trường giang lưu đông
Tác giả VW
-
kỳ 15
Mai đã là tiệc tốt nghiệp của chúng tôi,tôi thực sự chẳng có hứng thú gì lắm,tôi đang bận chuẩn bị việc khác
Gọi là tiệc cho sang mồm,chứ thật sự chỉ có 4 người là tôi,hàn tuyết,khải và thanh liên
Ngoài ra chúng tôi còn chào đón thêm 2 khách mời đặc biệt,đó là em gái tôi và anh hoàng của tôi
2 người họ đến chẳng phải vì để chúc mừng gì cái bản mặt tôi,họ đến vì người khác
Đó cũng là mục đích của tôi
Rút từ kinh nghiệm sương máu của tôi,thật hay thách là trò chơi dễ để bộc lộ tình cảm nhất
Vừa bước vào phòng riêng tôi đặt ở ktv gần trường,tôi đã gọi vài món rồi rủ rê:
-dù sao cũng phải chờ thức ăn lên,mọi người có muốn chơi một trò chơi không?
Theo kế hoạch đã bàn,hàn tuyết hỏi tôi:
-trò gì vậy?
Trông cô ấy hỏi mà tươi cười như trẻ con được kẹo thế kia,tôi cũng phải phì cười:
-“nhiều lúc cô ấy không được thông minh lắm nhỉ”
Hàn tuyết nghe rõ những tâm tư nhỏ đó của tôi,cô ấy gần như nghiến răng,nhưng vẫn phải cố giữ nét vui vẻ,nụ cười trên mặt cô ấy đông cứng lại
Tôi thấy thế,bèn không nghĩ nữa,hắng giọng,nghiêm túc trả lời:
-hay là chơi thật hay thách đi!
Mọi người đều tán đồng,thà chơi ngay còn hơn nhìn 2 chúng tôi sắp đánh nhau tới nơi
Tôi cố tình xếp anh hoàng ngồi bên phải thanh liên,còn em gái tôi ngồi bên phải khải
Bắt đầu trò chơi,anh hoàng ăn ngay phát súng đầu tiên,tiếc là anh không chọn sự thật,anh chọn thử thách
Tôi nhanh chóng độc mồm:
-đừng lo,em không làm khó anh đâu! Bây giờ thì...hãy tỏ tình với người ngồi bên phải anh đi
Anh hoàng sững người vì yêu cầu quái quỷ này của tôi,đứng yên mất mấy giây,tôi khích:
-sao? Chẳng lẽ anh không được rồi?
Chiêu này nghiễm nhiên rất hiệu quả,anh hoàng liền đỏ mặt tía tai:
-ai nói anh không được! Nhưng...
Giọng anh chỉ trong phút chốc đã rớt xuống 1 âm vực ngang với tiếng muỗi kêu
-mọi người ra ngoài 1 chút được không,để bọn anh ở lại 1 lúc...
Mọi người đều hiểu ý,lục tục đi hết ra ngoài
Trong khi mọi người đang đứng ở hành lang,tôi đã áp tai vào cửa để làm chuyên gia nghe lén,còn đem ra cả cái ống nghe nhịp tim vừa tha về từ tiệm dược phẩm gần đó
-anh...anh thực sự không biết sẽ như thế nào...nhưng anh vẫn phải nói...
-anh....anh cứ nói đi,em...em đang nghe đây
-thanh liên,anh...anh thích em,em làm bạn gái anh nhé!
Chắc chỉ có hàn tuyết mới dài dòng vói tôi,còn phản công lại tôi,các cô gái khác coi bộ đều đơn giản:
-em đồng ý!
Tiếng trả lời nhỏ đến mức tôi gần như không nghe thấy,dù có ống nghe chuyên dụng cũng khó lòng nghe nổi,nhưng biểu hiện của họ sau khi chúng tôi bước vào đã bán đứng họ
Thấy 2 người đỏ mặt ngại ngùng,ngồi gần nhau hơn ban đầu mấy chục phân,còn nắm tay,chắc chắn đã xong việc
-chào anh hoàng! Chào chị...dâu!
-này,cậu đừng nói to thế chứ!
-không phải em nói,anh còn chưa lau dấu vết trên miệng đi kìa
Anh hoàng vội vã lau đi vết son trên môi,chị thanh liên cũng đỏ mặt,thế là được!
Chắc mầm trong bụng,tôi vui vẻ tiếp tục,đến lượt khải,nó cứ ngắc ngứ mãi,chọn thật hay thách cũng đều sẽ bị tôi hành cho ra bã,nó biết điều đó,nên nó bèn đi ra 1 nước cờ khôn lỏi:
-anh giang,em bị đau bụng,em về trước nhé!
Nói xong khải đứng dậy ra về,em gái tôi bèn đi theo
Khi nó lướt qua tôi,tôi thì thầm:
-cậu chẳng lẽ không có chút dũng khí nào sao?
Trong 36 kế của binh pháp tôn tử,khích tướng là kế tôi giỏi nhất,chắc chắn sẽ thành đại nghiệp
Việc sau đó không cần tự tôi nói thì ai cũng đã biết,giờ thì khải là em rể tương lai của tôi,là anh em,tôi chắc chắn sẽ hỗ trợ hết mình
Sáng hôm sau là ngày cuối cùng,tôi,bách,khôi và khải cùng ở lại kí túc 1 ngày cuối cùng
Tôi nhú đầu lên giường khải,nó đang ôm điện thoại mà nhắn tin
-chào em nhá!
-em gì cơ? Em nào thế?
-em chứ ai,em rể mới vào đã quên anh vợ này rồi à?
-nào có chứ!
-anh biết thừa!
Khải xấu hổ quay mặt vào tường
Chuyện này sao qua được mắt bách và khôi,nhìn hai người đã có “vợ” trước mặt,họ cảm thấy 1 vị chua khó ngửi đang đọng lại trong thực quản
Tôi bỗng lên tiếng:
-hai cậu có việc chưa?
-chúng em á? Thực ra thì...
Khôi nói trước:
-em vừa bị công ty thực tập đuổi rồi
Bách thì tốt hơn 1 chút:
-em thì còn việc,nhưng chắc mai em nhảy việc thôi,việc làm hiện tại không hợp với em lắm...
-hay là 2 cậu đến công ty anh làm đi,chúng ta vừa hay đều học IT,sẽ phù hợp hơn nhân viên tiếp thị như bách
2 tên kia cùng lúc reo lên:
-thật sao anh giang?
-thật chứ sao không!
-cảm ơn anh nhiều lắm!
-không có gì
Đến đây,cuộc hội ngộ của 4 người anh em đã kết thúc,chúng tôi ai về nhà nấy,tôi thì có 1 kế hoạch đi du lịch với hàn tuyết rồi sẽ cùng nhau về nhà,chúng tôi định đi sapa
Thế nào? Quen chứ,chắc nhiều người cũng đoán được sắp có chuyện gì rồi...
Lần này chúng tôi không đi xe nữa,mà đi tàu,chuyến tàu hà nội-sapa dài hàng trăm cây số kéo dài 4 tiếng đằng đẵng,nhưng vẫn phần nào nhanh hơn đi xe ô tô
Đây chắc là lần cuối chúng tôi đi tàu với tư cách bạn trai bạn gái
Đêm này là ngày rằm tháng 6,trăng sáng như ban ngày,cảnh sắc của núi non vẫn vậy,chỉ có điều những ngọn núi dần có những dải băng xám bắt qua,những con đường bê tông và ánh đèn neon dần thay thế cho đường mòn dưới ánh sao trời,nhưng không vì thế mà khung cảnh sapa mất đi vẻ đẹp nguyên sơ của nó
Tàu chạy xình xịch,tiếng động cơ tuy lớn mà không chói tai,đều đều đưa tôi vào giấc ngủ...
Tỉnh dậy,bóng tối đã được thay thế bởi ánh sáng,trời trong xanh,ánh sáng từ mặt trời làm cả ngọn núi tỏa sáng xanh nhẹ như những viên ngọc lục bảo lấp lánh ánh nắng,tàu đã vào ga,tiếng người trở nên rộn ràng,có người xuống tàu,có người lên tàu,luân phiên lấp đầy các khoảng trống vừa được tạo ra
Nhưng hình như có thứ gì đó còn sáng hơn như vậy,ở ngay trước mặt tôi,mỉm cười nhìn tôi
Hàn tuyết lay lay tôi,gọi:
-anh yêu,dậy thôi nào,đến nơi rồi!
Tôi “ừ” qua hơi thở,bắt đầu chuyến du lịch đáng nhớ này
Một vài việc,một vài tình huống đã từng trải qua tại đây bỗng trở nên mới lạ trong sự vắng mặt của 2 cái bóng đèn công suất lớn kia,nó có vẻ nghiêm túc hơn,nhưng lại hoàn hảo hơn,quan trọng nhất là nó trở nên...lãng mạn hơn
Từng giờ phút ở bên cô ấy tại nơi tôi có được cô ấy,tôi đều cảm thấy cuộc đời này đẹp hơn
Cuộc sống đẹp hơn mỗi ngày khi tôi có cô ấy ở bên,và tôi muốn nó mãi đẹp lên,cũng sẽ sớm thôi,tôi sẽ thực hiện nó
Thời tiết tháng 6,nhưng là âm lịch,mát mẻ dễ chịu trái ngược với cái lạnh của lần trước
Trời không lạnh,nhưng vẫn có 2 người nắm tay,dung dăng dung dẻ trên những con đường đá lát,thỉnh thoảng còn mua đủ thứ lặt vặt
Đi qua những nơi 3 năm trước từng đi,gặp qua những người 3 năm trước từng gặp,có thể tôi không còn nhận ra họ nữa,nhưng tôi vẫn có kỉ vật mà tôi có được khi đến vùng đất này,chính là cô gái đang mua ngô nưỡng bên cạnh tôi
Hàn tuyết chìa ra bắp ngô,cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:
-anh ăn không?
-có chứ!
Tôi cầm lấy,gặm một miếng,hàn tuyết hỏi:
-có ngon không?
-chỉ cần là em đưa thì đều ngon!
-cũng không phải em nấu cho anh..
-vậy từ lần sau em nấu nhé!
-từ lần sau?... anh còn muốn bao nhiêu lần?
-trọn đời được không?
Thấy tôi có vẻ tinh nghịch trên mặt,hàn tuyết quay đi,mặt đỏ bừng:
-không có đâu!
Bước tiếp trên đường,tôi hồn nhiên gặm ngô,còn hàn tuyết thì gặm nhấm nỗi băn khoăn của mình:
-“đã 3 năm rồi,anh ấy chậm quá! Lần này lại để mình làm trước sao...”
Tôi không chậm như cô ấy tưởng,chỉ một lát nữa thôi,ngày trước,cũng tại đây,tôi đã bị phản công đến nỗi ngớ người ra,năm nay tôi nhất định sẽ phục thù
Từng cảnh sắc đều đổi thay,dáng vẻ có khác nhưng vẫn rất hoài niệm,tùng kỉ niệm như ùa về,dạo quanh thành phố này là cả một bầu trời ký ức,nơi này rất quan trọng với tôi,vì nó là nơi đầu tiên chúng tôi thổ lộ ra tình cảm của mình,mới đó đã 3 năm rồi...
Chúng tôi đi ăn kem,chẳng hiểu sao trên này mát mẻ là vậy vẫn có người bán kem,1 ly kem tươi mát lạnh hoàn toàn có thể đóng băng tâm trí của bất kì ai có đủ dũng khí tống nó vào họng
Xúc từng thìa kem đưa vào miệng,cái lạnh buốt đã tê liệt toàn bộ vị giác của tôi,chẳng còn chút vị kem ngọt nào
Phía bên hàn tuyết,cô ấy vừa ăn vừa thổi cho chảy bớt ra,nên ăn rất chậm,còn dính cả kem lên má,bèn để tôi giúp dọn dẹp vậy:
-má em dính kem kìa,để anh lau cho
Cô ấy gật đầu rồi nhắm mắt lại,chuẩn bị sẵn sàng cho 1 tấm khăn ướt lạnh giá lướt qua gò má,nhưng hóa ra cô đã lo thừa,tôi sao có thể dùng những thứ đó chứ,tôi dùng miệng
Cảm giác “cái khăn” hơi ấm,cô mở mắt ra,thấy tôi vừa rời môi khỏi khuôn mặt cô ấy,hàn tuyết đỏ bừng mặt,quay đi:
-anh lại đánh lén em!
-em cho mà
-em đâu có
-em chẳng để anh lau má còn gì! Giờ lại nói anh!
Tôi vờ ra vẻ tủi thân,hàn tuyết biết tỏng ý định của tôi,nhưng không định lật tẩy:
-rồi,là anh đúng,được chưa!
-vậy đúng có thưởng gì không?
Tôi đưa một bên má đến trước mặt hàn tuyết,cô ấy khoanh tay,đi qua chỗ khác:
-anh đúng là mặt dày!
Một bước nữa phải được bước,và bởi tôi
Chuyến cuối này,chúng tôi đến một nơi đặc biệt,chắc là ai cũng biết,chợ tình
Một cô gái nào đó,vẫn đang nghĩ tôi dẫn cô ấy đến đây để ôn lại chuyện cũ
Nhưng chắc phải để sau này,còn việc hôm nay là việc khác
Đến đây rồi,tôi lại chìm vào quá khứ,một mùa thu nào đó của 15 năm trước...
Gọi là tiệc cho sang mồm,chứ thật sự chỉ có 4 người là tôi,hàn tuyết,khải và thanh liên
Ngoài ra chúng tôi còn chào đón thêm 2 khách mời đặc biệt,đó là em gái tôi và anh hoàng của tôi
2 người họ đến chẳng phải vì để chúc mừng gì cái bản mặt tôi,họ đến vì người khác
Đó cũng là mục đích của tôi
Rút từ kinh nghiệm sương máu của tôi,thật hay thách là trò chơi dễ để bộc lộ tình cảm nhất
Vừa bước vào phòng riêng tôi đặt ở ktv gần trường,tôi đã gọi vài món rồi rủ rê:
-dù sao cũng phải chờ thức ăn lên,mọi người có muốn chơi một trò chơi không?
Theo kế hoạch đã bàn,hàn tuyết hỏi tôi:
-trò gì vậy?
Trông cô ấy hỏi mà tươi cười như trẻ con được kẹo thế kia,tôi cũng phải phì cười:
-“nhiều lúc cô ấy không được thông minh lắm nhỉ”
Hàn tuyết nghe rõ những tâm tư nhỏ đó của tôi,cô ấy gần như nghiến răng,nhưng vẫn phải cố giữ nét vui vẻ,nụ cười trên mặt cô ấy đông cứng lại
Tôi thấy thế,bèn không nghĩ nữa,hắng giọng,nghiêm túc trả lời:
-hay là chơi thật hay thách đi!
Mọi người đều tán đồng,thà chơi ngay còn hơn nhìn 2 chúng tôi sắp đánh nhau tới nơi
Tôi cố tình xếp anh hoàng ngồi bên phải thanh liên,còn em gái tôi ngồi bên phải khải
Bắt đầu trò chơi,anh hoàng ăn ngay phát súng đầu tiên,tiếc là anh không chọn sự thật,anh chọn thử thách
Tôi nhanh chóng độc mồm:
-đừng lo,em không làm khó anh đâu! Bây giờ thì...hãy tỏ tình với người ngồi bên phải anh đi
Anh hoàng sững người vì yêu cầu quái quỷ này của tôi,đứng yên mất mấy giây,tôi khích:
-sao? Chẳng lẽ anh không được rồi?
Chiêu này nghiễm nhiên rất hiệu quả,anh hoàng liền đỏ mặt tía tai:
-ai nói anh không được! Nhưng...
Giọng anh chỉ trong phút chốc đã rớt xuống 1 âm vực ngang với tiếng muỗi kêu
-mọi người ra ngoài 1 chút được không,để bọn anh ở lại 1 lúc...
Mọi người đều hiểu ý,lục tục đi hết ra ngoài
Trong khi mọi người đang đứng ở hành lang,tôi đã áp tai vào cửa để làm chuyên gia nghe lén,còn đem ra cả cái ống nghe nhịp tim vừa tha về từ tiệm dược phẩm gần đó
-anh...anh thực sự không biết sẽ như thế nào...nhưng anh vẫn phải nói...
-anh....anh cứ nói đi,em...em đang nghe đây
-thanh liên,anh...anh thích em,em làm bạn gái anh nhé!
Chắc chỉ có hàn tuyết mới dài dòng vói tôi,còn phản công lại tôi,các cô gái khác coi bộ đều đơn giản:
-em đồng ý!
Tiếng trả lời nhỏ đến mức tôi gần như không nghe thấy,dù có ống nghe chuyên dụng cũng khó lòng nghe nổi,nhưng biểu hiện của họ sau khi chúng tôi bước vào đã bán đứng họ
Thấy 2 người đỏ mặt ngại ngùng,ngồi gần nhau hơn ban đầu mấy chục phân,còn nắm tay,chắc chắn đã xong việc
-chào anh hoàng! Chào chị...dâu!
-này,cậu đừng nói to thế chứ!
-không phải em nói,anh còn chưa lau dấu vết trên miệng đi kìa
Anh hoàng vội vã lau đi vết son trên môi,chị thanh liên cũng đỏ mặt,thế là được!
Chắc mầm trong bụng,tôi vui vẻ tiếp tục,đến lượt khải,nó cứ ngắc ngứ mãi,chọn thật hay thách cũng đều sẽ bị tôi hành cho ra bã,nó biết điều đó,nên nó bèn đi ra 1 nước cờ khôn lỏi:
-anh giang,em bị đau bụng,em về trước nhé!
Nói xong khải đứng dậy ra về,em gái tôi bèn đi theo
Khi nó lướt qua tôi,tôi thì thầm:
-cậu chẳng lẽ không có chút dũng khí nào sao?
Trong 36 kế của binh pháp tôn tử,khích tướng là kế tôi giỏi nhất,chắc chắn sẽ thành đại nghiệp
Việc sau đó không cần tự tôi nói thì ai cũng đã biết,giờ thì khải là em rể tương lai của tôi,là anh em,tôi chắc chắn sẽ hỗ trợ hết mình
Sáng hôm sau là ngày cuối cùng,tôi,bách,khôi và khải cùng ở lại kí túc 1 ngày cuối cùng
Tôi nhú đầu lên giường khải,nó đang ôm điện thoại mà nhắn tin
-chào em nhá!
-em gì cơ? Em nào thế?
-em chứ ai,em rể mới vào đã quên anh vợ này rồi à?
-nào có chứ!
-anh biết thừa!
Khải xấu hổ quay mặt vào tường
Chuyện này sao qua được mắt bách và khôi,nhìn hai người đã có “vợ” trước mặt,họ cảm thấy 1 vị chua khó ngửi đang đọng lại trong thực quản
Tôi bỗng lên tiếng:
-hai cậu có việc chưa?
-chúng em á? Thực ra thì...
Khôi nói trước:
-em vừa bị công ty thực tập đuổi rồi
Bách thì tốt hơn 1 chút:
-em thì còn việc,nhưng chắc mai em nhảy việc thôi,việc làm hiện tại không hợp với em lắm...
-hay là 2 cậu đến công ty anh làm đi,chúng ta vừa hay đều học IT,sẽ phù hợp hơn nhân viên tiếp thị như bách
2 tên kia cùng lúc reo lên:
-thật sao anh giang?
-thật chứ sao không!
-cảm ơn anh nhiều lắm!
-không có gì
Đến đây,cuộc hội ngộ của 4 người anh em đã kết thúc,chúng tôi ai về nhà nấy,tôi thì có 1 kế hoạch đi du lịch với hàn tuyết rồi sẽ cùng nhau về nhà,chúng tôi định đi sapa
Thế nào? Quen chứ,chắc nhiều người cũng đoán được sắp có chuyện gì rồi...
Lần này chúng tôi không đi xe nữa,mà đi tàu,chuyến tàu hà nội-sapa dài hàng trăm cây số kéo dài 4 tiếng đằng đẵng,nhưng vẫn phần nào nhanh hơn đi xe ô tô
Đây chắc là lần cuối chúng tôi đi tàu với tư cách bạn trai bạn gái
Đêm này là ngày rằm tháng 6,trăng sáng như ban ngày,cảnh sắc của núi non vẫn vậy,chỉ có điều những ngọn núi dần có những dải băng xám bắt qua,những con đường bê tông và ánh đèn neon dần thay thế cho đường mòn dưới ánh sao trời,nhưng không vì thế mà khung cảnh sapa mất đi vẻ đẹp nguyên sơ của nó
Tàu chạy xình xịch,tiếng động cơ tuy lớn mà không chói tai,đều đều đưa tôi vào giấc ngủ...
Tỉnh dậy,bóng tối đã được thay thế bởi ánh sáng,trời trong xanh,ánh sáng từ mặt trời làm cả ngọn núi tỏa sáng xanh nhẹ như những viên ngọc lục bảo lấp lánh ánh nắng,tàu đã vào ga,tiếng người trở nên rộn ràng,có người xuống tàu,có người lên tàu,luân phiên lấp đầy các khoảng trống vừa được tạo ra
Nhưng hình như có thứ gì đó còn sáng hơn như vậy,ở ngay trước mặt tôi,mỉm cười nhìn tôi
Hàn tuyết lay lay tôi,gọi:
-anh yêu,dậy thôi nào,đến nơi rồi!
Tôi “ừ” qua hơi thở,bắt đầu chuyến du lịch đáng nhớ này
Một vài việc,một vài tình huống đã từng trải qua tại đây bỗng trở nên mới lạ trong sự vắng mặt của 2 cái bóng đèn công suất lớn kia,nó có vẻ nghiêm túc hơn,nhưng lại hoàn hảo hơn,quan trọng nhất là nó trở nên...lãng mạn hơn
Từng giờ phút ở bên cô ấy tại nơi tôi có được cô ấy,tôi đều cảm thấy cuộc đời này đẹp hơn
Cuộc sống đẹp hơn mỗi ngày khi tôi có cô ấy ở bên,và tôi muốn nó mãi đẹp lên,cũng sẽ sớm thôi,tôi sẽ thực hiện nó
Thời tiết tháng 6,nhưng là âm lịch,mát mẻ dễ chịu trái ngược với cái lạnh của lần trước
Trời không lạnh,nhưng vẫn có 2 người nắm tay,dung dăng dung dẻ trên những con đường đá lát,thỉnh thoảng còn mua đủ thứ lặt vặt
Đi qua những nơi 3 năm trước từng đi,gặp qua những người 3 năm trước từng gặp,có thể tôi không còn nhận ra họ nữa,nhưng tôi vẫn có kỉ vật mà tôi có được khi đến vùng đất này,chính là cô gái đang mua ngô nưỡng bên cạnh tôi
Hàn tuyết chìa ra bắp ngô,cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:
-anh ăn không?
-có chứ!
Tôi cầm lấy,gặm một miếng,hàn tuyết hỏi:
-có ngon không?
-chỉ cần là em đưa thì đều ngon!
-cũng không phải em nấu cho anh..
-vậy từ lần sau em nấu nhé!
-từ lần sau?... anh còn muốn bao nhiêu lần?
-trọn đời được không?
Thấy tôi có vẻ tinh nghịch trên mặt,hàn tuyết quay đi,mặt đỏ bừng:
-không có đâu!
Bước tiếp trên đường,tôi hồn nhiên gặm ngô,còn hàn tuyết thì gặm nhấm nỗi băn khoăn của mình:
-“đã 3 năm rồi,anh ấy chậm quá! Lần này lại để mình làm trước sao...”
Tôi không chậm như cô ấy tưởng,chỉ một lát nữa thôi,ngày trước,cũng tại đây,tôi đã bị phản công đến nỗi ngớ người ra,năm nay tôi nhất định sẽ phục thù
Từng cảnh sắc đều đổi thay,dáng vẻ có khác nhưng vẫn rất hoài niệm,tùng kỉ niệm như ùa về,dạo quanh thành phố này là cả một bầu trời ký ức,nơi này rất quan trọng với tôi,vì nó là nơi đầu tiên chúng tôi thổ lộ ra tình cảm của mình,mới đó đã 3 năm rồi...
Chúng tôi đi ăn kem,chẳng hiểu sao trên này mát mẻ là vậy vẫn có người bán kem,1 ly kem tươi mát lạnh hoàn toàn có thể đóng băng tâm trí của bất kì ai có đủ dũng khí tống nó vào họng
Xúc từng thìa kem đưa vào miệng,cái lạnh buốt đã tê liệt toàn bộ vị giác của tôi,chẳng còn chút vị kem ngọt nào
Phía bên hàn tuyết,cô ấy vừa ăn vừa thổi cho chảy bớt ra,nên ăn rất chậm,còn dính cả kem lên má,bèn để tôi giúp dọn dẹp vậy:
-má em dính kem kìa,để anh lau cho
Cô ấy gật đầu rồi nhắm mắt lại,chuẩn bị sẵn sàng cho 1 tấm khăn ướt lạnh giá lướt qua gò má,nhưng hóa ra cô đã lo thừa,tôi sao có thể dùng những thứ đó chứ,tôi dùng miệng
Cảm giác “cái khăn” hơi ấm,cô mở mắt ra,thấy tôi vừa rời môi khỏi khuôn mặt cô ấy,hàn tuyết đỏ bừng mặt,quay đi:
-anh lại đánh lén em!
-em cho mà
-em đâu có
-em chẳng để anh lau má còn gì! Giờ lại nói anh!
Tôi vờ ra vẻ tủi thân,hàn tuyết biết tỏng ý định của tôi,nhưng không định lật tẩy:
-rồi,là anh đúng,được chưa!
-vậy đúng có thưởng gì không?
Tôi đưa một bên má đến trước mặt hàn tuyết,cô ấy khoanh tay,đi qua chỗ khác:
-anh đúng là mặt dày!
Một bước nữa phải được bước,và bởi tôi
Chuyến cuối này,chúng tôi đến một nơi đặc biệt,chắc là ai cũng biết,chợ tình
Một cô gái nào đó,vẫn đang nghĩ tôi dẫn cô ấy đến đây để ôn lại chuyện cũ
Nhưng chắc phải để sau này,còn việc hôm nay là việc khác
Đến đây rồi,tôi lại chìm vào quá khứ,một mùa thu nào đó của 15 năm trước...
Bình luận facebook