• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (5 Viewers)

  • Chương 1786-1790

Chương 1786 Thua thiệt

Hắn vội vàng bay về phía thiết giáp Ma Long, xung quanh xuất hiện nguyên khí phong bạo ầm ầm.

“Thiên Hồn Châu?”

Đến thánh nhân, có thể ngưng tụ toàn bộ Mệnh Cách hoá thành Thiên Hồn Châu, năng lực sẽ được đề thăng rất nhiều, đồng thời cũng bảo vệ được Mệnh Cách.

“Đây là năng lực của Mệnh Quan thứ tư?”

Các đồ đệ đã khôi phục thương thế, tiếp tục kịch đấu với đám Ngân Giáp Vệ.

Lục Ngô và Thừa Hoàng không thi triển tuyệt chiêu nữa mà liên tục nhảy tới nhảy lui, mỗi lần nhảy vọt đều đánh nát mấy chục người.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]

. . .

Có Bạch Trạch phụ trợ, thực lực đám người Ma Thiên Các tăng lên rất nhiều, Ngân Giáp Vệ bắt đầu bị đánh giết Mệnh Cách, nguyên khí phong bạo tàn phá khắp nơi.

“Tập kết thành Ngũ Hành Thiên Trận lần nữa!” Thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ nghiêm túc nói.

Lấy thiết giáp Ma Long làm trung tâm, một dòng năng lượng quỷ dị chạy dọc thiên địa, hơn ngàn tên Ngân Giáp Vệ gọi ra pháp thân cao trăm trượng, trường kích trong tay bộc phát ra từng đạo năng lượng quang trụ, liên tục tấn công đám người Ma Thiên Các.

Bạch Trạch làm xong nhiệm vụ, lập tức đạp không trốn đi.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung dù đã được trị liệu và khôi phục lực chiến cũng cảm nhận được áp lực vô hình, không ngừng chống cự quang trụ đầy trời.

Lục Châu bay về phía tên thủ lĩnh. “Trận pháp có thể không ngừng phóng thích lực lượng Mệnh Cách?”

Tên thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ cười đáp: “Cho dù ngươi là thánh nhân thì hôm nay cũng phải bó tay chịu trói. Ngươi nói đúng, Ngũ Hành Đại Trận có thể hội tụ lực lượng nguyên khí thuần tuý nhất trong thiên địa, không ngừng bổ sung cho Ngân Giáp Vệ, giúp bọn hắn liên tục phóng thích lực lượng Mệnh Cách.”

Khi hắn cho rằng đối phương sẽ phải biến sắc mặt, bên tai chợt truyền đến giọng nói trầm thấp của Lục Châu:

“Ngươi quên mất lời lão phu rồi?”

“Hả?”

Trong hư không, Lục Châu toả ra kim sắc quang mang xuất hiện trước mặt tên thủ lĩnh và thiết giáp Ma Long.

Sắc mặt tên thủ lĩnh đại biến, vội vàng đánh ra chưởng ấn cực lớn. Nhưng chưởng ấn lại bay xuyên qua người Lục Châu mà không tạo thành thương tổn gì.

“Chuyện gì xảy ra?”

Toàn thân tên thủ lĩnh run lên, theo bản năng gọi ra cương khí hộ thể.

Bàn tay Lục Châu vươn ra như gọng kìm bằng sắt, vững vàng tóm lấy bả vai hắn. Lực lượng Thiên Tướng truyền ra, Lục Châu kéo mạnh một cái.

Xoẹt!

Cánh tay thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ bị Lục Châu giật xuống, văng ra ngoài.

“Tay của ta!!”

Thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ lập tức điều khiển thiết giáp Ma Long rời khỏi phạm vi hoạt động của Lục Châu.

Thánh thú liên tục thi triển mấy chục đạo quang đoàn xong, vì thể trạng quá lớn nên trong khoảng thời gian ngắn rất khó cắt đuôi Lục Châu. Nó bay đến đâu, Lục Châu theo sau đến đó.

Thiết giáp Ma Long bay quanh Thiên Khải Chi Trụ, tìm cách kéo dài thời gian. Chỉ cần Ngân Giáp Vệ giải quyết hết đám người Ma Thiên Các sẽ lập tức tìm tới vây công Lục Châu.

Lục Châu không ngừng thi triển đạo lực lượng, mỗi lần rút ngắn là đánh ra một chưởng.

Oanh!

Thiết giáp Ma Long bị thương nhưng không dừng lại, mang theo thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ bay thẳng lên cao, xông vào tầng mê vụ.

“Nhanh như vậy?!” Lục Châu cũng rất kinh ngạc. Hắn thậm chí còn chưa kịp xuất chiêu, con thánh thú đã trốn mất.

Trong mê vụ truyền đến tiếng gầm vang trời. Lục Châu nhíu mày, nó đang gọi cứu binh đến?

Lục Châu quay đầu nhìn về phía Ngũ Hành Đại trận, phát hiện đám người Ma Thiên Các đang ra sức chống cự quang trụ đầy trời, ương ngạnh đến cực điểm.

Hắn hừ lạnh một tiếng, phải giải quyết đám Ngân Giáp Vệ này trước!

Vù.

Lục Châu trực tiếp xuất hiện bên trong Ngũ Hành Đại Trận, bộc phát chưởng ấn.

Phanh phanh phanh… từng tên Ngân Giáp Vệ rơi xuống đất.

“Vây công hắn!”

Vô số Ngân Giáp Vệ vây xung quanh Lục Châu, dồn dập tấn công. Địch nhân đông như cá dưới biển, tên nào cũng muốn gặm hắn một cái.

“Trấn Thọ Thung!”

Trấn Thọ Thung bay ra, khuếch trương lên hàng ngàn hàng vạn lần, đường kính hoá thành trăm ngàn mét, đánh bay toàn bộ Ngân Giáp Vệ.

Đúng lúc này, năm đạo quang đoàn cực lớn bay về phía Lục Châu, tốc độ nhanh vượt quá tưởng tượng.

“Ngươi xong đời!” Thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ che một tay, thù hằn nói.

Trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện một tấm Một Kích Chí Mạng rồi vỡ vụn, mục tiêu chính là thiết giáp Ma Long.

Thánh thú là nhân tố rất khó xác định, lại thêm hai ngàn Ngân Giáp Vệ, động tĩnh quá lớn rất dễ dẫn tới viện quân của Thái Hư. Thế nên Lục Châu lựa chọn phương thức thô bạo nhất, giải quyết nhân tố không xác định này trước.

Một chưởng đầy lực lượng Thiên Tướng lúc trước hẳn đã đánh giết một trái tim của nó, tấm Một Kích Chí Mạng này sẽ đánh giết trái tim thứ hai.

Chưởng ấn như sơn đánh về phía thiết giáp Ma Long, trên đường đi nó đánh tan năm đạo quang đoàn rồi vọt tới trước mặt con thánh thú.

Oanh!

Thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ giật mình kêu lên, không thể không cách xa thánh thú.

Chưởng ấn như pháo hoa chói lọi cướp đi một trái tim của thiết giáp Ma Long, khiến nó lảo đảo rơi thẳng xuống đất.

“Ngươi… ngươi… ngươi muốn phản kháng Thái Hư?” Thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ khó tin nói lắp bắp.

Lục Châu phất tay áo, vừa đánh giết một tên Ngân Giáp Vệ vừa nói: “Lão phu muốn giết ngươi, ngươi sẽ đứng yên không phản kháng sao?”

Thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ bị nói tới á khẩu không thể đáp lời.

Một giây sau, Lục Châu đã đứng trước mặt hắn, lăng lệ xuất chưởng. Ầm!

Tên thủ lĩnh hoàn toàn không địch lại, bay ra xa như diều đứt dây.

“Thái Hư muốn giết lão phu, lão phu đương nhiên phải phản kháng. Giống như bây giờ lão phu muốn giết ngươi vậy, ngươi cũng sẽ phản kháng. Trên đời này làm gì có đạo lý chỉ cho Thái Hư giết người, người bị giết không được phép phản kháng? Buồn cười!”

“. . .”

Tên thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ che ngực, nhịn đau nhìn về phía Ngũ Hành Đại Trận. Thế cục bất ổn, thánh thú lại bị đả kích chí mạng, thế là hắn thay đổi chủ ý, hạ lệnh: “Đội một trở về báo tin, xin viện quân.”

“Vâng.”

Khoảng năm mươi tên Ngân Giáp Vệ tụ lại một chỗ, thu hồi trường kích rồi bay về phương xa. Số lượng Ngân Giáp Vệ quá đông, bọn hắn muốn đi thì ai cũng không ngăn được.

Lục Châu thi triển đại thần thông truy kích. Lực lượng Mệnh Cách nở rộ, cương ấn quang trụ xạ kích về phía bọn hắn.
Chương 1787 Viện quân đến

“Ngăn lại!”

Hơn trăm tên Ngân Giáp Vệ trong Ngũ Hành Đại Trận bay vọt ra, dùng Tinh Bàn che chắn cho đồng đội rút lui.

Lục Châu sao có thể để bọn hắn rời đi! “Lão phu sẽ đại khai sát giới!”

Hắn gọi ra pháp thân và Tinh Bàn.

Đám người tập trung nhìn vào, kể cả đoàn người Ma Thiên Các cũng phải trợn tròn mắt.

“Thiên Giới Bà Sa một Mệnh Cách?”

“Thấp… thấp như vậy?”

Ngay cả thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ cũng mộng bức. Đối thủ cường hãn chiến đấu với mình nãy giờ lại chỉ có một Mệnh Cách? Là hắn cố ý che giấu để giả heo ăn thịt hổ sao?

Không có đạo lý! Hiện tại đâu còn gì để mà che giấu nữa, thực lực của đối phương cường đại ai cũng hiểu rõ, làm thế có ý nghĩa gì đâu.

Chỉ mình Lục Châu biết, đó là lam pháp thân dưới trạng thái sử dụng Thẻ Ẩn Tàng.

Một đạo Mệnh Cách duy nhất toả ra quang mang chói mắt xạ kích về phía đám Ngân Giáp Vệ đã bay ra xa.

Năm mươi tên Ngân Giáp Vệ sắc mặc đại biến hô lên: “Ngăn trở!”

Mười tên Ngân Giáp Vệ trong số đó quay đầu gọi ra Tinh Bàn chống cự. Ầm!

Cương ấn quang trụ xuyên thủng Tinh Bàn của bọn hắn.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.] x 10

Lực lượng Mệnh Cách của lam pháp thân đã dùng hết. Đáng tiếc số lượng Mệnh Cách quá thấp, Lục Châu bèn thu hồi pháp thân.

Ngay khi Lục Châu vừa định gọi ra Vị Danh Cung để truy kích đám đào binh đi gọi viện quân kia, từ phía chân trời đột nhiên xuất hiện một đạo hoả quang toả sáng ngàn trượng, chiếu rọi cả bầu trời.

Tiếng vang vọng giữa thiên địa ngân lên.

“Thánh thú Hỏa Phượng?!” Tên thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ giật mình nhìn về phía Hỏa Phượng.

Hỏa Phượng xoè cánh bay ngang đám Ngân Giáp Vệ đang đào vong, bay đến đâu hoả diễm bốc lên đến đó, bốn mươi tên Ngân Giáp Vệ còn lại hoá thành một phần của biển lửa.

Hỏa Phượng bay về phía Ngũ Hành Đại Trận, hai cánh giang rộng đến mấy ngàn trượng.

Tên thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ trừng mắt nhìn Hỏa Phượng nói: “Ta là thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ, Liễu Thành Tử! Ta đại diện Thái Hư, ban thưởng cho ngươi cơ hội gia nhập Thái Hư.”

Thánh thú Hỏa Phượng đột nhiên hàng lâm khiến chiến trường dừng lại. Ai nấy đều nghi hoặc nhìn về phía Hỏa Phượng, những người đã từng gặp nó đều biết nó lại mạnh lên.

Hỏa Phượng nghiêng đầu nhìn thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ.

Tên thủ lĩnh trầm giọng nói tiếp: “Ngươi giết Ngân Giáp Vệ của Thái Hư, ta có thể không truy cứu việc này. Nhưng điều kiện tiên quyết là… ngươi phải lấy công chuộc tội, bắt bọn hắn lại!”

Hắn chỉ về phía Lục Châu và đám người Ma Thiên Các.

Đôi mắt của Hỏa Phượng cũng là hoả diễm. Nó nhìn chằm chằm vào tên thủ lĩnh, há miệng ra.

Thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ hài lòng gật đầu: “Rất tốt.”

Lúc này, Lục Châu cũng hờ hững lên tiếng: “Hỏa Phượng, lão phu chờ ngươi đã lâu, còn thất thần làm cái gì?”

Hả?

Một ngọn lửa trào dâng quét thẳng về phía thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ.

“A —— Vì cái gì?!!”

Chân hoả bọc lấy toàn thân hắn, Thiên Hồn Châu dù có mạnh đến đâu cũng không chịu nổi chân hoả thiêu đốt liên tục, hắn hoá thành than đen rơi thẳng xuống đất, trong mắt tràn đầy khó hiểu và thê lương.

Đám Ngân Giáp Vệ tan đàn xẻ nghé, lập tức thu hồi Ngũ Hành Đại Trận chạy trốn tán loạn.

Lục Châu vung tay áo nói: “Một người cũng không để thoát!”

Đám người Ma Thiên Các lập tức tản ra bốn phương tám hướng!

Lục Ngô nhảy lên không trung, lại thi triển băng phong thuật. Đại Huyền Thiên Chương của Vu Chính Hải và Quy Nguyên Kiếm Quyết của Ngu Thượng Nhung giảo sát tứ phương.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.] x 100

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 500 điểm công đức.] x 1.000 …

Thánh thú Hỏa Phượng cũng thi triển tuyệt chiêu, hai cánh giương rộng ra, hoả diễm trùng thiên thôn phệ vạn vật.

“Trời đất, hung ác quá vậy!” Minh Thế Nhân vội vàng cưỡi Cùng Kỳ chạy về phía Lục Châu.

Những người khác cũng không thể không né tránh một chiêu này của Hỏa Phượng, cấp tốc bay về. Ai nấy đều gọi ra Tinh Bàn và cương khí hộ thể để chống cự hoả diễm.

Xẹt ——

“Các chủ!”

Nghe được có người không chịu nổi, Lục Châu nói: “Ngừng được rồi.”

Thánh thú Hỏa Phượng thu cánh lại, lăng không lơ lửng trước mặt mọi người. Hoả diễm trên người nó biến mất, bộ lông đỏ rực sặc sỡ đến loá mắt.

Nó nhìn về phía thiết giáp Ma Long, miệng lại há ra ——

Ngọn lửa nuốt chửng lấy thánh thú Ma Long. Nó giãy giụa một lúc lâu, cuối cùng không chống đỡ nổi cũng nằm im bất động.

Đám người kinh ngạc vô cùng. Đây mà là lực lượng của thánh thú sao?

Hỏa Phượng thoả mãn nhìn quanh, cuối dùng dừng mắt trên người Lục Châu.

Lục Châu phất tay áo nói: “Kiểm tra lần nữa.”

“Vâng.”

Vu Chính Hải chắp tay đáp. Vẫn là sư phụ cẩn thận.

Hỏa Phượng cho dù lợi hại nhưng Ngân Giáp Vệ rốt cuộc cũng là người trong Thái Hư, không thể khinh thường.

Bổ đao là một loại kỹ thuật cần thiết. Đám người có tu vi chân nhân trong Ma Thiên Các túa ra tứ phương, kiểm tra từng bộ thi thể.

Những người còn lại thì nhìn Hỏa Phượng đến xuất thần.

Bốn vị trưởng lão được mở rộng tầm mắt, trong lòng cực kỳ lo lắng Hỏa Phượng sẽ ra tay với Các chủ. Đồng thời bọn hắn cũng hy vọng Các chủ có thể kính trọng Hỏa Phượng một chút, tránh gây ra hiềm khích.

Vừa nghĩ đến đây, bọn hắn đã thấy Lục Châu vươn tay về phía thánh thú Hỏa Phượng, thản nhiên nói: “Mệnh Cách Chi Tâm.”

Biểu tình của bốn vị trưởng lão lập tức mất tự nhiên, trong lòng nơm nớp lo sợ Hỏa Phượng sẽ nổi khùng lên mà tấn công bậy.

Đây là lần thứ ba Ma Thiên Các gặp được Hỏa Phượng. Bọn hắn hiểu rõ ràng Hỏa Phượng có năng lực niết bàn trọng sinh. Cho đến hiện tại, không ai biết nhược điểm của Hỏa Phượng là gì, chỉ biết khi niết bàn là lúc nó yếu nhất.

Hỏa Phượng hơi cúi đầu nhìn vào tay Lục Châu. Nó đâu có ngu, cớ gì phải giao ra Mệnh Cách Chi Tâm của chính mình.

Nó há miệng kêu to mấy tiếng.

Không đợi Hải Loa phiên dịch, tiểu Hỏa Phượng bên cạnh Tiểu Diên Nhi đã vỗ cánh bay lên, vọt về phía mẫu thân.

Tiểu Hỏa Phượng sung sướng bay tới bay lui trước mặt mẹ nó, kêu lên mấy tiếng hưng phấn, thỉnh thoảng lại phun ra hoả diễm để thể hiện bản lãnh.

Mãi đến khi Tiểu Hỏa Phượng dừng lại, đáp xuống bên cạnh mẫu thân, đại Hỏa Phượng mới khép cánh ôm lấy nó, trông như định rời đi.
Chương 1788 Ngươi muốn quỵt nợ?

Lục Châu cau mày hỏi: “Ngươi muốn quỵt nợ?”

Đám người không hẹn mà cùng nhìn về phía Hải Loa. Hải Loa ấp úng nói: “Nó nói… đúng thế.”

“. . .”

Minh Thế Nhân cưỡi Cùng Kỳ bay tới nói: “Có lộn không vậy? Ngươi đường đường là thánh thú mà cũng biết chơi xấu? Có chút nhân… à không, phượng tính nào không hả?!”

Hải Loa nhỏ giọng phiên dịch: “Nó nói nhân loại hèn mọn không xứng ra điều kiện với nó.”

Minh Thế Nhân chỉ vào Hỏa Phượng mà mắng: “Hay cho Hỏa Phượng nhà ngươi, uổng công cửu sư muội ta nuôi hài tử của ngươi trắng trẻo mập mạp như vậy, đổ phân lau nước tiểu cho nó ngày đêm, vậy mà ngươi dám trở mặt quỵt nợ?”

Tiểu Hỏa Phượng: ?

Tiểu Diên Nhi: ?

Đại Hỏa Phượng khẽ vỗ cánh, giương cằm lên cao ngạo nhìn về phía chân trời, biểu tình như muốn nói, ngươi làm gì được ta?

Hải Loa nói: “Nó bảo… đúng thế thì sao?”

“. . .”

Bản sự của thánh thú Hỏa Phượng mọi người đều đã được lĩnh giáo. Nếu nó thật sự muốn quỵt nợ, Ma Thiên Các đúng là không có biện pháp nào.

Đám người im lặng nhìn về phía Các chủ.

Lục Châu vẫn còn đang vươn tay về phía nó: “Ngươi chắc chắn muốn quỵt nợ?”

Hỏa Phượng cúi đầu nhìn chằm chằm Lục Châu. Trong mắt Lục Châu lúc này bình tĩnh vô ba, sâu không thấy đáy.

Hỏa Phượng không nói tiếng nào, nó nhìn trái nhìn phải rồi đưa mắt sang hướng khác. Rõ ràng là muốn quỵt nợ thật.

Đối với thánh thú, Mệnh Cách Chi Tâm chẳng khác nào tính mạng. Đưa Mệnh Cách Chi Tâm cho người ta mượn chẳng khác gì trở thành nô lệ của hắn. Huống chi thánh thú Hỏa Phượng luôn không xem nhân loại ra gì, trong mắt nó con người chỉ là sâu kiến hèn mọn.

Lục Châu thu tay về, không nói thêm lời thừa thãi nào nữa, chỉ bỏ lại một câu. “Tự giải quyết cho tốt.”

Bạch Trạch lướt tới, Lục Châu tung người nhảy lên lưng nó.

Đám người Ma Thiên Các đưa mắt nhìn nhau. Tuy rằng kính sợ cường giả nhưng bọn hắn cũng không thích bị một con hung thú chơi xấu như thế. Chẳng lẽ cứ vậy mà mặc kệ sao?

Nhưng thấy Các chủ không muốn tiếp tục nói lý lẽ với nó, bọn hắn cũng không lên tiếng.

“Đi thôi.” Lục Châu hạ lệnh.

“Sư phụ, chúng ta đi đâu?”

“Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang.” Lục Châu đáp.

“Vâng.” Đám người đồng loạt khom mình rồi bay lên lưng toạ kỵ.

Khổng Văn vội nói: “Các chủ xin chờ một chút, để ta lấy Mệnh Cách Chi Tâm đã.”

Nói xong Khổng Văn bay lướt xuống, mổ xẻ thi thể thiết giáp Ma Long rồi lấy ra mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm.

“Có tới sáu viên!” Khổng Văn mừng rỡ vô cùng.

Hắn mang theo Mệnh Cách Chi Tâm cung kính dâng lên trước mặt Lục Châu.

Lục Châu nhìn lướt qua rồi phất tay áo, lấy đi một viên. “Chỉ là Mệnh Cách Chi Tâm mà thôi, không cần phải cưỡng cầu. Cho dù là thánh thú thiết giáp Ma Long, lão phu muốn lấy Mệnh Cách Chi Tâm của nó thì nó cũng phải ngoan ngoãn nằm xuống.”

Hỏa Phượng: “?”

Đám người gật đầu.

Lục Châu lại nói: “Chỉ là hơn hai ngàn Ngân Giáp Vệ táng thân trong biển lửa, Thái Hư sẽ không từ bỏ ý đồ. Các ngươi không cần lo lắng, có lão phu ở đây sẽ bảo vệ các ngươi bình an vô sự.”

Hỏa Phượng: “?”

Lục Châu vỗ nhẹ vào lưng Bạch Trạch. Bạch Trạch kêu lên một tiếng, dạo bước rời đi.

Lục Ngô và Thừa Hoàng một trái một phải theo sau. Hai con cự thú khổng lồ liếc nhìn Hỏa Phượng và tiểu Hỏa Phượng một cái rồi quay đầu đi mất.

Đại Hỏa Phượng từ từ xoay đầu nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ. Nó nhìn thấy phía sau Thiên Khải Chi Trụ có một hắc ảnh đang lén lén lút lút ẩn nấp, nhìn về phía đám người.

Hắc ảnh này chính là thần thi Vương Tử Dạ trấn thủ Thiên Khải Chi Trụ ở Chấp Từ.

Vạn thú trên thế gian không con nào là không biết đến đại danh của Vương Tử Dạ. Hắn đã từng là ngự thú chi thần, dù đã vẫn lạc nhưng danh tiếng vẫn chấn nhiếp chúng sinh, dư uy liên miên không dứt.

“Chờ đã! Chờ một chút!”

Thánh thú Hỏa Phượng rốt cuộc cũng mở miệng nói tiếng người.

Trong lòng đoàn người Ma Thiên Các khẽ kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh như trước, theo sau Lục Châu rời đi.

Đại Hỏa Phượng giương cánh, hoả diễm bắt đầu bốc lên, bao trùm tiểu Hỏa Phượng.

Lục Châu không để ý đến nó mà chỉ nói: “Thời gian cấp bách, người trong Thái Hư rất nhanh sẽ chạy đến.”

“Sư phụ nói đúng, chúng ta nhanh đi thôi.”

Đám người gật đầu.

Hỏa Phượng giương cánh bay lên cao, vạch phá bầu trời, trong giây lát đã đứng trước mặt Lục Châu.

“Cho… cho ngươi mượn là được chứ gì!”

Đám người Ma Thiên Các: ? ? ?

Lục Châu lạnh nhạt hỏi: “Ngươi lại đổi ý rồi?”

“Vốn… vốn đâu có đổi ý.” Hỏa Phượng nói.

“Ngươi biết nói ngôn ngữ của nhân loại, cớ gì không chịu nói mà cứ làm phiền tiểu sư muội của chúng ta, giờ còn đổ lỗi cho nàng dịch sai?” Minh Thế Nhân lườm nó.

Hỏa Phượng cao ngạo nhìn đám người: “Không tin… thì kệ.”

Nó nói chuyện rất chậm, tựa như lúc trước khi Lục Ngô mới tập nói tiếng người.

“Lại còn rất ngạo kiều… Thôi đừng nói nhiều, mau giao ra Mệnh Cách Chi Tâm đi.” Minh Thế Nhân bay tới trước mặt nó, xoè tay ra.

(Chú thích: Ngạo kiều hay tsundere có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần hay ngại ngùng, xấu hổ. Vì từ này dễ thương nên mình để nguyên. ^^)

Loại chuyện xấu hổ này sư phụ không nên làm, để hắn làm thay là được. Da mặt dày mới có cơm ăn, Mệnh Cách Chi Tâm này rất quan trọng đối với sư phụ.

Hỏa Phượng hơi do dự, há mồm nói bô lô ba la gì đó.

Đám người lại nhìn về phía Hải Loa. Minh Thế Nhân hỏi: “Có phải nó lại muốn quỵt nợ rồi không? Hay là nó đang mắng ta?”

Hải Loa lắc đầu đáp: “Nó nói nó sẵn sàng giao Mệnh Cách Chi Tâm ra, nhưng nó sợ sư phụ dùng Mệnh Cách Chi Tâm xong không trả lại.”

Lục Châu đạm nhiên nói: “Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, lão phu không phải ngươi.”

Nhưng Tiểu Diên Nhi thì đã nhịn hết nổi. Lúc nãy nàng muốn nói hai câu nhưng lại bị lục sư tỷ giữ lại, bây giờ nàng không cách nào im lặng được nữa.

Tiểu Diên Nhi bay tới chỉ tay vào mũi tiểu Hỏa Phượng mà mắng:

“Uổng công ta nuôi ngươi lớn thành như vậy, ngươi cùng mẹ của mình lại bắt nạt sư phụ ta! Ta cứu mạng ngươi, còn dùng hạt giống Thái Hư tẩm bổ cho ngươi. Vậy mà mạng của ngươi còn không bằng một viên Mệnh Cách Chi Tâm đó! Ngươi cánh cứng rồi nên không còn coi ta ra gì?! Đồ vong ân phụ nghĩa!”
Chương 1789 Ai rồi cũng thành bát phụ

“? ? ?”

Đám người nghẹn lời không nói nên câu.

Tiểu mỹ nhân như hoa như lệ tinh xảo động lòng người, khi nổi giận lên lại thành bà hàng xóm đanh đá dữ dằn thế này sao? =.=”

Tiểu Hỏa Phượng nghe nàng mắng như thế, rốt cuộc cũng ê ẩm xấu hổ không chịu được. Quan hệ giữa nó và Tiểu Diên Nhi vốn rất tốt, ơn dưỡng dục lớn bằng trời, đừng nói là một viên Mệnh Cách Chi Tâm, mấy viên cũng không so sánh được với giá trị của nó.

Tiểu Hỏa Phượng đột nhiên vỗ cánh rời khỏi vòng tay mẹ già, nó bay tới bay lui quanh người Tiểu Diên Nhi, đáp lên vai nàng rồi há mồm kêu gào với đại Hỏa Phượng.

Đại Hỏa Phượng: “? ? ?”

Đám người mộng bức nhìn cảnh tượng này. Duy chỉ có Hải Loa là không nhịn được bật cười.

Đại Hỏa Phượng có chút ngơ ngác. Nó nhìn lên trời, nhìn xuống đất, nhìn Thiên Khải Chi Trụ, rồi nhìn Vương Tử Dạ đang sợ hãi nấp phía sau cự trụ không dám chui ra.

Rốt cuộc nó hiểu chuyện gật đầu, há to miệng. Phần bụng nó rung động không ngừng.

“Ộc ——”

Hai viên Mệnh Cách Chi Tâm đỏ rực toả ra hồng sắc quang mang bay ra ngoài.

“Hai viên?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

Lục Châu không hề khách khí, cất kỹ hai viên Mệnh Cách Chi Tâm vào Đại Di Thiên Đại.

Thánh thú Hỏa Phượng hít sâu một hơi, ngọn lửa trên người biến mất. Thiếu đi hai viên Mệnh Cách Chi Tâm, sắc mặt nó có vẻ đồi phế.

Lục Châu vỗ vào Bạch Trạch. Bạch Trạch lại lắc đầu: “Beheee ——”

Bạch Trạch của lão phu cũng rất ngạo kiều. Rất tốt.

Thánh thú Hỏa Phượng lúng túng nhìn Bạch Trạch. Bàn về địa vị, nó không cảm thấy mình cao hơn Bạch Trạch. Mà thái độ lạnh nhạt của Bạch Trạch khiến nó bị tổn thương rồi.

Nó nói vang mấy câu.

Hải Loa phiên dịch: “Một viên cho sư phụ, một viên khác cho cửu sư tỷ, nó dùng viên Mệnh Cách Chi Tâm này để hồi báo cho nàng vì đã tẩm bổ tiểu Hỏa Phượng suốt thời gian qua. Nhưng nó hy vọng mọi người sớm trả lại cho nó, Mệnh Cách Chi Tâm rời khỏi cơ thể quá lâu sẽ tiêu tán không ít năng lượng.”

Lục Châu gật đầu nói: “Được. Nhưng nơi này không thích hợp để khai Mệnh Cách.”

Hải Loa nói tiếp: “Nó nói có thể đưa chúng ta đến Đôn Tang.”

“Ngươi?” Lục Châu nghi hoặc.

Thánh thú Hỏa Phượng giương rộng cánh, chỉ khác là lần này không có hoả diễm bốc lên. Cặp cánh của nó dài ngàn trượng, che khuất cả không trung.

“Được.” Lục Châu gật đầu rồi quay sang nhìn đám người, “Đi cùng Hỏa Phượng.”

“Vâng.”

Diệp Thiên Tâm nói: “Sư phụ, đồ nhi sẽ đi cùng Thừa Hoàng. Thừa Hoàng đã tấn thăng thành thú hoàng, tuy rằng không bằng thánh thú nhưng cũng sẽ không bị Hỏa Phượng bỏ xa.”

Đoan Mộc Sinh nói theo: “Đồ nhi cũng vậy.”

Lục Châu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng được. Nhưng đoạn đường này sẽ rất nguy hiểm.”

“Xin sư phụ yên tâm, đồ nhi và tam sư huynh đi cùng nhau, có thể chiếu cố lẫn nhau, chỉ tập trung đi đường chứ không ham chiến.”

“Tốt.”

Lục Châu lấy ra một khối ngọc phù đưa cho hai người. “Đây là ngọc phù truyền tống tập thể. Để đảm bảo an toàn, các ngươi cầm lấy thứ này.”

Diệp Thiên Tâm cảm động, cung kính cúi đầu nói: “Cung tiễn ân sư!”

Đoan Mộc Sinh cũng cúi đầu.

Những người còn lại thì bay lên lưng Hỏa Phượng, kể cả Lục Châu và Bạch Trạch.

Hình thể của thánh thú quá lớn, đoàn người Ma Thiên Các đứng trên lưng nó cũng chỉ là một đốm nhỏ xíu.

Hai cánh khẽ động, thánh thú bay nhanh như diều gặp gió, lợi dụng lực gió bay vút vào trong mây, trong chớp mắt không thấy gì nữa.

Diệp Thiên Tâm trở lại lưng Thừa Hoàng nói: “Tam sư huynh, Lục Ngô, chúng ta cũng đi thôi.”

“Được.”

Hai đại thú hoàng đạp đất nhảy lên, vọt ra xa ngàn trượng.

. . .

Thiên Khải Chi Trụ ở Chấp Từ rốt cuộc yên tĩnh trở lại. Vốn là một khu vực xanh um tươi tốt lại biến thành một mảnh cháy đen.

Vương Tử Dạ bò ra từ một xó xỉnh nào đó, hắn ngẩng đầu nhìn trời, trợn tròn mắt kêu a ba ba một tràng rồi nổi điên chạy vào hang động.

Sau đó một thời gian tương đối dài, không còn ai thấy bóng dáng Vương Tử Dạ nữa.

Sự kiện ở Chấp Từ rất nhanh đã truyền vào tai Khương Văn Hư.

Nghe thuộc hạ báo cáo, Khương Văn Hư giận đến nộ hoả công tâm: “Ba ngàn Ngân Giáp Vệ bị diệt sạch?!”

“Chủ nhân bớt giận! Kẻ cầm đầu chính là thánh thú Hỏa Phượng! Đây là tai nạn không ai muốn cả.”

“Ngân Giáp Vệ mang theo thánh thú thiết giáp Ma Long, cho dù không địch lại cũng đâu đến mức toàn quân bị diệt?!” Khương Văn Hư không tài nào hiểu nổi.

Nhiều người như vậy chẳng lẽ không ai chạy trốn được?

Không chỉ thế, hoá thân do hắn dùng thánh vật cực phẩm tạo thành cũng chết rồi. Đúng là khó hiểu mà!

“Có tin tức của Khương Đông Sơn chưa?” Khương Văn Hư hỏi.

Nếu có thể tìm được thi thể của hắn, lợi dụng đặc tính của thánh vật để xem xét ký ức thì sẽ hiểu rõ ngọn ngành.

Tên thuộc hạ đáp: “Chưa tìm được tung tích Khương Đông Sơn, nhưng mà… Huyền Giáp Vệ của Huyền Dặc điện đã gặp được một người tên là Tưởng Đông Thiện, là tu hành giả kim liên giới. Bởi vì việc này, Huyền Giáp Vệ đã đến Thánh Điện đòi công đạo, về sau cũng không giải quyết được gì.”

“Huyền Giáp Vệ…”

Nghe đến cái tên này, sắc mặt Khương Văn Hư lập tức giận dữ. “Ta còn chưa tìm bọn hắn tính sổ vì tội giết mấy trăm Ngân Giáp Vệ của ta, bọn hắn còn dám đến cáo trạng với Điện chủ?”

Nói xong, Khương Văn Hư hùng hổ đứng lên. “Ta cũng phải đến Thánh Điện một chuyến.”

. . .

Cùng lúc đó.

Chuyện xảy ra ở Chấp Từ truyền đến tai Lam Hi Hoà.

Lam Hi Hoà không hiểu hỏi: “Ta đã ở Chấp Từ một đoạn thời gian, bên đó an tĩnh vô cùng, vì sao lại xảy ra hiện tượng đại địa phân tách?”

“Đó là kết quả do Thánh Điện điều tra ra được, hẳn là không giả. Nghe nói ba ngàn Ngân Giáp Vệ toàn quân bị diệt.” Lam y nữ hầu đáp.

“Khương Văn Hư luôn luôn tự phụ, năm đó ở kim liên giới đã bị thiệt lớn, đến nay vẫn cứ như vậy.” Lam Hi Hoà lắc đầu. “Ba ngàn Ngân Giáp Vệ bị diệt, hắn nhất định sẽ đứng ngồi không yên, đến tìm Điện chủ.”

Nói đến đây, nàng bỗng mỉm cười. “Ngươi thủ ở chỗ này, ta đi một chút sẽ trở về.”

“Vâng.”

Lam Hi Hoà biến mất tại chỗ.
Chương 1790 Nghe nói... Hắn trở về rồi

Trong Thánh Điện.

Cán Cân Công Chính lại nghiêng hẳn về một bên, thỉnh thoảng còn rung động không ngừng, rất khó bảo trì cân bằng.

Khương Văn Hư đứng bên cạnh đánh giá cán cân. “Mọi vật trên thế gian đều cần có cân bằng, cán cân này dùng để ước lượng thiên địa, bảo vệ nhân gian yên ổn thái bình.”

“Nói hay lắm.” Trên vị trí chủ toạ xuất hiện một hư ảnh như thuỷ lãng.

Khương Văn Hư khom người hành lễ: “Điện chủ.”

“Ngọn gió nào thổi ngươi đến đây?” Điện chủ thản nhiên hỏi.

“Toàn bộ Ngân Giáp Vệ đã bị tiêu diệt, mong Điện chủ thay ta làm chủ.”

“Việc này ta cũng đã biết.” Điện chủ không hề kinh ngạc nói, “Trước đây Huyền Giáp Vệ và Ngân Giáp Vệ tàn sát lẫn nhau, đã hao tổn không ít, nay lại bị thánh thú tập kích, đúng là thế sự khó lường.”

Khương Văn Hư nói: “Nhưng mà thập điện chẳng phải đã ký hiệp nghị hoà bình với đám súc sinh trong Đại Uyên Hiến rồi sao? Vì cái gì Hỏa Phượng còn dám đại khai sát giới với Ngân Giáp Vệ?”

Điện chủ thở dài nói:

“Một trăm ngàn năm trước đại địa phân tách, Thái Hư lấy Thiên Khải Chi Trụ làm căn cơ phân chia lãnh địa nhân loại và hung thú. Thập điện đúng là đã ký hiệp nghị với chúng nó, nhưng hiệp nghị không thể quản thúc toàn bộ hung thú được.”

“Chẳng lẽ ba ngàn Ngân Giáp Vệ của ta phải chết không nhắm mắt như vậy?” Khương Văn Hư không cam tâm.

“Ta sẽ tự mình đàm phán với Huyền Giáp Vệ. Về phần bí ẩn chi địa…” Điện chủ dừng lại một chút rồi nói. “Đợi thêm một thời gian nữa đi.”

“Đợi?”

Khương Văn Hư nói, “Hiện tượng mất cân bằng càng lúc càng nặng, thập điện ngày càng lớn mạnh không để Thánh Điện vào mắt. Chờ thêm nữa e là bọn hắn sẽ tạo phản đó!”

Nghe được lời này, biểu tình trên mặt Điện chủ vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Khương Văn Hư.

“Tạo phản?”

Khương Văn Hư nói: “Huyền Giáp Vệ dám ra tay với Ngân Giáp Vệ, lần sau cũng sẽ dám ra tay với Thánh Điện. 100.000 năm qua, Thánh Điện áp đảo thập điện, thống lĩnh Thái Hư, nào có ai dám không phục? Nhưng bây giờ e là thập điện muốn khôi phục lại như thời kỳ thượng cổ, mong Điện chủ nghĩ kỹ lại.”

Điện chủ an tĩnh nhìn Khương Văn Hư đến mức trong lòng hắn cũng cảm thấy chột dạ.

Lát sau Điện chủ mới nói: “Hơn bốn trăm năm rồi, mười viên hạt giống Thái Hư bị mất tích kia vẫn không rõ tung tích. Có người thu được tin tức trong bí ẩn chi địa xuất hiện một tu hành giả kim liên giới có hạt giống Thái Hư trong người. Ngươi có biết chuyện này không?”

Khương Văn Hư lắc đầu, thành thật đáp: “Ta không biết chuyện này.”

“Người nắm giữ hạt giống Thái Hư suốt bốn trăm năm lý ra nên bộc lộ tài năng trong cửu liên rồi. Hiện tượng mất cân bằng tăng mạnh như vậy, vì sao cửu liên vẫn bình an vô sự?” Điện chủ hỏi.

“Nếu Điện chủ cũng không biết thì ta càng không biết được.”

“Các ngươi thích dùng hoá thân đi tới cửu liên như vậy mà cũng không biết?”

Nghe Điện chủ nói vậy, Khương Văn Hư lập tức giải thích:

“Thập điện làm gì thì ta không biết. Riêng hoá thân của ta đến kim liên giới chỉ là để duy trì cân bằng, không hy vọng người cửu liên đánh phá tường luỹ do chúng ta xây dựng nên.”

Điện chủ gật đầu: “Vậy mười viên hạt giống Thái Hư đang ở đâu?”

“Việc này…” Khương Văn Hư suy tư nói, “Chắc là đang trốn ở đâu đó để tu luyện.”

“Đất trời bao la, không có nơi nào mà Cán Cân Công Chính không ước lượng được. Bọn hắn sẽ trốn ở chỗ nào?”

“Có lẽ là một nơi đặc biệt như Trọng Minh Sơn chăng?” Khương Văn Hư đưa ra suy đoán.

“Cũng có thể.” Điện chủ thở dài một tiếng rồi hỏi, “Gần đây ngươi có nghe tin tức gì không?”

“Tin tức gì?” Khương Văn Hư nghi hoặc hỏi.

“Có người nói… hắn trở về rồi.” Điện chủ nói ra lời kinh người.

Khương Văn Hư nhướng mày, nghiêm túc nói: “Ai mà nói hươu nói vượn như vậy? Hắn làm sao có thể trở về? Hắn đã bị đánh vào mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn cũng không thể thoát thân!”

Nói xong, Thánh Điện yên tĩnh một lúc lâu.

Điện chủ không nói chuyện, chỉ chắp tay sau lưng đứng ở giữa điện. Mà Khương Văn Hư cũng đứng yên tại chỗ không muốn rời đi. Hắn đến đây là để đòi công đạo cho ba ngàn Ngân Giáp Vệ.

Lúc này, Điện chủ đột nhiên mở miệng nói: “Tưởng Đông Thiện đã chết, ngươi nên ghi nhớ kỹ giáo huấn này.”

Vù.

Hư ảnh như thuỷ lãng từ từ tiêu tán.

Khương Văn Hư mở to mắt nhìn về phía cửa Thánh Điện, trong lòng lộp bộp một tiếng, tựa như có người cầm kim châm đâm thẳng vào tim hắn.

Khương Văn Hư khom người nói: “Ghi nhớ lời Điện chủ dạy bảo.” Nói xong thân ảnh hắn biến mất.

Lát sau, trong Thánh Điện mới chậm rãi truyền ra một thanh âm: “Thánh nữ.”

Bóng ảnh Lam Hi Hoà từ xa bay tới, dừng ở trước đại điện, cười đáp: “Đúng là không gạt được cảm giác của Điện chủ.”

“Ngươi đã thành đạo thánh, thật đáng mừng.”

“Nhờ Điện chủ ưu ái Lam Hi Hoà mới có ngày hôm nay.”

“Nếu còn được nhìn thấy ánh mặt trời, nhất định sẽ rất vui vẻ.” Thanh âm Điện chủ rất ôn hoà.

Lam Hi Hoà gật đầu: “Hi Hoà biết mình vẫn còn kém xa lắm, chỉ mong sớm ngày tu thành Chí Tôn.”

“Trước kia ta đưa hạt giống Thái Hư cho ngươi chính là vì tán thưởng thiên phú và phẩm chất của ngươi. Mong ngươi đừng khiến ta thất vọng.” Điện chủ thản nhiên nói.

“Điện chủ có ơn bồi dưỡng, Hi Hoà đương nhiên sẽ dốc toàn lực.”

Trong điện truyền ra tiếng cười ôn hoà với vẻ hài lòng: “Đi đi, chuyện người nối nghiệp Bạch Tháp không cần nóng vội làm gì.”

Lam Hi Hoà nghe vậy, trong lòng khẽ động rồi gật đầu: “Vâng.”

Nàng cứ thế nghi hoặc rời đi.

. . .

Trong bí ẩn chi địa.

Dưới tốc độ phi hành biến thái của Hỏa Phượng, chỉ mất chưa tới một tháng đám người đã đến cách Đôn Tang ba trăm dặm.

Hỏa Phượng đi đến đâu, dù là thánh thú đồng cấp cũng phải nhượng bộ lui binh chứ đừng nói là hung thú khác.

Bọn hắn không tiếp tục phi hành mà dừng lại trong một mảnh phế tích. Theo kế hoạch trước đó, Lục Châu muốn sử dụng Mệnh Cách Chi Tâm rồi trả lại cho Hỏa Phượng.

Tuần tra quanh phế tích một lúc lâu, Lục Châu để Triệu Hồng Phất thiết kế phù văn thông đạo. Sau khi xác định nơi này an toàn, Lục Châu mới tiến hành chỉnh đốn.

Hỏa Phượng chờ lấy Mệnh Cách Chi Tâm nên canh giữ ở gần đó. Đám người Ma Thiên Các xem như tìm được một đại bảo tiêu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom