• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 216: Cậu thắng cược rồi

Đào Vân Thiên khó tin nhìn chằm chằm vào mắt Đào Thiên Hổ.

Đôi mắt đó đầy hung ác, tàn độc, máu lạnh!

Dù luôn biết con trai mình có nhiều tham vọng và táo bạo nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ có ngày hắn lại đối xử với mình theo cách này.

"Đào Thiên Hổ, tao cho mày thêm một cơ hội nữa, lập tức phóng xe rời đi. Tao sẽ bỏ qua mọi chuyện!"

Khi Đào Vân Thiên nói những lời này, giọng điệu của ông ta rất bình tĩnh, không tức giận, không mắng mỏ, thậm chí còn không có một chút cầu xin trong đó.

Ông ta đã mất con gái cả và con trai út, giờ chỉ còn lại duy nhất thằng con này, ông ta thực sự không muốn thấy Đào Thiên Hổ tự đẩy mình vào chỗ chết.

Tuy nhiên, câu trả lời của Đào Thiên Hổ khiến ông ta rất thất vọng.

"Đào Vân Thiên, đừng trách tôi coi thường tình cảm bố con, ông thật quá vô dụng. Nếu như nhà họ Đào để ông dẫn dắt, sớm muộn gì cũng đứt".

"Ông đã lớn tuổi rồi, cũng đã đến lúc cần được nghỉ ngơi rồi. Thay vì ở đây chịu dày vò, tốt hơn là ông nên xuống sớm để đoàn tụ với chị cả và em ba đi, Đào Vân Thiên, lên đường đi!"

Khi Đào Thiên Hổ nói những lời này, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại lạnh như đá.

Xoẹt xoẹt--

Tuy nhiên, ngay khi Đào Thiên Hổ chuẩn bị ra tay, đột nhiên có một âm thanh như mài dao.

Thanh âm này vang lên, không khí xung quanh đột nhiên dâng trào, một áp lực khổng lồ ầm ầm như sóng lớn nổi lên!

Đồng tử của Đào Thiên Hổ đột nhiên co rút lại, như bị điện giật, hắn lập tức buông tay, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt!

Hai bóng đen xuất hiện ở hai bên Đào Vân Thiên như những bóng ma.

"Cái đồ không biết trời cao đất dày, đây là do mày tự chọn lấy!"

Đào Vân Thiên thấp giọng hét lên, ngoài sự tức giận, nhiều hơn cả là sự bi thương.

Đào Thiên Hổ cơ thể khẽ run lên, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên má.

Hắn cũng là một người học võ, vì vậy hắn biết chính xác âm thanh "xoẹt xoẹt" giống như một mài dao vừa rồi có nghĩa là gì.

Mặc dù hắn luôn biết rằng anh em La Thị bên cạnh Đào Vân Thiên là vô song, nhưng hắn cũng không thể ngờ rằng kiếm thuật của họ đã đạt đến cảnh giới ngưng khí thành hình!

Đao pháp được chia thành nhiều cảnh giới từ thấp đến cao, giai đoạn đầu gọi là hình đao, ám chỉ kỹ năng của kiếm đã đạt đến mức dày công tôi luyện, tuy hữu hình vô thần nhưng nếu có thể đạt đến trạng thái này thì chắc chắn đã được coi là một bậc thầy.

Giai đoạn thứ hai gọi là đao tức, ngoài chiêu thức dày công tôi luyện, ở giai đoạn này đã có thần vận, đến giai đoạn này, bản thân các chiêu thức đã có linh hồn.

Tuy nhiên, người có thể đạt tới giai đoạn đao tức hầu như rất hiếm, chỉ cần có thể đạt tới trình độ này, nhất định là cao thủ của cao thủ!

Còn giai đoạn thứ ba thì khá tà dị, ở giai đoạn này chiêu thức đao pháp đã không còn quan trọng nữa, không phải đao theo người mà sẽ là người theo đao.

Khi kích động sát khí, đao tựa như bừng tỉnh, đột nhiên có suy nghĩ của riêng mình, thậm chí có thể phát ra ngôn ngữ của đao, cũng chính là tiếng ‘xoẹt xoẹt’ vừa rồi.

Khi đạt tới cảnh giới này, có thể dùng khí để ngự đao, ngưng khí thành hình, bất khả chiến bại!

Nhưng cảnh giới như vậy không bao giờ có thể đạt được bằng sự chăm chỉ, ngay cả đối với Đào Thiên Hổ mà nói, cảnh giới này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, e rằng trên đời này không ai có thể đạt tới cảnh giới này.

Nhưng không ngờ rằng hôm nay lại được gặp!

Đối mặt với cao thủ như vậy, Đào Thiên Hổ căn bản là không có sức chống trả!

"Giết tên nghịch tử này!"

Đào Vân Thiên nghiến răng và đưa ra chỉ thị.

Con trai ruột của ông ta đấy thì sao?

Thịnh vượng phú quý, ngập ngụa trong vàng mới chính là ước vọng của ông ta, chỉ cần ai dám đoạt lấy ước vọng đó, giết chết không tha!

Xoẹt xoẹt--

Nghe theo lệnh của Đào Vân Thiên, hai thanh đao lạnh lẽo trong tay anh em nhà La Thị một lần nữa phát ra những tiếng đao kinh khủng.

Cùng lúc đó, hai lưỡi đao trộn lẫn với sát ý cực kỳ ghê gớm xông lên không trung ngay lập tức, tiếng kêu trên không trung giống như tiếng kêu của tử thần!

Đào Thiên Hổ không có bất kỳ cơ hội phản ứng nào, trước cảnh giới ngưng khí thành hình trước mắt, hắn giống như một con kiến đối mặt với thiên binh vạn mã vậy!

Vù--

Ngay khi Đào Thiên Hổ đã xác định, hai ánh sáng màu bạc chợt lóe lên trước mắt hắn.

Keng!

Ngay sau hai âm thanh leng keng khi kim loại va chạm vào nhau vang lên, thân hình của hai anh em La Thị đột nhiên lảo đảo lùi về hai phía, như thể bị một lực lượng cực lớn đánh trúng.

"Ngưng khí thành hình, không tồi, không tồi".

Đột nhiên, có một giọng nói lanh lảnh vang lên.

Đào Thiên Hổ sửng sốt, đột ngột quay đầu lại, ánh mắt tuyệt vọng lập tức lại sáng lên!

"Ngụy công công!"

Ông già gầy guộc với bím tóc sau đầu này đã trở cọng rơm cứu mạng của Đào Thiên Hổ!

"Cậu chủ, cậu có hối hận với lời đề nghị vừa rồi tôi đã đề ra cho cậu không?"

Ngụy công công liếc nhìn Đào Thiên Hổ và mỉm cười, hai viên bi sắt bằng bạc to bằng quả trứng, linh động giữa năm ngón tay trắng trẻo và mảnh khảnh khác hẳn với tuổi của lão.

Đào Thiên Hổ hung tợn nuốt nước bọt: "Đào Thiên Hổ tôi chưa từng biết hối hận là gì!"

"Ha ha ha ha ha ha!"

Ngụy công công nghe vậy đột nhiên bật cười: "Vậy thì tôi phải chúc mừng cậu chủ rồi, bởi vì cậu đã thắng cược".

Nói rồi, Ngụy công công chậm rãi quay đầu lại, nhìn anh em nhà La Thị đang kinh hãi, chậm rãi nói: "Cho các cậu một cơ hội, giết Đào Vân Thiên, quy về dưới trướng cậu cả, tôi có thể để hai cậu tiếp tục sống".

"Đồ khọm, muốn chết à!"

Đào Vân Thiên tức giận nói: "Bổ thằng già này trước cho tao!"

Tuy nhiên, lần này, hai anh em La Thị vẫn bất động, giống như hai bức tượng.

"Chẳng nhẽ hai chúng mày cũng làm phản rồi?"

Đào Vân Thiên giận tím người.

Tuy nhiên, ông ta không biết rằng anh em La Thị không nghe theo mệnh lệnh của ông ta không phải muốn làm phản, mà lúc này bọn họ đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, ngay cả tay cầm kiếm cũng run lên.

Lúc này, tâm trí họ hoàn toàn trống rỗng, họ thậm chí còn tự hỏi liệu tất cả những điều này có phải ảo giác hay không.

Bởi vì họ không thể tin được trạng thái ngưng khí thành hình mà họ đã dày công luyện tập lại bị đánh bại chỉ bằng một chiêu!

"Xem ra tuy rằng hai người các cậu có tài đấy nhưng đầu óc lại không được nhanh nhạy lắm nhỉ, lên đường đi".

Thấy anh em nhà La Thị không hề nhúc nhích, Ngụy công công khẽ lắc đầu, hai viên bi sắt giữa hai ngón tay lập tức hóa thành hai luồng sáng bạc bay về phía đầu anh em La Thị.

Anh em nhà La Thị theo bản năng vắt kiệt chút sức lực cuối cùng, đem thanh đao đỡ ngang trước mặt.

Keng--

Bùm--

Âm thanh kim loại giao nhau và âm thanh của vụ nổ đồng thời vang lên.

Đào Vân Thiên, người trên tay đã từng vấy đầy máu, đột nhiên run rẩy kịch liệt, mồ hôi lạnh lập tức ướt đẫm toàn thân, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, những hạt mồ hôi lớn tụ lại trên trán thành giọt, như thể một người vừa dầm mình trong cơn mưa nặng hạt vậy.

Ông ta từ tầng lớp dưới đáy của xã hội từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay, cũng coi như người đã thấy được những cảnh hoành tráng.

Điều khiến ông ta sợ hãi không phải là hai cái đầu nổ tung ngay lập tức của hai anh em La Thị và hai con dao lạnh lẽo bị viên bi sắt bẻ gãy.

Mà là kiểu sợ hãi bản năng bắt nguồn từ gen khi một sinh vật phải đối mặt với kẻ thù tự nhiên của mình!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom