• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 220: Lục Thần!

“Mẹ kiếp!”

Đào Thiên Hổ nổi giận lôi đình: “Lên cho tôi!”

Hàng trăm hộ vệ nhà họ Đào lập tức gào thét như một bầy dã thú, tay cầm dao rựa điên cuồng xông lên.

Đào Thiên Hổ nghĩ, cho dù có khả năng đánh đấm thế nào, một người làm sao có thể tránh được nhiều nhát dao chém vậy được chứ?

Tuy nhiên ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong đầu Đào Thiên Hổ trong chốc lát, giây tiếp theo hắn đã không còn nghĩ như vậy được nữa.

Nếu như vừa rồi người phụ nữ này đá bay chiếc xe Hummer nặng mấy tấn đã là một cú sốc với hắn thì cảnh tượng trước mặt lúc này khiến hắn ớn lạnh đến tận xương tủy!

Đối mặt với hàng trăm hộ vệ hung hãn nhà họ Đào đang cầm dao rựa, người phụ nữ mặc đồ tím không có bất kỳ biểu cảm sợ hãi nào trên khuôn mặt, đôi mắt trong veo của cô ấy thậm chí còn lóe lên vẻ coi thường và khinh bỉ.

Xoẹt!

Chỉ với một cái hất tay của cô ấy, một tia sáng màu tím chói lọi chợt lóe lên, mấy chục người xông lên phía trước còn chưa kịp phản ứng, mấy chục cái đầu đã đồng loạt rơi xuống đất…

Xoẹt!

Cô gái đồ tím lại hất tay, một tia sáng tím khác lại lóe lên.

Những hộ vệ nhà họ Đào lần này ngã xuống không được may mắn như tốp trước, ít nhất mấy người vừa rồi chết luôn mà không cảm thấy thống khổ.

Nhưng lần này, những người bị tia sáng chém qua đứt nửa người.

Á!

Á!

Á!

Những tiếng kêu xé lòng đâm thủng màng nhĩ của mọi người vang lên, vệt máu loang lổ đầy trên đất, phần trên cơ thể vặn vẹo bò về phía trước giống như những bóng ma trong địa ngục khiến người ta không khỏi rợn tóc gáy!

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Người phụ nữ đồ tím không dừng lại, lại thêm mấy tia sáng tím nữa lóe lên, chỉ mười giây sau, mấy trăm hộ vệ nhà họ Đào một tên cũng không còn!

Đào Thiên Hổ sợ tới mức lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai chân không tự chủ được mà run lên bần bật!

Người phụ nữ này chắc chắn không phải người, mà là một cỗ máy giết người!

“Tốt lắm, tuổi còn trẻ mà đã có được thân thủ như vậy, thật sự rất giỏi”.

Lúc này, giọng nói chói tai của Ngụy công công đột nhiên vang lên phía sau.

“Ngụy công công!”

Đào Thiên Hổ lập tức quay lại, nhìn thấy Ngụy công công không biết đã đi tới phía sau hắn từ lúc nào.

“Ngụy công công, mau giết cô ta!”

Đào Thiên Hổ lúc này như vớ được ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, lúc này mới nhớ tới có Ngụy công công ở bên cạnh, vừa nãy vì hoảng quá mà quên mất chuyện này.

“Cậu chủ, người như vậy giết rồi không phải đáng tiếc lắm sao?”

Ngụy công công tỏ ra rất thích thú, hai quả cầu kim loại to như quả trứng gà linh động lăn qua lăn lạ giữa các ngón tay lão.

Tiến lên một bước, nhìn về phía người phụ nữ đồ tím, tán thưởng nói: “Không ngờ rằng trên đời này lại có võ học kỳ tài như vậy, tuổi còn trẻ mà đã đạt được tới cảnh giới này, giỏi lắm, giỏi lắm!”

“Cô gái, tôi rất tán thưởng cô, quỳ xuống gọi tôi một tiếng sư phụ, với tố chất của cô, nhiều nhất là mười năm là có thể kế thừa những gì tôi đã tu luyện được cả đời. Tôi cũng không cần lo lắng không có người nối nghiệp nữa”.

“Ngụy công công, chuyện này…”

Vẻ mặt Đào Thiên Hổ khó hiểu, đối phương vừa rồi mới giết mấy trăm người của hắn!

“Cậu chủ, một đàn cừu và một con hổ, cậu thấy cái nào lãi hơn?”

Ngụy công công híp mắt cười nói.

Đào Thiên Hổ sững sờ, sau khi phản ứng lại liền phá lên cười: “Đúng vậy, sao tôi lại quên mất nhỉ”.

Vừa nói, Đào Thiên Hổ vừa quay lại nhìn người phụ nữ mặc đồ tím nói: “Còn không mau quỳ xuống bái sư, được Ngụy công công nhìn trúng là vinh dự của cô, sau này chăm chỉ làm việc cho nhà họ Đào tôi, tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô đâu”.

Lúc này Đào Thiên Hổ đã khôi phục sự tự tin, bởi vì thái độ của Ngụy công công đã quá rõ ràng, người phụ nữ đồ tím này hoàn toàn không phải đối thủ của lão.

Hơn nữa nếu như có thể thu phục người phụ nữ đồ tím này, hôm nay đúng là hời lớn!

Lúc này Diệp Vĩnh Khang đang dựa vào chiếc xe POLO hút thuốc, nghe thấy câu này không kìm được mà phun khói ra.

Trên đời này lại có người nói muốn nhận Tử Diên làm đồ đệ?

Những lời này nếu như bị các anh em trong Điện Long Thần nghe thấy thì chắc chắn rằng sẽ nằm bò ra đất cười.

Tử Diên là sự tồn tại như thế nào?

Đó là sát thần đầu tiên cai quản sát lục trong Điện Long Thần, có một biệt danh được âm thầm công nhận: Lục Thần!

Những năm nay Điện Long Thần đánh Đông dẹp Tây, đã có vô số mảnh xương chất đống dưới chân họ, vả trong số những mảnh xương này, ít nhất một nửa là do bàn tay của Lục Thần Tử Diên!

Chỉ cần cô ấy đi đến đâu, nơi đó nhất định sẽ máu chảy thành sông, xác chết ở khắp nơi. Đối với cô ấy, giết chóc là điệu nhảy linh động nhất trên đời, còn tiếng la hét và sở thích là thứ âm nhạc tuyệt vời nhất trên đời.

Không biết có bao nhiêu người giàu có, nhân vật tầm cỡ, nổi tiếng, thậm chí là vua của một số nước nhỏ trên thế giới này, cho dù chỉ là nhắc đến cái tên của Tử Diên cũng đã run rẩy vì sợ hãi.

Mà bây giờ lại có người dám nói muốn nhận cô ấy làm đồ đệ?

Việc này cũng nực cười giống như chuyện một con kiến, nói với con hổ rằng muốn nhận nó làm đồ đệ!

Khi Tử Diên nghe thấy những lời đó, người luôn vô cảm như cô ấy lúc này khóe miệng đột nhiên nhếch lên một tia đầy ẩn ý hiếm có, sau đó chậm rãi nói: “Muốn nhận tôi làm đồ đệ cần phải đáp ứng một điều kiện”.

Ngụy công công cười nói: “Tôi chủ động nhận cô làm đồ đệ, cô lại còn dám ra điều kiện với tôi, thú vị lắm, được, vậy cô nói xem có điều kiện gì”.

Người phụ nữ mặc đồ tím nhìn chằm chằm Ngụy công công vài giây, nói từng từ: “Ít nhất, ông phải còn sống”.

Ngụy công công ngây ra, sau đó phá lên cười.

“Ha ha ha ha, tuổi trẻ khí thế, tôi rất thích!”

“Chỉ là tôi phải cảnh cáo cô một câu, người trẻ tuổi ngông cuồng cũng không phải là chuyện hoàn toàn xấu, chỉ là cô phải biết tự lượng sức mình, nếu không sẽ tự rước lấy tai họa đấy”.

Nói xong, Ngụy công công rung cổ tay, quả cầu kim loại đang lượn lờ giữa các ngón tay bỗng hóa thành ánh sáng bạc, phi nước đại về phía Tử Diên.

Bởi vì mục đích của đòn tấn công này là muốn dạy cho đối phương một bài học, vì vậy Ngụy công công không dồn toàn lực, vị trí ra đòn cũng không trọng yếu, chỉ muốn cô học sinh này của lão hiểu được ý nghĩa của hai từ ‘khiêm tốn’ mà thôi.

Khi quả cầu kim loại được bắn ra, Ngụy công công nhẹ nhàng ưỡn ngực thẳng lưng, ra vẻ như một kiện tướng, như thể lão đã nhìn thấy cảnh người phụ nữ đồ tím bị lão thu phục trong giây tiếp theo.

Tuy nhiên cảnh xảy ra tiếp theo lại khiến cho sắc mặt của Ngụy công công đột nhiên đanh lại!

Khi quả cầu kim loại biến thành ánh sáng bạc và còn cách người phụ nữ đồ tím khoảng một mét, bên kia đột nhiên nhẹ nhàng giơ tay lên, một cảnh tượng khó tin đã xảy ra.

Xoẹt!

Quả cầu kim loại đang phóng nhanh hết tốc lực nhưng khi người phụ nữ đồ tím giơ tay lên, nó đột nhiên nảy vào tường như một quả bóng bàn, sau đó lập tức bật lại theo hướng ngược lại!

Ngụy công công vội vàng nâng lòng bàn tay lên, cố gắng thu lại quả cầu kim loại vào trong tay.

Tuy nhiên, ngay khi Ngụy công công bắt được quả cầu kim loại trong lòng bàn tay, một lực rất lớn đột nhiên truyền qua cánh tay lão, như thể bị đẩy lùi bởi một đầu máy tốc độ cao!

Dưới tác động của nguồn lực vô cùng lớn này, Ngụy công công dồn toàn sức để chống cự, nhưng vẫn bị quả cầu kim loại này đẩy ngược ra phía sau năm sáu mét, lúc này mới miễn cưỡng hóa giải được nguồn lực này!

Tất cả mọi người đều chết lặng!

Trên mặt đường bê tông kiên cố xuất hiện những vết xước rõ ràng, là của Ngụy công công để lại khi chống lại lực này rồi trượt về phía sau!

“Cô rốt cuộc là ai?”

Lúc này, Ngụy công công đã hoàn toàn mất đi vẻ tự tin tràn đầy ban nãy, thay vào đó là sự hoảng sợ và nỗi kinh hoàng!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom