Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 221: Giết trong nháy mắt
Mặc dù đòn vừa rồi lão chỉ dùng 30% sức lực, nhưng tuyệt đối không có chuyện bị người ta phản đòn lại ngay tức khắc như vậy, hơn nữa trong quá trình phản lực, phát sinh ra một lực lượng đáng sợ gấp mấy lần trước đây!
Tử Diên cười khẩy một tiếng: “Là người tới giết ông”.
“Ngông cuồng!”
Ngụy công công tức đến mức gân xanh nổi hết hơn, đã rất nhiều năm rồi chưa có ai dám nói với lão như vậy.
“Nếu như đã cố chấp tìm đường chết, vậy thì tôi sẽ cho cô được toại nguyện!”
Bụp!
Cùng lúc đó, Ngụy công công đột nhiên hét lên một tiếng, đạp mạnh chân xuống đất. Sau đó một tiếng nổ lớn vang lên, nền bê tông cứng rắn dưới chân lập tức nứt toác ra như mạng nhện!
Cùng lúc đó, một con dao vàng dài chừng hai thước, rộng ba tấc đột nhiên bắn ra sau lưng!
Ngụy công công bắt lấy bằng một tay, nắm chắc con dao vàng khắc hình rồng năm móng, cơ thể hơi khom xuống một chút, sau đó dùng lực chân đẩy mạnh, cả người lập tức vọt lên như một tia chớp, lao nhanh về phía người phụ nữ mặc đồ tím!
Tốc độ nhanh tới mức khó tin, mắt thường hoàn toàn không thể nào nhìn rõ được, chỉ có thể nhìn thấy một tia sáng vàng vọt ra.
Khi tới cách đối thủ khoảng mười mét, toàn thân lão đột nhiên bật lên, áo choàng xanh lục trên người lập tức tan thành từng mảnh do va chạm cực lớn, thân hình gầy gò đột nhiên phình to, dưới ánh sáng của con dao, làn da như được mạ một lớp ánh sáng vàng bóng!
Bùm!
Một tiếng động chói tai vang lên, Ngụy công công và con dao vàng hợp nhất thành một, giống như một tia chớp rạch ngang bầu trời!
Diệp Vĩnh Khang đang dựa vào đầu xe POLO, thích thú nhìn cảnh này, sau đó nhẹ nhàng phun ra một làn khói trắng, sẵn sàng thưởng thức màn biểu diễn tiếp theo.
Nhưng khi anh nhìn thấy Ngụy công công đang nổ tung giữa không trung, lúc cơ thể lộ ra, ánh mắt anh lập tức rơi vào một hình xăm vàng trên ngực trái của lão!
Hoa văn to bằng nửa lòng bàn tay, màu vàng kim kiếm thấy, hơi giống ngôi sao sáu cánh, nhưng điểm khác biệt là hoa văn này có thêm một góc so với ngôi sao sáu cảnh, nếu có tên chính xác thì sẽ là ngôi sao bảy cánh.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang nhìn rõ hoa văn này, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức hét lên: “Đừng giết lão vội!”
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Đối mặt với đòn sấm sét mạnh mẽ này, khóe miệng Tử Diên khẽ nhếch lên một tia khinh thường, sau đó hất tay một cái, một chuôi mỏng như cánh ve, dài khoảng ba thước, rộng chừng hai ngón tay, có ánh tím, hình dáng giống như một thanh kiếm samurai, nhưng con dao dài màu tím này đã chui vào lòng bàn tay.
Xoẹt!
Một luồng sáng màu tím lập tức lóe lên, cùng lúc đó, tia chớp vàng từ trên trời rơi xuống đó lập tức tách ra làm hai!
Khi hai ánh sáng vàng này rơi xuống đất, Đào Thiên Hổ chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, sợ đến mức ngã rạp xuống đất!
Hóa ra đây là hai phần thân xác của Ngụy công công!
Chỉ một nhát duy nhất đã khiến cho Ngụy công công tách thành hai nửa!
Không, đây không phải là sự thật, nhất định là đang mơ, nếu không thì sao trên đời này lại có người có năng lực mạnh mẽ đến cảnh giới này được?
Trong khi tất cả mọi người đều đang choáng váng vì nhát dao này, Diệp Vĩnh Khang dựa vào đầu xe thở dài tiếc nuối.
Xem ra anh đã chậm một bước, một khi sát khí của Tử Diên bộc phát thì sẽ không có cách nào ngăn cản được.
Đối với Diệp Vĩnh Khang, ông già này chết trong tay Tử Diên theo cách này là một chuyện rất bình thường và đã đoán trước được.
Nhưng trong mắt những người bình thường, hoặc là những cao thủ ở cấp bậc tuyệt đỉnh.
Trước mặt Tử Diên có biệt danh là ‘Lục Thần’ này, cho dù là một chiến tướng mạnh mẽ hàng đầu thì cũng chỉ giống như học sinh tiểu học mà thôi.
Thực lực của hai bên hoàn toàn không cùng đẳng cấp, vì vậy không thể nào so sánh được.
“Xin lỗi, không kìm lại được, xin Điện Chủ trách phạt”.
Trong lời nói của Tử Diên có chút áy náy, vừa rồi cô ấy có nghe thấy Diệp Vĩnh Khang bảo cô ấy dừng tay, nhưng lúc đó đã không thể kìm lại được nữa rồi.
Diệp Vĩnh Khang khẽ thở dài: “Thôi bỏ đi, nếu như có thể kìm được thì đã không phải Tử Diên rồi”.
Một khi sát khí của Tử Diên bùng phát, ngay cả bản thân cô ấy cũng không thể tùy ý kiểm soát được. Đây cũng là điểm mà Diệp Vĩnh Khang lo lắng cho cô ấy nhất, nếu như cứ tiếp tục như vậy, rất có thể một ngày nào đó, sát khí sẽ tích tụ đến một mức độ nhất định rồi tẩu hỏa nhập ma.
Đào Thiên Hổ đờ đẫn cả người, người phụ nữ tựa như ma thần này sao lại cung kính xin lỗi người khác như vậy?
Không đúng?
Khi ánh mắt của Đào Thiên Hổ dừng lại trên mặt người đàn ông, toàn thân hắn không tự chủ được mà run lên!
“Anh… anh là Diệp Vĩnh Khang!”
Trước đây Đào Thiên Hổ đã xem qua ảnh của Diệp Vĩnh Khang, lúc này hắn mới kinh ngạc phát hiện, người đàn ông mà người phụ nữ đáng sợ này cung kính xin lỗi và Diệp Vĩnh Khang trên ảnh hoàn toàn giống nhau!
Từ đầu đến cuối, hắn đều không hề nghĩ đến chuyện người phụ nữ này và Diệp Vĩnh Khang có quan hệ với nhau.
Bởi vì đối với hắn, Diệp Vĩnh Khang cùng lắm chỉ là con rắn nhỏ địa phương, làm sao có thể có quan hệ với người như vậy được?
Tuy nhiên sự thật lại là, người phụ nữ đồ tím khiến hắn nghi ngờ không phải là con người này lại tỏ thái độ vô cùng cung kính với Diệp Vĩnh Khang!
Làm sao có thể!
“Không đúng! Điện Chủ?”
Đào Thiên Hổ đột nhiên nhớ tới danh xưng mà vừa rồi người phụ nữ đó gọi Diệp Vĩnh Khang, trong lòng không khỏi dâng lên một dự cảm đáng sợ: “Diệp Vĩnh Khang, anh… anh rốt cuộc là ai?”
Diệp Vĩnh Khang vô cảm nhìn chằm chằm vào mắt Đào Thiên Hổ, hỏi: “Vợ tôi đâu?”
Đào Thiên Hổ nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: “Diệp Vĩnh Khang, anh cho rằng chuyện này có thể dọa được tôi sao? Anh đừng quên, đằng sau tôi vẫn còn mấy nghìn người!”
Diệp Vĩnh Khang cười khẩy, nói: “Ồ? Vậy sao?”
Nói xong, Tử Diên nhẹ nhàng tiến lên một bước, khoảnh khắc đó, không khí xung quanh đột nhiên vang lên một âm thanh khó tả.
Âm thanh đó giống như tiếng tờ báo chà xát vào mặt kính, lại giống như tiếng sột soạt của dao mài.
Loại âm thanh này rất kỳ quái, giống như văng vẳng bên tai, nhưng cũng có vẻ như từ xa truyền đến, không rõ là sắc nhọn hay thâm trầm. Nói tóm lại, khi nghe thấy âm thanh này khiến cho người ta đặc biệt khó chịu, có cảm giác như bị những con thú dữ cổ xưa âm thầm theo dõi trong bóng đêm.
Thần kinh Đào Thiên Hổ đã bị kéo căng đến cực hạn, đột nhiên gầm lên: “Lên cho tôi, giết chết bọn họ!”
Khi mệnh lệnh vừa ra, hàng nghìn người đằng sau hắn lập tức lao về phía trước một cách dữ dội như thủy triều ập tới.
Xoẹt!
Xoẹt!
Xoẹt!
Đúng lúc này, sau khi những tiếng động chói tai đó vang lên, mười mấy bóng người màu tím đột nhiên vọt ra từ rừng cây xung quanh.
Cả chục người này đều mặc đồ màu tím, trùm khăn che mặt màu tím, trong tay cầm con dao màu tím. Trong nháy mắt, mười mấy đạo ảnh màu tím này xoẹt qua như một cơn gió, cuồn cuộn lao về phía đám người kia!
Cảnh xảy ra tiếp theo khiến đầu gối của Đào Thiên Hổ mềm nhũn, không tự chủ được quỳ phịch xuống đất, cả người run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán như mưa.
Cảnh tượng trước mặt khiến trong đầu hắn chợt hiện ra bốn chữ: Địa ngục trần gian!
Tử Diên cười khẩy một tiếng: “Là người tới giết ông”.
“Ngông cuồng!”
Ngụy công công tức đến mức gân xanh nổi hết hơn, đã rất nhiều năm rồi chưa có ai dám nói với lão như vậy.
“Nếu như đã cố chấp tìm đường chết, vậy thì tôi sẽ cho cô được toại nguyện!”
Bụp!
Cùng lúc đó, Ngụy công công đột nhiên hét lên một tiếng, đạp mạnh chân xuống đất. Sau đó một tiếng nổ lớn vang lên, nền bê tông cứng rắn dưới chân lập tức nứt toác ra như mạng nhện!
Cùng lúc đó, một con dao vàng dài chừng hai thước, rộng ba tấc đột nhiên bắn ra sau lưng!
Ngụy công công bắt lấy bằng một tay, nắm chắc con dao vàng khắc hình rồng năm móng, cơ thể hơi khom xuống một chút, sau đó dùng lực chân đẩy mạnh, cả người lập tức vọt lên như một tia chớp, lao nhanh về phía người phụ nữ mặc đồ tím!
Tốc độ nhanh tới mức khó tin, mắt thường hoàn toàn không thể nào nhìn rõ được, chỉ có thể nhìn thấy một tia sáng vàng vọt ra.
Khi tới cách đối thủ khoảng mười mét, toàn thân lão đột nhiên bật lên, áo choàng xanh lục trên người lập tức tan thành từng mảnh do va chạm cực lớn, thân hình gầy gò đột nhiên phình to, dưới ánh sáng của con dao, làn da như được mạ một lớp ánh sáng vàng bóng!
Bùm!
Một tiếng động chói tai vang lên, Ngụy công công và con dao vàng hợp nhất thành một, giống như một tia chớp rạch ngang bầu trời!
Diệp Vĩnh Khang đang dựa vào đầu xe POLO, thích thú nhìn cảnh này, sau đó nhẹ nhàng phun ra một làn khói trắng, sẵn sàng thưởng thức màn biểu diễn tiếp theo.
Nhưng khi anh nhìn thấy Ngụy công công đang nổ tung giữa không trung, lúc cơ thể lộ ra, ánh mắt anh lập tức rơi vào một hình xăm vàng trên ngực trái của lão!
Hoa văn to bằng nửa lòng bàn tay, màu vàng kim kiếm thấy, hơi giống ngôi sao sáu cánh, nhưng điểm khác biệt là hoa văn này có thêm một góc so với ngôi sao sáu cảnh, nếu có tên chính xác thì sẽ là ngôi sao bảy cánh.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang nhìn rõ hoa văn này, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức hét lên: “Đừng giết lão vội!”
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Đối mặt với đòn sấm sét mạnh mẽ này, khóe miệng Tử Diên khẽ nhếch lên một tia khinh thường, sau đó hất tay một cái, một chuôi mỏng như cánh ve, dài khoảng ba thước, rộng chừng hai ngón tay, có ánh tím, hình dáng giống như một thanh kiếm samurai, nhưng con dao dài màu tím này đã chui vào lòng bàn tay.
Xoẹt!
Một luồng sáng màu tím lập tức lóe lên, cùng lúc đó, tia chớp vàng từ trên trời rơi xuống đó lập tức tách ra làm hai!
Khi hai ánh sáng vàng này rơi xuống đất, Đào Thiên Hổ chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, sợ đến mức ngã rạp xuống đất!
Hóa ra đây là hai phần thân xác của Ngụy công công!
Chỉ một nhát duy nhất đã khiến cho Ngụy công công tách thành hai nửa!
Không, đây không phải là sự thật, nhất định là đang mơ, nếu không thì sao trên đời này lại có người có năng lực mạnh mẽ đến cảnh giới này được?
Trong khi tất cả mọi người đều đang choáng váng vì nhát dao này, Diệp Vĩnh Khang dựa vào đầu xe thở dài tiếc nuối.
Xem ra anh đã chậm một bước, một khi sát khí của Tử Diên bộc phát thì sẽ không có cách nào ngăn cản được.
Đối với Diệp Vĩnh Khang, ông già này chết trong tay Tử Diên theo cách này là một chuyện rất bình thường và đã đoán trước được.
Nhưng trong mắt những người bình thường, hoặc là những cao thủ ở cấp bậc tuyệt đỉnh.
Trước mặt Tử Diên có biệt danh là ‘Lục Thần’ này, cho dù là một chiến tướng mạnh mẽ hàng đầu thì cũng chỉ giống như học sinh tiểu học mà thôi.
Thực lực của hai bên hoàn toàn không cùng đẳng cấp, vì vậy không thể nào so sánh được.
“Xin lỗi, không kìm lại được, xin Điện Chủ trách phạt”.
Trong lời nói của Tử Diên có chút áy náy, vừa rồi cô ấy có nghe thấy Diệp Vĩnh Khang bảo cô ấy dừng tay, nhưng lúc đó đã không thể kìm lại được nữa rồi.
Diệp Vĩnh Khang khẽ thở dài: “Thôi bỏ đi, nếu như có thể kìm được thì đã không phải Tử Diên rồi”.
Một khi sát khí của Tử Diên bùng phát, ngay cả bản thân cô ấy cũng không thể tùy ý kiểm soát được. Đây cũng là điểm mà Diệp Vĩnh Khang lo lắng cho cô ấy nhất, nếu như cứ tiếp tục như vậy, rất có thể một ngày nào đó, sát khí sẽ tích tụ đến một mức độ nhất định rồi tẩu hỏa nhập ma.
Đào Thiên Hổ đờ đẫn cả người, người phụ nữ tựa như ma thần này sao lại cung kính xin lỗi người khác như vậy?
Không đúng?
Khi ánh mắt của Đào Thiên Hổ dừng lại trên mặt người đàn ông, toàn thân hắn không tự chủ được mà run lên!
“Anh… anh là Diệp Vĩnh Khang!”
Trước đây Đào Thiên Hổ đã xem qua ảnh của Diệp Vĩnh Khang, lúc này hắn mới kinh ngạc phát hiện, người đàn ông mà người phụ nữ đáng sợ này cung kính xin lỗi và Diệp Vĩnh Khang trên ảnh hoàn toàn giống nhau!
Từ đầu đến cuối, hắn đều không hề nghĩ đến chuyện người phụ nữ này và Diệp Vĩnh Khang có quan hệ với nhau.
Bởi vì đối với hắn, Diệp Vĩnh Khang cùng lắm chỉ là con rắn nhỏ địa phương, làm sao có thể có quan hệ với người như vậy được?
Tuy nhiên sự thật lại là, người phụ nữ đồ tím khiến hắn nghi ngờ không phải là con người này lại tỏ thái độ vô cùng cung kính với Diệp Vĩnh Khang!
Làm sao có thể!
“Không đúng! Điện Chủ?”
Đào Thiên Hổ đột nhiên nhớ tới danh xưng mà vừa rồi người phụ nữ đó gọi Diệp Vĩnh Khang, trong lòng không khỏi dâng lên một dự cảm đáng sợ: “Diệp Vĩnh Khang, anh… anh rốt cuộc là ai?”
Diệp Vĩnh Khang vô cảm nhìn chằm chằm vào mắt Đào Thiên Hổ, hỏi: “Vợ tôi đâu?”
Đào Thiên Hổ nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: “Diệp Vĩnh Khang, anh cho rằng chuyện này có thể dọa được tôi sao? Anh đừng quên, đằng sau tôi vẫn còn mấy nghìn người!”
Diệp Vĩnh Khang cười khẩy, nói: “Ồ? Vậy sao?”
Nói xong, Tử Diên nhẹ nhàng tiến lên một bước, khoảnh khắc đó, không khí xung quanh đột nhiên vang lên một âm thanh khó tả.
Âm thanh đó giống như tiếng tờ báo chà xát vào mặt kính, lại giống như tiếng sột soạt của dao mài.
Loại âm thanh này rất kỳ quái, giống như văng vẳng bên tai, nhưng cũng có vẻ như từ xa truyền đến, không rõ là sắc nhọn hay thâm trầm. Nói tóm lại, khi nghe thấy âm thanh này khiến cho người ta đặc biệt khó chịu, có cảm giác như bị những con thú dữ cổ xưa âm thầm theo dõi trong bóng đêm.
Thần kinh Đào Thiên Hổ đã bị kéo căng đến cực hạn, đột nhiên gầm lên: “Lên cho tôi, giết chết bọn họ!”
Khi mệnh lệnh vừa ra, hàng nghìn người đằng sau hắn lập tức lao về phía trước một cách dữ dội như thủy triều ập tới.
Xoẹt!
Xoẹt!
Xoẹt!
Đúng lúc này, sau khi những tiếng động chói tai đó vang lên, mười mấy bóng người màu tím đột nhiên vọt ra từ rừng cây xung quanh.
Cả chục người này đều mặc đồ màu tím, trùm khăn che mặt màu tím, trong tay cầm con dao màu tím. Trong nháy mắt, mười mấy đạo ảnh màu tím này xoẹt qua như một cơn gió, cuồn cuộn lao về phía đám người kia!
Cảnh xảy ra tiếp theo khiến đầu gối của Đào Thiên Hổ mềm nhũn, không tự chủ được quỳ phịch xuống đất, cả người run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán như mưa.
Cảnh tượng trước mặt khiến trong đầu hắn chợt hiện ra bốn chữ: Địa ngục trần gian!
Bình luận facebook