• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Cuồng long vượt ngục

  • Chương 256-260

Chương 256: Chém giết liên tiếp

“Cẩn thận!”

Thấy vậy, Hoàng Tiềm vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

“Lắm miệng!” Thiết Kim Cương trở tay đánh một chưởng, chưởng phá không đánh cho Hoàng Tiềm ở xa lùi ra vài bước.

“Phụt!” Hoàng Tiềm vừa mở miệng liền hộc máu, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Thực lực giữa hai người họ chênh lệch nhiều như thế, có thể thấy được là thực lực của Diệp Lâm đã mạnh đến mức vượt qua người thường.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Một quyền của Diệp Lâm trực tiếp phá hủy khuôn mặt của Mị Kim Cương. Thế của long quyền, không gì ngăn cản được.

Thiết Kim Cương bắt được cơ hội lướt qua trong nháy mắt, chém một rìu nhanh như chớp về phía Diệp Lâm.

Thiết Kim Cương tin rằng một rìu này có thể chém đứt cả một ngọn núi.

“Đi tìm chết đi!”

Thiết Kim Cương cắn răng, trên mặt lộ vẻ dữ tợn.

Đối mặt với một rìu kề sát bên mình, Diệp Lâm không chút hoang mang, không tránh không né, nhẹ nhàng gọi: “Kiếm đâu!”

Ngay sau đó, hộp kiếm chợt mở ra, phát ra vài tia sáng, bay vút lên cao.

Một thanh kiếm khổng lồ cổ xưa tang thương nằm trong tay Diệp Lâm.

Đó là… Cự Khuyết kiếm!

“Hả?”

Nhìn thấy cái cảnh thanh kiếm chợt hiện ra, Thiết Kim Cương giật nảy mình.

Và thanh kiếm khổng lồ kia đã bị Diệp Lâm nắm lấy, quay người đỡ chiếc rìu của Thiết Kim Cương.

Một tiếng keng lớn vang lên.

Khoảnh khắc kiếm và rìu va chạm nhau, rìu giống như là bị chém đầu, chỉ còn lại cán rìu, còn đầu rìu đã bị kiếm đập nát.

Cán rìu trong tay Thiết Kim Cương thuận thế chém xuống, chém hụt không khí.

“Sao… sao có thể chứ?”

Nhìn vũ khí trong tay mình từ rìu biến thành gậy, Thiết Kim Cương trợn mắt há mồm, dáng vẻ thất thố.

Gã có nằm mơ cũng không ngờ rằng đối phương lại dùng phương thức kia nhẹ nhàng hóa giải thế công của mình.

Ở trước mặt kiếm, rìu dường như trở thành thủy tinh dễ vỡ.

“Kiếm của mày là kiếm gì vậy?”

Trên mặt Thiết Kim Cương lộ ra vẻ khó có thể tin, trong lòng nảy sinh ý định đoạt kiếm.

Gã thầm nghĩ: Nếu thanh kiếm kia rơi vào trong tay mình thì chẳng khác gì như hổ thêm cánh!

Người ta có câu mất cái này được cái khác, mất công này được công kia.

Tuy rằng hiện giờ chiếc rìu thuận tay của mình bị đánh nát, nhưng nếu vì vậy mà có thể đoạt được thanh kiếm kia, thì chính là nhờ họa được phúc.

“Nhãi ranh, đưa kiếm đây!”

Thiết Kim Cương phấn chấn tinh thần, vung hai tay lên, lao về phía Diệp Lâm giống như là một con voi khổng lồ.

Bàn tay to xòe ra giống như là một tấm lưới giăng ra trước mặt.

“Muốn chết hả!” Diệp Lâm lại chém ra một kiếm.

Thiết Kim Cương không chút để ý, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt đắc ý.

“Tao luyện thể đã lâu, đao thương đều chém không đứt, cảnh giới nhập hóa, thực lực tương đương tông sư tâm phẩm, sao mày có thể làm tao bị thương được!”

Lúc nói chuyện, Thiết Kim Cương đã dùng hai tay của mình đi chụp Cự Khuyết kiếm.

Xoẹt!

Ánh sáng sắc lạnh chợt lóe lên, tay giơ cao kiếm buông xuống.

Đôi tay của Thiết Kim Cương nắm chặt mũi kiếm, dường như là định đoạt kiếm.

Có điều, giây tiếp theo…

Rắc!

Có tiếng đứt gãy vang lên, hai tay của Thiết Kim Cương bị một kiếm chặt đứt!

“A!!!”

Thiết Kim Cương nhìn hai tay rơi xuống đất và hai cánh tay cụt trên người, lập tức đau đớn hét thảm thiết.

Một thân luyện thể mà gã tự hào lại bị đối phương dùng một kiếm là phá vỡ?

“A!!! Không thể nào!”

Thiết Kim Cương lùi ra sau một bước, sau đó cắn răng một cái, lao nhanh về phía Diệp Lâm.

Dùng thế của đầu sắt đánh một một đòn!

Vèo!

Diệp Lâm sẽ không cho gã bất cứ một cơ hội đánh trả nào.

Anh lại chém ra một kiếm. Tuy rằng cách nhau vài thước, nhưng mà một kiếm của anh lại tung bay kiếm khí, giống như một sợi xích dài, trực tiếp xé rách ngực của Thiết Kim Cương, để lộ xương cốt và nội tạng bên trong.

“A…” Thiết Kim Cương lại kêu gào thảm thiết.

Ngay sau đó, gã ngã ra sau, rơi vào trong vũng máu.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Diệp Lâm dùng quyền đánh Mị Kim Cương, dùng kiếm chém Thiết Kim Cương, cả quá trình chỉ tốn hơn mười phút.

Thấy Diệp Lâm trước sau chém giết cả ba đại kim cương giống như là chém dưa xắt rau, mọi người xung quanh đều sợ ngây người.

“Ơ… thật là khó tin mà!”

Người nhà họ Trương xem mà ngây ngẩn cả người.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có ai dám tin rằng ba đại tướng dưới trướng Tọa Sơn Điêu, hoành hành Phụng Thiên vài chục năm, lại bị người chém giết trong cùng một lúc.

Hơn nữa, bọn họ gần như là bị nghiền áp, không hề có sức phản kháng.

Lúc mọi người ở hiện trường rơi vào trong cơn chấn động…

Diệp Lâm vẫn chưa dừng tay. Ba thanh kiếm ngắn ở trong hộp kiếm đã trước sau bay lên cao, bay thẳng về phía trần nhà trong đại sảnh.

Một tiếng ầm lớn vang lên.

Xà nhà trên trần nhà trong đại sảnh rộng lớn bị đâm ra một lỗ thủng.

Ba thanh kiếm vòng ở xung quanh, dường như hình thành một lưới kiếm kín kẽ, bao vây một bóng dáng đang ẩn núp.

“Tọa Sơn Điêu!”

Diệp Lâm hét lên: “Nếu tới rồi thì cần gì phải lén lút ở trên đó?”

“Cút xuống dưới cho tao!”

Anh còn chưa nói xong, một tiếng ầm lại vang lên.

Dưới sự ép buộc của ba thanh kiếm, một bóng dáng vạm vỡ giống như hắc thạch từ trên trời rơi xuống, nện mạnh xuống chính giữa đại sảnh.
Chương 257: Uy lực của Tọa Sơn Điêu

Một bóng đen rơi xuống từ trên trời.

Lúc rơi xuống mặt đất, bóng đen lập tức nện ra một cái hố sâu, giống như là thiên thạch rơi xuống.

Bóng đen kia có vóc dáng vạm vỡ, người mặc áo lông chồn, nhìn qua giống như là thú dữ, ánh mắt sắc bén, sắc mặt âm trầm.

“Hay lắm nhãi ranh, thế mà lại có thể nắm giữ tung tích của tao!”

Anh ta nói chuyện bằng giọng điệu khàn khàn.

Tay vung lên, một đôi dao lưỡi liềm nhẹ nhàng đẩy ba thanh kiếm ngắn ra.

Bùm!

Chỉ trong nháy mắt, xung quanh anh ta tỏa ra một luồng khí thế cuồng bạo quét ngang toàn bộ, giống như là gió bão thổi đến, khiến mọi người sôi nổi tránh né.

“Tọa… Tọa Sơn Điêu?”

Lúc thấy rõ khuôn mặt của anh ta, những người từng may mắn gặp mặt Tọa Sơn Điêu đều sợ hãi hô lên.

“Anh ta là Tọa Sơn Điêu hả?”

“Trông đáng sợ quá đi!”

“Là Tọa Sơn Điêu, người tàn nhẫn nhất Phụng Thiên đấy hả?”

Mọi người nhìn chằm chằm Tọa Sơn Điêu, trên mặt đều là vẻ sợ hãi lại tò mò.

“Tam gia!”

Trương Văn Viễn thấy Tọa Sơn Điêu thật sự tới thì vừa kích động vừa sợ hãi, quỳ rạp xuống đất, khóc lóc kể lể: “Tam gia cần phải báo thù cho bọn tôi…”

Đoan Mộc Kỳ thấy vậy cũng vội vàng đi lên, quỳ một gối xuống đất hành lễ, gọi tam gia.

Tam gia là một cách gọi khác của Tọa Sơn Điêu. Bởi vì những năm anh ta vào rừng làm cướp, anh ta có một đám anh em kết nghĩa, anh ta đứng thứ ba, nên gọi là tam gia.

Tuy rằng sau này Tọa Sơn Điêu nổi tiếng Phụng Thiên, đám anh em từng kết nghĩa người thì chết, người còn sống thì trở thành cấp dưới của anh ta.

Và cách gọi tam gia cũng truyền đến ngày nay.

“Pháp khí?”

Lúc này, Diệp Lâm nhận ra một đôi dao lưỡi liềm trên tay Tọa Sơn Điêu không phải là vũ khí bình thường, mà là pháp khí.

Thảo nào nó vừa ra liền đẩy ba thanh kiếm của mình đi.

“Hừ!”

Tọa Sơn Điêu nhìn xung quanh, thấy ba đại kim cương dưới trướng của mình, người chết người bị thương nặng liền giận tím mặt.

“Một đám rác rưởi vô dụng, ngay cả một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, giữ bọn mày lại để làm gì nữa?”

Dứt lời, Tọa Sơn Điêu giơ tay lên, lòng bàn tay dường như có một sức hút mạnh mẽ, hút Thiết Kim Cương và Mị Kim Cương nằm trên đất lại rồi bóp chặt cổ họng bọn họ.

Ngay sau đó, một màn không thể tưởng tượng xuất hiện.

Hai người kia phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. Bởi vì cổ họng bị bóp lại, cho nên không vang lên được một tiếng nào. Có điều, cái vẻ mặt khổ sở tuyệt vọng của bọn họ lại khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.

Chỉ trong chốc lát, hai người kia giống như là cà tím phơi sương, bị Tọa Sơn Điêu hút thành hai xác khô.

“Hít!”

Thấy vậy, mọi người xung quanh đều cảm thấy da đầu tê dại, không nhịn được hít hà một hơi.

“Hai người kia… bị sao vậy?”

“Hình như là… bị đào rỗng?”

“Tọa Sơn Điêu đúng là đáng sợ… thế mà lại hút hai người sống thành xác khô!”

Trương Văn Viễn thấy vậy liền thay đổi sắc mặt.

Tuy rằng ông ta biết rõ Tọa Sơn Điêu tu luyện tà công, cần phải hút tinh huyết của người sống để tu luyện, vậy nên nhà họ Trương bọn họ mới đưa người sống cho Tọa Sơn Điêu.

Bình thường chỉ nghe nói thôi, đây mới là lần đầu tiên Trương Văn Viễn tận mắt nhìn thấy một màn khiến người ta sợ hãi, cũng khiến ông ta lạnh toát cả người, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

“Ha ha…” Ngay sau đó, Tọa Sơn Điêu lên tiếng cười lạnh, chép chép miệng, khen: “Không hổ là tinh huyết của cao thủ, một cao thủ có thể so với một trăm người thường. Tiếc là cao thủ như vậy quá ít, không đủ để tôi dùng!”

Nếu không phải vì thấy hai người bị thương nặng khó chữa, dù có chữa cũng không thể khôi phục thực lực của ngày xưa, Tọa Sơn Điêu là có chút không nỡ hi sinh hai đại chiến tướng của mình.

“Hai người…”

Sau đó, Tọa Sơn Điêu nhìn về phía Lôi Kim Cương và Băng Kim Cương, còn có chút chưa đã thèm.

“Không… tam gia… tha mạng…” Thấy vậy, Băng Kim Cương sợ tới mức liên tục lùi ra sau, cả người phát run.

Tọa Sơn Điêu lại giơ tay lên, hút hai người kia về phía mình, một tay bóp cổ một người, giống như là xách hai con gà vịt chờ làm thịt vậy.

“Không phải hai người thường xuyên muốn so cao thấp hay sao?”

“Vậy bây giờ xem ai chịu được lâu hơn thì sẽ có tư cách ngồi lên vị trí thứ ba trong ba đại kim cương!”

Dứt lời, Tọa Sơn Điêu dùng sức hút tinh huyết của hai người họ, tinh huyết chảy cuồn cuộn vào trong cơ thể mình.

“A…” Hai người giãy giụa, đau khổ nức nở, cho đến khi trợn trắng mắt.

Chỉ một lát sau, Lôi Kim Cương tắt thở trước, rốt cuộc thì lúc nãy đánh với Diệp Lâm, anh ta đã bị thương nặng, bây giờ còn bị hút tinh huyết, thì làm sao có thể chịu nổi.

Ngược lại là Đoan Mộc Kỳ, sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi, đã chịu được tới cuối cùng.

Sau khi nghe Tọa Sơn Điêu nói câu “ông thắng”, Đoan Mộc Kỳ mới nghiêng đầu, tắt thở mà chết.

“Phù…”

Tọa Sơn Điêu mới vừa hút xong tinh huyết của bốn cao thủ, thở ra một ngụm khí bẩn.

Sau đó, trong cơ thể anh ta bùng nổ một luồng lực lượng cực kì mạnh mẽ, khiến cả đại sảnh rung động, giống như là bị động đất.

Mọi người xung quanh thấy vậy đều rất sợ hãi.

“Hay lắm! Hay lắm! Hay lắm!”

Tọa Sơn Điêu nói ra ba từ “hay lắm” liên tiếp, cực kì vừa lòng với lần dung hợp này.

Anh ta có loại cảm giác dùng mãi cũng không hết lực lượng và thực lực đã nâng cao một bước.

“Trương gia chủ!” Lúc này, Tọa Sơn Điêu đột nhiên hỏi: “Ông đã chuẩn bị người xong hết chưa?”

Nghe vậy, Trương Văn Viễn sợ tới mức giật mình, vội vàng khom người nói: “Thưa… thưa tam gia…”

“Ngài muốn mười đồng nam đồng nữ, chuyện này có chút khó làm. Có điều, tôi đã chuẩn bị sẵn mười người sống để cho ngài dùng…”

Diệp Lâm nghe vậy thì nhíu mày.

Không ngờ nhà họ Diệp lại đi bắt người sống đưa cho Tọa Sơn Điêu?

Cái loại hành vi này là đáng chết!

“Thảo nào lúc tới đây, không ai dám đến gần đây.” Hoa Quốc Đống lập tức hiểu ra vấn đề, mặt mày lộ vẻ giận dữ: “Hóa ra các vụ án mất tích bên này đều do bọn họ làm!”

“Ban ngày ban mặt mà dám làm ra loại chuyện cầm thú là bắt người!” Chẳng lẽ phủ Phụng Thiên không quan tâm tới sao?”

Tuy rằng Hoa Quốc Đống đã cố ý nói nhỏ tiếng, nhưng câu nói vừa rồi vẫn truyền vào trong tai Tọa Sơn Điêu.

“Ha ha… nhãi ranh, mày thế mà cũng có tinh thần trọng nghĩa nữa hả!”

Lúc nói chuyện, Tọa Sơn Điêu đã dời mục tiêu sang Hoa Quốc Đống.

“Hay là mày đi tìm chết thay bọn họ đi?”

Dứt lời, Tọa Sơn Điêu lại giơ tay về phía Hoa Quốc Đống.

Một sức hút khổng lồ, giống như là cơn lốc lôi kéo Hoa Quốc Đống vô thức bay lên phía trước.
Chương 258: Sẵn sàng chưa

"Ah!"

Hoa Quốc Đống hét lên một tiếng, toàn thân bị hút vào như một chiếc lá rơi.

"Sư phụ... Sư phụ... Cứu tôi với!"

Diệp Lâm nhìn thấy cảnh này.

Một tay vươn ra nắm lấy cổ chân Hoa Quốc Đống.

Dùng lực kéo anh ta lại.

Nhưng lực hút đáng sợ đó dường như đã khóa chặt Hoa Quốc Đống.

Dù Diệp Lâm chặn ở phía sau, nhưng vẫn có một sức kéo bao quanh người Hoa Quốc Đống.

Trong nháy mắt, da và tóc của Hoa Quốc Đống đã sắp bị xé toạc, ngay cả ngũ quan trên khuôn mặt cũng bị lực hút làm cho biến dạng.

"Hửm? Cũng thú vị đấy!"

Diệp Lâm không ngờ rằng Tọa Sơn Điêu còn có chiêu thức này, Ly Hồn Đoạt Mạng!

Lực hút đáng sợ này nếu được người ở cấp độ cao hơn sử dụng, thậm chí có thể rút linh hồn của một người trong giây lát.

Nhưng Tọa Sơn Điêu chỉ mới trong giai đoạn hút tinh huyết mà thôi.

Lập tức, Diệp Lâm lại dùng tay chặt xuống, giống như chặt đứt một sợi xích, khiến lực hút cực lớn này bị cắt đứt, đồng thời giải cứu Hoa Quốc Đống.

"Hộc, hộc, hộc... Ôi mẹ ơi..."

Hoa Quốc Đống nằm trên mặt đất, thở hổn hển, cảm giác vừa rồi hoàn toàn choáng váng, đầu óc trống rỗng.

"Ừm?"

Tọa Sơn Điêu lại cau mày, đôi mắt đại bàng sắc bén lại nhắm về phía Diệp Lâm.

Không ngờ tên nhóc này lại có thể cắt đứt sức mạnh của ông ta chỉ bằng một đòn.

Thủ pháp dứt khoát và gọn gàng như vậy thực sự đáng ngạc nhiên.

Chẳng trách ba đại Kim Cương dưới sự chỉ huy của ông ta đều bị đánh bại.

Xem ra, họ thua cũng là đúng.

"Hút tinh huyết của người bình thường thì có ích lợi gì?"

Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Muốn hút của tôi không?"

Cái gì?

Nghe được lời này, Tọa Sơn Điêu giật mình, ông ta chưa từng nghe qua yêu cầu nào như vậy.

Điều này có khác gì đâm đầu vào chỗ chết đâu?

"Cậu muốn dùng cách này để khiến tôi tha cho người của cậu, đúng không?"

Tọa Sơn Điêu ngay lập tức hiểu lầm rằng Diệp Lâm muốn hy sinh bản thân để đổi lấy mạng sống của người khác.

"Được! Chỉ cần cậu để cho tôi hút hết tinh huyết của cậu, tôi có thể tha cho những người xung quanh cậu, để bọn họ an toàn trở về Yến Kinh!"

Trong mắt Tọa Sơn Điêu, huyết khí của một cao thủ như Diệp Lâm có thể so sánh với hàng nghìn người bình thường.

Lần trao đổi này rất có lợi!

"Sư phụ, không được!" Nghe được lời này, Hoa Quốc Đống sửng sốt, không ngờ sư phụ lại hy sinh bản thân mình.

"Long Vương! Không cần phải như vậy!" Hoàng Tiềm cũng nói: "Để tôi chặn đường, đưa hai người ra khỏi thành!"

Hoàng Tiềm cũng hiểu lầm rằng với sự xuất hiện đột ngột của Tọa Sơn Điêu, họ sẽ khó có thể thoát khỏi đây bình an vô sự.

Nhưng anh ta không thể để Long Vương hy sinh được, nếu không anh ta sẽ không còn mặt mũi nào quay trở về.

"Ha ha!"

Diệp Lâm thản nhiên bật cười.

"Muốn tinh huyết của tôi, chỉ sợ dạ dày của ông không đủ lớn mà thôi!"

Nghe vậy, Tọa Sơn Điêu đột nhiên trở nên hưng phấn, nhếch miệng cười.

"Tên nhóc, khẩu khí cũng lớn quá nhỉ?"

"Vậy để tôi xem cậu có bao nhiêu tinh huyết cho tôi hút nào!"

Nói xong, Tọa Sơn Điêu lại giơ tay lên, hướng lực hút về phía Diệp Lâm.

Đột nhiên, xung quanh có một cơn gió mạnh.

Diệp Lâm chỉ cảm thấy một lực hút cực lớn hướng về phía mình.

Lực hút này kéo cả cơ thể anh về phía Tọa Sơn Điêu.

Thấy vậy, Diệp Lâm cũng không phản kháng mà lợi dụng tình thế, tung hai bàn tay hướng về phía Tọa Sơn Điêu.

Bùm!

Trong nháy mắt, lòng bàn tay của Diệp Lâm đã chạm vào lòng bàn tay của Tọa Sơn Điêu.

Hai ngón tay đan vào nhau như không muốn người kia rời ra.

“Khà khà!” Tọa Sơn Điêu nở một nụ cười tàn nhẫn, như thể Diệp Lâm đã trở thành bữa ăn của ông ta vậy.

Tuy nhiên, Diệp Lâm không quan tâm, để mặc hai lòng bàn tay đan vào nhau, không tách rời.

"Long Vương!"

Thấy vậy, Hoàng Tiềm nhầm tưởng rằng Diệp Lâm đang bị đối phương hút vào và không thể trốn thoát.

Vì vậy, Hoàng Tiềm giơ long quyền lên, liều mạng tấn công Tọa Sơn Điêu.

"Buông Long Vương ra!"

Tiềm Long Vật Dụng!

Tuy long quyền của Hoàng Tiềm có sức mạnh phi thường.

Nhưng trong mắt Tọa Sơn Điêu, nó chỉ là thứ tầm thường mà thôi.

Ông ta thậm chí còn không cử động.

Ánh sáng mạnh mẽ bùng phát khắp cơ thể ông ta đã đủ để đánh bay Hoàng Tiềm rồi.

Bùm!

Hoàng Tiềm ngã ra xa hơn chục mét, lại muốn đứng dậy chiến đấu lần nữa.

"Hoàng Long!" Lúc này Diệp Lâm mới lên tiếng: "Không cần lo cho tôi! Anh cứ bảo vệ đồ đệ của tôi cho tốt là được, còn lại để tôi tự mình xử lý!"

Sau khi nghe được mệnh lệnh của Long Vương, Hoàng Tiềm biết mình không phải đối thủ của Tọa Sơn Điêu nên tạm thời chỉ có thể bỏ cuộc.

"Tên nhóc, cậu đã sẵn sàng chưa?"

Còn chưa nói xong, Tọa Sơn Điêu đã lần nữa phát động công lực, dùng lòng bàn tay làm phương tiện hấp thu tinh huyết trong cơ thể Diệp Lâm.

"Cậu đã giết chết bốn đại Kim Cương dưới trướng của tôi, tôi sẽ lấy mạng cậu để bồi thường!"

Nghe vậy, Diệp Lâm có phần bất lực, thầm nghĩ, chẳng phải bốn người đó đều chết dưới tay ông và bị biến thành xác ướp sao?

Nhưng anh còn chưa kịp nói thêm gì thì sức lực trong cơ thể anh đã bị Tọa Sơn Điêu hút đi.

“Hút!"

Tọa Sơn Điêu hít một hơi thật sâu, ngạc nhiên khen ngợi: "Tinh huyết này nồng đậm thật! Tên nhóc, thể chất của cậu quả nhiên không tầm thường!"

"Haha... Hay lắm! Vậy thì tôi không khách sáo đâu!"

Tọa Sơn Điêu bay lên, giống như một kẻ phàm ăn, liên tục hút hết sức mạnh tinh huyết trong cơ thể Diệp Lâm.
Chương 259: Sức hút khủng khiếp

Lúc này, hiện trường im lặng như tờ.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai người họ.

Chỉ thấy Tọa Sơn Điêu giống như một kẻ phàm ăn, không ngừng hút hết tinh huyết của Diệp Lâm.

Mọi người đều sững sờ!

“Lần này, tên nhóc họ Diệp chết chắc rồi! Chỉ lát nữa thôi cậu ta cũng sẽ trở thành xác ướp giống như bốn người đó thôi nhỉ?”

"Coi như cậu ta thông minh, thấy Tọa Sơn Điêu xuất hiện, lập tức hy sinh bản thân để cứu những người xung quanh. Nếu không, ba người họ đều sẽ chết ở đây!"

"Haiz, tôi còn tưởng rằng tên nhóc kia đấu vài chiêu với Tọa Sơn Điêu nữa chứ, không ngờ lại tự tìm cái chết? Đúng là vừa đáng thương, vừa đáng tiếc!"

Mọi người đều cảm thán.

"Long Vương..." Hai mắt Hoàng Tiềm đỏ ngầu, muốn tiến lên cứu Diệp Lâm lần nữa, nhưng nhớ tới mệnh lệnh cuối cùng của Long Vương, anh ta cũng không dám phụ sự hy sinh của Long Vương.

Lúc này, do khí thế kinh khủng của Tọa Sơn Điêu nên tín hiệu bị chặn đã được tạm thời khôi phục. Cuối cùng Hoa Quốc Đống cũng gọi được điện thoại cho cha mình.

Mặc dù tín hiệu vẫn rất kém và không liền mạch nhưng Hoa Quốc Đống vẫn có thể thông báo cho cha mình về tình huống khẩn cấp ở phía bên này.

"Cha! Cha mau liên hệ với phủ Phụng Thiên! Bảo bọn họ phái người tới ứng cứu đi!"

“Sư phụ của con... Sắp chết dưới tay Tọa Sơn Điêu rồi!”

“Việc gấp lắm rồi... Nhanh lên cha!”

Hoa Quốc Đống không biết lời nói của mình có truyền đi được hay không, chỉ có thể liên tục gào thét.

Nhìn thấy tình cảnh này, Trương Văn Viễn không khỏi khâm phục tinh thần hy sinh của Diệp Lâm, bỗng trở nên tốt bụng lạ thường.

"Lát nữa hãy chôn cất cất người này tử tế."

"Hộ tống hai người còn lại về Yến Kinh!"

Nói xong, Trương Văn Viễn lại trừng mắt nhìn Hoàng Tam Gia, cố ý nói: “Không bao gồm ông đâu!”

"Để xem lát nữa tôi xử lý ông như thế nào!"

Lòng trung thành nghiêng ngả liên tục của Hoàng Tam Gia đã khiến Trương Văn Viễn hoàn toàn tức giận.

Nể tình sự hy sinh của Diệp Lâm, ông ta có thể buông tha cho Hoàng Tiềm và Hoa Quốc Đống đi cùng.

Nhưng ông ta sẽ không bao giờ tha cho Hoàng Tam Gia và cả dòng tộc nhà họ Hoàng.

"Xong rồi, xong rồi... Lần này thì hết thật rồi..."

Hoàng Tam Gia sợ đến mức ngồi thụp xuống mặt đất, ông ta không ngờ mình nhảy qua nhảy lại, cuối cùng lại nhảy vào vực sâu.

Bây giờ đã không còn hy vọng trở lại, ông ta cũng đang cận kề cái chết.

Cùng lúc đó.

Phải mất một nén hương, Tọa Sơn Điêu mới hút được tinh huyết của Diệp Lâm.

Cứ tưởng đã gần như đã kết thúc.

Nhưng ông ta không ngờ, Diệp Lâm trước mặt vẫn nhìn thẳng vào ông ta với nụ cười nửa miệng, trên mặt mang theo vẻ nhàm chán, như thể không có chuyện gì làm, cũng không hề có dấu hiệu suy sụp.

Dù đã bị hút nhiều đến mức có thể thành một cái xác khô rồi nhưng thậm chí cơ thể của anh cũng không hề thay đổi.

"Hả?"

Tọa Sơn Điêu nhìn thấy cảnh này, không khỏi âm thầm ngạc nhiên.

Không ngờ, tinh huyết trong cơ thể tên nhóc này không chỉ nồng đậm mà còn giống như một dòng sông cuồn cuồn, không bao giờ cạn.

Chẳng trách vừa rồi tên nhóc này lại dám mạnh miệng nói ông ta hút không nổi.

"Ha ha… Được lắm!"

Tọa Sơn Điêu lại lấy lại tinh thần, tăng lực hút lên gấp đôi.

"Cậu đã có nhiều tinh huyết như vậy thì càng tốt, tôi sẽ hút hết!"

Sau đó, lại thêm thời gian một chén trà nữa trôi qua.

Bụng dưới của Tọa Sơn Điêu hơi phồng lên, có dấu hiệu đã “no”.

Công phu tà ma mà ông ta tu luyện không thể hút mãi được, sức mạnh của nó đều có giới hạn, tùy theo sức mạnh của chủ nhân.

Nhưng thấy sức mạnh tinh huyết sắp đạt tới giới hạn, cơ thể ông ta thực sự sắp không thể trụ được nữa.

Nhưng Diệp Lâm trước mặt dường như vẫn không hề hấn gì, tinh huyết trong cơ thể không ngừng lưu chuyển.

Như thể một nguồn nước vô tận, không bao giờ cạn vậy.

"Cái này..."

Cuối cùng, Tọa Sơn Điêu cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Không biết tên nhóc trước mặt này có thể chất gì mà lại có nhiều tinh huyết như vậy, đến giờ mà vẫn có thể chịu đựng được?

Đúng là điên rồ mà!

Không biết Diệp Lâm có chịu nổi hay không, Tọa Sơn Điêu đã sắp không chịu nổi rồi.

"Tên nhóc, xem như cậu giỏi!"

Tọa Sơn Điêu không thể không thừa nhận thất bại, rằng ông ta không thể hút hết trong cùng một lúc.

“Vậy lần sau lại tiếp tục nhé, haha... !”

Vừa nói, Tọa Sơn Điêu không khỏi cười đắc ý, chuẩn bị bắt giam Diệp Lâm, sau đó sẽ mang anh ra ngoài sử dụng trong lần tu luyện tiếp theo.

Bằng cách này, ông ta sẽ có được nguồn cung cấp tinh huyết vô tận.

Điều này tốt hơn nhiều so với việc hấp thụ từ người bình thường.

Tọa Sơn Điêu muốn dừng lại.

Nhưng... Mười ngón tay của Diệp Lâm giống như một chiếc kìm sắt, khóa chặt bàn tay của Tọa Sơn Điêu.

Sức mạnh tinh huyết vẫn đang chảy vào cơ thể Tọa Sơn Điêu.

"Cậu... Cậu định làm gì?"

"Buông ra!"

Tọa Sơn Điêu có chút hoảng sợ.

Ông ta muốn ngừng hấp thu, nhưng đối phương dường như không nghĩ vậy.

Thậm chí sau Tọa Sơn Điêu đã ngừng hút thì vẫn có một luồng sức mạnh ổn định tràn vào cơ thể Tọa Sơn Điêu.

"Cái này…!"

Tọa Sơn Điêu cả kinh!

Hiển nhiên, Diệp Lâm đang chủ động truyền tinh huyết vào trong cơ thể Tọa Sơn Điêu.

"Cậu... Cậu điên rồi à?"

Tọa Sơn Điêu vùng vẫy kịch liệt nhưng không thể thoát khỏi sự trói buộc của Diệp Lâm.

"Sao nào? Không hút được nữa à?"

Diệp Lâm khẽ mỉm cười.

"Nếu không thể hút được nữa thì hãy trả lại gấp đôi đi!"

Dứt lời, lực lượng huyết khí mà Diệp Lâm đẩy vào trong cơ thể Tọa Sơn Điêu lập tức gây ra một làn sóng cực lớn trong cơ thể đối phương.

Ngay sau đó, một sức hút còn đáng sợ hơn ban nãy ngưng tụ ở giữa lòng bàn tay Diệp Lâm.

Tinh huyết trong cơ thể Tọa Sơn Điêu bị điên cuồng hút trở về.

Trong khoảnh khắc, trên người Diệp Lâm xuất hiện một sức mạnh khổng lồ, như muốn nuốt chửng cả người Tọa Sơn Điêu.
Chương 260: Thể chất vật chứa

Trong nháy mắt, công thủ thay đổi!

Tinh huyết mà Tọa Sơn Điêu vừa hút ra khỏi cơ thể Diệp Lâm đã bị hút trở lại thành dòng đều đặn.

Không chỉ vậy, ngay cả tinh huyết của chính Tọa Sơn Điêu cũng bị hút ra ngoài một cách không thể kiểm soát.

"Sao lại vậy được?"

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tọa Sơn Điêu vô cùng kinh hãi, cố gắng hết sức nhưng không thể đảo ngược được tình hình.

Dòng chảy khí huyết trong cơ thể giống như một dòng sông vỡ bờ, không thể dừng lại.

Trong phút chốc, Tọa Sơn Điêu không chỉ trả lại toàn bộ khí huyết vừa hấp thụ mà còn mất đi rất nhiều khí huyết của chính mình, có thể nói là một tổn thất nặng nề.

"Chết tiệt, tên nhóc này! Cậu đang dùng yêu pháp gì vậy?"

Tọa Sơn Điêu nghiến răng nghiến lợi, vì mất quá nhiều tinh huyết nên sắc mặt ông ta dần trở nên tái nhợt.

"Ha ha, ông tưởng rằng chỉ có mình có thể hút tinh huyết của người khác, nhưng không ngờ có một ngày, ông cũng sẽ bị người khác hút lại, đúng không?" Diệp Lâm lạnh lùng mỉm cười: "Đi đêm lắm thì có ngày gặp ma!"

Tọa Sơn Điêu vừa sợ hãi, vừa tức giận.

Cùng lúc đó, đến lượt ông ta muốn thoát ra, nhưng lại bị Diệp Lâm siết chặt ngón tay, không cách nào thoát được.

"Buông ra!"

Tọa Sơn Điêu gầm lên giận dữ.

"Sau gấp quá vậy? Ha ha..." Diệp Lâm lạnh lùng nói: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ bắt ông phải trả lại gấp đôi!"

Cùng lúc đó, tinh huyết trong cơ thể Tọa Sơn Điêu vẫn không ngừng tràn ra.

"Tên nhóc này, cậu muốn chết sao?"

Tọa Sơn Điêu gầm lên giận dữ, hai tay cánh tay phát huy sức lực.

Muốn ném Diệp Lâm đi.

Tuy nhiên, trọng tâm của Diệp Lâm lại dịch chuyển xuống phía dưới, như thể rễ cây ăn sâu vào lòng đất.

Cho dù Tọa Sơn Điêu có cố gắng thế nào cũng không thể lay chuyển được Diệp Lâm.

"!"

Tọa Sơn Điêu lại kinh hãi, ông ta không ngờ sức mạnh cánh tay mình lại không thể lay chuyển được đối phương.

"Ah!"

Sau đó, Tọa Sơn Điêu dùng hết sức lực, tách hai tay ra, định xé Diệp Lâm thành hai nửa.

Tuy nhiên, cánh tay của Diệp Lâm lại như nặng ngàn cân, không thể lay chuyển được.

"Ha ha..." Diệp Lâm cười nhạo, ung dung bất động.

"?"

Tọa Sơn Điêu hoàn toàn hoảng sợ.

Đây là lần đầu tiên trong đời ông ta thua một cách triệt để như vậy.

Ông ta đã cố gắng hết sức, nhưng không những không thể di chuyển một phân, mà đối phương thậm chí còn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, như thể anh vẫn đang giữ sức.

Chẳng lẽ… Tên nhóc này có thần lực sao?

Hơn nữa, điều khiến Tọa Sơn Điêu cảm thấy vô cùng sơ hãi chính là lượng tinh huyết mà ông ta hút vào đã vượt quá sức chịu đựng của người thường, thậm chí ngay cả ông ta cũng gần như bị nổ tung.

Mà đối phương lại hút lại gấp đôi, không những hút vào cùng một lúc mà còn lại không tỏ vẻ khó chịu gì cả.

Rốt cuộc thể chất của tên nhóc này là gì đây?

Hút nhiều bao nhiêu tinh huyết, sao còn có thể bình tĩnh như vậy?

Điều này giống như một người ăn một bữa ăn cho mười người vậy, lượng thức ăn lớn như vậy sao có thể không khiến người ta ngạc nhiên cho được?

Tọa Sơn Điêu đã tự cho mình là vua trong việc hút tinh huyết của con người rồi.

Không nhờ núi cao còn có núi cao hơn, hôm nay ông ta lại gặp được một người có sức hút kinh khủng hơn cả mình.

Giống như một ác quỷ đầu thai đến thế giới này vậy!

"Ha ha!"

Diệp Lâm không hề sợ hãi, bình tĩnh mỉm cười.

Anh đã hút vào gấp đôi lượng tinh huyết một cách dễ dàng.

Ít ai biết rằng, anh có một thể chất “vật chứa” đặc biệt.

Cũng chính nhờ thể chất đặc biệt có thể chứa được cả trăm dòng sông này mà Diệp Lâm đã học được tất cả các tuyệt kỹ của một trăm tù nhân trong ngục.

Với thể chất “vật chứa” như thế này, dù có học hành, chịu đựng hay hấp thụ thứ gì, anh cũng có thể tiếp nhận tất cả mà không cần tốn chút sức lực nào.

Đối với người bình thường, có thể thành thạo một hai tuyệt kĩ sẽ cần vô số nỗ lực, nhưng đối với Diệp Lâm mà nói, chuyện đó chỉ đơn giản như uống nước mà thôi.

Tại thời điểm này.

Mọi người xung quanh cũng mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, đồng thời nhận thấy những thay đổi kì lạ giữa hai người.

Từ một Tọa Sơn Điêu ngang ngược hấp thụ tinh huyết của Diệp Lâm, đến vẻ mặt kinh hãi, cuối cùng là tiếng hét tuyệt vọng của ông ta, cho thấy thế trận đã hoàn toàn thay đổi.

Ưu thế tuyệt đối của Tọa Sơn Điêu dần dần biến thành bất lợi, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, cũng không khỏi ngạc nhiên.

"Bên đó xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao trông Tọa Sơn Điêu lại giống như muốn thoát khỏi Diệp Lâm vậy?"

"Không biết nữa! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tam Gia hoảng loạn như vậy, thậm chí trong mắt còn có... Một tia sợ hãi!"

Không sai!

Tọa Sơn Điêu được mệnh danh là người mạnh nhất ở Phụng Thiên, không ngờ lại lộ ra một tia sợ hãi.

Mọi người đều không thể tin vào mắt mình.

Tọa Sơn Điêu đang sợ hãi ư?

Ông ta sợ cái gì vậy?

Tên nhóc họ Diệp đó sao?

"Tam Gia... Sẽ không thua chứ?"

Cuối cùng, có người lẩm bẩm điều gì đó. Sau khi nói ra, ngay cả anh cũng bị sốc và cho rằng điều đó là không thể.

Người mạnh nhất Phụng Thiên làm sao có thể bị đánh bại bởi một chàng trai trẻ vô danh được?

Đúng là nực cười!

"Hút!"

Cuối cùng, Diệp Lâm đã hút đủ tinh huyết cho mình sử dụng.

Không hổ là tinh huyết của cao thủ hàng đầu, sau khi dung nhập vào cơ thể, toàn thân anh dường như dâng lên một luồng sức mạnh vô tận.

Tuy nhiên, loại phương pháp tu luyện hút tinh huyết của người khác này dù sao cũng là tà môn ngoại đạo.

Diệp Lâm không muốn sử dụng nhiều.

"Vậy cũng tạm ổn rồi!"

Diệp Lâm buông tay ra.

Trong khoảnh khắc, như được đại xá, Tọa Sơn Điêu lập tức vung tay ra và lùi lại phía sau.

Giờ đây, đối mặt với Diệp Lâm, ông ta có một cảm giác sợ hãi và tránh né như vừa bị rắn cắn vậy.

Thấy vậy, mọi người xung quanh càng thêm ngạc nhiên và sửng sốt.

Diệp Lâm chẳng những không bị hút vào xác ướp, mà Tọa Sơn Điêu thậm chí còn bị cắn ngược lại, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

"Chết tiệt!"

"Đồ khốn!"

"Tôi sẽ giết cậu!"

Đây là lần đầu tiên Tọa Sơn Điêu rơi vào tình huống thê thảm như vậy trước mặt mọi người.

Hình ảnh bất khả chiến bại trong lòng họ dường như đã vỡ tan thành từng mảnh.

Sau khi Tọa Sơn Điêu hít một hơi và bình tĩnh trở lại, sự ngạc nhiên và sợ hãi trong mắt ông ta cũng dần dần tiêu tan.

Một lần nữa lấy lại tinh thần, cặp lao lưỡi liềm chợt lóe sáng.

Việc hút tinh huyết của người khác chỉ là một phương pháp tu luyện bằng đường tắt của Tọa Sơn Điêu.

Tuyệt kĩ thực sự nổi tiếng của ông ta nằm ở cặp dao lưỡi liềm trên tay.

Tọa Sơn Điêu nổi tiếng giang hồ với ba đặc điểm độc đáo là đôi mắt, đôi chân độc đáo và vũ khí.

Khả năng quan sát đối thủ, sức mạnh đôi chân có thể đi trên núi tuyết cũng như mặt đất bằng phẳng và cặp dao lưỡi liềm vô song. Không biết bao nhiêu cao thủ đã chết dưới cặp dao lưỡi liềm đó, trở thành vong hồn chôn trong Núi Trường Bạch.

Tọa Sơn Điêu để lộ ra cặp dao ra, có ý định chặt Diệp Lâm thành từng mảnh để trút hận!

Đối mặt với cặp pháp khí kia, Diệp Lâm không dám lơ là, lấy Cự Khuyết Kiếm ra.

Ngay khi hai người họ chuẩn bị đối đầu với nhau một lần nữa.

"Dừng lại!"

Một âm thanh từ bên ngoài truyền đến.

Theo sau là hai đội quân xếp hàng tiến vào dinh thự nhà họ Trương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng long vượt ngục
Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom