• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full 16 năm hối tiếc-16 năm hạnh phúc(toàn bộ)

  • kỳ 12

Bóng tà dương đổ xuống qua ngọn núi,che khuất 1 vùng bên dưới,con đường trở về cũng thiếu dần ánh sáng

Vì khi về là xuống dốc nên chúng tôi đi rất nhanh,có thể nói là hơi quá nhanh,tôi còn suýt mấy lần chuyển từ đi bộ thành lăn xuống núi,ráng chiều chưa tan đã xuống đến chân núi,trở về thị xã

Tối này chúng tôi đặt đồ ăn ngoài,ban đầu thấy hơi thiếu đề tài trò chuyện,tôi cũng định hỏi xem có ai ăn thịt trâu gác bếp không,3 cái đầu như hẹn giờ mà lắc cùng nhịp,tôi đành thôi

Ăn món dầu mỡ thế này làm cho cảnh vật mất hết cả nên thơ,nhưng thôi,vì màn chính không nằm trong bữa tối đó

Lòng tôi thì hừng hực quyết tâm,lòng hàn tuyết cũng cháy bỏng,nhưng là vì tò mò,sự tò mò này đã theo cô 3 ngày nay,kể cả có nghe tiếng lòng tôi cô ấy cũng không tài nào biết được,cô ấy rất muốn biết,nhưng không thể,có điều,cô ấy cũng lờ mờ đoán ra,cũng sẵn sàng chấp nhận nó...

Ăn bữa tối xong,điểm đến tiếp theo,cũng là cuối cùng mà chúng tôi sẽ đến là chợ tình,một khu vực hoàn hảo cho kế hoạch của tôi

Dạo chơi trong con đường ngập ánh đèn lồng,trái tim của chúng tôi như hòa chung 1 nhịp,ánh đèn soi sáng con đường chúng tôi đang bước đi

2 người kia,vì không muốn làm bóng đèn nên đã đi chơi ở chỗ khác từ lâu,chỉ còn 2 chúng tôi

Một vách đá vắng người,tôi và hàn tuyết đang ngồi ngắm cảnh vật trong màn đêm

Tôi nói ra 1 câu nói,mà có lẽ từ rất lâu,tôi đã luôn muốn nói,một cơ hội đang hiện ra ngay trước mắt,chắc chắn phải tận dụng:

-hàn tuyết,anh...anh thích em!

Điều bất ngờ là,Hàn tuyết không có phản ứng gì,chỉ ngẩng lên cười nhìn bầu trời sao

...
...
...
...

Sau 1 chốc im lặng,cô ấy đột nhiên lên tiếng:

-thật không công bằng! Phải không?

Tôi ngơ ngẩn,không hiểu cô ấy nói có ý gì,cô mỉm cười:

-anh đã nói một lần rồi,giờ phải là lượt của em

Cô ấy kéo cổ áo tôi,2 khuôn mặt kề sát vào nhau,một âm thanh nhẹ nhàng,mãi âm vang trong trái tim tôi:

-em cũng thích anh! Từ giờ trở đi,anh chỉ thuộc về mình em thôi!

Nói rồi cô ấy kéo mạnh hơn,2 đôi môi chạm vào nhau,thật ấm áp và dễ chịu,như dòng nước suối trong vắt của mùa xuân đang quét qua đôi môi tôi...

Tôi ngẩn ra,đến khi nụ hôn đó kết thúc,tôi vẫn ngẩn người như vậy,tôi...tôi bắt đầu khóc

Khóc vì cái gì ư?

Tôi không biết

Có lẽ là hối tiếc,có lẽ là hạnh phúc,có lẽ là thứ khác...

Nhưng chúng đều không quan trọng,tôi ngừng khóc,và bắt đầu cười

Giây phút này,tôi có lẽ là người hạnh phúc nhất thế gian,chỉ trong 1 khoảnh khắc đó thôi

Những giọt nước mắt đó đều không cần thiết nữa,chúng đều đã bị hàn tuyết lau sạch khỏi khóe mắt tôi

Cả trong tâm tưởng của tôi và thực tế,cả trong cuộc đời,cả trong tương lai,hiện tại và quá khứ,trong mọi kiếp làm người của tôi

Quả thật,tôi không còn gì để hối tiếc nữa,nhưng cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục

Vì tôi còn có bố mẹ,gia đình và cô ấy...

2 người “dư thừa” kia thấy chúng tôi đỏ mặt nắm tay bước lại thì cũng hiểu ngay ra kết quả,không hẹn mà cùng nhau cười rồi tự mình đi trước

Chuyến xe đêm xuất phát trở về hà nội,nó vẫn giống như lúc đến,vẫn là những người đó,vẫn là chiếc xe đó,nhưng trên đó đã có thêm 1 cặp đôi danh chính ngôn thuận,một cặp đôi ngọt ngào hạnh phúc đủ để viết nên cả 1 câu chuyện tình đẹp...

Đây có phải 1 kết thúc không?

Tôi có thể chắc chắn với mọi người,là không

Mục tiêu của tôi không phải 1 tình yêu đẹp,tôi muốn 1 cuộc đời đẹp,1 cuộc đời có cô ấy

Câu chuyện của chúng tôi sẽ mãi còn lại,có lẽ không có một ai,một cái gì có thể ghi lại toàn bộ nó,nó sẽ không khép lại như một văn bản,một hình ảnh hay 1 video,nó sẽ mãi đi theo cả cuộc đời tôi,đến khi tôi già đi và chết,miễn là chết bên cô ấy,có lẽ câu chuyện sẽ tiếp tục ở chốn thiên đường chăng? chẳng ai đoán định trước được cả,biết thế thôi đã...

Dòng suy nghĩ ngổn ngang của tôi bị cắt ngang bởi tiếng còi xe bất chợt,xe đã vào bến,một ngày mới,lại là đi học,lại là một ngày mệt nhọc,nhưng tôi mặc kệ chúng

Đi bên hàn tuyết,tay trong tay,thời gian bỗng như dừng lại,ít nhất là trong tâm trí tôi

Cảm giác mới yêu là vậy sao? Đứng gần người mình thích,nhịp tim đập nhanh hơn,suy nghĩ trở nên lu mờ

Tôi mơ mơ màng màng trở về trường,đến cổng,hàn tuyết quay về phía tôi,khé nhón chân hôn lên gò má tôi,rồi xấu hổ quay đầu chạy đi về phía kí túc xá của mình

Tôi mỉm cười,sải bước về phía kí túc xá nam

Ngày chưa hết nghỉ lễ,ai cũng chưa đi làm,tôi lẻn vào kí túc

Đột nhiên tôi cảm nhận được 1 kẻ đang lén lút theo dõi,tôi lập tức quay lại:

-ai! Là ai đó!

-anh giang,bình tĩnh,em đây!

Hóa ra là khải,chắc cũng vừa trốn vào,nó đi tiễn con bé linh nên về muộn hơn tôi mấy phút,nó mở miệng trước:

-anh với lý hàn tuyết bây giờ là sao rồi?

-gọi lý hàn tuyết gì nữa! Gọi chị dâu cho quen dần đi!

-hai người ở bên nhau rồi à?

-ờm..thì ừ!

-tốt quá nhỉ!

Khải chỉ nói vậy,rồi im lặng bước theo tôi về phòng 312

Vào đến nơi,bách-tên độc thân nhà xa này đang ngủ ngáy khò khò,chúng tôi bèn im ỉm đi ngủ

Về muộn nên chúng tôi đánh ngay 1 giấc đến sáng bảnh,may mà sáng này không có tiết,3 tên lười nằm yên như 3 người bị liệt,nếu không phải ngón tay còn động,mắt còn lướt qua trang sách hay cái màn hình thì ai nhìn vào cũng tưởng chết

Khôi mở cửa bước vào,thấy phòng lạnh lẽo im ắng y hệt cái nhà xác,bèn nói:

-sao ai cũng ủ dột thế! Đi ra ngoài hít thở không khí đi chứ!

-chẳng có hứng gì mà làm cả!

3 tên đồng thanh lên tiếng,đột nhiên,khải nhớ lại 1 chuyện có tính cực kì kích thích,đó là chuyện...của tôi

Chẳng quá 20 giây,2 người kia đã hiểu ra sự việc,bèn lôi tôi ra chất vấn:

-sao anh dám phản bội tổ chức? Đã hứa sẽ cùng nhau độc thân mà!

-anh nào có hứa bao giờ! Mấy cậu nhớ lại coi!

Họ hồi tưởng,ừ nhỉ! Căn bản là tôi chẳng hứa gì như vậy cả,vậy thì đành phải chấp nhận 1 năm học có nguy cơ sặc mùi chua loét của tình yêu,tất nhiên,là tình yêu của tôi,trước khi tìm họ được bạn gái cho chính họ

-ừ,hình như đúng là anh chưa có hứa,nhưng mà,nếu khi nào anh đi gặp chị dâu,đừng kéo bọn em theo đấy nhé!

-rồi rồi,biết rồi,khỏi nhắc!

Bên kia,tại phòng kí túc của hàn tuyết

Cô ấy vậy mà lại tự khai ra tình hình,đám bạn cùng phòng cũng xúm xít xung quanh,hạch hỏi lôi thôi đủ thứ chuyện

Từ chủ đề “định tội” hàn tuyết ban đầu,cuộc trò chuyện dần chuyển thành 1 cô gái mới yêu đang truyền thụ kinh nghiệm cho 3 cô gái chưa yêu,mặc dù trên thực tế,kinh nghiệm của 4 người không khác nhau cho lắm...

Một nơi đóng vai trò quan trọng hơn cả nơi mà 2 “nhân vật chính” của chuyện này đang ở,có lẽ,à không,là chắc chắn,chắc chắn phải là nhà của tôi và hàn tuyết

Nếu có ai thắc mắc sao họ lại biết thì để tôi nói lại: em gái tôi cũng đi theo,và nó vừa về quê rồi

Cái mồm xoen xoét của nó chắc chắn sẽ tuôn trào hết bí mật này ra ngoài,và có lẽ lần sau chúng tôi về quê sẽ không yên ổn như vậy nữa

Hết buổi sáng,lại đến chiều

Khác với những buổi chiều nơi núi cao tuyết trắng tại sapa,buổi chiều ở đây chỉ mang lại 1 cảm giác

Nóng,một cái nóng vừa nhưng ẩm ướt quá,tạo nên 1 cảm giác oi bức khó chịu

Tôi vừa ăn xong bữa trưa đã vội chạy đến lớp,nhưng mà ai cũng biết,chắc chắn không phải để học

Vừa đến gần cửa lớp,tôi đã quặt vội sang phải,chỗ lớp A1 khoa kinh tế bên cạnh

Quả nhiên hàn tuyết đang đọc sách trong lớp,nghe tiếng động ngẩng lên thì thấy tôi,cô liền đứng dậy đi về phía tôi,cười vui vẻ:

-sao anh lại đến tìm em thế?

-chẳng lẽ phải có lí do mới được đến à? Anh chỉ đơn thuần...nhớ em thôi...

-mới được 1 ngày đã biết làm nũng rồi,anh là con trai kiểu gì thế!

Nhìn cái vẻ giận dỗi một cách giả tạo này của cô ấy mà sao tôi vẫn thấy cô ấy đáng yêu quá chừng,không nhịn được đưa tay véo nhẹ má cô ấy,cô ấy cũng không né nữa mà coi vẻ rất hưởng thụ,chẳng bù cho trước đây...

Thấy chúng tôi thân mật như thế ở cửa lớp,đám bạn học của hàn tuyết đều sôi máu lên,trừ thanh liên ra,ai ai cũng nghiến răng ken két,trong đó có 1 tên đặc biệt tức giận

Đúng lúc này,tiếng chuông vào học vang lên,tôi bèn quyến luyến rời tay hàn tuyết ra,tạm biệt cô ấy rồi về lớp,đám bạn của cô ấy cũng thở phào nhẹ nhõm

Tôi không phải không thấy tên kia,chỉ là không thèm để ý hắn,hắn ta là con 1 quan chức cấp xã,nhà có chút tiền cũng là do bố hắn tham ô mà ra,cậy mình là cậu ấm con quan,hắn ta rất thích bắt nạt mọi người,với cái tên dù nhìn thế nào cũng thấy hơi đáng ghét là đinh thiên tài,sai hoàn toàn so với bản chất của hắn ta

Kiếp trước hắn ta thích hàn tuyết,dùng đủ mọi cách để kéo cô ấy về bên hắn,có một lần suýt thì gạo nấu thành cơm,may mà thầy chủ nhiệm đã báo cảnh sát

Tuy vậy,hắn ta chỉ bị tạm giam 3 ngày,sau đó bố hắn dựa vào quan hệ và tiền để chuộc hắn ra

Bản thân hắn cũng chẳng ra gì,thành tích kém cỏi,đầu óc kinh doanh bã đậu,yếu đuối,chỉ được mỗi cái có chút tiền của,có vài chục tỷ mà ngày ngày đem ra khoe ở trường làm ai cũng chán ghét hắn

Thú thật với số tiền ít ỏi đó,tôi chỉ cần làm nửa năm là có thể đè bẹp gia đình hắn,nhưng có 1 vấn đề lớn hơn,là quan hệ,tôi hình như cũng không có quan hệ gì cả,nhưng nếu có chuyện gì mà tiền không giải quyết được,vậy thì gấp đôi,nếu vẫn chưa được,thì gấp 3...

Tên này dù cho có không gây thù với tôi,nhưng hắn cản đường tôi,chắc là vật cản cuối cùng để tôi và hàn tuyết đến được bước cuối của hành trình,như vậy xem ra,hắn ta phải biến mất rồi...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom