• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (3 Viewers)

  • Chương 1806-1810

Chương 1806 Toả Thiên Chi Trận

Lục Châu lại nói: “Thái Hư không cho phép người khác đến gần Thiên Khải Chi Trụ, lão phu hết lần này tới lần khác cứ tới gần đó.”

Không khí trở nên căng thẳng.

Nghiêm Mạc Hồi nhìn chằm chằm Lục Châu không rời mắt, vừa dò xét vừa thử cảm nhận tu vi đối phương, đáng tiếc lại không cách nào tra ra thực hư.

Lục Châu đột nhiên nói: “Ngươi muốn cảm giác tu vi của lão phu?”

Hai mắt Nghiêm Mạc Hồi khẽ nheo lại: “Ngươi không đơn giản.”

“Không đáng nhắc tới.” Lục Châu thản nhiên đáp.

“Quá tự cao tự đại sẽ chỉ hại bản thân mình. Sự cường đại của Thái Hư vượt xa tưởng tượng của ngươi.” Nghiêm Mạc Hồi nói.

Đoan Mộc Điển muốn tìm cơ hội nói lời hoà giải nhưng lại phát hiện mình không cách nào xen miệng vào.

“Thái Hư cường đại thì liên quan gì đến lão phu? Mặc kệ tương lai thế nào, lão phu tuyệt đối không thông đồng làm bậy với bọn hắn.”

“Ngươi thật sự không sợ Thái Hư đối phó ngươi?” Nghiêm Mạc Hồi nhíu mày nói.

“Sợ?” Lục Châu phát ra tiếng cười trầm thấp trong cổ họng, “Nếu lão phu sợ thì đã không đến đây.”

Nghiêm Mạc Hồi giật mình.

Đoan Mộc Điển nhân cơ hội này nói: “Tính tình vị bằng hữu này của ta luôn như thế, trước kia hắn không chịu gia nhập Thái Hư, đi Vô Tận Hải. Nghe nói mất cân bằng tăng lên mới trở về.”

Nghiêm Mạc Hồi vẫn nhìn chằm chằm Lục Châu, không biết đang nghĩ cái gì.

Trọn vẹn một khắc đồng hồ, trong đầu hắn hiện ra rất nhiều hình ảnh, có không trung, có tự do, có tương lai… Đất trời bao la, ai ai cũng có thể làm điều mình thích, tự do đi khắp nơi, duy chỉ có Nghiêm Mạc Hồi hắn phải canh giữ đời đời ở Hiệp Hiệp.

Lục Châu không hề sợ hãi, bình tĩnh nhìn Nghiêm Mạc Hồi.

Rốt cuộc Nghiêm Mạc Hồi là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này, chắp tay nói với Lục Châu: “Mời.”

Đoan Mộc Điển: “? ? ?”

Thế là được rồi?

Đoan Mộc Điển rất khó lý giải. Hắn là bằng hữu của Nghiêm Mạc Hồi, nói khô nước miếng cũng không được, vậy mà Lục Châu cãi nhau mấy câu thì lại được?

Nghiêm Mạc Hồi nói thêm: “Đời này của ta chỉ kính nể một vài người, ta thưởng thức nhất là người ngông nghênh. Tuy bản thân ta là đạo thánh nhưng lại phải khom lưng uốn gối trước kẻ khác. Ta thừa nhận mình không bằng ngươi!”

“. . .” Đoan Mộc Điển nghẹn lời.

Lục Châu đáp: “Vậy lão phu không khách khí.”

Nghiêm Mạc Hồi tuy đồng ý để bọn hắn tiến vào Thiên Khải Chi Trụ nhưng không có nghĩa là hắn có lòng hảo tâm. Lục Châu cẩn thận đạp không bay về phía trước.

Nghiêm Mạc Hồi nói: “Chỉ cho phép một mình ngươi tiến vào.”

Lục Châu gọi: “Ngu Thượng Nhung, Diệp Thiên Tâm, Tiểu Diên Nhi.”

“Có đồ nhi.” Ba người đồng thanh đáp.

“Đi cùng vi sư, những người khác chờ ở đây.” Lục Châu nhìn sang Nghiêm Mạc Hồi dò hỏi, “Bốn người được không?”

Nghiêm Mạc Hồi lạnh lùng nhìn mấy người, hai tay chắp sau lưng không nói một lời.

Đoan Mộc Điển nói: “Cho ta chút mặt mũi đi, nếu xảy ra chuyện thì ta sẽ gánh hết trách nhiệm.”

Nghiêm Mạc Hồi nói: “Thật không hiểu nổi các ngươi. Ta chỉ cho các ngươi một khắc đồng hồ, sau một khắc này coi như chúng ta chưa từng gặp.”

Hư ảnh loé lên rồi biến mất.

Lục Châu và Đoan Mộc Điển bay về phía Thiên Khải Chi Trụ, ba đồ đệ theo sát phía sau.

Khi đám người bay tới giữa cầu, hai bên đồng thời xuất hiện hai quả cầu gỗ, trên thân cầu khắc hoạ chi chít đường vân, giữa thiên địa hiện ra thiên la địa võng.

Đoan Mộc Điển cau mày nói: “Nghiêm huynh, ngươi làm vậy là có ý gì?”

Không ai đáp lời.

“Nghiêm huynh?”

“Ta không có đây, đừng hỏi ta.” Nghiêm Mạc Hồi nói.

“. . .”

Mắt thấy hai quả cầu gỗ đã đánh tới, Lục Châu tung người bay lên đánh ra hai chưởng, đồng thời bộc phát lực lượng Thiên Tướng.

Chưởng ấn xé rách không gian bay ra, đánh văng hai quả cầu. Mà lúc này, lực lượng xung quanh càng trở nên cường đại hơn.

Đoan Mộc Điển phất tay áo nói: “Đây là Toả Thiên Chi Trận, có kết nối với thiên địa chi lực, đừng cố phá trận làm gì. Đi theo ta!”

Đám người cấp tốc bay về phía trước, lúc này lại có mấy quả cầu gỗ lớn hơn trước xuất hiện, đánh về phía đám người.

Đoan Mộc Điển, Ngu Thượng Nhung, Tiểu Diên Nhi và Diệp Thiên Tâm đồng thời né tránh cầu gỗ, chỉ còn lại một mình Lục Châu đứng yên giữa không trung không rời đi, trở thành mục tiêu của năm quả cầu.

“Lão Lục!” Đoan Mộc Điển gọi.

Lục Châu đánh ra năm đạo lôi tự phù ấn. “Lôi Cương.”

Năm tấm thẻ Lôi Cương bị bóp nát, chưởng ấn toả kim quang đánh về phía năm quả cầu gỗ.

Oành! Trong đó một quả cầu bị đánh đến nổ tung.

Trong mây mù, Nghiêm Mạc Hồi kinh ngạc hô lên: “A?”

Lục Châu na di về phía trước. “Cùng lên.”

“Đây…” Đoan Mộc Điển quay đầu nhìn mấy quả cầu gỗ, lại nhìn Lục Châu đã tiến vào Thiên Khải Chi Trụ, bỗng nói: “Nghiêm huynh, không phải huynh nói chính huynh cũng không phá được Toả Thiên Chi Trận sao?”

“. . .”

Trong mây mù hoàn toàn yên tĩnh, không người hồi đáp.

Đoan Mộc Điển tự mình gật đầu ra vẻ ta đã hiểu, sau đó tiến vào trong Thiên Khải Chi Trụ.

“Hả?”

Vừa bay thấp xuống, hắn đã thấy ba đệ tử Ma Thiên Các đang đi về phía tầng bình chướng xanh lam, vội kinh ngạc nói: “Các ngươi làm gì thế?”

“An tâm đừng gấp.” Lục Châu nói.

Đoan Mộc Điển cực kỳ khẩn trương quan sát ba người. Bỗng nhiên “ông” một tiếng, Diệp Thiên Tâm đã tiến vào bên trong bình chướng.

Một hư ảnh xuất hiện bên cạnh Đoan Mộc Điển. Mái tóc dài của Nghiêm Mạc Hồi tung bay, hai mắt lộ vẻ kinh ngạc, thất thanh nói: “Sao… sao có thể?”

Đoan Mộc Điển cũng kinh ngạc không kém gì Nghiêm Mạc Hồi, nhưng cũng không quên quay đầu hỏi cạnh khoé: “Nghiêm huynh, thì ra huynh còn ở đây nha?”

Nghiêm Mạc Hồi: “. . .”

Biểu tình của hắn có vẻ mất tự nhiên lườm Đoan Mộc Điển một cái, sau đó lại kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thiên Tâm đứng trong bình chướng.

Năng lượng trong bình chướng tràn vào cơ thể Diệp Thiên Tâm, lát sau cũng từ từ biến mất.

Nghiêm Mạc Hồi thấp giọng nói: “Nàng ta được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng…”

Đoan Mộc Điển gật đầu: “Đúng vậy… ta cũng chẳng thể hiểu nổi.”

Lúc này, Tiểu Diên Nhi đứng bên dưới uỷ khuất nói: “Vì sao không phải là ta?”

Lục Châu nhìn nàng: “Gấp cái gì.”

Ngu Thượng Nhung lại có cái nhìn rất thoáng, mỉm cười nói: “Cửu sư muội, muội sớm muộn gì cũng sẽ được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, cần gì phải nhất thời nóng lòng?”
Chương 1807 Thiên chi tứ linh

“Nha…” Tiểu Diên Nhi lẩm bẩm, “Tuy biết muội cũng sẽ được tán đồng, nhưng mà vẫn thấy hơi sốt ruột á.”

Nghiêm Mạc Hồi: “. . .”

Các ngươi coi Thiên Khải Chi Trụ là thứ gì? Cửa hàng từ thiện nằm ở đầu đường mà ai ai cũng có thể tới nhận hả?

Đoan Mộc Điển gượng cười giải thích: “Đám bằng hữu của ta đều kỳ quái như vậy đó, thường ngày vẫn hay nói năng lung tung.”

Nghiêm Mạc Hồi vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Tâm, lắc đầu nói: “Ta lại thấy không phải vậy.”

“Ồ, Nghiêm huynh có cao kiến gì?”

“Có thể được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, tương lai ít nhất cũng là đạo thánh, có khi còn đạt tới Chí Tôn.” Nghiêm Mạc Hồi nói, “Chẳng trách bằng hữu của ngươi lại muốn đi vào bên trong Thiên Khải Chi Trụ, đúng là nhân tài hiếm có.”

Đoan Mộc Điển: “. . .” Hắn vốn định nói gì đó, rốt cuộc lại ngậm miệng.

Nghiêm Mạc Hồi hỏi: “Đoan Mộc huynh, huynh tự ý rời vị trí, không sợ Thái Hư hỏi tội?”

Đoan Mộc Điển đáp: “Vị bằng hữu này của ta trước đây gặp nạn, ta tưởng là hắn đã chết nên buồn bã rất lâu. Tính tình của ta huynh cũng biết đó, bằng hữu không nhiều nhưng đều là giao tình sinh tử. Nay được gặp lại, nếu có thể hoàn thành mong ước của hắn thì dù ta có bị Thái Hư trách tội cũng không tính là gì.”

Nghiêm Mạc Hồi gật đầu: “Tu vi bọn hắn càng cao thì càng dễ bị Thái Hư để mắt tới. Ngươi hẳn phải hiểu cách làm việc của Thái Hư, sớm muộn gì đôi bên cũng trở thành kẻ địch.”

“Đi được tới đâu hay tới đó. Ít nhất bây giờ chưa phải.”

Lúc này, Diệp Thiên Tâm đã vui vẻ rời khỏi bình chướng, cùng mấy người Lục Châu bay lên không trung.

Đoan Mộc Điển vừa định nói lời cảm tạ với Nghiêm Mạc Hồi, nhưng xoay người lại mới phát hiện hắn đã biến mất từ bao giờ.

Lục Châu đi tới trước mặt Đoan Mộc Điển nói: “Đi thôi.”

Đám người trở về cầu độc mộc, băng qua cầu rồi tụ họp với đoàn người Ma Thiên Các.

“Các chủ.” Mọi người hành lễ.

Hải Loa lập tức nói: “Ta đoán nhất định là cửu sư tỷ được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng nè.”

“. . .” Tiểu Diên Nhi ấm ức nói, “Là lục sư tỷ.”

“. . .”

“Không sao, dù là ai thì cũng là người Ma Thiên Các chúng ta.” Đám người phụ hoạ, hoá giải không khí ngột ngạt.

Đúng lúc này, trong mê vụ truyền ra giọng nói nghiêm nghị: “Kẻ nào dám đến gần Thiên Khải Chi Trụ? Còn không mau rời đi?!”

Lục Châu hạ lệnh: “Đi thôi.”

Ngươi kính lão phu một thước, lão phu kính ngươi một trượng.

Nói xong, đoàn người Ma Thiên Các theo chân Đoan Mộc Điển, cấp tốc rời khỏi Hiệp Hiệp.

Chờ bọn hắn rời đi, Nghiêm Mạc Hồi mới xuất hiện giữa không trung, mỉm cười nhìn về phương xa: “Chí Tôn tương lai… thật chờ mong.”

. . .

Đoan Mộc Điển mang theo đám người tiến vào một phù văn thông đạo khác ở Hiệp Hiệp.

“Thiên Khải Chi Trụ ở Thôn Than là cây trụ duy nhất nằm trên một đỉnh núi. Từ Vân lĩnh là căn cơ của nó, Thái Hư phái ai đến trấn thủ thì ta không biết.” Đoan Mộc Điển nói.

Lục Châu gật đầu nói: “Ngươi không nên lộ diện.”

“Phía trước ba mươi dặm chính là Từ Vân lĩnh. Ta ở đây đợi các ngươi trở về.” Đoan Mộc Điển nói.

“Được.”

Lục Châu dẫn theo đoàn người bay về phía trước, không bao lâu sau đã đáp xuống sườn núi Từ Vân lĩnh.

“Những người còn lại chờ ở đây.” Lục Châu nói.

“Vâng.”

Lần này Lục Châu chỉ mang theo hai người là Ngu Thượng Nhung và Tiểu Diên Nhi bay về phía Thiên Khải Chi Trụ.

Đến đỉnh núi, ba người ngẩng đầu nhìn lên. Tiểu Diên Nhi nghi hoặc nói: “Hình như không có ai thủ hộ.”

Ngu Thượng Nhung lắc đầu: “Thái Hư chắc chắn đã phái người thủ hộ nơi này, không thể sơ suất.”

“Nha.”

Lục Châu đứng yên tại chỗ, nhắm mắt lại mặc niệm thần thông Thiên thư để cảm giác biến hoá mười dặm xung quanh. Nhưng kỳ quái là không có một động tĩnh nào, kể cả hung thú cũng không có lấy một con.

Lục Châu mở mắt, kỳ quái nói: “Sao lại không có thủ hộ giả?”

“Hay là thần thi?” Tiểu Diên Nhi dò hỏi.

“Vi sư nhìn thử xem.” Lục Châu tung người bay lên không trung.

Ngu Thượng Nhung và Tiểu Diên Nhi lo lắng nhìn theo sư phụ.

Tốc độ bay của Lục Châu rất nhanh, thoắt cái đã được trăm mét, chỉ một chốc nữa sẽ tới Thiên Khải Chi Trụ.

Nhưng đúng lúc này, đối diện Từ Vân lĩnh bỗng xuất hiện hai quả cầu ánh sáng như hai vầng trăng rọi sáng cả bầu trời đêm.

Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư bảo hộ hai mắt. Mà ở nơi xa, Đoan Mộc Điển dường như đã cảm nhận được điều gì, lập tức biến sắc.

Lục Châu tiếp tục bay lên cao, hai mắt như lửa nhìn về phía hai vầng trăng kia… Hắn nhìn thấy phía sau vầng trăng là một cái đầu khổng lồ, mà hai vầng trăng sáng lại chính là cặp mắt của nó.

Ngao —— ——

Cuồng phong đánh tới, không gian xé rách, thiên địa rung chuyển. Lực lượng mạnh mẽ bao trùm cả Thôn Than, Lục Châu chỉ có thể gọi ra Tinh Bàn để chống cự.

Đúng lúc này, một hư ảnh xuất hiện bên cạnh Lục Châu, tóm lấy cánh tay hắn kéo đi: “Đi mau! Từ bỏ! Chúng ta từ bỏ!”

“Đoan Mộc Điển?” Lục Châu nghi hoặc.

“Đó là Thanh Long Mạnh Chương!” Hư ảnh Đoan Mộc Điển loé lên, mang theo Lục Châu biến mất giữa không trung.

Trở lại đại địa, Ngu Thượng Nhung và Tiểu Diên Nhi nhanh chân rời khỏi Thôn Than, vọt về phía đoàn người Ma Thiên Các.

“Các chủ!”

“Nhị tiên sinh, cửu tiên sinh!”

Đám người tiến lên nghênh đón, ai nấy đều thấy được hai vầng trăng rọi sáng thiên địa.

Đoan Mộc Điển đáp xuống sườn núi, trên mặt tràn đầy kinh ngạc: “Không ngờ lại là Mạnh Chương.”

“Đó là Thanh Long Mạnh Chương?!” Khổng Văn thất thanh hô lên.

“Đúng vậy.” Đoan Mộc Điển thở dài, “Thủ đoạn của Thái Hư đúng là ghê gớm, vậy mà thuyết phục được cả Mạnh Chương đi thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ.”

“Chẳng lẽ không có một tia hy vọng nào sao?”

Đoan Mộc Điển lắc đầu: “Mạnh Chương là thượng cổ thánh hung, là dị thú nhất đẳng. Nó và Hoả Thần Lăng Quang, Thần Quân Giam Binh, Chấp Minh Thần Quân được xưng tụng là thiên chi tứ linh.”

“. . .”

Đám người nuốt một ngụm nước bọt.

“Cho dù là đại đạo thánh và Chí Tôn đích thân tới cũng phải nhượng bộ lui binh. Lão Lục, chúng ta đi thôi.”

Lục Châu không gấp gáp rời đi mà nói: “Mạnh Chương có địa vị cao như vậy, vì sao phải nghe lệnh Thái Hư?”
Chương 1808 Lão phu nhìn lầm ngươi

“Hẳn là bọn hắn hợp tác với nhau. Có nó ở đó, chúng ta không cách nào đến gần Thiên Khải Chi Trụ được đâu.” Đoan Mộc Điển nói, “May mà chạy nhanh.”

Tuy đám người rất muốn được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng nhưng đối mặt với loại dị thú như thần minh này, cũng chỉ có thể lựa chọn lùi bước.

Lúc này, trời tối sầm lại, hai vầng trăng kia ẩn vào trong bóng tối.

Lục Châu đột nhiên lên tiếng: “Lão phu muốn thử lại lần nữa.”

“Ngươi điên à?!” Đoan Mộc Điển nhíu mày.

“Nó không động sát cơ, có lẽ có thể nói chuyện được. Thôn Than có Mạnh Chương thủ hộ, như vậy hai Thiên Khải Chi Trụ còn lại sẽ càng thêm gian nan. Từ bỏ chưa chắc là lựa chọn tốt nhất.” Lục Châu nói.

Còn lại Tác Ngạc và Đại Uyên Hiến, chưa biết Tác Ngạc thế nào nhưng chắc chắn Đại Uyên Hiến là nơi khó khăn nhát.

Đoan Mộc Điển chỉ tay về phía đám người Ma Thiên Các: “Ngươi có thể chờ bọn hắn tu luyện đến đại thành, sau đó quay lại mà.”

Bầu không khí trở nên yên tĩnh.

“Sư phụ, chúng đồ nhi nguyện ý chờ.”

“Các chủ, chúng ta cũng nguyện ý chờ.”

Lục Châu nhìn đám người, khẽ lắc đầu: “Chỉ sợ Thái Hư không chờ được.”

Hắn ngẩng đầu nhìn lên Thiên Khải Chi Trụ, trong lòng luôn cảm thấy đây là số mệnh sắp đặt, một trụ cũng không được thiếu. Lục Châu thậm chí còn có cảm giác, thập đại Thiên Khải Chi Trụ là chuẩn bị cho hắn.

“Tất cả đứng yên ở đây, không được động.” Hư ảnh Lục Châu loé lên, vọt về phía Thiên Khải Chi Trụ.

Đoan Mộc Điển lắc đầu thở dài: “Cứng đầu! Hệt như lúc trước!”

Nói xong Đoan Mộc Điển quay đầu nhìn đoàn người Ma Thiên Các: “Lát nữa nếu tình hình không ổn, ta mang các ngươi rời đi, đừng cách xa ta hơn trăm mét.”

“Vâng.” Mọi người gật đầu.

Đoan Mộc Điển cầm ngọc phù trong tay, căng thẳng nhìn theo bóng Lục Châu.

. . .

Phía chân trời.

Lục Châu lẻ loi một mình bay tới, tốc độ phi hành không nhanh nhưng thẳng tiến.

Khi hắn bay tới gần Thiên Khải Chi Trụ, hai vầng trăng sáng kia lại xuất hiện, cường quang rạng rỡ rọi khắp tứ phương.

Lục Châu truyền âm nói: “Thanh Long Mạnh Chương?”

Oanh!

Thân thể khổng lồ trước mặt khẽ động, toàn thân nó dài đến vạn trượng khẽ du động trong làn mê vụ.

So sánh với nó, Lục Châu chỉ là một hạt bụi giữa thiên địa, nhỏ bé đến cực điểm.

Hai vầng trăng rọi quang mang xuống người Lục Châu, tựa như Lục Châu đang đứng dưới ánh đèn sân khấu.

Đoàn người Ma Thiên Các căng thẳng vô cùng, mở to mắt nhìn thân ảnh nhỏ bé của Các chủ đứng giữa đoàn quang mang.

Lục Châu cao giọng nói từng câu từng chữ: “Lão phu muốn thương lượng với ngươi một việc, ngươi thấy thế nào?”

Trong mê vụ không có tiếng đáp lời.

Đúng lúc này, một quang đoàn màu trắng bắn ra nhanh như tia chớp, quang trụ tráng kiện xuyên thủng thân thể Lục Châu.

Oành!

“Sư phụ!!”

Đoan Mộc Điển lập tức nhấc tay tạo ra một tầng bình chướng ngăn trở đám người: “Tỉnh táo lại!”

Hắn lo lắng không thua gì bọn họ. Mạnh Chương không cho Lục Châu một cơ hội thương lượng nào đã ra tay tấn công. Mà lực lượng đó… lại cường đại đến thế!

Dưới lực lượng này, thánh nhân cũng bị miểu sát thành cặn bã.

Khi tất cả mọi người đều lo lắng đến cực điểm, thân ảnh Lục Châu lại hiện ra rõ ràng, lơ lửng giữa không trung, thản nhiên nói: “Chỉ phí công thôi.”

Đoan Mộc Điển: “. . .”

Đoàn người Ma Thiên Các: “. . .”

Ngao —— ——

Mê vụ rung động, thiên địa rung chuyển. Mạnh Chương dường như cũng rất kinh ngạc khi thấy Lục Châu không hao tổn lấy một sợi tóc. Nó gầm lên một tiếng đầy giận dữ.

Xoẹt!!

Trong mê vụ hình thành một đạo lôi điện cực lớn đánh xuống Lục Châu.

Hư ảnh loé lên, Lục Châu na di ra xa nhưng lôi điện cũng chuyển hướng đánh tới.

Oành!

Lần này khác với lần trước, Lục Châu cảm giác được toàn thân tê liệt, một dòng điện mạnh đến cực hạn truyền đi khắp kỳ kinh bát mạch, hội tụ vào đan điền khí hải của hắn.

“. . .”

Lục Châu trợn trừng mắt, cảm nhận được khí tức trong cơ thể đang biến hoá.

Không kích hoạt Đỡ Đòn Chí Mạng?

Điều này nói rõ đòn tấn công của Mạnh Chương không tạo thành sát thương chí mạng đối với Lục Châu.

Đám người kinh ngạc đến ngây người. Vậy mà cũng chống đỡ được?

Lục Châu cau mày lăng không đứng giữa không trung, toàn thân cứng ngắc. Nguyên khí như ẩn như hiện, hơi thở mong manh. Một khi nguyên khí bị chặt đứt, hắn sẽ rơi xuống.

Dưới trạng thái bị trọng thương, cho dù có bao nhiêu Đỡ Đòn Chí Mạng cũng chẳng ích gì.

Lục Châu cố gắng điều động lực lượng Thiên Tướng. Ông ——

Khi lam pháp thân xuất hiện trong đan điền khí hải, một màn thần kỳ xuất hiện: dòng điện khiến toàn thân Lục Châu tê dại đột nhiên điên cuồng hội tụ vào lam pháp thân!

Cảm giác cứng đờ trong kỳ kinh bát mạch biến mất, khí huyết lưu chuyển. Lục Châu ngẩng đầu nhìn hai vầng trăng, trong mắt đã có chút tức giận:

“Mạnh Chương, ngươi thân là thiên chi tứ linh mà bây giờ lại biến thành chó săn cho Thái Hư. Lão phu đã nhìn lầm ngươi rồi.”

Sóng âm truyền đến chân trời, trong mê vụ Mạnh Chương phát ra âm thanh trầm thấp truyền ra phương viên trăm dặm. Trên không trung lại vang lên tiếng lôi điện nổ lốp bốp.

Sau đó, một đạo thiên lôi còn mạnh mẽ và đáng sợ hơn trước từ từ hình thành.

Đoan Mộc Điển không cố kỵ nữa, quát lên: “Không ai được phép nhúc nhích!”

“Tiền bối?!”

“Ta là đại thánh nhân của Ma Thiên Các, lời ta không có giá trị nào sao?” Đoan Mộc Điển nhướng mày.

Đám người không nói gì nữa.

Thân ảnh nhoáng lên, trong chớp mắt Đoan Mộc Điển đã đi tới bên cạnh Lục Châu, chộp lấy hắn: “Đi!”

Lục Châu nhíu mày hỏi: “Ngươi đang làm gì?”

Đoan Mộc Điển nhìn lên đám lôi điện vần vũ đang ngưng tụ trên bầu trời, nói nhanh: “Lôi kiếp là con đường mà tu hành giả muốn thông qua Mệnh Quan đều phải trải nghiệm một lần, nhưng nó cực kỳ hung hiểm! Ngươi không nên tiếp xúc với nó sớm như vậy, một khi xảy ra chuyện thì tu vi của ngươi sẽ mất hết!”

“Mệnh Quan?” Lục Châu nghi ngờ hỏi.

“Nói nhảm!”

Đoan Mộc Điển luôn cảm thấy lão hữu của mình quá ngây thơ, sự tình gì cũng cần hắn phổ cập kiến thức mới biết, đành phải giải thích:

“Có rất nhiều phương thức để chân nhân thành thánh, ngươi không cần chọn loại phương thức hung hiểm nhất này. Lôi kiếp sẽ ảnh hưởng không tốt đến tâm cảnh, tin ta đi!”
Chương 1809 Thiên địa chi lực

“Ý của ngươi là, lôi kiếp có thể trợ giúp chân nhân thành thánh?” Lục Châu hỏi lại.

“Đừng giả vờ, ngươi có che giấu cỡ nào cũng không giấu được thân phận chân nhân của ngươi. Nhìn cái gì? Ta đã nhìn ra từ lâu, chỉ là không muốn nói ra thôi!” Đoan Mộc Điển nhìn lên bầu trời, “Đi mau kẻo không kịp!”

Đoan Mộc Điển vừa định điều động lực lượng nguyên khí đưa Lục Châu rời đi thì từ trên cao, một đạo lôi điện có đường kính lên tới mấy chục trượng bổ xuống, tựa như mang theo một loại lực lượng thần bí nhất trong tinh hà.

Lục Châu xoay người đánh ra một chưởng, bộc phát lực lượng Thiên Tướng đẩy lùi Đoan Mộc Điển: “Tránh ra!”

Cản trở quá!

Đây là cơ hội trời ban để Lục Châu tấn thăng thánh nhân, sao có thể bỏ qua cho được? Vốn trong lòng hắn còn chưa chắc chắn, hiện tại xem ra lôi kiếp này là thứ nhất định phải trải qua.

Đoan Mộc Điển bị một chưởng đẩy lùi ra xa, trợn to mắt nhìn đạo lôi điện kia đánh trúng người Lục Châu, đành phải lùi về sau tránh né lôi kiếp.

Hắn mấp máy máy môi, run run nói: “Lão bằng hữu, ngươi vì cứu ta mà… cần gì chứ?”

Lý trí trở về, Đoan Mộc Điển không dám lưu lại trên không trung bèn quay đầu phóng về phía đoàn người Ma Thiên Các. Trong tay hắn nắm chặt ngọc phù truyền tống, vào thời điểm mấu chốt chỉ có thể lựa chọn cứu mọi người.

Đoan Mộc Sinh bay ra nghênh đón, hỏi: “Sư phụ ta đâu?!”

Thời khắc này Đoan Mộc Điển trở nên vô cùng uy nghiêm, trên thân tản ra vầng sáng nhàn nhạt.

“Thánh nhân chi quang.” Tần Nại Hà hâm mộ nói.

Chỉ có đạt tới đẳng cấp thánh nhân, trên thân mới xuất hiện một loại năng lực dung nhập vào thiên địa khiến người thường tự động sinh ra lòng kính sợ. Đây chính là nguyên nhân người ta thường nói bên dưới thánh nhân đều là sâu kiến.

Đoan Mộc Sinh cả kinh.

Đoan Mộc Điển đẩy ra một chưởng, đưa Đoan Mộc Sinh trở lại trong bình chướng rồi nói: “Ai còn dám tự ý hành động, ta sẽ thay lão Lục nghiêm trị người đó.”

Đám người không dám tự tiện di chuyển nữa, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn lên không trung đến xuất thần. Trong mắt bọn hắn chỉ thấy một đoàn lôi điện khổng lồ bao trùm thân thể Các chủ.

Trong lôi điện, hai tay Lục Châu dang rộng, tóc dài tung bay, trường bào trên thân tựa như đang cố gắng chống cự lực lượng tê liệt của lôi điện.

Lục Châu cố gắng điều động lực lượng Thiên Tướng và lam pháp thân. Kỳ kinh bát mạch đã bị lôi điện phá huỷ, đan điền khí hải cũng cháy khét. Dòng điện tạo ra cảm giác tê liệt đánh thẳng vào linh hồn hắn.

Lục Châu đã đau đớn đến chết lặng.

Đỡ Đòn Chí Mạng – 1!

Đỡ Đòn Chí Mạng – 1!

Trong lòng Lục Châu càng lúc càng nặng nề. Số lượng Đỡ Đòn Chí Mạng đang giảm rất nhanh.

Hắn chỉ có 120 lần đỡ đòn, mỗi giây mất đi một lần, hai phút sau Lục Châu sẽ bị hạ một Mệnh Cách.

Lục Châu chậm rãi hạ thấp xuống. Mà trong mê vụ, hai vầng trăng sáng biến mất, Mạnh Chương thoả mãn nhắm mắt lại.

Bóng tối bao phủ.

Nhìn Lục Châu đang hạ xuống, sắc mặt Đoan Mộc Điển trở nên cực kỳ khó coi… Nhưng hắn phải giữ lý trí, nếu không Ma Thiên Các sẽ càng hy sinh nhiều người hơn.

Đây là thần minh Mạnh Chương, một trong thiên chi tứ linh, ai có thể chống đỡ nó?

Đoan Mộc Điển chỉ có thể khắc chế tâm tình kích động của mình, đồng thời ngăn cản đám người mất lý trí. Giọng hắn nghèn nghẹn lặp lại một lần:

“Tất cả mọi người không được nhúc nhích…”

Lần đầu tiên đám người Ma Thiên Các cảm thấy tuyệt vọng.

Trong lòng bọn hắn, Các chủ vẫn luôn là bất khả chiến bại. Từ khi đi theo Lục Châu, mặc kệ địch nhân là ai cũng không làm gì được Các chủ.

Nhưng lúc này đây… chẳng lẽ phải kết thúc sao?

Lục Châu giống như một phiến lá bị đốt cháy khét, theo gió bay xuống.

Đám người nhìn thấy trên thân Lục Châu xuất hiện một tầng lam quang nhàn nhạt, bọn hắn cho rằng đó là màu sắc của lôi điện.

Nhưng hy vọng thường sinh ra từ trong tuyệt cảnh.

Thân thể Lục Châu đột nhiên đứng thẳng dậy, eo lưng thẳng tắp, thiểm điện ở bốn phương tám hướng đột nhiên bị một loại lực lượng thần bí nào đó hấp dẫn, vọt về phía Lục Châu.

Toàn bộ không trung biến thành một vòng xoáy khổng lồ, mà Lục Châu chính là trung tâm vòng xoáy.

Đan điền khí hải bành trướng, lam liên nở rộ, thần thông trị liệu chạy dọc cơ thể, toàn bộ thương thế đều được chữa trị. Kỳ kinh bát mạch truyền tới cảm giác mát lạnh, mọi đau nhức đều biến mất, Lục Châu thậm chí còn cảm thấy dễ chịu.

Trong Mệnh Cung của lam pháp thân, thiểm điện không ngừng lượn quanh như du long, nhưng mặc kệ nó giãy giụa thế nào đều không thể thoát khỏi Mệnh Cung. Rốt cuộc nó từ từ bị lam pháp thân thôn phệ.

Lục Châu không khỏi kinh ngạc khi thấy lam pháp thân biến lớn. Lần trước chỉ là hấp thu lôi điện để khai diệp, nhưng lần này lam pháp thân đã là Thiên Giới Bà Sa, không có Mệnh Cách thì làm sao tăng cường?

Không thể lý giải được, Lục Châu chỉ có thể lặng lẽ quan sát biến hoá của lam pháp thân, đồng thời thấy rõ Mệnh Cung kim liên cũng đang được cường hoá.

Một đạo lôi điện này đã khiến hắn tổn thất hơn trăm lần Đỡ Đòn Chí Mạng. Mạnh Chương thật sự vô cùng cường đại.

Rốt cuộc lam pháp thân cũng hấp thu sạch sẽ toàn bộ lôi điện… Không gian xung quanh trở nên yên tĩnh.

“Hả?”

Trong mê vụ truyền ra một giọng nói vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc.

“Phù ——”

Một đoàn hàn khí lạnh buốt đến cực hạn bao phủ cả Thôn Than! Chỉ trong chớp mắt, xung quanh hoá thành thế giới bị băng phong!

Cách đó hơn mười dặm, Đoan Mộc Điển vươn hai tay lên chống đỡ bầu trời, thi triển ra tuyệt học cả đời để bảo vệ đám người.

Lục Châu đã bị băng phong.

Cũng may Mệnh Quan của hắn đã quen với hàn khí cực hạn, Tử Lưu Ly cũng có năng lực Tuyệt Đối Linh Độ nên Mệnh Cung kim liên lại một lần nữa được cường hoá.

Lục Châu vẫn không thể động đậy nhưng rõ ràng đã cảm giác được trong Mệnh Cung truyền ra sinh cơ cường đại.

Hắn cảm nhận được mình đang mạnh lên…

“Thiên địa chi lực?”

Lực lượng này không giống với lực lượng Thiên Tướng, trong thiên địa chi lực ẩn chứa đạo lực lượng, cũng là một phần của thiên địa quy tắc.

Nhìn thấy trong tầng băng đang có từng đạo thiên địa chi lực lưu chuyển, Mạnh Chương tức giận rống lên một tiếng.

Ngaooo ——
Chương 1810 Thành thánh

Haha cảm ơn nàng NiLinhTiênĐế đã đẩy KP nè. Đọc đỡ 5 chương hôm nay nha, mai bom một nùi cho nàng tha hồ đọc. ^^"

Băng phong vỡ nát, trong phương viên trăm dặm lập tức hoá thành biển lửa.

Bị chân hoả thiêu đốt, phàm là hoa cỏ thụ mộc sinh trưởng xung quanh đều bị đốt thành tro tàn, cho dù là những thân cây cao chọc trời cũng không thoát khỏi kiếp nạn.

Đoan Mộc Điển không ngừng kêu khổ: “Khi thì lửa, khi thì băng, nếu có Lục Ngô ở đây thì tốt rồi!”

Cũng may bọn hắn đứng cách đó khá xa, nếu không cũng chẳng chịu nổi.

“Các chủ vẫn còn đang chống đỡ!” Nhan Chân Lạc tinh mắt chỉ tay về phía chân trời.

Đoan Mộc Điển rốt cuộc cũng hiểu ra Lục Châu muốn làm gì. “Gia hoả này, ngươi muốn thành thánh?!”

“Thành thánh?”

“Trên thân hắn xuất hiện ánh sáng nhàn nhạt, đó chính là thánh nhân chi quang!” Đoan Mộc Điển giải thích.

“Sư phụ sắp thành thánh?!” Tiểu Diên Nhi kinh ngạc nói.

Đám người Ma Thiên Các không biết có nên vui mừng hay không. Thành thánh đương nhiên là rất tốt, nhưng vấn đề là thần minh Mạnh Chương vẫn đang nhìn chằm chằm Các chủ.

Mạnh Chương trầm thấp nói: “Nhân loại ngoan cường.”

Nó liên tiếp tung ra bốn chiêu mà Lục Châu vẫn có thể kháng cự. Lần này Mạnh Chương không tấn công nữa, hai mắt nó mở ra thành hai vầng trăng sáng rực rỡ như ban ngày.

Mạnh Chương nhìn chằm chằm vào Lục Châu, mãi cho đến khi trên thân Lục Châu toả ra quang mang chói mắt!

“Thánh?”

Trong giọng Mạnh Chương mang theo tia nghi hoặc và có chút xem thường.

Biến hoá trong cơ thể đã dừng lại, Lục Châu cảm thấy toàn thân thoải mái đến không nói nên lời.

Hắn mạnh lên rồi. Mạnh hơn trước đây rất nhiều!

“Đây chính là cảm giác của thánh nhân?” Lục Châu vui mừng nghĩ.

Hắn nhìn xuống hai tay mình, cảm nhận được lực lượng tồn tại giữa thiên địa, tựa như chỉ cần khẽ động ý niệm thì lực lượng đó sẽ phục tùng mệnh lệnh của mình.

Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên hai vầng trăng sáng.

Lúc này mê vụ đột nhiên rung động, hai vầng trăng biến mất, một hư ảnh cỡ thân người xuất hiện cách Lục Châu mấy ngàn mét.

“Ngươi thành thánh.” Hư ảnh kia khàn khàn nói.

Không ai dám hoài nghi thực lực của Mạnh Chương, dù nó hoá thành hư ảnh giống như nhân loại.

Lục Châu đáp: “Nhờ có ngươi thành toàn cho lão phu.”

“Nhân loại có lúc nhát như chuột, có lúc lại gan to bằng trời. Thật can đảm.” Mạnh Chương chậm rãi nói.

“Lão phu sẽ xem đó là lời khen.”

“Ngươi có biết mình đang đối mặt với ai không?”

“Thanh Long Mạnh Chương, một trong tứ linh.” Lục Châu nói.

“Đã biết sao còn dám đi vào Thôn Than?”

“Vì cầu đạo tu hành, trong lòng không sợ hãi.”

Mạnh Chương trầm mặc. Nhớ lại mấy chiêu vừa rồi, đừng nói là kẻ trước mặt, dù là đạo thánh bình thường cũng không chịu nổi mới đúng.

Mạnh Chương hỏi: “Ngươi cầu đạo gì?”

“Cầu đại đạo tu hành.” Lục Châu đáp.

Mạnh Chương đạp không đi tới, khi nó bước ra từng bước, từng đạo vòng sáng loé lên bao trùm cả chân trời thể hiện rõ ràng thực lực và địa vị của nó.

“Trường sinh?” Mạnh Chương nghi hoặc.

“Không.” Lục Châu lắc đầu, thành thật nói, “Lão phu không cầu trường sinh, chỉ cầu được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.”

Giọng nói Mạnh Chương càng lúc càng trầm thấp: “Nhân loại đều muốn trường sinh, thọ cùng trời đất.”

“Đó là bọn hắn.”

Lục Châu thở dài một tiếng, “Thế gian này có quy tắc vận chuyển và đạo lý của riêng nó. Nếu ai ai cũng có thể trường sinh, vậy những kẻ quyền thế sẽ không ngừng lợi dụng sức mạnh của mình, lợi dụng các loại quan hệ, tài nguyên… để đồng tộc trở nên bất bại. Mà những người ở tầng dưới chót vĩnh viễn là nô lệ của bọn hắn, vĩnh viễn bị áp bách. Thế giới như vậy sẽ khiến toàn bộ nhân loại cảm thấy tuyệt vọng.”

Mạnh Chương dừng lại, vầng sáng biến mất. Bốn phía trở nên an tĩnh vô cùng.

“Cho nên, ngươi tán đồng tử vong?” Mạnh Chương hỏi.

“Tử vong là cách tốt nhất để tiết chế nhân loại.” Lục Châu nói.

Hư ảnh Mạnh Chương đứng yên không nhúc nhích, khẽ lẩm bẩm câu nói này mấy lần. Không biết qua bao lâu, Mạnh Chương mới mở miệng nói:

“Ngươi rất muốn vào bên trong Thiên Khải Chi Trụ?”

Lục Châu không trả lời thẳng mà hỏi lại: “Đường đường là thiên chi tứ linh, vì sao lại phải thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ cho Thái Hư?”

Mạnh Chương nói: “Trời không thể sập, ít nhất là bây giờ.”

Lục Châu lộ vẻ nghi hoặc.

Mạnh Chương lại nói: “Thiên chi tứ linh xem việc thủ hộ thiên địa đại đạo là nhiệm vụ của mình. Thái Hư không quản được bọn ta.”

Lục Châu rốt cuộc cũng hiểu ra, bèn chắp tay nói với Mạnh Chương: “Thì ra là như thế.”

Hư ảnh Mạnh Chương như ẩn như hiện, càng lúc càng không rõ ràng. Hắn lại lẩm bẩm câu nói kia: “Tử vong là cách tốt nhất để tiết chế nhân loại…”

Lục Châu quan sát cảm xúc của Mạnh Chương, đáng tiếc đối phương không hề thể hiện ra mình đang nghĩ gì, không để lộ cảm xúc nào. Trước đó Lục Châu dùng lời nói để chọc giận Mạnh Chương, xem ra nó vốn không thật sự tức giận.

Lục Châu hỏi: “Nếu ngươi không nghe lệnh Thái Hư mà chỉ vì phòng ngừa thiên địa sụp đổ, vậy ngươi sẽ cho phép người trong Thái Hư tiến vào Thiên Khải Chi Trụ chứ?”

Mạnh Chương gật đầu. “Sẽ.”

“Như vậy chẳng phải là rất bất công với người trong thiên hạ sao?”

“Trên đời này không có thứ gọi là công bằng.” Mạnh Chương bình tĩnh đáp.

“Nhưng ít nhất cũng phải có tương đối công bằng.” Lục Châu tiếp tục nói, “Nói theo một cách nào đó, ngươi cho phép Thái Hư tiến vào Thiên Khải Chi Trụ nhưng lại cự tuyệt tu hành giả cửu liên đến gần, đó chính là nối giáo cho giặc. Luận về trường sinh, ngươi có vẻ cũng đồng ý với quan điểm của lão phu, ý nghĩa của việc tử vong chính là để tiết chế nhân loại, làm cho nhân loại truyền thừa hy vọng và sinh mệnh lực, chứ không phải để tầng dưới chót bị áp bách vĩnh viễn.”

Mạnh Chương nghi hoặc nói: “Ngươi là kẻ địch của Thái Hư?”

“Không hẳn.” Lục Châu lắc đầu, “Chỉ vì muốn sống.”

“Muốn sống?”

“Như lời ngươi nói, trên đời này không tồn tại thứ gọi là công bằng. Người khác muốn giết lão phu, chẳng lẽ lão phu lại ngồi chờ chết?” Lục Châu bình thản nói.

Mạnh Chương trầm mặc. Lát sau nó mới mở miệng nói: “Bản quân không làm việc cho Thái Hư. Lúc trước bản quân cũng có cho phép người ngoài Thái Hư tiến vào Thiên Khải Chi Trụ.”

Lục Châu khẽ giật mình, điều này nằm ngoài dự đoán của hắn. “Ai lại được thiên chi tứ linh tán đồng?”

“Một nhân loại thú vị.”

“Trong cửu liên còn có người như vậy?” Lục Châu không khỏi nghi hoặc, “Hắn là ai?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom