• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (6 Viewers)

  • Chương 1471-1475

Chương 1471

Nguyên khí rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, Ngu Thượng Nhung lông tóc vô thương nhìn Tần Mạch Thương nằm trước mặt.

Con ngươi Tần Mạch Thương co rụt lại: “Ngươi là quái vật?”

Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười: “Thật xin lỗi, ngươi đã dùng hết toàn lực, nhận lấy cái chết đi.”

Hư ảnh loé lên, kim sắc pháp thân xuất hiện trước mặt Tần Mạch Thương, đột nhiên tan ra thành trăm vạn đạo kiếm cương nhào về phía Tần Mạch Thương.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.] x 5

(Chú thích: Lục Châu đánh giết Mệnh Cách của Tần Mạch Thương chỉ được 1.500 điểm, nhưng Ngu Thượng Nhung đánh thì được 3.000 do chênh lệch tu vi giữa đôi bên.)

Oanh.

Tần Mạch Thương lại lần nữa nằm yên bất động trên nền đá Vân Sơn đài như một cỗ thi thể.

Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh, lạnh nhạt nhìn hắn.

“Thiếu chủ!!”

Lục Châu cảm giác được hiệu của của Lực Thiên Quân đang dần biến mất, bèn bay lên không trung.

Quỷ bộc lão nhị lạnh lùng nói: “Ta giết ngươi.”

Hư ảnh lấp loé, quỷ bộc sử dụng một loại thân pháp nhanh chưa từng thấy vây quanh người Lục Châu.

Lục Châu cảm nhận được nguy hiểm. Suy cho cùng hắn cũng chỉ là chín Mệnh Cách, nếu không nhờ có lực lượng Thiên Tướng thì căn bản không thể chống lại lực công kích của quỷ bộc mười lăm Mệnh Cách.

Không biết vì cái gì, Lục Châu theo bản năng mặc niệm thần thông Thiên thư mới ——

Thân thể đột nhiên trở nên hư vô, tựa như bóng ảnh phản chiếu trong mặt nước, vừa trong suốt vừa gợn ra từng đạo sóng nước.

Quỷ bộc điên cuồng xoay quanh Lục Châu, không ngừng tiến công nhưng không thể tạo ra chút tổn thương nào.

“Đây là năng lực của thần thông mới?” Lục Châu kinh ngạc nghĩ.

Quỷ bộc cả kinh, vội vàng rút lui về sau mấy chục mét, kinh hãi thốt lên: “Đạo lực lượng?”

Lúc này thân ảnh Lục Châu lại khôi phục bình thường, hắn không chần chừ lấy một giây, lập tức vọt lên trên Phiền Lung Ấn, tung ra liên tiếp mấy chưởng ấn mang theo lực lượng Thiên Tướng ập xuống.

Oanh!

Phiền Lung Ấn như sơn băng địa liệt đè mạnh lên người quỷ bộc lão tam, nện thẳng vào giữa ngực hắn.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.]

Thấy cảnh này, đám người quan chiến đều phải kinh hô.

Cả sư và đồ đều là biến thái! Đến một cơ hội thở dốc cũng không cho.

Quỷ bộc lão nhị không thể đứng nhìn Lục Châu giết huynh đệ mình, lập tức vọt tới ngăn cản, chiêu thức hệt như vừa rồi.

Dưới chân Lục Châu xuất hiện kim liên, vận động lực lượng Thiên Tướng.

“Hoả Nộ Kim Liên.”

Đây là năng lực Mệnh Quan thứ nhất của Lục Châu, phối hợp với một phần tư lực lượng Thiên Tướng cùng Nghiệp Hoả. Cho dù thân ảnh quỷ bộc như quỷ mị vẫn bị ba tầng sát chiêu đánh trúng.

Ầm!

Thân ảnh quỷ bộc tiêu tán, hắn bị đánh văng, miệng phun đầy máu tươi.

Lục Châu đạp lên Phiền Lung Ấn, chỉ trong giây lát bổ ra mười chưởng liên tiếp cho đến khi Phiền Lung Ấn khảm vào mặt đất.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.] x 10

“Vu Chính Hải.” Lục Châu thản nhiên gọi.

Vu Chính Hải chân đạp Bích Ngọc Đao phi hành tới. “Việc còn lại giao cho đồ nhi.”

Bên dưới xuất hiện nguyên khí phong bạo nhưng được Phiền Lung Ấn áp chế nên không sinh ra chút tác dụng nào.

Lục Châu nhìn về phía quỷ bộc lão nhị nói: “Còn chiêu gì nữa thì đánh ra đi.”

Quỷ bộc ngẩng đầu nhìn Lục Châu, lại liếc mắt nhìn Tần Nại Hà trốn trong tầng mây, bỗng ha hả cười to:

“Ta hiểu rồi… thì ra các ngươi đã cấu kết với nhau từ lâu. Chẳng trách đoạn đường này lại suôn sẻ như vậy, chẳng trách đối thủ lại mạnh như vậy mà thiếu chủ chẳng hay biết gì cả… Hay cho một tên Tần Nại Hà.”

Tần Nại Hà vẫn y như cũ không nhúng tay vào, đáp lời hắn:

“Ta cấu kết với hắn? Ta đã khuyên các ngươi rồi nhưng các ngươi không nghe, bây giờ chịu khổ lại đổ lên đầu ta?”

“Chủ tử chính là chủ tử! Tần Nại Hà, nếu ngươi không phải họ Tần thì làm sao có được ngày hôm nay!” Quỷ bộc gầm thét.

Tần Nại Hà im lặng lắc đầu.

Hắn bay lên không trung là để chuẩn bị cho việc tuỳ thời bỏ trốn. Rõ ràng đây không phải là cuộc chiến ngang tài ngang sức.

Quỷ bộc điên cuồng cười vang. “Quỷ bộc à quỷ bộc, cả đời làm quỷ, một thế làm nô bộc. Chúng ta đã không coi tính mạng mình ra gì từ lâu… Các ngươi hãy chờ đợi cơn giận của Tần chân nhân đi. Nơi này cũng phải chìm trong biển lửa!”

Nói xong, cánh tay hắn giang rộng, hoả diễm bắt đầu cháy rừng rực, đan điền khí hoả thiêu đốt, Nghiệp Hoả cũng thiêu đốt!

Quỷ bộc rất nhanh đã bị ngọn hoả diễm quỷ dị thiêu sống, toàn thân đều bị đốt sạch, chỉ còn lại một bộ xương trắng.

Hoả diễm tụ lại trong hai hốc mắt đen ngòm, miệng khô lâu há ra nói: “Lấy mệnh lão nô, khiến các ngươi chôn cùng!”

Lục Châu cau mày. Đây lại là chiêu số gì?

Hắn vốn cho rằng mình ghét nhất là vu thuật, nhưng bây giờ thấy chiêu này lại càng kinh tởm hơn.

Hoả diễm tung bay đầy trời, lan tràn xuống mặt đất.

“Là chân hoả.” Trong tầng mây, Tần Nại Hà lắc đầu nói.

Lục Châu liếc nhìn hắn. “Tần Nại Hà, ngươi nhìn cho kỹ lão phu là ai?!”

Một tấm Thẻ Dịch Dung bị bóp nát, Lục Châu lăng không bay lên hoá thành một lão giả, trường bào tung bay, mái tóc biến trắng, hai mắt thâm thuý có thần, dáng vẻ tiên phong đạo cốt hiện ra, khí thế ngất trời.

“Chân… chân nhân?!”

Tần Nại Hà trừng to mắt, hoảng sợ lui lại. Một chưởng trong Thanh Phong Cốc hắn vẫn còn nhớ như in.

Rốt cuộc Tần Nại Hà cũng minh bạch vì sao Tần Mạch Thương lại bị đánh giết một Mệnh Cách.

Hắn đã dự liệu rằng đối thủ rất mạnh, cũng không tán đồng cách làm của Tần Mạch Thương. Nhưng hắn vẫn tin là đối thủ dù có cường đại đến đâu cũng phải e sợ Tần chân nhân.

Nay nhìn lại mới thấy, hành vi báo thù này rõ ràng là vô cùng ngu xuẩn. Tần Mạch Thương tuy là thiên tài Tần gia, nhưng tính tình ngang ngược không coi ai ra gì đó đã chú định hắn trước sau gì cũng bị thiệt thòi.

Trong thế hệ tuổi trẻ của Tần gia, đám thanh niên ít nhiều gì cũng được phụ mẫu giáo dục, trưởng bối khuyên bảo, biết nên xử sự thế nào cho tốt. Duy chỉ có Tần Mạch Thương…

Tần Nại Hà nói: “Thì ra là lão tiền bối. Chẳng trách, chẳng trách…”

Tiếng xưng hô này càng khiến quỷ bộc tin chắc vào suy đoán của mình.
Chương 1472

Nộ hoả thiêu đốt càng lúc càng lớn, thanh sắc Tinh Bàn bay lên không trung mang theo chân hoả bắn tung toé khắp nơi.

Lục Châu không do dự nữa, tung người bay lên phóng thích toàn bộ lực lượng Thiên Tướng bám vào kim sắc Tinh Bàn, ngăn trở chân hoả.

Đầu lâu quỷ bộc há mồm hét lớn: “Nạp mạng đi!”

Toàn thân hắn biến thành một đoàn hoả diễm xạ kích về phía Lục Châu.

Tần Nại Hà lên tiếng nhắc nhở: “Chân hoả không dễ diệt, khô lâu không dễ giết. Tiền bối dùng đạo lực lượng mới có thể diệt được quỷ bộc.”

Lục Châu không để ý tới Tần Nại Hà. Lão phu không phải chân nhân, đào đâu ra đạo lực lượng?

Khô lâu hoả diễm va chạm với chưởng ấn của Lục Châu. Xoẹt ——

Lực lượng của cường giả mười lăm Mệnh Cách quá cường đại, hoả diễm khô lâu đẩy Lục Châu bay lùi về sau hơn ngàn mét.

Tần Nại Hà không khỏi nhíu mày, lòng sinh nghi hoặc.

Rõ ràng là chân nhân, vì sao lại không sử dụng đạo lực lượng? Chẳng lẽ hắn đang trêu đùa đối thủ?

Đại địa bên dưới, rừng cây đã ngập trong biển lửa.

Vu Chính Hải đang thay Lục Châu đè ép Phiền Lung Ấn, khiến quỷ bộc lão tam không thể động đậy.

Đây đích thật là thời cơ tốt nhất để Tần Nại Hà ra tay. Bất luận là ra tay với ai, hắn cũng có thể thay đổi chiến cuộc.

Tần Nại Hà hít sâu một hơi, trái tim đập thình thịch. Hắn đang khẩn trương. Hắn rất do dự!

Rốt cuộc có nên xuất thủ hay không?

Hắn nên đứng về phe nào?

Tần Nại Hà nhìn về phía Ngu Thượng Nhung đang an tĩnh đứng bên người Tần Mạch Thương.

Tần Mạch Thương gian nan ngẩng đầu, chỉ tay về phía Tần Nại Hà, cắn răng nói: “Phản… đồ!”

Tần Nại Hà vốn còn đang do dự, lập tức nhướng mày xoay người lui về sau ngàn mét, không để ý tới sinh tử của Tần Mạch Thương nữa.

Cùng lúc đó, hắn chứng kiến một màn khiến tam quan vỡ nát.

“Lên!”

Lục Châu tăng lực lượng Thiên Tướng lên gấp đôi, cũng là chưởng ấn mang lực lượng lớn nhất từ trước đến giờ.

Ầm!

Chưởng ấn biến lớn lên gấp trăm lần, ngưng lại giữa không trung rồi ào ào rơi xuống, ập vào khô lâu.

Quỷ bộc khô lâu run rẩy, miệng há ra nhưng không nói được một âm thanh nào.

Oành —— ——

Quỷ bộc lập tức bị chấn vỡ, chia năm xẻ bảy.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.]

“Lão phu muốn xem xem ngươi dùng tà thuật gì!” Vị Danh Kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay.

“Không cần để ý tới hắn.” Giọng Tần Nại Hà truyền đến, “Lực lượng đã biến mất gần hết, hắn sẽ tự diệt vong.”

Lục Châu mặc kệ Tần Nại Hà, truyền toàn bộ lực lượng Thiên Tướng còn sót lại trong cơ thể vào Vị Danh Kiếm.

Vị Danh Kiếm hoá thành vô số kiếm cương như trường long vọt tới, đâm xuyên khu vực Mệnh Cách trên thanh sắc Tinh Bàn.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.]

Đám kiếm cương còn lại cũng theo đuôi mà đến, tuần tự đâm xuyên qua Tinh Bàn. Dù là Mệnh Cách có năng lực phòng ngự cao cũng giỏi lắm chắn được ba bốn lần kiếm cương.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.]

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.]

. . .

Mấy hơi thở qua đi, Tinh Bàn cấp tốc thu nhỏ chỉ còn lại ba Mệnh Cách.

Rắc!

Nguyên khí phong bạo rốt cuộc cũng xé tan Tinh Bàn, ba Mệnh Cách còn lại chỉ trong giây lát đã bị phá thành mảnh nhỏ.

Hoả khô lâu giận dữ hét: “Chôn cùng ta!!”

Nguyên khí phong bạo tàn phá bừa bãi, chân hoả dùng tốc độ cực nhanh lan tràn khắp các khu rừng xung quanh mười hai tông Vân Sơn.

“Ha ha ha…” Hoả khô lâu nằm trong biển lửa, càn rỡ cười to.

Phía xa, Vu Chính Hải dồn sức đá mạnh xuống Phiền Lung Ấn, quỷ bộc lão tam lập tức bị đánh bẹp dí, đao cương đầy trời trút xuống.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.]

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 3.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm.]

Quỷ bộc lão tam vẫn lạc.

Vu Chính Hải vẫn cảm thấy chưa yên tâm, đao cương lại giày xéo một lúc lâu cho đến khi thân xác quỷ bộc tan thành tro bụi mới dừng lại.

“Lần này hẳn là ổn nhỉ?” Vu Chính Hải gật đầu thầm nói.

Hoả diễm lan tràn với tốc độ khó có thể tưởng tượng… Gặp lúc thời tiết hồng liên giới đang rất ác liệt, cuồng phong tàn phá khắp nơi, thế lửa càng lúc càng bùng cháy.

Chỉ trong mấy hơi thở, toàn bộ đại địa hoá thành biển lửa.

Hoả khô lâu chỉ tay về phía Lục Châu nói: “Tần chân nhân nhất định sẽ lấy mạng ngươi!”

Lục Châu phất tay đánh ra một đạo chưởng ấn. Ầm!

Lần này hoả khô lâu không còn cách nào chèo chống, bị đánh thành bã vụn.

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 3.500 điểm công đức, địa giới tăng thêm 1.500 điểm.]

Trên phi liễn, Tư Vô Nhai nói: “Sư phụ, thế lửa quá lớn, nếu cứ thế này thì trong vòng mười ngày sẽ thiêu rụi toàn khu vực tây bắc.”

Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên tầng mây.

Tiêu Vân Hoà đứng trên boong tàu hỏi: “Lục huynh lo lắng người kia sẽ ra tay?”

Trên tầng mây bây giờ rỗng tuếch, nào còn thân ảnh của Tần Nại Hà. “Hắn sẽ không ra tay. Tổ chức diệt hoả.”

“Vâng.”

Minh Thế Nhân, Chư Hồng Cộng, Tư Vô Nhai, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa theo thứ tự nhảy khỏi phi liễn. Những người khác trên Ma Thiên Các cũng ùa ra dập lửa.

Nhiếp Thanh Vân cũng dẫn theo mấy ngàn đệ tử trở về, hạ lệnh: “Dập lửa!”

“Đệ tử tuân mệnh!”

Dù rất nhiều người trong số đó đang bị trọng thương, bọn hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn thương thế, bay ra tứ phía hỗ trợ mọi người dập lửa.

Lục Châu bay trở lại phi liễn.

Ngu Thượng Nhung mang theo Tần Mạch Thương đang thoi thóp bay tới, ném lên boong tàu.

“Tần Mạch Thương đã không còn Mệnh Cách nào. Đồ nhi xin phép đi cứu hoả.”

“Đi đi.” Lục Châu phất tay.

Nhìn hoả diễm hung mãnh đang lan tràn với tốc độ cực nhanh, Tư Vô Nhai lớn tiếng nói: “Đào đất ngăn cách!”

Rất nhanh, tất cả mọi người đã lĩnh hội được ý của Tư Vô Nhai, ai nấy đều vội vàng túa ra xung quanh, bay đến những khu vực không có lửa và thi triển đủ loại thần thông để đào thành một vòng tròn khe rãnh cực lớn.

Hao tốn khoảng nửa canh giờ, rốt cuộc thế lửa cũng bị kềm chế bên trong khu vực vòng tròn.
Chương 1473

Lát sau, các đồ đệ lần lượt bay trở về, chỉ là trên mặt người nào người nấy đều bôi một tầng nhọ đen thui.

“Sư phụ, lửa đã được dập tắt.” Tiểu Diên Nhi đi tới bên cạnh Lục Châu nói.

Lục Châu nhìn nàng, nha đầu này cũng đã hoá thành hắc oa nhi. Hắn gật đầu nói: “Tốt lắm.”

Đám người bay trở về phi liễn, đưa mắt nhìn bộ dạng của nhau, không khỏi lộ vẻ xấu hổ.

“Thôi xong… hình tượng vĩ đại anh tuấn của ta hoàn toàn bị huỷ hoại rồi.” Minh Thế Nhân ảo não nói.

“Mọi người đều như nhau.”

Đám người nở nụ cười.

Lúc này Ngu Thượng Nhung cũng quay trở về phi liễn, đáp xuống boong tàu.

Tiểu Diên Nhi kỳ quái hỏi: “Nhị sư huynh, sao huynh không đen thui như bọn muội?”

Ngu Thượng Nhung mỉm cười đáp: “Ta có cương khí hộ thể.”

“. . .”

Hoả diễm đã dập tắt, Nhiếp Thanh Vân dẫn theo mấy trưởng lão tới khom người bái lạy Lục Châu.

Chư Hồng Cộng bê ra một chiếc ghế đặt sau lưng Lục Châu: “Sư phụ, người ngồi đi.”

Lục Châu ngồi xuống, quan sát Tần Mạch Thương. Trên mặt đám người đều lộ vẻ chán ghét.

Lục Châu vừa vuốt râu vừa nói: “Lão phu hận nhất kẻ dám uy hiếp mình. Chỉ là tiểu nhân vật nhưng lá gan không nhỏ.”

“Sư phụ, hay chúng ta nhân cơ hội này dùng hình tra khảo một phen?” Chư Hồng Cộng nói.

“Ừm.” Lục Châu gật đầu.

“Việc này cứ giao cho đồ nhi!”

Chư Hồng Cộng vén tay áo lên đi tới bên cạnh Tần Mạch Thương, khom người nhìn hắn, cười nói: “Cắm ống trúc, rút ruột, cưỡi lừa gỗ, rót chì… trò gì ta cũng biết đấy nhé.”

Toàn thân Tần Mạch Thương run lên, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Từ nhỏ đến lớn hắn được phụ mẫu và gia tộc bảo bọc trong lòng bàn tay, là thiên tài tu hành trong mắt tất cả mọi người, là người được cho rằng sẽ nối nghiệp Tần gia.

Kẻ chưa từng chịu chút khổ cực nào như Tần Mạch Thương, vừa nghe Chư Hồng Cộng doạ một câu đã sợ đến hồn muốn lìa khỏi xác.

Lục Châu vuốt râu suy nghĩ… Vốn cảm thấy có nhiều việc muốn tra hỏi, nhưng khi Tần Mạch Thương nằm trước mặt lại chẳng nghĩ ra câu nào.

Hình như cái gì cần biết cũng biết rồi. Lục Châu bèn phất tay áo nói: “Ngươi cứ tuỳ tiện.”

“Được, vậy đồ nhi chấm dứt hắn luôn.”

Chư Hồng Cộng đeo Lệ Ngân Quyền Sáo vào, song quyền đấm vào nhau bôm bốp, miệng cười nói: “Yên tâm đi, ta vừa đập một cái, đầu ngươi sẽ bẹp dí ngay lập tức, không hề cảm thấy đau đớn gì đâu.”

“. . .”

Tần Mạch Thương trợn tròn mắt, ngất xỉu.

Chư Hồng Cộng nhướng mày nói: “Có thế đã ngất rồi? Ta khinh!”

Lục Châu hờ hững nói: “Tạm giữ mạng hắn lại.”

“Sư phụ anh minh, giữ mạng hắn để khi cần thiết dùng làm con cờ đàm phán với Tần chân nhân cũng tốt.” Tư Vô Nhai nói.

Chư Hồng Cộng kéo Tần Mạch Thương vào trong phi liễn, trói lại thật chặt.

Lục Châu nhìn về phía Nhiếp Thanh Vân, chậm rãi nói: “Nguyên nhân xảy ra việc này cũng là do lão phu…”

Nhiếp Thanh Vân lập tức xua tay: “Oan có đầu nợ có chủ, chuyện này là do Tần gia gây sự, sao ta có thể trách Lục tiền bối? Hôm nay Lục tiền bối ra tay tượng trợ, ta vô cùng cảm kích!”

Lục Châu gật đầu.

Vu Chính Hải hiểu ý, tiến về phía bánh lái định quay đầu phi liễn trở về hoàng cung.

Đúng lúc này, Lục Châu đột nhiên nói: “Ra đi.”

“? ? ?”

Đám người không khỏi nghi hoặc.

Rõ ràng bốn phía yên ổn không có bất kỳ động tĩnh gì, Các chủ đột nhiên mở miệng là đang nói chuyện với ai?

Lục Châu lại nói: “Còn không ra, đừng trách lão phu không cho ngươi cơ hội.”

“Vẫn không tránh khỏi cảm giác của tiền bối.”

Trên bầu trời xuất hiện một đạo thân ảnh. Thân ảnh nhoáng lên, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Người này chính là Tần Nại Hà vừa rồi đã nhanh chân lỉnh mất.

Tính danh: Tần Nại Hà

Thân phận: nhân tộc Đại Cầm

Tu vi: Thiên Giới Bà Sa

Lục Châu phất tay áo, ra hiệu cho đối phương tiến lên boong tàu.

Tần Nại Hà xấu hổ cười nói: “Ta đứng ở đây là được rồi.”

Hắn sợ nếu bước chân vào thuyền giặc thì có chắp cánh cũng không bay thoát. Tần Nại Hà là người làm việc vô cùng cẩn thận.

Lục Châu đạm mạc nói: “Tuỳ ngươi.”

“Kỳ thực ta vẫn luôn khăng khăng phản đối Tần Mạch Thương báo thù, Lục tiền bối xin hãy tin lời ta.”

Lục Châu lắc đầu nói: “Chưa chắc.”

“Hả?”

“Ngươi cũng có thể cố ý đưa hắn đến hồng liên giới, châm ngòi ly gián, mượn tay lão phu để trừ đi cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Có đúng không?”

Tần Nại Hà chân thành đáp:

“Loại hành vi ngu xuẩn này không phải là phong cách làm việc của ta. Hơn nữa tiền bối đã quá xem thường địa vị của Tần Mạch Thương tại Tần gia. Hắn chính là người nối nghiệp có thể tấn thăng đến cấp bậc chân nhân, được Tần chân nhân kỳ vọng nhiều nhất.”

“Vậy vì sao ngươi lại khoanh tay đứng nhìn?” Lục Châu hỏi.

Không chỉ là Lục Châu, mỗi người đứng ở chỗ này đều rất hiếu kỳ vì sao Tần Nại Hà lại làm như thế.

Ngay cả quỷ bộc cũng thấy chết không sờn, dựa vào cái gì người này lại có thể đứng yên mặc kệ?

Lục Châu vẫn luôn đề phòng Tần Nại Hà, nếu hắn dám ra tay, Lục Châu sẽ không chút do dự sử dụng thẻ Một Kích Chí Mạng.

Tần Nại Hà nói:

“Tần Mạch Thương chẳng phải vẫn chưa chết đó sao? Với thủ đoạn của Tần chân nhân, chỉ cần ngài ấy chịu ra tay thì vẫn có thể giúp Tần Mạch Thương khôi phục lại Mệnh Cách.”

Vừa nói hắn vừa nhìn về phía Tần Mạch Thương nằm trong phi liễn.

“Cho nên bây giờ ngươi xuất hiện ở đây là có ý gì?” Lục Châu hỏi.

“Xin tiền bối giao Tần Mạch Thương cho vãn bối. Chuyện hôm nay, ta thay Tần Mạch Thương và Tần gia xin lỗi tiền bối!” Tần Nại Hà khom người nói.

“Ngươi nói Tần chân nhân có thể khôi phục Mệnh Cách cho hắn?”

Tần Nại Hà gật đầu: “Đúng thế, trước đó Tần chân nhân đã thu thập được một ít Huyền Mệnh Thảo.”

Nghe đến đây, Lục Châu bỗng nhiên nghiêng người, năm ngón tay vươn ra phóng một trảo vào trong phi liễn.

Long trảo cương ấn chộp lấy Tần Mạch Thương.

Hai mắt Tần Mạch Thương trừng lớn, hô hấp dồn dập. Thì ra hắn đã sớm tỉnh lại.

Lục Châu lạnh nhạt nhìn Tần Mạch Thương.

Tần Mạch Thương nghẹn đỏ cả mặt, cắn răng nói: “Ngươi… ngươi dám… ngươi dám giết bản thiếu sao?!”

Răng rắc ——

Long trảo cương ấn bóp chặt.

Con ngươi Tần Mạch Thương co rụt lại, lập tức tắt thở không còn khí tức.

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 3.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm.]

“Tiền bối!!!” Tần Nại Hà thất thanh hét lên.

Lục Châu phất tay về phía trước, thi thể Tần Mạch Thương bay tới trước mặt Tần Nại Hà, thản nhiên hỏi:

“Bây giờ thì sao?”
Chương 1474

“. . .”

Tần Nại Hà nín thở, lời muốn nói kẹt lại trong cổ họng không thể thốt ra nửa câu, chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn Tần Mạch Thương đã hoàn toàn tắt thở.

Kỳ thực hắn rất không thích loại người như Tần Mạch Thương. Trong các đại gia tộc thanh liên giới, người như Tần Mạch Thương không nhiều, đại gia tộc có nội tình chân chính đều rất chú trọng vào việc giáo dục thế hệ trẻ, cho dù bọn họ có cảm giác ưu việt cũng sẽ không dễ dàng biểu hiện ra ngoài.

Tần Mạch Thương không giống những người khác, từ nhỏ đã bị phủng trong lòng bàn tay, tuổi còn trẻ đã mười Mệnh Cách, lại thêm phụ mẫu không biết cách quản giáo nên mới tạo thành tính cách như ngày hôm nay.

Cũng chính vì thế, Tần chân nhân mới sắp xếp cho Tần Nại Hà hầu cận Tần Mạch Thương. Tuổi tác của Tần Nại Hà lớn hơn hắn, lại là người biết tiến thoái, hẳn sẽ từ từ rèn giũa được Tần Mạch Thương. Đáng tiếc, Tần Nại Hà lại không cách nào cứu được hắn nữa.

“Nại Hà à Nại hà…” Tần Nại Hà bất đắc dĩ lắc đầu, “Ta vốn cho rằng có lần giáo huấn này, nhân sinh của hắn sẽ thay đổi theo hướng tốt hơn. Lục tiền bối, vì sao lại làm thế?”

Lục Châu cũng lắc đầu nói: “Không biết ngươi có nghe qua hai câu nói này chưa.”

“Xin rửa tai lắng nghe.”

“Chó không đổi được thói quen ăn kứt. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”

Là một người xuyên không, Lục Châu đã có được kinh nghiệm và tâm đắc này từ ba mươi năm sống trên Địa Cầu. Trong nhà không biết dạy dỗ, xã hội sẽ thay họ dạy con.

“Nhưng mà Lục tiền bối, hắn còn sống ta mới còn sinh lộ.” Tần Nại Hà khó chịu nói.

Nếu Tần Mạch Thương còn sống, hắn còn có thể cầu tình với Tần chân nhân, thậm chí tự mình đi bí ẩn chi địa tìm về Huyền Mệnh Thảo. Nhưng mà bây giờ… thật sự đã bức hắn đến tuyệt lộ. Cho dù Tần chân nhân hiểu lý lẽ cũng khó có thể khoan thứ cho đại tội này, huống chi các trưởng lão khác của Tần gia cũng cực kỳ coi trọng Tần Mạch Thương…

“Sinh tử của ngươi thì liên can gì đến lão phu?” Lục Châu hỏi ngược lại.

“. . .”

“Đúng vậy, sinh tử của ngươi thì mắc mớ gì đến sư phụ ta chứ? Thật là không hiểu nổi mà. Hơn nữa, người là do ngươi dẫn tới, giết đệ tử Vân Sơn, sư phụ ta không dùng một chưởng chụp chết ngươi đã là nhân từ nương tay rồi.” Tiểu Diên Nhi nói.

Đám người gật đầu. Nói hay lắm!

Biểu tình trên mặt Tần Nại Hà xoắn xuýt không thôi.

“Thôi vậy… sống chết có số. Cáo từ.”

“Chờ đã.”

Tư Vô Nhai đi tới phía trước boong tàu nói: “Theo lý mà nói, ngươi là địch nhân của chúng ta. Gia sư không xuống tay với ngươi là vì thấy ngươi có ba phần thức thời. Tần Mạch Thương đã chết rồi, ngươi định làm thế nào?”

“Bí ẩn chi địa rộng lớn như vậy, luôn có đất dung thân cho ta.” Tần Nại Hà đã chuẩn bị xong tinh thần bốn bể là nhà.

“Ngươi hiểu sai ý ta.”

Tư Vô Nhai nói, “Tần Mạch Thương chết, Tần gia sẽ không từ bỏ ý đồ. Mâu thuẫn giữa Tần gia và Ma Thiên Các vừa mới bắt đầu, mà ngươi là người khởi xướng. Gia sư sao có thể thả ngươi rời đi?”

Tần Nại Hà: “. . .”

Hắn không kìm lòng được, lui về sau một bước, tầm mắt chuyển từ Tư Vô Nhai sang Lục Châu:

“Tiền bối muốn đuổi tận giết tuyệt? Cho dù ngài giết ta thì mâu thuẫn với Tần gia cũng không thể giải trừ.” Hắn thở dài lắc đầu, “Ngài không nên giết Tần Mạch Thương mới phải.”

Lục Châu hừ một tiếng. “Tần Nại Hà.”

Tiếng gọi này khiến Tần Nại Hà giật bắn người.

Giọng Lục Châu trầm bổng du dương: “Ngươi cho rằng lão phu sẽ e ngại Tần chân nhân?”

“. . .”

Tần Nại Hà như bị sét đánh, trong phút chốc thể hồ quán đỉnh.

(Chú thích: thành ngữ thể hồ quán đỉnh có ý ví von một người đột nhiên được khai sáng trí tuệ, minh ngộ về một việc nào đó.)

Hắn gần như không chú ý đến sự thật này… Vị lão nhân trước mặt có tu vi cao thâm biết bao, thủ đoạn lại doạ người, nếu không đã không tự tin đánh giết hai đại quỷ bộc và Tần Mạch Thương. Tuy thủ đoạn có chút khó hiểu nhưng phần tự tin này chỉ chân nhân mới có thể có được.

Lục Châu tiếp tục nói: “Còn nhớ ước hẹn ba tháng trước không?”

Tần Nại Hà đáp: “Đương nhiên nhớ rõ… Ngài đã thua. Hiện tượng mất cân bằng xuất hiện nghĩa là hỗn loạn đã mở, đường ngăn cách giữa đôi bờ không còn tồn tại. Ta nghĩ cân bằng giả cũng đã xuất hiện.”

Hiện tượng mất cân bằng?

Lục Châu lắc đầu nói: “Là ngươi thua.”

“? ? ?”

“Cân bằng giả tuyệt không hề xuất hiện.” Lục Châu nói.

Tần Nại Hà á khẩu không trả lời được.

Minh Thế Nhân nói bổ sung: “Đạo lý này rất đơn giản. Nếu cân bằng giả xuất hiện thì đã đi ra giải quyết hiện tượng mất cân bằng rồi.”

Tần Nại Hà nói:

“Ta nghe một số trưởng giả nói, mỗi địa phương đều sẽ có cân bằng giả xuất hiện, thực lực bọn họ có mạnh có yếu. Có người mạnh hơn chân nhân, cũng có người yếu hơn Thiên Giới Bà Sa… Chỉ là, có một điều ngài đã nói đúng, trong hiện tượng mất cân bằng lần này, bọn họ không đến.”

Sau đó hắn chắp tay thi lễ nói: “Ta thua rồi.”

Lục Châu đứng lên, chắp tay sau lưng. “Ngươi còn nhớ tiền đặt cược là gì không?”

“Có sao?” Tần Nại Hà gãi đầu.

Hình như chưa nói tới tiền đặt cược bao giờ mà? Hơn nữa lúc đó hắn chỉ thuận miệng nói một câu, sao bây giờ lại lòi ra tiền đặt cược?

“Nếu không có tiền cược, lão phu lãng phí thời gian đấu khẩu với ngươi làm gì?”

Tần Nại Hà nghĩ nghĩ, hẳn là do trước đó hắn đã quên mất, bèn đáp: “Được rồi, vậy tiền đặt cược là gì? Chỉ cần trong khả năng của ta, ta sẽ đáp ứng ngài.”

Lục Châu nói:

“Lão phu không làm khó ngươi. Ít nhất mười khối Huyền Vi Thạch và mười phần Huyền Mệnh Thảo.”

“. . .”

Tần Nại Hà nghe vậy, kịch liệt lắc đầu: “Lão tiền bối, ngài không phải đang khó xử ta sao? Đừng nói là đi tìm mười phần, cho dù là một phần cũng đã khó như lên trời!”

Lục Châu lấy trong tay áo ra một khối Huyền Vi Thạch, nói: “Khó như lên trời?”

Phịch ——

Chư Hồng Cộng tựa vào thân liễn, ngã ngồi xuống đất.

“Ngốc tử, đệ làm gì đó?” Minh Thế Nhân trợn mắt hỏi.

“Không.. không có gì… đệ chỉ hơi choáng thôi, không ngờ sư phụ lại có Huyền Vi Thạch. Thứ này là đồ tốt nha! Cơ mà… trông khá quen.” Chư Hồng Cộng nói.
Chương 1475

Đám người không để ý đến Chư Hồng Cộng nữa.

Tần Nại Hà tiếp tục nói: “Thứ này… tiền bối là chân nhân, trong tay có Huyền Vi Thạch cũng là bình thường. Đây là vật liệu thăng cấp vật phẩm lên Hằng cấp, Huyền Mệnh Thảo là thánh thảo chữa trị Mệnh Cách, hai thứ này chỉ có trong bí ẩn chi địa. Khu vực biên giới đã bị nhân loại vơ vét sạch, hiện tại chỉ có khu vực trung tâm mới có. Nói khó như lên trời cũng không quá đáng. Tiền bối… ngài đổi điều kiện khác đi.”

Lục Châu khẽ gật đầu: “Lão phu đương nhiên biết thu hoạch thứ này rất khó. Lão phu cũng không muốn làm khó ngươi, điều kiện thứ hai chính là ——”

Lục Châu dừng lại một chút, trên mặt nở nụ cười hiền hậu, vuốt râu nói: “Nếu ngươi đã không còn đường để đi, vậy lão phu cho ngươi một con đường sống.”

Đám đồ đệ hai mắt toả sáng, sư phụ cao minh!

Tần Nại Hà sững sờ tại chỗ, biểu tình trên mặt vô cùng đặc sắc, không biết đang nghĩ cái gì.

Trầm mặc hồi lâu, Tần Nại Hà mới khom người nói: “Con người của ta hận nhất là kẻ bất trung bất nghĩa… Mong lão tiền bối thứ lỗi, ta xin chọn điều kiện thứ nhất.”

Vu Chính Hải lên tiếng: “Đừng cứng nhắc như vậy, gia sư tự mình mời chào là cơ hội lớn lao đối với ngươi.”

Lục Châu đưa tay ngắt lời Vu Chính Hải. “Ngươi nghĩ kỹ chưa?”

Tần Nại Hà đáp: “Ta đã nghĩ rõ ràng, đây là vấn đề nguyên tắc, sẽ không thoả hiệp. Ngoài ra nếu có thể, ta muốn mang thi thể thiếu chủ rời đi, mong tiền bối đáp ứng.”

“Ngươi có biết, không ai dám cò kè mặc cả với lão phu?”

Tần Nại Hà chắp tay khom người thật sâu: “Mong tiền bối đáp ứng. Ta nhất định sẽ dâng Huyền Mệnh Thảo và Huyền Vi Thạch lên cho tiền bối!”

Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn hắn. Trầm mặc một lúc, Lục Châu mới khẽ phất tay.

Tần Nại Hà thấy Lục Châu đồng ý cho mình rời đi, trong lòng không khỏi thở phào một hơi, sau đó chắp tay thi lễ với đám người rồi mang theo thi thể Tần Mạch Thương bay về phía chân trời, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Chư Hồng Cộng nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, người này không biết cân nhắc, cho hắn cơ hội cũng không biết quý trọng, vì sao phải thả hắn đi?”

Lục Châu không nói gì. Không thể nói vi sư đã hết sạch lực lượng Thiên Tướng nha.

Trầm mặc là câu trả lời tốt nhất.

Tư Vô Nhai cười nói: “Nếu hắn đồng ý ngay lập tức, ta mới khinh thường hắn.”

“Đệ hiểu rồi, chiêu này của sư phụ gọi là ‘muốn bắt thì phải thả’. Hắn bây giờ đã không còn đường để về, càng đừng nói tới việc tìm được Huyền Vi Thạch và Huyền Mệnh Thảo. Tần chân nhân có khi còn tức giận phế luôn hắn. Hắn chỉ có thể gia nhập Ma Thiên Các mà thôi. Sư phụ thật là anh minh, một chiêu này nếu là đệ chắc phải suy nghĩ ba năm mới hiểu!” Chư Hồng Cộng lập tức nhân cơ hội vỗ mông ngựa bộp bộp.

Đám người: “. . .”

Phần trước còn hợp lý, phần sau thì thái quá rồi.

“Nhưng mà thi thể đó…” Vu Chính Hải sờ sờ Bích Ngọc Đao, trong lòng không thoải mái như thể bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Tư Vô Nhai cười nói: “Đại sư huynh lo lắng dư thừa. Thân phận Tần Mạch Thương tôn quý, việc thi triển vu thuật điều khiển thi thể là hành vi khinh nhờn người chết vô cùng, ta tin tưởng Tần chân nhân sẽ không để chuyện như vậy phát sinh. Mà cho dù có như thế đi nữa… Ma Thiên Các cũng không sợ vu thuật.”

Vu Chính Hải lập tức thở phào, vỗ vỗ bả vai Tư Vô Nhai nói: “Vẫn là hiền đệ hiểu được lòng ta.”

“. . .”

Tư Vô Nhai cố nhẫn nhịn cơn đau trên bả vai, tiếp tục nói: “Hơn nữa đệ cược là Tần Nại Hà sẽ không trở về Tần gia. Chuyện lớn như vậy, hắn mà trở về chắc chắn sẽ bị phạt. Bây giờ hắn… thật sự là không còn đường để đi.”

Đám người gật đầu, xoay người nhìn xuống đống tro tàn dưới mặt đất, không khỏi thở dài.

. . .

Đúng như Tư Vô Nhai dự liệu.

Tần Nại Hà bay tới một toà sơn phong, dừng lại trước một cây cổ thụ cực lớn. Thân cổ thụ có đường kính hơn mười mét, cành lá um tùm vươn đến mây xanh.

Ai mà ngờ được, phù văn thông đạo của thanh liên giới lại nằm ở đây.

Hắn đặt thi thể vào phù văn thông đạo, chỉnh lại y phục cho Tần Mạch Thương rồi đứng lên, thở dài nói:

“Theo lý mà nói, ta cũng xem như một nửa là huynh trưởng, một nửa là lão sư của ngươi. Dạy không nghiêm là lỗi của thầy. Nếu ta chịu nghiêm khắc hơn với ngươi thì những chuyện này có lẽ đã không phát sinh.”

Hắn lại thở dài, chạm nhẹ vào thân cây. Phù văn thông đạo sáng lên, Tần Mạch Thương biến mất.

Tần Nại Hà đứng nhìn thông đạo rỗng tuếch, sau đó quay đầu bay về một hướng khác.

. . .

Trong Dưỡng Sinh điện.

Tư Vô Nhai báo cáo lại tình hình ba tháng qua, bao gồm hiện tượng mất cân bằng xuất hiện và việc năm người Tôn Mộc rời đi.

Sắc mặt Lục Châu thản nhiên nhìn Tư Vô Nhai: “Ngươi nói năm huynh đệ Tôn Mộc đã rời đi?”

Tư Vô Nhai gật đầu: “Có lẽ bọn hắn không quen phong cách sinh hoạt an nhàn ở đây, thích hợp với lối sống trong bí ẩn chi địa hơn.”

“Thất sư đệ, không cần nói tốt cho bọn hắn. Bọn hắn rõ ràng là xem chúng ta chỉ là miếu nhỏ, không lưu nổi năm toà đại phật bọn hắn.” Minh Thế Nhân khoanh tay nói.

“Ta nghe Hạ Trường Thu nói, năm huynh đệ này có vẻ ghét bỏ thực lực chúng ta. Trong lời nói của bọn hắn mang vẻ không hài lòng, nhưng không nói thẳng ra.”

Vu Chính Hải tỏ vẻ không có gì quan trọng: “Đi thì đi thôi… Lúc trước ta thống lĩnh U Minh Giáo, mỗi ngày đều có huynh đệ đến và đi. Hơn mười vạn giáo chúng, nếu không có vài người có tư tưởng khác biệt mới là kỳ lạ đó.”

“Đại sư huynh nói có lý.”

Đám người gật đầu đồng tình.

Lục Châu vuốt râu nói: “Kệ bọn hắn đi thôi… Nhưng mà Ma Thiên Các không phải nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”

“Vâng.” Đám người khom người đáp.

Trời chạng vạng tối, Lục Châu bắt đầu lĩnh hội Thiên thư.

Đến chiều hôm sau, lực lượng Thiên Tướng đã khôi phục toàn bộ, thời gian lĩnh hội rút ngắn hơn trước khá nhiều.

“Một chưởng dùng toàn bộ Thái Huyền chi lực cũng chỉ có thể khiến Tần Nại Hà bị thương nhẹ. Hiện tại lực lượng Thiên Tướng có thể đánh giết quỷ bộc mười bốn, mười lăm Mệnh Cách. Cho dù là mười sáu Mệnh Cách như Tần Nại Hà cũng có thể ứng phó.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom