-
Chương 1801-1805
Chương 1801 Lựa chọn
“Ta xem ngươi còn chạy đi đâu!” Đoan Mộc Sinh truy kích không ngừng.
Biết được chân tướng, Đoan Mộc Điển đương nhiên sẽ không lại ra tay, ngược lại còn cẩn thận tránh né sợ làm bị thương Đoan Mộc Sinh. Mà thương pháp của Đoan Mộc Sinh đã rất cao thâm, từ khi được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì càng thêm mạnh mẽ, tử long dài đến trăm trượng quét ngang bốn phương tám hướng khiến đám người xung quanh phải lùi về sau.
“Ha ha, tiểu tử… một chiêu này của ngươi rất hay.”
Đoan Mộc Sinh tức giận, thương cương càng thêm mù mịt. Điệp Lãng Thiên Trọng, Liệu Nguyên Bách Kích!
“Hay lắm, thiên phú và căn cốt đều không tệ, lực lượng bộc phát thật mạnh!” Đoan Mộc Điển vừa chống đỡ vừa khen ngợi không ngừng, đám người Ma Thiên Các nghe mà còn xấu hổ giùm.
Lục Châu lắc đầu nói: “Đoan Mộc Điển, sao ngươi không đánh lại?”
“Không cần thiết.”
“Ngươi đánh không lại đồ nhi của lão phu?” Lục Châu giễu cợt.
“Chuyện cười! Lão tử đường đường là đại thánh nhân, sao có thể thua hắn?”
“Lão phu chỉ thấy ngươi đang bị đuổi đánh liên tục, chạy trốn khắp nơi.”
Đoan Mộc Điển cũng cảm thấy xấu hổ, không nhịn được lên tiếng: “Ngươi đừng có khích tướng. Kẻ này thiên phú không tồi, lực lượng cương mãnh, là nhân tài khó gặp!”
“. . .”
Lão già này đúng là không cần mặt mũi.
Đoan Mộc Sinh càng nghe càng tức giận, lửa giận bốc lên ngập trời, pháp thân hiện ra bùng phát lực lượng, tử long vây quanh pháp thân khiến nó biến thành hai màu hắc kim.
Đoan Mộc Điển bị lực lượng mạnh mẽ đánh bay, cau mày nhìn toà pháp thân trước mặt: “Bách Kiếp Động Minh? Kim sắc pháp thân?”
Đoan Mộc Sinh trừng mắt nhìn Đoan Mộc Điển. “Pháp thân gì không quan trọng, có thể đánh bại đối thủ chính là pháp thân tốt!”
Oanh!
Tử long phóng lên cao, tử khí trong mắt Đoan Mộc Sinh từ từ lan tràn ra toàn thân, lực lượng suy bại cũng bao trùm cơ thể.
Niềm vui khi tìm lại được hậu duệ từ từ nguội xuống, sắc mặt Đoan Mộc Điển trở nên nghiêm túc, bàn tay nhấn xuống: “Đủ rồi!”
Oành!
Không gian ngưng kết, tiếng như kinh lôi chấn nhiếp tứ phương. Tử long cùng hắc khí giằng co mấy giây sau đó bị cưỡng ép hạ xuống. Chưởng ấn đánh vào ngực Đoan Mộc Sinh, đẩy hắn rơi xuống đất.
Chiến đấu kết thúc.
Đại thánh nhân không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã phân rõ thắng bại.
Đoan Mộc Điển tức giận hỏi: “Lão Lục, nếu ngươi không cho ta một lời giải thích hợp lý, hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi Đôn Tang.”
Lục Châu nghiêm mặt, giọng nói hữu lực vang lên:
“Lão phu thu hắn làm đồ đệ, truyền cho hắn năng lực tự bảo vệ mình, một tay nuôi hắn khôn lớn. Cho dù hắn chết cũng không đến lượt ngươi khoa tay múa chân với lão phu!”
“Ngươi…”
“Chẳng lẽ lão phu nói không đúng? Từ nhỏ hắn đi theo lão phu, vận mệnh có biết bao thăng trầm. Ngươi thành chân nhân đi tới Thái Hư, có từng nghĩ tới Đoan Mộc gia vì mình mà gặp kiếp nạn?”
Đoan Mộc Điển sửng sốt.
Tu hành giả đi trên con đường tu đạo đều phải chém đứt tình cảm với nhân gian, nhưng điều đó lại đồng nghĩa với vô tình.
Phốc ——
Đoan Mộc Sinh phun ra máu tươi, chật vật đứng lên, ngẩng đầu nói: “Ngươi không xứng!”
Nhìn Đoan Mộc Sinh tràn đầy phẫn nộ, Đoan Mộc Điển muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy rất vô lực.
“Ngươi có tư cách gì mà đòi chỉ trích sư phụ ta? Nói ngươi không xứng đã là coi trọng ngươi rồi!”
Lục Châu nhẹ giọng nhắc nhở: “Trưởng ấu có thứ tự, tôn ti khác biệt. Dù sao hắn cũng là tổ tiên của ngươi, không thể quá vô lễ.”
Suy cho cùng, Đoan Mộc Điển cũng là thân bất do kỷ, không thể quá mức trách cứ hắn.
Đoan Mộc Sinh cúi đầu nói: “Vâng.”
Lúc này, Đoan Mộc Điển cũng thở dài một tiếng: “Là ta vô lễ.”
Ơn dưỡng dục lớn hơn trời, huống chi đối với Đoan Mộc Sinh, Lục Châu còn hơn cả phụ mẫu. Quả thật Đoan Mộc Điển hắn không có tư cách phê bình Lục Châu.
Đoan Mộc Điển nhìn Đoan Mộc Sinh, nhếch mép nói: “Tiểu tử, vừa rồi ta ra tay không hề nặng, đừng có giả vờ bị trọng thương như thế, người không biết còn tưởng rằng ta máu lạnh vô tình nha.”
“. . .”
Đoan Mộc Sinh vuốt ngực, nghiêng đầu nhìn sang một bên không thèm ngó Đoan Mộc Điển.
Đoan Mộc Điển hít sâu một hơi: “Ngươi tức giận cũng đúng. Trước kia ta rời khỏi Đoan Mộc gia đi tới tử liên để tìm kiếm đại đạo, đồng thời cũng vì lo lắng nơi đó xảy ra hỗn loạn. Nhưng khi ta trở về, Đoan Mộc nhất tộc đều đã chết. Ta nghe ngóng thông tin, tìm kiếm bọn hắn khắp nơi, ba ngàn nhân khẩu Đoan Mộc gia người chết, người bỏ trốn, chẳng biết đã đi đâu. Ngươi cho rằng ta muốn nhìn thấy điều này sao?”
“Khi tu hành ở tử liên, ta hàng phục Lục Ngô, tu vi tăng lên rất nhiều. Nhưng mà… đây lại là chuyện khiến ta đau lòng nhất trong cuộc đời mình.”
Đoan Mộc Điển nhìn về phía Đoan Mộc Sinh, chân thành nói: “Trên người ngươi có huyết mạch của Đoan Mộc gia, lực lượng bá đạo mà hung mãnh. Cho dù ngươi không muốn nhận ta thì điều này cũng không thể xoá bỏ được.”
Đám người cũng thở dài không thôi. Suy cho cùng bọn hắn đều là người đáng thương, chuyện cũng đã không thể vãn hồi, người nhà cần gì phải trở mặt với nhau?
Đoan Mộc Sinh nghe xong, tâm tình phức tạp vô cùng, hắn do dự nhìn về phía Lục Châu. Không biết nên làm thế nào, Đoan Mộc Sinh chỉ có thể cầu cứu sư phụ.
Lục Châu than nhẹ một tiếng: “Đoan Mộc Điển, hắn quả thật là hậu nhân của ngươi, điểm này không thể thay đổi.”
Đoan Mộc Điển chắp tay nói với Lục Châu: “Ta sẽ nhớ kỹ phần nhân tình này của ngươi.”
“Đều là việc nhỏ. Tuy Đoan Mộc Sinh là đồ nhi của lão phu, nhưng nếu hắn không muốn nhận tổ quy tông thì lão phu cũng sẽ không cưỡng cầu.”
“Ý của ngươi là?”
“Lòng người đều mềm mại, ngươi không nghĩ tới việc bù đắp cho hắn?” Lục Châu nói.
“Nhưng mà…” thân ảnh Đoan Mộc Điển loé lên xuất hiện trước mặt Lục Châu, vung tay thi triển một đạo bình chướng che chắn âm thanh rồi nói, “Nhưng tiểu tử này có vẻ cứng đầu như trâu, chỉ sợ sẽ không chịu nhận ta.”
“Việc này rất đơn giản.”
“Mong Lục huynh chỉ điểm.” Thái độ của Đoan Mộc Điển lập tức trở nên cực kỳ khiêm tốn.
Lục Châu nói: “Có hai lựa chọn. Một, gia nhập Ma Thiên Các. Hai, dẫn đường cho lão phu đến Thiên Khải Chi Trụ khác.”
“. . .”
Đoan Mộc Điển xua tay: “Không được, tuyệt đối không được! Quy củ của Thái Hư ngươi còn rõ hơn ta.”
Chương 1802 Gia nhập
Lục Châu không nói hai lời, phất tay áo huỷ bỏ bình chướng, trầm giọng nói: “Từ nay về sau, lão phu đoạn tuyệt qua lại với ngươi!”
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trên lưng Bạch Trạch.
Đám người sửng sốt. Đoan Mộc Điển cũng sửng sốt. Tuyệt tình như vậy sao?
Thấy mọi người ngẩn ra, Lục Châu nhíu mày nói: “Đều điếc cả rồi?”
“Tuân lệnh Các chủ!”
“Vâng, sư phụ!”
Đoàn người vội vàng đạp không bay lên, cấp tốc tập hợp bay theo Lục Châu. Đoan Mộc Sinh hơi do dự nhưng cũng tập hợp cùng mọi người.
“Lục Ngô.” Lục Châu gọi.
Lục Ngô: ? ? ?
Tâm tình Lục Ngô rất khó tả, chỉ cảm thấy đám nhân loại nhỏ bé hèn mọn này phiền phức vô cùng.
“Cho ngươi một cơ hội cuối cùng.” Lục Châu cao giọng nói.
Lục Ngô nhìn thoáng qua Đoan Mộc Điển, sau đó đứng lên.
Đoan Mộc Điển kinh ngạc: “Ngươi…” Thuyền nhỏ hữu nghị sắp chìm sao?
“Chờ đã!” Đoan Mộc Điển vội vàng lên tiếng, “Ta đâu có nói là không được!”
Tiểu Diên Nhi quay đầu bĩu môi: “Rõ ràng ngươi có nói nha.”
“Có sao? Không hề nha, nha đầu đừng trợn mắt nói lời bịa đặt. Đại thánh nhân đã nói là làm, sao có thể hồ ngôn loạn ngữ?” Đoan Mộc Điển dày mặt đáp.
Tiểu Diên Nhi gãi đầu nhìn Đoan Mộc Điển. Mặc kệ hắn nói cái gì, hình tượng đại thánh nhân của hắn ở trong lòng Tiểu Diên Nhi đã vỡ tan tành.
Đám người Ma Thiên Các dừng lại nhìn về phía Lục Châu, chờ hắn xử lý.
Đáng tiếc là Lục Châu không hề ngừng lại, tiếp tục bay về phía trước. Đám người Ma Thiên Các đành phải đuổi theo.
Đoan Mộc Điển thi triển đại thần thông đuổi theo, xuất hiện cách Lục Châu mấy mét, cười nói: “Lão Lục, ta đùa ấy mà, cần gì phải để bụng.”
“Đùa?”
“Chúng ta quen thân bấy nhiêu năm, ta còn gạt ngươi làm gì?” Đoan Mộc Điển nói.
“Niệm tình Đoan Mộc Sinh, lão phu lại cho ngươi một cơ hội.” Lục Châu nói.
“Ta đưa các ngươi tới Thiên Khải Chi Trụ khác là được chứ gì.” Đoan Mộc Điển gật đầu đáp ứng.
Lục Châu hài lòng nói: “Rất tốt.” Nói xong Lục Châu xoay người giới thiệu với đoàn người:
“Từ nay về sau, Đoan Mộc Điển chính là đại thánh nhân của Ma Thiên Các, các ngươi còn không mau hành lễ?”
Đoan Mộc Điển: “? ? ?”
Đám người đồng loạt khom người: “Tham kiến đại thánh nhân.”
Đoan Mộc Điển mờ mịt nói: “Lão Lục, ngươi có ý gì?”
“Hửm?” Lục Châu nghi hoặc nhìn hắn, “Sao hả? Lại định nuốt lời?”
“Ta không có nuốt lời nha. Vừa rồi ngươi bảo ta có hai lựa chọn, hoặc là gia nhập Ma Thiên Các, hoặc là dẫn các ngươi đi tới Thiên Khải Chi Trụ khác. Ta đã đáp ứng đưa các ngươi đi còn gì!” Đoan Mộc Điển nói.
Lục Châu gật đầu: “Đúng là hai lựa chọn, nhưng lão phu đâu có nói là chọn một trong hai.”
“? ? ?”
Lục Châu xoay người nói: “Đoan Mộc Sinh, ngươi nói cho đại thánh nhân biết quy củ của Ma Thiên Các.”
“Vâng.”
Đoan Mộc Điển: “. . .”
Hắn vốn định chửi một câu lão hồ ly, nhưng thấy ánh mắt Đoan Mộc Sinh đã dịu đi nên đành nhẫn nhịn lại.
Đoan Mộc Sinh đi tới trước mặt hắn, đạm mạc nói: “Còn muốn nghe quy củ không?”
Đoan Mộc Điển quả quyết gật đầu: “Nghe chứ, đương nhiên phải nghe. Không có quy củ thì sao làm việc được.”
Đoan Mộc Sinh hắng giọng nói:
“Quy định thứ nhất của Ma Thiên Các: đồng môn không được chém giết lẫn nhau. Quy định thứ hai: phải biết kính sợ Các chủ…”
“Chờ một chút, còn có loại quy định này?”
Lão hồ ly từ bao giờ lại tự luyến đến thế, ngay cả Điện chủ Thánh Điện cũng không có bệnh đến vậy nha?
Đoan Mộc Sinh tiếp tục nói: “Quy định thứ ba, phải chặt đứt với quá khứ. Quy định thứ tư…”
“Chờ một chút.” Đoan Mộc Điển nâng tay lên ngăn lại.
“Chờ cái gì?” Đoan Mộc Sinh nhìn về phía Đoan Mộc Điển, “Ngươi cho rằng làm đại thánh nhân thì sẽ được đối đãi khác biệt? Đại sư huynh của ta là giáo chủ U Minh Giáo, thống lĩnh mấy chục vạn giáo chúng; nhị sư huynh của ta là cao thủ kiếm đạo đương thời, danh xưng Kiếm Ma… trong Ma Thiên Các có ai không phải là đại nhân vật danh chấn một phương, bọn họ cũng phải tuân thủ quy củ của Ma Thiên Các.”
Đám người gật đầu phụ hoạ, đặc biệt là Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều có vẻ thoải mái dễ chịu.
Trước đó không ngờ tới tam sư đệ cũng biết vỗ mông ngựa. Hôm nay đột ngột được vỗ một cái, quả nhiên dễ chịu.
Đoan Mộc Điển nhìn đám người một lượt, lúc này mới chú ý mọi người ở đây đều có khí tức phi phàm, ai ai cũng là nhân tài, bèn gật đầu nói: “Vậy có phải danh xưng của ngươi là Thương Thần không?”
Đoan Mộc Sinh nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên nghi hoặc, tổ tiên của Đoan Mộc gia sao lại có vẻ không thành thục ổn trọng chút nào?
“Quy củ.” Đoan Mộc Sinh nhắc nhở.
Khụ.
Đoan Mộc Điển ho khan nói: “Quy củ đương nhiên là phải tuân thủ rồi, ta cũng không ngoại lệ.”
“Rất tốt.” Lục Châu gật đầu nói.
Đám người chính thức hành lễ với Đoan Mộc Điển. Ma Thiên Các rốt cuộc cũng có một vị đại thánh nhân.
. . .
Trong sân viện của Đoan Mộc Điển.
Nghe Lục Châu kể lại những chuyện Đoan Mộc Sinh gặp phải, Đoan Mộc Điển không khỏi thở dài một tiếng.
Đoan Mộc Sinh thời niên thiếu gặp phải cảnh cửa nát nhà tan, sau đó được Lục Châu đưa về Ma Thiên Các, dạy dỗ tu hành. Những khổ cực mà hắn từng gặp phải cũng không ít hơn các đồng môn là bao. Hắn khắc khổ tu hành không một lời oán thán, gặp bao nguy hiểm khi đối mặt với lực lượng suy bại rồi cùng Lục Ngô nương tựa lẫn nhau, hành tẩu trong bí ẩn chi địa…
“Trước kia nếu ta không đến tử liên thì những chuyện này đã không xảy ra. Lão Lục, lần này may mà có ngươi.”
“Việc nhỏ thôi.”
“Đoan Mộc Sinh đến kim liên giới tu hành, ta có thể hiểu được. Nhưng ngươi lúc đó cũng là người hắc liên, sao bây giờ lại thành kim liên?” Đoan Mộc Điển nghi hoặc vô cùng.
Lục Châu im lặng.
Nhưng dáng vẻ Đoan Mộc Điển rõ ràng là quyết tâm đập nồi dìm thuyền, muốn hỏi cho ra lẽ. Nếu không chỉ sợ mỗi ngày đều không yên thân với hắn.
“Một loại bí pháp thôi, không đáng nhắc tới.”
“Bí pháp nào mà có năng lực mạnh mẽ như thế?” Đoan Mộc Điển truy hỏi.
Lục Châu vươn tay ra, lạnh nhạt nói: “Nhìn đi.”
Đám người Ma Thiên Các cũng lập tức nhìn sang.
Trong tay Lục Châu xuất hiện một đoá kim liên, sau đó kim liên bắt đầu hoá thành đồng liên, tử liên, hoả liên, hồng liên, thanh liên, hắc liên, bạch liên, lục liên... Có thể nói là muôn màu muôn vẻ.
Chương 1803 Tác dụng của Thiên Khải Chi Trụ
“. . .”
Đoan Mộc Điển kinh ngạc hô lên: “Sao có thể như vậy, đây là bí pháp gì? Lão Lục, mau dạy ta!”
Lục Châu: “. . .”
Trong số đám người Ma Thiên Các cũng có người chưa thấy cảnh này, lập tức trợn mắt há hốc mồm, cho dù là chân nhân như Tần Nại Hà cũng kinh hãi không thôi.
Lục Châu mặt không đổi sắc nói: “Muốn học thì phải bái lão phu làm thầy.”
“Bái sư?” Đoan Mộc Điển lộ vẻ do dự. Hắn quả thật rất muốn học được bí pháp thú vị này.
Lục Châu thấy hắn do dự, nội tâm âm thầm hết hồn, vội nói thêm: “Bái sư phải ba quỳ chín lạy, hành đại lễ. Dưới trướng lão phu có thập đại đệ tử, ngươi chỉ có thể đứng hàng thứ mười một. Mà Đoan Mộc Sinh là đồ đệ thứ ba của lão phu, thân phận trưởng ấu cũng phải cân nhắc tới thứ tự trong môn…”
Bái sư cũng được nha, các ngươi tự dàn xếp bối phận đi.
“. . .”
Đoan Mộc Điển ho khan một tiếng, ra vẻ như không có việc gì: “Ta chỉ thuận miệng nói thế thôi, sao có thể bái ngươi làm sư phụ chứ.”
Nói xong những lời này, Đoan Mộc Điển đi tới trước mặt Đoan Mộc Sinh, vỗ vai hắn nói: “Mấy năm qua… ngươi khổ cực rồi.”
Đoan Mộc Sinh ngoẹo đầu nhìn sang hướng khác. Hắn không có tình cảm gì với người trước mặt, cũng chưa chung đụng được bao lâu.
Đoan Mộc Điển là trưởng bối, đương nhiên không tính toán với đứa nhỏ này. Nhưng Lục Châu thấy vậy, trầm giọng nói: “Đoan Mộc Sinh.”
“Sư phụ…”
“Quỳ xuống.”
“A?”
“Vi sư bảo ngươi quỳ xuống.” Lục Châu thản nhiên nói.
Đoan Mộc Sinh không quá nguyện ý, nhưng thấy sắc mặt sư phụ không vui bèn quỳ xuống đất.
“Dập đầu.” Lục Châu lại nói.
Đoan Mộc Sinh dập đầu với Đoan Mộc Điển.
Trong lòng Đoan Mộc Điển khẽ động… Cho dù mặt mũi Đoan Mộc Sinh đầy tang thương, dù năm tháng đã khiến hắn trở thành một nam nhân thành thục ổn trọng, nhưng trong mắt Đoan Mộc Điển, hắn vẫn là một đứa trẻ chưa lớn.
Cổ nhân nói, dưới gối nam nhi là vàng, chỉ lạy trời lạy đất lạy phụ mẫu. Cái lạy này khiến Đoan Mộc Điển suýt nữa đã chảy nước mắt.
Hắn cố nén cảm xúc, đỡ Đoan Mộc Sinh đứng lên. “Tốt, tốt…”
Cũng không biết nói gì hơn.
Lục Châu đạm mạc nói: “Suy cho cùng hắn vẫn là tổ tiên của ngươi. Không có hắn, làm sao có ngươi? Trong tu hành giới có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ.”
Đoan Mộc Sinh trầm mặc.
Đoan Mộc Điển nhoẻn miệng cười: “Không sao, đều là việc nhỏ. Chung đụng lâu ngày mới hiểu rõ nhau mà.”
Lục Châu gật đầu nói: “Quay lại vấn đề chính. Ngươi biết được bao nhiêu chuyện về Thái Hư?”
Đoan Mộc Điển đáp: “Chỉ dừng lại ở hiểu biết bên ngoài, có rất nhiều chuyện ngươi cũng đã biết… Chẳng hạn như Thái Hư chia thành thập điện, sau khi đại địa phân tách thì dựng nên Thánh Điện, chuyên môn duy trì cân bằng trong thiên hạ.”
“Thập điện…” Lục Châu không ngờ Thái Hư lại có nhiều thế lực như vậy.
“Thập điện vốn đặt theo tên của thiên can, dùng đó làm biệt hiệu cho thập đại Chí Tôn. Mười hai vị đạo thánh chiếm cứ mười hai địa chi, phụ thuộc vào thập điện. Trong đó Thánh Điện nằm ở Đại Uyên Hiến trong Thái Hư.”
Tần Nại Hà nói xen vào: “Tức là Nhân Định trong bí ẩn chi địa?”
“Đúng vậy.” Đoan Mộc Điển gật đầu, “Vị trí của mười hai canh giờ chính là mười hai địa chi. Bí ẩn chi địa cũng chính là Thái Hư, chỉ là Thái Hư ở phía trên, tách biệt với bí ẩn chi địa bởi thập đại Thiên Khải Chi Trụ.”
“Thái Hư ở phía trên mê vụ, nơi đó nguyên khí và không khí mỏng manh vô cùng, làm sao bọn hắn sinh tồn và tu luyện được?” Nhan Chân Lạc nghi hoặc hỏi.
“Thiên Khải Chi Trụ có thể vận chuyển đại lượng nguyên khí lên Thái Hư, mà còn đặc biệt nồng đậm và tinh thuần. Những nguyên khí này đều được thổ nhưỡng và hạt giống Thái Hư tẩm bổ qua.”
Thấy mọi người vẫn còn nghi hoặc, Đoan Mộc Điển giải thích thêm, “Các ngươi có thể xem Thiên Khải Chi Trụ như là mười cái giếng nước khổng lồ.”
“. . .”
Đám người kinh hãi không thôi.
“Thì ra là như thế!” Lục Ly tán thán. “Chỉ lệch có một chút, một chút xíu thôi!”
“Cái gì mà một chút?” Nhan Chân Lạc hỏi.
Lục Ly lấy trong ngực áo ra một mảnh giấy, đưa tới trước mặt mọi người. “Đây là hình vẽ cuối cùng do thất tiên sinh vẽ, căn cứ vào bản đồ da dê cổ. Mời mọi người xem.”
Đám người tròn mắt nhìn. Đoan Mộc Điển xem xong cũng phải trợn mắt: “Gia hoả này rõ ràng đã từng đến Thái Hư!”
Lục Ly lắc đầu nói: “Chưa từng đi qua.”
Đoan Mộc Điển kinh ngạc: “Chưa từng đến sao có thể vẽ ra địa đồ Thái Hư và cửu liên rõ ràng đến thế? Quả là nhân tài hiếm thấy.”
“Thất sư đệ là giáo chủ Ám Võng, trước kia phụ trợ đại sư huynh san bằng Thần Đô, nhất thống kim liên giới.” Đoan Mộc Sinh tự hào giới thiệu, chủ yếu là vì muốn biểu đạt Ma Thiên Các đều là nhân tài, đại thánh nhân như ngươi có gia nhập cũng không thiệt thòi.
Nào ngờ Đoan Mộc Điển đột nhiên hỏi: “Thế hắn đâu rồi?”
“Chuyện này…” Đoan Mộc Sinh ấp úng. Đám người cũng thở dài.
Lục Châu bình tĩnh đáp: “Chết rồi.”
“. . .”
Đoan Mộc Điển nhướng mày: “Nén bi thương.”
Thấy biểu tình trên mặt mọi người rất khó coi, Đoan Mộc Điển trầm giọng hỏi: “Có thể nói cho ta biết là kẻ nào ra tay không?”
“Ngự thú sư Nhạc Kỳ và thánh thú Trọng Minh Điểu của Thái Hư.” Lục Châu nói.
Đoan Mộc Điển sửng sốt.
Hắn không biết nên nói gì. Câu vừa rồi đã để lộ một tin tức mấu chốt —— mâu thuẫn giữa Thái Hư và Ma Thiên Các là huyết hải thâm cừu.
“Lão phu đã giết bọn hắn.” Lục Châu tiếp tục nói.
Đoan Mộc Điển kinh ngạc rồi thở dài.
Lục Ly ảo não vô cùng, biết thế hắn không nhắc tới chuyện này làm gì, bèn đổi đề tài:
“Tiền bối, nếu thập đại Thiên Khải Chi Trụ là giếng nước của Thái Hư, nếu vậy chém đứt Thiên Khải Chi Trụ thì Thái Hư sẽ bị huỷ diệt sao?”
Đoan Mộc Điển gật đầu: “Ngươi nói không sai, chỉ là… gần như không có khả năng này. Đầu tiên, cấu tạo của Thiên Khải Chi Trụ rất phức tạp, dù là đại đạo thánh cũng không thể rung chuyển được nó. Thứ hai, Thiên Khải Chi Trụ có năng lực tự chữa trị rất mạnh, một khi đại địa phân tách sẽ bộc phát ra thiên địa lực lượng để chữa trị khe nứt. Cuối cùng, Thái Hư đã phái người trấn thủ Thiên Khải Chi Trụ, mà tu hành giả cửu liên có năng lực đều đã bị Thái Hư mua chuộc và thu nhận. Thử hỏi ai có thể huỷ Thiên Khải Chi Trụ đây?”
Chương 1804 Nhìn lão phu có giống người thích nói đùa?
Lục Ly nói: “Thủ đoạn của Thái Hư quả là lợi hại.”
Đoan Mộc Điển gật đầu: “Thứ duy nhất bọn hắn khó lòng kiểm soát chính là hạt giống Thái Hư. Mỗi người đều có thể được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, một khi được tán đồng sẽ có thể lấy đi thổ nhưỡng Thái Hư. Nếu thổ nhưỡng mất đi quá nhiều, Thiên Khải Chi Trụ sẽ bị hư hao.”
“Chẳng trách lúc trước đi mấy Thiên Khải Chi Trụ kia sẽ thấy đá rơi xuống.” Chư Hồng Cộng chép miệng.
Đoan Mộc Điển: “? ? ?”
Chư Hồng Cộng bèn giải thích: “Ta không có ý kia, ý ta là thổ nhưỡng Thái Hư… Thôi được rồi, không giấu diếm nữa, chúng ta quả thật đã lấy đi rất nhiều thổ nhưỡng Thái Hư, nhưng mà Thiên Khải Chi Trụ không có sập nha, còn biết tự chữa trị.”
Đoan Mộc Điển nói với Lục Châu: “Lão Lục, ngươi làm vậy là liếm máu trên lưỡi đao, vô cùng nguy hiểm!”
Lục Châu thản nhiên nói: “Phải thì thế nào?”
“. . .”
Đoan Mộc Điển chỉ có thể thở dài: “Thiên Khải Chi Trụ đâu có dễ bị huỷ như vậy. Thổ nhưỡng mất đi, hạt giống sẽ chết, sau đó lại luân hồi một vòng mới.”
“Vậy phải làm sao mới huỷ được Thiên Khải Chi Trụ?” Lục Ly tò mò hỏi.
“. . .”
Đoan Mộc Điển nhìn đám người Ma Thiên Các với ánh mắt phức tạp… Sao ta cứ có cảm giác mình đã gia nhập vào một đám người điên?!
“Ta không biết.” Đoan Mộc Điển nói, “Thiên Khải Chi Trụ không cách nào bị huỷ diệt.”
Lục Châu không đồng ý: “Trên đời này không có thứ gì là không huỷ được.”
“Lão Lục, ta có thể dẫn ngươi đến Thiên Khải Chi Trụ khác, nhưng không có nói sẽ giúp ngươi huỷ Thiên Khải Chi Trụ nha!” Đoan Mộc Điển khẩn trương nói.
“Ngươi yên tâm, lão phu không có ngu xuẩn như vậy.” Lục Châu trấn an.
“Vậy thì còn được.”
Lục Châu lại hỏi: “Ngươi dẫn chúng ta đi, vậy Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang sẽ an bài thế nào?”
Đoan Mộc Điển nhìn sang Lục Ngô: “Để Lục Ngô thủ hộ thay ta vậy, không cho ai đến gần là được. Hơn nữa ta biết một thông đạo dẫn tới Thiên Khải Chi Trụ khác, nếu đi nhanh sẽ không tốn bao nhiêu thời gian.”
Đám người không khỏi mừng rỡ, đỡ phải phi hành suốt ngày này qua tháng nọ rồi. Có đường tắt để đi thì không còn gì tốt hơn!
Lục Châu cảm thấy an bài của hắn không tệ, gật đầu hài lòng rồi hỏi Khổng Văn: “Còn những Thiên Khải Chi Trụ nào?”
“Hồi Các chủ, còn có Hiệp Hiệp, Thôn Than, Tác Ngạc và Đại Uyên Hiến. Trong mười hai địa chi, chỉ có Khốn Đốn và Thiến Mậu là không có Thiên Khải Chi Trụ. Đại Uyên Hiến thì nằm ở khu vực trung tâm, cũng là Thiên Khải Chi Trụ lớn nhất trong bí ẩn chi địa.”
Đoan Mộc Điển kinh ngạc nói: “Các ngươi đã đến sáu Thiên Khải Chi Trụ và đều được tán đồng rồi?”
“Đúng vậy.” Lục Châu thành thật gật đầu.
“Ngươi đang đùa ta chứ gì?” Đoan Mộc Điển cười nói.
“Ngươi nhìn lão phu có giống người thích nói đùa không?” Lục Châu nghiêm túc nhìn hắn.
“. . .”
Thấy hắn vẫn còn nửa tin nửa ngờ, Lục Châu chỉ về phía Đoan Mộc Sinh: “Đoan Mộc Sinh là một trong số đó.”
Đoan Mộc Điển không khỏi sửng sốt, sau đó mừng rỡ nói: “Thật?”
Hư ảnh loé lên, Đoan Mộc Điển vọt tới trước mặt Đoan Mộc Sinh, điều động khí tức quay quanh người hắn.
Đoan Mộc Sinh cảm giác một loại lực lượng kỳ lạ đang muốn xâm nhập vào kỳ kinh bát mạch của mình, theo bản năng chống cự.
“Đừng động.” Đoan Mộc Điển nói.
Đoan Mộc Sinh không phải là ngoan ngoãn đứng yên không động, mà là vì hắn động không được. Tu vi đại thánh nhân hoàn toàn nghiền ép hắn.
Kiểm tra xong, Đoan Mộc Điển lui lại một bước, trong mắt vừa sợ hãi vừa vui mừng: “Lão Lục, không chỉ đơn giản là được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng nha.”
“Ừm, Đoan Mộc Sinh có hạt giống Thái Hư.” Lục Châu bình tĩnh nói.
Đoan Mộc Điển cười ha hả, vỗ vai Đoan Mộc Sinh nói: “Tốt, tốt, tốt lắm… Đoan Mộc nhất tộc chúng ta rốt cuộc cũng có Chí Tôn! Tương lai ngươi chính là Chí Tôn!”
Đám người Ma Thiên Các tập mãi thành quen, dù rất hâm mộ nhưng không có chút kinh ngạc nào.
Đoan Mộc Điển ức chế kích động, trở lại ngồi bên cạnh Lục Châu. “Lão Lục, ngươi nhặt được hạt giống Thái Hư ở đâu thế?”
“May mắn thôi, không đáng nhắc tới.” Lục Châu chột dạ đáp.
“Ngươi đưa thứ quý giá như vậy cho Đoan Mộc Sinh là ơn huệ lớn lao. Phần nhân tình này ta sẽ ghi nhớ suốt đời.”
Đoan Mộc Điển cả đời cô độc, nay tìm lại được huyết mạch của Đoan Mộc gia, hắn lập tức coi như người thân mà đối đãi.
“Vậy thì trả nhân tình đi.” Lục Châu đi ra khỏi sân viện. “Mau dẫn đường.”
Đoan Mộc Điển gật đầu nói: “Được.”
Thân ảnh loé lên, hai người đã ở bên ngoài sân viện. “Lão Lục, ta để Lục Ngô thủ hộ ở đây không sao chứ?” Đoan Mộc Điển biết Lục Ngô cũng đã gia nhập Ma Thiên Các nên cũng trưng cầu ý Lục Châu.
“Lão phu không có ý kiến, nhưng ngươi phải bảo đảm an toàn cho nó.”
“Đó là đương nhiên, ta quan tâm nó còn hơn ngươi nhiều.” Đoan Mộc Điển lấy một khối ngọc phù ném cho Lục Ngô.
Lục Ngô há miệng đớp lấy, giấu nó trong miệng. Rõ ràng đây không phải lần đầu bọn hắn phối hợp làm thế.
“Gặp nguy hiểm thì cắn nát ngọc phù.” Đoan Mộc Điển nói.
Lục Ngô gật đầu.
Đoàn người theo chân Đoan Mộc Điển đi về phía vùng núi phụ cận, không bao lâu sau đã tới một khu vực bí mật.
“Đây là phù văn thông đạo đi tới Thiên Khải Chi Trụ khác?” Triệu Hồng Phất vọt tới tỉ mỉ kiểm tra một phen, càng xem càng kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Đoan Mộc Điển gật đầu, “Thái Hư muốn bảo vệ Thiên Khải Chi Trụ nên ở mỗi khu vực đều bố trí phù văn thông đạo.”
“Phù văn thông đạo này tinh xảo và cường đại hơn hẳn những thông đạo ta từng thấy.” Triệu Hồng Phất vừa sờ các đường vân trên thông đạo vừa tấm tắc khen ngợi.
Đoan Mộc Điển cười ha hả: “Đây là thông đạo của Thái Hư, người khắc hoạ nó đều là cường giả. Không ngờ ngươi cũng biết mấy thứ này?”
Lục Ly giới thiệu: “Nàng là phù văn sư thiên tài của Ma Thiên Các, đừng nhìn tu vi nàng mới một Mệnh Quan, kỳ thực nàng mới học tập phù văn không bao lâu.”
Đoan Mộc Điển gật đầu: “Có thể tại chỗ tạo trận không?”
Triệu Hồng Phất kinh ngạc hỏi lại: “Tại chỗ tạo trận?”
“Phù văn sư dùng bút hoạ trận, khi đạt tới một cảnh giới nhất định thì có thể tuỳ thời tạo trận, dùng trận đó để gia tăng lực chiến cho bản thân.” Đoan Mộc Điển giải thích.
Chương 1805 Có tiếng mà không có miếng
“Việc này…” Triệu Hồng Phất lúng túng đáp, “Ta chỉ biết khắc hoạ trận pháp và phù văn thông đạo thôi.”
“Khắc hoạ phù văn thông đạo tới trình độ đăng phong tạo cực sẽ càng đáng sợ hơn cả người nắm giữ đại quy tắc.” Đoan Mộc Điển nói.
Triệu Hồng Phất kinh ngạc nói: “Thật sự có thể đạt tới một bước đó?”
“Đương nhiên.” Đoan Mộc Điển nhìn lên không trung nói, “Trong Thái Hư có đại năng phù văn sư, có thể tự do di chuyển trong thiên địa, muốn đi đâu thì đi đó, đó mới thật sự là tiêu diêu khoái hoạt.”
“Vậy chẳng phải là vô địch thiên hạ rồi?” Triệu Hồng Phất tròn mắt nói.
“Không phải vậy. Năng lực chiến đấu của phù văn sư không mạnh, làm gì có ai toàn năng toàn diện được. Tu hành giả đạt tới cảnh giới cao cũng có thể giết địch xa ngàn dặm.”
Đám người gật đầu đồng tình.
Triệu Hồng Phất nói: “Nếu có thể tự do đi lại ta đã rất thoả mãn! Đa tạ tiền bối chỉ rõ phương hướng.”
“Không có gì. Đi thôi.”
Hư ảnh Đoan Mộc Điển loé lên, xuất hiện trong phù văn thông đạo.
“Phù văn thông đạo của Thái Hư đều có thể truyền tống hơn ngàn người, không cần lo lắng.”
Đám người lập tức đi vào thông đạo. Đoan Mộc Điển đẩy chưởng, quang mang sáng lên, chưa đến năm phút sau đoàn người đã xuất hiện trong một khu rừng xa lạ.
“Thật nhanh.” Triệu Hồng Phất tán thưởng.
Trước mặt bọn hắn là Thiên Khải Chi Trụ sừng sững giữa trời, Đoan Mộc Điển giới thiệu: “Đây là Thiên Khải Chi Trụ tại Hiệp Hiệp. Người trấn thủ nơi này là một vị cường giả mạnh hơn cả ta, cũng may là quan hệ giữa ta và hắn khá tốt. Lát nữa tới đó để ta nói chuyện, các ngươi không cần xen vào.”
Đoan Mộc Điển dẫn đám người vòng qua các loại cạm bẫy và trận pháp. Đám hung thú nhìn thấy hắn lập tức chạy trốn, không hề có ý định ngăn trở.
Đoàn người thuận lợi đáp xuống một đỉnh núi, trước mặt là một cây cầu độc mộc dài ngàn trượng đi thông tới Thiên Khải Chi Trụ, bên dưới là mây mù lượn lờ sâu không thấy đáy.
Đoan Mộc Điển nói: “Thiên Khải Chi Trụ nằm ở đầu cầu bên kia.”
Lục Châu chắp tay sau lưng quan sát phong cảnh bốn phía rồi hỏi: “Vì sao không đi dưới đất?”
“Dưới đó có rất nhiều cạm bẫy nguy hiểm, dù là chân nhân cũng khó đến gần.” Nói đến đây Đoan Mộc Điển lại càu nhàu, “Không biết lúc trước cái tên trộm đi hạt giống Thái Hư kia làm sao đi vào được.”
“Có lẽ vì hắn mạnh?” Lục Châu nói.
“Không thể nào, vị bằng hữu này của ta tên là Nghiêm Mạc Hồi, tu vi đạo thánh, đã toạ trấn ở Hiệp Hiệp nhiều năm. Nếu cửu liên cũng có đạo thánh thì Cán Cân Công Chính đã dự báo từ sớm.”
Lục Châu lười đáp.
Lúc này, trong mây mù truyền tới một giọng nói trầm thấp mà lười biếng: “Ngọn gió nào thổi ngươi tới đây?”
Đoan Mộc Điển cười nói: “Nhàm chán nên đến tìm Nghiêm huynh tâm sự.”
“Ngươi biết rõ quy củ của Thái Hư. Mời trở về đi.”
“Ta đã đến, nếu bây giờ lại trở về thì chẳng phải uổng công rồi?” Đoan Mộc Điển nói, “Ngoài ra, ta có một yêu cầu quá đáng.”
Trong vân vụ xuất hiện một cái bóng mờ. Người đó lơ lửng trong mây, tóc dài tung bay như người điên, hai mắt sắc như dao nhọn khiến đám người Ma Thiên Các giật thót.
“Ngươi dẫn người tới?” Hư ảnh nói.
“Nghiêm huynh, đây là bằng hữu của ta. Trước kia khi gia nhập Thái Hư ta đã mất liên lạc với bọn hắn, bây giờ khó khăn lắm mới gặp lại được nên dẫn bọn hắn đến đây mở mang kiến thức.”
Nghiêm Mạc Hồi là một gia hoả thẳng thắn cứng nhắc, một khi đã ra quyết định thì rất khó thay đổi. Đoan Mộc Điển hiểu rõ điều này nên đánh đòn phủ đầu:
“Bọn hắn chỉ muốn nhìn Thiên Khải Chi Trụ mà thôi, mong Nghiêm huynh dàn xếp một lần.”
Quả nhiên Nghiêm Mạc Hồi lộ vẻ do dự nói: “Trước đó không lâu Thái Hư đã hạ lệnh không cho phép người nào tới gần. Nếu là lúc trước ta sẽ đáp ứng ngươi, nhưng bây giờ… hơi khó.”
Đoan Mộc Điển nói: “Thái Hư chẳng qua là sợ nhân loại phá hỏng Thiên Khải Chi Trụ, trộm đi hạt giống Thái Hư. Bây giờ nơi này có cao thủ như huynh thủ hộ, lại có ta phụ trợ, ai dám động đến Thiên Khải Chi Trụ? Hơn nữa ta cam đoan với huynh, bọn hắn tuyệt đối sẽ không lấy đi thứ gì trong đó.”
Nghiêm Mạc Hồi quét mắt nhìn đám người một lượt, cảm giác khí tức đối phương rồi nhíu mày: “Có không ít chân nhân.”
Mỗi khi cửu liên có chân nhân xuất hiện, Thái Hư đều sẽ phái người đi điều tra. Thanh liên giới lớn như vậy cũng chỉ có tứ đại chân nhân, vậy mà bây giờ lại có nhiều chân nhân như thế, trong lòng Nghiêm Mạc Hồi có chút đề phòng.
“Hay là thôi đi, nhiều người khó tránh khỏi sẽ có sai lầm.” Nghiêm Mạc Hồi chắp tay nói, “Mời trở về đi.”
“. . .”
Xem ra là không được rồi.
Lục Châu mở miệng nói: “Chờ đã.”
Nào ngờ Nghiêm Mạc Hồi căn bản không hề để ý tới Lục Châu. Hay nói đúng hơn, hắn không coi bằng hữu của Đoan Mộc Điển ra gì, hờ hững xoay người đi vào trong mây mù.
Lục Châu hừ khẽ một tiếng: “Đây là bằng hữu của ngươi.”
“Ừm.”
“Có tiếng mà không có miếng.” Lục Châu nói.
“. . .”
Vừa nói xong lời này, thân ảnh Nghiêm Mạc Hồi xuất hiện ở trước mặt mọi người chỉ cách có mười mét, trong mắt ẩn chứa âm lãnh lạnh lùng: “Ngươi nói cái gì?”
“Nghiêm huynh, đều là hiểu lầm, lời nói đùa đừng coi là thật!” Đoan Mộc Điển vội can ngăn.
Lục Châu không để ý tới Đoan Mộc Điển khuyên giải, chỉ hờ hững nói: “Lão phu nói ngươi có tiếng mà không có miếng.”
“Niệm tình ngươi là bằng hữu của Đoan Mộc huynh, ta cho ngươi một cơ hội giải thích. Nếu không khiến ta hài lòng… hậu quả tự chịu.” Nghiêm Mạc Hồi nói.
“Cho dù ngươi là đạo thánh thì cũng chỉ là cáo mượn oai hùm, ỷ có Thái Hư sau lưng mà thôi. Thái Hư tuỳ tiện nói một câu, ngươi coi như là chân lý mà thờ phụng, không dái cãi lời. Lão phu nói có sai không?”
Thấy Nghiêm Mạc Hồi càng lúc càng tức giận, Lục Châu lại nói, “Ngươi càng giận càng chứng minh lời lão phu là đúng.”
Nghiêm Mạc Hồi nghẹn lời, suy nghĩ một chút mới cãi lại: “Khắp thiên hạ này, bất kể là ai cũng đều phải nhìn sắc mặt Thái Hư mà làm việc, không chỉ có một mình Nghiêm mỗ.”
“Không đúng.” Lục Châu lắc đầu, “Lão phu không nhìn sắc mặt bọn hắn.”
“?” Nghiêm Mạc Hồi nhíu mày. Suy nghĩ đầu tiên của hắn là, người này bị bệnh thần kinh.
“Ta xem ngươi còn chạy đi đâu!” Đoan Mộc Sinh truy kích không ngừng.
Biết được chân tướng, Đoan Mộc Điển đương nhiên sẽ không lại ra tay, ngược lại còn cẩn thận tránh né sợ làm bị thương Đoan Mộc Sinh. Mà thương pháp của Đoan Mộc Sinh đã rất cao thâm, từ khi được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì càng thêm mạnh mẽ, tử long dài đến trăm trượng quét ngang bốn phương tám hướng khiến đám người xung quanh phải lùi về sau.
“Ha ha, tiểu tử… một chiêu này của ngươi rất hay.”
Đoan Mộc Sinh tức giận, thương cương càng thêm mù mịt. Điệp Lãng Thiên Trọng, Liệu Nguyên Bách Kích!
“Hay lắm, thiên phú và căn cốt đều không tệ, lực lượng bộc phát thật mạnh!” Đoan Mộc Điển vừa chống đỡ vừa khen ngợi không ngừng, đám người Ma Thiên Các nghe mà còn xấu hổ giùm.
Lục Châu lắc đầu nói: “Đoan Mộc Điển, sao ngươi không đánh lại?”
“Không cần thiết.”
“Ngươi đánh không lại đồ nhi của lão phu?” Lục Châu giễu cợt.
“Chuyện cười! Lão tử đường đường là đại thánh nhân, sao có thể thua hắn?”
“Lão phu chỉ thấy ngươi đang bị đuổi đánh liên tục, chạy trốn khắp nơi.”
Đoan Mộc Điển cũng cảm thấy xấu hổ, không nhịn được lên tiếng: “Ngươi đừng có khích tướng. Kẻ này thiên phú không tồi, lực lượng cương mãnh, là nhân tài khó gặp!”
“. . .”
Lão già này đúng là không cần mặt mũi.
Đoan Mộc Sinh càng nghe càng tức giận, lửa giận bốc lên ngập trời, pháp thân hiện ra bùng phát lực lượng, tử long vây quanh pháp thân khiến nó biến thành hai màu hắc kim.
Đoan Mộc Điển bị lực lượng mạnh mẽ đánh bay, cau mày nhìn toà pháp thân trước mặt: “Bách Kiếp Động Minh? Kim sắc pháp thân?”
Đoan Mộc Sinh trừng mắt nhìn Đoan Mộc Điển. “Pháp thân gì không quan trọng, có thể đánh bại đối thủ chính là pháp thân tốt!”
Oanh!
Tử long phóng lên cao, tử khí trong mắt Đoan Mộc Sinh từ từ lan tràn ra toàn thân, lực lượng suy bại cũng bao trùm cơ thể.
Niềm vui khi tìm lại được hậu duệ từ từ nguội xuống, sắc mặt Đoan Mộc Điển trở nên nghiêm túc, bàn tay nhấn xuống: “Đủ rồi!”
Oành!
Không gian ngưng kết, tiếng như kinh lôi chấn nhiếp tứ phương. Tử long cùng hắc khí giằng co mấy giây sau đó bị cưỡng ép hạ xuống. Chưởng ấn đánh vào ngực Đoan Mộc Sinh, đẩy hắn rơi xuống đất.
Chiến đấu kết thúc.
Đại thánh nhân không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã phân rõ thắng bại.
Đoan Mộc Điển tức giận hỏi: “Lão Lục, nếu ngươi không cho ta một lời giải thích hợp lý, hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi Đôn Tang.”
Lục Châu nghiêm mặt, giọng nói hữu lực vang lên:
“Lão phu thu hắn làm đồ đệ, truyền cho hắn năng lực tự bảo vệ mình, một tay nuôi hắn khôn lớn. Cho dù hắn chết cũng không đến lượt ngươi khoa tay múa chân với lão phu!”
“Ngươi…”
“Chẳng lẽ lão phu nói không đúng? Từ nhỏ hắn đi theo lão phu, vận mệnh có biết bao thăng trầm. Ngươi thành chân nhân đi tới Thái Hư, có từng nghĩ tới Đoan Mộc gia vì mình mà gặp kiếp nạn?”
Đoan Mộc Điển sửng sốt.
Tu hành giả đi trên con đường tu đạo đều phải chém đứt tình cảm với nhân gian, nhưng điều đó lại đồng nghĩa với vô tình.
Phốc ——
Đoan Mộc Sinh phun ra máu tươi, chật vật đứng lên, ngẩng đầu nói: “Ngươi không xứng!”
Nhìn Đoan Mộc Sinh tràn đầy phẫn nộ, Đoan Mộc Điển muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy rất vô lực.
“Ngươi có tư cách gì mà đòi chỉ trích sư phụ ta? Nói ngươi không xứng đã là coi trọng ngươi rồi!”
Lục Châu nhẹ giọng nhắc nhở: “Trưởng ấu có thứ tự, tôn ti khác biệt. Dù sao hắn cũng là tổ tiên của ngươi, không thể quá vô lễ.”
Suy cho cùng, Đoan Mộc Điển cũng là thân bất do kỷ, không thể quá mức trách cứ hắn.
Đoan Mộc Sinh cúi đầu nói: “Vâng.”
Lúc này, Đoan Mộc Điển cũng thở dài một tiếng: “Là ta vô lễ.”
Ơn dưỡng dục lớn hơn trời, huống chi đối với Đoan Mộc Sinh, Lục Châu còn hơn cả phụ mẫu. Quả thật Đoan Mộc Điển hắn không có tư cách phê bình Lục Châu.
Đoan Mộc Điển nhìn Đoan Mộc Sinh, nhếch mép nói: “Tiểu tử, vừa rồi ta ra tay không hề nặng, đừng có giả vờ bị trọng thương như thế, người không biết còn tưởng rằng ta máu lạnh vô tình nha.”
“. . .”
Đoan Mộc Sinh vuốt ngực, nghiêng đầu nhìn sang một bên không thèm ngó Đoan Mộc Điển.
Đoan Mộc Điển hít sâu một hơi: “Ngươi tức giận cũng đúng. Trước kia ta rời khỏi Đoan Mộc gia đi tới tử liên để tìm kiếm đại đạo, đồng thời cũng vì lo lắng nơi đó xảy ra hỗn loạn. Nhưng khi ta trở về, Đoan Mộc nhất tộc đều đã chết. Ta nghe ngóng thông tin, tìm kiếm bọn hắn khắp nơi, ba ngàn nhân khẩu Đoan Mộc gia người chết, người bỏ trốn, chẳng biết đã đi đâu. Ngươi cho rằng ta muốn nhìn thấy điều này sao?”
“Khi tu hành ở tử liên, ta hàng phục Lục Ngô, tu vi tăng lên rất nhiều. Nhưng mà… đây lại là chuyện khiến ta đau lòng nhất trong cuộc đời mình.”
Đoan Mộc Điển nhìn về phía Đoan Mộc Sinh, chân thành nói: “Trên người ngươi có huyết mạch của Đoan Mộc gia, lực lượng bá đạo mà hung mãnh. Cho dù ngươi không muốn nhận ta thì điều này cũng không thể xoá bỏ được.”
Đám người cũng thở dài không thôi. Suy cho cùng bọn hắn đều là người đáng thương, chuyện cũng đã không thể vãn hồi, người nhà cần gì phải trở mặt với nhau?
Đoan Mộc Sinh nghe xong, tâm tình phức tạp vô cùng, hắn do dự nhìn về phía Lục Châu. Không biết nên làm thế nào, Đoan Mộc Sinh chỉ có thể cầu cứu sư phụ.
Lục Châu than nhẹ một tiếng: “Đoan Mộc Điển, hắn quả thật là hậu nhân của ngươi, điểm này không thể thay đổi.”
Đoan Mộc Điển chắp tay nói với Lục Châu: “Ta sẽ nhớ kỹ phần nhân tình này của ngươi.”
“Đều là việc nhỏ. Tuy Đoan Mộc Sinh là đồ nhi của lão phu, nhưng nếu hắn không muốn nhận tổ quy tông thì lão phu cũng sẽ không cưỡng cầu.”
“Ý của ngươi là?”
“Lòng người đều mềm mại, ngươi không nghĩ tới việc bù đắp cho hắn?” Lục Châu nói.
“Nhưng mà…” thân ảnh Đoan Mộc Điển loé lên xuất hiện trước mặt Lục Châu, vung tay thi triển một đạo bình chướng che chắn âm thanh rồi nói, “Nhưng tiểu tử này có vẻ cứng đầu như trâu, chỉ sợ sẽ không chịu nhận ta.”
“Việc này rất đơn giản.”
“Mong Lục huynh chỉ điểm.” Thái độ của Đoan Mộc Điển lập tức trở nên cực kỳ khiêm tốn.
Lục Châu nói: “Có hai lựa chọn. Một, gia nhập Ma Thiên Các. Hai, dẫn đường cho lão phu đến Thiên Khải Chi Trụ khác.”
“. . .”
Đoan Mộc Điển xua tay: “Không được, tuyệt đối không được! Quy củ của Thái Hư ngươi còn rõ hơn ta.”
Chương 1802 Gia nhập
Lục Châu không nói hai lời, phất tay áo huỷ bỏ bình chướng, trầm giọng nói: “Từ nay về sau, lão phu đoạn tuyệt qua lại với ngươi!”
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trên lưng Bạch Trạch.
Đám người sửng sốt. Đoan Mộc Điển cũng sửng sốt. Tuyệt tình như vậy sao?
Thấy mọi người ngẩn ra, Lục Châu nhíu mày nói: “Đều điếc cả rồi?”
“Tuân lệnh Các chủ!”
“Vâng, sư phụ!”
Đoàn người vội vàng đạp không bay lên, cấp tốc tập hợp bay theo Lục Châu. Đoan Mộc Sinh hơi do dự nhưng cũng tập hợp cùng mọi người.
“Lục Ngô.” Lục Châu gọi.
Lục Ngô: ? ? ?
Tâm tình Lục Ngô rất khó tả, chỉ cảm thấy đám nhân loại nhỏ bé hèn mọn này phiền phức vô cùng.
“Cho ngươi một cơ hội cuối cùng.” Lục Châu cao giọng nói.
Lục Ngô nhìn thoáng qua Đoan Mộc Điển, sau đó đứng lên.
Đoan Mộc Điển kinh ngạc: “Ngươi…” Thuyền nhỏ hữu nghị sắp chìm sao?
“Chờ đã!” Đoan Mộc Điển vội vàng lên tiếng, “Ta đâu có nói là không được!”
Tiểu Diên Nhi quay đầu bĩu môi: “Rõ ràng ngươi có nói nha.”
“Có sao? Không hề nha, nha đầu đừng trợn mắt nói lời bịa đặt. Đại thánh nhân đã nói là làm, sao có thể hồ ngôn loạn ngữ?” Đoan Mộc Điển dày mặt đáp.
Tiểu Diên Nhi gãi đầu nhìn Đoan Mộc Điển. Mặc kệ hắn nói cái gì, hình tượng đại thánh nhân của hắn ở trong lòng Tiểu Diên Nhi đã vỡ tan tành.
Đám người Ma Thiên Các dừng lại nhìn về phía Lục Châu, chờ hắn xử lý.
Đáng tiếc là Lục Châu không hề ngừng lại, tiếp tục bay về phía trước. Đám người Ma Thiên Các đành phải đuổi theo.
Đoan Mộc Điển thi triển đại thần thông đuổi theo, xuất hiện cách Lục Châu mấy mét, cười nói: “Lão Lục, ta đùa ấy mà, cần gì phải để bụng.”
“Đùa?”
“Chúng ta quen thân bấy nhiêu năm, ta còn gạt ngươi làm gì?” Đoan Mộc Điển nói.
“Niệm tình Đoan Mộc Sinh, lão phu lại cho ngươi một cơ hội.” Lục Châu nói.
“Ta đưa các ngươi tới Thiên Khải Chi Trụ khác là được chứ gì.” Đoan Mộc Điển gật đầu đáp ứng.
Lục Châu hài lòng nói: “Rất tốt.” Nói xong Lục Châu xoay người giới thiệu với đoàn người:
“Từ nay về sau, Đoan Mộc Điển chính là đại thánh nhân của Ma Thiên Các, các ngươi còn không mau hành lễ?”
Đoan Mộc Điển: “? ? ?”
Đám người đồng loạt khom người: “Tham kiến đại thánh nhân.”
Đoan Mộc Điển mờ mịt nói: “Lão Lục, ngươi có ý gì?”
“Hửm?” Lục Châu nghi hoặc nhìn hắn, “Sao hả? Lại định nuốt lời?”
“Ta không có nuốt lời nha. Vừa rồi ngươi bảo ta có hai lựa chọn, hoặc là gia nhập Ma Thiên Các, hoặc là dẫn các ngươi đi tới Thiên Khải Chi Trụ khác. Ta đã đáp ứng đưa các ngươi đi còn gì!” Đoan Mộc Điển nói.
Lục Châu gật đầu: “Đúng là hai lựa chọn, nhưng lão phu đâu có nói là chọn một trong hai.”
“? ? ?”
Lục Châu xoay người nói: “Đoan Mộc Sinh, ngươi nói cho đại thánh nhân biết quy củ của Ma Thiên Các.”
“Vâng.”
Đoan Mộc Điển: “. . .”
Hắn vốn định chửi một câu lão hồ ly, nhưng thấy ánh mắt Đoan Mộc Sinh đã dịu đi nên đành nhẫn nhịn lại.
Đoan Mộc Sinh đi tới trước mặt hắn, đạm mạc nói: “Còn muốn nghe quy củ không?”
Đoan Mộc Điển quả quyết gật đầu: “Nghe chứ, đương nhiên phải nghe. Không có quy củ thì sao làm việc được.”
Đoan Mộc Sinh hắng giọng nói:
“Quy định thứ nhất của Ma Thiên Các: đồng môn không được chém giết lẫn nhau. Quy định thứ hai: phải biết kính sợ Các chủ…”
“Chờ một chút, còn có loại quy định này?”
Lão hồ ly từ bao giờ lại tự luyến đến thế, ngay cả Điện chủ Thánh Điện cũng không có bệnh đến vậy nha?
Đoan Mộc Sinh tiếp tục nói: “Quy định thứ ba, phải chặt đứt với quá khứ. Quy định thứ tư…”
“Chờ một chút.” Đoan Mộc Điển nâng tay lên ngăn lại.
“Chờ cái gì?” Đoan Mộc Sinh nhìn về phía Đoan Mộc Điển, “Ngươi cho rằng làm đại thánh nhân thì sẽ được đối đãi khác biệt? Đại sư huynh của ta là giáo chủ U Minh Giáo, thống lĩnh mấy chục vạn giáo chúng; nhị sư huynh của ta là cao thủ kiếm đạo đương thời, danh xưng Kiếm Ma… trong Ma Thiên Các có ai không phải là đại nhân vật danh chấn một phương, bọn họ cũng phải tuân thủ quy củ của Ma Thiên Các.”
Đám người gật đầu phụ hoạ, đặc biệt là Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều có vẻ thoải mái dễ chịu.
Trước đó không ngờ tới tam sư đệ cũng biết vỗ mông ngựa. Hôm nay đột ngột được vỗ một cái, quả nhiên dễ chịu.
Đoan Mộc Điển nhìn đám người một lượt, lúc này mới chú ý mọi người ở đây đều có khí tức phi phàm, ai ai cũng là nhân tài, bèn gật đầu nói: “Vậy có phải danh xưng của ngươi là Thương Thần không?”
Đoan Mộc Sinh nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên nghi hoặc, tổ tiên của Đoan Mộc gia sao lại có vẻ không thành thục ổn trọng chút nào?
“Quy củ.” Đoan Mộc Sinh nhắc nhở.
Khụ.
Đoan Mộc Điển ho khan nói: “Quy củ đương nhiên là phải tuân thủ rồi, ta cũng không ngoại lệ.”
“Rất tốt.” Lục Châu gật đầu nói.
Đám người chính thức hành lễ với Đoan Mộc Điển. Ma Thiên Các rốt cuộc cũng có một vị đại thánh nhân.
. . .
Trong sân viện của Đoan Mộc Điển.
Nghe Lục Châu kể lại những chuyện Đoan Mộc Sinh gặp phải, Đoan Mộc Điển không khỏi thở dài một tiếng.
Đoan Mộc Sinh thời niên thiếu gặp phải cảnh cửa nát nhà tan, sau đó được Lục Châu đưa về Ma Thiên Các, dạy dỗ tu hành. Những khổ cực mà hắn từng gặp phải cũng không ít hơn các đồng môn là bao. Hắn khắc khổ tu hành không một lời oán thán, gặp bao nguy hiểm khi đối mặt với lực lượng suy bại rồi cùng Lục Ngô nương tựa lẫn nhau, hành tẩu trong bí ẩn chi địa…
“Trước kia nếu ta không đến tử liên thì những chuyện này đã không xảy ra. Lão Lục, lần này may mà có ngươi.”
“Việc nhỏ thôi.”
“Đoan Mộc Sinh đến kim liên giới tu hành, ta có thể hiểu được. Nhưng ngươi lúc đó cũng là người hắc liên, sao bây giờ lại thành kim liên?” Đoan Mộc Điển nghi hoặc vô cùng.
Lục Châu im lặng.
Nhưng dáng vẻ Đoan Mộc Điển rõ ràng là quyết tâm đập nồi dìm thuyền, muốn hỏi cho ra lẽ. Nếu không chỉ sợ mỗi ngày đều không yên thân với hắn.
“Một loại bí pháp thôi, không đáng nhắc tới.”
“Bí pháp nào mà có năng lực mạnh mẽ như thế?” Đoan Mộc Điển truy hỏi.
Lục Châu vươn tay ra, lạnh nhạt nói: “Nhìn đi.”
Đám người Ma Thiên Các cũng lập tức nhìn sang.
Trong tay Lục Châu xuất hiện một đoá kim liên, sau đó kim liên bắt đầu hoá thành đồng liên, tử liên, hoả liên, hồng liên, thanh liên, hắc liên, bạch liên, lục liên... Có thể nói là muôn màu muôn vẻ.
Chương 1803 Tác dụng của Thiên Khải Chi Trụ
“. . .”
Đoan Mộc Điển kinh ngạc hô lên: “Sao có thể như vậy, đây là bí pháp gì? Lão Lục, mau dạy ta!”
Lục Châu: “. . .”
Trong số đám người Ma Thiên Các cũng có người chưa thấy cảnh này, lập tức trợn mắt há hốc mồm, cho dù là chân nhân như Tần Nại Hà cũng kinh hãi không thôi.
Lục Châu mặt không đổi sắc nói: “Muốn học thì phải bái lão phu làm thầy.”
“Bái sư?” Đoan Mộc Điển lộ vẻ do dự. Hắn quả thật rất muốn học được bí pháp thú vị này.
Lục Châu thấy hắn do dự, nội tâm âm thầm hết hồn, vội nói thêm: “Bái sư phải ba quỳ chín lạy, hành đại lễ. Dưới trướng lão phu có thập đại đệ tử, ngươi chỉ có thể đứng hàng thứ mười một. Mà Đoan Mộc Sinh là đồ đệ thứ ba của lão phu, thân phận trưởng ấu cũng phải cân nhắc tới thứ tự trong môn…”
Bái sư cũng được nha, các ngươi tự dàn xếp bối phận đi.
“. . .”
Đoan Mộc Điển ho khan một tiếng, ra vẻ như không có việc gì: “Ta chỉ thuận miệng nói thế thôi, sao có thể bái ngươi làm sư phụ chứ.”
Nói xong những lời này, Đoan Mộc Điển đi tới trước mặt Đoan Mộc Sinh, vỗ vai hắn nói: “Mấy năm qua… ngươi khổ cực rồi.”
Đoan Mộc Sinh ngoẹo đầu nhìn sang hướng khác. Hắn không có tình cảm gì với người trước mặt, cũng chưa chung đụng được bao lâu.
Đoan Mộc Điển là trưởng bối, đương nhiên không tính toán với đứa nhỏ này. Nhưng Lục Châu thấy vậy, trầm giọng nói: “Đoan Mộc Sinh.”
“Sư phụ…”
“Quỳ xuống.”
“A?”
“Vi sư bảo ngươi quỳ xuống.” Lục Châu thản nhiên nói.
Đoan Mộc Sinh không quá nguyện ý, nhưng thấy sắc mặt sư phụ không vui bèn quỳ xuống đất.
“Dập đầu.” Lục Châu lại nói.
Đoan Mộc Sinh dập đầu với Đoan Mộc Điển.
Trong lòng Đoan Mộc Điển khẽ động… Cho dù mặt mũi Đoan Mộc Sinh đầy tang thương, dù năm tháng đã khiến hắn trở thành một nam nhân thành thục ổn trọng, nhưng trong mắt Đoan Mộc Điển, hắn vẫn là một đứa trẻ chưa lớn.
Cổ nhân nói, dưới gối nam nhi là vàng, chỉ lạy trời lạy đất lạy phụ mẫu. Cái lạy này khiến Đoan Mộc Điển suýt nữa đã chảy nước mắt.
Hắn cố nén cảm xúc, đỡ Đoan Mộc Sinh đứng lên. “Tốt, tốt…”
Cũng không biết nói gì hơn.
Lục Châu đạm mạc nói: “Suy cho cùng hắn vẫn là tổ tiên của ngươi. Không có hắn, làm sao có ngươi? Trong tu hành giới có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ.”
Đoan Mộc Sinh trầm mặc.
Đoan Mộc Điển nhoẻn miệng cười: “Không sao, đều là việc nhỏ. Chung đụng lâu ngày mới hiểu rõ nhau mà.”
Lục Châu gật đầu nói: “Quay lại vấn đề chính. Ngươi biết được bao nhiêu chuyện về Thái Hư?”
Đoan Mộc Điển đáp: “Chỉ dừng lại ở hiểu biết bên ngoài, có rất nhiều chuyện ngươi cũng đã biết… Chẳng hạn như Thái Hư chia thành thập điện, sau khi đại địa phân tách thì dựng nên Thánh Điện, chuyên môn duy trì cân bằng trong thiên hạ.”
“Thập điện…” Lục Châu không ngờ Thái Hư lại có nhiều thế lực như vậy.
“Thập điện vốn đặt theo tên của thiên can, dùng đó làm biệt hiệu cho thập đại Chí Tôn. Mười hai vị đạo thánh chiếm cứ mười hai địa chi, phụ thuộc vào thập điện. Trong đó Thánh Điện nằm ở Đại Uyên Hiến trong Thái Hư.”
Tần Nại Hà nói xen vào: “Tức là Nhân Định trong bí ẩn chi địa?”
“Đúng vậy.” Đoan Mộc Điển gật đầu, “Vị trí của mười hai canh giờ chính là mười hai địa chi. Bí ẩn chi địa cũng chính là Thái Hư, chỉ là Thái Hư ở phía trên, tách biệt với bí ẩn chi địa bởi thập đại Thiên Khải Chi Trụ.”
“Thái Hư ở phía trên mê vụ, nơi đó nguyên khí và không khí mỏng manh vô cùng, làm sao bọn hắn sinh tồn và tu luyện được?” Nhan Chân Lạc nghi hoặc hỏi.
“Thiên Khải Chi Trụ có thể vận chuyển đại lượng nguyên khí lên Thái Hư, mà còn đặc biệt nồng đậm và tinh thuần. Những nguyên khí này đều được thổ nhưỡng và hạt giống Thái Hư tẩm bổ qua.”
Thấy mọi người vẫn còn nghi hoặc, Đoan Mộc Điển giải thích thêm, “Các ngươi có thể xem Thiên Khải Chi Trụ như là mười cái giếng nước khổng lồ.”
“. . .”
Đám người kinh hãi không thôi.
“Thì ra là như thế!” Lục Ly tán thán. “Chỉ lệch có một chút, một chút xíu thôi!”
“Cái gì mà một chút?” Nhan Chân Lạc hỏi.
Lục Ly lấy trong ngực áo ra một mảnh giấy, đưa tới trước mặt mọi người. “Đây là hình vẽ cuối cùng do thất tiên sinh vẽ, căn cứ vào bản đồ da dê cổ. Mời mọi người xem.”
Đám người tròn mắt nhìn. Đoan Mộc Điển xem xong cũng phải trợn mắt: “Gia hoả này rõ ràng đã từng đến Thái Hư!”
Lục Ly lắc đầu nói: “Chưa từng đi qua.”
Đoan Mộc Điển kinh ngạc: “Chưa từng đến sao có thể vẽ ra địa đồ Thái Hư và cửu liên rõ ràng đến thế? Quả là nhân tài hiếm thấy.”
“Thất sư đệ là giáo chủ Ám Võng, trước kia phụ trợ đại sư huynh san bằng Thần Đô, nhất thống kim liên giới.” Đoan Mộc Sinh tự hào giới thiệu, chủ yếu là vì muốn biểu đạt Ma Thiên Các đều là nhân tài, đại thánh nhân như ngươi có gia nhập cũng không thiệt thòi.
Nào ngờ Đoan Mộc Điển đột nhiên hỏi: “Thế hắn đâu rồi?”
“Chuyện này…” Đoan Mộc Sinh ấp úng. Đám người cũng thở dài.
Lục Châu bình tĩnh đáp: “Chết rồi.”
“. . .”
Đoan Mộc Điển nhướng mày: “Nén bi thương.”
Thấy biểu tình trên mặt mọi người rất khó coi, Đoan Mộc Điển trầm giọng hỏi: “Có thể nói cho ta biết là kẻ nào ra tay không?”
“Ngự thú sư Nhạc Kỳ và thánh thú Trọng Minh Điểu của Thái Hư.” Lục Châu nói.
Đoan Mộc Điển sửng sốt.
Hắn không biết nên nói gì. Câu vừa rồi đã để lộ một tin tức mấu chốt —— mâu thuẫn giữa Thái Hư và Ma Thiên Các là huyết hải thâm cừu.
“Lão phu đã giết bọn hắn.” Lục Châu tiếp tục nói.
Đoan Mộc Điển kinh ngạc rồi thở dài.
Lục Ly ảo não vô cùng, biết thế hắn không nhắc tới chuyện này làm gì, bèn đổi đề tài:
“Tiền bối, nếu thập đại Thiên Khải Chi Trụ là giếng nước của Thái Hư, nếu vậy chém đứt Thiên Khải Chi Trụ thì Thái Hư sẽ bị huỷ diệt sao?”
Đoan Mộc Điển gật đầu: “Ngươi nói không sai, chỉ là… gần như không có khả năng này. Đầu tiên, cấu tạo của Thiên Khải Chi Trụ rất phức tạp, dù là đại đạo thánh cũng không thể rung chuyển được nó. Thứ hai, Thiên Khải Chi Trụ có năng lực tự chữa trị rất mạnh, một khi đại địa phân tách sẽ bộc phát ra thiên địa lực lượng để chữa trị khe nứt. Cuối cùng, Thái Hư đã phái người trấn thủ Thiên Khải Chi Trụ, mà tu hành giả cửu liên có năng lực đều đã bị Thái Hư mua chuộc và thu nhận. Thử hỏi ai có thể huỷ Thiên Khải Chi Trụ đây?”
Chương 1804 Nhìn lão phu có giống người thích nói đùa?
Lục Ly nói: “Thủ đoạn của Thái Hư quả là lợi hại.”
Đoan Mộc Điển gật đầu: “Thứ duy nhất bọn hắn khó lòng kiểm soát chính là hạt giống Thái Hư. Mỗi người đều có thể được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, một khi được tán đồng sẽ có thể lấy đi thổ nhưỡng Thái Hư. Nếu thổ nhưỡng mất đi quá nhiều, Thiên Khải Chi Trụ sẽ bị hư hao.”
“Chẳng trách lúc trước đi mấy Thiên Khải Chi Trụ kia sẽ thấy đá rơi xuống.” Chư Hồng Cộng chép miệng.
Đoan Mộc Điển: “? ? ?”
Chư Hồng Cộng bèn giải thích: “Ta không có ý kia, ý ta là thổ nhưỡng Thái Hư… Thôi được rồi, không giấu diếm nữa, chúng ta quả thật đã lấy đi rất nhiều thổ nhưỡng Thái Hư, nhưng mà Thiên Khải Chi Trụ không có sập nha, còn biết tự chữa trị.”
Đoan Mộc Điển nói với Lục Châu: “Lão Lục, ngươi làm vậy là liếm máu trên lưỡi đao, vô cùng nguy hiểm!”
Lục Châu thản nhiên nói: “Phải thì thế nào?”
“. . .”
Đoan Mộc Điển chỉ có thể thở dài: “Thiên Khải Chi Trụ đâu có dễ bị huỷ như vậy. Thổ nhưỡng mất đi, hạt giống sẽ chết, sau đó lại luân hồi một vòng mới.”
“Vậy phải làm sao mới huỷ được Thiên Khải Chi Trụ?” Lục Ly tò mò hỏi.
“. . .”
Đoan Mộc Điển nhìn đám người Ma Thiên Các với ánh mắt phức tạp… Sao ta cứ có cảm giác mình đã gia nhập vào một đám người điên?!
“Ta không biết.” Đoan Mộc Điển nói, “Thiên Khải Chi Trụ không cách nào bị huỷ diệt.”
Lục Châu không đồng ý: “Trên đời này không có thứ gì là không huỷ được.”
“Lão Lục, ta có thể dẫn ngươi đến Thiên Khải Chi Trụ khác, nhưng không có nói sẽ giúp ngươi huỷ Thiên Khải Chi Trụ nha!” Đoan Mộc Điển khẩn trương nói.
“Ngươi yên tâm, lão phu không có ngu xuẩn như vậy.” Lục Châu trấn an.
“Vậy thì còn được.”
Lục Châu lại hỏi: “Ngươi dẫn chúng ta đi, vậy Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang sẽ an bài thế nào?”
Đoan Mộc Điển nhìn sang Lục Ngô: “Để Lục Ngô thủ hộ thay ta vậy, không cho ai đến gần là được. Hơn nữa ta biết một thông đạo dẫn tới Thiên Khải Chi Trụ khác, nếu đi nhanh sẽ không tốn bao nhiêu thời gian.”
Đám người không khỏi mừng rỡ, đỡ phải phi hành suốt ngày này qua tháng nọ rồi. Có đường tắt để đi thì không còn gì tốt hơn!
Lục Châu cảm thấy an bài của hắn không tệ, gật đầu hài lòng rồi hỏi Khổng Văn: “Còn những Thiên Khải Chi Trụ nào?”
“Hồi Các chủ, còn có Hiệp Hiệp, Thôn Than, Tác Ngạc và Đại Uyên Hiến. Trong mười hai địa chi, chỉ có Khốn Đốn và Thiến Mậu là không có Thiên Khải Chi Trụ. Đại Uyên Hiến thì nằm ở khu vực trung tâm, cũng là Thiên Khải Chi Trụ lớn nhất trong bí ẩn chi địa.”
Đoan Mộc Điển kinh ngạc nói: “Các ngươi đã đến sáu Thiên Khải Chi Trụ và đều được tán đồng rồi?”
“Đúng vậy.” Lục Châu thành thật gật đầu.
“Ngươi đang đùa ta chứ gì?” Đoan Mộc Điển cười nói.
“Ngươi nhìn lão phu có giống người thích nói đùa không?” Lục Châu nghiêm túc nhìn hắn.
“. . .”
Thấy hắn vẫn còn nửa tin nửa ngờ, Lục Châu chỉ về phía Đoan Mộc Sinh: “Đoan Mộc Sinh là một trong số đó.”
Đoan Mộc Điển không khỏi sửng sốt, sau đó mừng rỡ nói: “Thật?”
Hư ảnh loé lên, Đoan Mộc Điển vọt tới trước mặt Đoan Mộc Sinh, điều động khí tức quay quanh người hắn.
Đoan Mộc Sinh cảm giác một loại lực lượng kỳ lạ đang muốn xâm nhập vào kỳ kinh bát mạch của mình, theo bản năng chống cự.
“Đừng động.” Đoan Mộc Điển nói.
Đoan Mộc Sinh không phải là ngoan ngoãn đứng yên không động, mà là vì hắn động không được. Tu vi đại thánh nhân hoàn toàn nghiền ép hắn.
Kiểm tra xong, Đoan Mộc Điển lui lại một bước, trong mắt vừa sợ hãi vừa vui mừng: “Lão Lục, không chỉ đơn giản là được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng nha.”
“Ừm, Đoan Mộc Sinh có hạt giống Thái Hư.” Lục Châu bình tĩnh nói.
Đoan Mộc Điển cười ha hả, vỗ vai Đoan Mộc Sinh nói: “Tốt, tốt, tốt lắm… Đoan Mộc nhất tộc chúng ta rốt cuộc cũng có Chí Tôn! Tương lai ngươi chính là Chí Tôn!”
Đám người Ma Thiên Các tập mãi thành quen, dù rất hâm mộ nhưng không có chút kinh ngạc nào.
Đoan Mộc Điển ức chế kích động, trở lại ngồi bên cạnh Lục Châu. “Lão Lục, ngươi nhặt được hạt giống Thái Hư ở đâu thế?”
“May mắn thôi, không đáng nhắc tới.” Lục Châu chột dạ đáp.
“Ngươi đưa thứ quý giá như vậy cho Đoan Mộc Sinh là ơn huệ lớn lao. Phần nhân tình này ta sẽ ghi nhớ suốt đời.”
Đoan Mộc Điển cả đời cô độc, nay tìm lại được huyết mạch của Đoan Mộc gia, hắn lập tức coi như người thân mà đối đãi.
“Vậy thì trả nhân tình đi.” Lục Châu đi ra khỏi sân viện. “Mau dẫn đường.”
Đoan Mộc Điển gật đầu nói: “Được.”
Thân ảnh loé lên, hai người đã ở bên ngoài sân viện. “Lão Lục, ta để Lục Ngô thủ hộ ở đây không sao chứ?” Đoan Mộc Điển biết Lục Ngô cũng đã gia nhập Ma Thiên Các nên cũng trưng cầu ý Lục Châu.
“Lão phu không có ý kiến, nhưng ngươi phải bảo đảm an toàn cho nó.”
“Đó là đương nhiên, ta quan tâm nó còn hơn ngươi nhiều.” Đoan Mộc Điển lấy một khối ngọc phù ném cho Lục Ngô.
Lục Ngô há miệng đớp lấy, giấu nó trong miệng. Rõ ràng đây không phải lần đầu bọn hắn phối hợp làm thế.
“Gặp nguy hiểm thì cắn nát ngọc phù.” Đoan Mộc Điển nói.
Lục Ngô gật đầu.
Đoàn người theo chân Đoan Mộc Điển đi về phía vùng núi phụ cận, không bao lâu sau đã tới một khu vực bí mật.
“Đây là phù văn thông đạo đi tới Thiên Khải Chi Trụ khác?” Triệu Hồng Phất vọt tới tỉ mỉ kiểm tra một phen, càng xem càng kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Đoan Mộc Điển gật đầu, “Thái Hư muốn bảo vệ Thiên Khải Chi Trụ nên ở mỗi khu vực đều bố trí phù văn thông đạo.”
“Phù văn thông đạo này tinh xảo và cường đại hơn hẳn những thông đạo ta từng thấy.” Triệu Hồng Phất vừa sờ các đường vân trên thông đạo vừa tấm tắc khen ngợi.
Đoan Mộc Điển cười ha hả: “Đây là thông đạo của Thái Hư, người khắc hoạ nó đều là cường giả. Không ngờ ngươi cũng biết mấy thứ này?”
Lục Ly giới thiệu: “Nàng là phù văn sư thiên tài của Ma Thiên Các, đừng nhìn tu vi nàng mới một Mệnh Quan, kỳ thực nàng mới học tập phù văn không bao lâu.”
Đoan Mộc Điển gật đầu: “Có thể tại chỗ tạo trận không?”
Triệu Hồng Phất kinh ngạc hỏi lại: “Tại chỗ tạo trận?”
“Phù văn sư dùng bút hoạ trận, khi đạt tới một cảnh giới nhất định thì có thể tuỳ thời tạo trận, dùng trận đó để gia tăng lực chiến cho bản thân.” Đoan Mộc Điển giải thích.
Chương 1805 Có tiếng mà không có miếng
“Việc này…” Triệu Hồng Phất lúng túng đáp, “Ta chỉ biết khắc hoạ trận pháp và phù văn thông đạo thôi.”
“Khắc hoạ phù văn thông đạo tới trình độ đăng phong tạo cực sẽ càng đáng sợ hơn cả người nắm giữ đại quy tắc.” Đoan Mộc Điển nói.
Triệu Hồng Phất kinh ngạc nói: “Thật sự có thể đạt tới một bước đó?”
“Đương nhiên.” Đoan Mộc Điển nhìn lên không trung nói, “Trong Thái Hư có đại năng phù văn sư, có thể tự do di chuyển trong thiên địa, muốn đi đâu thì đi đó, đó mới thật sự là tiêu diêu khoái hoạt.”
“Vậy chẳng phải là vô địch thiên hạ rồi?” Triệu Hồng Phất tròn mắt nói.
“Không phải vậy. Năng lực chiến đấu của phù văn sư không mạnh, làm gì có ai toàn năng toàn diện được. Tu hành giả đạt tới cảnh giới cao cũng có thể giết địch xa ngàn dặm.”
Đám người gật đầu đồng tình.
Triệu Hồng Phất nói: “Nếu có thể tự do đi lại ta đã rất thoả mãn! Đa tạ tiền bối chỉ rõ phương hướng.”
“Không có gì. Đi thôi.”
Hư ảnh Đoan Mộc Điển loé lên, xuất hiện trong phù văn thông đạo.
“Phù văn thông đạo của Thái Hư đều có thể truyền tống hơn ngàn người, không cần lo lắng.”
Đám người lập tức đi vào thông đạo. Đoan Mộc Điển đẩy chưởng, quang mang sáng lên, chưa đến năm phút sau đoàn người đã xuất hiện trong một khu rừng xa lạ.
“Thật nhanh.” Triệu Hồng Phất tán thưởng.
Trước mặt bọn hắn là Thiên Khải Chi Trụ sừng sững giữa trời, Đoan Mộc Điển giới thiệu: “Đây là Thiên Khải Chi Trụ tại Hiệp Hiệp. Người trấn thủ nơi này là một vị cường giả mạnh hơn cả ta, cũng may là quan hệ giữa ta và hắn khá tốt. Lát nữa tới đó để ta nói chuyện, các ngươi không cần xen vào.”
Đoan Mộc Điển dẫn đám người vòng qua các loại cạm bẫy và trận pháp. Đám hung thú nhìn thấy hắn lập tức chạy trốn, không hề có ý định ngăn trở.
Đoàn người thuận lợi đáp xuống một đỉnh núi, trước mặt là một cây cầu độc mộc dài ngàn trượng đi thông tới Thiên Khải Chi Trụ, bên dưới là mây mù lượn lờ sâu không thấy đáy.
Đoan Mộc Điển nói: “Thiên Khải Chi Trụ nằm ở đầu cầu bên kia.”
Lục Châu chắp tay sau lưng quan sát phong cảnh bốn phía rồi hỏi: “Vì sao không đi dưới đất?”
“Dưới đó có rất nhiều cạm bẫy nguy hiểm, dù là chân nhân cũng khó đến gần.” Nói đến đây Đoan Mộc Điển lại càu nhàu, “Không biết lúc trước cái tên trộm đi hạt giống Thái Hư kia làm sao đi vào được.”
“Có lẽ vì hắn mạnh?” Lục Châu nói.
“Không thể nào, vị bằng hữu này của ta tên là Nghiêm Mạc Hồi, tu vi đạo thánh, đã toạ trấn ở Hiệp Hiệp nhiều năm. Nếu cửu liên cũng có đạo thánh thì Cán Cân Công Chính đã dự báo từ sớm.”
Lục Châu lười đáp.
Lúc này, trong mây mù truyền tới một giọng nói trầm thấp mà lười biếng: “Ngọn gió nào thổi ngươi tới đây?”
Đoan Mộc Điển cười nói: “Nhàm chán nên đến tìm Nghiêm huynh tâm sự.”
“Ngươi biết rõ quy củ của Thái Hư. Mời trở về đi.”
“Ta đã đến, nếu bây giờ lại trở về thì chẳng phải uổng công rồi?” Đoan Mộc Điển nói, “Ngoài ra, ta có một yêu cầu quá đáng.”
Trong vân vụ xuất hiện một cái bóng mờ. Người đó lơ lửng trong mây, tóc dài tung bay như người điên, hai mắt sắc như dao nhọn khiến đám người Ma Thiên Các giật thót.
“Ngươi dẫn người tới?” Hư ảnh nói.
“Nghiêm huynh, đây là bằng hữu của ta. Trước kia khi gia nhập Thái Hư ta đã mất liên lạc với bọn hắn, bây giờ khó khăn lắm mới gặp lại được nên dẫn bọn hắn đến đây mở mang kiến thức.”
Nghiêm Mạc Hồi là một gia hoả thẳng thắn cứng nhắc, một khi đã ra quyết định thì rất khó thay đổi. Đoan Mộc Điển hiểu rõ điều này nên đánh đòn phủ đầu:
“Bọn hắn chỉ muốn nhìn Thiên Khải Chi Trụ mà thôi, mong Nghiêm huynh dàn xếp một lần.”
Quả nhiên Nghiêm Mạc Hồi lộ vẻ do dự nói: “Trước đó không lâu Thái Hư đã hạ lệnh không cho phép người nào tới gần. Nếu là lúc trước ta sẽ đáp ứng ngươi, nhưng bây giờ… hơi khó.”
Đoan Mộc Điển nói: “Thái Hư chẳng qua là sợ nhân loại phá hỏng Thiên Khải Chi Trụ, trộm đi hạt giống Thái Hư. Bây giờ nơi này có cao thủ như huynh thủ hộ, lại có ta phụ trợ, ai dám động đến Thiên Khải Chi Trụ? Hơn nữa ta cam đoan với huynh, bọn hắn tuyệt đối sẽ không lấy đi thứ gì trong đó.”
Nghiêm Mạc Hồi quét mắt nhìn đám người một lượt, cảm giác khí tức đối phương rồi nhíu mày: “Có không ít chân nhân.”
Mỗi khi cửu liên có chân nhân xuất hiện, Thái Hư đều sẽ phái người đi điều tra. Thanh liên giới lớn như vậy cũng chỉ có tứ đại chân nhân, vậy mà bây giờ lại có nhiều chân nhân như thế, trong lòng Nghiêm Mạc Hồi có chút đề phòng.
“Hay là thôi đi, nhiều người khó tránh khỏi sẽ có sai lầm.” Nghiêm Mạc Hồi chắp tay nói, “Mời trở về đi.”
“. . .”
Xem ra là không được rồi.
Lục Châu mở miệng nói: “Chờ đã.”
Nào ngờ Nghiêm Mạc Hồi căn bản không hề để ý tới Lục Châu. Hay nói đúng hơn, hắn không coi bằng hữu của Đoan Mộc Điển ra gì, hờ hững xoay người đi vào trong mây mù.
Lục Châu hừ khẽ một tiếng: “Đây là bằng hữu của ngươi.”
“Ừm.”
“Có tiếng mà không có miếng.” Lục Châu nói.
“. . .”
Vừa nói xong lời này, thân ảnh Nghiêm Mạc Hồi xuất hiện ở trước mặt mọi người chỉ cách có mười mét, trong mắt ẩn chứa âm lãnh lạnh lùng: “Ngươi nói cái gì?”
“Nghiêm huynh, đều là hiểu lầm, lời nói đùa đừng coi là thật!” Đoan Mộc Điển vội can ngăn.
Lục Châu không để ý tới Đoan Mộc Điển khuyên giải, chỉ hờ hững nói: “Lão phu nói ngươi có tiếng mà không có miếng.”
“Niệm tình ngươi là bằng hữu của Đoan Mộc huynh, ta cho ngươi một cơ hội giải thích. Nếu không khiến ta hài lòng… hậu quả tự chịu.” Nghiêm Mạc Hồi nói.
“Cho dù ngươi là đạo thánh thì cũng chỉ là cáo mượn oai hùm, ỷ có Thái Hư sau lưng mà thôi. Thái Hư tuỳ tiện nói một câu, ngươi coi như là chân lý mà thờ phụng, không dái cãi lời. Lão phu nói có sai không?”
Thấy Nghiêm Mạc Hồi càng lúc càng tức giận, Lục Châu lại nói, “Ngươi càng giận càng chứng minh lời lão phu là đúng.”
Nghiêm Mạc Hồi nghẹn lời, suy nghĩ một chút mới cãi lại: “Khắp thiên hạ này, bất kể là ai cũng đều phải nhìn sắc mặt Thái Hư mà làm việc, không chỉ có một mình Nghiêm mỗ.”
“Không đúng.” Lục Châu lắc đầu, “Lão phu không nhìn sắc mặt bọn hắn.”
“?” Nghiêm Mạc Hồi nhíu mày. Suy nghĩ đầu tiên của hắn là, người này bị bệnh thần kinh.
Bình luận facebook