-
Chương 1756-1760
Chương 1756 Dũng khí
“Tứ tiên sinh đã được Ngung Trung tán đồng, hẳn là không được tiến vào những Thiên Khải Chi Trụ khác.” Lục Ly gật đầu nói.
“Các chủ, hay là người thử đi?” Phan Trọng hỏi dò.
Đám người lại nhìn về phía Lục Châu, chờ mong hắn thành công.
“Các chủ đã từng đi vào bình chướng ở Ngung Trung, điều đó có phải là người cũng được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng không?” Nhan Chân Lạc hỏi.
Tần Nại Hà lắc đầu đáp: “Không thể nào, Thiên Khải Chi Trụ trong một đoạn thời gian dài sẽ chỉ tán đồng một người. Nếu đã tán đồng tứ tiên sinh sẽ không tán đồng thêm người khác.”
“Vậy tại sao Các chủ lại đi vào được?”
“Có lẽ là người có thực lực quá cao vẫn có thể đi vào.” Tần Nại Hà nói.
Nghe vậy, đám người đều gật đầu. Lời này hợp lý đến mức chẳng ai buồn nghi vấn.
Lục Châu không nói gì, chậm rãi đi về phía trước. Khi hắn chuẩn bị chạm vào tầng bình chướng, Đoan Mộc Sinh đột nhiên tung người nhảy lên, đâm Bá Vương Thương vào bình chướng nói: “Ta còn muốn thử thêm một chút!”
Ầm! Đoan Mộc Sinh bị đẩy lùi. Lực lượng phản chấn mạnh tới mức khiến hắn phun ra một ngụm máu.
“Tam tiên sinh!”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong chạy tới nâng hắn dậy. Trên mặt Đoan Mộc Sinh vẫn lộ vẻ không phục.
“Ta không sao!”
Hắn đứng dậy, lau đi vết máu bên khoé miệng, “Ta không tin mình không vào được!”
“Tam sư đệ, đệ đã bị Thiên Khải Chi Trụ cự tuyệt, nếu cứ xông vào lực phản chấn sẽ càng thêm mạnh. Đừng thử nữa.” Vu Chính Hải khuyên nhủ.
Đoan Mộc Sinh không cam tâm. Mọi người đều lên tiếng khuyên can, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất tiếc nuối.
“Vẫn còn nhiều Thiên Khải Chi Trụ để thử nghiệm mà, không cần thiết phải hao tổn với trụ này.” Tần Nại Hà nói, “Tương truyền, mỗi Thiên Khải Chi Trụ đều chỉ tán đồng một loại phẩm chất.”
Tiểu Diên Nhi nghe vậy, tò mò nhìn về phía Minh Thế Nhân: “Vậy trên người tứ sư huynh có phẩm chất gì mà được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thế nhỉ?”
Đám người nhìn sang Minh Thế Nhân.
Lục Châu cũng âm thầm nghĩ, nếu phải tìm ra phẩm chất đặc biệt của Minh Thế Nhân thì chỉ có thể là “sợ chết” và “giảo hoạt”, nhưng cái loại phẩm chất này mà cũng được tán đồng thì đúng là kỳ quái.
Minh Thế Nhân: “. . .”
Cảm giác có người đang khinh bỉ ta?
Khi mọi người còn đang nghi hoặc thì tầng lam sắc bình chướng đột nhiên mở rộng thêm ba phần, lực lượng rõ ràng cũng được tăng cường gấp mấy lần.
“Nó mạnh lên rồi.”
Lục Châu lập tức nói: “Lui ra sau!”
Đám người đồng loạt lui về hành lang. Lúc này mà chạm vào bình chướng thì hậu quả sẽ rất khó lường.
Lục Châu nhấc tay thử chạm vào bình chướng, một cỗ lực lượng bành trướng chấn động đẩy Lục Châu bay ngược ra sau!
Lực lượng bạo tạc chấn động đến mức cánh tay hắn run lên. Lục Châu phải sử dụng Lực lượng Thiên Tướng mới có thể ổn định lại.
“Thật mạnh!” Tần Nại Hà kinh ngạc nói.
“Mọi người đừng thử nghiệm nữa.” Vu Chính Hải lắc đầu.
“Như vậy ai mà dám thử? Chẳng khác nào là tìm đường chết.” Minh Thế Nhân tặc lưỡi, “Vậy là chúng ta thất bại rồi?”
Ngay cả Các chủ cũng không được tán đồng. Thiên Khải Chi Trụ này quá quỷ dị.
Đúng lúc này, một thanh âm từ tang thụ trên Hoàn Hình hồ truyền đến ——
“Muốn được nó tán đồng thì phải có đủ dũng khí. Bình chướng trong Thiên Khải Chi Trụ ở Kê Minh một khi sáng lên thì đồng nghĩa với việc nó cho phép các ngươi tiếp nhận vòng khảo hạch tiếp theo. Kẻ thất bại sẽ nhận lấy cái chết.”
Lục Châu hồi âm hỏi: “Dũng khí?”
“Nhắc nhở các ngươi một lần, khảo hạch thất bại sẽ bị Thiên Khải Chi Trụ trấn áp, vĩnh viễn không thể thoát ra, đây mới thật sự là tử vong. Được rồi, trong số các ngươi ai có đủ dũng khí thì có thể tiến lên.”
Lục Ly nói: “Nếu nói về dũng khí, đại tiên sinh, nhị tiên sinh, ngũ tiên sinh và lục tiên sinh đều có thể thử một lần. Theo ta, bốn vị tiên sinh đều không thiếu dũng khí.”
Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung: “. . .”
Hai người quay đầu liếc nhìn Lục Ly. Ai mượn ngươi tài lanh hở?!
“Lão bát…”
Còn chưa nói xong, Chư Hồng Cộng đã liên tục xua tay nói: “Đệ thì thôi đi. Tuy đệ rất có dũng khí nhưng mà không cần phải dùng loại phương pháp này để chứng minh bản thân làm gì.”
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám tiến lên một bước.
Lục Châu truyền âm hỏi: “Đế Nữ Tang, như thế nào mới gọi là dũng khí?”
“Ngươi cầu xin ta đi, ta sẽ trả lời. Mấy lời ban nãy đã là vượt quá nguyên tắc của ta rồi.” Đế Nữ Tang lại đào hố.
“Người này lầy thiệt đó.” Tiểu Diên Nhi bĩu môi nói.
“Hả?”
Đế Nữ Tang đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười rung động lòng người.
“Tiểu nha đầu, ngươi là nhân loại đầu tiên gọi ta là “người”. Vì lời này của ngươi, ta có thể giải thích cho các ngươi biết cái gì gọi là dũng khí.”
Giọng nàng dần trầm xuống, “Theo ta nghĩ, trong lòng không sợ hãi, trong tim có mục tiêu, đó chính là dũng khí.”
Tiểu Diên Nhi lắc đầu nói: “Không hiểu lắm. Ta không sợ hãi, vậy ta cũng có dũng khí còn gì?”
“Còn chưa đủ.”
Đế Nữ Tang lại cười đáp, “Ví dụ như bây giờ, trong số các ngươi không có một ai dám tìm đường chết, chính là không có dũng khí… Mặc kệ là ai, chỉ cần chạm vào bình chướng thì đều thập tử vô sinh. Các ngươi dám sao?”
“Ta dám!!!”
Đoan Mộc Sinh đột nhiên cầm Bá Vương Thương phóng tới.
“Tam tiên sinh!” Đám người vội vàng kinh hô, đáng tiếc đã muộn.
Lục Châu cấp tốc sử dụng Thời Chi Sa Lậu, nhưng lại phát hiện hạt cát màu xanh lam đã rơi xuống hết, còn chưa hồi phục năng lực.
Oanh!
Một âm thanh như kinh lôi vang lên, Đoan Mộc Sinh bị đánh bay đâm sầm vào vách đá.
Thân thể hắn tuột xuống mặt đất, không còn khí tức!
“Tam sư huynh!”
“Tam sư đệ!”
Đám người hoảng hốt.
Từ Hoàn Hình hồ lại truyền đến một giọng nói tiếc hận: “Đáng tiếc, thất bại rồi.”
Vu Chính Hải cắn răng nói: “Yêu nữ! Ngươi dám trêu chọc chúng ta, ta giết ngươi!!”
Vù!
Vu Chính Hải vung tay công kích, Lục Châu lập tức chộp lấy cánh tay hắn. “Không được lỗ mãng.”
Đế Nữ Tang tiếp tục cười nói: “Ta có lòng tốt nói cho các ngươi biết phương pháp, bây giờ các ngươi lại muốn trách ta?”
“Làm sao biết phương pháp đó là thật hay giả?” Tiểu Diên Nhi hồi đáp.
“Hừm… nửa thật nửa giả đó.” Đế Nữ Tang nói.
“. . .”
Đám người tức giận đến mức nộ hoả công tâm. Như vậy có khác gì là lừa gạt đâu?!
Lục Châu bình tĩnh nói: “Ngươi thật sự cho rằng lão phu không giết được ngươi?”
“Ta vốn chính là người chết mà!”
“Trong mắt lão phu, ngươi có thể nói chuyện, có ý thức của mình, chính là đang sống. Ngươi hại chết đồ nhi của lão phu, lão phu sẽ khiến ngươi phải nằm im dưới đất, không được nói chuyện, không thể di động, mất sạch ý thức.” Lục Châu gằn từng chữ.
“Nha…”
Đế Nữ Tang đáp, “Nhưng mà ta đâu có lừa các ngươi. Phương pháp đó là thật, chỉ có thể trách dũng khí của hắn chưa đủ, không được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.”
“Còn xảo biện!” Vu Chính Hải trầm giọng quát.
Ông —— ——
Đúng lúc này, một âm thanh chấn động vang lên. Đám người lập tức quay đầu nhìn sang.
Chương 1757 Hạn mức cao nhất của Mệnh Cung
Cảm ơn kim chủ clrscrduc đã donate cho truyện ạ ^^! ❤
Tầng bình chướng quỷ dị đột nhiên xạ kích ra một đoàn lam sắc năng lượng, bao phủ lấy toàn thân Đoan Mộc Sinh, mang hắn bay vào trong bình chướng!
Máu tươi trên người Đoan Mộc Sinh cấp tốc biến mất, nguồn năng lượng to lớn hội tụ vào trong đan điền khí hải hắn.
“. . .”
“Vậy… vậy mà cũng được?” Minh Thế Nhân kinh ngạc nói.
Chư Hồng Cộng trợn tròn mắt: “Sớm, sớm biết như thế… ta cũng tự tìm đường chết!”
Ông —— ——
Năng lượng không ngừng ba động.
“Hạt giống Thái Hư.”
Đám người ngẩng đầu nhìn về phía Đoan Mộc Sinh.
Lục Ngô có thính lực nhạy bén, tỏ vẻ xem thường nhìn sang chỗ khác, khẽ lẩm bẩm: “Có gì mà ngạc nhiên.”
Đối với người đã biết chân tướng, điều này đúng là không có gì phải kinh ngạc.
Nhưng trừ các đồ đệ ra, người trong Ma Thiên Các đều không biết được thập đại đệ tử đều có hạt giống Thái Hư. Lúc trước khi Đoan Mộc Sinh bị Lục Ngô mang đi, người biết hắn có hạt giống cũng chỉ có mấy người Lam Hi Hoà và Ninh Vạn Khoảnh.
Lúc này, tử long trên hai tay Đoan Mộc Sinh đột nhiên bay ra, lượn vòng quanh người hắn.
Khí tức Thái Hư nồng đậm bức lực lượng suy bại ra, ngoài ra còn có một đoàn bạch khí cũng không ngừng xoay tròn. Tổng cộng ba loại năng lượng từ từ giao hoà với nhau.
Đoan Mộc Sinh đột nhiên mở to mắt, hít sâu một hơi rồi nhìn quanh bốn phía. Thấy ánh mắt ân cần lo lắng của mọi người, Đoan Mộc Sinh kinh ngạc hỏi:
“Ta… ta bị làm sao à?”
Lục Châu cau mày nói: “Ngươi đúng là to gan! Ngươi coi việc tự tìm đường chết là dũng khí sao?”
“Đồ nhi…” Đầu óc Đoan Mộc Sinh trống rỗng.
Lục Châu khiển trách: “Nếu phải dùng tử vong để đổi lấy cái gọi là tán đồng của Thiên Khải Chi Trụ, vậy lão phu thà rằng không cần!”
Đoan Mộc Sinh lắp bắp nói: “Đồ nhi biết sai… Đồ nhi, đồ nhi trong lúc nóng đầu đã không khống chế được bản thân…”
Trên không trung đột nhiên xuất hiện một bóng người, người đó cúi đầu quan sát tầng lam sắc bình chướng và Đoan Mộc Sinh đang trôi nổi bên trong.
Đám người ngẩng đầu. Thấy bóng người kia, ai nấy đều căng thẳng như lâm đại địch.
Lục Châu nói: “Đế Nữ Tang?”
Trong mắt Đế Nữ Tang hiện lên vẻ kinh ngạc: “Vậy mà lại được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng… còn có hạt giống Thái Hư nữa chứ.”
“Ngươi có nghi vấn gì?” Lục Châu cau mày. Hắn không thể không đề phòng Đế Nữ Tang sinh lòng mơ ước hạt giống Thái Hư. Đó chắc chắn sẽ là một trận huyết chiến.
“Ta chỉ là tò mò không hiểu vì sao hạt giống Thái Hư lại xuất hiện trên người hắn. Trông hắn vừa ngây ngốc vừa ngu ngơ, chỉ là có chút dũng khí.” Đế Nữ Tang không thể lý giải nổi.
Hài tử nhà mình bị người khác chê bai, vừa nghe đã thấy khó chịu.
Lục Châu trầm giọng nói: “Việc này thì có liên quan gì đến ngươi?”
Đế Nữ Tang lắc đầu: “Đúng là không có.”
“Vậy ngươi xuất hiện ở đây làm gì?”
“Hơn ba trăm năm trước, có một kẻ vô cùng hèn mọn đã thi triển Ẩn Nặc Thuật cực mạnh, lén lút tiến vào Thiên Khải Chi Trụ và trộm đi hạt giống Thái Hư. Ta muốn nhìn xem hắn có phải là người đó hay không.” Đế Nữ Tang nói.
“. . .”
Lục Châu nhíu mày. Ngươi đang mắng lão phu?
Sau đó Đế Nữ Tang lắc đầu nói: “Không giống… không hề giống.”
Lục Châu hỏi: “Ngươi có nhìn thấy kẻ đã ăn cắp hạt giống Thái Hư không?”
“Chỉ nhìn có một lần. Lúc đó ta đang ngồi trên tang thụ xem náo nhiệt, có một đám nhân loại nhàm chán nào đó đánh nhau với người trong Thái Hư, suýt nữa huỷ luôn tang thụ của ta. Phương pháp ẩn nấp của kẻ đó quá lợi hại, trước đây ta chưa từng gặp phải. Dường như hắn biết rõ nhân loại không thể đến gần Hoàn Hình hồ nên đi vòng qua. Hắn có mái tóc trắng xoá, ăn mặc lôi thôi lếch thếch.”
Chư Hồng Cộng ngẩng đầu nói:
“Dù sao thì người trộm đi hạt giống Thái Hư cũng không phải tam sư huynh nhà ta. Loại người trộm cướp này Ma Thiên Các khinh thường làm bạn, càng sẽ không làm ra hành vi xấu hổ như vậy. Ta khinh ——”
Lục Châu: ?
Đế Nữ Tang nói: “Hạt giống Thái Hư rơi vào tay các ngươi có lẽ chính là do số mệnh sắp đặt.”
Nàng nhìn ba loại lực lượng không ngừng giao thoa rồi hội tụ vào đan điền khí hải của Đoan Mộc Sinh, không bao lâu sau, trên thân hắn đã toát ra khí tức Thái Hư nồng đậm.
Đoan Mộc Sinh hạ xuống đất, thương thế trên người đã khỏi hẳn.
Lục Châu không chú ý tới Đoan Mộc Sinh mà tiếp tục hỏi: “Trước kia ngươi thấy hạt giống Thái Hư bị đánh cắp, vì sao không ngăn cản?”
“Sao phải ngăn cản?” Đế Nữ Tang hỏi lại.
Lời này của nàng khiến Lục Châu ngoài ý muốn. “Có được hạt giống Thái Hư tất thành Chí Tôn. Ngươi không muốn có nó sao?”
“Ta?”
Đế Nữ Tang buông thõng hai tay, váy dài rủ xuống, biểu tình trên mặt có vẻ chán nản. “Ta đã không còn khả năng giống như một nhân loại bình thường.”
Nói xong nàng bồi thêm một câu, “Đừng hỏi lại việc này, ta sẽ tức giận.”
“. . .”
Hiển nhiên việc này đã chạm đến bí mật trong lòng nàng.
Đoan Mộc Sinh cảm giác biến hoá trong cơ thể, bàn tay vồ một cái, Bá Vương Thương bay vào trong tay.
“Tam sư huynh, cảm giác thế nào?” Chư Hồng Cộng hâm mộ hỏi.
“Cũng được. Ta cảm thấy mình mạnh hơn một chút, nhưng không nhiều.” Đoan Mộc Sinh huy động Bá Vương Thương nói.
Đế Nữ Tang lắc đầu: “Được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, Mệnh Cung sẽ mở rộng ra tới hạn mức lớn nhất.”
Mệnh Cung? Nhưng mà Đoan Mộc Sinh hắn làm gì có Mệnh Cung, hắn đã trảm kim liên từ lâu rồi.
Hiện tại người có thể chứng thực điều này chỉ có Minh Thế Nhân. Đám người đưa mắt nhìn về phía lão tứ.
Có Đế Nữ Tang ở đây, Minh Thế Nhân không tiện bày ra Mệnh Cung cho mọi người xem, chỉ có thể gật đầu xác nhận.
“Lời đồn quả không sai, người có được hạt giống Thái Hư tất thành Chí Tôn, thì ra là như thế này.” Lục Ly tặc lưỡi nói.
Bình thường một người có thể khai được bao nhiêu Mệnh Cách là tuỳ vào thiên phú của hắn. Mệnh Cung càng lớn thì càng tiếp nhận được nhiều Mệnh Cách Chi Tâm, nếu Mệnh Cung ngừng mở rộng nghĩa là người đó đã đạt tới hạn mức cao nhất có thể.
Nhưng người có được hạt giống Thái Hư thì Mệnh Cung lại có diện tích lớn nhất, đủ để chứa toàn bộ ba mươi sáu Mệnh Cách Chi Tâm, tấn thăng Chí Tôn.
Chương 1758 Trời sập có lão phu gánh
“Chúc mừng tam tiên sinh!” Đám người lập tức tiến lên chúc mừng.
Đoan Mộc Sinh cuồng hỉ không thôi, tuy rằng hắn đã không còn kim liên nhưng thiên phú chính là nhược điểm từ xưa đến nay của hắn. Hiện tại thiên phú đã được hạt giống Thái Hư lấp đầy, Thiên Khải Chi Trụ tán đồng kích phát toàn bộ tiềm lực của hạt giống, nỗ lực của hắn sẽ không còn là uổng phí nữa.
Lục Châu hài lòng gật đầu rồi đi về phía bình chướng.
Đám người chấn kinh lui về sau. Đế Nữ Tang cau mày nói: “Ngươi không cần mạng nữa rồi?”
Lực lượng Thiên Tướng bám vào tay, khi chạm vào tầng bình chướng, Lục Châu nghe được một tiếng “xẹt” như có dòng điện nào đó chạy qua.
Sau đó hắn nhẹ nhõm bước vào trong bình chướng.
“Các chủ?!”
“Sư phụ…”
Lục Châu tiến vào bình chướng là để nghiệm chứng tác dụng của lực lượng Thiên Tướng, quả nhiên nơi này cũng giống như Ngung Trung. Nói cách khác, lực lượng Thiên Tướng có thể phá được bình chướng bên trong Thiên Khải Chi Trụ.
Đế Nữ Tang: “? ? ?”
Lục Châu đến gần mầm hạt giống, cúi người quan sát rồi vươn tay về phía thổ nhưỡng Thái Hư.
Ầm!
Hư ảnh Đế Nữ Tang loé lên, nàng muốn xông phá vào bình chướng nhưng lại bị nó đánh bay không chút lưu tình, va vào vách đá.
Cảnh tượng này khiến mọi người cực kỳ hoảng sợ. Cho dù là Đế Nữ Tang cũng không được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.
Lục Châu không để ý tới nàng mà lấy ra một khối thổ nhưỡng, nó lập tức hoá thành Lam Thuỷ Tinh.
Hắn thản nhiên nói: “Chu Kỷ Phong, ngươi gia nhập Ma Thiên Các sớm nhất, chịu nhiều khổ cực, trung thành một mực, hôm nay bản toạ ban thưởng Lam Thuỷ Tinh cho ngươi.”
Lục Châu ném Lam Thuỷ Tinh ra ngoài.
Chu Kỷ Phong nghe vậy, khoé mắt đỏ ửng, sống mũi cay cay. Hắn vội vàng quỳ xuống đất nói: “Được Các chủ ưu ái, thuộc hạ nhất định tận tâm tận lực đến chết mới thôi!”
Vù!
Lam Thuỷ Tinh vừa bay ra khỏi bình chướng, thân ảnh Đế Nữ Tang loé lên ngăn ở phía trước, nàng chộp lấy Lam Thuỷ Tinh nói: “Không thể động vào.”
Đám người cảnh giác nhìn Đế Nữ Tang. Lục Châu cũng nhíu mày, trầm giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta nói là, các ngươi không thể động vào thổ nhưỡng.”
“Vì sao?”
“Thổ nhưỡng thiếu hụt thì Thiên Khải Chi Trụ sẽ sụp đổ!” Đế Nữ Tang nói.
“Sập thì thế nào?”
“Ngươi…”
Đế Nữ Tang vốn có chút tức giận, nhưng rất nhanh đã áp chế lại. “Dù sao cũng không ai được phép mang thổ nhưỡng đi.”
Lục Châu đứng thẳng người dậy nói: “Lão phu hết lần này đến lần khác nể mặt ngươi…”
“Hả?” Đế Nữ Tang đột nhiên cảm thấy khí tức trên người Lục Châu biến hoá.
Bàn tay Lục Châu co lại, tấm thẻ Lôi Cương vỡ vụn. “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”
Chưởng ấn xông ra khỏi khu vực bình chướng, lôi tự phù ấn lấp lánh đánh về phía Đế Nữ Tang. Đế Nữ Tang giật mình tránh đi, nào ngờ chưởng ấn tự thay đổi phương vị, tiếp tục ập thẳng vào người nàng, trong hư không có một đạo tử lôi giáng xuống.
Oành!
Đế Nữ Tang ngửa mặt bay ngược ra sau.
Đám người lên tiếng kinh hô. Đây chính là cao thủ xếp hạng ba trong thập đại thần thi, lại bị Các chủ đánh lui chỉ bằng một chiêu.
“Ngạo mạn là một trong những nhược điểm của nhân loại, cho dù hắn là kẻ cao cao tại thượng hay là con sâu cái kiến ở sát mặt đất. Phàm nhân ngạo mạn còn có thể bỏ qua, nhưng thần ngạo mạn thì sẽ gieo tai hoạ khắp thế gian.” Lục Châu nhàn nhạt nói.
Đế Nữ Tang miễn cưỡng dồn lực mới có thể ổn định được thân hình. Gương mặt xinh đẹp tái nhợt, trong mắt toát ra vẻ kinh hãi.
“Vì sao?” Đế Nữ Tang nhìn xuống hai bàn tay mình. Vì sao nàng lại không thể tránh khỏi chiêu vừa rồi? Vì sao nàng lại bị một chân nhân chèn ép?
Lục Châu vươn tay ra. “Lão phu không thích lặp lại lần thứ hai. Giao Lam Thuỷ Tinh ra đây.”
Biểu tình trên mặt Đế Nữ Tang vừa nghiêm túc vừa khó hiểu, đôi mắt thanh tịnh như nước hồ đã biến thành hoang mang nghi hoặc.
“Ngươi là người trong Thái Hư?”
“Hửm?”
Bàn tay đang vươn ra của Lục Châu lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, đánh về phía trước. Lại là một tấm thẻ Lôi Cương.
Thân ảnh Đế Nữ Tang hoá thành hư ảnh đầy trời, chưởng ấn dừng lại, lơ lửng trên không trung.
Lát sau, khi hư ảnh hợp lại thành một, Lôi Cương chưởng ấn lại tiếp tục đánh về phía nàng. Oành!
Đế Nữ Tang lại bay ra ngoài, bộ dạng vô cùng chật vật.
Bạch Hạc bay tới tiếp lấy nàng, toàn thân nó rung động mấy cái mới có thể ổn định lại.
Đế Nữ Tang không nghĩ nhiều nữa, nàng vội vàng ném Lam Thuỷ Tinh ra: “Cho ngươi!”
Lam Thuỷ Tinh bay trở vào tay Lục Châu. Lục Châu hài lòng gật đầu nói:
“Tuy ngươi là nữ nhi của Xích Đế nhưng không có nghĩa là ngươi có thể áp đảo được lão phu. Có rất nhiều chuyện ngươi không cần quản, chỉ cần lo cho mình là được.”
Đế Nữ Tang tức nghẹn đầy lồng ngực nhưng lại không thể phát tiết. “Trời sẽ sập, vô số sinh linh sẽ đồ thán, hậu quả này…”
“Trời sập có lão phu gánh.”
“. . .”
Đế Nữ Tang sửng sốt. Nàng trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Ngươi gánh nổi sao? Vô số tiên hiền đều đã chết. Xích Tùng Tử chết rồi, Ma Thần chết rồi, ta cũng chết rồi…”
“Lịch sử vốn là như thế, người này ngã xuống người khác tiến lên, sẽ không bao giờ dừng lại, cho dù có phải giẫm lên vết xe đổ.”
Lời này khiến thân thể Đế Nữ Tang khẽ run. Trong đầu của nàng tái hiện lên một vài hình ảnh.
Đế Nữ Tang im lặng. Rốt cuộc nàng thở dài một tiếng rồi đáp: “Có lẽ ngươi nói đúng, nếu có thể khôi phục lại phồn hoa như ngày xưa… thì trời sập xuống cũng có làm sao? Tang thụ không còn cũng có làm sao?”
Váy dài rủ xuống, nàng ngồi lên lưng Bạch Hạc rời khỏi Thiên Khải Chi Trụ.
Bay trở về Hoàn Hình hồ, nàng tiến vào bên trong tang thụ rồi biến mất. Một cơn gió nhẹ thổi tới, tang thụ nở hoa như tinh tú đầy trời.
Hoàn Hình hồ hoá thành băng sơn, một tầng băng chướng bao phủ khắp hồ và tang thụ, băng chướng có dạng hình nón, mũi nhọn như mũi khoan hướng lên trời cao. Đế Nữ Tang đứng trong băng chướng, ngửa mặt nhìn lên thiên không.
. . .
Lục Châu lại đưa Lam Thuỷ Tinh cho Chu Kỷ Phong.
Chu Kỷ Phong vui mừng quá đỗi, kích động ôm Lam Thuỷ Tinh vào trong ngực rồi đứng sang một bên.
Lục Châu tiếp tục nói: “Phan Trọng, ngươi cũng là người vào Ma Thiên Các từ rất sớm, vất vả cực nhọc lại trung thành một lòng, bản toạ trọng thưởng cho ngươi.”
Chương 1759 Trời sập không liên quan gì lão phu
Bàn tay Lục Châu hoá thành trảo ấn, vốc lấy một nắm thổ nhưỡng ném ra bên ngoài.
Phan Trọng kích động quỳ xuống nói: “Thuộc hạ nào có tài đức gì, bốn vị trưởng lão và các vị hộ pháp, tả hữu sứ đều có tư cách hơn thuộc hạ…”
“Cầm đi.” Lục Châu nói.
Phan Trọng đành tiếp nhận Lam Thuỷ Tinh, trong lòng kích động không thôi.
Lục Châu lại lấy ra bốn phần thổ nhưỡng. “Bốn vị trưởng lão, khi Ma Thiên Các cần các ngươi nhất, các ngươi chưa bao giờ từ nan. Nhận lấy!”
Bốn viên Lam Thuỷ Tinh bay về phía các vị trưởng lão.
“Đa tạ Các chủ!”
“Đa tạ huynh trưởng!”
Bốn người không vòng vèo khách sáo, sung sướng tiếp lấy Lam Thuỷ Tinh, trên mặt rõ ràng đã hưng phấp đến không thể kềm chế.
Soạt ——
Một khối cự thạch rơi xuống nện vào bình chướng. Ầm!
Đám người ngẩng đầu, lo lắng nhìn lên không trung. Thiên Khải Chi Trụ sẽ thật sự sụp đổ sao? Nếu đúng là vậy, người xui xẻo dính chưởng sẽ là bọn hắn.
Bên ngoài Thiên Khải Chi Trụ, Lục Ngô nghe được động tĩnh bèn ngẩng đầu nhìn lên, sau đó nhìn về phía Hoàn Hình hồ. Bên hồ lúc này đã hoá thành một mũi băng truỳ khổng lồ chĩa thẳng vào bầu trời.
Lục Ngô lầm bầm nói: “Nhát như chuột.”
Hành động này của Đế Nữ Tang rõ ràng là muốn đề phòng khi trời sập, dùng mũi nhọn của băng truỳ để bảo vệ Hoàn Hình hồ.
Bên trong Thiên Khải Chi Trụ.
Bốn vị trưởng lão chần chờ nhìn Lam Thuỷ Tinh trong tay, do dự không biết có nên nhận không.
Nếu vì thế mà Thiên Khải Chi Trụ sập xuống khiến sinh linh đồ thán, vậy bọn hắn sẽ là tội nhân thiên cổ. Không ai muốn gánh lấy tiếng xấu muôn đời này.
“Các chủ, hay là… trả Lam Thuỷ Tinh về chỗ cũ đi?” Hoa Vô Đạo chột dạ nói.
Tả Ngọc Thư cũng nói: “Huynh trưởng, bốn lão già chúng ta không chịu nổi Lam Thuỷ Tinh đâu.”
Lục Châu vốn vẫn đang quan sát động tĩnh phía trên đỉnh Thiên Khải Chi Trụ. Các loại thần thông Thiên thư đều sử dụng hết, chú ý nhất cử nhất động từ phía trên truyền xuống.
Hắn vung tay áo nói: “Cầm đi. Trời sập hay không sập thì cũng chẳng liên quan gì lão phu. Không cần lo lắng.”
“? ? ?”
Vừa rồi ai nói ‘trời sập có lão phu gánh’?
Lục Châu bỗng chú ý thấy hạt mầm Thái Hư có vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo. Đoan Mộc Sinh đi tới quan sát, gãi đầu nói:
“Không phải là nó sắp chết đó chứ?”
Lục Châu gật đầu: “Thực vật mất đi thổ nhưỡng đúng là sẽ chết.”
“Việc này…”
Đám người nghe vậy lập tức nghị luận một trận. Nhan Chân Lạc đề nghị:
“Các chủ, hay là chúng ta dừng lại đi, đừng lấy thêm thổ nhưỡng của nó nữa. Ta luôn cho rằng hạt giống Thái Hư là lễ vật mà thiên địa ban tặng cho nhân loại, không nên để nó chết đi.”
Lục Châu cũng gật đầu đứng lên.
Lúc này thổ nhưỡng đang từ từ khôi phục, nếu còn lấy tiếp thì hạt giống sẽ chết thật, đến lúc đó Thiên Khải Chi Trụ sập thì ai cũng chạy không thoát.
“Thôi vậy.” Lục Châu xoay người nói, “Những ai chưa có Lam Thuỷ Tinh thì chờ đến Thiên Khải Chi Trụ tiếp theo đi.”
Đám người vui vẻ vô cùng. Điều này có nghĩa là mỗi người đều sẽ được phân phối Lam Thuỷ Tinh nha! Lòng dạ Các chủ quả là bao la khiến người người tin phục.
Độ trung thành của mọi người ồ ạt dâng lên. Ngay cả người mới gia nhập như Khổng Văn cũng đã tăng đến 80%.
Lục Châu từ rất lâu rồi đã chẳng còn chú ý tới thông số này. Nhân tâm khó dò, nếu một chút chập chùng cũng không có thì đó không còn là người mà là cơ khí.
Lục Châu rời khỏi bình chướng đi ra ngoài Thiên Khải Chi Trụ. Đám người lục tục theo sau.
Lúc này, Nguyên Lang đi tới bên cạnh Đoan Mộc Sinh, thấp giọng nói: “Tam tiên sinh, không ngờ trên người ngài cũng có hạt giống Thái Hư, thật là đáng mừng!”
Đoan Mộc Sinh đáp: “Không đáng nhắc tới.”
Nguyên Lang là người Tần Nhân Việt tín nhiệm nhất, nhận trách nhiệm móc nối quan hệ giữa Ma Thiên Các và Tần gia. Nay Ma Thiên Các xuất hiện thêm một vị Chí Tôn tương lai, hắn đương nhiên kinh hỉ vô cùng.
“Tiểu đệ Nguyên Lang, là một trong bốn mươi chín kiếm khách, sau này mong tam tiên sinh chỉ giáo nhiều hơn.”
“Không dám.”
Chuyện các đồ đệ có hạt giống Thái Hư là bí mật, đám đệ tử đều không dám tiết lộ. Nay đã có hai người lộ ra, nhưng cũng may bọn hắn đều đang trong bí ẩn chi địa nên dù có người ngấp nghé hạt giống Thái Hư cũng khó mà tìm được.
Ra đến bên ngoài, Lục Ngô đứng lên hỏi: “Xong rồi?”
Lục Châu gật đầu, liếc mắt nhìn về phía Hoàn Hình hồ rồi buông một câu: “Ngây thơ.”
Hắn nhảy lên lưng Bạch Trạch, những người khác cũng nhìn về phía Hoàn Hình hồ một lúc mới theo sau Lục Châu, rời khỏi Kê Minh.
Kê Minh lại khôi phục yên tĩnh như xưa.
Trên đỉnh băng chướng, Đế Nữ Tang ngẩng đầu nhìn theo bóng Lục Châu rời đi, không nói một lời.
Nàng cứ thế đứng đó suốt một tháng liền.
Vào một buổi sáng nọ, Đế Nữ Tang rốt cuộc nhìn thấy một hư ảnh mặc hắc sắc trường bào từ xa bay tới.
Hư ảnh kia nhìn vết tích chiến đấu bên ngoài rồi tiến vào trong Thiên Khải Chi Trụ, cuối cùng bay về phía Hoàn Hình hồ. Nhìn Đế Nữ Tang cao cao tại thượng, hư ảnh khom người nói:
“Tham kiến đế nữ các hạ.”
Đế Nữ Tang liếc nhìn hắn, bình thản nói: “Lại là một nhân loại.”
“Ta đến từ Thái Hư, ta đang điều tra một sự việc.” Hư ảnh kia nói.
“Việc gì?”
“Người giết chết đại tế tự Quán Hung đi đâu rồi?” Hư ảnh hỏi.
“Không biết.” Đế Nữ Tang đáp.
“Chuyện này rất quan trọng, xin đế nữ các hạ giúp đỡ một chút.”
Nàng liếc mắt nhìn hắn. “Thái Hư các ngươi chẳng phải thần thông quảng đại lắm sao? Tự mình giải quyết đi.”
“Đế nữ các hạ…”
“Cút.”
Một tiếng như sấm sét đánh lui hắn. Hư ảnh loé lên rồi biến mất.
. . .
Cùng lúc đó.
Trong một toà di tích bỏ hoang.
“Một tháng qua thực lực của mọi người đã tăng lên không ít. Các chủ, thuộc hạ đã xem địa đồ, khu vực gần đây nhất chính là Bình Đán, dựa theo tốc độ trước mắt thì ba tháng nữa sẽ đến nơi.” Khổng Văn nói.
Lục Châu lẩm bẩm: “Ba tháng… vậy tiếp tục đi thôi.”
Khi còn ở kim liên, không ai ngờ được bí ẩn chi địa có thể rộng lớn đến vậy. Mỗi ngày đều đi không ngừng nghỉ, tất cả mọi người đều đã tôi luyện được tinh thần thép, sẵn sàng đối mặt với đủ mọi hoàn cảnh ác liệt.
Chương 1760 Ba ngàn ngân giáp vệ
Thu hoạch Mệnh Cách Chi Tâm phong phú khiến thực lực đoàn người Ma Thiên Các không ngừng tăng tiến, kết hợp với Trấn Thọ Thung, tu vi ai nấy đều đề thăng như cá gặp nước.
Ba tháng sau.
Trong đại điện, Khương Văn Hư đi qua đi lại.
Một tên thị vệ mặc ngân giáp đi vào bẩm báo: “Chủ nhân, Khương Đông Sơn đến bí ẩn chi địa, trước mắt vẫn chưa rõ hắn muốn làm gì.”
“Bí ẩn chi địa?” Khương Văn Hư nhíu mày. “Hắn đã tra xong chuyện ở kim liên giới chưa?”
“Hắn nói người này đã đến bí ẩn chi địa.”
Khương Văn Hư gật đầu: “Hiện tượng mất cân bằng không ngừng tăng lên, đám người nắm giữ hạt giống Thái Hư sẽ phải lộ diện thôi. Ta cho hắn thời gian một trăm năm, nhất định phải mang đầu kẻ đó về gặp ta.”
“Vâng.”
Ngân giáp thị vệ rời khỏi đại điện.
Lát sau, một tên thuộc hạ khác đi tới khom người nói: “Chủ nhân, Thánh Điện muốn gặp ngài.”
“Đã biết.”
Một khắc sau đó, Khương Văn Hư xuất hiện bên ngoài Thánh Điện.
Hắn nhìn vào Cán Cân Công Chính bên trong đại điện, phát hiện cán cân đang bị lệch rất nghiêm trọng, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
“Không biết Điện chủ gọi ta đến là có gì phân phó?”
“Thiên Khải Chi Trụ có dị động, nghe nói Ngân Giáp Vệ của ngươi rất có thực lực, có thể cho bản toạ mượn dùng một lát không?” Trong điện truyền ra thanh âm.
Khương Văn Hư không có đồng ý ngay mà lấp lửng nói: “Những việc này không phải nên để u Dương tiên sinh làm sao?”
“Hắn đang bận làm việc khác, không thể phân thân.”
“Nếu Điện chủ cần, Ngân Giáp Vệ lúc nào cũng sẵn sàng chờ lệnh.” Khoé môi Khương Văn Hư xẹt qua một nụ cười.
“Vậy thì phái bọn hắn tới bảo vệ thập đại Thiên Khải Chi Trụ đi.”
“Vâng.” Khương Văn Hư gật đầu rồi hỏi thêm, “Điện chủ, vì sao không sử dụng thánh thú? Tu hành giả có tu vi cao nhất cửu liên là Trần Phu, chỉ cần hai con thánh thú là đủ để san bằng thiên hạ.”
Trong đại điện yên tĩnh một lúc.
“Khương đạo thánh.”
“Vâng?”
“Ngươi dùng phân thân thuật trấn áp kim liên giới suốt ba trăm năm. Kết quả như thế nào?” Giọng nói kia ôn hoà hỏi.
Nghe vậy, Khương Văn Hư chấn kinh, khom người nói: “Điện chủ…”
“Không cần hoảng, ta không có ý trách tội ngươi.”
Một hư ảnh tối tăm mờ mịt xuất hiện trên không trung cách Khương Văn Hư ba mét, hư ảnh như thuỷ lãng, lông mày dài rủ xuống ở hai bên má, đôi mắt sáng quắc như diều hâu.
“Mười hai đạo thánh Thái Hư đều có tư tâm, bản toạ sao lại không biết… Có một số việc bản toạ chẳng qua chỉ là giả vờ không biết mà thôi.”
Nghe vậy, Khương Văn Hư gật đầu nói: “Lòng dạ Điện chủ thật rộng rãi, người thường không cách nào sánh bằng.”
“Thánh Điện trông coi toàn thiên hạ, không thể để cửu điện chê cười. Ngay cả ngươi cũng không trấn áp nổi kim liên giới thì nói chi tới đám người dám xông vào Thiên Khải Chi Trụ kia.”
“Ta đã hiểu.” Khương Văn Hư trịnh trọng đáp, “Ba ngàn Ngân Giáp Vệ sẽ bảo hộ Thiên Khải Chi Trụ bình an.”
Hư ảnh khẽ gật đầu, sau đó tiêu tán giữa không trung.
Khương Văn Hư xoay người đi ra ngoài, hai mắt lại liếc nhìn Cán Cân Công Chính. Hắn phát hiện cán cân đang nghiêng về phía kim liên giới, trong lòng nghi hoặc không thôi.
Sau lưng, giọng nói của người kia lại truyền tới: “Bản toạ đã nghiêm trị Trần Phu.”
“. . .”
Trong lòng Khương Văn Hư kinh hãi, nhanh chóng rời khỏi Thánh Điện.
Không bao lâu sau, ba ngàn Ngân Giáp Vệ rời khỏi Thái Hư, thông qua phù văn thông đạo xuất hiện trong không gian mờ mịt vì hắc vụ ở bí ẩn chi địa.
Ba ngàn Ngân Giáp Vệ chia thành mười đội, mỗi đội ba trăm người bay về một toà Thiên Khải Chi Trụ.
. . .
Sau ba tháng đi được, đoàn người Ma Thiên Các rốt cuộc cũng đến được Bình Đán.
Tại nơi này, Nguyên Lang là người có quyền lên tiếng nhất.
“Lục các chủ, lúc trước vãn bối theo chân Tần chân nhân đến Bình Đán, lấy được không ít Huyền Mệnh Thảo và Mệnh Cách Chi Tâm.” Nguyên Lang nói.
Lục Châu gật đầu.
“Tầng bình chướng trong Thiên Khải Chi Trụ ở Bình Đán không ai có thể đến gần, cho nên tất cả mọi người đều phải từ bỏ.” Nguyên Lang nói tiếp.
“Không ai thu hoạch được thổ nhưỡng Thái Hư?”
“Không có.” Nguyên Lang lắc đầu.
Lục Châu chợt nghĩ, nếu phải có hạt giống Thái Hư mới tiến vào được bình chướng, vậy lúc trước làm sao Lam Hi Hoà lấy được Lam Thuỷ Tinh?
Nghĩ tới đây, Lục Châu bỗng mở to mắt. Người có được hạt giống tất thành Chí Tôn. Trong 100.000 năm qua đã có ba mươi viên hạt giống Thái Hư trưởng thành, như vậy có lẽ Lam Hi Hoà có được một viên…
Thế thì hợp lý rồi. Như vậy còn có mười chín viên hạt giống Thái Hư khác, tương đương với có khả năng tồn tại mười chín vị Chí Tôn?
Lục Châu nhíu mày. Nếu nói như vậy, Thái Hư thật sự quá mạnh.
“Sư phụ, đã chuẩn bị xong. Chúng ta tiến vào Thiên Khải Chi Trụ chưa?” Vu Chính Hải cưỡi Bệ Ngạn bay tới hỏi.
Lục Châu không gấp gáp hạ lệnh mà hỏi lại: “Bình Đán không có thần thi thủ hộ?”
Nguyên Lang lắc đầu: “Không có. Ban đầu Thái Hư sắp xếp thập đại thần thi để trông coi Thiên Khải Chi Trụ nhưng sau đó mọi thứ đã hoàn toàn lộn xộn. Như trong Ngung Trung chỉ có Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô, thần thi đã không còn tồn tại. Bình Đán cũng không có, ngay cả hung thú cấp thú hoàng cũng không.”
Vậy là nơi này khá an toàn.
“Được.” Lục Châu đứng lên, dẫn theo đoàn người bay về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Khi đoàn người chuẩn bị tiến vào bên trong Thiên Khải Chi Trụ, đằng xa đột nhiên xuất hiện một đạo hắc ảnh.
“Cẩn thận.” Khổng Văn lên tiếng nhắc nhở mọi người. Đoàn người Ma Thiên Các dừng lại, lơ lửng giữa không trung.
Hắc ảnh vừa đến gần đã lớn tiếng nói: “Các vị cẩn thận, trong lòng đất có hung thú mai phục!”
Đám người Ma Thiên Các cúi đầu nhìn. Quả nhiên mặt đất run run, ngay sau đó một con Ngô Công khổng lồ phá đất chui ra.
Hắc ảnh vọt về phía Ngô Công, chưởng ấn bay đầy trời. Cương nhận trong đoản đao không ngừng đánh chém Ngô Công, cuối cùng nó cũng ngã xuống đất.
Đoàn người Ma Thiên Các không ra tay mà chỉ đứng yên quan sát.
Người kia xử lý Ngô Công xong, lấy Mệnh Cách Chi Tâm của nó ra, miệng lẩm bẩm: “Thì ra chỉ là thú vương, đánh giá cao ngươi rồi.”
Hắn vừa nói chuyện, Lục Châu đã nhíu mày. Khẩu âm của người này rất lạ, không giống người Đại Viêm nhưng lại thi triển ra kim sắc cương khí.
“Tứ tiên sinh đã được Ngung Trung tán đồng, hẳn là không được tiến vào những Thiên Khải Chi Trụ khác.” Lục Ly gật đầu nói.
“Các chủ, hay là người thử đi?” Phan Trọng hỏi dò.
Đám người lại nhìn về phía Lục Châu, chờ mong hắn thành công.
“Các chủ đã từng đi vào bình chướng ở Ngung Trung, điều đó có phải là người cũng được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng không?” Nhan Chân Lạc hỏi.
Tần Nại Hà lắc đầu đáp: “Không thể nào, Thiên Khải Chi Trụ trong một đoạn thời gian dài sẽ chỉ tán đồng một người. Nếu đã tán đồng tứ tiên sinh sẽ không tán đồng thêm người khác.”
“Vậy tại sao Các chủ lại đi vào được?”
“Có lẽ là người có thực lực quá cao vẫn có thể đi vào.” Tần Nại Hà nói.
Nghe vậy, đám người đều gật đầu. Lời này hợp lý đến mức chẳng ai buồn nghi vấn.
Lục Châu không nói gì, chậm rãi đi về phía trước. Khi hắn chuẩn bị chạm vào tầng bình chướng, Đoan Mộc Sinh đột nhiên tung người nhảy lên, đâm Bá Vương Thương vào bình chướng nói: “Ta còn muốn thử thêm một chút!”
Ầm! Đoan Mộc Sinh bị đẩy lùi. Lực lượng phản chấn mạnh tới mức khiến hắn phun ra một ngụm máu.
“Tam tiên sinh!”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong chạy tới nâng hắn dậy. Trên mặt Đoan Mộc Sinh vẫn lộ vẻ không phục.
“Ta không sao!”
Hắn đứng dậy, lau đi vết máu bên khoé miệng, “Ta không tin mình không vào được!”
“Tam sư đệ, đệ đã bị Thiên Khải Chi Trụ cự tuyệt, nếu cứ xông vào lực phản chấn sẽ càng thêm mạnh. Đừng thử nữa.” Vu Chính Hải khuyên nhủ.
Đoan Mộc Sinh không cam tâm. Mọi người đều lên tiếng khuyên can, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất tiếc nuối.
“Vẫn còn nhiều Thiên Khải Chi Trụ để thử nghiệm mà, không cần thiết phải hao tổn với trụ này.” Tần Nại Hà nói, “Tương truyền, mỗi Thiên Khải Chi Trụ đều chỉ tán đồng một loại phẩm chất.”
Tiểu Diên Nhi nghe vậy, tò mò nhìn về phía Minh Thế Nhân: “Vậy trên người tứ sư huynh có phẩm chất gì mà được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thế nhỉ?”
Đám người nhìn sang Minh Thế Nhân.
Lục Châu cũng âm thầm nghĩ, nếu phải tìm ra phẩm chất đặc biệt của Minh Thế Nhân thì chỉ có thể là “sợ chết” và “giảo hoạt”, nhưng cái loại phẩm chất này mà cũng được tán đồng thì đúng là kỳ quái.
Minh Thế Nhân: “. . .”
Cảm giác có người đang khinh bỉ ta?
Khi mọi người còn đang nghi hoặc thì tầng lam sắc bình chướng đột nhiên mở rộng thêm ba phần, lực lượng rõ ràng cũng được tăng cường gấp mấy lần.
“Nó mạnh lên rồi.”
Lục Châu lập tức nói: “Lui ra sau!”
Đám người đồng loạt lui về hành lang. Lúc này mà chạm vào bình chướng thì hậu quả sẽ rất khó lường.
Lục Châu nhấc tay thử chạm vào bình chướng, một cỗ lực lượng bành trướng chấn động đẩy Lục Châu bay ngược ra sau!
Lực lượng bạo tạc chấn động đến mức cánh tay hắn run lên. Lục Châu phải sử dụng Lực lượng Thiên Tướng mới có thể ổn định lại.
“Thật mạnh!” Tần Nại Hà kinh ngạc nói.
“Mọi người đừng thử nghiệm nữa.” Vu Chính Hải lắc đầu.
“Như vậy ai mà dám thử? Chẳng khác nào là tìm đường chết.” Minh Thế Nhân tặc lưỡi, “Vậy là chúng ta thất bại rồi?”
Ngay cả Các chủ cũng không được tán đồng. Thiên Khải Chi Trụ này quá quỷ dị.
Đúng lúc này, một thanh âm từ tang thụ trên Hoàn Hình hồ truyền đến ——
“Muốn được nó tán đồng thì phải có đủ dũng khí. Bình chướng trong Thiên Khải Chi Trụ ở Kê Minh một khi sáng lên thì đồng nghĩa với việc nó cho phép các ngươi tiếp nhận vòng khảo hạch tiếp theo. Kẻ thất bại sẽ nhận lấy cái chết.”
Lục Châu hồi âm hỏi: “Dũng khí?”
“Nhắc nhở các ngươi một lần, khảo hạch thất bại sẽ bị Thiên Khải Chi Trụ trấn áp, vĩnh viễn không thể thoát ra, đây mới thật sự là tử vong. Được rồi, trong số các ngươi ai có đủ dũng khí thì có thể tiến lên.”
Lục Ly nói: “Nếu nói về dũng khí, đại tiên sinh, nhị tiên sinh, ngũ tiên sinh và lục tiên sinh đều có thể thử một lần. Theo ta, bốn vị tiên sinh đều không thiếu dũng khí.”
Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung: “. . .”
Hai người quay đầu liếc nhìn Lục Ly. Ai mượn ngươi tài lanh hở?!
“Lão bát…”
Còn chưa nói xong, Chư Hồng Cộng đã liên tục xua tay nói: “Đệ thì thôi đi. Tuy đệ rất có dũng khí nhưng mà không cần phải dùng loại phương pháp này để chứng minh bản thân làm gì.”
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám tiến lên một bước.
Lục Châu truyền âm hỏi: “Đế Nữ Tang, như thế nào mới gọi là dũng khí?”
“Ngươi cầu xin ta đi, ta sẽ trả lời. Mấy lời ban nãy đã là vượt quá nguyên tắc của ta rồi.” Đế Nữ Tang lại đào hố.
“Người này lầy thiệt đó.” Tiểu Diên Nhi bĩu môi nói.
“Hả?”
Đế Nữ Tang đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười rung động lòng người.
“Tiểu nha đầu, ngươi là nhân loại đầu tiên gọi ta là “người”. Vì lời này của ngươi, ta có thể giải thích cho các ngươi biết cái gì gọi là dũng khí.”
Giọng nàng dần trầm xuống, “Theo ta nghĩ, trong lòng không sợ hãi, trong tim có mục tiêu, đó chính là dũng khí.”
Tiểu Diên Nhi lắc đầu nói: “Không hiểu lắm. Ta không sợ hãi, vậy ta cũng có dũng khí còn gì?”
“Còn chưa đủ.”
Đế Nữ Tang lại cười đáp, “Ví dụ như bây giờ, trong số các ngươi không có một ai dám tìm đường chết, chính là không có dũng khí… Mặc kệ là ai, chỉ cần chạm vào bình chướng thì đều thập tử vô sinh. Các ngươi dám sao?”
“Ta dám!!!”
Đoan Mộc Sinh đột nhiên cầm Bá Vương Thương phóng tới.
“Tam tiên sinh!” Đám người vội vàng kinh hô, đáng tiếc đã muộn.
Lục Châu cấp tốc sử dụng Thời Chi Sa Lậu, nhưng lại phát hiện hạt cát màu xanh lam đã rơi xuống hết, còn chưa hồi phục năng lực.
Oanh!
Một âm thanh như kinh lôi vang lên, Đoan Mộc Sinh bị đánh bay đâm sầm vào vách đá.
Thân thể hắn tuột xuống mặt đất, không còn khí tức!
“Tam sư huynh!”
“Tam sư đệ!”
Đám người hoảng hốt.
Từ Hoàn Hình hồ lại truyền đến một giọng nói tiếc hận: “Đáng tiếc, thất bại rồi.”
Vu Chính Hải cắn răng nói: “Yêu nữ! Ngươi dám trêu chọc chúng ta, ta giết ngươi!!”
Vù!
Vu Chính Hải vung tay công kích, Lục Châu lập tức chộp lấy cánh tay hắn. “Không được lỗ mãng.”
Đế Nữ Tang tiếp tục cười nói: “Ta có lòng tốt nói cho các ngươi biết phương pháp, bây giờ các ngươi lại muốn trách ta?”
“Làm sao biết phương pháp đó là thật hay giả?” Tiểu Diên Nhi hồi đáp.
“Hừm… nửa thật nửa giả đó.” Đế Nữ Tang nói.
“. . .”
Đám người tức giận đến mức nộ hoả công tâm. Như vậy có khác gì là lừa gạt đâu?!
Lục Châu bình tĩnh nói: “Ngươi thật sự cho rằng lão phu không giết được ngươi?”
“Ta vốn chính là người chết mà!”
“Trong mắt lão phu, ngươi có thể nói chuyện, có ý thức của mình, chính là đang sống. Ngươi hại chết đồ nhi của lão phu, lão phu sẽ khiến ngươi phải nằm im dưới đất, không được nói chuyện, không thể di động, mất sạch ý thức.” Lục Châu gằn từng chữ.
“Nha…”
Đế Nữ Tang đáp, “Nhưng mà ta đâu có lừa các ngươi. Phương pháp đó là thật, chỉ có thể trách dũng khí của hắn chưa đủ, không được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.”
“Còn xảo biện!” Vu Chính Hải trầm giọng quát.
Ông —— ——
Đúng lúc này, một âm thanh chấn động vang lên. Đám người lập tức quay đầu nhìn sang.
Chương 1757 Hạn mức cao nhất của Mệnh Cung
Cảm ơn kim chủ clrscrduc đã donate cho truyện ạ ^^! ❤
Tầng bình chướng quỷ dị đột nhiên xạ kích ra một đoàn lam sắc năng lượng, bao phủ lấy toàn thân Đoan Mộc Sinh, mang hắn bay vào trong bình chướng!
Máu tươi trên người Đoan Mộc Sinh cấp tốc biến mất, nguồn năng lượng to lớn hội tụ vào trong đan điền khí hải hắn.
“. . .”
“Vậy… vậy mà cũng được?” Minh Thế Nhân kinh ngạc nói.
Chư Hồng Cộng trợn tròn mắt: “Sớm, sớm biết như thế… ta cũng tự tìm đường chết!”
Ông —— ——
Năng lượng không ngừng ba động.
“Hạt giống Thái Hư.”
Đám người ngẩng đầu nhìn về phía Đoan Mộc Sinh.
Lục Ngô có thính lực nhạy bén, tỏ vẻ xem thường nhìn sang chỗ khác, khẽ lẩm bẩm: “Có gì mà ngạc nhiên.”
Đối với người đã biết chân tướng, điều này đúng là không có gì phải kinh ngạc.
Nhưng trừ các đồ đệ ra, người trong Ma Thiên Các đều không biết được thập đại đệ tử đều có hạt giống Thái Hư. Lúc trước khi Đoan Mộc Sinh bị Lục Ngô mang đi, người biết hắn có hạt giống cũng chỉ có mấy người Lam Hi Hoà và Ninh Vạn Khoảnh.
Lúc này, tử long trên hai tay Đoan Mộc Sinh đột nhiên bay ra, lượn vòng quanh người hắn.
Khí tức Thái Hư nồng đậm bức lực lượng suy bại ra, ngoài ra còn có một đoàn bạch khí cũng không ngừng xoay tròn. Tổng cộng ba loại năng lượng từ từ giao hoà với nhau.
Đoan Mộc Sinh đột nhiên mở to mắt, hít sâu một hơi rồi nhìn quanh bốn phía. Thấy ánh mắt ân cần lo lắng của mọi người, Đoan Mộc Sinh kinh ngạc hỏi:
“Ta… ta bị làm sao à?”
Lục Châu cau mày nói: “Ngươi đúng là to gan! Ngươi coi việc tự tìm đường chết là dũng khí sao?”
“Đồ nhi…” Đầu óc Đoan Mộc Sinh trống rỗng.
Lục Châu khiển trách: “Nếu phải dùng tử vong để đổi lấy cái gọi là tán đồng của Thiên Khải Chi Trụ, vậy lão phu thà rằng không cần!”
Đoan Mộc Sinh lắp bắp nói: “Đồ nhi biết sai… Đồ nhi, đồ nhi trong lúc nóng đầu đã không khống chế được bản thân…”
Trên không trung đột nhiên xuất hiện một bóng người, người đó cúi đầu quan sát tầng lam sắc bình chướng và Đoan Mộc Sinh đang trôi nổi bên trong.
Đám người ngẩng đầu. Thấy bóng người kia, ai nấy đều căng thẳng như lâm đại địch.
Lục Châu nói: “Đế Nữ Tang?”
Trong mắt Đế Nữ Tang hiện lên vẻ kinh ngạc: “Vậy mà lại được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng… còn có hạt giống Thái Hư nữa chứ.”
“Ngươi có nghi vấn gì?” Lục Châu cau mày. Hắn không thể không đề phòng Đế Nữ Tang sinh lòng mơ ước hạt giống Thái Hư. Đó chắc chắn sẽ là một trận huyết chiến.
“Ta chỉ là tò mò không hiểu vì sao hạt giống Thái Hư lại xuất hiện trên người hắn. Trông hắn vừa ngây ngốc vừa ngu ngơ, chỉ là có chút dũng khí.” Đế Nữ Tang không thể lý giải nổi.
Hài tử nhà mình bị người khác chê bai, vừa nghe đã thấy khó chịu.
Lục Châu trầm giọng nói: “Việc này thì có liên quan gì đến ngươi?”
Đế Nữ Tang lắc đầu: “Đúng là không có.”
“Vậy ngươi xuất hiện ở đây làm gì?”
“Hơn ba trăm năm trước, có một kẻ vô cùng hèn mọn đã thi triển Ẩn Nặc Thuật cực mạnh, lén lút tiến vào Thiên Khải Chi Trụ và trộm đi hạt giống Thái Hư. Ta muốn nhìn xem hắn có phải là người đó hay không.” Đế Nữ Tang nói.
“. . .”
Lục Châu nhíu mày. Ngươi đang mắng lão phu?
Sau đó Đế Nữ Tang lắc đầu nói: “Không giống… không hề giống.”
Lục Châu hỏi: “Ngươi có nhìn thấy kẻ đã ăn cắp hạt giống Thái Hư không?”
“Chỉ nhìn có một lần. Lúc đó ta đang ngồi trên tang thụ xem náo nhiệt, có một đám nhân loại nhàm chán nào đó đánh nhau với người trong Thái Hư, suýt nữa huỷ luôn tang thụ của ta. Phương pháp ẩn nấp của kẻ đó quá lợi hại, trước đây ta chưa từng gặp phải. Dường như hắn biết rõ nhân loại không thể đến gần Hoàn Hình hồ nên đi vòng qua. Hắn có mái tóc trắng xoá, ăn mặc lôi thôi lếch thếch.”
Chư Hồng Cộng ngẩng đầu nói:
“Dù sao thì người trộm đi hạt giống Thái Hư cũng không phải tam sư huynh nhà ta. Loại người trộm cướp này Ma Thiên Các khinh thường làm bạn, càng sẽ không làm ra hành vi xấu hổ như vậy. Ta khinh ——”
Lục Châu: ?
Đế Nữ Tang nói: “Hạt giống Thái Hư rơi vào tay các ngươi có lẽ chính là do số mệnh sắp đặt.”
Nàng nhìn ba loại lực lượng không ngừng giao thoa rồi hội tụ vào đan điền khí hải của Đoan Mộc Sinh, không bao lâu sau, trên thân hắn đã toát ra khí tức Thái Hư nồng đậm.
Đoan Mộc Sinh hạ xuống đất, thương thế trên người đã khỏi hẳn.
Lục Châu không chú ý tới Đoan Mộc Sinh mà tiếp tục hỏi: “Trước kia ngươi thấy hạt giống Thái Hư bị đánh cắp, vì sao không ngăn cản?”
“Sao phải ngăn cản?” Đế Nữ Tang hỏi lại.
Lời này của nàng khiến Lục Châu ngoài ý muốn. “Có được hạt giống Thái Hư tất thành Chí Tôn. Ngươi không muốn có nó sao?”
“Ta?”
Đế Nữ Tang buông thõng hai tay, váy dài rủ xuống, biểu tình trên mặt có vẻ chán nản. “Ta đã không còn khả năng giống như một nhân loại bình thường.”
Nói xong nàng bồi thêm một câu, “Đừng hỏi lại việc này, ta sẽ tức giận.”
“. . .”
Hiển nhiên việc này đã chạm đến bí mật trong lòng nàng.
Đoan Mộc Sinh cảm giác biến hoá trong cơ thể, bàn tay vồ một cái, Bá Vương Thương bay vào trong tay.
“Tam sư huynh, cảm giác thế nào?” Chư Hồng Cộng hâm mộ hỏi.
“Cũng được. Ta cảm thấy mình mạnh hơn một chút, nhưng không nhiều.” Đoan Mộc Sinh huy động Bá Vương Thương nói.
Đế Nữ Tang lắc đầu: “Được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, Mệnh Cung sẽ mở rộng ra tới hạn mức lớn nhất.”
Mệnh Cung? Nhưng mà Đoan Mộc Sinh hắn làm gì có Mệnh Cung, hắn đã trảm kim liên từ lâu rồi.
Hiện tại người có thể chứng thực điều này chỉ có Minh Thế Nhân. Đám người đưa mắt nhìn về phía lão tứ.
Có Đế Nữ Tang ở đây, Minh Thế Nhân không tiện bày ra Mệnh Cung cho mọi người xem, chỉ có thể gật đầu xác nhận.
“Lời đồn quả không sai, người có được hạt giống Thái Hư tất thành Chí Tôn, thì ra là như thế này.” Lục Ly tặc lưỡi nói.
Bình thường một người có thể khai được bao nhiêu Mệnh Cách là tuỳ vào thiên phú của hắn. Mệnh Cung càng lớn thì càng tiếp nhận được nhiều Mệnh Cách Chi Tâm, nếu Mệnh Cung ngừng mở rộng nghĩa là người đó đã đạt tới hạn mức cao nhất có thể.
Nhưng người có được hạt giống Thái Hư thì Mệnh Cung lại có diện tích lớn nhất, đủ để chứa toàn bộ ba mươi sáu Mệnh Cách Chi Tâm, tấn thăng Chí Tôn.
Chương 1758 Trời sập có lão phu gánh
“Chúc mừng tam tiên sinh!” Đám người lập tức tiến lên chúc mừng.
Đoan Mộc Sinh cuồng hỉ không thôi, tuy rằng hắn đã không còn kim liên nhưng thiên phú chính là nhược điểm từ xưa đến nay của hắn. Hiện tại thiên phú đã được hạt giống Thái Hư lấp đầy, Thiên Khải Chi Trụ tán đồng kích phát toàn bộ tiềm lực của hạt giống, nỗ lực của hắn sẽ không còn là uổng phí nữa.
Lục Châu hài lòng gật đầu rồi đi về phía bình chướng.
Đám người chấn kinh lui về sau. Đế Nữ Tang cau mày nói: “Ngươi không cần mạng nữa rồi?”
Lực lượng Thiên Tướng bám vào tay, khi chạm vào tầng bình chướng, Lục Châu nghe được một tiếng “xẹt” như có dòng điện nào đó chạy qua.
Sau đó hắn nhẹ nhõm bước vào trong bình chướng.
“Các chủ?!”
“Sư phụ…”
Lục Châu tiến vào bình chướng là để nghiệm chứng tác dụng của lực lượng Thiên Tướng, quả nhiên nơi này cũng giống như Ngung Trung. Nói cách khác, lực lượng Thiên Tướng có thể phá được bình chướng bên trong Thiên Khải Chi Trụ.
Đế Nữ Tang: “? ? ?”
Lục Châu đến gần mầm hạt giống, cúi người quan sát rồi vươn tay về phía thổ nhưỡng Thái Hư.
Ầm!
Hư ảnh Đế Nữ Tang loé lên, nàng muốn xông phá vào bình chướng nhưng lại bị nó đánh bay không chút lưu tình, va vào vách đá.
Cảnh tượng này khiến mọi người cực kỳ hoảng sợ. Cho dù là Đế Nữ Tang cũng không được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.
Lục Châu không để ý tới nàng mà lấy ra một khối thổ nhưỡng, nó lập tức hoá thành Lam Thuỷ Tinh.
Hắn thản nhiên nói: “Chu Kỷ Phong, ngươi gia nhập Ma Thiên Các sớm nhất, chịu nhiều khổ cực, trung thành một mực, hôm nay bản toạ ban thưởng Lam Thuỷ Tinh cho ngươi.”
Lục Châu ném Lam Thuỷ Tinh ra ngoài.
Chu Kỷ Phong nghe vậy, khoé mắt đỏ ửng, sống mũi cay cay. Hắn vội vàng quỳ xuống đất nói: “Được Các chủ ưu ái, thuộc hạ nhất định tận tâm tận lực đến chết mới thôi!”
Vù!
Lam Thuỷ Tinh vừa bay ra khỏi bình chướng, thân ảnh Đế Nữ Tang loé lên ngăn ở phía trước, nàng chộp lấy Lam Thuỷ Tinh nói: “Không thể động vào.”
Đám người cảnh giác nhìn Đế Nữ Tang. Lục Châu cũng nhíu mày, trầm giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta nói là, các ngươi không thể động vào thổ nhưỡng.”
“Vì sao?”
“Thổ nhưỡng thiếu hụt thì Thiên Khải Chi Trụ sẽ sụp đổ!” Đế Nữ Tang nói.
“Sập thì thế nào?”
“Ngươi…”
Đế Nữ Tang vốn có chút tức giận, nhưng rất nhanh đã áp chế lại. “Dù sao cũng không ai được phép mang thổ nhưỡng đi.”
Lục Châu đứng thẳng người dậy nói: “Lão phu hết lần này đến lần khác nể mặt ngươi…”
“Hả?” Đế Nữ Tang đột nhiên cảm thấy khí tức trên người Lục Châu biến hoá.
Bàn tay Lục Châu co lại, tấm thẻ Lôi Cương vỡ vụn. “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”
Chưởng ấn xông ra khỏi khu vực bình chướng, lôi tự phù ấn lấp lánh đánh về phía Đế Nữ Tang. Đế Nữ Tang giật mình tránh đi, nào ngờ chưởng ấn tự thay đổi phương vị, tiếp tục ập thẳng vào người nàng, trong hư không có một đạo tử lôi giáng xuống.
Oành!
Đế Nữ Tang ngửa mặt bay ngược ra sau.
Đám người lên tiếng kinh hô. Đây chính là cao thủ xếp hạng ba trong thập đại thần thi, lại bị Các chủ đánh lui chỉ bằng một chiêu.
“Ngạo mạn là một trong những nhược điểm của nhân loại, cho dù hắn là kẻ cao cao tại thượng hay là con sâu cái kiến ở sát mặt đất. Phàm nhân ngạo mạn còn có thể bỏ qua, nhưng thần ngạo mạn thì sẽ gieo tai hoạ khắp thế gian.” Lục Châu nhàn nhạt nói.
Đế Nữ Tang miễn cưỡng dồn lực mới có thể ổn định được thân hình. Gương mặt xinh đẹp tái nhợt, trong mắt toát ra vẻ kinh hãi.
“Vì sao?” Đế Nữ Tang nhìn xuống hai bàn tay mình. Vì sao nàng lại không thể tránh khỏi chiêu vừa rồi? Vì sao nàng lại bị một chân nhân chèn ép?
Lục Châu vươn tay ra. “Lão phu không thích lặp lại lần thứ hai. Giao Lam Thuỷ Tinh ra đây.”
Biểu tình trên mặt Đế Nữ Tang vừa nghiêm túc vừa khó hiểu, đôi mắt thanh tịnh như nước hồ đã biến thành hoang mang nghi hoặc.
“Ngươi là người trong Thái Hư?”
“Hửm?”
Bàn tay đang vươn ra của Lục Châu lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, đánh về phía trước. Lại là một tấm thẻ Lôi Cương.
Thân ảnh Đế Nữ Tang hoá thành hư ảnh đầy trời, chưởng ấn dừng lại, lơ lửng trên không trung.
Lát sau, khi hư ảnh hợp lại thành một, Lôi Cương chưởng ấn lại tiếp tục đánh về phía nàng. Oành!
Đế Nữ Tang lại bay ra ngoài, bộ dạng vô cùng chật vật.
Bạch Hạc bay tới tiếp lấy nàng, toàn thân nó rung động mấy cái mới có thể ổn định lại.
Đế Nữ Tang không nghĩ nhiều nữa, nàng vội vàng ném Lam Thuỷ Tinh ra: “Cho ngươi!”
Lam Thuỷ Tinh bay trở vào tay Lục Châu. Lục Châu hài lòng gật đầu nói:
“Tuy ngươi là nữ nhi của Xích Đế nhưng không có nghĩa là ngươi có thể áp đảo được lão phu. Có rất nhiều chuyện ngươi không cần quản, chỉ cần lo cho mình là được.”
Đế Nữ Tang tức nghẹn đầy lồng ngực nhưng lại không thể phát tiết. “Trời sẽ sập, vô số sinh linh sẽ đồ thán, hậu quả này…”
“Trời sập có lão phu gánh.”
“. . .”
Đế Nữ Tang sửng sốt. Nàng trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Ngươi gánh nổi sao? Vô số tiên hiền đều đã chết. Xích Tùng Tử chết rồi, Ma Thần chết rồi, ta cũng chết rồi…”
“Lịch sử vốn là như thế, người này ngã xuống người khác tiến lên, sẽ không bao giờ dừng lại, cho dù có phải giẫm lên vết xe đổ.”
Lời này khiến thân thể Đế Nữ Tang khẽ run. Trong đầu của nàng tái hiện lên một vài hình ảnh.
Đế Nữ Tang im lặng. Rốt cuộc nàng thở dài một tiếng rồi đáp: “Có lẽ ngươi nói đúng, nếu có thể khôi phục lại phồn hoa như ngày xưa… thì trời sập xuống cũng có làm sao? Tang thụ không còn cũng có làm sao?”
Váy dài rủ xuống, nàng ngồi lên lưng Bạch Hạc rời khỏi Thiên Khải Chi Trụ.
Bay trở về Hoàn Hình hồ, nàng tiến vào bên trong tang thụ rồi biến mất. Một cơn gió nhẹ thổi tới, tang thụ nở hoa như tinh tú đầy trời.
Hoàn Hình hồ hoá thành băng sơn, một tầng băng chướng bao phủ khắp hồ và tang thụ, băng chướng có dạng hình nón, mũi nhọn như mũi khoan hướng lên trời cao. Đế Nữ Tang đứng trong băng chướng, ngửa mặt nhìn lên thiên không.
. . .
Lục Châu lại đưa Lam Thuỷ Tinh cho Chu Kỷ Phong.
Chu Kỷ Phong vui mừng quá đỗi, kích động ôm Lam Thuỷ Tinh vào trong ngực rồi đứng sang một bên.
Lục Châu tiếp tục nói: “Phan Trọng, ngươi cũng là người vào Ma Thiên Các từ rất sớm, vất vả cực nhọc lại trung thành một lòng, bản toạ trọng thưởng cho ngươi.”
Chương 1759 Trời sập không liên quan gì lão phu
Bàn tay Lục Châu hoá thành trảo ấn, vốc lấy một nắm thổ nhưỡng ném ra bên ngoài.
Phan Trọng kích động quỳ xuống nói: “Thuộc hạ nào có tài đức gì, bốn vị trưởng lão và các vị hộ pháp, tả hữu sứ đều có tư cách hơn thuộc hạ…”
“Cầm đi.” Lục Châu nói.
Phan Trọng đành tiếp nhận Lam Thuỷ Tinh, trong lòng kích động không thôi.
Lục Châu lại lấy ra bốn phần thổ nhưỡng. “Bốn vị trưởng lão, khi Ma Thiên Các cần các ngươi nhất, các ngươi chưa bao giờ từ nan. Nhận lấy!”
Bốn viên Lam Thuỷ Tinh bay về phía các vị trưởng lão.
“Đa tạ Các chủ!”
“Đa tạ huynh trưởng!”
Bốn người không vòng vèo khách sáo, sung sướng tiếp lấy Lam Thuỷ Tinh, trên mặt rõ ràng đã hưng phấp đến không thể kềm chế.
Soạt ——
Một khối cự thạch rơi xuống nện vào bình chướng. Ầm!
Đám người ngẩng đầu, lo lắng nhìn lên không trung. Thiên Khải Chi Trụ sẽ thật sự sụp đổ sao? Nếu đúng là vậy, người xui xẻo dính chưởng sẽ là bọn hắn.
Bên ngoài Thiên Khải Chi Trụ, Lục Ngô nghe được động tĩnh bèn ngẩng đầu nhìn lên, sau đó nhìn về phía Hoàn Hình hồ. Bên hồ lúc này đã hoá thành một mũi băng truỳ khổng lồ chĩa thẳng vào bầu trời.
Lục Ngô lầm bầm nói: “Nhát như chuột.”
Hành động này của Đế Nữ Tang rõ ràng là muốn đề phòng khi trời sập, dùng mũi nhọn của băng truỳ để bảo vệ Hoàn Hình hồ.
Bên trong Thiên Khải Chi Trụ.
Bốn vị trưởng lão chần chờ nhìn Lam Thuỷ Tinh trong tay, do dự không biết có nên nhận không.
Nếu vì thế mà Thiên Khải Chi Trụ sập xuống khiến sinh linh đồ thán, vậy bọn hắn sẽ là tội nhân thiên cổ. Không ai muốn gánh lấy tiếng xấu muôn đời này.
“Các chủ, hay là… trả Lam Thuỷ Tinh về chỗ cũ đi?” Hoa Vô Đạo chột dạ nói.
Tả Ngọc Thư cũng nói: “Huynh trưởng, bốn lão già chúng ta không chịu nổi Lam Thuỷ Tinh đâu.”
Lục Châu vốn vẫn đang quan sát động tĩnh phía trên đỉnh Thiên Khải Chi Trụ. Các loại thần thông Thiên thư đều sử dụng hết, chú ý nhất cử nhất động từ phía trên truyền xuống.
Hắn vung tay áo nói: “Cầm đi. Trời sập hay không sập thì cũng chẳng liên quan gì lão phu. Không cần lo lắng.”
“? ? ?”
Vừa rồi ai nói ‘trời sập có lão phu gánh’?
Lục Châu bỗng chú ý thấy hạt mầm Thái Hư có vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo. Đoan Mộc Sinh đi tới quan sát, gãi đầu nói:
“Không phải là nó sắp chết đó chứ?”
Lục Châu gật đầu: “Thực vật mất đi thổ nhưỡng đúng là sẽ chết.”
“Việc này…”
Đám người nghe vậy lập tức nghị luận một trận. Nhan Chân Lạc đề nghị:
“Các chủ, hay là chúng ta dừng lại đi, đừng lấy thêm thổ nhưỡng của nó nữa. Ta luôn cho rằng hạt giống Thái Hư là lễ vật mà thiên địa ban tặng cho nhân loại, không nên để nó chết đi.”
Lục Châu cũng gật đầu đứng lên.
Lúc này thổ nhưỡng đang từ từ khôi phục, nếu còn lấy tiếp thì hạt giống sẽ chết thật, đến lúc đó Thiên Khải Chi Trụ sập thì ai cũng chạy không thoát.
“Thôi vậy.” Lục Châu xoay người nói, “Những ai chưa có Lam Thuỷ Tinh thì chờ đến Thiên Khải Chi Trụ tiếp theo đi.”
Đám người vui vẻ vô cùng. Điều này có nghĩa là mỗi người đều sẽ được phân phối Lam Thuỷ Tinh nha! Lòng dạ Các chủ quả là bao la khiến người người tin phục.
Độ trung thành của mọi người ồ ạt dâng lên. Ngay cả người mới gia nhập như Khổng Văn cũng đã tăng đến 80%.
Lục Châu từ rất lâu rồi đã chẳng còn chú ý tới thông số này. Nhân tâm khó dò, nếu một chút chập chùng cũng không có thì đó không còn là người mà là cơ khí.
Lục Châu rời khỏi bình chướng đi ra ngoài Thiên Khải Chi Trụ. Đám người lục tục theo sau.
Lúc này, Nguyên Lang đi tới bên cạnh Đoan Mộc Sinh, thấp giọng nói: “Tam tiên sinh, không ngờ trên người ngài cũng có hạt giống Thái Hư, thật là đáng mừng!”
Đoan Mộc Sinh đáp: “Không đáng nhắc tới.”
Nguyên Lang là người Tần Nhân Việt tín nhiệm nhất, nhận trách nhiệm móc nối quan hệ giữa Ma Thiên Các và Tần gia. Nay Ma Thiên Các xuất hiện thêm một vị Chí Tôn tương lai, hắn đương nhiên kinh hỉ vô cùng.
“Tiểu đệ Nguyên Lang, là một trong bốn mươi chín kiếm khách, sau này mong tam tiên sinh chỉ giáo nhiều hơn.”
“Không dám.”
Chuyện các đồ đệ có hạt giống Thái Hư là bí mật, đám đệ tử đều không dám tiết lộ. Nay đã có hai người lộ ra, nhưng cũng may bọn hắn đều đang trong bí ẩn chi địa nên dù có người ngấp nghé hạt giống Thái Hư cũng khó mà tìm được.
Ra đến bên ngoài, Lục Ngô đứng lên hỏi: “Xong rồi?”
Lục Châu gật đầu, liếc mắt nhìn về phía Hoàn Hình hồ rồi buông một câu: “Ngây thơ.”
Hắn nhảy lên lưng Bạch Trạch, những người khác cũng nhìn về phía Hoàn Hình hồ một lúc mới theo sau Lục Châu, rời khỏi Kê Minh.
Kê Minh lại khôi phục yên tĩnh như xưa.
Trên đỉnh băng chướng, Đế Nữ Tang ngẩng đầu nhìn theo bóng Lục Châu rời đi, không nói một lời.
Nàng cứ thế đứng đó suốt một tháng liền.
Vào một buổi sáng nọ, Đế Nữ Tang rốt cuộc nhìn thấy một hư ảnh mặc hắc sắc trường bào từ xa bay tới.
Hư ảnh kia nhìn vết tích chiến đấu bên ngoài rồi tiến vào trong Thiên Khải Chi Trụ, cuối cùng bay về phía Hoàn Hình hồ. Nhìn Đế Nữ Tang cao cao tại thượng, hư ảnh khom người nói:
“Tham kiến đế nữ các hạ.”
Đế Nữ Tang liếc nhìn hắn, bình thản nói: “Lại là một nhân loại.”
“Ta đến từ Thái Hư, ta đang điều tra một sự việc.” Hư ảnh kia nói.
“Việc gì?”
“Người giết chết đại tế tự Quán Hung đi đâu rồi?” Hư ảnh hỏi.
“Không biết.” Đế Nữ Tang đáp.
“Chuyện này rất quan trọng, xin đế nữ các hạ giúp đỡ một chút.”
Nàng liếc mắt nhìn hắn. “Thái Hư các ngươi chẳng phải thần thông quảng đại lắm sao? Tự mình giải quyết đi.”
“Đế nữ các hạ…”
“Cút.”
Một tiếng như sấm sét đánh lui hắn. Hư ảnh loé lên rồi biến mất.
. . .
Cùng lúc đó.
Trong một toà di tích bỏ hoang.
“Một tháng qua thực lực của mọi người đã tăng lên không ít. Các chủ, thuộc hạ đã xem địa đồ, khu vực gần đây nhất chính là Bình Đán, dựa theo tốc độ trước mắt thì ba tháng nữa sẽ đến nơi.” Khổng Văn nói.
Lục Châu lẩm bẩm: “Ba tháng… vậy tiếp tục đi thôi.”
Khi còn ở kim liên, không ai ngờ được bí ẩn chi địa có thể rộng lớn đến vậy. Mỗi ngày đều đi không ngừng nghỉ, tất cả mọi người đều đã tôi luyện được tinh thần thép, sẵn sàng đối mặt với đủ mọi hoàn cảnh ác liệt.
Chương 1760 Ba ngàn ngân giáp vệ
Thu hoạch Mệnh Cách Chi Tâm phong phú khiến thực lực đoàn người Ma Thiên Các không ngừng tăng tiến, kết hợp với Trấn Thọ Thung, tu vi ai nấy đều đề thăng như cá gặp nước.
Ba tháng sau.
Trong đại điện, Khương Văn Hư đi qua đi lại.
Một tên thị vệ mặc ngân giáp đi vào bẩm báo: “Chủ nhân, Khương Đông Sơn đến bí ẩn chi địa, trước mắt vẫn chưa rõ hắn muốn làm gì.”
“Bí ẩn chi địa?” Khương Văn Hư nhíu mày. “Hắn đã tra xong chuyện ở kim liên giới chưa?”
“Hắn nói người này đã đến bí ẩn chi địa.”
Khương Văn Hư gật đầu: “Hiện tượng mất cân bằng không ngừng tăng lên, đám người nắm giữ hạt giống Thái Hư sẽ phải lộ diện thôi. Ta cho hắn thời gian một trăm năm, nhất định phải mang đầu kẻ đó về gặp ta.”
“Vâng.”
Ngân giáp thị vệ rời khỏi đại điện.
Lát sau, một tên thuộc hạ khác đi tới khom người nói: “Chủ nhân, Thánh Điện muốn gặp ngài.”
“Đã biết.”
Một khắc sau đó, Khương Văn Hư xuất hiện bên ngoài Thánh Điện.
Hắn nhìn vào Cán Cân Công Chính bên trong đại điện, phát hiện cán cân đang bị lệch rất nghiêm trọng, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
“Không biết Điện chủ gọi ta đến là có gì phân phó?”
“Thiên Khải Chi Trụ có dị động, nghe nói Ngân Giáp Vệ của ngươi rất có thực lực, có thể cho bản toạ mượn dùng một lát không?” Trong điện truyền ra thanh âm.
Khương Văn Hư không có đồng ý ngay mà lấp lửng nói: “Những việc này không phải nên để u Dương tiên sinh làm sao?”
“Hắn đang bận làm việc khác, không thể phân thân.”
“Nếu Điện chủ cần, Ngân Giáp Vệ lúc nào cũng sẵn sàng chờ lệnh.” Khoé môi Khương Văn Hư xẹt qua một nụ cười.
“Vậy thì phái bọn hắn tới bảo vệ thập đại Thiên Khải Chi Trụ đi.”
“Vâng.” Khương Văn Hư gật đầu rồi hỏi thêm, “Điện chủ, vì sao không sử dụng thánh thú? Tu hành giả có tu vi cao nhất cửu liên là Trần Phu, chỉ cần hai con thánh thú là đủ để san bằng thiên hạ.”
Trong đại điện yên tĩnh một lúc.
“Khương đạo thánh.”
“Vâng?”
“Ngươi dùng phân thân thuật trấn áp kim liên giới suốt ba trăm năm. Kết quả như thế nào?” Giọng nói kia ôn hoà hỏi.
Nghe vậy, Khương Văn Hư chấn kinh, khom người nói: “Điện chủ…”
“Không cần hoảng, ta không có ý trách tội ngươi.”
Một hư ảnh tối tăm mờ mịt xuất hiện trên không trung cách Khương Văn Hư ba mét, hư ảnh như thuỷ lãng, lông mày dài rủ xuống ở hai bên má, đôi mắt sáng quắc như diều hâu.
“Mười hai đạo thánh Thái Hư đều có tư tâm, bản toạ sao lại không biết… Có một số việc bản toạ chẳng qua chỉ là giả vờ không biết mà thôi.”
Nghe vậy, Khương Văn Hư gật đầu nói: “Lòng dạ Điện chủ thật rộng rãi, người thường không cách nào sánh bằng.”
“Thánh Điện trông coi toàn thiên hạ, không thể để cửu điện chê cười. Ngay cả ngươi cũng không trấn áp nổi kim liên giới thì nói chi tới đám người dám xông vào Thiên Khải Chi Trụ kia.”
“Ta đã hiểu.” Khương Văn Hư trịnh trọng đáp, “Ba ngàn Ngân Giáp Vệ sẽ bảo hộ Thiên Khải Chi Trụ bình an.”
Hư ảnh khẽ gật đầu, sau đó tiêu tán giữa không trung.
Khương Văn Hư xoay người đi ra ngoài, hai mắt lại liếc nhìn Cán Cân Công Chính. Hắn phát hiện cán cân đang nghiêng về phía kim liên giới, trong lòng nghi hoặc không thôi.
Sau lưng, giọng nói của người kia lại truyền tới: “Bản toạ đã nghiêm trị Trần Phu.”
“. . .”
Trong lòng Khương Văn Hư kinh hãi, nhanh chóng rời khỏi Thánh Điện.
Không bao lâu sau, ba ngàn Ngân Giáp Vệ rời khỏi Thái Hư, thông qua phù văn thông đạo xuất hiện trong không gian mờ mịt vì hắc vụ ở bí ẩn chi địa.
Ba ngàn Ngân Giáp Vệ chia thành mười đội, mỗi đội ba trăm người bay về một toà Thiên Khải Chi Trụ.
. . .
Sau ba tháng đi được, đoàn người Ma Thiên Các rốt cuộc cũng đến được Bình Đán.
Tại nơi này, Nguyên Lang là người có quyền lên tiếng nhất.
“Lục các chủ, lúc trước vãn bối theo chân Tần chân nhân đến Bình Đán, lấy được không ít Huyền Mệnh Thảo và Mệnh Cách Chi Tâm.” Nguyên Lang nói.
Lục Châu gật đầu.
“Tầng bình chướng trong Thiên Khải Chi Trụ ở Bình Đán không ai có thể đến gần, cho nên tất cả mọi người đều phải từ bỏ.” Nguyên Lang nói tiếp.
“Không ai thu hoạch được thổ nhưỡng Thái Hư?”
“Không có.” Nguyên Lang lắc đầu.
Lục Châu chợt nghĩ, nếu phải có hạt giống Thái Hư mới tiến vào được bình chướng, vậy lúc trước làm sao Lam Hi Hoà lấy được Lam Thuỷ Tinh?
Nghĩ tới đây, Lục Châu bỗng mở to mắt. Người có được hạt giống tất thành Chí Tôn. Trong 100.000 năm qua đã có ba mươi viên hạt giống Thái Hư trưởng thành, như vậy có lẽ Lam Hi Hoà có được một viên…
Thế thì hợp lý rồi. Như vậy còn có mười chín viên hạt giống Thái Hư khác, tương đương với có khả năng tồn tại mười chín vị Chí Tôn?
Lục Châu nhíu mày. Nếu nói như vậy, Thái Hư thật sự quá mạnh.
“Sư phụ, đã chuẩn bị xong. Chúng ta tiến vào Thiên Khải Chi Trụ chưa?” Vu Chính Hải cưỡi Bệ Ngạn bay tới hỏi.
Lục Châu không gấp gáp hạ lệnh mà hỏi lại: “Bình Đán không có thần thi thủ hộ?”
Nguyên Lang lắc đầu: “Không có. Ban đầu Thái Hư sắp xếp thập đại thần thi để trông coi Thiên Khải Chi Trụ nhưng sau đó mọi thứ đã hoàn toàn lộn xộn. Như trong Ngung Trung chỉ có Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô, thần thi đã không còn tồn tại. Bình Đán cũng không có, ngay cả hung thú cấp thú hoàng cũng không.”
Vậy là nơi này khá an toàn.
“Được.” Lục Châu đứng lên, dẫn theo đoàn người bay về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Khi đoàn người chuẩn bị tiến vào bên trong Thiên Khải Chi Trụ, đằng xa đột nhiên xuất hiện một đạo hắc ảnh.
“Cẩn thận.” Khổng Văn lên tiếng nhắc nhở mọi người. Đoàn người Ma Thiên Các dừng lại, lơ lửng giữa không trung.
Hắc ảnh vừa đến gần đã lớn tiếng nói: “Các vị cẩn thận, trong lòng đất có hung thú mai phục!”
Đám người Ma Thiên Các cúi đầu nhìn. Quả nhiên mặt đất run run, ngay sau đó một con Ngô Công khổng lồ phá đất chui ra.
Hắc ảnh vọt về phía Ngô Công, chưởng ấn bay đầy trời. Cương nhận trong đoản đao không ngừng đánh chém Ngô Công, cuối cùng nó cũng ngã xuống đất.
Đoàn người Ma Thiên Các không ra tay mà chỉ đứng yên quan sát.
Người kia xử lý Ngô Công xong, lấy Mệnh Cách Chi Tâm của nó ra, miệng lẩm bẩm: “Thì ra chỉ là thú vương, đánh giá cao ngươi rồi.”
Hắn vừa nói chuyện, Lục Châu đã nhíu mày. Khẩu âm của người này rất lạ, không giống người Đại Viêm nhưng lại thi triển ra kim sắc cương khí.
Bình luận facebook