trường giang lưu đông
Tác giả VW
-
kỳ 11
Xuống lầu để tìm 1 quán ăn sáng,chúng tôi định thưởng thức món đặc sản đầu tiên của sapa-cơm lam
Đơn giản chỉ là cơm nấu trong ống tre,nhưng có hương vị dẻo thơm hơn hẳn gạo bình thường,4 người chúng tôi người kia ăn rất vui vẻ
Thời tiết ở đây cũng rất lạnh,mùa thu mà đã phải mặc 3-4 cái áo,lúc về,tôi và hàn tuyết đi trước,khải và linh theo sau,tuyết rơi nhẹ,lất phất đốm trắng,cửa sổ từng nhà đều phủ 1 một lớp tuyết mỏng phản chiếu ánh sáng,trông như những cánh cổng thiên đường nhỏ nhắn
Hàn tuyết thấy hơi lạnh,cô ấy muốn đeo đôi găng bông của mình,nhưng đột nhiên nghĩ đến 1 thứ có lẽ còn ấm hơn,nhìn sang tôi,cô vô thức đưa tay về phía tay tôi
Thấy luồng nhiệt chạm vào ngón tay mình,tôi cũng cười,không quay lại mà nắm lấy nó,lồng những ngón tay qua tay hàn tuyết,im lặng bước tiếp
Cảm nhận hơi ấm đang từ từ hơ nóng các ngón tay mình,tim hàn tuyết lỡ mất 1 nhịp,cô e thẹn cúi gằm mặt xuống,đỏ bừng…
Khải phía sau đang ngắm cảnh ven đường,quay đầu lại thấy cảnh đó liền bắt đầu quay sang 1 bên nôn khan,cố giữ cho mình không phát ra tiếng
Em gái tôi thấy khải như vậy,đang định hỏi thì chạm mắt phải cảnh tượng sặc mùi cẩu lương này,cũng y như khải,quay sang 1 bên mà nôn khan
Sự kiện hôm đó,có 2 người tràn trề tình cảm cực kì hạnh phúc và 2 con cẩu độc thân cực kì không vui
Đến khi quay về khách sạn,2 người chúng tôi mới quyến luyến buông tay trước vẻ mặt mừng rỡ của 2 kẻ phía sau,có điều bọn họ không biết,cái gì làm 1 lần rồi sẽ nghiện
Vừa về đến phòng,chúng tôi đã bắt đầu leo lên giường đắp chăn,mùa thu ở đây lạnh lẽo như bắc cực,nước đổ xuống 5 phút sau sẽ trực tiếp đóng thành băng,không có điều hòa,hơi thở ra hóa thành sương trắng,chỉ có thể dựa vào chăn bông ấm áp để cầm cự qua cái lạnh này
Dưới lớp chăn,2 bàn tay lạnh cóng không nói không rằng mà cứ tự mình dịch đến gần nhau,chạm nhau giữa đường,quấn lấy nhau như 2 chú mèo nhỏ
Cứ trong tư thế “ngứa mắt” đó,chúng tôi chìm dần vào giấc ngủ…
Ngủ một giấc đến trưa,có nắng,thế là có ấm lên 1 chút,cái lạnh đã dịu đi,ánh nắng vàng xuyên thủng các tầng mây dày cộp,xua tan cái lạnh lẽo cắt da cắt thịt của vùng đất miền núi này,chúng tôi định sau bữa trưa sẽ đi dạo phố 1 chút
Bữa trưa nay chỉ ăn qua loa vài chén cơm với trứng chiên và thịt kho trong 1 nhà hàng bình thường,cái mà tôi mong đợi nhất vẫn là cái đi dạo
Không biết có phải do tôi quá độc ác không,tôi luôn mong khải phải đau khổ,để làm được như vậy,nhất là với 1 đứa độc thân như khải,chính là thể hiện tình cảm cho hắn xem
Đi theo sau,thấy tôi lại nắm tay hàn tuyết,khải đã muốn nhổ hết bữa trưa ra ngoài,thấy hàn tuyết không có vẻ gì phản kháng,khải lại càng thấy khó chịu,cũng tự biết nếu không tự mình tìm lấy sự ngọt ngào cho bản thân thì sớm muộn gì cũng bị sự tình tứ của 2 đứa tôi làm tức chết
Khải quay sang em gái tôi nhìn,1 chốc lát rồi lại rụt ánh mắt về
Biết chắc nhìn cảnh này sẽ khiến khải tự muốn tìm bạn gái,tôi không nhịn được quay xuống nhìn khải,rồi lại nhìn em gái tôi
Con bé quả nhiên vừa bị khải nhìn 1 cái đã đỏ mặt,quay đi,không thấy tôi nhìn nó
Quả này em gái khó giữ rồi đây,kệ vậy!
Hàn tuyết nghe suy nghĩ của tôi nãy giờ,nén không nổi sự tò mò cũng quay xuống nhìn,quả đúng những gì tôi nói,tự mình cảm thán:
-“bọn họ có vẻ nhanh nhỉ,nhưng rõ ràng mình và cậu ấy bắt đầu trước mà,chẳng lẽ lại chậm hơn họ sao!”
Nếu bây giờ tôi có thể nghe thấy câu nói đó,tôi sẽ không nhịn nổi cơn tức,mà là tức cười,cô ấy lại không biết,tiến triển cô ấy muốn chỉ còn 1 chút nữa thôi là được rồi…
Bước tiếp trên con đường phủ tuyết trắng xóa,một ngôi nhà thờ lớn hiện lên trước mát cả nhóm,tôi-thực tế chẳng nhớ nó tên gì,chỉ biết là nhà thờ đá,vì toàn bộ ngôi nhà thờ đều được làm từ đá hoa cương,tiếng chuông vang từng hồi chào buổi chiều
Nắng dần tắt trên con đường nhỏ,nhiệt độ giảm dần theo ráng chiều,những tia sáng cuối cùng rớt trên mặt tuyết như những cánh hoa vàng
Dung dăng từng bước trên đường đá lát đầy sương trắng,chúng tôi vui vẻ trở về nhà,chuẩn bị để 40 phút nữa lại ra ngoài để ăn bữa tối,cảm thấy có vẻ về khách sạn có chút thừa thãi,nhưng hình như tôi còn phải tắm,cũng được vậy
Hàn tuyết tắm trước tôi hương thơm nồng từ phòng tắm len lỏi qua khe cửa,ngập tràn căn phòng nhỏ
Tôi-người đang phải vận dụng toàn bộ ý chí của bậc “chính nhân quân tử” để cưỡng lại sự cám dỗ này,khổ sở suốt 25 phút,cảm giác như dài cả thế kỉ,cuối cùng hàn tuyết cũng tắm xong,đến lượt tôi đi tắm,tôi tắm rất nhanh,5 phút là xong,bước ra ngoài,tôi thấy hàn tuyết đang xem điện thoại với mái tóc ướt
-sao cậu không sấy đi? Để ướt như thế có thể bị ốm đấy!
-sấy làm gì? Tớ hơi lười…
-nếu cậu không tự sấy được thì để tớ sấy giúp!
Hàn tuyết đang định từ chôi tôi nghe vậy liền im bặt,chỉ nhẹ nhàng gật đầu,vẻ thẹn thùng
Tôi mỉm cười,cầm lấy máy sấy nhẹ nhàng thôi qua mái tóc cô,hương thơm từ mái tóc như làn sương che mắt tôi,chẳng còn gì trong mắt ngoài cô ấy…
Cảm nhận làn gió ấm mơn man qua tóc,hong khô từng sợi tóc của cô,nhẹ nhàng như gió xuân,sưởi ấm trái tim cô…
Tóc hàn tuyết đã khô,cũng chẳng còn lí do gì cho tôi ở lại chốn thiên đường này nữa,chuẩn bị bắt đầu xuất phát đi ăn
Lẩu cá tầm-món ăn đặc sản của sapa,với cá tầm thịt hồng nổi tiếng,đây là lần đầu tôi trải nghiệm món này,kiếp trước cũng chưa từng thử qua
4 người vây quanh chiếc bàn,nhúng từng miếng cá mọng nước vào nồi nước dùng bóng mỡ,từng miếng dần được nấu chín dưới sức nóng từ ngọn lửa luôn cháy bên dưới,xua tan đi cái lạnh thấu xương nơi núi cao này
Tôi chẳng mấy quan tâm đến điều đó,tôi chỉ cần biết là hàn tuyết đang gắp đồ ăn cho tôi,cô ấy gắp nhanh quá,không ngừng nghỉ,có miếng nào vừa chín là gắp cho tôi,2 người kia chẳng những không gắp được gì mà còn phải ăn cẩu lương,giây phút này,có lẽ họ đều tự hỏi sao chúng tôi lại có vẻ tình cảm như thế,dù thường thì không như vậy
Nhìn đôi đũa gấp gáp qua lại giữa bát tôi và nồi lẩu,tôi không kìm được mà thốt ra 1 câu ngô nghê hết sức:
-so với đồ ăn trong bát tớ,tớ tò mò đồ ăn trên đũa của cậu có vị gì hơn…
-có…có gì khác nhau chứ,chúng đều là 1 mà!
-khác nhau chứ,giờ cậu cho tớ nếm thử,tớ sẽ tin!
-hừ! chỉ 1 lần này thôi đấy nhé…
Tôi há miệng,đợi miếng cá trên đũa chạm vào đầu lưỡi,tôi cố tình ngậm cả đầu đữa vào miệng,một vị ngọt lan tỏa trong miệng…
Hàn tuyết thấy hành động của tôi liền vội vàng rụt đũa về,đỏ mặt
Nói là chỉ 1 lần nhưng sau đó chúng tôi còn làm như thế vài lần nữa
Chỉ tội cho 2 người kia,cả bữa ăn chỉ nếm được vị chua loét
Đúng vậy,tình yêu chỉ ngọt với người trong cuộc,với người ngoài cuộc,nó chỉ có vị chua,cái mà không có ai muốn thử
Đêm đến rồi,sương lại hạ xuống,bao bọc mọi vật trong bàn tay lạnh giá của nó,có lẽ trong cả thành phố này,2 người duy nhất nó không thể chạm vào là 2 người đang đắm chìm trong giấc mơ ngọt ngào với đôi tay siết chặt vào nhau,sưởi ấm cho nhau bằng tình yêu của bản thân mỗi người…
Sáng hôm sau,vừa bước ra khỏi cửa thì tôi đã bị khải kéo lại,hàn tuyết định đi cùng thì bị con em gái của tôi kéo sang 1 bên,béo lên tiếng trước:
-em hỏi cái này chút…
-gì thế?
-hai người định khi nào cưới vậy? em còn kịp chuẩn bị mừng!
-cưới cái đầu cậu!
Khải cười hì hì:
-cưới cái đầu hàn tuyết chứ
-cút đi! Hàn tuyết là cái cậu có thể gọi sao! Tin hay không anh đập chết cậu!
-anh giang bình tĩnh! Anh lại chả thích quá còn đòi đánh em!
Tôi cứng họng,biết nói gì bây giờ? Tôi thực sự rất thích đó chứ,chỉ có điều sao có thể thừa nhận được,đợi hôm nay nữa thôi là được…
Tôi ngại,hàn tuyết càng ngại gấp đôi,nếu tôi nghe được cuộc trò chuyện của 2 chị em,tôi có lí do để nghi ngờ kịch bản có sẵn từ trước,em gái tôi hỏi hàn tuyết hệt như tên khải hỏi tôi,có khác cũng chỉ là ở đại từ nhân xưng
Hàn tuyết nhận cuộc tấn công cả từ cái mồm hoen hoét của nhỏ em tôi,vừa chịu sự tấn công từ suy nghĩ của tôi phía sau,cả người cô đều đỏ lên,đến cả tóc cũng sắp chuyển đỏ đến nơi,thiếu điều lăn ra ngất tại chỗ
Cuộc tra tấn trả đũa mà em gái tôi và khải hợp tác cùng nhau biên kịch đã thành công dồn chúng tôi vào thế bí trong cả quãng đường từ tầng 5 khách sạn đến tầng trệt,đến tận khi lên xe mới kết thúc chủ đề
Từ đó tôi cũng rút được 1 bài học,một cắp sắp thành đôi tuyệt đối không nên thể hiện tình cảm với các cặp chưa thành đôi hay cẩu độc thân,vì màn trả đũa có thể trực tiếp khiến mặt họ chín tới tại chỗ
Sáng nay được định sẵn là ngày leo núi,một đám 4 người tung tăng lên núi,núi mà chúng tôi định leo là fansipan,mặc dù tôi tự biết muốn leo nổi nó thì cần rất nhiều sức,chính vì biết vậy nên tôi mới chọn nó
Hàn tuyết lúc đầu còn hăng hái lắm,đòi dẫn cả đoàn,bước qua từng hòn đá,chạm vào từng đám mây trôi bồng bềnh,có những lúc cảnh vật trở nên thần tiên,mây mù giăng khắp lối,ánh sáng chiếu qua bị bẻ cong thành các ảo ảnh,như các vệt sóng sánh của mặt nước
Đi dần cũng mệt,2 cô gái bắt đầu chịu không nổi,hàn tuyết ở phía trước tôi đã thở không ra hơi,bước đi năng nhọc
Bước chân cuối cùng đạp phải 1 vật gì đó,chắc chắn không phải đỉnh núi,mà là 1 hòn đá,có vẻ hơi tròn
Hàn tuyết trượt chân,gần như ngay lập tức tôi đỡ lấy cô ấy đang rơi trong không khí,khiến tôi như đang bế cô ấy kiểu công chúa
Sau 2 phút hoàn hồn tôi vội vã định thả cô ấy xuống,hàn tuyết lúc này đột ngột lên tiếng:
-khoan…khoan đã!
-sao thế?
-tớ hơi mệt,không đi tiếp được nữa,cậu…cậu có thể bế tớ được không?
Hàn tuyết thực sự mạnh dạn hơn ngày thường nhiều,có thể nói ra lời này đã là chút can đảm cuối cùng của cô rồi
Tôi mỉm cười gật đầu,cứ thế mà bế hàn tuyết đi dần về phía đỉnh núi
Con đường trước mắt dài như vô tận,những làn mây sà xuống khiến cảnh vật như chốn bồng lai,tôi cũng sướng như tiên,chân đi không mỏi,lướt nhẹ từng bước qua mặt núi dốc hiểm trở nhấp nhô,đi như chạy,chưa được cảm nhận đủ đã phải đến nơi
Tôi thả hàn tuyết xuống,trong cả cuộc hành trình này,chỉ có 2 người kia nói chuyện rôm rả nhất,tôi và hàn tuyết gần như chẳng nói được mấy,chỉ thể hiện cái mong muốn qua hành động
Đứng trên nóc nhà của đông dương,tôi lại thầm biết 1 điều: tôi cần 1 sự dũng cảm rất lớn,chỉ dành cho buổi tối hôm nay,để cho tôi tất tay một ván chắc thắng,ánh nắng chiếu thẳng từ trời như ngọn lửa quyết tâm trong lòng tôi…
Đơn giản chỉ là cơm nấu trong ống tre,nhưng có hương vị dẻo thơm hơn hẳn gạo bình thường,4 người chúng tôi người kia ăn rất vui vẻ
Thời tiết ở đây cũng rất lạnh,mùa thu mà đã phải mặc 3-4 cái áo,lúc về,tôi và hàn tuyết đi trước,khải và linh theo sau,tuyết rơi nhẹ,lất phất đốm trắng,cửa sổ từng nhà đều phủ 1 một lớp tuyết mỏng phản chiếu ánh sáng,trông như những cánh cổng thiên đường nhỏ nhắn
Hàn tuyết thấy hơi lạnh,cô ấy muốn đeo đôi găng bông của mình,nhưng đột nhiên nghĩ đến 1 thứ có lẽ còn ấm hơn,nhìn sang tôi,cô vô thức đưa tay về phía tay tôi
Thấy luồng nhiệt chạm vào ngón tay mình,tôi cũng cười,không quay lại mà nắm lấy nó,lồng những ngón tay qua tay hàn tuyết,im lặng bước tiếp
Cảm nhận hơi ấm đang từ từ hơ nóng các ngón tay mình,tim hàn tuyết lỡ mất 1 nhịp,cô e thẹn cúi gằm mặt xuống,đỏ bừng…
Khải phía sau đang ngắm cảnh ven đường,quay đầu lại thấy cảnh đó liền bắt đầu quay sang 1 bên nôn khan,cố giữ cho mình không phát ra tiếng
Em gái tôi thấy khải như vậy,đang định hỏi thì chạm mắt phải cảnh tượng sặc mùi cẩu lương này,cũng y như khải,quay sang 1 bên mà nôn khan
Sự kiện hôm đó,có 2 người tràn trề tình cảm cực kì hạnh phúc và 2 con cẩu độc thân cực kì không vui
Đến khi quay về khách sạn,2 người chúng tôi mới quyến luyến buông tay trước vẻ mặt mừng rỡ của 2 kẻ phía sau,có điều bọn họ không biết,cái gì làm 1 lần rồi sẽ nghiện
Vừa về đến phòng,chúng tôi đã bắt đầu leo lên giường đắp chăn,mùa thu ở đây lạnh lẽo như bắc cực,nước đổ xuống 5 phút sau sẽ trực tiếp đóng thành băng,không có điều hòa,hơi thở ra hóa thành sương trắng,chỉ có thể dựa vào chăn bông ấm áp để cầm cự qua cái lạnh này
Dưới lớp chăn,2 bàn tay lạnh cóng không nói không rằng mà cứ tự mình dịch đến gần nhau,chạm nhau giữa đường,quấn lấy nhau như 2 chú mèo nhỏ
Cứ trong tư thế “ngứa mắt” đó,chúng tôi chìm dần vào giấc ngủ…
Ngủ một giấc đến trưa,có nắng,thế là có ấm lên 1 chút,cái lạnh đã dịu đi,ánh nắng vàng xuyên thủng các tầng mây dày cộp,xua tan cái lạnh lẽo cắt da cắt thịt của vùng đất miền núi này,chúng tôi định sau bữa trưa sẽ đi dạo phố 1 chút
Bữa trưa nay chỉ ăn qua loa vài chén cơm với trứng chiên và thịt kho trong 1 nhà hàng bình thường,cái mà tôi mong đợi nhất vẫn là cái đi dạo
Không biết có phải do tôi quá độc ác không,tôi luôn mong khải phải đau khổ,để làm được như vậy,nhất là với 1 đứa độc thân như khải,chính là thể hiện tình cảm cho hắn xem
Đi theo sau,thấy tôi lại nắm tay hàn tuyết,khải đã muốn nhổ hết bữa trưa ra ngoài,thấy hàn tuyết không có vẻ gì phản kháng,khải lại càng thấy khó chịu,cũng tự biết nếu không tự mình tìm lấy sự ngọt ngào cho bản thân thì sớm muộn gì cũng bị sự tình tứ của 2 đứa tôi làm tức chết
Khải quay sang em gái tôi nhìn,1 chốc lát rồi lại rụt ánh mắt về
Biết chắc nhìn cảnh này sẽ khiến khải tự muốn tìm bạn gái,tôi không nhịn được quay xuống nhìn khải,rồi lại nhìn em gái tôi
Con bé quả nhiên vừa bị khải nhìn 1 cái đã đỏ mặt,quay đi,không thấy tôi nhìn nó
Quả này em gái khó giữ rồi đây,kệ vậy!
Hàn tuyết nghe suy nghĩ của tôi nãy giờ,nén không nổi sự tò mò cũng quay xuống nhìn,quả đúng những gì tôi nói,tự mình cảm thán:
-“bọn họ có vẻ nhanh nhỉ,nhưng rõ ràng mình và cậu ấy bắt đầu trước mà,chẳng lẽ lại chậm hơn họ sao!”
Nếu bây giờ tôi có thể nghe thấy câu nói đó,tôi sẽ không nhịn nổi cơn tức,mà là tức cười,cô ấy lại không biết,tiến triển cô ấy muốn chỉ còn 1 chút nữa thôi là được rồi…
Bước tiếp trên con đường phủ tuyết trắng xóa,một ngôi nhà thờ lớn hiện lên trước mát cả nhóm,tôi-thực tế chẳng nhớ nó tên gì,chỉ biết là nhà thờ đá,vì toàn bộ ngôi nhà thờ đều được làm từ đá hoa cương,tiếng chuông vang từng hồi chào buổi chiều
Nắng dần tắt trên con đường nhỏ,nhiệt độ giảm dần theo ráng chiều,những tia sáng cuối cùng rớt trên mặt tuyết như những cánh hoa vàng
Dung dăng từng bước trên đường đá lát đầy sương trắng,chúng tôi vui vẻ trở về nhà,chuẩn bị để 40 phút nữa lại ra ngoài để ăn bữa tối,cảm thấy có vẻ về khách sạn có chút thừa thãi,nhưng hình như tôi còn phải tắm,cũng được vậy
Hàn tuyết tắm trước tôi hương thơm nồng từ phòng tắm len lỏi qua khe cửa,ngập tràn căn phòng nhỏ
Tôi-người đang phải vận dụng toàn bộ ý chí của bậc “chính nhân quân tử” để cưỡng lại sự cám dỗ này,khổ sở suốt 25 phút,cảm giác như dài cả thế kỉ,cuối cùng hàn tuyết cũng tắm xong,đến lượt tôi đi tắm,tôi tắm rất nhanh,5 phút là xong,bước ra ngoài,tôi thấy hàn tuyết đang xem điện thoại với mái tóc ướt
-sao cậu không sấy đi? Để ướt như thế có thể bị ốm đấy!
-sấy làm gì? Tớ hơi lười…
-nếu cậu không tự sấy được thì để tớ sấy giúp!
Hàn tuyết đang định từ chôi tôi nghe vậy liền im bặt,chỉ nhẹ nhàng gật đầu,vẻ thẹn thùng
Tôi mỉm cười,cầm lấy máy sấy nhẹ nhàng thôi qua mái tóc cô,hương thơm từ mái tóc như làn sương che mắt tôi,chẳng còn gì trong mắt ngoài cô ấy…
Cảm nhận làn gió ấm mơn man qua tóc,hong khô từng sợi tóc của cô,nhẹ nhàng như gió xuân,sưởi ấm trái tim cô…
Tóc hàn tuyết đã khô,cũng chẳng còn lí do gì cho tôi ở lại chốn thiên đường này nữa,chuẩn bị bắt đầu xuất phát đi ăn
Lẩu cá tầm-món ăn đặc sản của sapa,với cá tầm thịt hồng nổi tiếng,đây là lần đầu tôi trải nghiệm món này,kiếp trước cũng chưa từng thử qua
4 người vây quanh chiếc bàn,nhúng từng miếng cá mọng nước vào nồi nước dùng bóng mỡ,từng miếng dần được nấu chín dưới sức nóng từ ngọn lửa luôn cháy bên dưới,xua tan đi cái lạnh thấu xương nơi núi cao này
Tôi chẳng mấy quan tâm đến điều đó,tôi chỉ cần biết là hàn tuyết đang gắp đồ ăn cho tôi,cô ấy gắp nhanh quá,không ngừng nghỉ,có miếng nào vừa chín là gắp cho tôi,2 người kia chẳng những không gắp được gì mà còn phải ăn cẩu lương,giây phút này,có lẽ họ đều tự hỏi sao chúng tôi lại có vẻ tình cảm như thế,dù thường thì không như vậy
Nhìn đôi đũa gấp gáp qua lại giữa bát tôi và nồi lẩu,tôi không kìm được mà thốt ra 1 câu ngô nghê hết sức:
-so với đồ ăn trong bát tớ,tớ tò mò đồ ăn trên đũa của cậu có vị gì hơn…
-có…có gì khác nhau chứ,chúng đều là 1 mà!
-khác nhau chứ,giờ cậu cho tớ nếm thử,tớ sẽ tin!
-hừ! chỉ 1 lần này thôi đấy nhé…
Tôi há miệng,đợi miếng cá trên đũa chạm vào đầu lưỡi,tôi cố tình ngậm cả đầu đữa vào miệng,một vị ngọt lan tỏa trong miệng…
Hàn tuyết thấy hành động của tôi liền vội vàng rụt đũa về,đỏ mặt
Nói là chỉ 1 lần nhưng sau đó chúng tôi còn làm như thế vài lần nữa
Chỉ tội cho 2 người kia,cả bữa ăn chỉ nếm được vị chua loét
Đúng vậy,tình yêu chỉ ngọt với người trong cuộc,với người ngoài cuộc,nó chỉ có vị chua,cái mà không có ai muốn thử
Đêm đến rồi,sương lại hạ xuống,bao bọc mọi vật trong bàn tay lạnh giá của nó,có lẽ trong cả thành phố này,2 người duy nhất nó không thể chạm vào là 2 người đang đắm chìm trong giấc mơ ngọt ngào với đôi tay siết chặt vào nhau,sưởi ấm cho nhau bằng tình yêu của bản thân mỗi người…
Sáng hôm sau,vừa bước ra khỏi cửa thì tôi đã bị khải kéo lại,hàn tuyết định đi cùng thì bị con em gái của tôi kéo sang 1 bên,béo lên tiếng trước:
-em hỏi cái này chút…
-gì thế?
-hai người định khi nào cưới vậy? em còn kịp chuẩn bị mừng!
-cưới cái đầu cậu!
Khải cười hì hì:
-cưới cái đầu hàn tuyết chứ
-cút đi! Hàn tuyết là cái cậu có thể gọi sao! Tin hay không anh đập chết cậu!
-anh giang bình tĩnh! Anh lại chả thích quá còn đòi đánh em!
Tôi cứng họng,biết nói gì bây giờ? Tôi thực sự rất thích đó chứ,chỉ có điều sao có thể thừa nhận được,đợi hôm nay nữa thôi là được…
Tôi ngại,hàn tuyết càng ngại gấp đôi,nếu tôi nghe được cuộc trò chuyện của 2 chị em,tôi có lí do để nghi ngờ kịch bản có sẵn từ trước,em gái tôi hỏi hàn tuyết hệt như tên khải hỏi tôi,có khác cũng chỉ là ở đại từ nhân xưng
Hàn tuyết nhận cuộc tấn công cả từ cái mồm hoen hoét của nhỏ em tôi,vừa chịu sự tấn công từ suy nghĩ của tôi phía sau,cả người cô đều đỏ lên,đến cả tóc cũng sắp chuyển đỏ đến nơi,thiếu điều lăn ra ngất tại chỗ
Cuộc tra tấn trả đũa mà em gái tôi và khải hợp tác cùng nhau biên kịch đã thành công dồn chúng tôi vào thế bí trong cả quãng đường từ tầng 5 khách sạn đến tầng trệt,đến tận khi lên xe mới kết thúc chủ đề
Từ đó tôi cũng rút được 1 bài học,một cắp sắp thành đôi tuyệt đối không nên thể hiện tình cảm với các cặp chưa thành đôi hay cẩu độc thân,vì màn trả đũa có thể trực tiếp khiến mặt họ chín tới tại chỗ
Sáng nay được định sẵn là ngày leo núi,một đám 4 người tung tăng lên núi,núi mà chúng tôi định leo là fansipan,mặc dù tôi tự biết muốn leo nổi nó thì cần rất nhiều sức,chính vì biết vậy nên tôi mới chọn nó
Hàn tuyết lúc đầu còn hăng hái lắm,đòi dẫn cả đoàn,bước qua từng hòn đá,chạm vào từng đám mây trôi bồng bềnh,có những lúc cảnh vật trở nên thần tiên,mây mù giăng khắp lối,ánh sáng chiếu qua bị bẻ cong thành các ảo ảnh,như các vệt sóng sánh của mặt nước
Đi dần cũng mệt,2 cô gái bắt đầu chịu không nổi,hàn tuyết ở phía trước tôi đã thở không ra hơi,bước đi năng nhọc
Bước chân cuối cùng đạp phải 1 vật gì đó,chắc chắn không phải đỉnh núi,mà là 1 hòn đá,có vẻ hơi tròn
Hàn tuyết trượt chân,gần như ngay lập tức tôi đỡ lấy cô ấy đang rơi trong không khí,khiến tôi như đang bế cô ấy kiểu công chúa
Sau 2 phút hoàn hồn tôi vội vã định thả cô ấy xuống,hàn tuyết lúc này đột ngột lên tiếng:
-khoan…khoan đã!
-sao thế?
-tớ hơi mệt,không đi tiếp được nữa,cậu…cậu có thể bế tớ được không?
Hàn tuyết thực sự mạnh dạn hơn ngày thường nhiều,có thể nói ra lời này đã là chút can đảm cuối cùng của cô rồi
Tôi mỉm cười gật đầu,cứ thế mà bế hàn tuyết đi dần về phía đỉnh núi
Con đường trước mắt dài như vô tận,những làn mây sà xuống khiến cảnh vật như chốn bồng lai,tôi cũng sướng như tiên,chân đi không mỏi,lướt nhẹ từng bước qua mặt núi dốc hiểm trở nhấp nhô,đi như chạy,chưa được cảm nhận đủ đã phải đến nơi
Tôi thả hàn tuyết xuống,trong cả cuộc hành trình này,chỉ có 2 người kia nói chuyện rôm rả nhất,tôi và hàn tuyết gần như chẳng nói được mấy,chỉ thể hiện cái mong muốn qua hành động
Đứng trên nóc nhà của đông dương,tôi lại thầm biết 1 điều: tôi cần 1 sự dũng cảm rất lớn,chỉ dành cho buổi tối hôm nay,để cho tôi tất tay một ván chắc thắng,ánh nắng chiếu thẳng từ trời như ngọn lửa quyết tâm trong lòng tôi…
Bình luận facebook