-
Chương 1751-1755
Chương 1751 Đánh giết đại tế tự
Cảm ơn Ballick đã ủng hộ KP cho truyện ạ.
Hôm nay mình bom 6 chương bù cho hôm qua nha. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ ^^
Trên không trung, Đế Nữ Tang đứng trên lưng Bạch Hạc quan sát những thứ này, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt:
“Đã rất lâu rất lâu rồi không thấy một nhân loại mạnh mẽ như ngươi… Nếu ngươi không chịu cầu xin ta, vậy thì trốn đi. Trốn đến một nơi thật xa.”
“. . .”
Lục Châu im lặng.
Lúc này, đại tế tự bỗng lắc đầu nói: “Đế nữ các hạ, ngươi đánh giá thấp ta, mà lại đánh giá cao hắn… Yếu quyết của Huyết Vu Đại Trận không nằm trên người ta mà là nằm giữa thiên địa. Thiên địa bất diệt thì ta vĩnh sinh!”
Vừa nghe được hai chữ ‘vĩnh sinh’, Đế Nữ Tang đã cảm thấy phiền chán.
Nàng không thích nhìn thấy trong Kê Minh có một người nào vĩnh sinh ngoài nàng.
“Nhưng mà thiên địa cũng có lúc diệt vong.” Đế Nữ Tang nói.
Nụ cười trên mặt đại tế tự ngưng đọng lại, hắn lắc đầu nói:
“Đế nữ các hạ, ngài cần gì phải hù doạ ta. Ngài là nữ nhi của Xích Đế, phải tuân thủ quy củ của thần, không được tuỳ ý nhúng tay vào chuyện của ngoại giới. Nhưng ngài bây giờ đang quấy nhiễu đến cuộc chiến này.”
Trước đó hắn không để ý tới, mặc kệ Đế Nữ Tang nói khá nhiều nhưng miễn là nàng không nhúng tay vào là được. Nhưng bây giờ đại tế tự phát hiện dị nhân xấu xí này mạnh ngoài sức tưởng tượng, lời nói của Đế Nữ Tang có thể ảnh hưởng đến thế cục.
Đế Nữ Tang nhẹ nhàng cười: “Ngươi đang khiêu khích ta sao?”
Đại tế tự cảm giác được Đế Nữ Tang không vui, lập tức hạ mình nói: “Không dám.”
“Sinh linh nhàm chán.” Đế Nữ Tang ung dung nói, “Ngươi đã mạo phạm ta. Cái gọi là thần chẳng qua là đám quái vật sống lâu mà thôi. Hôm nay bất luận kết quả trận chiến thế nào, ngươi cũng vĩnh viễn phải chôn trong lòng đất.”
“. . .”
Đại tế tự ngẩng đầu, một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng hắn.
Hắn nhìn về phía Đế Nữ Tang, hai mắt nàng sâu như một đầm nước đọng, không có tình cảm, không có gợn sóng.
Lúc này Lục Châu quay đầu lại nói: “Không phiền ngươi nhúng tay.”
Đế Nữ Tang trầm mặc không nói.
Lục Châu cảm nhận được nguyên khí trong thiên địa đang không ngừng phục sinh đám người Quán Hung, bèn hạ lệnh: “Lục Ngô, đưa mọi người rời khỏi đây.”
Lục Ngô cũng cảm nhận được áp lực vô hình, bộ lông dựng đứng lên, nó xoay người ném Đoan Mộc Sinh lên đầu mình rồi dẫm mạnh xuống đất.
Oành!
Đất núi rung chuyển, đám người Ma Thiên Các ngoại trừ Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Tần Nại Hà đều bị một giẫm này chấn bay lên giữa không trung.
Lục Ngô phun ra một đoàn sương trắng, sương trắng hoá thành cuồng phong thổi bay mọi người ra xa. Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Tần Nại Hà cũng cấp tốc bay theo bảo vệ mọi người.
Lục Ngô nói: “Thiếu chủ.”
“Ta không sao.” Đoan Mộc Sinh gật đầu.
Lục Ngô quay đầu nhìn Lục Châu một cái rồi đạp đất nhảy vào không trung.
Thấy mọi người rời đi, Lục Châu mới lấy Trấn Thọ Thung ra cắm xuống đất. Vạn Vật Sinh Cơ bộc phát, không ngừng hút lấy sinh cơ từ bốn phương tám hướng.
Đại tế tự tròn mắt nói: “Ngươi thuần phục được Trấn Thọ Thung?”
Lục Châu lại đánh ra một chưởng, Trấn Thọ Thung bành trướng, tốc độ lưu chuyển thời gian tăng lên thành 5.000 lần.
Đại tế tự lập tức kết thành chưởng ấn, huyết sắc hồ điệp xoay vòng quanh thân trượng, đám người Quán Hung bật dậy nhào về phía Lục Châu.
Đế Nữ Tang nhìn kim sắc trụ tử đang không ngừng xoay tròn, khẽ lẩm bẩm: “Thật đúng là Trấn Thọ Thung.”
Nàng bỗng đếm nhẩm trong miệng, “Hư cấp, hằng cấp, hợp cấp… Đúng là nhân loại không đơn giản, người Thái Hư không đến đón hắn sao? Nha, đang mất cân bằng…”
Lục Châu không thèm để ý tới đám Quán Hung mà lựa chọn phóng thích năng lực của Mệnh Quan thứ hai: Thuỷ liên phong bạo.
Từng đoá thuỷ liên tương phản với hoả liên lúc trước, mang lại hàn ý đến cực hạn. Đám người Quán Hung vừa nhào đến đều bị đóng băng, sau đó nứt toác ra nằm lổn ngổn dưới đất.
Đại tế tự vọt tới, quanh người đều là huyết sắc hồ điệp, trong tay cầm một huyết đao quát lớn: “Chết đi cho ta!”
Lục Châu xoay đầu tung ra một chưởng. Ầm!
Lực lượng Thiên Tướng ập vào cây đao khiến nó nứt toác ra, đại tế tự bị đánh bay ra ngoài.
Lục Châu đạp lên Trấn Thọ Thung, mang theo nó bay về phía đại tế tự rồi ép mạnh xuống.
Oanh!
Trấn Thọ Thung chèn trên ngực đại tế tự, hung hăng nhấn hắn xuống mặt đất sâu đến mấy mét.
“Lão phu cảm thấy rất kỳ quái. Từ đầu đến cuối ngươi không chạm được vào lão phu lấy nửa phần, cũng không làm lão phu bị thương chút nào, thậm chí đến tư cách bức lão phu xuất toàn lực cũng không có, sao lại có tự tin kêu gào đòi giết chết lão phu?”
Phốc ——
Đại tế tự phun ra tiên huyết. Lục Châu nói trúng điểm yếu của hắn, khiến hắn đau đớn không thôi.
Toàn bộ cuộc chiến, tộc Quán Hung của hắn bỏ ra thảm trọng biết bao nhiêu, mà đối phương vẫn áo mũ chỉnh tề, không nhuốm bụi trần, vân đạm phong khinh.
Lục Châu đạp Trấn Thọ Thung. Tốc độ lưu chuyển tăng lên thành 10.000 lần!
Sinh cơ không ngừng hội tụ, toàn bộ đều bị Trấn Thọ Thung hấp thu.
Đại tế tự rốt cuộc cũng sợ hãi, muốn chạy trốn khỏi tay Lục Châu, đáng tiếc Trấn Thọ Thung lại đè chặt lấy hắn khiến hắn không cách nào động đậy.
“Đế nữ các hạ mau cứu ta! Đế nữ các hạ mau cứu ta!”
Đại tế tự điên cuồng gào thét. Lục Châu cúi đầu vỗ vào Trấn Thọ Thung, bộc phát toàn bộ lực lượng Thiên Tướng.
“100.000 lần!”
Vòng xoáy xuất hiện, toàn bộ sinh cơ xung quanh ồ ạt chảy vào trong Trấn Thọ Thung, ngay cả Lục Châu cũng cảm giác được sinh cơ của mình đang trôi đi.
Lục Châu dồn khí xuống đan điền, nín hơi ngưng thần rồi quát lớn: “Trấn Thọ Thung!!”
Một đạo phù văn màu tím đen cuối cùng thoát ra khỏi Trấn Thọ Thung, hoá thành tro bụi, toàn bộ Trấn Thọ Thung bây giờ chỉ độc một màu vàng kim rực rỡ.
Linh tính của nó đã được kích hoạt hoàn toàn. Trấn Thọ Thung bây giờ đã nhìn nhận Lục Châu là chủ nhân của nó, lực hút trên người Lục Châu lập tức biến mất.
“Cuối cùng cũng khống chế được ngươi.” Lục Châu thở phào nghĩ.
Chưa đến một khắc đồng hồ sau, vạn năm sinh cơ đã dung nhập vào trong Trấn Thọ Thung.
“Đế nữ các hạ… cứu ta!!” Đại tế tự lại gào lên.
Trên không trung, Đế Nữ Tang nhìn Lục Châu đầy phức tạp: “Ngươi thật là mạnh mẽ.”
Chương 1752 Giết người diệt khẩu
“Dao Cơ, uổng cho ngươi là đế nữ… Nếu Xích Đế biết chuyện ngày hôm nay, ngài nhất định sẽ giáng tội ngươi! Cứ chờ xem, ha ha ha… các ngươi không giết được ta!!”
Đế nữ nhíu mày, thản nhiên nói: “Tốt thôi, vậy thì ngươi không sống được nữa.”
Nói xong, nàng điểm nhẹ mũi chân nhảy khỏi lưng Bạch Hạc, tựa như bông tuyết nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Lục Châu.
Trấn Thọ Thung không thể ảnh hưởng đến nàng. Đế Nữ Tang ưu nhã đi tới, rốt cuộc dừng lại bên cạnh Trấn Thọ Thung.
Tốc độ tụ tập sinh cơ được nâng cao lên gấp mấy lần, sinh cơ bốn phương tám hướng hội tụ vào Trấn Thọ Thung như vũ bão. Cảnh tượng xung quanh trở nên vặn vẹo.
Được Đế Nữ Tang gia trì, tốc độ hấp thu thọ mệnh của Trấn Thọ Thung đã nâng lên một tầm cao mới. Dưới chân Thiên Khải Chi Trụ, vạn vật sinh linh đều nhanh chóng già yếu, khô quắt héo rũ.
Đại tế tự bên dưới Trấn Thọ Thung bị ép khô, gầy như da bọc xương, hốc mắt lồi ra, trong mắt tràn ngập không cam lòng và tuyệt vọng. Hắn gào lên một tiếng bén nhọn, rốt cuộc ngoẹo đầu không còn khí tức.
[Ting — đánh giết mục tiêu, thu hoạch được 5.000 điểm công đức, chủng tộc thưởng thêm 1.000 điểm.]
Đại tế tự vừa chết đi, toàn bộ tộc Quán Hung cũng không còn sinh khí. Xung quanh lâm vào yên tĩnh.
Đế Nữ Tang đứng trước mặt Lục Châu, nhìn chằm chằm hắn không rời mắt. Lát sau nàng mới lên tiếng: “Ngươi biết Ma Thần?”
“Ma Thần?” Từ này khiến Lục Châu nhớ tới Nhạc Kỳ, nhớ tới Thời Chi Sa Lậu, nhớ tới Doanh Câu.
“Thời Chi Sa Lậu là đồ vật của hắn.” Đế Nữ Tang nói.
“Bảo vật trong tu hành giới thường xuyên đổi chủ, không có gì kỳ quái.” Lục Châu nói.
Đế Nữ Tang gật đầu: “Ngươi nói đúng.”
Lục Châu bỗng hỏi lại: “Hắn là người trong Thái Hư?”
Đế Nữ Tang lắc đầu: “Lúc đó ta còn nhỏ nên không biết nhiều… Ta chỉ biết khi đó thiên hạ vốn là một thể, nơi đó luôn ngập tràn ánh nắng mặt trời, muôn màu muôn vẻ.”
Nói đến đây, Đế Nữ Tang kỳ quái hỏi: “Ngươi rất tò mò về người này?”
“Lão phu có được Thời Chi Sa Lậu của hắn nên hiếu kỳ thôi.”
“Mấy chuyện khác ta không biết đâu, đừng có hỏi.” Đế Nữ Tang nói.
Lục Châu thu hồi Trấn Thọ Thung. Bạch Hạc cũng từ xa bay tới, đỡ lấy Đế Nữ Tang.
Nhìn nàng chẳng có chỗ nào là giống thần thi, rõ ràng là một con người… Lục Châu bèn thử nghiệm cảm giác một phen.
Quả nhiên, hắn phát hiện Đế Nữ Tang không có nhịp tim, không có nhiệt độ cơ thể.
Nàng thật sự là thần thi? Kết quả này rất khó tin, ít nhất là Lục Châu sẽ không tin.
Đế Nữ Tang bỗng nhiên nói: “Hắn đã chết rồi, tiếp theo đến lượt ngươi.”
“Hả?” Lục Châu lắc đầu nói, “Ngươi muốn đối phó lão phu?”
“Hắn mạo phạm ta, hắn phải chết… Ngươi thấy ta xuất thủ, ngươi phải chết.”
Nàng nói chuyện rất đơn giản nhẹ nhàng, như thể tử vong chỉ là một chuyện vô cùng bình thường, trong mắt nàng không hề có khái niệm địch ta.
Nàng hoàn toàn khác biệt với Tiểu Diên Nhi thiên chân vô tà. Nếu phải dùng một từ để mô tả nàng, đó chính là —— máu lạnh.
“Muốn giết người diệt khẩu?”
Đế nữ không đáp.
Lục Châu nói: “Xem ra ngươi rất sợ Thái Hư.”
Đế Nữ Tang lắc đầu phủ nhận: “Ta không sợ bất kỳ thứ gì.”
“Không sợ thì giết người diệt khẩu làm chi?”
Câu hỏi của Lục Châu khiến nàng nghẹn lời. Giết đối phương chẳng khác nào là thừa nhận nàng sợ Thái Hư.
Lục Châu chắp tay sau lưng nói: “Huống hồ gì, trên đời này còn không có người nào giết được lão phu.”
“. . .”
Đế Nữ Tang cau mày nhìn Lục Châu. “Ngươi không sợ Thái Hư?”
Lục Châu trầm giọng nói: “Nhìn cho kỹ.”
Hắn điểm mũi chân, bay vọt về phía Thiên Khải Chi Trụ trong Kê Minh.
“Bạch Trạch.”
Bạch Trạch đạp mây chạy tới, toàn thân đắm trong khí tức điềm lành, đỡ lấy Lục Châu.
Đế Nữ Tang lộ vẻ nghi hoặc, không rõ hắn muốn làm gì, chỉ có thể tò mò quan sát. Nàng nhìn thấy Lục Châu và Bạch Trạch bay tới chân trời, đến gần Thiên Khải Chi Trụ.
Lục Châu vươn tay. Bạch Trạch hiểu ý phun ra một luồng bạch quang. Lực lượng Thiên Tướng trong cơ thể Lục Châu nhanh chóng khôi phục, hắn vung tay đánh ra một chưởng vào Thiên Khải Chi Trụ.
Oanh!
Một tiếng kinh thiên động địa vang lên, cương khí tứ tán, quang mang chiếu rọi giữa trời.
Đế Nữ Tang và Bạch Hạc cũng bay về phía Thiên Khải Chi Trụ. Mà ở đằng xa, các đệ tử Ma Thiên Các đang lục tục trở về, vừa hay thấy được cảnh này.
Đế Nữ Tang đến gần Lục Châu, cất tiếng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Huỷ nó.”
“Không được.” Đế Nữ Tang lắc đầu.
“Vì sao không được?”
“Nếu huỷ nó, trời sẽ sập!”
“Là Thái Hư sập mới đúng.” Lục Châu đáp.
“Ta không biết…” Nàng chần chừ nói.
Lục Châu đương nhiên biết rõ Thiên Khải Chi Trụ chống đỡ Thái Hư. “Lão phu không sợ Thái Hư.”
“Được rồi, ta tin ngươi.” Nói xong nàng lại bổ sung, “Nếu trời mà sập thật thì nhà của ta sẽ không còn.”
“Nhà của ngươi?” Lục Châu xem thường nói, “Ngươi là nữ nhi của Xích Đế, nhà của ngươi ở đâu?”
“Tang thụ chính là nhà của ta, nó là tất cả mọi thứ mà ta có được.” Đế Nữ Tang quay đầu nhìn về phía tang thụ ở giữa hồ.
Lục Châu cũng nhìn tang thụ, đột nhiên có một loại ảo giác tang thụ mới chính là nhược điểm của Đế Nữ Tang. Chỉ là muốn đến gần tang thụ là việc khó vô cùng.
Trong Hoàn Hình hồ có rất nhiều Bạch Hạc chịu trách nhiệm bảo vệ tang thụ. Một khi có hung thú đến gần đều sẽ bị Bạch Hạc đuổi đi.
Lục Châu dừng tay, bay xuống phía dưới. Đế nữ thở phào bay theo sau.
Lục Châu bỗng dừng lại hỏi: “Ngươi đi theo lão phu làm gì?”
“Bên dưới Thiên Khải Chi Trụ có một con Phỉ Hoàng, thực lực rất mạnh. Ngươi muốn lấy hạt giống Thái Hư sao? Không đúng, hạt giống còn chưa trưởng thành mà…” Đế Nữ Tang nghi hoặc nói.
Lục Châu nói: “Ngươi có thể trở về được rồi.”
Đế Nữ Tang lắc đầu, không muốn quay về. “Ngươi lợi hại như vậy, hẳn là có thể đánh hạ Phỉ Hoàng rất nhẹ nhàng, nhưng cũng sẽ lãng phí một chút khí lực. Vì sao không chịu cầu xin ta?”
Lục Châu cạn lời với nàng. Lão phu làm được thì cầu ngươi làm cái gì?
Đế nữ càng như vậy, Lục Châu càng cảm thấy nàng kỳ quái. Một khi thật sự thiếu nhân tình của nàng thì không dễ trả đâu.
Lục Châu không bị lay động, tiếp tục hạ xuống đất. Quả nhiên dưới chân Thiên Khải Chi Trụ đột nhiên xuất hiện một đạo hắc ảnh khổng lồ công kích tới.
Chương 1753 Vỗ mông ngựa thuần thục
Hư ảnh Đế Nữ Tang và Bạch Hạc loé lên, trong thoáng chốc xuất hiện trên không trung ngàn mét, tiếp tục xem kịch.
Tốc độ của Phỉ Hoàng nhanh như thiểm điện. Lục Châu theo bản năng đánh ra một chưởng Tuyệt Thánh Khí Trí.
Oanh!
Hai sừng của nó toả ra hắc quang chống đỡ chưởng ấn. Bởi vì nó ra tay quá mức bất ngờ nên Lục Châu bị đẩy văng lên cao.
Đế Nữ Tang che miệng bật cười. Nàng biết Phỉ Hoàng không phải đối thủ của nhân loại này, nhưng nhìn thấy đối phương chật vật một lần, trong lòng nàng bỗng thấy không tệ.
Lục Châu đánh ra lực lượng Thiên Tướng. Chưởng ấn như sơn ập tới!
Gràoooo ——
Phỉ Hoàng bị đè ép xuống, nện vào mặt đất.
Đế Nữ Tang vốn đang vui vẻ, bỗng thấy Phỉ Hoàng bị đánh bê bết lập tức trở nên chán chường: “Không thú vị gì hết.”
Lục Châu vẫn y như trước không nhuốm bụi trần. Đây cũng là nhờ bộ trường bào trên người hắn phát huy tác dụng rất lớn. Tuy không biết nó làm từ chất liệu gì nhưng rõ ràng là thuỷ hoả bất xâm, đao thương bất nhập.
“Lục Ngô.” Lục Châu gọi.
Lục Ngô nghe được tiếng gọi, từ xa nhảy tới.
“Con Phỉ Hoàng này giao cho ngươi.”
Nghe vậy Lục Ngô vui vẻ vô cùng, nó đã cuồng chân cuồng tay đến khó chịu, lập tức hét lên một tiếng rồi nhào về phía Phỉ Hoàng.
Dưới chân Thiên Khải Chi Trụ trở thành chiến trường của hai con thú hoàng.
Lục Châu không quá để ý. Với bản sự của Lục Ngô đương nhiên có thể chiến thắng Phỉ Hoàng.
“Lục Ngô?” Đế Nữ Tang nói.
“Ngươi biết nó?”
“Không… ta biết gia gia của nó.”
“. . .”
Lúc này, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cưỡi Bệ Ngạn và Cát Lượng chạy tới.
Đế Nữ Tang không khỏi kinh ngạc. Một con hai con thì thôi đi, trong một lúc đột nhiên xuất hiện tới bốn con toạ kỵ khiến nàng cũng phải bất ngờ… mà đều không phải là toạ kỵ bình thường.
Sau đó là Cùng Kỳ, Thừa Hoàng, Anh Chiêu, Đương Khang, Đế Giang… đều mang theo chủ nhân xuất hiện trên không trung.
Đế Nữ Tang rũ mắt nói: “Một đám người rất đặc thù.”
“Đặc thù?”
Lục Châu cho đến bây giờ vẫn không hề ngưng cảnh giác đối với nàng, cho nên mọi người đứng cách nàng rất gần.
Đế Nữ Tang bỗng hỏi: “Các ngươi tới nơi này làm gì? Đừng phá hỏng Thiên Khải Chi Trụ, ta có thể vi phạm quy củ của Thần một lần, thì vẫn có thể vi phạm thêm một lần.”
“Ngươi cảm thấy lão phu đủ sức phá huỷ Thiên Khải Chi Trụ?” Lục Châu hỏi lại.
“Việc này…” Đế Nữ Tang cúi đầu suy tư một lát rồi nói, “Được rồi, xem ra là ta nghĩ nhiều.”
Vù!
Nàng và Bạch Hạc quay đầu bay trở về Hoàn Hình hồ.
Tang thụ bốc lên huỳnh quang nhàn nhạt bao phủ mặt hồ, cảnh tượng như nhân gian tiên cảnh khiến đám người không khỏi xuýt xoa.
Diệp Thiên Tâm không nhịn được tán dương: “Vị tỷ tỷ này có nhan sắc tuyệt trần, tu vi cũng không tầm thường.”
Tiểu Diên Nhi gật đầu phụ hoạ: “Đúng vậy, đúng vậy…”
Chư Hồng Cộng cũng nói theo: “Đúng là không tầm thường, chỉ thua lục sư tỷ một chút thôi.”
“. . .”
Lục Châu nhắc nhở: “Nàng chính là Đế Nữ Tang, một trong thập đại thần thi.”
Diệp Thiên Tâm, Tiểu Diên Nhi: “. . .”
Hình tượng này đúng là phá huỷ tam quan người ta. Có thần thi xinh đẹp như vậy sao?
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm. Khổng Văn lẩm bẩm nói: “Đúng là được mở rộng tầm mắt, quá sức tưởng tượng… Sau này trở về có khoác lác một phen cũng chẳng ai thèm tin.”
Đám người gật gù tán thành lời hắn nói.
Bên dưới vẫn không ngừng truyền tới tiếng đánh nhau.
“Có lẽ nàng nguỵ trang thành thần thi chứ không phải là thần thi thật sự. Trước khi làm rõ chuyện này, không một ai được tự tiện đến gần Hoàn Hình hồ. Quy củ của Thái Hư ước thúc nàng, nhưng phải nhớ kỹ, quy củ đối với nàng không có bao nhiêu tác dụng.” Lục Châu nói.
“Các chủ nói đúng lắm.”
“Sư phụ anh minh!” Chư Hồng Cộng hô lên.
“. . .”
Đám người đã thảo luận một hồi mà trận chiến bên dưới vẫn chưa kết thúc.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cúi đầu quan sát, đôi bên vẫn đang đối chiến kịch liệt, không biết bao giờ mới đánh xong.
Nhìn thế cục thì Lục Ngô chiếm thượng phong, nhưng Phỉ Hoàng cũng không thua kém bao nhiêu. Lực phòng ngự kinh người mà lực lượng cũng cực lớn.
“Sư phụ, hay là để đồ nhi xuống hỗ trợ?” Vu Chính Hải ngứa tay rồi.
“Đồ nhi cũng nguyện ra tay.” Ngu Thượng Nhung nói.
Lục Châu lắc đầu nhìn về phía Phỉ Hoàng mình đầy thương tích, khẽ gọi: “Lục Ngô.”
Lục Ngô ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn: “Ửm?”
“Quá chậm.”
Vừa nói, Lục Châu vừa lật tay đánh ra một chưởng, bộc phát toàn bộ lực lượng Thiên Tướng.
Một chưởng Đại Thành Nhược Khuyết từ trên trời giáng xuống ập vào thân thể Phỉ Hoàng, đánh nó lún sâu xuống mặt đất, máu thịt be bét, hoá thành một đống bầy nhầy.
“. . .”
Xung quanh trở nên an tĩnh dị thường, cũng có chút xấu hổ.
Đám người ngẩn ra nhìn thi thể Phỉ Hoàng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Dù sao cũng là thú hoàng, không nên đánh giết nhanh như vậy, cũng phải cho nó chút tôn trọng chứ…
Chư Hồng Cộng vừa mới tiến lên một bước, Minh Thế Nhân đã giành nói: “ Vẫn là sư phụ quả quyết, dùng một chiêu giải quyết nó, tiết kiệm không ít thời gian. Thú hoàng gì chứ, ở trước mặt sư phụ ta cũng chẳng có gì khác biệt.”
“. . .”
Chư Hồng Cộng lập tức phụ hoạ: “Tứ sư huynh nói đúng!”
Dưới đất, Lục Ngô cảm thấy mất hết mặt mũi, bèn ngẩng đầu lộ vẻ cao ngạo nói: “Có thể giết nó bằng một chưởng là vì bản hoàng đã đánh nó trọng thương.”
“Đều lợi hại, đều lợi hại…” Chư Hồng Cộng vỗ tay khen ngợi.
“Lấy Mệnh Cách Chi Tâm.” Lục Châu nói.
“Vâng.” Khổng Văn lập tức đáp xuống đất, thuần thục giải phẫu thi thể Phỉ Hoàng.
“Có bốn viên Mệnh Cách Chi Tâm, Các chủ khống chế lực lượng tinh chuẩn đến cực điểm, không làm tổn hại một viên nào.” Khổng Văn tán dương.
“Đó là đương nhiên.” Chư Hồng Cộng tự hào nói, “Nhớ ngày đó sư phụ ta dùng sức một người bức lui thập đại danh môn, tình cảnh đó mới là hùng vĩ.”
Lục Châu cau mày: “Đừng có nịnh nọt.”
Kỳ thực Lục Châu cảm thấy ngày đó tu vi mình chỉ là bát diệp, so sánh với hiện tại chẳng khác nào sâu kiến, nghe rất xấu hổ.
Chư Hồng Cộng ấm ức nói: “Sư phụ nói vậy là sai rồi… Nếu lời nói thật cũng tính là nịnh nọt, vậy chi bằng người dán miệng đồ nhi lại luôn cho rồi.”
“. . .”
Chương 1754 Dựa vào nhân phẩm?
“Tuy trước khác nay khác, nhưng lúc đó cả tu hành giới đều biết rõ một điều ai mới là người cường đại nhất thế gian. Ách, tứ sư huynh, huynh đừng trừng mắt nhìn ta, nếu nói sự thật mà cũng bị trừng phạt thì toàn bộ mấy chục vạn lão bách tính ở Thần Đô đều không trốn được.” Chư Hồng Cộng nói.
“. . .”
“Ta nói thật mà.” Chư Hồng Cộng gãi gãi đầu.
Minh Thế Nhân đã cạn khô lời với hắn. Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung xưa nay đều không tham dự vào mấy chuyện này. Bọn hắn là sư huynh, cũng xem như là trưởng bối, không thể chấp nhặt với mấy đứa nhỏ này.
Lục Châu cũng nghẹn lời, phất tay áo nói: “Đi thôi.”
Đám người Ma Thiên Các lục tục theo sau, tiến về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Cấu tạo của nơi này giống y như đúc Thiên Khải Chi Trụ ở Ngung Trung, cự trụ cao ngất vào trong mây không thấy đỉnh.
“Đám người Thái Hư thật là nhàm chán, vì sao cứ nhất định phải ở tít trên cao, không thấy mệt à?” Minh Thế Nhân nói.
Người trong Ma Thiên Các đều đã nghe Lục Châu nói chuyện này.
“Ai mà biết bọn hắn nghĩ gì. Càng lên cao càng thiếu thốn nguyên khí, để giải quyết vấn đề này thì bọn hắn phải có đại trận cực mạnh, lại còn phải cố định Thiên Khải Chi Trụ. Chẳng trách lại bố trí thập đại thần thi thủ hộ thập đại Thiên Khải Chi Trụ, chẳng trách hết lần này đến lần khác lại thu nạp các nhân tố gây mất cân bằng vào Thái Hư…”
“Vì sao?”
“Có thần thi thủ hộ, Thiên Khải Chi Trụ sẽ không sụp đổ. Thu nạp những người gây mất cân bằng, trong cửu liên sẽ không còn ai uy hiếp đến Thiên Khải Chi Trụ nữa.”
Minh Thế Nhân dừng bước nói: “Chờ đã, vậy đám hung thú cường đại trong khu vực hạch tâm thì sao?”
“Có Chí Tôn ước thúc bọn nó…”
“Sao ngươi biết rõ ràng như vậy? Ngươi là người trong Thái Hư hả?” Minh Thế Nhân nhìn về phía Khổng Văn.
“Ta đoán mò đó.”
Lúc này Lục Châu xoay người liếc nhìn bọn hắn, tiếng nghị luận lập tức im bặt.
Nơi này rất yên tĩnh, Đế Nữ Tang lại không xuất hiện, là cơ hội rất tốt để tiến vào Thiên Khải Chi Trụ. Lục Châu chắp tay nói:
“Là đệ tử của vi sư, các ngươi cần phải được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng. Lão tứ đã được Ngung Trung tán đồng, hiện tại đến phiên các ngươi.”
Tần Nại Hà nói: “Muốn được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì phải có phẩm chất hiếm thấy. Chúng ta cùng lên thử xem.”
Kỳ thực Minh Thế Nhân rất muốn nói ‘vô dụng thôi, không chỉ đơn giản là phẩm chất mà còn phải có hạt giống Thái Hư nữa’, nhưng cảm thấy nói vậy quá đả kích người khác nên hắn đành im lặng.
Lục Ngô thì lim dim mắt nằm trên mặt đất. Một đám Chí Tôn tương lai còn cần được tán đồng làm cái gì? Nhàm chán!
“Đi thôi.”
Đám người đi theo Lục Châu tiến vào hành lang trong Thiên Khải Chi Trụ. Một số người đã từng đến Ngung Trung thì bình tĩnh thản nhiên, những người còn lại hết nhìn đông tới nhìn tây, hiếu kỳ không thôi.
“Rốt cuộc là ai đã chế tạo ra kiến trúc bậc này? Cho dù là thần cũng không có bản lĩnh như thế nha!”
“Hiện tại không phải lúc để thảo luận mấy chuyện đó. Nhìn kỹ phía trước kìa!”
Bọn hắn nhìn thấy một tầng bình chướng tản ra lam quang bao phủ lấy khu vực hạch tâm của Thiên Khải Chi Trụ, bảo hộ hạt giống Thái Hư ở bên trong.
Chính tầng bình chướng đặc thù này sẽ ngăn cản những người không được tán đồng ở bên ngoài.
“Ta lên trước!” Khổng Văn là người đầu tiên xông tới. Nhưng khi hắn vừa chạm đến bình chướng đã bị năng lượng quang hoàn đánh bay.
Đám người khẽ lắc đầu.
“Cái này không giống với Tuyệt Sát Trận.” Khổng Văn nhịn đau đứng dậy.
“Nếu là đại trận đó thì ngươi đã chết rồi.” Minh Thế Nhân liếc mắt nói.
“Bình chướng thuần tuý chỉ là phòng ngự.” Khổng Văn vừa nói vừa tiếp tục thử nghiệm tiến lên.
Đám người lần lượt vọt tới rồi lần lượt bị chấn bay. Chư Hồng Cộng nghênh ngang nhảy vào, bị đánh văng ra té sưng cả mông.
“Ui da… muốn được Kê Minh tán đồng thật là khó mà! Ta rất có phẩm chất, vì sao không được chứ!” Chư Hồng Cộng không phục nói.
“Đệ có phẩm chất?” Minh Thế Nhân cạn lời.
“Không tin huynh hỏi Triệu Hồng Phất đi!”
Triệu Hồng Phất ngơ ngác, mắc mớ gì lôi ta vào a? Ta chỉ là phù văn sư…
“Phẩm chất hiếm thấy… là ‘ăn’ và ‘ngủ’ sao?” Triệu Hồng Phất gãi đầu hỏi.
Chư Hồng Cộng: “. . .”
Từng người trong Ma Thiên Các đều tiến lên thử nghiệm, đáng tiếc đều bị lam sắc bình chướng đánh bật ra ngoài, mà cường độ phản chấn càng lúc càng mạnh. Ngay cả Tần Nại Hà có tu vi chân nhân cũng bị đánh bay, máu tươi chảy tràn ra khoé miệng.
Thấy Tần Nại Hà bị thương, đám người không dám tiếp tục thử nghiệm nữa. Quan niệm phổ biến trong tu hành giới là tu vi quan trọng nhất, nếu cả Tần Nại Hà cũng không thông qua được thì những người khác cũng hết cơ hội.
Bọn hắn đồng loạt lui lại, nhìn về phía tầng bình chướng với vẻ kiêng kỵ.
“Tần Nại Hà, ngươi không sao chứ?” Nhan Chân Lạc hỏi.
“Đa tạ Nhan tả sứ quan tâm, chỉ là vết thương nhỏ không đáng ngại… Ta vốn cho rằng mình hấp thu khí tức Thái Hư trong Lam Thuỷ Tinh sẽ có nhiều khả năng được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, không ngờ vẫn là không được.” Tần Nại Hà thở dài nói.
Nhan Chân Lạc an ủi: “Có lẽ Thiên Ngô nói đúng, thứ Thiên Khải Chi Trụ xem xét chính là —— nhân phẩm.”
“Nhân phẩm?”
Đám người đưa mắt nhìn nhau. Thứ gọi là nhân phẩm quá mức trừu tượng. Nhân phẩm như thế nào mới được tán đồng?
Chư Hồng Cộng bỗng nhiên vỗ ngực nói: “Vậy chỉ có thể là ta.”
“? ? ?”
“Mấy người quá coi thường ta rồi. Khi còn ở hoàng liên giới ta được người người gọi là Thánh chủ, được vạn dân kính ngưỡng yêu quý. Nói không khoa trương chút nào, ở nơi đó ta chính là… số một!” Chư Hồng Cộng giơ ngón tay cái lên.
Đám người gật gật đầu nhưng trong lòng thì nghẹn lại. Tục ngữ có câu, được người khen thì thơm như hoa, tự mình khen thì thối như “shit”. Làm gì có ai tự biên tự diễn mà không biết xấu hổ như Chư Hồng Cộng?
Minh Thế Nhân cũng đầu hàng: “Vậy đệ thử lại xem.”
“Được.”
Chư Hồng Cộng bước đi như bay, vọt tới bình chướng như một con trâu muốn húc đổ tường.
Oành!
Lam sắc bình chướng thản nhiên đánh bay hắn vào vách đá, lực phản chấn càng lúc càng lớn.
Chư Hồng Cộng trượt dài xuống đất, máu tươi ộc ra, đau đớn tới không muốn ngồi dậy.
“Bát tiên sinh không sao chứ?” Nhan Chân Lạc ân cần hỏi han.
Chương 1755 Không ai được tán đồng
“Ta không sao.” Chư Hồng Cộng ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng đã hoảng hốt như thỏ.
“Lão bát, tiếp tục đi nè…” Minh Thế Nhân chỉ tay về phía tầng bình chướng.
“Ách… tứ sư huynh, hay là huynh thử đi?”
“Ta thì thôi đi, ta đã được Ngung Trung tán đồng rồi.”
Hộ pháp Mạnh Trường Đông sau khi đập vào tường đá thì không dám thử lần nào nữa, nghe vậy bèn hỏi: “Được tán đồng thì có chỗ tốt gì?”
“Ngươi nhìn vào khu vực hạch tâm đi.” Lục Ly giải thích, “Đó chính là hạt giống Thái Hư đang nảy mầm, bên dưới chính là thổ nhưỡng. Nếu được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng sẽ thu hoạch được thổ nhưỡng Thái Hư, từ đó có được khí tức Thái Hư giống như Tần Nại Hà. Đây là đại tạo hoá đối với mỗi tu hành giả.”
Đám người nghe vậy lại càng thêm hy vọng, ai nấy vốn đã có ý định bỏ cuộc nhưng sau đó đều bị khí tức Thái Hư hấp dẫn.
“Lại nào!” Bọn hắn lại không ngừng thử nghiệm.
Chỉ có Chư Hồng Cộng là ngồi bệt dưới đất, xua tay nói: “Ta từ bỏ rồi, mọi người tiếp tục đi nha. Ui da mịa nó đau quá hic hic!”
“. . .”
Lục Châu vẫn luôn quan sát mọi người, muốn xem xem quy luật tán đồng của Thiên Khải Chi Trụ là gì. Hắn dùng thần thông Thiên thư quan sát thật kỹ nhất cử nhất động của mọi người và bình chướng, đáng tiếc lại không phát hiện ra điểm nào dị thường.
Lực phản chấn đã cường hãn tới mức khiến ai nấy đều bị thương không ít.
“Đáng ghét, chơi không vui gì hết!” Tiểu Diên Nhi từ bỏ, tức giận giậm chân mấy cái rồi lùi sang một bên.
Trong lòng mọi người cảm thấy được an ủi không ít. Ngay cả tiểu tổ tông cũng từ bỏ, bọn hắn không làm được là việc rất bình thường.
Thiên phú của Tiểu Diên Nhi đã nghịch thiên như vậy, nếu còn được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì ai chơi lại.
Sau đó, Hải Loa cũng từ bỏ thử nghiệm, đến bên cạnh Tiểu Diên Nhi cùng xem náo nhiệt.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong rất có khát vọng với khí tức Thái Hư, nhưng thực lực bọn hắn quá yếu nên cũng đành phải từ bỏ, uể oải lui về sau.
Bốn huynh đệ Khổng Văn cũng đồng cảnh ngộ.
Gừng càng già càng cay, bốn vị trưởng lão không lỗ mãng như đám người trẻ tuổi mà thử chậm rãi tiến vào. Không dùng lực tấn công thì lực phản chấn cũng sẽ xuống tới thấp nhất.
Bốn vị trưởng lão từ bốn hướng chậm rãi tiến vào, nhưng vừa đi vào được khoảng mười mét thì lực phản chấn rốt cuộc đẩy bọn họ văng ngược ra ngoài.
“Vẫn không được.” Đám người lắc đầu.
“Còn thử nữa không?” Tả Ngọc Thư nhìn ba người còn lại.
Bốn người bọn họ đều đã ướt đẫm mồ hôi, hơi thở gấp rút, không còn đủ sức để ngưng khí thành cương nữa là.
“Ta từ bỏ.” Lãnh La là người đầu tiên lên tiếng.
“Lão Lãnh, ngươi mà cũng từ bỏ?” Phan Ly Thiên khinh bỉ nói, “Đây không phải phong cách của ngươi nha.”
“Lão Phan, vậy thì ngươi cứ tiếp tục đi.”
“Ta cũng từ bỏ.”
“. . .”
Đều là một đám già cả hết hơi, cần gì phải tự tổn thương lẫn nhau.
Không bao lâu sau, trong số những người còn tiếp tục thử nghiệm chỉ có Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt và Diệp Thiên Tâm.
“Ta đoán đại tiên sinh sẽ được tán đồng.”
“Ta cược là nhị tiên sinh.”
Vu Chính Hải nhìn tầng bình chướng, hữu tâm mà vô lực. Nói thực lòng hắn đã sinh ra ý niệm muốn từ bỏ, nếu không vì Ngu Thượng Nhung còn kiên trì thì hắn đã lùi về sau rồi.
Ngu Thượng Nhung cũng y như vậy. Mà đám người vẫn cứ đặt hy vọng vào hai huynh đệ hắn.
“Đại sư huynh.”
“Nhị sư đệ.”
“Chúng ta thân là sư huynh, sao có thể tranh cướp cơ hội này với người khác, huynh thấy đúng không?” Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói.
Vu Chính Hải gật đầu đồng tình: “Nhị sư đệ nói có lý, ta là đại sư huynh vậy mà không nghĩ tới. Ách… ta mới là người không nên tham dự nhất.”
Hắn lùi về sau.
Ngu Thượng Nhung cũng nói: “Đại sư huynh đã lùi, ta sao có thể mặt dạn mày dày tranh đoạt với các sư đệ sư muội.”
“? ? ?”
Đám người nói không ra lời.
Chỉ có Đoan Mộc Sinh ngay thẳng thành thật là chắp tay nói với hai vị sư huynh: “Đa tạ đại sư huynh và nhị sư huynh đã nhường.”
“. . .”
“Khách sáo làm gì.” Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung mặt không đổi sắc nhận lời tạ ơn của sư đệ.
“Đại sư huynh và nhị sư huynh có thiên phú tốt nhất, tu vi cao nhất. Hai người lại chịu nhường cơ hội này cho đệ, sau này hai vị sư huynh có việc gì cần nhờ cứ gọi Đoan Mộc Sinh ta.” Đoan Mộc Sinh vỗ ngực nói.
“. . .” Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung rốt cuộc cũng thấy ngượng ngùng, vội nói:
“Tam sư đệ, đệ tiếp tục đi.”
“Được.”
Chiêu Nguyệt cười nói: “Tam sư huynh, bây giờ nói là cơ hội của ai thì còn hơi sớm. Biết đâu lại là của muội thì sao.”
Diệp Thiên Tâm cũng nói theo: “Chưa chắc.”
Ba người tiếp tục thử nghiệm tiến vào bình chướng. Phanh phanh phanh…
Một canh giờ sau, ba người đã cạn kiệt sức lực, trên người có không ít vết thương.
Minh Thế Nhân sờ cằm, cau mày nói: “Chẳng lẽ cơ hội này vốn là của lão thất?”
Hắn biết rõ Thiên Khải Chi Trụ chỉ tán đồng người có hạt giống Thái Hư. Nếu các đồ đệ Ma Thiên Các đều không được tán đồng vậy thì chứng tỏ người nên có được cơ hội này là một người khác không có mặt ở đây.
Chỉ còn mỗi Tư Vô Nhai.
Ầm! Ba người lại bị bình chướng đánh bay, máu tươi tung toé.
Thấy các đồ đệ bị thương không nhẹ, Lục Châu giơ tay lên nói: “Được rồi.”
Mọi người quay đầu nhìn về phía Lục Châu vẫn luôn im lặng nãy giờ.
“Có lẽ… không ai được Thiên Khải Chi Trụ này tán đồng cả.” Lục Châu nói.
Đám người nghe vậy, trên mặt lộ vẻ mất mát. “Thật là đáng tiếc.”
Kỳ thực bọn hắn đều đã bắt đầu nghĩ tới Tư Vô Nhai, nhưng không ai dám nói thẳng ra, chỉ có thể thở dài tỏ vẻ bất lực.
Phan Trọng tiếc nuối nói: “Tuy ta không thể, nhưng mấy vị tiên sinh nhất định có thể, vì sao không để bọn họ tiếp tục thử nghiệm?”
“Lực lượng phản chấn đã tăng tới mức báo động, nếu còn tiếp tục sẽ bị trọng thương.” Nhan Chân Lạc giải thích.
“Thứ này thật là tà môn. Bình chướng trong Ngung Trung đâu có tăng dần lực phản chấn đâu.” Minh Thế Nhân bước lên, vươn tay thử chạm vào bình chướng.
Xoẹt ——
Một cảm giác như điện giật truyền đến. Minh Thế Nhân trực tiếp bị ngăn ở bên ngoài, đến tư cách thử nghiệm xông vào cũng không có.
“Giữa các Thiên Khải Chi Trụ còn có hiện tượng bài xích lẫn nhau?” Nhan Chân Lạc kinh ngạc nói.
Cảm ơn Ballick đã ủng hộ KP cho truyện ạ.
Hôm nay mình bom 6 chương bù cho hôm qua nha. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ ^^
Trên không trung, Đế Nữ Tang đứng trên lưng Bạch Hạc quan sát những thứ này, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt:
“Đã rất lâu rất lâu rồi không thấy một nhân loại mạnh mẽ như ngươi… Nếu ngươi không chịu cầu xin ta, vậy thì trốn đi. Trốn đến một nơi thật xa.”
“. . .”
Lục Châu im lặng.
Lúc này, đại tế tự bỗng lắc đầu nói: “Đế nữ các hạ, ngươi đánh giá thấp ta, mà lại đánh giá cao hắn… Yếu quyết của Huyết Vu Đại Trận không nằm trên người ta mà là nằm giữa thiên địa. Thiên địa bất diệt thì ta vĩnh sinh!”
Vừa nghe được hai chữ ‘vĩnh sinh’, Đế Nữ Tang đã cảm thấy phiền chán.
Nàng không thích nhìn thấy trong Kê Minh có một người nào vĩnh sinh ngoài nàng.
“Nhưng mà thiên địa cũng có lúc diệt vong.” Đế Nữ Tang nói.
Nụ cười trên mặt đại tế tự ngưng đọng lại, hắn lắc đầu nói:
“Đế nữ các hạ, ngài cần gì phải hù doạ ta. Ngài là nữ nhi của Xích Đế, phải tuân thủ quy củ của thần, không được tuỳ ý nhúng tay vào chuyện của ngoại giới. Nhưng ngài bây giờ đang quấy nhiễu đến cuộc chiến này.”
Trước đó hắn không để ý tới, mặc kệ Đế Nữ Tang nói khá nhiều nhưng miễn là nàng không nhúng tay vào là được. Nhưng bây giờ đại tế tự phát hiện dị nhân xấu xí này mạnh ngoài sức tưởng tượng, lời nói của Đế Nữ Tang có thể ảnh hưởng đến thế cục.
Đế Nữ Tang nhẹ nhàng cười: “Ngươi đang khiêu khích ta sao?”
Đại tế tự cảm giác được Đế Nữ Tang không vui, lập tức hạ mình nói: “Không dám.”
“Sinh linh nhàm chán.” Đế Nữ Tang ung dung nói, “Ngươi đã mạo phạm ta. Cái gọi là thần chẳng qua là đám quái vật sống lâu mà thôi. Hôm nay bất luận kết quả trận chiến thế nào, ngươi cũng vĩnh viễn phải chôn trong lòng đất.”
“. . .”
Đại tế tự ngẩng đầu, một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng hắn.
Hắn nhìn về phía Đế Nữ Tang, hai mắt nàng sâu như một đầm nước đọng, không có tình cảm, không có gợn sóng.
Lúc này Lục Châu quay đầu lại nói: “Không phiền ngươi nhúng tay.”
Đế Nữ Tang trầm mặc không nói.
Lục Châu cảm nhận được nguyên khí trong thiên địa đang không ngừng phục sinh đám người Quán Hung, bèn hạ lệnh: “Lục Ngô, đưa mọi người rời khỏi đây.”
Lục Ngô cũng cảm nhận được áp lực vô hình, bộ lông dựng đứng lên, nó xoay người ném Đoan Mộc Sinh lên đầu mình rồi dẫm mạnh xuống đất.
Oành!
Đất núi rung chuyển, đám người Ma Thiên Các ngoại trừ Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Tần Nại Hà đều bị một giẫm này chấn bay lên giữa không trung.
Lục Ngô phun ra một đoàn sương trắng, sương trắng hoá thành cuồng phong thổi bay mọi người ra xa. Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Tần Nại Hà cũng cấp tốc bay theo bảo vệ mọi người.
Lục Ngô nói: “Thiếu chủ.”
“Ta không sao.” Đoan Mộc Sinh gật đầu.
Lục Ngô quay đầu nhìn Lục Châu một cái rồi đạp đất nhảy vào không trung.
Thấy mọi người rời đi, Lục Châu mới lấy Trấn Thọ Thung ra cắm xuống đất. Vạn Vật Sinh Cơ bộc phát, không ngừng hút lấy sinh cơ từ bốn phương tám hướng.
Đại tế tự tròn mắt nói: “Ngươi thuần phục được Trấn Thọ Thung?”
Lục Châu lại đánh ra một chưởng, Trấn Thọ Thung bành trướng, tốc độ lưu chuyển thời gian tăng lên thành 5.000 lần.
Đại tế tự lập tức kết thành chưởng ấn, huyết sắc hồ điệp xoay vòng quanh thân trượng, đám người Quán Hung bật dậy nhào về phía Lục Châu.
Đế Nữ Tang nhìn kim sắc trụ tử đang không ngừng xoay tròn, khẽ lẩm bẩm: “Thật đúng là Trấn Thọ Thung.”
Nàng bỗng đếm nhẩm trong miệng, “Hư cấp, hằng cấp, hợp cấp… Đúng là nhân loại không đơn giản, người Thái Hư không đến đón hắn sao? Nha, đang mất cân bằng…”
Lục Châu không thèm để ý tới đám Quán Hung mà lựa chọn phóng thích năng lực của Mệnh Quan thứ hai: Thuỷ liên phong bạo.
Từng đoá thuỷ liên tương phản với hoả liên lúc trước, mang lại hàn ý đến cực hạn. Đám người Quán Hung vừa nhào đến đều bị đóng băng, sau đó nứt toác ra nằm lổn ngổn dưới đất.
Đại tế tự vọt tới, quanh người đều là huyết sắc hồ điệp, trong tay cầm một huyết đao quát lớn: “Chết đi cho ta!”
Lục Châu xoay đầu tung ra một chưởng. Ầm!
Lực lượng Thiên Tướng ập vào cây đao khiến nó nứt toác ra, đại tế tự bị đánh bay ra ngoài.
Lục Châu đạp lên Trấn Thọ Thung, mang theo nó bay về phía đại tế tự rồi ép mạnh xuống.
Oanh!
Trấn Thọ Thung chèn trên ngực đại tế tự, hung hăng nhấn hắn xuống mặt đất sâu đến mấy mét.
“Lão phu cảm thấy rất kỳ quái. Từ đầu đến cuối ngươi không chạm được vào lão phu lấy nửa phần, cũng không làm lão phu bị thương chút nào, thậm chí đến tư cách bức lão phu xuất toàn lực cũng không có, sao lại có tự tin kêu gào đòi giết chết lão phu?”
Phốc ——
Đại tế tự phun ra tiên huyết. Lục Châu nói trúng điểm yếu của hắn, khiến hắn đau đớn không thôi.
Toàn bộ cuộc chiến, tộc Quán Hung của hắn bỏ ra thảm trọng biết bao nhiêu, mà đối phương vẫn áo mũ chỉnh tề, không nhuốm bụi trần, vân đạm phong khinh.
Lục Châu đạp Trấn Thọ Thung. Tốc độ lưu chuyển tăng lên thành 10.000 lần!
Sinh cơ không ngừng hội tụ, toàn bộ đều bị Trấn Thọ Thung hấp thu.
Đại tế tự rốt cuộc cũng sợ hãi, muốn chạy trốn khỏi tay Lục Châu, đáng tiếc Trấn Thọ Thung lại đè chặt lấy hắn khiến hắn không cách nào động đậy.
“Đế nữ các hạ mau cứu ta! Đế nữ các hạ mau cứu ta!”
Đại tế tự điên cuồng gào thét. Lục Châu cúi đầu vỗ vào Trấn Thọ Thung, bộc phát toàn bộ lực lượng Thiên Tướng.
“100.000 lần!”
Vòng xoáy xuất hiện, toàn bộ sinh cơ xung quanh ồ ạt chảy vào trong Trấn Thọ Thung, ngay cả Lục Châu cũng cảm giác được sinh cơ của mình đang trôi đi.
Lục Châu dồn khí xuống đan điền, nín hơi ngưng thần rồi quát lớn: “Trấn Thọ Thung!!”
Một đạo phù văn màu tím đen cuối cùng thoát ra khỏi Trấn Thọ Thung, hoá thành tro bụi, toàn bộ Trấn Thọ Thung bây giờ chỉ độc một màu vàng kim rực rỡ.
Linh tính của nó đã được kích hoạt hoàn toàn. Trấn Thọ Thung bây giờ đã nhìn nhận Lục Châu là chủ nhân của nó, lực hút trên người Lục Châu lập tức biến mất.
“Cuối cùng cũng khống chế được ngươi.” Lục Châu thở phào nghĩ.
Chưa đến một khắc đồng hồ sau, vạn năm sinh cơ đã dung nhập vào trong Trấn Thọ Thung.
“Đế nữ các hạ… cứu ta!!” Đại tế tự lại gào lên.
Trên không trung, Đế Nữ Tang nhìn Lục Châu đầy phức tạp: “Ngươi thật là mạnh mẽ.”
Chương 1752 Giết người diệt khẩu
“Dao Cơ, uổng cho ngươi là đế nữ… Nếu Xích Đế biết chuyện ngày hôm nay, ngài nhất định sẽ giáng tội ngươi! Cứ chờ xem, ha ha ha… các ngươi không giết được ta!!”
Đế nữ nhíu mày, thản nhiên nói: “Tốt thôi, vậy thì ngươi không sống được nữa.”
Nói xong, nàng điểm nhẹ mũi chân nhảy khỏi lưng Bạch Hạc, tựa như bông tuyết nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Lục Châu.
Trấn Thọ Thung không thể ảnh hưởng đến nàng. Đế Nữ Tang ưu nhã đi tới, rốt cuộc dừng lại bên cạnh Trấn Thọ Thung.
Tốc độ tụ tập sinh cơ được nâng cao lên gấp mấy lần, sinh cơ bốn phương tám hướng hội tụ vào Trấn Thọ Thung như vũ bão. Cảnh tượng xung quanh trở nên vặn vẹo.
Được Đế Nữ Tang gia trì, tốc độ hấp thu thọ mệnh của Trấn Thọ Thung đã nâng lên một tầm cao mới. Dưới chân Thiên Khải Chi Trụ, vạn vật sinh linh đều nhanh chóng già yếu, khô quắt héo rũ.
Đại tế tự bên dưới Trấn Thọ Thung bị ép khô, gầy như da bọc xương, hốc mắt lồi ra, trong mắt tràn ngập không cam lòng và tuyệt vọng. Hắn gào lên một tiếng bén nhọn, rốt cuộc ngoẹo đầu không còn khí tức.
[Ting — đánh giết mục tiêu, thu hoạch được 5.000 điểm công đức, chủng tộc thưởng thêm 1.000 điểm.]
Đại tế tự vừa chết đi, toàn bộ tộc Quán Hung cũng không còn sinh khí. Xung quanh lâm vào yên tĩnh.
Đế Nữ Tang đứng trước mặt Lục Châu, nhìn chằm chằm hắn không rời mắt. Lát sau nàng mới lên tiếng: “Ngươi biết Ma Thần?”
“Ma Thần?” Từ này khiến Lục Châu nhớ tới Nhạc Kỳ, nhớ tới Thời Chi Sa Lậu, nhớ tới Doanh Câu.
“Thời Chi Sa Lậu là đồ vật của hắn.” Đế Nữ Tang nói.
“Bảo vật trong tu hành giới thường xuyên đổi chủ, không có gì kỳ quái.” Lục Châu nói.
Đế Nữ Tang gật đầu: “Ngươi nói đúng.”
Lục Châu bỗng hỏi lại: “Hắn là người trong Thái Hư?”
Đế Nữ Tang lắc đầu: “Lúc đó ta còn nhỏ nên không biết nhiều… Ta chỉ biết khi đó thiên hạ vốn là một thể, nơi đó luôn ngập tràn ánh nắng mặt trời, muôn màu muôn vẻ.”
Nói đến đây, Đế Nữ Tang kỳ quái hỏi: “Ngươi rất tò mò về người này?”
“Lão phu có được Thời Chi Sa Lậu của hắn nên hiếu kỳ thôi.”
“Mấy chuyện khác ta không biết đâu, đừng có hỏi.” Đế Nữ Tang nói.
Lục Châu thu hồi Trấn Thọ Thung. Bạch Hạc cũng từ xa bay tới, đỡ lấy Đế Nữ Tang.
Nhìn nàng chẳng có chỗ nào là giống thần thi, rõ ràng là một con người… Lục Châu bèn thử nghiệm cảm giác một phen.
Quả nhiên, hắn phát hiện Đế Nữ Tang không có nhịp tim, không có nhiệt độ cơ thể.
Nàng thật sự là thần thi? Kết quả này rất khó tin, ít nhất là Lục Châu sẽ không tin.
Đế Nữ Tang bỗng nhiên nói: “Hắn đã chết rồi, tiếp theo đến lượt ngươi.”
“Hả?” Lục Châu lắc đầu nói, “Ngươi muốn đối phó lão phu?”
“Hắn mạo phạm ta, hắn phải chết… Ngươi thấy ta xuất thủ, ngươi phải chết.”
Nàng nói chuyện rất đơn giản nhẹ nhàng, như thể tử vong chỉ là một chuyện vô cùng bình thường, trong mắt nàng không hề có khái niệm địch ta.
Nàng hoàn toàn khác biệt với Tiểu Diên Nhi thiên chân vô tà. Nếu phải dùng một từ để mô tả nàng, đó chính là —— máu lạnh.
“Muốn giết người diệt khẩu?”
Đế nữ không đáp.
Lục Châu nói: “Xem ra ngươi rất sợ Thái Hư.”
Đế Nữ Tang lắc đầu phủ nhận: “Ta không sợ bất kỳ thứ gì.”
“Không sợ thì giết người diệt khẩu làm chi?”
Câu hỏi của Lục Châu khiến nàng nghẹn lời. Giết đối phương chẳng khác nào là thừa nhận nàng sợ Thái Hư.
Lục Châu chắp tay sau lưng nói: “Huống hồ gì, trên đời này còn không có người nào giết được lão phu.”
“. . .”
Đế Nữ Tang cau mày nhìn Lục Châu. “Ngươi không sợ Thái Hư?”
Lục Châu trầm giọng nói: “Nhìn cho kỹ.”
Hắn điểm mũi chân, bay vọt về phía Thiên Khải Chi Trụ trong Kê Minh.
“Bạch Trạch.”
Bạch Trạch đạp mây chạy tới, toàn thân đắm trong khí tức điềm lành, đỡ lấy Lục Châu.
Đế Nữ Tang lộ vẻ nghi hoặc, không rõ hắn muốn làm gì, chỉ có thể tò mò quan sát. Nàng nhìn thấy Lục Châu và Bạch Trạch bay tới chân trời, đến gần Thiên Khải Chi Trụ.
Lục Châu vươn tay. Bạch Trạch hiểu ý phun ra một luồng bạch quang. Lực lượng Thiên Tướng trong cơ thể Lục Châu nhanh chóng khôi phục, hắn vung tay đánh ra một chưởng vào Thiên Khải Chi Trụ.
Oanh!
Một tiếng kinh thiên động địa vang lên, cương khí tứ tán, quang mang chiếu rọi giữa trời.
Đế Nữ Tang và Bạch Hạc cũng bay về phía Thiên Khải Chi Trụ. Mà ở đằng xa, các đệ tử Ma Thiên Các đang lục tục trở về, vừa hay thấy được cảnh này.
Đế Nữ Tang đến gần Lục Châu, cất tiếng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Huỷ nó.”
“Không được.” Đế Nữ Tang lắc đầu.
“Vì sao không được?”
“Nếu huỷ nó, trời sẽ sập!”
“Là Thái Hư sập mới đúng.” Lục Châu đáp.
“Ta không biết…” Nàng chần chừ nói.
Lục Châu đương nhiên biết rõ Thiên Khải Chi Trụ chống đỡ Thái Hư. “Lão phu không sợ Thái Hư.”
“Được rồi, ta tin ngươi.” Nói xong nàng lại bổ sung, “Nếu trời mà sập thật thì nhà của ta sẽ không còn.”
“Nhà của ngươi?” Lục Châu xem thường nói, “Ngươi là nữ nhi của Xích Đế, nhà của ngươi ở đâu?”
“Tang thụ chính là nhà của ta, nó là tất cả mọi thứ mà ta có được.” Đế Nữ Tang quay đầu nhìn về phía tang thụ ở giữa hồ.
Lục Châu cũng nhìn tang thụ, đột nhiên có một loại ảo giác tang thụ mới chính là nhược điểm của Đế Nữ Tang. Chỉ là muốn đến gần tang thụ là việc khó vô cùng.
Trong Hoàn Hình hồ có rất nhiều Bạch Hạc chịu trách nhiệm bảo vệ tang thụ. Một khi có hung thú đến gần đều sẽ bị Bạch Hạc đuổi đi.
Lục Châu dừng tay, bay xuống phía dưới. Đế nữ thở phào bay theo sau.
Lục Châu bỗng dừng lại hỏi: “Ngươi đi theo lão phu làm gì?”
“Bên dưới Thiên Khải Chi Trụ có một con Phỉ Hoàng, thực lực rất mạnh. Ngươi muốn lấy hạt giống Thái Hư sao? Không đúng, hạt giống còn chưa trưởng thành mà…” Đế Nữ Tang nghi hoặc nói.
Lục Châu nói: “Ngươi có thể trở về được rồi.”
Đế Nữ Tang lắc đầu, không muốn quay về. “Ngươi lợi hại như vậy, hẳn là có thể đánh hạ Phỉ Hoàng rất nhẹ nhàng, nhưng cũng sẽ lãng phí một chút khí lực. Vì sao không chịu cầu xin ta?”
Lục Châu cạn lời với nàng. Lão phu làm được thì cầu ngươi làm cái gì?
Đế nữ càng như vậy, Lục Châu càng cảm thấy nàng kỳ quái. Một khi thật sự thiếu nhân tình của nàng thì không dễ trả đâu.
Lục Châu không bị lay động, tiếp tục hạ xuống đất. Quả nhiên dưới chân Thiên Khải Chi Trụ đột nhiên xuất hiện một đạo hắc ảnh khổng lồ công kích tới.
Chương 1753 Vỗ mông ngựa thuần thục
Hư ảnh Đế Nữ Tang và Bạch Hạc loé lên, trong thoáng chốc xuất hiện trên không trung ngàn mét, tiếp tục xem kịch.
Tốc độ của Phỉ Hoàng nhanh như thiểm điện. Lục Châu theo bản năng đánh ra một chưởng Tuyệt Thánh Khí Trí.
Oanh!
Hai sừng của nó toả ra hắc quang chống đỡ chưởng ấn. Bởi vì nó ra tay quá mức bất ngờ nên Lục Châu bị đẩy văng lên cao.
Đế Nữ Tang che miệng bật cười. Nàng biết Phỉ Hoàng không phải đối thủ của nhân loại này, nhưng nhìn thấy đối phương chật vật một lần, trong lòng nàng bỗng thấy không tệ.
Lục Châu đánh ra lực lượng Thiên Tướng. Chưởng ấn như sơn ập tới!
Gràoooo ——
Phỉ Hoàng bị đè ép xuống, nện vào mặt đất.
Đế Nữ Tang vốn đang vui vẻ, bỗng thấy Phỉ Hoàng bị đánh bê bết lập tức trở nên chán chường: “Không thú vị gì hết.”
Lục Châu vẫn y như trước không nhuốm bụi trần. Đây cũng là nhờ bộ trường bào trên người hắn phát huy tác dụng rất lớn. Tuy không biết nó làm từ chất liệu gì nhưng rõ ràng là thuỷ hoả bất xâm, đao thương bất nhập.
“Lục Ngô.” Lục Châu gọi.
Lục Ngô nghe được tiếng gọi, từ xa nhảy tới.
“Con Phỉ Hoàng này giao cho ngươi.”
Nghe vậy Lục Ngô vui vẻ vô cùng, nó đã cuồng chân cuồng tay đến khó chịu, lập tức hét lên một tiếng rồi nhào về phía Phỉ Hoàng.
Dưới chân Thiên Khải Chi Trụ trở thành chiến trường của hai con thú hoàng.
Lục Châu không quá để ý. Với bản sự của Lục Ngô đương nhiên có thể chiến thắng Phỉ Hoàng.
“Lục Ngô?” Đế Nữ Tang nói.
“Ngươi biết nó?”
“Không… ta biết gia gia của nó.”
“. . .”
Lúc này, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cưỡi Bệ Ngạn và Cát Lượng chạy tới.
Đế Nữ Tang không khỏi kinh ngạc. Một con hai con thì thôi đi, trong một lúc đột nhiên xuất hiện tới bốn con toạ kỵ khiến nàng cũng phải bất ngờ… mà đều không phải là toạ kỵ bình thường.
Sau đó là Cùng Kỳ, Thừa Hoàng, Anh Chiêu, Đương Khang, Đế Giang… đều mang theo chủ nhân xuất hiện trên không trung.
Đế Nữ Tang rũ mắt nói: “Một đám người rất đặc thù.”
“Đặc thù?”
Lục Châu cho đến bây giờ vẫn không hề ngưng cảnh giác đối với nàng, cho nên mọi người đứng cách nàng rất gần.
Đế Nữ Tang bỗng hỏi: “Các ngươi tới nơi này làm gì? Đừng phá hỏng Thiên Khải Chi Trụ, ta có thể vi phạm quy củ của Thần một lần, thì vẫn có thể vi phạm thêm một lần.”
“Ngươi cảm thấy lão phu đủ sức phá huỷ Thiên Khải Chi Trụ?” Lục Châu hỏi lại.
“Việc này…” Đế Nữ Tang cúi đầu suy tư một lát rồi nói, “Được rồi, xem ra là ta nghĩ nhiều.”
Vù!
Nàng và Bạch Hạc quay đầu bay trở về Hoàn Hình hồ.
Tang thụ bốc lên huỳnh quang nhàn nhạt bao phủ mặt hồ, cảnh tượng như nhân gian tiên cảnh khiến đám người không khỏi xuýt xoa.
Diệp Thiên Tâm không nhịn được tán dương: “Vị tỷ tỷ này có nhan sắc tuyệt trần, tu vi cũng không tầm thường.”
Tiểu Diên Nhi gật đầu phụ hoạ: “Đúng vậy, đúng vậy…”
Chư Hồng Cộng cũng nói theo: “Đúng là không tầm thường, chỉ thua lục sư tỷ một chút thôi.”
“. . .”
Lục Châu nhắc nhở: “Nàng chính là Đế Nữ Tang, một trong thập đại thần thi.”
Diệp Thiên Tâm, Tiểu Diên Nhi: “. . .”
Hình tượng này đúng là phá huỷ tam quan người ta. Có thần thi xinh đẹp như vậy sao?
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm. Khổng Văn lẩm bẩm nói: “Đúng là được mở rộng tầm mắt, quá sức tưởng tượng… Sau này trở về có khoác lác một phen cũng chẳng ai thèm tin.”
Đám người gật gù tán thành lời hắn nói.
Bên dưới vẫn không ngừng truyền tới tiếng đánh nhau.
“Có lẽ nàng nguỵ trang thành thần thi chứ không phải là thần thi thật sự. Trước khi làm rõ chuyện này, không một ai được tự tiện đến gần Hoàn Hình hồ. Quy củ của Thái Hư ước thúc nàng, nhưng phải nhớ kỹ, quy củ đối với nàng không có bao nhiêu tác dụng.” Lục Châu nói.
“Các chủ nói đúng lắm.”
“Sư phụ anh minh!” Chư Hồng Cộng hô lên.
“. . .”
Đám người đã thảo luận một hồi mà trận chiến bên dưới vẫn chưa kết thúc.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cúi đầu quan sát, đôi bên vẫn đang đối chiến kịch liệt, không biết bao giờ mới đánh xong.
Nhìn thế cục thì Lục Ngô chiếm thượng phong, nhưng Phỉ Hoàng cũng không thua kém bao nhiêu. Lực phòng ngự kinh người mà lực lượng cũng cực lớn.
“Sư phụ, hay là để đồ nhi xuống hỗ trợ?” Vu Chính Hải ngứa tay rồi.
“Đồ nhi cũng nguyện ra tay.” Ngu Thượng Nhung nói.
Lục Châu lắc đầu nhìn về phía Phỉ Hoàng mình đầy thương tích, khẽ gọi: “Lục Ngô.”
Lục Ngô ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn: “Ửm?”
“Quá chậm.”
Vừa nói, Lục Châu vừa lật tay đánh ra một chưởng, bộc phát toàn bộ lực lượng Thiên Tướng.
Một chưởng Đại Thành Nhược Khuyết từ trên trời giáng xuống ập vào thân thể Phỉ Hoàng, đánh nó lún sâu xuống mặt đất, máu thịt be bét, hoá thành một đống bầy nhầy.
“. . .”
Xung quanh trở nên an tĩnh dị thường, cũng có chút xấu hổ.
Đám người ngẩn ra nhìn thi thể Phỉ Hoàng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Dù sao cũng là thú hoàng, không nên đánh giết nhanh như vậy, cũng phải cho nó chút tôn trọng chứ…
Chư Hồng Cộng vừa mới tiến lên một bước, Minh Thế Nhân đã giành nói: “ Vẫn là sư phụ quả quyết, dùng một chiêu giải quyết nó, tiết kiệm không ít thời gian. Thú hoàng gì chứ, ở trước mặt sư phụ ta cũng chẳng có gì khác biệt.”
“. . .”
Chư Hồng Cộng lập tức phụ hoạ: “Tứ sư huynh nói đúng!”
Dưới đất, Lục Ngô cảm thấy mất hết mặt mũi, bèn ngẩng đầu lộ vẻ cao ngạo nói: “Có thể giết nó bằng một chưởng là vì bản hoàng đã đánh nó trọng thương.”
“Đều lợi hại, đều lợi hại…” Chư Hồng Cộng vỗ tay khen ngợi.
“Lấy Mệnh Cách Chi Tâm.” Lục Châu nói.
“Vâng.” Khổng Văn lập tức đáp xuống đất, thuần thục giải phẫu thi thể Phỉ Hoàng.
“Có bốn viên Mệnh Cách Chi Tâm, Các chủ khống chế lực lượng tinh chuẩn đến cực điểm, không làm tổn hại một viên nào.” Khổng Văn tán dương.
“Đó là đương nhiên.” Chư Hồng Cộng tự hào nói, “Nhớ ngày đó sư phụ ta dùng sức một người bức lui thập đại danh môn, tình cảnh đó mới là hùng vĩ.”
Lục Châu cau mày: “Đừng có nịnh nọt.”
Kỳ thực Lục Châu cảm thấy ngày đó tu vi mình chỉ là bát diệp, so sánh với hiện tại chẳng khác nào sâu kiến, nghe rất xấu hổ.
Chư Hồng Cộng ấm ức nói: “Sư phụ nói vậy là sai rồi… Nếu lời nói thật cũng tính là nịnh nọt, vậy chi bằng người dán miệng đồ nhi lại luôn cho rồi.”
“. . .”
Chương 1754 Dựa vào nhân phẩm?
“Tuy trước khác nay khác, nhưng lúc đó cả tu hành giới đều biết rõ một điều ai mới là người cường đại nhất thế gian. Ách, tứ sư huynh, huynh đừng trừng mắt nhìn ta, nếu nói sự thật mà cũng bị trừng phạt thì toàn bộ mấy chục vạn lão bách tính ở Thần Đô đều không trốn được.” Chư Hồng Cộng nói.
“. . .”
“Ta nói thật mà.” Chư Hồng Cộng gãi gãi đầu.
Minh Thế Nhân đã cạn khô lời với hắn. Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung xưa nay đều không tham dự vào mấy chuyện này. Bọn hắn là sư huynh, cũng xem như là trưởng bối, không thể chấp nhặt với mấy đứa nhỏ này.
Lục Châu cũng nghẹn lời, phất tay áo nói: “Đi thôi.”
Đám người Ma Thiên Các lục tục theo sau, tiến về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Cấu tạo của nơi này giống y như đúc Thiên Khải Chi Trụ ở Ngung Trung, cự trụ cao ngất vào trong mây không thấy đỉnh.
“Đám người Thái Hư thật là nhàm chán, vì sao cứ nhất định phải ở tít trên cao, không thấy mệt à?” Minh Thế Nhân nói.
Người trong Ma Thiên Các đều đã nghe Lục Châu nói chuyện này.
“Ai mà biết bọn hắn nghĩ gì. Càng lên cao càng thiếu thốn nguyên khí, để giải quyết vấn đề này thì bọn hắn phải có đại trận cực mạnh, lại còn phải cố định Thiên Khải Chi Trụ. Chẳng trách lại bố trí thập đại thần thi thủ hộ thập đại Thiên Khải Chi Trụ, chẳng trách hết lần này đến lần khác lại thu nạp các nhân tố gây mất cân bằng vào Thái Hư…”
“Vì sao?”
“Có thần thi thủ hộ, Thiên Khải Chi Trụ sẽ không sụp đổ. Thu nạp những người gây mất cân bằng, trong cửu liên sẽ không còn ai uy hiếp đến Thiên Khải Chi Trụ nữa.”
Minh Thế Nhân dừng bước nói: “Chờ đã, vậy đám hung thú cường đại trong khu vực hạch tâm thì sao?”
“Có Chí Tôn ước thúc bọn nó…”
“Sao ngươi biết rõ ràng như vậy? Ngươi là người trong Thái Hư hả?” Minh Thế Nhân nhìn về phía Khổng Văn.
“Ta đoán mò đó.”
Lúc này Lục Châu xoay người liếc nhìn bọn hắn, tiếng nghị luận lập tức im bặt.
Nơi này rất yên tĩnh, Đế Nữ Tang lại không xuất hiện, là cơ hội rất tốt để tiến vào Thiên Khải Chi Trụ. Lục Châu chắp tay nói:
“Là đệ tử của vi sư, các ngươi cần phải được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng. Lão tứ đã được Ngung Trung tán đồng, hiện tại đến phiên các ngươi.”
Tần Nại Hà nói: “Muốn được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì phải có phẩm chất hiếm thấy. Chúng ta cùng lên thử xem.”
Kỳ thực Minh Thế Nhân rất muốn nói ‘vô dụng thôi, không chỉ đơn giản là phẩm chất mà còn phải có hạt giống Thái Hư nữa’, nhưng cảm thấy nói vậy quá đả kích người khác nên hắn đành im lặng.
Lục Ngô thì lim dim mắt nằm trên mặt đất. Một đám Chí Tôn tương lai còn cần được tán đồng làm cái gì? Nhàm chán!
“Đi thôi.”
Đám người đi theo Lục Châu tiến vào hành lang trong Thiên Khải Chi Trụ. Một số người đã từng đến Ngung Trung thì bình tĩnh thản nhiên, những người còn lại hết nhìn đông tới nhìn tây, hiếu kỳ không thôi.
“Rốt cuộc là ai đã chế tạo ra kiến trúc bậc này? Cho dù là thần cũng không có bản lĩnh như thế nha!”
“Hiện tại không phải lúc để thảo luận mấy chuyện đó. Nhìn kỹ phía trước kìa!”
Bọn hắn nhìn thấy một tầng bình chướng tản ra lam quang bao phủ lấy khu vực hạch tâm của Thiên Khải Chi Trụ, bảo hộ hạt giống Thái Hư ở bên trong.
Chính tầng bình chướng đặc thù này sẽ ngăn cản những người không được tán đồng ở bên ngoài.
“Ta lên trước!” Khổng Văn là người đầu tiên xông tới. Nhưng khi hắn vừa chạm đến bình chướng đã bị năng lượng quang hoàn đánh bay.
Đám người khẽ lắc đầu.
“Cái này không giống với Tuyệt Sát Trận.” Khổng Văn nhịn đau đứng dậy.
“Nếu là đại trận đó thì ngươi đã chết rồi.” Minh Thế Nhân liếc mắt nói.
“Bình chướng thuần tuý chỉ là phòng ngự.” Khổng Văn vừa nói vừa tiếp tục thử nghiệm tiến lên.
Đám người lần lượt vọt tới rồi lần lượt bị chấn bay. Chư Hồng Cộng nghênh ngang nhảy vào, bị đánh văng ra té sưng cả mông.
“Ui da… muốn được Kê Minh tán đồng thật là khó mà! Ta rất có phẩm chất, vì sao không được chứ!” Chư Hồng Cộng không phục nói.
“Đệ có phẩm chất?” Minh Thế Nhân cạn lời.
“Không tin huynh hỏi Triệu Hồng Phất đi!”
Triệu Hồng Phất ngơ ngác, mắc mớ gì lôi ta vào a? Ta chỉ là phù văn sư…
“Phẩm chất hiếm thấy… là ‘ăn’ và ‘ngủ’ sao?” Triệu Hồng Phất gãi đầu hỏi.
Chư Hồng Cộng: “. . .”
Từng người trong Ma Thiên Các đều tiến lên thử nghiệm, đáng tiếc đều bị lam sắc bình chướng đánh bật ra ngoài, mà cường độ phản chấn càng lúc càng mạnh. Ngay cả Tần Nại Hà có tu vi chân nhân cũng bị đánh bay, máu tươi chảy tràn ra khoé miệng.
Thấy Tần Nại Hà bị thương, đám người không dám tiếp tục thử nghiệm nữa. Quan niệm phổ biến trong tu hành giới là tu vi quan trọng nhất, nếu cả Tần Nại Hà cũng không thông qua được thì những người khác cũng hết cơ hội.
Bọn hắn đồng loạt lui lại, nhìn về phía tầng bình chướng với vẻ kiêng kỵ.
“Tần Nại Hà, ngươi không sao chứ?” Nhan Chân Lạc hỏi.
“Đa tạ Nhan tả sứ quan tâm, chỉ là vết thương nhỏ không đáng ngại… Ta vốn cho rằng mình hấp thu khí tức Thái Hư trong Lam Thuỷ Tinh sẽ có nhiều khả năng được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, không ngờ vẫn là không được.” Tần Nại Hà thở dài nói.
Nhan Chân Lạc an ủi: “Có lẽ Thiên Ngô nói đúng, thứ Thiên Khải Chi Trụ xem xét chính là —— nhân phẩm.”
“Nhân phẩm?”
Đám người đưa mắt nhìn nhau. Thứ gọi là nhân phẩm quá mức trừu tượng. Nhân phẩm như thế nào mới được tán đồng?
Chư Hồng Cộng bỗng nhiên vỗ ngực nói: “Vậy chỉ có thể là ta.”
“? ? ?”
“Mấy người quá coi thường ta rồi. Khi còn ở hoàng liên giới ta được người người gọi là Thánh chủ, được vạn dân kính ngưỡng yêu quý. Nói không khoa trương chút nào, ở nơi đó ta chính là… số một!” Chư Hồng Cộng giơ ngón tay cái lên.
Đám người gật gật đầu nhưng trong lòng thì nghẹn lại. Tục ngữ có câu, được người khen thì thơm như hoa, tự mình khen thì thối như “shit”. Làm gì có ai tự biên tự diễn mà không biết xấu hổ như Chư Hồng Cộng?
Minh Thế Nhân cũng đầu hàng: “Vậy đệ thử lại xem.”
“Được.”
Chư Hồng Cộng bước đi như bay, vọt tới bình chướng như một con trâu muốn húc đổ tường.
Oành!
Lam sắc bình chướng thản nhiên đánh bay hắn vào vách đá, lực phản chấn càng lúc càng lớn.
Chư Hồng Cộng trượt dài xuống đất, máu tươi ộc ra, đau đớn tới không muốn ngồi dậy.
“Bát tiên sinh không sao chứ?” Nhan Chân Lạc ân cần hỏi han.
Chương 1755 Không ai được tán đồng
“Ta không sao.” Chư Hồng Cộng ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng đã hoảng hốt như thỏ.
“Lão bát, tiếp tục đi nè…” Minh Thế Nhân chỉ tay về phía tầng bình chướng.
“Ách… tứ sư huynh, hay là huynh thử đi?”
“Ta thì thôi đi, ta đã được Ngung Trung tán đồng rồi.”
Hộ pháp Mạnh Trường Đông sau khi đập vào tường đá thì không dám thử lần nào nữa, nghe vậy bèn hỏi: “Được tán đồng thì có chỗ tốt gì?”
“Ngươi nhìn vào khu vực hạch tâm đi.” Lục Ly giải thích, “Đó chính là hạt giống Thái Hư đang nảy mầm, bên dưới chính là thổ nhưỡng. Nếu được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng sẽ thu hoạch được thổ nhưỡng Thái Hư, từ đó có được khí tức Thái Hư giống như Tần Nại Hà. Đây là đại tạo hoá đối với mỗi tu hành giả.”
Đám người nghe vậy lại càng thêm hy vọng, ai nấy vốn đã có ý định bỏ cuộc nhưng sau đó đều bị khí tức Thái Hư hấp dẫn.
“Lại nào!” Bọn hắn lại không ngừng thử nghiệm.
Chỉ có Chư Hồng Cộng là ngồi bệt dưới đất, xua tay nói: “Ta từ bỏ rồi, mọi người tiếp tục đi nha. Ui da mịa nó đau quá hic hic!”
“. . .”
Lục Châu vẫn luôn quan sát mọi người, muốn xem xem quy luật tán đồng của Thiên Khải Chi Trụ là gì. Hắn dùng thần thông Thiên thư quan sát thật kỹ nhất cử nhất động của mọi người và bình chướng, đáng tiếc lại không phát hiện ra điểm nào dị thường.
Lực phản chấn đã cường hãn tới mức khiến ai nấy đều bị thương không ít.
“Đáng ghét, chơi không vui gì hết!” Tiểu Diên Nhi từ bỏ, tức giận giậm chân mấy cái rồi lùi sang một bên.
Trong lòng mọi người cảm thấy được an ủi không ít. Ngay cả tiểu tổ tông cũng từ bỏ, bọn hắn không làm được là việc rất bình thường.
Thiên phú của Tiểu Diên Nhi đã nghịch thiên như vậy, nếu còn được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì ai chơi lại.
Sau đó, Hải Loa cũng từ bỏ thử nghiệm, đến bên cạnh Tiểu Diên Nhi cùng xem náo nhiệt.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong rất có khát vọng với khí tức Thái Hư, nhưng thực lực bọn hắn quá yếu nên cũng đành phải từ bỏ, uể oải lui về sau.
Bốn huynh đệ Khổng Văn cũng đồng cảnh ngộ.
Gừng càng già càng cay, bốn vị trưởng lão không lỗ mãng như đám người trẻ tuổi mà thử chậm rãi tiến vào. Không dùng lực tấn công thì lực phản chấn cũng sẽ xuống tới thấp nhất.
Bốn vị trưởng lão từ bốn hướng chậm rãi tiến vào, nhưng vừa đi vào được khoảng mười mét thì lực phản chấn rốt cuộc đẩy bọn họ văng ngược ra ngoài.
“Vẫn không được.” Đám người lắc đầu.
“Còn thử nữa không?” Tả Ngọc Thư nhìn ba người còn lại.
Bốn người bọn họ đều đã ướt đẫm mồ hôi, hơi thở gấp rút, không còn đủ sức để ngưng khí thành cương nữa là.
“Ta từ bỏ.” Lãnh La là người đầu tiên lên tiếng.
“Lão Lãnh, ngươi mà cũng từ bỏ?” Phan Ly Thiên khinh bỉ nói, “Đây không phải phong cách của ngươi nha.”
“Lão Phan, vậy thì ngươi cứ tiếp tục đi.”
“Ta cũng từ bỏ.”
“. . .”
Đều là một đám già cả hết hơi, cần gì phải tự tổn thương lẫn nhau.
Không bao lâu sau, trong số những người còn tiếp tục thử nghiệm chỉ có Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt và Diệp Thiên Tâm.
“Ta đoán đại tiên sinh sẽ được tán đồng.”
“Ta cược là nhị tiên sinh.”
Vu Chính Hải nhìn tầng bình chướng, hữu tâm mà vô lực. Nói thực lòng hắn đã sinh ra ý niệm muốn từ bỏ, nếu không vì Ngu Thượng Nhung còn kiên trì thì hắn đã lùi về sau rồi.
Ngu Thượng Nhung cũng y như vậy. Mà đám người vẫn cứ đặt hy vọng vào hai huynh đệ hắn.
“Đại sư huynh.”
“Nhị sư đệ.”
“Chúng ta thân là sư huynh, sao có thể tranh cướp cơ hội này với người khác, huynh thấy đúng không?” Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói.
Vu Chính Hải gật đầu đồng tình: “Nhị sư đệ nói có lý, ta là đại sư huynh vậy mà không nghĩ tới. Ách… ta mới là người không nên tham dự nhất.”
Hắn lùi về sau.
Ngu Thượng Nhung cũng nói: “Đại sư huynh đã lùi, ta sao có thể mặt dạn mày dày tranh đoạt với các sư đệ sư muội.”
“? ? ?”
Đám người nói không ra lời.
Chỉ có Đoan Mộc Sinh ngay thẳng thành thật là chắp tay nói với hai vị sư huynh: “Đa tạ đại sư huynh và nhị sư huynh đã nhường.”
“. . .”
“Khách sáo làm gì.” Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung mặt không đổi sắc nhận lời tạ ơn của sư đệ.
“Đại sư huynh và nhị sư huynh có thiên phú tốt nhất, tu vi cao nhất. Hai người lại chịu nhường cơ hội này cho đệ, sau này hai vị sư huynh có việc gì cần nhờ cứ gọi Đoan Mộc Sinh ta.” Đoan Mộc Sinh vỗ ngực nói.
“. . .” Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung rốt cuộc cũng thấy ngượng ngùng, vội nói:
“Tam sư đệ, đệ tiếp tục đi.”
“Được.”
Chiêu Nguyệt cười nói: “Tam sư huynh, bây giờ nói là cơ hội của ai thì còn hơi sớm. Biết đâu lại là của muội thì sao.”
Diệp Thiên Tâm cũng nói theo: “Chưa chắc.”
Ba người tiếp tục thử nghiệm tiến vào bình chướng. Phanh phanh phanh…
Một canh giờ sau, ba người đã cạn kiệt sức lực, trên người có không ít vết thương.
Minh Thế Nhân sờ cằm, cau mày nói: “Chẳng lẽ cơ hội này vốn là của lão thất?”
Hắn biết rõ Thiên Khải Chi Trụ chỉ tán đồng người có hạt giống Thái Hư. Nếu các đồ đệ Ma Thiên Các đều không được tán đồng vậy thì chứng tỏ người nên có được cơ hội này là một người khác không có mặt ở đây.
Chỉ còn mỗi Tư Vô Nhai.
Ầm! Ba người lại bị bình chướng đánh bay, máu tươi tung toé.
Thấy các đồ đệ bị thương không nhẹ, Lục Châu giơ tay lên nói: “Được rồi.”
Mọi người quay đầu nhìn về phía Lục Châu vẫn luôn im lặng nãy giờ.
“Có lẽ… không ai được Thiên Khải Chi Trụ này tán đồng cả.” Lục Châu nói.
Đám người nghe vậy, trên mặt lộ vẻ mất mát. “Thật là đáng tiếc.”
Kỳ thực bọn hắn đều đã bắt đầu nghĩ tới Tư Vô Nhai, nhưng không ai dám nói thẳng ra, chỉ có thể thở dài tỏ vẻ bất lực.
Phan Trọng tiếc nuối nói: “Tuy ta không thể, nhưng mấy vị tiên sinh nhất định có thể, vì sao không để bọn họ tiếp tục thử nghiệm?”
“Lực lượng phản chấn đã tăng tới mức báo động, nếu còn tiếp tục sẽ bị trọng thương.” Nhan Chân Lạc giải thích.
“Thứ này thật là tà môn. Bình chướng trong Ngung Trung đâu có tăng dần lực phản chấn đâu.” Minh Thế Nhân bước lên, vươn tay thử chạm vào bình chướng.
Xoẹt ——
Một cảm giác như điện giật truyền đến. Minh Thế Nhân trực tiếp bị ngăn ở bên ngoài, đến tư cách thử nghiệm xông vào cũng không có.
“Giữa các Thiên Khải Chi Trụ còn có hiện tượng bài xích lẫn nhau?” Nhan Chân Lạc kinh ngạc nói.
Bình luận facebook