• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (5 Viewers)

  • Chương 1771-1775

Chương 1771 Trao đổi điều kiện

Tưởng Đông Thiện xấu hổ đáp: “Ý của ta là, khu vực bên trong rất nguy hiểm, thánh hung và thần thi không dễ trêu vào.”

Lục Châu hỏi: “Ngươi hiểu rõ về Thiên Khải Chi Trụ?”

“Có biết một chút.”

“Theo ý ngươi, lão phu muốn đến Chấp Từ thì nên đi như thế nào mới là thượng sách?”

“Đề nghị của ta chính là các vị tốt nhất đừng đi. Ta biết tu vi tiền bối cao thâm, nhưng chỉ có Thánh nhân mới đủ sức tiến vào khu vực bên trong.”

Minh Thế Nhân lắc đầu nói: “Thanh liên giới có chân nhân Phạm Trọng đã từng băng qua bí ẩn chi địa, đi qua Thiên Khải Chi Trụ ở khu vực hạch tâm.”

“Đó là do hắn may mắn. Bên cạnh tiền bối đã có hai vị bằng hữu được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, tiềm lực cực lớn, cho dù không thành Chí Tôn cũng có thể thành đại thánh nhân hoặc đạo thánh. Đến lúc đó lại tiến vào bí ẩn chi địa cũng không muộn.”

“Lão phu hỏi ngươi cách tốt nhất để đến được Chấp Từ, không phải hỏi ngươi nên rời đi như thế nào.” Lục Châu nói.

Chư Hồng Cộng cũng thấy Tưởng Đông Thiện nói nhảm, bèn bĩu môi: “Ai mà không biết cách trốn, còn cần ngươi dạy?”

Tưởng Đông Thiện lúng túng nói: “Nếu ngài nhất định phải đến Chấp Từ, vậy ta có một điều muốn thỉnh cầu.”

“Nói đi.”

“Ta có thể đưa chư vị đến phù văn thông đạo, nhưng mà Vương Tử Dạ phải thuộc về ta.” Tưởng Đông Thiện nói.

“Vương Tử Dạ?”

“Cũng chính là Vương Hợi, một trong thập đại thần thi.”

Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Ngươi cần thần thi làm gì?”

Ma Thiên Các không có hứng thú với thứ đồ chơi này, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm.

Tưởng Đông Thiện thở dài nói: “Bí ẩn chi địa quá nguy hiểm, ta chỉ muốn có thêm thủ đoạn bảo vệ bản thân.”

Thấy đám người tràn đầy nghi hoặc, Tưởng Đông Thiện nói thêm: “Ta có thủ đoạn điều khiển thần thi, việc này tiền bối không phải nhọc lòng suy nghĩ. Ta sẽ đối phó Vương Tử Dạ, các vị đối phó hung thú ở đó là đủ. Nếu tiền bối thấy hợp lý thì ta sẽ dẫn các vị đi.”

Đám người nhìn về phía Lục Châu, chờ hắn quyết định.

Trầm mặc một lát, Lục Châu gật đầu nói: “Theo ý ngươi.”

Tưởng Đông Thiện cũng gật đầu, cắn răng nói: “Vậy ta liều mình phụng bồi ngài tới cùng! Ta biết một phù văn thông đạo đi thẳng tới Chấp Từ.”

Hư ảnh Minh Thế Nhân loé lên, nắm cổ áo Tưởng Đông Thiện nói: “Moẹ… vậy mà không chịu nói sớm.”

Tưởng Đông Thiện: “. . .”

Chư Hồng Cộng đi tới bên cạnh Minh Thế Nhân, dùng cùi chỏ thọc hắn một cái, thấp giọng nói: “Hắn là chân nhân đó.”

Minh Thế Nhân buông tay, sau đó phủi phủi bụi bặm trên áo giúp Tưởng Đông Thiện: “Đây là cách chúng ta thể hiện lòng hữu hảo đó mà. Huynh đệ, đừng để bụng nha!”

Tưởng Đông Thiện cười khan nói: “Việc nhỏ… Ngươi có thể tránh qua một chút không?”

Minh Thế Nhân: “?”

“Ta muốn tâm sự với vị huynh đệ vừa gặp đã thân này.” Tưởng Đông Thiện cười híp mắt đi vòng qua người Minh Thế Nhân, đến bên cạnh Chư Hồng Cộng.

Chư Hồng Cộng giật mình lui về sau một bước. “Xê ra.”

“. . .”

Tưởng Đông Thiện bất đắc dĩ lắc đầu, quay người đi về phía Chiêu Nguyệt, hành lễ nói: “Xin hỏi vị cô nương này xưng hô như thế nào?”

Khổng Văn liếc hắn một cái, nói thẳng: “Ta thấy rõ rồi nhé, ngươi là kẻ nịnh hót, chỉ muốn lôi kéo làm quen với người được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.”

Tưởng Đông Thiện xấu hổ gãi đầu.

Khổng Văn lại nói: “Lén nói cho ngươi biết, tứ tiên sinh đã được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng từ lâu rồi.”

“Tứ tiên sinh?”

Tưởng Đông Thiện quay đầu nhìn lại, phát hiện Minh Thế Nhân đang nhếch mép cười nhìn mình với vẻ khinh bỉ, dáng vẻ giảo hoạt. Tưởng Đông Thiện lắc đầu không tin.

“. . .”

Khổng Văn vừa định khoe khoang thêm một chút, Lục Châu đã đứng lên khoát tay nói: “Dẫn đường đi.”

Tưởng Đông Thiện vội vàng khom người: “Được.”

. . .

Tưởng Đông Thiện dẫn đoàn người Ma Thiên Các bay về hướng đông.

Đi được ba trăm dặm, đoàn người đến một mảnh đất ngập nước. Phù văn thông đạo được giấu ở nơi này.

“Hay đấy, giấu phù văn thông đạo kỹ như vậy.” Minh Thế Nhân tặc lưỡi.

Tưởng Đông Thiện giải thích: “Sau khi đại địa phân tách, cửu liên còn chưa hiện thế, mà Thái Hư thì đã biến mất, có một khoảng thời gian nhân loại vẫn sinh tồn trong bí ẩn chi địa, thế nên bây giờ mới còn sót lại rất nhiều trận pháp và thông đạo.”

Nói xong, hắn bắt đầu thanh lý đống rác rưởi che lấp phù văn thông đạo.

Triệu Hồng Phất nói: “Một lần chỉ có thể truyền tống khoảng mười người, chúng ta phải đi ba chuyến.”

Tưởng Đông Thiện kinh ngạc nhìn nàng: “Ngươi cũng hiểu biết về phù văn thông đạo?”

“Có biết một chút.”

Lục Châu nói: “Xuất phát.”

Sau ba lần truyền tống, tập thể Ma Thiên Các xuất hiện trên một vách đá dựng đứng. Cảnh tượng trước mắt khiến đám người phải há hốc mồm ——

Trong không gian cao vạn trượng có vô cùng vô tận phi cầm tẩu thú, thiên mã diều hâu, loan điểu cự xà… con thì hành tẩu dưới đất, con thì giang cánh bay rợp trời!

Ở đằng xa, Thiên Khải Chi Trụ tại Chấp Từ bị đám dây leo cao vạn trượng bao phủ.

Hàng ngàn hàng vạn loại hung thú khác nhau khiến đám người Ma Thiên Các ngẩn ngơ đứng bên vách đá quan sát một lúc lâu. Cho dù là người cực kỳ thấu hiểu hung thú như Khổng Văn cũng không cách nào nhận biết toàn bộ bọn chúng.

Tưởng Đông Thiện nói: “Địa hình nơi này rất phức tạp, bị dây leo và thụ mộc che khuất. Hung thú thì nhiều vô số kể, cho dù là cao thủ tinh thông hung thú đồ phổ nhất cũng sẽ phải choáng váng.”

Tiểu Diên Nhi thì thầm: “Đó là bởi vì thất sư huynh không có ở đây.”

Tưởng Đông Thiện quay đầu nhìn cô nương xinh đẹp mỹ lệ không gì sánh được, cười nói: “Ngươi còn chưa hiểu rõ Chấp Từ nên mới nói thế.”

“Ta không cần hiểu nơi này, ta chỉ cần thất sư huynh là đủ.” Tiểu Diên Nhi cố chấp nói.

“. . .”

Gặp fan cuồng thì không thể nói lý.

Tưởng Đông Thiện đương nhiên sẽ không chấp nhặt với nàng, hắn quay đầu nhìn Lục Châu, tin rằng vị lãnh đạo này sẽ có lý trí hơn nhiều.

Nhưng không ngờ ——

Lục Châu cũng gật đầu nói: “Nếu có lão thất ở đây, đám hung thú trước mắt này chẳng đáng là gì.”

“. . .”

Mạnh Trường Đông cũng thở dài nói: “Đúng vậy, thất tiên sinh nghe nhiều hiểu rộng, đã thấy qua thứ gì sẽ không bao giờ quên. Hắn là người thông minh nghiêm túc nhất mà ta từng gặp. Đáng tiếc… trời cao đố kỵ anh tài.”
Chương 1772 Thời gian cổ trận

Trong lòng Tưởng Đông Thiện khẽ động, hiểu được ý tứ trong câu nói của Mạnh Trường Đông, hắn không dám tuỳ tiện nói xen vào nữa.

Chờ cho đám người cảm khái xong, Lục Châu nói: “Cây cột dây leo khổng lồ đằng kia chính là Thiên Khải Chi Trụ?”

“Đúng vậy. Đối diện Thiên Khải Chi Trụ có một khối mộ địa rộng mười dặm, là nơi Vương Tử Dạ trấn thủ. Khi còn sống, hắn chưởng khống hung thú trong thiên hạ, nếu muốn vào Thiên Khải Chi Trụ thì phải qua được ải này.”

“Ngươi đã từng đến đây?” Lục Châu hỏi.

Tưởng Đông Thiện gật đầu.

Lục Châu không tiếp tục truy vấn mà hạ lệnh: “Lục Ngô.”

Lục Ngô nhảy lên vọt về phía bầy hung thú. Vô số hung thú đồng loạt tản ra. Lục Ngô đáp xuống đất, ngửa mặt gào lên một tiếng: “Ngao ——”

Sóng âm cuồn cuộn, dưới uy áp của thú hoàng, đám thú vương vội vàng tản đi như thuỷ triều rút.

Tưởng Đông Thiện: “Cái này…”

Không chờ hắn kịp phản ứng, Lục Châu đã bay lướt về phía Thiên Khải Chi Trụ. Những người khác cũng đạp đất bay lên theo sát phía sau.

Lúc này, Anh Chiêu đột nhiên nói líu ríu cái gì. Chiêu Nguyệt kỳ quái vỗ đầu trấn an nói rồi hỏi Hải Loa: “Nó đang nói gì thế?”

Hải Loa giải thích: “Có hung thú đến gần, nó bảo chúng ta cẩn thận thánh hung Thái Hư.”

Tưởng Đông Thiện nói: “Thánh hung sẽ không xuất hiện ở đây, ngược lại rất có thể sẽ có thánh thú.”

Lục Châu dừng lại hỏi: “Vì sao?”

“Khí tức của Vương Tử Dạ có thể khống chế được vạn thú, lúc còn sống hắn chính là vạn thú chi thần, sau khi chết được mai táng ở Chấp Từ. Hung thú cường đại trên thánh thú sẽ kính sợ hắn ba phần nên rất ít khi đến nơi này. Tựa như là…”

Hắn chỉ về phía Lục Ngô rồi nói tiếp, “Thú hoàng Lục Ngô có uy áp của hoàng giả, trong phương viên vạn mét sẽ không có thú hoàng khác đến gần, đó là bản năng trời sinh của hung thú. Một núi không thể chứa hai hổ, huống chi là thú hoàng?”

Đám người nghe thấy có lý, tiếp tục tiến lên.

Soạt ——

Một sợi dây leo khổng lồ như cự xà khẽ nhúc nhích. Minh Thế Nhân giật mình nói: “Trời ạ, đến dây leo cũng sắp thành tinh rồi!”

Tưởng Đông Thiện lắc đầu nói: “Thực vật vốn không thể tự di động, đây là do trận pháp ảnh hưởng, cẩn thận một chút là được.”

Lục Châu đứng trên lưng Bạch Trạch, lấy Thái Hư Kính ra chiếu rọi phía trước.

Tưởng Đông Thiện kinh ngạc nói: “Thái Hư Kính?”

“Ngươi biết thứ này?” Lục Châu quay đầu nhìn hắn.

“Thái Hư Kính vốn là đồ vật trong Thái Hư, là loại hàng rẻ tiền không có bao nhiêu giá trị. Nhưng Thái Hư Kính trong tay tiền bối lại có vẻ không đơn giản.”

Nói nhảm, lão phu thăng cấp cho nó không biết bao nhiêu lần.

“Đồ của Thái Hư?” Lục Châu nhíu mày.

Tưởng Đông Thiện lập tức sửa lời: “Hiện tại đương nhiên là đồ của tiền bối!”

Lục Châu không nói gì, đám người lại cấp tốc phi hành về phía Thiên Khải Chi Trụ.

Dưới tia sáng của Thái Hư Kính, mọi cạm bẫy và trận pháp đều hiện ra rõ mồn một không sót thứ gì.

Mạnh Trường Đông quan sát trái phải, khẽ nhíu mày: “Dùng vạn vật làm trận, dùng sơn hà làm vật dẫn, thật diệu! Chúng ta đã ở bên trong trận.”

“Các chủ, cẩn thận có huyễn trận!!” Triệu Hồng Phất đột nhiên hô to.

Lục Châu dừng lại, Thái Hư Kính chiếu rọi phía trước. Đám người nhìn thấy giữa rừng cây có một tầng sương mù màu lam nhạt đang lượn lờ trôi.

Bọn hắn lập tức nhớ tới bình chướng Ma Thiên Các, huyễn trận này trông rất giống bình chướng. Mọi người thả chậm lại tốc độ, cẩn thận tiến lên từng bước.

Nhưng bọn hắn đi thật lâu cũng không đến được Thiên Khải Chi Trụ, cảm giác như bay mãi không không thể thoát khỏi khu rừng này.

Lục Châu đưa tay lên nói: “Dừng lại.”

“Sư phụ, sao thế ạ?”

Lục Châu nhìn lại giao diện thọ mệnh, rõ ràng thọ mệnh của hắn đang cấp tốc giảm đi.

Ban đầu Lục Châu cho rằng đây là trận pháp hấp thu thọ mệnh, bèn lấy Trấn Thọ Thung ra. Nhưng Trấn Thọ Thung không hề bị ảnh hưởng chút nào.

“Chúng ta xông vào thời gian cổ trận rồi.” Lục Châu nói.

Đám người chấn kinh.

Tưởng Đông Thiện nhíu mày nói: “Thời gian cổ trận?” Hắn lập tức đạp đất bay lên.

Minh Thế Nhân khống chế Cùng Kỳ đuổi theo: “Đưa chúng ta vào cạm bẫy rồi còn muốn chạy?!”

Tưởng Đông Thiện quay lại giải thích: “Ta chỉ muốn nhìn hoàn cảnh xung quanh chứ không có ý định chạy trốn!”

“Ta không tin ngươi!”

Tưởng Đông Thiện nhìn quanh bốn phía, phát hiện từ nãy đến giờ đoàn người vẫn chỉ đảo quanh một chỗ, sắc mặt hắn ngưng trọng, đáp xuống đất nói:

“Không chỉ đơn giản là thời gian cổ trận mà còn có không gian nữa.”

Mạnh Trường Đông hỏi: “Không gian cổ trận?”

“Ta đã bảo là đừng nên tới mà!” Tưởng Đông Thiện lắc đầu nói.

“Còn không phải do ngươi dẫn đường?!” Minh Thế Nhân cau mày mắng.

“Ta…” Tưởng Đông Thiện vốn định giải thích, nhưng cảm thấy không có ý nghĩa nên thôi. “Bây giờ điều cần làm là nghĩ cách thoát khỏi nơi này.”

Minh Thế Nhân bất đắc dĩ nói: “Chúng ta tránh thoát huyễn trận, nhưng lại tránh không được cổ trận. Đúng là biết giăng bẫy.”

Đám người thấy Lục Châu không mở miệng nói chuyện như đang suy nghĩ chuyện gì, bèn đồng loạt nhìn sang.

Lục Châu nhìn chằm chằm vào bảng giao diện thọ mệnh, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Dòng chảy thời gian tăng lên gấp trăm lần.”

“Gấp trăm lần?”

“Nhưng hiệu quả của nó hoàn toàn ngược lại với Trấn Thọ Thung. Nói cách khác, chúng ta ở trong cổ trận một năm thì bên ngoài đã trôi qua một trăm năm.”

Đám người kinh ngạc không thôi. Đừng nói trăm năm, chỉ mười năm thôi cũng đã là thương hải tang điền, cảnh còn người mất.

Tiểu Diên Nhi ấm ức nói: “Sư phụ, người hãy nghĩ cách rời khỏi đây đi! Đồ nhi không muốn biến thành bà lão đâu!”

“. . .”

Trong số đám người ở đây, người không có quyền lên tiếng nhất chính là Tiểu Diên Nhi. Thực lực đề thăng nhanh nhất, thọ mệnh nhiều nhất, cho dù mọi người chết già hết rồi cũng không tới lượt nàng.

Minh Thế Nhân tóm lấy Tưởng Đông Thiện nói: “Là ngươi dẫn chúng ta vào đây, bây giờ ngươi không có chủ ý nào sao?”

“Ta cũng bị kẹt trong trận mà!”

Lục Châu phất tay nói: “Thôi.”

Minh Thế Nhân buông tay. Lục Châu lại lấy Thái Hư Kính ra, lần này truyền vào lực lượng Thiên Tướng. Thái Hư Kính chiếu rọi tứ phương.

Khắp đại địa, núi non, cổ thụ và dây leo đều có vô số trận văn đan vào nhau như mạng nhện, trên mỗi phiến lá đều khắc tự phù ấn phù vô cùng tinh xảo.

Mạnh Trường Đông lắc đầu liên tục. “Trận này đã vượt quá khả năng của ta.”
Chương 1773 Thời gian thấm thoát thoi đưa

Lục Châu thu hồi Thái Hư Kính, quan sát xung quanh. Mà lúc này, Ngu Thượng Nhung lại đột nhiên mỉm cười nói:

“Chính bởi vì thời gian ở đây trôi nhanh hơn bên ngoài 100 lần nên nguyên khí nơi này mới nồng đậm như thế. Đúng là một nơi tu luyện tuyệt hảo.”

“Đúng vậy nha!” Chư Hồng Cộng vỗ tay một cái, “Tu luyện trong này một ngày tương đương với tu luyện trong hiện thực 100 ngày còn gì!”

Ngoại trừ hoàn cảnh hơi u ám thì nơi này vẫn tốt hơn sa mạc ở Đan Át nhiều.

“Nhị sư huynh không lo lắng thọ mệnh không đủ sao?” Diệp Thiên Tâm ngẩng đầu nhìn hắn.

Ngu Thượng Nhung vỗ nhẹ lên lưng Cát Lượng.

Hííííííí —— Cát Lượng kêu lên hai tiếng, xoay vòng tại chỗ. Từ trên người nó bốc ra từng đạo quang hoa, đại lượng sinh cơ truyền vào cơ thể Ngu Thượng Nhung. Đến nửa canh giờ sau Cát Lượng mới dừng lại.

“Nó… nó đang làm gì?” Chư Hồng Cộng kinh ngạc hỏi.

Khổng Văn thán phục đáp: “Bổ sung thọ mệnh! Mỗi loại hung thú cực phẩm đều có một năng lực đặc thù, nhân loại thu hoạch Mệnh Cách Chi Tâm của chúng cũng chính là vì những năng lực này. Mà năng lực của Cát Lượng chính là bổ sung thọ mệnh.”

Ngu Thượng Nhung gật đầu: “Không sai.”

Người Quân Tử Quốc vốn đoản mệnh, thế nên Cát Lượng và Ngu Thượng Nhung quả là tuyệt phối.

Đám người vốn đang u sầu, bây giờ lại trở nên hưng phấn.

Lục Châu hỏi: “Các ngươi dự định tu hành ở đây?”

“Sư phụ, người hãy quyết định đi.” Vu Chính Hải nói. Đám người đồng tình nhìn về phía Lục Châu.

Lục Châu gật đầu nói: “Cổ trận này gia tốc cả không gian và thời gian, hiệu quả còn mạnh hơn Trấn Thọ Thung gấp trăm lần, đây đúng là cơ hội khó có được. Tuy vậy cũng phải nghĩ cách rời khỏi trận pháp.”

“Các chủ nói có lý, đừng để trăm năm trôi qua mà chúng ta vẫn còn bị nhốt.” Minh Thế Nhân nhìn về phía Triệu Hồng Phất, “Ta và Hồng Phất cô nương sẽ nghiên cứu cổ trận này.”

“Được. Tất cả mọi người không được rời đi quá xa.” Lục Châu căn dặn.

Đám người đồng loạt khom mình: “Vâng.”

Thời gian như thoi đưa.

Trên một ngọn sơn phong ở phía nam Chấp Từ xuất hiện rất nhiều Ngân Giáp Vệ.

“Phía Thiên Khải Chi Trụ có âm thanh của hung thú, hẳn là có người xâm nhập.”

“Chắc bọn hắn đã lạc vào thời gian đại trận từ thời thượng cổ.”

“Chúng ta có nên tiến vào xử lý bọn hắn không?”

“Cho dù là đạo thánh đích thân tới cũng không giải quyết được thời gian đại trận. Chỉ e là trong khoảng thời gian dài bọn hắn cũng không thể ra ngoài. Báo cáo lại việc này cho Thánh Điện đi. Huống hồ gì không ai tận mắt nhìn thấy có người tiến vào đại trận, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn, tiếp tục bảo vệ Thiên Khải Chi Trụ là được rồi.”

“Vâng.”

Từ đó, bí ẩn chi địa tiến vào trạng thái bình tĩnh trong một thời gian dài.

Ba ngàn Ngân Giáp Vệ vẫn luôn bảo hộ thập đại Thiên Khải Chi Trụ. Huyền Giáp Vệ cũng di chuyển khắp nơi để tuần tra, vì bảo vệ Thiên Khải Chi Trụ nên tu hành giả Thái Hư đã tuần tra liên tục trong bí ẩn chi địa suốt mười năm.

. . .

Mười năm sau, trong Hi Hoà điện.

Một tia ánh nắng và ánh trăng phóng lên tận trời xanh, Nhật Nguyệt Tinh Luân toả sáng một góc trời.

Nhóm lam y nữ hầu từ bốn phương tám hướng bay lướt tới, quỳ xuống đất nói: “Chúc mừng chủ nhân thành công tiến vào cảnh giới đại đạo thánh.”

Hư ảnh Lam Hi Hoà loé lên, xuất hiện phía trước đại điện. Ngũ quan của nàng vẫn tinh xảo và thanh lãnh như trước, nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi.”

Nhật Nguyệt Tinh Luân bay trở về, từ phía chân trời xuất hiện một hư ảnh tóc trắng xoá đang bay tới.

“Hi Hoà, rốt cuộc ngươi cũng thành đại đạo thánh.” Lão giả nói.

“Đa tạ u Dương tiên sinh.” Lam Hi Hoà gật đầu.

“Nhưng vẫn phải tiếp tục cố gắng. Ngươi nắm giữ hạt giống Thái Hư, sau này tất sẽ thành Chí Tôn, ngàn vạn lần đừng lãng phí thiên phú của mình.” u Dương lão giả căn dặn.

Lam Hi Hoà gật đầu, đổi chủ đề: “Tình huống của bí ẩn chi địa thế nào rồi?”

“Mất cân bằng vẫn còn duy trì, Thánh Điện phái ra ba ngàn Ngân Giáp Vệ, Huyền Dặc điện phái ra ba ngàn Huyền Giáp Vệ để thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ. Hiện tại thì nơi đó rất bình tĩnh.”

Một nữ hầu đứng bên cạnh nói: “Mười năm nay cũng xem như là an ổn. Chỉ là…”

“Nói đi.”

“Bạch Tháp không có ai toạ trấn.” Nữ hầu đáp.

Lam Hi Hoà khẽ nhíu mày: “Diệp Thiên Tâm còn chưa trở về sao?”

Nữ hầu lắc đầu.

Lam Hi Hoà nghĩ tới Lục Châu. “Có lẽ Lục các chủ còn đắn đo chuyện Trọng Minh Điểu.”

Nữ hầu nói nhỏ: “Mọi người đều nói nữ nhân tính toán chi li, nhưng nam nhân một khi so đo thì còn đáng sợ hơn cả nữ nhân.”

Lam Hi Hoà thở dài nói: “Chuyện của Trọng Minh Điểu chung quy đều là trách nhiệm của ta. Lục các chủ mất đi một đồ đệ, hắn thương tâm, hận ta cũng phải.” Nàng ngẩng đầu nhìn về phía u Dương lão giả, “u Dương tiên sinh có tin tức gì của Lục các chủ không?”

u Dương lão giả lắc đầu: “Mười năm nay vẫn không có tin tức.”

Nói xong, hắn thầm nghĩ, cứ như vậy là tốt nhất, đừng để ai tìm tới ngươi, kể cả tên Giải Tấn An không biết xấu hổ kia.

Nhìn Lam Hi Hoà đang suy tư, u Dương lão giả lên tiếng ngắt ngang suy nghĩ của nàng:

“Những việc này tự có Thánh Điện lo, một Diệp Thiên Tâm nho nhỏ mà thôi, đừng có để ở trong lòng. Cân bằng giả không còn thì bồi dưỡng người mới, hiện tượng mất cân bằng này chỉ sợ là còn kéo dài rất lâu.”

Lam Hi Hoà gật đầu: “Ừm. Làm phiền u Dương tiên sinh giúp ta hỏi thăm tin tức bọn hắn một chút.”

“Được.”

Còn lâu nhé!

Hư ảnh loé lên, u Dương lão giả biến mất.

. . .

Trong thời gian cổ trận.

Lục Châu dùng Mệnh Cách Chi Tâm của Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt để làm Mệnh Cách thứ hai mươi mốt.

Nhìn Mệnh Cung trước mặt, hắn chọn Bội Ấn Cách rồi nhấn Mệnh Cách Chi Tâm vào.

Két.

Lục Châu ngồi xếp bằng, quan sát biến hoá trong Mệnh Cung. Tốc độ 100 lần ở đây danh xứng với thực, còn chân thực hơn Trấn Thọ Thung nhiều.

Chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, biến hoá trên Mệnh Cung còn nhiều hơn là biến hoá cả ngày trước đây. Rốt cuộc là đại năng nào đã tạo ra cổ trận lợi hại bậc này?

Chân nhân có thể lĩnh ngộ đạo lực lượng, vậy sau khi đạt tới Chí Tôn liệu có thể tự do điều chỉnh không gian và thời gian không? Liệu bọn hắn có còn bị loại trận pháp như thế này trói buộc?
Chương 1774 Luận bàn

Chỉ có Chí Tôn mới biết được đáp án cho câu hỏi này.

Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra, bắt đầu lặng lẽ rút thưởng.

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn +1.]

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn +1.]

. . .

Sáng hôm sau.

Lục Châu không biết đã rút thưởng bao nhiêu lần, tinh thần đã chết lặng. Từ đầu tới đuôi hắn không trúng thưởng lấy một lần nào.

“Đúng là tu vi càng cao, xác suất trúng thưởng càng thấp. Trước đó còn trúng được mấy tấm Thẻ Nghịch Chuyển, bây giờ hoàn toàn chỉ hít không khí.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn +1.]

“Từ bỏ sao?”

Lục Châu nhìn lại thương thành, những vật khác đều có thể mua nhưng chỉ có Vạn Lưu Chí Tôn là vẫn để nguyên một đống dấu ????.

Thật là tức chết người. Đã là đại chân nhân còn không cho người ta xem giá!

“Lại rút một lần cuối, nếu không trúng thì đời này ta không rút nữa!”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn +1.]

“. . .”

Mí mắt Lục Châu giật giật, gương mặt trầm ổn chững chạc đã biến mất từ bao giờ. Hắn len lén nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai nhìn thấy mình mới yên tâm trở lại.

“Rút thưởng.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 999 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo x 1.]

“? ? ?”

Mất hết cả một đêm, hành hạ tra tấn tinh thần lão phu, tiêu hao hết 50.000 điểm công đức, mà chỉ được có thế này?!

Lục Châu hiện tại đã là đại chân nhân. Nếu đối mặt với “cao thủ” như Cơ Thiên Đạo thì hắn có thể dùng một chưởng chụp chết một bầy.

Để chắc chắn Hệ thống không có lỗi hay bug gì, Lục Châu lại xem kỹ phần miêu tả: [Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo: sau khi sử dụng sẽ thu hoạch được trạng thái đỉnh phong của Cơ Thiên Đạo trong 30 phút.]

Vẫn hệt như lúc trước.

“Gân gà.” Lục Châu lắc đầu chán nản, phải nói là lỗ to. “Trừ phi… kết hợp nó.”

Lúc trước Lục Châu đã dùng thẻ này bản cường hoá sơ cấp một lần, nếu bây giờ kết hợp thành thẻ cường hoá cao cấp thì sẽ có tu vi gì?

Về phần nguyên do thì Lục Châu đã lười truy cứu từ lâu. Chỉ có đề thăng tu vi mới là vương đạo, khi đi tới điểm cuối cùng trên con đường tu hành, mọi vấn đề đều có thể được giải quyết. Lục Châu mơ hồ cảm thấy, đáp án nằm ở Thái Hư.

“Chỉ có một tấm, còn cần tới 8 tấm nữa…”

Mí mắt Lục Châu lại giật giật. Tiếp tục rút!

. . .

Trong thời gian cổ trận, hoàn cảnh tĩnh mịch im ắng rất thích hợp để tu luyện.

Ngu Thượng Nhung ôm Trường Sinh Kiếm trong ngực, toàn thân lơ lửng giữa hai cây đại thụ, hai mắt nhắm nghiền. Mười năm nay hắn vẫn đứng như thế!

Trường Sinh Kiếm không ngừng rung động như muốn thoát khỏi vỏ kiếm. Ngu Thượng Nhung đứng im không nhúc nhích nhưng trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Sau lưng hắn, một đạo kim hoàn như ẩn như hiện.

“Nhị tiên sinh, xin chào.” Tưởng Đông Thiện đột nhiên xuất hiện ở gần đó, cất tiếng chào hỏi.

Ngu Thượng Nhung mở to mắt, Trường Sinh Kiếm ngừng rung động, đạm mạc hỏi: “Có chuyện gì?”

“Nghe nói nhị tiên sinh kiếm thuật vô song, vừa hay ở trong cổ trận rảnh rỗi, ta muốn lĩnh giáo kiếm thuật với nhị tiên sinh một phen.”

“Lĩnh giáo?”

“Ngàn vạn lần đừng hiểu lầm ý ta, chỉ là lĩnh giáo kiếm thuật mà thôi. Không biết ta có quấy rầy nhị tiên sinh không?”

Ngu Thượng Nhung đã không nhớ rõ mình đột phá thập nhị diệp lúc nào, dường như đã qua thật lâu. Dù ở kim liên hay thanh liên hắn cũng không gặp sóng gió gì, việc tu luyện thì buồn tẻ vô vị.

Lúc ở đạo trường Nam Sơn, hắn từng có ý định đến Câu Thiên Tác Đạo thử xông phá Mệnh Quan, nhưng chuyện xảy đến dồn dập nên không có cơ hội/

Trảm liên chi đạo là con đường tu hành cô độc, có lẽ trảm liên rồi thì chẳng còn tồn tại thứ gọi là Mệnh Quan, ít nhất khi Ngu Thượng Nhung khai thập nhất diệp và thập nhị diệp cũng không thấy ảnh hưởng gì.

Ngu Thượng Nhung cũng không biết mình đã hấp thu bao nhiêu Mệnh Cách Chi Tâm. Tu vi đề thăng, hắn vẫn luôn rất tự tin… cho dù đối phương có là chân nhân hai mươi Mệnh Cách đi chăng nữa.

“Không tính là quấy rầy. Ngươi muốn luận bàn thì luận bàn.”

Ngu Thượng Nhung chậm rãi xoay người, tay phải vươn ra làm tư thế mời.

Trong tay Tưởng Đông Thiện ngưng tụ ra kiếm cương, nhanh như thiểm điện vọt đến trước mặt Ngu Thượng Nhung, đâm tới trăm ngàn lần.

Hư ảnh Ngu Thượng Nhung loé lên để lại một đạo tàn ảnh, người đã lui lại ngàn mét.

Kiếm cương trong tay Tưởng Đông Thiện biến hoá liên tục lúc dài lúc ngắn, trong phương viên ngàn mét không ngừng hiện ra bóng kiếm.

Mặc kệ tu vi bọn hắn cao bao nhiêu cũng đều ngầm thừa nhận một điều, không được chạm vào một cành cây ngọn cỏ nào xung quanh.

Tiết tấu tấn công của Tưởng Đông Thiện đột nhiên tăng tốc, âm thanh không gian va đập vang lên bên tai.

Ngu Thượng Nhung cảm giác được một lực lượng đặc thù đánh tới, thân thể không hiểu vì sao lại chậm đi một nhịp.

Trường Sinh Kiếm quét ngang, ầm! Ngu Thượng Nhung lui về sau trăm mét.

Tưởng Đông Thiện cười nói: “Bội phục.” Lời này nghe có vẻ trào phúng.

Vù.

Ngu Thượng Nhung biến mất tại chỗ, một giây sau xuất hiện trước mặt Tưởng Đông Thiện.

Tưởng Đông Thiện biến sắc, lập tức vận dụng đạo lực lượng. Hắn nhìn thấy động tác của Ngu Thượng Nhung trở nên chậm lại, theo bản năng vung kiếm cương lên đánh tới.

Ngu Thượng Nhung vẫn đứng yên bất động tại chỗ, kiếm cương của Tưởng Đông Thiện đến trước mặt hắn ba thước thì đột ngột dừng lại.

Tưởng Đông Thiện: “A?”

Kiếm cương không hiểu vì sao lại không thể tiến lên thêm một bước.

Tưởng Đông Thiện ngẩng đầu nhìn, lúc này mới thấy một toà kim sắc pháp thân đang tóm chặt lấy tay mình, mà một mảnh kim diệp vù một tiếng, chém vào tay hắn.

Tưởng Đông Thiện không thể không thi triển đại thần thông, miễn cưỡng né tránh.

Ầm! Cương khí va chạm, hai người đồng thời trượt về sau.

Trong lòng Tưởng Đông Thiện kinh ngạc đến cực điểm, lại có chút không cam lòng.

Bọn hắn không tiếp tục luận bàn. Kim sắc pháp thân chỉ xuất hiện một giây rồi biến mất, kiếm cương của Tưởng Đông Thiện cũng đã tiêu tán từ lâu.

“Một chiêu vừa rồi là?” Tưởng Đông Thiện nghi hoặc hỏi.

Ngu Thượng Nhung chỉ cười nhạt một tiếng: “Đa tạ.”
Chương 1775 Thập tam diệp

Tính bom chương mà dịch hông kịp, mai mình bom nha. Hôm nay vẫn có 5 chương á các đạo hữu. ^^

Tưởng Đông Thiện vốn muốn nói, người thua là ngươi, nhưng hắn vừa nâng tay lên đã thấy ống tay áo rách nát tự bao giờ.

“Đây là…”

Trong mắt Tưởng Đông Thiện loé lên vẻ kinh ngạc, “Ngươi không phải là chân nhân thật sao?”

Ngu Thượng Nhung bình tĩnh đáp: “Ta không biết như thế nào mới là chân nhân.”

“Vậy vì sao kiếm pháp của ngươi lại tránh thoát được đạo lực lượng của ta?”

“Với ta mà nói, đạo có thể thắng được đối thủ mới là đạo tốt nhất. Thật xin lỗi, ta cũng không biết đạo lực lượng là gì.” Ngu Thượng Nhung nói.

“. . .”

Tưởng Đông Thiện cảm giác mình bị đả kích thật sâu. Hắn vốn muốn giải thích gì đó, nhưng lại cảm thấy ủ rũ vô lực, đành chắp tay nói: “Thụ giáo.”

Nói xong hắn quay người rời đi.

Ngu Thượng Nhung nhìn theo bóng lưng hắn, mãi cho đến khi Tưởng Đông Thiện đã khuất dạng mới vươn tay sờ lên bả vai. Nơi đó có mấy sợi tóc đã bị chém đứt.

Ngu Thượng Nhung nhìn vào lòng bàn tay mình. Kim hoàn xoay tròn, từng mảnh kim diệp xoè ra. Hắn lặng lẽ đếm: một, hai ba… mười một, mười hai, mười ba!

. . .

Tưởng Đông Thiện đi tới một khu vực tĩnh lặng, đột nhiên xoay người đấm mạnh một cái vào thân cây.

Lá cây rơi lả tả xuống đất.

“Không chịu được thất bại à?” Trên ngọn cây, Minh Thế Nhân nhìn xuống Tưởng Đông Thiện.

Tưởng Đông Thiện giật mình nói: “Tứ… tứ tiên sinh?”

Khoảng thời gian này hắn đã hiểu biết sơ về Ma Thiên Các, cũng nhận ra mọi người.

Minh Thế Nhân cười nói: “Nhìn ngươi không chịu được thua cuộc kìa, có biết bao nhiêu người bại dưới tay nhị sư huynh ta, ngươi còn không phục sao?”

“Ách…” Tưởng Đông Thiện cười khan, “Ta chỉ hơi ảo não mà thôi, để tứ tiên sinh chê cười rồi.”

“Nhị sư huynh của ta danh xưng Kiếm Ma, là kiếm tu nhất đẳng trong thiên hạ. Cho dù ngươi toàn lực ứng phó cũng không bức được huynh ấy dùng toàn lực. Thế mà ngươi lại còn chọn ngay kiếm đạo để đòi luận bàn, có buồn cười không kia chứ. Ha ha ha…”

“. . .”

“Đừng nói là ngươi, cho dù là ta cũng tuyệt đối không có khả năng chiến thắng nhị sư huynh.” Minh Thế Nhân nói.

Lời này nghe cứ kỳ kỳ thế nào. Tưởng Đông Thiện không phục hỏi: “Tứ tiên sinh cảm thấy có thể thắng được ta?”

Hắn vươn tay, Tinh Bàn xuất hiện, hai mươi Mệnh Cách sáng lên.

Minh Thế Nhân thờ ơ nói: “Không thắng được.”

Tưởng Đông Thiện nghi ngờ nhìn Minh Thế Nhân, trong lòng thầm nghĩ, đang cố ý dẫn dụ ta sao? Không thể mắc lừa, người này đã được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng!

Tưởng Đông Thiện bèn thu hồi Tinh Bàn, cười nói: “Tứ tiên sinh khiêm tốn quá. Ta còn có việc, xin cáo từ.”

Hư ảnh loé lên, Tưởng Đông Thiện lại xuất hiện trong một góc tối không người.

Nhìn quanh một chút, hắn mới yên tâm ngồi xuống, trong lòng thầm mặc niệm nhất định phải tránh xa mấy người được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.

“Còn phải tra cho rõ…”

. . .

Đảo mắt lại ba ngày trôi qua.

Biểu tình trên mặt Lục Châu đã cứng ngắc.

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn +1.]

Cái trò rút thưởng này cực kỳ vô nhân tính, tra tấn tinh thần hắn đến sắp từ bỏ rồi.

Két.

Bên tai truyền đến thanh âm thanh thuý. Lục Châu quay đầu nhìn về phía Mệnh Cung: “Xong rồi?”

Trong lúc bất tri bất giác, Mệnh Cách thứ hai mươi mốt đã mở ra thành công.

Có lẽ vì bị trò rút thưởng tra tấn nên hắn không hề cảm nhận được đau đớn đến từ Mệnh Cung. Khi nhìn thấy Mệnh Cung bằng phẳng, vẻ rầu rĩ vì rút thưởng xịt trên mặt Lục Châu đã bay biến đi mất.

“Không hổ là cổ trận, khai Mệnh Cách quá thuận lợi.”

Nhưng rất nhanh Lục Châu đã phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng —— Mệnh Cung của hắn không mở rộng thêm, cũng tức là giới hạn cao nhất không được đề thăng.

Hiện tại Mệnh Cung còn đủ chỗ để khai thêm năm Mệnh Cách.

“Thiên phú của lão phu chỉ có hai mươi sáu Mệnh Cách?”

Hạn mức cao nhất của lam pháp thân là ba mươi sáu Mệnh Cách, vậy mà kim pháp thân chỉ có hai mươi sáu, thật sự là quá mất cân bằng, về sau hắn sẽ không có đủ thọ mệnh để nuôi lam pháp thân.

Lục Châu lấy ra Mệnh Cách Chi Tâm của Phỉ Hoàng, trong lòng hắn lúc này chỉ mong khai thêm Mệnh Cách sẽ tăng giới hạn của Mệnh Cung lên. Lục Châu không chút do dự nhấn viên Mệnh Cách Chi Tâm vào ô Thiên Cấp Đồng Cung trong Mệnh Cung.

Két.

Một cơn đau đớn tới cực hạn truyền tới, dù là đại chân nhân như hắn cũng cảm thấy đau đớn thấu tim, mồ hôi ướt đẫm trên mặt.

“Sao lại kịch liệt như thế!”

Lục Châu không ngờ khai liên tục hai Mệnh Cách sẽ mang lại phản phệ lớn tới mức này. Mệnh Cung đã tiến vào trạng thái khai mở, lúc này hắn chỉ có thể tiếp tục.

Mặc niệm khẩu quyết Thiên thư, thôi động Tử Lưu Ly, Lục Châu cố hết sức để triệt tiêu cảm giác đau nhức. Toàn thân chìm vào hai loại cảm giác vừa mát mẻ vừa bỏng cháy, cảm giác chẳng tốt đẹp gì.

Nhẫn nại được nửa ngày, đau đớn vẫn không giảm bớt nhưng hắn đã dần quen.

“Thật là sơ suất.”

Đúng lúc này, một cảm giác mát rượi chạy dọc toàn thân Lục Châu. Hắn cúi đầu nhìn xuống, phát hiện bộ trường bào trên người đang tản ra quang mang màu lam nhạt.

Thiên Ngân trường bào chỉ do một sợi tơ dệt thành, cho đến nay Lục Châu vẫn không biết đó là chất liệu gì.

“Đúng là bảo vật do Ma Thần lưu lại.” Lục Châu thở dài. Nhân vật như vậy lại không được thiên địa tán đồng, Lục Châu lại không khỏi nhớ tới lúc trước khi mình phải đối mặt với thập đại danh môn chính phái.

Hắn lắc đầu, mặc niệm một tiếng: “Tiếp tục rút thưởng.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 9999 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 50, Một Kích Chí Mạng x 1, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo x 1.]

Nhìn đống phần thưởng, Lục Châu đã biết mình lại lỗ to.

Mất đến 500.000 điểm công đức mới được thêm một tấm, chẳng lẽ lần sau phải mất 100.000 điểm mới được hay sao?

“Thôi, tuỳ duyên đi vậy.”

Phải tiết kiệm điểm công đức một chút, còn thiếu tới tận bảy tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, muốn kết hợp nó thành thẻ cường hoá cao cấp chỉ sợ là còn rất lâu rất lâu.

Lục Châu mệt mỏi, dứt khoát nhắm mắt lại tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom