-
Chương 1796-1800
Chương 1796 Thuyền nhỏ hữu nghịv
Trong bụng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Lục Châu vẫn nói: “Chuyện không có đơn giản như vậy. Nếu Điện chủ trong miệng ngươi chính là người đã mưu hại lão phu thì ngươi định làm thế nào?”
“. . .”
Đoan Mộc Điển sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Không thể nào!”
“Sao ngươi lại chắc chắn là không thể?”
“Điện chủ là người đức cao vọng trọng, xem việc duy trì cân bằng trong thiên hạ là mục tiêu đời mình. Huống hồ lúc đó ngươi chỉ mới là chân nhân, hắn ra tay với một chân nhân như ngươi làm gì? Trong Thái Hư cao thủ nhiều như mây, cần gì phải làm khó một chân nhân như ngươi?” Đoan Mộc Điển nói.
Lục Châu không giải thích. Suy cho cùng Lục Châu cũng chẳng hiểu bao nhiêu về chuyện của Lục Thiên Thông, bèn thản nhiên nói: “Chuyện càng không có khả năng thì lại càng dễ xảy ra.”
Đoan Mộc Điển nghẹn lời.
“Nếu ngươi thật sự cho rằng lão phu là Lục Thiên Thông, vậy thì hãy giữ bí mật chuyện này đi.”
Đoan Mộc Điển không nói gì.
Diệp Thiên Tâm sớm đã hiểu được câu chuyện giữa đôi bên, bèn cười nói: “Gia sư và tiền bối là bằng hữu đã lâu không gặp, nếu không phải có việc khó nói, sao gia sư lại không về Thái Hư?”
Có đạo lý.” Đoan Mộc Điển gật đầu.
“Tiền bối rời khỏi hắc liên đã lâu, hẳn là chưa nghe nói tới danh tiếng của gia sư.” Diệp Thiên Tâm nói.
“Danh tiếng?”
Biểu tình của Đoan Mộc Điển trở nên mất tự nhiên. Lục Thiên Thông ơi là Lục Thiên Thông, ngươi đúng là đồ da mặt dày, tại Đôn Tang này, ở ngay trước mặt ta mà cũng dám khoe mẽ hay sao?
Nhưng nghĩ tới thuyền nhỏ hữu nghị, Đoan Mộc Điển đành mặt dạn mày dày phối hợp: “Sư phụ ngươi danh chấn cổ kim, là chân nhân người người kính sợ, việc này ta đều biết.”
Diệp Thiên Tâm: “. . .”
Vốn định nói tới danh tiếng của Ma Thiên Các, nhưng mà… đành thôi vậy.
“Ý của vãn bối là, gia sư đã đánh nhau với người trong Thái Hư vài lần.”
Đoan Mộc Điển cả kinh nhìn Lục Thiên Thông: “Ngươi muốn tạo phản?”
“Tạo phản?”
Lục Châu khẽ nhíu mày, hừ một tiếng: “Lão phu cho tới bây giờ đều không phải là người trong Thái Hư, ở đâu ra tạo phản?”
Đoan Mộc Điển nghe vậy cũng gật đầu: “Nói có lý. Thời điểm đó ngươi kiệt ngạo bất tuân, rất khó có ai khiến ngươi chịu phục.”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Tu hành giả trong Thái Hư đều đến từ cửu liên?”
Đoan Mộc Điển lắc đầu: “Có rất nhiều người đến từ những lục địa tồn tại trước khi dị biến xảy ra. Về sau cửu liên mới xuất hiện. Vì vậy trong Thái Hư đa số là người bản địa.”
Lục Châu nhân cơ hội dò hỏi: “Có rất nhiều chuyện lão phu đã quên mất. Thái Hư rốt cuộc trông như thế nào?”
Đoan Mộc Điển thở dài, ngẩng đầu nhìn lên mê vụ trên không trung. “Đẩy lùi mê vụ sẽ thấy ánh mặt trời. Trên mảnh đại địa này xuất hiện ánh sáng, chim hót hoa nở, thánh bình thịnh thế… đó chính là dáng vẻ của Thái Hư.”
Nghe vậy, đám người Vu Chính Hải không khỏi kinh ngạc.
Trước đó bọn hắn hoàn toàn mù mịt về Thái Hư, nay tóm được một người quen đến từ Thái Hư, sao có thể buông tha cơ hội. Vu Chính Hải lập tức hỏi:
“Vậy làm sao mới đến được Thái Hư?”
“Thái Hư có ngọc phù truyền tống và phù văn thông đạo.” Đoan Mộc Điển lấy trong ngực áo ra một khối ngọc phù. “Ta thấy ngươi tu vi không tệ, nếu có thể thì cùng ta đến Thái Hư, ta sẽ tiến cử ngươi với Điện chủ, ngươi nhất định sẽ được trọng dụng.”
Lục Châu lại nhíu mày lần nữa. “Ngươi rất tin tưởng người gọi là Điện chủ?”
“Đương nhiên.”
“Nói như vậy có thể ngươi sẽ bán đứng lão phu.” Lục Châu đề phòng nói. Đáng tiếc hắn không có bản lĩnh như Giải Tấn An, khiến người khác quên đi chuyện ngày hôm nay.
Đoan Mộc Điển cao giọng nói: “Ngươi đúng là nghĩ nhiều. Nếu ta muốn bán đứng ngươi thì đã động thủ từ lâu, còn tốn nước miếng trò chuyện với ngươi làm gì? Yên tâm đi, chuyện này ngươi không cần nói ta cũng tự biết phải giữ bí mật. Hiện tại ngẫm lại cũng thấy có rất nhiều vấn đề.”
Coi như có chút đầu óc.
Lục Châu lại nói: “Xem ra ngươi rất tận tâm tận lực phục vụ cho Thái Hư.”
“Ta chỉ làm tốt việc của mình thôi.”
“Ngươi trấn thủ ở đây nhiều năm như vậy, chưa từng trở về thăm hắc liên một lần sao?”
Đoan Mộc Điển thở dài: “Đâu có dễ dàng như thế. Một khi gia nhập Thái Hư thì có rất nhiều chuyện không thể làm theo ý mình.”
Lục Châu gật đầu hỏi tiếp: “Vừa rồi một chưởng kia của lão phu rõ ràng có thể đánh trúng ngươi, ngươi đã dùng thủ đoạn gì để né tránh?”
Đoan Mộc Điển cười ha hả nói: “Không ngờ cũng có một ngày Lục Thiên Thông thỉnh giáo ta! Đây là một loại quy tắc ta tự lĩnh ngộ được khi còn đang xưng bá ở tử liên… Nhưng mà ta không thèm nói cho ngươi.”
Nói xong hắn lui lại một bước, lộ ra vẻ mặt đề phòng: “Đừng có đánh chủ ý với ta à nha, thua thì phải nhận nợ.”
“Thua?” Lục Châu nghi hoặc khó hiểu.
“Mấy chưởng vừa rồi của ngươi có làm gì được ta đâu.” Đoan Mộc Điển ngạo nghễ nói.
Lục Châu cũng nghẹn lời. Kẻ này lấy tự tin từ đâu mà cho rằng mình không bằng hắn?
“Ngươi không nói cũng chẳng sao. Mấy chưởng kia lão phu chỉ dùng có một thành thực lực.” Lục Châu thản nhiên nói.
“. . .”
Đoan Mộc Điển có chút không phục nói: “Ngươi còn sống vậy thì cùng ta ôn chuyện một phen, vừa hay ta ở đây một mình cũng rất nhàm chán, ngươi ở lại chơi với ta, chúng ta cùng luận bàn mấy trận.”
Khó khăn lắm hắn mới thành đại thánh nhân, 30.000 năm trước bị Lục Thiên Thông đánh bại mất hết mặt mũi, bây giờ nhất định phải đòi về nha.
Nhưng Lục Châu lại lắc đầu: “Lão phu không có thời gian để lãng phí. Nếu ngươi là người trấn thủ Đôn Tang thì lão phu cũng không vòng vo nữa. Lão phu muốn dẫn đồ đệ tiến vào Thiên Khải Chi Trụ xem một chút, ngươi có đồng ý không?”
Đoan Mộc Điển nhìn về phía bốn đệ tử, gật đầu nói: “Việc nhỏ mà thôi, nhưng không được động tới đồ vật bên trong.”
Lục Châu nói: “Lão phu không có hứng thú với những vật đó.”
Đoan Mộc Điển xem thường: “Ngươi thừa biết bên trong có cái gì. Trên đời này không có ai là không muốn có được nó.”
Lục Châu không thèm để ý tới Đoan Mộc Điển mà quay người đi về phía Thiên Khải Chi Trụ, bốn đồ đệ lập tức theo sát phía sau.
Chương 1797 Người tiếp theo được tán đồng
Hư ảnh Đoan Mộc Điển loé lên, xuất hiện bên cạnh Lục Châu: “Đi cùng ta… May cho ngươi là gặp ta đó, nếu là người khác thì không có đãi ngộ này đâu.”
Diệp Thiên Tâm nghi hoặc hỏi: “Không phải ngài nói gặp người thuận mắt sẽ cho bọn hắn vào xem sao?”
Nhiều năm như vậy, hẳn là đã có không ít người được đãi ngộ này mới phải.
“Trùng hợp là, cho đến nay vẫn không có ai thuận mắt.” Đoan Mộc Điển biến mất tại chỗ, xuất hiện tại lối vào Thiên Khải Chi Trụ.
Năm người Lục Châu đi vào bên trong, nhìn tầng bình chướng màu xanh lam kia với vẻ bình tĩnh, bọn hắn đều đã không còn cảm thấy kinh ngạc hay hưng phấn nữa.
Đoan Mộc Điển thấy trên mặt năm người không có vẻ tham lam, bèn nói: “Đây chính là hạt giống Thái Hư!”
Không ai đáp lời hắn, chỉ nhìn về phía bình chướng với vẻ chờ mong.
“Ta nói đây là hạt giống Thái Hư nha.” Đoan Mộc Điển nhắc lại.
“. . .”
“Đã biết.” Lục Châu lười nhác đáp lại.
“Ngươi không động tâm?” Đoan Mộc Sinh không thể lý giải nổi. Hắn thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ nhiều năm như vậy, mỗi khi nhìn thấy hạt giống Thái Hư đều cảm thấy phập phồng không thôi.
Lục Châu đột nhiên hỏi: “Ngươi thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ bao lâu rồi?”
“Đã hơn 10.000 năm.”
“Hơn bốn trăm năm trước có người từ Thiên Khải Chi Trụ lấy đi hạt giống Thái Hư, ngươi có biết việc này?”
Nghe đến đây, biểu tình trên mặt Đoan Mộc Điển lập tức vặn vẹo đầy phẫn nộ, hắn đánh vào vách đá một chưởng, tức giận nói:
“Ta đương nhiên biết rõ! Cũng bởi vì chuyện này ta mới bị Thái Hư trừng phạt, kéo dài thời gian thủ hộ thêm 5.000 năm. Mẹ nó, đừng để ta biết được là con rùa đen nào trộm mất hạt giống, nếu không ta chắc chắn sẽ chém hắn thành muôn mảnh, lột da rút xương!”
Lục Châu: “. . .”
Cảm thấy không khí có hơi xấu hổ, Diệp Thiên Tâm vội vàng đổi đề tài: “Khoảng thời gian này mấy Thiên Khải Chi Trụ khác đều phát sinh động tĩnh lớn, tiền bối không biết sao?”
“Đương nhiên biết, chỉ là chẳng liên quan gì đến ta.”
Đoan Mộc Điển từ từ bình tĩnh lại, tiếp tục nói, “Ta chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ Đôn Tang, chỗ khác có sập ta cũng mặc kệ.”
“Tiền bối có nghe nói tới Ma Thiên Các không?”
“Chưa từng nghe.” Đoan Mộc Điển lắc đầu. “Tại cửu liên, trừ thập đại đệ tử của Trần Phu ở tịnh đế thanh liên có chút bản sự ra thì những chỗ khác đều không đáng nhắc tới.”
“. . .”
Mặc dù nghe rất khó chịu nhưng mà lại là sự thật.
Lục Châu quay đầu nhìn hắn một cái. “Ngươi cho phép lão phu tiến vào, không sợ Thái Hư trách tội?”
“Chỉ là vào xem thôi mà, ta nhớ rõ trước kia ngươi từng nói, Thái Hư đúng là rất mạnh nhưng không phải việc gì cũng có thể làm được.” Đoan Mộc Điển nói, “Nơi đó cao thủ nhiều như mây, nhưng cho dù là Chí Tôn cũng không cách nào lĩnh hội được bản nguyên của thiên địa ràng buộc để có được phương pháp trường sinh.”
“Cho nên ngươi cho rằng nhân loại không thể trường sinh?”
Nào ngờ Đoan Mộc Điển lại lắc đầu: “Ta không cho là thế. Khi ở Thái Hư ta có nghe nói đến một đại nhân vật lĩnh hội được thần thông trường sinh, thoát khỏi thiên địa ràng buộc. Chỉ tiếc… hắn đã chết từ lâu.”
“? ? ?”
Lục Châu không muốn tiếp tục cái đề tài nhức óc này, luôn cảm thấy như đàn gảy tai trâu.
“Được rồi, nên nhìn cũng đã nhìn. Ra ngoài thôi.” Đoan Mộc Điển than nhẹ một tiếng.
“Chờ đã.” Lục Châu nói.
“Ngươi muốn làm gì.”
“Đồ nhi của lão phu cần phải được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, sẽ không mất bao nhiêu thời gian của ngươi.”
Nghe vậy, Đoan Mộc Điển bật cười ha hả: “Trước kia ngươi luôn muốn truyền đạo thiên hạ, ta đã cảm thấy ngươi sống không thực tế. Bây giờ ngươi vẫn chẳng khác trước tí nào.”
“? ? ?” Lục Châu nhướng mày.
Nếu không phải nể tình Đoan Mộc Sinh, lão phu đã đánh ngươi một chưởng dạy ngươi nên người.
Đoan Mộc Điển ngưng cười, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Muốn được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng là việc cực kỳ khó khăn, cần phải có một loại phẩm chất đáng quý. Hơn bốn trăm năm trước có biết bao nhiêu người muốn cướp đi hạt giống Thái Hư, kết quả tử thương vô số, chẳng có mấy người được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.”
“Vấn đề là mười viên hạt giống Thái Hư kia đều bị lấy đi.” Lục Châu thản nhiên vạch trần.
“. . .”
Hết chuyện để nói.
Lục Châu không thèm nhìn biểu tình đặc sắc của Đoan Mộc Điển, khẽ vung tay áo.
Bốn đệ tử lần lượt đi về phía bình chướng. Chỉ cần nơi này không tán đồng Tư Vô Nhai thì không có vấn đề gì.
Đoan Mộc Điển không ngăn cản hành vi ngu xuẩn này của đối phương. Nhiều năm qua hắn cũng vô số lần thử tiến vào bình chướng, nhưng đều thất bại trở ra. Bình chướng này không thể dùng cường lực phá vỡ, đối phương mạnh thì nó càng mạnh.
Quả nhiên ——
Tiểu Diên Nhi là người đầu tiên bị đẩy lùi.
Bình chướng này không có lực sát thương, chỉ đẩy nàng lùi ra sau. Tiểu Diên Nhi dẩu môi đứng sang một bên, không tiếp tục thử nghiệm nữa.
“Nha đầu, tính tình của sư phụ ngươi là thế đó.” Đoan Mộc Điển an ủi.
Tiểu Diên Nhi không nói gì. Người thứ hai tiến lên là Diệp Thiên Tâm, sau đó nàng cũng bị đẩy lùi.
Người thứ ba văng ra là Ngu Thượng Nhung.
Đoan Mộc Điển lại bật cười ha hả: “Mọi việc đều trong dự liệu của ta. Lão Lục, từ bỏ đi. Còn nữa… ta phải nhắc nhở ngươi, ngàn vạn lần đừng đối địch với Thái Hư. Việc hôm nay ta sẽ giữ bí mật cho ngươi.”
Lục Châu không hề nhìn hắn mà dán mắt vào Vu Chính Hải.
Gương mặt Vu Chính Hải đỏ bừng, kiên trì đi về phía trước như đang ép vào một quả cầu cao su.
Phốc ——
Quả cầu cao su kia tựa như vừa nổ tung, Vu Chính Hải bổ nhào về phía trước xuyên qua tầng bình chướng, suýt nữa ngã sấp xuống.
Phần bình chướng bị vỡ lập tức được lấp đầy, khôi phục bộ dáng lúc trước.
Đoan Mộc Điển: “? ? ?”
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Hắn không có ý định đi vào lấy thổ nhưỡng Thái Hư, một phần là vì nể mặt Đoan Mộc Điển, một phần là e ngại sẽ dẫn tới người trong Thái Hư. Huống hồ gì người Ma Thiên Các đều đã có đủ thổ nhưỡng, lấy thừa cũng chẳng để làm gì.
Đoan Mộc Điển kinh ngạc nói: “Sao có thể?!”
Vu Chính Hải hưng phấn nhìn về phía Ngu Thượng Nhung. “Ha ha, nhị sư đệ, rốt cuộc đến lượt ta.”
Chương 1798 Tranh thủ bắt nạt ngươi
Ngu Thượng Nhung không cho là đúng, bắt đầu đấu võ mồm: “Chỉ là được tán đồng mà thôi, nếu loại sự tình này cũng đáng để khoe khoang thì e là địa vị của đại sư huynh tại Ma Thiên Các không đủ lớn.”
“Nhưng vẫn tốt hơn là không có.”
“. . .”
Hai người bắt đầu cãi cọ.
Đoan Mộc Điển cau mày nói: “Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Không có đạo lý, không có đạo lý!”
Lục Châu nhìn thấy năng lượng trong bình chướng đang quán thâu vào thân thể Vu Chính Hải, người khác cực kỳ khó phát hiện được.
Chờ quá trình quán thâu hoàn thành, Lục Châu mới xoay người đi ra ngoài, thản nhiên nói: “Đệ tử của lão phu đều là ngàn dặm mới tìm được một.”
“. . .”
Đoan Mộc Điển đi theo, lại cảm thấy không yên lòng mà nhìn về phía Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải cười nói: “Ta và gia sư đều là người giữ lời, sẽ không tự tiện động vào đồ vật bên trong.”
Nói xong hắn cũng bước ra.
Đám người trở lại tiểu viện, Đoan Mộc Điển rốt cuộc tiếp nhận hiện thực.
“Ngươi dẫn bọn hắn đến đây chỉ là vì muốn được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng?”
“Ừ.” Lục Châu đáp.
“. . .”
Giây phút ngây người ngắn ngủi qua đi, Đoan Mộc Điển hỏi: “Vì sao chứ?”
“Được tán đồng sẽ gia tăng thiên phú và thực lực.”
“Chỉ có thế?”
“Còn có bốn Thiên Khải Chi Trụ nữa chưa đi.” Lục Châu nhìn Đoan Mộc Điển, “Cho nên cần ngươi dẫn ta đến đó.”
Đoan Mộc Điển đột nhiên phát hiện mình bị lão hồ ly này lừa gạt.
Khoảng thời gian này Điện chủ và thập điện cao thủ đều rất quan tâm tới bí ẩn chi địa. Lại thêm hiện tượng mất cân bằng tăng lên không ngừng, hung thú di chuyển, ba ngàn Ngân Giáp Vệ bị diệt, đại địa phân tách…
“Ngươi đừng nói với ta, các ngươi đã được những Thiên Khải Chi Trụ trước tán đồng, mà động tĩnh kia… cũng là do các ngươi làm?” Đoan Mộc Điển hỏi.
Lục Châu nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy.”
“. . .”
Đoan Mộc Điển lập tức nhảy ra sau mấy mét, hai mắt trừng lớn: “Gia hoả xấu xa này, ngươi tính toán ta!”
Lục Châu nghi hoặc nhìn hắn: “Tính toán ngươi?”
Đoan Mộc Điển có chút tức giận nói: “Ngươi đúng là to gan, dám trêu chọc Thái Hư? Chẳng trách Thái Hư phái người đến nói với ta phải cẩn thận thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ, thậm chí còn tăng cường nhân thủ. Không được, hôm nay ngươi phải theo ta trở về gặp Điện chủ mới có thể bảo toàn tính mạng.”
Trong nhận thức của hắn, Thái Hư mạnh như voi, mà cửu liên chỉ là sâu kiến, không cách nào so sánh được.
Lục Châu nhíu mày đánh giá Đoan Mộc Điển rồi nói: “Ngươi đúng là một con chó trung thành.”
Đoan Mộc Điển cả giận nói: “Ngươi dám mắng ta?”
“Lão phu mắng ngươi thì sao?” Lục Châu hừ lạnh, chắp tay sau lưng nói, “Thái Hư tự xưng là cân bằng thiên hạ, duy trì hoà bình khắp cửu liên, nhưng bọn hắn đã từng hỏi ý lê dân bách tính trong cửu liên chưa?”
“Việc này…” Đoan Mộc Điển nói không ra lời.
“Từ khi mất cân bằng đến nay, vô số sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than, hung thú không hề kiêng nể từng bước xâm chiếm nhân loại. Đây là thứ Thái Hư muốn thấy?”
Lục Châu tự nhận mình không phải là chúa cứu thế, cũng không muốn làm người tốt, nhưng loại hành vi của Thái Hư khiến hắn rất khinh thường.
Đoan Mộc Điển kinh ngạc nói: “Có việc này?”
Diệp Thiên Tâm nói: “Tiền bối quanh năm ở Đôn Tang, không biết chuyện ngoại giới cũng là bình thường. Nếu ngài không tin thì có thể tự mình đến bất kỳ nơi nào trong cửu liên để tận mắt nhìn xem.”
Đoan Mộc Điển trầm mặc lại.
Lục Châu không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này, hắn còn phải đến Thiên Khải Chi Trụ khác, nhìn bộ dạng này của Đoan Mộc Điển mà muốn hắn hỗ trợ thì đúng là không quá hiện thực.
“Người có chí riêng, lão phu sẽ không ép buộc ngươi.” Lục Châu hạ lệnh, “Đi thôi.”
“Vâng.”
Bốn đệ tử tung người bay lên, theo sát phía sau Lục Châu bay về phía đoàn người Ma Thiên Các.
Bay đến trăm trượng, Lục Châu quay đầu nhìn, thấy Đoan Mộc Điển vẫn đứng yên tại chỗ suy nghĩ đến xuất thần.
Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, vì sao không nhắc tới tam sư đệ?” Dù sao Đoan Mộc Sinh cũng là hậu nhân của hắn.
Lục Châu lắc đầu nói: “Thời cơ còn chưa đến.”
Hắn còn chưa hiểu rõ mối quan hệ giữa Lục Thiên Thông và Đoan Mộc Điển, tiết lộ quá nhiều chuyện sẽ dễ xảy ra vấn đề. Việc cấp bách trước mắt vẫn là được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.
Đúng lúc này, Đoan Mộc Điển ở phía sau bỗng nhiên quát to một tiếng: “Chờ một chút!”
Lục Châu nhướng mày nhìn hắn bay vọt tới trước mặt mình, khó hiểu hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Đoan Mộc Điển cao giọng nói:
“Chúng ta còn chưa phân thắng bại, sao có thể cứ thế mà rời đi.”
“Hả?”
“Ha ha ha… Lục Thiên Thông, ta cũng phải cho ngươi nếm thử tư vị bị bắt nạt!” Đoan Mộc Điển nói xong, lập tức đánh ra một đạo hắc sắc chưởng ấn.
Chưởng ấn đen như mực đánh về phía Lục Châu. Lục Châu cả kinh, điều động lực lượng Thiên Tướng hoá giải không gian đông kết, song chưởng ứng đối!
Oanh!
Cương ấn bạo phát. Trong mắt Đoan Mộc Điển tràn đầy hưng phấn nói: “Sảng khoái! Ngươi rất mạnh, nhưng không bá đạo bằng năm đó.”
Lục Châu nhíu mày: “Ngươi rất muốn thắng lão phu?”
“Nói nhảm!” Đoan Mộc Điển cười toe toét nói, “Lão Lục, thắng ngươi một lần không tính là quá đáng nha!”
“Ngươi dù sao cũng là đại thánh nhân, lấy mạnh hiếp yếu dù thắng cũng không vẻ vang gì.”
Lục Châu không muốn luận bàn cùng hắn, đòn sát thủ trong tay đều là thứ sẽ lấy mạng người. Mà nếu không dùng đến đòn sát thủ thì không có khả năng chiến thắng đại thánh nhân. Loại chuyện không có lợi này Lục Châu không muốn dây vào.
Đoan Mộc Điển cười ha hả nói: “Trước kia sao ngươi không nói câu này? Lão Lục, chính ngươi cũng đã từng nói, tu hành giới cho đến bây giờ không có cái gọi là cân bằng!”
Chưởng lực lại tăng lên, trong tay Đoan Mộc Điển bành trướng lực lượng ầm ầm rung động.
Oành!
Lục Châu né tránh, lập tức thi triển Thẻ Ẩn Tàng để che giấu lực lượng Thiên Tướng. Lực lượng Thiên Tướng quấn quanh người Lục Châu, lại thêm Thiên Ngân trường bào bảo hộ, ngăn cản toàn bộ lực xung kích.
“A?” Đoan Mộc Điển nghi hoặc nói, “Vậy mà không làm gì được ngươi?”
“Nếu chỉ có như vậy mà muốn đánh bại lão phu, ngươi còn kém xa lắm.”
“Ta không tin! Lại nào!” Thân ảnh Đoan Mộc Điển biến mất tại chỗ.
Chương 1799 Đoan Mộc Sinh muốn đâm tổ tiên
Lục Châu chắp tay trước mặt, nhắm mắt lại bắt đầu sử dụng thần thông Vô Lượng Thôi Diễn.
Trong đầu Lục Châu lập tức hiện ra từng đạo hình ảnh, tất cả đều là vị trí Đoan Mộc Điển có thể xuất hiện. Rất nhanh, một thân ảnh dừng lại.
Chính lúc này, Lục Châu đột nhiên mở to mắt, hư ảnh loé lên đánh ra một Ma Đà Thủ Ấn chộp vào hư không.
Xoẹt!
Thân ảnh Đoan Mộc Điển lộ diện, vội vàng né tránh Ma Đà Thủ Ấn, vẻ mặt không thể tin nổi: “Vậy mà ngươi cũng đoán được?”
“Đoán?”
“Ngươi không thể nào tìm ra vị trí của ta, chẳng phải đoán thì là gì?” Đoan Mộc Điển không phục.
“Vậy thì ngươi tiếp tục đi.”
“Tiếp tục thì tiếp tục!”
Tiếp theo đó, Đoan Mộc Điển không ngừng biến mất nhưng lần nào cũng bị Ma Đà Thủ Ấn của Lục Châu tóm đúng vị trí.
Liên tục thử nghiệm năm lần, Đoan Mộc Điển bay vọt ra sau, kinh ngạc nhìn Lục Châu nói: “Ngươi lĩnh ngộ được quy tắc đại không gian?”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Quy tắc đại không gian?”
“Quy tắc là đạo lực lượng, lĩnh ngộ quy tắc càng lớn thì càng nắm được ưu thế trong chiến đấu. Ngươi có thể đoán chính xác vị trí của ta, hẳn là đã lĩnh ngộ đại quy tắc!” Nói đến đây Đoan Mộc Điển lại lắc đầu như trống bỏi, “Nhưng mà đại quy tắc là năng lực của đạo thánh trở lên!”
“Thật sao?”
“Chân nhân và đại chân nhân lĩnh ngộ đạo lực lượng, chẳng qua cũng chỉ là tiểu đạo mà thôi. Thánh nhân lĩnh ngộ đạo lực lượng sẽ có quy tắc mạnh hơn chân nhân. Mà từ đạo thánh trở lên sẽ lĩnh ngộ đại quy tắc. Nghe nói người nào lĩnh ngộ được ba loại đại quy tắc trở lên sẽ trở thành đại đạo thánh.”
Đoan Mộc Điển nghi hoặc đánh giá Lục Châu, “Lão Lục, có phải ngươi nhàm chán tới mức che giấu khí tức, cố ý chơi trò giả heo ăn thịt hổ với ta không?”
“? ? ?”
“Không ngờ đã nhiều năm như vậy, ngươi không chỉ mất đi khí chất bá đạo năm xưa mà còn trở nên hèn hạ như thế!” Đoan Mộc Điển phẫn nộ nói, “Ta cũng muốn nếm thử thủ đoạn của đại quy tắc là như thế nào!”
“. . .”
Lục Châu thật sự cạn lời. Từ đầu tới đuôi lão phu đều chẳng nói một câu, chỉ có mình ngươi tự suy diễn rồi tự xác nhận, vậy mà cũng trách lão phu cho được?
Vù!
Hư ảnh Đoan Mộc Điển xuất hiện đầy trời.
Lục Châu lại sử dụng Vô Lượng Thôi Diễn, lần này thôi diễn không thể định vị được hắn khiến Lục Châu cũng kinh ngạc không thôi.
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Lục Châu bộc phát toàn bộ lực lượng Thiên Tướng. “Phật Tổ kim thân!”
Ông ——
Kim thân lấy Lục Châu làm trung tâm, bành trướng ra bốn phương tám hướng. Hư ảnh Đoan Mộc Điển đầy trời bị kim thân phá nát.
“Đây lại là chiêu thức gì?!”
Đoan Mộc Điển vội vàng lùi ra xa trăm mét, ngẩng đầu nhìn toà kim thân. Mọi đòn tấn công của hắn đều bị kim thân cường đại ngăn trở.
“Phòng ngự thật mạnh!”
Lục Châu thu hồi kim nhân, nhàn nhạt nhìn Đoan Mộc Điển.
“Lão Lục, ngươi tu kim liên từ bao giờ?” Ánh mắt Đoan Mộc Điển phức tạp nhìn Lục Châu.
“Lão phu tu kim liên thì thế nào?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Trước đó ngươi và ta đều là tu hành giả hắc liên chính tông!” Đoan Mộc Điển suy nghĩ một chút, lại nói bổ sung, “Thời điểm đó ngươi còn đen hơn ta nhiều.”
“. . .”
Lời này nghe cứ thấy khó chịu thế nào.
Đoan Mộc Điển lại nói: “Sau khi tấn thăng Thiên Giới Bà Sa thì không thể dung nhập. Ngươi làm sao làm được?”
Lục Châu đạm mạc đáp: “Bí mật.”
“Trước kia khi ta rời khỏi hắc liên đến tử liên, nghe người ta nói ngươi vì tìm kiếm đại đạo nên đã đến bí ẩn chi địa?” Đoan Mộc Điển hỏi.
“Không nhớ rõ.”
“Sau khi trở về, ngươi chế tạo Cửu Khúc Huyễn Trận rồi đặt tâm đắc tu hành của mình vào trong đó?”
“Ngươi đều biết cả rồi, còn hỏi làm gì?” Lục Châu kỳ quái nói.
“Được, được…” Đoan Mộc Điển lắc đầu, toàn thân ỉu xìu như quả cà úng, “Không ngờ ta thành đại thánh nhân vẫn không đuổi kịp ngươi.”
“Lão phu đã nói rồi, ngươi còn kém xa lắm.”
Lời này không hề nói ngoa. Át chủ bài và trọng bảo trên người Lục Châu đều là thứ đòi mạng, nếu không vì nể mặt Đoan Mộc Điển thì hắn đã nằm rạp dưới đất rồi.
Đoan Mộc Điển thở dài một tiếng, không nói gì nữa.
Đúng lúc này ——
Từng thân ảnh từ xa bay vọt tới, chính là đoàn người Ma Thiên Các.
Lục Châu và Đoan Mộc Điển đánh nhau kịch liệt như vậy, người Ma Thiên Các đều không chịu nổi mà chạy tới.
“Là kẻ nào không có mắt, dám động thủ với sư phụ ta?!” Trường thương bay múa, Bá Vương Thương xé không bay tới đâm về phía Đoan Mộc Điển.
Đoan Mộc Điển nhíu mày nhìn về phía đạo kim quang kia, khẽ phất tay áo.
Ầm!
Bá Vương Thương xoay mấy vòng bay ra ngoài, cắm xuống mặt đất.
“Thật to gan!” Đoan Mộc Điển trầm giọng nói.
Một bóng người bay tới nắm lấy Bá Vương Thương rồi ngẩng đầu nhìn Lục Châu hỏi: “Sư phụ, người không sao chứ?”
Lục Châu: “. . .”
Việc nên đến vẫn sẽ đến.
Lục Châu chỉ khẽ gật đầu biểu đạt mình không có việc gì.
Đoan Mộc Điển nhíu mày nhìn Lục Châu, miệng càu nhàu: “Ngươi truyền đạo, ta có thể hiểu được. Nhưng thu đồ đệ thì đúng là không xong.”
Lục Châu: “?”
Đoan Mộc Sinh tức giận chỉ mũi thương vào Đoan Mộc Điển mắng: “Lão tặc, ngươi dám mắng ta?”
“Mắng ngươi thì làm sao?”
“Có thể nhẫn nhịn chứ không thể chịu nhục!”
Vù! Đoan Mộc Sinh nâng thương bay tới, ngàn vạn đạo thương cương không ngừng tấn công Đoan Mộc Điển.
Đoan Mộc Điển nhàn nhã đi bộ từng bước trên không trung, dễ dàng né tránh các đòn tấn công, mỉm cười nói:
“Chỉ có chút công phu này? Về nhà ôm con đi thôi.”
Đoan Mộc Sinh vốn là người thẳng thắn, vừa nghe lời miệt thị lập tức phẫn nộ vung mạnh trường thương, không gian xuất hiện ba động kịch liệt.
Đoan Mộc Điển gật đầu: “Ừm, lần này khá hơn rồi, có tiềm lực chân nhân.”
Ầm! Hắn vung ra một chưởng đánh bay Đoan Mộc Sinh rồi cười nói: “Ngươi còn kém rất xa. Lão Lục, mắt nhìn người của ngươi đúng là không xong!”
Lục Châu: “? ? ?”
Vu Chính Hải gãi đầu nói: “Đây là tam sư đệ của ta, hắn không tệ đâu, ngươi nghe ta giới thiệu một chút sẽ minh bạch.”
“Không cần giới thiệu.” Đoan Mộc Điển lắc đầu từ chối, “Vẫn là quá kém.”
Bắt nạt sư phụ không được, nếu ngay cả đồ đệ cũng không thể giẫm một cái thì mặt mũi đại thánh nhân của hắn biết để đâu?
Chương 1800 Chân tướng
Gửi mọi người mã khuyến mãi giảm 30% mừng Trung Thu nha: 41647815.
Áp dụng từ 16/9 đến 16g00 ngày 22/9. Đợi Chủ Nhật mình bom chương xong rồi hãy xài hihi.
Đoan Mộc Điển đã nghĩ xong, mặc kệ đối phương có tiềm lực cỡ nào cũng quyết tâm giẫm một phát!
“. . .” Vu Chính Hải cũng nghẹn lời.
Đoan Mộc Sinh lại đánh tới, tử long trên hai tay bộc phát lượn vòng bay ra.
Đoan Mộc Điển kinh ngạc nói: “Lực lượng suy bại?”
“Lão tặc, cho dù ta có kém cũng mạnh hơn ngươi gấp trăm lần!”
Tử long mang theo thương cương, xé rách không gian đánh về phía Đoan Mộc Điển. Đoan Mộc Điển đương nhiên không để hắn được như ý, tung ra một chưởng: “Bất Động Như Sơn!”
Đứng trước thực lực tuyệt đối, thương cương và tử long của Đoan Mộc Sinh vừa chạm vào chưởng ấn đã tiêu tán.
“Hắn là đại thánh nhân.” Lục Châu nói.
Đoan Mộc Sinh giật mình, lăng không bay ngược ra sau, hắn có lỗ mãng thế nào cũng hiểu được chênh lệch giữa đôi bên.
Đúng lúc này, thân ảnh khổng lồ của Lục Ngô nhảy tới, cúi thấp đầu xuống nói: “Thiếu chủ.”
Đoan Mộc Sinh lập tức chỉ về phía Đoan Mộc Điển mách: “Lục Ngô, đóng băng hắn đi!”
Lục Ngô ngẩng đầu, cặp mắt nó như nhật nguyệt nhìn chằm chằm vào thân ảnh Đoan Mộc Điển lăng không giữa trời, sau đó ánh mắt bắn ra hào quang, hai tai nó dựng lên:
“Chủ nhân?!”
Đoan Mộc Điển: “? ? ?”
Đoan Mộc Sinh cau mày nói: “Lục Ngô, ngươi còn chần chờ gì thế?”
Lục Ngô nhảy một cái vọt tới trước mặt Đoan Mộc Điển. Đoan Mộc Điển cũng kinh ngạc hô lên: “Lục Ngô?!”
Lục Ngô nhảy xuống đứng trước mặt Đoan Mộc Điển, nhìn chằm chằm hắn. Nó thấp giọng nói: “Chủ nhân.”
Đoàn người Ma Thiên Các không hiểu ra sao, lộ vẻ kinh ngạc. Mà Đoan Mộc Sinh thì cau mày nhìn Lục Ngô cùng Đoan Mộc Điển, trong lòng dần cảm thấy không ổn.
Người kích động nhất là Đoan Mộc Điển, hai mắt hắn đỏ lên. Nam nhân không dễ dàng rơi lệ, nhưng có mấy người gặp lại đồng bọn kề vai chiến đấu cùng mình năm xưa mà không rưng rưng xúc động đây?
Vạn năm thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ, có rất nhiều lúc hắn nhớ tới Lục Ngô. Đoan Mộc Điển không quen thể hiện tình cảm, hắn bay về phía Lục Ngô, đặt bàn tay lên đầu nó rồi run rẩy vuốt ve.
Lục Ngô trầm thấp hỏi: “Vì sao?”
Đoan Mộc Điển từ từ bình tĩnh lại, lát sau mới vỗ nhẹ lên trán Lục Ngô, thở dài nói: “Ta không có quyền cự tuyệt Thái Hư.”
Trên mặt Lục Ngô có mấy phần cô đơn, nó buồn bã ngồi xuống nói: “Ngươi đã ở bí ẩn chi địa suốt thời gian này?”
“Ta phụng mệnh Thái Hư trấn thủ Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang, cũng đã từng nghe nói tới sự tích của ngươi. Ta muốn rời Thiên Khải Chi Trụ đi tìm ngươi, nhưng mà… lại không thể rời đi một bước.” Đoan Mộc Điển nói.
Lục Ngô lắc đầu: “Bí ẩn chi địa quá lớn, ta đã đi tìm ngươi khắp nơi, mong có thể tìm tới Thái Hư.”
“Ta có lỗi với ngươi.” Đoan Mộc Điển rốt cuộc cũng nói ra câu này.
Lục Ngô trầm mặc. Đoan Mộc Điển áy náy nói: “Ta không nên rời xa ngươi, một mình đi tới Thái Hư.”
Lục Ngô vẫn không nói gì.
Đoàn người Ma Thiên Các nghe bọn hắn nói chuyện đều khẽ thở dài.
Một người một thú ôn chuyện một lúc lâu, cảm xúc từ từ bình ổn lại. Đoan Mộc Điển miễn cưỡng cười nói: “Dù sao thì hiện tại chúng ta có thể gặp lại cũng là định mệnh an bài, từ nay về sau chúng ta lại tiếp tục kề vai chiến đấu.”
Nhưng hắn vừa nói xong, trong đám người truyền ra một tiếng nói nghiêm nghị: “Không được!”
Mọi người quay đầu nhìn Đoan Mộc Sinh. Đoan Mộc Điển kỳ quái nhìn hắn, chuyện của chúng ta thì liên quan gì đến ngoại nhân mà đòi nhúng tay vào?
Đối với người trẻ tuổi vừa thấy mặt đã đòi đánh mình, Đoan Mộc Điển cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì, bèn nói: “Lão Lục.”
Ý là, đồ đệ tốt của ngươi kìa, còn không mau quản hắn?
Nào ngờ Lục Châu lại coi như không nghe không thấy, chắp tay lăng không đứng nhìn trời nhìn đất.
“Ta nói không được là không được!”
Ầm! Đoan Mộc Sinh lại nâng thương bay tới, đòn tấn công còn lăng lệ hơn lúc trước, từng thương đều muốn lấy mạng đối phương.
Đoan Mộc Điển nhíu mày phất tay áo, Đoan Mộc Sinh bị đánh bay vèo ra xa.
Trước mặt đại thánh nhân, Đoan Mộc Sinh không có khả năng chiến thắng. Nếu không phải nể mặt Lục Châu thì Đoan Mộc Điển đã đánh hắn trọng thương từ lâu.
Quả nhiên Đoan Mộc Sinh bay ra ngoài xong lại lần nữa tấn công về phía Đoan Mộc Điển, trên mặt đều là phẫn nộ, tử long uốn lượn quanh hai cánh tay.
“Tam sư huynh!”
“Tam tiên sinh!”
Đám người Ma Thiên Các lên tiếng kinh hô.
Đoan Mộc Điển thi triển đạo lực lượng rồi sử dụng đại thần thông bay vọt lên trên, hoàn toàn áp đảo Đoan Mộc Sinh. Hắn cau mày nói:
“Tiểu tử, ta nể mặt lão Lục nên không chấp nhặt với ngươi, nhưng không có nghĩa là ta sẽ nhẫn nhịn ngươi.”
“Ta không cần ngươi nhẫn nhịn!”
Hai mắt Đoan Mộc Sinh tối sầm lại, toàn thân toát ra hắc khí và tử khí, tử long biến lớn.
“Tam sư huynh lại mạnh lên rồi!”
Đoan Mộc Điển thấy vậy không khỏi cau mày: “Ma? Lão Lục, ngươi lại thu nhận một đệ tử nhập ma?!”
Vù! Đoan Mộc Sinh bay vọt tới. Nhưng hắn còn chưa kịp đến gần, Lục Ngô bỗng nhiên quay đầu thổi ra một đoàn bạch khí. Đoan Mộc Sinh bị đông thành khối băng, rơi xuống đất.
Lục Ngô trầm giọng nói: “Đủ rồi.”
Đoan Mộc Điển cười ha hả: “Tiểu tử, đến lão già như ta mà ngươi còn đánh không lại, trở về lấy vợ chăm con đi thôi!”
Lục Ngô bỗng nhiên quay đầu thổi bạch khí vào mặt Đoan Mộc Điển.
Đoan Mộc Điển chưa bao giờ đề phòng Lục Ngô, đột nhiên bị tập kích lập tức hoá thành khối băng, rơi thẳng xuống đất.
Nhưng Đoan Mộc Điển dù sao cũng là đại thánh nhân, băng điêu còn chưa chạm đất đã bị phá vỡ, hắn bay vọt ra ngoài, trừng mắt trách cứ Lục Ngô: “Ngươi làm gì đó?”
Lục Ngô nói rõ ràng từng chữ: “Thiếu chủ đúng là lỗ mãng, nhưng đó là lỗi của ngươi.”
“? ? ?”
Đoan Mộc Điển nhíu mày, biểu tình trên mặt cứng đờ nhìn về phía Đoan Mộc Sinh đóng băng nằm dưới đất: “Ngươi lặp lại lần nữa?!”
Lục Ngô thản nhiên nói: “Hắn là hậu nhân của ngươi, tên là Đoan Mộc Sinh!”
“. . .”
Đoan Mộc Điển cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không dám tin quay đầu nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu gật đầu nói: “Lục Ngô nói đều là thật.”
Đoan Mộc Điển: “. . .”
Ầm! Lúc này Đoan Mộc Sinh phá băng vọt ra, thương cương như long đánh về phía Đoan Mộc Điển.
Hư ảnh Đoan Mộc Điển loé lên, không ngừng tránh né.
Trong bụng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Lục Châu vẫn nói: “Chuyện không có đơn giản như vậy. Nếu Điện chủ trong miệng ngươi chính là người đã mưu hại lão phu thì ngươi định làm thế nào?”
“. . .”
Đoan Mộc Điển sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Không thể nào!”
“Sao ngươi lại chắc chắn là không thể?”
“Điện chủ là người đức cao vọng trọng, xem việc duy trì cân bằng trong thiên hạ là mục tiêu đời mình. Huống hồ lúc đó ngươi chỉ mới là chân nhân, hắn ra tay với một chân nhân như ngươi làm gì? Trong Thái Hư cao thủ nhiều như mây, cần gì phải làm khó một chân nhân như ngươi?” Đoan Mộc Điển nói.
Lục Châu không giải thích. Suy cho cùng Lục Châu cũng chẳng hiểu bao nhiêu về chuyện của Lục Thiên Thông, bèn thản nhiên nói: “Chuyện càng không có khả năng thì lại càng dễ xảy ra.”
Đoan Mộc Điển nghẹn lời.
“Nếu ngươi thật sự cho rằng lão phu là Lục Thiên Thông, vậy thì hãy giữ bí mật chuyện này đi.”
Đoan Mộc Điển không nói gì.
Diệp Thiên Tâm sớm đã hiểu được câu chuyện giữa đôi bên, bèn cười nói: “Gia sư và tiền bối là bằng hữu đã lâu không gặp, nếu không phải có việc khó nói, sao gia sư lại không về Thái Hư?”
Có đạo lý.” Đoan Mộc Điển gật đầu.
“Tiền bối rời khỏi hắc liên đã lâu, hẳn là chưa nghe nói tới danh tiếng của gia sư.” Diệp Thiên Tâm nói.
“Danh tiếng?”
Biểu tình của Đoan Mộc Điển trở nên mất tự nhiên. Lục Thiên Thông ơi là Lục Thiên Thông, ngươi đúng là đồ da mặt dày, tại Đôn Tang này, ở ngay trước mặt ta mà cũng dám khoe mẽ hay sao?
Nhưng nghĩ tới thuyền nhỏ hữu nghị, Đoan Mộc Điển đành mặt dạn mày dày phối hợp: “Sư phụ ngươi danh chấn cổ kim, là chân nhân người người kính sợ, việc này ta đều biết.”
Diệp Thiên Tâm: “. . .”
Vốn định nói tới danh tiếng của Ma Thiên Các, nhưng mà… đành thôi vậy.
“Ý của vãn bối là, gia sư đã đánh nhau với người trong Thái Hư vài lần.”
Đoan Mộc Điển cả kinh nhìn Lục Thiên Thông: “Ngươi muốn tạo phản?”
“Tạo phản?”
Lục Châu khẽ nhíu mày, hừ một tiếng: “Lão phu cho tới bây giờ đều không phải là người trong Thái Hư, ở đâu ra tạo phản?”
Đoan Mộc Điển nghe vậy cũng gật đầu: “Nói có lý. Thời điểm đó ngươi kiệt ngạo bất tuân, rất khó có ai khiến ngươi chịu phục.”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Tu hành giả trong Thái Hư đều đến từ cửu liên?”
Đoan Mộc Điển lắc đầu: “Có rất nhiều người đến từ những lục địa tồn tại trước khi dị biến xảy ra. Về sau cửu liên mới xuất hiện. Vì vậy trong Thái Hư đa số là người bản địa.”
Lục Châu nhân cơ hội dò hỏi: “Có rất nhiều chuyện lão phu đã quên mất. Thái Hư rốt cuộc trông như thế nào?”
Đoan Mộc Điển thở dài, ngẩng đầu nhìn lên mê vụ trên không trung. “Đẩy lùi mê vụ sẽ thấy ánh mặt trời. Trên mảnh đại địa này xuất hiện ánh sáng, chim hót hoa nở, thánh bình thịnh thế… đó chính là dáng vẻ của Thái Hư.”
Nghe vậy, đám người Vu Chính Hải không khỏi kinh ngạc.
Trước đó bọn hắn hoàn toàn mù mịt về Thái Hư, nay tóm được một người quen đến từ Thái Hư, sao có thể buông tha cơ hội. Vu Chính Hải lập tức hỏi:
“Vậy làm sao mới đến được Thái Hư?”
“Thái Hư có ngọc phù truyền tống và phù văn thông đạo.” Đoan Mộc Điển lấy trong ngực áo ra một khối ngọc phù. “Ta thấy ngươi tu vi không tệ, nếu có thể thì cùng ta đến Thái Hư, ta sẽ tiến cử ngươi với Điện chủ, ngươi nhất định sẽ được trọng dụng.”
Lục Châu lại nhíu mày lần nữa. “Ngươi rất tin tưởng người gọi là Điện chủ?”
“Đương nhiên.”
“Nói như vậy có thể ngươi sẽ bán đứng lão phu.” Lục Châu đề phòng nói. Đáng tiếc hắn không có bản lĩnh như Giải Tấn An, khiến người khác quên đi chuyện ngày hôm nay.
Đoan Mộc Điển cao giọng nói: “Ngươi đúng là nghĩ nhiều. Nếu ta muốn bán đứng ngươi thì đã động thủ từ lâu, còn tốn nước miếng trò chuyện với ngươi làm gì? Yên tâm đi, chuyện này ngươi không cần nói ta cũng tự biết phải giữ bí mật. Hiện tại ngẫm lại cũng thấy có rất nhiều vấn đề.”
Coi như có chút đầu óc.
Lục Châu lại nói: “Xem ra ngươi rất tận tâm tận lực phục vụ cho Thái Hư.”
“Ta chỉ làm tốt việc của mình thôi.”
“Ngươi trấn thủ ở đây nhiều năm như vậy, chưa từng trở về thăm hắc liên một lần sao?”
Đoan Mộc Điển thở dài: “Đâu có dễ dàng như thế. Một khi gia nhập Thái Hư thì có rất nhiều chuyện không thể làm theo ý mình.”
Lục Châu gật đầu hỏi tiếp: “Vừa rồi một chưởng kia của lão phu rõ ràng có thể đánh trúng ngươi, ngươi đã dùng thủ đoạn gì để né tránh?”
Đoan Mộc Điển cười ha hả nói: “Không ngờ cũng có một ngày Lục Thiên Thông thỉnh giáo ta! Đây là một loại quy tắc ta tự lĩnh ngộ được khi còn đang xưng bá ở tử liên… Nhưng mà ta không thèm nói cho ngươi.”
Nói xong hắn lui lại một bước, lộ ra vẻ mặt đề phòng: “Đừng có đánh chủ ý với ta à nha, thua thì phải nhận nợ.”
“Thua?” Lục Châu nghi hoặc khó hiểu.
“Mấy chưởng vừa rồi của ngươi có làm gì được ta đâu.” Đoan Mộc Điển ngạo nghễ nói.
Lục Châu cũng nghẹn lời. Kẻ này lấy tự tin từ đâu mà cho rằng mình không bằng hắn?
“Ngươi không nói cũng chẳng sao. Mấy chưởng kia lão phu chỉ dùng có một thành thực lực.” Lục Châu thản nhiên nói.
“. . .”
Đoan Mộc Điển có chút không phục nói: “Ngươi còn sống vậy thì cùng ta ôn chuyện một phen, vừa hay ta ở đây một mình cũng rất nhàm chán, ngươi ở lại chơi với ta, chúng ta cùng luận bàn mấy trận.”
Khó khăn lắm hắn mới thành đại thánh nhân, 30.000 năm trước bị Lục Thiên Thông đánh bại mất hết mặt mũi, bây giờ nhất định phải đòi về nha.
Nhưng Lục Châu lại lắc đầu: “Lão phu không có thời gian để lãng phí. Nếu ngươi là người trấn thủ Đôn Tang thì lão phu cũng không vòng vo nữa. Lão phu muốn dẫn đồ đệ tiến vào Thiên Khải Chi Trụ xem một chút, ngươi có đồng ý không?”
Đoan Mộc Điển nhìn về phía bốn đệ tử, gật đầu nói: “Việc nhỏ mà thôi, nhưng không được động tới đồ vật bên trong.”
Lục Châu nói: “Lão phu không có hứng thú với những vật đó.”
Đoan Mộc Điển xem thường: “Ngươi thừa biết bên trong có cái gì. Trên đời này không có ai là không muốn có được nó.”
Lục Châu không thèm để ý tới Đoan Mộc Điển mà quay người đi về phía Thiên Khải Chi Trụ, bốn đồ đệ lập tức theo sát phía sau.
Chương 1797 Người tiếp theo được tán đồng
Hư ảnh Đoan Mộc Điển loé lên, xuất hiện bên cạnh Lục Châu: “Đi cùng ta… May cho ngươi là gặp ta đó, nếu là người khác thì không có đãi ngộ này đâu.”
Diệp Thiên Tâm nghi hoặc hỏi: “Không phải ngài nói gặp người thuận mắt sẽ cho bọn hắn vào xem sao?”
Nhiều năm như vậy, hẳn là đã có không ít người được đãi ngộ này mới phải.
“Trùng hợp là, cho đến nay vẫn không có ai thuận mắt.” Đoan Mộc Điển biến mất tại chỗ, xuất hiện tại lối vào Thiên Khải Chi Trụ.
Năm người Lục Châu đi vào bên trong, nhìn tầng bình chướng màu xanh lam kia với vẻ bình tĩnh, bọn hắn đều đã không còn cảm thấy kinh ngạc hay hưng phấn nữa.
Đoan Mộc Điển thấy trên mặt năm người không có vẻ tham lam, bèn nói: “Đây chính là hạt giống Thái Hư!”
Không ai đáp lời hắn, chỉ nhìn về phía bình chướng với vẻ chờ mong.
“Ta nói đây là hạt giống Thái Hư nha.” Đoan Mộc Điển nhắc lại.
“. . .”
“Đã biết.” Lục Châu lười nhác đáp lại.
“Ngươi không động tâm?” Đoan Mộc Sinh không thể lý giải nổi. Hắn thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ nhiều năm như vậy, mỗi khi nhìn thấy hạt giống Thái Hư đều cảm thấy phập phồng không thôi.
Lục Châu đột nhiên hỏi: “Ngươi thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ bao lâu rồi?”
“Đã hơn 10.000 năm.”
“Hơn bốn trăm năm trước có người từ Thiên Khải Chi Trụ lấy đi hạt giống Thái Hư, ngươi có biết việc này?”
Nghe đến đây, biểu tình trên mặt Đoan Mộc Điển lập tức vặn vẹo đầy phẫn nộ, hắn đánh vào vách đá một chưởng, tức giận nói:
“Ta đương nhiên biết rõ! Cũng bởi vì chuyện này ta mới bị Thái Hư trừng phạt, kéo dài thời gian thủ hộ thêm 5.000 năm. Mẹ nó, đừng để ta biết được là con rùa đen nào trộm mất hạt giống, nếu không ta chắc chắn sẽ chém hắn thành muôn mảnh, lột da rút xương!”
Lục Châu: “. . .”
Cảm thấy không khí có hơi xấu hổ, Diệp Thiên Tâm vội vàng đổi đề tài: “Khoảng thời gian này mấy Thiên Khải Chi Trụ khác đều phát sinh động tĩnh lớn, tiền bối không biết sao?”
“Đương nhiên biết, chỉ là chẳng liên quan gì đến ta.”
Đoan Mộc Điển từ từ bình tĩnh lại, tiếp tục nói, “Ta chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ Đôn Tang, chỗ khác có sập ta cũng mặc kệ.”
“Tiền bối có nghe nói tới Ma Thiên Các không?”
“Chưa từng nghe.” Đoan Mộc Điển lắc đầu. “Tại cửu liên, trừ thập đại đệ tử của Trần Phu ở tịnh đế thanh liên có chút bản sự ra thì những chỗ khác đều không đáng nhắc tới.”
“. . .”
Mặc dù nghe rất khó chịu nhưng mà lại là sự thật.
Lục Châu quay đầu nhìn hắn một cái. “Ngươi cho phép lão phu tiến vào, không sợ Thái Hư trách tội?”
“Chỉ là vào xem thôi mà, ta nhớ rõ trước kia ngươi từng nói, Thái Hư đúng là rất mạnh nhưng không phải việc gì cũng có thể làm được.” Đoan Mộc Điển nói, “Nơi đó cao thủ nhiều như mây, nhưng cho dù là Chí Tôn cũng không cách nào lĩnh hội được bản nguyên của thiên địa ràng buộc để có được phương pháp trường sinh.”
“Cho nên ngươi cho rằng nhân loại không thể trường sinh?”
Nào ngờ Đoan Mộc Điển lại lắc đầu: “Ta không cho là thế. Khi ở Thái Hư ta có nghe nói đến một đại nhân vật lĩnh hội được thần thông trường sinh, thoát khỏi thiên địa ràng buộc. Chỉ tiếc… hắn đã chết từ lâu.”
“? ? ?”
Lục Châu không muốn tiếp tục cái đề tài nhức óc này, luôn cảm thấy như đàn gảy tai trâu.
“Được rồi, nên nhìn cũng đã nhìn. Ra ngoài thôi.” Đoan Mộc Điển than nhẹ một tiếng.
“Chờ đã.” Lục Châu nói.
“Ngươi muốn làm gì.”
“Đồ nhi của lão phu cần phải được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, sẽ không mất bao nhiêu thời gian của ngươi.”
Nghe vậy, Đoan Mộc Điển bật cười ha hả: “Trước kia ngươi luôn muốn truyền đạo thiên hạ, ta đã cảm thấy ngươi sống không thực tế. Bây giờ ngươi vẫn chẳng khác trước tí nào.”
“? ? ?” Lục Châu nhướng mày.
Nếu không phải nể tình Đoan Mộc Sinh, lão phu đã đánh ngươi một chưởng dạy ngươi nên người.
Đoan Mộc Điển ngưng cười, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Muốn được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng là việc cực kỳ khó khăn, cần phải có một loại phẩm chất đáng quý. Hơn bốn trăm năm trước có biết bao nhiêu người muốn cướp đi hạt giống Thái Hư, kết quả tử thương vô số, chẳng có mấy người được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.”
“Vấn đề là mười viên hạt giống Thái Hư kia đều bị lấy đi.” Lục Châu thản nhiên vạch trần.
“. . .”
Hết chuyện để nói.
Lục Châu không thèm nhìn biểu tình đặc sắc của Đoan Mộc Điển, khẽ vung tay áo.
Bốn đệ tử lần lượt đi về phía bình chướng. Chỉ cần nơi này không tán đồng Tư Vô Nhai thì không có vấn đề gì.
Đoan Mộc Điển không ngăn cản hành vi ngu xuẩn này của đối phương. Nhiều năm qua hắn cũng vô số lần thử tiến vào bình chướng, nhưng đều thất bại trở ra. Bình chướng này không thể dùng cường lực phá vỡ, đối phương mạnh thì nó càng mạnh.
Quả nhiên ——
Tiểu Diên Nhi là người đầu tiên bị đẩy lùi.
Bình chướng này không có lực sát thương, chỉ đẩy nàng lùi ra sau. Tiểu Diên Nhi dẩu môi đứng sang một bên, không tiếp tục thử nghiệm nữa.
“Nha đầu, tính tình của sư phụ ngươi là thế đó.” Đoan Mộc Điển an ủi.
Tiểu Diên Nhi không nói gì. Người thứ hai tiến lên là Diệp Thiên Tâm, sau đó nàng cũng bị đẩy lùi.
Người thứ ba văng ra là Ngu Thượng Nhung.
Đoan Mộc Điển lại bật cười ha hả: “Mọi việc đều trong dự liệu của ta. Lão Lục, từ bỏ đi. Còn nữa… ta phải nhắc nhở ngươi, ngàn vạn lần đừng đối địch với Thái Hư. Việc hôm nay ta sẽ giữ bí mật cho ngươi.”
Lục Châu không hề nhìn hắn mà dán mắt vào Vu Chính Hải.
Gương mặt Vu Chính Hải đỏ bừng, kiên trì đi về phía trước như đang ép vào một quả cầu cao su.
Phốc ——
Quả cầu cao su kia tựa như vừa nổ tung, Vu Chính Hải bổ nhào về phía trước xuyên qua tầng bình chướng, suýt nữa ngã sấp xuống.
Phần bình chướng bị vỡ lập tức được lấp đầy, khôi phục bộ dáng lúc trước.
Đoan Mộc Điển: “? ? ?”
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Hắn không có ý định đi vào lấy thổ nhưỡng Thái Hư, một phần là vì nể mặt Đoan Mộc Điển, một phần là e ngại sẽ dẫn tới người trong Thái Hư. Huống hồ gì người Ma Thiên Các đều đã có đủ thổ nhưỡng, lấy thừa cũng chẳng để làm gì.
Đoan Mộc Điển kinh ngạc nói: “Sao có thể?!”
Vu Chính Hải hưng phấn nhìn về phía Ngu Thượng Nhung. “Ha ha, nhị sư đệ, rốt cuộc đến lượt ta.”
Chương 1798 Tranh thủ bắt nạt ngươi
Ngu Thượng Nhung không cho là đúng, bắt đầu đấu võ mồm: “Chỉ là được tán đồng mà thôi, nếu loại sự tình này cũng đáng để khoe khoang thì e là địa vị của đại sư huynh tại Ma Thiên Các không đủ lớn.”
“Nhưng vẫn tốt hơn là không có.”
“. . .”
Hai người bắt đầu cãi cọ.
Đoan Mộc Điển cau mày nói: “Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Không có đạo lý, không có đạo lý!”
Lục Châu nhìn thấy năng lượng trong bình chướng đang quán thâu vào thân thể Vu Chính Hải, người khác cực kỳ khó phát hiện được.
Chờ quá trình quán thâu hoàn thành, Lục Châu mới xoay người đi ra ngoài, thản nhiên nói: “Đệ tử của lão phu đều là ngàn dặm mới tìm được một.”
“. . .”
Đoan Mộc Điển đi theo, lại cảm thấy không yên lòng mà nhìn về phía Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải cười nói: “Ta và gia sư đều là người giữ lời, sẽ không tự tiện động vào đồ vật bên trong.”
Nói xong hắn cũng bước ra.
Đám người trở lại tiểu viện, Đoan Mộc Điển rốt cuộc tiếp nhận hiện thực.
“Ngươi dẫn bọn hắn đến đây chỉ là vì muốn được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng?”
“Ừ.” Lục Châu đáp.
“. . .”
Giây phút ngây người ngắn ngủi qua đi, Đoan Mộc Điển hỏi: “Vì sao chứ?”
“Được tán đồng sẽ gia tăng thiên phú và thực lực.”
“Chỉ có thế?”
“Còn có bốn Thiên Khải Chi Trụ nữa chưa đi.” Lục Châu nhìn Đoan Mộc Điển, “Cho nên cần ngươi dẫn ta đến đó.”
Đoan Mộc Điển đột nhiên phát hiện mình bị lão hồ ly này lừa gạt.
Khoảng thời gian này Điện chủ và thập điện cao thủ đều rất quan tâm tới bí ẩn chi địa. Lại thêm hiện tượng mất cân bằng tăng lên không ngừng, hung thú di chuyển, ba ngàn Ngân Giáp Vệ bị diệt, đại địa phân tách…
“Ngươi đừng nói với ta, các ngươi đã được những Thiên Khải Chi Trụ trước tán đồng, mà động tĩnh kia… cũng là do các ngươi làm?” Đoan Mộc Điển hỏi.
Lục Châu nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy.”
“. . .”
Đoan Mộc Điển lập tức nhảy ra sau mấy mét, hai mắt trừng lớn: “Gia hoả xấu xa này, ngươi tính toán ta!”
Lục Châu nghi hoặc nhìn hắn: “Tính toán ngươi?”
Đoan Mộc Điển có chút tức giận nói: “Ngươi đúng là to gan, dám trêu chọc Thái Hư? Chẳng trách Thái Hư phái người đến nói với ta phải cẩn thận thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ, thậm chí còn tăng cường nhân thủ. Không được, hôm nay ngươi phải theo ta trở về gặp Điện chủ mới có thể bảo toàn tính mạng.”
Trong nhận thức của hắn, Thái Hư mạnh như voi, mà cửu liên chỉ là sâu kiến, không cách nào so sánh được.
Lục Châu nhíu mày đánh giá Đoan Mộc Điển rồi nói: “Ngươi đúng là một con chó trung thành.”
Đoan Mộc Điển cả giận nói: “Ngươi dám mắng ta?”
“Lão phu mắng ngươi thì sao?” Lục Châu hừ lạnh, chắp tay sau lưng nói, “Thái Hư tự xưng là cân bằng thiên hạ, duy trì hoà bình khắp cửu liên, nhưng bọn hắn đã từng hỏi ý lê dân bách tính trong cửu liên chưa?”
“Việc này…” Đoan Mộc Điển nói không ra lời.
“Từ khi mất cân bằng đến nay, vô số sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than, hung thú không hề kiêng nể từng bước xâm chiếm nhân loại. Đây là thứ Thái Hư muốn thấy?”
Lục Châu tự nhận mình không phải là chúa cứu thế, cũng không muốn làm người tốt, nhưng loại hành vi của Thái Hư khiến hắn rất khinh thường.
Đoan Mộc Điển kinh ngạc nói: “Có việc này?”
Diệp Thiên Tâm nói: “Tiền bối quanh năm ở Đôn Tang, không biết chuyện ngoại giới cũng là bình thường. Nếu ngài không tin thì có thể tự mình đến bất kỳ nơi nào trong cửu liên để tận mắt nhìn xem.”
Đoan Mộc Điển trầm mặc lại.
Lục Châu không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này, hắn còn phải đến Thiên Khải Chi Trụ khác, nhìn bộ dạng này của Đoan Mộc Điển mà muốn hắn hỗ trợ thì đúng là không quá hiện thực.
“Người có chí riêng, lão phu sẽ không ép buộc ngươi.” Lục Châu hạ lệnh, “Đi thôi.”
“Vâng.”
Bốn đệ tử tung người bay lên, theo sát phía sau Lục Châu bay về phía đoàn người Ma Thiên Các.
Bay đến trăm trượng, Lục Châu quay đầu nhìn, thấy Đoan Mộc Điển vẫn đứng yên tại chỗ suy nghĩ đến xuất thần.
Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, vì sao không nhắc tới tam sư đệ?” Dù sao Đoan Mộc Sinh cũng là hậu nhân của hắn.
Lục Châu lắc đầu nói: “Thời cơ còn chưa đến.”
Hắn còn chưa hiểu rõ mối quan hệ giữa Lục Thiên Thông và Đoan Mộc Điển, tiết lộ quá nhiều chuyện sẽ dễ xảy ra vấn đề. Việc cấp bách trước mắt vẫn là được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.
Đúng lúc này, Đoan Mộc Điển ở phía sau bỗng nhiên quát to một tiếng: “Chờ một chút!”
Lục Châu nhướng mày nhìn hắn bay vọt tới trước mặt mình, khó hiểu hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Đoan Mộc Điển cao giọng nói:
“Chúng ta còn chưa phân thắng bại, sao có thể cứ thế mà rời đi.”
“Hả?”
“Ha ha ha… Lục Thiên Thông, ta cũng phải cho ngươi nếm thử tư vị bị bắt nạt!” Đoan Mộc Điển nói xong, lập tức đánh ra một đạo hắc sắc chưởng ấn.
Chưởng ấn đen như mực đánh về phía Lục Châu. Lục Châu cả kinh, điều động lực lượng Thiên Tướng hoá giải không gian đông kết, song chưởng ứng đối!
Oanh!
Cương ấn bạo phát. Trong mắt Đoan Mộc Điển tràn đầy hưng phấn nói: “Sảng khoái! Ngươi rất mạnh, nhưng không bá đạo bằng năm đó.”
Lục Châu nhíu mày: “Ngươi rất muốn thắng lão phu?”
“Nói nhảm!” Đoan Mộc Điển cười toe toét nói, “Lão Lục, thắng ngươi một lần không tính là quá đáng nha!”
“Ngươi dù sao cũng là đại thánh nhân, lấy mạnh hiếp yếu dù thắng cũng không vẻ vang gì.”
Lục Châu không muốn luận bàn cùng hắn, đòn sát thủ trong tay đều là thứ sẽ lấy mạng người. Mà nếu không dùng đến đòn sát thủ thì không có khả năng chiến thắng đại thánh nhân. Loại chuyện không có lợi này Lục Châu không muốn dây vào.
Đoan Mộc Điển cười ha hả nói: “Trước kia sao ngươi không nói câu này? Lão Lục, chính ngươi cũng đã từng nói, tu hành giới cho đến bây giờ không có cái gọi là cân bằng!”
Chưởng lực lại tăng lên, trong tay Đoan Mộc Điển bành trướng lực lượng ầm ầm rung động.
Oành!
Lục Châu né tránh, lập tức thi triển Thẻ Ẩn Tàng để che giấu lực lượng Thiên Tướng. Lực lượng Thiên Tướng quấn quanh người Lục Châu, lại thêm Thiên Ngân trường bào bảo hộ, ngăn cản toàn bộ lực xung kích.
“A?” Đoan Mộc Điển nghi hoặc nói, “Vậy mà không làm gì được ngươi?”
“Nếu chỉ có như vậy mà muốn đánh bại lão phu, ngươi còn kém xa lắm.”
“Ta không tin! Lại nào!” Thân ảnh Đoan Mộc Điển biến mất tại chỗ.
Chương 1799 Đoan Mộc Sinh muốn đâm tổ tiên
Lục Châu chắp tay trước mặt, nhắm mắt lại bắt đầu sử dụng thần thông Vô Lượng Thôi Diễn.
Trong đầu Lục Châu lập tức hiện ra từng đạo hình ảnh, tất cả đều là vị trí Đoan Mộc Điển có thể xuất hiện. Rất nhanh, một thân ảnh dừng lại.
Chính lúc này, Lục Châu đột nhiên mở to mắt, hư ảnh loé lên đánh ra một Ma Đà Thủ Ấn chộp vào hư không.
Xoẹt!
Thân ảnh Đoan Mộc Điển lộ diện, vội vàng né tránh Ma Đà Thủ Ấn, vẻ mặt không thể tin nổi: “Vậy mà ngươi cũng đoán được?”
“Đoán?”
“Ngươi không thể nào tìm ra vị trí của ta, chẳng phải đoán thì là gì?” Đoan Mộc Điển không phục.
“Vậy thì ngươi tiếp tục đi.”
“Tiếp tục thì tiếp tục!”
Tiếp theo đó, Đoan Mộc Điển không ngừng biến mất nhưng lần nào cũng bị Ma Đà Thủ Ấn của Lục Châu tóm đúng vị trí.
Liên tục thử nghiệm năm lần, Đoan Mộc Điển bay vọt ra sau, kinh ngạc nhìn Lục Châu nói: “Ngươi lĩnh ngộ được quy tắc đại không gian?”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Quy tắc đại không gian?”
“Quy tắc là đạo lực lượng, lĩnh ngộ quy tắc càng lớn thì càng nắm được ưu thế trong chiến đấu. Ngươi có thể đoán chính xác vị trí của ta, hẳn là đã lĩnh ngộ đại quy tắc!” Nói đến đây Đoan Mộc Điển lại lắc đầu như trống bỏi, “Nhưng mà đại quy tắc là năng lực của đạo thánh trở lên!”
“Thật sao?”
“Chân nhân và đại chân nhân lĩnh ngộ đạo lực lượng, chẳng qua cũng chỉ là tiểu đạo mà thôi. Thánh nhân lĩnh ngộ đạo lực lượng sẽ có quy tắc mạnh hơn chân nhân. Mà từ đạo thánh trở lên sẽ lĩnh ngộ đại quy tắc. Nghe nói người nào lĩnh ngộ được ba loại đại quy tắc trở lên sẽ trở thành đại đạo thánh.”
Đoan Mộc Điển nghi hoặc đánh giá Lục Châu, “Lão Lục, có phải ngươi nhàm chán tới mức che giấu khí tức, cố ý chơi trò giả heo ăn thịt hổ với ta không?”
“? ? ?”
“Không ngờ đã nhiều năm như vậy, ngươi không chỉ mất đi khí chất bá đạo năm xưa mà còn trở nên hèn hạ như thế!” Đoan Mộc Điển phẫn nộ nói, “Ta cũng muốn nếm thử thủ đoạn của đại quy tắc là như thế nào!”
“. . .”
Lục Châu thật sự cạn lời. Từ đầu tới đuôi lão phu đều chẳng nói một câu, chỉ có mình ngươi tự suy diễn rồi tự xác nhận, vậy mà cũng trách lão phu cho được?
Vù!
Hư ảnh Đoan Mộc Điển xuất hiện đầy trời.
Lục Châu lại sử dụng Vô Lượng Thôi Diễn, lần này thôi diễn không thể định vị được hắn khiến Lục Châu cũng kinh ngạc không thôi.
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Lục Châu bộc phát toàn bộ lực lượng Thiên Tướng. “Phật Tổ kim thân!”
Ông ——
Kim thân lấy Lục Châu làm trung tâm, bành trướng ra bốn phương tám hướng. Hư ảnh Đoan Mộc Điển đầy trời bị kim thân phá nát.
“Đây lại là chiêu thức gì?!”
Đoan Mộc Điển vội vàng lùi ra xa trăm mét, ngẩng đầu nhìn toà kim thân. Mọi đòn tấn công của hắn đều bị kim thân cường đại ngăn trở.
“Phòng ngự thật mạnh!”
Lục Châu thu hồi kim nhân, nhàn nhạt nhìn Đoan Mộc Điển.
“Lão Lục, ngươi tu kim liên từ bao giờ?” Ánh mắt Đoan Mộc Điển phức tạp nhìn Lục Châu.
“Lão phu tu kim liên thì thế nào?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Trước đó ngươi và ta đều là tu hành giả hắc liên chính tông!” Đoan Mộc Điển suy nghĩ một chút, lại nói bổ sung, “Thời điểm đó ngươi còn đen hơn ta nhiều.”
“. . .”
Lời này nghe cứ thấy khó chịu thế nào.
Đoan Mộc Điển lại nói: “Sau khi tấn thăng Thiên Giới Bà Sa thì không thể dung nhập. Ngươi làm sao làm được?”
Lục Châu đạm mạc đáp: “Bí mật.”
“Trước kia khi ta rời khỏi hắc liên đến tử liên, nghe người ta nói ngươi vì tìm kiếm đại đạo nên đã đến bí ẩn chi địa?” Đoan Mộc Điển hỏi.
“Không nhớ rõ.”
“Sau khi trở về, ngươi chế tạo Cửu Khúc Huyễn Trận rồi đặt tâm đắc tu hành của mình vào trong đó?”
“Ngươi đều biết cả rồi, còn hỏi làm gì?” Lục Châu kỳ quái nói.
“Được, được…” Đoan Mộc Điển lắc đầu, toàn thân ỉu xìu như quả cà úng, “Không ngờ ta thành đại thánh nhân vẫn không đuổi kịp ngươi.”
“Lão phu đã nói rồi, ngươi còn kém xa lắm.”
Lời này không hề nói ngoa. Át chủ bài và trọng bảo trên người Lục Châu đều là thứ đòi mạng, nếu không vì nể mặt Đoan Mộc Điển thì hắn đã nằm rạp dưới đất rồi.
Đoan Mộc Điển thở dài một tiếng, không nói gì nữa.
Đúng lúc này ——
Từng thân ảnh từ xa bay vọt tới, chính là đoàn người Ma Thiên Các.
Lục Châu và Đoan Mộc Điển đánh nhau kịch liệt như vậy, người Ma Thiên Các đều không chịu nổi mà chạy tới.
“Là kẻ nào không có mắt, dám động thủ với sư phụ ta?!” Trường thương bay múa, Bá Vương Thương xé không bay tới đâm về phía Đoan Mộc Điển.
Đoan Mộc Điển nhíu mày nhìn về phía đạo kim quang kia, khẽ phất tay áo.
Ầm!
Bá Vương Thương xoay mấy vòng bay ra ngoài, cắm xuống mặt đất.
“Thật to gan!” Đoan Mộc Điển trầm giọng nói.
Một bóng người bay tới nắm lấy Bá Vương Thương rồi ngẩng đầu nhìn Lục Châu hỏi: “Sư phụ, người không sao chứ?”
Lục Châu: “. . .”
Việc nên đến vẫn sẽ đến.
Lục Châu chỉ khẽ gật đầu biểu đạt mình không có việc gì.
Đoan Mộc Điển nhíu mày nhìn Lục Châu, miệng càu nhàu: “Ngươi truyền đạo, ta có thể hiểu được. Nhưng thu đồ đệ thì đúng là không xong.”
Lục Châu: “?”
Đoan Mộc Sinh tức giận chỉ mũi thương vào Đoan Mộc Điển mắng: “Lão tặc, ngươi dám mắng ta?”
“Mắng ngươi thì làm sao?”
“Có thể nhẫn nhịn chứ không thể chịu nhục!”
Vù! Đoan Mộc Sinh nâng thương bay tới, ngàn vạn đạo thương cương không ngừng tấn công Đoan Mộc Điển.
Đoan Mộc Điển nhàn nhã đi bộ từng bước trên không trung, dễ dàng né tránh các đòn tấn công, mỉm cười nói:
“Chỉ có chút công phu này? Về nhà ôm con đi thôi.”
Đoan Mộc Sinh vốn là người thẳng thắn, vừa nghe lời miệt thị lập tức phẫn nộ vung mạnh trường thương, không gian xuất hiện ba động kịch liệt.
Đoan Mộc Điển gật đầu: “Ừm, lần này khá hơn rồi, có tiềm lực chân nhân.”
Ầm! Hắn vung ra một chưởng đánh bay Đoan Mộc Sinh rồi cười nói: “Ngươi còn kém rất xa. Lão Lục, mắt nhìn người của ngươi đúng là không xong!”
Lục Châu: “? ? ?”
Vu Chính Hải gãi đầu nói: “Đây là tam sư đệ của ta, hắn không tệ đâu, ngươi nghe ta giới thiệu một chút sẽ minh bạch.”
“Không cần giới thiệu.” Đoan Mộc Điển lắc đầu từ chối, “Vẫn là quá kém.”
Bắt nạt sư phụ không được, nếu ngay cả đồ đệ cũng không thể giẫm một cái thì mặt mũi đại thánh nhân của hắn biết để đâu?
Chương 1800 Chân tướng
Gửi mọi người mã khuyến mãi giảm 30% mừng Trung Thu nha: 41647815.
Áp dụng từ 16/9 đến 16g00 ngày 22/9. Đợi Chủ Nhật mình bom chương xong rồi hãy xài hihi.
Đoan Mộc Điển đã nghĩ xong, mặc kệ đối phương có tiềm lực cỡ nào cũng quyết tâm giẫm một phát!
“. . .” Vu Chính Hải cũng nghẹn lời.
Đoan Mộc Sinh lại đánh tới, tử long trên hai tay bộc phát lượn vòng bay ra.
Đoan Mộc Điển kinh ngạc nói: “Lực lượng suy bại?”
“Lão tặc, cho dù ta có kém cũng mạnh hơn ngươi gấp trăm lần!”
Tử long mang theo thương cương, xé rách không gian đánh về phía Đoan Mộc Điển. Đoan Mộc Điển đương nhiên không để hắn được như ý, tung ra một chưởng: “Bất Động Như Sơn!”
Đứng trước thực lực tuyệt đối, thương cương và tử long của Đoan Mộc Sinh vừa chạm vào chưởng ấn đã tiêu tán.
“Hắn là đại thánh nhân.” Lục Châu nói.
Đoan Mộc Sinh giật mình, lăng không bay ngược ra sau, hắn có lỗ mãng thế nào cũng hiểu được chênh lệch giữa đôi bên.
Đúng lúc này, thân ảnh khổng lồ của Lục Ngô nhảy tới, cúi thấp đầu xuống nói: “Thiếu chủ.”
Đoan Mộc Sinh lập tức chỉ về phía Đoan Mộc Điển mách: “Lục Ngô, đóng băng hắn đi!”
Lục Ngô ngẩng đầu, cặp mắt nó như nhật nguyệt nhìn chằm chằm vào thân ảnh Đoan Mộc Điển lăng không giữa trời, sau đó ánh mắt bắn ra hào quang, hai tai nó dựng lên:
“Chủ nhân?!”
Đoan Mộc Điển: “? ? ?”
Đoan Mộc Sinh cau mày nói: “Lục Ngô, ngươi còn chần chờ gì thế?”
Lục Ngô nhảy một cái vọt tới trước mặt Đoan Mộc Điển. Đoan Mộc Điển cũng kinh ngạc hô lên: “Lục Ngô?!”
Lục Ngô nhảy xuống đứng trước mặt Đoan Mộc Điển, nhìn chằm chằm hắn. Nó thấp giọng nói: “Chủ nhân.”
Đoàn người Ma Thiên Các không hiểu ra sao, lộ vẻ kinh ngạc. Mà Đoan Mộc Sinh thì cau mày nhìn Lục Ngô cùng Đoan Mộc Điển, trong lòng dần cảm thấy không ổn.
Người kích động nhất là Đoan Mộc Điển, hai mắt hắn đỏ lên. Nam nhân không dễ dàng rơi lệ, nhưng có mấy người gặp lại đồng bọn kề vai chiến đấu cùng mình năm xưa mà không rưng rưng xúc động đây?
Vạn năm thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ, có rất nhiều lúc hắn nhớ tới Lục Ngô. Đoan Mộc Điển không quen thể hiện tình cảm, hắn bay về phía Lục Ngô, đặt bàn tay lên đầu nó rồi run rẩy vuốt ve.
Lục Ngô trầm thấp hỏi: “Vì sao?”
Đoan Mộc Điển từ từ bình tĩnh lại, lát sau mới vỗ nhẹ lên trán Lục Ngô, thở dài nói: “Ta không có quyền cự tuyệt Thái Hư.”
Trên mặt Lục Ngô có mấy phần cô đơn, nó buồn bã ngồi xuống nói: “Ngươi đã ở bí ẩn chi địa suốt thời gian này?”
“Ta phụng mệnh Thái Hư trấn thủ Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang, cũng đã từng nghe nói tới sự tích của ngươi. Ta muốn rời Thiên Khải Chi Trụ đi tìm ngươi, nhưng mà… lại không thể rời đi một bước.” Đoan Mộc Điển nói.
Lục Ngô lắc đầu: “Bí ẩn chi địa quá lớn, ta đã đi tìm ngươi khắp nơi, mong có thể tìm tới Thái Hư.”
“Ta có lỗi với ngươi.” Đoan Mộc Điển rốt cuộc cũng nói ra câu này.
Lục Ngô trầm mặc. Đoan Mộc Điển áy náy nói: “Ta không nên rời xa ngươi, một mình đi tới Thái Hư.”
Lục Ngô vẫn không nói gì.
Đoàn người Ma Thiên Các nghe bọn hắn nói chuyện đều khẽ thở dài.
Một người một thú ôn chuyện một lúc lâu, cảm xúc từ từ bình ổn lại. Đoan Mộc Điển miễn cưỡng cười nói: “Dù sao thì hiện tại chúng ta có thể gặp lại cũng là định mệnh an bài, từ nay về sau chúng ta lại tiếp tục kề vai chiến đấu.”
Nhưng hắn vừa nói xong, trong đám người truyền ra một tiếng nói nghiêm nghị: “Không được!”
Mọi người quay đầu nhìn Đoan Mộc Sinh. Đoan Mộc Điển kỳ quái nhìn hắn, chuyện của chúng ta thì liên quan gì đến ngoại nhân mà đòi nhúng tay vào?
Đối với người trẻ tuổi vừa thấy mặt đã đòi đánh mình, Đoan Mộc Điển cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì, bèn nói: “Lão Lục.”
Ý là, đồ đệ tốt của ngươi kìa, còn không mau quản hắn?
Nào ngờ Lục Châu lại coi như không nghe không thấy, chắp tay lăng không đứng nhìn trời nhìn đất.
“Ta nói không được là không được!”
Ầm! Đoan Mộc Sinh lại nâng thương bay tới, đòn tấn công còn lăng lệ hơn lúc trước, từng thương đều muốn lấy mạng đối phương.
Đoan Mộc Điển nhíu mày phất tay áo, Đoan Mộc Sinh bị đánh bay vèo ra xa.
Trước mặt đại thánh nhân, Đoan Mộc Sinh không có khả năng chiến thắng. Nếu không phải nể mặt Lục Châu thì Đoan Mộc Điển đã đánh hắn trọng thương từ lâu.
Quả nhiên Đoan Mộc Sinh bay ra ngoài xong lại lần nữa tấn công về phía Đoan Mộc Điển, trên mặt đều là phẫn nộ, tử long uốn lượn quanh hai cánh tay.
“Tam sư huynh!”
“Tam tiên sinh!”
Đám người Ma Thiên Các lên tiếng kinh hô.
Đoan Mộc Điển thi triển đạo lực lượng rồi sử dụng đại thần thông bay vọt lên trên, hoàn toàn áp đảo Đoan Mộc Sinh. Hắn cau mày nói:
“Tiểu tử, ta nể mặt lão Lục nên không chấp nhặt với ngươi, nhưng không có nghĩa là ta sẽ nhẫn nhịn ngươi.”
“Ta không cần ngươi nhẫn nhịn!”
Hai mắt Đoan Mộc Sinh tối sầm lại, toàn thân toát ra hắc khí và tử khí, tử long biến lớn.
“Tam sư huynh lại mạnh lên rồi!”
Đoan Mộc Điển thấy vậy không khỏi cau mày: “Ma? Lão Lục, ngươi lại thu nhận một đệ tử nhập ma?!”
Vù! Đoan Mộc Sinh bay vọt tới. Nhưng hắn còn chưa kịp đến gần, Lục Ngô bỗng nhiên quay đầu thổi ra một đoàn bạch khí. Đoan Mộc Sinh bị đông thành khối băng, rơi xuống đất.
Lục Ngô trầm giọng nói: “Đủ rồi.”
Đoan Mộc Điển cười ha hả: “Tiểu tử, đến lão già như ta mà ngươi còn đánh không lại, trở về lấy vợ chăm con đi thôi!”
Lục Ngô bỗng nhiên quay đầu thổi bạch khí vào mặt Đoan Mộc Điển.
Đoan Mộc Điển chưa bao giờ đề phòng Lục Ngô, đột nhiên bị tập kích lập tức hoá thành khối băng, rơi thẳng xuống đất.
Nhưng Đoan Mộc Điển dù sao cũng là đại thánh nhân, băng điêu còn chưa chạm đất đã bị phá vỡ, hắn bay vọt ra ngoài, trừng mắt trách cứ Lục Ngô: “Ngươi làm gì đó?”
Lục Ngô nói rõ ràng từng chữ: “Thiếu chủ đúng là lỗ mãng, nhưng đó là lỗi của ngươi.”
“? ? ?”
Đoan Mộc Điển nhíu mày, biểu tình trên mặt cứng đờ nhìn về phía Đoan Mộc Sinh đóng băng nằm dưới đất: “Ngươi lặp lại lần nữa?!”
Lục Ngô thản nhiên nói: “Hắn là hậu nhân của ngươi, tên là Đoan Mộc Sinh!”
“. . .”
Đoan Mộc Điển cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không dám tin quay đầu nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu gật đầu nói: “Lục Ngô nói đều là thật.”
Đoan Mộc Điển: “. . .”
Ầm! Lúc này Đoan Mộc Sinh phá băng vọt ra, thương cương như long đánh về phía Đoan Mộc Điển.
Hư ảnh Đoan Mộc Điển loé lên, không ngừng tránh né.
Bình luận facebook