• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 162: Tôi vẫn chưa nhận thua

Cả đấu trường đều im ắng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Mọi người kinh ngạc sững sờ bởi cảnh tượng trên võ đài.

Trong lòng họ, anh Lực là King Kong số một Nam Giang, là kẻ mạnh trong những kẻ mạnh.

Nhưng không ngờ anh ta lại thua trong tay một tên gầy nhom da bọc xương.

Hơn nữa còn thua một cách tuyệt đối.

“Lúc nãy tôi đã nói rồi, anh nên xuống dưới sớm đi còn có thể bớt bị đau đớn về thể xác”.

Khỉ Gầy thoải mái ngẩng đầu lên cười nói với khán giả trong cả đấu trường: “Sau này mọi người thấy tôi thì phải gọi một tiếng hội trưởng rồi. Ha ha, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm cho liên minh phòng tập boxing Nam Giang các người lên một tầng cao mới”.

Tất cả mọi người đều nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ tức giận.

Nhục nhã, nỗi nhục đáng xấu hổ.

Đây là sự xúc phạm rõ ràng!

“Tôi liều mạng với anh!”

Vừa nãy sáu huyệt vị của Triệu Đại Lực bị Khỉ Gầy đánh trúng, cả người mềm nhũn vô lực nhưng sau khi nghe thấy hắn nói thế, anh ta vẫn cắn răng dùng hết sức lao đến chỗ Khỉ Gầy.

Bụp bụp bụp!

Cơ thể Khỉ Gầy nhanh như chớp, chỉ thoáng chốc đã đánh trúng ba huyệt vị khác trên người Triệu Đại Lực.

“A!”

Triệu Đại Lực hét lên một tiếng thảm thiết, ba huyệt vị đó đều là những nơi tập trung đặc biệt của các thần kinh đầu mút, cộng với kỹ xảo độc nhất vô nhị của Khỉ Gầy, sau khi bị đánh trúng, cơn đau mà cơ thể phải chịu đựng không thể nào miêu tả bằng từ ngữ.

“Người dẫn chương trình còn ngây ra đó làm gì, mau lên công bố kết quả đi, tôi còn phải về ngủ tiếp nữa”.

Khỉ Gầy ngáp một cái, tỏ ra mình vẫn còn rất buồn ngủ.

Người dẫn chương trình cũng là người Nam Giang, anh ta cũng không biết phải làm sao với kết quả này. Lúc anh ta định tuyên bố kết quả thì Trương Hiểu Đan bỗng đứng lên nói.

“Kết quả của trận đấu này không được tính!”

Trương Hiểu Đan lớn giọng nói với lên võ đài: “Theo quy tắc, cả hai bên đều phải gửi danh sách cử ra năm người, nhưng lần này họ lại chỉ có hai người, chuyện này đã vi phạm quy tắc trận đấu rồi”.

“Nếu đã vi phạm thì kết quả của trận đấu đó không được tính”.

Mặc dù những lời Trương Hiểu Đan nói hơi lợi dụng sơ hở để lách luật nhưng vì không để liên minh phòng tập boxing rơi vào tay người ngoài, quan tâm nhiều thế làm gì.

“Đúng thế, không tính, đã phạm quy rồi”.

“Chúng tôi không công nhận trận đấu lần này, đã phạm quy rồi, còn có thể tính được sao?”

Các khán giả khác cũng bắt đầu nói hùa theo, liên minh phòng tập boxing là một tín ngưỡng tinh thần với họ, bất kể thế nào cũng không thể rơi vào tay người ngoài được.

“Ha ha ha ha, không ngờ người Nam Giang các người lại thua mà không dám nhận”.

Lúc này một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ đại cán màu đen bỗng bật cười thành tiếng từ bên ngoài bước vào.

“Diệp Thiên Minh!”

Có người bỗng ngạc nhiên thốt lên.

Hả?

Mọi người đều dời tầm mắt sang người đàn ông trung niên này, ông ta chính là Diệp Thiên Minh – kẻ thao túng ở phía sau trong lời đồn.

“Hóa ra ông ta là Diệp Thiên Minh, nhìn bộ dạng đó cũng chẳng phải người tốt lành gì, trông còn xấu hơn cả anh, anh nhìn đức hạnh đó… Anh sao thế?”

Trương Hiểu Đan nghiến răng nghiến lợi vừa nói vừa vô thức quay đầu lại nhìn Diệp Vĩnh Khang nhưng bỗng nhận ra sắc mặt Diệp Vĩnh Khang không đúng lắm.

Lúc này sắc mặt Diệp Vĩnh Khang rất kém, hai mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Minh, siết chặt nắm đấm vang lên tiếng răng rắc.

Quả nhiên là ông ta!

Đã nhiều năm trôi qua nhưng mỗi khi nhìn thấy người này, quá khứ phủ đầy bụi được giấu sâu trong lòng Diệp Vĩnh Khang lại trỗi dậy như một con quái vật.

Thật ra nếu hôm nay người anh nhìn thấy là những người khác trong nhà họ Diệp thì có lẽ cảm xúc của Diệp Vĩnh Khang cũng sẽ không như vậy.

Thật ra khi anh còn nhỏ, cả nhà họ Diệp ngoài bố mẹ ra thì Diệp Thiên Minh là người thân thiết với Diệp Vĩnh Khang nhất.

Bố mẹ anh đi công tác quanh năm, thời thơ ấu của Diệp Vĩnh Khang gần như đều là Diệp Thiên Minh bầu bạn bên cạnh và bảo vệ anh.

Với Diệp Vĩnh Khang, lúc đó Diệp Thiên Minh là chú Thiên Minh hòa nhã dễ gần, yêu thương anh nhất.

Nhưng mọi thứ hoàn toàn tan vỡ sau khi bố mẹ Diệp Vĩnh Khang gặp nạn ở nước ngoài.

Từ sau khi Diệp Vĩnh Khang mất đi bố mẹ, chú Thiên Minh ngày thường hòa nhã lập tức thay đổi thành người khác.

Nụ cười yêu chiều khi đối mặt với Diệp Vĩnh Khang trước đó đã trở thành ánh mắt lạnh lùng đầy sự chán ghét.

Xưng hô cũng đổi từ “cậu chủ Vĩnh Khang” thành “đồ con hoang”.

Nhất là vào ngày Diệp Vĩnh Khang đối mặt với sự trừng phạt của gia pháp sau khi bị vu oan hãm hại, Diệp Thiên Minh còn chủ động xin trừng phạt anh, tự tay đánh gãy hai chân Diệp Vĩnh Khang bằng gậy bóng chày.

Hơn nữa ông ta hoàn toàn không quan tâm đến tiếng gào khóc của Diệp Vĩnh Khang mà bỏ anh vào trong bao tải, sau đó không hề nương tay, ném anh vào dòng sông lạnh băng …

Lúc đó Diệp Vĩnh Khang chưa đến mười tuổi, khoảnh khắc anh bị bỏ vào bao tải rồi ném xuống sông lạnh đến thấu xương, anh mới nhận ra chú Thiên Minh hòa nhã dễ gần, ngày thường đối xử tốt với anh không phải vì yêu mến anh mà là vì lợi ích.

Lúc đó bố Diệp Vĩnh Khang đã được xác định là người kế thừa cho vị trí gia chủ tiếp theo của nhà họ Diệp, thế nên Diệp Thiên Minh mới nghĩ cách nịnh bợ Diệp Vĩnh Khang, trong mắt ông ta, Diệp Vĩnh Khang chỉ là một nước cờ để có được lợi ích thôi.

Nhưng sau khi bố mẹ Diệp Vĩnh Khang gặp nạn, Diệp Vĩnh Khang cũng mất đi giá trị, Diệp Thiên Minh lộ ra bản mặt hung ác dưới lớp vỏ bọc giả tạo kia.

Cùng lúc đó Diệp Thiên Minh cũng nhìn sang Diệp Vĩnh Khang.

Bốn mắt nhìn nhau.

Nhưng ánh mắt Diệp Thiên Minh nhìn Diệp Vĩnh Khang chẳng hề có chút ngạc nhiên nào, thậm chí còn lóe lên vẻ thú vị như thể ông ta đã đoán trước được Diệp Vĩnh Khang sẽ xuất hiện ở đây.

Khán giả xung quanh lại không hề chú ý đến chi tiết này, vẫn la hét không thể tính kết quả lần này.

Diệp Thiên Minh bước lên võ đài, nhận lấy micro trong tay người dẫn chương trình nói với khán giả xung quanh: “Nếu người Nam Giang thua mà không dám nhận thế thì thế này đi, chẳng phải mọi người nói chúng tôi phạm quy đó sao?”

“Vậy được, tôi cũng để các người phạm quy một lần, tôi cho các người chọn ra mười người, bất kỳ ai cũng có thể lên đây, chỉ cần có thể đánh bại người của tôi thì tôi sẽ rút khỏi Nam Giang ngay lập tức”.

Vừa nghe ông ta nói thế, hiện trường lập tức im phăng phắc.

Diệp Thiên Minh nói thế có thể gọi là quá hợp tình hợp lý, không bới ra được vấn đề gì.

Nhưng vấn đề ngay trước mắt là tên Khỉ Gầy đó mạnh như thế, ngay cả anh Lực cũng không đánh lại nổi một đòn của hắn, đừng nói là mười người, dù có hai mươi, ba mươi người lên võ đài đi chăng nữa cũng chẳng có ích gì.

“Không, tôi vẫn chưa nhận thua, tiếp tục!”

Lúc này Triệu Đại Lực ngay cả đứng lên cũng khó nữa là nhưng vẫn cắn răng kiên trì không chịu nhận thua.

“Ha ha, không nhìn ra cậu là một kẻ cứng đầu đấy”.

Diệp Thiên Minh khinh khỉnh cười nói với Triệu Đại Lực: “Khỉ Gầy, người ta không nhận thua, vậy thì cậu tiếp tục chơi đùa với cậu ta đi”.

Dứt lời, Diệp Thiên Minh bỏ micro xuống, bật cười xuống khỏi võ đài.

Triệu Đại Lực miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, lảo đảo đi đến trước mặt Khỉ Gầy, cố gắng hết sức đấm Khỉ Gầy một cú.

Nhưng bây giờ cả người anh ta vốn đã rất yếu ớt, cú đấm này còn chẳng có chút sức lực của người bình thường.

Khỉ Gầy dùng tay chém vào xương sườn của Triệu Đại Lực, sau đó tiếng răng rắc vang lên, hai xương sườn của Triệu Đại Lực lập tức bị gãy.

Nhưng vẫn chưa xong, Khỉ Gầy dùng một tay ấn cánh tay Triệu Đại Lực xuống, nhấc đầu gối lên thúc mạnh vào bụng đối phương.

Chỉ nghe thấy bụp bụp từng tiếng vang lên, Triệu Đại Lực nôn ra máu.

Khán giả xung quanh đều thót tim, lo lắng hét lên: “Anh Lực, mau nhận thua đi, đừng đánh nữa”.

“Anh Lực, đừng gắng sức nữa, mau nhận thua đi!”

“Anh Lực, anh đã cố gắng hết sức rồi, anh vẫn là anh hùng của Nam Giang chúng tôi”.

Khỉ Gầy cũng nghiền ngẫm nói với Triệu Đại Lực: “Tên đầu to, bây giờ nhận thua rồi chứ?”

Lúc này ý thức của Triệu Đại Lực đã hơi không được tỉnh táo nhưng vẫn nghiến răng nói: “Liên minh phòng tập boxing Nam Giang là niềm tin của Nam Giang bọn này, người ngoài các anh muốn lấy đi trừ phi tôi chết”.

Khỉ Gầy bật cười: “Được, hôm nay tôi sẽ cho anh được toại nguyện”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom