-
Chương 1766-1770
Chương 1766 Thiên Giới Thiên Tướng
Đây dù sao cũng là lần đầu tiên lam pháp thân khai Mệnh Cách, Lục Châu cực kỳ coi trọng, cẩn thận vô cùng. Hắn ngồi thẳng người chăm chú quan sát từng biến hoá nhỏ trong Mệnh Cung.
Quá trình này kéo dài suốt cả một ngày.
Ban đêm trong cánh rừng già yên tĩnh vô cùng. Thỉnh thoảng mới có tiếng tiểu Hỏa Phượng kêu lên, hoặc một số phi cầm bay ngang trên đầu.
Két.
Lúc này Mệnh Cung đã hấp thu đầy đủ thọ mệnh, một dòng điện hồ chạy dọc theo viền liên toạ rồi biến mất.
Lam pháp thân đã cao hơn trước, dáng người cũng khôi ngô hơn nhiều, màu xanh lam càng thêm thăm thẳm tựa như đang nhìn vào vũ trụ tinh không.
Lục Châu kiểm tra tuổi thọ còn lại của mình: 27.398 năm.
Mất đi 10.000 năm. Lục Châu nhíu mày thầm nghĩ: “Không bổ sung lại thọ mệnh sao?”
Khi pháp thân kim liên khai Mệnh Cách xong đều trả về một lượng thọ mệnh tương đương. Cấp bậc đại chân nhân mỗi khi khai Mệnh Cách đều được tăng thêm 10.000 năm tuổi thọ.
Vậy mà lam pháp thân không trả về một chút thọ mệnh nào!
Việc này khiến Lục Châu rất không vui. Người bình thường khó có thể nắm giữ hai toà pháp thân. Mà nếu chỉ tu luyện lam liên thì chẳng khác nào tự sát, vì nó không nhả lại chút thọ mệnh nào. Đừng nói là Thiên Giới Bà Sa, chỉ khai diệp thôi cũng không đủ thọ mệnh cho nó hấp thụ.
“Bàng môn tà đạo?”
Điều này rất không hợp với lẽ thường, cũng không phù hợp với quy tắc bảo toàn. Nhớ lại lúc ở hắc liên, Lục Ly ngộ nhận hắn là Lục Thiên Thông, mà Giảng Đạo Chi Điển do Lục Thiên Thông ghi lại cũng bị chỉ trích là bàng môn tà đạo. Nói cách khác, trước đó có lẽ đã có người tu luyện lam liên.
“Đây chính là nguyên nhân bọn hắn ngộ nhận lão phu là Lục Thiên Thông?”
Lục Châu nghĩ thông suốt điều này, sau đó lại nghi hoặc. “Vậy Ma Thần là ai?”
Lát sau, Lục Châu mới chầm chậm lắc đầu. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, sau khi đến Thái Hư thì những vấn đề này sẽ được giải thích cả thôi.
Thu hồi suy nghĩ, Lục Châu lại nhìn về phía lam pháp thân. “Nên tấn thăng Thiên Giới Bà Sa rồi.”
Bàn tay ép xuống, liên toạ xoay tròn, lam pháp thân truyền tới đau đớn đến tê liệt, như thể ngàn vạn thanh đao đang không ngừng điêu khắc khắp người pháp thân.
Vốn đang là bộ dạng của Bách Kiếp Động Minh, rất nhanh đã từ từ có hình thức ban đầu của Thiên Giới Bà Sa.
“Tốc độ thật nhanh.”
Ba mươi sáu khu vực Mệnh Cách sáng lên, sau lưng pháp thân xuất hiện một mâm tròn. Đây chính là lam sắc Tinh Bàn.
. . .
Cùng lúc đó, trong cung điện ở Thái Hư.
Khương Văn Hư đang ngồi chờ đợi.
Một tên thuộc hạ đi vào, khom người bẩm báo: “Chủ nhân, ba ngàn Ngân Giáp Vệ đã phái đi, hiện tại có năm người bỏ mạng đều là tu vi chân nhân, hung thủ chẳng biết trốn đi đâu. Kim Đình Sơn đã đến bí ẩn chi địa, tạm thời chưa có tin tức.”
“Trong cửu liên, chẳng có bao nhiêu người giết được Ngân Giáp Vệ.”
“Ý của chủ nhân là?”
“Gần đây Lam Hi Hoà đang làm gì?”
“Thuộc hạ không biết.”
“Phái người trong bóng tối điều tra. Còn có tên u Dương Huấn Sinh kia nữa… Bọn hắn muốn chơi thì ta sẽ chơi đùa tới cùng.” Khương Văn Hư nói.
“Vâng.”
Tên thuộc hạ khom người rời khỏi đại điện.
. . .
Mười ngày sau.
Lục Châu nhìn lam pháp thân, rốt cuộc nó cũng hoàn toàn thuế biến thành Thiên Giới Bà Sa. Hiện tại lam pháp thân đã có thể sử dụng lực lượng Mệnh Cách.
Tỉ mỉ thưởng thức xong, Lục Châu bắt đầu kiểm tra năng lực của nó.
Một đạo kiếm cương xuất hiện trong lòng bàn tay, trong suốt sáng long lanh. Lam pháp thân cũng bắt chước động tác của Lục Châu, gọi ra một tia kiếm cương.
Kiếm cương biến thành đao cương, rồi thành thương cương, đủ hết mười tám loại võ nghệ, cuối cùng đánh về phía trước.
Cương ấn như một đạo lưu tinh xuyên phá thân cổ thụ. Mà lam sắc cương ấn cũng xuyên thủng hơn trăm cây cổ thụ rồi biến mất.
Lực lượng rất mạnh.
Lục Châu bay lên không trung, quan sát bốn phương tám hướng, cuối cùng chỉ tay về phía một toà sơn phong, nói: “Chỗ này.”
Bàn tay khẽ phất, lam sắc Tinh Bàn hiện ra, lực lượng Mệnh Cách màu xanh lam bắn tới.
Oành!
Ngọn núi lập tức bị bắn xuyên thành một lỗ thủng hình tròn.
“Uy lực này…” Lục Châu trợn tròn mắt. Lam pháp thân vừa bước vào Thiên Giới Bà Sa đã có lực lượng mạnh không thua gì đại chân nhân kim liên giới. Sao Lục Châu có thể không sợ hãi?
Tốc độ tiêu hao lực lượng Thiên Tướng cũng ít hơn so với trước đây nhiều. Lục Châu cũng không còn phải chi tiêu dè sẻn như trước.
Suốt hai ngày sau đó, Lục Châu không tu luyện mà tiến hành huấn luyện lam pháp thân, đến khi động tác của nó hoàn toàn thuần thục mới thôi.
Kiểm trắc xong, Lục Châu mới nhớ tới mình đã bỏ quên pháp thân kim liên hơi lâu. Nhưng muốn khai Mệnh Cách thứ hai mươi mốt thì sẽ mất rất nhiều thời gian.
“Xem tình hình của mọi người thế nào đã.”
Lục Châu đứng lên, thu hồi Trấn Thọ Thung. Dòng chảy thời gian trở về như cũ.
Đám người Ma Thiên Các lập tức cảm nhận được, ai nấy đều mở mắt ra, tụ tập về chỗ Lục Châu.
Chỉ mới hơn một tháng trôi qua nhưng dưới tác dụng của Trấn Thọ Thung, đối với bọn hắn chính là mười năm.
Người xuất hiện đầu tiên là Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung. Sau “mười năm”, hai người đã mọc ra râu cằm, trông bá khí hơn trước. Ngu Thượng Nhung vẫn mang bộ dáng quân tử hữu lễ, chỉ là càng thêm thành thục và trầm ổn.
Tiếp theo là mấy người Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Chư Hồng Cộng lần lượt xuất hiện.
Bọn hắn vẫn rất trẻ tuổi, không có thay đổi gì, chỉ là khí tức trên người đã hùng hậu hơn trước nhiều. Có thể thấy sau khi Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, hạt giống Thái Hư đã hoàn toàn được kích phát, tốc độ tăng tu vi của bọn hắn được liệt vào hàng nhanh nhất Ma Thiên Các.
Bốn vị trưởng lão và các hộ pháp, tả hữu sứ cũng xuất hiện. Cuối cùng là Tiểu Diên Nhi và Hải Loa. Hai nàng mỹ lệ đáng yêu, đã là đại cô nương chân chính.
Đám người khom mình hành lễ.
Lục Châu hài lòng gật đầu: “Đến đông đủ cả rồi?”
Khổng Văn điểm danh rồi đáp: “Trừ Các chủ ra thì có tổng cộng 28 người, đã đến đông đủ.”
Lục Châu nói: “Thời gian trong Trấn Thọ Thung đã qua mười năm, hẳn là các ngươi đều đã tiến bộ không ít.”
Chương 1767 Đến Đan Át
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua đoàn người, cảm giác khí tức của bọn hắn.
Ngoại trừ đồ đệ, những người hấp thu khí tức Thái Hư có tiến bộ lớn nhất, đặc biệt là bốn vị trưởng lão. Trong mười năm này bọn hắn đã đề thăng lên hai Mệnh Cách.
Mấy người Thẩm Tất, Lý Tiểu Mặc còn chưa có được Lam Thuỷ Tinh nên tiến bộ chậm hơn, đề thăng một Mệnh Cách.
Lục Châu vốn định cảm ứng toàn bộ, nhưng nghĩ tới nhân số khá đông bèn từ bỏ suy nghĩ này. Huống hồ tu vi cũng là bí mật cá nhân của mỗi người.
“Bản toạ muốn kiểm tra các ngươi một chút.”
Lục Châu vung tay, từng đạo cương khí mang theo khí thế dời non lấp biển bắn ra tứ phương.
Đám người sửng sốt, không kịp chuẩn bị nên đều bị bắn ngược ra sau.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung là người đầu tiên phản ứng, ổn định lại thân hình. Những người còn lại bay ra khoảng mười thước thì dừng lại, đáp xuống đất.
Lục Châu gật đầu, tăng thêm cường độ cương khí.
Vù ——
Cương khí kinh thiên động địa tấn công về phía đám người, không mang tính chất thương tổn nhưng có sức đẩy mãnh liệt.
Vu Chính Hải nhanh tay cắm đao xuống đất, giữ lấy cán đao để ổn định thân hình.
Ngu Thượng Nhung đâm Trường Sinh Kiếm vào một gốc cổ thụ, không bị thổi đi.
Tần Nại Hà là ổn định nhất, thân thể vững như bàn thạch, còn khẽ mỉm cười.
Tu vi thấp như Phan Trọng, Chu Kỷ Phong và bốn huynh đệ Khổng Văn thì bị đánh bay ra ngoài.
Bốn vị trưởng lão trầm ổn hơn Lục Châu nghĩ, tuy đề thăng hai Mệnh Cách nhưng muốn ổn định nhanh chóng như Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung thì không hề dễ dàng.
“Cẩn thận.” Lục Châu lại đánh ra chưởng ấn.
Các đồ đệ thi triển đủ loại thần thông, gọi ra cương ấn ghim vào mặt đất để cố định thân hình. Cũng có người lợi dụng cương ấn và cương phong xung đột để chống cự.
Mà lúc này Mạnh Trường Đông, Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc đều bị thổi bay ra ngoài.
Lục Châu gật gù nhìn đám người: “Một chưởng cuối. Mong là các ngươi có thể chống đỡ.”
Lam liên nở rộ, bắn ra tứ phía. Chưởng ấn lần này có tính chất thương tổn nhưng không nhiều. Tuy vậy lực lượng này đã vượt quá tầm chịu đựng của đám người.
Tần Nại Hà biến sắc, lui về sau mấy bước rồi thi triển Kết Định Ấn để ổn định.
Vu Chính Hải rút đao, lăng không bay về sau, Tinh Bàn xuất hiện ngăn ở trước mặt.
Ngu Thượng Nhung bị thổi bay hai vòng trên không trung rồi đáp xuống đất, trường kiếm đâm vào đại địa.
Mà những người còn lại thì đều bị thổi bay ngược ra xa.
Lục Châu thu chưởng, mọi người đồng thời rơi xuống.
“Ui da… sư phụ, chúng đồ nhi làm sao có thể là đối thủ của người chứ!” Chư Hồng Cộng sờ mông than thở.
Lục Châu quát lớn: “Học nghệ không tinh còn dám già mồm?”
“Đồ nhi sai rồi.” Chư Hồng Cộng lập tức nhận sai.
Tiểu Diên Nhi vẫn luôn thi triển Phạm Thiên Lăng bám vào cổ thụ nhưng vẫn không trụ được, ấm ức nói: “Sư phụ, người ra tay nhanh quá, đồ nhi còn chưa kịp chuẩn bị mà.”
Những người khác đều không lên tiếng.
Lục Châu nhìn Tiểu Diên Nhi, bỗng hỏi: “Diên Nhi, vậy thử lại nhé?”
Tiểu Diên Nhi vội vàng lắc đầu xua tay: “Thôi thôi đồ nhi không thử nữa đâu!”
Tả Ngọc Thư đi tới, mỉm cười nói: “Tiểu nha đầu tiến bộ nhiều nhất, chỉ tiếc là kỹ xảo và kinh nghiệm tác chiến chưa nhiều nên mới chật vật như vậy.”
“Ồ?” Lục Châu lập tức hỏi, “Có phải ngươi lại tuỳ tiện khai Mệnh Cách rồi không?”
“Đâu có…” Tiểu Diên Nhi lắc đầu.
“Bao nhiêu Mệnh Cách rồi?” Lục Châu tiếp tục hỏi tới.
“Sư phụ… đồ nhi mới có chín Mệnh Cách thôi.”
“Hửm?” Lục Châu cao giọng, hai mắt nhìn chằm chằm nàng.
Tiểu Diên Nhi cúi đầu, đàng hoàng nói: “Được rồi… Đồ nhi mười Mệnh Cách.”
Lục Châu không nói chuyện, lần này chỉ an tĩnh nhìn nàng.
Tiểu Diên Nhi ngẩng đầu liếc trộm hắn rồi khoa tay múa chân nói: “Mười một Mệnh Cách! Thật đó sư phụ!”
“Tinh Bàn.” Lục Châu nói.
Để mọi người nhìn Mệnh Cung của nàng thì không thích hợp, nhưng chỉ nhìn Tinh Bàn thì không sao.
Tiểu Diên Nhi đành phải gọi ra Tinh Bàn.
“Thật đúng là mười một Mệnh Cách nha!”
“Vậy là… liên tục mở ra ba Mệnh Cách? Không phải chứ?!”
Đám người lộ vẻ hâm mộ vô cùng. Người so với người đúng là tức chết mà! Không ngờ trong “mười năm” nàng lại mở ra thêm ba Mệnh Cách.
Lục Châu hỏi: “Thiên phú của ngươi mạnh như vậy, vì sao không tiếp tục khai Mệnh Cách thứ mười hai?”
Tiểu Diên Nhi cúi đầu nói nhỏ: “Sợ đau.”
“. . .”
Lục Châu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc đầu nói: “Ngươi còn biết đau?”
“Chắc là vì sắp đến Mệnh Quan thứ hai nên bắt đầu đau đó sư phụ.” Tiểu Diên Nhi ấm ức nói.
“Biết đau là tốt. Sau này nhất định không được vội vàng xao động như lần đó nữa.”
“Vâng.”
[Ting — dạy dỗ Từ Diên Nhi, thu hoạch được 500 điểm công đức.]
Thông báo này khiến Lục Châu nhớ tới Tiểu Diên Nhi và Hải Loa còn chưa xuất sư. Nhưng nghĩ lại lúc này cũng không thích hợp, xuất sư sẽ có đạo cụ trân quý, nên lưu lại đến thời điểm mấu chốt thì hơn.
“Đồ nhi vốn muốn đuổi kịp nhị sư huynh trong vòng năm năm mà.” Tiểu Diên Nhi còn nhớ rõ lời mình đã nói, khẽ lẩm bẩm.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười: “Cửu sư muội lấy ta làm mục tiêu, thân là nhị sư huynh ta cảm thấy rất vui mừng.”
“Nhị sư huynh, tu vi bây giờ của huynh là gì?” Tiểu Diên Nhi chạy tới hỏi.
Lúc này Ngu Thượng Nhung mới phát hiện Tiểu Diên Nhi đã cao đến mũi hắn, nàng duyên dáng yêu kiều, trong vắt như dòng suốt mát, lại tươi tắn như một cánh rừng hoa.
Hắn mỉm cười nói khẽ: “Bí mật.”
“. . .”
Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái sắc lẹm.
Vu Chính Hải cũng lên tiếng nói xen vào: “Cửu sư muội, sao muội không hỏi tu vi của ta?”
“Đại sư huynh, tu vi bây giờ của huynh là gì?” Tiểu Diên Nhi lại hưng phấn chạy tới hỏi.
Vu Chính Hải cốc vào trán nàng một cái, nói: “Hỏi tu vi của người khác là việc rất thiếu lễ phép.”
“. . .”
Tiểu Diên Nhi giận dỗi giẫm chân xuống đất. “Mọi người bắt nạt ta!”
Đám người nở nụ cười. Thành viên Ma Thiên Các quá nhiều, không phải mọi người không muốn thẳng thắn, mà khi gặp phải nguy cơ chân chính thì tu vi chính là thủ đoạn cuối cùng có thể bảo mệnh.
Lục Châu gật đầu nói: “Các ngươi tiến bộ không ít. Vậy thì sáng sớm mai chúng ta xuất phát đến Đan Át.”
“Vâng.”
Chương 1768 Đánh giết thú hoàng
Hai tháng sau, trong bí ẩn chi địa.
Vốn dự tính cần đến ba tháng mới tới được Đan Át, nhưng tu vi ai nấy đều tăng lên, rốt cuộc chỉ mất hai tháng đã tới nơi.
Cuồng phong tàn phá bừa bãi, cát sa mạc vần vũ trong không trung, cương phong không ngừng chém vào cương khí hộ thể của đám người.
“Không ngờ Đan Át lại là một mảnh sa mạc.” Nhan Chân Lạc nói.
Bọn hắn đã phi hành trong sa mạc nửa tháng, nơi này mênh mông vô bờ không thấy điểm cuối, thỉnh thoảng còn có bão cát xuất hiện ngăn trở tầm nhìn.
“Các chủ, phía trước chính là Thiên Khải Chi Trụ.” Khổng Văn nói.
Lục Châu gật đầu: “Thiên Khải Chi Trụ đều rất nguy hiểm, làm việc cẩn thận.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau, bọn hắn đã nhìn thấy toà Thiên Khải Chi Trụ cao sừng sững đâm thẳng lên thương khung. Quanh trụ có vô số bão cát đang thổi tới thổi lui.
Lục Châu đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn xuống bên dưới.
Một ụ cát cực lớn đang di chuyển với tốc độ cực nhanh.
“Có hung thú.” Khổng Văn nói.
“Nó là thú gì?”
“Không rõ, nó nấp bên dưới cát nên không thể xác định.”
Đám người theo bản năng bay lên cao hơn. Đúng lúc này, vô số ụ cát xuất hiện ở xung quanh, số lượng bạt ngàn không thể đo đếm.
Minh Thế Nhân tê cả da đầu nói: “Chuyến đi này đúng là có thêm thật nhiều kiến thức.”
Gâu gâu gâu! Cùng Kỳ sủa vang như muốn lao xuống.
“Ngươi muốn chết à? Lão tử không muốn chết đâu nha. Lão tử tu luyện Thanh Mộc Tâm Pháp, mà nơi này thì chẳng có lấy một cành cây ngọn cỏ, lao xuống đó khác gì tự sát!”
Tần Nại Hà nói: “Để ta xem thử.”
Hắn đánh ra một chưởng. Một con bọ cạp hai màu đen và đỏ lao vụt ra khỏi ụ cát, dùng tốc độ nhanh như chớp lặn sâu xuống lớp cát sa mạc rồi mất dạng.
“Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt.” Khổng Văn nhận ra nó.
“Là thứ gì?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Đây là một loài bọ cạp trong sa mạc, toàn thân đều là kịch độc. Phàm là người trúng độc của nó đều không có thuốc chữa. Hung thú này sống quần cư, tuyệt đối không hành động đơn lẻ, đám bọ cạp nhỏ này ở khắp nơi, như vậy bọ cạp thú hoàng nhất định cũng ở gần đây.” Khổng Văn đáp.
“Dọn dẹp một chút.” Lục Châu nói.
Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Tần Nại Hà bay ra. Đao cương và kiếm cương oanh tạc điên cuồng, chỉ trong chốc lát đã giết sạch đám bọ cạp bên dưới.
Lục Ngô lại càng bạo lực hơn, dùng một trảo đập nát tứ phương, đến nhìn cũng không thèm nhìn.
Đám người vừa thanh lý hung thú vừa tiến tới gần Thiên Khải Chi Trụ. Mà càng đến gần, những ụ cát xung quanh lại càng khổng lồ hơn.
“Xem ra vừa rồi chỉ là món khai vị, đây mới là món chính.” Khổng Văn thở hắt ra một hơi, “Cũng may thực lực của đại tiên sinh và nhị tiên sinh cao thâm, đối phó với đám hung thú này không thành vấn đề.”
Soạt ——
Cát sa mạc nhô lên thành một ngọn núi, một cái đuôi dài đến trăm trượng màu nâu đỏ vút lên không trung, đâm về phía Lục Châu.
Đám người vội vàng né tránh, cái đuôi đầy gai nhọn đánh vào giữa mi tâm Lục Châu, mà hắn vẫn thản nhiên đứng yên bất động.
Tầng cương khí hộ thể quanh thân Lục Châu có màu xanh lam, là do kim liên và lam liên đồng thời thi triển. Gai nhọn không cách nào đâm vào người Lục Châu.
“Là bọ cạp thú hoàng!” Khổng Văn hô lên.
Lục Châu đánh ra một chưởng Ma Đà Thủ Ấn, năm ngón tay như móc câu kẹp lấy cái đuôi dài, trầm giọng nói: “Ra đây!”
Soạt ——
Lục Châu túm lấy đuôi con Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt kéo mạnh ra. Con quái vật khổng lồ như ngọn núi phá tung đống cát tạo thành bão cát cao đến tận trời!
Đám người tròn mắt nhìn Các chủ dùng tay không túm con quái vật kia ra. Lúc này Vu Chính Hải cũng hô lên: “Giết đám bọ cạp nhỏ!”
Đám người Ma Thiên Các gật đầu, lao về bốn phía đánh giết lũ bọ cạp con.
Thấy mọi người chia nhau ra ứng phó, Lục Châu lôi Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt bay lên không trung, để nó không ảnh hưởng đến người của mình.
Đám bọ cạp mất đi thủ lĩnh, loạn thành một nùi, chia năm xẻ bảy, rất nhanh đã bị đoàn người Ma Thiên Các đánh giết sạch sẽ. Mệnh Cách Chi Tâm của chúng nằm đầy đất nhưng chẳng ai buồn nhặt vì đẳng cấp quá thấp.
Thanh lý xong đám bọ cạp con, đám người lại ngẩng đầu nhìn lên trời quan chiến.
Bão cát ngăn trở tầm mắt, lại thêm cương phong vùn vụt nên bọn hắn chỉ có thể nhìn đại khái mơ hồ.
Lúc này trên thân Lục Châu xuất hiện lam sắc điện hồ. Tần Nại Hà là người có thị lực tốt nhất, lập tức kinh ngạc nói: “Đó là cái gì?”
Soạt ——
Cuồng phong cuốn lên cát vàng, che khuất không trung. Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt ra sức giãy giụa, phun ra nọc độc đầy trời.
Đáng tiếc nọc độc không cách nào đến gần Lục Châu, đều bị trường bào ngăn cản.
Tay trái Lục Châu gọi ra lam sắc Tinh Bàn, một đạo lực lượng Mệnh Cách bắn ra, quang trụ như thiểm điện đánh vào thân Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt. Trên người nó xuất hiện một lỗ máu.
“Phòng ngự thật mạnh.” Lục Châu tán thưởng.
Đương nhiên Lục Châu không trông cậy vào lam pháp thân vừa mới khai một Mệnh Cách đã đánh giết được Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt. Chiêu vừa rồi chỉ để kiểm tra lực lượng của nó, mà hiệu quả lại khiến hắn khá hài lòng.
Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt rơi xuống đất, dường như ý thức được đối thủ cường đại nên nó lập tức chui vào trong lớp cát.
Thân ảnh Lục Châu loé lên, Vị Danh Kiếm đánh ra kiếm cương đầy trời rồi đồng loạt đâm xuống mặt đất.
Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt lập tức bị đâm thủng trăm ngàn lỗ, vô số kiếm cương ghim chặt nó vào mặt đất, không thể nhúc nhích.
Mà lúc này, Vị Danh Kiếm đã hoá thành một đạo kiếm cương ngàn trượng, từ trên trời giáng thẳng xuống.
Xoẹt!
Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt bị chém thành hai nửa.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 5.000 điểm công đức.]
Lục Châu phất tay, kiếm cương tiêu tán. Hư ảnh loé lên, hắn lại xuất hiện bên cạnh thi thể Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt, trên người không dính một hạt cát.
Đám người Ma Thiên Các vây lại. Khổng Văn tiến lên nói: “Để ta.”
Hắn và các vị huynh đệ phóng tới, chia năm xẻ bảy thi thể của Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt rồi lấy ra Mệnh Cách Chi Tâm.
“Bốn viên, không tệ nha.” Khổng Văn hưng phấn nói.
Lục Châu cảm thấy lực phòng ngự của con hung thú này không tệ, bèn lấy đi một viên cất vào Đại Di Thiên Đại rồi nói: “Cất đi.”
Khổng Văn cất ba viên còn lại.
Chương 1769 Đại đạo thánh
Lúc này đám người lại nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ. Trong bão cát, Thiên Khải Chi Trụ vẫn sừng sững tại đó, không bị ảnh hưởng chút nào.
“Sa mạc có thần thi thủ hộ không nhỉ?” Minh Thế Nhân hỏi. Điều này không ai biết được nên không người nào đáp lời hắn.
Đám người theo chân Lục Châu bay qua bão cát, tiến đến gần Thiên Khải Chi Trụ.
Nhưng đúng lúc này, một đạo kim sắc Tinh Bàn xẹt qua giữa trời.
Vu Chính Hải nói: “Có người, cẩn thận.”
Đám người đáp xuống, ngẩng đầu nhìn lên kim sắc Tinh Bàn trên không trung.
“Là Tưởng Đông Thiện.” Có người nhận ra.
Lục Châu quay đầu nói với Triệu Hồng Phất: “Ngươi lưu lại phù văn thông đạo ở đây. Nơi này có bão cát liên tục, rất thích hợp để che giấu thông đạo.”
“Vâng.”
Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc đi theo Triệu Hồng Phất, hỗ trợ nàng bố trí phù văn thông đạo.
Sau đó đám người tiếp tục tiến về phía trước. Khi sắp đến Thiên Khải Chi Trụ, kim sắc Tinh Bàn kia đột nhiên bay về phía đám người.
Tưởng Đông Thiện lúc này toàn thân đều là máu, dáng vẻ vô cùng chật vật khác hẳn so với lần gặp mặt trước đó.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn hắn: “Tưởng Đông Thiện?”
Tưởng Đông Thiện cấp tốc đáp xuống, hai mắt mở to trầm giọng quát: “Đi mau!!”
“Hả?” Đám người Ma Thiên Các không khỏi mộng bức.
Tưởng Đông Thiện nói nhanh: “Là Huyền Giáp Vệ của Huyền Dặc điện trong Thái Hư! Đi mau!”
“Huyền Giáp Vệ?”
Tưởng Đông Thiện gấp đến mức đầu đổ đầy mồ hôi: “Trong số đó có cả đại đạo thánh!”
Nghe được ba chữ đại đạo thánh, đám người Ma Thiên Các lập tức chấn kinh.
Đừng nói là đại đạo thánh, ngay cả đại thánh nhân Trần Phu bọn hắn cũng không đối phó nổi.
Ông ——
Phía Thiên Khải Chi Trụ bỗng xuất hiện một đạo pháp thân màu xanh ngọc, pháp thân cao không thấy đỉnh, sừng sững xuất hiện đối diện Thiên Khải Chi Trụ tựa như một tôn phật khổng lồ.
Mà lúc này, pháp thân đang phóng về phía đám người Lục Châu.
Tưởng Đông Thiện sợ hãi ngồi bệt xuống đất: “Đến rồi…”
Đám người Ma Thiên Các căng thẳng vô cùng, áp lực dâng lên trong lòng lớn chưa từng thấy.
Lục Châu trấn tĩnh nhấc tay, Thời Chi Sa Lậu hoạt động hết công suất, lực lượng Thiên Tướng nở rộ: “Định!”
Điện hồ xuất hiện bao phủ toàn bộ đám người, ngay cả ba người Triệu Hồng Phất đang ở đằng xa cũng bị định trụ.
“Thần thông Vô Lượng Thần Ẩn!”
Lực lượng Thiên Tướng bao bọc toàn bộ mọi người rồi hoá thành trong suốt.
Chính lúc này, toà pháp thân màu xanh ngọc bay lướt tới, phía sau có mấy trăm tên Huyền Giáp Vệ đạp trên trường thương bay theo sát phía sau.
“Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt?”
Trên không trung truyền tới một giọng nói vẻ nghi hoặc. Pháp thân khổng lồ dừng lại, quan sát thi thể của Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên, trên đỉnh đầu pháp thân có một bóng người đang lăng không đứng, người đó cầm Ngọc Phất Trần trong tay, toàn thân toát ra thanh quang như thần giáng lâm, ánh mắt nhìn về phía sa mạc bên dưới.
Đây chính là đại đạo thánh? Dường như còn cường đại hơn Lam Hi Hoà.
Lục Châu nhìn lại Thời Chi Sa Lậu. Thời gian định trụ đã qua ba giây.
Người cầm Ngọc Phất Trần bỗng lắc đầu thở dài: “Đám người Thánh Điện thật là giảo hoạt.”
Hắn nhìn xuống bờ cát mênh mông, bỗng dưng nói khẽ: “Chỉ mong lão bằng hữu kia của ta còn sống… Đi thôi!”
Ông ——
Toàn bộ đám người trên không trung biến mất tập thể.
Lục Châu không lập tức thu hồi thần thông mà cúi đầu nhìn Thời Chi Sa Lậu. Hạt cát màu xanh lam bên trong đang chảy xuống, rất nhanh đã thấy đáy.
Có lẽ vì lam pháp thân đã là Thiên Giới Bà Sa nên thời gian định trụ của Thời Chi Sa Lậu đã tăng lên một chút. Lại ba giây nữa trôi qua, Lục Châu mới thu hồi Thời Chi Sa Lậu, thần thông Vô Lượng Thần Ẩn cũng đồng thời biến mất.
Tần Nại Hà kinh ngạc nói: “Thì ra Các chủ nắm giữ đạo lực lượng mạnh mẽ như vậy!”
Lục Châu quay đầu hỏi: “Ngươi cảm giác được?”
Tần Nại Hà gật đầu, cung kính nói: “Thủ đoạn của Các chủ khiến ta vô cùng kính nể!”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cũng đưa mắt nhìn nhau. Vu Chính Hải nói: “Ta cũng cảm thấy.”
Ngu Thượng Nhung gật đầu: “Ta cũng vậy.”
Người cảm giác được đạo lực lượng, hoặc đã là chân nhân, hoặc có tu vi tiếp cận chân nhân.
Nghe được mấy người đối thoại, đám người còn lại mộng bức vô cùng. Vừa rồi xảy ra chuyện gì à?
Mà người mộng bức nhất chỉ có thể là Tưởng Đông Thiện.
Tưởng Đông Thiện đứng lên, nhìn lên không trung trống rỗng, mờ mịt nói: “Đi rồi…”
“Ai đi rồi?” Chư Hồng Cộng hỏi.
“Huyền Giáp Vệ.”
“Lần trước nhìn thấy ngươi ta đã cảm thấy ngươi không phải người tốt lành gì. Không ngờ lá gan ngươi không nhỏ, còn dám theo dõi bọn ta. Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?” Chư Hồng Cộng nhíu mày nói.
Tưởng Đông Thiện lập tức lắc đầu xua tay: “Hiểu lầm, hiểu lầm. Ta không có theo dõi các ngươi, ta từ Bình Đán đi tới Đan Át, lại không ngờ gặp các ngươi ở đây. Đúng là… duyên phận nha!”
Hắn miễn cưỡng rặn ra một nụ cười. Đối mặt với thật nhiều cặp mắt đang nhìn mình, Tưởng Đông Thiện cực kỳ chột dạ, đặc biệt là sau khi chứng kiến sự cường đại của Lục Châu.
Lục Châu quay đầu nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi biết Huyền Giáp Vệ?”
“Ta quanh năm du tẩu trong bí ẩn chi địa, đã gặp bọn hắn hai lần. Bọn hắn là lực lượng nòng cốt của Huyền Dặc điện trong Thái Hư. Cách mấy trăm năm một lần, Thiên Khải Chi Trụ sẽ sản sinh ra rất nhiều thiên tài địa bảo, người trong Thái Hư sẽ phân phó tu hành giả đến thu thập. Lần này hẳn là cũng thế. Chỉ là không ngờ lại có đại đạo thánh đích thân tới đây.” Tưởng Đông Thiện nói.
“Toà pháp thân màu xanh ngọc kia là đại đạo thánh?”
“Đúng vậy!”
Minh Thế Nhân liếc xéo Tưởng Đông Thiện một cái: “Nói vậy thì hoá ra ngươi còn cứu bọn ta một mạng à?”
“Ách… không dám nhận.” Tưởng Đông Thiện vội lắc đầu.
Lục Châu lại hỏi: “Quan hệ giữa Huyền Giáp Vệ và Ngân Giáp Vệ là gì?”
“Việc này… ta cũng không biết nữa. Ta chỉ biết bọn hắn đều đến từ Thái Hư.” Tưởng Đông Thiện đáp.
Lúc này, Tần Nại Hà bỗng lên tiếng: “Xem ra trong Thái Hư không chỉ có một thế lực.”
Mọi người gật đầu tán đồng.
“Suốt 100.000 năm đã trôi qua, cho dù là tối cường giả muốn giữ gìn quyền lực thống trị tuyệt đối cũng là chuyện không thể. Đám người bên dưới đương nhiên sẽ phân hoá thành các thế lực khác nhau.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu gật đầu, sau đó xoay người bay về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Chương 1770 Chúc mừng sư muội
Cảm tạ đạo hữu ElSaBahNur đã tặng KP ạ ^^
Đám người lập tức bay theo sau. Tưởng Đông Thiện nhịn xuống đau đớn, cũng cấp tốc tiến lên.
Không bao lâu sau, đám người đã đi tới bên ngoài Thiên Khải Chi Trụ.
Cảnh tượng trước mắt thật khó tin, thi thể hung thú nằm đầy đất, mà bên cạnh đó còn có thi thể con người.
“Ngân Giáp Vệ.”
“Bọn hắn giết luôn cả Ngân Giáp Vệ?”
“Nơi nào có con người, nơi đó có chiến tranh, lão tổ tông nói không sai.” Minh Thế Nhân thở dài nói.
Bốn huynh đệ Khổng Văn bay một vòng rồi quay về báo cáo: “Các chủ, xung quanh Thiên Khải Chi Trụ có khoảng ba mươi thi thể Ngân Giáp Vệ, năm thi thể Huyền Giáp Vệ, toàn bộ Mệnh Cách Chi Tâm của hung thú đều bị lấy đi.”
Minh Thế Nhân tò mò nói: “Nơi này là sa mạc, rất khó có thể xuất hiện thiên tài địa bảo. Bọn hắn tới đây làm gì?”
“Chỉ có người trong Thái Hư mới biết được. Mà như thế cũng tốt, bọn hắn đánh nhau càng hăng thì chúng ta càng có nhiều cơ hội.” Lục Ly thở dài một tiếng, trong lòng lại nghĩ tới Hắc Tháp ngày trước, cũng bởi vì mâu thuẫn nội bộ mà suy sụp đến như ngày hôm nay.
Lục Châu nói: “Hành động theo kế hoạch.”
“Vâng.”
Đám người kéo nhau đi vào trong Thiên Khải Chi Trụ. Có kinh nghiệm từ trước, vừa vào trong bọn hắn đã bắt đầu thử nghiệm đạt được tán đồng của Thiên Khải Chi Trụ.
Mộng tưởng thì đẹp nhưng hiện thực lại khó nhằn. Hầu hết mọi người đều bị bình chướng đẩy văng ra.
Chư Hồng Cộng nói: “Ta luôn cảm thấy Thiên Khải Chi Trụ ở Bình Đán không có tán đồng ta, nơi này mới thuộc về ta nè.”
Nói xong hắn đi thẳng vào trong bình chướng.
Oành!
Chư Hồng Cộng lập tức bị đánh văng ra ngoài, hung hăng va vào vách đá rồi trượt xuống mặt đất.
“Ui da!!!” Chư Hồng Cộng kêu thảm như heo bị chọc tiết, “Không có thiên lý mà, vì sao mọi người chỉ bị đẩy ra mà ta lại bị đánh đau như vậy?”
Minh Thế Nhân liếc mắt nhìn hắn: “Đệ đã được Bình Đán tán đồng rồi.”
“Nhưng sao đệ lại không có cảm giác gì cả?”
“Việc này phải hỏi chính đệ.”
“. . .”
Lục Châu đi tới bên tầng bình chướng, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào, thi triển lực lượng Thiên Tướng. Dòng điện hồ loẹt xoẹt trên bình chướng đột nhiên biến mất.
Lục Châu dễ dàng bước vào bên trong.
Tưởng Đông Thiện kinh ngạc nói: “Việc này… sao có thể?!”
Đám người khinh bỉ nhìn hắn, có thế cũng kinh ngạc!
Lục Châu quan sát hạt giống Thái Hư đang nảy mầm, thấy nó vẫn bình yên vô sự, mà thổ nhưỡng bên dưới vẫn đầy đủ không thiếu một phần. Hắn bèn cúi người lấy đi bốn phần thổ nhưỡng ném ra ngoài.
“Khổng Văn.”
Bốn huynh đệ Khổng Văn mừng rỡ vô cùng, lập tức khom người cung kính nói: “Đa tạ Các chủ!”
Tưởng Đông Thiện nuốt nước miếng hỏi: “Các ngươi đến đây là vì muốn lấy thổ nhưỡng Thái Hư?”
“Chứ không thì ngươi cho rằng vì cái gì?”
“. . .”
Lục Châu lại lấy thêm một phần thổ nhưỡng, để dành cho Triệu Hồng Phất. Sau đó hắn nhìn về phía đám người, thúc giục nói:
“Đừng chậm trễ thời gian, mau lấy được tán đồng của Thiên Khải Chi Trụ đi.”
Đám người gật đầu.
Tưởng Đông Thiện cau mày nói: “Còn muốn có được tán đồng?”
“Có vấn đề gì à?” Chư Hồng Cộng nhìn hắn.
“Không có… không có vấn đề.”
Tưởng Đông Thiện nhớ rõ Điện chủ đặc biệt căn dặn hắn quan sát Chư Hồng Cộng. Người này là nhân vật không đơn giản, tương lai tất sẽ có thành tựu, nên tìm cách thân mật với hắn một phen.
“Có thể được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, ngàn dặm tìm mới được một người, không thành Chí Tôn thì cũng thành Thánh, cho nên…”
Ông ——
Chiêu Nguyệt tiến vào bình chướng, sau đó mờ mịt nhìn quanh.
Tưởng Đông Thiện: “. . .”
Nhìn về phía tầng bình chướng, Tưởng Đông Thiện đột nhiên cảm thấy bình chướng này hẳn là giả, hoặc là nó quá tuỳ tiện, ai đi vào cũng nhận.
Chiêu Nguyệt còn chưa tin được mình thành công, nàng lại lùi ra ngoài, sau đó đi vào lần nữa.
Tưởng Đông Thiện theo bản năng đi tới, muốn chạm vào tầng bình chướng, lập tức một dòng điện mãnh liệt bắn ra truyền khắp toàn thân hắn. Sống lưng lạnh toát, hắn lập tức rụt trở về.
Các thành viên Ma Thiên Các đồng loạt cười chúc mừng Chiêu Nguyệt: “Chúc mừng ngũ tiên sinh.”
“Chúc mừng sư muội.”
“Chúc mừng sư tỷ!”
Trên mặt Chiêu Nguyệt hiện vẻ vui mừng, nàng không ngừng cảm tạ mọi người. Nàng giống với Chư Hồng Cộng, được tán đồng nhưng không gây ra động tĩnh lớn, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy năng lượng trong bình chướng đang vây lấy nàng.
Lục Châu khẽ gật đầu. Có lẽ vì đã kích hoạt không ít hạt giống nên năng lượng trong bình chướng phản ứng càng lúc càng nhỏ.
Lục Châu sử dụng thị lực thần thông để quan sát Chiêu Nguyệt, phát hiện trong đan điền khí hải của nàng toát ra một vòng quang mang như minh nguyệt, từng đạo khí tức Thái Hư trong hạt giống đang lan toả khắp cơ thể nàng, tiến vào kỳ kinh bát mạch.
“Hạt giống kích hoạt rồi.”
Lục Châu lại nhìn về phía các đồ đệ. Phàm là những đồ đệ đã được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, trong đan điền khí hải đều có quang mang hình minh nguyệt, chỉ là mỗi người có một màu sắc khác nhau.
Đây chính là một loại phẩm chất?
Lát sau, Chiêu Nguyệt đi ra khỏi bình chướng. Lục Châu cũng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh Thiên Khải Chi Trụ nhưng không thấy động tĩnh gì.
“Đi thôi.”
Lục Châu xoay người rời khỏi Thiên Khải Chi Trụ, đoàn người cấp tốc đi theo.
Ba ngày sau.
Chờ Triệu Hồng Phất thành công xây dựng phù văn thông đạo, đoàn người mới lên đường rời khỏi Đan Át.
Nửa tháng sau, bọn hắn đi tới một ốc đảo có nước mới dừng lại nghỉ ngơi.
Khổng Văn lấy địa đồ ra nói: “Chúng ta đã đến toàn bộ Thiên Khải Chi Trụ ở vùng bên ngoài, trong khu vực bên trong còn năm trụ, khu vực hạch tâm còn một trụ. Hiện tại chúng ta cách Chấp Từ gần nhất, muốn đến đó phải đi vòng qua Ngung Trung.”
“Lại vòng về Ngung Trung?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Đúng thế.”
“Chạy tới chạy lui mất quá nhiều thời gian. Mất bao lâu mới đi hết thập đại Thiên Khải Chi Trụ chứ?”
Việc này quá mệt mỏi, mà đoàn người lại không thể chia ra hành động vì quá nguy hiểm. Chưa kể Thiên Khải Chi Trụ nơi đó chưa chắc đã tán đồng ngươi, biện pháp tốt nhất vẫn là cùng nhau đi và lần lượt thử nghiệm.
Lúc này, Tưởng Đông Thiện đi tới nói: “Tiền bối, các vị không phải định càn quét hết cả mười Thiên Khải Chi Trụ đó chứ?”
“Chú ý cách dùng từ của ngươi.” Minh Thế Nhân trợn mắt nói.
Đây dù sao cũng là lần đầu tiên lam pháp thân khai Mệnh Cách, Lục Châu cực kỳ coi trọng, cẩn thận vô cùng. Hắn ngồi thẳng người chăm chú quan sát từng biến hoá nhỏ trong Mệnh Cung.
Quá trình này kéo dài suốt cả một ngày.
Ban đêm trong cánh rừng già yên tĩnh vô cùng. Thỉnh thoảng mới có tiếng tiểu Hỏa Phượng kêu lên, hoặc một số phi cầm bay ngang trên đầu.
Két.
Lúc này Mệnh Cung đã hấp thu đầy đủ thọ mệnh, một dòng điện hồ chạy dọc theo viền liên toạ rồi biến mất.
Lam pháp thân đã cao hơn trước, dáng người cũng khôi ngô hơn nhiều, màu xanh lam càng thêm thăm thẳm tựa như đang nhìn vào vũ trụ tinh không.
Lục Châu kiểm tra tuổi thọ còn lại của mình: 27.398 năm.
Mất đi 10.000 năm. Lục Châu nhíu mày thầm nghĩ: “Không bổ sung lại thọ mệnh sao?”
Khi pháp thân kim liên khai Mệnh Cách xong đều trả về một lượng thọ mệnh tương đương. Cấp bậc đại chân nhân mỗi khi khai Mệnh Cách đều được tăng thêm 10.000 năm tuổi thọ.
Vậy mà lam pháp thân không trả về một chút thọ mệnh nào!
Việc này khiến Lục Châu rất không vui. Người bình thường khó có thể nắm giữ hai toà pháp thân. Mà nếu chỉ tu luyện lam liên thì chẳng khác nào tự sát, vì nó không nhả lại chút thọ mệnh nào. Đừng nói là Thiên Giới Bà Sa, chỉ khai diệp thôi cũng không đủ thọ mệnh cho nó hấp thụ.
“Bàng môn tà đạo?”
Điều này rất không hợp với lẽ thường, cũng không phù hợp với quy tắc bảo toàn. Nhớ lại lúc ở hắc liên, Lục Ly ngộ nhận hắn là Lục Thiên Thông, mà Giảng Đạo Chi Điển do Lục Thiên Thông ghi lại cũng bị chỉ trích là bàng môn tà đạo. Nói cách khác, trước đó có lẽ đã có người tu luyện lam liên.
“Đây chính là nguyên nhân bọn hắn ngộ nhận lão phu là Lục Thiên Thông?”
Lục Châu nghĩ thông suốt điều này, sau đó lại nghi hoặc. “Vậy Ma Thần là ai?”
Lát sau, Lục Châu mới chầm chậm lắc đầu. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, sau khi đến Thái Hư thì những vấn đề này sẽ được giải thích cả thôi.
Thu hồi suy nghĩ, Lục Châu lại nhìn về phía lam pháp thân. “Nên tấn thăng Thiên Giới Bà Sa rồi.”
Bàn tay ép xuống, liên toạ xoay tròn, lam pháp thân truyền tới đau đớn đến tê liệt, như thể ngàn vạn thanh đao đang không ngừng điêu khắc khắp người pháp thân.
Vốn đang là bộ dạng của Bách Kiếp Động Minh, rất nhanh đã từ từ có hình thức ban đầu của Thiên Giới Bà Sa.
“Tốc độ thật nhanh.”
Ba mươi sáu khu vực Mệnh Cách sáng lên, sau lưng pháp thân xuất hiện một mâm tròn. Đây chính là lam sắc Tinh Bàn.
. . .
Cùng lúc đó, trong cung điện ở Thái Hư.
Khương Văn Hư đang ngồi chờ đợi.
Một tên thuộc hạ đi vào, khom người bẩm báo: “Chủ nhân, ba ngàn Ngân Giáp Vệ đã phái đi, hiện tại có năm người bỏ mạng đều là tu vi chân nhân, hung thủ chẳng biết trốn đi đâu. Kim Đình Sơn đã đến bí ẩn chi địa, tạm thời chưa có tin tức.”
“Trong cửu liên, chẳng có bao nhiêu người giết được Ngân Giáp Vệ.”
“Ý của chủ nhân là?”
“Gần đây Lam Hi Hoà đang làm gì?”
“Thuộc hạ không biết.”
“Phái người trong bóng tối điều tra. Còn có tên u Dương Huấn Sinh kia nữa… Bọn hắn muốn chơi thì ta sẽ chơi đùa tới cùng.” Khương Văn Hư nói.
“Vâng.”
Tên thuộc hạ khom người rời khỏi đại điện.
. . .
Mười ngày sau.
Lục Châu nhìn lam pháp thân, rốt cuộc nó cũng hoàn toàn thuế biến thành Thiên Giới Bà Sa. Hiện tại lam pháp thân đã có thể sử dụng lực lượng Mệnh Cách.
Tỉ mỉ thưởng thức xong, Lục Châu bắt đầu kiểm tra năng lực của nó.
Một đạo kiếm cương xuất hiện trong lòng bàn tay, trong suốt sáng long lanh. Lam pháp thân cũng bắt chước động tác của Lục Châu, gọi ra một tia kiếm cương.
Kiếm cương biến thành đao cương, rồi thành thương cương, đủ hết mười tám loại võ nghệ, cuối cùng đánh về phía trước.
Cương ấn như một đạo lưu tinh xuyên phá thân cổ thụ. Mà lam sắc cương ấn cũng xuyên thủng hơn trăm cây cổ thụ rồi biến mất.
Lực lượng rất mạnh.
Lục Châu bay lên không trung, quan sát bốn phương tám hướng, cuối cùng chỉ tay về phía một toà sơn phong, nói: “Chỗ này.”
Bàn tay khẽ phất, lam sắc Tinh Bàn hiện ra, lực lượng Mệnh Cách màu xanh lam bắn tới.
Oành!
Ngọn núi lập tức bị bắn xuyên thành một lỗ thủng hình tròn.
“Uy lực này…” Lục Châu trợn tròn mắt. Lam pháp thân vừa bước vào Thiên Giới Bà Sa đã có lực lượng mạnh không thua gì đại chân nhân kim liên giới. Sao Lục Châu có thể không sợ hãi?
Tốc độ tiêu hao lực lượng Thiên Tướng cũng ít hơn so với trước đây nhiều. Lục Châu cũng không còn phải chi tiêu dè sẻn như trước.
Suốt hai ngày sau đó, Lục Châu không tu luyện mà tiến hành huấn luyện lam pháp thân, đến khi động tác của nó hoàn toàn thuần thục mới thôi.
Kiểm trắc xong, Lục Châu mới nhớ tới mình đã bỏ quên pháp thân kim liên hơi lâu. Nhưng muốn khai Mệnh Cách thứ hai mươi mốt thì sẽ mất rất nhiều thời gian.
“Xem tình hình của mọi người thế nào đã.”
Lục Châu đứng lên, thu hồi Trấn Thọ Thung. Dòng chảy thời gian trở về như cũ.
Đám người Ma Thiên Các lập tức cảm nhận được, ai nấy đều mở mắt ra, tụ tập về chỗ Lục Châu.
Chỉ mới hơn một tháng trôi qua nhưng dưới tác dụng của Trấn Thọ Thung, đối với bọn hắn chính là mười năm.
Người xuất hiện đầu tiên là Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung. Sau “mười năm”, hai người đã mọc ra râu cằm, trông bá khí hơn trước. Ngu Thượng Nhung vẫn mang bộ dáng quân tử hữu lễ, chỉ là càng thêm thành thục và trầm ổn.
Tiếp theo là mấy người Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Chư Hồng Cộng lần lượt xuất hiện.
Bọn hắn vẫn rất trẻ tuổi, không có thay đổi gì, chỉ là khí tức trên người đã hùng hậu hơn trước nhiều. Có thể thấy sau khi Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, hạt giống Thái Hư đã hoàn toàn được kích phát, tốc độ tăng tu vi của bọn hắn được liệt vào hàng nhanh nhất Ma Thiên Các.
Bốn vị trưởng lão và các hộ pháp, tả hữu sứ cũng xuất hiện. Cuối cùng là Tiểu Diên Nhi và Hải Loa. Hai nàng mỹ lệ đáng yêu, đã là đại cô nương chân chính.
Đám người khom mình hành lễ.
Lục Châu hài lòng gật đầu: “Đến đông đủ cả rồi?”
Khổng Văn điểm danh rồi đáp: “Trừ Các chủ ra thì có tổng cộng 28 người, đã đến đông đủ.”
Lục Châu nói: “Thời gian trong Trấn Thọ Thung đã qua mười năm, hẳn là các ngươi đều đã tiến bộ không ít.”
Chương 1767 Đến Đan Át
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua đoàn người, cảm giác khí tức của bọn hắn.
Ngoại trừ đồ đệ, những người hấp thu khí tức Thái Hư có tiến bộ lớn nhất, đặc biệt là bốn vị trưởng lão. Trong mười năm này bọn hắn đã đề thăng lên hai Mệnh Cách.
Mấy người Thẩm Tất, Lý Tiểu Mặc còn chưa có được Lam Thuỷ Tinh nên tiến bộ chậm hơn, đề thăng một Mệnh Cách.
Lục Châu vốn định cảm ứng toàn bộ, nhưng nghĩ tới nhân số khá đông bèn từ bỏ suy nghĩ này. Huống hồ tu vi cũng là bí mật cá nhân của mỗi người.
“Bản toạ muốn kiểm tra các ngươi một chút.”
Lục Châu vung tay, từng đạo cương khí mang theo khí thế dời non lấp biển bắn ra tứ phương.
Đám người sửng sốt, không kịp chuẩn bị nên đều bị bắn ngược ra sau.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung là người đầu tiên phản ứng, ổn định lại thân hình. Những người còn lại bay ra khoảng mười thước thì dừng lại, đáp xuống đất.
Lục Châu gật đầu, tăng thêm cường độ cương khí.
Vù ——
Cương khí kinh thiên động địa tấn công về phía đám người, không mang tính chất thương tổn nhưng có sức đẩy mãnh liệt.
Vu Chính Hải nhanh tay cắm đao xuống đất, giữ lấy cán đao để ổn định thân hình.
Ngu Thượng Nhung đâm Trường Sinh Kiếm vào một gốc cổ thụ, không bị thổi đi.
Tần Nại Hà là ổn định nhất, thân thể vững như bàn thạch, còn khẽ mỉm cười.
Tu vi thấp như Phan Trọng, Chu Kỷ Phong và bốn huynh đệ Khổng Văn thì bị đánh bay ra ngoài.
Bốn vị trưởng lão trầm ổn hơn Lục Châu nghĩ, tuy đề thăng hai Mệnh Cách nhưng muốn ổn định nhanh chóng như Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung thì không hề dễ dàng.
“Cẩn thận.” Lục Châu lại đánh ra chưởng ấn.
Các đồ đệ thi triển đủ loại thần thông, gọi ra cương ấn ghim vào mặt đất để cố định thân hình. Cũng có người lợi dụng cương ấn và cương phong xung đột để chống cự.
Mà lúc này Mạnh Trường Đông, Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc đều bị thổi bay ra ngoài.
Lục Châu gật gù nhìn đám người: “Một chưởng cuối. Mong là các ngươi có thể chống đỡ.”
Lam liên nở rộ, bắn ra tứ phía. Chưởng ấn lần này có tính chất thương tổn nhưng không nhiều. Tuy vậy lực lượng này đã vượt quá tầm chịu đựng của đám người.
Tần Nại Hà biến sắc, lui về sau mấy bước rồi thi triển Kết Định Ấn để ổn định.
Vu Chính Hải rút đao, lăng không bay về sau, Tinh Bàn xuất hiện ngăn ở trước mặt.
Ngu Thượng Nhung bị thổi bay hai vòng trên không trung rồi đáp xuống đất, trường kiếm đâm vào đại địa.
Mà những người còn lại thì đều bị thổi bay ngược ra xa.
Lục Châu thu chưởng, mọi người đồng thời rơi xuống.
“Ui da… sư phụ, chúng đồ nhi làm sao có thể là đối thủ của người chứ!” Chư Hồng Cộng sờ mông than thở.
Lục Châu quát lớn: “Học nghệ không tinh còn dám già mồm?”
“Đồ nhi sai rồi.” Chư Hồng Cộng lập tức nhận sai.
Tiểu Diên Nhi vẫn luôn thi triển Phạm Thiên Lăng bám vào cổ thụ nhưng vẫn không trụ được, ấm ức nói: “Sư phụ, người ra tay nhanh quá, đồ nhi còn chưa kịp chuẩn bị mà.”
Những người khác đều không lên tiếng.
Lục Châu nhìn Tiểu Diên Nhi, bỗng hỏi: “Diên Nhi, vậy thử lại nhé?”
Tiểu Diên Nhi vội vàng lắc đầu xua tay: “Thôi thôi đồ nhi không thử nữa đâu!”
Tả Ngọc Thư đi tới, mỉm cười nói: “Tiểu nha đầu tiến bộ nhiều nhất, chỉ tiếc là kỹ xảo và kinh nghiệm tác chiến chưa nhiều nên mới chật vật như vậy.”
“Ồ?” Lục Châu lập tức hỏi, “Có phải ngươi lại tuỳ tiện khai Mệnh Cách rồi không?”
“Đâu có…” Tiểu Diên Nhi lắc đầu.
“Bao nhiêu Mệnh Cách rồi?” Lục Châu tiếp tục hỏi tới.
“Sư phụ… đồ nhi mới có chín Mệnh Cách thôi.”
“Hửm?” Lục Châu cao giọng, hai mắt nhìn chằm chằm nàng.
Tiểu Diên Nhi cúi đầu, đàng hoàng nói: “Được rồi… Đồ nhi mười Mệnh Cách.”
Lục Châu không nói chuyện, lần này chỉ an tĩnh nhìn nàng.
Tiểu Diên Nhi ngẩng đầu liếc trộm hắn rồi khoa tay múa chân nói: “Mười một Mệnh Cách! Thật đó sư phụ!”
“Tinh Bàn.” Lục Châu nói.
Để mọi người nhìn Mệnh Cung của nàng thì không thích hợp, nhưng chỉ nhìn Tinh Bàn thì không sao.
Tiểu Diên Nhi đành phải gọi ra Tinh Bàn.
“Thật đúng là mười một Mệnh Cách nha!”
“Vậy là… liên tục mở ra ba Mệnh Cách? Không phải chứ?!”
Đám người lộ vẻ hâm mộ vô cùng. Người so với người đúng là tức chết mà! Không ngờ trong “mười năm” nàng lại mở ra thêm ba Mệnh Cách.
Lục Châu hỏi: “Thiên phú của ngươi mạnh như vậy, vì sao không tiếp tục khai Mệnh Cách thứ mười hai?”
Tiểu Diên Nhi cúi đầu nói nhỏ: “Sợ đau.”
“. . .”
Lục Châu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc đầu nói: “Ngươi còn biết đau?”
“Chắc là vì sắp đến Mệnh Quan thứ hai nên bắt đầu đau đó sư phụ.” Tiểu Diên Nhi ấm ức nói.
“Biết đau là tốt. Sau này nhất định không được vội vàng xao động như lần đó nữa.”
“Vâng.”
[Ting — dạy dỗ Từ Diên Nhi, thu hoạch được 500 điểm công đức.]
Thông báo này khiến Lục Châu nhớ tới Tiểu Diên Nhi và Hải Loa còn chưa xuất sư. Nhưng nghĩ lại lúc này cũng không thích hợp, xuất sư sẽ có đạo cụ trân quý, nên lưu lại đến thời điểm mấu chốt thì hơn.
“Đồ nhi vốn muốn đuổi kịp nhị sư huynh trong vòng năm năm mà.” Tiểu Diên Nhi còn nhớ rõ lời mình đã nói, khẽ lẩm bẩm.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười: “Cửu sư muội lấy ta làm mục tiêu, thân là nhị sư huynh ta cảm thấy rất vui mừng.”
“Nhị sư huynh, tu vi bây giờ của huynh là gì?” Tiểu Diên Nhi chạy tới hỏi.
Lúc này Ngu Thượng Nhung mới phát hiện Tiểu Diên Nhi đã cao đến mũi hắn, nàng duyên dáng yêu kiều, trong vắt như dòng suốt mát, lại tươi tắn như một cánh rừng hoa.
Hắn mỉm cười nói khẽ: “Bí mật.”
“. . .”
Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái sắc lẹm.
Vu Chính Hải cũng lên tiếng nói xen vào: “Cửu sư muội, sao muội không hỏi tu vi của ta?”
“Đại sư huynh, tu vi bây giờ của huynh là gì?” Tiểu Diên Nhi lại hưng phấn chạy tới hỏi.
Vu Chính Hải cốc vào trán nàng một cái, nói: “Hỏi tu vi của người khác là việc rất thiếu lễ phép.”
“. . .”
Tiểu Diên Nhi giận dỗi giẫm chân xuống đất. “Mọi người bắt nạt ta!”
Đám người nở nụ cười. Thành viên Ma Thiên Các quá nhiều, không phải mọi người không muốn thẳng thắn, mà khi gặp phải nguy cơ chân chính thì tu vi chính là thủ đoạn cuối cùng có thể bảo mệnh.
Lục Châu gật đầu nói: “Các ngươi tiến bộ không ít. Vậy thì sáng sớm mai chúng ta xuất phát đến Đan Át.”
“Vâng.”
Chương 1768 Đánh giết thú hoàng
Hai tháng sau, trong bí ẩn chi địa.
Vốn dự tính cần đến ba tháng mới tới được Đan Át, nhưng tu vi ai nấy đều tăng lên, rốt cuộc chỉ mất hai tháng đã tới nơi.
Cuồng phong tàn phá bừa bãi, cát sa mạc vần vũ trong không trung, cương phong không ngừng chém vào cương khí hộ thể của đám người.
“Không ngờ Đan Át lại là một mảnh sa mạc.” Nhan Chân Lạc nói.
Bọn hắn đã phi hành trong sa mạc nửa tháng, nơi này mênh mông vô bờ không thấy điểm cuối, thỉnh thoảng còn có bão cát xuất hiện ngăn trở tầm nhìn.
“Các chủ, phía trước chính là Thiên Khải Chi Trụ.” Khổng Văn nói.
Lục Châu gật đầu: “Thiên Khải Chi Trụ đều rất nguy hiểm, làm việc cẩn thận.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau, bọn hắn đã nhìn thấy toà Thiên Khải Chi Trụ cao sừng sững đâm thẳng lên thương khung. Quanh trụ có vô số bão cát đang thổi tới thổi lui.
Lục Châu đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn xuống bên dưới.
Một ụ cát cực lớn đang di chuyển với tốc độ cực nhanh.
“Có hung thú.” Khổng Văn nói.
“Nó là thú gì?”
“Không rõ, nó nấp bên dưới cát nên không thể xác định.”
Đám người theo bản năng bay lên cao hơn. Đúng lúc này, vô số ụ cát xuất hiện ở xung quanh, số lượng bạt ngàn không thể đo đếm.
Minh Thế Nhân tê cả da đầu nói: “Chuyến đi này đúng là có thêm thật nhiều kiến thức.”
Gâu gâu gâu! Cùng Kỳ sủa vang như muốn lao xuống.
“Ngươi muốn chết à? Lão tử không muốn chết đâu nha. Lão tử tu luyện Thanh Mộc Tâm Pháp, mà nơi này thì chẳng có lấy một cành cây ngọn cỏ, lao xuống đó khác gì tự sát!”
Tần Nại Hà nói: “Để ta xem thử.”
Hắn đánh ra một chưởng. Một con bọ cạp hai màu đen và đỏ lao vụt ra khỏi ụ cát, dùng tốc độ nhanh như chớp lặn sâu xuống lớp cát sa mạc rồi mất dạng.
“Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt.” Khổng Văn nhận ra nó.
“Là thứ gì?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Đây là một loài bọ cạp trong sa mạc, toàn thân đều là kịch độc. Phàm là người trúng độc của nó đều không có thuốc chữa. Hung thú này sống quần cư, tuyệt đối không hành động đơn lẻ, đám bọ cạp nhỏ này ở khắp nơi, như vậy bọ cạp thú hoàng nhất định cũng ở gần đây.” Khổng Văn đáp.
“Dọn dẹp một chút.” Lục Châu nói.
Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Tần Nại Hà bay ra. Đao cương và kiếm cương oanh tạc điên cuồng, chỉ trong chốc lát đã giết sạch đám bọ cạp bên dưới.
Lục Ngô lại càng bạo lực hơn, dùng một trảo đập nát tứ phương, đến nhìn cũng không thèm nhìn.
Đám người vừa thanh lý hung thú vừa tiến tới gần Thiên Khải Chi Trụ. Mà càng đến gần, những ụ cát xung quanh lại càng khổng lồ hơn.
“Xem ra vừa rồi chỉ là món khai vị, đây mới là món chính.” Khổng Văn thở hắt ra một hơi, “Cũng may thực lực của đại tiên sinh và nhị tiên sinh cao thâm, đối phó với đám hung thú này không thành vấn đề.”
Soạt ——
Cát sa mạc nhô lên thành một ngọn núi, một cái đuôi dài đến trăm trượng màu nâu đỏ vút lên không trung, đâm về phía Lục Châu.
Đám người vội vàng né tránh, cái đuôi đầy gai nhọn đánh vào giữa mi tâm Lục Châu, mà hắn vẫn thản nhiên đứng yên bất động.
Tầng cương khí hộ thể quanh thân Lục Châu có màu xanh lam, là do kim liên và lam liên đồng thời thi triển. Gai nhọn không cách nào đâm vào người Lục Châu.
“Là bọ cạp thú hoàng!” Khổng Văn hô lên.
Lục Châu đánh ra một chưởng Ma Đà Thủ Ấn, năm ngón tay như móc câu kẹp lấy cái đuôi dài, trầm giọng nói: “Ra đây!”
Soạt ——
Lục Châu túm lấy đuôi con Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt kéo mạnh ra. Con quái vật khổng lồ như ngọn núi phá tung đống cát tạo thành bão cát cao đến tận trời!
Đám người tròn mắt nhìn Các chủ dùng tay không túm con quái vật kia ra. Lúc này Vu Chính Hải cũng hô lên: “Giết đám bọ cạp nhỏ!”
Đám người Ma Thiên Các gật đầu, lao về bốn phía đánh giết lũ bọ cạp con.
Thấy mọi người chia nhau ra ứng phó, Lục Châu lôi Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt bay lên không trung, để nó không ảnh hưởng đến người của mình.
Đám bọ cạp mất đi thủ lĩnh, loạn thành một nùi, chia năm xẻ bảy, rất nhanh đã bị đoàn người Ma Thiên Các đánh giết sạch sẽ. Mệnh Cách Chi Tâm của chúng nằm đầy đất nhưng chẳng ai buồn nhặt vì đẳng cấp quá thấp.
Thanh lý xong đám bọ cạp con, đám người lại ngẩng đầu nhìn lên trời quan chiến.
Bão cát ngăn trở tầm mắt, lại thêm cương phong vùn vụt nên bọn hắn chỉ có thể nhìn đại khái mơ hồ.
Lúc này trên thân Lục Châu xuất hiện lam sắc điện hồ. Tần Nại Hà là người có thị lực tốt nhất, lập tức kinh ngạc nói: “Đó là cái gì?”
Soạt ——
Cuồng phong cuốn lên cát vàng, che khuất không trung. Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt ra sức giãy giụa, phun ra nọc độc đầy trời.
Đáng tiếc nọc độc không cách nào đến gần Lục Châu, đều bị trường bào ngăn cản.
Tay trái Lục Châu gọi ra lam sắc Tinh Bàn, một đạo lực lượng Mệnh Cách bắn ra, quang trụ như thiểm điện đánh vào thân Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt. Trên người nó xuất hiện một lỗ máu.
“Phòng ngự thật mạnh.” Lục Châu tán thưởng.
Đương nhiên Lục Châu không trông cậy vào lam pháp thân vừa mới khai một Mệnh Cách đã đánh giết được Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt. Chiêu vừa rồi chỉ để kiểm tra lực lượng của nó, mà hiệu quả lại khiến hắn khá hài lòng.
Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt rơi xuống đất, dường như ý thức được đối thủ cường đại nên nó lập tức chui vào trong lớp cát.
Thân ảnh Lục Châu loé lên, Vị Danh Kiếm đánh ra kiếm cương đầy trời rồi đồng loạt đâm xuống mặt đất.
Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt lập tức bị đâm thủng trăm ngàn lỗ, vô số kiếm cương ghim chặt nó vào mặt đất, không thể nhúc nhích.
Mà lúc này, Vị Danh Kiếm đã hoá thành một đạo kiếm cương ngàn trượng, từ trên trời giáng thẳng xuống.
Xoẹt!
Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt bị chém thành hai nửa.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 5.000 điểm công đức.]
Lục Châu phất tay, kiếm cương tiêu tán. Hư ảnh loé lên, hắn lại xuất hiện bên cạnh thi thể Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt, trên người không dính một hạt cát.
Đám người Ma Thiên Các vây lại. Khổng Văn tiến lên nói: “Để ta.”
Hắn và các vị huynh đệ phóng tới, chia năm xẻ bảy thi thể của Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt rồi lấy ra Mệnh Cách Chi Tâm.
“Bốn viên, không tệ nha.” Khổng Văn hưng phấn nói.
Lục Châu cảm thấy lực phòng ngự của con hung thú này không tệ, bèn lấy đi một viên cất vào Đại Di Thiên Đại rồi nói: “Cất đi.”
Khổng Văn cất ba viên còn lại.
Chương 1769 Đại đạo thánh
Lúc này đám người lại nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ. Trong bão cát, Thiên Khải Chi Trụ vẫn sừng sững tại đó, không bị ảnh hưởng chút nào.
“Sa mạc có thần thi thủ hộ không nhỉ?” Minh Thế Nhân hỏi. Điều này không ai biết được nên không người nào đáp lời hắn.
Đám người theo chân Lục Châu bay qua bão cát, tiến đến gần Thiên Khải Chi Trụ.
Nhưng đúng lúc này, một đạo kim sắc Tinh Bàn xẹt qua giữa trời.
Vu Chính Hải nói: “Có người, cẩn thận.”
Đám người đáp xuống, ngẩng đầu nhìn lên kim sắc Tinh Bàn trên không trung.
“Là Tưởng Đông Thiện.” Có người nhận ra.
Lục Châu quay đầu nói với Triệu Hồng Phất: “Ngươi lưu lại phù văn thông đạo ở đây. Nơi này có bão cát liên tục, rất thích hợp để che giấu thông đạo.”
“Vâng.”
Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc đi theo Triệu Hồng Phất, hỗ trợ nàng bố trí phù văn thông đạo.
Sau đó đám người tiếp tục tiến về phía trước. Khi sắp đến Thiên Khải Chi Trụ, kim sắc Tinh Bàn kia đột nhiên bay về phía đám người.
Tưởng Đông Thiện lúc này toàn thân đều là máu, dáng vẻ vô cùng chật vật khác hẳn so với lần gặp mặt trước đó.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn hắn: “Tưởng Đông Thiện?”
Tưởng Đông Thiện cấp tốc đáp xuống, hai mắt mở to trầm giọng quát: “Đi mau!!”
“Hả?” Đám người Ma Thiên Các không khỏi mộng bức.
Tưởng Đông Thiện nói nhanh: “Là Huyền Giáp Vệ của Huyền Dặc điện trong Thái Hư! Đi mau!”
“Huyền Giáp Vệ?”
Tưởng Đông Thiện gấp đến mức đầu đổ đầy mồ hôi: “Trong số đó có cả đại đạo thánh!”
Nghe được ba chữ đại đạo thánh, đám người Ma Thiên Các lập tức chấn kinh.
Đừng nói là đại đạo thánh, ngay cả đại thánh nhân Trần Phu bọn hắn cũng không đối phó nổi.
Ông ——
Phía Thiên Khải Chi Trụ bỗng xuất hiện một đạo pháp thân màu xanh ngọc, pháp thân cao không thấy đỉnh, sừng sững xuất hiện đối diện Thiên Khải Chi Trụ tựa như một tôn phật khổng lồ.
Mà lúc này, pháp thân đang phóng về phía đám người Lục Châu.
Tưởng Đông Thiện sợ hãi ngồi bệt xuống đất: “Đến rồi…”
Đám người Ma Thiên Các căng thẳng vô cùng, áp lực dâng lên trong lòng lớn chưa từng thấy.
Lục Châu trấn tĩnh nhấc tay, Thời Chi Sa Lậu hoạt động hết công suất, lực lượng Thiên Tướng nở rộ: “Định!”
Điện hồ xuất hiện bao phủ toàn bộ đám người, ngay cả ba người Triệu Hồng Phất đang ở đằng xa cũng bị định trụ.
“Thần thông Vô Lượng Thần Ẩn!”
Lực lượng Thiên Tướng bao bọc toàn bộ mọi người rồi hoá thành trong suốt.
Chính lúc này, toà pháp thân màu xanh ngọc bay lướt tới, phía sau có mấy trăm tên Huyền Giáp Vệ đạp trên trường thương bay theo sát phía sau.
“Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt?”
Trên không trung truyền tới một giọng nói vẻ nghi hoặc. Pháp thân khổng lồ dừng lại, quan sát thi thể của Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên, trên đỉnh đầu pháp thân có một bóng người đang lăng không đứng, người đó cầm Ngọc Phất Trần trong tay, toàn thân toát ra thanh quang như thần giáng lâm, ánh mắt nhìn về phía sa mạc bên dưới.
Đây chính là đại đạo thánh? Dường như còn cường đại hơn Lam Hi Hoà.
Lục Châu nhìn lại Thời Chi Sa Lậu. Thời gian định trụ đã qua ba giây.
Người cầm Ngọc Phất Trần bỗng lắc đầu thở dài: “Đám người Thánh Điện thật là giảo hoạt.”
Hắn nhìn xuống bờ cát mênh mông, bỗng dưng nói khẽ: “Chỉ mong lão bằng hữu kia của ta còn sống… Đi thôi!”
Ông ——
Toàn bộ đám người trên không trung biến mất tập thể.
Lục Châu không lập tức thu hồi thần thông mà cúi đầu nhìn Thời Chi Sa Lậu. Hạt cát màu xanh lam bên trong đang chảy xuống, rất nhanh đã thấy đáy.
Có lẽ vì lam pháp thân đã là Thiên Giới Bà Sa nên thời gian định trụ của Thời Chi Sa Lậu đã tăng lên một chút. Lại ba giây nữa trôi qua, Lục Châu mới thu hồi Thời Chi Sa Lậu, thần thông Vô Lượng Thần Ẩn cũng đồng thời biến mất.
Tần Nại Hà kinh ngạc nói: “Thì ra Các chủ nắm giữ đạo lực lượng mạnh mẽ như vậy!”
Lục Châu quay đầu hỏi: “Ngươi cảm giác được?”
Tần Nại Hà gật đầu, cung kính nói: “Thủ đoạn của Các chủ khiến ta vô cùng kính nể!”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cũng đưa mắt nhìn nhau. Vu Chính Hải nói: “Ta cũng cảm thấy.”
Ngu Thượng Nhung gật đầu: “Ta cũng vậy.”
Người cảm giác được đạo lực lượng, hoặc đã là chân nhân, hoặc có tu vi tiếp cận chân nhân.
Nghe được mấy người đối thoại, đám người còn lại mộng bức vô cùng. Vừa rồi xảy ra chuyện gì à?
Mà người mộng bức nhất chỉ có thể là Tưởng Đông Thiện.
Tưởng Đông Thiện đứng lên, nhìn lên không trung trống rỗng, mờ mịt nói: “Đi rồi…”
“Ai đi rồi?” Chư Hồng Cộng hỏi.
“Huyền Giáp Vệ.”
“Lần trước nhìn thấy ngươi ta đã cảm thấy ngươi không phải người tốt lành gì. Không ngờ lá gan ngươi không nhỏ, còn dám theo dõi bọn ta. Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?” Chư Hồng Cộng nhíu mày nói.
Tưởng Đông Thiện lập tức lắc đầu xua tay: “Hiểu lầm, hiểu lầm. Ta không có theo dõi các ngươi, ta từ Bình Đán đi tới Đan Át, lại không ngờ gặp các ngươi ở đây. Đúng là… duyên phận nha!”
Hắn miễn cưỡng rặn ra một nụ cười. Đối mặt với thật nhiều cặp mắt đang nhìn mình, Tưởng Đông Thiện cực kỳ chột dạ, đặc biệt là sau khi chứng kiến sự cường đại của Lục Châu.
Lục Châu quay đầu nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi biết Huyền Giáp Vệ?”
“Ta quanh năm du tẩu trong bí ẩn chi địa, đã gặp bọn hắn hai lần. Bọn hắn là lực lượng nòng cốt của Huyền Dặc điện trong Thái Hư. Cách mấy trăm năm một lần, Thiên Khải Chi Trụ sẽ sản sinh ra rất nhiều thiên tài địa bảo, người trong Thái Hư sẽ phân phó tu hành giả đến thu thập. Lần này hẳn là cũng thế. Chỉ là không ngờ lại có đại đạo thánh đích thân tới đây.” Tưởng Đông Thiện nói.
“Toà pháp thân màu xanh ngọc kia là đại đạo thánh?”
“Đúng vậy!”
Minh Thế Nhân liếc xéo Tưởng Đông Thiện một cái: “Nói vậy thì hoá ra ngươi còn cứu bọn ta một mạng à?”
“Ách… không dám nhận.” Tưởng Đông Thiện vội lắc đầu.
Lục Châu lại hỏi: “Quan hệ giữa Huyền Giáp Vệ và Ngân Giáp Vệ là gì?”
“Việc này… ta cũng không biết nữa. Ta chỉ biết bọn hắn đều đến từ Thái Hư.” Tưởng Đông Thiện đáp.
Lúc này, Tần Nại Hà bỗng lên tiếng: “Xem ra trong Thái Hư không chỉ có một thế lực.”
Mọi người gật đầu tán đồng.
“Suốt 100.000 năm đã trôi qua, cho dù là tối cường giả muốn giữ gìn quyền lực thống trị tuyệt đối cũng là chuyện không thể. Đám người bên dưới đương nhiên sẽ phân hoá thành các thế lực khác nhau.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu gật đầu, sau đó xoay người bay về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Chương 1770 Chúc mừng sư muội
Cảm tạ đạo hữu ElSaBahNur đã tặng KP ạ ^^
Đám người lập tức bay theo sau. Tưởng Đông Thiện nhịn xuống đau đớn, cũng cấp tốc tiến lên.
Không bao lâu sau, đám người đã đi tới bên ngoài Thiên Khải Chi Trụ.
Cảnh tượng trước mắt thật khó tin, thi thể hung thú nằm đầy đất, mà bên cạnh đó còn có thi thể con người.
“Ngân Giáp Vệ.”
“Bọn hắn giết luôn cả Ngân Giáp Vệ?”
“Nơi nào có con người, nơi đó có chiến tranh, lão tổ tông nói không sai.” Minh Thế Nhân thở dài nói.
Bốn huynh đệ Khổng Văn bay một vòng rồi quay về báo cáo: “Các chủ, xung quanh Thiên Khải Chi Trụ có khoảng ba mươi thi thể Ngân Giáp Vệ, năm thi thể Huyền Giáp Vệ, toàn bộ Mệnh Cách Chi Tâm của hung thú đều bị lấy đi.”
Minh Thế Nhân tò mò nói: “Nơi này là sa mạc, rất khó có thể xuất hiện thiên tài địa bảo. Bọn hắn tới đây làm gì?”
“Chỉ có người trong Thái Hư mới biết được. Mà như thế cũng tốt, bọn hắn đánh nhau càng hăng thì chúng ta càng có nhiều cơ hội.” Lục Ly thở dài một tiếng, trong lòng lại nghĩ tới Hắc Tháp ngày trước, cũng bởi vì mâu thuẫn nội bộ mà suy sụp đến như ngày hôm nay.
Lục Châu nói: “Hành động theo kế hoạch.”
“Vâng.”
Đám người kéo nhau đi vào trong Thiên Khải Chi Trụ. Có kinh nghiệm từ trước, vừa vào trong bọn hắn đã bắt đầu thử nghiệm đạt được tán đồng của Thiên Khải Chi Trụ.
Mộng tưởng thì đẹp nhưng hiện thực lại khó nhằn. Hầu hết mọi người đều bị bình chướng đẩy văng ra.
Chư Hồng Cộng nói: “Ta luôn cảm thấy Thiên Khải Chi Trụ ở Bình Đán không có tán đồng ta, nơi này mới thuộc về ta nè.”
Nói xong hắn đi thẳng vào trong bình chướng.
Oành!
Chư Hồng Cộng lập tức bị đánh văng ra ngoài, hung hăng va vào vách đá rồi trượt xuống mặt đất.
“Ui da!!!” Chư Hồng Cộng kêu thảm như heo bị chọc tiết, “Không có thiên lý mà, vì sao mọi người chỉ bị đẩy ra mà ta lại bị đánh đau như vậy?”
Minh Thế Nhân liếc mắt nhìn hắn: “Đệ đã được Bình Đán tán đồng rồi.”
“Nhưng sao đệ lại không có cảm giác gì cả?”
“Việc này phải hỏi chính đệ.”
“. . .”
Lục Châu đi tới bên tầng bình chướng, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào, thi triển lực lượng Thiên Tướng. Dòng điện hồ loẹt xoẹt trên bình chướng đột nhiên biến mất.
Lục Châu dễ dàng bước vào bên trong.
Tưởng Đông Thiện kinh ngạc nói: “Việc này… sao có thể?!”
Đám người khinh bỉ nhìn hắn, có thế cũng kinh ngạc!
Lục Châu quan sát hạt giống Thái Hư đang nảy mầm, thấy nó vẫn bình yên vô sự, mà thổ nhưỡng bên dưới vẫn đầy đủ không thiếu một phần. Hắn bèn cúi người lấy đi bốn phần thổ nhưỡng ném ra ngoài.
“Khổng Văn.”
Bốn huynh đệ Khổng Văn mừng rỡ vô cùng, lập tức khom người cung kính nói: “Đa tạ Các chủ!”
Tưởng Đông Thiện nuốt nước miếng hỏi: “Các ngươi đến đây là vì muốn lấy thổ nhưỡng Thái Hư?”
“Chứ không thì ngươi cho rằng vì cái gì?”
“. . .”
Lục Châu lại lấy thêm một phần thổ nhưỡng, để dành cho Triệu Hồng Phất. Sau đó hắn nhìn về phía đám người, thúc giục nói:
“Đừng chậm trễ thời gian, mau lấy được tán đồng của Thiên Khải Chi Trụ đi.”
Đám người gật đầu.
Tưởng Đông Thiện cau mày nói: “Còn muốn có được tán đồng?”
“Có vấn đề gì à?” Chư Hồng Cộng nhìn hắn.
“Không có… không có vấn đề.”
Tưởng Đông Thiện nhớ rõ Điện chủ đặc biệt căn dặn hắn quan sát Chư Hồng Cộng. Người này là nhân vật không đơn giản, tương lai tất sẽ có thành tựu, nên tìm cách thân mật với hắn một phen.
“Có thể được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, ngàn dặm tìm mới được một người, không thành Chí Tôn thì cũng thành Thánh, cho nên…”
Ông ——
Chiêu Nguyệt tiến vào bình chướng, sau đó mờ mịt nhìn quanh.
Tưởng Đông Thiện: “. . .”
Nhìn về phía tầng bình chướng, Tưởng Đông Thiện đột nhiên cảm thấy bình chướng này hẳn là giả, hoặc là nó quá tuỳ tiện, ai đi vào cũng nhận.
Chiêu Nguyệt còn chưa tin được mình thành công, nàng lại lùi ra ngoài, sau đó đi vào lần nữa.
Tưởng Đông Thiện theo bản năng đi tới, muốn chạm vào tầng bình chướng, lập tức một dòng điện mãnh liệt bắn ra truyền khắp toàn thân hắn. Sống lưng lạnh toát, hắn lập tức rụt trở về.
Các thành viên Ma Thiên Các đồng loạt cười chúc mừng Chiêu Nguyệt: “Chúc mừng ngũ tiên sinh.”
“Chúc mừng sư muội.”
“Chúc mừng sư tỷ!”
Trên mặt Chiêu Nguyệt hiện vẻ vui mừng, nàng không ngừng cảm tạ mọi người. Nàng giống với Chư Hồng Cộng, được tán đồng nhưng không gây ra động tĩnh lớn, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy năng lượng trong bình chướng đang vây lấy nàng.
Lục Châu khẽ gật đầu. Có lẽ vì đã kích hoạt không ít hạt giống nên năng lượng trong bình chướng phản ứng càng lúc càng nhỏ.
Lục Châu sử dụng thị lực thần thông để quan sát Chiêu Nguyệt, phát hiện trong đan điền khí hải của nàng toát ra một vòng quang mang như minh nguyệt, từng đạo khí tức Thái Hư trong hạt giống đang lan toả khắp cơ thể nàng, tiến vào kỳ kinh bát mạch.
“Hạt giống kích hoạt rồi.”
Lục Châu lại nhìn về phía các đồ đệ. Phàm là những đồ đệ đã được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, trong đan điền khí hải đều có quang mang hình minh nguyệt, chỉ là mỗi người có một màu sắc khác nhau.
Đây chính là một loại phẩm chất?
Lát sau, Chiêu Nguyệt đi ra khỏi bình chướng. Lục Châu cũng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh Thiên Khải Chi Trụ nhưng không thấy động tĩnh gì.
“Đi thôi.”
Lục Châu xoay người rời khỏi Thiên Khải Chi Trụ, đoàn người cấp tốc đi theo.
Ba ngày sau.
Chờ Triệu Hồng Phất thành công xây dựng phù văn thông đạo, đoàn người mới lên đường rời khỏi Đan Át.
Nửa tháng sau, bọn hắn đi tới một ốc đảo có nước mới dừng lại nghỉ ngơi.
Khổng Văn lấy địa đồ ra nói: “Chúng ta đã đến toàn bộ Thiên Khải Chi Trụ ở vùng bên ngoài, trong khu vực bên trong còn năm trụ, khu vực hạch tâm còn một trụ. Hiện tại chúng ta cách Chấp Từ gần nhất, muốn đến đó phải đi vòng qua Ngung Trung.”
“Lại vòng về Ngung Trung?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Đúng thế.”
“Chạy tới chạy lui mất quá nhiều thời gian. Mất bao lâu mới đi hết thập đại Thiên Khải Chi Trụ chứ?”
Việc này quá mệt mỏi, mà đoàn người lại không thể chia ra hành động vì quá nguy hiểm. Chưa kể Thiên Khải Chi Trụ nơi đó chưa chắc đã tán đồng ngươi, biện pháp tốt nhất vẫn là cùng nhau đi và lần lượt thử nghiệm.
Lúc này, Tưởng Đông Thiện đi tới nói: “Tiền bối, các vị không phải định càn quét hết cả mười Thiên Khải Chi Trụ đó chứ?”
“Chú ý cách dùng từ của ngươi.” Minh Thế Nhân trợn mắt nói.
Bình luận facebook