• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (4 Viewers)

  • Chương 1746-1750

Chương 1746 Làm nam chủ nhân của Hoàn Hình hồ

Cảm ơn nàng NiLinhTiênĐế đã ủng hộ KP nha.

Mình tính bom chương hôm nay mà dịch không nổi, thôi đăng phần hôm nay trước, mai đăng tiếp vậy. ^^"

“Hả?”

“Bạch Hạc ngửi được mùi nhân loại nhưng lại không tìm được vị trí ẩn nấp của ngươi. Ngươi rất lợi hại.” Đế Nữ Tang nói.

Thái độ và cách nói chuyện này… giống thần thi ở chỗ nào? Mà Lục Châu cũng không cảm giác được nàng có địch ý gì với mình.

Nhưng không vì vậy mà hắn buông lỏng cảnh giác. Người càng vô hại càng có khả năng là đại cạm bẫy.

Lục Châu mở miệng nói: “Ngươi đã phát hiện ra lão phu từ lâu?”

“Ừm.” Đế Nữ Tang mỉm cười đáp, “Ta vội trở về nên không có quấy rầy các ngươi. Đồng bọn của ngươi đâu?”

Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Vì sao phải làm vậy?”

Đế Nữ Tang thở dài một tiếng, nói: “Nhàm chán đó. Cũng tịch mịch nữa… Đã rất lâu rồi ta không nhìn thấy một người sống nào.”

“. . .”

Lý do của nàng khiến người ta không rét mà run.

“Nghe nói ngươi là nữ nhi của Xích Đế?” Lục Châu hỏi.

Nghe được câu này, nụ cười trên mặt Đế Nữ Tang đông lại rồi biến mất. Nàng đứng lên, cành cây mảnh khảnh kia lại có thể chịu được trọng lượng của nàng.

Sau đó nàng lại mỉm cười nói: “Ta chán ghét cái đề tài này… Ngươi tên là gì?”

“Lão phu họ Lục.”

“Nha…” Đế Nữ Tang nói, “Vậy ngươi đến đây làm chi?”

Tiếng ‘nha’ kia khiến Lục Châu cảm giác như mình đang đối thoại với một nữ hài.

“Thiên Khải Chi Trụ.” Lục Châu đáp lại bốn chữ.

Đế Nữ Tang nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ. “Đã rất lâu rất lâu rồi không có nhân loại đến Kê Minh. Ngươi tìm Thiên Khải Chi Trụ để làm gì?”

Nàng có vẻ rất tò mò.

Lục Châu đề phòng hỏi: “Ngươi thật sự là người thủ hộ của Thiên Khải Chi Trụ?”

Đế Nữ Tang cau mày, không vui nói: “Cho tới bây giờ ta đều không thèm quản chuyện của Thiên Khải Chi Trụ, vì sao nhân loại cứ luôn tung tin đồn nhảm thế nhỉ?”

“Ngươi không quản?”

“Ta không phải là thủ hộ giả nào cả.” Đế Nữ Tang nói.

“Nếu không phải là thủ hộ giả, vậy sao ngươi lại ở chỗ này?” Lục Châu chẳng hiểu ra làm sao.

Đế Nữ Tang buồn bã đáp: “Ta không thể rời khỏi nơi này, cũng không thể rời khỏi bí ẩn chi địa. Ta sợ già, sợ có một ngày mình sẽ biến thành một bà lão.”

Nàng dùng hai tay sờ sờ gương mặt mịn màng của mình để lấy lại tinh thần.

“. . .”

Lục Châu nói: “Thôi, ngươi đi đường dương quan của ngươi, lão phu đi cầu độc mộc của mình. Chúng ta nước giếng không phạm nước sông.”

Lục Châu vừa xoay người muốn đi, nước hồ bỗng văng lên cao rồi ngưng kết lại, hoá thành bốn bức tường băng ngăn đường Lục Châu.

“? ?” Lục Châu nhíu mày.

Thân ảnh Đế Nữ Tang như tơ liễu bay lên không trung nói: “Ngươi muốn vĩnh sinh không?”

“Có ý gì?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

“Ta thấy ngươi không tệ, hay là ngươi lưu lại đây đi… làm nam chủ nhân của Hoàn Hình hồ, được không?” Đế Nữ Tang nói.

“. . .”

“Nếu có một nhân loại cùng ta tâm sự, cuộc sống sau này hẳn là sẽ không còn buồn chán nữa.”

“. . .”

Nàng bay lên cao nhìn Lục Châu, nói bổ sung: “Ngươi suy nghĩ một chút đi.”

Lục Châu nhìn mấy bức tường băng rồi đáp: “Không cần suy nghĩ. Lão phu không có hứng thú với việc này.”

“Không có hứng thú?” Đế Nữ Tang nghe hắn nói vậy, trên mặt lộ vẻ mất mát.

“Lão phu còn có rất nhiều việc phải làm… Huống hồ cho tới bây giờ cũng không có ai vĩnh sinh cả.” Lục Châu nói.

“Ai nói?” Đế Nữ Tang lắc đầu, “Ta có thể mà!”

“Ngươi?”

“Chính là ta.”

“Thiên địa vô biên, thời gian vô hạn, làm sao ngươi xác định mình có thể vĩnh sinh bất tử?” Lục Châu hỏi.

“Nhưng ta đã ở đây 100.000 năm, như thế không tính là vĩnh sinh sao?” Đế Nữ Tang nói.

Lục Châu nhìn Đế Nữ Tang, có cảm giác như mình đang đối mặt với tiểu cô nương nhà hàng xóm.

“Nếu ngươi trả lời được mấy câu hỏi của lão phu, lão phu sẽ thừa nhận ngươi có thể vĩnh sinh.”

“Ngươi hỏi đi.”

“Thứ nhất, thiên địa này tồn tại đã bao lâu?” Lục Châu hỏi.

“Việc này…” Đế Nữ Tang ấp úng lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

“Câu thứ hai, trời cao bao nhiêu?”

“. . .” Đế Nữ Tang lại lắc đầu.

“Câu thứ ba, đất rộng bao nhiêu?”

Ba vấn đề đưa ra khiến Đế Nữ Tang không nói được câu nào, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Lục Châu nói: “Chờ thêm 100.000 năm, 200.000 năm hay 300.000 năm nữa, ngươi có thể chắc chắn mình còn tồn tại không?”

Đế Nữ Tang không phản bác được. Cảm xúc của nàng dần dần suy sụp. Bốn bức tường băng theo cảm xúc của nàng mà vỡ vụn ra, rơi vào trong mặt hồ.

Lục Châu không hỏi nữa mà vỗ Bạch Trạch. Bạch Trạch lập tức bay về theo đường cũ.

Lục Châu len lén thở phào, đúng là một tiểu nha đầu dễ bị lừa gạt. Xem ra tuổi tác và lịch duyệt chưa chắc đã tỷ lệ thuận với nhau.

“Chờ một chút.” Đế Nữ Tang đột nhiên mở miệng.

Lục Châu thấp giọng nói: “Đừng dừng lại.” Bạch Trạch lập tức gia tăng tốc độ.

Đuôi váy dài sau lưng nàng hoá thành đôi cánh, nàng vui vẻ nở nụ cười: “Ta nghĩ xong rồi, vừa hay ngươi có thể lưu lại đây cùng ta nghiệm chứng vấn đề này nha.”

“. . .”

Vù!

Mắt thấy Lục Châu sắp rời khỏi phạm vi Hoàn Hình hồ, từng đạo băng truỳ từ dưới mặt nước phóng lên. Đế Nữ Tang bay tới trước mặt Lục Châu, mỉm cười vươn tay định chộp lấy hắn.

Lục Châu vung ra một đạo chưởng ấn!

Chưởng ấn to như tấm lưới xông phá băng truỳ, đâm vào bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của Đế Nữ Tang.

Ầm! Nàng lăng không xoay chuyển, bay ngược ra sau trăm mét.

Lục Châu không cảm giác được sát cơ trên người nàng, bèn nghi hoặc hỏi: “Làm gì thế?”

Đế Nữ Tang ấm ức nhìn Lục Châu, tức giận nói: “Ngươi hung dữ quá à!”

“Lão phu nói rồi, lão phu không có hứng thú với đề nghị của ngươi.”

“Hứng thú từ từ sẽ có mà.” Nàng không chịu từ bỏ.

Lục Châu rốt cuộc cũng hiểu ra. Nha đầu nhìn như điềm đạm đáng yêu và vô hại này kỳ thực là người có tu vi cực cao nhưng lại mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế!

“Việc mình không thích thì đừng ép người khác phải làm theo.” Lục Châu thản nhiên nói, “Nếu còn dây dưa, đừng trách lão phu tàn nhẫn vô tình.”

“Nha… được rồi…”

Đế Nữ Tang ỉu xìu mất mát đến cực hạn, toàn thân trở nên ủ rũ như con mèo ướt mưa.

Nàng vừa gục đầu xuống bỗng lại hứng thú ngẩng đầu nói: “Ngươi thật sự phải đến Thiên Khải Chi Trụ?”

“Đúng vậy. Ngươi định ngăn cản lão phu?”

“Ta không quản mấy chuyện đó.” Đế Nữ Tang lắc đầu.

“Vậy thì tốt.” Lục Châu lại bay lên lưng Bạch Trạch.
Chương 1747 Nguyền rủa chi thuật

Hắn quay đầu nhìn về phía Đế Nữ Tang, phát hiện nàng đang xoa xoa lòng bàn tay vừa trúng một chưởng, tựa như sợ đau.

Đế Nữ Tang nói: “Vậy thì ngươi đi đi… Nhưng mà ta nói trước, nhân loại đi vào Thiên Khải Chi Trụ đều không có kết cục tốt. Đến lúc đó ngươi cầu cứu ta cũng không quản đâu.”

Lục Châu chỉ ước gì nàng đừng quản! Hắn lập tức điều khiển Bạch Trạch bay trở về.

. . .

Đến chỗ đám người Ma Thiên Các, Lục Châu nhảy xuống.

Khổng Văn cấp tốc chạy tới hỏi: “Các chủ, thế nào rồi?”

Lục Châu nói: “Tệ hơn dự đoán.”

“. . .”

“Cách Thiên Khải Chi Trụ ba mươi dặm có rất nhiều Quán Hung đang ẩn nấp, e là vì muốn trả thù mà tới. Truyền lệnh cho mọi người phải cẩn thận.”

“Vâng.”

Ba ngày sau, đoàn người Ma Thiên Các tập hợp.

Triệu Hồng Phất nói: “Các chủ, phù văn thông đạo đã hoàn thành, chỉ là mỗi lần truyền tống được nhiều nhất ba người thôi.”

“Rất tốt.” Lục Châu hạ lệnh, “Đi cùng lão phu một chuyến.”

“Vâng.”

Xây dựng phù văn thông đạo là để ẩn náu, chuẩn bị đường lui.

Đội ngũ Ma Thiên Các tiến về phía trước, khi đến chỗ tộc Quán Hung ẩn nấp, Lục Châu giơ tay lên nói:

“Phía trước có rất nhiều Quán Hung. Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, hai người các ngươi đánh từ hai bên hông.”

“Vâng.”

“Hoa Nguyệt Hành, ngươi đến ngọn núi đá phía trước, phối hợp với mọi người.”

“Tuân lệnh.” Hoa Nguyệt Hành cầm Phong Linh Cung bay lên ngọn núi đá.

Lục Châu tiếp tục dẫn đầu đoàn người tiến lên thêm ngàn mét.

Trong rừng cây, đám người Quán Hung đông đúc xuất hiện, đại tế tự mặc trường bào, tay cầm pháp trượng bay lướt tới. Ngũ quan hắn như vỏ cây khô, chỉ có ánh mắt là thâm thuý.

“Ta chờ ngươi rất lâu rồi.” Đại tế tự mở miệng nói.

“Chờ lão phu?” Lục Châu hỏi.

Trong mắt đại tế tự lộ ra sát ý: “Thứ dị nhân vừa ngu xuẩn vừa xấu xí. Chuyện trong Trấn Thọ Khư đều là do ngươi làm?”

“Đúng vậy.” Lục Châu thừa nhận.

Đại tế tự gật đầu: “Có can đảm thừa nhận sai lầm, ngươi thông minh hơn những dị nhân khác nhiều.”

“Giết bọn hắn!”

“Giết bọn hắn!”

Đám người Quán Hung đồng thanh hô vang.

“Ta thật không rõ vì sao ông trời lại để đám dị nhân xấu xí này tồn tại. Nhìn bọn hắn xem, lồng ngực thì đặc ruột, thân người thì thấp bé! Đúng là muốn mù mắt ta!” Một tên Quán Hung nói.

“Ta cũng rất tò mò, lồng ngực đặc như thế làm sao ngưng tụ quang trụ, làm sao mà sống được?” Nói xong tên Quán Hung này còn phun ra một ngụm nước bọt, “Trông bọn hắn còn buồn nôn hơn đám dị nhân có ba tay!”

“. . .”

Mấy lời này khiến đoàn người Lục Châu chỉ có thể im lặng. Quả nhiên chủng tộc khác biệt thì thẩm mỹ cũng một trời một vực.

Lục Ngô đạp mạnh xuống đất vọt lên, trong mắt đều là hàn ý, nó nhe răng nanh ra, trầm giọng nói: “Đám bò sát thấp bé như sâu kiến, hứng chịu nộ hoả của bản hoàng đi!”

Oanh!

Lục Ngô vừa đáp xuống đất, hơn ngàn tên Quán Hung đã bị địa chấn đánh bay. Thân thể khổng lồ quét ngang, rừng cây đất đá xung quanh lập tức bị san thành bình địa.

Đại tế tự bay lùi ra sau, quyền trượng trong tay toả quang mang. Quang mang tựa như một sợi tơ xuyên qua lồng ngực đám Quán Hung vừa bị chấn bay, như đang xe chỉ luồn kim.

Sau đó đại tế tự kéo một phát, hơn ngàn tên Quán Hung bay lên.

Lục Ngô không để bọn hắn có cơ hội, lập tức há miệng thổi ra một làn sương trắng.

Băng phong!

Hàn khí tàn phá bừa bãi, đám Quán Hung trên không trung hay đứng dưới đất đều bị hoá thành băng điêu.

Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là đại tế tự không chỉ không tức giận mà còn hừ một tiếng, nói: “Chỉ là thú hoàng cũng dám phách lối?”

“Hắn dựa vào cái gì mà dám khinh thường thú hoàng?” Nhan Chân Lạc cạn lời.

“Đừng coi thường đối thủ, kẻ này biết rõ về Lục Ngô… Lục Ngô cẩn thận!” Đoan Mộc Sinh hô lên.

Ngao ——

Lục Ngô vung móng đập tới, đám băng điêu vỡ vụn thành từng mảnh. Đáng tiếc cấp độ của bọn hắn quá thấp nên Lục Châu không còn nhận được điểm công đức.

Một chiêu băng phong này của Lục Ngô đánh giết mấy ngàn tên Quán Hung.

Đại tế tự giơ cao cây quyền trượng, một luồng ánh sáng rọi ra khắp nơi. Bốn phương tám hướng bỗng xuất hiện vô biên vô hạn Quán Hung kéo tới, số lượng lên tới hàng thiên văn không thể đo đếm nổi.

“Nhiều như vậy?!” Chư Hồng Cộng sửng sốt nói.

Lúc này, đại tế tự trầm giọng hỏi Lục Châu: “Ngươi có biết vì sao ta muốn giết ngươi không?”

Lục Châu hỏi: “Vì cái gì?”

“Quán Hung tộc chúng ta vì muốn có được Trấn Thọ Thung mà chờ ở Trấn Thọ Khư hơn ngàn năm. Chúng ta hy sinh thọ mệnh của mình để nuôi Trấn Thọ Thung trưởng thành, vậy mà ngươi lại cướp nó đi.”

Lục Châu khinh thường nói: “Trấn Thọ Thung từ bao giờ lại là vật của Quán Hung tộc các ngươi? Các ngươi hy sinh thọ mệnh đó là vì mưu cầu của chính mình, Trấn Thọ Thung vốn là vật vô chủ, bản toạ lấy được nó thì nó thuộc về bản toạ.”

“Ngươi nói thật có đạo lý. Ta bây giờ muốn biểu đạt lòng phẫn nộ, mà chỉ có cái chết của các ngươi mới có thể tiêu trừ đi cơn phẫn nộ của chúng ta!” Đại tế tự nói.

Lục Châu lắc đầu gọi: “Lục Ngô.”

Oanh!

Lục Ngô tung người nhảy lên không trung, tám cái đuôi xoè ra quét ngang đám người Quán Hung. Mà đại tế tự vẫn bình tĩnh nhìn tộc nhân của mình bị giết chết, không có chút đau lòng nào.

Đám người Quán Hung bị đánh giết rơi xuống đất, đột nhiên bắt đầu phân tách ra —— cứ một tên Quán Hung lại phân chia thành hai tên, thân thể đã nhỏ đi một nửa.

“Trời ạ! Cái thứ đồ chơi tà môn gì đây?!” Minh Thế Nhân vốn định lao lên thi triển tài năng, nhưng vừa thấy cảnh tượng tê cả da đầu này liền nấp sau lưng sư phụ.

“Đại tế tự đã thi triển nguyền rủa chi thuật lên người bọn hắn, thật là độc ác!” Khổng Văn nói.

Mạnh Trường Đông đứng phía hậu phương cũng lên tiếng: “Ta và thất tiên sinh từng nhìn thấy thuật pháp này, đúng là một loại thuật nguyền rủa vô cùng tà ác. Giết bọn hắn không phải là cách, càng giết bọn hắn sẽ càng đông hơn, cho đến khi chúng ta hoàn toàn kiệt sức.”

“Lục Ngô, ngừng lại.”

Lục Ngô cũng nghe được lời này, bèn nhảy trở về vị trí cũ.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung bay lên, sử dụng đao cương và kiếm cương càn quét đám người.

Trên ngọn núi đá, Hoa Nguyệt Hành bắn ra mấy trăm đạo tiễn cương ghim thẳng vào các vị trí yếu hại dưới nách đám người Quán Hung.

Nhưng kết quả vẫn y như vậy, dù dùng phương thức gì giết chết thì bọn hắn vẫn nhân bản lên liên tục.
Chương 1748 Kết trận

Không cần Lục Châu lên tiếng, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lập tức thu hồi đao kiếm, bay trở về.

“Chẳng lẽ không có cách nào đối phó với nguyền rủa chi thuật sao?” Phan Trọng lo lắng hỏi.

Mạnh Trường Đông lắc đầu: “Không có. Lúc đó chúng ta không hiểu biết nhiều về nguyền rủa chi thuật nên cũng không nghiên cứu sâu.”

Đám Quán Hung lại từ từ bò dậy, rảo bước tiến lên. m thanh của đại tế tự từ xa truyền tới:

“Đám dị nhân vô tri xấu xí, đây là chúc phúc chi thuật của tộc Quán Hung vĩ đại chúng ta, sao vào miệng các ngươi lại thành nguyền rủa chi thuật rồi?”

“Chết cũng không chết được, bổ đôi thân thể lại biến thành hai người, ngươi gọi thứ này là chúc phúc chi thuật?” Minh Thế Nhân nói.

“Không có thống khổ, không có tử vong, lại nắm giữ lực lượng cường đại, đây chính là chúc phúc tốt nhất.” Đại tế tự đáp.

“Ta nhổ vào! Một tên Quán Hung phân ra thành mười tên, vậy đám Quán Hung nhỏ đó gọi Quán Hung ban đầu là gì? Cha hả? Ngược lại, hắn gọi đám Quán Hung sinh ra từ cơ thể mình là gì? Nhi tử hả? Mười người bọn hắn đều là huynh đệ ruột thịt? Lại đây, ngươi giải thích cho ta nghe xem, mẹ của bọn hắn là ai?”

Không đợi đại tế tự hồi đáp, Minh Thế Nhân lại nói tiếp:

“Đừng nói với ta đám Quán Hung các ngươi nứt ra từ kẽ đá, không cha không mẹ nha! Nếu có, vậy nhờ chúc phúc chi thuật của các ngươi, sau này bọn hắn làm sao đối mặt với ông bà mình? Nếu không có cha mẹ, vậy thì thảm quá rồi, đến cẩu tử nhà ta cũng phải thấy tội nghiệp giùm.”

Đại tế tự nghe được lời này, nộ hoả xông lên đầu, huy động quyền trượng gào lên: “Ta lột da các ngươi!”

Ông ——

Quyền trượng rung động, từng đạo lực lượng như sợi tơ nối liền toàn bộ đám người Quán Hung thành một thể. Đám Quán Hung lập tức điên cuồng đánh tới.

“Lui lại!” Lục Châu ra lệnh.

Đại tế tự lạnh lùng nói: “Nơi này là Kê Minh, dưới chân Thiên Khải Chi Trụ, cũng là nơi chôn thây các ngươi. Giết bọn hắn!”

Vô số Quán Hung như cương thi nhào tới.

“Làm… làm sao bây giờ… sư phụ!” Chư Hồng Cộng hoảng hồn nói.

“Tỉnh táo!” Minh Thế Nhân cưỡi Cùng Kỳ bay tới bên cạnh Chư Hồng Cộng, híp mắt nói: “Còn nhớ lời sư phụ dạy không? Đệ quá mức nhát gan rồi.”

Chư Hồng Cộng vẻ mặt như đưa đám nói: “Đệ cũng có lúc can đảm mà… Lần trước đến Vô Tận Hải đệ đã dũng cảm nhảy khỏi không liễn để mọi người tranh thủ thời gian đó… Nhưng bây giờ thì đáng sợ quá đi!”

“Hèn nhát.” Minh Thế Nhân mắng một câu.

“Tứ sư huynh, sao huynh lại không sợ? Có bí quyết gì không?” Chư Hồng Cộng thấp giọng hỏi.

“Bí quyết?” Minh Thế Nhân sờ sờ cằm.

Đúng lúc này, một tên Quán Hung cao to vọt tới, toàn thân đỏ bừng như tắm trong máu phá tan cương khí bảo hộ, nhào về phía hai huynh đệ.

Minh Thế Nhân trợn mắt nói nhanh, “Trốn tránh!”

Nói xong, Minh Thế Nhân và Cùng Kỳ hoá thành một tia lưu quang xông vào cánh rừng, phá vỡ hậu phương của đám Quán Hung rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Chư Hồng Cộng: “. . .”

Đại bộ phận tổn thương đều được Tần Nại Hà chống đỡ. Hộ thể cương khí của hắn bao phủ tất cả mọi người, nhưng khi địch nhân điên cuồng tấn công, hắn cảm thấy áp lực đè nặng hơn bao giờ hết.

“Các chủ!”

Lục Châu quay đầu nhìn Tần Nại Hà, sau đó mũi chân điểm nhẹ, bay ra ngoài. Nếu giết mãi không hết đám người này, vậy phải bắt vua trước.

Lục Châu vung ra một chưởng, chưởng ấn đánh xuyên qua người hơn ngàn tên Quán Hung. Ngàn người ngã xuống, sau đó lại hoá thành hai ngàn người.

Lục Châu mặc kệ đám Quán Hung, trực tiếp vọt về phía đại tế tự.

Đại tế tự nói: “Thì ra là đại chân nhân, chẳng trách lại dám giương oai trong bí ẩn chi địa!”

Hắn cấp tốc lùi về sau ngàn mét. Đám Quán Hung như thuỷ triều ập tới.

“Hoả liên phong bạo!”

Kim liên dưới chân Lục Châu như cuồng phong càn quét tám hướng, hoả diễm đốt cháy đám người Quán Hung, trong phạm vi ngàn mét quanh Lục Châu đều hoá thành biển lửa.

“Sư phụ… từ bao giờ lại mạnh như vậy?” Chư Hồng Cộng tròn mắt nói.

“Sư phụ vẫn luôn mạnh như thế mà. Bát sư huynh, huynh ở hoàng liên lâu quá nên hồ đồ rồi phải không?” Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái.

Trong biển lửa, đám người Quán Hung bị đốt đến điên đảo. Bọn hắn không ngừng phân chia, cứ thế lặp đi lặp lại tới khi chỉ còn nhỏ bằng nắm tay, tiếng kêu thảm vang lên rung trời.

“Có hiệu quả!” Mạnh Trường Đông chỉ tay về phía tên tiểu Quán Hung đã bị đốt đến cháy khét, hưng phấn nói.

“Hoả diễm có tác dụng!” Mạnh Trường Đông giải thích, “Tốt nhất là chân hoả, thất tiên sinh từng nói nguyền rủa cũng là một loại đạo ấn, có thể thi triển thì nhất định có cách phá giải.”

Lục Ly gật đầu: “Thất tiên sinh đúng là người học rộng tài cao. Nói theo một cách nào đó thì loại phân chia này cũng khá tương tự với Mệnh Cách, cần chúng ta phải giết bọn hắn nhiều lần. Mọi người nhìn đi, một tên Quán Hung trưởng thành nhiều nhất có thể phân chia năm, sáu lần là ngừng. Những tên cao to có thể trụ được lâu hơn, nhưng rốt cuộc năng lực phân chia vẫn có hạn.”

Mọi người thấy được hy vọng. Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lập tức xông ra, bộc phát Nghiệp Hoả.

Đa số đệ tử Ma Thiên Các đều có Nghiệp Hoả. Chỉ trong một thời gian ngắn, nơi này đã biến thành biển lửa khổng lồ.

Lục Ngô thì nằm yên tại chỗ, hắn không biết phun lửa nên chỉ có thể bất lực. Đoan Mộc Sinh cũng thế.

. . .

Lục Châu quay đầu, thấy thế cục trận chiến đã nghiêng dần về phía các đồ đệ bèn yên tâm vọt về phía đại tế tự.

Đại tế tự liên tục lùi về sau.

Hắn dường như không hề sợ hãi, cũng không cảm thấy thương tâm vì tộc nhân bị thiêu chết mà ngược lại, gương mặt hắn đỏ bừng vì hưng phấn, miệng cười ha hả chẳng khác gì người điên.

Lục Châu nhướng mày, trầm giọng quát: “Định.”

Thời Chi Sa Lậu phát động, một giây bất động trôi qua, Lục Châu đã xuất hiện trước mặt đại tế tự, năm ngón tay đánh tới.

Oanh!

Đại tế tự trừng to mắt la thất thanh: “Không thể nào?!”

Phốc ——

Hắn phun ra máu tươi, sống chết nắm chặt quyền trượng trong tay.

Máu tươi trước ngực tuôn ra như suối, sau đó bốc lên không trung rồi hoá thành huyết sắc hồ điệp. Hồ điệp không ngừng bay xung quanh quyền trượng.

Đại tế tự chống mạnh quyền trượng xuống đất. Ầm!

“Kết trận!”
Chương 1749 Vĩnh sinh

Huyết sắc hồ điệp chậm rãi hoá thành một vòng xoáy. Hồ điệp đầy trời bay về phía đám Quán Hung, lưu lại từng đạo hồng tuyến trên người bọn hắn.

Hồng tuyến nhanh chóng kết nối lại với nhau.

Lúc này hộ pháp Mạnh Trường Đông đột nhiên lấy ra trận bố phân phát cho Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc, cấp tốc nói: “Bày trận!”

“Chuyện gì xảy ra?” Nhan Chân Lạc cau mày hỏi.

“Đại trận đám Quán Hung đang thi triển chính là Huyết Vu Phong Ấn Đại Trận. Đây là bí pháp ký sinh, về bản chất thì nó giống với thuật đại huyết tế, đều là trận pháp bị người người phỉ nhổ. Chẳng trách hắn không thèm quan tâm đến sinh tử của tộc nhân mình.” Mạnh Trường Đông nhanh chóng giải thích.

Đám người ý thức được vấn đề nghiêm trọng, lập tức bắt chước Mạnh Trường Đông, bày ra trận bố.

“Huyết Vu Phong Ấn Đại Trận lợi dụng máu tươi để dệt thành một đại trận chí âm. Đây là lực lượng chỉ có vu sư cấp đại chân nhân mới làm được.”

Đám người cấp tốc làm theo hướng dẫn của Mạnh Trường Đông để bày trận, chia nhau đứng thủ ở các mắt trận.

“Đại trận đó có tác dụng gì?” Nhan Chân Lạc hỏi.

“Một khi bị Huyết Vu Đại Trận phong ấn, ý thức của chúng ta đều sẽ bị khoá lại, để mặc cho đối phương điều khiển, thân thể sẽ trở thành cái xác không hồn hệt như thần thi.”

Chư Hồng Cộng lắp bắp nói: “Đáng.. đáng sợ như vậy?!”

Lúc này đám hồng tuyến như dây tơ hồng đã phủ kín đầy trời. Mạnh Trường Đông lập tức vỗ tay, trận bố sáng lên tạo thành một khu vực kim sắc rất rõ ràng.

Mạnh Trường Đông vội vàng kêu gọi mọi người: “Các vị tiên sinh, mau vào đây!”

Đám người Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung đều cảm giác được hồng tuyến quá mức quỷ dị, đồng loạt bay vào khu vực kim sắc, quả nhiên hồng tuyến đều bị ngăn trở bên ngoài.

Không bao lâu sau, đoàn người Ma Thiên Các đều tiến vào trong khu vực kim sắc.

“Còn Lục Ngô và Thừa Hoàng thì sao?”

Hai con toạ kỵ này có hình thể quá lớn, rất khó tránh khỏi hồng tuyến.

Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương trong tay, phóng lên lưng Lục Ngô nói: “Cái gì mà Huyết Vu Phong Ấn Chi Trận, ta chẳng có cảm giác gì cả!”

Tử long chạy dọc trên hai cánh tay, trong mắt Đoan Mộc Sinh bốc lên tử sắc khí tức nhàn nhạt.

“Lực lượng suy bại?” Mạnh Trường Đông vỗ đầu nói, “Đúng rồi, trên người tam tiên sinh có lực lượng tử vong, không sợ Huyết Vu Đại Trận.”

Oanh!

Đoan Mộc Sinh và Lục Ngô xông ra ngoài, càn quét đám người Quán Hung.

Thấy cảnh này, đại tế tự khó tin nói: “Tử vong chi lực?”

Thấy đoàn người Ma Thiên Các có năng lực tự bảo vệ, Lục Châu cũng yên tâm hơn rất nhiều. Hắn nhìn thẳng vào đại tế tự, trầm giọng nói:

“Từ hôm nay trở đi, Quán Hung tộc sẽ bị lão phu xoá sổ.”

Ông ——

Kim sắc pháp thân hai mươi Mệnh Cách cao tới 215 trượng xuất hiện, phá tan hồng tuyến.

Hơn vạn tên Quán Hung bị đánh bay, toàn thân vỡ vụn.

Lục Châu biết rõ bọn hắn sẽ lại ngưng tụ thành Quán Hung, lập tức thi triển Hoả liên phong bạo, để Nghiệp Hoả nuốt chửng bọn hắn.

Đại tế tự vẫn đang cười như điên.

Thân ảnh Lục Châu như thiểm điện vọt tới trước mặt hắn. “Đại Vô Úy Ấn!”

Đại tế tự bị đánh bay, máu tươi văng đầy trời, nhưng trong tay hắn vẫn nắm chặt quyền trượng. Ngay sau đó, cánh tay đại tế tự hoá thành huyết đao đánh về phía Lục Châu.

Thế công lăng lệ bất ngờ khiến Lục Châu sửng sốt, cấp tốc đánh ra một chưởng.

Ầm! Hai người đối chưởng.

Đại tế tự nói: “Mạng của ta đã kết nối với bọn hắn từ lâu, Huyết Vu Phong Ấn Đại Trận còn có tác dụng liên kết sinh mệnh. Ngươi không giết được ta!”

“Không giết được ngươi?” Lục Châu nghi hoặc.

“Mở to mắt ra mà xem đi, dị nhân hèn mọn!”

Lục Châu bị cự lực đẩy lên trên không trung trăm mét, nhìn xuống bên dưới mới phát hiện Quán Hung đã đông đến vô cùng vô tận…

“. . .”

Nhiều đến mức không thể dùng lượng từ để hình dung.

“Ha ha ha…” Đại tế tự cười to, “Bọn hắn đều là mạng của ta, mà ta cũng là mạng của bọn hắn. Chúng ta mới chính là Nhân tộc vĩ đại. Thế gian này chỉ có tộc Quán Hung chúng ta mới có thể vĩnh sinh!”

Hắn vừa nói xong câu này, từ phía chân trời bỗng xuất hiện một cánh hạc khổng lồ đang bay tới. Ngồi trên lưng nó là một nữ tử mặc váy dài màu vàng nhạt, nàng hăng hái nhìn xuống hai người, đôi mắt thanh tịnh như nước.

“Vĩnh sinh?”

Không biết vì sao, đại tế tự bỗng giật nảy mình. Ầm!

Lực lượng bộc phát, hai người bắn ra xa đứng đối mặt nhau.

Đại tế tự trầm giọng nói: “Dao Cơ?”

Đế Nữ Tang nhíu mày: “A? Ngươi biết ta?”

“Tại bí ẩn chi địa, có ai mà không biết danh tiếng của Dao Cơ…”

“Nha.” Đế Nữ Tang ung dung nói, “Ngươi có thể vĩnh sinh?”

Dường như nàng rất để ý cái từ này, động đến nó là muốn hỏi cho ra nhẽ.

Đại tế tự đáp: “Có rất nhiều phương thức để vĩnh sinh. Đám dị nhân vô tri luôn muốn phủ định sự tồn tại của vĩnh sinh, mặc kệ là người quát tháo phong vân như Vương Tử Dạ hay người cao cao tại thượng như Xa Bỉ đại thần, bọn hắn đều không có được năng lực vĩnh sinh… Đương nhiên trong số đó không bao gồm đế nữ tôn kính.”

Đế Nữ Tang nở nụ cười nói: “Ngươi nói chuyện thật là dễ nghe.”

“Nghe nói đế nữ trước nay không quản chuyện xảy ra bên ngoài Hoàn Hình hồ, hôm nay ngài dự định ra tay sao?” Đại tế tự kiêng kỵ hỏi.

Đế Nữ Tang nói: “Không có hứng.”

“Vậy thì quá tốt.”

Đế Nữ Tang cứ thế yên tĩnh đứng trên không trung quan sát mọi chuyện.

Lục Châu âm trầm nói: “Ngươi cho rằng lão phu không giết được ngươi?”

Đại tế tự cười ha hả: “Dị nhân có Mệnh Cách, chúng ta nắm giữ thuật cộng hưởng sinh mệnh. Quán Hung chúng ta mới là Nhân tộc chân chính. Ngươi nhìn đi, vô số sinh linh này chính là biểu tượng vĩnh sinh của ta, ngươi định giết ta bằng cách nào?”

“Thử xem!”

Lục Châu lao vọt tới, lòng bàn tay như núi thái sơn ập xuống. Đại tế tự đón đỡ, toàn thân bị đẩy mạnh xuống dưới.

Vị Danh Kiếm xuất hiện trong tay, toát ra vô số kiếm cương càn quét tứ phương. Đám Quán Hung lập tức bị vô số kiếm cương xuyên thủng. Mà đại tế tự đã bị Vị Danh Kiếm chém vào hố đất.

Đế Nữ Tang đứng trên không trung quan sát, khẽ kinh ngạc nói: “Đã rất lâu rồi không thấy nhân loại lợi hại như vậy.”
Chương 1750 Kiếm đạo nhanh nhất

Kiếm cương quét sạch một vùng, đám Quán Hung không đứng lên được nữa, Lục Châu mới thu hồi kiếm cương.

Vị Danh Kiếm xoay tròn trước mặt hắn.

“Hư cấp?” Đế Nữ Tang gật đầu nói, “Thì ra là có một kiện vũ khí hư cấp.”

Lục Châu thu hồi Vị Danh, ngẩng đầu nhìn nàng: “Hư?”

Đế Nữ Tang ung dung nói: “Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang… Vạn vật có linh, quy về Thái Hư. Hư cấp là đẳng cấp cao nhất của vũ khí, vì sao ngươi lại có được?”

Lục Châu không trả lời câu hỏi của nàng mà nói: “Thái Hư tự cho mình là tối cao nên mới đặt hư cấp là đẳng cấp cao nhất?”

Đế Nữ Tang gật đầu. “Ừm.”

Cho tới bây giờ, Lục Châu vẫn không có ấn tượng xấu với Đế Nữ Tang. Ít nhất đến bây giờ nàng không hề che che giấu giấu chuyện gì, có gì nói nấy… Đương nhiên nói không chừng nàng cũng có thể là một nữ nhân tâm cơ siêu cấp, lừa được cả hắn.

“Ngươi còn chưa nói cho ta biết vì sao ngươi lại có vũ khí hư cấp?” Đế Nữ Tang hỏi.

“Vì sao lão phu không thể có?” Lục Châu hỏi ngược lại.

“Muốn nắm giữ vũ khí hư cấp ít nhất đều là Thánh nhân. Ngươi lại không phải Thánh nhân… Mà không đúng, vừa rồi lực lượng của ngươi đã tiếp cận đến Thánh nhân rồi.” Đế Nữ Tang mâu thuẫn nói.

Lục Châu nghe vậy bèn hỏi nàng: “Ngươi cũng muốn có hư cấp sao?” Hắn lo ngại nữ nhân này có ý nghĩ cướp đoạt.

Đế Nữ Tang lắc đầu: “Không hứng thú.”

Nói xong nàng lại bảo: “Hư cấp trong tay ngươi cũng không giết được hắn.”

“Hả?”

“Ngươi nhìn đi.”

Lục Châu nhìn về hướng tay nàng chỉ, quyền trượng quấn đầy hồng tuyến vẫn còn đó.

“Sinh mệnh của hắn cộng hưởng với thiên địa, cấu kết với đám người Quán Hung. Hắn không chết, những Quán Hung khác cũng không chết được.” Đế Nữ Tang bỗng cười nói, “Nhưng mà ta có thể giết hắn, ngươi có thể cầu xin ta.”

“. . .”

Vừa rồi còn nghĩ nàng vô hại, vòng vo nửa ngày, hoá ra là đào hố chờ lão phu nhảy?

Lục Châu nói: “Ngươi có thể giết chết hắn?”

Đế Nữ Tang khoanh tay trước ngực, bộ váy dài nở rộ như một đoá ngọc lan. Nàng tự tin nói: “Không có người nào mà ta không giết được.”

“Ngươi cũng nói với đám người Thái Hư như vậy?”

“Ta cũng có thể giết người Thái Hư… ngoại trừ những lão ngoan đồng kia.” Đế Nữ Tang nói, “Ngươi mau cầu xin ta đi, hắn sắp thoát ra rồi!”

Lục Châu nhíu mày, không ngờ sinh mệnh lực của đại tế tự lại ương ngạnh như thế. Đối phương hẳn là có thực lực gần với đại chân nhân.

Đế Nữ Tang nóng nảy thúc giục: “Vì sao ngươi không chịu cầu xin ta?”

“Sao lão phu phải cầu ngươi?”

“Ngươi không giết được hắn.”

“Sao ngươi biết lão phu không giết được hắn?” Lục Châu hỏi lại.

Đế Nữ Tang đánh giá hắn một phen rồi đáp: “Ngươi sẽ thất bại thôi.”

“Chỉ giáo cho?”

“Thực lực của ngươi mạnh hơn hắn, nhưng hắn lại chuẩn bị đầy đủ hơn. Nhìn đi…” Đế Nữ Tang chỉ tay về phía quyền trượng.

Hồng tuyến quấn quanh quyền trượng càng lúc càng đậm màu. Mà trên thi thể đám người Quán Hung cũng xuất hiện tiên huyết.

Đây chính là Huyết Vu Phong Ấn Đại Trận, phàm là Quán Hung chết bên trong đại trận đều sẽ bị đại tế tự điều khiển. Lục Châu cực kỳ chán ghét thứ vu thuật này.

Oanh!

Đại tế tự từ trong hố sâu bay ra, toàn thân đỏ rực một màu của máu. Hắn vừa nhấc tay, đám thi thể Quán Hung nằm tán loạn dưới đất đx lập tức sống lại, bò dậy đi tới, ánh mắt trống rỗng vô thần, tứ chi cứng ngắc.

Đại tế tự bật cười ha hả: “Ta đã nói rồi, ngươi không giết được ta!”

“Đừng đắc ý quá sớm.” Lục Châu thôi động Thời Chi Sa Lậu và bóp nát một tấm Thẻ Nhược Điểm.

Thời gian đứng yên bất động, duy chỉ có Đế Nữ Tang là không bị ảnh hưởng. Điều này có nghĩa là nàng lĩnh ngộ được đạo lực lượng còn cao cấp hơn, hoặc là càng tinh thông quy tắc thời gian hơn hắn.

“Thời Chi Sa Lậu?” Đế Nữ Tang đứng trên không trung nhìn xuống. “Đồ của Ma Thần.”

Đế Nữ Tang lại càng thêm hiếu kỳ về Lục Châu. Nàng nhìn tới nhìn lui hòng tìm ra nhiều bí mật hơn từ trên người hắn. “Đáng tiếc ta chưa từng gặp Ma Thần.”

Nàng tiếp tục xem trận chiến. Dù thiên băng địa liệt, dù đất trời sụp đổ nàng cũng sẽ không nhúng tay.

Thời gian bất động kết thúc, Lục Châu xuất hiện trước mặt đại tế tự.

Nhờ Thẻ Nhược Điểm, Lục Châu nhìn ra được điểm yếu của đại tế tự, nhưng điểm yếu đó đang liên tục chạy dọc khắp thân thể hắn với tốc độ cực nhanh khiến người ta sinh ra ảo giác toàn thân hắn đều là nhược điểm.

Lục Châu dứt khoát xuất kiếm.

Đây là kiếm đạo nhanh nhất mà Ngu Thượng Nhung từng thấy.

Lúc mới học nghệ bái sư, Ngu Thượng Nhung tuổi nhỏ từng hỏi sư phụ một câu —— sư phụ, trên đời này kiếm đạo nhanh nhất là gì?

Sư phụ đáp: “Kiếm giết người.”

Đây là một đáp án cực kỳ qua loa lấy lệ. Trong một khoảng thời gian dài Ngu Thượng Nhung đều cho là thế.

Mãi cho đến khi hắn trở thành Kiếm Ma mà người người chỉ nghe đến tên đã sợ mất mật, hắn mới hiểu được hàm nghĩa của kiếm đạo nhanh nhất. Trên đời này không có kiếm đạo nào nhanh nhất, chỉ cần nhanh hơn đối thủ là được.

Thời điểm đó, hắn cũng giống như sư phụ, đứng ở chỗ cao quan sát thế nhân. Hắn rất khó có thể dùng ngôn ngữ để mô tả về chân lý của kiếm đạo cho người khác hiểu.

Nếu có ai hỏi, Ngu Thượng Nhung cũng chỉ có thể trả lời qua loa hệt như sư phụ lúc trước.

Mà lúc này, hắn đang ngừng thở, cố hết sức để nắm bắt được nhất cử nhất động của sư phụ. Đáng tiếc…

Lục Châu xuất kiếm chỉ có ba giây đã kết thúc. Ngu Thượng Nhung chẳng nhìn thấy gì cả.

Những người khác lại càng không nắm bắt được tốc độ của Lục Châu.

Mà trong mắt đại tế tự có tu vi chân nhân, cái hắn nhìn thấy là kiếm chiêu như cuồng phong từ bốn phương tám hướng đâm tới, tựa như có ngàn vạn cánh tay đang cùng lúc huy động kiếm cương, đâm thủng thân thể hắn.

Đại tế tự cúi đầu, trợn mắt nhìn huyết động trên người mình. Mỗi một kiếm đều đâm đúng chỗ, vừa vặn, không sâu cũng không nông.

Đại tế tự không ngừng thở dốc… sau đó lại cười ha hả. Hắn nhìn chằm chằm Lục Châu, lặp đi lặp lại một câu:

“Ngươi giết không được ta, ngươi giết không được ta…”

Lục Châu nhìn thấy một màn quỷ dị. Tiên huyết trên người đại tế tự chảy ngược trở vào vết thương, da thịt từ từ khép lại như chưa từng bị đâm thủng.

“Hả?” Lục Châu nghi hoặc khó hiểu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom