• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 159: Có cần gọi tới không?

Đao Kiệt không thể ngờ, hoá ra người trước mắt lại chính là cao thủ siêu cấp khiến cho anh Lực phải phục sát đất!

“Một đám chó má, tao thấy chúng mày chán sống hết cả rồi!”

Sau khi Triệu Đại Lực quát mắng cả đám Đao Kiệt mấy câu thì quay sang cười hi hi với Diệp Vĩnh Khang: “Anh Diệp, Đao Kiệt là đàn em của tôi, tên này mặc dù thường ngày hơi đáng ghét nhưng cũng được coi là một thằng đàn ông, anh xem chuyện này có phải…”

Diệp Vĩnh Khang quay đầu liếc mắt nhìn Đao Kiệt, sau đó mới nói với Triệu Đại Lực: “Anh cứ từ từ mà chơi, tôi còn có chuyện phải về trước đây”.

Nói xong anh không buồn quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.

“Còn không mau cảm ơn anh Diệp đi!”

Triệu Đại Lực mắng Đao Kiệt một câu, sau đó vội vàng đuổi theo Diệp Vĩnh Khang: “Anh Diệp, anh đợi đã”.

“Còn chuyện gì à?”

Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại.

Triệu Đại Lực hào hứng nói: “Anh Diệp, hôm nay có thể gặp được anh thật là tốt quá, nếu không thì trận đấu tối nay tôi thật sự không dám nắm chắc”.

“Tới lúc đó nếu như anh giúp chúng tôi thắng trận đấu, vậy thì anh chính là đại ân nhân của cả phòng tập boxing Nam Giang chúng tôi rồi!”

“Trận đấu?”

Diệp Vĩnh Khang cau mày.

Triệu Đại Lực giải thích: “Là thi đấu võ, đây là trận đấu truyền thống của Nam Giang, diễn ra vào buổi tối Tết Trùng Dương hàng năm”.

“Nếu là trước đây, thua thì thua thôi, chỉ có thể trách kỹ năng của bản thân không bằng người ta”.

“Thế nhưng lần này thì khác, đối thủ của chúng tôi là một đám người từ vùng khác tới, đến nơi này chưa bao lâu đã liên tiếp đá đít rất nhiều phòng tập boxing của chúng tôi”.

“Nếu như không thể đánh bại bọn chúng trong trận đấu tối nay thì cả phòng tập boxing Nam Giang của chúng tôi sẽ rơi vào trong tay người ngoài mất”.

“Đám người đó tìm được mấy cao thủ vô cùng lợi hại, trong lòng tôi cũng không nắm chắc, có điều tối nay có anh Diệp ở đây, chuyện này không thành vấn đề nữa rồi!”

Người dân Nam Giang vô cùng hùng mạnh, văn hoá võ đạo ở nơi này đã ăn sâu trong máu thịt, mặc dù thành phố không lớn, thế nhưng số lượng phòng tập boxing cũng đủ để so sánh với các thành phố hàng đầu.

Trong lòng người dân Nam Giang, phòng tập boxing chính là bộ mặt và tín ngưỡng của bọn họ, nếu như bị người ngoài cướp mất thì đúng là sự sỉ nhục đối với cả Nam Giang.

Triệu Đại Lực là hội trưởng của hội liên minh phòng tập boxing, trọng trách này đương nhiên đè nặng trên vai anh ta.

“Xin lỗi, tôi không có hứng thú”.

Diệp Vĩnh Khang nghe xong thì tiện miệng thốt ra một câu, sau đó tiếp tục không buồn quay đầu lại đi thẳng về phía trước.

“Anh Diệp, anh đợi đã, chuyện này có liên quan đến thể diện của cả Nam Giang chúng tôi…”

Triệu Đại Lực vội vàng đuổi theo nói.

Diệp Vĩnh Khang dừng bước chân, thản nhiên lên tiếng: “Đây là chuyện của mấy người, ngoài ra, tôi cũng không quá thân quen với anh”.

Dứt lời, Diệp Vĩnh Khang lại đi thẳng ra bên ngoài.

Trước nay Diệp Vĩnh Khang đều không cho rằng bản thân là một hiệp sĩ thích làm việc trượng nghĩa, hơn nữa anh và Triệu Đại Lực cũng chỉ mới gặp mặt một lần, thậm chí còn chẳng được xem là bạn bè.

Đối với chuyện của người khác, Diệp Vĩnh Khang trước giờ đều không có hứng thú.

Lúc này, Trương Hiểu Đan đã trở về nhà của Trương Hoa Phương và đang ngồi xem tivi.

“Hiểu Đan, sao Vĩnh Khang vẫn chưa về vậy?”

Hạ Huyền Trúc hơi lo lắng hỏi.

Mặc dù Trương Hiểu Đan mở mắt xem tivi, nhưng ánh mắt rõ ràng có ý né tránh: “Ờ thì, anh ta nói anh ta muốn ra ngoài mua ít đồ, bảo em về trước một mình”.

“Kỳ lạ thật, Vĩnh Khang hình như không thích dạo phố mà”.

Hạ Huyền Trúc thấy hơi nghi hoặc, cô luôn cảm thấy chuyện hôm nay hơi lạ: “Để chị gọi điện thoại cho anh ấy”.

“Chị, chị cứ yên tâm đi, một người đàn ông to lớn như Vĩnh Khang thì có thể xảy ra chuyện gì được, chị cho anh ta chút không gian riêng đi”.

Trương Hiểu Đan vội vàng ngăn lại, trong lòng lại thấy hơi chột dạ.

Bởi vì cô ta biết Diệp Vĩnh Khang rất có khả năng mãi mãi không thể quay lại được nữa, dù có quay lại thì có lẽ cũng sẽ mất đi một cánh tay hay một cẳng chân.

Với tính cách của Đao Kiệt, lúc này e rằng Diệp Vĩnh Khang vẫn còn đang chịu sự giày vò.

“Hiểu Đan, có phải em có chuyện gì giấu chị không?”

Hạ Huyền Trúc không phải đứa ngốc, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra biểu hiện của Trương Hiểu Đan hơi bất thường.

“Chị Huyền Trúc…”

Trương Hiểu Đan biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, dứt khoát nghiến răng nói: “Chị Huyền Trúc, chị đừng trách em, em cũng vì bất đắc dĩ nên mới…”

“Bố!”

Vào lúc Trương Hiểu Đan mới nói được một nửa, Diệp Tiểu Trân đột nhiên gọi lớn về phía cửa.

Mọi người quay đầu nhìn sang thì kinh ngạc phát hiện Diệp Vĩnh Khang đã về!

“Anh… sao anh lại về đây thế này?”

Trương Hiểu Đan nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang không hề bị thương, cảm thấy thật sự không thể tin nổi.

“Làm xong việc rồi, chả lẽ không nên trở về sao?”

Diệp Vĩnh Khang nhìn Trương Hiểu Đan, bình tĩnh nói.

“Vĩnh Khang, anh vừa đi đâu thế, sao bây giờ mới về”.

Hạ Huyền Trúc nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang trở về mới thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Vĩnh Khang quay đầu liếc nhìn Trương Hiểu Đan, cười nói với Hạ Huyền Trúc: “Anh giúp Hiểu Đan đi lấy ít đồ nên mới về muộn hơn một chút”.

Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa rút ra một tấm thẻ tập thể hình ném ra trước mặt Trương Hiểu Đan, trong mắt loé lên vẻ quái dị: “Đây là thẻ tập thể hình của cô, nhưng mà hình như cô nhầm ở đâu rồi, bọn họ nói tấm thẻ tập thể hình này đã được thanh toán rồi, sau này cô nên nhớ cho kĩ một chút, đừng chuyện nọ xọ chuyện kia nữa!”

“Chuyện này…”

Trương Hiểu Đan nhất thời bị bất ngờ không kịp phòng bị, từ đầu tới cuối cô ta vẫn không hiểu tại sao Diệp Vĩnh Khang có thể trở về mà không hề hấn gì.

“Đúng rồi Hiểu Đan, em vừa mới nói gì cơ? Bất đắc dĩ, chuyện gì thế?”

Hạ Huyền Trúc nhớ lại mấy lời Trương Hiểu Đan vừa nói ban nãy, rồi hỏi.

“A? Ha ha, ban nãy em định nói… không có gì, cũng chỉ là tiện miệng mới nói như vậy thôi”.

Trương Hiểu Đan vội vàng nói qua loa cho xong chuyện, sau đó ánh mắt nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang, phát hiện ra Diệp Vĩnh Khang không chỉ không có tổn thất gì trên cơ thể mà biểu cảm cũng rất bình tĩnh, cứ như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Không lý nào?

Đầu óc Trương Hiểu Đan mơ hồ khó hiểu, nhân lúc Hạ Huyền Trúc bận rộn trong phòng bếp mới vội vàng hỏi Diệp Vĩnh Khang: “Đao Kiệt không làm khó anh sao?”

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt đáp: “Tôi chỉ đi lấy một tấm thẻ tập thể hình mà thôi, sao cậu ta lại phải làm khó tôi?”

“Thế nhưng…”

Trương Hiểu Đan thấy đầu óc hơi choáng váng, lẽ nào lương tâm Đao Kiệt đột nhiên trỗi dậy?

Không thể nào, cô ta thà tin trái đất hình vuông cũng tuyệt đối không tin Đao Kiệt có thể tha cho Diệp Vĩnh Khang.

“Diệp Vĩnh Khang, anh nghe đây, dù anh đã dùng thủ đoạn gì để vượt qua kiếp nạn này, nhưng sau này anh nên thành thật với tôi một chút, nếu như dám làm chuyện có lỗi với chị tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”

Trương Hiểu Đan lên tiếng uy hiếp.

Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, dùng ánh mắt vô cùng quái dị nhìn Trương Hiểu Đan mấy giây, sau đó lại nói ra một câu cũng kỳ quái không kém: “Cô nên cảm thấy may mắn vì là em gái của Hạ Huyền Trúc”.

“Anh có ý gì, uy hiếp tôi, cái loại vô dụng nhà anh…”

Trương Hiểu Đan đang định nổi điên, đột nhiên nghe thấy tiếng quát rất lớn của Trương Hoa Phương từ trong phòng bếp: “Cãi cái gì mà cãi, đến đây giúp một tay đi, dọn cơm rồi!”

Một bữa cơm vô cùng vui vẻ hoà thuận, giữa chừng Trương Hoa Phương còn khen Hiểu Đan có bản lĩnh, nói lần này nếu như không có cô ta thì e rằng không dễ gì sống tiếp qua ngày.

“Diệp Vĩnh Khang, mày buông đũa xuống cho tao!”

Trương Hoa Phương thấy Diệp Vĩnh Khang chỉ biết cúi đầu ăn cơm, trong lòng đột nhiên bừng bừng lửa giận: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, mày còn không mau cảm ơn Hiểu Đan cho tử tế đi!”

“Nếu như không có con bé giúp dẹp yên chuyện này nhờ các mối quan hệ thì e rằng lúc này mày đã mất mạng rồi!”

Diệp Vĩnh Khang khẽ giơ tay lên, nhìn Trương Hiểu Đan như cười như không, nói: “Con cảm thấy chuyện này nên cảm ơn Đao Kiệt rộng lượng mới phải, nếu không thì bây giờ con gọi cậu ta tới, chúng ta cảm ơn riêng cậu ta cho tử tế nhé?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom