-
Chương 1461-1465
Chương 1461
Là người thì đều có chút “tiện”. Nếu cho vào dễ dàng, bọn hắn sẽ không thấy có gì tốt, nhưng nếu không cho vào thì ngược lại sẽ tò mò, do dự.
“Tu vi bao nhiêu?” Minh Thế Nhân chỉ vào Tôn Mộc hỏi.
“Sáu Mệnh Cách.” x 5
“Thật là đồng đều. Các ngươi có biết ngoài kia có bao nhiêu người muốn gia nhập Ma Thiên Các không?”
Minh Thế Nhân chỉ tay về phía Tiêu Vân Hoà nói: “Tiêu Vân Hoà là Tháp chủ Hắc Tháp, từ lâu đã là cao thủ mười hai Mệnh Cách, hắn muốn gia nhập Ma Thiên Các mà không có cửa.”
“Điện chủ Cửu Trọng Điện Tư Không Bắc Thần muốn gia nhập Ma Thiên Các, không có cửa.”
“Tông chủ Vân Sơn mười hai tông Nhiếp Thanh Vân muốn gia nhập Ma Thiên Các, không có cửa.”
Liên tiếp nghe được mấy cái danh hiệu rất kêu, năm người trợn tròn mắt.
Minh Thế Nhân tiếp tục nói: “Liệp đội U Linh gì đó mạnh cỡ nào?”
Mặc kệ đối phương đáp ra sao, Minh Thế Nhân cũng đã chuẩn bị tâm lý tự thổi phồng.
Tôn Mộc đáp: “Đội trưởng là mười lăm Mệnh Cách, có quyền trượng hợp cấp.”
Minh Thế Nhân suýt tý nữa đã rơi khỏi lưng Cùng Kỳ, miễn cưỡng ổn định thân ảnh. “Này… nhiều Mệnh Cách vậy sao.”
“Đó chỉ là mỗi mình hắn thôi, trong đội của hắn mỗi người đều có năng khiếu đặc biệt, là đội ngũ biết cách sinh tồn nhất trong bí ẩn chi địa.” Tôn Mộc nói.
Minh Thế Nhân xấu hổ, thổi phồng không nổi rồi a.
Nhưng Lục Châu bỗng nhàn nhạt nói: “Lão phu đã giết chết bọn hắn.”
“. . .” Năm người lộ vẻ sửng sốt khó tin, còn cho rằng tai mình nghe nhầm.
Lục Châu phất tay áo, mấy kiện vũ khí xuất hiện trong lòng bàn tay.
“Thánh Giả Quyền Trượng!”
“Phong Linh Cung!”
Không khí trở nên ngưng trệ khiến người hô hấp khó khăn.
Lục Châu tiếp tục nói: “Đội ngũ bốn mươi người, chỉ có hai kiện vũ khí này là miễn cưỡng nhập vào mắt lão phu.”
Đại ý là, mấy thứ khác lão phu chẳng buồn nhặt.
“. . .”
Minh Thế Nhân cũng nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn biết sư phụ đến bí ẩn chi địa và gặp Lục Ngô, nhưng lại không biết chuyện của liệp đội U Linh kia.
Năm người tròn mắt quan sát hai kiện vũ khí.
“Không giống đồ giả.”
“Đội trưởng Tào Chiết Xuân xem quyền trượng như sinh mệnh, chưa từng rời tay.”
“Đúng là thật rồi.”
“Phong Linh Cung cũng là thật.”
“Làm sao bây giờ?”
Năm huynh đệ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai nấy đều mộng bức không biết nên làm thế nào.
Tôn Mộc phất tay, năm người lập tức đi tới một góc, bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.
“Hắn mạnh đến không hợp thói thường.”
“Có thể giết Tào Chiết Xuân, có khi là chân nhân cũng không chừng.”
“Chân nhân?!”
“Môn phái có chân nhân toạ trấn sao lại coi trọng chúng ta? Vừa rồi tiểu tử kia nói một đống cao thủ đều bị cự tuyệt gia nhập cơ mà?”
“Đừng quá coi thường chính mình, tiền bối coi trọng chúng ta là được.”
“Nhưng Tào Chiết Xuân là thần tượng của ta lại bị hắn giết rồi…”
“Cút!” x 4
“Được rồi, Tào Chiết Xuân cũng không phải người tốt gì.”
“Vậy… gia nhập sao?”
“Đồng ý.” x 5
Năm người tản ra đi về phía Lục Châu. Tôn Mộc hô lên: “Quỳ.”
Năm người đồng loạt quỳ xuống nói: “Xin lão tiền bối thu lưu.”
Lục Châu thu hồi Phong Linh Cung và Thánh Giả Quyền Trượng, vuốt râu nói: “Nghĩ kỹ càng chưa?”
Năm người gật đầu: “Đã nghĩ kỹ.”
“Ma Thiên Các toạ lạc tại kim liên giới, là một giới rất nhỏ yếu, trong tương lai sẽ gặp gỡ địch nhân mạnh hơn Tào Chiết Xuân gấp trăm lần, chỉ cần không cẩn thận sẽ mất mạng. Mỗi khi có tân nhân gia nhập, bản toạ đều sẽ nói rõ việc này. Như vậy… các ngươi còn nguyện ý gia nhập Ma Thiên Các không?” Lục Châu thản nhiên nói.
“. . .”
Vừa mới bảo là cho chỗ dung thân cơ mà, chỗ dung thân là phải đảm bảo an toàn, sao bây giờ lại nói lời này?
Năm người đưa mắt nhìn nhau, lộ vẻ không biết làm sao bây giờ.
Lục Châu nói bổ sung: “Một khi gia nhập Ma Thiên Các, lão phu đương nhiên sẽ che chở các ngươi.”
Năm người nhìn nhau nháy mắt, vung tay nói:
“Chúng ta nguyện ý gia nhập Ma Thiên Các.” x 5.
[Ting — thu hoạch được năm tên thuộc hạ, ban thưởng 5.000 điểm công đức.]
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Đáng tiếc quyền hạn của Hệ thống chưa đủ, Lục Châu không thể nhìn được độ trung thành của bọn hắn.
Tục ngữ có câu, nhân tâm khó dò. Mặc kệ thái độ bên ngoài thế nào, Lục Châu đều có khả năng đang dẫn sói vào nhà.
Đúng là nên thăng cấp quyền hạn của Hệ thống rồi.
Trước lúc đó, Lục Châu muốn lôi kéo nhiều cao thủ một chút, phòng ngừa vạn nhất. Hắn quay đầu nhìn Tiêu Vân Hoà.
Tiêu Vân Hoà cười cười đi tới, chắp tay nói: “Chúc mừng Lục huynh.”
Lục Châu nói: "Đã gia nhập Ma Thiên các, vậy chuyện của Huyền Mệnh Thảo xem như bỏ qua, các ngươi thấy thế nào?"
"Đều do lão tiền bối làm chủ." X 5
Minh Thế Nhân lập tức sửa lời bọn hắn: "Gọi là Các chủ."
Lục Châu vuốt râu gật đầu.
Tiêu Vân Hòa cười nói: "Đa tạ Lục huynh."
Lục Châu liếc nhìn hắn một cái: "Trọng thương rồi?"
Tiêu Vân Hòa bất đắc dĩ gật đầu:
"Ta và Hạ Tranh Vanh đại chiến hai ngày, vốn cho rằng có thể đại thắng, không ngờ hắn có một kiện khôi giáp có lực phòng ngự cực mạnh. Sau khi ta miễn cưỡng chiến thắng, Hạ Tranh Vanh hứa hẹn sẽ rời khỏi Hắc Tháp. Nào ngờ trên đường trở về ta lại lọt vào phục kích, chỉ tiếc mấy vị huynh đệ kia của ta..."
Tôn Mộc lắc đầu nói: "Chúng ta chỉ nhằm vào ngươi, không hề nhằm vào bằng hữu của ngươi."
"Bằng hữu của ngươi gặp chuyện không liên quan gì đến chúng ta."
"Đúng thế." X 3
Tiêu Vân Hòa nhướng mày hỏi: "Các ngươi thật sự không có quan hệ gì với Hạ Tranh Vanh?"
Năm người lắc đầu.
Tiêu Vân Hòa tức giận hừ một tiếng: "Hạ Tranh Vanh quả nhiên là tên lòng lang dạ thú."
"Về hoàng thành trước đã." Lục Châu nói.
"Vâng."
. . .
Trong Dưỡng Sinh điện.
Năm huynh đệ Tôn Mộc đứng sóng vai.
Lục Châu chắp tay dạo bước nói: “Lát nữa sẽ có người hướng dẫn cho các ngươi về Ma Thiên Các. Lão phu có mấy câu hỏi, các ngươi phải thành thật trả lời.”
“Chúng ta biết gì nói nấy.” Tôn Mộc đáp.
“Tần Mạch Thương đang ở đâu?”
“Tần gia thiếu chủ?!” Tôn Mộc kinh ngạc thốt lên.
“Là hạng người cực kỳ ngang ngược.” Chiêm Kim phụ hoạ.
“Nhân phẩm rất tệ.”
“Nghe nói hắn đến bí ẩn chi địa bị người ta lấy đi một Mệnh Cách, về sau đến đạo trường của Tần chân nhân, đã lâu rồi không xuất hiện lại.”
Năm người trả lời theo thứ tự.
Chương 1462
Những tin tức này Lục Châu đều đã biết, chứng tỏ đám người này không nói láo.
Lục Châu chắp tay nói: “Các ngươi là nhóm người thanh liên giới đầu tiên gia nhập Ma Thiên Các, hẳn là hiểu rõ về tình huống tại thanh liên.”
Khoảng thời gian này có khá nhiều tu hành giả đến từ thanh liên giới xuất hiện ở đây, nào là người từ do, nào là tán tu… Lục Châu có thể cảm giác được, thế cân bằng của chín giới đang phát triển theo hướng không thể khống chế.
“Thanh liên có bao nhiêu chân nhân?” Lục Châu hỏi.
Tiêu Vân Hoà và Minh Thế Nhân cũng tò mò dỏng tai lên nghe.
Tôn Mộc đáp: “Cụ thể có bao nhiêu thì không người nào biết. Trong truyền thuyết, Thái Hư có một thần vật có thể cảm giác được cân bằng trong thiên địa. Một khi mất cân bằng, nó sẽ điều động cân bằng giả đi giải quyết vấn đề.”
Đây chính là bảo toàn pháp tắc.
Lục Châu chợt nhớ tới trước khi Lam Hi Hoà rời đi, nàng cũng từng nói câu này.
Chẳng trách Lam Hi Hoà lại muốn tìm một người thay mình làm Tháp chủ Bạch Tháp.
Chẳng trách Lam Hi Hoà từng nói, vấn đề tuổi thọ của nàng không cách nào giải quyết… chẳng lẽ trong thiên địa thật sự tồn tại thứ gọi là cân bằng? Phía sau cân bằng rốt cuộc ẩn giấu điều gì?
Hoặc là nói, chính bởi vì Lục Châu biến cường nên Lam Hi Hoà mới nhất định phải rời đi để bảo trì cân bằng?
Nếu thật là như thế thì đám đồ đệ mang hạt giống Thái Hư của Lục Châu sớm muộn gì cũng sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng. Đây đúng là vấn đề lớn.
“Hiện tại có bốn vị chân nhân đến từ tứ đại gia tộc.” Tôn Mộc nói, “Chân nhân Diệp gia là Diệp Chính, chân nhân Tần gia là Tần Nhân Việt, chân nhân Thác Bạt gia là Thác Bạt Tư Thành, chân nhân Phạm gia là Phạm Trọng.”
Diệp Chính và Tần Nhân Việt là hai người Lục Châu cần chú ý nhất, đã kết xuống một ít cừu oán.
“Quan hệ giữa tứ đại chân nhân như thế nào?”
“Rất vi diệu… Có đôi khi rất tốt, có đôi khi lại ra tay tàn nhẫn, ngoại nhân nhìn không hiểu. Chúng ta chỉ là tán tu trà trộn ở tầng dưới chót trong bí ẩn chi địa, làm sao biết mối quan hệ giữa bọn họ.”
Lúc này, Tư Vô Nhai đi tới nói: “Đồ nhi có một vấn đề muốn thỉnh giáo.”
Lục Châu đưa tay ra hiệu hắn không cần hành lễ.
Tư Vô Nhai đi tới trước mặt năm người, khẽ chắp tay nói: “Địa phân chín giới, theo lý thuyết thì trừ thanh liên giới ra, vẫn còn hai bí ẩn chi địa khác ở phía đối diện.”
Tôn Mộc kinh ngạc đáp: “Ngươi biết địa phân chín giới?”
Tư Vô Nhai chỉ cười không nói.
Tôn Mộc nhìn hắn vẻ dò xét, lát sau mới đáp: “Thiên địa vốn là một thể, về sau dần dần tách ra, lấy bí ẩn chi địa làm hạch tâm, còn lại hai chỗ cũng là thanh liên, nhưng vì nguyên nhân lịch sử mà hai chỗ này… tịnh đế tương sinh.”
(Chú thích: Tịnh Đế Liên là hai đóa sen nở trên cùng một cuống, được xem là loài sen đứng đầu về sự thanh tao thuần khiết. Vì quý hiếm nên ngày xưa được dùng để tiến vua, từ đó có tên là "Tịnh Đế".)
“Cũng là thanh liên?”
“Đúng vậy, chúng ta tu hành nghiêng về màu xanh đen.”
Tôn Mộc nhấc tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một toà pháp thân cỡ nhỏ màu xanh đen, thiên hướng về màu đen hơn.
“Nơi tịnh đế tương sinh, pháp thân có màu xanh lục và tím nhạt, cũng là nguyên khí nguyên thuỷ hỗn độn nhất.” Tôn Mộc nói.
Tư Vô Nhai nhíu mày: “Tịnh đế tương sinh…”
“Hai chỗ này cách chúng ta quá xa, nghe nói trước đây từng xảy ra đại chiến, sau đó mới dung hợp lẫn nhau. Về cơ bản bọn hắn sẽ không tham dự vào sự tình của ngoại giới.”
Tư Vô Nhai gật đầu. Hắn lấy trong tay áo ra một tờ giấy, cầm bút lông lên nhanh chóng phác hoạ mấy đường nét, sau đó đưa đồ án vừa vẽ đến trước mặt Lục Châu:
“Hiện tại đã có thể xác nhận.”
Lục Châu nhìn thoáng qua, khẽ gật đầu.
Đồ án Tư Vô Nhai vẽ không phức tạp, là một đoá liên hoa cực lớn… một đoá liên hoa hoàn toàn nằm ngoài tam quan và nhận biết của mọi người.
Minh Thế Nhân hết sức tò mò đi tới, vừa nhìn đã trợn tròn mắt, hốt hoảng nói: “Không thể nào… không thể nào…”
Tiêu Vân Hoà cũng bước tới, lập tức đứng sững sờ tại chỗ.
Lục Châu và Tư Vô Nhai đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, hai người vẫn không ngừng dựa vào các dữ liệu mà xác nhận thông tin, cuối cùng mới đưa ra kết quả này.
Nhóm năm người cũng thò đầu tới quan sát đoá liên hoa trên giấy, nhao nhao lộ vẻ kinh ngạc.
“Đây là… có ý gì?”
Bọn hắn trước kia chỉ hoạt động tại thanh liên giới và bí ẩn chi địa, không có bao nhiêu kiến thức về những địa phương khác.
Tư Vô Nhai nghi hoặc hỏi:
“Thanh liên giới cường đại như thế, hẳn đã sớm biết việc này, sao các ngươi còn ngạc nhiên?”
Tôn Mộc lắc đầu: “Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Xin hỏi các hạ xưng hô như thế nào?”
“Thất đệ tử Ma Thiên Các, Tư Vô Nhai.” Tư Vô Nhai chắp tay tự giới thiệu.
Tôn Mộc gật đầu nói:
“Thuở nhỏ chúng ta lớn lên tại thanh liên, học được tâm đắc và kinh nghiệm của các bậc tiên hiền truyền lại… Từng có rất nhiều tu hành giả vĩ đại vì muốn thế nhân thấy rõ ràng thế giới này mà không tiếc đánh đổi mạng sống, phi hành vào trong Vô Tận Hải, vừa định vị vừa lưu lại vết tích… cuối cùng mới tạo ra địa đồ này.”
Hắn quay đầu nói, “Xin mượn bút dùng một lát.”
Văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) cấp tốc được đưa tới.
Tôn Mộc nâng bút vẽ ra một bức địa đồ thô ráp nhưng cũng khá rõ ràng.
“Mời xem.”
Đám người tụ lại quan sát tấm địa đồ.
“Khu vực tịnh đế tương sinh dần dần dung hợp, trở thành một khối. Bí ẩn chi địa rộng lớn vô biên, rộng gấp ngàn vạn các giới khác. Những nơi còn lại đều chật hẹp nhỏ bé tựa như một hòn đảo nhỏ trên biển cả, phân bố xung quanh bí ẩn chi địa.”
Tư Vô Nhai sờ cằm, cẩn thận quan sát lý giải của Tôn Mộc.
Tôn Mộc tiếp tục nói:
“Muốn vượt ngang bí ẩn chi địa cần có tu vi cấp chân nhân và ít nhất ba năm thời gian. Người tự do cần ít nhất bốn, năm năm mới hoàn thành. Còn loại tu hành giả dưới chót như bọn ta thì chỉ có thể sử dụng phù văn thông đạo, nếu không dù mất mấy chục năm cũng không vượt nổi bí ẩn chi địa. Nhưng nếu là hồng liên giới, ta chỉ cần năm ngày là xong.”
Chương 1463
Đám người nghe vậy đều gật đầu liên tục.
Duy chỉ có Tư Vô Nhai là lắc đầu: “Không đúng.”
“Hắn nói Tôn ca không đúng kìa.”
“Hắn đang chất vấn lý luận tổng kết qua mấy vạn năm của các bậc tiên hiền.”
“Hình như hắn rất chắc chắn.”
“Nghe thử xem hắn có cao kiến gì.”
“Được.”
Minh Thế Nhân vỗ trán, lộ vẻ ta phục các ngươi rồi!
Tư Vô Nhai cười nói: “Nếu bản đồ này là đúng, vậy xin hỏi… Thái Hư ở đâu?”
“Cái này…”
Tôn Mộc ấp úng: “Đương nhiên là nằm trong bí ẩn chi địa. Bí ẩn chi địa rộng lớn như vậy, hẳn vị trí hạch tâm chính là Thái Hư.”
Tư Vô Nhai nói:
“Giả thiết Thái Hư nằm tại khu vực trung tâm của bí ẩn chi địa, nơi này hoàn cảnh ác liệt, quanh năm không có ánh mặt trời, làm sao đám người Thái Hư chịu được? Hơn nữa, dù bí ẩn chi địa rất rộng lớn nhưng vì sao cho đến nay cường giả nhân loại vẫn chưa từng gặp qua?”
“Ngươi đang chất vấn luận chứng của các bậc tiên hiền sao? Một mình ngươi chẳng lẽ lợi hại hơn vô số bậc tiên hiền?” Tôn Mộc hỏi.
“Có chất vấn mới có tiến bộ. Người càng nhiều thì thông tin lưu lại càng khó chính xác. Nếu không thì vì sao cho đến giờ nhân loại vẫn chưa làm rõ được bí mật của thiên địa ràng buộc?”
Tôn Mộc: “. . .”
“Tôn ca, hắn đang vả mặt huynh.” X 4
Tôn Mộc phản bác:
“Thứ nhất, có lẽ chúa tể Thái Hư là hung thú cũng chưa biết chừng, nhân loại không ưa thích hoàn cảnh này, không có nghĩa là hung thú không thích. Thứ hai, cho đến nay những tu hành giả từng gặp được người Thái Hư đều bị bắt đi, đương nhiên là không có ai gặp qua rồi.”
Tư Vô Nhai tự tin nói:
“Chúa tể Thái Hư có lẽ có hung thú, nhưng nhất định cũng sẽ có nhân loại. Tháp chủ Bạch Tháp Lam Hi Hoà chính là một trong những cân bằng giả.”
Tôn Mộc á khẩu không trả lời được.
Dưỡng Sinh điện lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi.
Tư Vô Nhai sở dĩ có thể tin tưởng vào suy luận của mình, một phần là vì hắn đã nghiên cứu rất lâu, phần còn lại chính là vì tấm bản đồ da dê cổ của sư phụ.
Tại Thiên Vũ Viện, hắn từng dùng lửa luyện hoá, dùng dung lô thiêu đốt, dùng cương khí phá hư… để giải khai bí mật của bản đồ da dê cổ, nhưng không thể làm tổn hại nó mảy may. Cứ cách một đoạn thời gian, trên bản đồ sẽ hiện ra một phần nhỏ.
Tuyệt đại bộ phận những gì Tư Vô Nhai vẽ đều suy đoán từ bản đồ da dê cổ.
“Nói hay lắm.” Tiêu Vân Hoà vỗ tay khích lệ, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, “Tranh luận mới khiến người ta tiến bộ.”
“Tranh luận cũng lãng phí thời gian.” Minh Thế Nhân nhún vai.
“. . .”
Tiêu Vân Hoà cười nói: “Muốn biết chuyện Thái Hư có gì khó đâu, hỏi Lục huynh là biết ngay mà.”
Dù sao Tiêu Vân Hoà vẫn tin chắc rằng Lục Châu đến từ Thái Hư.
Nhóm năm người kinh hãi vô cùng: “. . .”
Lục Châu vuốt râu nói: “Lão phu đồng tình với suy luận của Tư Vô Nhai. Có điều Tôn Mộc nói cũng có đạo lý.”
Tiêu Vân Hoà giơ ngón cái lên.
Đúng là cao nhân nha. Vừa chiếu cố thể diện của tân nhân, vừa chứng thực suy luận của đồ đệ.
Lục Châu nhìn năm người Tôn Mộc.
“Các ngươi vừa gia nhập Ma Thiên Các, để Mạnh hộ pháp đưa các ngươi đi tìm hiểu một chút, sau đó làm việc theo chỉ thị của lão thất. Thấy thế nào?”
Tư Vô Nhai chắp tay với năm người.
Tôn Mộc có vẻ không phục, nhưng vẫn nói: “Theo lời Các chủ phân phó.”
“Lui xuống đi.”
Năm người tuần tự rời khỏi Dưỡng Sinh điện, Mạnh Trường Đông đã chờ sẵn ở bên ngoài.
Lục Châu hỏi Tư Vô Nhai: “Tấm bản đồ này ngươi năm chắc mấy phần?”
“Chín phần.” Tư Vô Nhai đáp.
“Được.” Lục Châu ngồi xếp bằng xuống, “Năm người này thuộc quyền quản lý của ngươi.”
“Sư phụ… đồ nhi e là bọn hắn…”
“Vi sư hiểu, có chút chuyện không thể cưỡng cầu, đi hay ở cứ để bọn hắn chọn. Chỉ cần không làm ra hành vi tổn hại đến Ma Thiên Các là được, những việc khác không cần để ý đến.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi minh bạch.” Tư Vô Nhai nói xong, cung kính rời đi.
Minh Thế Nhân ngáp một cái rồi nói: “Buồn ngủ quá, đồ nhi xin cáo lui trước.”
Trong Dưỡng Sinh điện chỉ còn lại Lục Châu và Tiêu Vân Hoà.
Tiêu Vân Hoà cười nói: “Lục huynh thật là cao tay.”
“Ngươi bị trọng thương, còn không lo trị liệu thì sẽ phải nằm ba tháng đó.”
Tiêu Vân Hoà đại hỷ: “Làm phiền Lục huynh rồi.”
Lục Châu thi triển thần thông Thiên thư, chữa trị hơn phân nửa thương thế cho hắn.
Tiêu Vân Hoà cảm động vô cùng. “Quyết định chính xác nhất đời Tiêu mỗ chính là kết bạn với Lục huynh.”
Lục Châu đột nhiên vươn tay ra trước mặt hắn.
Tiêu Vân Hoà mộng bức.
“Huyền Vi Thạch.” Lục Châu nói.
“Này…”
“Phí tổn trị liệu.”
“Ta…”
Lục Châu nghi hoặc lườm hắn một cái. “Ngươi muốn nói gì?”
“Không có gì a!” Tiêu Vân Hoà lập tức đáp, “Lục huynh nguyện ý trị liệu cho ta là vinh hạnh của ta. Chỉ là một khối Huyền Vi Thạch mà thôi, sao có thể so với mệnh của ta được. Hơn nữa vũ khí của ta đã được chữa trị xong, khối Huyền Vi Thạch có giữ lại cũng không có tác dụng gì, chi bằng đưa cho Lục huynh.”
Hắn lấy trong ngực áo ra một cái túi, dốc ra một viên Huyền Vi Thạch.
Viên Huyền Vi Thạch toả ra màu sắc hỗn độn, trông bình thường nhưng lại ẩn chứa quang hoa yếu ớt, truyền ra năng lượng nhàn nhạt.
“Buông tay.”
“Ách…”
Tiêu Vân Hoà đau khổ buông tay ra. Lục Châu cất ngay vào túi.
[Huyền Vi Thạch, vật liệu trân quý đề thăng vật phẩm lên hằng cấp.]
Không có nhắc nhở cần bao nhiêu khối mới thăng cấp được?
“Lục huynh, vậy ta đi trước một bước.” Tiêu Vân Hoà nói xong, thất thểu rời đi.
Lục Châu nhìn tấm bản đồ Tư Vô Nhai lưu lại, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi. Nếu quả thật là như vậy, Thái Hư rốt cuộc ở đâu? Bí ẩn chi địa dù rộng lớn cũng không thể nào không phát hiện ra lấy một người đến từ Thái Hư?
Sau khi Hệ thống thăng cấp, nhất định phải quay trở vào bí ẩn chi địa một chuyến. Lần này Lục Châu sẽ tìm tới khu vực trung tâm để xem có tra ra manh mối gì không.
Việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng đề thăng thực lực.
“Thần thông thứ tám là gì đây?”
Hắn đã lĩnh hội một ngày một đêm, còn chưa đủ chứa đầy Thái Huyền chi lực. Tiếp tục kiên trì vậy.
“Đề thăng thêm vũ khí mới được.”
Chương 1464
Hiện tại Lục Châu có 110 phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch.
“Mua Luyện Hóa Phù.”
[Ting — tiêu hao 20.000 điểm công đức, thu hoạch Luyện Hóa Phù x 1.]
“Chọn vũ khí nào đây?”
Lục Châu có hai vũ khí hợp cấp: Vị Danh và Tử Lưu Ly. Còn lại chỉ có Phiền Lung Ấn là hắn ưa thích sử dụng.
Lục Châu thả 100 phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch và Phiền Lung Ấn vào ngọn lửa do Luyện Hóa Phù tạo ra, sau đó không quan tâm đến nó nữa mà nhắm mắt lại lĩnh hội Thiên thư.
Hai ngày sau.
Lục Châu nghe được một tiếng giòn vang, bèn mở mắt, thấy Phiền Lung Ấn đang nằm im dưới đất.
[Phiền Lung Ấn hợp cấp, hiệu quả: Lực Thiên Quân.]
“Lực Thiên Quân?” Chỉ nghe danh tự, không hiểu rõ nó dùng thế nào. Phải tìm cơ hội thực hành mới được.
Lục Châu đã lĩnh hội xong Thiên thư một lượt, bèn mặc niệm khẩu quyết thần thông thứ tám.
Thái Huyền chi lực đột nhiên hoá thành từng điểm huỳnh quang bao vây lấy thân thể Lục Châu. Toàn thân hắn như ẩn như hiện, biến thành gần như trong suốt.
Nhưng thời gian kéo dài ngắn ngủi, chỉ sau mấy hơi thở, Lục Châu đã khôi phục lại bình thường.
“Đây chính là thần thông Vô Lượng Thần Ấn?”
Dường như có thể thu liễm khí tức, còn có hiệu quả gì khác không thì hắn chưa biết.
Lục Châu lại lấy ra Thẻ Thăng Cấp.
Hắn truyền lệnh cho mọi người không được tự ý đến gần Dưỡng Sinh điện, sau đó quan sát tình huống của tất cả đồ đệ, cuối cùng mới yên tâm mặc niệm một tiếng:
“Sử dụng.”
[Hệ thống đang tiến hành thăng cấp…]
Giao diện Hệ thống biến thành màu tối đen.
Điều Lục Châu không biết là, khi hắn vừa sử dụng Thẻ Thăng Cấp, tại bí ẩn chi địa xuất hiện mây đen cuồn cuộn, mê vụ rung động, bầu trời càng thêm u ám. Đám hung thú dưới mặt đất giật mình nhìn biến hoá trên không trung.
Trên tường thành, Ngu Thượng Nhung ôm kiếm đứng đó.
“Gió bắt đầu thổi.”
“Kinh đô đã lâu không thấy thời tiết ác liệt thế này.” Vu Chính Hải bay lướt tới nói.
Hai sư huynh đệ đứng sóng vai nhìn bầu trời đang bị mây đen che khuất.
“Hôm nay không luận bàn nhé?”
“Đồng ý.”
. . .
Trong cung điện trắng toát.
Nữ hầu vội vã chạy vào, khom người nói: “Chủ nhân, Thánh Điện truyền đến tin tức, Cán Cân Công Chính bị nghiêng rồi.”
Trong cung điện, nữ tử ngồi ngay ngắn trên đài cao bỗng mở mắt.
“Nguyên nhân.”
Nữ hầu đáp: “Hiện tại chưa rõ nguyên nhân, Thánh Điện còn đang điều tra. Có thể có chân nhân thanh liên giới đi tới các địa phương khác, cũng có thể là xuất hiện một vị chân nhân mới.”
Nữ tử khẽ lắc đầu nói: “Khả năng xuất hiện chân nhân mới rất thấp. Cho dù mười viên hạt giống Thái Hư tề tựu cũng không có ai trong vòng ba trăm năm trở thành chân nhân được.”
Nữ hầu hỏi: “Ý chủ nhân là, có chân nhân dám vượt qua ranh giới?”
Nữ tử trầm mặc.
Nàng cũng không thể xác nhận. Cho dù là Cán Cân Công Chính cũng không phải toàn trí toàn năng.
Nữ hầu khom người nói: “”Nô tì sẽ tiếp tục nghe ngóng.”
Nói xong, nữ hầu xoay người rời đi.
Hai luồng quang mang mặt trăng mặt trời trên đầu vây xung quanh nữ tử. Nàng thu hồi suy nghĩ, nhắm mắt lại tiếp tục tu hành.
. . .
Tại bí ẩn chi địa, Liệt Phong sơn cốc.
Lục Ngô đang nằm bên một cây cổ thụ chọc trời bỗng ngẩng đầu.
Mê vụ trên không trung rung động không ngừng, cuồn cuộn kéo về phương đông. Vô số hung thú phi cầm vội vã bay về phía tây.
“Cân bằng…” Lục Ngô lẩm bẩm nói, “Sắp bị phá vỡ sao?”
“Ăn một thương của ta!”
Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương đâm về phía Lục Ngô, thương cương bộc phát kim quang.
Lục Ngô không thèm nhìn hắn lấy một cái, cự trảo ngang tàng quét qua.
Phanh! Đoan Mộc Sinh bị đánh bay ra ngoài.
Lục Ngô vẫn nhìn lên bầu trời, gương mặt nó đượm vẻ u sầu: “Chân nhân đến rồi?”
Mỗi khi xuất hiện tình trạng mất cân bằng, luôn có đại lượng hung thú dịch chuyển cho đến khi tình trạng mất cân bằng biến mất.
Không ai biết lý do vì sao.
“Lục Ngô, lại ăn một thương của ta nè!” Đoan Mộc Sinh không hề gục ngã, tiếp tục bay tới.
Lục Ngô không để ý tới hắn, thò trảo xuống bới ra một viên Mệnh Cách Chi Tâm dưới lòng đất.
“Hấp thu đi.”
“…Hả?” Đoan Mộc Sinh gãi gãi đầu hạ xuống đát, nhìn viên Mệnh Cách Chi Tâm còn đang rướm máu nói, “Không phải ngươi nói chờ ta dung hợp xong mới hấp thu Mệnh Cách Chi Tâm sao?”
“Ngươi phải đẩy nhanh tiến độ.”
“Đạo tu hành tối kỵ việc gấp gáp. Sư phụ ta từng nói phải chú trọng chất lượng.”
Lục Ngô lại ngẩng đầu nhìn mê vụ vẫn vũ. “Càng nhanh càng tốt…”
Nó cúi đầu xuống, đẩy viên Mệnh Cách Chi Tâm tới trước mặt Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh tiếp nhận, lại ngẩng đầu lên hỏi: “Lục Ngô, rốt cuộc cân bằng là gì?”
Lục Ngô lắc đầu, biểu thị nó cũng chẳng rõ.
“Vậy Đoan Mộc chân nhân mạnh cỡ nào?”
Lục Ngô cao ngạo đáp: “Hơn xa sư phụ ngươi.”
“Không có khả năng.” Đoan Mộc Sinh bác bỏ.
“Hửm?”
“Sư phụ ta chưa từng bại bao giờ… Ngươi hiểu biết quá ít về sư phụ ta rồi.”
Lục Ngô xem thường, trong lòng không khỏi thầm oán, khi bản hoàng quen biết hắn ngươi còn ở trong bụng mẹ kia kìa. Nhưng nó cũng lười tranh cãi với Đoan Mộc Sinh.
“Thiếu chủ, Đoan Mộc chân nhân là tổ tiên của ngươi.”
“Thì đã làm sao?”
“. . .”
Được rồi, ngươi thắng.
Lục Ngô đạp đất bay lên, phóng về nơi xa, chỉ để lại một câu: “Thất sư đệ ngươi nói… ngươi cần rất nhiều Mệnh Cách Chi Tâm. Việc này cứ giao cho bản hoàng.”
. . .
Hồng liên giới, kinh đô Đại Đường.
Mạnh Trường Đông giảng giải quy củ và nói chút tình hình cơ bản của Ma Thiên Các cho năm huynh đệ nghe. Năm người cũng rất khiêm tốn, đều gật đầu nghe giảng.
“Bốn vị lão nhân đang luận đạo dưới tường thành chính là tứ đại trưởng lão Ma Thiên Các, cũng là các vị nguyên lão gia nhập Ma Thiên Các sớm nhất.” Mạnh Trường Đông nói.
Năm người đồng thời quan sát.
“Thập diệp?” x 5
Mạnh Trường Đông nói: “Chư vị đừng xem thường bốn vị trưởng lão. Bọn họ đều là kỳ tài hiếm có, tiến vào cảnh giới Thiên Giới Bà Sa chỉ là vấn đề thời gian.”
Mạnh Trường Đông lại mang năm người đi tới một toà tháp lâu.
“Đây là bát đệ tử của Các chủ, Chư Hồng Cộng.” Mạnh Trường Đông giới thiệu.
Năm huynh đệ Tôn Mộc nhìn sang.
“Đệ tử thân truyền của Các chủ, tu vi không đơn giản…”
Chương 1465
Mạnh Trường Đông vừa dứt lời, phía trước bỗng truyền đến âm thanh năng lượng cộng hưởng, Chư Hồng Cộng gọi ra pháp thân, chợt loé lên rồi biến mất.
Tuy chỉ xuất hiện trong giây lát, nhưng năm người vừa nhìn đã nhận ra.
“Bách Kiếp Động Minh?”
Rác rưởi nha.
Mạnh hộ pháp cười nói: “Các vị đừng xem thường Bách Kiếp Động Minh… đây không phải là Bách Kiếp Động Minh bình thường đâu.”
Tôn Mộc gật đầu nói: “Mạnh hộ pháp không cần giải thích, chúng ta hiểu mà. Cứ đi tiếp đi.”
Mạnh Trường Đông gật đầu. Hiểu là tốt.
Đoàn người đi tới bên ngoài một cung điện. Mạnh Trường Đông chỉ tay về phía Minh Thế Nhân đang ngồi tựa vào lan can, nhắm mắt ngủ.
“Vị này là tứ đệ tử của Các chủ, Minh Thế Nhân.”
Người này bọn hắn đã từng gặp, hẳn là cao thủ.
“Tiến lên bái kiến.” Tôn Mộc phất tay.
Năm người bước lên một bước, đồng thời khom người nói: “Bái kiến…”
Phịch.
Minh Thế Nhân giật mình rơi xuống đất. “Ai thế hả?”
Năm người sững sờ. Không phải chứ… vậy mà cũng té được?
Minh Thế Nhân lừ mắt nhìn đám người nói: “Đừng quấy rầy ta ngủ.”
Gâu gâu gâu…
Cẩu tử từ đâu chạy tới, chở Minh Thế Nhân bay vọt đi mất.
Mạnh Trường Đông nhìn mãi thành quen, mỉm cười giải thích: “Các vị, tứ tiên sinh chính là như vậy, quen là được. Ta nói cho các vị biết, tứ tiên sinh là đệ tử đắc ý nhất của Các chủ đó.”
Tôn Mộc mím môi. Đệ tử đắc ý nhất mà như thế này, vậy những người khác còn rác rưởi cỡ nào?
“Đã rõ.” Năm người mặt không biểu tình khẽ gật đầu.
Đoàn người tiếp tục đi tới. Đến một chỗ bên ngoài biệt viện, trong viện truyền ra tiếng đàn du dương và tiếng cười đùa của nữ tử.
“Các vị, bên trong là cửu đệ tử Từ Diên Nhi và thập đệ tử Hải Loa.” Mạnh Trường Đông nói.
Không thấy mặt, vậy cũng chỉ có thể từ âm luật mà phán đoán.
Tôn Mộc thoáng gật đầu. Tinh thông âm luật coi như là năng khiếu, nhưng thế chưa đủ.
“Bách Kiếp Động Minh?”
“Đúng vậy.”
Được rồi…
Mạnh Trường Đông tiếp tục nói: “Đừng vội coi thường bọn họ tu vi yếu. Bọn họ rất trẻ trung, là thiên tài tu hành có thiên phú mạnh nhất ta từng gặp. Tốt nhất là đừng trêu chọc bọn họ.”
Năm người gật đầu, tiếp tục rời khỏi biệt uyển đi về phía tường thành.
Mấy người ngẩng đầu nhìn lên tường thành. Nơi đó có một thanh bào kiếm khách đang ôm trường kiếm trước ngực và một đao khách đứng chắp tay sau lưng, hông đeo đại đao.
Tôn Mộc giật mình nói: “Rất có phong phạm cao thủ.”
Bốn người khác cũng phụ hoạ: “Phong phạm cao thủ.”
Mạnh Trường Đông cười nói:
“Mấy vị rất tinh mắt. Hai vị này chính là đại đệ tử và nhị đệ tử. Người đứng bên phải là đại tiên sinh Vu Chính Hải, đao pháp lô hoả thuần thanh, Đại Huyền Thiên Chương đánh đâu thắng đó. Bên trái là nhị tiên sinh Ngu Thượng Nhung, kiếm pháp đăng phong tạo cực, đã lĩnh ngộ được Thiên Tử Kiếm từ nhiều năm trước, thậm chí còn sáng tạo ra kiếm đạo cao hơn, xưa nay không bại.”
Khoác lác quá mức rồi nha.
Tôn Mộc nhịn không được hỏi: “Vậy nếu hai người bọn họ đánh nhau thì sao?”
“Hỏi rất hay!”
Mạnh Trường Đông giơ ngón cái lên nói: “Đại tiên sinh và nhị tiên sinh rất thích luận bàn, từ đó đến nay đều bất phân thắng bại.”
“. . .”
Năm người theo bản năng lắc đầu. Cảm giác của bọn hắn chính là: quá giả.
Chỉ cần thật sự muốn phân chia cao thấp thì không có đạo lý nào lại bất phân thắng bại.
Tôn Mộc hỏi: “Mạnh hộ pháp, tu vi hai vị tiên sinh thế nào?”
“Đại tiên sinh là Thiên Giới Bà Sa, bao nhiêu Mệnh Cách ta cũng không rõ. Nhị tiên sinh giống như bát tiên sinh, đều là Bách Kiếp Động Minh, nhưng Bách Kiếp Động Minh này phi thường lợi hại.”
Mạnh Trường Đông khi giới thiệu tu vi đều sẽ cẩn thận vô cùng, việc liên quan đến tư ẩn cá nhân, hắn sẽ không nói quá rõ ràng.
Mạnh Trường Đông chỉ cần nói cho bọn hắn biết, Ma Thiên Các rất đặc thù, không thể dò xét theo lẽ thường.
Nhưng mà…
Khi đám người Tôn Mộc nghe tới Bách Kiếp Động Minh, trong lòng quả thật không còn gì để nói.
Từ bao giờ mà Bách Kiếp Động Minh cũng đáng để khoe khoang rồi?
Tìm hiểu cho đến bây giờ mới thấy một vị Thiên Giới Bà Sa duy nhất. Năm người cảm giác như mình đã bị lừa.
Nhưng nghĩ lại, đệ tử không cường cũng chả sao, dù sao cũng không phải ôm bắp đùi bọn hắn, chủ yếu là ôm đùi Các chủ thôi.
“Ngũ tiên sinh và lục tiên sinh không có ở Đại Đường, tam tiên sinh đến bí ẩn chi địa cùng Lục Ngô, trong thời gian ngắn sẽ không trở về.” Mạnh Trường Đông nói.
Tôn Mộc kinh ngạc hỏi: “Lục Ngô?”
“Đúng vậy, Lục Ngô bị tam tiên sinh hàng phục.”
“. . .”
Khá lắm! Rốt cuộc cũng có một cường giả. Người hàng phục được Lục Ngô ít nhất cũng là chân nhân.
Năm người lập tức phấn khởi đứng nghiêm.
“Nói như vậy, tam tiên sinh mới là đệ tử mạnh nhất Ma Thiên Các?” Tôn Mộc hỏi.
“Cũng không phải.” Mạnh Trường Đông lắc đầu nói, “Nếu chỉ luận về võ lực, không ai hơn được đại tiên sinh và nhị tiên sinh. Nếu bàn về khả năng làm việc ổn thoả, không ai hơn được tứ tiên sinh. Nếu bàn về…”
“Chờ đã.”
Những lời này bọn hắn đã nghe rồi, không có hứng thú nghe thêm nữa, bèn hỏi thẳng: “Tam tiên sinh làm cách nào hàng phục Lục Ngô?”
“Các chủ đích thân tới.” Mạnh Trường Đông nói.
“. . .”
Mạnh Trường Đông không hiểu nhiều về việc trong bí ẩn chi địa, chỉ biết Lục Châu đi một chuyến, sau đó mang Lục Ngô về. Mà sự thật cũng đúng là như vậy.
“Được rồi.” Tôn Mộc khẽ gật đầu.
Mạnh Trường Đông nói: “Trừ mười vị tiên sinh ra còn có tả sứ hữu sứ Ma Thiên Các đang khắc phục hậu quả chiến tranh ở Giang Bắc đạo.”
“Khắc phục hậu quả?”
“Hoàng đế hắc liên giới Mục Nhĩ Thiếp cấu kết với hung thú, phát động chiến tranh ở Đại Đường, khiến dân chúng lầm than, tử thương vô số. Nhan tả sứ và Lục hữu sứ đang ở đó để giúp đỡ dân sinh trùng kiến. Ta rất bội phục tả sứ và hữu sứ, với địa vị của bọn họ, đâu cần phải tự tay làm mấy việc này.”
Năm người đồng thời gật đầu, về điểm này bọn hắn cũng rất bội phục.
“Thẩm hộ pháp và Lý hộ pháp đang ở kim liên giới, nếu các vị có thời gian, hôm nào ta đưa các vị về Ma Thiên Các một chuyến.”
“Làm phiền rồi.” x 5
“Đúng rồi, người xây dựng phù văn thông đạo là Triệu Hồng Phất cô nương, nàng cũng đang ở Ma Thiên Các, bận thương thảo với lục tiên sinh về việc xây dựng phù văn thông đạo cỡ lớn.”
Là người thì đều có chút “tiện”. Nếu cho vào dễ dàng, bọn hắn sẽ không thấy có gì tốt, nhưng nếu không cho vào thì ngược lại sẽ tò mò, do dự.
“Tu vi bao nhiêu?” Minh Thế Nhân chỉ vào Tôn Mộc hỏi.
“Sáu Mệnh Cách.” x 5
“Thật là đồng đều. Các ngươi có biết ngoài kia có bao nhiêu người muốn gia nhập Ma Thiên Các không?”
Minh Thế Nhân chỉ tay về phía Tiêu Vân Hoà nói: “Tiêu Vân Hoà là Tháp chủ Hắc Tháp, từ lâu đã là cao thủ mười hai Mệnh Cách, hắn muốn gia nhập Ma Thiên Các mà không có cửa.”
“Điện chủ Cửu Trọng Điện Tư Không Bắc Thần muốn gia nhập Ma Thiên Các, không có cửa.”
“Tông chủ Vân Sơn mười hai tông Nhiếp Thanh Vân muốn gia nhập Ma Thiên Các, không có cửa.”
Liên tiếp nghe được mấy cái danh hiệu rất kêu, năm người trợn tròn mắt.
Minh Thế Nhân tiếp tục nói: “Liệp đội U Linh gì đó mạnh cỡ nào?”
Mặc kệ đối phương đáp ra sao, Minh Thế Nhân cũng đã chuẩn bị tâm lý tự thổi phồng.
Tôn Mộc đáp: “Đội trưởng là mười lăm Mệnh Cách, có quyền trượng hợp cấp.”
Minh Thế Nhân suýt tý nữa đã rơi khỏi lưng Cùng Kỳ, miễn cưỡng ổn định thân ảnh. “Này… nhiều Mệnh Cách vậy sao.”
“Đó chỉ là mỗi mình hắn thôi, trong đội của hắn mỗi người đều có năng khiếu đặc biệt, là đội ngũ biết cách sinh tồn nhất trong bí ẩn chi địa.” Tôn Mộc nói.
Minh Thế Nhân xấu hổ, thổi phồng không nổi rồi a.
Nhưng Lục Châu bỗng nhàn nhạt nói: “Lão phu đã giết chết bọn hắn.”
“. . .” Năm người lộ vẻ sửng sốt khó tin, còn cho rằng tai mình nghe nhầm.
Lục Châu phất tay áo, mấy kiện vũ khí xuất hiện trong lòng bàn tay.
“Thánh Giả Quyền Trượng!”
“Phong Linh Cung!”
Không khí trở nên ngưng trệ khiến người hô hấp khó khăn.
Lục Châu tiếp tục nói: “Đội ngũ bốn mươi người, chỉ có hai kiện vũ khí này là miễn cưỡng nhập vào mắt lão phu.”
Đại ý là, mấy thứ khác lão phu chẳng buồn nhặt.
“. . .”
Minh Thế Nhân cũng nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn biết sư phụ đến bí ẩn chi địa và gặp Lục Ngô, nhưng lại không biết chuyện của liệp đội U Linh kia.
Năm người tròn mắt quan sát hai kiện vũ khí.
“Không giống đồ giả.”
“Đội trưởng Tào Chiết Xuân xem quyền trượng như sinh mệnh, chưa từng rời tay.”
“Đúng là thật rồi.”
“Phong Linh Cung cũng là thật.”
“Làm sao bây giờ?”
Năm huynh đệ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai nấy đều mộng bức không biết nên làm thế nào.
Tôn Mộc phất tay, năm người lập tức đi tới một góc, bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.
“Hắn mạnh đến không hợp thói thường.”
“Có thể giết Tào Chiết Xuân, có khi là chân nhân cũng không chừng.”
“Chân nhân?!”
“Môn phái có chân nhân toạ trấn sao lại coi trọng chúng ta? Vừa rồi tiểu tử kia nói một đống cao thủ đều bị cự tuyệt gia nhập cơ mà?”
“Đừng quá coi thường chính mình, tiền bối coi trọng chúng ta là được.”
“Nhưng Tào Chiết Xuân là thần tượng của ta lại bị hắn giết rồi…”
“Cút!” x 4
“Được rồi, Tào Chiết Xuân cũng không phải người tốt gì.”
“Vậy… gia nhập sao?”
“Đồng ý.” x 5
Năm người tản ra đi về phía Lục Châu. Tôn Mộc hô lên: “Quỳ.”
Năm người đồng loạt quỳ xuống nói: “Xin lão tiền bối thu lưu.”
Lục Châu thu hồi Phong Linh Cung và Thánh Giả Quyền Trượng, vuốt râu nói: “Nghĩ kỹ càng chưa?”
Năm người gật đầu: “Đã nghĩ kỹ.”
“Ma Thiên Các toạ lạc tại kim liên giới, là một giới rất nhỏ yếu, trong tương lai sẽ gặp gỡ địch nhân mạnh hơn Tào Chiết Xuân gấp trăm lần, chỉ cần không cẩn thận sẽ mất mạng. Mỗi khi có tân nhân gia nhập, bản toạ đều sẽ nói rõ việc này. Như vậy… các ngươi còn nguyện ý gia nhập Ma Thiên Các không?” Lục Châu thản nhiên nói.
“. . .”
Vừa mới bảo là cho chỗ dung thân cơ mà, chỗ dung thân là phải đảm bảo an toàn, sao bây giờ lại nói lời này?
Năm người đưa mắt nhìn nhau, lộ vẻ không biết làm sao bây giờ.
Lục Châu nói bổ sung: “Một khi gia nhập Ma Thiên Các, lão phu đương nhiên sẽ che chở các ngươi.”
Năm người nhìn nhau nháy mắt, vung tay nói:
“Chúng ta nguyện ý gia nhập Ma Thiên Các.” x 5.
[Ting — thu hoạch được năm tên thuộc hạ, ban thưởng 5.000 điểm công đức.]
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Đáng tiếc quyền hạn của Hệ thống chưa đủ, Lục Châu không thể nhìn được độ trung thành của bọn hắn.
Tục ngữ có câu, nhân tâm khó dò. Mặc kệ thái độ bên ngoài thế nào, Lục Châu đều có khả năng đang dẫn sói vào nhà.
Đúng là nên thăng cấp quyền hạn của Hệ thống rồi.
Trước lúc đó, Lục Châu muốn lôi kéo nhiều cao thủ một chút, phòng ngừa vạn nhất. Hắn quay đầu nhìn Tiêu Vân Hoà.
Tiêu Vân Hoà cười cười đi tới, chắp tay nói: “Chúc mừng Lục huynh.”
Lục Châu nói: "Đã gia nhập Ma Thiên các, vậy chuyện của Huyền Mệnh Thảo xem như bỏ qua, các ngươi thấy thế nào?"
"Đều do lão tiền bối làm chủ." X 5
Minh Thế Nhân lập tức sửa lời bọn hắn: "Gọi là Các chủ."
Lục Châu vuốt râu gật đầu.
Tiêu Vân Hòa cười nói: "Đa tạ Lục huynh."
Lục Châu liếc nhìn hắn một cái: "Trọng thương rồi?"
Tiêu Vân Hòa bất đắc dĩ gật đầu:
"Ta và Hạ Tranh Vanh đại chiến hai ngày, vốn cho rằng có thể đại thắng, không ngờ hắn có một kiện khôi giáp có lực phòng ngự cực mạnh. Sau khi ta miễn cưỡng chiến thắng, Hạ Tranh Vanh hứa hẹn sẽ rời khỏi Hắc Tháp. Nào ngờ trên đường trở về ta lại lọt vào phục kích, chỉ tiếc mấy vị huynh đệ kia của ta..."
Tôn Mộc lắc đầu nói: "Chúng ta chỉ nhằm vào ngươi, không hề nhằm vào bằng hữu của ngươi."
"Bằng hữu của ngươi gặp chuyện không liên quan gì đến chúng ta."
"Đúng thế." X 3
Tiêu Vân Hòa nhướng mày hỏi: "Các ngươi thật sự không có quan hệ gì với Hạ Tranh Vanh?"
Năm người lắc đầu.
Tiêu Vân Hòa tức giận hừ một tiếng: "Hạ Tranh Vanh quả nhiên là tên lòng lang dạ thú."
"Về hoàng thành trước đã." Lục Châu nói.
"Vâng."
. . .
Trong Dưỡng Sinh điện.
Năm huynh đệ Tôn Mộc đứng sóng vai.
Lục Châu chắp tay dạo bước nói: “Lát nữa sẽ có người hướng dẫn cho các ngươi về Ma Thiên Các. Lão phu có mấy câu hỏi, các ngươi phải thành thật trả lời.”
“Chúng ta biết gì nói nấy.” Tôn Mộc đáp.
“Tần Mạch Thương đang ở đâu?”
“Tần gia thiếu chủ?!” Tôn Mộc kinh ngạc thốt lên.
“Là hạng người cực kỳ ngang ngược.” Chiêm Kim phụ hoạ.
“Nhân phẩm rất tệ.”
“Nghe nói hắn đến bí ẩn chi địa bị người ta lấy đi một Mệnh Cách, về sau đến đạo trường của Tần chân nhân, đã lâu rồi không xuất hiện lại.”
Năm người trả lời theo thứ tự.
Chương 1462
Những tin tức này Lục Châu đều đã biết, chứng tỏ đám người này không nói láo.
Lục Châu chắp tay nói: “Các ngươi là nhóm người thanh liên giới đầu tiên gia nhập Ma Thiên Các, hẳn là hiểu rõ về tình huống tại thanh liên.”
Khoảng thời gian này có khá nhiều tu hành giả đến từ thanh liên giới xuất hiện ở đây, nào là người từ do, nào là tán tu… Lục Châu có thể cảm giác được, thế cân bằng của chín giới đang phát triển theo hướng không thể khống chế.
“Thanh liên có bao nhiêu chân nhân?” Lục Châu hỏi.
Tiêu Vân Hoà và Minh Thế Nhân cũng tò mò dỏng tai lên nghe.
Tôn Mộc đáp: “Cụ thể có bao nhiêu thì không người nào biết. Trong truyền thuyết, Thái Hư có một thần vật có thể cảm giác được cân bằng trong thiên địa. Một khi mất cân bằng, nó sẽ điều động cân bằng giả đi giải quyết vấn đề.”
Đây chính là bảo toàn pháp tắc.
Lục Châu chợt nhớ tới trước khi Lam Hi Hoà rời đi, nàng cũng từng nói câu này.
Chẳng trách Lam Hi Hoà lại muốn tìm một người thay mình làm Tháp chủ Bạch Tháp.
Chẳng trách Lam Hi Hoà từng nói, vấn đề tuổi thọ của nàng không cách nào giải quyết… chẳng lẽ trong thiên địa thật sự tồn tại thứ gọi là cân bằng? Phía sau cân bằng rốt cuộc ẩn giấu điều gì?
Hoặc là nói, chính bởi vì Lục Châu biến cường nên Lam Hi Hoà mới nhất định phải rời đi để bảo trì cân bằng?
Nếu thật là như thế thì đám đồ đệ mang hạt giống Thái Hư của Lục Châu sớm muộn gì cũng sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng. Đây đúng là vấn đề lớn.
“Hiện tại có bốn vị chân nhân đến từ tứ đại gia tộc.” Tôn Mộc nói, “Chân nhân Diệp gia là Diệp Chính, chân nhân Tần gia là Tần Nhân Việt, chân nhân Thác Bạt gia là Thác Bạt Tư Thành, chân nhân Phạm gia là Phạm Trọng.”
Diệp Chính và Tần Nhân Việt là hai người Lục Châu cần chú ý nhất, đã kết xuống một ít cừu oán.
“Quan hệ giữa tứ đại chân nhân như thế nào?”
“Rất vi diệu… Có đôi khi rất tốt, có đôi khi lại ra tay tàn nhẫn, ngoại nhân nhìn không hiểu. Chúng ta chỉ là tán tu trà trộn ở tầng dưới chót trong bí ẩn chi địa, làm sao biết mối quan hệ giữa bọn họ.”
Lúc này, Tư Vô Nhai đi tới nói: “Đồ nhi có một vấn đề muốn thỉnh giáo.”
Lục Châu đưa tay ra hiệu hắn không cần hành lễ.
Tư Vô Nhai đi tới trước mặt năm người, khẽ chắp tay nói: “Địa phân chín giới, theo lý thuyết thì trừ thanh liên giới ra, vẫn còn hai bí ẩn chi địa khác ở phía đối diện.”
Tôn Mộc kinh ngạc đáp: “Ngươi biết địa phân chín giới?”
Tư Vô Nhai chỉ cười không nói.
Tôn Mộc nhìn hắn vẻ dò xét, lát sau mới đáp: “Thiên địa vốn là một thể, về sau dần dần tách ra, lấy bí ẩn chi địa làm hạch tâm, còn lại hai chỗ cũng là thanh liên, nhưng vì nguyên nhân lịch sử mà hai chỗ này… tịnh đế tương sinh.”
(Chú thích: Tịnh Đế Liên là hai đóa sen nở trên cùng một cuống, được xem là loài sen đứng đầu về sự thanh tao thuần khiết. Vì quý hiếm nên ngày xưa được dùng để tiến vua, từ đó có tên là "Tịnh Đế".)
“Cũng là thanh liên?”
“Đúng vậy, chúng ta tu hành nghiêng về màu xanh đen.”
Tôn Mộc nhấc tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một toà pháp thân cỡ nhỏ màu xanh đen, thiên hướng về màu đen hơn.
“Nơi tịnh đế tương sinh, pháp thân có màu xanh lục và tím nhạt, cũng là nguyên khí nguyên thuỷ hỗn độn nhất.” Tôn Mộc nói.
Tư Vô Nhai nhíu mày: “Tịnh đế tương sinh…”
“Hai chỗ này cách chúng ta quá xa, nghe nói trước đây từng xảy ra đại chiến, sau đó mới dung hợp lẫn nhau. Về cơ bản bọn hắn sẽ không tham dự vào sự tình của ngoại giới.”
Tư Vô Nhai gật đầu. Hắn lấy trong tay áo ra một tờ giấy, cầm bút lông lên nhanh chóng phác hoạ mấy đường nét, sau đó đưa đồ án vừa vẽ đến trước mặt Lục Châu:
“Hiện tại đã có thể xác nhận.”
Lục Châu nhìn thoáng qua, khẽ gật đầu.
Đồ án Tư Vô Nhai vẽ không phức tạp, là một đoá liên hoa cực lớn… một đoá liên hoa hoàn toàn nằm ngoài tam quan và nhận biết của mọi người.
Minh Thế Nhân hết sức tò mò đi tới, vừa nhìn đã trợn tròn mắt, hốt hoảng nói: “Không thể nào… không thể nào…”
Tiêu Vân Hoà cũng bước tới, lập tức đứng sững sờ tại chỗ.
Lục Châu và Tư Vô Nhai đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, hai người vẫn không ngừng dựa vào các dữ liệu mà xác nhận thông tin, cuối cùng mới đưa ra kết quả này.
Nhóm năm người cũng thò đầu tới quan sát đoá liên hoa trên giấy, nhao nhao lộ vẻ kinh ngạc.
“Đây là… có ý gì?”
Bọn hắn trước kia chỉ hoạt động tại thanh liên giới và bí ẩn chi địa, không có bao nhiêu kiến thức về những địa phương khác.
Tư Vô Nhai nghi hoặc hỏi:
“Thanh liên giới cường đại như thế, hẳn đã sớm biết việc này, sao các ngươi còn ngạc nhiên?”
Tôn Mộc lắc đầu: “Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Xin hỏi các hạ xưng hô như thế nào?”
“Thất đệ tử Ma Thiên Các, Tư Vô Nhai.” Tư Vô Nhai chắp tay tự giới thiệu.
Tôn Mộc gật đầu nói:
“Thuở nhỏ chúng ta lớn lên tại thanh liên, học được tâm đắc và kinh nghiệm của các bậc tiên hiền truyền lại… Từng có rất nhiều tu hành giả vĩ đại vì muốn thế nhân thấy rõ ràng thế giới này mà không tiếc đánh đổi mạng sống, phi hành vào trong Vô Tận Hải, vừa định vị vừa lưu lại vết tích… cuối cùng mới tạo ra địa đồ này.”
Hắn quay đầu nói, “Xin mượn bút dùng một lát.”
Văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) cấp tốc được đưa tới.
Tôn Mộc nâng bút vẽ ra một bức địa đồ thô ráp nhưng cũng khá rõ ràng.
“Mời xem.”
Đám người tụ lại quan sát tấm địa đồ.
“Khu vực tịnh đế tương sinh dần dần dung hợp, trở thành một khối. Bí ẩn chi địa rộng lớn vô biên, rộng gấp ngàn vạn các giới khác. Những nơi còn lại đều chật hẹp nhỏ bé tựa như một hòn đảo nhỏ trên biển cả, phân bố xung quanh bí ẩn chi địa.”
Tư Vô Nhai sờ cằm, cẩn thận quan sát lý giải của Tôn Mộc.
Tôn Mộc tiếp tục nói:
“Muốn vượt ngang bí ẩn chi địa cần có tu vi cấp chân nhân và ít nhất ba năm thời gian. Người tự do cần ít nhất bốn, năm năm mới hoàn thành. Còn loại tu hành giả dưới chót như bọn ta thì chỉ có thể sử dụng phù văn thông đạo, nếu không dù mất mấy chục năm cũng không vượt nổi bí ẩn chi địa. Nhưng nếu là hồng liên giới, ta chỉ cần năm ngày là xong.”
Chương 1463
Đám người nghe vậy đều gật đầu liên tục.
Duy chỉ có Tư Vô Nhai là lắc đầu: “Không đúng.”
“Hắn nói Tôn ca không đúng kìa.”
“Hắn đang chất vấn lý luận tổng kết qua mấy vạn năm của các bậc tiên hiền.”
“Hình như hắn rất chắc chắn.”
“Nghe thử xem hắn có cao kiến gì.”
“Được.”
Minh Thế Nhân vỗ trán, lộ vẻ ta phục các ngươi rồi!
Tư Vô Nhai cười nói: “Nếu bản đồ này là đúng, vậy xin hỏi… Thái Hư ở đâu?”
“Cái này…”
Tôn Mộc ấp úng: “Đương nhiên là nằm trong bí ẩn chi địa. Bí ẩn chi địa rộng lớn như vậy, hẳn vị trí hạch tâm chính là Thái Hư.”
Tư Vô Nhai nói:
“Giả thiết Thái Hư nằm tại khu vực trung tâm của bí ẩn chi địa, nơi này hoàn cảnh ác liệt, quanh năm không có ánh mặt trời, làm sao đám người Thái Hư chịu được? Hơn nữa, dù bí ẩn chi địa rất rộng lớn nhưng vì sao cho đến nay cường giả nhân loại vẫn chưa từng gặp qua?”
“Ngươi đang chất vấn luận chứng của các bậc tiên hiền sao? Một mình ngươi chẳng lẽ lợi hại hơn vô số bậc tiên hiền?” Tôn Mộc hỏi.
“Có chất vấn mới có tiến bộ. Người càng nhiều thì thông tin lưu lại càng khó chính xác. Nếu không thì vì sao cho đến giờ nhân loại vẫn chưa làm rõ được bí mật của thiên địa ràng buộc?”
Tôn Mộc: “. . .”
“Tôn ca, hắn đang vả mặt huynh.” X 4
Tôn Mộc phản bác:
“Thứ nhất, có lẽ chúa tể Thái Hư là hung thú cũng chưa biết chừng, nhân loại không ưa thích hoàn cảnh này, không có nghĩa là hung thú không thích. Thứ hai, cho đến nay những tu hành giả từng gặp được người Thái Hư đều bị bắt đi, đương nhiên là không có ai gặp qua rồi.”
Tư Vô Nhai tự tin nói:
“Chúa tể Thái Hư có lẽ có hung thú, nhưng nhất định cũng sẽ có nhân loại. Tháp chủ Bạch Tháp Lam Hi Hoà chính là một trong những cân bằng giả.”
Tôn Mộc á khẩu không trả lời được.
Dưỡng Sinh điện lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi.
Tư Vô Nhai sở dĩ có thể tin tưởng vào suy luận của mình, một phần là vì hắn đã nghiên cứu rất lâu, phần còn lại chính là vì tấm bản đồ da dê cổ của sư phụ.
Tại Thiên Vũ Viện, hắn từng dùng lửa luyện hoá, dùng dung lô thiêu đốt, dùng cương khí phá hư… để giải khai bí mật của bản đồ da dê cổ, nhưng không thể làm tổn hại nó mảy may. Cứ cách một đoạn thời gian, trên bản đồ sẽ hiện ra một phần nhỏ.
Tuyệt đại bộ phận những gì Tư Vô Nhai vẽ đều suy đoán từ bản đồ da dê cổ.
“Nói hay lắm.” Tiêu Vân Hoà vỗ tay khích lệ, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, “Tranh luận mới khiến người ta tiến bộ.”
“Tranh luận cũng lãng phí thời gian.” Minh Thế Nhân nhún vai.
“. . .”
Tiêu Vân Hoà cười nói: “Muốn biết chuyện Thái Hư có gì khó đâu, hỏi Lục huynh là biết ngay mà.”
Dù sao Tiêu Vân Hoà vẫn tin chắc rằng Lục Châu đến từ Thái Hư.
Nhóm năm người kinh hãi vô cùng: “. . .”
Lục Châu vuốt râu nói: “Lão phu đồng tình với suy luận của Tư Vô Nhai. Có điều Tôn Mộc nói cũng có đạo lý.”
Tiêu Vân Hoà giơ ngón cái lên.
Đúng là cao nhân nha. Vừa chiếu cố thể diện của tân nhân, vừa chứng thực suy luận của đồ đệ.
Lục Châu nhìn năm người Tôn Mộc.
“Các ngươi vừa gia nhập Ma Thiên Các, để Mạnh hộ pháp đưa các ngươi đi tìm hiểu một chút, sau đó làm việc theo chỉ thị của lão thất. Thấy thế nào?”
Tư Vô Nhai chắp tay với năm người.
Tôn Mộc có vẻ không phục, nhưng vẫn nói: “Theo lời Các chủ phân phó.”
“Lui xuống đi.”
Năm người tuần tự rời khỏi Dưỡng Sinh điện, Mạnh Trường Đông đã chờ sẵn ở bên ngoài.
Lục Châu hỏi Tư Vô Nhai: “Tấm bản đồ này ngươi năm chắc mấy phần?”
“Chín phần.” Tư Vô Nhai đáp.
“Được.” Lục Châu ngồi xếp bằng xuống, “Năm người này thuộc quyền quản lý của ngươi.”
“Sư phụ… đồ nhi e là bọn hắn…”
“Vi sư hiểu, có chút chuyện không thể cưỡng cầu, đi hay ở cứ để bọn hắn chọn. Chỉ cần không làm ra hành vi tổn hại đến Ma Thiên Các là được, những việc khác không cần để ý đến.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi minh bạch.” Tư Vô Nhai nói xong, cung kính rời đi.
Minh Thế Nhân ngáp một cái rồi nói: “Buồn ngủ quá, đồ nhi xin cáo lui trước.”
Trong Dưỡng Sinh điện chỉ còn lại Lục Châu và Tiêu Vân Hoà.
Tiêu Vân Hoà cười nói: “Lục huynh thật là cao tay.”
“Ngươi bị trọng thương, còn không lo trị liệu thì sẽ phải nằm ba tháng đó.”
Tiêu Vân Hoà đại hỷ: “Làm phiền Lục huynh rồi.”
Lục Châu thi triển thần thông Thiên thư, chữa trị hơn phân nửa thương thế cho hắn.
Tiêu Vân Hoà cảm động vô cùng. “Quyết định chính xác nhất đời Tiêu mỗ chính là kết bạn với Lục huynh.”
Lục Châu đột nhiên vươn tay ra trước mặt hắn.
Tiêu Vân Hoà mộng bức.
“Huyền Vi Thạch.” Lục Châu nói.
“Này…”
“Phí tổn trị liệu.”
“Ta…”
Lục Châu nghi hoặc lườm hắn một cái. “Ngươi muốn nói gì?”
“Không có gì a!” Tiêu Vân Hoà lập tức đáp, “Lục huynh nguyện ý trị liệu cho ta là vinh hạnh của ta. Chỉ là một khối Huyền Vi Thạch mà thôi, sao có thể so với mệnh của ta được. Hơn nữa vũ khí của ta đã được chữa trị xong, khối Huyền Vi Thạch có giữ lại cũng không có tác dụng gì, chi bằng đưa cho Lục huynh.”
Hắn lấy trong ngực áo ra một cái túi, dốc ra một viên Huyền Vi Thạch.
Viên Huyền Vi Thạch toả ra màu sắc hỗn độn, trông bình thường nhưng lại ẩn chứa quang hoa yếu ớt, truyền ra năng lượng nhàn nhạt.
“Buông tay.”
“Ách…”
Tiêu Vân Hoà đau khổ buông tay ra. Lục Châu cất ngay vào túi.
[Huyền Vi Thạch, vật liệu trân quý đề thăng vật phẩm lên hằng cấp.]
Không có nhắc nhở cần bao nhiêu khối mới thăng cấp được?
“Lục huynh, vậy ta đi trước một bước.” Tiêu Vân Hoà nói xong, thất thểu rời đi.
Lục Châu nhìn tấm bản đồ Tư Vô Nhai lưu lại, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi. Nếu quả thật là như vậy, Thái Hư rốt cuộc ở đâu? Bí ẩn chi địa dù rộng lớn cũng không thể nào không phát hiện ra lấy một người đến từ Thái Hư?
Sau khi Hệ thống thăng cấp, nhất định phải quay trở vào bí ẩn chi địa một chuyến. Lần này Lục Châu sẽ tìm tới khu vực trung tâm để xem có tra ra manh mối gì không.
Việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng đề thăng thực lực.
“Thần thông thứ tám là gì đây?”
Hắn đã lĩnh hội một ngày một đêm, còn chưa đủ chứa đầy Thái Huyền chi lực. Tiếp tục kiên trì vậy.
“Đề thăng thêm vũ khí mới được.”
Chương 1464
Hiện tại Lục Châu có 110 phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch.
“Mua Luyện Hóa Phù.”
[Ting — tiêu hao 20.000 điểm công đức, thu hoạch Luyện Hóa Phù x 1.]
“Chọn vũ khí nào đây?”
Lục Châu có hai vũ khí hợp cấp: Vị Danh và Tử Lưu Ly. Còn lại chỉ có Phiền Lung Ấn là hắn ưa thích sử dụng.
Lục Châu thả 100 phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch và Phiền Lung Ấn vào ngọn lửa do Luyện Hóa Phù tạo ra, sau đó không quan tâm đến nó nữa mà nhắm mắt lại lĩnh hội Thiên thư.
Hai ngày sau.
Lục Châu nghe được một tiếng giòn vang, bèn mở mắt, thấy Phiền Lung Ấn đang nằm im dưới đất.
[Phiền Lung Ấn hợp cấp, hiệu quả: Lực Thiên Quân.]
“Lực Thiên Quân?” Chỉ nghe danh tự, không hiểu rõ nó dùng thế nào. Phải tìm cơ hội thực hành mới được.
Lục Châu đã lĩnh hội xong Thiên thư một lượt, bèn mặc niệm khẩu quyết thần thông thứ tám.
Thái Huyền chi lực đột nhiên hoá thành từng điểm huỳnh quang bao vây lấy thân thể Lục Châu. Toàn thân hắn như ẩn như hiện, biến thành gần như trong suốt.
Nhưng thời gian kéo dài ngắn ngủi, chỉ sau mấy hơi thở, Lục Châu đã khôi phục lại bình thường.
“Đây chính là thần thông Vô Lượng Thần Ấn?”
Dường như có thể thu liễm khí tức, còn có hiệu quả gì khác không thì hắn chưa biết.
Lục Châu lại lấy ra Thẻ Thăng Cấp.
Hắn truyền lệnh cho mọi người không được tự ý đến gần Dưỡng Sinh điện, sau đó quan sát tình huống của tất cả đồ đệ, cuối cùng mới yên tâm mặc niệm một tiếng:
“Sử dụng.”
[Hệ thống đang tiến hành thăng cấp…]
Giao diện Hệ thống biến thành màu tối đen.
Điều Lục Châu không biết là, khi hắn vừa sử dụng Thẻ Thăng Cấp, tại bí ẩn chi địa xuất hiện mây đen cuồn cuộn, mê vụ rung động, bầu trời càng thêm u ám. Đám hung thú dưới mặt đất giật mình nhìn biến hoá trên không trung.
Trên tường thành, Ngu Thượng Nhung ôm kiếm đứng đó.
“Gió bắt đầu thổi.”
“Kinh đô đã lâu không thấy thời tiết ác liệt thế này.” Vu Chính Hải bay lướt tới nói.
Hai sư huynh đệ đứng sóng vai nhìn bầu trời đang bị mây đen che khuất.
“Hôm nay không luận bàn nhé?”
“Đồng ý.”
. . .
Trong cung điện trắng toát.
Nữ hầu vội vã chạy vào, khom người nói: “Chủ nhân, Thánh Điện truyền đến tin tức, Cán Cân Công Chính bị nghiêng rồi.”
Trong cung điện, nữ tử ngồi ngay ngắn trên đài cao bỗng mở mắt.
“Nguyên nhân.”
Nữ hầu đáp: “Hiện tại chưa rõ nguyên nhân, Thánh Điện còn đang điều tra. Có thể có chân nhân thanh liên giới đi tới các địa phương khác, cũng có thể là xuất hiện một vị chân nhân mới.”
Nữ tử khẽ lắc đầu nói: “Khả năng xuất hiện chân nhân mới rất thấp. Cho dù mười viên hạt giống Thái Hư tề tựu cũng không có ai trong vòng ba trăm năm trở thành chân nhân được.”
Nữ hầu hỏi: “Ý chủ nhân là, có chân nhân dám vượt qua ranh giới?”
Nữ tử trầm mặc.
Nàng cũng không thể xác nhận. Cho dù là Cán Cân Công Chính cũng không phải toàn trí toàn năng.
Nữ hầu khom người nói: “”Nô tì sẽ tiếp tục nghe ngóng.”
Nói xong, nữ hầu xoay người rời đi.
Hai luồng quang mang mặt trăng mặt trời trên đầu vây xung quanh nữ tử. Nàng thu hồi suy nghĩ, nhắm mắt lại tiếp tục tu hành.
. . .
Tại bí ẩn chi địa, Liệt Phong sơn cốc.
Lục Ngô đang nằm bên một cây cổ thụ chọc trời bỗng ngẩng đầu.
Mê vụ trên không trung rung động không ngừng, cuồn cuộn kéo về phương đông. Vô số hung thú phi cầm vội vã bay về phía tây.
“Cân bằng…” Lục Ngô lẩm bẩm nói, “Sắp bị phá vỡ sao?”
“Ăn một thương của ta!”
Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương đâm về phía Lục Ngô, thương cương bộc phát kim quang.
Lục Ngô không thèm nhìn hắn lấy một cái, cự trảo ngang tàng quét qua.
Phanh! Đoan Mộc Sinh bị đánh bay ra ngoài.
Lục Ngô vẫn nhìn lên bầu trời, gương mặt nó đượm vẻ u sầu: “Chân nhân đến rồi?”
Mỗi khi xuất hiện tình trạng mất cân bằng, luôn có đại lượng hung thú dịch chuyển cho đến khi tình trạng mất cân bằng biến mất.
Không ai biết lý do vì sao.
“Lục Ngô, lại ăn một thương của ta nè!” Đoan Mộc Sinh không hề gục ngã, tiếp tục bay tới.
Lục Ngô không để ý tới hắn, thò trảo xuống bới ra một viên Mệnh Cách Chi Tâm dưới lòng đất.
“Hấp thu đi.”
“…Hả?” Đoan Mộc Sinh gãi gãi đầu hạ xuống đát, nhìn viên Mệnh Cách Chi Tâm còn đang rướm máu nói, “Không phải ngươi nói chờ ta dung hợp xong mới hấp thu Mệnh Cách Chi Tâm sao?”
“Ngươi phải đẩy nhanh tiến độ.”
“Đạo tu hành tối kỵ việc gấp gáp. Sư phụ ta từng nói phải chú trọng chất lượng.”
Lục Ngô lại ngẩng đầu nhìn mê vụ vẫn vũ. “Càng nhanh càng tốt…”
Nó cúi đầu xuống, đẩy viên Mệnh Cách Chi Tâm tới trước mặt Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh tiếp nhận, lại ngẩng đầu lên hỏi: “Lục Ngô, rốt cuộc cân bằng là gì?”
Lục Ngô lắc đầu, biểu thị nó cũng chẳng rõ.
“Vậy Đoan Mộc chân nhân mạnh cỡ nào?”
Lục Ngô cao ngạo đáp: “Hơn xa sư phụ ngươi.”
“Không có khả năng.” Đoan Mộc Sinh bác bỏ.
“Hửm?”
“Sư phụ ta chưa từng bại bao giờ… Ngươi hiểu biết quá ít về sư phụ ta rồi.”
Lục Ngô xem thường, trong lòng không khỏi thầm oán, khi bản hoàng quen biết hắn ngươi còn ở trong bụng mẹ kia kìa. Nhưng nó cũng lười tranh cãi với Đoan Mộc Sinh.
“Thiếu chủ, Đoan Mộc chân nhân là tổ tiên của ngươi.”
“Thì đã làm sao?”
“. . .”
Được rồi, ngươi thắng.
Lục Ngô đạp đất bay lên, phóng về nơi xa, chỉ để lại một câu: “Thất sư đệ ngươi nói… ngươi cần rất nhiều Mệnh Cách Chi Tâm. Việc này cứ giao cho bản hoàng.”
. . .
Hồng liên giới, kinh đô Đại Đường.
Mạnh Trường Đông giảng giải quy củ và nói chút tình hình cơ bản của Ma Thiên Các cho năm huynh đệ nghe. Năm người cũng rất khiêm tốn, đều gật đầu nghe giảng.
“Bốn vị lão nhân đang luận đạo dưới tường thành chính là tứ đại trưởng lão Ma Thiên Các, cũng là các vị nguyên lão gia nhập Ma Thiên Các sớm nhất.” Mạnh Trường Đông nói.
Năm người đồng thời quan sát.
“Thập diệp?” x 5
Mạnh Trường Đông nói: “Chư vị đừng xem thường bốn vị trưởng lão. Bọn họ đều là kỳ tài hiếm có, tiến vào cảnh giới Thiên Giới Bà Sa chỉ là vấn đề thời gian.”
Mạnh Trường Đông lại mang năm người đi tới một toà tháp lâu.
“Đây là bát đệ tử của Các chủ, Chư Hồng Cộng.” Mạnh Trường Đông giới thiệu.
Năm huynh đệ Tôn Mộc nhìn sang.
“Đệ tử thân truyền của Các chủ, tu vi không đơn giản…”
Chương 1465
Mạnh Trường Đông vừa dứt lời, phía trước bỗng truyền đến âm thanh năng lượng cộng hưởng, Chư Hồng Cộng gọi ra pháp thân, chợt loé lên rồi biến mất.
Tuy chỉ xuất hiện trong giây lát, nhưng năm người vừa nhìn đã nhận ra.
“Bách Kiếp Động Minh?”
Rác rưởi nha.
Mạnh hộ pháp cười nói: “Các vị đừng xem thường Bách Kiếp Động Minh… đây không phải là Bách Kiếp Động Minh bình thường đâu.”
Tôn Mộc gật đầu nói: “Mạnh hộ pháp không cần giải thích, chúng ta hiểu mà. Cứ đi tiếp đi.”
Mạnh Trường Đông gật đầu. Hiểu là tốt.
Đoàn người đi tới bên ngoài một cung điện. Mạnh Trường Đông chỉ tay về phía Minh Thế Nhân đang ngồi tựa vào lan can, nhắm mắt ngủ.
“Vị này là tứ đệ tử của Các chủ, Minh Thế Nhân.”
Người này bọn hắn đã từng gặp, hẳn là cao thủ.
“Tiến lên bái kiến.” Tôn Mộc phất tay.
Năm người bước lên một bước, đồng thời khom người nói: “Bái kiến…”
Phịch.
Minh Thế Nhân giật mình rơi xuống đất. “Ai thế hả?”
Năm người sững sờ. Không phải chứ… vậy mà cũng té được?
Minh Thế Nhân lừ mắt nhìn đám người nói: “Đừng quấy rầy ta ngủ.”
Gâu gâu gâu…
Cẩu tử từ đâu chạy tới, chở Minh Thế Nhân bay vọt đi mất.
Mạnh Trường Đông nhìn mãi thành quen, mỉm cười giải thích: “Các vị, tứ tiên sinh chính là như vậy, quen là được. Ta nói cho các vị biết, tứ tiên sinh là đệ tử đắc ý nhất của Các chủ đó.”
Tôn Mộc mím môi. Đệ tử đắc ý nhất mà như thế này, vậy những người khác còn rác rưởi cỡ nào?
“Đã rõ.” Năm người mặt không biểu tình khẽ gật đầu.
Đoàn người tiếp tục đi tới. Đến một chỗ bên ngoài biệt viện, trong viện truyền ra tiếng đàn du dương và tiếng cười đùa của nữ tử.
“Các vị, bên trong là cửu đệ tử Từ Diên Nhi và thập đệ tử Hải Loa.” Mạnh Trường Đông nói.
Không thấy mặt, vậy cũng chỉ có thể từ âm luật mà phán đoán.
Tôn Mộc thoáng gật đầu. Tinh thông âm luật coi như là năng khiếu, nhưng thế chưa đủ.
“Bách Kiếp Động Minh?”
“Đúng vậy.”
Được rồi…
Mạnh Trường Đông tiếp tục nói: “Đừng vội coi thường bọn họ tu vi yếu. Bọn họ rất trẻ trung, là thiên tài tu hành có thiên phú mạnh nhất ta từng gặp. Tốt nhất là đừng trêu chọc bọn họ.”
Năm người gật đầu, tiếp tục rời khỏi biệt uyển đi về phía tường thành.
Mấy người ngẩng đầu nhìn lên tường thành. Nơi đó có một thanh bào kiếm khách đang ôm trường kiếm trước ngực và một đao khách đứng chắp tay sau lưng, hông đeo đại đao.
Tôn Mộc giật mình nói: “Rất có phong phạm cao thủ.”
Bốn người khác cũng phụ hoạ: “Phong phạm cao thủ.”
Mạnh Trường Đông cười nói:
“Mấy vị rất tinh mắt. Hai vị này chính là đại đệ tử và nhị đệ tử. Người đứng bên phải là đại tiên sinh Vu Chính Hải, đao pháp lô hoả thuần thanh, Đại Huyền Thiên Chương đánh đâu thắng đó. Bên trái là nhị tiên sinh Ngu Thượng Nhung, kiếm pháp đăng phong tạo cực, đã lĩnh ngộ được Thiên Tử Kiếm từ nhiều năm trước, thậm chí còn sáng tạo ra kiếm đạo cao hơn, xưa nay không bại.”
Khoác lác quá mức rồi nha.
Tôn Mộc nhịn không được hỏi: “Vậy nếu hai người bọn họ đánh nhau thì sao?”
“Hỏi rất hay!”
Mạnh Trường Đông giơ ngón cái lên nói: “Đại tiên sinh và nhị tiên sinh rất thích luận bàn, từ đó đến nay đều bất phân thắng bại.”
“. . .”
Năm người theo bản năng lắc đầu. Cảm giác của bọn hắn chính là: quá giả.
Chỉ cần thật sự muốn phân chia cao thấp thì không có đạo lý nào lại bất phân thắng bại.
Tôn Mộc hỏi: “Mạnh hộ pháp, tu vi hai vị tiên sinh thế nào?”
“Đại tiên sinh là Thiên Giới Bà Sa, bao nhiêu Mệnh Cách ta cũng không rõ. Nhị tiên sinh giống như bát tiên sinh, đều là Bách Kiếp Động Minh, nhưng Bách Kiếp Động Minh này phi thường lợi hại.”
Mạnh Trường Đông khi giới thiệu tu vi đều sẽ cẩn thận vô cùng, việc liên quan đến tư ẩn cá nhân, hắn sẽ không nói quá rõ ràng.
Mạnh Trường Đông chỉ cần nói cho bọn hắn biết, Ma Thiên Các rất đặc thù, không thể dò xét theo lẽ thường.
Nhưng mà…
Khi đám người Tôn Mộc nghe tới Bách Kiếp Động Minh, trong lòng quả thật không còn gì để nói.
Từ bao giờ mà Bách Kiếp Động Minh cũng đáng để khoe khoang rồi?
Tìm hiểu cho đến bây giờ mới thấy một vị Thiên Giới Bà Sa duy nhất. Năm người cảm giác như mình đã bị lừa.
Nhưng nghĩ lại, đệ tử không cường cũng chả sao, dù sao cũng không phải ôm bắp đùi bọn hắn, chủ yếu là ôm đùi Các chủ thôi.
“Ngũ tiên sinh và lục tiên sinh không có ở Đại Đường, tam tiên sinh đến bí ẩn chi địa cùng Lục Ngô, trong thời gian ngắn sẽ không trở về.” Mạnh Trường Đông nói.
Tôn Mộc kinh ngạc hỏi: “Lục Ngô?”
“Đúng vậy, Lục Ngô bị tam tiên sinh hàng phục.”
“. . .”
Khá lắm! Rốt cuộc cũng có một cường giả. Người hàng phục được Lục Ngô ít nhất cũng là chân nhân.
Năm người lập tức phấn khởi đứng nghiêm.
“Nói như vậy, tam tiên sinh mới là đệ tử mạnh nhất Ma Thiên Các?” Tôn Mộc hỏi.
“Cũng không phải.” Mạnh Trường Đông lắc đầu nói, “Nếu chỉ luận về võ lực, không ai hơn được đại tiên sinh và nhị tiên sinh. Nếu bàn về khả năng làm việc ổn thoả, không ai hơn được tứ tiên sinh. Nếu bàn về…”
“Chờ đã.”
Những lời này bọn hắn đã nghe rồi, không có hứng thú nghe thêm nữa, bèn hỏi thẳng: “Tam tiên sinh làm cách nào hàng phục Lục Ngô?”
“Các chủ đích thân tới.” Mạnh Trường Đông nói.
“. . .”
Mạnh Trường Đông không hiểu nhiều về việc trong bí ẩn chi địa, chỉ biết Lục Châu đi một chuyến, sau đó mang Lục Ngô về. Mà sự thật cũng đúng là như vậy.
“Được rồi.” Tôn Mộc khẽ gật đầu.
Mạnh Trường Đông nói: “Trừ mười vị tiên sinh ra còn có tả sứ hữu sứ Ma Thiên Các đang khắc phục hậu quả chiến tranh ở Giang Bắc đạo.”
“Khắc phục hậu quả?”
“Hoàng đế hắc liên giới Mục Nhĩ Thiếp cấu kết với hung thú, phát động chiến tranh ở Đại Đường, khiến dân chúng lầm than, tử thương vô số. Nhan tả sứ và Lục hữu sứ đang ở đó để giúp đỡ dân sinh trùng kiến. Ta rất bội phục tả sứ và hữu sứ, với địa vị của bọn họ, đâu cần phải tự tay làm mấy việc này.”
Năm người đồng thời gật đầu, về điểm này bọn hắn cũng rất bội phục.
“Thẩm hộ pháp và Lý hộ pháp đang ở kim liên giới, nếu các vị có thời gian, hôm nào ta đưa các vị về Ma Thiên Các một chuyến.”
“Làm phiền rồi.” x 5
“Đúng rồi, người xây dựng phù văn thông đạo là Triệu Hồng Phất cô nương, nàng cũng đang ở Ma Thiên Các, bận thương thảo với lục tiên sinh về việc xây dựng phù văn thông đạo cỡ lớn.”
Bình luận facebook