• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (4 Viewers)

  • Chương 1791-1795

Chương 1791 Thú Chi Tinh Hoa

Đêm xuống.

Lục Châu cho đám người lui ra, tự mình đi tu hành.

Hắn cũng không ngờ mình sẽ khai Mệnh Cách thứ hai mươi bốn nhanh như vậy. Mệnh Cách này sẽ rất khó khăn vì sau đó cần thông qua Mệnh Quan. Lục Châu kiểm tra thật kỹ cường độ Mệnh Cung, sau đó mới lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Hỏa Phượng ra.

Về phần Tiểu Diên Nhi thì hắn cũng không quản. Nếu không phải chính tay hắn nuôi nấng thì Lục Châu cũng cho rằng nàng là nhân vật chính bật hack.

“Chỉ mong khai xong Mệnh Cách thứ hai mươi bốn thì Mệnh Cung sẽ tăng thêm hạn mức cao nhất.” Lục Châu thì thào tự nhủ.

Nghĩ đoạn, Lục Châu khảm viên Mệnh Cách Chi Tâm đỏ rực kia vào vào ô Hoả Tham Cách.

Két.

Tiếng vang quen thuộc vang lên, Lục Châu thi triển băng phong chi thuật để đóng băng tứ phía, dùng lạnh chống chọi với cái nóng từ chân hoả.

Sau đó hắn lại thôi động Tử Lưu Ly để triệt tiêu thống khổ do việc khai Mệnh Cách mang lại.

Lần này Lục Châu không sử dụng Trấn Thọ Thung. Trăm năm trong cổ trận đã khiến Lục Châu cẩn thận hơn nhiều. Phương thức tu hành dùng thọ mệnh đổi lấy tu vi quá mức khắc nghiệt, không thích hợp sử dụng nữa.

“Nếu đã không dùng Trấn Thọ Thung thì đề thăng lam pháp thân vậy.”

Két.

Lại một tiếng vang trong trẻo. Bàn tay Lục Châu vồ lấy, thu hồi viên Mệnh Cách Chi Tâm cho vào Đại Di Thiên Đại.

Quá trình khai Mệnh Cách bước vào giai đoạn hai. Lục Châu hài lòng gật đầu, xem như thuận lợi.”

“Xem ra hiệu quả của cổ trận tốt hơn trong tưởng tượng.”

Cổ trận không chỉ khai Mệnh Cách mà còn vững chắc cảnh giới tu hành cho hắn, để lần khai Mệnh Cách tiếp theo càng thêm thuận lợi hơn. Trăm năm trong cổ trận không khác gì trăm năm bên ngoài.

Lục Châu lấy Trấn Thọ Thung ra cắm xuống trước mặt.

Trông nó lúc này chẳng khác gì gậy như ý khiến hắn bật cười, nhớ lại quãng thời gian khi còn là học sinh ở thế giới kia đã từng yêu thích một bộ phim như vậy.

Đáng tiếc khoảng thời gian đó vĩnh viễn chỉ còn tồn tại trong ký ức. Dư vị tưởng niệm bỗng chốc trở nên đắng chát.

Lục Châu gọi ra lam pháp thân. Muốn khai một Mệnh Cách cần có 10.000 năm thọ mệnh, khai toàn bộ ba mươi sáu Mệnh Cách thì cần 360.000 năm, đúng là một con số khổng lồ.

Cũng may trong Trấn Thọ Thung chứa đựng không ít thọ mệnh.

Lục Châu lấy ra một viên Mệnh Cách Chi Tâm, khảm nó vào Mệnh Cung của lam pháp thân.

Két.

Có kinh nghiệm khai Mệnh Cách trước đó, mọi việc tiến hành rất thuận lợi. Hắn thu nhỏ hai toà pháp thân rồi cất trong tay áo, sau đó nhắm mắt lại, lĩnh hội Thiên thư.

Thời gian trôi qua nhanh chóng.

Năm ngày sau, Đoan Mộc Sinh và Diệp Thiên Tâm đã theo phù ấn để lại mà đuổi kịp đến nơi này.

Chính lúc này, Lục Châu nghe được lam pháp thân truyền tới động tĩnh, bèn lấy nó ra xem.

“Mệnh Cách thứ hai hoàn thành rồi?”

Lục Châu thoáng kiểm tra lại Trấn Thọ Thung, bên trong vẫn còn khoảng 60.000 năm thọ mệnh.

“Tiếp tục.”

Mệnh Cung của pháp thân kim liên vẫn còn cần rất lâu mới khai Mệnh Cách xong, đương nhiên phải nhân cơ hội này mà khai Mệnh Cách cho lam pháp thân.

Lục Châu lại lấy ra một viên Mệnh Cách Chi Tâm khác, khảm vào Mệnh Cung.

Việc tiếp theo chính là chờ đợi. Đột nhiên rảnh rỗi không có gì làm, Lục Châu quay đầu nhìn về phía Bạch Trạch nằm rạp dưới đất.

Cho nó một viên Thú Chi Tinh Hoa vậy.

Hắn mở giao diện điểm công đức ra xem: 2.933.680 điểm.

Đánh giết hơn hai ngàn Ngân Giáp Vệ quả nhiên thu hoạch được không ít điểm công đức. Thật dễ chịu.

“Mua mười phần Thú Chi Tinh Hoa.”

Lục Châu quyết định đề thăng thực lực cho đám toạ kỵ Ma Thiên Các một lần.

Đồ đệ có hạt giống Thái Hư, không cần lo lắng nhiều. Những người khác có Lam Thuỷ Tinh bổ trợ, tu vi cũng không kém, duy chỉ có toạ kỵ là chậm chạp không tấn thăng.

[Ting — tiêu hao 1.000.000 điểm công đức, thu hoạch được 10 phần Thú Chi Tinh Hoa.]

Lục Châu chợt nhớ tới tiểu Hỏa Phượng không tính là toạ kỵ, lỡ mua nhiều hơn một phần. Nhưng Hỏa Phượng bỏ ra hai viên Mệnh Cách Chi Tâm, coi như mua tặng nó vậy.

“Lão tứ.” Lục Châu khẽ gọi một tiếng.

Minh Thế Nhân đang ngủ trên một ngọn cây cách đó ngàn mét, vừa nghe tiếng sư phụ gọi đã bay tới.

“Sư phụ, người tìm đồ nhi?”

“Đây là Thú Chi Tinh Hoa, phát cho mỗi người một phần.” Lục Châu ném cho hắn chín phần.

Minh Thế Nhân đón lấy Thú Chi Tinh Hoa, cảm nhận được năng lượng bành trướng trong tay, lập tức kinh ngạc nói: “Sư phụ, đúng là đồ tốt nha. Người lấy được thứ này ở đâu thế?”

“Dùng là được, cái khác không cần hỏi.” Lục Châu thản nhiên đáp.

“Vâng vâng vâng…”

Minh Thế Nhân cất kỹ Thú Chi Tinh Hoa, cung kính nói: “Đa tạ sư phụ ban thưởng.”

Gâu gâu gâu.

Lúc này Cùng Kỳ từ xa bay vọt tới, cái đuôi vẫy vẫy kịch liệt. Minh Thế Nhân liếc nó một cái, thầm mắng: “Thính như mũi chó.”

Hắn ném một viên Thú Chi Tinh Hoa cho Cùng Kỳ. Cùng Kỳ sớm đã thèm rỏ dãi món đồ này, vội vàng đớp lấy nhai rôm rốp rồi nuốt vào bụng.

Gâu gâu gâu gâu…

Cùng Kỳ lại tiếp tục sủa vang.

“Sủa cái con khỉ. Những viên còn lại là cho toạ kỵ khác, không phải cho mình ngươi. Đầu ngươi đã lớn lắm rồi.” Minh Thế Nhân là người có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi cho đồng môn.

Grừ —— Cùng Kỳ gầm gừ một tiếng, đầu cúi thấp, nhe răng ra.

Tục ngữ nói, chó cắn người thì không sủa, chó không sủa sẽ cắn người. Điệu bộ này của Cùng Kỳ rõ ràng là muốn tấn công.

Minh Thế Nhân phất tay một cái, chưởng ấn đánh bay Cùng Kỳ. Ầm!

“Tưởng lão tử không trị được ngươi?”

Ăn phải một chưởng, Cùng Kỳ lập tức trở nên ngoan ngoãn, lộ vẻ tủi thân chạy đến bên người Minh Thế Nhân cọ cọ.

Minh Thế Nhân chắp tay thi lễ với Lục Châu rồi xoay người rời đi.

Đi đến bên vách đá, thấy Vu Chính Hải đang múa may Bích Ngọc Đao, hắn cất tiếng nói: “Đại sư huynh, nhận lấy!”

Vu Chính Hải xoay người chụp Thú Chi Tinh Hoa trong tay, tò mò hỏi: “Đây là thứ gì?”

“Thú Chi Tinh Hoa sư phụ cho Bệ Ngạn đó, là đồ tốt.” Minh Thế Nhân cười nói.

Vu Chính Hải quan sát Thú Chi Tinh Hoa, khẽ gật đầu: “Sư phụ đối xử với đám toạ kỵ thật tốt.”

“Bệ Ngạn cường đại cũng sẽ có lợi cho đại sư huynh mà, không phải sao?” Minh Thế Nhân nói.

“Có đạo lý.”

Vu Chính Hải cất Thú Chi Tinh Hoa rồi vung đao nói với Minh Thế Nhân: “Đoạn thời gian này ta lại nghĩ ra chiêu thức mới, tứ sư đệ ở lại luyện với ta hai chiêu nào.”
Chương 1792 Bảo trọng

“Ách…” Minh Thế Nhân lập tức xách mông chạy, “Ta còn phải đi phát Thú Chi Tinh Hoa, cáo từ đại sư huynh!”

Vù!

Thân ảnh Minh Thế Nhân loé lên rồi biến mất.

Vu Chính Hải thở dài lắc đầu: “Thiên phú của lão tứ tốt như vậy, tu vi đã tiếp cận ta, duy chỉ có tính cách là vẫn không thay đổi. Đáng tiếc… nếu trước kia ta chiêu nạp đệ ấy vào U Minh Giáo, tự mình chỉ đạo tu hành thì đệ ấy đã là nam nhi chí tại bốn phương, đỉnh thiên lập địa. Cả ngày trốn trong bóng tối như thế chỉ lãng phí phần thiên phú này.”

“. . .”

Hắt xì ——

Minh Thế Nhân hắt xì một cái rõ to.

Tại mảnh phế tích phía nam, hắn tìm thấy Ngu Thượng Nhung đang khống chế Trường Sinh Kiếm. Ngu Thượng Nhung đứng yên không động nhưng kiếm cương lại di chuyển trên không trung ngàn mét.

“Kiếm đạo của nhị sư huynh lại tiến bộ không ít.” Minh Thế Nhân nói.

Ngu Thượng Nhung mỉm cười thu kiếm. “Lão tứ, thần sắc không tệ, muốn luận bàn với ta không?”

“Không không không, đệ không có ý đó.” Minh Thế Nhân vội vàng đưa Thú Chi Tinh Hoa ra. “Cái này là cho Cát Lượng.”

Ngu Thượng Nhung cầm lấy, gật đầu nói: “Thú Chi Tinh Hoa?”

“Đệ còn có việc, đi trước một bước.”

Minh Thế Nhân không cho Ngu Thượng Nhung có cơ hội nói tiếp, thân ảnh nhanh như chớp biến vào trong rừng cây.

Ngu Thượng Nhung: ?

Sau đó thuận lợi hơn nhiều, Minh Thế Nhân đưa Thú Chi Tinh Hoa cho từng người, dù là thú hoàng Lục Ngô, khi nhìn thấy Thú Chi Tinh Hoa cũng phải chảy nước bọt, có thể thấy vật này phi phàm.

. . .

Mười ngày sau, trong phế tích.

Két.

Một tiếng giòn tan vang lên kéo Lục Châu trở về từ trạng thái lĩnh hội Thiên thư.

Hắn mở mắt phất tay áo, trước mặt xuất hiện hai toà pháp thân cỡ nhỏ. Cả hai gần như đồng thời hoàn thành quá trình khai Mệnh Cách.

Lục Châu nhìn về phía kim liên Mệnh Cung. Khu vực Mệnh Cách thứ hai mươi bốn toả ra quang hoa đẹp đẽ. Nhưng đáng tiếc ——

Hạn mức cao nhất vẫn không nới rộng ra.

“Thật sự chỉ có thể mở ra hai mươi sáu Mệnh Cách sao?” Lục Châu lo lắng nghĩ.

Hai mươi sáu Mệnh Cách mà muốn đấu với Thái Hư thì rất khó.

“Chỉ còn hai Mệnh Cách nữa, nếu hạn mức cao nhất vẫn không tăng lên thì phiền phức rồi.” Lục Châu nhíu mày.

Lục Châu thu hồi hai toà pháp thân rồi đứng lên.

Hư ảnh chợt loé, hắn xuất hiện tại một chân núi gần phế tích, nhìn thấy Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đang vây quanh tiểu Hỏa Phượng nói gì đó.

“Sư phụ cho ngươi Thú Chi Tinh Hoa, ngươi không thể vô lương tâm như vậy nha.” Tiểu Diên Nhi nói.

Tiểu Hỏa Phượng vẫy cánh kêu lên hai tiếng như biểu đạt lòng cảm kích.

Lục Châu gọi: “Diên Nhi.”

“Sư phụ?” Tiểu Diên Nhi và Hải Loa nhìn thấy sư phụ, xoay người hành lễ.

“Đã dùng Mệnh Cách Chi Tâm của Hỏa Phượng chưa?”

“Đồ nhi dùng luôn trong hôm đó rồi, cung đã trả lại Mệnh Cách Chi Tâm cho Hỏa Phượng.” Tiểu Diên Nhi đáp.

“. . .” Rõ ràng là bật hack!

Trong lòng Lục Châu có chút mất thăng bằng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh đáp. “Tốt.”

Tiểu Hỏa Phượng vui sướng nhảy lên đỉnh đầu mẫu thân mình, hưng phấn kêu mấy tiếng. Nhìn thấy thân tiểu Hỏa Phượng đã lớn lên mấy lần, đại Hỏa Phượng có vẻ rất hài lòng.

Lục Châu nói: “Trả Mệnh Cách Chi Tâm cho ngươi.”

Vù. Hắn ném Mệnh Cách Chi Tâm cho Hỏa Phượng. Hỏa Phượng há miệng ra nuốt Mệnh Cách Chi Tâm vào bụng. Sau đó tinh khí thần của nó rạng rỡ hơn không ít, toàn thân lập loè hoả quang.

Nó đứng lên, ngửa mặt lên trời kêu vang một tiếng.

Đám người Ma Thiên Các lập tức chạy đến, khom người hành lễ:

“Sư phụ.”

“Các chủ!”

Hải Loa cười nói: “Sư phụ, nó nói người là nhân loại đầu tiên mà nó thấy thuận mắt.”

Đám người cũng bật cười.

Lục Châu hỏi: “Ngươi xem thường đám người trong Thái Hư?”

Hỏa Phượng lại kêu mấy tiếng. Hải Loa lập tức phiên dịch: “Nó nói nó không chỉ xem thường người trong Thái Hư mà còn rất chán ghét bọn hắn.”

“Vì sao thế?”

Hỏa Phượng cúi đầu không đáp, trầm mặc một lát nó mới mở miệng nói tiếng người: “Nhân loại… có vấn đề… không tiện nói. Thái Hư rất cường đại… chúng ta sau này còn gặp lại.”

Cánh của nó muốn phủ lấy tiểu Hỏa Phượng nhưng tiểu Hỏa Phượng đã vọt tới bên cạnh Tiểu Diên Nhi, kêu lên mấy tiếng.

Hỏa Phượng hỏi: “Ngươi thật… muốn lưu lại?”

Tiểu Hỏa Phượng gật đầu.

Hỏa Phượng: “. . .” Ngươi là con ruột của ta thật sao?

“Thiên Khải Chi Trụ xảy ra vấn đề… đại địa phân tách… Trời sắp sập, bí ẩn chi địa… sẽ thành địa ngục… Nơi này rất nguy hiểm!”

Tiểu Hỏa Phượng lắc đầu, trốn ở sau lưng Tiểu Diên Nhi.

Tiểu Diên Nhi nói: “Nó ở bên cạnh ta mới là an toàn nhất. Ngươi lớn như vậy rất dễ bị người khác chú ý. Cho dù trời sập cũng có sư phụ ta chống đỡ… đúng không sư phụ? Người từng nói như thế mà!”

Lục Châu: ?

Lão phu đúng là đã nói thế, nhưng nha đầu nhà ngươi cũng không thể đem lão phu đẩy vào mương rãnh như vậy chứ? Nếu khoác lác mà cũng thành sự thật thì nhân loại đã diệt tuyệt từ lâu rồi. T_T

Nhưng việc đã đến nước này, Lục Châu đành ngẩng đầu nói: “Tiểu Hỏa Phượng ở lại bên cạnh Tiểu Diên Nhi sẽ gặp đại kỳ ngộ. Đi theo ngươi ngược lại sẽ bị Thái Hư để mắt tới. Nếu ngươi khăng khăng muốn dẫn nó đi thì lão phu cũng không ngăn trở. Diên Nhi, tránh ra đi.”

Tiểu Diên Nhi ‘vâng’ một tiếng, né người sang bên. Nào ngờ tiểu Hỏa Phượng lại tiếp tục chạy tới nấp sau lưng nàng.

Tiểu Diên Nhi lại né sang bên khác, tiểu Hỏa Phượng lại vọt theo.

“. . .”

Hỏa Phượng là thánh thú trí tuệ cao, sao có thể không hiểu rõ đạo lý này. Nó muốn mang tiểu Hỏa Phượng đi chỉ bởi vì bản năng làm mẹ, nhưng nếu dùng lý trí mà suy xét, tại thời điểm nguy hiểm bậc này còn mang tiểu Hỏa Phượng đào vong khắp nơi mới là nguy hiểm.

Nhớ lại tình cảnh niết bàn thành thánh năm đó, nếu nó tấn thăng thất bại thì đã trở thành con mồi cho nhân loại, nào có ngày hôm nay.

Hỏa Phượng không nói gì, chỉ lặng lẽ ném cho Lục Châu một sợi lông rồi thất thểu đi về phương xa.

Nó không có phi hành, bóng lưng của nó khiến đám người thở dài không thôi.

Tiểu Hỏa Phượng rốt cuộc cũng bước ra, nhìn theo bóng mẫu thân rời đi, nó kêu vang một tiếng.

Hỏa Phượng dừng bước.

“Bảo trọng.”

Xoẹt ——

Hai cánh nó giang ra, hoả diễm thiêu đốt, Hỏa Phượng vỗ cánh bay lên không trung, vạch phá bầu trời vọt về phía chân trời.
Chương 1793 Mười viên hạt giống Thái Hư

Tiểu Hỏa Phượng lập tức vỗ cánh bay theo, tốc độ của nó tuy rất nhanh nhưng làm sao có thể theo kịp thánh thú. Nhìn mẫu thân biến mất ở phương xa, nó đành lăng không dừng lại, ngơ ngác nhìn về phía chân trời.

Lần chia tay này không biết bao giờ mới gặp lại…

Kỳ thực chuyện này không có đúng sai. Dù có gian nan thế nào thì con ở bên mẹ cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Mẫu tử phân ly, người thật sự đau lòng vẫn luôn là mẫu thân.

Không biết qua bao lâu, tiểu Hỏa Phượng mới trở về, đáp lên vai Tiểu Diên Nhi.

Lục Ngô cúi đầu nói: “Hỏa Phượng bay về phía Vô Tận Hải, đúng thật là lựa chọn không tồi. Đáng tiếc, chỉ tội cho sinh linh trên đại địa.”

Đoan Mộc Sinh hỏi: “Ngươi có ý gì?”

“Hung thú khác với nhân loại, trời sinh đã vô cùng nhạy bén với nguy hiểm. Mỗi khi hiện tượng mất cân bằng xảy ra, sẽ có rất nhiều hung thú di chuyển để tránh né nguy hiểm. Nếu trời thật sự sập xuống, toàn bộ sinh linh trong cửu liên và bí ẩn chi địa đều sẽ gặp tai hoạ ngập đầu.”

Minh Thế Nhân nói: “Đây cũng là một phần của kế hoạch thanh trừ?”

Nhan Chân Lạc lắc đầu: “Kế hoạch thanh trừ vốn là phương thức nuôi nhốt của Hắc Tháp, vì muốn cưỡng ép giữ gìn cân bằng. Tương tự với Thái Hư, khi hiện tượng mất cân bằng tăng lên bọn hắn sẽ mặc kệ không hỏi, nói theo cách nào đó thì đây cũng là cách thanh trừ địch nhân. Nhưng hiện tại xem ra, sự tình đã phát triển ngoài dự đoán của Thái Hư. Đại địa phân tách, Thiên Khải Chi Trụ nứt ra, người xui xẻo đầu tiên chính là Thái Hư chứ không phải chúng ta.”

“Đừng nghĩ nhiều, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Lão phu vẫn tin tưởng vào một câu nói —— nhân định thắng thiên!” Lục Châu nói.

Đám người cảm nhận được tự tin trên người Lục Châu, ai nấy đều cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Tiểu Hỏa Phượng vốn còn đang cảm thấy mất mát, sau khi chơi đùa với Tiểu Diên Nhi và Hải Loa một lúc thì lại quên đi mất.

Lục Châu hỏi Khổng Văn: “Khoảng thời gian này phía Đôn Tang có dị động nào không?”

“Bẩm Các chủ, rất yên tĩnh.”

“Vậy chúng ta lên đường.”

“Vâng.”

Đoàn người Ma Thiên Các tiến về phía Đôn Tang. Trên đường đi rất thuận lợi, không gặp phải hung thú lợi hại nào.

“Khổng Văn, không phải ngươi nói khu vực bên trong có rất nhiều hung thú lợi hại sao?” Minh Thế Nhân hỏi.

“Đúng vậy nha. Có lẽ vì mất cân bằng quá lâu nên bọn nó đều đã di chuyển đi cả rồi.”

Đoàn người đi suốt một đường không gặp phải khó khăn gì, Thiên Khải Chi Trụ đã ở ngay trước mặt. Thuận lợi đến đáng ngờ.

Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, Lục Châu đã đến năm Thiên Khải Chi Trụ, không có lý nào nơi này lại suôn sẻ như thế. Có vết xe đổ của ba ngàn Ngân Giáp Vệ, tất nhiên Thái Hư sẽ càng phái ra người trấn thủ mạnh hơn.

Trừ phi đầu óc của đám người Thái Hư có vấn đề, nếu không trong việc này chắc chắn có âm mưu.

“Dừng lại.” Lục Châu đưa tay ra hiệu.

“Những người chưa được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì đi cùng lão phu một chuyến. Những người khác ở lại đây chờ lệnh.”

“Sư phụ lo lắng có cạm bẫy?” Minh Thế Nhân hỏi.

Lục Châu gật đầu.

Minh Thế Nhân nói: “Vậy các trưởng lão và hộ pháp cũng không cần đi cùng.”

“Vì sao?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi.

“Muốn biết tại sao hả?” Minh Thế Nhân nhìn quanh bốn phía.

Tần Nại Hà cũng tò mò hỏi: “Mong tứ tiên sinh giải đáp.”

Tất cả mọi người là thành viên Ma Thiên Các, hẳn là đều có cơ hội được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng chứ?

Minh Thế Nhân nhìn về phía Lục Châu. Lục Châu khẽ gật đầu, ra hiệu cho hắn nói tiếp.

Minh Thế Nhân đặt tay vào bụng mình, trước bụng loé lên một đoàn quang hoa rồi biến mất.

Tần Nại Hà cười nói: “Tứ tiên sinh có hạt giống Thái Hư, việc này chúng ta đều biết mà.”

Ngay sau đó, Đoan Mộc Sinh cũng làm động tác giống như vậy, quang hoa nở rộ.

Bọn hắn biết Đoan Mộc Sinh cũng có hạt giống thái hư, vẫn bình tĩnh nhìn.

Nhưng ngay sau đó, khi Chư Hồng Cộng, Chiêu Nguyệt, Diệp Thiên Tâm, Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đều làm ra tư thế y hệt như vậy, biểu lộ quang mang của hạt giống Thái Hư…

Đoàn người Ma Thiên Các lập tức kinh hãi đến há hốc mồm.

“Đây… đây là…”

Bọn hắn cho rằng có hai viên hạt giống Thái Hư đã là rât ghê gớm, nhưng có tới chín viên thế này thì ai mà chịu cho được?

Thân là tu hành giả, ai cũng hiểu tầm quan trọng của hạt giống Thái Hư. Để tranh đoạt nó đến tiên hiền cũng đầu rơi máu chảy.

“Chín… chín viên?!” Nguyên Lang trợn tròn mắt, không tin vào mắt mình.

“Nói đúng hơn là mười viên.” Minh Thế Nhân nói.

Tần Nại Hà thốt lên: “Sao có thể?!”

“Không có gì là không thể.” Minh Thế Nhân đáp.

“Thập đại Thiên Khải Chi Trụ sinh ra mười viên hạt giống Thái Hư. Hơn bốn trăm năm trước, tu hành giả gió tanh mưa máu cũng là vì muốn tranh đoạt chúng, nhưng mặc kệ là thế lực mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể di chuyển khắp cả mười Thiên Khải Chi Trụ để lấy đi toàn bộ mười viên hạt giống Thái Hư!” Nguyên Lang mộng bức nói.

Thật sự quá khó tiếp nhận.

Đừng nói lấy đi hạt giống Thái Hư, chỉ di chuyển khắp mười Thiên Khải Chi Trụ cũng đã mất mười năm tám năm rồi. Đợi đến khi tới được Thiên Khải Chi Trụ thì hạt giống cũng đã thuộc về người khác.

Mười viên hạt giống đã bị phân tán và cướp đoạt như thế. Nhưng làm sao toàn bộ hạt giống lại bị Các chủ Ma Thiên Các lấy hết cho được?

Trong đầu bọn hắn ông ông liên tục, chỉ nghĩ được có một câu —— “Không thể nào!”

“Ta hiểu ý của tứ tiên sinh rồi.” Nguyên Lang ức chế rung động trong lòng mà nói, “Nhân tố lớn nhất để Thiên Khải Chi Trụ tán đồng chính là hạt giống Thái Hư, đúng không?”

“Đúng là như thế. Chỉ là phẩm chất cũng rất quan trọng nha.” Minh Thế Nhân vuốt tóc, “Giống như phẩm chất thành thật thiện lương của ta được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng đó, tác dụng của hạt giống Thái Hư chỉ chiếm một phần nhỏ thôi.”

“Ách…”

Nguyên Lang mấp máy môi. Bất kể có khó tin thế nào nhưng mắt thấy mới là thật. Nếu đã như vậy, đám người này đều chính là Chí Tôn tương lai. “Tứ tiên sinh nói đúng lắm.”

Lục Ngô híp mắt, có chút lơ đễnh. Nó đã sớm biết chuyện này nên rất bình tĩnh.

“Ở lại bên cạnh bản hoàng, bản hoàng sẽ bảo hộ các ngươi chu toàn.”

Nghĩa bóng là, không có hạt giống Thái Hư thì đừng vào làm gì, phía trước nguy hiểm như thế, để Chí Tôn tương lai đi dò đường thì tốt hơn.
Chương 1794 Ngươi có hoá thành tro ta cũng nhận ra

Đám người thu hồi thần sắc rung động, khom người với Lục Châu.

“Toạ kỵ cũng không cần mang theo.” Lục Châu nói.

“Vâng.”

Lục Châu tung người bay vào không trung. Bốn người Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Diệp Thiên Tâm và Tiểu Diên Nhi theo sát phía sau.

. . .

Trong rừng, Tiểu Diên Nhi thấp giọng hỏi: “Sư phụ, lỡ như Thiên Khải Chi Trụ này tán đồng thất sư huynh thì sao?”

Lục Châu nói: “Vậy thì rút lui.”

“Vâng.”

Cũng chỉ có Tiểu Diên Nhi mới dám nói tới đề tài này.

Vu Chính Hải nói: “Lát nữa chúng ta đánh nhanh thắng nhanh, tranh thủ thời gian rời khỏi đó, đừng trì hoãn quá lâu.”

“Vâng.” Tiểu Diên Nhi gật đầu.

Năm người rốt cuộc dừng lại trước Thiên Khải Chi Trụ của Đôn Tang. Nơi này rất bình tĩnh tựa như vừa tiến vào một thôn trang nhỏ, không có trận pháp, không có hung thú, không có tu hành giả.

Bốn phía mọc đầy Huyết Nhân Tham và Huyền Mệnh Thảo.

Ngu Thượng Nhung ôm kiếm bình tĩnh nói: “Bên dưới vẻ ngoài an tĩnh thường là hung hiểm chí mạng. Hai vị sư muội nấp ở sau lưng ta, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta sẽ tận lực bảo hộ các muội.”

“Đa tạ nhị sư huynh.” Tiểu Diên Nhi và Diệp Thiên Tâm rúc ra sau lưng hắn.

Vu Chính Hải: “. . .” Coi ta là không khí a!

Bọn hắn tiếp tục tiến về phía trước.

“Đằng kia chính là lối vào Thiên Khải Chi Trụ.” Vu Chính Hải nói.

Lục Châu dẫn đầu đám người đáp xuống. Nhưng mỗi khi tiến thêm một bước, cảm giác bất an trong lòng lại dâng lên cao thêm.

Khi năm người đến cách lối vào trăm mét, từ rừng cây bên trái bỗng truyền tới một đạo thanh âm: “Khách nhân từ xa mà đến, mời ghé qua một lần.”

Lục Châu dừng bước.

Quanh năm sinh tồn trong bí ẩn chi địa đã khiến tâm tình bọn hắn bình tĩnh như nước.

Lục Châu mở miệng hỏi: “Là ai?”

“Thủ hộ giả tại Đôn Tang. Các ngươi không phải là nhóm khách nhân đầu tiên, càng không phải nhóm khách nhân cuối cùng. Nếu thuận mắt, ta sẽ để các ngươi tiến vào xem bộ dáng của hạt giống Thái Hư, thoả mãn lòng tham của các ngươi. Nhưng mà cũng chỉ dừng lại ở đó.” Thanh âm kia ôn hoà, không nghe ra địch ý.

Lục Châu đi tới.

Tiến vào trong rừng, đám người nhìn thấy một toà sân viện độc đáo trơ trọi, giống như là một ngôi nhà ở nơi thâm sơn cùng cốc.

Tiến vào khoảng sân nhỏ, Lục Châu nhìn thấy một lão giả tuổi chừng sáu mươi ngồi trên ghế lắc bằng gỗ, hai mắt nhắm lại, lắc tới lắc lui.

Hư ảnh loé lên, Lục Châu xuất hiện trước mặt hắn.

Lão giả vẫn nhắm mắt nói: “Đến rồi.”

“Ngươi là thủ hộ giả do Thái Hư phái tới?” Lục Châu hỏi thẳng.

“Nói như vậy cũng được. Ta ở đây đã rất nhiều năm, mỗi lần có khách nhân đến đều phải khuyên bọn hắn rời đi.”

“Vì sao?”

“Nhân loại muốn có hạt giống Thái Hư hoặc thổ nhưỡng Thái Hư, ta có thể hiểu được. Nhưng những thứ này chỉ dẫn tới hoạ sát thân. Cứu một mạng người bằng xây bảy toà tháp, nếu đổi lại là một thủ hộ giả khác thì các ngươi đã sớm mất mạng.” Lão giả ung dung nói.

Vu Chính Hải hừ lạnh: “Người trong Thái Hư đều tự cho mình là siêu phàm, thật sự tưởng rằng Thái Hư vô địch thiên hạ?”

“Ngươi nói không sai. Thái Hư đúng thật là thiên hạ vô địch.” Lão giả đáp.

“Tiếp một đao của ta rồi nói!” Vu Chính Hải nhấc tay, đao cương nở rộ.

Lỗ tai lão giả rất linh mẫn, ghế gỗ vẫn lắc lư, mắt còn chưa mở ra. “Thú vị, rất lâu rồi không có chân nhân đến đây.”

Lão giả vung tay áo. Vù! Đao cương trong tay Vu Chính Hải vô duyên vô cớ biến mất.

“Thánh nhân?” Lục Châu nói.

“Có ánh mắt.” lão giả tiếp tục lắc ghế, “Bên dưới thánh nhân đều là giun dế. Các ngươi có thể rời đi, nhưng nhớ kỹ, về sau không được tới gần Thiên Khải Chi Trụ nữa, ít nhất là… không nên tới gần Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang.”

“Vì cái gì lại không được tới gần?” Lục Châu tiếp tục thăm dò.

Lão giả chỉ về phía đám mộ bia ở phía xa trong khu rừng. “Nếu đến lần thứ hai, chỉ có thể lưu lại.”

Lục Châu khẽ gật đầu nói: “Lão phu sẽ không rời đi, cũng sẽ không đến lần thứ hai. Lão phu cũng muốn tặng ngươi một lời khuyên.”

Kẽo kẹt, kẽo kẹt…. Cạch. Ghế lắc dừng lại.

“Tốt nhất đừng cản trở lão phu.”

Nói xong Lục Châu xoay người đi. Đúng lúc này lão giả mở mắt nói: “Không nghe lời khuyên của ta thì không còn cách nào khác, ta chỉ có thể tự mình tiễn các ngươi.”

Vù!

Lão giả biến mất khỏi ghế lắc, trong chớp mắt xuất hiện trước mặt Lục Châu, đánh ra một trảo ấn.

Vốn cho rằng tất trúng nhưng Lục Châu lại lùi về sau một bước, hoàn mỹ tránh né.

“? ? ?”

Lão giả nhướng mày, hai mắt từ từ trợn to nhìn Lục Châu, thất thanh hô lên: “Là ngươi?!!”

Nhưng chưởng ấn của Lục Châu đã đánh tới trước mặt hắn.

Oanh!

Lão giả vươn tay nghênh đón, song chưởng va chạm.

Một chưởng vô cùng đơn giản này lại tạo ra phong mang đến ngàn trượng, phong mang quét tới đâu là vạn vật bị cắt chém tới đó.

Đoàn người Ma Thiên Các đứng ở phía xa thấy cảnh này đều đứng bật dậy, lộ vẻ ngưng trọng.

“Mọi người cẩn thận, Các chủ hẳn đã gặp phải địch nhân.” Nhan Chân Lạc nói.

Đám người gật đầu, cẩn thận nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ.

Lão giả lăng không nhảy ra sau, đáp xuống mặt đất, không động thủ nữa. Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trước mặt lão, lại vung ra chưởng ấn.

Lão giả hô lên: “Chờ một chút!”

“Cho dù là đại đạo thánh Lam Hi Hoà, gặp lão phu cũng phải nể mặt ba phần, chỉ bằng ngươi mà cũng dám cáo mượn oai hùm trước mặt lão phu?”

“Lục Thiên Thông! Ngươi đủ rồi nha!” Lão giả nói.

“Hửm?” Lục Châu ngơ ngác một chút, sau đó nói. “Ngươi nhận nhầm người.”

Chưởng ấn như sơn ẩn chứa lực lượng Thiên Tướng bay ra. Lục Châu đã có hai mươi bốn Mệnh Cách, chỉ cần vượt qua Mệnh Quan sẽ thật sự trở thành thánh nhân.

Lão giả không ngờ đối thủ lại mạnh như vậy, song chưởng vung ra, không gian ngưng trệ lại xuất hiện, hắn chỉ tránh né chưởng ấn này.

Tứ đại đồ đệ cũng không hiểu ra sao, chỉ có thể giương mắt nhìn cuộc chiến ở cấp bậc hơn xa so với mình.

“Đại thánh nhân?” Lục Châu nói.

“Nếu không phải đại thánh nhân thì ta có thể tự tin như vậy sao?” lão giả càu nhàu nói, “Đủ rồi nha lão già này, không ngờ ngươi còn chưa chết! Ngươi có hoá thành tro ta cũng nhận ra.”

Lục Châu càng thêm nghi hoặc, lại hỏi dò. “Ngươi là ai?”
Chương 1795 Không phải địch thì là bạn

Đa tạ kim chủ clrscrduc đã donate cho truyện ạ ^^

Tạ ơn ElSaBahNur và NiLinhTiênĐế tặng KP cho truyện nha.

Hôm Chủ Nhật mới bom chương nên cúp cua một ngày, nay mình đăng tiếp nè hihi.

Lão giả hít sâu một hơi, thở dài nói: “Không ngờ ngươi lại quên mất ta. Nhớ năm đó ta tung hoành hắc liên, cũng chỉ có ngươi đè ép được ta. Chẳng lẽ ngươi đều đã quên thật rồi?”

“Vậy nên… ngươi là ai?” Lục Châu tiếp tục hỏi.

Lão giả: “. . .”

Hắn đánh bạo đi tới trước mặt Lục Châu, nhìn trái rồi lại nhìn phải, sau đó thở dài một tiếng: “Ta không có nhận nhầm người, ngươi chính là Lục Thiên Thông!”

Hắn nhấc tay lên muốn ôm lấy Lục Châu.

Lục Châu vọt về sau cách đó mười mét, vung chưởng mắng: “Đường đường là đại thánh nhân mà lại ti tiện như vậy! Nhận của lão phu một chưởng!”

Vù! Chưởng ấn lập loè kim quang bay tới.

Vù!

Lão giả cau mày nói: “Vì sao lại là kim sắc?”

Trong ấn tượng của hắn, Lục Thiên Thông rõ ràng là tuyệt thế cao nhân tung hoành hắc liên, sao lại thành người kim liên rồi? Chẳng lẽ là hắn thật sự đã nhậm nhầm người?

Trong lúc nghi hoặc, chưởng ấn đã tới trước mặt. Đạo lực lượng bắn ra, không gian xé rách. Ngay lúc này Lục Châu đột nhiên nói: “Định!”

Điện hồ trong khoảnh khắc lan tràn tứ phía, vạn vật đều dừng lại. Chưởng ấn thẳng tắp đánh vào ngực lão giả, đạo lực lượng không gian cũng không chống cự được.

Lục Châu vốn cho rằng lão giả sẽ ăn thiệt thòi, nhưng không ngờ khi bị đánh bay, hắn lại đột nhiên biến mất, một giây sau đã xuyên qua không gian, đến trước mặt Lục Châu đánh ra một chưởng.

Song chưởng hai người lại va chạm. Oanh! Đôi bên bay ngược ra sau.

Lòng bàn tay Lục Châu truyền đến một cảm giác tê dại, trong lòng kinh ngạc bởi lực lượng của đại thánh nhân.

Đại thánh nhân nắm giữ lực lượng quy tắc rất thuần thục, có thể trong phạm vi nhất định điều động quy tắc không gian và thời gian. Ngoài ra Lục Châu có cảm giác người trước mặt còn nắm giữ quy tắc khác nữa.

Lục Châu nhìn chằm chằm lão giả. Nếu thật sự đánh không lại, Lục Châu chỉ có thể lãng phí mấy tấm Một Kích Chí Mạng để dạy hắn cách làm người. Cho dù hắn có ngưng tụ Thiên Hồn Châu cũng phải kiêng kỵ ba phần.

Cũng may đối phương chỉ là đại thánh nhân, nếu Thái Hư phái tới một đạo thánh hoặc đại đạo thánh thì Lục Châu chỉ có thể thi triển Thời Chi Sa Lậu, dùng ngọc phù mang đám đồ đệ truyền tống đi.

Lão giả cũng kinh ngạc nhìn Lục Châu, trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Ngươi đánh đủ chưa?”

“Hả?”

“Lão Lục, khi ngươi đánh ra kim chưởng ta còn tưởng là mình nhận nhầm người. Nhưng mà… lực lượng ẩn chứa bên trong chưởng ấn đã nói rõ ngươi chính là Lục Thiên Thông, khỏi mất công lừa gạt ta nữa. Nếu còn trở mặt không chịu nhận người quen, ta sẽ không cho ngươi đi vào Thiên Khải Chi Trụ.” Lão giả hầm hừ nói.

Lục Châu thu hồi cương khí hộ thể. Nghe lời này có vẻ còn cơ hội tiến vào Thiên Khải Chi Trụ nha.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Lục Châu hỏi.

Lão giả cười nói: “Hơn 30.000 năm trước, trừ Đoan Mộc chân nhân ta ra thì còn ai tung hoành hắc liên cùng ngươi? Chỉ là… bây giờ ta đã là Đoan Mộc đại thánh nhân, tu vi cao hơn ngươi rồi. Lão Lục, đừng trách ta bắt nạt ngươi, vừa rồi nếu không phải ngươi đánh lén ta thì người thua thiệt chắc chắn là ngươi đó.”

“Ngươi là Đoan Mộc Điển?” Lục Châu kinh ngạc nói.

“Ngươi rốt cuộc cũng nhớ ra ta!” Đoan Mộc Điển vui vẻ đi tới.

Tuy nhiều năm đã trôi qua nhưng bọn hắn là người quen cũ, là đồng đội kề vai chiến đấu đồng sinh cộng tử, cảm tình sẽ không vì thời gian mà trở nên xa cách.

Chuyện cũ như một thước phim chạy thật nhanh trong đầu Đoan Mộc Điển. Hắn bước tới vỗ vai Lục Châu, vốn định ôm Lục Châu một cái nhưng nhìn dáng vẻ cự tuyệt của đối phương bèn buông tay xuống nói:

“Không ngờ ngươi lại không chết!”

Lục Châu nhìn hắn. “Ngươi rất muốn lão phu chết?”

“Đương nhiên không.” Đoan Mộc Điển thở dài nói, “Nhớ ngày đó chúng ta liên thủ trấn áp hắc liên, cho thiên hạ một mảnh thái bình thịnh thế, được vạn dân kính ngưỡng và ủng hộ… lại không ngờ được rằng Thái Hư muốn mang chúng ta đi. Đến bây giờ ta vẫn không hiểu vì sao ngươi lại đột nhiên mất tích?”

“Mất tích?” Lục Châu hoàn toàn chẳng biết gì về chuyện của Lục Thiên Thông.

Đoan Mộc Điển nghi hoặc hỏi: “Chúng ta đồng thời tiến vào Thái Hư, vốn sẽ có tương lai tốt đẹp thế nhưng ngươi đột ngột biến mất… chẳng lẽ ngươi đã quên hết rồi?”

Lục Châu lắc đầu, biểu lộ mình không nhớ.

Đoan Mộc Điển nhìn Lục Châu vẻ dò xét, đi quanh người hắn mấy vòng, sau đó nhìn về phía đám người bên cạnh. “Các ngươi là?”

“Đồ nhi của lão phu.” Lục Châu đáp.

Đoan Mộc Điển thở dài: “Ngươi luôn muốn truyền cho thiên hạ con đường tu hành của mình, bây giờ xem như cũng được toại nguyện.”

Nghe vậy Lục Châu bỗng nhớ tới Giảng Đạo Chi Điển. Có lẽ sau khi thu hoạch được Giảng Đạo Chi Điển của Ma Thần, Lục Thiên Thông mới có suy nghĩ muốn truyền đạo?

“Chuyện đã rất lâu, lão phu đã quên đi ít nhiều.” Lục Châu thản nhiên nói.

“Quên cũng tốt.” Đoan Mộc Điển nắm lấy cánh tay Lục Châu lôi kéo vào trong sân viện. “Tu vi của ngươi cũng có tiến bộ, nhân dịp này cùng ta trở về Thái Hư, đi gặp Điện chủ đi.”

Lục Châu giãy khỏi tay hắn nói: “Chuyện trở về Thái Hư không cần gấp gáp.”

“Ý của ngươi là?”

“Người trong Thái Hư muốn mưu hại lão phu, lão phu sao có thể tự chui đầu vào lưới?” Lục Châu nói.

Nghe vậy, Đoan Mộc Điển kinh ngạc nói: “Bởi vì người trong Thái Hư muốn giết ngươi nên ngươi mới đột ngột rời khỏi đó?”

Biểu tình trên mặt hắn trở nên nghiêm túc, một chưởng vỗ xuống. Oành!

Chiếc ghế lắc hoá thành bột mịn.

“Lẽ nào lại như vậy! Có người nói với ta ngươi đi Vô Tận Hải chấp hành nhiệm vụ, chết vì đối chiến với Côn Bằng!” Đoan Mộc Điển cắn răng nói.

Lục Châu hừ một tiếng: “Tu vi lão phu làm sao có thể đi giết Côn Bằng?”

Đoan Mộc Điển gật đầu: “Đúng là như vậy thật. Bây giờ ngẫm lại mới thấy ta bị tiểu nhân che mắt… Là ai mưu hại ngươi? Ngươi nói đi, ta sẽ đến trước mặt Điện chủ cáo trạng hắn!”

“. . .”

Vốn còn cảm thấy Đoan Mộc Điển thông minh, không giống như hậu nhân Đoan Mộc Sinh chân chất thành thật, bây giờ nhìn lại mới thấy ngoại trừ nhanh mồm nhanh miệng hơn thì đầu óc Đoan Mộc Điển cũng chả khác hậu nhân của hắn là bao. Đúng là không phải người một nhà thì không vào cửa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom