-
Chương 1811-1815
Chương 1811 Người thần bí
Mạnh Chương không trả lời. Nó là một trong thiên chi tứ linh, không phải ai hỏi gì nó cũng đáp nấy. Cao ngạo là tính cách ăn sâu vào trong xương tuỷ nó.
Nhưng cân nhắc tới người trước mặt có vẻ đặc thù, Mạnh Chương nói: “Hắn được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, tiền đồ về sau bất khả hạn lượng.”
Mạnh Chương không nhắc tới tên người này, càng không để lộ thân phận của hắn.
Lục Châu gật đầu nói: “Có thể được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì đều là nhân tài ngàn dặm mới tìm được một. Không ngờ có người đi trước lão phu một bước.”
Mạnh Chương nói tiếp: “Bản quân đối xử với tu hành giả nhân loại đều như nhau.”
“Vậy lão phu muốn tiến vào Thiên Khải Chi Trụ một lần, có được không?” Lục Châu hỏi.
Hư ảnh Mạnh Chương bay lên cao, vọt vào tầng mê vụ rồi hoá thành trường long, mở ra đôi mắt như hai vầng trăng sáng.
“Bản quân cho ngươi cơ hội này.”
Nói xong, Mạnh Chương nhắm mắt lại, thế giới rơi vào trong hắc ám.
Lục Châu khẽ gật đầu hài lòng, xoay người truyền âm với đoàn người Ma Thiên Các. Lúc này đám người mới thở phào một hơi.
Ngu Thượng Nhung và Tiểu Diên Nhi cấp tốc bay tới bên cạnh Lục Châu.
Trong mê vụ lại truyền ra một thanh âm như lôi đình: “Nếu Thiên Khải Chi Trụ bị hao tổn, bản quân sẽ giết các ngươi.”
“Đi thôi.” Lục Châu dẫn theo đồ đệ bay lên đỉnh Từ Vân lĩnh, không bao lâu sau đã đến lối vào Thiên Khải Chi Trụ.
“Sư phụ, quang mang trên thân người…” Tiểu Diên Nhi chỉ chỉ vào trường bào của Lục Châu, sùng bái nói.
“Quang mang?”
Lục Châu cúi đầu nhìn xuống, sau đó ý niệm khẽ động, thánh nhân chi quang biến mất.
“Chúc mừng sư phụ tấn thăng thánh nhân.” Tiểu Diên Nhi cười nói.
“Bây giờ không phải lúc vỗ mông ngựa. Theo sát phía sau vi sư.” Lục Châu lườm nàng.
“Nha.”
Ba người tiến vào bên trong Thiên Khải Chi Trụ. Ngu Thượng Nhung và Tiểu Diên Nhi lập tức tiến vào bình chướng, đáng tiếc cả hai đều bị đẩy lùi.
Liên tục thử nghiệm hơn mười lần, hai người vẫn bị bình chướng vô tình bắn bay.
Tiểu Diên Nhi dậm chân nói: “Vẫn không phải là ta!”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu thở dài: “Cũng không phải ta.”
Lục Châu hỏi: “Không thử lại sao?”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu đáp: “Không cần thử nữa… mỗi khi đồ nhi đến gần bình chướng đều cảm giác được nó toát ra cảm xúc kháng cự. Loại cảm giác này nồng đậm hơn các Thiên Khải Chi Trụ trước nhiều.”
Tiểu Diên Nhi cũng gật đầu phụ hoạ: “Nhị sư huynh, muội cũng cảm thấy hệt như vậy.”
“Xem ra Thôn Than thuộc về thất sư đệ.” Ngu Thượng Nhung gật đầu.
Lúc này, phía chân trời truyền đến giọng nói trầm thấp: “Trên đời này có rất nhiều người muốn được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, nhưng tuyệt đại đa số đều chỉ là lãng phí thời gian. Các ngươi cũng thế.”
“. . .”
Lời này nghe cứ như đang châm chọc bọn hắn. Nhưng với thân phận của tứ linh, sao lại hẹp hòi như thế?
Lục Châu ngẩng đầu nói: “Thiên Khải Chi Trụ ở Thôn Than cho đến nay đã tán đồng bao nhiêu người?”
“Không nhiều.” Mạnh Chương nói, “Bọn hắn đều trở thành cường giả trong nhân loại. Chỉ tiếc các ngươi không phải.”
“Hơn bốn trăm năm trước, hạt giống Thái Hư trưởng thành, Thôn Than cũng để lạc một viên thì phải.”
Mạnh Chương bình tĩnh đáp trả: “Bản quân không thủ hộ hạt giống, nhân loại vì hạt giống mà chém giết lẫn nhau, không liên quan đến bản quân.”
Suy cho cùng nhân loại và hung thú đều ở thế đối lập. Mạnh Chương là hung thú, đương nhiên sẽ không đứng về phe nhân loại.
Lục Châu không lưu lại nữa, quay đầu nói: “Đi thôi.”
Ba người bay ra ngoài, rời khỏi Thôn Than.
Trong mê vụ, một hư ảnh khổng lồ như trường long quấn quanh Thiên Khải Chi Trụ, vầng sáng từ trên cao chiếu xuống tứ phía, ánh sáng rọi tới đâu, hoa cỏ thụ mộc sinh trưởng tới đó.
Nhìn cây cối điên cuồng sinh trưởng, Lục Châu quay đầu nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ nói: “Mạnh Chương, chúng ta rồi sẽ gặp lại.”
Trong mê vụ chỉ có tiếng sấm ầm ầm, không có tiếng đáp lời.
Nhìn quanh bốn phía vẫn còn rất nhiều khu vực bị băng phong và chân hoả phá huỷ, Lục Châu bỗng vươn tay ra ——
Thần thông trị liệu.
Đẳng cấp của lam pháp thân được đề cao, Lục Châu thi triển ra thần thông có màu kim sắc, nhưng sâu bên trong lại ẩn chứa một tia u lam điện hồ rất khó phát hiện. Kim và lam tựa như đang dung hợp với nhau.
Một đoá liên hoa cực lớn xuất hiện trải dài ra vạn trượng. Quanh Thiên Khải Chi Trụ, vạn vật trở nên xanh um tươi tốt, cây cối um tùm.
Lục Châu thoả mãn nhìn kiệt tác của mình rồi mới gật đầu nói: “Đi.”
Ba người trở về tụ tập với đoàn người Ma Thiên Các, sau đó Lục Châu dẫn đầu đám người bay về phương xa.
Qua rất lâu sau…
Hai vầng trăng kia mới rời khỏi mê vụ bay vòng quanh bốn phía, quan sát hoa cỏ thụ mộc bên dưới, cuối cùng trở lại bên Thiên Khải Chi Trụ, ẩn vào trong mây mù.
Một giọng nói trầm thấp vang lên: “Chờ mong ngươi trưởng thành.”
. . .
Trong rừng rậm, cạnh bên một toà phù văn thông đạo.
Đoan Mộc Điển tóm lấy Lục Châu hỏi: “Lão Lục, hoá ra là ngươi muốn lợi dụng Mạnh Chương để tấn thăng thành thánh?”
“Trùng hợp thôi. Lão phu cũng không biết thủ hộ giả Thôn Than là Mạnh Chương.”
Đoan Mộc Điển gật đầu đồng tình: “Nói cũng đúng, trước đó ngay cả ta còn không biết Mạnh Chương trấn thủ nơi này.”
Lúc này Vu Chính Hải bỗng hỏi: “Cửu sư muội và nhị sư đệ, ai trong hai ngươi được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng?”
Ngu Thượng Nhung và Tiểu Diên Nhi đồng thời lắc đầu. Tiểu Diên Nhi nói: “Thôn Than hẳn là thuộc về thất sư huynh.”
“Không sao, mặc kệ người đó là ai, thập đại Thiên Khải Chi Trụ vẫn còn thừa lại hai cái.” Lục Châu nói với Đoan Mộc Điển,
“Tiếp tục đi.”
Đoan Mộc Điển thở dài: “Còn lại Tác Ngạc và Đại Uyên Hiến, ta đề nghị các ngươi từ bỏ đi. Không phải lần nào cũng may mắn như hôm nay đâu.”
Lục Châu nói: “Mạnh Chương là thiên chi tứ linh, không phải chó săn của Thái Hư.”
“Nhưng nó vẫn ra tay với ngươi.” Đoan Mộc Điển không muốn lại gặp phải chuyện như thế. Tin là những người khác trong Ma Thiên Các cũng không muốn nhìn thấy cảnh này.
Lục Châu lắc đầu nói: “Lão phu tự có phân tấc.”
Thấy hắn cố chấp như vậy, Đoan Mộc Điển chỉ có thể thở dài, “Thật không biết ngươi lấy tự tin ở đâu ra.”
Lục Châu không nói gì nữa, bước vào trong phù văn thông đạo.
Chương 1812 Hải thượng sinh minh nguyệt
Quang mang loé lên, đám người Ma Thiên Các biến mất, không bao lâu sau đã xuất hiện trên một mảnh thảo nguyên xanh mướt.
Trên thảo nguyên có vô số hung thú đang lao đi, tiếng bước chân rầm rập truyền tới.
Lục Châu chợt nhớ tới một chuyện bèn hỏi: “Đoan Mộc Điển, có người đi trước lão phu một bước, được Thiên Khải Chi Trụ ở Thôn Than tán đồng. Nếu vậy có lẽ hắn cũng từng đến Thiên Khải Chi Trụ khác, người này có đến chỗ ngươi chưa?”
Đoan Mộc Điển rơi vào trầm tư. “Để ta nhớ lại xem.”
Lát sau, Đoan Mộc Điển gật đầu nói: “Hàng năm đều có rất nhiều tu hành giả muốn tiến vào Thiên Khải Chi Trụ, nhưng đa số đều rất yếu kém, ngay cả đến gần cũng không được chứ đừng nói tới tán đồng. Nhưng mà…”
“Hai mươi năm trước, có một đội ngũ tu hành giả đã vào trong Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang.”
Mọi người quay đầu nhìn Đoan Mộc Điển.
Lục Châu hỏi: “Là người trong Thái Hư?”
“Không giống. Nếu là người Thái Hư sẽ thông báo trước cho ta một tiếng.”
“Ngươi cho phép bọn hắn đi vào?” Lục Châu hỏi.
Đoan Mộc Điển lúng túng nói: “Ta có thể không trả lời câu hỏi này không?”
“Không được.”
“. . .”
Đoan Mộc Điển đành thở dài nói: “Hành vi của người này rất quỷ dị. Rõ ràng không phải người trong Thái Hư lại có thể cầm lệnh bài Thái Hư. Ta cho rằng thập điện tự phái người tới, chỉ có thể đồng ý cho bọn hắn tiến vào Thiên Khải Chi Trụ. Đáng tiếc là bọn hắn đều không được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.”
“Chỉ có thế?”
“Thế thôi.” Đoan Mộc Điển đáp, “Chức trách của ta là thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ và hạt giống chứ không phải đắc tội thập điện.”
“Không phải ngươi vừa nói bọn hắn không đến từ Thái Hư?” Cách nói này của Đoan Mộc Điển đúng là rất mâu thuẫn.
“Là trực giác của ta mà thôi, không dám chắc chắn. Nếu bọn hắn đến từ cửu liên thì hẳn đã bộc lộ tài năng từ lâu.”
Đoan Mộc Điển nhìn sang đám người, hy vọng Ma Thiên Các biết chút ít manh mối. Nhưng ai nấy đều lắc đầu, biểu lộ không biết có nhân vật bậc này.
Lúc này Lục Ly bỗng nói: “Thiên hạ lớn như vậy, không thiếu điều lạ. Nhân loại rất đông đúc, mỗi vùng đất xuất hiện một vài nhân tài cũng là điều dễ hiểu.”
“Nói cũng đúng.” Đoan Mộc Điển gật đầu.
Lục Châu nói: “Người thần bí khó lường này đã được Thiên Khải Chi Trụ ở Thôn Than tán đồng.”
“. . .”
Đám người lập tức sửng sốt. Đoan Mộc Điển cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Lục Ly nói: “Có lẽ đây là chuyện tốt. Thiên hạ rối loạn, quần hùng nổi lên, thời đại này cần có nhiều cường giả quật khởi. Nói không chừng chúng ta cũng có dịp gặp bọn hắn.”
“Bọn hắn đi đường bọn hắn, chúng ta đi đường chúng ta. Mặc kệ đi.” Đoan Mộc Sinh nói.
Lục Châu dẫn theo đoàn người Ma Thiên Các bay về phía Thiên Khải Chi Trụ, đến cách trăm dặm mới hạ xuống để Triệu Hồng Phất khắc hoạ phù văn thông đạo, những người khác thì điều tra tình hình bốn phía.
Tầm nhìn trên thảo nguyên rất thoáng đãng, một màu xanh bát ngát kéo dài đến tận chân trời, mà ở giữa thảo nguyên chính là Thiên Khải Chi Trụ sừng sững khổng lồ, trông vô cùng nổi bật.
Đoan Mộc Điển nói: “Lão Lục, đưa ngươi tới Tác Ngạc xong, ta sẽ không thể đi cùng ngươi đến Đại Uyên Hiến.”
“Vì sao?” Lục Châu hỏi.
“Đại Uyên Hiến là nơi quan trọng nhất, cũng là nơi thánh hung hội tụ, cực kỳ nguy hiểm.”
“Ngươi sợ hãi?”
“Ta thì sợ gì.” Đoan Mộc Điển đáp, “Ta rời khỏi Đôn Tang quá lâu, nếu bị Thái Hư phát hiện thì người gặp nguy hiểm không chỉ có mình ta.” Lục Ngô còn đang thay hắn thủ hộ ở đó.
“Được rồi.” Lục Châu nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ nói, “Có lẽ cũng sẽ có một ngày lão phu lựa chọn từ bỏ.”
Bầu trời u ám không phù hợp với thảo nguyên mênh mông bát ngát bên dưới. Đàn thú rầm rập băng ngang qua đám người Ma Thiên Các. Có không ít hung thú nhìn thấy bọn hắn nhưng đều không dừng lại.
Ùng ục ùng ục… Anh Chiêu không biết đang nói gì, chạy vòng vòng trước mắt mọi người.
Hải Loa nói: “Có hung thú Thổ Lũ đến gần, nó có thể cảm nhận được.”
“Thổ Lũ?” Khổng Văn cau mày nói, “Sao Thổ Lũ lại xuất hiện ở đây? Hung thú trên thảo nguyên chỉ ăn cỏ thôi mà.”
Lục Ly cười nói: “Ngươi sai rồi, Thổ Lũ có thể ăn đám hung thú ăn cỏ.”
“. . .”
Khổng Văn đưa tay vỗ trán, “Đúng rồi nhỉ.”
Quả nhiên, trên không trung bắt đầu xuất hiện một đàn Thổ Lũ đông nghịt. Trông chúng khá giống Anh Chiêu nhưng trên thân lại thiếu đi một tầng quang mang, trông rất ảm đạm.
Nhưng điều khiến đám người kinh ngạc là trên lưng một con Thổ Lũ lại có một người đang đứng, nhìn về phía đám người.
“Cẩn thận.” Đoan Mộc Điển nhắc nhở.
Bầy Thổ Lũ dừng lại cách đám người Ma Thiên Các trăm mét, người kia nói: “Xưng tên ra.”
“Ngươi là người thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ ở Tác Ngạc?” Lục Châu hỏi.
“Chủ nhân nhà ta lệnh cho ta ngự thú tuần tra, xua đuổi nhân loại đến gần Thiên Khải Chi Trụ.” Dã nhân kia nói chuyện rất bình thường.
Minh Thế Nhân nhìn hắn với vẻ khó hiểu: “Ngươi đã nói tới đây để xua đuổi, còn hỏi tên chúng ta làm gì? Thật là kỳ quái.”
“Có một số người được tiến vào Thiên Khải Chi Trụ, một số người thì không.” Người kia lăng không đáp.
“Còn có quy củ này?” Đám người Ma Thiên Các lập tức trở nên vui vẻ.
Lúc này, người kia đột nhiên nói ra một câu khiến đám người mộng bức: “Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời thì có thể tiến vào.”
Trong ấn tượng của Lục Châu, ngoài hắn ra, người biết rõ hai câu thơ này chỉ có hai người, một trong số đó là Cơ Thiên Đạo.
Lục Châu ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía tu hành giả đứng trên lưng Thổ Lũ: “Làm sao ngươi biết hai câu thơ này?”
Người kia cười nói: “Việc này không quan trọng, ta chỉ phục tùng mệnh lệnh.”
“Câu thơ này ám chỉ đồ nhi của lão phu.” Lục Châu thản nhiên nói.
Người kia quét mắt nhìn đám người, chỉ cười cười không nói, rõ ràng là chưa đủ thuyết phục.
“Vu Chính Hải.” Vu Chính Hải mở miệng tự giới thiệu.
“Ngu Thượng Nhung.” Ngu Thượng Nhung theo sát phía sau.
“Đoan Mộc Sinh.”
…
Từng cái tên xuất hiện, vẻ mặt người kia trở nên kinh ngạc, rốt cuộc cũng gật đầu nói: “Đủ rồi, đủ rồi. Không ngờ lại có người đặt tên như vậy, thật thú vị.”
Minh Thế Nhân hỏi: “Có gì buồn cười sao?”
Chương 1813 Xin lỗi lão Trương
“Các vị đừng hiểu lầm.” Người kia giải thích, “Ta chẳng qua là cảm thấy mới lạ, còn tưởng các vị thuận miệng bịa chuyện. Thơ không quan trọng, chỉ cần đúng người là được. Mời các vị.”
Nói xong hắn xoay người điều khiển bầy Thổ Lũ bay về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Lục Châu nói: “Cùng lên.”
Đoan Mộc Điển đưa tay ngăn lại: “Không sợ có cạm bẫy?”
“Nếu là người Thái Hư trấn thủ Thiên Khải Chi Trụ, với tính cách tự cho mình là cao cao tại thượng siêu việt người khác, liệu bọn hắn có phí công phí sức bày ra cạm bẫy hay không?” Lục Châu nói.
“Cũng đúng.”
Lục Châu dẫn đầu đoàn người bay theo đàn Thổ Lũ.
Tu hành giả kia dẫn đám người bay ba vòng quanh Thiên Khải Chi Trụ mới lên tiếng giải thích:
“Thảo nguyên này trông có vẻ bình thường nhưng lại có huyễn trận rất mạnh, phải đi ba vòng mới có thể an toàn tiến vào trong.”
Sau khi tấn thăng thánh nhân, Lục Châu có cảm giác rất mẫn cảm đối với các loại trận pháp. Nếu không phải người này nói ra câu thơ kia, hắn đã cho rằng đây là cạm bẫy.
Rốt cuộc đoàn người cũng đi tới dưới chân Thiên Khải Chi Trụ. Ngoài lối vào có mười tu hành giả mặc bạch y đứng thành một hàng. Bọn hắn mặc trường bào trắng, áo choàng trắng, mũ rộng vành trắng, mang giày trắng… chỉ có tóc là đen.
Đoàn người Ma Thiên Các theo bản năng quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên Tâm, rồi lại nhìn mấy người kia.
Tu hành giả cưỡi trên lưng Thổ Lũ bay tới giới thiệu tình huống.
“Sao ta cảm thấy Thiên Khải Chi Trụ này càng thích hợp với lục sư tỷ hơn ấy nhỉ?” Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu lẩm bẩm.
Diệp Thiên Tâm cười cười không nói.
Đoan Mộc Điển đi tới bên cạnh Lục Châu, thấp giọng nói: “Là người của Bạch Đế.”
“Bạch Đế?” Lục Châu nhíu mày.
“Nghe đồn sau khi đại địa phân tách, Bạch Đế đến Vô Tận Hải, gần như đoạn tuyệt liên hệ với Thái Hư. Không ngờ bây giờ người của hắn lại xuất hiện ở bí ẩn chi địa, đây không phải là tín hiệu tốt.” Đoan Mộc Điển thấp giọng nói.
Lục Châu lắc đầu: “Ngược lại, lão phu cảm thấy đây là chuyện tốt.”
“Hả?”
“Ít nhất thì điều này chứng minh Thái Hư không phải là chúa tể giả duy nhất, không phải sao?” Lục Châu thản nhiên cười nói.
Có thể xuất hiện cường giả ngoài Thái Hư, mặc kệ là địch hay bạn thì đều có tác dụng cân bằng lực lượng, không để Thái Hư chiếm lĩnh toàn bộ thiên hạ. Đây là hiện tượng tốt.
Đoan Mộc Điển cau mày nói: “Ta phải hồi báo tin tức này cho Thái Hư biết, đi trước một bước.”
“Hửm?”
Lục Châu nghiêm sắc mặt, đề cao giọng, ánh mắt trở nên hung hiểm vô cùng. Biểu tình trên mặt như đang nói, ngươi dám đi?
Đoan Mộc Điển nói: “Thái độ này của ngươi khiến ta rất khó chịu nha. Lão Lục, trước đây ngươi đâu có như vậy!”
“Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ.” Lục Châu bình tĩnh nói, “Hiện tại ngươi là đại thánh nhân của Ma Thiên Các, nên hiểu rõ vị trí của mình.”
“. . .”
Ta biết ngay lên thuyền giặc là không xuống được mà!
Đoan Mộc Sinh đi tới, lườm Đoan Mộc Điển một cái: “Nghe sư phụ.”
“? ? ?” Đoan Mộc Điển đầu tiên là sững sờ, sau đó trầm giọng nói: “Ngươi đang dạy ta làm việc?”
Trên đời này làm gì có hậu sinh vãn bối dạy tổ tông nên làm như thế nào, về tình về lý đều không hợp.
Đoan Mộc Sinh bình thản nói: “Không dám.”
“Tiểu tử, dù sao ngươi cũng là hậu nhân của Đoan Mộc gia, ngươi phải đồng lòng với ta mới phải chứ!” Đoan Mộc Điển thấp giọng nói, “Nếu làm ta hài lòng, ta sẽ truyền cho ngươi mấy bí pháp tu hành mạnh hơn.”
“Sư phụ truyền cho ta phương pháp tu hành mạnh nhất rồi.” Đoan Mộc Sinh đáp.
“. . .”
“Thể chất của Đoan Mộc gia rất kinh người, nếu tu hành công pháp đặc thù có thể khôi phục thương thế trong thời gian ngắn.” Đoan Mộc Điển không từ bỏ, tiếp tục dụ dỗ.
“Sư phụ truyền cho ta Thiên Nhất Quyết cũng có hiệu quả này.” Đoan Mộc Sinh mặt không đổi sắc nói.
Đoan Mộc Điển cau mày: “Ta có thể giúp ngươi thành chân nhân.”
“Ta đã có thực lực chân nhân.”
“. . .” Đoan Mộc Điển á khẩu không thể trả lời.
“Hơn nữa ta còn có hạt giống Thái Hư, lực lượng suy bại. Lục Ngô nói ta tất sẽ thành Chí Tôn.” Đoan Mộc Sinh bình tĩnh nói tiếp.
Đoan Mộc Điển vốn còn định nói gì, nhưng lại phát hiện mình thua đến không thể thua nữa.
Hắn đến bên cạnh Lục Châu, thọc cùi chỏ hỏi: “Lão Lục, ta rất tò mò ngươi làm sao dạy tiểu tử này thành thứ cố chấp như vậy nha?”
“Chú ý cách dùng từ của ngươi.” Lục Châu sửa lời hắn.
“Ngươi hiểu ý ta mà.” Đoan Mộc Điển nói.
“Làm thầy cũng như làm cha. Ngươi nên tự mình suy ngẫm lại bản thân đi.” Lục Châu đi về phía trước, không để ý tới Đoan Mộc Điển nữa.
Câu nói này khiến Đoan Mộc Điển hơi sửng sốt, sau đó thở dài một tiếng.
Mười tên tu hành giả mặc bạch y đã nói chuyện xong với người cưỡi Thổ Lũ, tiến về phía Lục Châu. Bọn hắn tháo nón xuống rồi hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối?”
Lục Châu khá bất ngờ trước sự lễ phép của đối phương. Nếu so về tuổi tác, mấy người này mới là lão quái vật sống lâu.
“Lão phu họ Lục.”
Bạch y tu hành giả dẫn đầu khẽ nhíu mày, nói với người kia: “Xin lỗi, không được.”
“Nhưng bọn hắn đúng là hải thượng sinh minh nguyệt mà!”
Bạch y tu hành giả lại quay sang hỏi Lục Châu: “Tiền bối có biết lai lịch của câu thơ này không?”
“Đương nhiên.”
“Là ai làm?”
“Trương Cửu Linh.” Lục Châu tự tin đáp.
Bạch y tu hành giả lắc đầu, nhíu chặt mày, thấp giọng nói: “Vẫn không đúng.”
Lục Châu: “? ? ?”
Thật sự là Trương Cửu Linh làm mà!
“Gia sư họ Cơ.” Vu Chính Hải bỗng cao giọng nói, “Vì hành tẩu trong bí ẩn chi địa nên người mới dùng tên giả họ Lục.”
“Hả?” Hàng chân mày của bạch y tu hành giả giãn ra, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ.
Vu Chính Hải lại nói tiếp: “Câu thơ này là do gia sư làm.”
Lục Châu: “. . .”
Xin lỗi lão Trương, lão phu đành mặt dạn mày dày nhận vơ thơ của ngươi vậy.
Vốn cho rằng sẽ gặp được người cùng xuyên không đến đây như Cơ Thiên Đạo, bây giờ xem ra là do lão phu nghĩ nhiều.
Đám bạch y tu hành giả khom người hành lễ với Lục Châu: “Ra mắt tiền bối.”
“Ngươi biết lão phu?” Lục Châu kỳ quái hỏi.
“Tiền bối chính là người hữu duyên mà chúng ta đang chờ. Không làm mất thời gian của ngài nữa, xin mời.” Đám bạch y tu hành giả tránh ra thành một lối đi.
Chương 1814 Mục đích của Bạch Đế
Sau lưng bọn hắn chính là lối vào Thiên Khải Chi Trụ.
Đám người Ma Thiên Các ngơ ngác một lúc, không dám tin vào mắt mình. Lục Châu không khỏi cau mày hỏi:
“Vì sao các ngươi biết được câu thơ này?”
“Xin tiền bối đừng truy hỏi, chúng ta chỉ là người phụng mệnh làm việc, những thứ khác hoàn toàn không biết gì cả.”
“Không biết?”
“Chúng ta chỉ biết phục tùng mệnh lệnh chủ nhân.” Bạch y tu hành giả nói.
“Chủ nhân các ngươi là ai?”
Mười vị bạch y tu hành giả đưa mắt nhìn nhau, không ngờ còn có người không biết bọn hắn. Bạch y tu hành giả kia lễ phép đáp: “Bạch Đế.”
“Lão phu không quen biết người tên là Bạch Đế.”
Trong lòng Lục Châu thầm nghĩ, chẳng lẽ trước kia Cơ Thiên Đạo quen biết một vị đại năng nào đó cải trang đến kim liên? Chỉ có thể là khả năng này.
“. . .” Biểu tình trên mặt bạch y tu hành giả có chút mất tự nhiên. “Mời tiền bối vào Thiên Khải Chi Trụ.”
Thấy thái độ bọn hắn máy móc như người máy, Lục Châu đành lắc đầu thở dài rồi đi vào trong.
Ngu Thượng Nhung và Tiểu Diên Nhi theo sau, những người khác thì đứng bên ngoài chờ đợi. Đám người bạch y đưa ba người Lục Châu vào trong rồi đứng thành một hàng, chắn ngay lối vào.
Cảm giác như đang đóng cửa chuẩn bị thả chó.
Đoan Mộc Điển tò mò hỏi: “Bạch Đế bệ hạ vốn ở Vô Tận Hải xa xôi, sao bây giờ lại xuất hiện ở bí ẩn chi địa?”
Đám bạch y tu hành giả giữ im lặng, không trả lời hắn.
Đoan Mộc Điển lại hỏi: “Thái Hư rất coi trọng Thiên Khải Chi Trụ, các ngươi không sợ đắc tội Thái Hư?”
Đám người vẫn trầm mặc như nước.
“Thật là tự cao!” Đoan Mộc Điển giận dữ, đường đường là đại thánh nhân mà lại bị người khác lơ như thế, trên thân hắn lộ ra một vầng sáng nhàn nhạt, thánh nhân chi quang càng lúc càng thịnh.
Bạch y tu hành giả khẽ kinh ngạc nói: “Đại thánh nhân?”
Sau đó hắn khom người nói với Đoan Mộc Điển: “Ý chỉ của Bạch Đế chỉ có một câu thơ này và dặn chúng ta nên làm gì. Những thứ khác chúng ta hoàn toàn không biết.”
“Bạch Đế vô duyên vô cớ bảo các ngươi đến giúp lão Lục sao?” Đoan Mộc Điển không thể hiểu nổi. Trên đời này làm gì có cơm trưa miễn phí? Giữa hai người này chắc chắn có bí mật gì.
“Việc này e rằng chỉ có Bạch Đế biết rõ.” Người kia đáp.
“. . .”
Đoan Mộc Điển bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là đàn gảy tai trâu.
Ông!
Lúc này trong Thiên Khải Chi Trụ truyền ra âm thanh đột phá bình chướng. Đám người lập tức vui vẻ trò chuyện:
“Nhất định là cửu sư muội.”
“Ta cược đó là nhị sư huynh.”
“Cửu sư muội!”
“Nhị sư huynh!”
“Cửu sư muội.”
“Nha… được rồi, là cửu sư muội.”
Mười bạch y tu hành giả cũng đưa mắt nhìn nhau, lộ vẻ kinh ngạc. Bọn hắn tránh ra khỏi lối vào, lát sau Lục Châu, Ngu Thượng Nhung và Tiểu Diên Nhi lần lượt đi ra.
Chỉ cần nhìn nét mặt cũng biết ai được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng. Trong ba người, Ngu Thượng Nhung lộ vẻ bình tĩnh không nhìn ra hỉ nộ, mà Tiểu Diên Nhi thì chu môi, vẻ mặt ấm ức vô cùng.
Chư Hồng Cộng cười một tiếng, bước lên nói: “Chúc mừng cửu sư muội.”
“?”
Tâm tình Tiểu Diên Nhi vốn đang không tốt, thấy bộ dạng cười đùa tí tửng của Chư Hồng Cộng liền hung hăng dậm chân. Nàng vừa định nổi giận thì Chư Hồng Cộng đã nói tiếp:
“Cửu sư muội, điều này có nghĩa là muội nhất định sẽ được Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến tán đồng. Đại Uyên Hiến là nơi trọng yếu nhất, hùng vĩ nhất trong bí ẩn chi địa, rất phù hợp với thiên phú và khí chất của muội nha.”
Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu suy nghĩ. Hình như đúng là như vậy…
Nàng lập tức vui vẻ nói: “Đúng nha, Đại Uyên Hiến chính là của ta rồi!”
Mười vị bạch y tu hành giả: “. . .”
Đoan Mộc Điển: “. . .”
“Chúc mừng các vị.” Bạch y tu hành giả chắp tay nói.
Lục Châu cũng chắp tay: “Nói đi, các ngươi muốn gì ở lão phu?”
Bạch y tu hành giả sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: “Không có yêu cầu gì cả.”
Trong lòng Lục Châu càng thêm nghi hoặc. Cho dù Cơ Thiên Đạo quen biết Bạch Đế thì cũng chẳng ai lại làm chuyện tốt không công như vậy.
Bạch y tu hành giả tiếp tục nói: “Bạch Đế còn nói ngài ấy đã bắt chuyện với đám người ở Đại Uyên Hiến, nếu tiền bối đến Đại Uyên Hiến thì hãy cầm theo ngọc bài này.”
Hắn lấy trong ngực áo ra một khối ngọc bài, dâng lên trước mặt Lục Châu.
Khi nhìn thấy ngọc bài này, trong lòng Lục Châu đột nhiên nghĩ tới một khả năng… chẳng lẽ là Tư Vô Nhai?
Lục Châu không cầm lấy ngọc bài kia mà vội vàng nhắm mắt lại, mặc niệm thần thông Thiên thư để quan sát Tư Vô Nhai.
[Mục tiêu vô hiệu.]
Tiếng thông báo này đã phá huỷ chút hy vọng cuối cùng của Lục Châu. Vốn đang hy vọng Tư Vô Nhai có thể nghịch tập cầu sinh dưới đáy biển…
Sự thật đã chứng minh, là hắn nghĩ nhiều.
Lục Châu mở mắt ra, khẽ than một tiếng rồi cầm lấy ngọc bài nói: “Bạch Đế đang ở đâu?”
“Bạch Đế bệ hạ ở Vô Tận Hải.” Bạch y tu hành giả đáp.
Lục Châu vốn định hỏi tiếp nhưng thấy đám người này cái gì cũng không biết, đành nói:
“Nhắn lại cho Bạch Đế, nếu có việc gì thì tự mình đến tìm lão phu. Lão phu làm việc không thích quanh co lòng vòng, cũng không muốn nhận không của ai thứ gì. Ngọc bài này…”
“Ngàn vạn lần đừng có huỷ nha!” Đoan Mộc Điển hoảng hốt nói.
“Lão phu sẽ thu nhận.” Lục Châu thản nhiên cất vào ngực áo.
“. . .” Đoan Mộc Điển nhất thời nghẹn lời.
Bạch y tu hành giả khom người, bình tĩnh đáp: “Chúng ta đã đợi ở đây hai mươi năm, thời gian trôi qua trong nháy mắt. Các vị, sứ mệnh của chúng ta đã hoàn thành rồi, xin bảo trọng.”
Không đợi đám người Lục Châu đáp lời, mười người đã tập hợp rồi bay vào không trung. Một vầng sáng bao bọc lấy bọn hắn, sau đó tập thể biến mất.
“Bạch Đế đúng là rộng rãi, người dưới trướng đi đường đều dùng ngọc phù.” Đoan Mộc Điển khẽ than.
Lục Châu nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ, lặng im không đáp.
Vu Chính Hải đi tới bên cạnh Ngu Thượng Nhung, cười nói: “Chúc mừng nhị sư đệ.”
“Đa tạ đại sư huynh.”
Lúc này Đoan Mộc Điển bỗng dưng đưa ra nghi vấn: “Sự tình kỳ quái tất có ẩn tình, chưa chắc là chuyện tốt. Lão Lục, ta hoài nghi Bạch Đế cấu kết với thượng cổ thánh hung ở Đại Uyên Hiến, muốn một mẻ hốt gọn Ma Thiên Các.”
Chương 1815 Đến Đại Uyên Hiến
Sớm hơn 12g đêm cũng tính là sớm nha nàng NiLinhTiênĐế ^^"
Bom chương bom chương! Hôm nay bom 16 chương luôn nà, chúc mọi người cày truyện vui vẻ.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cũng rất nghi hoặc.
“Ta thật sự không hiểu nổi vì sao Bạch Đế phải giúp chúng ta?”
“Này thì có là gì, thế gian này có rất nhiều người muốn nịnh bợ sư phụ ta, có lẽ Bạch Đế nghe danh sư phụ đã lâu nên mới làm như thế thì sao?” Tiểu Diên Nhi nói.
Đoan Mộc Điển nghẹn lời nhìn nàng: “Tiểu nha đầu vô tri, ngươi có biết Bạch Đế là hạng người gì không?”
Thấy Đoan Mộc Điển tức giận, Tiểu Diên Nhi bĩu môi nói: “Ta biết hắn rất lợi hại, nhưng mà sư phụ ta cũng rất rất lợi hại đó nha.”
“. . .”
Fan cuồng đúng là không thể nói lý.
Đoan Mộc Điển nói: “Bạch Đế là một trong ngũ phương thượng đế, tên thật là Bạch Chiêu Cự, là Chí Tôn nổi danh thiên hạ, từng một mình đi tới đại vòng xoáy để nghiên cứu về bản nguyên của hải thú.”
Lúc nói câu này, hắn cũng đang nhìn về phía Lục Châu. Lão Lục có tu vi gì sao ta lại không rõ chứ? Danh hào của Lục Thiên Thông đương nhiên không tầm thường, nhưng chỉ giới hạn trong hắc liên. So sánh với cửu liên hay bí ẩn chi địa thì quá chênh lệch, càng đừng nói tới Vô Tận Hải.
Tiểu Diên Nhi gật đầu: “Nha… lợi hại vậy sao?”
“Đương nhiên.”
Nói xong những lời này, tu hành giả đứng trên lưng Thổ Lũ bỗng cười nói: “Ta còn tưởng các ngươi không biết Bạch Đế là ai chứ? Nếu đã biết thì hẳn phải minh bạch địa vị của hắn. Các ngươi có thể đi được rồi.”
Lục Châu quay đầu nhìn người kia: “Ngươi là trấn thủ giả ở Tác Ngạc?”
“Ta chỉ là một ngự thú sư sống trong bí ẩn chi địa.”
Minh Thế Nhân đi tới bên cạnh hắn, nháy nháy mắt nói: “Có hứng thú gia nhập Ma Thiên Các không?”
Ngự thú sư lắc đầu cự tuyệt: “Cảm ơn hảo ý của các vị, ta và Thiên Khải Chi Trụ ở Tác Ngạc cùng tồn tại với nhau, cả đời ta chỉ thủ hộ ở chỗ này.”
“Ngươi làm việc cho ai?” Lục Châu hỏi.
Ngự thú sư mỉm cười đáp: “Những việc này đều không quan trọng.”
Thấy thái độ của hắn rất kiên quyết, Minh Thế Nhân không khuyên nhủ nữa mà chỉ lắc đầu thở dài: “Ngươi bỏ qua một cơ hội trời cho.”
Ngự thú sư nói: “Mời các vị rời đi.”
Lục Châu đứng trên lưng Bạch Trạch, dẫn đầu đoàn người trở về phù văn thông đạo. Có lẽ do tâm cảnh đã khác, từ sau khi tấn thăng thánh nhân, Lục Châu nhìn thế sự rất nhạt.
Đoan Mộc Điển thở dài nói: “Không cần biết ngự thú sư này làm việc cho ai, có thể trấn thủ ở Tác Ngạc thì tất nhiên là cường giả. Chỉ sợ người này có liên quan rất lớn đến Bạch Đế. Lão Lục, ta thật ghen tị với vận khí của ngươi.”
“Vận khí?” Lục Châu khẽ nhíu mày.
Đoan Mộc Điển bèn sửa lời: “Thực lực, thực lực…”
Chờ sau khi Triệu Hồng Phất khắc hoạ xong phù văn thông đạo, đoàn người lại theo chân Đoan Mộc Điển bay tới phù văn thông đạo dẫn đến Đại Uyên Hiến.
. . .
Thiên Khải Chi Trụ ở Thôn Than.
Trong không trung u ám, một đạo hư ảnh như thuỷ lãng xuất hiện phía trước Thiên Khải Chi Trụ.
Hai vầng trăng xuất hiện rọi sáng cả đại địa. Mạnh Chương mở miệng nói: “Là ngươi?”
“Bản đế đi ngang qua đây nên ghé thăm ngươi một chút.” Hư ảnh nói.
“Hay cho một câu đi ngang qua.” Mạnh Chương hừ một tiếng, “Ngươi cảm thấy bản quân là đồ ngu?”
Hư ảnh như thuỷ lãng cười nói: “Ngươi vì bản đế mà thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ, bản đế sao có thể coi thường ngươi.”
Hắn vừa nói xong, một đạo lôi điện trên không trung bổ ầm xuống, đường kính lôi điện to đến mấy chục trượng.
Hư ảnh phất tay áo, một lồng ánh sáng hiện ra ngăn trở đạo lôi điện khiến nó tiêu tán giữa không trung.
“Sao giận dữ thế?” Hư ảnh không có vẻ gì là tức giận.
Mạnh Chương trầm giọng nói: “Bản quân vì thiên hạ mới thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ, không phải vì ngươi!”
“Như nhau thôi.”
“Không giống!”
“. . .”
Hư ảnh không rõ vì sao Mạnh Chương lại lấn cấn mãi vấn đề này, bèn đổi đề tài: “Bản đế có điều muốn hỏi.”
Trong cổ họng Mạnh Chương phát ra tiếng cười trầm thấp: “Đường đường là điện chủ Thánh Điện mà cũng có lúc phải cầu ta?”
Hư ảnh như thuỷ lãng không có ý định cãi cọ với nó, bèn hỏi: “Gần đây có tu hành giả đặc thù nào đến gần Thiên Khải Chi Trụ không?”
“Có bản quân thủ hộ Thôn Than, trong thiên hạ này ai có thể đến gần?” Mạnh Chương hầm hừ nói.
“Thật sự không có?”
“Nếu ngươi không tin thì còn hỏi làm gì?” Mạnh Chương liếc mắt nhìn hắn.
Hư ảnh như thuỷ lãng không nói gì nữa, bóng ảnh hư hoá rồi biến mất. Không cáo biệt, cũng không chào hỏi mà trực tiếp rời đi.
Mạnh Chương không thèm tính toán với hắn, vui vẻ nhắm mắt lại.
. . .
Cùng lúc đó.
Trong rừng cây vạn dặm cao chọc trời, thỉnh thoảng lại có mấy con quái vật khổng lồ phóng qua, trên không trung có cự thú phi hành thành đoàn ào ào bay ngang.
Đoan Mộc Điển chỉ tay về phía trước nói: “Đó chính là Đại Uyên Hiến, cũng là ‘Nhân Định’. Nhân loại và hung thú vẫn ngoan cường sinh tồn trên mảnh đất này, đấu với trời với đất.”
Đám người Ma Thiên Các tán thưởng không thôi.
“Ai trấn thủ Đại Uyên Hiến?” Lục Châu hỏi.
Đoan Mộc Điển lắc đầu: “Không ai biết cả. Rừng cây vạn dặm này chỉ là một phần nhỏ của Đại Uyên Hiến, phía trước không cách nào xây dựng phù văn thông đạo nên cần phải tự phi hành. Đại Uyên Hiến rộng lớn vô cùng, có rất nhiều hung thú cường đại tồn tại, muốn tới gần vùng trung tâm còn khó hơn lên trời.”
Lục Châu càng lúc càng khâm phục thủ đoạn của Cơ Thiên Đạo, chẳng biết hắn làm cách nào để cướp được mười hạt giống Thái Hư.
Đoan Mộc Điển tiếp tục giới thiệu: “Ngay cả Mạnh Chương và Bạch Đế đều đã xuất hiện. Trấn thủ giả trong Đại Uyên Hiến có thể là thượng cổ thánh hung… Có lẽ các ngươi đến tư cách để nhìn thấy thánh hung cũng không có.”
Ùng ục ùng ục… Anh Chiêu khẽ gật đầu.
Đoan Mộc Điển quay đầu nhìn nó khen ngợi: “Đúng là một con hung thú thông minh, không tệ, không tệ.”
Lục Châu hỏi: “Người từng đến Đại Uyên Hiến chưa?”
“Khi đến tiếp nhận công việc trấn thủ Thiên Khải Chi Trụ thì từng tới một lần, nhưng không tiến vào vùng trung tâm. Được rồi, ta chỉ có thể đưa các ngươi đến đây thôi. Trước khi rời đi ta còn muốn khuyên ngươi một câu, lúc nên từ bỏ thì đừng có cố kiên trì.”
Đoan Mộc Điển lấy ra ba khối ngọc phù đưa cho Lục Châu: “Ba khối ngọc phù này có thể đưa các ngươi đến Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang.”
Mạnh Chương không trả lời. Nó là một trong thiên chi tứ linh, không phải ai hỏi gì nó cũng đáp nấy. Cao ngạo là tính cách ăn sâu vào trong xương tuỷ nó.
Nhưng cân nhắc tới người trước mặt có vẻ đặc thù, Mạnh Chương nói: “Hắn được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, tiền đồ về sau bất khả hạn lượng.”
Mạnh Chương không nhắc tới tên người này, càng không để lộ thân phận của hắn.
Lục Châu gật đầu nói: “Có thể được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì đều là nhân tài ngàn dặm mới tìm được một. Không ngờ có người đi trước lão phu một bước.”
Mạnh Chương nói tiếp: “Bản quân đối xử với tu hành giả nhân loại đều như nhau.”
“Vậy lão phu muốn tiến vào Thiên Khải Chi Trụ một lần, có được không?” Lục Châu hỏi.
Hư ảnh Mạnh Chương bay lên cao, vọt vào tầng mê vụ rồi hoá thành trường long, mở ra đôi mắt như hai vầng trăng sáng.
“Bản quân cho ngươi cơ hội này.”
Nói xong, Mạnh Chương nhắm mắt lại, thế giới rơi vào trong hắc ám.
Lục Châu khẽ gật đầu hài lòng, xoay người truyền âm với đoàn người Ma Thiên Các. Lúc này đám người mới thở phào một hơi.
Ngu Thượng Nhung và Tiểu Diên Nhi cấp tốc bay tới bên cạnh Lục Châu.
Trong mê vụ lại truyền ra một thanh âm như lôi đình: “Nếu Thiên Khải Chi Trụ bị hao tổn, bản quân sẽ giết các ngươi.”
“Đi thôi.” Lục Châu dẫn theo đồ đệ bay lên đỉnh Từ Vân lĩnh, không bao lâu sau đã đến lối vào Thiên Khải Chi Trụ.
“Sư phụ, quang mang trên thân người…” Tiểu Diên Nhi chỉ chỉ vào trường bào của Lục Châu, sùng bái nói.
“Quang mang?”
Lục Châu cúi đầu nhìn xuống, sau đó ý niệm khẽ động, thánh nhân chi quang biến mất.
“Chúc mừng sư phụ tấn thăng thánh nhân.” Tiểu Diên Nhi cười nói.
“Bây giờ không phải lúc vỗ mông ngựa. Theo sát phía sau vi sư.” Lục Châu lườm nàng.
“Nha.”
Ba người tiến vào bên trong Thiên Khải Chi Trụ. Ngu Thượng Nhung và Tiểu Diên Nhi lập tức tiến vào bình chướng, đáng tiếc cả hai đều bị đẩy lùi.
Liên tục thử nghiệm hơn mười lần, hai người vẫn bị bình chướng vô tình bắn bay.
Tiểu Diên Nhi dậm chân nói: “Vẫn không phải là ta!”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu thở dài: “Cũng không phải ta.”
Lục Châu hỏi: “Không thử lại sao?”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu đáp: “Không cần thử nữa… mỗi khi đồ nhi đến gần bình chướng đều cảm giác được nó toát ra cảm xúc kháng cự. Loại cảm giác này nồng đậm hơn các Thiên Khải Chi Trụ trước nhiều.”
Tiểu Diên Nhi cũng gật đầu phụ hoạ: “Nhị sư huynh, muội cũng cảm thấy hệt như vậy.”
“Xem ra Thôn Than thuộc về thất sư đệ.” Ngu Thượng Nhung gật đầu.
Lúc này, phía chân trời truyền đến giọng nói trầm thấp: “Trên đời này có rất nhiều người muốn được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, nhưng tuyệt đại đa số đều chỉ là lãng phí thời gian. Các ngươi cũng thế.”
“. . .”
Lời này nghe cứ như đang châm chọc bọn hắn. Nhưng với thân phận của tứ linh, sao lại hẹp hòi như thế?
Lục Châu ngẩng đầu nói: “Thiên Khải Chi Trụ ở Thôn Than cho đến nay đã tán đồng bao nhiêu người?”
“Không nhiều.” Mạnh Chương nói, “Bọn hắn đều trở thành cường giả trong nhân loại. Chỉ tiếc các ngươi không phải.”
“Hơn bốn trăm năm trước, hạt giống Thái Hư trưởng thành, Thôn Than cũng để lạc một viên thì phải.”
Mạnh Chương bình tĩnh đáp trả: “Bản quân không thủ hộ hạt giống, nhân loại vì hạt giống mà chém giết lẫn nhau, không liên quan đến bản quân.”
Suy cho cùng nhân loại và hung thú đều ở thế đối lập. Mạnh Chương là hung thú, đương nhiên sẽ không đứng về phe nhân loại.
Lục Châu không lưu lại nữa, quay đầu nói: “Đi thôi.”
Ba người bay ra ngoài, rời khỏi Thôn Than.
Trong mê vụ, một hư ảnh khổng lồ như trường long quấn quanh Thiên Khải Chi Trụ, vầng sáng từ trên cao chiếu xuống tứ phía, ánh sáng rọi tới đâu, hoa cỏ thụ mộc sinh trưởng tới đó.
Nhìn cây cối điên cuồng sinh trưởng, Lục Châu quay đầu nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ nói: “Mạnh Chương, chúng ta rồi sẽ gặp lại.”
Trong mê vụ chỉ có tiếng sấm ầm ầm, không có tiếng đáp lời.
Nhìn quanh bốn phía vẫn còn rất nhiều khu vực bị băng phong và chân hoả phá huỷ, Lục Châu bỗng vươn tay ra ——
Thần thông trị liệu.
Đẳng cấp của lam pháp thân được đề cao, Lục Châu thi triển ra thần thông có màu kim sắc, nhưng sâu bên trong lại ẩn chứa một tia u lam điện hồ rất khó phát hiện. Kim và lam tựa như đang dung hợp với nhau.
Một đoá liên hoa cực lớn xuất hiện trải dài ra vạn trượng. Quanh Thiên Khải Chi Trụ, vạn vật trở nên xanh um tươi tốt, cây cối um tùm.
Lục Châu thoả mãn nhìn kiệt tác của mình rồi mới gật đầu nói: “Đi.”
Ba người trở về tụ tập với đoàn người Ma Thiên Các, sau đó Lục Châu dẫn đầu đám người bay về phương xa.
Qua rất lâu sau…
Hai vầng trăng kia mới rời khỏi mê vụ bay vòng quanh bốn phía, quan sát hoa cỏ thụ mộc bên dưới, cuối cùng trở lại bên Thiên Khải Chi Trụ, ẩn vào trong mây mù.
Một giọng nói trầm thấp vang lên: “Chờ mong ngươi trưởng thành.”
. . .
Trong rừng rậm, cạnh bên một toà phù văn thông đạo.
Đoan Mộc Điển tóm lấy Lục Châu hỏi: “Lão Lục, hoá ra là ngươi muốn lợi dụng Mạnh Chương để tấn thăng thành thánh?”
“Trùng hợp thôi. Lão phu cũng không biết thủ hộ giả Thôn Than là Mạnh Chương.”
Đoan Mộc Điển gật đầu đồng tình: “Nói cũng đúng, trước đó ngay cả ta còn không biết Mạnh Chương trấn thủ nơi này.”
Lúc này Vu Chính Hải bỗng hỏi: “Cửu sư muội và nhị sư đệ, ai trong hai ngươi được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng?”
Ngu Thượng Nhung và Tiểu Diên Nhi đồng thời lắc đầu. Tiểu Diên Nhi nói: “Thôn Than hẳn là thuộc về thất sư huynh.”
“Không sao, mặc kệ người đó là ai, thập đại Thiên Khải Chi Trụ vẫn còn thừa lại hai cái.” Lục Châu nói với Đoan Mộc Điển,
“Tiếp tục đi.”
Đoan Mộc Điển thở dài: “Còn lại Tác Ngạc và Đại Uyên Hiến, ta đề nghị các ngươi từ bỏ đi. Không phải lần nào cũng may mắn như hôm nay đâu.”
Lục Châu nói: “Mạnh Chương là thiên chi tứ linh, không phải chó săn của Thái Hư.”
“Nhưng nó vẫn ra tay với ngươi.” Đoan Mộc Điển không muốn lại gặp phải chuyện như thế. Tin là những người khác trong Ma Thiên Các cũng không muốn nhìn thấy cảnh này.
Lục Châu lắc đầu nói: “Lão phu tự có phân tấc.”
Thấy hắn cố chấp như vậy, Đoan Mộc Điển chỉ có thể thở dài, “Thật không biết ngươi lấy tự tin ở đâu ra.”
Lục Châu không nói gì nữa, bước vào trong phù văn thông đạo.
Chương 1812 Hải thượng sinh minh nguyệt
Quang mang loé lên, đám người Ma Thiên Các biến mất, không bao lâu sau đã xuất hiện trên một mảnh thảo nguyên xanh mướt.
Trên thảo nguyên có vô số hung thú đang lao đi, tiếng bước chân rầm rập truyền tới.
Lục Châu chợt nhớ tới một chuyện bèn hỏi: “Đoan Mộc Điển, có người đi trước lão phu một bước, được Thiên Khải Chi Trụ ở Thôn Than tán đồng. Nếu vậy có lẽ hắn cũng từng đến Thiên Khải Chi Trụ khác, người này có đến chỗ ngươi chưa?”
Đoan Mộc Điển rơi vào trầm tư. “Để ta nhớ lại xem.”
Lát sau, Đoan Mộc Điển gật đầu nói: “Hàng năm đều có rất nhiều tu hành giả muốn tiến vào Thiên Khải Chi Trụ, nhưng đa số đều rất yếu kém, ngay cả đến gần cũng không được chứ đừng nói tới tán đồng. Nhưng mà…”
“Hai mươi năm trước, có một đội ngũ tu hành giả đã vào trong Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang.”
Mọi người quay đầu nhìn Đoan Mộc Điển.
Lục Châu hỏi: “Là người trong Thái Hư?”
“Không giống. Nếu là người Thái Hư sẽ thông báo trước cho ta một tiếng.”
“Ngươi cho phép bọn hắn đi vào?” Lục Châu hỏi.
Đoan Mộc Điển lúng túng nói: “Ta có thể không trả lời câu hỏi này không?”
“Không được.”
“. . .”
Đoan Mộc Điển đành thở dài nói: “Hành vi của người này rất quỷ dị. Rõ ràng không phải người trong Thái Hư lại có thể cầm lệnh bài Thái Hư. Ta cho rằng thập điện tự phái người tới, chỉ có thể đồng ý cho bọn hắn tiến vào Thiên Khải Chi Trụ. Đáng tiếc là bọn hắn đều không được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.”
“Chỉ có thế?”
“Thế thôi.” Đoan Mộc Điển đáp, “Chức trách của ta là thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ và hạt giống chứ không phải đắc tội thập điện.”
“Không phải ngươi vừa nói bọn hắn không đến từ Thái Hư?” Cách nói này của Đoan Mộc Điển đúng là rất mâu thuẫn.
“Là trực giác của ta mà thôi, không dám chắc chắn. Nếu bọn hắn đến từ cửu liên thì hẳn đã bộc lộ tài năng từ lâu.”
Đoan Mộc Điển nhìn sang đám người, hy vọng Ma Thiên Các biết chút ít manh mối. Nhưng ai nấy đều lắc đầu, biểu lộ không biết có nhân vật bậc này.
Lúc này Lục Ly bỗng nói: “Thiên hạ lớn như vậy, không thiếu điều lạ. Nhân loại rất đông đúc, mỗi vùng đất xuất hiện một vài nhân tài cũng là điều dễ hiểu.”
“Nói cũng đúng.” Đoan Mộc Điển gật đầu.
Lục Châu nói: “Người thần bí khó lường này đã được Thiên Khải Chi Trụ ở Thôn Than tán đồng.”
“. . .”
Đám người lập tức sửng sốt. Đoan Mộc Điển cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Lục Ly nói: “Có lẽ đây là chuyện tốt. Thiên hạ rối loạn, quần hùng nổi lên, thời đại này cần có nhiều cường giả quật khởi. Nói không chừng chúng ta cũng có dịp gặp bọn hắn.”
“Bọn hắn đi đường bọn hắn, chúng ta đi đường chúng ta. Mặc kệ đi.” Đoan Mộc Sinh nói.
Lục Châu dẫn theo đoàn người Ma Thiên Các bay về phía Thiên Khải Chi Trụ, đến cách trăm dặm mới hạ xuống để Triệu Hồng Phất khắc hoạ phù văn thông đạo, những người khác thì điều tra tình hình bốn phía.
Tầm nhìn trên thảo nguyên rất thoáng đãng, một màu xanh bát ngát kéo dài đến tận chân trời, mà ở giữa thảo nguyên chính là Thiên Khải Chi Trụ sừng sững khổng lồ, trông vô cùng nổi bật.
Đoan Mộc Điển nói: “Lão Lục, đưa ngươi tới Tác Ngạc xong, ta sẽ không thể đi cùng ngươi đến Đại Uyên Hiến.”
“Vì sao?” Lục Châu hỏi.
“Đại Uyên Hiến là nơi quan trọng nhất, cũng là nơi thánh hung hội tụ, cực kỳ nguy hiểm.”
“Ngươi sợ hãi?”
“Ta thì sợ gì.” Đoan Mộc Điển đáp, “Ta rời khỏi Đôn Tang quá lâu, nếu bị Thái Hư phát hiện thì người gặp nguy hiểm không chỉ có mình ta.” Lục Ngô còn đang thay hắn thủ hộ ở đó.
“Được rồi.” Lục Châu nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ nói, “Có lẽ cũng sẽ có một ngày lão phu lựa chọn từ bỏ.”
Bầu trời u ám không phù hợp với thảo nguyên mênh mông bát ngát bên dưới. Đàn thú rầm rập băng ngang qua đám người Ma Thiên Các. Có không ít hung thú nhìn thấy bọn hắn nhưng đều không dừng lại.
Ùng ục ùng ục… Anh Chiêu không biết đang nói gì, chạy vòng vòng trước mắt mọi người.
Hải Loa nói: “Có hung thú Thổ Lũ đến gần, nó có thể cảm nhận được.”
“Thổ Lũ?” Khổng Văn cau mày nói, “Sao Thổ Lũ lại xuất hiện ở đây? Hung thú trên thảo nguyên chỉ ăn cỏ thôi mà.”
Lục Ly cười nói: “Ngươi sai rồi, Thổ Lũ có thể ăn đám hung thú ăn cỏ.”
“. . .”
Khổng Văn đưa tay vỗ trán, “Đúng rồi nhỉ.”
Quả nhiên, trên không trung bắt đầu xuất hiện một đàn Thổ Lũ đông nghịt. Trông chúng khá giống Anh Chiêu nhưng trên thân lại thiếu đi một tầng quang mang, trông rất ảm đạm.
Nhưng điều khiến đám người kinh ngạc là trên lưng một con Thổ Lũ lại có một người đang đứng, nhìn về phía đám người.
“Cẩn thận.” Đoan Mộc Điển nhắc nhở.
Bầy Thổ Lũ dừng lại cách đám người Ma Thiên Các trăm mét, người kia nói: “Xưng tên ra.”
“Ngươi là người thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ ở Tác Ngạc?” Lục Châu hỏi.
“Chủ nhân nhà ta lệnh cho ta ngự thú tuần tra, xua đuổi nhân loại đến gần Thiên Khải Chi Trụ.” Dã nhân kia nói chuyện rất bình thường.
Minh Thế Nhân nhìn hắn với vẻ khó hiểu: “Ngươi đã nói tới đây để xua đuổi, còn hỏi tên chúng ta làm gì? Thật là kỳ quái.”
“Có một số người được tiến vào Thiên Khải Chi Trụ, một số người thì không.” Người kia lăng không đáp.
“Còn có quy củ này?” Đám người Ma Thiên Các lập tức trở nên vui vẻ.
Lúc này, người kia đột nhiên nói ra một câu khiến đám người mộng bức: “Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời thì có thể tiến vào.”
Trong ấn tượng của Lục Châu, ngoài hắn ra, người biết rõ hai câu thơ này chỉ có hai người, một trong số đó là Cơ Thiên Đạo.
Lục Châu ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía tu hành giả đứng trên lưng Thổ Lũ: “Làm sao ngươi biết hai câu thơ này?”
Người kia cười nói: “Việc này không quan trọng, ta chỉ phục tùng mệnh lệnh.”
“Câu thơ này ám chỉ đồ nhi của lão phu.” Lục Châu thản nhiên nói.
Người kia quét mắt nhìn đám người, chỉ cười cười không nói, rõ ràng là chưa đủ thuyết phục.
“Vu Chính Hải.” Vu Chính Hải mở miệng tự giới thiệu.
“Ngu Thượng Nhung.” Ngu Thượng Nhung theo sát phía sau.
“Đoan Mộc Sinh.”
…
Từng cái tên xuất hiện, vẻ mặt người kia trở nên kinh ngạc, rốt cuộc cũng gật đầu nói: “Đủ rồi, đủ rồi. Không ngờ lại có người đặt tên như vậy, thật thú vị.”
Minh Thế Nhân hỏi: “Có gì buồn cười sao?”
Chương 1813 Xin lỗi lão Trương
“Các vị đừng hiểu lầm.” Người kia giải thích, “Ta chẳng qua là cảm thấy mới lạ, còn tưởng các vị thuận miệng bịa chuyện. Thơ không quan trọng, chỉ cần đúng người là được. Mời các vị.”
Nói xong hắn xoay người điều khiển bầy Thổ Lũ bay về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Lục Châu nói: “Cùng lên.”
Đoan Mộc Điển đưa tay ngăn lại: “Không sợ có cạm bẫy?”
“Nếu là người Thái Hư trấn thủ Thiên Khải Chi Trụ, với tính cách tự cho mình là cao cao tại thượng siêu việt người khác, liệu bọn hắn có phí công phí sức bày ra cạm bẫy hay không?” Lục Châu nói.
“Cũng đúng.”
Lục Châu dẫn đầu đoàn người bay theo đàn Thổ Lũ.
Tu hành giả kia dẫn đám người bay ba vòng quanh Thiên Khải Chi Trụ mới lên tiếng giải thích:
“Thảo nguyên này trông có vẻ bình thường nhưng lại có huyễn trận rất mạnh, phải đi ba vòng mới có thể an toàn tiến vào trong.”
Sau khi tấn thăng thánh nhân, Lục Châu có cảm giác rất mẫn cảm đối với các loại trận pháp. Nếu không phải người này nói ra câu thơ kia, hắn đã cho rằng đây là cạm bẫy.
Rốt cuộc đoàn người cũng đi tới dưới chân Thiên Khải Chi Trụ. Ngoài lối vào có mười tu hành giả mặc bạch y đứng thành một hàng. Bọn hắn mặc trường bào trắng, áo choàng trắng, mũ rộng vành trắng, mang giày trắng… chỉ có tóc là đen.
Đoàn người Ma Thiên Các theo bản năng quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên Tâm, rồi lại nhìn mấy người kia.
Tu hành giả cưỡi trên lưng Thổ Lũ bay tới giới thiệu tình huống.
“Sao ta cảm thấy Thiên Khải Chi Trụ này càng thích hợp với lục sư tỷ hơn ấy nhỉ?” Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu lẩm bẩm.
Diệp Thiên Tâm cười cười không nói.
Đoan Mộc Điển đi tới bên cạnh Lục Châu, thấp giọng nói: “Là người của Bạch Đế.”
“Bạch Đế?” Lục Châu nhíu mày.
“Nghe đồn sau khi đại địa phân tách, Bạch Đế đến Vô Tận Hải, gần như đoạn tuyệt liên hệ với Thái Hư. Không ngờ bây giờ người của hắn lại xuất hiện ở bí ẩn chi địa, đây không phải là tín hiệu tốt.” Đoan Mộc Điển thấp giọng nói.
Lục Châu lắc đầu: “Ngược lại, lão phu cảm thấy đây là chuyện tốt.”
“Hả?”
“Ít nhất thì điều này chứng minh Thái Hư không phải là chúa tể giả duy nhất, không phải sao?” Lục Châu thản nhiên cười nói.
Có thể xuất hiện cường giả ngoài Thái Hư, mặc kệ là địch hay bạn thì đều có tác dụng cân bằng lực lượng, không để Thái Hư chiếm lĩnh toàn bộ thiên hạ. Đây là hiện tượng tốt.
Đoan Mộc Điển cau mày nói: “Ta phải hồi báo tin tức này cho Thái Hư biết, đi trước một bước.”
“Hửm?”
Lục Châu nghiêm sắc mặt, đề cao giọng, ánh mắt trở nên hung hiểm vô cùng. Biểu tình trên mặt như đang nói, ngươi dám đi?
Đoan Mộc Điển nói: “Thái độ này của ngươi khiến ta rất khó chịu nha. Lão Lục, trước đây ngươi đâu có như vậy!”
“Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ.” Lục Châu bình tĩnh nói, “Hiện tại ngươi là đại thánh nhân của Ma Thiên Các, nên hiểu rõ vị trí của mình.”
“. . .”
Ta biết ngay lên thuyền giặc là không xuống được mà!
Đoan Mộc Sinh đi tới, lườm Đoan Mộc Điển một cái: “Nghe sư phụ.”
“? ? ?” Đoan Mộc Điển đầu tiên là sững sờ, sau đó trầm giọng nói: “Ngươi đang dạy ta làm việc?”
Trên đời này làm gì có hậu sinh vãn bối dạy tổ tông nên làm như thế nào, về tình về lý đều không hợp.
Đoan Mộc Sinh bình thản nói: “Không dám.”
“Tiểu tử, dù sao ngươi cũng là hậu nhân của Đoan Mộc gia, ngươi phải đồng lòng với ta mới phải chứ!” Đoan Mộc Điển thấp giọng nói, “Nếu làm ta hài lòng, ta sẽ truyền cho ngươi mấy bí pháp tu hành mạnh hơn.”
“Sư phụ truyền cho ta phương pháp tu hành mạnh nhất rồi.” Đoan Mộc Sinh đáp.
“. . .”
“Thể chất của Đoan Mộc gia rất kinh người, nếu tu hành công pháp đặc thù có thể khôi phục thương thế trong thời gian ngắn.” Đoan Mộc Điển không từ bỏ, tiếp tục dụ dỗ.
“Sư phụ truyền cho ta Thiên Nhất Quyết cũng có hiệu quả này.” Đoan Mộc Sinh mặt không đổi sắc nói.
Đoan Mộc Điển cau mày: “Ta có thể giúp ngươi thành chân nhân.”
“Ta đã có thực lực chân nhân.”
“. . .” Đoan Mộc Điển á khẩu không thể trả lời.
“Hơn nữa ta còn có hạt giống Thái Hư, lực lượng suy bại. Lục Ngô nói ta tất sẽ thành Chí Tôn.” Đoan Mộc Sinh bình tĩnh nói tiếp.
Đoan Mộc Điển vốn còn định nói gì, nhưng lại phát hiện mình thua đến không thể thua nữa.
Hắn đến bên cạnh Lục Châu, thọc cùi chỏ hỏi: “Lão Lục, ta rất tò mò ngươi làm sao dạy tiểu tử này thành thứ cố chấp như vậy nha?”
“Chú ý cách dùng từ của ngươi.” Lục Châu sửa lời hắn.
“Ngươi hiểu ý ta mà.” Đoan Mộc Điển nói.
“Làm thầy cũng như làm cha. Ngươi nên tự mình suy ngẫm lại bản thân đi.” Lục Châu đi về phía trước, không để ý tới Đoan Mộc Điển nữa.
Câu nói này khiến Đoan Mộc Điển hơi sửng sốt, sau đó thở dài một tiếng.
Mười tên tu hành giả mặc bạch y đã nói chuyện xong với người cưỡi Thổ Lũ, tiến về phía Lục Châu. Bọn hắn tháo nón xuống rồi hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối?”
Lục Châu khá bất ngờ trước sự lễ phép của đối phương. Nếu so về tuổi tác, mấy người này mới là lão quái vật sống lâu.
“Lão phu họ Lục.”
Bạch y tu hành giả dẫn đầu khẽ nhíu mày, nói với người kia: “Xin lỗi, không được.”
“Nhưng bọn hắn đúng là hải thượng sinh minh nguyệt mà!”
Bạch y tu hành giả lại quay sang hỏi Lục Châu: “Tiền bối có biết lai lịch của câu thơ này không?”
“Đương nhiên.”
“Là ai làm?”
“Trương Cửu Linh.” Lục Châu tự tin đáp.
Bạch y tu hành giả lắc đầu, nhíu chặt mày, thấp giọng nói: “Vẫn không đúng.”
Lục Châu: “? ? ?”
Thật sự là Trương Cửu Linh làm mà!
“Gia sư họ Cơ.” Vu Chính Hải bỗng cao giọng nói, “Vì hành tẩu trong bí ẩn chi địa nên người mới dùng tên giả họ Lục.”
“Hả?” Hàng chân mày của bạch y tu hành giả giãn ra, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ.
Vu Chính Hải lại nói tiếp: “Câu thơ này là do gia sư làm.”
Lục Châu: “. . .”
Xin lỗi lão Trương, lão phu đành mặt dạn mày dày nhận vơ thơ của ngươi vậy.
Vốn cho rằng sẽ gặp được người cùng xuyên không đến đây như Cơ Thiên Đạo, bây giờ xem ra là do lão phu nghĩ nhiều.
Đám bạch y tu hành giả khom người hành lễ với Lục Châu: “Ra mắt tiền bối.”
“Ngươi biết lão phu?” Lục Châu kỳ quái hỏi.
“Tiền bối chính là người hữu duyên mà chúng ta đang chờ. Không làm mất thời gian của ngài nữa, xin mời.” Đám bạch y tu hành giả tránh ra thành một lối đi.
Chương 1814 Mục đích của Bạch Đế
Sau lưng bọn hắn chính là lối vào Thiên Khải Chi Trụ.
Đám người Ma Thiên Các ngơ ngác một lúc, không dám tin vào mắt mình. Lục Châu không khỏi cau mày hỏi:
“Vì sao các ngươi biết được câu thơ này?”
“Xin tiền bối đừng truy hỏi, chúng ta chỉ là người phụng mệnh làm việc, những thứ khác hoàn toàn không biết gì cả.”
“Không biết?”
“Chúng ta chỉ biết phục tùng mệnh lệnh chủ nhân.” Bạch y tu hành giả nói.
“Chủ nhân các ngươi là ai?”
Mười vị bạch y tu hành giả đưa mắt nhìn nhau, không ngờ còn có người không biết bọn hắn. Bạch y tu hành giả kia lễ phép đáp: “Bạch Đế.”
“Lão phu không quen biết người tên là Bạch Đế.”
Trong lòng Lục Châu thầm nghĩ, chẳng lẽ trước kia Cơ Thiên Đạo quen biết một vị đại năng nào đó cải trang đến kim liên? Chỉ có thể là khả năng này.
“. . .” Biểu tình trên mặt bạch y tu hành giả có chút mất tự nhiên. “Mời tiền bối vào Thiên Khải Chi Trụ.”
Thấy thái độ bọn hắn máy móc như người máy, Lục Châu đành lắc đầu thở dài rồi đi vào trong.
Ngu Thượng Nhung và Tiểu Diên Nhi theo sau, những người khác thì đứng bên ngoài chờ đợi. Đám người bạch y đưa ba người Lục Châu vào trong rồi đứng thành một hàng, chắn ngay lối vào.
Cảm giác như đang đóng cửa chuẩn bị thả chó.
Đoan Mộc Điển tò mò hỏi: “Bạch Đế bệ hạ vốn ở Vô Tận Hải xa xôi, sao bây giờ lại xuất hiện ở bí ẩn chi địa?”
Đám bạch y tu hành giả giữ im lặng, không trả lời hắn.
Đoan Mộc Điển lại hỏi: “Thái Hư rất coi trọng Thiên Khải Chi Trụ, các ngươi không sợ đắc tội Thái Hư?”
Đám người vẫn trầm mặc như nước.
“Thật là tự cao!” Đoan Mộc Điển giận dữ, đường đường là đại thánh nhân mà lại bị người khác lơ như thế, trên thân hắn lộ ra một vầng sáng nhàn nhạt, thánh nhân chi quang càng lúc càng thịnh.
Bạch y tu hành giả khẽ kinh ngạc nói: “Đại thánh nhân?”
Sau đó hắn khom người nói với Đoan Mộc Điển: “Ý chỉ của Bạch Đế chỉ có một câu thơ này và dặn chúng ta nên làm gì. Những thứ khác chúng ta hoàn toàn không biết.”
“Bạch Đế vô duyên vô cớ bảo các ngươi đến giúp lão Lục sao?” Đoan Mộc Điển không thể hiểu nổi. Trên đời này làm gì có cơm trưa miễn phí? Giữa hai người này chắc chắn có bí mật gì.
“Việc này e rằng chỉ có Bạch Đế biết rõ.” Người kia đáp.
“. . .”
Đoan Mộc Điển bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là đàn gảy tai trâu.
Ông!
Lúc này trong Thiên Khải Chi Trụ truyền ra âm thanh đột phá bình chướng. Đám người lập tức vui vẻ trò chuyện:
“Nhất định là cửu sư muội.”
“Ta cược đó là nhị sư huynh.”
“Cửu sư muội!”
“Nhị sư huynh!”
“Cửu sư muội.”
“Nha… được rồi, là cửu sư muội.”
Mười bạch y tu hành giả cũng đưa mắt nhìn nhau, lộ vẻ kinh ngạc. Bọn hắn tránh ra khỏi lối vào, lát sau Lục Châu, Ngu Thượng Nhung và Tiểu Diên Nhi lần lượt đi ra.
Chỉ cần nhìn nét mặt cũng biết ai được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng. Trong ba người, Ngu Thượng Nhung lộ vẻ bình tĩnh không nhìn ra hỉ nộ, mà Tiểu Diên Nhi thì chu môi, vẻ mặt ấm ức vô cùng.
Chư Hồng Cộng cười một tiếng, bước lên nói: “Chúc mừng cửu sư muội.”
“?”
Tâm tình Tiểu Diên Nhi vốn đang không tốt, thấy bộ dạng cười đùa tí tửng của Chư Hồng Cộng liền hung hăng dậm chân. Nàng vừa định nổi giận thì Chư Hồng Cộng đã nói tiếp:
“Cửu sư muội, điều này có nghĩa là muội nhất định sẽ được Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến tán đồng. Đại Uyên Hiến là nơi trọng yếu nhất, hùng vĩ nhất trong bí ẩn chi địa, rất phù hợp với thiên phú và khí chất của muội nha.”
Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu suy nghĩ. Hình như đúng là như vậy…
Nàng lập tức vui vẻ nói: “Đúng nha, Đại Uyên Hiến chính là của ta rồi!”
Mười vị bạch y tu hành giả: “. . .”
Đoan Mộc Điển: “. . .”
“Chúc mừng các vị.” Bạch y tu hành giả chắp tay nói.
Lục Châu cũng chắp tay: “Nói đi, các ngươi muốn gì ở lão phu?”
Bạch y tu hành giả sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: “Không có yêu cầu gì cả.”
Trong lòng Lục Châu càng thêm nghi hoặc. Cho dù Cơ Thiên Đạo quen biết Bạch Đế thì cũng chẳng ai lại làm chuyện tốt không công như vậy.
Bạch y tu hành giả tiếp tục nói: “Bạch Đế còn nói ngài ấy đã bắt chuyện với đám người ở Đại Uyên Hiến, nếu tiền bối đến Đại Uyên Hiến thì hãy cầm theo ngọc bài này.”
Hắn lấy trong ngực áo ra một khối ngọc bài, dâng lên trước mặt Lục Châu.
Khi nhìn thấy ngọc bài này, trong lòng Lục Châu đột nhiên nghĩ tới một khả năng… chẳng lẽ là Tư Vô Nhai?
Lục Châu không cầm lấy ngọc bài kia mà vội vàng nhắm mắt lại, mặc niệm thần thông Thiên thư để quan sát Tư Vô Nhai.
[Mục tiêu vô hiệu.]
Tiếng thông báo này đã phá huỷ chút hy vọng cuối cùng của Lục Châu. Vốn đang hy vọng Tư Vô Nhai có thể nghịch tập cầu sinh dưới đáy biển…
Sự thật đã chứng minh, là hắn nghĩ nhiều.
Lục Châu mở mắt ra, khẽ than một tiếng rồi cầm lấy ngọc bài nói: “Bạch Đế đang ở đâu?”
“Bạch Đế bệ hạ ở Vô Tận Hải.” Bạch y tu hành giả đáp.
Lục Châu vốn định hỏi tiếp nhưng thấy đám người này cái gì cũng không biết, đành nói:
“Nhắn lại cho Bạch Đế, nếu có việc gì thì tự mình đến tìm lão phu. Lão phu làm việc không thích quanh co lòng vòng, cũng không muốn nhận không của ai thứ gì. Ngọc bài này…”
“Ngàn vạn lần đừng có huỷ nha!” Đoan Mộc Điển hoảng hốt nói.
“Lão phu sẽ thu nhận.” Lục Châu thản nhiên cất vào ngực áo.
“. . .” Đoan Mộc Điển nhất thời nghẹn lời.
Bạch y tu hành giả khom người, bình tĩnh đáp: “Chúng ta đã đợi ở đây hai mươi năm, thời gian trôi qua trong nháy mắt. Các vị, sứ mệnh của chúng ta đã hoàn thành rồi, xin bảo trọng.”
Không đợi đám người Lục Châu đáp lời, mười người đã tập hợp rồi bay vào không trung. Một vầng sáng bao bọc lấy bọn hắn, sau đó tập thể biến mất.
“Bạch Đế đúng là rộng rãi, người dưới trướng đi đường đều dùng ngọc phù.” Đoan Mộc Điển khẽ than.
Lục Châu nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ, lặng im không đáp.
Vu Chính Hải đi tới bên cạnh Ngu Thượng Nhung, cười nói: “Chúc mừng nhị sư đệ.”
“Đa tạ đại sư huynh.”
Lúc này Đoan Mộc Điển bỗng dưng đưa ra nghi vấn: “Sự tình kỳ quái tất có ẩn tình, chưa chắc là chuyện tốt. Lão Lục, ta hoài nghi Bạch Đế cấu kết với thượng cổ thánh hung ở Đại Uyên Hiến, muốn một mẻ hốt gọn Ma Thiên Các.”
Chương 1815 Đến Đại Uyên Hiến
Sớm hơn 12g đêm cũng tính là sớm nha nàng NiLinhTiênĐế ^^"
Bom chương bom chương! Hôm nay bom 16 chương luôn nà, chúc mọi người cày truyện vui vẻ.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cũng rất nghi hoặc.
“Ta thật sự không hiểu nổi vì sao Bạch Đế phải giúp chúng ta?”
“Này thì có là gì, thế gian này có rất nhiều người muốn nịnh bợ sư phụ ta, có lẽ Bạch Đế nghe danh sư phụ đã lâu nên mới làm như thế thì sao?” Tiểu Diên Nhi nói.
Đoan Mộc Điển nghẹn lời nhìn nàng: “Tiểu nha đầu vô tri, ngươi có biết Bạch Đế là hạng người gì không?”
Thấy Đoan Mộc Điển tức giận, Tiểu Diên Nhi bĩu môi nói: “Ta biết hắn rất lợi hại, nhưng mà sư phụ ta cũng rất rất lợi hại đó nha.”
“. . .”
Fan cuồng đúng là không thể nói lý.
Đoan Mộc Điển nói: “Bạch Đế là một trong ngũ phương thượng đế, tên thật là Bạch Chiêu Cự, là Chí Tôn nổi danh thiên hạ, từng một mình đi tới đại vòng xoáy để nghiên cứu về bản nguyên của hải thú.”
Lúc nói câu này, hắn cũng đang nhìn về phía Lục Châu. Lão Lục có tu vi gì sao ta lại không rõ chứ? Danh hào của Lục Thiên Thông đương nhiên không tầm thường, nhưng chỉ giới hạn trong hắc liên. So sánh với cửu liên hay bí ẩn chi địa thì quá chênh lệch, càng đừng nói tới Vô Tận Hải.
Tiểu Diên Nhi gật đầu: “Nha… lợi hại vậy sao?”
“Đương nhiên.”
Nói xong những lời này, tu hành giả đứng trên lưng Thổ Lũ bỗng cười nói: “Ta còn tưởng các ngươi không biết Bạch Đế là ai chứ? Nếu đã biết thì hẳn phải minh bạch địa vị của hắn. Các ngươi có thể đi được rồi.”
Lục Châu quay đầu nhìn người kia: “Ngươi là trấn thủ giả ở Tác Ngạc?”
“Ta chỉ là một ngự thú sư sống trong bí ẩn chi địa.”
Minh Thế Nhân đi tới bên cạnh hắn, nháy nháy mắt nói: “Có hứng thú gia nhập Ma Thiên Các không?”
Ngự thú sư lắc đầu cự tuyệt: “Cảm ơn hảo ý của các vị, ta và Thiên Khải Chi Trụ ở Tác Ngạc cùng tồn tại với nhau, cả đời ta chỉ thủ hộ ở chỗ này.”
“Ngươi làm việc cho ai?” Lục Châu hỏi.
Ngự thú sư mỉm cười đáp: “Những việc này đều không quan trọng.”
Thấy thái độ của hắn rất kiên quyết, Minh Thế Nhân không khuyên nhủ nữa mà chỉ lắc đầu thở dài: “Ngươi bỏ qua một cơ hội trời cho.”
Ngự thú sư nói: “Mời các vị rời đi.”
Lục Châu đứng trên lưng Bạch Trạch, dẫn đầu đoàn người trở về phù văn thông đạo. Có lẽ do tâm cảnh đã khác, từ sau khi tấn thăng thánh nhân, Lục Châu nhìn thế sự rất nhạt.
Đoan Mộc Điển thở dài nói: “Không cần biết ngự thú sư này làm việc cho ai, có thể trấn thủ ở Tác Ngạc thì tất nhiên là cường giả. Chỉ sợ người này có liên quan rất lớn đến Bạch Đế. Lão Lục, ta thật ghen tị với vận khí của ngươi.”
“Vận khí?” Lục Châu khẽ nhíu mày.
Đoan Mộc Điển bèn sửa lời: “Thực lực, thực lực…”
Chờ sau khi Triệu Hồng Phất khắc hoạ xong phù văn thông đạo, đoàn người lại theo chân Đoan Mộc Điển bay tới phù văn thông đạo dẫn đến Đại Uyên Hiến.
. . .
Thiên Khải Chi Trụ ở Thôn Than.
Trong không trung u ám, một đạo hư ảnh như thuỷ lãng xuất hiện phía trước Thiên Khải Chi Trụ.
Hai vầng trăng xuất hiện rọi sáng cả đại địa. Mạnh Chương mở miệng nói: “Là ngươi?”
“Bản đế đi ngang qua đây nên ghé thăm ngươi một chút.” Hư ảnh nói.
“Hay cho một câu đi ngang qua.” Mạnh Chương hừ một tiếng, “Ngươi cảm thấy bản quân là đồ ngu?”
Hư ảnh như thuỷ lãng cười nói: “Ngươi vì bản đế mà thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ, bản đế sao có thể coi thường ngươi.”
Hắn vừa nói xong, một đạo lôi điện trên không trung bổ ầm xuống, đường kính lôi điện to đến mấy chục trượng.
Hư ảnh phất tay áo, một lồng ánh sáng hiện ra ngăn trở đạo lôi điện khiến nó tiêu tán giữa không trung.
“Sao giận dữ thế?” Hư ảnh không có vẻ gì là tức giận.
Mạnh Chương trầm giọng nói: “Bản quân vì thiên hạ mới thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ, không phải vì ngươi!”
“Như nhau thôi.”
“Không giống!”
“. . .”
Hư ảnh không rõ vì sao Mạnh Chương lại lấn cấn mãi vấn đề này, bèn đổi đề tài: “Bản đế có điều muốn hỏi.”
Trong cổ họng Mạnh Chương phát ra tiếng cười trầm thấp: “Đường đường là điện chủ Thánh Điện mà cũng có lúc phải cầu ta?”
Hư ảnh như thuỷ lãng không có ý định cãi cọ với nó, bèn hỏi: “Gần đây có tu hành giả đặc thù nào đến gần Thiên Khải Chi Trụ không?”
“Có bản quân thủ hộ Thôn Than, trong thiên hạ này ai có thể đến gần?” Mạnh Chương hầm hừ nói.
“Thật sự không có?”
“Nếu ngươi không tin thì còn hỏi làm gì?” Mạnh Chương liếc mắt nhìn hắn.
Hư ảnh như thuỷ lãng không nói gì nữa, bóng ảnh hư hoá rồi biến mất. Không cáo biệt, cũng không chào hỏi mà trực tiếp rời đi.
Mạnh Chương không thèm tính toán với hắn, vui vẻ nhắm mắt lại.
. . .
Cùng lúc đó.
Trong rừng cây vạn dặm cao chọc trời, thỉnh thoảng lại có mấy con quái vật khổng lồ phóng qua, trên không trung có cự thú phi hành thành đoàn ào ào bay ngang.
Đoan Mộc Điển chỉ tay về phía trước nói: “Đó chính là Đại Uyên Hiến, cũng là ‘Nhân Định’. Nhân loại và hung thú vẫn ngoan cường sinh tồn trên mảnh đất này, đấu với trời với đất.”
Đám người Ma Thiên Các tán thưởng không thôi.
“Ai trấn thủ Đại Uyên Hiến?” Lục Châu hỏi.
Đoan Mộc Điển lắc đầu: “Không ai biết cả. Rừng cây vạn dặm này chỉ là một phần nhỏ của Đại Uyên Hiến, phía trước không cách nào xây dựng phù văn thông đạo nên cần phải tự phi hành. Đại Uyên Hiến rộng lớn vô cùng, có rất nhiều hung thú cường đại tồn tại, muốn tới gần vùng trung tâm còn khó hơn lên trời.”
Lục Châu càng lúc càng khâm phục thủ đoạn của Cơ Thiên Đạo, chẳng biết hắn làm cách nào để cướp được mười hạt giống Thái Hư.
Đoan Mộc Điển tiếp tục giới thiệu: “Ngay cả Mạnh Chương và Bạch Đế đều đã xuất hiện. Trấn thủ giả trong Đại Uyên Hiến có thể là thượng cổ thánh hung… Có lẽ các ngươi đến tư cách để nhìn thấy thánh hung cũng không có.”
Ùng ục ùng ục… Anh Chiêu khẽ gật đầu.
Đoan Mộc Điển quay đầu nhìn nó khen ngợi: “Đúng là một con hung thú thông minh, không tệ, không tệ.”
Lục Châu hỏi: “Người từng đến Đại Uyên Hiến chưa?”
“Khi đến tiếp nhận công việc trấn thủ Thiên Khải Chi Trụ thì từng tới một lần, nhưng không tiến vào vùng trung tâm. Được rồi, ta chỉ có thể đưa các ngươi đến đây thôi. Trước khi rời đi ta còn muốn khuyên ngươi một câu, lúc nên từ bỏ thì đừng có cố kiên trì.”
Đoan Mộc Điển lấy ra ba khối ngọc phù đưa cho Lục Châu: “Ba khối ngọc phù này có thể đưa các ngươi đến Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang.”
Bình luận facebook