• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full 16 năm hối tiếc-16 năm hạnh phúc(toàn bộ)

  • kỳ 13

Tiếng chuông ra chơi vừa vang lên,tài đã lại chỗ hàn tuyết,buông lời rủ rê:

-tối nay cậu có muốn đi xem phim với tôi không?

Nhìn cái bản mặt đang cười hề hề cực rất chi là biến thái của hắn,hàn tuyết lạnh giọng:

-anh tốt nhất tránh xa tôi ra,tôi đã có bạn trai rồi!

-bạn trai? Cái tên đó sao! Không thể nào!

-sao lại không

-chắc chắn là anh ta là do em mời đến để diễn kịch để tránh mặt tôi chứ gì!

Nói rồi hắn liền xô tới,chưa kịp để hàn tuyết hoảng loạn thì một tiếng bốp giòn rụm vang lên

Cô ấy vừa ngẩng lên thì thấy tôi đang giơ tay và tài đang nằm đo ván dưới đất

Vừa thấy thế,ánh mắt cô ấy sáng lên,cảm giác được sự an toàn mà tôi đem lại

Tài dưới đất đang trừng mắt,ôm lấy gò má đỏ bừng,tôi quát:

-ai cho mày đụng đến bạn gái tao!

Tuyên bố này khiến cho cả lớp đều bất ngờ,đám bạn lớp tôi cũng chạy cả sang xem,trừ 3 tên đực rựa ở phòng 312 kí túc nam và 3 cô gái ở phòng hàn tuyết,tất cả đều kinh ngạc cực độ

Hắn ta vẫn cố chấp:

-của mày? Không thể như thế được! Chắc chắn là giả!

Tôi cười,một nụ cười khinh miệt,cúi xuống sát tai hắn,mặt hắn bắt đầu chuyển đủ màu khi tôi từ từ rót từng lời vào tai hắn,từ đỏ,sang xanh rồi dần trắng bệch,hắn luống cuống đứng dậy bỏ chạy

Không ai biết tôi vừa nói gì với hắn,chỉ có hàn tuyết biết,cho dù tôi nói nhỏ thế nào cô cũng nghe thấy:

-thằng cha mày còn nhiều giấy tờ trong ngăn kéo bàn lắm nhỉ? Không sao,tao đã dọn nó đi rồi,sắp tới sẽ đến lượt chủ tịch vinh sẽ thấy nó...nếu mà biết điều thì còn không mau cút,mày mà đụng tới cô ấy,tao sẽ đưa bố mày đi đạp máy may!

Một màn này của tôi khiến hàn tuyết sửng sốt,trong thoáng chốc cảm giác an toàn dâng lên như thủy triều,có một người như vậy bảo vệ cả đời,cô cũng nguyện lòng...

Quả nhiên là đủ ngầu! Tôi thầm nghĩ,nhưng thế này không tốt lắm,tôi cá chắc chỉ cần hết hôm nay sẽ có rất nhiều cô gái đến xin số của tôi,tôi lại mất công từ chối!

Trước mặt bạn bè,tôi là người đáng tin cậy

Trước mặt kẻ thù,tôi là lão hồ ly đa mưu nhiều kế

Trước mặt hàn tuyết,tôi chỉ là tôi,một tên ngốc hay làm nũng,dịu dàng như 1 con mèo nhỏ

Sống qua 2 kiếp,tôi đã từng trải nghiệm tình bạn,cũng trải qua sự khốc liệt của cuộc đời,nhưng chưa từng trải qua tình yêu

Khi này trời đã khuya,trên hàng ghế cổ động của sân bóng trường,2 bóng người đang ngắm trăng,tôi đột nhiên lên tiếng,phá tan màn đêm tĩnh lặng nãy giờ:

-em có biết từ khi nào anh thích em không?

-em đoán có lẽ là ngày 17/11 năm ngoái

Tôi hơi ngạc nhiên:

-sao em biết?

-vì chuyện đôi đũa ấy mà,nhưng anh đột nhiên hỏi làm gì vậy?

-vì đêm trước đó anh đã có 1 giấc mơ

-anh mơ thấy gì thế?

-anh mơ thấy anh,một cuộc đời khác của anh,cuộc đời không có em bên anh,anh đã mất tất cả vì cô ta,đến cuối đường,chỉ có em là còn bên cạnh anh,khóc vì anh,thậm chí...thậm chí chết vì anh...

Tôi nói bằng giọng bình thản,hàn tuyết lặng thinh,cô thấy câu chuyện này quen thuộc quá,có lẽ nó là 1 vũ trụ khác của cô ấy và tôi,cô ấy luôn cảm thấy hình như mình đã từng trải qua 1 lần

-cái gì rồi cũng sẽ rời bỏ ta,tiền của mình sẽ không mãi là của mình,nhưng tình cảm thì có đó,em yêu...

Nói rồi tôi đứng dậy,hàn tuyết cũng đứng theo,giữa ánh trăng mờ,tôi nâng cằm cô ấy lên,2 bóng hình hôn nhau đắm đuối trên khán đài sân vận động

Lại đã nửa năm học trôi qua,ngày ngày từ kí túc xá đến lớp rồi lại từ lớp về kí túc xá,ngày nghỉ hay ngày thường đều vậy,tôi bàn với hàn tuyết:

-em thấy mua một căn nhà gần đây được không?

-để làm gì?

-sính lễ cho em chứ sao!

Hàn tuyêt đỏ mặt:

-em còn chưa phải vợ anh đâu đấy! Đừng co mà chiếm tiện nghi của em...

-thật vậy sao? Thế ai ngày nào cũng đòi ôm anh thế,còn muốn hôn anh nữa kia mà!

-anh đừng nhắc nữa được không...

Thấy hàn tuyết có vẻ tủi thân,tôi bèn dỗ dành:

-đừng như vậy mà! Vậy rốt cục em có muốn mua không?

-anh muốn thì cứ mua,sao còn phải hỏi em làm gì?

-cần sự đồng thuận từ vợ anh mới được mua

-em đã nói em chưa phải vợ anh mà!

-sớm muộn gì cũng là thôi mà...

-hứ! Tùy anh đấy,em không nói nữa đâu!

-vậy thì tốt quá rồi!

Một căn nhà nhỏ cỡ 80-100m2 ở trung tâm hà nội cũng không phải quá đắt đối với tôi,loay hoay 1 ngày,cuối cùng mua được 1 căn nhà nhỏ ấm cúng ở cách trường khoảng nửa cây,khá gần và tiện cho chúng tôi đi lại

Ngày dọn vào nhà mới,hàn tuyết còn vui vẻ hí hửng,tôi bận cả ngày chuyển đồ từ kí túc đến nhà mới

3 tên kia thấy tôi cứ xách đồ đạc ra ngoài,cuối cùng lột cả ga giường đem theo thì rất ngạc nhiên,tôi đành phải khai báo vụ việc,3 người đều rất bất ngờ khi tôi dám làm liều như vậy,cũng chỉ đành thở dài,dặn dò tôi như bố dặn con trai:

-thôi được! Nhưng anh nhớ phải tiết chế,đừng để bị vắt khô đấy!

-vắt khô cái đầu cậu! Bọn anh còn chưa có làm gì đâu nhé!

-sao thế? ở với nhau mấy lần mà không phát sinh tình huống gì à? Chẳng lẽ anh không được rồi?

Nhìn những kẻ đang cợt nhả xung quanh,tôi vừa giận vừa ngượng,bèn mang đồ bỏ đi hẳn,dù cho nói tôi thế nào cũng không thể nói là tôi không được được! Chẳng lẽ tôi còn phải chứng minh cho họ thấy sao,mà nếu có “chứng minh” thật cũng là do bọn họ xúi,tôi sẽ kêu hàn tuyết đi tìm bọn họ tính sổ!

Căn nhà nhỏ,tổ ấm mà tôi chuẩn bị cho chúng tôi là 1 căn nhà 2 tầng nhỏ,với 3 phòng ngủ,2 nhà tắm và vệ sinh,1 phòng khách và 1 phòng bếp,bài trí đơn giản,trừ phòng ngủ do mỗi người tự mình trang trí theo ý thích thì phòng khách chỉ có 1 chiếc bàn,1 chiếc sofa và 1 cái tv

Hôm nay hàn tuyết xung phong nấu bữa tối,cô ấy vừa cười vừa nói:

-để em nấu bữa tối cho anh,anh yêu! Coi như kỉ niệm nhà mới của chúng ta!

-được đó,anh cúng rất tò mò xem sau này mỗi ngày trong đời đều phải ăn món ăn thế nào đây!

-em còn chưa nói muốn nấu cho anh cả đời đâu!

Cô “hứ” 1 tiếng rồi quay đi ra cửa

Lát sau quay lại với đủ thứ thịt thà rau củ trên tay,hàn tuyết đi thẳng vào bếp

Sau khoảng 30 phút chờ đợi,tôi đã được nếm thử món “cánh gà bóng đêm” sốt than hồng và cái chảo bị cháy xém,tôi nuốt nước bọt ừng ực:

-“chết rồi! Ăn xong có chết không nhỉ,quả nhiên không thể để cô ấy vào bếp được!”

Nghe được suy nghĩ này cùng vẻ mặt nhăn nhó của tôi,hàn tuyết đột nhiên hơi giận:

-anh chê à?

-em có chắc là ăn vào sẽ không chết không đó...

-anh đáng ghét!

Hàn tuyết nói rồi lao vào,vung nắm đấm nhỏ đánh bình bịch vào ngực tôi,chẳng xi nhê gì tôi,chỉ khiến tôi thấy cô ấy càng đáng yêu,hóa ra con gái tức giận vẫn có thể đáng yêu như vậy,tôi trêu:

-chẳng phải năm 12 tuổi ai đó có vào bếp dùng nồi áp suất chiên trứng làm nhà bếp nhà mình suýt nữa nổ tung sao?

-em không thèm nói với anh nữa!

Nói rồi,cô ấy đi một mạch về phòng mình,biết cô ấy dỗi thật rồi,tôi bèn đi theo xin lỗi:

-thôi nào,anh xin lỗi mà!

-em không nghe,không nghe!

-vậy thì chỉ còn 1 cách...

Tôi nhấc bổng hàn tuyết lên,bế cô kiểu công chúa,đi về phòng cô,hàn tuyết đã bắt đầu hoảng:

-“anh ấy định là gì vậy? Chúng ta chỉ mới năm nhất thôi mà,chưa thể sớm thế được,nhưng mình không thoát ra được,thôi đành vậy...”

Nhìn khuôn mặt đang nhắm mắt với vẻ mặt chấp nhận hiên thực,tôi cạn lời:

-anh chỉ định đưa em về nghỉ thôi mà,não em toàn nghĩ thứ gì thế!

Hàn tuyết nghe lời này thì đỏ mặt,nhỏ giọng nói:

-tại...tại hành động của anh dễ gây hiểu lầm chứ bộ...

Tôi đặt cô ấy lên giường,cười nói:

-anh đi nấu cơm đây,em cứ tự mình nghỉ đi,em yêu...

Tôi vừa đi,hàn tuyết đã úp mặt vào gối:

-“mình nghĩ gì vậy chứ,bây giờ anh ấy có nghĩ mình là người phụ nữ dễ dãi không nhỉ? Lỡ như tối nay anh ấy sang phòng mình thì sao! Nhưng mà...nhưng mà,mình thấy như vậy cũng được...à không,chắc chắn là không được!”

Quả nhiên tôi mới nấu nổi đồ ăn,những món ăn nấu ra vẫn tạm chấp nhận được,sau bữa tối no nê,chúng tôi định sẽ về bố mẹ vào chủ nhật tuần sau

Đã 2 tháng chưa về nhà lần nào,phần vì lười,nhưng phần nhiều là do sợ chú long sẽ đánh gẫy 2 chân tôi nếu chú biết tôi đã hái mất cây cải trắng nhỏ mà chú đã nuôi được 20 năm

Thấy chúng tôi định về,thanh liên cũng muốn đi theo,nói là muốn về quê,vì tiện cùng huyện nên muốn đi cùng chúng tôi

Đi xe khách đến lần thứ bao nhiêu rồi,tôi cũng không nhớ nữa,chắc là phải mua 1 chiếc xe thôi...

Xe đến bến,tôi bắt xe taxi cùng 2 người kia về nhà,vừa về đến sân,mẹ tôi đã chạy ra đón,rút kinh nghiệm từ lần trước,tôi né sang một bên để bà chào đón cô con dâu thảo hiền của bà,vói tính thích hỏi đông hỏi tây của bà,tôi biết chắc cuộc trò chuyện sẽ lâu lắm,nên tôi tự mình vào nhà

Trong nhà,có 1 người đang nằm xem tv,tôi thấy lạ,bèn hỏi:

-ai đó?

-ai đó gì! Anh hoàng của em đây!

-anh hoàng! Sao trông anh kín thế?

-anh bị ho,chắc là cảm lạnh thôi

Tôi không kịp hỏi thăm thì thanh liên đã lên trước:

-hóa ra là anh à! Anh có sao không?

-còn em là em ấy!

-hai người quen nhau khi nào thế?

Qua lời kể của thanh liên,đại khái là 1 lần cô ấy đi mua bánh bao,đến lượt cô ấy thì lại hết hàng,tình cờ anh hoàng ở ngay cuối nên anh hoàng đã chia cho cô 1 nửa,hai người nói chuyện 1 lúc thì ra về

Quả nhiên-tôi thầm nghĩ-lại sắp có biến cố vượt khỏi phạm vi kiếp trước của mình rồi,chắc phải đổi từ gọi thanh liên thành gọi chị dâu mất!

Cứ tình hình này,theo kinh nghiệm của tôi,không chóng thì chày họ cũng sẽ có gì đó,nên là thôi vậy

2 người kia ra ngoài,để lại tôi bước chậm về phòng mình,đột nhiên,1 tiếng gọi từ cửa khiến tôi sững lại:

-giang! Lại đây chú nói chuyện!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom