• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (4 Viewers)

  • Chương 1776-1780

Chương 1776 Nghịch đảo thời gian

Trong Hi Hoà điện.

Mỗi ngày Lam Hi Hoà đều đứng trước cửa điện thưởng thức mỹ cảnh, ngày qua ngày không hề gián đoạn.

Nàng chờ đợi không biết đã bao lâu nhưng tin tức truyền về vẫn hệt như trước. Lam y nữ hầu từ xa đi tới, khom người nói:

“Chủ nhân, Diệp Thiên Tâm vẫn chưa trở về Bạch Tháp, cũng không có tin tức của Lục các chủ.”

Lam Hi Hoà mặt không đổi sắc nói: “Tiếp tục tìm hiểu.”

Nàng không còn tâm tư để tu luyện. Nàng biết Thái Hư đã phái rất nhiều người đến bí ẩn chi địa, mà điều này cũng có nghĩa là hiện tượng mất cân bằng đã không thể vãn hồi.

Lam Hi Hoà tìm hiểu tin tức khắp nơi, nhưng Thánh Điện không màng thế sự, mà u Dương tiên sinh cũng không có tin tức gì mới.

“Rốt cuộc Thiên Khải Chi Trụ đã xảy ra chuyện gì?” Lam Hi Hoà thì thào tự nhủ.

. . .

Tu hành không phân năm tháng, nhân sinh như nước chảy.

Trên bầu trời có một bầy hung thú đang bay lướt qua. Lục Châu đột nhiên nghe được một tiếng vang.

Hắn mở mắt nhìn về phía Mệnh Cung, nhưng lúc này Mệnh Cung vẫn đang duy trì trạng thái khai Mệnh Cách, còn chưa hoàn thành.

Lục Châu khẽ nhíu mày: “Thời gian không ổn.”

Hắn có thể cảm giác được rõ ràng thời gian xảy ra vấn đề, bèn mở giao diện Hệ thống ra xem.

Lục Châu nhìn chằm chằm vào bảng thọ mệnh suốt một canh giờ, quả nhiên cột thọ mệnh đang trong trạng thái cố định, không hề có chút thay đổi nào.

Chẳng lẽ thời gian khôi phục rồi?

Lục Châu đứng lên, áp súc Mệnh Cung nhỏ lại rồi giấu trong tay áo, hư ảnh vọt lên không trung.

Gió cũng bất động, mê vụ không di chuyển. Toàn bộ khu rừng tựa như bị ấn nút dừng lại.

Lục Châu bay lên thật cao, khi chạm phải nóc tầng bình chướng, hắn nhìn ra bầu trời bên ngoài.

Nơi đó có một con cự thú phi cầm đang lăng không bay lượn, nhưng hai cánh nó vỗ chậm vô cùng, mãi cũng chưa xong một lần đập cánh.

“…Thời gian bên trong cổ trận trôi chậm lại?”

Để xác định suy đoán này, Lục Châu ngồi xếp bằng, quan sát giao diện thọ mệnh. Hiện tại tuổi thọ còn lại của hắn là 47.287 năm

Sang ngày hôm sau, Lục Châu kiểm tra lại số lượng thọ mệnh, phát hiện nó không hề bị trừ đi một ngày nào.

“Quả nhiên là thời gian chậm lại.”

Đúng lúc này, Mạnh Trường Đông và Triệu Hồng Phất từ xa bay tới, hớt hải nói: “Các chủ.”

“Nói đi.”

“Thời gian cổ trận phát sinh biến hoá, hiện tại nó đang chảy chậm hơn thời gian thực bên ngoài!” Mạnh Trường Đông nói.

Lục Châu gật đầu: “Tình hình của mọi người thế nào?”

“Vẫn như thường, duy chỉ có thời gian không đúng, ta sợ là sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành.”

“Đoạn thời gian này các ngươi có tìm ra phương pháp phá trận chưa?”

Triệu Hồng Phất lắc đầu: “Cổ trận này quá phức tạp, thứ cho thuộc hạ vô năng.”

“Việc này không trách được ngươi.”

Lục Châu lấy Thái Hư Kính ra, truyền lực lượng Thiên Tướng vào rồi rọi ra tứ phía.

Toàn bộ phù văn trên cây cỏ đại thụ đều đã thay đổi, có thể thấy cổ trận đã cải biến kết cấu bên trong.

Lục Châu đánh ra một chưởng, chưởng ấn đánh trúng tự phù rồi tự động tiêu tán giữa thiên địa, không gây ra chút ảnh hưởng nào.

Thấy Các chủ cũng bó tay không có biện pháp, Mạnh Trường Đông và Triệu Hồng Phất càng thêm lo lắng. Bọn hắn sợ tất cả mọi người sẽ bị vây ở đây cả đời.

“Làm sao bây giờ?”

“Thông báo cho mọi người thời gian đã chậm lại, nên dùng để củng cố tu vi. Bản toạ sẽ tìm cách phá trận.”

“Vâng.”

Khi hai người ngẩng đầu lên lần nữa, Lục Châu đã biến mất.

Lục Châu cưỡi Bạch Trạch bay một vòng khắp khu rừng, một canh giờ sau trở lại chỗ cũ. Hắn không tiếp tục bay vòng nữa mà phóng thẳng lên cao.

Lên đến không trung, Lục Châu lấy Thái Hư Kính ra. Thái Hư Kính toả sáng như một vầng mặt trời, chiếu rọi khắp khu rừng.

Đám người Ma Thiên Các ngẩng đầu nhìn lên, bọn hắn không rõ Các chủ đang làm gì.

Lúc này, toàn bộ cây cỏ thụ mộc bên dưới đều ám màu kim sắc và lam sắc, ấn phù trôi nổi khắp nơi khiến người người hoa mắt.

Lục Châu buông tay, Thái Hư Kính lăng không lơ lửng giữa không trung. Hai tay hắn chập lại, mặc niệm thần thông Vô Lượng Thôi Diễn.

Lục Châu nhìn thấy trước mặt mình mở ra vô số con đường, vô số đạo thân ảnh đang vọt về bốn phương tám hướng, đi trên những con đường đó. Có người về lại chỗ cũ, có người xuất hiện ở một xó xỉnh khác trong rừng, cũng có người chết ngay tại chỗ.

Lục Châu không ngừng thôi diễn. Bởi vì dùng quá nhiều lực lượng Thiên Tướng nên toàn thân Lục Châu như bị bao phủ trong lam sắc điện hồ, ngạo nghễ trôi nổi trên cao.

Đứng phía sau đám người, Tưởng Đông Thiện trợn tròn mắt, âm thầm kinh hãi: “Thật sự là ngươi sao?”

Mà ngay lúc này, Lục Châu đột nhiên mở mắt, sử dụng thần thông thiên nhãn, lam đồng nở rộ!

Tưởng Đông Thiện vội vã lui lại, đâm sầm vào một cây cổ thụ khiến lá cây rơi lả tả xuống đất.

Minh Thế Nhân đứng phía sau hắn bỗng lên tiếng: “Ngươi có vẻ rất căng thẳng.”

Tưởng Đông Thiện giật nảy mình, quay đầu nhìn lại: “Không có… ta chỉ hơi kinh ngạc thôi.”

“Thời gian đột nhiên bị chậm lại, ngươi có thấy kỳ quái hay không?”

“Kỳ quái… Hả? Thời gian bị chậm lại rồi?” Tưởng Đông Thiện ngẩng đầu nhìn lên.

Tít trên cao, con cự thú phi cầm kia vẫn đang không ngừng vỗ cánh, động tác của nó cực kỳ chậm chạp.

“Ngươi nhìn con chim kia đi, chỉ sợ là một trăm năm nữa nó cũng chưa bay ra khỏi Chấp Từ. Mà nếu lúc này có người ở bên ngoài trận nhìn vào chúng ta, hẳn cũng cảm thấy chúng ta giống hệt một đám rùa đen.” Minh Thế Nhân nói.

“Ách… tứ tiên sinh ví von thật độc đáo.” Tưởng Đông Thiện lúng túng nói.

Ông ——

Kim sắc pháp thân xuất hiện. Toà pháp thân cao 235 trượng xen lẫn với lực lượng Thiên Tướng như muốn che khuất cả Thiên Khải Chi Trụ phía xa.

Đám người nhìn thấy trên Tinh Bàn bỗng toả ra một vầng sáng chói mắt.

Tần Nại Hà kinh ngạc nói: “Các chủ sắp thành thánh rồi?”

“Cái gì mà thành thánh?”

Tinh Bàn hiện ra vầng sáng chính là tiêu chí để thành thánh.” Tần Nại Hà đáp.

Tưởng Đông Thiện cau mày.

Kim sắc pháp thân xoay người, vầng sáng kia bắn về phía rừng cây. Thái Hư Kính cũng rọi xuống nơi đó.

Mạnh Trường Đông nhìn thấy những ấn phù trong cổ trận đang từ từ sắp xếp lại thành một con đường, lập tức hưng phấn hô lên: “Là lối ra!”

“Thì ra Các chủ đang tìm kiếm lối ra!” Triệu Hồng Phất kinh ngạc nói.
Chương 1777 Trăm năm trôi qua, thương hải tang điền

Tưởng Đông Thiện trợn tròn mắt: “Sao có thể?!”

Vù! Pháp thân biến mất. Lục Châu thu hồi Thái Hư Kính đáp xuống đất.

Đám người vội tiến lên hành lễ: “Các chủ!”

Lục Châu nói: “Đã tìm được lối ra, nhưng lúc này không thích hợp để ra ngoài.”

“Vì sao thế ạ?” Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi.

Lục Châu chỉ tay về phía con cự thú phi cầm trên bầu trời: “Có Ngân Giáp Vệ và Huyền Giáp Vệ, lại có cả thánh thú.”

Đám người lập tức nhìn về phía Khổng Văn. Khổng Văn sờ cằm suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Ta không nhận ra con hung thú này, nhưng từ quang hoa đặc thù trên người nó có thể thấy nó hẳn là thánh thú.”

Lúc này mà ra ngoài sẽ rất nguy hiểm, Lục Châu cũng không vội vã. “Thời gian chậm lại cũng tốt.”

Nói xong hắn liếc mắt nhìn về phía đám người. Đám người Ma Thiên Các nghi hoặc khó hiểu, không rõ vì sao Các chủ lại nói như vậy.

Lục Châu hài lòng gật đầu: “Chờ thánh thú rời đi rồi chúng ta ra ngoài. Còn bây giờ…”

Lục Châu nhấc tay, Tử Lưu Ly trôi lơ lửng, cấp tốc xoay tròn. “Thông qua Mệnh Quan trước đã.”

Xoẹt ——

Trừ người có tu vi chân nhân là Tưởng Đông Thiện và Tần Nại Hà ra, toàn bộ thành viên Ma Thiên Các đều bị băng phong.

Trước đó Lục Châu đã phát giác thực lực của mọi người đều tiến vào bình cảnh. Nơi này không có Câu Thiên Tác Đạo, vậy chỉ có thể dùng băng phong để đông cứng tất cả mọi người.

Chỉ khi thông qua Mệnh Quan mới xông phá được bình cảnh. Vừa hay thời gian chậm lại phù hợp với quá trình này.

“Thủ hộ bọn hắn.” Lục Châu hạ lệnh.

“Vâng.” Tần Nại Hà đáp.

Tưởng Đông Thiện cũng gật đầu: “Tiền bối yên tâm, ta sẽ bảo vệ bọn hắn thật tốt.”

Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện ở bên rìa bình chướng.

Tuy rằng Vô Lượng Thôi Diễn đã tìm ra phương pháp phá giải, nhưng không tự mình làm thử sẽ cảm thấy không chắc chắn.

Chỉ cần hắn tiến lên một bước, thời gian sẽ khôi phục bình thường, nhưng đồng thời tiếp điểm của hắn và đám người Ma Thiên Các sẽ bị lệch.

Một khi Lục Châu ra ngoài rồi trở lại, có khả năng đám người Ma Thiên Các đều đã chết già ở bên trong cổ trận.

Lục Châu không ra ngoài mà ngồi xuống, tựa vào một gốc cây. Hắn lấy Mệnh Cung và Mệnh Cách Chi Tâm của Trọng Minh Điểu ra.

“Mệnh Cách thứ hai mươi ba… dù có thống khổ cũng không bằng lúc thông qua Mệnh Quan.”

Lục Châu vung tay, khảm viên Mệnh Cách Chi Tâm của Trọng Minh Điểu vào Mệnh Cung. Chờ sau khi rời khỏi nơi này, hắn sẽ tìm đến Hỏa Phượng để mượn Mệnh Cách Chi Tâm của nó khai Mệnh Cách thứ hai mươi bốn.

Két.

Mệnh Cách Chi Tâm tiến vào Mệnh Cung, Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư, tiến vào trạng thái lĩnh hội.

. . .

Bên ngoài cổ trận.

Hơn ngàn tên Ngân Giáp Vệ bay lượn trên bầu trời

“Không có phát hiện!”

“Bên này cũng không có.”

“Cổ trận có năng lượng ba động nhưng thời gian sai lệch sẽ dẫn tới hậu quả khó lường, không được tuỳ tiện tiến vào bên trong.”

Một tên Ngân Giáp Vệ bay tới đứng trên lưng con cự thú, quan sát dãy núi trước mặt. “Tập hợp ở Đại Uyên Hiến.”

“Vâng.”

Hơn ngàn tên Ngân Giáp Vệ và thánh thú lập tức bay khỏi Chấp Từ.

Sau khi bọn hắn rời đi không lâu.

Trên ngọn sơn phong ở phía bắc Thiên Khải Chi Trụ đột nhiên xuất hiện hai đạo quang mang vạch phá bầu trời. Quang mang dung hợp, Lam Hi Hoà xuất hiện, Nhật Nguyệt Tinh Luân lơ lửng bên cạnh nàng.

Trên người Lam Hi Hoà toả ra quang mang nhàn nhạt. Nàng nhìn quanh bốn phía rồi vọt tới một vách đá.

“Lục các chủ, đã đến sao không ra gặp mặt?” Lam Hi Hoà nhìn về phía cánh rừng trống rỗng phía trước.

Đáng tiếc không ai đáp lời nàng.

Lam Hi Hoà lại nói: “Lục các chủ, mời ra đây gặp mặt một lần.” Thanh âm nàng truyền đi rất xa.

Một con phi cầm bay lướt qua trước mặt nàng, soạt! Không gian xuất hiện một chút gợn sóng, phi cầm biến mất giữ hư không.

Lam Hi Hoà quay đầu nhìn về phía thời gian cổ trận, khẽ nhíu mày. “Cổ trận? Chẳng lẽ hắn không có ở đây?”

Nàng nhìn chằm chằm vào cổ trận thật lâu. Ba ngày sau, nơi này vẫn không có chút động tĩnh. Lam Hi Hoà rốt cuộc thở dài một tiếng.

“Cũng là vận mệnh.”

Nàng hoá thành hai vầng nhật nguyệt, bay về phía chân trời rồi khuất dạng.

. . .

Lục Châu đã mất đi khái niệm thời gian, tinh thần rơi vào trạng thái chết lặng.

Thỉnh thoảng hắn sẽ mở mắt ra nhìn lên không trung hoặc nhìn về phía lối ra.

Hắn thấy đám Ngân Giáp Vệ cùng con thánh thú bay còn chậm hơn rùa. Lục Châu nhắm mắt lại tu hành, thật lâu sau mới mở mắt ra, phát hiện đám Ngân Giáp Vệ lúc này mới khuất dạng ở chân trời.

Vốn cho rằng đã có thể rời đi, nào ngờ Lam Hi Hoà lại xuất hiện.

Nàng ta đứng như một pho tượng trên vách đá, nhìn chằm chằm vào trong cổ trận. Không biết là ba ngày, ba năm hay trăm năm…

Mãi cho đến khi đại địa oanh một tiếng nứt toác ra, toàn bộ phi cầm tẩu thú và vạn vật chúng sinh đều bừng tỉnh.

Lục Châu mở to mắt, đã không còn thấy bóng dáng Lam Hi Hoà.

Bên cạnh hắn là đống lá khô héo rụng đầy, đám cây non bên cạnh không biết từ bao giờ đã mọc thành cổ thụ chọc trời.

Một khe nứt khổng lồ từ tiền phương chạy dọc xuống khu vực này, kéo dài trăm trượng. Lục Châu nhìn lại Mệnh Cung của mình, nó đã phẳng lì bóng loáng từ bao giờ.

Cổ trận bị khe nứt kia làm cho dao động. Ấn phù vỡ vụn rơi đầy đất. Lục Châu cấp tốc gọi:

“Tất cả mọi người tập hợp.”

Lục Châu cũng rất muốn phá trận, nhưng thực lực của đại chân nhân không thể nào tạo thành khe hở khổng lồ bực này, hắn không rõ chuyện gì đã xảy ra khiến đại địa nứt toác. Đối với Ma Thiên Các, đây là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.

Đám người tức tốc chạy đến. Lục Châu có thể cảm giác được tu vi của mọi người đều đã đề thăng lên rất nhiều.

“Sư phụ.” Ngu Thượng Nhung lăng không lơ lửng nhìn vết nứt dưới đại địa, trong mắt phủ đầy kinh ngạc.

Lục Châu nhìn Ngu Thượng Nhung, phát hiện khí tức của hắn đã trầm ổn thành thục hơn xưa nhiều. Không trải qua thương hải tang điền, làm sao có thể ổn trọng? Không trải qua bao nhiêu tuế nguyệt, làm sao có được kinh nghiệm tích luỹ?

Vu Chính Hải và Tần Nại Hà cũng vọt tới, giống như Ngu Thượng Nhung, ngũ quan bọn hắn đều lưu lại vết tích của năm tháng.
Chương 1778 Đại địa phân tách

Chẳng biết tại sao, Lục Châu đột nhiên cảm thấy hối hận. Hắn hối hận vì đã để mọi người sử dụng Trấn Thọ Thung… Bọn hắn đều là người có được hạt giống Thái Hư, dù không có Trấn Thọ Thung thì sớm muộn gì cũng tiến vào cảnh giới Chí Tôn. Chỉ vì bản thân mình muốn sớm tới được Thái Hư, giải được các loại bí ẩn mà lại cướp đi thọ mệnh của bọn hắn.

“Các chủ.”

“Sư phụ?”

Tiểu Diên Nhi và Hải Loa chạy đến sau cùng. Hai nha đầu không có biến hoá lớn, thọ mệnh của các nàng còn rất dài, dù là cổ trận cũng không thể ảnh hưởng đến dung nhan các nàng.

Lục Châu thu hồi suy nghĩ, không kịp hỏi đến tu vi hiện tại của đám người đã cao giọng nói: “Đi!” Lòng bàn tay hắn không ngừng bắn ra lực lượng Thiên Tướng.

“Đi mau!” Vu Chính Hải cấp tốc kêu gọi mọi người bước vào vầng sáng để rời khỏi cổ trận. Hắn nhìn sang Ngu Thượng Nhung. “Nhị sư đệ, đệ dẫn mọi người rời đi.”

Ngu Thượng Nhung gật đầu: “Được.”

Đám người theo sát phía sau Ngu Thượng Nhung. Lục Châu nhíu mày hỏi Vu Chính Hải:

“Sao ngươi còn chưa đi?”

“Đồ nhi sẽ đoạn hậu, sư phụ người đi trước đi!”

“Cổ trận rất nguy hiểm, ngươi lưu lại sẽ không an toàn.”

Vu Chính Hải đáp: “Sư phụ, đồ nhi là tộc Vô Khải, cũng đã tử vong không ít lần, có thêm một lần cũng chẳng sao.”

Lục Châu nghiêm túc nói: “Im miệng.”

Hai tiếng tử vong quá mức trầm trọng. Kỳ vọng của Lục Châu dành cho Vu Chính Hải chỉ có ba chữ —— sống thật tốt.

Vu Chính Hải trầm mặc một lúc mới mở miệng: “Vâng.”

Hắn xoay người đi ra khỏi cổ trận.

Chờ tất cả mọi người đều ra ngoài, Lục Châu nâng tay. Ấn phù bốn phương tám hướng xao động kịch liệt tựa như đất trời muốn sụp đổ.

“Thần thông Vô Lượng Thần Ẩn!”

. . .

Được Ngu Thượng Nhung và Tần Nại Hà dẫn đường, đoàn người Ma Thiên Các an toàn rời khỏi cổ trận.

Cơn gió nhẹ thổi tới, tầm nhìn lập tức trở nên khoáng đạt.

Bọn hắn đang đứng trên một liệt cốc, bên dưới liệt cốc sâu không thấy đáy, đại địa nứt toác không thấy điểm cuối, đá vụn ào ào rơi xuống khe nứt.

“Chuyện gì xảy ra?” Đám người kinh ngạc đến ngây ngốc.

Tần Nại Hà đáp: “Đại địa phân tách.”

“Vì sao lại như vậy? 100.000 năm trước đã phân tách một lần rồi mà, vì sao bây giờ lại tách ra nữa?” Minh Thế Nhân hỏi.

“Hiện tượng phân tách vẫn luôn phát sinh. 100.000 năm trước là lần phân tách kịch liệt nhất, sau đó trong suốt khoảng thời gian qua đã có vài lần phân tách nhỏ. Còn nhớ lúc chúng ta đi Kê Minh cũng đã gặp một liệt cốc không? Chỗ đó cũng đang từ từ phân tách.” Tần Nại Hà giải thích.

“Chẳng lẽ tận thế sắp tới rồi sao?” Đám người ngẩng đầu nhìn về phía chân trời ngập trong mê vụ.

Bốn huynh đệ Khổng Văn bay một vòng kiểm tra rồi quay trở về.

“Đừng lo lắng, khe nứt tuy có vẻ lớn nhưng so sánh với bí ẩn chi địa thì chẳng đáng là bao, tốc độ nứt ra đang chậm dần lại.”

Đám người thở phào một hơi.

“Sách sử ghi chép, trăm ngàn năm trước sau khi đại địa phân tách, vô số sinh linh đồ thán, thiên băng địa liệt, biển cả chìm xuống. So với khi đó thì khe nứt này không tính là gì.”

Vu Chính Hải ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ. “Nơi đó không bị ảnh hưởng.”

“Nếu có vấn đề thì e là Thái Hư còn gấp hơn cả chúng ta.” Khổng Văn đáp.

Lúc này, Tưởng Đông Thiện đột nhiên nói: “Các ngươi đối phó với hung thú!”

Rầm rầm!

Hai bên liệt cốc xuất hiện vô số hung thú ồ ạt lao tới.

Mà lúc này gần Thiên Khải Chi Trụ có một tảng đá lớn bị nứt toác ra, để lộ một nhân loại trông rất khôi ngô, cặp mắt toả u quang nhìn chằm chằm vào đám người.

“Là ai?!” Vu Chính Hải cầm Bích Ngọc Đao trên tay, đề phòng hỏi.

Sư phụ không có đây, hắn là đại sư huynh nên phải có trách nhiệm bảo vệ tất cả mọi người.

Tưởng Đông Thiện nói: “Để ta đối phó với hắn. Hắn chính là Vương Tử Dạ.”

“Thần thi Vương Tử Dạ?!” Khổng Văn thốt lên.

“Đúng vậy.” Tưởng Đông Thiện nhìn chằm chằm Vương Tử Dạ, vừa bay về phía trước vừa nói, “Vương Tử Dạ có năng lực ngự thú như thần, từng là ngự thú sư chí cao vô thượng trong Thái Hư. Về sau hắn mê đắm thê tử của Chương Đại Đế, bị Chương Đại Đế phân thây, cầm tù ở Chấp Từ.”

Đám người kinh ngạc không thôi. Minh Thế Nhân nói:

“Ngươi biết thật nhiều, không giống người kim liên giới chút nào.”

Tưởng Đông Thiện liếc mắt nhìn Minh Thế Nhân: “Nếu ta nói kim liên mới là trung tâm của thiên địa, là bá chủ trong tất cả các đạo tu hành thì ngươi có tin không?”

Minh Thế Nhân sửng sốt, những người khác cũng chấn kinh.

Tưởng Đông Thiện tiếp tục nói: “Hiện tại không phải lúc để thảo luận chuyện này, Vương Tử Dạ có thể so với Thánh nhân, để ta đối phó với hắn.”

Vừa dứt lời, trong cổ họng Vương Tử Dạ phát ra tiếng kêu quái dị, phi cầm hai bên liệt cốc vỗ cánh bay tới tấn công đám người Ma Thiên Các.

Ai nấy đều đồng loạt gọi ra cương khí hộ thể ngăn cản. Lúc này không thể đơn độc lao ra, một mình tác chiến sẽ bị đàn hung thú bao vây chém giết.

“Yểm hộ ta!”

Hoa Nguyệt Hành phóng lên không trung, Hoa Vô Đạo đạp trên Tứ Phương Cơ, thi triển Lục Hợp Đạo Ấn tạo thành tầng phòng ngự. Hoa Nguyệt Hành lập tức bắn ra ngàn vạn đạo tiễn cương đánh giết đám hung thú nhỏ yếu.

Nhưng số lượng hung thú quá nhiều, đám hung thú cường đại vẫn đang nhìn chằm chằm đám người.

“Tưởng Đông Thiện, ngươi có làm được không?” Minh Thế Nhân thúc giục.

“Tranh thủ thời gian giúp ta.” Tưởng Đông Thiện đạp không vọt đi.

“Yểm hộ hắn!” Vu Chính Hải vừa huy động Bích Ngọc Đao vừa nói.

Ngu Thượng Nhung không nói hai lời, gọi ra Trường Sinh Kiếm đánh tan đám hung thú đang tấn công về phía Tưởng Đông Thiện. Phía đối diện, Tần Nại Hà cũng liên tục đánh trái đánh phải để bảo vệ Tưởng Đông Thiện.

“Đại sư huynh, huynh đột phá rồi.” Ngu Thượng Nhung cười nói.

“Đệ cũng vậy còn gì.” Hai người cười cười nhìn nhau.

Minh Thế Nhân cưỡi trên lưng Cùng Kỳ, bay lượn mấy vòng chém giết hung thú, đồng thời nhìn về phía cổ trận với vẻ lo lắng: “Vì sao sư phụ vẫn chưa ra?”

“Có lẽ do đại địa bị phân tách nên cổ trận bị ảnh hưởng, trong lúc nhất thời nửa khắc không thể ra ngoài. Đừng lo lắng, thủ đoạn của Các chủ mạnh như vậy, cổ trận không thể vây khốn được người.” Lục Ly nói.

“Phụ ta một tay!” Hoa Vô Đạo kêu gọi. Đám người lập tức gật đầu.
Chương 1779 Vạch trần

Hung thú bị đánh giết liên tục, vô số thi thể chồng chất dưới đất, máu tươi chảy dài xuống khe nứt như thác.

“Cẩn thận thú vương!”

Một con dực thú cực lớn từ trên không trung lướt xuống, toàn thân nó đen nhánh, cự trảo loé lên hàn quang, sải cánh dài đến trăm trượng.

“Giao cho ta!”

Minh Thế Nhân rời khỏi lưng Cùng Kỳ, thân ảnh bắn tới như lưu tinh. Trên không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh, chẳng biết từ lúc nào Ly Biệt Câu đã đâm xuyên cánh dực thú.

Dực thúc gào thét một tiếng, mất đi một bên cánh, thân thể nó rơi thẳng xuống khe nứt.

“Tứ tiên sinh thật lợi hại.” Đám người khen ngợi.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung chuyên tâm hộ tống Tưởng Đông Thiện bay tới chỗ Vương Tử Dạ.

Lúc này, Tưởng Đông Thiện dừng lại giữa không trung, lấy từ trong ngực áo ra một tấm phù chỉ màu đỏ, trên phù chỉ dính đầy máu tươi.

“Giúp ta ngăn cản hung thú!” Tưởng Đông Thiện kêu gọi.

Tần Nại Hà gọi ra pháp thân, liên toạ hoá thành bức tường ngăn trở một bên.

Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải không ngừng đánh giết hung thú để che chắn cho Tưởng Đông Thiện.

Lúc này, Vương Tử Dạ ngẩng đầu, hai mắt toả ra u quang khiến người ta sợ hãi. Trên mặt hắn trắng bệch như cương thi, quần áo rách rưới, trong miệng đều là vật dơ bẩn.

Thấy Tưởng Đông Thiện bay tới, Vương Tử Dạ bập bẹ nói: “A a ba a ba…”

Phốc ——

Hắn phun ra một đạo hắc mang!

“Khốn kiếp!” Hai tay Tưởng Đông Thiện cầm chặt phù chỉ, không còn cách nào chống đỡ.

Đúng lúc này một đạo tàn ảnh xuất hiện phía trước, trường kiếm quét ngang. Hắc mang bắn trúng trường kiếm.

Ngu Thượng Nhung bay lùi ra sau, sắc mặt như thường. Trường Sinh Kiếm bị đánh lõm xuống, Ngu Thượng Nhung điều động huyết sắc phù văn, lập tức khôi phục Trường Sinh Kiếm lại như trước, nhưng sau đó phù văn cũng tiêu tán giữa không trung.

Ngu Thượng Nhung nhíu mày. Đây là huyết sắc phù văn mà Tư Vô Nhai đã bôn ba khắp nơi tìm kiếm cho hắn… là thất sư đệ tự cao tự đại khiến người ta vừa thương vừa giận kia.

Ngu Thượng Nhung bay vọt lên.

“Nhị sư đệ!” Vu Chính Hải vội gọi, “Phải bảo tồn thực lực.”

Ngu Thượng Nhung thản nhiên đáp: “Kiếm còn người còn!”

Trường Sinh Kiếm bay ra ngoài, vô số đạo kiếm cương cấp tốc hội tụ như phong vân đánh về phía Vương Tử Dạ.

Mười ba mảnh kim diệp ẩn bên trong đám kiếm cương chém vào thân thể Vương Tử Dạ khiến hắn kêu lên đau đớn, lui về sau mấy chục bước.

Tưởng Đông Thiện nhìn sang Ngu Thượng Nhung. “Đa tạ.”

Hắn không dám chậm trễ thời gian, lập tức kẹp phù chỉ bay tới trước mặt Vương Tử Dạ, hai tay chập lại.

Oanh!

Phù chỉ hoá thành bột phấn huỳnh quang rơi vào người Vương Tử Dạ.

“A ——”

Vương Tử Dạ há miệng, trong mắt hiện vẻ căng thẳng khó chịu, không ngừng kêu to.

Đám bột phấn huỳnh quang đáp lên người Vương Tử Dạ rồi hoá thành từng đạo huyết khí.

“Huyết khí?” Tần Nại Hà nhíu mày.

Thân thể Vương Tử Dạ run lên. Ngu Thượng Nhung bay tới tóm lấy bả vai Tưởng Đông Thiện nói: “Đi.”

Tưởng Đông Thiện đột nhiên xoay người tránh né bàn tay Ngu Thượng Nhung, đồng thời đánh ra một chưởng.

Thân ảnh Ngu Thượng Nhung nhanh chóng bay vọt ra sau tránh được một kích của hắn.

Tưởng Đông Thiện gật đầu nói: “Đa tạ các ngươi giúp ta. Vương Tử Dạ bây giờ không còn nguy hiểm nữa.”

“Ngươi có ý gì?”

Huyết khí toàn thân Vương Tử Dạ không ngừng hội tụ.

Tưởng Đông Thiện nói: “Ta và Lục các chủ đã hứa hẹn, ta đưa các ngươi đến Thiên Khải Chi Trụ, Vương Tử Dạ thuộc về ta. Hiện tại hắn đã bị ta khống chế.”

“Bị ngươi khống chế?”

“Đúng vậy. Ta biết các ngươi không tin ta…” Tưởng Đông Thiện nhìn về phía Vương Tử Dạ, nhép miệng lẩm bẩm gì đó.

Hai mắt Vương Tử Dạ nở rộ hào quang, thân thể đột nhiên trở nên linh hoạt, vọt về phía Ngu Thượng Nhung.

Hư ảnh Ngu Thượng Nhung loé lên lùi về sau trăm trượng. Vương Tử Dạ vẫn bám theo không rời, song quyền đánh về phía lồng ngực Ngu Thượng Nhung!

Ầm!

Kim sắc pháp thân xuất hiện ngăn trở trọng quyền. Trọng quyền mang theo cảm giác muốn xé rách không gian khiến pháp thân của Ngu Thượng Nhung lập tức tiêu tán.

Ngu Thượng Nhung lại lui về sau trăm trượng, nhíu mày.

Tưởng Đông Thiện nói: “Xin lỗi nhé, Vương Tử Dạ không khống chế tốt lực lượng của hắn… Tuy rằng chỉ còn là thần thi nhưng cường độ thân thể của hắn vẫn là cấp bậc đại đạo thánh, ngươi không phải là đối thủ cũng rất bình thường.”

Ba người có thể cảm giác được rõ ràng thái độ và cách nói chuyện của Tưởng Đông Thiện đã hoàn toàn khác trước.

Vu Chính Hải nói: “Ngươi đang lợi dụng chúng ta?”

“Đại tiên sinh hiểu lầm. Vương Tử Dạ, bảo đám hung thú lui lại!”

Vương Tử Dạ ngửa mặt lên trời gầm rú, kêu lên mấy tiếng bập bẹ. Đám hung thú kia quả thật lui lại, áp lực đè lên đoàn người Ma Thiên Các chợt giảm.

Vu Chính Hải gật đầu nói: “Vậy thì tốt.”

Tưởng Đông Thiện nhìn về phía cổ trận. “Xem ra trong lúc nhất thời Lục các chủ không ra kịp. Ta đã khống chế được Vương Tử Dạ, hay là các ngươi giúp ta kiểm trắc xem hắn mạnh đến cỡ nào nhé?”

Vu Chính Hải trầm giọng nói: “Ngươi tự đi mà thử.”

“Ngàn vạn lần đừng hiểu lầm… Ta và mọi người biết nhau cũng đã trăm năm, tuyệt không có ác ý. Đại tiên sinh và nhị tiên sinh cũng là người ta kính trọng nhất. Các ngươi không phải rất thích luận bàn sao? Vì cái gì lại từ bỏ cơ hội này?” Tưởng Đông Thiện nói.

Tần Nại Hà nói xen vào: “Bây giờ không phải là lúc để kiểm trắc Vương Tử Dạ. Đại địa phân tách, Ngân Giáp Vệ nhất định sẽ tới. Chúng ta hẳn nên đồng tâm hiệp lực giải quyết phiền toái trước mắt mới phải.”

“Phiền toái đã giải quyết xong rồi mà.” Tưởng Đông Thiện nhún vai, “Chỉ ba chiêu thôi, thử xong ta sẽ lập tức rời đi.”

Đám hung thú lui lại. Vương Tử Dạ bước lên phía trước nhìn về phía Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Tần Nại Hà.

Ba người đều cảm nhận được sát khí từ trên người Vương Tử Dạ, tựa như hắn đã kềm nén thật lâu, chỉ chực chờ bộc phát.

“Tưởng Đông Thiện, cuối cùng ngươi cũng chịu lộ đuôi cáo ra rồi.” Minh Thế Nhân đứng trên lưng Cùng Kỳ nói.

Tưởng Đông Thiện ngẩng đầu đáp: “Lời này của tứ tiên sinh không đúng nha, trăm năm trong cổ trận chúng ta đã có không ít giao tình, sao ta lại ra tay với bằng hữu được.”

Minh Thế Nhân nhếch môi cười:

“Bớt nói mấy lời vô dụng với ta. Ngươi vừa nhổm mông lên ta đã biết ngươi muốn làm gì. Trong cổ trận ngươi năm lần bảy lượt muốn tìm cơ hội luận bàn với mọi người, chẳng qua là muốn thừa cơ hội đánh lén mà thôi, không phải sao? Nhưng ngươi lại phát hiện một khi đánh lén thì mình cũng phải chết, thế nên mới không dám ra tay.”
Chương 1780 Trở mặt

Giờ này Min mới dịch xong chương bom nè ^^" Có 15 chương nha, mà sợ các đạo hữu đi ngủ hết rồi quá, gõ chữ muốn gãy tay luôn á! o (〒﹏〒) o

Tưởng Đông Thiện xua tay nói: “Ta bị oan uổng. Với bản sự của các vị tiên sinh, ta làm sao mà đánh lén được?”

“Nói nhảm, ngươi đánh lén không được nên mới diễn lâu như vậy. Ngươi cố ý dẫn dụ bọn ta đi vào cổ trận là vì muốn dùng trận này vây khốn bọn ta. Có một vị tiên hiền đã nói, khi con người nói dối thì hai mắt sẽ không tự chủ được mà nhìn sang hướng khác… Đó, ngươi lại định nói dối.” Minh Thế Nhân nói.

“Ta không có!” Tưởng Đông Thiện phản bác.

“Vậy thì bảo Vương Tử Dạ xéo đi!” Minh Thế Nhân trầm giọng quát.

Ầm!

Vương Tử Dạ đột nhiên đánh về phía Minh Thế Nhân, u quang nở rộ.

“Tứ sư đệ, né tránh!”

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung một trái một phải, đánh ra ngàn vạn đao cương kiếm cương.

Vương Tử Dạ dùng nhục thân xông phá vào vòng vây, nơi nào hắn đi qua đều có tiếng không gian xé rách, trong chớp mắt đã tới trước mặt Minh Thế Nhân.

Vù!

Một quyền đánh tới, nhưng trọng quyền của Vương Tử Dạ lại đánh trúng không khí. Minh Thế Nhân và Cùng Kỳ đã biến mất không thấy đâu nữa, một giây sau lại xuất hiện trên không trung trăm mét, nhìn xuống Vương Tử Dạ.

Mọi người đều cả kinh.

“Không gian đạo? Chân nhân?” Tưởng Đông Thiện nói.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung vừa kinh ngạc vừa vui mừng, mỉm cười nhìn Minh Thế Nhân.

“Lão tứ, không tệ.”

“Đại sư huynh và nhị sư huynh quá khen. Ở trước mặt hai vị sư huynh ta chỉ là khoa chân múa tay.” Minh Thế Nhân khiêm tốn đáp.

Tần Nại Hà nói: “Nắm được không gian chi đạo sao lại là khoa chân múa tay.”

Tưởng Đông Thiện cười dài: “Vậy thì để Vương Tử Dạ lĩnh giáo ngươi một chút.”

Vương Tử Dạ nhận được mệnh lệnh, bỗng nhiên ngẩng đầu đạp không phóng lên trước mặt Minh Thế Nhân, cánh tay mang theo lực lượng kinh người quét ngang.

Ầm!

Minh Thế Nhân và Cùng Kỳ bị đánh bay.

Bay ra trăm mét, Minh Thế Nhân nhảy lên cao nói: “Cẩu tử, tự chiếu cố bản thân.”

Gâu gâu gâu.

Minh Thế Nhân biến mất, hai bên liệt cốc xuất hiện vô vàn dây leo cấp tốc sinh trưởng, chỉ trong khoảnh khắc đã bao trùm phương viên ngàn mét, tạo thành một không gian độc lập.

“Thanh Mộc Quyết?” Tưởng Đông Thiện nói. “Vương Tử Dạ, đừng đùa nữa, nghiêm túc lên.”

Vương Tử Dạ há miệng, giang rộng hai tay, toàn thân bộc phát ra hắc mang trút xuống như mưa.

“Là tử khí, mau tránh!”

Ba người Vu Chính Hải lập tức na di né tránh, tách ra ba phương hướng khác nhau.

Ngao ——

Lục Ngô từ xa bay tới, trên đỉnh đầu của nó, Đoan Mộc Sinh phóng Bá Vương Thương ra, mang theo hai con tử long cấp tốc xoay tròn, hấp thu toàn bộ tử khí. Chỉ có một số ít tử khí rơi vào thanh mộc khiến cho một khoảng cây xanh trở nên héo rũ điêu tàn.

Tưởng Đông Thiện nhìn tử long bay về quấn quanh người Đoan Mộc Sinh, cau mày nói: “Tam tiên sinh, như vậy không tốt đâu.”

Đoan Mộc Sinh nhảy ra khỏi đỉnh đầu Lục Ngô, trầm giọng quát: “Ta hận nhất loại tiểu nhân âm hiểm như ngươi!”

Hắn né tránh Vương Tử Dạ, vọt về phía Tưởng Đông Thiện.

“Vương Tử Dạ!” Tưởng Đông Thiện lập tức hạ lệnh.

Hai tay Vương Tử Dạ run lên, cánh tay rời khỏi cơ thể bay ra ngoài!

Phanh phanh!

Đoan Mộc Sinh xoay người dùng Bá Vương Thương quét ngang, hắc khí và tử long giao thoa tạo thành lực lượng rung chuyển không gian, đẩy lùi Đoan Mộc Sinh về phía sau.

“Đây là chiêu gì?”

Minh Thế Nhân thò đầu ra từ trong khe hở giữa đám dây leo, trợn mắt nhìn thân thể Vương Tử Dạ đã không còn hai cánh tay.

Tần Nại Hà nói: “Quả nhiên là thần thi Vương Tử Dạ, dù đã chết rồi thì nhục thân vẫn mạnh mẽ như thế, không thua gì thần thi Doanh Câu.”

Tưởng Đông Thiện nhảy lên không trung, Tinh Bàn xuất hiện phòng bị mọi đòn đánh lén. Hắn cười ha hả nói:

“Không ngờ các ngươi đều có thực lực của chân nhân… Xem ra thời gian cổ trận lại giúp các ngươi rồi.”

“Ngươi quả nhiên có vấn đề.” Vu Chính Hải nói.

“Không không không…” Tưởng Đông Thiện vẫn phủ nhận, “Ta rất thưởng thức thực lực của các ngươi, thậm chí còn muốn gia nhập Ma Thiên Các nữa kìa. Trong cổ trận, ta từng bày tỏ thái độ với tiền bối rất nhiều lần, huống hồ gì chúng ta còn đến từ kim liên.”

Tưởng Đông Thiện lại nhìn về phía cổ trận. Thời gian rất cấp bách, hắn lấy ra một đạo phù chỉ dán lên người Vương Tử Dạ, đảo mắt nói:

“Để thể hiện rõ thái độ, ta sẽ dừng lại ở đây. Giao dịch giữa chúng ta đã kết thúc, các vị bảo trọng.”

Huyết khí trên người Vương Tử Dạ bốc lên, cấu kết cùng Tưởng Đông Thiện. Tưởng Đông Thiện mang Vương Tử Dạ bay về phía khe nứt.

Lúc này, Vu Chính Hải đột nhiên đánh ra một chiêu Quân Lâm Thiên Hạ.

Tưởng Đông Thiện nghi hoặc ngẩng đầu, Tinh Bàn hai mươi Mệnh Cách ngăn ở phía trước.

Hư ảnh Vu Chính Hải lơ lửng trên không trung, lặng lẽ nói: “Bây giờ muốn đi thì đã muộn.”

“Đại tiên sinh, ngươi có ý gì?”

“Chỉ cần gia sư gật đầu, ngươi có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nhưng người chưa gật đầu thì ngươi không được phép đi.” Cánh tay Vu Chính Hải quét ngang, đao cương bao bọc lấy Bích Ngọc Đao tạo thành tia đao cương dài trăm trượng hướng về phía Tưởng Đông Thiện.

“Ngươi…”

Trường Sinh Kiếm của Ngu Thượng Nhung lại lần nữa vọt ra khỏi vỏ, lượn vòng quanh người hắn. “Đại sư huynh nói đúng lắm.”

Tần Nại Hà, Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh xuất hiện ở ba hướng còn lại. Năm người vây quanh Tưởng Đông Thiện.

“Các ngươi coi thường Vương Tử Dạ rồi.” Tưởng Đông Thiện cười khẩy.

Vương Tử Dạ ngửa đầu lên trời gầm thét, hai mắt hoá thành huyết đồng. Hai tay, hai chân và đầu hắn đồng loạt rời khỏi thân thể, đánh về phía năm người.

Phanh phanh phanh…

Năm đại cao thủ Ma Thiên Các đối chiến với năm phần cơ thể của thần thi.

Lục Ngô quay đầu nhìn về phía đám người còn lại: “Lui ra sau.”

Nguyên Lang lớn tiếng hô: “Lui về sau!” Bốn mươi chín kiếm khách lập tức kết trận giữa không trung.

Đàn hung thú từ hai bên liệt cốc đánh tới như thuỷ triều, Lục Ngô ngẩng đầu phóng lên cao, tám cái đuôi xoè ra như khổng tước.

Hàn ý cực hạn càn quét tứ phương. Vô số hung thú bị Lục Ngô đóng thành băng điêu.

“Ngao ——” Lục Ngô gầm lên một tiếng, sóng âm phô thiên cái địa chấn vỡ toàn bộ đám băng điêu. Chỉ một chiêu đã miểu sát hơn vạn hung thú.

Còn lại đám thú vương đánh về phía đám người Ma Thiên Các.

Bốn vị trưởng lão có kinh nghiệm tác chiến phong phú, bình tĩnh nói: “Ngăn trở.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom