• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full 16 năm hối tiếc-16 năm hạnh phúc(toàn bộ)

  • kỳ 14

Tôi quay đầu lại gần như ngay lập tức,giọng nói này tôi chẳng lạ gì,là giọng chú long

Chú thấy đúng chắc là tôi,bèn từ từ tiến lại,vẻ mặt đanh thép với dáng điệu của 1 chiếc xe tăng đang tiến vào đồn địch,tôi vô thức lùi lại 2 bước,nhưng phía sau đã là cánh cửa

Chú đặt tay lên vai tôi,đối với tôi bây giờ,chú có vẻ như sắp đưa tôi đi đầu thai tới nơi

Chú lên tiếng,giọng lạnh tanh:

-cháu cũng lớn gan đấy nhỉ! Con gái chú mà cũng dám động vào

Tôi lí nhí:

-cháu...cháu...

-chú nói trước,chú không để yên như thế đâu!

-nhưng...cháu...cháu thực lòng yêu cô ấy mà!

-cháu? Thật sao?

-cháu chắc chắn!

Khi không khí trong phòng sắp xuống đến độ không tuyệt đối,hàn tuyết bước vào,thấy bố mình và tôi đang đối mặt,cô biết bố cô vừa nói gì với tôi,cô lên tiếng bênh tôi:

-bố! Đừng làm khó anh ấy nữa!

-“anh” cơ à! 2 đứa có vẻ thân lắm nhỉ!

Thấy bố hàn tuyết bắt đầu mắng cô ấy,tôi vận dụng hết dũng khí của 1 thằng đàn ông,lên tiếng:

-chú! Dù cháu rất tôn trọng chú,nhưng chú không có quyền gì tác động đến quyết định chung của chúng cháu! Cháu xin phép!

Nói rồi tôi định kéo tay hàn tuyết ra ngoài,chú long đột nhiên kêu lên:

-khoan đã!

Tôi ngoảnh lại,thấy nét mặt chú từ cứng nhắc đã dãn ra,chú vui vẻ:

-có vẻ 2 đứa rất thật lòng nhỉ! Vậy chú không có gì để nói nữa,nhưng,cháu nhớ phải chăm sóc tốt giúp chú,nếu không chú sẽ tìm cháu tính sổ!

Chú long không phải ghét bỏ gì tôi,chú chỉ là làm một bài kiểm tra nhỏ,chú vốn là một cựu binh,khuôn mặt chú khi nghiêm túc thì cho dù là binh lính của đế quốc mạnh nhất thế giới hay của quốc gia tỉ dân thấy còn phải sợ hãi 6 phần,đừng nói 1 thằng nhóc như tôi,chú nhìn tôi lớn lên từ nhỏ,biết rõ tôi từ đỉnh đầu đến gót chân,cái gì cũng tốt,ông chỉ cần xem tôi có thật lòng với con gái ông không thôi

Thấy ông nói vậy,dù cho tôi có bị vấn đề não bộ cũng biết chú đã ngầm đồng ý,tôi vui sướng:

-thật sao chú?

-thật chứ,chú đã bao giờ lừa cháu đâu,nhớ chú dặn đấy nhé!

-dạ vâng ạ,chú!

-gọi chú gì nữa,gọi bố đi con trai!

Hàn tuyết thấy bố mình pha trò,tuy cũng buồn cười nhưng xấu hổ quá:

-bố! Bố đừng nói vậy chứ

Tôi lên tiếng:

-bố chúng ta nói vậy cũng đúng mà!’

-từ khi nào bố em thành bố anh rồi vậy?

-từ lúc anh quyết định theo đuổi em chứ đâu!

-anh lấy gì để chắc chắn thế...

Chú long chen ngang,chú nói:

-chú vẫn ở đây mà,2 đứa đợi 1 lát chứ!

Chú nói rồi rời đi,để lại chúng tôi đang dở khóc dở cười phía sau...

Vậy là đã xong,nhưng tôi còn việc khác phải làm

Tôi và hàn tuyết vừa giống như 1 cặp tình nhân thẹn thùng giây trước,giây sau đã hóa thành 2 kẻ hóng chuyện,chúng tôi lẻn ra cửa để nghe trộm anh hoàng và thanh liên,à không,là chị dâu tương lai của tôi,đang trò chuyện rất vui vẻ

Nội dung cuộc nói chuyện càng ngày càng trở nên muôn hình vạn trạng,rồi,giống như một ngôi sao gần như đã chết,nó sụp đổ vì hết nhiên liệu,hết chủ đề để nói,cuộc trò chuyện có nguy cơ rơi vào bế tắc,tôi bèn lao ra giải vây

Tôi giả bộ từ trong nhà đi ra,thấy anh hoàng nên mới lên tiếng:

-anh có muốn đi uống nước một chút không,vừa hay mọi người đều ở đây cả

Tôi liếc sang thanh liên,ánh mắt mang ý cười

-cả chị cũng đi theo nhé!

Thanh liên sững người,trước nay tôi không phải vẫn gọi cô ấy là “cô” hay sao? Sau mấy giây chần chừ,cô mới nói:

-được thôi,chủ tịch

-ấy đừng gọi em là chủ tịch,cứ gọi em là em là được!

Trước cách xưng hô kì lạ này của tôi,thanh liên rất bất ngờ,nhưng chưa đợi cô ấy phản ứng,anh hoàng đã chen ngang:

-chủ tịch? Chủ tịch nào cơ?

-là em

-em là chủ tịch từ khi nào thế?

-chuyện đó dài dòng lắm,nhưng đại khái thì là trò chơi em tạo năm ngoái lúc anh về ấy,bây giờ chị ấy là nhân viên của em

-à,cái đó hả,nó quả thật rất triển vọng...

Anh chưa nói hết câu,tôi đã rời đi trước,tôi quăng cho anh ánh mắt cuối cùng trước khi ra cổng,cái ánh mắt đó anh ấy thấy rất quen,à phải rồi! Không phải là ánh mắt anh đã dùng khi bắt gặp 2 đứa ở sân năm ngoái,chẳng lẽ tôi lại coi thanh liên là chị dâu rồi cũng nên,công nhận,tên nhóc này mũi cũng thính thật...

Chạy 1 chuyến taxi,chúng tôi đến 1 quán nước gần trường cấp 3 của tôi,vừa gọi xong món,tôi đã bắt đầu đau bụng 1 cách có chủ đích,tôi liền bảo hàn tuyết đưa tôi ra trạm xá 1 chút,còn lại phải nhờ vào bản thân anh rồi!

Hàn tuyết hỏi tôi:

-thế này có được không nhỉ?

-được mà!

-vậy thì cũng nên nhẹ thôi chứ!

-để lần sau vậy,lần này anh phải để lại dấu vết mới được!

-thôi được rồi...

-họ có đến được với nhau không nhỉ?

-kế hoạch do anh lập mà,đâu phải em...

Phía bên kia,hai người vẫn đang trong trạng thái ngại ngùng,đột nhiên anh hoàng nhớ ra,thanh liên là bạn học của tôi,vậy thì hẳn cũng là dân IT

-em có thích chuyên ngành công nghệ thông tin không?

Thanh liên cũng đang bị đè nén bởi không khí ngột ngạt,nghe thấy câu hỏi này như nhận được cọng rơm cứu mạng,nói như reo:

-em có đó! Anh cũng vậy à?

Trong phút chốc,ngôi sao đang lụi tàn kia như lạc vào tinh vân,nguồn thông tin như thủy triều,chủ đề tuôn ra như suối,sau hơn 2 tiếng,lúc tôi quay về,anh hoàng đã thành công trao đổi liên lạc với thanh liên

-anh còn nợ em 1 bữa ăn đấy!

-biết rồi,sau này khi nào gặp anh dẫn em đi!

Vậy là chúng tôi đã thành công sống qua cuối tuần này,vừa lên đến nơi,2 đứa lần lượt đi ngủ

Tôi vào sau hàn tuyết 1 chút,sự mệt mỏi đánh gục toàn bộ cơ thể tôi,tôi không thèm bật điện lên nữa mà ngủ ngay

Sáng hôm sau,hàn tuyết tỉnh dậy,cảm nhận được 1 vật ấm áp trong vòng tay mình,cảm giác đó rất gây nghiện,cô siết càng chặt,một tiếng “ui da” vang lên,cô mở mắt ra,thấy thứ cô đang ôm lấy là... cánh tay tôi,cô liền nhanh chóng bỏ ra

-sao anh lại ở đây!

-anh phải hỏi em ấy! Đây là phòng anh mà!

Cô nhìn xung quanh,đúng là phòng tôi thật

Té ra tối qua cô ấy buồn ngủ quá nên vào nhầm phòng,tôi vào cũng chẳng bật điện nên không để ý,đến gần 4 giờ thì cô ấy ôm cứng cánh tay tôi,tôi mất ngủ từ khi đó đến giờ

Cô ấy đỏ mặt kéo chăn lên che ngực:

-anh không làm gì em đó chứ?

-chắc chắn là không rồi! Anh-một bậc chính nhân quân tử đường đường,sao có thể làm thế được!

Cô ấy chú ý đến phần lồi lên giữa 2 chân tôi,mặt càng đỏ hơn,lắp bắp:

-thế...thế...cái đó...

Tôi vội ngồi dậy lấy tay ụp vào:

-anh nói đây là phản ứng sinh lý,anh không kiểm soát được em có tin không?

-em mới không tin,em là cô gái xinh đẹp thế này,anh như vậy cũng bình thường thôi...

Tôi không phản đối,chỉ vì cô ấy đúng là đẹp thật

Hàn tuyết chuyển giọng dịu dàng,nũng nịu với tôi:

-thôi đi đã,anh yêu,cho em hôn một cái đi...

-em chờ anh 5 phút,em đi đánh răng trước đi đã

Từ ngày hôn nhau lần đầu tiên,câu cửa miệng của cô ấy đã trở thành hôn,sáng nào cũng phải thế,ngày càng dính tôi,thật hạnh phúc cho tôi!

Vừa vệ sinh cá nhân xong,cô ấy nhảy tót vào lòng tôi,người cô ấy rất nhẹ,như 1 con mèo nhỏ vậy,chúng tôi bắt đầu màn hôn buổi sáng,nói thật thì,nếu có để ai vào ở đây,ngày nào cũng phải thấy cảnh này thì cho dù có người yêu rồi cũng phải chạy dài

Kết thúc “công việc”,tôi chép chép miệng,hôm nay hình như là son dưỡng vị anh đào,tất nhiên rất ngon,nhưng trước khi “ăn” thêm miếng nữa,tôi phải ăn sáng đã,tôi bắt đầu nấu bữa sáng

Hàn tuyết ngồi ở phòng khách chờ,gật gà gật gù trước chiếc bàn trà,rồi từ từ,từ từ lim dim mắt lại,trong mắt chỉ còn bóng tối

Đột nhiên,một cảm giác ấm lướt nhẹ trên môi cô,chỉ trong vài giây thôi,cô sực tỉnh

Đó là tôi,vừa quay lại với bữa sáng và cũng để “ăn” phần còn lại

Trong khi chúng tôi vui vẻ thưởng thức bữa sáng tại gia thì bên kia,khải và em gái tôi đang chat chít linh tinh gì đó,tôi cũng chịu,chỉ thấy khải cười lên vui vẻ mỗi khi đọc tin nhắn,tên lưu danh bạ của em tôi trên máy nó đã đổi thành tên thân mật với 1 emoji trái tim bên cạnh

Cuộc sống dần trở lại yên bình,ít nhất là với tôi và mọi người trong trường

Chỉ hơn 3 ngày trước,cha của tên tài kia đã được đưa đi mặc áo có số,cơm bưng nước rót rồi,với danh sách tội trạng dài gần 1 trang A4,tôi nghĩ phải không dưới 30 năm

Đối với 1 thời đại thông tin thiếu hụt như hiện tại,1 vụ việc như vậy đã làm dậy sóng cả 1 khoa,và một vài khoa lân cận ở trường tôi

Ngày đến rồi lại đi,mặt trời mọc rồi lặn,nhật nguyệt thay phiên tỏa sáng trên trời,3 năm đã trôi qua,cuộc sống của chúng tôi chỉ có vậy,lặp lại nhưng không đơn điệu,giản dị nhưng không nhàm chán,chúng tôi vẫn trao nhau từng cái ôm,từng nụ hôn mà không cảm thấy thời gian trôi lửng lơ trên đầu

Điều duy nhất có thể chạm tới cái cuộc sống trên mây này của chúng tôi là những gì còn níu kéo chúng tôi quyến luyến cõi trần đầy bụi bặm này,là ông anh hoàng của tôi và thằng em khải của tôi

Họ đều không cùng huyết thống với tôi,nhưng họ rất thân thiết với tôi,coi như anh em 1 nhà

Quãng thời gian này,có 4 sự kiện có tính chất tuy 2 mà 1 đã xảy ra

Thứ nhất là anh hoàng có “gì đó” với thanh liên

Thứ 2 là thanh liên đã trở thành chị dâu có khả năng cao

Thứ 3 là khải đã có quan hệ mập mờ nào đó với em gái tôi

Và thứ 4,chắc chắn là khải đã trở thành em rể tương lai của tôi,còn bố mẹ tôi có cho nó vào không thì không ai biết,vì họ chưa biết chuyện này

4 việc này có bản chất là 2 việc,tức là có chung 1 ý nghĩa,nhưng lại cực kì khác nhau về nhân vật và quá trình

Nói thế là tôi cũng chẳng có cơ hội cho họ thấm nhuần triết lí yêu thương giữa 2 chúng tôi như trước đây nữa,buồn quá thể
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom