• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 160: Đấu trường

“Này, tên vong ơn bội nghĩa mày sao lại thả rắm ở đây, Hiểu Đan tốn bao nhiêu công sức nhờ vả quan hệ mới cứu được mày, mày còn chút lương tâm nào không vậy?”

Trương Hoa Phương nghe thế lập tức giận dữ mắng Diệp Vĩnh Khang một trận.

“Dì cả, thôi bỏ đi, không sao ạ”.

Trương Hiểu Đan vội vàng lên tiếng, thầm cảm thấy hơi hoảng hốt, cũng không biết tại sao vừa nãy lúc bị Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm, cô ta lại cảm thấy hơi sợ.

Mặc dù khá khó hiểu nhưng dù sao chuyện này cũng nên cho qua.

Ăn cơm tối xong, cả nhà vui vẻ ra ngoài xem hoa đăng.

Thành phố Nam Giang này ngoại trừ dân cư dũng mãnh ra thì còn đậm bản sắc văn hóa hoa đăng, vào tối lễ Tết Trùng Dương mỗi năm đều sẽ tổ chức lễ hội hoa đăng rất lớn.

“Ôi, bà ngoại nhìn kìa, đẹp quá!”

Người phấn khích nhất là Diệp Tiểu Trân, cô bé lớn thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên được xem hoa đăng, cả đường đi cô bé cứ nhảy nhót hết nhìn đông lại nhìn tây dường như hai mắt đã không đủ dùng.

Sau khi đi khoảng nửa tiếng, Hạ Đức Minh bỗng dè dặt nói với Trương Hoa Phương: “Bà này, hoa đăng cũng chẳng có gì đáng xem cả, hay là chúng ta đến đấu trường xem thi đấu đi”.

“Xem cái đầu ông ý!”

Trương Hoa Phương mắng Hạ Đức Minh: “Nơi đó bạo lực như thế, nếu làm Tiểu Trân sợ thì phải làm sao?”

“Còn nữa, những người nhát gan như ông mà cũng muốn đi xem đấu trường à? Cảnh tượng đó có thể dọa ông tè ra quần đó!”

Hạ Đức Minh đỏ ửng mặt, cúi đầu lẩm bẩm nói: “Tốt xấu gì tôi cũng là đàn ông mà, qua đó xem một chút thôi”.

“Này Hạ Đức Minh, hôm nay ông làm phản rồi phải không? Tôi nói ông đang yên đang lành…”

“Dì cả, cháu nghĩ chú nói đúng đấy”.

Lúc này Trương Hiểu Đan cũng đang không có hứng thú gì với hoa đăng nói: “Cháu cũng nghĩ hoa đăng chẳng thú vị gì cả”.

“Hay là như vậy nhé, cháu đi mua hai tấm vé, sau đó đến đấu trường xem thi đấu với bác, mọi người ở ngoài xem hoa đăng, lát nữa tập trung lại là được”.

“Chẳng phải dì luôn nói bác nhát gan đó sao? Vừa lúc nhân cơ hội này để bác hun đúc khí phách đàn ông”.

Trương Hoa Phương nghe thế cũng ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: “Hình như cũng có lý”.

Dứt lời bà ta lại trợn mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: “Cháu mua thêm một tấm vé nữa, dẫn theo thằng vô dụng này đi, để nó cũng hun đúc khí phách đàn ông”.

“Không thành vấn đề ạ, vậy bọn cháu đến đấu trường đi, các dì cứ từ từ đi dạo, hai người đi theo cháu”.

Thật ra Trương Hiểu Đan cũng mong đợi đấu trường hôm nay đã lâu, cô ta biết trận đấu hôm nay không giống lúc trước.

Mấy trận trước dù ai thắng cũng đều là người Nam Giang.

Nhưng trận hôm nay lại là trận so tài giữa Nam Giang và một thế lực ngoại tỉnh. Nếu thua thì tất cả phòng tập boxing ở Nam Giang đều rơi vào tay người ngoài, chuyện này quả là nỗi sỉ nhục cực lớn với người dân Nam Giang thượng võ.

Vốn dĩ Diệp Vĩnh Khang cũng không muốn đi, chỉ muốn đi dạo với vợ và con gái, nhưng lại không thể chịu nổi mấy lời mắng nhiếc thằng vô dụng của mẹ vợ, cuối cùng Hạ Huyền Trúc khuyên nhủ, anh cũng chỉ đành đi theo Trương Hiểu Đan và Hạ Đức Minh đến đấu trường.

“Hai người nghe nhé, lát nữa vào trong đừng đi lung tung, nếu bên đó xảy ra chuyện thì cháu cũng không bảo vệ được hai người đâu”.

“Lát nữa chỉ cần thành thật ngồi cạnh cháu, cố gắng học hỏi khí phách đàn ông của người ta”.

Trước khi vào đấu trường, Trương Hiểu Đan không quên nghiêm túc dặn dò hai “tên vô dụng” một lần, sau đó mới dẫn hai người đi kiểm tra vé vào cổng.

Đấu trường được thiết kế theo hình tròn, người người chen chúc, khán đài được chia thành hai bên, sức chứa ít nhất phải trên hai nghìn người.

Ở chính giữa có một võ đài hình bát giác, phong cách của cả võ đài hơi giống đấu trường La Mã cổ.

Mấy người Diệp Vĩnh Khang ngồi ở hàng ghế phía sau, nhưng góc nhìn lại khá tốt.

Mặc dù trận đấu vẫn chưa bắt đầu nhưng bên trong đã không còn chỗ trống, ai nấy cũng đều ra sức hò hét như tiêm phải thuốc kích thích.

Trên các hàng ghế khán giả giăng rất nhiều khẩu hiệu, chẳng hạn như “Cuộc chiến bảo vệ Nam Giang”, “Tiêu diệt kẻ thù bên ngoài”, “Bảo vệ niềm tin của Nam Giang”, v.v...

Từ nội dung khẩu hiệu không khó để nhìn ra trận đấu đêm nay cực kỳ quyết liệt, cũng rất quan trọng.

“Chị Đan!”

Nhân duyên của Trương Hiểu Đan rất tốt, vừa ngồi xuống đã có người đến chào hỏi.

“Nghĩ thế nào, tối nay mấy người anh Lực có thể đánh bại người ta không?”

Trương Hiểu Đan hỏi.

Vẻ mặt người kia hơi nặng nề: “Có thể là được, nghe nói đối thủ đến từ phía Bắc, có một người biệt danh là Thiết La Hán, dường như chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã đá hết tất cả phòng tập boxing ở Nam Giang”.

“Lần này e là anh Lực gặp phải đối thủ rồi, hai người đánh nhau vẫn chưa biết ai mạnh hơn ai”.

Trương Hiểu Đan nhíu mày: “Cừ thế à? Nếu tối nay thua thì thể diện của Nam Giang chúng ta tiêu tan luôn đấy”.

Người kia lắc đầu: “Tình hình cũng không bi quan như thế, mặc dù đối thủ khá mạnh nhưng cũng rất khinh địch, họ chỉ đăng ký cho hai người tham gia vào trận đấu tối nay thôi, cũng xem thường Nam Giang chúng ta quá rồi”.

“Cái gì, chỉ đăng ký hai người?”

Trương Hiểu Đan tức giận nói: “Đám này cũng xem thường người khác quá đấy”.

“Chị Đan đừng tức giận, có lẽ chuyện này là chuyện tốt với chúng ta”.

Người kia nói: “Thứ chúng ta cần lần này là kết quả trận đấu, nếu đối phương cũng cử ra năm người thì có lẽ chúng ta không có cơ hội thắng”.

“Nhưng nếu chúng chỉ cử ra hai người, vậy thì chúng dâng cơm đến tận miệng cho chúng ta rồi, đừng quên bên ta còn có anh Lực”.

“Đến lúc đó nhất định phải cho đám này một bài học để chúng nhanh chóng cút khỏi Nam Giang”.

Trương Hiểu Đan gật đầu: “Mong là lát nữa mấy người anh Lực đánh cho đám này tàn tạ để xem chúng còn dám đắc ý nữa không”.

“À phải rồi, có điều tra rõ đám người đối diện đó không? Rốt cuộc có lai lịch gì mà đang yên lành tự dưng chạy đến Nam Giang làm gì?”

Người kia lắc đầu: “Đám người đó rất bí ẩn, không rõ lai lịch cụ thể, chỉ biết hình như là người ở phía Bắc, tên dẫn đầu là gì mà Diệp… Diệp… gì đó? Ôi, à phải rồi, Diệp Thiên Minh!”

“Anh vừa nói gì cơ?”

Lúc này Diệp Vĩnh Khang bỗng quay đầu lại nhìn người kia hỏi: “Người dẫn đầu mà anh nói tên là Diệp Thiên Minh? Trông người đó như thế nào?”

Người kia nhìn Diệp Vĩnh Khang lắc đầu nói: “Chỉ biết ông ta tên là Diệp Thiên Minh, khoảng bốn mươi tuổi, còn trông thế nào thì tôi không biết”.

Ngay lúc Diệp Vĩnh Khang còn muốn hỏi vài câu nữa, Trương Hiểu Đan mất kiên nhẫn nói: “Anh im miệng lại đi, đừng ở đây làm loạn nữa, người ta trông thế nào liên quan gì đến anh. Lát nữa cứ ngoan ngoãn câm miệng lại nghiêm túc xem trận đấu là được, đừng gây thêm phiền phức cho tôi”.

Diệp Vĩnh Khang nhíu mày, ba chữ Diệp Thiên Minh này giống như một cây kim đâm vào tim anh.

Trong số đám thuộc hạ của bà cụ nhà họ Diệp có một tay sai cũng tên là Diệp Thiên Minh.

Người mà sau khi Diệp Vĩnh Khang bị vu cáo hãm hại đã trói Diệp Vĩnh Khang vào cây, tự tay đánh gãy chân anh bằng gậy bóng chày, sau đó bỏ anh vào bao tải ném xuống sông tên là Diệp Thiên Minh.

Từ sau khi Diệp Vĩnh Khang về nước, vốn dĩ định quên đi tất cả hận thù trước đó, dù sao thì trong người anh cũng đang chảy dòng máu của nhà họ Diệp, cứ buông bỏ hết những chuyện trước đó.

Nhưng bây giờ khi nghe đến ba chữ Diệp Thiên Minh này, lửa giận và thù hận bỗng chốc dấy lên.

Người đến từ phía Bắc cũng tên là Diệp Thiên Minh.

Liệu có phải cùng một người không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom