Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161: Khỉ Gầy
Trong tiếng reo hò như sấm rền, trận đấu so tài hôm nay chính thức bắt đầu.
Mặc dù đối phương chỉ cử ra hai người nhưng bên Triệu Đại Lực cũng không hề xem thường họ, vẫn nghiêm túc sắp xếp và triển khai chiến thuật.
“Bốn người các cậu thay phiên nhau lên trước, thể lực của Thiết La Hán có mạnh đi chăng nữa cũng có hạn, hai người lên trước đừng cố sức đánh với hắn mà sử dụng kỹ thuật làm tiêu hao sức lực của hắn”.
“Đợi đến lúc thể lực của hắn gần như cạn kiệt thì hai người còn lại hẵng tấn công hắn, tốt nhất có thể đánh bại hắn với ba người thôi”.
“Tên còn lại không biết là ai nhưng chắc sẽ không yếu hơn Thiết La Hán đâu, nhưng chỉ cần các cậu có thể đánh bại Thiết La Hán với ba người thì hai người bọn tôi tuyệt đối nắm chắc phần thắng”.
Bình thường thần kinh của Triệu Đại Lực rất khác biệt, cách suy nghĩ luôn khác với người bình thường nhưng một khi bước lên sàn đấu, anh ta sẽ trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Chiến thuật này dù xét về mặt nào cũng đều thấy rất hợp lý, chẳng qua trong lúc so tài xuất hiện vài khác biệt với dự đoán của Triệu Đại Lực.
Thiết La Hán quả thật quá mạnh, bên Triệu Đại Lực phải đến người thứ tư mới miễn cưỡng đánh cho Thiết La Hán kiệt sức.
Nhưng người của bên Triệu Đại Lực cũng bị thương khá nặng, không thể đánh tiếp được nữa.
Trận đấu này sau đó trở thành cuộc chiến thắng thua tối nay.
Mặc dù quá trình hơi sai lệch so với dự đoán nhưng mọi người ở hiện trường lại rất có lòng tin, họ đều tin anh Lực chắc chắn sẽ không thua trong trường hợp một đánh một này.
“Anh Lực! Anh Lực! Anh Lực!”
Trong tiếng reo hò của mọi người trên khán đài, Triệu Đại Lực chậm rãi bước lên võ đài, chiếc áo ba lỗ trên người căng phồng lên bởi cơ bắp cuồn cuộn của anh ta, trông có vẻ đầy sức đe dọa.
“Anh Lực, xông lên!”
“Anh Lực, cừ lắm!”
Bầu không khí của khán giả hoàn toàn bùng cháy, Triệu Đại Lực có biệt danh là King Kong số một ở Nam Giang, có một đám fans cuồng nhiệt.
“Người bên các anh đâu?”
Triệu Đại Lực không thấy đối thủ lên võ đài bèn hỏi Thiết La Hán vừa thua trận ở phía đối diện.
Bên cạnh Thiết La Hán có một đống quần áo, Thiết La Hán liếc nhìn đống quần áo đó, sau đó khẽ đạp vào đó nói: “Đến lượt anh lên rồi kìa”.
Đống quần áo đó bỗng động đậy, một người đàn ông cao chưa đến một mét tư, gầy nhom đến mức chỉ còn da bọc xương chui ra từ bên trong, nhìn giống như một con khỉ.
“Tôi vẫn chưa ngủ đủ mà”.
Tên Khỉ Gầy đó vẫn còn ngáy ngủ, mắt còn hơi nhập nhèm, ngáp một cái rồi chậm rãi bước lên sân đấu.
Mọi người ở hiện trường đều ngơ ngác toàn tập.
Triệu Đại Lực cũng ngây người.
Vốn còn tưởng đối thủ là một người lợi hại nào nhưng không ngờ lại là một con khỉ gầy nhom.
Cả cơ thể này của hắn vẫn chưa bằng một bắp đùi của Triệu Đại Lực, e là chỉ cần thổi nhẹ một cái cũng bay mất.
“Các anh có ý gì đây? Xem thường người khác phải không?”
Triệu Đại Lực nhíu mày, đối phương cử ra một con khỉ gầy, đây là sự sỉ nhục cực lớn với anh ta.
Mọi người ở hiện trường cũng lên tiếng mắng nhiếc, la ó.
“Coi thường người khác quá rồi, ý là đang sỉ nhục bọn này sao?”
“Cút xuống đi, cử ra người có thể đánh lên đi chứ!”
“Chỉ tên gầy nhom này mà có thể ra trận đánh người ư, xem thường ai thế hả?”
Người Nam Giang đều rất thượng võ, rất để ý đến thể diện, trong mắt họ cử ra một tên gầy nhom lên võ đài là đang cố ý sỉ nhục thể diện của họ.
Thế nhưng Thiết La Hán ở bên dưới lại bật cười nói: “Khỉ ơi, chúng xem thường anh kìa”.
Khỉ Gầy vẫn tỏ ra mơ màng ngái ngủ, xoa mắt không kiên nhẫn nói với Triệu Đại Lực: “Muốn đánh thì cứ đánh, mau ra tay đi, nếu không đánh thì cứ chịu thua là được, tôi còn phải về ngủ tiếp nữa”.
Triệu Đại Lực tức giận nghiến chặt răng vang lên tiếng lách cách.
Nếu ra tay thì có vẻ như anh ta ỷ lớn ăn hiếp nhỏ.
Nhưng nếu không đánh thì đồng nghĩa với việc chắp tay nhường vị trí liên minh phòng tập boxing Nam Giang cho người ngoài.
“Anh Lực, đừng khách sáo với chúng, bẻ gãy xương tên đó đi”.
“Đúng thế, đánh không lại thì giở trò này à, đúng là không biết xấu hổ nhưng bọn này không trúng kế đâu”.
Mọi người xung quanh cực kỳ tức giận hét lên.
“Cho anh một cơ hội, lập tức lăn xuống đi!”
Triệu Đại Lực nghiến răng nói.
Tên Khỉ Gầy đó lại híp mắt nói: “Tôi cũng cho anh cơ hội, bây giờ lập tức lăn xuống vẫn còn kịp”.
Ầm!
Cơn giận của Triệu Đại Lực lập tức bùng nổ.
“Muốn chết hả?”
Vút…
Triệu Đại Lực trợn mắt đấm mạnh một đòn vào ngực đối phương.
Khỉ Gầy đó không né cũng không tránh đòn, vẫn híp mắt đứng đó không nhúc nhích, thậm chí còn chủ động ưỡn thẳng ngực để Triệu Đại Lực tiện đánh hơn.
Ầm!
Một âm thanh vang lên, vừa nãy hiện trường còn vô cùng náo nhiệt ngay lập tức trở nên im phăng phắc.
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm cứ như bị trúng thần chú đứng hình, trong mắt hiện lên vẻ hãi hùng không thể tin được.
Triệu Đại Lực càng kinh ngạc hơn.
Mặc dù anh ta chỉ dùng nửa phần sức lực của mình vào đòn tấn công lúc nãy nhưng ít nhất cũng là sức mạnh gần năm mươi cân.
Trọng lượng của tên Khỉ Gầy này chắc chắn không vượt quá ba mươi lăm kilogram, theo lý thì bị anh ta đánh như thế hẳn đã phải văng ra xa rồi mới đúng chứ.
Nhưng hắn lại đứng nguyên tại đó không hề nhúc nhích.
Cú đánh của Triệu Đại Lực cứ như đánh vào một cây cột sắt, vẫn đứng sừng sững không dịch chuyển.
“Xin lỗi nhé, tôi không thích người khác gãi ngứa cho tôi, làm phiền thêm chút sức nữa đi”.
Khỉ Gầy híp mắt cực kỳ bình tĩnh, không hề nhìn ra vẻ dao động cảm xúc nào như thể cú đấm này chỉ phủi bụi cho hắn vậy.
Lúc này tất cả mọi người mới hiểu đối phương cử ra tên Khỉ Gầy này không phải sỉ nhục họ mà là một cao nhân giấu tài.
“Khá lắm, có bản lĩnh đấy”.
Triệu Đại Lực lùi về sau mấy bước, không dám khinh địch nữa, chân trái hơi tiến về trước nửa bước, cơ thể cong xuống hệt như một con báo chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Két!
Tiếng ma sát chói tai vang lên, chân sau của Triệu Đại Lực bỗng dùng sức đạp xuống đất, cả người lập tức lao đến chỗ Khỉ Gầy như một chiếc xe tăng.
Chiêu này là Hạo Sơn Đảo mạnh nhất trong Bát Cực Quyền, sức mạnh của nó phải hơn mấy trăm cân.
Nếu bị đánh trúng thì đừng nói là một người, dù là một bức tường cũng sẽ bị ngã.
Ầm!
Một tiếng động cực lớn vang lên.
Cảnh tượng xảy ra sau đó khiến mí mắt Triệu Đại Lực giật liên hồi.
Khán giả xung quanh đều nín thở, thậm chí có nhiều người còn véo mạnh vào đùi mình xem thử có phải mình đang nằm mơ hay không.
Vì bất kể thế nào họ cũng không tin có người có thể sống sót, không hề hấn gì sau khi bị chiêu thức Hạo Sơn Đảo mà anh Lực giỏi nhất đánh trúng.
Hơn nữa đối phương còn là một tên gầy nhom da bọc xương, cân nặng tuyệt đối không quá ba mươi lăm cân.
“Chuyện… chuyện này là sao?”
Trương Hiểu Đan ngồi trên khán đài kinh ngạc há hốc mồm, dùng sức dụi mắt nghi ngờ có khi nào mình bị hoa mắt không.
“Thiên Cân Trụy”.
Lúc này Diệp Vĩnh Khang ngồi bên cạnh bỗng lẩm bẩm một câu.
“Cái gì là Thiên Cân Trụy?”
Trương Hiểu Đan khó hiểu hỏi.
Diệp Vĩnh Khang vừa định giải thích thì bỗng dưng thấy một chân của tên Khỉ Gầy trên võ đài hơi bước sang bên cạnh một bước nhỏ.
“Không ổn, Đại Lực có thể gặp bất lợi”.
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày.
Quả nhiên ngay khi Triệu Đại Lực chuẩn bị tấn công đòn thứ hai với Khỉ Gầy thì Khỉ Gầy đó bỗng động đậy.
Cơ thể nhanh như chớp hóa thành một cái bóng đi vòng ra phía sau Triệu Đại Lực đang chuẩn bị lao đến, sau đó một tay luồn đến thuận thế túm lấy cánh tay Triệu Đại Lực, đẩy mạnh đầu gối về phía bụng dưới của Triệu Đại Lực.
Rầm!
Một âm thanh vang lên, Triệu Đại Lực chỉ cảm thấy bụng mình như bị một đoàn tàu hỏa cán qua, lục phủ ngũ tạng bị dồn lại cùng một chỗ, mất đi sức chiến đấu ngay tức khắc.
Mặc dù đối phương chỉ cử ra hai người nhưng bên Triệu Đại Lực cũng không hề xem thường họ, vẫn nghiêm túc sắp xếp và triển khai chiến thuật.
“Bốn người các cậu thay phiên nhau lên trước, thể lực của Thiết La Hán có mạnh đi chăng nữa cũng có hạn, hai người lên trước đừng cố sức đánh với hắn mà sử dụng kỹ thuật làm tiêu hao sức lực của hắn”.
“Đợi đến lúc thể lực của hắn gần như cạn kiệt thì hai người còn lại hẵng tấn công hắn, tốt nhất có thể đánh bại hắn với ba người thôi”.
“Tên còn lại không biết là ai nhưng chắc sẽ không yếu hơn Thiết La Hán đâu, nhưng chỉ cần các cậu có thể đánh bại Thiết La Hán với ba người thì hai người bọn tôi tuyệt đối nắm chắc phần thắng”.
Bình thường thần kinh của Triệu Đại Lực rất khác biệt, cách suy nghĩ luôn khác với người bình thường nhưng một khi bước lên sàn đấu, anh ta sẽ trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Chiến thuật này dù xét về mặt nào cũng đều thấy rất hợp lý, chẳng qua trong lúc so tài xuất hiện vài khác biệt với dự đoán của Triệu Đại Lực.
Thiết La Hán quả thật quá mạnh, bên Triệu Đại Lực phải đến người thứ tư mới miễn cưỡng đánh cho Thiết La Hán kiệt sức.
Nhưng người của bên Triệu Đại Lực cũng bị thương khá nặng, không thể đánh tiếp được nữa.
Trận đấu này sau đó trở thành cuộc chiến thắng thua tối nay.
Mặc dù quá trình hơi sai lệch so với dự đoán nhưng mọi người ở hiện trường lại rất có lòng tin, họ đều tin anh Lực chắc chắn sẽ không thua trong trường hợp một đánh một này.
“Anh Lực! Anh Lực! Anh Lực!”
Trong tiếng reo hò của mọi người trên khán đài, Triệu Đại Lực chậm rãi bước lên võ đài, chiếc áo ba lỗ trên người căng phồng lên bởi cơ bắp cuồn cuộn của anh ta, trông có vẻ đầy sức đe dọa.
“Anh Lực, xông lên!”
“Anh Lực, cừ lắm!”
Bầu không khí của khán giả hoàn toàn bùng cháy, Triệu Đại Lực có biệt danh là King Kong số một ở Nam Giang, có một đám fans cuồng nhiệt.
“Người bên các anh đâu?”
Triệu Đại Lực không thấy đối thủ lên võ đài bèn hỏi Thiết La Hán vừa thua trận ở phía đối diện.
Bên cạnh Thiết La Hán có một đống quần áo, Thiết La Hán liếc nhìn đống quần áo đó, sau đó khẽ đạp vào đó nói: “Đến lượt anh lên rồi kìa”.
Đống quần áo đó bỗng động đậy, một người đàn ông cao chưa đến một mét tư, gầy nhom đến mức chỉ còn da bọc xương chui ra từ bên trong, nhìn giống như một con khỉ.
“Tôi vẫn chưa ngủ đủ mà”.
Tên Khỉ Gầy đó vẫn còn ngáy ngủ, mắt còn hơi nhập nhèm, ngáp một cái rồi chậm rãi bước lên sân đấu.
Mọi người ở hiện trường đều ngơ ngác toàn tập.
Triệu Đại Lực cũng ngây người.
Vốn còn tưởng đối thủ là một người lợi hại nào nhưng không ngờ lại là một con khỉ gầy nhom.
Cả cơ thể này của hắn vẫn chưa bằng một bắp đùi của Triệu Đại Lực, e là chỉ cần thổi nhẹ một cái cũng bay mất.
“Các anh có ý gì đây? Xem thường người khác phải không?”
Triệu Đại Lực nhíu mày, đối phương cử ra một con khỉ gầy, đây là sự sỉ nhục cực lớn với anh ta.
Mọi người ở hiện trường cũng lên tiếng mắng nhiếc, la ó.
“Coi thường người khác quá rồi, ý là đang sỉ nhục bọn này sao?”
“Cút xuống đi, cử ra người có thể đánh lên đi chứ!”
“Chỉ tên gầy nhom này mà có thể ra trận đánh người ư, xem thường ai thế hả?”
Người Nam Giang đều rất thượng võ, rất để ý đến thể diện, trong mắt họ cử ra một tên gầy nhom lên võ đài là đang cố ý sỉ nhục thể diện của họ.
Thế nhưng Thiết La Hán ở bên dưới lại bật cười nói: “Khỉ ơi, chúng xem thường anh kìa”.
Khỉ Gầy vẫn tỏ ra mơ màng ngái ngủ, xoa mắt không kiên nhẫn nói với Triệu Đại Lực: “Muốn đánh thì cứ đánh, mau ra tay đi, nếu không đánh thì cứ chịu thua là được, tôi còn phải về ngủ tiếp nữa”.
Triệu Đại Lực tức giận nghiến chặt răng vang lên tiếng lách cách.
Nếu ra tay thì có vẻ như anh ta ỷ lớn ăn hiếp nhỏ.
Nhưng nếu không đánh thì đồng nghĩa với việc chắp tay nhường vị trí liên minh phòng tập boxing Nam Giang cho người ngoài.
“Anh Lực, đừng khách sáo với chúng, bẻ gãy xương tên đó đi”.
“Đúng thế, đánh không lại thì giở trò này à, đúng là không biết xấu hổ nhưng bọn này không trúng kế đâu”.
Mọi người xung quanh cực kỳ tức giận hét lên.
“Cho anh một cơ hội, lập tức lăn xuống đi!”
Triệu Đại Lực nghiến răng nói.
Tên Khỉ Gầy đó lại híp mắt nói: “Tôi cũng cho anh cơ hội, bây giờ lập tức lăn xuống vẫn còn kịp”.
Ầm!
Cơn giận của Triệu Đại Lực lập tức bùng nổ.
“Muốn chết hả?”
Vút…
Triệu Đại Lực trợn mắt đấm mạnh một đòn vào ngực đối phương.
Khỉ Gầy đó không né cũng không tránh đòn, vẫn híp mắt đứng đó không nhúc nhích, thậm chí còn chủ động ưỡn thẳng ngực để Triệu Đại Lực tiện đánh hơn.
Ầm!
Một âm thanh vang lên, vừa nãy hiện trường còn vô cùng náo nhiệt ngay lập tức trở nên im phăng phắc.
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm cứ như bị trúng thần chú đứng hình, trong mắt hiện lên vẻ hãi hùng không thể tin được.
Triệu Đại Lực càng kinh ngạc hơn.
Mặc dù anh ta chỉ dùng nửa phần sức lực của mình vào đòn tấn công lúc nãy nhưng ít nhất cũng là sức mạnh gần năm mươi cân.
Trọng lượng của tên Khỉ Gầy này chắc chắn không vượt quá ba mươi lăm kilogram, theo lý thì bị anh ta đánh như thế hẳn đã phải văng ra xa rồi mới đúng chứ.
Nhưng hắn lại đứng nguyên tại đó không hề nhúc nhích.
Cú đánh của Triệu Đại Lực cứ như đánh vào một cây cột sắt, vẫn đứng sừng sững không dịch chuyển.
“Xin lỗi nhé, tôi không thích người khác gãi ngứa cho tôi, làm phiền thêm chút sức nữa đi”.
Khỉ Gầy híp mắt cực kỳ bình tĩnh, không hề nhìn ra vẻ dao động cảm xúc nào như thể cú đấm này chỉ phủi bụi cho hắn vậy.
Lúc này tất cả mọi người mới hiểu đối phương cử ra tên Khỉ Gầy này không phải sỉ nhục họ mà là một cao nhân giấu tài.
“Khá lắm, có bản lĩnh đấy”.
Triệu Đại Lực lùi về sau mấy bước, không dám khinh địch nữa, chân trái hơi tiến về trước nửa bước, cơ thể cong xuống hệt như một con báo chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Két!
Tiếng ma sát chói tai vang lên, chân sau của Triệu Đại Lực bỗng dùng sức đạp xuống đất, cả người lập tức lao đến chỗ Khỉ Gầy như một chiếc xe tăng.
Chiêu này là Hạo Sơn Đảo mạnh nhất trong Bát Cực Quyền, sức mạnh của nó phải hơn mấy trăm cân.
Nếu bị đánh trúng thì đừng nói là một người, dù là một bức tường cũng sẽ bị ngã.
Ầm!
Một tiếng động cực lớn vang lên.
Cảnh tượng xảy ra sau đó khiến mí mắt Triệu Đại Lực giật liên hồi.
Khán giả xung quanh đều nín thở, thậm chí có nhiều người còn véo mạnh vào đùi mình xem thử có phải mình đang nằm mơ hay không.
Vì bất kể thế nào họ cũng không tin có người có thể sống sót, không hề hấn gì sau khi bị chiêu thức Hạo Sơn Đảo mà anh Lực giỏi nhất đánh trúng.
Hơn nữa đối phương còn là một tên gầy nhom da bọc xương, cân nặng tuyệt đối không quá ba mươi lăm cân.
“Chuyện… chuyện này là sao?”
Trương Hiểu Đan ngồi trên khán đài kinh ngạc há hốc mồm, dùng sức dụi mắt nghi ngờ có khi nào mình bị hoa mắt không.
“Thiên Cân Trụy”.
Lúc này Diệp Vĩnh Khang ngồi bên cạnh bỗng lẩm bẩm một câu.
“Cái gì là Thiên Cân Trụy?”
Trương Hiểu Đan khó hiểu hỏi.
Diệp Vĩnh Khang vừa định giải thích thì bỗng dưng thấy một chân của tên Khỉ Gầy trên võ đài hơi bước sang bên cạnh một bước nhỏ.
“Không ổn, Đại Lực có thể gặp bất lợi”.
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày.
Quả nhiên ngay khi Triệu Đại Lực chuẩn bị tấn công đòn thứ hai với Khỉ Gầy thì Khỉ Gầy đó bỗng động đậy.
Cơ thể nhanh như chớp hóa thành một cái bóng đi vòng ra phía sau Triệu Đại Lực đang chuẩn bị lao đến, sau đó một tay luồn đến thuận thế túm lấy cánh tay Triệu Đại Lực, đẩy mạnh đầu gối về phía bụng dưới của Triệu Đại Lực.
Rầm!
Một âm thanh vang lên, Triệu Đại Lực chỉ cảm thấy bụng mình như bị một đoàn tàu hỏa cán qua, lục phủ ngũ tạng bị dồn lại cùng một chỗ, mất đi sức chiến đấu ngay tức khắc.
Bình luận facebook