Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 155: Đao Kiệt
Còn nguyên nhân cũng rất đơn giản, người vừa nhìn thấy đó ngoài dáng người và khí chất giống Sử Nam Bắc ra, khí tức trên người hắn cũng y hệt.
Diệp Vĩnh Khang và hắn vào sinh ra tử vô số lần như thế sao có thể nhận nhầm được chứ?
Lẽ nào hắn phản bội mình thật ư?
Nhưng tại sao hắn lại phải làm thế?
Két…
Ngay khi Diệp Vĩnh Khang đang thất thần, một chiếc BMW màu trắng bỗng chạy như bay đến, phanh lại cách Diệp Vĩnh Khang chưa đến mười centimet.
“Anh đứng đây đâm đầu vào chỗ chết đúng không? Không thấy xe chạy đến sao?”
Một người phụ nữ trẻ trang điểm lộng lẫy bước xuống xe chỉ vào Diệp Vĩnh Khang mắng một trận: “Nếu thấy mình sống lâu quá thì tìm dây thừng treo cổ đi, nếu tông hỏng xe tôi, anh đền nổi sao?”
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại nhìn, hời hợt nói: “Đây là đường dành cho người đi bộ”.
Người phụ nữ vừa nghe anh nói thế thì càng tức giận hơn nói: “Đồ khốn, anh còn dám cãi lại hả? Anh có biết tôi là ai không? Mau cút đi cho bà, nếu không đừng trách bà đây không khách sáo”.
Lúc này người đi đường bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa, liền lên tiếng chỉ trích người phụ nữ đó: “Cô đúng là không biết lý lẽ gì cả, đây rõ ràng là đường dành cho người đi bộ, cô lái xe lên đây rồi còn trách người ta không nhường đường cho cô”.
“Đúng thế, loại người này ngứa đòn đấy mà, cậu đừng sợ, bọn tôi đứng về phía cậu”.
Những lời chỉ trích xung quanh không chỉ không khiến người phụ nữ trẻ đó sợ mà ngược lại cô ta còn lạnh lùng cười quát: “Các người thích lo chuyện bao đồng lắm đúng không? Được thôi, vậy các người nhìn cho rõ vào, tôi là bạn gái của Đao Kiệt đấy”.
Ầm!
Cô ta vừa nói thế, người hóng chuyện xung quanh đều biến sắc, ngậm miệng lại rồi vội vàng rời đi như chạy trốn.
Xem ra cái tên Đao Kiệt cực kỳ đáng sợ với họ.
“Hừ, một đám rác rưởi!”
Người phụ nữ khinh thường hừ một tiếng, sau đó lạnh lùng nói với Diệp Vĩnh Khang: “Còn đứng đây làm gì? Không nghe tôi vừa nói gì sao? Tôi là bạn gái Đao Kiệt, mau cút đi!”
Lúc này trong đầu Diệp Vĩnh Khang toàn là chuyện của Sử Nam Bắc, hoàn toàn không quan tâm đến người phụ nữ điên này. Nghe cô ta ồn ào thế, anh cảm thấy hơi cáu, không khỏi trầm giọng nói: “Cút xa một chút!”
“Mẹ kiếp, anh nói cái gì?”
Người phụ nữ trợn to mắt không thể tin được, nói: “Tôi thấy tên vô dụng anh sống lâu quá rồi đấy, dám nói chuyện với tôi như vậy. Tôi nói cho anh biết bạn trai Đao Kiệt của tôi đang ăn cơm trên lầu, mẹ kiếp…”
Bốp!
Cô ta chưa dứt lời, Diệp Vĩnh Khang đã giơ tay lên tát một bạt tai: “Ồn quá!”
Diệp Vĩnh Khang vốn dĩ đã cáu kỉnh, người phụ nữ điên này lại la hét ầm ĩ như ruồi bọ bên tai khiến Diệp Vĩnh Khang cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Anh dám đánh tôi!”
Mặt người phụ nữ lập tức in hằn năm dấu tay đỏ chót, cô ta giận lên hệt như một con sư tử cái phát điên. Cô ta mở cửa xe ra rồi bước lên xe, khởi động xe sau đó tông mạnh vào Diệp Vĩnh Khang.
A!
Người đi đường bên cạnh hoảng sợ, có người bé gan bịt mắt lại sợ rằng sẽ nhìn thấy cảnh tượng máu me đáng sợ.
Khoảng cách gần như vậy, hơn nữa tốc độ lại nhanh như thế, hoàn toàn không có thời gian để tránh, tông vào dù không chết cũng bị tàn tật suốt đời.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại cực kỳ bình tĩnh.
Thật ra nếu anh muốn tránh cũng quá đơn giản, ngay cả đạn mà anh còn né được thì huống hồ gì một chiếc xe.
Chẳng qua anh không muốn tránh mà giơ chân lên định đạp vào đầu chiếc BMW một cú.
Người xung quanh lập tức trố mắt nhìn, thầm nghĩ đầu óc người này bị hỏng thật rồi.
Cậu ta định chặn chiếc xe đang phi đến như ngựa kia bằng một chân á?
Rầm!
Một tiếng động vang lên.
Cảnh tượng sau đó khiến mọi người đều há hốc mồm đến độ cằm suýt nữa rơi xuống đất.
Chiếc BMW đang lao đến với tốc độ cực nhanh đó không tông người ta văng ra xa như trong dự đoán mà bị cú đạp của đối phương buộc dừng lại.
Cơ thể người đó không hề xê dịch tí gì dưới tác động của chiếc xe, hệt như một cây cột bê tông vững chắc, ngược lại chiếc xe bị anh đạp vào đã xuất hiện một lỗ lõm lớn ở phần đầu xe.
Rầm!
Túi khí an toàn trong xe bỗng bật ra, đập mạnh vào mặt người phụ nữ khiến mặt cô ta toàn là máu.
“Khốn kiếp, tôi phải giết anh!”
Người phụ nữ lảo đảo bước xuống xe, mặt bê bết máu, đầu tóc bù xù, nhe nanh giương vuốt như một kẻ điên.
“Chuyện gì thế?”
Lúc này một người đàn ông trẻ tuổi bước ra từ trong đám đông, tên đi đầu nhuộm tóc màu xanh, ăn mặc theo kiểu hiphop, ánh mắt đầy vẻ thù địch.
“Anh Đao, anh mau đến báo thù cho em, có người bắt nạt em!”
Nhìn thấy người này, người phụ nữ khóc lóc chạy đến.
“Mẹ kiếp, là ai làm đây?”
Đao Kiệt thấy bạn gái mình thành bộ dạng này lập tức nổi giận.
Người xung quanh thấy Đao Kiệt tức giận thì vội vàng chạy tán loạn.
Có thể nói cái tên Đao Kiệt này khét tiếng ở Nam Giang.
Người này không chỉ độc ác mà sau lưng còn có chỗ dựa vững chắc là anh Lực – King Kong số một Nam Giang, tính cách kiêu ngạo ngông cuồng, có thể làm ra bất kỳ chuyện gì.
“Anh ta, chính là tên này cản đường em, em nói anh ta có vài câu mà anh ta động tay động chân với em, còn đập xe của em nữa. Anh Đao, anh nhất định phải ra mặt chuyện này giúp em”.
Người phụ nữ khóc bù lu bù loa, bày ra bộ dạng mình oan ức lắm.
Đao Kiệt nhìn sang Diệp Vĩnh Khang, sau khi đánh giá anh vài giây mới trầm giọng nói: “Mày không định nói gì sao?”
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại nhìn Đao Kiệt, khẽ thở dài nói: “Hiện giờ tâm trạng tao không được tốt, đừng chọc vào tao”.
Vừa nói anh vừa xoay người đi về phía trước.
Đám người Đao Kiệt ở phía sau đứng sửng sốt tại chỗ, sau khi phản ứng lại thì liền tức giận.
“Đứng lại cho tao, mẹ nó, mày biết tao là ai không?”
Đao Kiệt tiến lên trước mấy bước, tức giận nói: “Nghe cho rõ đây, ông là Đao Kiệt, đệch, mày dám nói chuyện với tao bằng thái độ này à? Hai cánh tay này, trái hay phải, mày tự chọn đi”.
Đao Kiệt siết chặt nắm đấm vang lên tiếng răng rắc.
Hắn tung hoành ở Nam Giang nhiều năm như thế, ai gặp hắn cũng phải sợ hãi dạ vâng.
Bây giờ lại có một thằng không biết tốt xấu dám xem thường hắn.
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu lên nhìn đối phương bình tĩnh nói: “Mày chọn đi”.
Đao Kiệt sửng sốt, sau đó bật cười: “Ranh con, xem ra mày cũng được đấy. Được, vậy tao chọn giúp mày, chẳng phải mày thuận tay trái sao, cứ để tay trái lại đi, cũng không cản trở tay phải của mày làm chuyện khác”.
Nói xong hắn giơ tay ra túm lấy cánh tay trái của Diệp Vĩnh Khang nhanh như chớp.
Mấy người bên cạnh nhìn Diệp Vĩnh Khang với vẻ hả hê khi người khác gặp nạn.
Vì chúng đều biết rõ sở dĩ Đao Kiệt có thể tung hoành ở Nam Giang ngoài chỗ dựa là anh Lực – King Kong số một Nam Giang thì hắn cũng là một người luyện võ.
Hơn nữa hắn tập mấy thể loại rất hiểm ác, hình như gọi là bẻ khớp tay gì đó, mấy năm nay không biết có bao nhiêu người bị hắn vặn tay chân thành bánh quai chèo rồi nữa.
Diệp Vĩnh Khang và hắn vào sinh ra tử vô số lần như thế sao có thể nhận nhầm được chứ?
Lẽ nào hắn phản bội mình thật ư?
Nhưng tại sao hắn lại phải làm thế?
Két…
Ngay khi Diệp Vĩnh Khang đang thất thần, một chiếc BMW màu trắng bỗng chạy như bay đến, phanh lại cách Diệp Vĩnh Khang chưa đến mười centimet.
“Anh đứng đây đâm đầu vào chỗ chết đúng không? Không thấy xe chạy đến sao?”
Một người phụ nữ trẻ trang điểm lộng lẫy bước xuống xe chỉ vào Diệp Vĩnh Khang mắng một trận: “Nếu thấy mình sống lâu quá thì tìm dây thừng treo cổ đi, nếu tông hỏng xe tôi, anh đền nổi sao?”
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại nhìn, hời hợt nói: “Đây là đường dành cho người đi bộ”.
Người phụ nữ vừa nghe anh nói thế thì càng tức giận hơn nói: “Đồ khốn, anh còn dám cãi lại hả? Anh có biết tôi là ai không? Mau cút đi cho bà, nếu không đừng trách bà đây không khách sáo”.
Lúc này người đi đường bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa, liền lên tiếng chỉ trích người phụ nữ đó: “Cô đúng là không biết lý lẽ gì cả, đây rõ ràng là đường dành cho người đi bộ, cô lái xe lên đây rồi còn trách người ta không nhường đường cho cô”.
“Đúng thế, loại người này ngứa đòn đấy mà, cậu đừng sợ, bọn tôi đứng về phía cậu”.
Những lời chỉ trích xung quanh không chỉ không khiến người phụ nữ trẻ đó sợ mà ngược lại cô ta còn lạnh lùng cười quát: “Các người thích lo chuyện bao đồng lắm đúng không? Được thôi, vậy các người nhìn cho rõ vào, tôi là bạn gái của Đao Kiệt đấy”.
Ầm!
Cô ta vừa nói thế, người hóng chuyện xung quanh đều biến sắc, ngậm miệng lại rồi vội vàng rời đi như chạy trốn.
Xem ra cái tên Đao Kiệt cực kỳ đáng sợ với họ.
“Hừ, một đám rác rưởi!”
Người phụ nữ khinh thường hừ một tiếng, sau đó lạnh lùng nói với Diệp Vĩnh Khang: “Còn đứng đây làm gì? Không nghe tôi vừa nói gì sao? Tôi là bạn gái Đao Kiệt, mau cút đi!”
Lúc này trong đầu Diệp Vĩnh Khang toàn là chuyện của Sử Nam Bắc, hoàn toàn không quan tâm đến người phụ nữ điên này. Nghe cô ta ồn ào thế, anh cảm thấy hơi cáu, không khỏi trầm giọng nói: “Cút xa một chút!”
“Mẹ kiếp, anh nói cái gì?”
Người phụ nữ trợn to mắt không thể tin được, nói: “Tôi thấy tên vô dụng anh sống lâu quá rồi đấy, dám nói chuyện với tôi như vậy. Tôi nói cho anh biết bạn trai Đao Kiệt của tôi đang ăn cơm trên lầu, mẹ kiếp…”
Bốp!
Cô ta chưa dứt lời, Diệp Vĩnh Khang đã giơ tay lên tát một bạt tai: “Ồn quá!”
Diệp Vĩnh Khang vốn dĩ đã cáu kỉnh, người phụ nữ điên này lại la hét ầm ĩ như ruồi bọ bên tai khiến Diệp Vĩnh Khang cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Anh dám đánh tôi!”
Mặt người phụ nữ lập tức in hằn năm dấu tay đỏ chót, cô ta giận lên hệt như một con sư tử cái phát điên. Cô ta mở cửa xe ra rồi bước lên xe, khởi động xe sau đó tông mạnh vào Diệp Vĩnh Khang.
A!
Người đi đường bên cạnh hoảng sợ, có người bé gan bịt mắt lại sợ rằng sẽ nhìn thấy cảnh tượng máu me đáng sợ.
Khoảng cách gần như vậy, hơn nữa tốc độ lại nhanh như thế, hoàn toàn không có thời gian để tránh, tông vào dù không chết cũng bị tàn tật suốt đời.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại cực kỳ bình tĩnh.
Thật ra nếu anh muốn tránh cũng quá đơn giản, ngay cả đạn mà anh còn né được thì huống hồ gì một chiếc xe.
Chẳng qua anh không muốn tránh mà giơ chân lên định đạp vào đầu chiếc BMW một cú.
Người xung quanh lập tức trố mắt nhìn, thầm nghĩ đầu óc người này bị hỏng thật rồi.
Cậu ta định chặn chiếc xe đang phi đến như ngựa kia bằng một chân á?
Rầm!
Một tiếng động vang lên.
Cảnh tượng sau đó khiến mọi người đều há hốc mồm đến độ cằm suýt nữa rơi xuống đất.
Chiếc BMW đang lao đến với tốc độ cực nhanh đó không tông người ta văng ra xa như trong dự đoán mà bị cú đạp của đối phương buộc dừng lại.
Cơ thể người đó không hề xê dịch tí gì dưới tác động của chiếc xe, hệt như một cây cột bê tông vững chắc, ngược lại chiếc xe bị anh đạp vào đã xuất hiện một lỗ lõm lớn ở phần đầu xe.
Rầm!
Túi khí an toàn trong xe bỗng bật ra, đập mạnh vào mặt người phụ nữ khiến mặt cô ta toàn là máu.
“Khốn kiếp, tôi phải giết anh!”
Người phụ nữ lảo đảo bước xuống xe, mặt bê bết máu, đầu tóc bù xù, nhe nanh giương vuốt như một kẻ điên.
“Chuyện gì thế?”
Lúc này một người đàn ông trẻ tuổi bước ra từ trong đám đông, tên đi đầu nhuộm tóc màu xanh, ăn mặc theo kiểu hiphop, ánh mắt đầy vẻ thù địch.
“Anh Đao, anh mau đến báo thù cho em, có người bắt nạt em!”
Nhìn thấy người này, người phụ nữ khóc lóc chạy đến.
“Mẹ kiếp, là ai làm đây?”
Đao Kiệt thấy bạn gái mình thành bộ dạng này lập tức nổi giận.
Người xung quanh thấy Đao Kiệt tức giận thì vội vàng chạy tán loạn.
Có thể nói cái tên Đao Kiệt này khét tiếng ở Nam Giang.
Người này không chỉ độc ác mà sau lưng còn có chỗ dựa vững chắc là anh Lực – King Kong số một Nam Giang, tính cách kiêu ngạo ngông cuồng, có thể làm ra bất kỳ chuyện gì.
“Anh ta, chính là tên này cản đường em, em nói anh ta có vài câu mà anh ta động tay động chân với em, còn đập xe của em nữa. Anh Đao, anh nhất định phải ra mặt chuyện này giúp em”.
Người phụ nữ khóc bù lu bù loa, bày ra bộ dạng mình oan ức lắm.
Đao Kiệt nhìn sang Diệp Vĩnh Khang, sau khi đánh giá anh vài giây mới trầm giọng nói: “Mày không định nói gì sao?”
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại nhìn Đao Kiệt, khẽ thở dài nói: “Hiện giờ tâm trạng tao không được tốt, đừng chọc vào tao”.
Vừa nói anh vừa xoay người đi về phía trước.
Đám người Đao Kiệt ở phía sau đứng sửng sốt tại chỗ, sau khi phản ứng lại thì liền tức giận.
“Đứng lại cho tao, mẹ nó, mày biết tao là ai không?”
Đao Kiệt tiến lên trước mấy bước, tức giận nói: “Nghe cho rõ đây, ông là Đao Kiệt, đệch, mày dám nói chuyện với tao bằng thái độ này à? Hai cánh tay này, trái hay phải, mày tự chọn đi”.
Đao Kiệt siết chặt nắm đấm vang lên tiếng răng rắc.
Hắn tung hoành ở Nam Giang nhiều năm như thế, ai gặp hắn cũng phải sợ hãi dạ vâng.
Bây giờ lại có một thằng không biết tốt xấu dám xem thường hắn.
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu lên nhìn đối phương bình tĩnh nói: “Mày chọn đi”.
Đao Kiệt sửng sốt, sau đó bật cười: “Ranh con, xem ra mày cũng được đấy. Được, vậy tao chọn giúp mày, chẳng phải mày thuận tay trái sao, cứ để tay trái lại đi, cũng không cản trở tay phải của mày làm chuyện khác”.
Nói xong hắn giơ tay ra túm lấy cánh tay trái của Diệp Vĩnh Khang nhanh như chớp.
Mấy người bên cạnh nhìn Diệp Vĩnh Khang với vẻ hả hê khi người khác gặp nạn.
Vì chúng đều biết rõ sở dĩ Đao Kiệt có thể tung hoành ở Nam Giang ngoài chỗ dựa là anh Lực – King Kong số một Nam Giang thì hắn cũng là một người luyện võ.
Hơn nữa hắn tập mấy thể loại rất hiểm ác, hình như gọi là bẻ khớp tay gì đó, mấy năm nay không biết có bao nhiêu người bị hắn vặn tay chân thành bánh quai chèo rồi nữa.
Bình luận facebook