• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (6 Viewers)

  • Chương 1456-1460

Chương 1456

Thời gian trôi qua quá lâu, hắn sớm đã quên mất bộ dáng của Cơ Thiên Đạo, ngay cả tên cũng quên.

Không ai sẽ ghi nhớ tên của một con kiến nhỏ. Nhưng hôm nay, con kiến đó lại to như cổ thụ che trời đứng trước mặt hắn.

Sao có thể?

Trong vòng ba trăm năm tu thành chân nhân, đó là chuyện không thể nào. Tần Nại Hà lắc đầu nói: “Không có khả năng!”

“Bốn chữ này lão phu nghe chán rồi.” Lục Châu nói.

“Nếu kim liên có chân nhân, cân bằng sẽ bị phá vỡ, Thái Hư sẽ không mặc kệ việc này.”

“Cân bằng?” Lục Châu xem thường nói, “Thanh liên có biết bao chân nhân, trong khi mấy giới kim hồng hắc bạch đều không có lấy một người, ngươi gọi đó là cân bằng?”

“Không phải, tiền bối xem nhẹ hung thú rồi. Tu hành giả nhân loại ở những giới này tuy yếu một chút nhưng hung thú lại mạnh hơn. Chỉ riêng thú hoàng đã có thể so sánh với một vị chân nhân. Huống chi trong bí ẩn chi địa vô biên vô tận còn tồn tại Thánh thú. Cân bằng giữa nhân loại và hung thú, giữa nhân loại và nhân loại, giữa hung thú và hung thú… Đó mới thật sự là cân bằng.” Tần Nại Hà nói.

Lục Châu khịt mũi coi thường. “Thứ cân bằng buồn cười.”

“. . .”

Lục Thiên Sơn cảm thấy hai người như đang biện luận nên không dám xen vào. Thấy không khí lại trở nên im ắng, hắn mới lên tiếng:

“Nếu những thứ đó gọi là cân bằng, vậy vì sao Thái Hư lại không cho phép các ngươi vượt qua ranh giới?”

Tần Nại Hà nhất thời nghẹn lời.

Vấn đề này không phải không có người nghĩ tới, chỉ là không ai biết vì sao.

Lục Thiên Sơn tự hỏi tự trả lời:

“Có lẽ trong mắt người Thái Hư, thanh liên giới các ngươi cũng chỉ là một đám kiến cỏ. Tất cả đều là đồ chơi của bọn hắn.”

Tần Nại Hà không có cách nào phản bác.

Trầm mặc một lúc, Tần Nại Hà mới nói: “Trừ phi… trên người tiền bối có hạt giống Thái Hư.”

Lục Thiên Sơn: “. . .”

Gia hoả này không ngốc nha, việc này chẳng phải rất rõ ràng sao?

Lục Châu khẽ nhíu mày, cảm thấy thật đau đầu. Nhưng nghĩ lại, tựa hồ chỉ có giải thích như thế mới hợp lý.

Trong bản bút ký của Lục Thiên Thông cũng có ghi lại, ba mươi ngàn năm trước hắn từng lấy được một hạt giống Thái Hư. Như vậy… Lục Thiên Thông sau khi tu thành chân nhân đã bị Thái Hư bắt đi sao?

Người người đều đang đợi hạt giống Thái Hư xuất hiện.

Khi tu vi của hắn và các đồ đệ không ngừng đề cao, sớm muộn gì cũng bị thế nhân chú ý, trừ phi mai danh ẩn tích, một mực ẩn thế không xuất đầu lộ diện.

“Lão phu nói không có, ngươi tin không?” Lục Châu nói.

“. . .”

Ta tin ngươi mới lạ, lão đầu tử xấu tính này!

“Mặc kệ nói thế nào, cân bằng cũng đã bị phá vỡ. Tin rằng không bao lâu nữa người trong Thái Hư sẽ xuất hiện. Những gì có thể nói ta đều nói hết, hai vị, ta đi được chưa?” Tần Nại Hà không còn hứng thú lưu lại.

Nhiệm vụ hôm nay không có thu hoạch gì, trở về còn chưa biết phải giải thích thế nào đây.

Lục Châu nói: “Hay là lão phu đánh cược với ngươi.”

“Không cược.” Tần Nại Hà lăng không bay về sau.

“Cân bằng giả sẽ không xuất hiện.”

“Không thể nào.” Tần Nại Hà phản bác.

“Ngươi cho rằng khi nào bọn hắn sẽ đến?”

“Trong vòng ba tháng.”

“Vì sao lại là thời gian này?” Lục Châu hỏi.

“Ta không biết nữa, do trực giác thôi.”

“Vậy thì ba tháng sau, gặp lão phu tại Thanh Phong Cốc. Nếu sợ hãi thì có thể không tới.”

Nói xong, Lục Châu phất tay áo bỏ đi, phi hành về phía rừng cây. Lục Thiên Sơn theo sát phía sau.

Nhìn theo bóng lưng hai người, Tần Nại Hà khẽ lẩm bẩm, đã nói không đánh cược rồi mà! Sau ba tháng? Đến lúc đó hắn lại đến đây hóng gió một chuyến vậy.

Hư ảnh loé lên, Tần Nại Hà biến mất.

. . .

Tiến vào trong rừng cây, Lục Châu quay đầu lại quan sát, quả nhiên nơi Tần Nại Hà đứng đã rỗng tuếch.

Lục Thiên Sơn nghi hoặc hỏi: “Lục chân nhân, vì sao ngài không giết hắn?”

“Giữ người này lại còn hữu dụng.”

“Nếu hắn không quay lại thì sao?”

Lục Châu liếc nhìn Lục Thiên Sơn, thản nhiên nói: “Ngươi hỏi hơi nhiều.”

“. . .”

Lục Thiên Sơn vội vàng ngậm miệng lại.

Đám tu hành giả đứng đợi gần đó thấy Lục Châu lại biến thành lão nhân tiên phong đạo cốt, không khỏi giật mình lui lại.

“Sao… sao lại thế này?” Bọn hắn mộng bức vô cùng.

Lục Châu liếc mắt nhìn đám người, không thể để bọn hắn truyền tin lung tung, bèn nói:

“Nhớ kỹ, lão phu không phải là Lục chân nhân. Hôm nay lão phu dùng thủ đoạn dịch dung để phá Cửu Khúc Huyễn Trận, có thế thôi.”

Đám người lập tức khom người vâng dạ.

“Thì ra thật sự là Các chủ Ma Thiên Các!”

Lục Châu nhìn đám tu hành giả trẻ tuổi, đưa tay vuốt râu. Hừm, hắn rất thích cảm giác vuốt râu này, đầu gật gù, lộ ra nụ cười hoà ái:

“Hậu sinh khả uý.”

Đám người vui mừng bái tạ. “Đa tạ Lục tiền bối khích lệ!”

“Hôm nay được Các chủ chỉ điểm, chúng ta vô cùng vinh hạnh, nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của tiền bối.”

Lục Châu hài lòng gật đầu, đạp không bay đi. Lục Thiên Sơn không dám nói một lời, vội vàng theo sau.

. . .

Trời chạng vạng tối.

Tần Nại Hà lại xuất hiện tại cửa khẩu Thanh Phong Cốc.

Hắn quan sát một lúc lâu, sau đó thở dài lắc đầu nói: “Ta rõ ràng có thể tránh thoát.”

“Một chưởng này không phải lực lượng của chân nhân, lại hơn hẳn chân nhân… Vì cái gì?”

Tần Nại Hà vô cùng nghi hoặc. Nghĩ ngợi một lúc vẫn không hiểu nổi, hắn bèn rời khỏi hiện trường.

. . .

Trong toà cung điện trắng toát.

Trên nóc điện có hai luồng quang mang mặt trăng và mặt trời phân chia.

Nữ hầu đi tới trước điện, khom người nói: “Chủ nhân, Thánh Điện truyền đến tin tức, hắc liên giới xuất hiện lực lượng dị thường nhưng Cán Cân Công Chính không có phản ứng.”

“Đã biết. Tiếp tục giữ liên lạc với Thánh Điện.”

“Vâng.”

“Ngoài ra chú ý kỹ Bạch Tháp, khi cần thì điều động Thánh thú.”

“Vâng.”

Nữ hầu khom người rời đi.

Đúng lúc này, trong một góc cung điện bỗng xuất hiện một cái bóng mờ hình dạng như lão nhân tóc trắng xoá hơn sáu mươi tuổi.

“Ngươi đã trở về Thái Hư, không nên tiếp tục tham dự vào chuyện bên ngoài. Đại địa cân bằng, tự có cân bằng giả đi xử lý. Ta hy vọng ngươi có thể tập trung vào việc tu hành.”

“Đã biết.”

Hư ảnh biến mất.
Chương 1457

Cùng lúc đó, Lục Châu và Lục Thiên Sơn trở về hồng liên giới.

Vừa về tới Dưỡng Sinh điện, hắn lại lấy quyển bút ký của Lục Thiên Thông ra xem ——

“Lão phu nhìn thấy lực lượng của Đạo, một lòng chỉ muốn vấn đạo trở thành Chí Tôn, nhưng lại bị thiên địa ràng buộc vây khốn.”

“Có lời đồn, tại bí ẩn chi địa có thể giải khai bí mật về thiên địa ràng buộc. Lão phu đi tới bí ẩn chi địa, thấy được chín giới.”

“Sống ba mươi năm tại bí ẩn chi địa, giết hai con thú hoàng, mười con thú vương, đám hung thú còn lại thì nhiều vô số kể.”

“. . .”

“Thiên địa vạn vật đều được bảo toàn. Lão phu thu được một phần Thiên thư tàn quyển tại Trấn Thọ Sơn, lĩnh ngộ Thiên đạo, chỉ thiếu chút nữa đã có thể thành Thánh.”

“Thiên đạo cân bằng, kể cả Thái Hư và sinh linh trong chín giới. Lưu lại sách này, để hậu nhân ngày sau khai phá.”

Sau khi Lục Châu đọc xong, quyển bút ký tự động hoá thành bột mịn, lấp loé quang mang bay lên, tinh quang từ từ ghép lại thành ký hiệu Thiên thư.

“Thì ra là một phần của Thiên thư?” Lục Châu kinh ngạc nói.

Chuyến đi tới Thanh Phong Cốc lần này kiếm bộn rồi.

[Thiên Thư Khai Quyển, xin hỏi có sử dụng không?]

Lục Châu chú ý thấy trong bảng Hệ thống, Thiên Thư Khai Quyển đang sáng lấp lánh. Sau đó hắn nhìn về phía Thẻ Thăng Cấp.

Lần trước thăng cấp, Lục Châu chưa xử lý tốt mọi việc khiến Lưu Qua tìm tới cửa, suýt chút nữa khiến đồ đệ mất mạng. Lần này hắn nhất định phải cẩn thận.

Thu hồi suy nghĩ, Lục Châu mặc niệm một tiếng: “Sử dụng.”

Trong giao diện Thiên thư, những tự phù kia dần trở nên quen thuộc, tựa như lúc trước khi lĩnh hội Nhân Tự Quyển.

“Lần này sẽ là thần thông gì đây?”

Lục Châu nhắm mắt lại, bắt đầu lĩnh hội đám tự phù Thiên thư mới.

. . .

Sáng hôm sau, Minh Thế Nhân và Chư Hồng Cộng đứng trên tháp lâu quan sát tình hình trong Diễn Võ trường.

“Vẫn là tứ sư huynh thông minh tìm ra biện pháp thích hợp, gọi đại sư huynh đến.” Chư Hồng Cộng không ngừng mát xa vai cho Minh Thế Nhân.

Trong Diễn Võ trường, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đang đánh nhau đến bất phân thắng bại.

Bởi vì cảnh giới bất đồng, không thích hợp dùng tu vi thật, nên khi luận bàn hai người đều dùng tu vi Thập Phương Càn Khôn để so đấu.

Hai người chiến đấu suốt hai ngày hai đêm vẫn chưa có kết quả.

Minh Thế Nhân cười nói: “Đệ thì biết gì… Cho dù ta không đến gọi, đại sư huynh cũng sẽ tới thôi.”

“Hắc hắc… tứ sư huynh dạy phải, đệ chỉ biết đánh rắm hà. Nếu đệ có một nửa trí thông minh như tứ sư huynh thì đã không ngày ngày bị ăn đòn như thế này… Ui da, vẫn còn đau đây này.” Chư Hồng Cộng sờ sờ gò má sưng phồng.

Minh Thế Nhân lắc đầu nói: “Đệ dù gì cũng là thập nhất diệp, tu vi không hề thấp nhưng lại đánh đấm chẳng lại ai, quá mất mặt.”

Chư Hồng Cộng gãi đầu, trong lòng thầm nhủ, còn không phải do các huynh quá biến thái hay sao?

“Hay là đệ đi tìm bốn vị trưởng lão luận bàn?” Chư Hồng Cộng dè dặt hỏi.

Khụ khụ khụ…

Dưới tháp lâu đột nhiên truyền tới tiếng ho khan.

“Ây da, sao lão thân đau hông thế này.” Tả Ngọc Thư vịn eo tập tễnh đi đường.

“Mấy ngày nay lão hủ đi đứng cũng không thuận, đúng là già thật rồi… Haiz, lão Lãnh, ngươi nói xem chúng ta có thể luận bàn nổi với mấy vị tiên sinh không?”

Lãnh La đáp: “Đương nhiên là không rồi. Mấy vị tiên sinh lòng dạ nhân hậu, sao có thể bắt nạt người già yếu như chúng ta… Như vậy có khác nào đánh lão đầu ngươi thành miếng giẻ, truyền đi rất là mất mặt.”

“Có đạo lý…”

Bốn vị trưởng lão gật gù rời đi.

Chư Hồng Cộng: ?

Minh Thế Nhân dùng cùi chỏ chọc chọc Chư Hồng Cộng. “Đệ nên tìm đối tượng khác đi, rõ ràng bọn họ không thích hợp.”

Chư Hồng Cộng cười hắc hắc nói: “Tứ sư huynh, lần này huynh sai rồi.”

“Hả?”

Vù! Chư Hồng Cộng tung người nhảy lên, vọt xuống tường thành, đuổi theo bóng bốn vị trưởng lão.

Minh Thế Nhân: “. . .”

Toàn thân hắn lảo đảo một cái, suýt chút nữa đã đứng không vững.

Phục ngươi luôn!

Minh Thế Nhân đứng tựa vào tháp lâu, chợt phát hiện trong rừng cây phía bắc hoàng thành có hắc sắc pháp thân xuất hiện rồi biến mất.

Minh Thế Nhân đứng thẳng người dậy, khoé môi nhếch lên: “Lá gan không nhỏ.”

Kinh đô Đại Đường rất lâu rồi không có tu hành giả nào dám đến gần.

“Cẩu tử, chúng ta đi.”

Gâu!!

Cùng Kỳ bay tới, chở theo Minh Thế Nhân cấp tốc phóng về phía rừng cây.

. . .

Trong khu rừng.

“Mặc kệ cuộc chiến trên Hắc Phong Nhai là ai thắng, ngươi đều phải chết.”

“Bọn ta đã tìm ngươi thật lâu.”

“Ngươi trốn thật giỏi.”

Mấy hắc ảnh lăng không đứng giữa trời, vây quanh Tiêu Vân Hoà.

Khoé môi Tiêu Vân Hoà có vết máu, hắn nở nụ cười nói: “Đây là ý của Hạ Tranh Vanh?”

“Hạ Tranh Vanh là ai?”

“Ha ha.” Tiêu Vân Hoà cười nhạo một tiếng, “Khi bản toạ giữ chức Tháp chủ Hắc Tháp, các ngươi còn đang chơi bùn. Nói đi, là ai sai khiến các ngươi?”

Trong trận chiến ở Hắc Phong Nhai, Tiêu Vân Hoà và Hạ Tranh Vanh đại chiến ba ngày ba đêm, song phương khô kiệt nguyên khí, Tiêu Vân Hoà thắng.

Khi trở về, hắn bị đám tu hành giả thần bí này phục kích, Vu Triều sử dụng đại vu thuật đưa hắn tiến vào phù văn thông đạo thông với hồng liên giới. Lại không ngờ đám người này đều đã chuẩn bị trước, lôi toàn bộ mọi người tiến vào phù văn thông đạo.

Đáng tiếc, trên đường di chuyển Tiêu Vân Hoà hao tổn mấy vị huynh đệ, ngay cả Vu Triều cũng không rõ tung tích, hiện tại chỉ còn một mình hắn trốn được đến hồng liên.

Tiêu Vân Hoà không biết năm người này. Bọn hắn cải trang thành tu hành giả hắc liên nhưng sử dụng cương khí không phải màu đen thuần tuý.

Năm người nhao nhao mở miệng:

“Ngươi trộm đồ của bọn ta, quên rồi sao?”

“Hắn đang giả vờ.”

“Hay là giết hắn trước rồi bức cung sau?”

“Giết rồi làm sao mà bức cung?”

“Chả lẽ hành hạ xác chết?”

“. . .” Tiêu Vân Hoà lại lần nữa cười ha hả, “Chỉ sợ kẻ đến chết rồi vẫn bị hành hạ chính là các ngươi.”

“Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng?”

Tiêu Vân Hoà lắc đầu nói: “Nơi này cách hoàng thành Đại Đường chưa tới mười dặm, chẳng lẽ các ngươi không rõ đây là đâu? Chỉ cần các ngươi dám động thủ, bằng hữu của ta sẽ lập tức chạy đến.”
Chương 1458

Năm hắc bào tu hành giả đưa mắt nhìn nhau rồi nói:

“Hắn nói hắn có bằng hữu!”

“Nghe có vẻ như là cao thủ.”

“Hoặc chỉ là làm ra vẻ.”

“Cũng có thể là thật… Phải tốc chiến tốc thắng.”

“Ừm…”

Năm người hễ mở miệng là đều nói một câu, tựa như người máy.

Một người trong đó vung tay lên. Trong tay năm người lập tức xuất hiện năm quang cầu màu xanh đen.

Gâu!

Tiếng chó sủa đột ngột vang lên, năm người đồng thời nhìn sang. “Ai?”

Minh Thế Nhân đứng trên lưng Cùng Kỳ xuất hiện trước mặt mọi người.

“Sao náo nhiệt quá vậy?”

Năm hắc bào tu hành giả nhìn nhau rồi nhìn về phía Cùng Kỳ, mở miệng nói, mỗi người một câu:

“Nơi này không có chuyện của ngươi.”

“Đừng xen vào chuyện bao đồng.”

“Kết cục của kẻ nhiều chuyện thường rất thảm.”

“Ngươi chắc chắn không mạnh bằng Tiêu Vân Hoà.”

“Mau đi đi.”

“Không không không, sao có thể không liên quan đến ta. Đây chẳng phải chính là Tiêu tháp chủ sao?” Minh Thế Nhân lắc đầu nói.

Tiêu Vân Hoà quay đầu nhìn lại, nhận ra Minh Thế Nhân, lập tức mừng rỡ nói: “Thì ra là tứ tiên sinh. Tôn sư vẫn khoẻ chứ?”

“Rất khoẻ. Sao ngươi lại bị thương rồi?” Minh Thế Nhân hỏi.

“Đây chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.”

Thấy hai người trò chuyện hăng say, năm người kia đều nhướng mày.

“Trước đó vài ngày gia sư còn hỏi tới ngươi… Trận chiến giữa ngươi và Hạ Tranh Vanh, ai thắng?”

Tiêu Vân Hoà thở dài đáp: “Hầy… tuy ta may mắn chiến thắng nhưng không cẩn thận gặp phải năm con chuột này.”

Minh Thế Nhân nhìn về phía năm người, mỉm cười nói: “Nể mặt ta đi các vị… Ta sẽ mời các vị uống chén trà.”

Năm người cấp tốc tụ lại một chỗ, thấp giọng thảo luận gì đó rồi lại tản ra.

Một người nói: “Thật xin lỗi…”

Năm quang cầu màu xanh đen lập tức phóng ra ngoài.

Tiêu Vân Hoà hét lớn một tiếng: “Đi mau!”

“Đi ngay!” Minh Thế Nhân lăng không lật người ra sau, thanh mộc cấp tốc sinh trưởng, che ở trước mặt hắn.

Hư ảnh năm người lấp loé, trong đó ba người lướt về phía Minh Thế Nhân, hai người vọt về phía Tiêu Vân Hoà.

“Xem chừng hắn, chúng ta giải quyết tên này.”

“Được.”

Ba người kia bay lên cao, một người quan sát Minh Thế Nhân, một người nhìn trái nhìn phải, một người dõi mắt nhìn về phía hoàng thành.

“Người này sử dụng công pháp thuộc tính mộc có sinh cơ hùng hậu, là một phương pháp tu hành thượng thừa. Toạ kỵ của hắn là hậu duệ của thượng cổ hung thú Cùng Kỳ. Khí tức của hắn trầm lặng yên tĩnh, hẳn là Thiên Giới Bà Sa.”

“Hoàng thành cách nơi này mười dặm, không nên sử dụng pháp thân, phương pháp giải quyết tốt nhất là đại vu thuật giam cầm.”

“Trong phương viên mười dặm quanh đây không có ai, chỉ có mỗi người này xuất hiện. Hẳn là pháp thân Tiêu Vân Hoà khiến hắn chú ý.”

“Để đối phó người này phải dùng lửa khắc chế, đốt cháy năm dặm xung quanh. Ngươi đi ra ngoài ngăn trở tầm nhìn của người khác, che giấu khói lửa.”

“Còn chưa đủ, Cùng Kỳ cũng không tầm thưởng, hẳn là quanh năm được bồi bổ, cẩn thận đề phòng.”

Ba người lại gật đầu nhất trí. “Động thủ!”

Oanh!

Thanh mộc đầy trời hoá thành bã vụn.

Một thân ảnh lướt lên lưng Cùng Kỳ, bay vọt về phía xa.

“Tiêu tháp chủ, xin lỗi nha, ba cái tên biến thái này quá khiến người ta sợ hãi rồi. Ta đi trước một bước, trở về tìm viện binh tới cứu ngươi!”

Tiêu Vân Hoà: “. . .”

Ba tên hắc bào tu hành giả lăng không lơ lửng nhìn Minh Thế Nhân đã bay vút đi xa, không khỏi cạn lời.

“Có đuổi theo không?”

“Ta cảm thấy sẽ đuổi kịp.”

“Ta cảm thấy không nên đuổi, trong hoàng thành có lẽ có cao thủ toạ trấn.”

“Mục đích của chúng ta đã đạt được, không cần thiết truy đuổi hắn làm gì.”

“Vậy thì rút lui.”

Ba người lập tức quay trở về, tiếp tục vây quanh Tiêu Vân Hoà.

“Thật xin lỗi, bằng hữu của ngươi bỏ ngươi mà đi rồi.”

“Trên đời này không có bằng hữu chân chính, chỉ có lợi ích chân chính.”

“Tư thái chạy trốn của hắn có lẽ đã khiến ngươi rất tuyệt vọng.”

“Ta có thể cảm nhận được sự bất lực và bất đắc dĩ của ngươi.”

“Ngươi trộm Huyền Vi Thạch và Huyền Mệnh Thảo của bọn ta, phải bị trừng phạt thích đáng.”

Tiêu Vân Hoà nghe vậy bỗng giật mình, vội vàng nâng tay lên nói: “Chờ đã, thì ra là các ngươi.”

“Ngươi còn nhớ à?”

“Trí nhớ không tệ, nhưng không còn ý nghĩa gì.”

Tiêu Vân Hoà cũng bị năm người này ta một câu ngươi một câu làm cho choáng váng. Một người nói không được sao? Bốn người kia cứ nhất định phải há mồm nói cho bằng được?

Tiêu Vân Hoà trực tiếp ngắt lời bọn hắn:

“Thì ra là các ngươi. Ta còn tưởng các ngươi là người của Hạ Tranh Vanh. Sau này ta sẽ trả lại Huyền Mệnh Thảo và Huyền Vi Thạch cho các ngươi, có được không?”

Năm người đưa mắt nhìn nhau.

“Hắn nói muốn trả Huyền Mệnh Thảo và Huyền Vi Thạch.”

“Lỗ tai ta không có điếc. Nhưng hắn làm sao mà tìm lại được?”

Tiêu Vân Hoà vội nói: “Dừng lại!”

Năm người đồng thời ngậm miệng.

“Tu vi các ngươi không quá cao, nếu là ta ở thời kỳ toàn thịnh thì các ngươi không phải đối thủ của ta. Ngay cả các ngươi còn tìm được Huyền Vi Thạch và Huyền Mệnh Thảo thì ta đương nhiên cũng có thể tìm ra.”

“Hắn nói có lý.”

“Nhưng trong lời nói có mâu thuẫn.”

“Hắn trong trạng thái đỉnh phong, chúng ta đúng là đánh không lại.”

“Cũng sẽ không cách nào đòi lại được Huyền Mệnh Thảo và Huyền Vi Thạch.”

“Ừm, giết luôn cho rồi.”

Tiêu Vân Hoà: “. . .”

Năm người nâng tay lên, quang cầu màu xanh đen lại xuất hiện, năng lượng ẩn chứa bên trong cường đại dị thường.

Thấy thế, Tiêu Vân Hoà đạp đất bay lên, Tinh Bàn nở rộ đánh lui năm người. Hắn đáp xuống đất, khí huyết trong người cuồn cuộn không thôi.

Năm người kia bay ra sau trăm mét, nhanh chóng ổn định thân hình, ném quang cầu trong tay ra.

Năm viên quang cầu đến gần Tiêu Vân Hoà, chập lại thành một thể.

“Giam cầm.”

Quang cầu loé lên, trận pháp hình thành. Năm người bay tới đứng thành năm góc, song chưởng loé lên quang mang.

Tiêu Vân Hoà đứng ở trung tâm, ánh mắt lạnh lùng nói: “Muốn giết ta, chưa đủ năng lực đâu.”

Ông ——

Tiêu Vân Hoà lại lần nữa gọi ra pháp thân Thiên Giới Bà Sa mười một Mệnh Cách. Đáng tiếc toà pháp thân vừa xuất hiện đã bị trận pháp dưới chân áp chế.

“Trói buộc.”

Tiêu Vân Hoà lập tức cảm giác được đan điền khí hải bị phong bế.

Năm người này quá quỷ dị, tu vi mỗi người không cao nhưng hợp lại trở nên rất mạnh.
Chương 1459

Tiêu Vân Hoà ngoái đầu nhìn về phương xa. Tiểu tử Minh Thế Nhân kia không phải là đã đi thật đó chứ?

“Êi.”

Gâu!!

Một con chó phóng tới, trên lưng nó có một người mang theo vũ khí chém tới một trong năm hắc bào tu hành giả.

Người kia dùng song chưởng chặn lại.

Ầm!

Minh Thế Nhân và Cùng Kỳ lượn một vòng cung vòng ngược trở lại, đáp xuống cạnh Tiêu Vân Hoà.

“Người này thật phiền.”

“Hắn lại dám trở về.”

“Suýt chút nữa đã để hắn thành công, đúng là kẻ âm hiểm xảo trá.”

“Vũ khí trong tay hắn là hồng cấp.”

“Xử lý hai tên một lượt đi.”

Minh Thế Nhân thu hồi Ly Biệt Câu, không khỏi kinh ngạc trước nhãn lực và năng lực phân tích của năm người.

Minh Thế Nhân vỗ lên lưng Cùng Kỳ, phất tay nói với đám người:

“Ta chỉ trở lại xem chút thôi, không có ý gì khác. Các ngươi cứ tiếp tục… cẩu tử, đi thôi còn chờ gì nữa.”

Dường như đã quen thuộc với phong cách của chủ nhân, Cùng Kỳ lập tức thu hồi răng nanh vào móng vuốt, cái đuôi kẹp lại, nó quay đầu chạy biến vào trong rừng.

Năm người: “. . .”

Tiêu Vân Hoà: “. . .”

Thật là phiền nha.

“Hắn sẽ còn tới nữa.”

“Và liên tục quấy rối trận pháp của chúng ta.”

“Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy.”

Lần này chỉ có ba người lên tiếng. Hai người còn lại chủ động rời khỏi trận pháp, đuổi theo Minh Thế Nhân vào trong rừng rậm.

Ba người còn lại tiếp tục thi triển vu thuật.

Tiêu Vân Hoà lắc đầu thở dài, nói vọng vào trong rừng: “Tứ tiên sinh, ngươi đi đi. Cảm ơn hảo ý của ngươi.”

Vừa nói Tiêu Vân Hoà vừa nhấc tay, vũ khí sáu cạnh xuất hiện. Hắn nhìn bốn phía, cười ha hả nói: “Hôm nay cho các ngươi được chứng kiến sự lợi hại của bản toạ.”

“Hắn muốn thiêu đốt khí hải?”

“Hẳn là tự sát.”

Ba người lập tức ném ra quang cầu màu xanh đen.

“Giam cầm!”

“Về vị trí, không cần đuổi theo tên kia nữa.”

Năm người cấp tốc tụ lại, bên dưới trận pháp xuất hiện vô số dây leo màu đen như xúc tu quấn lấy Tiêu Vân Hoà.

Tiêu Vân Hoà phát hiện đan điền khí hải của mình đã bị trói buộc, vũ khí sáu cạnh mất đi quang mang rơi thẳng xuống đất.

“Hỏng bét!”

Đúng lúc này, trên bầu trời đằng xa có một hư ảnh lấp loé na di tới với tốc độ nhanh chưa từng thấy.

Chỉ giây sau, một vị lão giả tiên phong đạo cốt tóc trắng xoá xuất hiện trên không trung, vẻ mặt thong dong, vung chưởng quát:

“Ai dám làm càn trên địa bàn của lão phu?!”

Chưởng ấn Tuyệt Thánh Khí Trí mang theo Thái Huyền chi lực giáng xuống. Năm người chỉ kịp ngẩng đầu kinh ngạc.

Oanh!

Toàn bộ trận pháp giam cầm bị đánh tan nát, xúc tu tan biến trong không trung, năm người bị cự lực đánh lui, khí huyết cuồn cuộn, hai tay tê dại.

Minh Thế Nhân vui mừng cưỡi Cùng Kỳ bay tới, khom người hành lễ: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

Lục Châu nghi hoặc liếc mắt nhìn Minh Thế Nhân: “Ngươi truyền tin cho vi sư là vì đám người này?”

Minh Thế Nhân xấu hổ gãi đầu: “Sư phụ, đồ nhi cũng là bất đắc dĩ. Năm gia hoả này thật khiến người ta sợ hãi, thế nên đồ nhi mới mời sư phụ tới.”

Tiêu Vân Hoà đang co quắp ngồi trên mặt đất, mở miệng nói: “Lục huynh, huynh mà không đến là ta thảm rồi.”

Sở dĩ hắn chạy trốn đến hồng liên giới chính là vì muốn tìm tới Lục Châu.

Theo Tiêu Vân Hoà, cái gì mà bí ẩn chi địa, cái gì mà cường giả thần bí, đều không có bắp đùi thô to như đại lão Thái Hư.

Năm người kia nhìn về phía Lục Châu, nhanh chóng tụ tập lại nghị sự.

“Người này có vẻ rất mạnh.”

“Đúng là như thế.”

“Nhưng không phải là không thể đối phó.”

“Trông hơi già.”

“Thử lại một lần xem.”

Loại phong cách trò chuyện kiểu này khiến Minh Thế Nhân không còn gì để nói. Bọn hắn tuy là năm người nhưng lời nói và hành động ăn khớp như thể chỉ có một người.

“Các ngươi không phải là năm huynh đệ đó chứ?” Minh Thế Nhân hỏi.

“Bây giờ hắn mới nhìn ra kìa.”

“Ừm.” x 4

Minh Thế Nhân: “. . .”

Năm người đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, hai tay giang ra nắm lấy nhau tạo thành một đường thẳng, mặc niệm khẩu quyết.

“Phật môn Đại Phạm Âm Thuật.” Tiêu Vân Hoà gian nan đứng dậy.

“Ta tránh đi trước!” Minh Thế Nhân cưỡi Cùng Kỳ vèo một cái, biến mất không thấy gì nữa.

“. . .”

Dưới chân năm người xuất hiện vòng sáng. Âm lượng đột nhiên phóng đại lên gấp trăm lần.

“Năm huynh đệ chúng ta tu hành vu thuật và phật thuật ngàn năm, sinh tồn bên trong bí ẩn chi địa, đoạt được ngàn viên Mệnh Cách Chi Tâm, săn giết trăm vạn hung thú, vạn món bảo bối, ba viên Huyền Vi Thạch, mười phần Huyền Mệnh Thảo. Con hàng này lẻn vào bí ẩn chi địa đánh cắp bảo bối của chúng ta. Đoạn tài lộ của người chẳng khác nào giết phụ mẫu, lấy mạng người ta.”

“Đúng vậy.” Bốn người còn lại đồng thanh nói.

Tiếng nói như trống trận, dưới tác dụng của Đại Phạm Âm Thuật, sóng âm như thuỷ triều ập tới. Năm người hết sức bình sinh phát huy ra tuyệt học cả đời, duy trì suốt một khắc đồng hồ.

Cuối cùng, năm huynh đệ ngừng lại, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Lục Châu.

Không khỏi sững sờ ——

“Sao hắn chẳng bị ảnh hưởng chút nào hết vậy?”

“Không ai có thể hoàn hảo không chút tổn hại dưới Đại Phạm Âm Thuật của chúng ta!”

“Là đối phương quá mạnh, hay chúng ta quá yếu?”

“Hay là thử lại lần nữa?”

“Thử xem nào.”

Hư ảnh năm người loé lên, đánh ra từng đạo vòng sáng vu thuật. Động tác, tần suất, tốc độ đều hoàn toàn nhất trí.

Chẳng trách Minh Thế Nhân không dám nắm chắc.

“Đại cầm cố thuật.” Tiêu Vân Hoà tán thưởng nói.

“Hình như bọn hắn đến từ thanh liên giới, nhưng vì sao lại có cương khí màu xanh đen?” Minh Thế Nhân lại cưỡi Cùng Kỳ lượn tới bên cạnh Tiêu Vân Hoà.

“Thiên địa vốn là một thể.” Tiêu Vân Hoà nói. “Trên thiên, dưới địa.”

“Địa phân chín giới.” Minh Thế Nhân nói tiếp.

“Sao ngươi biết?”

“Thất sư đệ nói ta nghe… Ta cũng rất buồn bực, vì cái gì không phải là thập giới, bách giới?”

Tiêu Vân Hoà nói: “Có tiên hiền từng suy đoán, đại địa vốn là một thể, về sau không biết vì lý do gì mà tách ra.”

“Vậy tại sao lại có màu sắc khác biệt?” Minh Thế Nhân hỏi.

“Việc này…”

“Tựa như màu da con người vậy, có trắng có đen có vàng, về bản chất thì đâm một đao vào sẽ chảy ra máu đỏ. Tại sao lại như thế?” Minh Thế Nhân tiếp tục hỏi.

“. . .”

Câu hỏi của ngươi thật nhiều, làm ta đau cả đầu!
Chương 1460

“Về phần màu sắc thì có nguyên do, chẳng hạn như hồng đậm dần sẽ chuyển sang tím, tím đậm dần biến thành đen, mà đen kỳ thật cũng là một loại xanh đậm tạo thành...” Tiêu Vân Hoà nói, “Ta cũng chỉ nghe ngươi ta nói thế thôi.”

“Theo lời ngươi nói, hồng liên và tử liên xuất phát từ hắc liên, hoàng liên xuất phát từ kim liên… Sau này có thể còn phân ra lòng-đỏ-trứng-gà liên?”

Tư duy của Minh Thế Nhân lại nhảy vọt khiến Tiêu Vân Hoà sửng sốt, mí mắt giần giật không thôi.

Đại cầm cố thuật đã hình thành.

Lục Châu vẫn đứng yên chờ đợi, muốn nhìn xem bọn hắn rốt cuộc có thể làm trò gì.

“Đối phương rất khinh địch.”

“Vậy thì để hắn biết sự lợi hại của đại cầm cố thuật.”

Năm người đồng loạt xuất hiện, vây xung quanh Lục Châu. Vu thuật hiện ra đầy trời xạ kích về phía hắn như cơn mưa sao băng.

“Phật Tổ kim thân.” Lục Châu rốt cuộc cũng di động. “Đến lượt lão phu.”

Dưới chân Lục Châu hiện ra kim liên, thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí bắn ra tứ phía.

Oành!

Đại cầm cố thuật chỉ trong khoảnh khắc đã sụp đổ, cương khí tàn phá khắp nơi.

Năm người vừa lăng không bay lên cao, Lục Châu lập tức sử dụng năng lực Mệnh Cách Chi Tâm của Lục Ngô.

“Băng phong.”

Rắc ——

Băng phong lan tràn bốn phía, cộng thêm trọng lực từ Mệnh Cách Chi Tâm của Cự Ngao, tốc độ của năm người rõ ràng chậm hơn nhiều, nhanh chóng bị đóng thành băng điêu.

Hư ảnh Lục Châu loé lên xuất hiện trước mặt năm người, chỉ trong giây lát đã tung năm chưởng!

Năm người đồng loạt bay ngược ra sau, còn chưa rơi xuống đất đã bị Lục Châu đánh văng lên như đang chơi bóng bàn.

Minh Thế Nhân, Tiêu Vân Hoà: “. . .”

Minh Thế Nhân nuốt một ngụm nước bọt nói: “Sao ta cảm thấy đối thủ không mạnh tí nào nhỉ? Tiêu tháp chủ, ngươi đường đường là mười một Mệnh Cách, sao lại bị truy sát thảm như vậy?”

Tiêu Vân Hoà đành phải giải thích: “Ta vừa quyết chiến xong với Hạ Tranh Vanh, đã bị trọng thương, nguyên khí cũng khô kiệt. Nếu tiếp tục đối chiến với đám người này chắc chắn sẽ hao tổn Mệnh Cách.”

Nói tới đây, hắn thở phào một tiếng. “Cũng may có Lục huynh ở chỗ này.”

Nhìn chưởng ấn tung bay đầy trời, treo năm huynh đệ kia lên mà đánh, Tiêu Vân Hoà cảm thấy hả giận vô cùng.

Một khắc đồng hồ sau, năm người mặt mũi bầm dập rơi xuống đất.

Lục Châu chậm rãi hạ xuống, bốn bề lại trở nên yên tĩnh.

“Còn muốn đánh nữa không?” Lục Châu lạnh nhạt hỏi.

Hắn biết năm người này không đơn giản, nhưng ai bảo Thái Huyền chi lực lại là thiên địch của vu thuật chứ? Bọn hắn ăn đòn không oan.

“Hắn rất mạnh nha.”

“Bị đánh đau quá.”

“Hay là… bỏ qua đi?”

“Ta đồng ý.”

“Ta cũng đồng ý.”

Năm người run rẩy đứng dậy, dáng vẻ bầm dập cực kỳ khó coi.

“Các ngươi tên gì?” Lục Châu hỏi.

"Tôn Mộc", "Chiêm Kim", "Tô Thủy", "Đan Hỏa", "Liễu Thổ". Năm người đồng thanh đáp.

“Từ đâu tới?”

“Thanh, thanh liên giới.”

“Thuộc thế lực nào?” Lục Châu tiếp tục truy vấn.

Hiện tại người thanh liên giới đến nơi này rõ ràng tăng lên không ít.

“Tán… tán tu.”

Lục Châu không khỏi nghi hoặc. Tán tu mà có được tu vi như hiện tại đúng là không dễ.

“Lão tiền bối, năm huynh đệ chúng ta từ nhỏ đã lập chí tu hành, sau khi nắm giữ được môn đạo tu hành, chúng ta lập tức tiến vào bí ẩn chi địa sinh tồn cho đến ngày hôm nay, mới có được tu vi như bây giờ.” Tôn Mộc nói.

Tô Thuỷ nói với vẻ cầu xin: “Chúng ta cũng chỉ muốn lấy lại đồ của mình, không dám ở lại nơi này quá lâu, mong lão tiền bối khai ân.”

“Xin khai ân.” x 3

Lục Châu gật đầu nói: “Các ngươi có quen biết Vệ Kính Nghiệp và Vệ Giang Nam không?”

Tô Thuỷ nghe vậy, cau mày nói: “Hai huynh đệ này là tán tu lưu manh nổi tiếng trong bí ẩn chi địa, lão tiên sinh là người kim liên giới, sao cũng biết bọn hắn?”

“Lão phu từng gặp bọn hắn trong bí ẩn chi địa… Trong thanh liên giới có rất nhiều người tiến vào bí ẩn chi địa sao?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

“Để ta đáp.”

“Để ta.”

“Để ta đi.” x 3

Lục Châu cau mày: “Ngươi nói, những người khác câm miệng.”

“Thanh liên giới có rất đông tu hành giả, vì thế nhu cầu về Mệnh Cách và tài nguyên cũng cực nhiều. Huynh đệ chúng ta không có tông môn hay sư phụ làm chỗ dựa, chỉ có thể liều mạng để tăng cao tu vi. Nếu biết phối hợp thành đoàn đội thì xác suất sinh tồn sẽ rất cao, như liệp đội U Linh chẳng hạn. Ngoài ra cũng có rất nhiều tán tu nhận nhiệm vụ từ các đại gia tộc, mạo hiểm đi tìm tài nguyên quý hiếm như Huyền Vi Thạch, Huyền Mệnh Thảo…”

“Lần này sau khi hoàn thành nhiệm vụ, năm huynh đệ chúng ta sẽ nhận được mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương và đan dược, đồng thời được gia nhập liệp đội U Linh.”

“Gia nhập liệp đội cũng xem như là có chỗ dựa, sau này coi như có chỗ đặt chân trong bí ẩn chi địa.”

“Đáng tiếc, không ngờ năm huynh đệ chúng ta vất vả thu hoạch được Huyền Mệnh Thảo trong Hắc Thuỷ hạp cốc lại bị hắn trộm đi!” Tôn Mộc chỉ tay vào Tiêu Vân Hoà, tức giận nói.

Tiêu Vân Hoà cũng rất xấu hổ, hận không thể tìm được một cái hố để chui vào.

“Các ngươi muốn gia nhập liệp đội U Linh?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy, nhưng điều kiện tiên quyết là phải tìm được Huyền Mệnh Thảo.”

Lục Châu lắc đầu nói: “Chỉ sợ các ngươi không gia nhập được rồi.”

“Hả?”

“Bọn hắn đã bị giết sạch.”

“. . .”

Năm người sửng sốt vô cùng.

“Việc này các ngươi có thể tự mình chứng thực. Hơn nữa, lão phu không phải người không nói đạo lý. Huyền Mệnh Thảo không thể trả lại cho các ngươi, nhưng lão phu có thể cho các ngươi một chốn dung thân.” Lục Châu nói.

Năm huynh đệ không khỏi mộng bức. “Chốn dung thân?” x 5

Lục Châu rất muốn sử dụng Thẻ Thăng Cấp, nhưng trước lúc đó phải an bài thoả đáng mọi việc đã.

Hắn nhìn năm người, chậm rãi nói: “Ma Thiên Các.”

Năm người đưa mắt nhìn nhau. “Ma Thiên Các là nơi nào?”

“Có lợi hại bằng một phần mười liệp đội U Linh không?”

“Nếu bằng một phần mười, à không, một phần năm, chúng ta sẽ cân nhắc gia nhập.”

“Đúng đúng.” x 2

Minh Thế Nhân cưỡi trên lưng Cùng Kỳ chạy tới cười nói: “Chỉ bằng các ngươi mà cũng đòi cân nhắc? Việc gia nhập Ma Thiên Các còn phải xem biểu hiện của các ngươi thế nào, tưởng muốn vào là vào hay sao?”

Năm người có phần ngơ ngác.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom