Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 218: Thiên Vương Tử Diên của Điện Long Thần!
Giang Bắc.
Trần Tiểu Túy nắm chặt tay, móng tay đã cắm sâu vào da thịt vì dùng lực quá mạnh.
Lúc này, nếu có thể khiến người đàn ông trước mặt cảm thấy tốt hơn một chút, cô ấy sẵn sàng làm bất cứ điều gì, cho dù phải mất mạng.
Diệp Vĩnh Khang đặc biệt trầm mặc, sắc mặt tiều tụy, môi khô khốc, khóe mắt đỏ ngầu khiến người ta không dám nhìn thẳng vào anh.
Chỉ trong nửa ngày, người đàn ông tự tin và mạnh mẽ dường như bất khả chiến bại này đột nhiên như già đi hàng chục tuổi, giống như một xác chết biết đi.
Hầu hết mọi ngóc ngách của Giang Bắc, bao gồm cả những vùng lân cận, đều đã bị lật tung lên, nhưng vẫn không có tin tức gì về Hạ Huyền Trúc.
Khấu Thiên Dũng cũng lo lắng ngồi bên cạnh anh, đè nén hô hấp cẩn thận từng li từng tí.
Bởi anh ta biết rất rõ con người trầm lặng này giống như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào.
Hơn nữa còn là một ngọn núi lửa khổng lồ có thể mang đến thảm họa ngập đầu!
Một khi ngọn núi lửa này phun trào, không ai có thể tưởng tượng được hậu quả!
Didi——
Lúc này, điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên.
Mấy người lập tức ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt lóe lên vẻ mong đợi.
Diệp Vĩnh Khang lập tức nhấn loa ngoài, lo lắng nói: "Tìm được chưa!"
Thứ mà mọi người muốn nghe nhất hôm nay là nhạc chuông của chiếc điện thoại này, bởi vì mỗi khi nhạc chuông vang lên, có thể có manh mối về Hạ Huyền Trúc.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, tất cả mọi người đều nín thở, tim đập mạnh, như thể một con bạc đã cược tất cả tài sản của mình đang chờ nhà cái mở bài vậy.
Họ đặc biệt lo lắng, lại là một manh mối vô nghĩa, bởi vì không ai chắc chắn Diệp Vĩnh Khang có thể chống chọi được bao lâu.
Vài giây sau, một giọng nói bình tĩnh từ đầu dây bên kia truyền đến: "Đừng lo, anh Diệp, vợ anh, cô Hạ Huyền Trúc, hiện tại đang ở bên cạnh tôi".
Nghe đến câu này, tất cả mọi người đều suýt nữa nhảy dựng lên vì phấn khích!
"Bây giờ cô ấy ở đâu!"
Khóe môi Diệp Vĩnh Khang giật giật, cả người run lên vì hưng phấn.
Tuy nhiên, đầu bên kia điện thoại lại không trực tiếp trả lời câu hỏi mà chỉ cười nói: "Anh Diệp, anh đừng vội, cô Hạ bây giờ không sao, nhưng nếu anh muốn gặp cô ấy thì nên bày ra một chút thành ý chứ nhỉ?"
Khi mấy người nghe thấy điều này, vẻ mặt phấn khích của họ ngay lập tức trùng xuống.
Diệp Vĩnh Khang cố gắng kiềm chế cảm xúc riêng, trầm giọng nói: "Rốt cuộc anh là ai!"
Đầu dây bên kia cười cười: "Ừ nhờ, tôi quên giới thiệu bản thân. Tôi tên là Đào Thiên Hổ. Tôi hiện là gia chủ mới của nhà họ Đào. Bố của tôi đã xuống suối vàng để đoàn tụ với em gái và em trai tôi rồi".
"Thực ra, nói đúng ra, tôi nên cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã giúp tôi dọn sạch chướng ngại vật kia, đỡ được bao nhiêu phiền phức".
"Nhưng tôi xin lỗi, thẻ lệnh của nhà họ Đào đã ban ra, tôi chỉ có thể thi hành, nhưng để tỏ lòng biết ơn với anh, tôi sẽ cho anh đoàn tụ với vợ trước khi chết".
"Con người tôi không ưa giậu đổ bìm leo, nên tôi sẽ cho anh một cơ hội, lát sau sẽ gửi cho anh một cái địa chỉ".
"Đồng thời cho anh ba giờ để tập hợp tất cả lực lượng. Tôi không thích đối thủ của tôi quá yếu, vì vậy trong ba giờ, tôi hy vọng anh có thể cho tôi một bất ngờ, hahahaha!"
Đào Thiên Hổ sau khi nói xong, liền cười lớn cúp điện thoại.
"Gan to bằng trời!"
Khấu Thiên Dũng hung hăng vỗ bàn: "Xin quân tướng yên tâm, tôi sẽ lập tức tập hợp chiến đoàn, đồng thời hứa sẽ đem cô Hạ nguyên vẹn trở về!"
"Không cần".
Nhưng mà, Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng vung tay lên, sắc mặt vẫn bình tĩnh, trên mặt không lộ ra một tia cảm xúc.
"Việc này tôi sẽ tự lo. Tôi không muốn ai can thiệp".
Diệp Vĩnh Khang nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Trần Tiểu Túy muốn đuổi theo, nhưng lại không biết sau khi đuổi theo rồi có thể làm được gì, nên nhìn Khấu Thiên Dũng lo lắng nói: "Sĩ quan Khấu, anh ấy sẽ không sao chứ? Hay là anh cứ đưa chiến đoàn qua đó tiếp ứng đi".
Khấu Thiên Dũng lắc đầu cười khổ nói: "Cô Trần không phải lo lắng chuyện đó, nhưng từ nay về sau sẽ không có nhà họ Đào ở tỉnh lỵ nữa đâu".
Đương nhiên Khấu Thiên Dũng hiểu tại sao Diệp Vĩnh Khang không để anh ấy điều động chiến đoàn tham gia, bởi vì tuy chiến đoàn nhận lệnh của Diệp Vĩnh Khang, nhưng vẫn bị ràng buộc bởi rất nhiều quy tắc.
Nhưng nếu Diệp Vĩnh Khang tự mình giải quyết ... nhà họ Đào ở tỉnh, e là sắp trở thành một luyện ngục trần gian rồi!
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh xuống xe, gọi điện thoại cho hai người.
Người đầu tiên là Lâm Tĩnh.
"Thế nào rồi, có tin tức gì không!"
Lâm Tĩnh ở đầu bên kia điện thoại vô cùng lo lắng.
"Tiểu Trân đâu?"
Diệp Vĩnh Khang hỏi.
“Ngủ rồi, tôi nói với con bé là mẹ nó đang đi công tác, bên anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy! Tôi lo chết đi được đây này".
Giọng nói của Lâm Tĩnh mang theo tiếng nức nở. Sau khi Hạ Huyền Trúc xảy ra chuyện, Diệp Vĩnh Khang đã đến nhà nhờ cô ấy trông Diệp Tiểu Trân, vì vậy cô ấy cũng chịu rất nhiều áp lực. Trong lòng thì như lửa đốt nhưng vẫn phải tươi cười trước mặt Diệp Tiểu Trân.
"Đừng lo, đã tìm được Huyền Trúc rồi, nhưng có thể tối nay mới về. Mấy ngày nay bụng của Tiểu Trân không được tốt. Bữa sáng ngày mai sữa bỏ ít đường đi một tí và bánh mì cho mềm hơn một chút nhé".
Lâm Tĩnh nghe vậy, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Không sao là tốt rồi, làm tôi lo chết đi được, được rồi, biết rồi, sáng mai tôi sẽ nấu cháo dinh dưỡng cho Tiểu Trân, ngon hơn cả bánh mì, anh và Huyền Trúc đi cẩn thận nhé".
Sau khi giải thích cho Lâm Tĩnh, Diệp Vĩnh Khang lại gọi thêm cuộc nữa: "Thiên Ảnh, kiểm tra xem Tử Diên hiện đang ở đâu".
"Bẩm Điện Chủ, Tử Diên đang ở nước K".
Thiên Ảnh đáp.
"Tốt lắm, bảo cô ấy tới gặp tôi với tốc độ nhanh nhất!"
"Vâng, Điện Chủ!"
Thiên Ảnh sau khi trả lời xong, không khỏi hỏi: "Điện Chủ, có chuyện đặc biệt gì xảy ra sao?"
Thực ra cũng không phải Thiên Ảnh nhiều chuyện, nếu Diệp Vĩnh Khang điều động Thiên Vương khác, chắc chắn Thiên Ảnh sẽ không nói thêm gì nữa.
Nhưng Tử Diên là người đặc biệt nhất trong số năm Đại Thiên Vương ở Điện Long Thần.
Bởi vì ngoài thân phận là Thiên Vương của Điện Long Thần, Tử Diên còn có danh hiệu là Lục Thần!
Mỗi vị trong số năm Đại Thiên Vương trong Điện Long Thần đều có những chức trách riêng, giống như Sử Nam Bắc phụ trách tài sản, Thiên Ảnh phụ trách tình báo, hai vị Thiên Vương còn lại cũng có những đặc điểm và sự phân công lao động riêng.
Nhưng Tử Diên là Thiên Vương của sự giết chóc!
Dưới tình huống bình thường, nếu không phải sự kiện quá đặc biệt, Diệp Vĩnh Khang cũng ít điều động Tử Diên.
Vì sức tàn phá của cô ấy rất khủng khiếp.
Nó khủng khiếp đến mức đôi khi ngay cả bản thân khi gặp cô ấy còn sợ nữa là.
Trong thế giới ngầm được thống trị bởi các nhóm lính đánh thuê, hai chữ Tử Diên chắc chắn là một điều cấm kỵ!
Thậm chí nhiều người thà đụng độ Diệp Vĩnh Khang trên chiến trường còn hơn là Tử Diên!
Hai từ Tử Diên nghe có vẻ đẹp đấy, nhưng trong thế giới ngầm, nó đồng nghĩa với tuyệt vọng và cái chết!
Cho nên lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên phát lệnh điều động Tử Diên, điều này khiến Thiên Ảnh trong lòng cảm thấy đặc biệt bất an.
Trần Tiểu Túy nắm chặt tay, móng tay đã cắm sâu vào da thịt vì dùng lực quá mạnh.
Lúc này, nếu có thể khiến người đàn ông trước mặt cảm thấy tốt hơn một chút, cô ấy sẵn sàng làm bất cứ điều gì, cho dù phải mất mạng.
Diệp Vĩnh Khang đặc biệt trầm mặc, sắc mặt tiều tụy, môi khô khốc, khóe mắt đỏ ngầu khiến người ta không dám nhìn thẳng vào anh.
Chỉ trong nửa ngày, người đàn ông tự tin và mạnh mẽ dường như bất khả chiến bại này đột nhiên như già đi hàng chục tuổi, giống như một xác chết biết đi.
Hầu hết mọi ngóc ngách của Giang Bắc, bao gồm cả những vùng lân cận, đều đã bị lật tung lên, nhưng vẫn không có tin tức gì về Hạ Huyền Trúc.
Khấu Thiên Dũng cũng lo lắng ngồi bên cạnh anh, đè nén hô hấp cẩn thận từng li từng tí.
Bởi anh ta biết rất rõ con người trầm lặng này giống như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào.
Hơn nữa còn là một ngọn núi lửa khổng lồ có thể mang đến thảm họa ngập đầu!
Một khi ngọn núi lửa này phun trào, không ai có thể tưởng tượng được hậu quả!
Didi——
Lúc này, điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên.
Mấy người lập tức ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt lóe lên vẻ mong đợi.
Diệp Vĩnh Khang lập tức nhấn loa ngoài, lo lắng nói: "Tìm được chưa!"
Thứ mà mọi người muốn nghe nhất hôm nay là nhạc chuông của chiếc điện thoại này, bởi vì mỗi khi nhạc chuông vang lên, có thể có manh mối về Hạ Huyền Trúc.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, tất cả mọi người đều nín thở, tim đập mạnh, như thể một con bạc đã cược tất cả tài sản của mình đang chờ nhà cái mở bài vậy.
Họ đặc biệt lo lắng, lại là một manh mối vô nghĩa, bởi vì không ai chắc chắn Diệp Vĩnh Khang có thể chống chọi được bao lâu.
Vài giây sau, một giọng nói bình tĩnh từ đầu dây bên kia truyền đến: "Đừng lo, anh Diệp, vợ anh, cô Hạ Huyền Trúc, hiện tại đang ở bên cạnh tôi".
Nghe đến câu này, tất cả mọi người đều suýt nữa nhảy dựng lên vì phấn khích!
"Bây giờ cô ấy ở đâu!"
Khóe môi Diệp Vĩnh Khang giật giật, cả người run lên vì hưng phấn.
Tuy nhiên, đầu bên kia điện thoại lại không trực tiếp trả lời câu hỏi mà chỉ cười nói: "Anh Diệp, anh đừng vội, cô Hạ bây giờ không sao, nhưng nếu anh muốn gặp cô ấy thì nên bày ra một chút thành ý chứ nhỉ?"
Khi mấy người nghe thấy điều này, vẻ mặt phấn khích của họ ngay lập tức trùng xuống.
Diệp Vĩnh Khang cố gắng kiềm chế cảm xúc riêng, trầm giọng nói: "Rốt cuộc anh là ai!"
Đầu dây bên kia cười cười: "Ừ nhờ, tôi quên giới thiệu bản thân. Tôi tên là Đào Thiên Hổ. Tôi hiện là gia chủ mới của nhà họ Đào. Bố của tôi đã xuống suối vàng để đoàn tụ với em gái và em trai tôi rồi".
"Thực ra, nói đúng ra, tôi nên cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã giúp tôi dọn sạch chướng ngại vật kia, đỡ được bao nhiêu phiền phức".
"Nhưng tôi xin lỗi, thẻ lệnh của nhà họ Đào đã ban ra, tôi chỉ có thể thi hành, nhưng để tỏ lòng biết ơn với anh, tôi sẽ cho anh đoàn tụ với vợ trước khi chết".
"Con người tôi không ưa giậu đổ bìm leo, nên tôi sẽ cho anh một cơ hội, lát sau sẽ gửi cho anh một cái địa chỉ".
"Đồng thời cho anh ba giờ để tập hợp tất cả lực lượng. Tôi không thích đối thủ của tôi quá yếu, vì vậy trong ba giờ, tôi hy vọng anh có thể cho tôi một bất ngờ, hahahaha!"
Đào Thiên Hổ sau khi nói xong, liền cười lớn cúp điện thoại.
"Gan to bằng trời!"
Khấu Thiên Dũng hung hăng vỗ bàn: "Xin quân tướng yên tâm, tôi sẽ lập tức tập hợp chiến đoàn, đồng thời hứa sẽ đem cô Hạ nguyên vẹn trở về!"
"Không cần".
Nhưng mà, Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng vung tay lên, sắc mặt vẫn bình tĩnh, trên mặt không lộ ra một tia cảm xúc.
"Việc này tôi sẽ tự lo. Tôi không muốn ai can thiệp".
Diệp Vĩnh Khang nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Trần Tiểu Túy muốn đuổi theo, nhưng lại không biết sau khi đuổi theo rồi có thể làm được gì, nên nhìn Khấu Thiên Dũng lo lắng nói: "Sĩ quan Khấu, anh ấy sẽ không sao chứ? Hay là anh cứ đưa chiến đoàn qua đó tiếp ứng đi".
Khấu Thiên Dũng lắc đầu cười khổ nói: "Cô Trần không phải lo lắng chuyện đó, nhưng từ nay về sau sẽ không có nhà họ Đào ở tỉnh lỵ nữa đâu".
Đương nhiên Khấu Thiên Dũng hiểu tại sao Diệp Vĩnh Khang không để anh ấy điều động chiến đoàn tham gia, bởi vì tuy chiến đoàn nhận lệnh của Diệp Vĩnh Khang, nhưng vẫn bị ràng buộc bởi rất nhiều quy tắc.
Nhưng nếu Diệp Vĩnh Khang tự mình giải quyết ... nhà họ Đào ở tỉnh, e là sắp trở thành một luyện ngục trần gian rồi!
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh xuống xe, gọi điện thoại cho hai người.
Người đầu tiên là Lâm Tĩnh.
"Thế nào rồi, có tin tức gì không!"
Lâm Tĩnh ở đầu bên kia điện thoại vô cùng lo lắng.
"Tiểu Trân đâu?"
Diệp Vĩnh Khang hỏi.
“Ngủ rồi, tôi nói với con bé là mẹ nó đang đi công tác, bên anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy! Tôi lo chết đi được đây này".
Giọng nói của Lâm Tĩnh mang theo tiếng nức nở. Sau khi Hạ Huyền Trúc xảy ra chuyện, Diệp Vĩnh Khang đã đến nhà nhờ cô ấy trông Diệp Tiểu Trân, vì vậy cô ấy cũng chịu rất nhiều áp lực. Trong lòng thì như lửa đốt nhưng vẫn phải tươi cười trước mặt Diệp Tiểu Trân.
"Đừng lo, đã tìm được Huyền Trúc rồi, nhưng có thể tối nay mới về. Mấy ngày nay bụng của Tiểu Trân không được tốt. Bữa sáng ngày mai sữa bỏ ít đường đi một tí và bánh mì cho mềm hơn một chút nhé".
Lâm Tĩnh nghe vậy, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Không sao là tốt rồi, làm tôi lo chết đi được, được rồi, biết rồi, sáng mai tôi sẽ nấu cháo dinh dưỡng cho Tiểu Trân, ngon hơn cả bánh mì, anh và Huyền Trúc đi cẩn thận nhé".
Sau khi giải thích cho Lâm Tĩnh, Diệp Vĩnh Khang lại gọi thêm cuộc nữa: "Thiên Ảnh, kiểm tra xem Tử Diên hiện đang ở đâu".
"Bẩm Điện Chủ, Tử Diên đang ở nước K".
Thiên Ảnh đáp.
"Tốt lắm, bảo cô ấy tới gặp tôi với tốc độ nhanh nhất!"
"Vâng, Điện Chủ!"
Thiên Ảnh sau khi trả lời xong, không khỏi hỏi: "Điện Chủ, có chuyện đặc biệt gì xảy ra sao?"
Thực ra cũng không phải Thiên Ảnh nhiều chuyện, nếu Diệp Vĩnh Khang điều động Thiên Vương khác, chắc chắn Thiên Ảnh sẽ không nói thêm gì nữa.
Nhưng Tử Diên là người đặc biệt nhất trong số năm Đại Thiên Vương ở Điện Long Thần.
Bởi vì ngoài thân phận là Thiên Vương của Điện Long Thần, Tử Diên còn có danh hiệu là Lục Thần!
Mỗi vị trong số năm Đại Thiên Vương trong Điện Long Thần đều có những chức trách riêng, giống như Sử Nam Bắc phụ trách tài sản, Thiên Ảnh phụ trách tình báo, hai vị Thiên Vương còn lại cũng có những đặc điểm và sự phân công lao động riêng.
Nhưng Tử Diên là Thiên Vương của sự giết chóc!
Dưới tình huống bình thường, nếu không phải sự kiện quá đặc biệt, Diệp Vĩnh Khang cũng ít điều động Tử Diên.
Vì sức tàn phá của cô ấy rất khủng khiếp.
Nó khủng khiếp đến mức đôi khi ngay cả bản thân khi gặp cô ấy còn sợ nữa là.
Trong thế giới ngầm được thống trị bởi các nhóm lính đánh thuê, hai chữ Tử Diên chắc chắn là một điều cấm kỵ!
Thậm chí nhiều người thà đụng độ Diệp Vĩnh Khang trên chiến trường còn hơn là Tử Diên!
Hai từ Tử Diên nghe có vẻ đẹp đấy, nhưng trong thế giới ngầm, nó đồng nghĩa với tuyệt vọng và cái chết!
Cho nên lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên phát lệnh điều động Tử Diên, điều này khiến Thiên Ảnh trong lòng cảm thấy đặc biệt bất an.
Bình luận facebook