• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 157: Phòng tập boxing Tinh Diệu

Lý do khiến Trương Hoa Phương và Trương Hiểu Đan có phản ứng lớn như vậy không phải vì họ nhát gan.

Chỉ cần là người Nam Giang, hoặc người đã ở Nam Giang vài ngày, e rằng đều có phản ứng như họ khi gặp sự cố này.

Từ ba chữ “Tiểu Diêm Vương”, không khó để nhận ra Đao Kiệt là người như thế nào.

Đó là đàn em thân cận số một trong số tay chân của anh Lực Nam Giang, với tính cách độc ác và thủ đoạn tàn nhẫn, hắn đã làm vô số chuyện khiến người ta phải rùng mình ở Nam Giang.

Một thời gian trước, có một đốc công làm được vài dự án, kiếm được ít tiền, liền bắt đầu muốn bành trướng bản thân.

Đến quán bar uống vài ly, đã tình cờ gặp Đao Kiệt trong lúc đi vệ sinh, quản đốc đã mượn rượu nói ra một câu: người khác sợ cậu, tôi không sợ.

Hậu quả là đêm đó bị Đao Kiệt ném từ tầng năm xuống. Giờ người vẫn đang nằm trong bệnh viện, dù có được cứu sống cũng sẽ phải ngồi xe lăn cả đời.

Mọi người đều thận trọng khi nhắc tới ba chữ Tiểu Diêm Vương, nhưng giờ hắn lại bị người ta đánh tàn phế, hậu quả khó mà có thể tưởng tượng nổi!

"Mày, đồ vô dụng, đi ngay đi, rời khỏi Nam Giang ngay, càng sớm càng tốt, tao sắp bị mày làm cho tức chết rồi đây này!"

Trương Hoa Phương cuống đến mức giậm chân, lớn tiếng mắng mỏ Diệp Vĩnh Khang.

"E là không kịp đi nữa rồi!"

Trương Hiểu Đan ủ rũ nói: "Đao Kiệt là ai chứ? Đã động vào hắn, nói đi là đi được sao? Có khi giờ cả con phố đã toàn người của hắn rồi, giờ thò đầu ra chả khác nào tự chui vào lưới cả!"

"Vậy phải làm sao bây giờ?”

Trương Hoa Phương lo lắng: "Hiểu Đan, không phải cháu có nhiều bạn trong xã hội lắm sao, hay là cháu tìm bọn họ, lựa lời nói với Tiểu Diêm Vương, tiền bồi thường bao nhiêu cũng được".

"Dì cả, dì thấy Đao Kiệt giống người thiếu tiền sao?”

Trương Hiểu Đan cũng tỏ ra rất cuống.

Cô ta biết rất rõ rằng những người cô ta quen biết trong xã hội thậm chí còn không bằng con kiến trước mặt Đao Kiệt, chứ đừng nói đến việc lựa lời nói với hắn.

Nói tóm lại, vấn đề này đã đến mức không thể cứu vãn được nữa rồi.

Trương Hiểu Đan không phải thương cho Diệp Vĩnh Khang, cô ta chỉ lo là Đao Kiệt điên lên sẽ ảnh hưởng đến gia đình của dì thôi.

"Dì cả, dì lại đây".

Trương Hiểu Đan trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng, dẫn Trương Hoa Phương đi ra ban công, nói thầm với đối phương.

"Không được, không được, không được, ý kiến kiểu gì vậy?”

Trương Hoa Phương nghe xong, vội xua tay nói: “Thằng này bất luận tốt xấu gì cũng là bố của Tiểu Trân, nếu hắn có mệnh hệ gì thì Tiểu Trân phải làm sao đây?"

"Hơn nữa, nếu như dì vì bảo vệ bản thân mà bán đứng con rể, thì sau này lương tâm của dì sẽ cắn rứt không thôi mất. Không được, không được, nghĩ cách khác đi!"

"Nhưng dì…"

"Đừng nói nữa, dù sao dì cũng sẽ không giao người ra đâu, nếu không được thì cả nhà dì sẽ cùng nhau gánh vậy!"

Thái độ của Trương Hoa Phương rất kiên định.

Trương Hiểu Đan lại cuống lắm rồi, cách tốt nhất lúc này là giao Diệp Vĩnh Khang ra, phủi sạch quan hệ với anh, đừng để Đao Kiệt giận cá chém thớt.

Tuy nhiên, dì cả lại rất kiên quyết, nói gì cũng không chịu làm theo.

Nhưng Trương Hiểu Đan tức thì tức vậy thôi, từ nhỏ đến lớn cô ta rất thân với dì cả, chuyện này dù thế nào cô ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Suy nghĩ một hồi, Trương Hiểu Đan đảo tròn mắt, cô ta có một ý tưởng.

"À mà, cháu chợt nhớ ra bạn cháu có một ông cậu, rất có tiếng trong giang hồ, để cháu thử tìm cậu ấy xem sao!"

Trương Hiểu Đan nói to, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra: "Alo, mình là Hiểu Đan đây, mình nhờ cậu một việc, chỗ mình dính chút phiền phức…"

Trương Hiểu Đan kể lại sự việc qua điện thoại: "Ừ, được rồi, vậy cảm ơn cậu nhé!"

Sau khi cúp điện thoại, Trương Hiểu Đan búng tay về phía đám người Trương Hoa Phương, mỉm cười: "Giải quyết xong rồi, bạn cháu đã nhờ cậu của cậu ấy can thiệp rồi, bên Đao Kiệt đã hứa sẽ không truy cứu nữa".

"Thế thì tốt quá rồi, suýt chút nữa dọa chết dì rồi!"

Trương Hoa Phương vỗ ngực, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

“Cái đồ bỏ đi này, mày cũng to gan lắm, lúc nãy chạy còn nhanh hơn thỏ, hay bảo mày nhát gan nhỉ, người như Đao Kiệt cũng dám động vào, thật không biết cả ngày trong đầu mày nghĩ cái gì nữa”.

Trương Hoa Phương trách móc Diệp Vĩnh Khang, nhưng sự việc cũng coi như bỏ qua.

Không khí trong phòng ngay lập tức trở nên thoải mái trở lại, cả gia đình ngồi trên ghế sofa vừa xem tivi, vừa cười đùa vui vẻ.

"Ây, hỏng bét rồi!"

Lúc này, Trương Hiểu Đan đột nhiên hét lên: "Sao cháu có thể quên chuyện quan trọng thế chứ? Hôm nay cháu phải lấy một thứ quan trọng, sắp không kịp rồi".

Vừa nói, cô ta vừa liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang: "Anh rể, hay là anh chở tôi tới đó, bây giờ bắt taxi cũng không kịp nữa rồi".

Hạ Huyền Trúc thấy Trương Hiểu Đan gấp như vậy, vội vàng nói: "Vĩnh Khang, vậy anh mau lái xe đi đi, đừng để lỡ việc".

Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu liếc nhìn Trương Hiểu Đan, sau đó quay đầu lại cười với Hạ Huyền Trúc, gật đầu, sau đó cùng Trương Hiểu Đan rời đi.

"Phòng tập boxing Tinh Diệu?"

Diệp Vĩnh Khang nhìn lướt qua bảng điều hướng theo địa chỉ do Trương Hiểu Đan cung cấp, thuận miệng hỏi: "Cô đến phòng tập làm gì?"

Trương Hiểu Đan nhai kẹo cao su, sốt ruột nói: "Bảo anh lái thì anh cứ lái đi, hỏi nhiều vậy làm gì, mau lái xe đi!"

Vừa nói, Trương Hiểu Đan vừa lấy điện thoại di động ra, bình tĩnh gửi đi một tin nhắn.

Diệp Vĩnh Khang không nói nữa, phóng xe đến địa chỉ.

Ngay sau khi xuống tầng dưới của phòng tập boxing Tinh Diệu, Trương Hiểu Đan bất ngờ nói: "Ây da, tôi lại quên mất một chuyện khác rồi. Anh rể, anh lên lấy thẻ tập giúp tôi với. Tôi ở đây làm chút chuyện".

Diệp Vĩnh Khang đậu xe sang một bên, bình tĩnh nói: "Thứ quan trọng mà cô nói là thẻ tập sao?"

"À à... ở trong có rất nhiều tiền đó, bảo anh đi thì anh cứ đi đi, lải nhải cái gì, mau lên!”

Trương Hiểu Đan sốt ruột thúc giục.

Diệp Vĩnh Khang quay đầu liếc nhìn Trương Hiểu Đan, sau đó mở cửa xe đi về phía thang máy, không nói lời nào.

Nhìn thấy cửa thang máy từ từ đóng lại, Trương Hiểu Đan thở ra một hơi dài, trong mắt hiện lên một tia áy náy, thở dài nói: "Diệp Vĩnh Khang, vì sự an nguy của gia đình dì, tôi chỉ có thể nói xin lỗi với anh thôi!"

Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đã đi thang máy đến cổng phòng tập boxing ở tầng sáu.

Cửa nhẹ nhàng khép lại, Diệp Vĩnh Khang mở cửa bước vào, thấy bên trong không có một ai.

Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, đút hai tay vào túi quần, nhẹ giọng nói: "Đi ra cả đi, không phải lo, chỉ có mình tao thôi".

Dứt lời, hàng chục người đàn ông lực lưỡng, mặc áo vest hung ác đột nhiên lao ra từ hai phòng bên cạnh.

Đao Kiệt từ từ bước ra khỏi đám đông với một cánh tay buông thõng.

"Người anh em, không ngờ đúng không, mới đó mà đã gặp lại nhau rồi này".

Đao Kiệt ngậm điếu thuốc trong miệng, nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt khiêu khích.

"Muốn gì thì nói đi, giải quyết một lần cho xong".

Diệp Vĩnh Khang vì chuyện của Sử Nam Bắc mà hơi phiền muộn, giọng điệu cũng trở nên yếu ớt.

Trên thực tế, khi Trương Hiểu Đan bảo anh ra ngoài vừa nãy, anh đã đoán được đối phương muốn làm gì rồi.

Sở dĩ không vạch trần cô ta là bởi vì Diệp Vĩnh Khang cũng muốn nhanh chóng giải quyết đống chuyện lộn xộn này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom