• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 158: Người quen

"Ồ!"

Đao Kiệt vừa nghe xong, lập tức trở nên cao hứng: "Người anh em, phải nói mày rất có bản lĩnh đấy, nhưng sao đầu óc lại ngu thế chứ? Mày nghĩ tụi tao sẽ đấu một chọi một với mày đấy à?"

Dứt lời, mấy chục tên đàn ông lực lưỡng đột nhiên tiến lên một bước, nắm chặt tay lại, ánh mắt đầy dữ tợn và phấn khích.

Diệp Vĩnh Khang thở ra một hơi, sốt ruột nói: "Mày nghĩ nói nhảm nhiều thế thì thú vị lắm à?"

Đao Kiệt nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang vài giây, sau đó đột nhiên cười nói: "Được, gan phết đấy, nhưng tao hi vọng lát nữa miệng lưỡi mày vẫn cứng được như bây giờ, lên cho tao!"

Có lệnh, hàng chục tên đàn ông lực lưỡng với vẻ mặt dữ tợn chuẩn bị lao về phía trước.

"Anh Lực mở máy rồi!"

Lúc này, một tiếng hô vang lên từ một phòng bên hông phòng tập boxing.

"Cái gì, Anh Lực mở máy rồi à? Thế thì tốt quá!"

Vẻ mặt Đao Kiệt vô cùng hưng phấn, hung ác nói về phía Diệp Vĩnh Khang: "Cho mày nhảy nhót thêm hai phút, đứng đó đợi đi!"

Nói xong hắn vội vàng đi ra cửa.

Mấy chục tên đàn ông lực lưỡng sợ Diệp Vĩnh Khang bỏ chạy, liền nhanh chóng tiến lên vây quanh anh.

"Này thằng kia, mày đen thật đấy, đụng đúng phải lúc anh Lực mở máy, lát nữa đừng đái ra quần đấy nhé, ha ha ha!"

"Đúng là may, anh Lực chết máy đã hai ngày, cuối cùng cũng mở máy rồi, xem ra đấu trường đêm nay hay rồi đây!"

Đám người bàn tán ầm ĩ, không khó để nhận ra từ ánh mắt và biểu cảm của họ rằng nhóm người này dường như rất ngưỡng mộ người đàn ông tên là anh Lực.

Chết máy? Mở máy?

Diệp Vĩnh Khang khẽ sờ cằm, hai chữ này sao nghe quen tai thế nhỉ?

Một lúc sau, Đao Kiệt vội vàng chạy lại, cười với Diệp Vĩnh Khang với vẻ mặt khinh thường: "Thằng nhãi, mày may đấy, anh Lực muốn gặp mày!"

Đang nói, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng ‘thùm thùm thùm’, giống như có vật nặng nào đó va đập, sàn nhà theo đó mà rung lên.

Diệp Vĩnh Khang theo Đao Kiệt vào căn phòng dưới sự bao vậy của hàng chục tên đàn ông lực lưỡng.

Đây là một khu huấn luyện độc lập, không gian rất rộng, ít nhất là năm trăm mét vuông.

Trang trí của khu huấn luyện này so với bên ngoài không khác là bao, nhưng trang bị bên trong hiển nhiên tốt hơn bên ngoài gấp bội.

Độ sáng trong phòng hơi tối, trên cửa sổ treo một bao cát rất lớn.

Một người đàn ông cao ít nhất 1,9 mét, có nước da ngăm đen và cơ bắp còn cuồn cuộn hơn cả vận động viên thể hình chuyên nghiệp đang đập bao cát bằng đôi nắm đấm khổng lồ của mình.

Bao cát rất lớn, mấy người bình thường cũng khó có thể nhích được một tấc, nhưng lại lắc lư mãnh liệt trước nắm đấm của người đàn ôngkia, phát ra tiếng ầm ầm.

"Tôi đã biết chuyện vừa xảy ra rồi, lần này quả thật là anh em của tôi làm sai".

Người đàn ông cường tráng quay lưng về phía Diệp Vĩnh Khang, vừa đập bao cát một cách hung tợn, vừa nói: "Chỉ là Đao Kiệt là đàn em của tôi, cậu ta bị anh làm bị thương như vậy, tôi thân làm anh nếu cứ khoanh tay đứng nhìn thì còn nói gì nữa".

"Như này đi, tôi sẽ cho anh hai lựa chọn. Thứ nhất, nhảy xuống từ cửa sổ, thứ hai, đánh với tôi một trận, sống chết theo ý trời!"

Đao Kiệt nghe vậy vội nói: "Anh Lực, đây mới chỉ là sáu tầng, nhảy xuống, nếu may mắn, nhiều nhất cũng chỉ bị gãy chân thôi. Hời cho hắn quá, cánh tay của em…"

"Câm miệng, đến lượt cậu nói à?”

Anh Lực tức giận hét lên, Đao Kiệt đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Diệp Vĩnh Khang nhìn bóng lưng của người đàn ông vạm vỡ, cười tinh quái: "Có nhất định phải đánh với tôi không?"

Hử?

Đao Kiệt, người vốn đang chán nản, bỗng trở nên tràn đầy năng lượng khi nghe thấy điều này.

"Anh Lực, hắn chọn đấu tay đôi với anh kìa, là hắn tự chọn, ha ha ha ha!"

Đao Kiệt mừng quýnh, hôm nay hắn đã thề phải làm cho tên khốn kiếp dám làm hắn bị thương này ít nhất cũng phải có kết cục thành người thực vật.

Nhưng hắn không ngờ anh Lực lại cho tên đó hai lựa chọn, vừa rồi hắn còn tưởng rằng Diệp Vĩnh Khang sẽ chọn cái thứ nhất.

Nhưng bây giờ thì hay rồi, nếu thằng nhãi này đã muốn chết như vậy, ngăn cũng không ngăn nổi!

Anh Lục là King Kong hàng đầu ở Nam Giang đấy. Đấu tay đôi với anh ta chả khác nào lao đầu vào chỗ chết cả.

Anh Lực nghe vậy cũng sửng sốt, liền dừng động tác tay lại, sau đó chậm rãi xoay người.

Khi nhìn rõ mặt Diệp Vĩnh Khang, trong mắt anh ta lóe lên một tia kinh ngạc cùng hưng phấn!

Ngay sau đó, anh ta từng bước tiến lên, chậm rãi tới gần Diệp Vĩnh Khang.

"Tản ra đi, anh Lực chuẩn bị ra tay rồi!"

Đao Kiệt nhanh chóng giang tay ra giải tán mọi người, đồng thời phấn khởi đứng bên cạnh chờ cảnh tiếp theo diễn ra.

Hàng chục người đàn ông vạm vỡ bên cạnh cũng tỏ ra phấn khích, không phải ai cũng có thể tận mắt chứng kiến cảnh anh Lực ra tay đâu.

"Anh Lực, nhẹ tay một chút, đừng giết hắn".

Có người nhanh chóng nhắc nhở anh ta.

Trong mắt họ, có ba Diệp Vĩnh Khang ở đây cũng không to bằng anh Lực, đứng trước mặt anh Lực là sự khác biệt giữa một con chuột và một con mèo.

Họ sợ rằng anh Lực ra tay quá mạnh, chớp mắt đã kết thúc trận đấu, thế thì cụt hứng quá.

Anh Lực vẫn chậm rãi từng bước đi về phía Diệp Vĩnh Khang.

Xung quanh lặng im như tờ, mọi người đều thích thú nhìn cảnh tượng này.

Tuy nhiên, khi anh Lực đến gần Diệp Vĩnh Khang, cách khoảng hai bên chỉ còn một mét, anh ta đột ngột dừng lại.

Diệp Vĩnh Khang cũng không phản ứng, hai tay đút trong túi quần, vẻ mặt vẫn bất cần như thế.

Ngay khi mọi người đang thắc mắc anh Lực muốn làm gì, thì đột nhiên anh Lực kêu lên một tiếng: "Anh Diệp, thật sự là anh này, ha ha!"

Anh Lực đột nhiên hưng phấn bật cười: "Đậu má nó, chết tiệt, anh tới Nam Giang khi nào vậy? Gặp được anh tôi mừng quá!"

"Anh Diệp, anh không biết đấy thôi. Từ khi chia tay anh, tôi ngày đêm đều nghĩ về anh, có khi nghĩ đến còn khóc nữa".

"Tôi nhớ anh như nước sông cuồn cuộn chảy không ngừng, như sông Hoàng Hà chảy tràn không kiểm soát được, dường như mỗi giây mỗi phút đều nghĩ đến anh …"

"Đệch, câm miệng!"

Diệp Vĩnh Khang chán nản, tự hỏi tên này sao vẫn chả khác trước tí nào thế, nói câu nào sởn người câu nấy.

Anh Lực trong truyền thuyết này không phải ai khác, mà chính là người đã từng theo đuổi Lâm Tĩnh, Triệu Đại Lực.

Khi ở Giang Bắc, Lâm Tĩnh đã nhờ Diệp Vĩnh Khang đóng giả bạn trai của cô ấy để đuổi người này đi.

Tuy rằng không tiếp xúc với nhau lâu, nhưng Diệp Vĩnh Khang có ấn tượng khá tốt về người này, tính tình cương trực, hào sảng, nhưng đầu óc lại hơi có vấn đề.

"Anh Lực, người này là?"

Đao Kiệt và những người khác nhìn nhau, họ chưa bao giờ thấy bộ dạng này của anh Lực.

"Đồ chó, còn không mau mau quỳ xuống trước anh Diệp đi!"

Triệu Đại Lực tức giận nói: "Mày có biết anh Diệp là ai không? Anh ấy là người mà tao vẫn thường nhắc tới với chúng mày đấy, là siêu cao thủ đánh người như treo tranh ấy!"

"Cái gì?”

Đao Kiệt nghe vậy, đầu gối mềm nhũn, khuỵu xuống phịch một cái: "Anh Diệp, tôi có mắt như mù, tôi sai rồi, xin anh hãy trừng phạt tôi đi!"

Hàng chục người đàn ông lực lưỡng gần đó cũng cùng nhau quỳ xuống.

Anh Lực là thần tượng trong lòng họ.

Nhưng sau khi từ Giang Bắc trở về không lâu, anh ta thường nhắc tới một người với bọn họ, nói rằng võ công của người này siêu kinh khủng, đã đạt tới cảnh giới đánh người như treo tranh!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom