!"
Cái gì?
Anh ta vừa dứt lời, mọi người trong nhà họ Diệp đầu tiên là bàng hoàng, sau đó là sợ hãi.
Khi nghe lựa chọn đầu tiên, nhà họ Diệp thầm nghĩ, còn có chuyện tốt như vậy sao?
Có thể phục vụ nhà họ Ninh tộc như nhà họ Chu quả là một giấc mơ!
Thế nhưng, nghe xong điều kiện thứ hai, mọi người trong nhà họ Diệp không khỏi cảm thấy khiếp đảm.
Họ sợ Diệp Lâm lại điên điên khùng khùng, không biết tốt xấu.
"Ừm... Xem ra nhà họ Ninh đã nương tay rồi!"
Những vị khách xung quanh nhìn thấy điều này đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong mắt mọi người, hiển nhiên nhà nhà họ Ninh đã cho Diệp Lâm một cơ hội.
Chỉ cần gia nhập nhà họ Ninh và tuyên bố trung thành, họ có thể tránh khỏi kết cục bị thảm sát.
Dù có hai con đường nhưng thực chất chỉ có một.
Bởi vì con đường còn lại là ngõ cụt.
"Diệp Lâm, còn đứng ngây ra đó làm sao? Còn không mau nhanh chóng thề trung thành với nhà họ Ninh đi!"
Ông Diệp nhanh chóng thúc giục Diệp Lâm.
Trước khi Diệp Lâm kịp nói, ông ta đã quỳ xuống.
"Từ nay về sau, mọi người trong nhà họ Diệp chúng tôi sẽ là con chó của nhà họ Ninh!"
Lúc này, hầu hết người nhà họ Diệp cũng quỳ xuống đầu hàng.
Ninh Vũ Triết thấy thế thì không khỏi cười lớn: "Rất tốt, các người sáng suốt đấy!"
Nói cho dễ nghe thì gọi là phục vụ nhà nhà họ Ninh, nhưng trên thực tế chính là làm con chó của nhà nhà họ Ninh!
Cũng giống như nhà họ Chu, dù nhà họ Ninh có đưa ra yêu cầu vô lý đến đâu, nhà họ Chu cũng sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn họ, họ muốn tiền đưa tiền, họ muốn người thì đưa người.
Nhà họ Diệp nhận thức được như vậy là rất tốt.
Điều này khiến Ninh Vũ Triết rất hài lòng.
"Làm chó?"
Tuy nhiên, lời nói của ông Diệp khiến một số thành viên nhỏ tuổi trong nhà họ Diệp cảm thấy bực bội và không thể tiếp nhận.
Họ không cần phải can thiệp vào mối thù giữa Diệp Lâm và nhà họ Ninh, và họ thậm chí không quan tâm đến việc ai sẽ là người đứng đầu nhà họ Diệp.
Tuy nhiên, họ không thể chịu đựng được việc trở thành tay sai của bất kỳ thế lực nào.
Vừa rồi, Ninh Vũ Triết nói ra chữ người hầu đã khiến bọn họ có chút không chịu nổi rồi.
Huống chi ông Diệp còn thẳng thừng nói sẽ làm chó cho nhà nhà họ Ninh?
Là những thanh niên trẻ tuổi lớn lên trong thời đại mới, làm sao họ có thể chịu đựng được khoảng cách địa vị như vậy?
Kết quả là tại hiện trường xảy ra một cảnh tượng kỳ lạ.
Hầu hết mọi người trong nhà họ Diệp, trong đó có ông Diệp đều quỳ lạy nhà họ Ninh.
Tuy nhiên, vẫn có một nhóm thanh niên trẻ tuổi cứng rắn vẫn đứng phía sau, không quỳ xuống theo đám đông.
Thấy cảnh này, Diệp Lâm cũng nhìn họ bằng con mắt khác.
Chỉ ở những người này, anh mới có thể nhìn thấy tương lai của nhà họ Diệp.
Không chịu cúi đầu giống như ông nội và những lão già khác.
“Hả?” Lúc này, nhìn thấy phía sau có mấy thanh niên còn chưa quỳ xuống, Ninh Vũ Triết bất mãn nói: “Những người đó cũng là người nhà họ Diệp sao? Tại sao không bái lạy?”
Ông Diệp quay đầu lại, vô cùng ngạc nhiên.
Vì đúng là vậy thật!
Thế là, ông Diệp lập tức trách mắng: "Sao còn đứng đó? Mau quỳ xuống!"
Trước sự trách mắng của tộc trưởng và áp lực từ nhà nhà họ Ninh, các thanh niên kia bắt đầu dao động.
Lúc này, một thanh niên chừng hai mươi tuổi đứng ra, mạnh dạn nói: “Tộc trưởng, tôi cảm thấy lựa chọn của ông không thích hợp!”
"Nhà họ Diệp của chúng ta có thể duy trì mối quan hệ hợp tác với nhà họ Ninh, tôn trọng lẫn nhau, đôi bên cùng có lợi."
"Nhưng nếu vô cớ trở thành nô lệ của nhà nhà họ Ninh thì chúng tôi khó có thể chấp nhận, bị đối xử như chó lại càng nhục nhã hơn!"
Nghe vậy, ông Diệp lại giật mình, vội vàng mắng: "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy!"
"Có bao nhiêu người muốn mà cũng không được đấy!"
"Một tên nhóc như cậu cũng dám ra lệnh cho cả gia tộc sao? Thật hỗn xược!"
"Cậu có ba giây để quỳ xuống xin lỗi nhà họ Ninh! Nếu không, tôi sẽ lập tức trục xuất cả nhà cậu ra khỏi tộc!"
Đối mặt với lời đe dọa này, các thanh niên kia cũng không thể chịu đựng được nữa.
Cậu ta có can đảm để đưa ra chất vấn.
Nhưng khi nhìn thấy cha mẹ, người thân, bạn bè đều nhìn mình với ánh mắt van xin, khó hiểu và tức giận, lòng cậu ta bắt đầu dao động.
Một lúc sau, hầu hết thanh niên đều bất lực quỳ xuống.
Chỉ quỳ một chân đã là hành động kiên cường cuối cùng của họ rồi.
Cuối cùng, người thanh niên dẫn đầu thở dài bất lực, chuẩn bị quỳ xuống chịu nhục.
"Không được quỳ!"
Một giọng nói chợt vang lên.
Âm thanh như sấm sét, chấn động lòng người.
"Mọi người đứng hết lên cho tôi!"
“Nhà họ Diệp thà chết đứng chứ không thể sống quỳ!"
Vụ tai nạn xe năm năm trước?
Nghe vậy, mọi người ở hiện trường lại ồ lên.
Gần như không cần nhiều lời, mọi người đều hiểu được vụ tai nạn xe kia là vụ tai nạn xe nào.
Trùng hợp là vừa rồi Diệp Lâm cũng đang ép hỏi Hứa Như Vân về vụ tai nạn xe năm xưa.
Vốn tưởng rằng tất cả đều là lời nói một bên của Diệp Lâm, không ngờ rằng đội cận vệ Yến Kinh cũng điều tra tới trên người Hứa Như Vân?
Sự tham gia của đội cận vệ Yến Kinh đại biểu cho lực lượng quyền uy.
Sự nghi ngờ vừa rồi của Diệp Lâm dường như khiến người ta tin tưởng hơn một chút.
“Chẳng lẽ… chuyện năm xưa còn có những bí ẩn khác?
“Bà Hứa thật sự có liên quan đến vụ tai nạn xe cộ kia?”
“Không thể nào! Khó tin quá đi!”
“Nhưng mà đội cận vệ Yến Kinh đã điều tra đến tận đây rồi, chắc là đã nắm giữ chứng cứ mấu chốt nào đó rồi?”
“Tôi nhớ ra rồi, Kim đại nhân chỉ huy sư đội cận vệ Yến Kinh chính là người bị hại trong vụ tai nạn xe năm ấy!”
Mọi người bàn tán xôn xao, càng thêm cảm thấy chuyện năm xưa không đơn giản.
Hơn nữa, những người trong cuộc chuyện năm xưa hiện giờ đều có thân phận cực kì cao.
Diệp Lâm thì không cần phải nói rồi, những chuyện vừa xảy ra đã chứng minh tất cả.
Còn Kim Lũ Y, người bị hại lớn nhất, cũng đã trở thành chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh, có quyền cao chức trọng.
“Hóa ra… Kim đại nhân cũng đang âm thầm điều tra chuyện năm xưa… Thảo nào…”
Trong nhất thời, cán cân tin tưởng dường như nghiêng về phía Diệp Lâm.
Mọi thứ đều trở nên bất lợi với Hứa Như Vân.
“Sao có thể chứ?”
Thấy tình hình như vậy, Hứa Như Vân cũng bị dọa sợ, thậm chí có chút trở tay không kịp.
Vừa rồi Ân Hồng Trang cố ý che giấu thời gian phát hiện hai viên kim cương có sự chênh lệch là năm năm.
Vậy nên Hứa Như Vân mới hiểu lầm rồi cắn câu.
Hứa Như Vân có nằm mơ cũng không ngờ rằng năm xưa lúc làm việc, A Báo lại để sót một thứ quan trọng như vậy tại hiện trường.
Đáng giận hơn nữa là lúc xong việc, anh ta không chịu thẳng thắn với mình, khiến mình cho rằng viên kim cương đã bị anh ta bán đi đổi tiền mặt.
“Lâu lắm rồi…” Hứa Như Vân cười khổ nói: “Chắc là do tôi nhớ lầm rồi?”
“Nhớ lầm hả?” Ân Hồng Trang tiếp tục lạnh lùng ép hỏi: “Vậy là bà làm mất hai viên kim cương này ít nhất năm năm rồi?”
“À…” Hứa Như Vân không biết nên trả lời như thế nào, sợ đối phương lại gài bẫy mình, chỉ có thể trả lời qua loa rồi thôi.
“Vậy bà có thể giải thích tại sao viên kim cương này lại xuất hiện trên chiếc xe kia hay không?” Ân Hồng Trang tiếp tục hỏi tới.
Cái gì?
Nghe vậy, Hứa Như Vân lập tức nghẹn lời, ngây ngẩn cả người.
Bà ta đương nhiên không thể trả lời vấn đề này được rồi.
Bởi vì bà ta không thể nói tất cả đều do bà ta ngầm sai người làm, và hai viên kim cương chính là khen thưởng cho A Báo, hoặc nói đúng hơn là tiền đặt cọc.
“Trong xe còn sót một viên kim cương?”
Lúc nghe thấy tin tức này Diệp Lâm cũng giật nảy mình.
Không ngờ bên trong án kiện vẫn còn một tin tức quan trọng như thế chưa từng công bố.
Đây cũng là lý do tại sao trước đây Diệp Lâm muốn tìm đọc hồ sơ. Anh muốn nhân cơ hội điều tra một số tình tiết chưa từng công bố với bên ngoài.
Mà cái vật chứng quan trọng như thế, rất có khả năng là mấu chốt lật lại bản án của mình, thậm chí trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết Hứa Như Vân.
“Là… là thằng bất hiếu Diệp Lâm trộm kim cương của tôi!”
Ngay sau đó, Hứa Như Vân giật mình tỉnh táo, vội vàng đổ bồn nước bẩn lên trên người Diệp Lâm.
“Đúng rồi, là nó, nó trộm kim cương của tôi, sau đó lái xe đâm chết người!”
“Thằng bất hiếu trộm một viên! A Báo trộm một viên!”
“Ừ… phải rồi, chắc chắn là vậy rồi!”
Hứa Như Vân nhanh chóng suy nghĩ, rốt cuộc cũng tìm được một lý do trông có vẻ đáng tin.
“Thế hả?” Ân Hồng Trang lại không phải đứa trẻ ba tuổi, gần như nhìn một cái là biết Hứa Như Vân đang chột dạ và nói dối.
Thậm chí từ đầu đến đuôi, cô chưa từng tin tưởng một câu nào của bà ta.
Nói dối hết câu này đến câu khác!
Chắc chắn là bà ta đang che giấu điều gì đó!
“Xin mời bà Hứa đi theo chúng tôi một chuyến để tiếp thu điều tra!”
“Kim đại nhân của chúng tôi cũng có chuyện muốn hỏi bà!”
Ân Hồng Trang vừa nói vậy, Hứa Như Vân lập tức bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.
Người bị hại năm xưa cũng muốn tự mình ép hỏi bà ta hay sao?
Giờ phút này, Hứa Như Vân cực kì hối hận, cảm giác vận mệnh đang chơi một trò chơi lớn với mình.
Nếu bà ta biết người bị hại năm xưa có thể trưởng thành thành chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh, thì cho bà ta mười lá gan, bà ta cũng không dám tính kế thế kia.
“Bà Hứa, xin mời!”
Ân Hồng Trang nói là mời, nhưng thị vệ hai bên lại bao vây lên, khiến bà ta dù có không muốn đi thì cũng phải đi.
“Đợi đã!”
Hứa Như Vân vừa định lùi ra vài bước, thì chợt quay đầu lại, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Còn nó thì sao?”
“Thằng bất hiếu Diệp Lâm chính là người gây họa năm xưa! Sao các người không dẫn theo nó về điều tra?”
Chương 197: Chủ một nhà
Hứa Như Vân dù bị bắt thì cũng muốn kéo theo một cái đệm lưng.
Bà ta chỉ vào Diệp Lâm, nói: “Dẫn theo nó, dẫn nó đi thẩm vấn!”
Đối mặt với sự vô lý của Hứa Như Vân, Ân Hồng Trang tất nhiên sẽ không chiều theo ý bà ta.
“Chúng tôi chỉ nhận lệnh gọi bà đi hỏi chuyện, không liên quan gì đến người khác.”
Ân Hồng Trang nhìn Diệp Lâm một cái. Tuy rằng Kim đại nhân cũng rất muốn bắt kẻ thù giết mẹ trở về, nhưng mà hiện nay có chứng cứ chỉ hướng Hứa Như Vân, thậm chí có khả năng rửa sạch một phần tội danh cho Diệp Lâm.
Vậy nên Kim Lũ Y tạm buông thù hận, chỉ gọi một mình Hứa Như Vân. Ân Hồng Trang cũng chỉ làm việc theo lệnh mà thôi.
Đương nhiên, Ân Hồng Trang cảm thấy nếu Kim đại nhân biết Diệp Lâm cũng ở đây thì chắc là Kim đại nhân sẽ tự mình đến đây một chuyến.
“Đi thôi!”
Ân Hồng Trang không nói thêm nữa, lôi kéo Hứa Như Vân đi.
Tuy rằng Hứa Như Vân không hề muốn đi, nhưng mà không thể không đi theo.
“Như Vân, bà yên tâm, tôi nhất định sẽ mời luật sư giỏi nhất đi đón bà.” Diệp Nguyên Cát nói.
“Mẹ!” Diệp Trạch cũng cực kì lo lắng.
“Không sao, mẹ sẽ nhanh chóng quay lại thôi.” Hứa Như Vân sửa sang quần áo, sau đó nhìn về phía Diệp Lâm, hừ lạnh nói: “Hừ, mày đừng đắc ý, chúng ta cứ chờ xem!”
Hứa Như Vân không tin mình là đại tiểu thư nhà họ Hứa, chẳng lẽ đấu không lại một đứa trẻ tuổi như Diệp Lâm?
Hứa Như Vân nhanh chóng bị dẫn đi.
Hiện trường lại trở nên ồn ào xôn xao.
Cho dù là ai cũng không ngờ rằng chuyện năm xưa lại có một sự lật ngược như thế.
Chẳng lẽ vụ tai nạn xe kia thật sự có bí mật gì đó sao?
Ngay cả Diệp Nguyên Cát cũng dấy lên lòng nghi ngờ: Chẳng lẽ thật sự là vợ mình hãm hại con trai mình hay sao?
Không… không thể nào!
Diệp Nguyên Cát vội vàng lắc đầu xua đuổi suy nghĩ hoang đường kia, cho rằng bên trong nhất định có hiểu lầm gì đó.
Có điều, người trong năm đại gia tộc vẫn sôi nổi chúc mừng Diệp Lâm.
“Hóa ra là Diệp tiên sinh bị oan năm năm. Bây giờ vụ án có tiến triển mới rồi, đáng mừng quá đi!”
“Đúng vậy, tôi đã nói rồi mà, với nhân phẩm của Diệp tiên sinh, sao có thể phạm phải vụ án ác liệt kia, thế nào bên trong cũng có vấn đề… Tôi nói đúng rồi này!”
“Không ngờ người hãm hại Diệp tiên sinh lại chính là mẹ kế của Diệp tiên sinh, lại còn là người của nhà họ Hứa nữa, kiểu người ác độc như thế, sau này vẫn nên ít qua lại thì hơn.”
Sau khi hiện trường dần dần ổn định, Diệp Lâm dùng thân phận gia chủ nhà họ Diệp, tuyên bố mệnh lệnh đầu tiên.
“Bắt đầu từ hôm nay, đuổi hai mẹ con Hứa Như Vân và Diệp Trạch ra khỏi gia tộc, mãi mãi không tuyển dụng!”
Nghe vậy, hiện trường lại xôn xao lên.
Không ngờ Diệp Lâm lại quyết đoán như vậy. Cho dù là ngay trước mặt cha mình, thì anh cũng không nể mặt một chút nào, đi đuổi hết vợ ông và con trai ông ra khỏi gia tộc.
“Phong Nhi, con…” Diệp Nguyên Cát tuyệt đối không ngờ rằng vợ mình đã bị dẫn đi điều tra rồi mà Diệp Lâm còn tuyệt tình như thế.
Kể cả khi Như Vân có xích mích với nó, thì Trạch Nhi cũng đâu có sai lầm gì, mà cần phải xử lý nặng như vậy.
“Tại sao hả?” Diệp Trạch la hét: “Tôi không làm sai bất cứ chuyện gì, cũng không làm gia tộc mất mặt, hoặc là lái xe đâm chết người, tại sao lại đuổi tôi ra khỏi gia tộc hả?”
Nếu anh ta không nhắc tới chuyện lái xe đâm chết người thì còn dễ nói.
Thấy anh ta nói không lựa lời như thế, Diệp Lâm sao có thể tha cho anh ta?
“Tại sao hả?” Diệp Lâm cười lạnh nói: “Tại vì tôi là chủ một nhà! Lý do này đủ chưa?”
Ơ kìa…
Một câu nói này lập tức khiến cho Diệp Trạch nghẹn lời.
Anh ta đột nhiên nhận ra rằng nhà họ Diệp đã đổi chủ.
Anh ta nhìn về phía cha và ông nội, thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của bọn họ. Hiển nhiên là không còn người nào trong nhà họ Diệp dám làm trái với bất cứ quyết định nào của Diệp Lâm nữa rồi.
“Tôi muốn đuổi hai mẹ con Hứa Như Vân. Ai đồng ý? Ai phản đối?”
Diệp Lâm lớn tiếng hỏi mọi người trong nhà họ Diệp.
Sau vài giây im lặng…
“Xin nghe theo quyết định của tộc trưởng!”
Mọi người gần như là cùng lên tiếng quyết định đuổi hai mẹ con Hứa Như Vân ra khỏi gia tộc, không có một chút do dự nào.
“Các người…” Diệp Trạch khó tin mà nhìn đám chú bác xung quanh. Anh ta không ngờ rằng mẹ mình mới vừa bị bắt là đám người này lại đối xử lạnh nhạt như thế với mình.
Thậm chí không có bất cứ người nào ra mặt nói chuyện thay mình.
Cái gọi là tình thân trong gia tộc mỏng manh thế này sao?
“Trạch Nhi.” Lúc này, Diệp Nguyên Cát cũng thở dài nói: “Con đi về chỗ ông ngoại con trước đi!”
Diệp Nguyên Cát thấy chuyện đã đến nước này rồi, đành phải làm con trai đi nhà họ Hứa tránh đầu sóng ngọn gió trước, chờ tới khi mẹ nó bị thả ra rồi nói sau.
Nhà họ Diệp của hiện tại đã thay đổi nhiều lắm rồi, không còn chỗ cho mẹ con bọn họ nữa.
“Được rồi!” Diệp Trạch cắn răng, oán hận mà trừng Diệp Lâm một cái: “Ở đây không chứa tôi thì cũng có chỗ chứa tôi! Nhà họ Diệp do anh nắm quyền, tôi không ở đây cũng được thôi!”
Ngay lúc Diệp Trạch định kiên cường bỏ đi thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng cười sang sảng.
“Xuất sắc!”
“Thật là xuất sắc!”
Theo tiếng vỗ tay vang lên, hai người đàn ông, một già một trẻ mặc đồ Đường nghênh ngang đi vào.
Ông già cầm đầu tóc trắng mặt trơn, khoanh tay bước đi, mỗi một bước đi dường như không chạm đất, không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Theo sau ông ta là một người thanh niên đang cười lạnh. Bước chân của anh ta thì lại rất mạnh mẽ, rất có lực phá hoại, mỗi một bước đều dẫm nát một miếng gạch dưới đất.
Mọi người thấy vậy thì hít sâu một hơi, thầm nghĩ đây chính là sàn cẩm thạch, còn có khả năng chống động đất nữa.
Nghe nói nó có thể chống trận động đất cấp tám mà không bị vỡ, hôm nay lại bị người thanh niên kia dễ dàng đạp vỡ như thế?
Anh ta còn tính là người không?
Hai người kỳ lạ kia vừa xuất hiện đã lập tức khiến mọi người ở đây cảm thấy sợ hãi.
“Ai… ai vậy?”
“Không quen, nhìn lạ lắm!”
“Xem dáng vẻ đi đường của bọn họ, dường như là võ giả…”
“Chẳng lẽ là…”
Các khách khứa vừa nhỏ giọng bàn tán vừa sôi nổi tránh sang một bên.
Ông cụ Diệp thấy vậy thì đôi mắt không nhịn được sáng ngời, dường như thấy được chuyện vẫn còn đường xoay chuyển.
Một người khôn khéo như ông ta, nhìn một cái là có thể nhận ra được hai người này không có ý tốt.
Nhà họ Diệp cơ bản là không có tư cách trêu chọc đến loại cao thủ như thế.
Loại trừ tất cả khả năng không thể xảy ra ra, thì chân tướng chỉ còn có một.
Một già một trẻ kia rất có thể là vì Diệp Lâm mà đến.
“Không biết hai vị cao nhân tên là gì? Hai vị có thể đến đây tham dự buổi tiệc của nhà họ Diệp chúng tôi, thật sự khiến chúng tôi cảm thấy vinh hạnh!”
Ông cụ Diệp vội vàng ôm quyền đi lên chào hỏi.
Ông cụ dẫn đầu vẻ mặt lạnh nhạt, cơ bản là không hề nhìn ông cụ Diệp.
Ông ta dùng đôi mắt sắc bén như ưng nhìn chằm chằm Diệp Lâm.
Ông cụ Diệp thấy vậy, không chỉ không bực bội, ngược lại còn khẳng định được suy đoán của mình, mừng thầm trong lòng.
“Chúc mừng nhà họ Diệp đã có gia chủ mới!” Người thanh niên vẫn cứ nở nụ cười bất cần, nói móc nói méo: “Hôm nay nhà họ Ninh chúng tôi cũng tới đây chung vui!”
Chương 198: Vị khách không mời mà đến
Nhà họ Ninh.
Người kia lập tức đi thẳng vào vấn đề, thông báo thân phận của mình.
Tuy nhiên, tên tuổi nhà họ Ninh vẫn còn ít được biết đến.
Suy cho cùng, một gia tộc bí ẩn như họ rất hiếm khi ra ngoài.
“Nhà họ Ninh? Yến Kinh chúng ta còn có thế lực như vậy sao?"
"Chưa từng nghe qua! Trong mười gia tộc giàu có nhất... Không có! Cũng không có quan chức cấp cao nào họ Ninh cả!"
"Nhìn trang phục của họ, rõ ràng họ không phải là người bình thường. Chẳng lẽ... Họ đến từ gia tộc võ cổ huyền thoại?"
Gia tộc võ cổ!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều bị kết luận này làm cho sợ hãi.
Thậm chí miệng cũng không khép lại được.
"Lẽ nào…"
Lúc này, ông cụ nhà họ Tô, một trong ngũ đại gia tộc, chợt nhớ đến một số truyền thuyết về võ cổ.
“Nhà họ Ninh? Nhà họ Ninh?"
"Lẽ nào là nhà họ Ninh, một gia tộc trong Tam Sơn, Ngũ Môn, Thất Thị sao?"
Mọi người đều sửng sốt, nhìn về phía hai người họ.
"Ha ha..."
Người thanh niên bình tĩnh cười nói: “Nếu các người đã đoán được lai lịch của chúng tôi, vậy thì chúng tôi cũng không cần phải giấu diếm nữa.”
"Đúng vậy, chúng tôi chính là nhà họ Ninh trong bảy gia tộc võ cổ!"
"Tôi tên Ninh Vũ Triết. Đây là chú của tôi, Ninh Tùng Sơn."
Dứt lời, hiện trường lập tức náo động!
"Trời ạ! Đúng là gia tộc võ cổ trong truyền thuyết sao?"
"Khó trách một bước nghiền nát cả sàn đá cẩm thạch!"
"Hôm nay là ngày gì mà tôi lại được tận mắt nhìn thấy võ cổ giả thế này? Đúng là mở rộng tầm mắt!"
Mọi người rất ngạc nhiên trước trải nghiệm kỳ lạ khi gặp gỡ hai võ cổ giả, tuy nhiên cũng không khỏi có phần nghi ngờ trong lòng.
Hai võ cổ giả này đang làm cái gì vậy?
Những biến cố của nhà họ Diệp có thể ảnh hưởng đến cả gia tộc võ cổ hay sao? Không thể nào?
Lúc này, sau khi biết được thân phận nổi bật của họ, ông Diệp cũng không dám khinh thường.
Đối mặt với hai người, ông ta kính cẩn cúi đầu, đến mức gần như không thể thẳng lưng được.
Suy cho cùng, võ cổ không thể bị xúc phạm!
Đây là luật bất thành văn.
Trên thế giới này, ai mà không nể mặt võ cổ giả cơ chứ?
Hơn nữa, hiện giờ ông Diệp đã mất đi quyền lực, càng cần đến sự trợ giúp của hai vị võ cổ giả trước mặt để lấy lại tất cả.
“Thì ra là hai đại nhân của nhà họ Ninh!” Ông Diệp liên tục cúi đầu: “Thất lễ, thất lễ quá!”
"Không biết hai vị đại nhân đích thân tới đây có việc gì? Để hai vị chứng kiến chuyện nội bộ nho nhỏ này của nhà họ Diệp chúng tôi, thật ngại quá!"
Ông Diệp cố tình chỉ ra sự tranh đấu trong gia đình, muốn xem phản ứng của hai người này thế nào.
Thanh niên tên Ninh Vũ Triết phản ứng đúng như mong đợi, anh ta mỉm cười nói: "Chúc mừng anh Diệp! Có người nhờ chúng tôi đến chúc mừng anh."
Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lại lần nữa chấn động.
Thật sự không hiểu nổi thái độ của hai võ cổ giả này đối với Diệp Lâm là bạn hay là thù?
Ngay cả ông Diệp cũng có chút bối rối.
Lỡ như đây là người của tên nhóc Diệp Lâm kia thì họ sẽ càng mất mặt hơn.
Chẳng lẽ những hy vọng mà họ đang mong chờ sẽ tan thành mây khói hay sao?
"Ai?"
Diệp Lâm cau mày, cảm thấy nghi ngờ hai người không mời mà đến này.
Ngoài gia tộc võ cổ nhà họ Tần mà anh từng gặp trước đây, đây là lần thứ hai anh nhìn thấy võ cổ giả.
Nhà họ Ninh.
Diệp Lâm chưa từng tiếp xúc với họ bao giờ.
Là ai đã cử họ tới đây?
Trong đầu Diệp Lâm hiện lên mấy ý nghĩ: "Chẳng lẽ là họ Trương đến từ Phụng Thiên sao? Hay chợ đen ở Đông Hải? Hay là?"
"Nhà họ Chu!" Ninh Vũ Triết nói thẳng vào vấn đề: "Ông Chu nhờ chúng tôi tới đây gặp anh!"
"Nghe nói, anh là đại sư am hiểu về phong thủy. Ngay cả Tề đại sư nổi tiếng ở Yến Kinh cũng bại trận dưới tay anh?"
Nhà họ Chu!
Thì ra là nhà họ Chu, một trong mười gia tộc giàu có nhất Yến Kinh!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đồng thời nhớ tới mâu thuẫn giữa nhà họ Bạch và nhà họ Chu, thậm chí trước đó còn có người mất mạng.
Không ngờ nhà họ Chu lại phản công nhanh như vậy, thậm chí còn mời các võ cổ giả đến lật lại tình thế.
Mọi người trong năm đại gia tộc đều sợ hãi, chuyện chẳng lành rồi.
Không ngờ nhà họ Chu lại có thể nhờ người gia tộc võ cổ ra tay?
Cho dù biết Diệp Lâm có sức mạnh vượt trội thì sẽ có bao nhiêu phần trăm cơ hội chiến thắng võ cổ giả?
Thậm chí có thể nói, người bình thường đối mặt với võ cổ giả cũng giống như kiến đối mặt với voi, bị nghiền nát hoàn toàn.
Diệp Lâm đã từng đánh bại võ cổ giả, nhưng đó chỉ là trong trận chiến với liên minh võ đạo, họ giao đấu trong bí mật nên rất ít người biết về điều đó.
Hiện giờ, nhà họ Ninh đích thân đến đây, tất cả mọi người có mặt, thậm chí ngay cả ngũ đại gia tộc bên cạnh Diệp Lâm cũng không khỏi bi quan, không có niềm tin vào Diệp Lâm.
Sau khi biết được nguyên nhân câu chuyện, ông Diệp vui mừng khôn xiết, chợt thấy hy vọng quay trở lại.
Thì ra là nhà họ Ninh đến kiếm chuyện với Diệp Lâm!
Chỉ cần mượn dao giết người, nhà họ Diệp vẫn sẽ là của ông ta.
"Diệp Lâm! Thằng nghịch tử! Dám đắc tội nhà họ Chu, để họ phải mời hai vị đại nhân nhà họ Ninh đích thân tới đây, cháu đáng tội gì hả?"
Ông Diệp lập tức khiển trách: “Thằng nhóc này, còn không mau quỳ xuống xin lỗi hai vị đại nhân đi!”
Chương 199: Lên voi xuống chó
Lời nói của ông Diệp tưởng chừng như đang bảo vệ cháu trai nhưng thực chất lại đang thêm dầu vào lửa.
Nếu như Diệp Lâm thật sự quỳ xuống thì có lẽ người nhà họ Ninh anh cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho anh.
Một khi Diệp Lâm bị thương nặng, mất hết mặt mũi, chẳng phải nhà họ Diệp vẫn sẽ do ông ta nắm giữ đại cục hay sao?
Và sẽ càng tốt hơn nếu Diệp Lâm liều mạng chiến đấu đến cùng với hai võ cổ giả này.
Vậy cũng có nghĩa là Diệp Lâm đang tự tìm đường chết.
Ông ta sẽ mượn tay của võ cổ giả để loại bỏ Diệp Lâm, diệt trừ hậu họa sau này!
Cho dù sau này nhà họ Diệp có phục tùng nhà họ Ninh, ông Diệp cũng sẽ chấp nhận.
Có gia tộc võ cổ làm chỗ dựa, xem ra đây là một lựa chọn không tồi.
Chẳng phải cũng nhờ âm thầm qua lại với võ cổ giả mà nhà họ Chu mới có thể phất lên như diều gặp gió sao?
“Diệp Lâm, cháu đã biết lỗi của mình chưa?” Ông Diệp tiếp tục trách mắng Diệp Lâm.
Mọi người ở bên cạnh lúc này cũng đổ mồ hôi hột thay cho Diệp Lâm.
Đối mặt với hai võ cổ giả khí thế ngút trời, e rằng người mạnh như Diệp Lâm, lần này cũng sẽ phải thừa nhận thất bại?
"Cậu Diệp..." Mọi người trong ngũ đại gia tộc đều thấp giọng nhắc nhở, như muốn khuyên nhủ anh hãy cố gắng chịu đựng, đừng kích động.
"Lâm Nhi!" Diệp Nguyên Cát cũng vội vàng hét lớn, sợ con trai mình không lý trí, làm ra quyết định không thể cứu vãn.
"Diệp Lâm..." Nhìn thấy tình huống này, Susan ở bên cạnh mặc dù không biết gì về võ cổ, nhưng khi nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt mọi người, cô không khỏi cảm thấy sợ hãi, kéo góc áo của Diệp Lâm, không muốn anh hành động bốc đồng.
Còn Diệp Trạch, khi nhìn thấy Diệp Lâm sắp phải chịu nhục nhã thì lập tức ở lại, không vội rời đi nữa.
Cậu ta thầm nghĩ: “Có lẽ lát nữa mình sẽ không phải rời khỏi nhà họ Diệp nữa rồi.”
Bởi vì mệnh lệnh của người chết không còn ý nghĩa gì nữa.
Trong lòng Diệp Trạch thực sự hy vọng Diệp Lâm sẽ tiếp tục cứng rắn.
Và đúng như mong muốn của hai ông cháu họ, Diệp Lâm thậm chí không hề nhượng bộ chứ đừng nói đến việc quỳ xuống xin lỗi.
"Thì ra là nhà họ Chu?" Diệp Lâm chợt nhận ra, mỉm cười khinh thường: “Bọn họ không dám tự mình tới tìm tôi mà lại phái các người tới đây gây náo loạn sao?"
"Xem ra nhà họ Chu cũng chỉ đến vậy mà thôi, suy tàn cũng khó tránh khỏi!"
Nếu bây giờ nhà họ Chu dám đích thân đến đây tìm anh thì coi như có năng lực.
Nhưng hiện giờ bọn họ ẩn núp trong bóng tối, cho dù có võ cổ giả hậu thuẫn cũng không dám lộ mặt, có thể thấy bọn họ rất sợ bị anh đánh bại.
Vậy thì anh cần gì phải bận tâm nữa?
"Nhà họ Chu quả thực chẳng ra làm sao!" Ninh Vũ Triết cũng đồng tình với quan điểm của Diệp Lâm.
Suy cho cùng, để đối phó với một người bình thường mà nhà họ Chu còn phải nhờ đến các võ cổ giả như họ hỗ trợ.
Thực sự yếu đến mức không thể tin được.
"Nhưng nhà họ Diệp các người cũng vậy!" Ninh Vũ Triết tiếp tục nói.
Trong mắt các võ cổ giả, nhà họ Chu, nhà họ Diệp và thậm chí cả mười gia tộc quyền lực nhất Yến Kinh đều giống như con kiến!
Họ có thể ủng hộ nhà họ Chu, nhưng cũng có thể dùng một chân đè bẹp nhà họ Diệp.
Tuy nhiên, tất cả đều nằm trong suy nghĩ của họ.
"Không!" Diệp Lâm lắc đầu: “Anh sai rồi!"
“Ồ?” Ninh Vũ Triết thích thú nhướng mày: “Tôi sai ở đâu?”
Diệp Lâm nói tiếp: “Ngày trước, đúng là nhà họ Diệp cũng giống như nhà họ Chu, không đáng nhắc tới.”
"Nhưng từ nay về sau, ở trong tay tôi, nhà họ Diệp sẽ trở thành tồn tại mà nhà họ Ninh các ông không thể động đến!"
Cái gì?
Những lời này vừa nói ra, hội trường lập tức rơi vào im lặng.
Như thể đã đến một nghĩa trang, mọi người xung quanh đều im lặng như tờ, thậm chí là sợ hãi không yên.
Lời nói của Diệp Lâm dường như đã chọc vào một tổ ong, ngay cả Ninh Tùng Sơn vẫn im lặng ở bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt, trong mắt lộ ra sát ý nồng đậm.
Xong rồi, xong đời rồi!
Một lúc sau, mọi người lần lượt lấy lại bình tĩnh sau cú sốc vừa rồi.
Họ nghĩ, lần này Diệp Lâm đã gây họa lớn, chết chắc rồi!
Một gia tộc thế tục đơn thuần, làm sao có thể được so sánh với gia tộc võ cổ được cơ chứ?
Trở thành một gia tộc mà ngay cả nhà nhà họ Ninh cũng không thể động tới thì lại càng vô lý!
Võ cổ không thể bị xúc phạm!
Tại sao Diệp Lâm dám nói ra những lời ngông cuồng như vậy trước mặt hai võ cổ giả, đúng là muốn chết mà!
Một khi võ cổ giả tức giận, họ thậm chí có thể san bằng nhà họ Diệp trong tích tắc!
"Mẹ kiếp! Diệp Lâm... Cậu điên rồi sao?"
"Xong rồi... Cậu đắc tội võ cổ giả, không cần phải kéo cả nhà họ Diệp chúng tôi chôn cùng chứ?"
"Đúng vậy! Cậu đang muốn hại cả tộc chúng ta sao?"
Lúc này, mọi người trong nhà họ Diệp đều vô cùng hoảng sợ.
Không ngờ tân tộc trưởng vừa mới nhậm chức đã mang tai họa đến cho gia tộc!
"Hai vị đại nhân! Xin hãy tha mạng!"
Lúc này, ông Diệp sợ đến toát mồ hôi lạnh, không ngờ phản ứng cá chết lưới rách của Diệp Lâm.
Ông ta chỉ muốn Diệp Lâm đối đầu với họ một mình, sau đó mượn dao giết người.
Chứ không phải là kéo cả tộc chôn cùng anh!
"Lời nói của tên nghịch tử Diệp Lâm chỉ đại diện cho cá nhân cậu ta, không liên quan gì đến nhà họ Diệp chúng tôi!" Ông Diệp nói: "Cậu ta còn dùng thủ đoạn cưỡng ép tước bỏ vị trí gia chủ của tôi!"
"Nhà họ Diệp chúng tôi thật sự không dám đối đầu với nhà họ Ninh! Xin hai vị đại nhân minh xét!"
Ông Diệp đứng dậy, những người còn lại trong nhà họ Diệp cũng đồng loạt phụ họa theo.
"Đúng vậy! Vừa rồi chúng tôi bị uy hiếp nên buộc phải khuất phục Diệp Lâm."
“Trong lòng chúng tôi, tộc trưởng vẫn luôn là ông Diệp, dù là bây giờ hay sau này vẫn vậy!”
"Cậu ta không phải là người đứng đầu nhà họ Diệp chúng tôi, chúng tôi đã trục xuất cậu ta khỏi nhà họ Diệp từ lâu rồi, cậu ta không thể đại diện cho chúng tôi được!"
Mọi người trong nhà họ Diệp vừa rồi ủng hộ Diệp Lâm đều quay sang phía bên kia và bắt đầu kiên quyết phản đối Diệp Lâm.
Lúc này, tình thế tại hiện trường đã xoay chuyển 180 độ.
Để xem ai lên voi, ai xuống chó đây?
Mọi người đều tỏ ra háo hức chờ đợi.
Chương 200: Không được quỳ
Mọi người trong nhà họ Diệp vốn dĩ ba phải.
Lúc thấy Diệp Lâm mạnh mẽ thì họ có thể từ bỏ chủ nhân cũ của mình để đến bên cạnh Diệp Lâm.
Nhưng bây giờ thấy Diệp Lâm ở thế yếu, bọn họ lại bỏ rơi Diệp Lâm, ngả về phía nhà họ Ninh.
Dù nhà nhà họ Ninh đang đối đầu với người cùng tộc nhưng người nhà họ Diệp vẫn lựa chọn sự an toàn cho chính mình.
Dù sao thì đó cũng là gia tộc võ cổ!
Nhà họ Diệp nhỏ bé của họ sao đủ khả năng động tới được.
Họ chỉ có thể tự bảo vệ mình bằng cách cắt đứt mối quan hệ với Diệp Lâm mà thôi.
“Hai vị đại nhân, các ngài đã thấy rồi đấy.” Ông Diệp nhân cơ hội lên tiếng: “Thằng nhóc này không liên quan gì đến nhà họ Diệp chúng tôi!”
"Nếu có được sức mạnh của hai vị đại nhân, tôi đã xử lý nó từ lâu rồi, sao có thể để nó chạy đi gây rắc rối khắp nơi được!"
Mọi người trong nhà họ Diệp cũng đồng tình: “Đúng vậy! Năm năm trước, cậu ta lái xe đâm chết người. Bây giờ ra tù vẫn không an phận, gây rối khắp nơi, xúc phạm đến các võ cổ giả, đúng là không biết sống chết!"
"Trong nhà họ Diệp của chúng tôi không có người như vậy!"
Trong phút chốc, Diệp Lâm rơi vào tình thế bị mọi người đồng loạt chỉ trích.
Những vị khách xung quanh nhìn thấy điều này không khỏi thở dài.
Nhưng họ cũng không có cách nào, người tới cửa lần này là võ cổ giả, ai dám đứng về phía Diệp Lâm thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Đừng nói là những người khác, ngay cả năm đại gia tộc vẫn luôn ủng hộ Diệp Lâm lúc này cũng sợ hãi, không biết phải làm sao.
Nếu không có bùa chú Diệp Lâm gieo lên người bọn họ, phần lớn bọn họ đã quay đầu bỏ chạy rồi.
Thấy vậy, Ninh Vũ Triết hài lòng gật đầu.
Cậu ta chỉ mới thông báo thân phận gia tộc, không cần mất nhiều công sức cũng có thể kiểm soát tình hình.
Vừa rồi Diệp Lâm được mọi người tung hô, bây giờ chỉ còn lại một mình.
"Diệp Lâm, anh đã nhìn thấy chưa!"
Ninh Vũ Triết kiêu ngạo nói.
"Trong thế giới này, trận chiến cuối cùng vẫn là xem nắm đấm của ai mạnh hơn!"
"Hơn nữa, chúng tôi là gia tộc võ cổ, là thế lực anh vĩnh viễn không thể đắc tội được!"
Một gia tộc thế tục cũng dám so sánh với gia tộc võ cổ?
Họ xứng sao?
“Nhà Chu dù có rác rưởi đến đâu thì vẫn là gia tộc mà nhà họ Ninh chúng tôi bảo vệ.”
Ninh Vũ Triết nói tiếp.
"Anh giết người nhà họ Chu cũng chính là tát vào mặt nhà họ Ninh chúng tôi!"
"Bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn!"
Nói xong, Ninh Vũ Triết giơ hai ngón tay lên.
"Thứ nhất, giống như nhà họ Chu, trở thành người hầu phục tùng nhà họ Ninh chúng tôi!"
"Thứ hai, hôm nay tôi sẽ tiêu diệt toàn bộ nhà họ Diệp của anh, để trên thế giới này không còn nhà họ Diệp tồn tại nữa!"
Cái gì?
Anh ta vừa dứt lời, mọi người trong nhà họ Diệp đầu tiên là bàng hoàng, sau đó là sợ hãi.
Khi nghe lựa chọn đầu tiên, nhà họ Diệp thầm nghĩ, còn có chuyện tốt như vậy sao?
Có thể phục vụ nhà họ Ninh tộc như nhà họ Chu quả là một giấc mơ!
Thế nhưng, nghe xong điều kiện thứ hai, mọi người trong nhà họ Diệp không khỏi cảm thấy khiếp đảm.
Họ sợ Diệp Lâm lại điên điên khùng khùng, không biết tốt xấu.
"Ừm... Xem ra nhà họ Ninh đã nương tay rồi!"
Những vị khách xung quanh nhìn thấy điều này đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong mắt mọi người, hiển nhiên nhà nhà họ Ninh đã cho Diệp Lâm một cơ hội.
Chỉ cần gia nhập nhà họ Ninh và tuyên bố trung thành, họ có thể tránh khỏi kết cục bị thảm sát.
Dù có hai con đường nhưng thực chất chỉ có một.
Bởi vì con đường còn lại là ngõ cụt.
"Diệp Lâm, còn đứng ngây ra đó làm sao? Còn không mau nhanh chóng thề trung thành với nhà họ Ninh đi!"
Ông Diệp nhanh chóng thúc giục Diệp Lâm.
Trước khi Diệp Lâm kịp nói, ông ta đã quỳ xuống.
"Từ nay về sau, mọi người trong nhà họ Diệp chúng tôi sẽ là con chó của nhà họ Ninh!"
Lúc này, hầu hết người nhà họ Diệp cũng quỳ xuống đầu hàng.
Ninh Vũ Triết thấy thế thì không khỏi cười lớn: "Rất tốt, các người sáng suốt đấy!"
Nói cho dễ nghe thì gọi là phục vụ nhà nhà họ Ninh, nhưng trên thực tế chính là làm con chó của nhà nhà họ Ninh!
Cũng giống như nhà họ Chu, dù nhà họ Ninh có đưa ra yêu cầu vô lý đến đâu, nhà họ Chu cũng sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn họ, họ muốn tiền đưa tiền, họ muốn người thì đưa người.
Nhà họ Diệp nhận thức được như vậy là rất tốt.
Điều này khiến Ninh Vũ Triết rất hài lòng.
"Làm chó?"
Tuy nhiên, lời nói của ông Diệp khiến một số thành viên nhỏ tuổi trong nhà họ Diệp cảm thấy bực bội và không thể tiếp nhận.
Họ không cần phải can thiệp vào mối thù giữa Diệp Lâm và nhà họ Ninh, và họ thậm chí không quan tâm đến việc ai sẽ là người đứng đầu nhà họ Diệp.
Tuy nhiên, họ không thể chịu đựng được việc trở thành tay sai của bất kỳ thế lực nào.
Vừa rồi, Ninh Vũ Triết nói ra chữ người hầu đã khiến bọn họ có chút không chịu nổi rồi.
Huống chi ông Diệp còn thẳng thừng nói sẽ làm chó cho nhà nhà họ Ninh?
Là những thanh niên trẻ tuổi lớn lên trong thời đại mới, làm sao họ có thể chịu đựng được khoảng cách địa vị như vậy?
Kết quả là tại hiện trường xảy ra một cảnh tượng kỳ lạ.
Hầu hết mọi người trong nhà họ Diệp, trong đó có ông Diệp đều quỳ lạy nhà họ Ninh.
Tuy nhiên, vẫn có một nhóm thanh niên trẻ tuổi cứng rắn vẫn đứng phía sau, không quỳ xuống theo đám đông.
Thấy cảnh này, Diệp Lâm cũng nhìn họ bằng con mắt khác.
Chỉ ở những người này, anh mới có thể nhìn thấy tương lai của nhà họ Diệp.
Không chịu cúi đầu giống như ông nội và những lão già khác.
“Hả?” Lúc này, nhìn thấy phía sau có mấy thanh niên còn chưa quỳ xuống, Ninh Vũ Triết bất mãn nói: “Những người đó cũng là người nhà họ Diệp sao? Tại sao không bái lạy?”
Ông Diệp quay đầu lại, vô cùng ngạc nhiên.
Vì đúng là vậy thật!
Thế là, ông Diệp lập tức trách mắng: "Sao còn đứng đó? Mau quỳ xuống!"
Trước sự trách mắng của tộc trưởng và áp lực từ nhà nhà họ Ninh, các thanh niên kia bắt đầu dao động.
Lúc này, một thanh niên chừng hai mươi tuổi đứng ra, mạnh dạn nói: “Tộc trưởng, tôi cảm thấy lựa chọn của ông không thích hợp!”
"Nhà họ Diệp của chúng ta có thể duy trì mối quan hệ hợp tác với nhà họ Ninh, tôn trọng lẫn nhau, đôi bên cùng có lợi."
"Nhưng nếu vô cớ trở thành nô lệ của nhà nhà họ Ninh thì chúng tôi khó có thể chấp nhận, bị đối xử như chó lại càng nhục nhã hơn!"
Nghe vậy, ông Diệp lại giật mình, vội vàng mắng: "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy!"
"Có bao nhiêu người muốn mà cũng không được đấy!"
"Một tên nhóc như cậu cũng dám ra lệnh cho cả gia tộc sao? Thật hỗn xược!"
"Cậu có ba giây để quỳ xuống xin lỗi nhà họ Ninh! Nếu không, tôi sẽ lập tức trục xuất cả nhà cậu ra khỏi tộc!"
Đối mặt với lời đe dọa này, các thanh niên kia cũng không thể chịu đựng được nữa.
Cậu ta có can đảm để đưa ra chất vấn.
Nhưng khi nhìn thấy cha mẹ, người thân, bạn bè đều nhìn mình với ánh mắt van xin, khó hiểu và tức giận, lòng cậu ta bắt đầu dao động.
Một lúc sau, hầu hết thanh niên đều bất lực quỳ xuống.
Chỉ quỳ một chân đã là hành động kiên cường cuối cùng của họ rồi.
Cuối cùng, người thanh niên dẫn đầu thở dài bất lực, chuẩn bị quỳ xuống chịu nhục.
"Không được quỳ!"
Một giọng nói chợt vang lên.
Âm thanh như sấm sét, chấn động lòng người.
"Mọi người đứng hết lên cho tôi!"
“Nhà họ Diệp thà chết đứng chứ không thể sống quỳ!"
Bình luận facebook