• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 217: Coi gia chủ là trời

"Ông... ông là ai!"

Đào Vân Thiên rùng mình, nhìn ông già gầy gò, giọng nói lanh lảnh với bím tóc dài trước mặt, trong mắt ông ta đầy kinh hãi và nghi ngờ.

Đây không phải là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Ngụy công công, ngay từ vài năm trước, ông ta đã biết có một người như vậy sống trong biệt thự của Đào Thiên Hổ.

Ông già này rất giỏi về mấy món kiểu ưng săn chó đuổi, trùng ngải bọ ngâm, không gì là không biết, Đào Thiên Hổ ngày ngày đem theo lão đi ăn chơi hưởng lạc.

Vì vậy trong mắt Đào Vân Thiên, ông già này chỉ là bạn chơi của Đào Thiên Hổ mà thôi.

Nhưng không ngờ tất cả chỉ là che mắt, lão già này hóa ra lại là một cao nhân giấu nghề!

"Cái này ông không cần biết!"

Đào Thiên Hổ tiếp lời, lạnh lùng nhìn Đào Vân Thiên: "Ông chỉ cần biết nhà họ Đào sẽ càng trở nên hưng thịnh hơn dưới sự lãnh đạo của tôi. Chị cả và em trai đang đợi ông đấy, ông đi xuống đấy đoàn tụ với chúng đi".

Nói rồi, Đào Thiên Hổ vác chùy từng bước từ từ đến gần Đào Vân Thiên.

"Người đâu, người đâu, ngăn cản tên phản loạn này cho tao!"

Đào Vân Thiên sợ đến mức lùi lại hết lần này đến lần khác, nhưng ông ta đột nhiên phát hiện ra rằng từ đầu đến cuối, người ở trên những chiếc xe phía sau chẳng có kẻ nào xuống cả!

"Chúng mày có bị điếc không, tao yêu cầu chúng mày mau ngăn tên phản nghịch này lại!"

Đào Vân Thiên lao đến chiếc xe gần nhất và đập mạnh vào cửa kính, nhưng người ngồi trong xe quay đầu sang một bên, như thể không nhìn thấy gì cả.

"Đào Vân Thiên, đừng u mê mãi như thế".

Đào Thiên Hổ khẽ lắc đầu thở dài: "Ông còn chưa thấy sao? Mọi người đã bất mãn với ông từ lâu rồi. Ai nấy đều mong ông chết sớm đấy".

"Đừng trách tôi, nếu như nhà họ Đào còn có một gia chủ như ông thì ngày sụp đổ sẽ chẳng còn xa nữa đâu".

Trong khi nói, Đào Thiên Hổ đã đi tới phía trước mặt ông ta và từ từ nâng cây chùy khổng lồ lên.

"Đừng...... Con trai, con nói cái gì cũng đúng cả, vị trí gia chủ nên thuộc về con, giờ bố sẽ truyền vị trí này lại cho con, tất cả mọi thứ đều cho con…"

Bang!

Cây chùy gai to lớn hung hăng vung xuống.

Tất cả nỗi sợ hãi và sự không cam tâm của Đào Vân Thiên, cũng như câu nói đang thốt ra được nửa chừng của ông ta, đã bị quét sạch theo cái đầu nứt toác ra của ông ta.

"Nếu ông nói câu này sớm hơn thì đã không có ngày hôm nay rồi”.

Đào Thiên Hổ khẽ thở dài.

Với cái chết của Đào Vân Thiên, đoàn xe dài đằng sau đột nhiên đồng loạt mở cửa xe, hàng nghìn người đổ ra khỏi xe như những hạt đậu, đứng dày đặc một khoảng không rộng lớn.

Đào Thiên Hổ liếc nhìn mọi người, đột nhiên hét lên: "Đào Vân Thiên tầm thường, ích kỷ và hèn nhát. Hôm nay vì để tồn tại mà không màng đến thể diện của nhà họ Đào. Nếu cứ mặc kệ, nhà họ Đào chúng ta nhất định sẽ bị diệt vong!"

"Vì vậy hôm nay, vì tương lai của toàn thể nhà họ Đào, tôi sẽ sát phạt thiên hạ mà không cần kiêng dè bất cứ điều gì!"

"Tôi đã phạm tội phản nghịch, phạm hai điều luật trong gia tộc. Nay xin chịu tội trước gia pháp, các vị trưởng lão, nay xin các ông hãy chặt đầu tôi ngay lập tức, để răn đe, gìn giữ quy củ nhà họ Đào!"

Nói xong, Đào Thiên Hổ cắm cây chùy gai trong tay xuống đất, hét vào mặt mấy trưởng lão: "Các ông ra tay đi!"

Các trưởng lão sợ hãi đổ mồ hôi hột, quỳ rạp trên mặt đất: "Chúng tôi bái kiến gia chủ, nguyện coi gia chủ là trời, sai đâu đánh đó!"

Mấy ngàn người phía sau cũng vội vàng quỳ xuống đất, đồng thanh hô to: "Chúng tôi nguyện coi gia chủ là trời, sai đâu đánh đó!"

Cơ thịt trên mặt Đào Thiên Hổ khẽ giật giật, nhìn vạn người đang quỳ gối trước mặt, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn vô song!

Từ khi còn nhỏ, dáng dấp hắn đã cao lớn hơn các bạn cùng trang lứa, trời sinh có sức mạnh hơn người, không thích đọc sách, chỉ thích khua đao múa kiếm.

Trong mắt mọi người, hắn chỉ là một người đàn ông cục mịch đầu óc ngu si tứ chi phát triển thôi.

Nhưng chỉ có hắn mới biết tuy rằng tứ chi hắn phát triển nhưng đầu óc hắn cũng không ngu si đâu.

Đào Thiên Hổ rõ ràng là thông minh hơn nhiều so với người em trai khẩu phật tâm xà của mình, bởi vì hắn biết cách ẩn mình.

Để người khác nghĩ rằng bản thân hắn là kẻ ngốc, mới thực sự là kẻ thông minh!

Từ khi còn rất nhỏ, hắn đã cảm thấy bố mình là một người tầm thường, làm việc lo trước lo sau, hoàn toàn không có cái quyết đoán của một gia chủ.

Theo thời gian, sự bất mãn này biến thành tham vọng, hắn đã tưởng tượng dáng vẻ mình sẽ ngồi vào vị trí gia chủ chỉ tay năm ngón biết bao lần.

Và ngày này cuối cùng cũng đã đến!

"Tôi, Đào Thiên Hổ, lấy thân phận gia chủ tuyên bố!"

“Kể từ bây giờ, tất cả các ngành nghề trực thuộc nhà họ Đào sẽ được chia 70% cổ phần làm phần thưởng".

"Miễn là con cái của nhà họ Đào, dòng chính, chi nhánh, và các gia tộc liên kết, bất kể thâm niên, bất kể vị trí, chỉ tính công lao lớn nhỏ!"

"Nói cách khác, tất cả mọi người, thậm chí chỉ là một người giúp việc lau bàn quét rác, đều có cơ hội có được cổ phần miễn là người đó có công!"

"Từ nay về sau, tôi sẽ cùng mọi người có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, cùng làm hưng thịnh nhà họ Đào!"

Ngay khi Đào Thiên Hổ vừa dứt lời, hàng ngàn người có mặt đều im lặng trong giây lát.

Vài giây sau.

"Vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế!"

Tất cả mọi người đều giơ tay và hét lên như điên, với sự phấn khích không thể che giấu trên khuôn mặt và ánh mắt của họ!

Nhiều năm như vậy, cổ phần của nhà họ Đào luôn nằm trong tay Đào Vân Thiên, dù có chức vụ cao bao nhiêu, có công lao đến đâu thì nhiều nhất cũng chỉ nhận được một khoản tiền thưởng nho nhỏ.

Nhưng hiện tại, gia chủ mới đã trực tiếp phân bổ ra 70% cổ phần khiến mỗi người đều cảm thấy phấn khích sôi trào.

Ngụy công công đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng này, trong mắt lóe lên vẻ tán thưởng và vui mừng.

Xem ra ngay từ đầu lão đã không chọn nhầm chủ, Đào Thiên Hổ lập tức thu phục được lòng người chỉ trong phút chốc, dũng khí này không phải chuyện ai cũng có thể làm được.

Ít nhất là mạnh hơn một ngàn lần so với người bố đã chết của hắn!

"Gia chủ, bây giờ sĩ khí của nhà họ Đào ngụt ngụt như lửa, thỉnh cầu gia chủ dẫn dắt chúng tôi lập tức quay đầu, tiếp tục sát phạt Giang Bắc, giữ vững thanh danh của nhà họ Đào chúng ta, chứng tỏ thực lực của tân gia chủ!”

Một trưởng lão nhanh chóng đưa ra đề nghị.

Đào Thiên Hổ chỉ nói cười: "Tôi không ngu ngốc như ông bố rác rưởi của tôi. Rửa máu Giang Bắc rất dễ dàng, nhưng ông ấy chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả".

"Hàng ngàn người chúng ta tiến đánh, sẽ khiến máu chảy thành sông trong thành phố, hơn nữa Giang Bắc không thuộc phạm vi ảnh hưởng của chúng ta, không ai có thể đảm bảo rằng sẽ không có rắc rối".

Đại trưởng lão nghe xong có chút xấu hổ: "Nhưng thẻ lệnh đã được ban hành, nếu rút lại…"

Đào Thiên Hổ cười lạnh: "Đương nhiên thẻ lệnh không thể rút về, nhưng tôi vẫn có một cách hay hơn".

Sau đó, Đào Thiên Hổ quay đầu lại, nhìn về phía chiếc Bentley màu đen từng thuộc về bố mình, cười xấu xa: "Cô Hạ, cô có cần tôi tới mời cô xuống xe không?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom