-
Chương 1451-1455
Chương 1451
Lục Châu thản nhiên đi như đang giẫm trên đất bằng, chẳng có chút khó chịu nào.
“Để ta thử lại lần nữa xem.” Trung niên nam tử thấy vậy bèn tung người vọt vào trận pháp.
Vừa bay được mấy mét, một luồng cương khí mãnh liệt bốc lên đánh thẳng về phía hắn.
Ầm!
Trung niên nam tử trở tay không kịp, bị cương khí đánh trúng, kêu lên một tiếng đau đớn rồi bay ngược ra sau. Tinh Bàn xuất hiện ngăn trở một phần cương khí, giúp hắn lui ra khỏi cửa khẩu Thanh Phong Cốc.
“Cửu Khúc Toàn Trận lại có thể ngưng khí thành cương!”
Đám người lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi. Điều này có nghĩa là, trận pháp có lực sát thương.
Lục Thiên Sơn nhướng mày, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
“Vì sao tiền bối kia không có việc gì?” Có người chỉ tay về phía Lục Châu vẫn đang thản nhiên đi tiếp.
Cương khí trên bầu trời bay tới bay lui như đao cương kiếm cương, nhưng lại không cản được bước chân Lục Châu.
“Đúng nha, sao lại như thế?”
Lục Thiên Sơn nhún vai đáp: “Tiền bối không có việc gì là rất bình thường.”
Mấy tu hành giả trẻ tuổi không thể hiểu nổi: “Nhưng không bị ảnh hưởng chút nào cũng thật là lạ đó.”
Trung niên nam tử kia không hiểu ra làm sao, quyết định thử lại lần nữa. Hắn gọi ra pháp thân cao ba mươi lăm trượng, tương đương với hai Mệnh Cách, vọt vào trong đại trận.
Dùng tốc độ nhanh như thiểm điện, trung niên nam tử vượt qua một phần ba quãng đường.
“Lợi hại, quả nhiên đạo tu hành chỉ có nhanh là không phá được!”
Rất nhanh, trung niên nam tử đã vượt qua Lục Châu. Hắn quay đầu cười nói: “Độ khó tuy gia tăng nhưng không phải là không thể đi tới điểm cuối.”
Lục Châu gật đầu nhìn hắn: “Đúng vậy.”
“Đa tạ tiền bối khích lệ, chúng ta cùng đi đi.” Trung niên nam tử sinh lòng hiếu thắng, đi về phía cột đá.
Lục Châu không ngăn cản, thản nhiên nói: “Người trẻ tuổi có lòng hiếu thắng là việc tốt.”
Trung niên nam tử có hơi khó chịu, đây là lần đầu tiên hắn bị một người trẻ hơn mình gọi là người trẻ tuổi. Nhưng thấy đối phương đi trong trận như đang dạo chơi hoa viên, hắn không cách nào mở miệng phản bác.
Trung niên nam tử rất nhanh đã bỏ xa Lục Châu một đoạn.
“Vị tiền bối kia hình như mạnh hơn…”
“Ừm, đã kéo dài khoảng cách rồi.”
Lục Thiên Sơn đưa tay lên miệng ra hiệu cho bọn hắn im lặng: “Người trẻ tuổi nên học hỏi nhiều hơn, nhìn nhiều hơn nói.”
Đại ý chính là, các ngươi nói nhảm nhiều quá. Đám tu hành giả trẻ tuổi vội im bặt, chỉ dám mở to mắt nhìn Lục Châu và trung niên nam tử.
Trung niên nam tử đi được nửa đường, quay đầu hỏi: “Cần hỗ trợ không?”
Lục Châu vẫn thản nhiên đi từng bước, không nhanh không chậm. Đương nhiên không thể nào nhanh bằng đối phương phi hành.
“Không cần.” Lục Châu đáp.
Lục Châu vốn chẳng hề có ý so cao thấp với người này, lực chú ý của hắn đang đặt vào trận pháp quỷ dị của Lục chân nhân.
Trung niên nam tử mỉm cười nói: “Được, vậy ngươi cố gắng lên, ta chờ ngươi ở điểm cuối.”
Rất nhanh trung niên nam tử đã đi được hai phần ba đoạn đường. Cương khí bốn phía đều bị pháp thân kháng trụ, không gây ra thương tổn nào với hắn.
Oanh ——
Đúng lúc này cột đá lại chấn động, khí lãng càng lúc càng mạnh. Trung niên nam tử huy động Tinh Bàn nở rộng ra ngăn ở trước mặt.
Nhưng tốc độ xoay tròn của cột đá bạo tăng, cương khí phô thiên cái địa đánh về phía hai người.
Ầm!
Trung niên nam tử không khống chế nổi, lăng không bay ngược ra sau.
Lục Châu ngẩng đầu, khẽ điều động nguyên khí, hai chân đạp đất, cương khí đánh tới đều bị hoá giải.
“Thu hồi pháp thân.”
Trung niên nam tử nghe vậy bèn ồ một tiếng, vội vàng thu hồi pháp thân, không ngừng lùi lại.
“Giảm độ cao.”
Lúc này trung niên nam tử rất hoảng, nghe được lời hướng dẫn của Lục Châu lập tức làm theo, hạ thấp người xuống.
Thân ảnh hắn bay lùi mãi ra sau, sắp đụng vào Lục Châu. Lục Châu khẽ phất tay, chưởng ấn như một bức tường vững chãi ngăn chặn trung niên nam tử.
“Đây…”
Đám người lặng lẽ nuốt nước bọt. Đây mới thật sự là cao thủ nha!
Trung niên nam tử lòng còn sợ hãi, lắp bắp nói: “Đa tạ… tiền bối.”
Lục Châu nhàn nhạt đáp: “Người trẻ tuổi gặp chút đả kích, chưa hẳn là không tốt.”
Trung niên nam tử lộ vẻ hổ thẹn.
Lục Châu thu tay lại, đặt hắn xuống rồi nói: “Phi hành càng cao, bị đánh bay càng xa.”
Trung niên nam tử chú ý thấy trên người Lục Châu có một tầng cương khí hộ thể hình bán nguyệt nằm sát mặt đất. Cương khí đánh tới đều thuận thế trượt đi xa, hoàn toàn không tạo ra chút ảnh hưởng nào đến Lục Châu.
Trong lòng nam tử khẽ động, khom người nói: “Thụ giáo!”
Lục Châu chắp tay sau lưng tiếp tục đi tới. Trung niên nam tử theo sát phía sau.
Đúng lúc này, cột đá lại lần nữa bộc phát ra cuồng phong sóng lớn, mãnh liệt hơn trước đó gấp trăm lần.
Toàn bộ tu hành giả đứng trên cửa khẩu Thanh Phong Cốc đều bị đánh bay, trung niên nam tử dù làm theo lời Lục Châu cũng không cách nào khống chế được thân thể, bị thổi bay đi.
Sắc mặt hắn đại biến, vừa bay lên mấy mét ——
Oanh!
Tiếng nổ mạnh vang lên, cương phong và khí lãng đình chỉ, vòng xoáy cửu khúc chỉ trong giây lát đã biến mất.
Đám người hoàn hồn nhìn lại…
Chỉ thấy Lục Châu một tay đập vào cột đá, một tay chắp sau lưng, ngửa mặt lên trời quan sát cây trụ, trong lòng bàn tay toả ra quang mang nhàn nhạt.
“Cũng chỉ có thế.” Lục Châu cảm thấy độ khó quá thấp.
“. . .”
Lúc này, đường vân trên trụ lớn bay ra, không ngừng thêu dệt giữa không trung, cuối cùng biến thành một bức chân dung.
Lục Thiên Sơn là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng quỳ rạp xuống đất nói: “Lão tổ tông hiển linh, Lục Thiên Sơn bái kiến Lục chân nhân!”
Đám tu hành giả trẻ tuổi mộng bức vô cùng, thấy đại lão Thiên Giới Bà Sa quỳ xuống, bọn hắn lập tức làm theo.
“Bái kiến Lục chân nhân.”
Trung niên nam tử ngồi bệt dưới đất nhìn bức chân dung giống hệt Lục Châu, lắp bắp nói:
“Không phải chứ… Chân nhân phục sinh rồi?!”
Trung niên nam tử và đám tu hành giả trẻ tuổi không biết tướng mạo Lục Thiên Thông, nhưng người đều có tâm lý chung, thường làm theo quán tính của số đông, huống chi người dẫn dắt lại là đại lão Thiên Giới Bà Sa.
Nhưng người chết sao có thể phục sinh? Càng không có ai có thể vĩnh sinh bất tử…
Chương 1452
“Không thể nào… không có khả năng…” Trung niên nam tử sợ hãi lùi ra sau.
Lục Châu cũng rất buồn rầu. Sao lại giống đến thế nhỉ?
Hắn đến đây muốn khiêm tốn điều tra, không ngờ hình ảnh Lục Thiên Thông lại đột nhiên xuất hiện.
Kỳ thật ở chỗ này không có ai là đồ đần. Mặc kệ đối phương có phải Lục chân nhân thật không, nhưng đi được tới điểm cuối khi trận pháp đã biến cường thì chắc chắn không phải kẻ yếu, nịnh nọt mấy câu sẽ không sai.
“Có thể gặp tiền bối ở chỗ này là vinh hạnh của chúng ta!”
“Thật vinh hạnh!”
Đúng lúc này, đường vân khắc hoạ thành chân dung bỗng quay trở về trên cột đá.
Ting.
Tựa như có cơ quan nào đó vừa được khai thông, cột đá nở rộ quang hoa, trên bầu trời xuất hiện một cơn lốc xoáy. Từng đạo ấn phù trên cột đá đột nhiên xạ kích về phía đám tu hành giả.
Lục Thiên Sơn vội vàng gọi ra Tinh Bàn ngăn ở phía trước đám người.
Ầm!
Toàn bộ tu hành giả bị lực chấn động thổi bay ra sau. Lục Thiên Sơn cũng không thoát khỏi, hai cánh tay tê rần nhìn quang mang trước mắt.
“Đây là Cửu Khúc Toàn Trận?”
Trung niên nam tử cũng gọi ra Tinh Bàn che chắn nhưng cương ấn trực tiếp đánh lui hắn cùng Tinh Bàn văng ra khỏi Thanh Phong Cốc.
Đám người đứng bên ngoài hoang mang nhìn về phía cột đá và Lục Châu.
Lục Châu không gọi ra pháp thân. Khi một đạo cương ấn bay về phía hắn, hắn vung tay đánh trả lại một chưởng.
Cột đá lập tức phóng ra vô số cương ấn ập về phía Lục Châu!
“Cẩn thận!” Đám người kinh hô.
Lục Châu thản nhiên lui lại, liên tục vung ra mười đạo chưởng ấn nở rộ quang mang như pháo hoa, đánh bay toàn bộ cương khí.
“Chỉ là Cửu Khúc Toàn Trận, không làm gì được lão phu.”
Không cho cột đá quỷ dị có thêm cơ hội, Lục Châu nâng tay đánh ra một chưởng ẩn chứa Thái Huyền chi lực.
Ầm!
Chưởng ấn đánh vào cột đá không tạo ra thương tổn nào. Lục Châu vừa định thu tay lại, chợt phát hiện có một lực hút đang hút chặt tay hắn vào cột đá.
Hả?
Lục Châu thầm mặc niệm thần thông Thiên thư, lam pháp thân trong đan điền khí hải xoay tròn.
“Trận pháp này… đang lựa chọn mục tiêu?”
Vừa rồi cột đá phóng thích một cương ấn đến mỗi mục tiêu, chỉ riêng Lục Châu là gặp phải rất nhiều cương ấn.
“Pháp thân.” Lục Châu gọi ra lam pháp thân Cửu Chuyển Âm Dương.
Dưới tác dụng của Thẻ Ẩn Tàng, pháp thân biến thành hắc sắc.
“Ta hoa mắt sao? Là Cửu Chuyển Âm Dương?”
“Đừng đoán linh tinh, tiền bối rõ ràng cố ý áp chế tu vi.”
Đám người gật gù, có đạo lý.
Ầm! Một đạo cương ấn rơi vào pháp thân Cửu Chuyển Âm Dương.
Đúng như Lục Châu dự liệu, cột đá không phóng thích cương ấn nữa mà càng lúc càng rung động kịch liệt. Toàn bộ Thanh Phong Cốc đều chấn động như gặp địa chấn.
Dưới mặt đất xuất hiện đạo văn không ngừng sáng lên, những vòng sáng kia đều vây quanh cột đá, bắn ra lam quang sâu thẳm.
Trên cột đá, bốn chữ triện lớn lúc này đã hoá thành Cửu Khúc Huyễn Trận.
“Cửu Khúc Huyễn Trận?” Mí mắt Lục Thiên Sơn giật liên hồi.
“Truyền thuyết nói rằng, ba mươi ngàn năm trước Lục chân nhân lưu lại nơi này hai trận pháp: Cửu Khúc Toàn Trận và Cửu Khúc Huyễn Trận. Nhưng hậu nhân chỉ tìm thấy Cửu Khúc Toàn Trận… Hoá ra Toàn Trận và Huyễn Trận vốn là một thể, chẳng trách trước đó trận pháp lại phát sinh biến hoá.” Trung niên nam tử nói.
Có tu hành giả trẻ tuổi nghi hoặc hỏi: “Vì sao đột nhiên nó lại hiện ra? Nhiều người từng đến đây như vậy, tại sao lần này nó lại xuất hiện?”
Lục Thiên Sơn không nói gì, chỉ có trung niên nam tử hạ giọng đáp:
“Chân nhân trở về!”
Mặc kệ ngươi tin hay không, chân dung Lục chân nhân vừa rồi giống hệt vị tiền bối đó.
“Đây… thật sự là Lục chân nhân?!”
Đám tu hành giả vội vàng quỳ bái, trong mắt lộ vẻ kính sợ. Lục chân nhân quát tháo phong vân, đại nhân vật làm rung chuyển toàn bộ hắc liên giới đã trở về!
. . .
Rốt cuộc mười đạo quang trụ cũng biến mất, toàn bộ mặt đất đột nhiên biến thành trong suốt.
“Huyễn tượng! Không ngờ lại là huyễn tượng!”
Đám người kinh hãi lùi về sau. Thì ra mặt đất mà bọn hắn vẫn thường giẫm lên lại không phải là mặt đất thật sự! Đến khi mặt đất trong suốt hoàn toàn biến mất, để lộ một khe núi sương mù mờ mịt, bọn hắn mới hiểu tất cả chỉ là huyễn tượng che mắt.
“. . .”
Trận pháp này mạnh đến cỡ nào mới có thể lừa gạt toàn bộ tu hành giới suốt bấy nhiêu năm?
Lục Châu quay đầu nhìn về phía đám người. Bọn hắn đồng thời quỳ xuống hô vang: “Bái kiến Lục chân nhân!”
Lục Châu nhíu mày nói: “Lão phu không phải Lục chân nhân.”
“Ách…”
Lúc này Lục Châu bỗng gọi ra kim sắc pháp thân. Toà pháp thân cao tám mươi trượng toả kim quang chói mắt đột ngột xuất hiện, xuyên thẳng vào tầng mây.
Đám người nhìn toà pháp thân có hình dạng của một lão nhân tiên phong đạo cốt, trường bào rủ xuống. Tướng mạo pháp thân chính là bộ dạng chân thật của tu hành giả.
“Thì ra là thủ đoạn dịch dung!” Đám người tán thưởng không thôi.
Thấy Lục Châu cố gắng phủ nhận thân phận, Lục Thiên Sơn lập tức phụ hoạ: “Đây là chủ nhân Ma Thiên Các!”
“Chủ nhân Ma Thiên Các?”
“Người tạo ra sự kiện tập thể Hắc Tháp hạ thấp?”
“Là Lục lão tiền bối đã chém giết hai đại trưởng lão Hắc Tháp Bạch Tháp trong Triệu Văn Quốc?”
“Chính là người đã chiến Lục Ngô, trảm Hắc Hoàng trong trận chiến ở Kiếm Bắc quan?!”
Đám người lại vội vàng quỳ xuống hô vang: “Bái kiến Lục tiền bối!”
Lục Châu: “. . .”
Lục Châu cố chứng minh mình không phải Lục Thiên Thông, một là muốn tin tức ngộ nhận này không bị truyền đi, khiến cân bằng giả hoặc người thanh liên giới chú ý, hai là hắn muốn làm việc khiêm tốn, nhưng xem ra tình hình trước mắt lại phản tác dụng.
Bên dưới vách núi truyền tới động tĩnh. Lục Châu bèn nói: “Nơi này nguy hiểm, các ngươi hãy nhanh chóng rời đi.”
Đám người vội vàng đứng lên.
“Có Lục tiền bối giá lâm, chúng ta đều yên tâm.”
“Lục tiền bối, nếu có việc gì cần xin cứ phân phó, chúng ta đi trước, nhưng sẽ không rời đi quá xa!”
Đám tu hành giả nhao nhao khom người rồi bay lướt về sau. Chỉ còn lại một mình Lục Thiên Sơn đứng đó.
Lục Thiên Sơn cố nén tâm tình kích động, bay về phía Lục Châu, khom người nói:
“Bái kiến Lục chân nhân!”
“Hửm?”
Chương 1453
Lục Thiên Sơn ngẩng đầu lên, hai mắt đã ửng hồng: “Có thể phá được Cửu Khúc Toàn Trận và Cửu Khúc Huyễn Trận, chỉ có thể là Lục chân nhân!”
“. . .”
Kỳ thật Lục Châu cũng cảm thấy rất kỳ quái. Vừa rồi khi tiếp xúc với cột đá, lam pháp thân biến động không ngừng. Cửu Khúc Toàn Trận tựa như đang chờ đợi chủ nhân trở về.
“Đi xuống xem thử.”
“Vâng.”
Hai người bay xuống vách núi, mãi cho đến lúc xuống tới đáy cốc.
Cảnh tượng bên dưới đáy cốc gần như giống hệt Cửu Khúc Toàn Trận ở bên trên.
Lục Châu không khỏi tán thưởng: “Cửu Khúc Toàn Trận sử dụng huyễn tượng để phản chiếu toàn bộ hình ảnh dưới đáy cốc. Có thể bày ra hai trận pháp này, quả nhiên là tuyệt thế thiên tài.”
“Ách…” Khoé miệng Lục Thiên Sơn giật giật.
“Sao thế?”
“Không… không có gì, lão nô.. lão nô cũng rất kinh ngạc trước sự tinh diệu của trận pháp này.”
“Lão nô?” Lục Châu nhướng mày nhìn Lục Thiên Sơn.
“Chúng ta phụng mệnh tổ tiên, đời đời cung phụng Lục chân nhân. Bây giờ chân nhân đã trở về, chúng ta cam nguyện làm nô bộc của ngài. Lục thị vốn không phải họ Lục, sau này chúng ta sẽ lấy lại họ Đông.”
“Họ gốc của ngươi là Đông?” Lục Châu hỏi.
Lục Thiên Sơn gật đầu.
Lục Châu lại lắc đầu nói: “Không cần. Chuyện chân nhân cứ gác lại một bên, lão phu không có thói quen tước đoạt họ tên của người khác.”
Gọi ngươi Lục Thiên Sơn đã quen, đột nhiên đổi tên làm gì cho phiền.
“Đa tạ Lục chân nhân!”
“Hửm?”
“À vâng… Lục các chủ.” Lục Thiên Sơn nói, rõ ràng thái độ của hắn là, mặc kệ ngài có thừa nhận hay không, ta cũng tin chắc đó là ngài.
Lục Châu quay đầu bay lướt tới điểm cuối dưới đáy cốc.
Điểm khác biệt duy nhất đối với cảnh tượng bên trên là, nơi này không phải một cột đá mà là bàn đá.
Trên bàn đá đặt một hộp gấm.
Lục Châu bước tới.
Rốt cuộc cũng tìm được di vật của Lục Thiên Thông.
“Nếu là di vật do chân nhân lưu lại hẳn sẽ có cấm chế cường đại. Ngươi lùi ra xa một chút.” Lục Châu nói.
“Vâng.” Lục Thiên Sơn hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh.
Lục Châu bước vào phạm vi của vòng tròn bên dưới bàn đá. Bàn đá sáng lên, hộp gấm đột nhiên bật mở mà không có bất kỳ cấm chế nào.
“. . .”
Lần này thì nhảy vào sông hoàng hà cũng không rửa sạch.
Lục Thiên Sơn liên tục gật đầu. Chủ nhân trở về, tất cả mọi thứ đều quay về vị trí vốn có.
Lục Châu đi tới nhìn vào trong hộp gấm. Trong đó là một chồng sách, dưới chồng sách là một quyển sách trắng trơn không có chữ.
Lục Châu cầm quyển sách trắng tinh lên.
Lúc này, tự phù ấn phù khắc trên vách đá xung quanh đột nhiên có cảm ứng, trôi nổi giữa không trung rồi tụ tập vào trong quyển sách.
[Ting — thu hoạch được Thiên Thư Khai Quyển – hạ.]
[Xin hỏi có kết hợp hai phần hay không?]
“Kết hợp.” Ý niệm Lục Châu khẽ động.
Thiên Thư Khai Quyển trước mắt đột nhiên hoá thành từng điểm tinh quang, kết hợp với Thiên Thư Khai Quyển trong bảng Hệ thống, biến thành một phần Thiên Thư Khai Quyển hoàn chỉnh.
[Ting — kết hợp thành công, thu hoạch được một tấm Thẻ Thăng Cấp.]
[Thẻ Thăng Cấp: có thể gia tăng quyền hạn Hệ thống và quyền hạn Thiên thư.]
[Chú thích: việc thăng cấp sẽ tốn rất nhiều thời gian, xin lựa chọn cẩn thận.]
Lục Châu gật gù, mở quyển sách trong tay ra. Trên một trang giấy có viết:
“Lão phu có được một hạt giống Thái Hư, tu hành trên con đường nghịch thiên có một không hai trong thiên hạ, trở thành vị chân nhân đầu tiên của Đại Viên.”
“Lão phu ngăn cơn sóng dữ, giết mấy chục vạn man di, đánh lui trăm vạn hung thú, tạo dựng thái bình thịnh thế.”
“. . .”
Nội dung chính là kể lại năm đó hắn làm sao đánh bại đối thủ, làm sao chấn nhiếp thiên hạ, toàn là chuyện huy hoàng vẻ vang khiến Lục Châu tê cả da đầu.
Đúng là rất biết trang bức nha.
“Lão phu từng đánh bại Bắc Vực chân nhân bằng một chưởng dưới ngọn Tuyết Sơn. Bắc Vực thần phục.”
“Trong thiên hạ, người có thể so chiêu với lão phu chỉ có Đoan Mộc chân nhân.”
“. . .”
“Lão phu cả đời truy cầu đạo tu hành cực hạn, cho đến một ngày lão phu lĩnh ngộ được lực lượng của “Đạo”.”
“Chân nhân có thể động hư không, dùng đạo hợp chân, đồng với tự nhiên.”
“Cái gì là đạo? Thiên địa vạn vật đều phải tuân theo đạo.”
“Đại đạo vô danh, nuôi dưỡng vạn vật.”
Đọc tới đây, chân mày Lục Châu nhíu lại thật chặt. Thật sự là chẳng thể hiểu nổi. Rõ ràng chữ nào cũng hiểu, nhưng gộp lại đọc thì chả hiểu gì.
Vù ——
“Có người.” Lục Thiên Sơn nói.
Lục Châu thu hồi bản bút ký, nói: “Theo sát lão phu.”
Hai người đạp không bay về nơi xa, rất nhanh đã bay tới một mảnh rừng cây.
“Hai vị, xin dừng bước.” Một âm thanh từ sau lưng truyền đến.
Lục Châu dừng lại. Hắn cảm nhận được người vừa lên tiếng đứng cách mình không xa.
Quả nhiên vừa quay đầu nhìn lại, Lục Châu đã thấy trên bầu trời cửa khẩu Thanh Phong Cốc có một thân ảnh mặc áo bào xám đang lăng không lơ lửng.
Lục Châu nhìn người trước mắt. Có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện tại Thanh Phong Cốc, tu vi người này hẳn là không thấp.
Tu hành giả mặc trường bào xám cũng nhìn Lục Châu và Lục Thiên Sơn đầy dò xét, trên mặt mang nụ cười thản nhiên.
“Có việc gì?” Lục Thiên Sơn trấn định nói.
Đang ôm đùi chân nhân, Lục Thiên Sơn không hề hoảng hốt chút nào, thậm chí còn sẵn sàng xông tới đánh đối phương một trận. Người này lăng không gọi bọn họ lại, thái độ có đôi chút ngạo mạn, chẳng khác nào đang vô lễ với chân nhân nhà mình.
Tu hành giả kia nói: “Bỉ nhân tên Nại Hà.”
“Nại Hà?”
“Hai vị, có thể lưu lại vật dưới đáy cốc không?” Từ đầu đến cuối trên mặt Nại Hà tràn đầy ý cười, nhưng lời nói ra lại khiến người ta phát cáu.
Lục Thiên Sơn giận dữ nói: “Ngươi muốn làm gì đây? Dám giễu võ giương oai trước mặt Lục tiền bối?”
Nại Hà không hề tức giận mà tiếp tục nói: “Ta khuyên hai vị, tốt nhất nên giao vật trong tay ra.”
Lục Thiên Sơn lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi có biết đứng trước mặt ngươi là ai không?”
Nại Hà nhìn từ Lục Thiên Sơn tới Lục Châu rồi lắc đầu: “Không biết.”
“. . .”
Lục Thiên Sơn có hơi xấu hổ. Người này đúng là không thức thời tí nào.
Lục Châu lạnh nhạt mở miệng hỏi: “Ngươi từ đâu đến?”
Chương 1454
Nại Hà nghe vậy, lập tức cười nhìn Lục Châu: “Ngươi thông minh hơn rất nhiều người ta từng gặp, biết hỏi câu này. Hiện tại tâm tình ta không tệ, nói cho ngươi biết cũng chẳng sao. Ta đến từ thanh liên giới, là một người tự do.”
“Người tự do?”
Lục Châu nghe được một danh từ mới, không khỏi nghi hoặc hỏi lại.
Nại Hà nói:
“Trên đời này rất nhiều người đều bị thiên địa ràng buộc, trở thành đồ chơi của các loại quy tắc. Việc tu hành là nghịch thiên cải mệnh, tránh thoát trói buộc và quy tắc, nhưng chung quy cũng có cực hạn. Rất nhiều tu hành giả sau khi đạt tới cảnh giới nhất định đều bị cân bằng giả phát hiện và tiến hành trừng phạt. Người tự do chính là kẻ lợi dụng quy tắc để tự do đi lại khắp các giới.”
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Lục Thiên Sơn và Lục Châu, Nại Hà lại mỉm cười nói:
“Lời này ta đã từng nói với rất nhiều người. Đáng tiếc, hầu hết bọn họ đều không hiểu.”
Lục Châu tiếp tục hỏi: “Ngươi tới đây có mục đích gì?”
“Hai vị… rất nhiều chuyện không thể nào giải thích, cũng không thể nào trả lời. Ta chỉ có thể nói bấy nhiêu.”
Thấy thái độ người này kiên quyết, Lục Châu cũng nhướng mày, thản nhiên nói:
“Trước khi lão phu chưa thay đổi chủ ý, ngươi nên lập tức biến mất khỏi mắt lão phu.”
Nụ cười trên mặt Nại Hà biến mất. Hắn trở nên nghiêm túc, lại lần nữa dò xét Lục Châu.
Đúng lúc này, đám tu hành giả chờ bên ngoài Thanh Phong Cốc nhao nhao bay lướt tới, người dẫn đầu chính là trung niên nam tử kia.
“Ai to gan như thế, dám bất kính với Lục tiền bối?”
Mấy chục tu hành giả trẻ tuổi lập tức gọi ra pháp thân, từ ngũ diệp đến thập diệp, cấp nào cũng có.
Nại Hà quay đầu nhìn bọn hắn, khẽ quát: “Người không có phận sự tốt nhất đừng xen vào việc của người khác.”
Hắn nhấc tay đánh ra một chưởng ấn cực lớn. Chưởng ấn trong chớp mắt đã cao đến mấy chục trượng, đánh về phía đám tu hành giả.
Tinh Bàn của trung niên nam tử lập tức bị đánh văng, đám tu hành giả trẻ tuổi cũng lăng không bay ngược ra sau.
Sắc mặt Nại Hà vẫn thản nhiên nhìn về phía Lục Châu:
“Hai vị, đây là chức trách của ta, mong được tha thứ.”
Ông —— ——
Năm ngón tay nâng lên, một thanh sắc Tinh Bàn xuất hiện trong lòng bàn tay Nại Hà. Trong Tinh Bàn, mười sáu khu vực Mệnh Cách sáng lên toả quang mang lập loè.
Năm ngón tay thu lại, Tinh Bàn tiêu tán.
“Như thế đủ dùng chưa?” Nại Hà cười nói, “Thế nhân đều nói nắm đấm có thể giải quyết mọi việc, nhưng ta không cho là như vậy. Từ khi làm người tự do, ta dần phát hiện loại phương thức này sẽ giúp ta tiết kiệm rất nhiều thời gian và tinh lực.”
Lục Thiên Sơn lắc đầu nói: “Ta còn tưởng là chân nhân nào, hoá ra chỉ là một tên tiểu tử mười sáu Mệnh Cách.”
“Hả?” Nại Hà nghi hoặc.
“Lục chân nhân, hắn đến từ thanh liên giới, chính là dị tộc, mong chân nhân ra tay đánh giết hắn.” Lục Thiên Sơn nói.
Chân nhân?
Nại Hà mở to mắt nhìn Lục Châu: “Ngươi là chân nhân?!”
Lục Châu thản nhiên đáp: “Thế nào? Nhìn lão phu không giống?”
Nại Hà có vẻ mất tự nhiên, hắn bay thấp xuống nói: “Gần ba mươi ngàn năm qua chưa từng nghe nói nơi này xuất hiện vị chân nhân nào. Ta xin lỗi vì thái độ trước đó… Nhưng nếu ngươi không phải là chân nhân, vật dưới đáy cốc ta nhất định phải mang đi.”
Rất thẳng thắn, không giống một số người thích úp úp mở mở chơi trò đấu trí.
Lục Thiên Sơn cười nói: “Vậy ngươi mau xin lỗi đi.”
“. . .”
Lục Châu lúc này đâm lao đành phải theo lao. Hiển nhiên, người tự do Nại Hà đang chờ hắn gọi ra Tinh Bàn.
Sắc mặt Lục Châu trầm xuống: “Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng. Lão phu thay trưởng bối nhà ngươi giáo huấn ngươi một lần ——”
Hư ảnh Lục Châu loé lên, bàn tay đẩy về phía trước. Toàn bộ Thái Huyền chi lực bộc phát, một đạo chưởng ấn cao bằng thân người bắn ra.
Dưới sự giúp đỡ của Thẻ Ẩn Tàng, Thái Huyền chi lực lúc này có màu xích kim.
Nại Hà cảm nhận được áp lực mãnh liệt, không khỏi kinh ngạc, nhưng hắn không tránh đi mà tung chưởng va chạm.
Song chưởng đối nhau. Oanh!
Một kim một thanh, cương khí giao thoa bắn ra tung toé.
Sắc mặt Nại Hà đại biến, lộ vẻ kinh hãi. Kim chưởng liên tục đẩy hắn bay lùi về sau, thân hình tựa như đạn pháo bắn thẳng vào dãy núi đằng xa.
Oành!
Toàn thân Nại Hà đánh xuyên qua dãy núi tạo thành một lỗ hổng hình người, tiếp tục va chạm vào mấy ngọn sơn phong phía sau.
Đám tu hành giả trợn tròn mắt. “Đây chính là lực lượng của chân nhân?”
Lục Châu tiếp tục lơ lửng giữa không trung, nhàn nhạt nhìn về phía đó.
Chốc lát sau, thân ảnh Nại Hà xuất hiện. Hắn bay xuyên qua lỗ hổng trở về trước mặt Lục Châu, một tay che lấy bả vai bị thương, hít sâu một hơi rồi khom người vái Lục Châu một cái:
“Ta nguyện ý xin lỗi!”
Đám tu hành giả vui vẻ không thôi. Xem ngươi còn trang bức nữa không? Tự dưng ăn một chưởng oan ức, hiện tại bọn hắn cảm thấy hả giận rất nhiều.
Lục Thiên Sơn tiếp tục phát huy đặc tính tay sai của nhân vật phản diện:
“Sớm biết sẽ như thế, sao lúc trước còn làm vậy?”
Nại Hà không để ý đến Lục Thiên Sơn, trong mắt hắn chỉ có một mình Lục Châu.
Lục Châu nhìn ra được vẻ nghiêm túc và cảnh giác của đối phương. Một chưởng này chỉ là đánh bại hắn mà thôi, không tạo thành thương tổn lớn.
Trong tay Lục Châu xuất hiện một tấm thẻ Lôi Cương.
Sinh tử có số, phú quý do trời.
Nại Hà đột nhiên mở miệng nói: “Không ngờ tại nơi này lại xuất hiện một vị cường giả tiếp cận tu vi chân nhân…”
Tiếp cận?
Lục Thiên Sơn lại há mồm mắng:
“Người trẻ tuổi, tu vi của ngươi không tệ, sao lại ngu xuẩn như thế? Một chưởng này chẳng qua chỉ là giáo huấn nho nhỏ của Lục chân nhân. Chỉ bằng ngươi, còn không xứng để chân nhân nhà ta toàn lực ứng phó.”
Nại Hà: “. . .”
Đúng là có lý. Nại Hà á khẩu không trả lời được, sau đó thở dài một tiếng.
“Thường đi bên bờ sông không tránh khỏi có lúc ướt giày. Kỳ thật ta đã sớm nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, chỉ là không ngờ nó lại đến sớm như thế. Có lẽ… quy tắc nên sửa lại rồi. Trước đó đã đắc tội, xin cáo từ.”
Nói xong, hắn xoay người định rời đi.
“Chờ đã.” Lục Châu bỗng nói.
Chương 1455
“Hả?”
Nại Hà nhướng mày xoay người lại. “Tiền bối có gì chỉ giáo?”
Lục Châu không ngờ đối phương lại nhận sợ nhanh như vậy. Vốn còn cho rằng phải lãng phí một tấm thẻ Lôi Cương hoặc Thẻ Hàng Cách, hoặc tệ nhất là dùng tới át chủ bài để giết hắn.
“Ngươi xem nơi này là nơi nào, muốn đến là đến, muốn đi là đi?” Giọng Lục Châu trầm xuống.
“. . .”
Nơi này là dã ngoại nha, chả phải vốn là như thế sao?
Trong lòng nghĩ vậy nhưng Nại Hà không dám nói ra, đành nghi hoặc hỏi: “Vậy tiền bối muốn ta làm như thế nào?”
“Thành thật trả lời câu hỏi của lão phu xong mới được rời đi.” Lục Châu nói.
Nại Hà không chút do dự nói: “Mời hỏi.”
“Ngươi đến từ thế lực nào trong thanh liên giới?”
“Bỉ nhân là Tần Nại Hà, là người tự do của Tần gia.” Tần Nại Hà ngoan ngoãn đáp.
“Tần Mạch Thương là gì của ngươi?”
Trong lòng Tần Nại Hà không khỏi kinh ngạc, lập tức nói: “Tiền bối nhận biết Tần Mạch Thương?”
Sau đó hắn bật cười ha hả. “Hắn tuy là thiếu chủ Tần gia nhưng nhân cách rất tệ, ta và hắn là đồng tộc, chỉ thế thôi.”
Xem ra trong Tần gia, quan hệ của Tần Mạch Thương với mọi người cũng không tốt lắm.
Lục Châu gật đầu hỏi: “Ngươi đến đây bao lâu rồi?”
“Cách mỗi ba năm ta sẽ đến đây tuần tra một lần. Đây là lần thứ một trăm… Nhưng mỗi lần lưu lại đều không quá một tháng.”
“Tại sao?”
“Quy tắc.” Tần Nại Hà sinh lòng nghi hoặc nhưng vẫn mỉm cười nói, “Tiền bối là chân nhân, hẳn phải biết điều này. Đại địa chia thành chín giới, phân thành hai phía. Chân nhân không thể tuỳ tiện vượt qua giới hạn.”
Lục Thiên Sơn kinh ngạc nói: “Cho nên… các ngươi phái tu hành giả gần đến tu vi chân nhân sang đây làm người tự do để không bị quy tắc trói buộc?”
“Đúng vậy.” Tần Nại Hà gật đầu. “Ở lại đây lâu sẽ khiến chúng ta bị chú ý.”
Việc này cũng giải thích được lúc trước trên ngọn núi tuyết gặp được Tần Mạch Thương, về sau hắn cũng chỉ phái một quỷ bộc tới. Thanh liên giới mạnh như vậy, rất dễ đánh hạ hắc liên hồng liên, nhưng bọn hắn không làm như thế, xem ra đều là vì quy tắc trói buộc của thiên địa.
Không biết là tốt hay xấu…
Quy tắc cân bằng bảo vệ bọn hắn, cũng trói buộc nhân loại.
“Mục đích ngươi đến đây là gì?” Lục Châu hỏi.
“Tìm kiếm hạt giống Thái Hư.” Tần Nại Hà rất thành thật đáp.
“Hạt giống Thái Hư?” Lục Thiên Sơn thất thanh nói, “Chính là hạt giống Thái Hư ba mươi ngàn năm thành thục một lần?”
Tần Nại Hà gật đầu, việc này không tính là bí mật.
“Không chỉ một mình ta tìm mà Diệp gia và Thánh Điện cũng đang tìm kiếm. Bọn họ đều có người tự do, các vị may mắn nên mới gặp ta.”
“Bại tướng dưới tay còn dám phách lối hả?” Lục Thiên Sơn mỉa mai một câu.
“. . .”
Tần Nại Hà lắc đầu nói: “Ta không phải phách lối. Ý ta là đa số người tự do đều thích ẩn nấp làm việc, thích giết người diệt khẩu, bọn hắn không muốn người khác biết đến sự tồn tại của thanh liên giới.”
“Vậy vì sao ngươi không làm như thế?”
“Ta chán ghét quy tắc này.” Tần Nại Hà cười đáp, “Vì cái gì cứ phải ngăn cách đôi bên? Cùng nhau chơi đùa không vui sao?”
“. . .”
Thật đúng là, loại nơ-ron thần kinh kỳ quái này lại khiến Lục Châu cảm thấy rất có đạo lý.
Vì cái gì đại địa phải phân thành chín giới? Vì sao phải ngăn cách đôi bờ?
Người này không đi làm triết học gia quả là đáng tiếc.
Lục Châu tiếp tục hỏi: “Làm sao ngươi tìm được đến đây?”
“Quang trụ trùng thiên, lực lượng bất phàm. Ta hoài nghi có bảo vật hiện thế nên đến xem một chút.”
“Chỉ có như vậy?”
“Tin hay không tuỳ ngươi… Có phải rất không quen khi có đối thủ thẳng thắn như ta? Bình thường thôi, ta từng ở lại Thần Đô trong kim liên giới ba ngày, gặp được một người tên là Khương Văn Hư, cũng nói thẳng cho hắn biết chuyện về thế giới bên ngoài, hắn cũng có thái độ y như các ngươi vậy.”
“. . .”
Lục Châu lập tức hỏi: “Ngươi từng đến kim liên giới? Gặp được Khương Văn Hư?”
Tần Nại Hà mỉm cười kể lại chuyện xưa:
“Đó là chuyện của hơn ba trăm năm trước. Tần gia phát hiện kim liên giới có dị động, bèn phái ta đến thị sát. Đó là lần đầu tiên ta chấp hành nhiệm vụ của người tự do. Ta không biết các ngươi có tâm tình này hay không, khi nhìn thấy ếch con ngồi dưới đáy giếng, ta lập tức muốn nói cho nó biết thế giới ngoài kia lớn đến cỡ nào. Người tên Khương Văn Hư kia cũng khá thú vị, hắn làm quốc sư của nhiều nước, hưởng thụ hết phú quý nhân gian.”
“Khương Văn Hư đã bị lão phu chém giết.” Lục Châu nói.
Tần Nại Hà giật mình. “Chết cũng tốt… Tiền bối hình như đến từ kim liên giới?”
Lục Châu không phủ nhận.
Trong lòng Tần Nại Hà có chút kinh ngạc, thở dài một tiếng nói:
“Không ngờ hơn ba trăm năm trôi qua, kim liên giới lại xảy ra biến hoá lớn như thế. Nhớ ngày đó cường giả mạnh nhất nơi đó chỉ là một lão gia hoả sắp đến đại nạn thọ mệnh.”
Lục Châu: “. . .”
Nhột nha!
“Tên là gì thì ta quên rồi.”
Lúc này, Lục Châu bóp nát một tấm Thẻ Dịch Dung.
“Mở to mắt ngươi ra, nhìn cho rõ ràng.” Lục Châu thản nhiên nói.
Chỉ trong khoảnh khắc, Lục Châu đã biến thành một lão giả già nua có gương mặt tang thương, tóc mai bạc trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Tần Nại Hà kinh hoảng lùi lại một bước. “Đây là…”
Lục Châu nghiêm túc nhìn hắn. “Lão gia hoả sắp chết ngươi vừa nói tới, chính là lão phu.”
“. . .”
Trong lòng Tần Nại Hà run lên, không ngừng lui lại.
Lục Châu lơ lửng giữa không trung, trong tay đã xuất hiện một tấm thẻ Lôi Cương. “Ngươi đã từng gặp lão phu.”
“Sao có thể…?”
Trong vòng ba trăm năm, từ một người sắp chết trở thành chân nhân? Tần Nại Hà vội vàng lắc đầu.
Tần Nại Hà từng có một khoảng thời gian dài làm người ngoài cuộc, quan sát sự biến đổi và phát triển của kim liên giới.
Hắn rất muốn nói cho người khác biết các ngươi đang sống trong nước sôi lửa bỏng. Nhưng về sau lại phát hiện, nhỏ yếu không có nghĩa là không vui vẻ. Tựa như ếch ngồi đáy giếng, dưới giếng rất thoải mái, sao cứ ép nó phải nhảy ra ngoài phơi nắng làm gì?
Lục Châu thản nhiên đi như đang giẫm trên đất bằng, chẳng có chút khó chịu nào.
“Để ta thử lại lần nữa xem.” Trung niên nam tử thấy vậy bèn tung người vọt vào trận pháp.
Vừa bay được mấy mét, một luồng cương khí mãnh liệt bốc lên đánh thẳng về phía hắn.
Ầm!
Trung niên nam tử trở tay không kịp, bị cương khí đánh trúng, kêu lên một tiếng đau đớn rồi bay ngược ra sau. Tinh Bàn xuất hiện ngăn trở một phần cương khí, giúp hắn lui ra khỏi cửa khẩu Thanh Phong Cốc.
“Cửu Khúc Toàn Trận lại có thể ngưng khí thành cương!”
Đám người lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi. Điều này có nghĩa là, trận pháp có lực sát thương.
Lục Thiên Sơn nhướng mày, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
“Vì sao tiền bối kia không có việc gì?” Có người chỉ tay về phía Lục Châu vẫn đang thản nhiên đi tiếp.
Cương khí trên bầu trời bay tới bay lui như đao cương kiếm cương, nhưng lại không cản được bước chân Lục Châu.
“Đúng nha, sao lại như thế?”
Lục Thiên Sơn nhún vai đáp: “Tiền bối không có việc gì là rất bình thường.”
Mấy tu hành giả trẻ tuổi không thể hiểu nổi: “Nhưng không bị ảnh hưởng chút nào cũng thật là lạ đó.”
Trung niên nam tử kia không hiểu ra làm sao, quyết định thử lại lần nữa. Hắn gọi ra pháp thân cao ba mươi lăm trượng, tương đương với hai Mệnh Cách, vọt vào trong đại trận.
Dùng tốc độ nhanh như thiểm điện, trung niên nam tử vượt qua một phần ba quãng đường.
“Lợi hại, quả nhiên đạo tu hành chỉ có nhanh là không phá được!”
Rất nhanh, trung niên nam tử đã vượt qua Lục Châu. Hắn quay đầu cười nói: “Độ khó tuy gia tăng nhưng không phải là không thể đi tới điểm cuối.”
Lục Châu gật đầu nhìn hắn: “Đúng vậy.”
“Đa tạ tiền bối khích lệ, chúng ta cùng đi đi.” Trung niên nam tử sinh lòng hiếu thắng, đi về phía cột đá.
Lục Châu không ngăn cản, thản nhiên nói: “Người trẻ tuổi có lòng hiếu thắng là việc tốt.”
Trung niên nam tử có hơi khó chịu, đây là lần đầu tiên hắn bị một người trẻ hơn mình gọi là người trẻ tuổi. Nhưng thấy đối phương đi trong trận như đang dạo chơi hoa viên, hắn không cách nào mở miệng phản bác.
Trung niên nam tử rất nhanh đã bỏ xa Lục Châu một đoạn.
“Vị tiền bối kia hình như mạnh hơn…”
“Ừm, đã kéo dài khoảng cách rồi.”
Lục Thiên Sơn đưa tay lên miệng ra hiệu cho bọn hắn im lặng: “Người trẻ tuổi nên học hỏi nhiều hơn, nhìn nhiều hơn nói.”
Đại ý chính là, các ngươi nói nhảm nhiều quá. Đám tu hành giả trẻ tuổi vội im bặt, chỉ dám mở to mắt nhìn Lục Châu và trung niên nam tử.
Trung niên nam tử đi được nửa đường, quay đầu hỏi: “Cần hỗ trợ không?”
Lục Châu vẫn thản nhiên đi từng bước, không nhanh không chậm. Đương nhiên không thể nào nhanh bằng đối phương phi hành.
“Không cần.” Lục Châu đáp.
Lục Châu vốn chẳng hề có ý so cao thấp với người này, lực chú ý của hắn đang đặt vào trận pháp quỷ dị của Lục chân nhân.
Trung niên nam tử mỉm cười nói: “Được, vậy ngươi cố gắng lên, ta chờ ngươi ở điểm cuối.”
Rất nhanh trung niên nam tử đã đi được hai phần ba đoạn đường. Cương khí bốn phía đều bị pháp thân kháng trụ, không gây ra thương tổn nào với hắn.
Oanh ——
Đúng lúc này cột đá lại chấn động, khí lãng càng lúc càng mạnh. Trung niên nam tử huy động Tinh Bàn nở rộng ra ngăn ở trước mặt.
Nhưng tốc độ xoay tròn của cột đá bạo tăng, cương khí phô thiên cái địa đánh về phía hai người.
Ầm!
Trung niên nam tử không khống chế nổi, lăng không bay ngược ra sau.
Lục Châu ngẩng đầu, khẽ điều động nguyên khí, hai chân đạp đất, cương khí đánh tới đều bị hoá giải.
“Thu hồi pháp thân.”
Trung niên nam tử nghe vậy bèn ồ một tiếng, vội vàng thu hồi pháp thân, không ngừng lùi lại.
“Giảm độ cao.”
Lúc này trung niên nam tử rất hoảng, nghe được lời hướng dẫn của Lục Châu lập tức làm theo, hạ thấp người xuống.
Thân ảnh hắn bay lùi mãi ra sau, sắp đụng vào Lục Châu. Lục Châu khẽ phất tay, chưởng ấn như một bức tường vững chãi ngăn chặn trung niên nam tử.
“Đây…”
Đám người lặng lẽ nuốt nước bọt. Đây mới thật sự là cao thủ nha!
Trung niên nam tử lòng còn sợ hãi, lắp bắp nói: “Đa tạ… tiền bối.”
Lục Châu nhàn nhạt đáp: “Người trẻ tuổi gặp chút đả kích, chưa hẳn là không tốt.”
Trung niên nam tử lộ vẻ hổ thẹn.
Lục Châu thu tay lại, đặt hắn xuống rồi nói: “Phi hành càng cao, bị đánh bay càng xa.”
Trung niên nam tử chú ý thấy trên người Lục Châu có một tầng cương khí hộ thể hình bán nguyệt nằm sát mặt đất. Cương khí đánh tới đều thuận thế trượt đi xa, hoàn toàn không tạo ra chút ảnh hưởng nào đến Lục Châu.
Trong lòng nam tử khẽ động, khom người nói: “Thụ giáo!”
Lục Châu chắp tay sau lưng tiếp tục đi tới. Trung niên nam tử theo sát phía sau.
Đúng lúc này, cột đá lại lần nữa bộc phát ra cuồng phong sóng lớn, mãnh liệt hơn trước đó gấp trăm lần.
Toàn bộ tu hành giả đứng trên cửa khẩu Thanh Phong Cốc đều bị đánh bay, trung niên nam tử dù làm theo lời Lục Châu cũng không cách nào khống chế được thân thể, bị thổi bay đi.
Sắc mặt hắn đại biến, vừa bay lên mấy mét ——
Oanh!
Tiếng nổ mạnh vang lên, cương phong và khí lãng đình chỉ, vòng xoáy cửu khúc chỉ trong giây lát đã biến mất.
Đám người hoàn hồn nhìn lại…
Chỉ thấy Lục Châu một tay đập vào cột đá, một tay chắp sau lưng, ngửa mặt lên trời quan sát cây trụ, trong lòng bàn tay toả ra quang mang nhàn nhạt.
“Cũng chỉ có thế.” Lục Châu cảm thấy độ khó quá thấp.
“. . .”
Lúc này, đường vân trên trụ lớn bay ra, không ngừng thêu dệt giữa không trung, cuối cùng biến thành một bức chân dung.
Lục Thiên Sơn là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng quỳ rạp xuống đất nói: “Lão tổ tông hiển linh, Lục Thiên Sơn bái kiến Lục chân nhân!”
Đám tu hành giả trẻ tuổi mộng bức vô cùng, thấy đại lão Thiên Giới Bà Sa quỳ xuống, bọn hắn lập tức làm theo.
“Bái kiến Lục chân nhân.”
Trung niên nam tử ngồi bệt dưới đất nhìn bức chân dung giống hệt Lục Châu, lắp bắp nói:
“Không phải chứ… Chân nhân phục sinh rồi?!”
Trung niên nam tử và đám tu hành giả trẻ tuổi không biết tướng mạo Lục Thiên Thông, nhưng người đều có tâm lý chung, thường làm theo quán tính của số đông, huống chi người dẫn dắt lại là đại lão Thiên Giới Bà Sa.
Nhưng người chết sao có thể phục sinh? Càng không có ai có thể vĩnh sinh bất tử…
Chương 1452
“Không thể nào… không có khả năng…” Trung niên nam tử sợ hãi lùi ra sau.
Lục Châu cũng rất buồn rầu. Sao lại giống đến thế nhỉ?
Hắn đến đây muốn khiêm tốn điều tra, không ngờ hình ảnh Lục Thiên Thông lại đột nhiên xuất hiện.
Kỳ thật ở chỗ này không có ai là đồ đần. Mặc kệ đối phương có phải Lục chân nhân thật không, nhưng đi được tới điểm cuối khi trận pháp đã biến cường thì chắc chắn không phải kẻ yếu, nịnh nọt mấy câu sẽ không sai.
“Có thể gặp tiền bối ở chỗ này là vinh hạnh của chúng ta!”
“Thật vinh hạnh!”
Đúng lúc này, đường vân khắc hoạ thành chân dung bỗng quay trở về trên cột đá.
Ting.
Tựa như có cơ quan nào đó vừa được khai thông, cột đá nở rộ quang hoa, trên bầu trời xuất hiện một cơn lốc xoáy. Từng đạo ấn phù trên cột đá đột nhiên xạ kích về phía đám tu hành giả.
Lục Thiên Sơn vội vàng gọi ra Tinh Bàn ngăn ở phía trước đám người.
Ầm!
Toàn bộ tu hành giả bị lực chấn động thổi bay ra sau. Lục Thiên Sơn cũng không thoát khỏi, hai cánh tay tê rần nhìn quang mang trước mắt.
“Đây là Cửu Khúc Toàn Trận?”
Trung niên nam tử cũng gọi ra Tinh Bàn che chắn nhưng cương ấn trực tiếp đánh lui hắn cùng Tinh Bàn văng ra khỏi Thanh Phong Cốc.
Đám người đứng bên ngoài hoang mang nhìn về phía cột đá và Lục Châu.
Lục Châu không gọi ra pháp thân. Khi một đạo cương ấn bay về phía hắn, hắn vung tay đánh trả lại một chưởng.
Cột đá lập tức phóng ra vô số cương ấn ập về phía Lục Châu!
“Cẩn thận!” Đám người kinh hô.
Lục Châu thản nhiên lui lại, liên tục vung ra mười đạo chưởng ấn nở rộ quang mang như pháo hoa, đánh bay toàn bộ cương khí.
“Chỉ là Cửu Khúc Toàn Trận, không làm gì được lão phu.”
Không cho cột đá quỷ dị có thêm cơ hội, Lục Châu nâng tay đánh ra một chưởng ẩn chứa Thái Huyền chi lực.
Ầm!
Chưởng ấn đánh vào cột đá không tạo ra thương tổn nào. Lục Châu vừa định thu tay lại, chợt phát hiện có một lực hút đang hút chặt tay hắn vào cột đá.
Hả?
Lục Châu thầm mặc niệm thần thông Thiên thư, lam pháp thân trong đan điền khí hải xoay tròn.
“Trận pháp này… đang lựa chọn mục tiêu?”
Vừa rồi cột đá phóng thích một cương ấn đến mỗi mục tiêu, chỉ riêng Lục Châu là gặp phải rất nhiều cương ấn.
“Pháp thân.” Lục Châu gọi ra lam pháp thân Cửu Chuyển Âm Dương.
Dưới tác dụng của Thẻ Ẩn Tàng, pháp thân biến thành hắc sắc.
“Ta hoa mắt sao? Là Cửu Chuyển Âm Dương?”
“Đừng đoán linh tinh, tiền bối rõ ràng cố ý áp chế tu vi.”
Đám người gật gù, có đạo lý.
Ầm! Một đạo cương ấn rơi vào pháp thân Cửu Chuyển Âm Dương.
Đúng như Lục Châu dự liệu, cột đá không phóng thích cương ấn nữa mà càng lúc càng rung động kịch liệt. Toàn bộ Thanh Phong Cốc đều chấn động như gặp địa chấn.
Dưới mặt đất xuất hiện đạo văn không ngừng sáng lên, những vòng sáng kia đều vây quanh cột đá, bắn ra lam quang sâu thẳm.
Trên cột đá, bốn chữ triện lớn lúc này đã hoá thành Cửu Khúc Huyễn Trận.
“Cửu Khúc Huyễn Trận?” Mí mắt Lục Thiên Sơn giật liên hồi.
“Truyền thuyết nói rằng, ba mươi ngàn năm trước Lục chân nhân lưu lại nơi này hai trận pháp: Cửu Khúc Toàn Trận và Cửu Khúc Huyễn Trận. Nhưng hậu nhân chỉ tìm thấy Cửu Khúc Toàn Trận… Hoá ra Toàn Trận và Huyễn Trận vốn là một thể, chẳng trách trước đó trận pháp lại phát sinh biến hoá.” Trung niên nam tử nói.
Có tu hành giả trẻ tuổi nghi hoặc hỏi: “Vì sao đột nhiên nó lại hiện ra? Nhiều người từng đến đây như vậy, tại sao lần này nó lại xuất hiện?”
Lục Thiên Sơn không nói gì, chỉ có trung niên nam tử hạ giọng đáp:
“Chân nhân trở về!”
Mặc kệ ngươi tin hay không, chân dung Lục chân nhân vừa rồi giống hệt vị tiền bối đó.
“Đây… thật sự là Lục chân nhân?!”
Đám tu hành giả vội vàng quỳ bái, trong mắt lộ vẻ kính sợ. Lục chân nhân quát tháo phong vân, đại nhân vật làm rung chuyển toàn bộ hắc liên giới đã trở về!
. . .
Rốt cuộc mười đạo quang trụ cũng biến mất, toàn bộ mặt đất đột nhiên biến thành trong suốt.
“Huyễn tượng! Không ngờ lại là huyễn tượng!”
Đám người kinh hãi lùi về sau. Thì ra mặt đất mà bọn hắn vẫn thường giẫm lên lại không phải là mặt đất thật sự! Đến khi mặt đất trong suốt hoàn toàn biến mất, để lộ một khe núi sương mù mờ mịt, bọn hắn mới hiểu tất cả chỉ là huyễn tượng che mắt.
“. . .”
Trận pháp này mạnh đến cỡ nào mới có thể lừa gạt toàn bộ tu hành giới suốt bấy nhiêu năm?
Lục Châu quay đầu nhìn về phía đám người. Bọn hắn đồng thời quỳ xuống hô vang: “Bái kiến Lục chân nhân!”
Lục Châu nhíu mày nói: “Lão phu không phải Lục chân nhân.”
“Ách…”
Lúc này Lục Châu bỗng gọi ra kim sắc pháp thân. Toà pháp thân cao tám mươi trượng toả kim quang chói mắt đột ngột xuất hiện, xuyên thẳng vào tầng mây.
Đám người nhìn toà pháp thân có hình dạng của một lão nhân tiên phong đạo cốt, trường bào rủ xuống. Tướng mạo pháp thân chính là bộ dạng chân thật của tu hành giả.
“Thì ra là thủ đoạn dịch dung!” Đám người tán thưởng không thôi.
Thấy Lục Châu cố gắng phủ nhận thân phận, Lục Thiên Sơn lập tức phụ hoạ: “Đây là chủ nhân Ma Thiên Các!”
“Chủ nhân Ma Thiên Các?”
“Người tạo ra sự kiện tập thể Hắc Tháp hạ thấp?”
“Là Lục lão tiền bối đã chém giết hai đại trưởng lão Hắc Tháp Bạch Tháp trong Triệu Văn Quốc?”
“Chính là người đã chiến Lục Ngô, trảm Hắc Hoàng trong trận chiến ở Kiếm Bắc quan?!”
Đám người lại vội vàng quỳ xuống hô vang: “Bái kiến Lục tiền bối!”
Lục Châu: “. . .”
Lục Châu cố chứng minh mình không phải Lục Thiên Thông, một là muốn tin tức ngộ nhận này không bị truyền đi, khiến cân bằng giả hoặc người thanh liên giới chú ý, hai là hắn muốn làm việc khiêm tốn, nhưng xem ra tình hình trước mắt lại phản tác dụng.
Bên dưới vách núi truyền tới động tĩnh. Lục Châu bèn nói: “Nơi này nguy hiểm, các ngươi hãy nhanh chóng rời đi.”
Đám người vội vàng đứng lên.
“Có Lục tiền bối giá lâm, chúng ta đều yên tâm.”
“Lục tiền bối, nếu có việc gì cần xin cứ phân phó, chúng ta đi trước, nhưng sẽ không rời đi quá xa!”
Đám tu hành giả nhao nhao khom người rồi bay lướt về sau. Chỉ còn lại một mình Lục Thiên Sơn đứng đó.
Lục Thiên Sơn cố nén tâm tình kích động, bay về phía Lục Châu, khom người nói:
“Bái kiến Lục chân nhân!”
“Hửm?”
Chương 1453
Lục Thiên Sơn ngẩng đầu lên, hai mắt đã ửng hồng: “Có thể phá được Cửu Khúc Toàn Trận và Cửu Khúc Huyễn Trận, chỉ có thể là Lục chân nhân!”
“. . .”
Kỳ thật Lục Châu cũng cảm thấy rất kỳ quái. Vừa rồi khi tiếp xúc với cột đá, lam pháp thân biến động không ngừng. Cửu Khúc Toàn Trận tựa như đang chờ đợi chủ nhân trở về.
“Đi xuống xem thử.”
“Vâng.”
Hai người bay xuống vách núi, mãi cho đến lúc xuống tới đáy cốc.
Cảnh tượng bên dưới đáy cốc gần như giống hệt Cửu Khúc Toàn Trận ở bên trên.
Lục Châu không khỏi tán thưởng: “Cửu Khúc Toàn Trận sử dụng huyễn tượng để phản chiếu toàn bộ hình ảnh dưới đáy cốc. Có thể bày ra hai trận pháp này, quả nhiên là tuyệt thế thiên tài.”
“Ách…” Khoé miệng Lục Thiên Sơn giật giật.
“Sao thế?”
“Không… không có gì, lão nô.. lão nô cũng rất kinh ngạc trước sự tinh diệu của trận pháp này.”
“Lão nô?” Lục Châu nhướng mày nhìn Lục Thiên Sơn.
“Chúng ta phụng mệnh tổ tiên, đời đời cung phụng Lục chân nhân. Bây giờ chân nhân đã trở về, chúng ta cam nguyện làm nô bộc của ngài. Lục thị vốn không phải họ Lục, sau này chúng ta sẽ lấy lại họ Đông.”
“Họ gốc của ngươi là Đông?” Lục Châu hỏi.
Lục Thiên Sơn gật đầu.
Lục Châu lại lắc đầu nói: “Không cần. Chuyện chân nhân cứ gác lại một bên, lão phu không có thói quen tước đoạt họ tên của người khác.”
Gọi ngươi Lục Thiên Sơn đã quen, đột nhiên đổi tên làm gì cho phiền.
“Đa tạ Lục chân nhân!”
“Hửm?”
“À vâng… Lục các chủ.” Lục Thiên Sơn nói, rõ ràng thái độ của hắn là, mặc kệ ngài có thừa nhận hay không, ta cũng tin chắc đó là ngài.
Lục Châu quay đầu bay lướt tới điểm cuối dưới đáy cốc.
Điểm khác biệt duy nhất đối với cảnh tượng bên trên là, nơi này không phải một cột đá mà là bàn đá.
Trên bàn đá đặt một hộp gấm.
Lục Châu bước tới.
Rốt cuộc cũng tìm được di vật của Lục Thiên Thông.
“Nếu là di vật do chân nhân lưu lại hẳn sẽ có cấm chế cường đại. Ngươi lùi ra xa một chút.” Lục Châu nói.
“Vâng.” Lục Thiên Sơn hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh.
Lục Châu bước vào phạm vi của vòng tròn bên dưới bàn đá. Bàn đá sáng lên, hộp gấm đột nhiên bật mở mà không có bất kỳ cấm chế nào.
“. . .”
Lần này thì nhảy vào sông hoàng hà cũng không rửa sạch.
Lục Thiên Sơn liên tục gật đầu. Chủ nhân trở về, tất cả mọi thứ đều quay về vị trí vốn có.
Lục Châu đi tới nhìn vào trong hộp gấm. Trong đó là một chồng sách, dưới chồng sách là một quyển sách trắng trơn không có chữ.
Lục Châu cầm quyển sách trắng tinh lên.
Lúc này, tự phù ấn phù khắc trên vách đá xung quanh đột nhiên có cảm ứng, trôi nổi giữa không trung rồi tụ tập vào trong quyển sách.
[Ting — thu hoạch được Thiên Thư Khai Quyển – hạ.]
[Xin hỏi có kết hợp hai phần hay không?]
“Kết hợp.” Ý niệm Lục Châu khẽ động.
Thiên Thư Khai Quyển trước mắt đột nhiên hoá thành từng điểm tinh quang, kết hợp với Thiên Thư Khai Quyển trong bảng Hệ thống, biến thành một phần Thiên Thư Khai Quyển hoàn chỉnh.
[Ting — kết hợp thành công, thu hoạch được một tấm Thẻ Thăng Cấp.]
[Thẻ Thăng Cấp: có thể gia tăng quyền hạn Hệ thống và quyền hạn Thiên thư.]
[Chú thích: việc thăng cấp sẽ tốn rất nhiều thời gian, xin lựa chọn cẩn thận.]
Lục Châu gật gù, mở quyển sách trong tay ra. Trên một trang giấy có viết:
“Lão phu có được một hạt giống Thái Hư, tu hành trên con đường nghịch thiên có một không hai trong thiên hạ, trở thành vị chân nhân đầu tiên của Đại Viên.”
“Lão phu ngăn cơn sóng dữ, giết mấy chục vạn man di, đánh lui trăm vạn hung thú, tạo dựng thái bình thịnh thế.”
“. . .”
Nội dung chính là kể lại năm đó hắn làm sao đánh bại đối thủ, làm sao chấn nhiếp thiên hạ, toàn là chuyện huy hoàng vẻ vang khiến Lục Châu tê cả da đầu.
Đúng là rất biết trang bức nha.
“Lão phu từng đánh bại Bắc Vực chân nhân bằng một chưởng dưới ngọn Tuyết Sơn. Bắc Vực thần phục.”
“Trong thiên hạ, người có thể so chiêu với lão phu chỉ có Đoan Mộc chân nhân.”
“. . .”
“Lão phu cả đời truy cầu đạo tu hành cực hạn, cho đến một ngày lão phu lĩnh ngộ được lực lượng của “Đạo”.”
“Chân nhân có thể động hư không, dùng đạo hợp chân, đồng với tự nhiên.”
“Cái gì là đạo? Thiên địa vạn vật đều phải tuân theo đạo.”
“Đại đạo vô danh, nuôi dưỡng vạn vật.”
Đọc tới đây, chân mày Lục Châu nhíu lại thật chặt. Thật sự là chẳng thể hiểu nổi. Rõ ràng chữ nào cũng hiểu, nhưng gộp lại đọc thì chả hiểu gì.
Vù ——
“Có người.” Lục Thiên Sơn nói.
Lục Châu thu hồi bản bút ký, nói: “Theo sát lão phu.”
Hai người đạp không bay về nơi xa, rất nhanh đã bay tới một mảnh rừng cây.
“Hai vị, xin dừng bước.” Một âm thanh từ sau lưng truyền đến.
Lục Châu dừng lại. Hắn cảm nhận được người vừa lên tiếng đứng cách mình không xa.
Quả nhiên vừa quay đầu nhìn lại, Lục Châu đã thấy trên bầu trời cửa khẩu Thanh Phong Cốc có một thân ảnh mặc áo bào xám đang lăng không lơ lửng.
Lục Châu nhìn người trước mắt. Có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện tại Thanh Phong Cốc, tu vi người này hẳn là không thấp.
Tu hành giả mặc trường bào xám cũng nhìn Lục Châu và Lục Thiên Sơn đầy dò xét, trên mặt mang nụ cười thản nhiên.
“Có việc gì?” Lục Thiên Sơn trấn định nói.
Đang ôm đùi chân nhân, Lục Thiên Sơn không hề hoảng hốt chút nào, thậm chí còn sẵn sàng xông tới đánh đối phương một trận. Người này lăng không gọi bọn họ lại, thái độ có đôi chút ngạo mạn, chẳng khác nào đang vô lễ với chân nhân nhà mình.
Tu hành giả kia nói: “Bỉ nhân tên Nại Hà.”
“Nại Hà?”
“Hai vị, có thể lưu lại vật dưới đáy cốc không?” Từ đầu đến cuối trên mặt Nại Hà tràn đầy ý cười, nhưng lời nói ra lại khiến người ta phát cáu.
Lục Thiên Sơn giận dữ nói: “Ngươi muốn làm gì đây? Dám giễu võ giương oai trước mặt Lục tiền bối?”
Nại Hà không hề tức giận mà tiếp tục nói: “Ta khuyên hai vị, tốt nhất nên giao vật trong tay ra.”
Lục Thiên Sơn lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi có biết đứng trước mặt ngươi là ai không?”
Nại Hà nhìn từ Lục Thiên Sơn tới Lục Châu rồi lắc đầu: “Không biết.”
“. . .”
Lục Thiên Sơn có hơi xấu hổ. Người này đúng là không thức thời tí nào.
Lục Châu lạnh nhạt mở miệng hỏi: “Ngươi từ đâu đến?”
Chương 1454
Nại Hà nghe vậy, lập tức cười nhìn Lục Châu: “Ngươi thông minh hơn rất nhiều người ta từng gặp, biết hỏi câu này. Hiện tại tâm tình ta không tệ, nói cho ngươi biết cũng chẳng sao. Ta đến từ thanh liên giới, là một người tự do.”
“Người tự do?”
Lục Châu nghe được một danh từ mới, không khỏi nghi hoặc hỏi lại.
Nại Hà nói:
“Trên đời này rất nhiều người đều bị thiên địa ràng buộc, trở thành đồ chơi của các loại quy tắc. Việc tu hành là nghịch thiên cải mệnh, tránh thoát trói buộc và quy tắc, nhưng chung quy cũng có cực hạn. Rất nhiều tu hành giả sau khi đạt tới cảnh giới nhất định đều bị cân bằng giả phát hiện và tiến hành trừng phạt. Người tự do chính là kẻ lợi dụng quy tắc để tự do đi lại khắp các giới.”
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Lục Thiên Sơn và Lục Châu, Nại Hà lại mỉm cười nói:
“Lời này ta đã từng nói với rất nhiều người. Đáng tiếc, hầu hết bọn họ đều không hiểu.”
Lục Châu tiếp tục hỏi: “Ngươi tới đây có mục đích gì?”
“Hai vị… rất nhiều chuyện không thể nào giải thích, cũng không thể nào trả lời. Ta chỉ có thể nói bấy nhiêu.”
Thấy thái độ người này kiên quyết, Lục Châu cũng nhướng mày, thản nhiên nói:
“Trước khi lão phu chưa thay đổi chủ ý, ngươi nên lập tức biến mất khỏi mắt lão phu.”
Nụ cười trên mặt Nại Hà biến mất. Hắn trở nên nghiêm túc, lại lần nữa dò xét Lục Châu.
Đúng lúc này, đám tu hành giả chờ bên ngoài Thanh Phong Cốc nhao nhao bay lướt tới, người dẫn đầu chính là trung niên nam tử kia.
“Ai to gan như thế, dám bất kính với Lục tiền bối?”
Mấy chục tu hành giả trẻ tuổi lập tức gọi ra pháp thân, từ ngũ diệp đến thập diệp, cấp nào cũng có.
Nại Hà quay đầu nhìn bọn hắn, khẽ quát: “Người không có phận sự tốt nhất đừng xen vào việc của người khác.”
Hắn nhấc tay đánh ra một chưởng ấn cực lớn. Chưởng ấn trong chớp mắt đã cao đến mấy chục trượng, đánh về phía đám tu hành giả.
Tinh Bàn của trung niên nam tử lập tức bị đánh văng, đám tu hành giả trẻ tuổi cũng lăng không bay ngược ra sau.
Sắc mặt Nại Hà vẫn thản nhiên nhìn về phía Lục Châu:
“Hai vị, đây là chức trách của ta, mong được tha thứ.”
Ông —— ——
Năm ngón tay nâng lên, một thanh sắc Tinh Bàn xuất hiện trong lòng bàn tay Nại Hà. Trong Tinh Bàn, mười sáu khu vực Mệnh Cách sáng lên toả quang mang lập loè.
Năm ngón tay thu lại, Tinh Bàn tiêu tán.
“Như thế đủ dùng chưa?” Nại Hà cười nói, “Thế nhân đều nói nắm đấm có thể giải quyết mọi việc, nhưng ta không cho là như vậy. Từ khi làm người tự do, ta dần phát hiện loại phương thức này sẽ giúp ta tiết kiệm rất nhiều thời gian và tinh lực.”
Lục Thiên Sơn lắc đầu nói: “Ta còn tưởng là chân nhân nào, hoá ra chỉ là một tên tiểu tử mười sáu Mệnh Cách.”
“Hả?” Nại Hà nghi hoặc.
“Lục chân nhân, hắn đến từ thanh liên giới, chính là dị tộc, mong chân nhân ra tay đánh giết hắn.” Lục Thiên Sơn nói.
Chân nhân?
Nại Hà mở to mắt nhìn Lục Châu: “Ngươi là chân nhân?!”
Lục Châu thản nhiên đáp: “Thế nào? Nhìn lão phu không giống?”
Nại Hà có vẻ mất tự nhiên, hắn bay thấp xuống nói: “Gần ba mươi ngàn năm qua chưa từng nghe nói nơi này xuất hiện vị chân nhân nào. Ta xin lỗi vì thái độ trước đó… Nhưng nếu ngươi không phải là chân nhân, vật dưới đáy cốc ta nhất định phải mang đi.”
Rất thẳng thắn, không giống một số người thích úp úp mở mở chơi trò đấu trí.
Lục Thiên Sơn cười nói: “Vậy ngươi mau xin lỗi đi.”
“. . .”
Lục Châu lúc này đâm lao đành phải theo lao. Hiển nhiên, người tự do Nại Hà đang chờ hắn gọi ra Tinh Bàn.
Sắc mặt Lục Châu trầm xuống: “Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng. Lão phu thay trưởng bối nhà ngươi giáo huấn ngươi một lần ——”
Hư ảnh Lục Châu loé lên, bàn tay đẩy về phía trước. Toàn bộ Thái Huyền chi lực bộc phát, một đạo chưởng ấn cao bằng thân người bắn ra.
Dưới sự giúp đỡ của Thẻ Ẩn Tàng, Thái Huyền chi lực lúc này có màu xích kim.
Nại Hà cảm nhận được áp lực mãnh liệt, không khỏi kinh ngạc, nhưng hắn không tránh đi mà tung chưởng va chạm.
Song chưởng đối nhau. Oanh!
Một kim một thanh, cương khí giao thoa bắn ra tung toé.
Sắc mặt Nại Hà đại biến, lộ vẻ kinh hãi. Kim chưởng liên tục đẩy hắn bay lùi về sau, thân hình tựa như đạn pháo bắn thẳng vào dãy núi đằng xa.
Oành!
Toàn thân Nại Hà đánh xuyên qua dãy núi tạo thành một lỗ hổng hình người, tiếp tục va chạm vào mấy ngọn sơn phong phía sau.
Đám tu hành giả trợn tròn mắt. “Đây chính là lực lượng của chân nhân?”
Lục Châu tiếp tục lơ lửng giữa không trung, nhàn nhạt nhìn về phía đó.
Chốc lát sau, thân ảnh Nại Hà xuất hiện. Hắn bay xuyên qua lỗ hổng trở về trước mặt Lục Châu, một tay che lấy bả vai bị thương, hít sâu một hơi rồi khom người vái Lục Châu một cái:
“Ta nguyện ý xin lỗi!”
Đám tu hành giả vui vẻ không thôi. Xem ngươi còn trang bức nữa không? Tự dưng ăn một chưởng oan ức, hiện tại bọn hắn cảm thấy hả giận rất nhiều.
Lục Thiên Sơn tiếp tục phát huy đặc tính tay sai của nhân vật phản diện:
“Sớm biết sẽ như thế, sao lúc trước còn làm vậy?”
Nại Hà không để ý đến Lục Thiên Sơn, trong mắt hắn chỉ có một mình Lục Châu.
Lục Châu nhìn ra được vẻ nghiêm túc và cảnh giác của đối phương. Một chưởng này chỉ là đánh bại hắn mà thôi, không tạo thành thương tổn lớn.
Trong tay Lục Châu xuất hiện một tấm thẻ Lôi Cương.
Sinh tử có số, phú quý do trời.
Nại Hà đột nhiên mở miệng nói: “Không ngờ tại nơi này lại xuất hiện một vị cường giả tiếp cận tu vi chân nhân…”
Tiếp cận?
Lục Thiên Sơn lại há mồm mắng:
“Người trẻ tuổi, tu vi của ngươi không tệ, sao lại ngu xuẩn như thế? Một chưởng này chẳng qua chỉ là giáo huấn nho nhỏ của Lục chân nhân. Chỉ bằng ngươi, còn không xứng để chân nhân nhà ta toàn lực ứng phó.”
Nại Hà: “. . .”
Đúng là có lý. Nại Hà á khẩu không trả lời được, sau đó thở dài một tiếng.
“Thường đi bên bờ sông không tránh khỏi có lúc ướt giày. Kỳ thật ta đã sớm nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, chỉ là không ngờ nó lại đến sớm như thế. Có lẽ… quy tắc nên sửa lại rồi. Trước đó đã đắc tội, xin cáo từ.”
Nói xong, hắn xoay người định rời đi.
“Chờ đã.” Lục Châu bỗng nói.
Chương 1455
“Hả?”
Nại Hà nhướng mày xoay người lại. “Tiền bối có gì chỉ giáo?”
Lục Châu không ngờ đối phương lại nhận sợ nhanh như vậy. Vốn còn cho rằng phải lãng phí một tấm thẻ Lôi Cương hoặc Thẻ Hàng Cách, hoặc tệ nhất là dùng tới át chủ bài để giết hắn.
“Ngươi xem nơi này là nơi nào, muốn đến là đến, muốn đi là đi?” Giọng Lục Châu trầm xuống.
“. . .”
Nơi này là dã ngoại nha, chả phải vốn là như thế sao?
Trong lòng nghĩ vậy nhưng Nại Hà không dám nói ra, đành nghi hoặc hỏi: “Vậy tiền bối muốn ta làm như thế nào?”
“Thành thật trả lời câu hỏi của lão phu xong mới được rời đi.” Lục Châu nói.
Nại Hà không chút do dự nói: “Mời hỏi.”
“Ngươi đến từ thế lực nào trong thanh liên giới?”
“Bỉ nhân là Tần Nại Hà, là người tự do của Tần gia.” Tần Nại Hà ngoan ngoãn đáp.
“Tần Mạch Thương là gì của ngươi?”
Trong lòng Tần Nại Hà không khỏi kinh ngạc, lập tức nói: “Tiền bối nhận biết Tần Mạch Thương?”
Sau đó hắn bật cười ha hả. “Hắn tuy là thiếu chủ Tần gia nhưng nhân cách rất tệ, ta và hắn là đồng tộc, chỉ thế thôi.”
Xem ra trong Tần gia, quan hệ của Tần Mạch Thương với mọi người cũng không tốt lắm.
Lục Châu gật đầu hỏi: “Ngươi đến đây bao lâu rồi?”
“Cách mỗi ba năm ta sẽ đến đây tuần tra một lần. Đây là lần thứ một trăm… Nhưng mỗi lần lưu lại đều không quá một tháng.”
“Tại sao?”
“Quy tắc.” Tần Nại Hà sinh lòng nghi hoặc nhưng vẫn mỉm cười nói, “Tiền bối là chân nhân, hẳn phải biết điều này. Đại địa chia thành chín giới, phân thành hai phía. Chân nhân không thể tuỳ tiện vượt qua giới hạn.”
Lục Thiên Sơn kinh ngạc nói: “Cho nên… các ngươi phái tu hành giả gần đến tu vi chân nhân sang đây làm người tự do để không bị quy tắc trói buộc?”
“Đúng vậy.” Tần Nại Hà gật đầu. “Ở lại đây lâu sẽ khiến chúng ta bị chú ý.”
Việc này cũng giải thích được lúc trước trên ngọn núi tuyết gặp được Tần Mạch Thương, về sau hắn cũng chỉ phái một quỷ bộc tới. Thanh liên giới mạnh như vậy, rất dễ đánh hạ hắc liên hồng liên, nhưng bọn hắn không làm như thế, xem ra đều là vì quy tắc trói buộc của thiên địa.
Không biết là tốt hay xấu…
Quy tắc cân bằng bảo vệ bọn hắn, cũng trói buộc nhân loại.
“Mục đích ngươi đến đây là gì?” Lục Châu hỏi.
“Tìm kiếm hạt giống Thái Hư.” Tần Nại Hà rất thành thật đáp.
“Hạt giống Thái Hư?” Lục Thiên Sơn thất thanh nói, “Chính là hạt giống Thái Hư ba mươi ngàn năm thành thục một lần?”
Tần Nại Hà gật đầu, việc này không tính là bí mật.
“Không chỉ một mình ta tìm mà Diệp gia và Thánh Điện cũng đang tìm kiếm. Bọn họ đều có người tự do, các vị may mắn nên mới gặp ta.”
“Bại tướng dưới tay còn dám phách lối hả?” Lục Thiên Sơn mỉa mai một câu.
“. . .”
Tần Nại Hà lắc đầu nói: “Ta không phải phách lối. Ý ta là đa số người tự do đều thích ẩn nấp làm việc, thích giết người diệt khẩu, bọn hắn không muốn người khác biết đến sự tồn tại của thanh liên giới.”
“Vậy vì sao ngươi không làm như thế?”
“Ta chán ghét quy tắc này.” Tần Nại Hà cười đáp, “Vì cái gì cứ phải ngăn cách đôi bên? Cùng nhau chơi đùa không vui sao?”
“. . .”
Thật đúng là, loại nơ-ron thần kinh kỳ quái này lại khiến Lục Châu cảm thấy rất có đạo lý.
Vì cái gì đại địa phải phân thành chín giới? Vì sao phải ngăn cách đôi bờ?
Người này không đi làm triết học gia quả là đáng tiếc.
Lục Châu tiếp tục hỏi: “Làm sao ngươi tìm được đến đây?”
“Quang trụ trùng thiên, lực lượng bất phàm. Ta hoài nghi có bảo vật hiện thế nên đến xem một chút.”
“Chỉ có như vậy?”
“Tin hay không tuỳ ngươi… Có phải rất không quen khi có đối thủ thẳng thắn như ta? Bình thường thôi, ta từng ở lại Thần Đô trong kim liên giới ba ngày, gặp được một người tên là Khương Văn Hư, cũng nói thẳng cho hắn biết chuyện về thế giới bên ngoài, hắn cũng có thái độ y như các ngươi vậy.”
“. . .”
Lục Châu lập tức hỏi: “Ngươi từng đến kim liên giới? Gặp được Khương Văn Hư?”
Tần Nại Hà mỉm cười kể lại chuyện xưa:
“Đó là chuyện của hơn ba trăm năm trước. Tần gia phát hiện kim liên giới có dị động, bèn phái ta đến thị sát. Đó là lần đầu tiên ta chấp hành nhiệm vụ của người tự do. Ta không biết các ngươi có tâm tình này hay không, khi nhìn thấy ếch con ngồi dưới đáy giếng, ta lập tức muốn nói cho nó biết thế giới ngoài kia lớn đến cỡ nào. Người tên Khương Văn Hư kia cũng khá thú vị, hắn làm quốc sư của nhiều nước, hưởng thụ hết phú quý nhân gian.”
“Khương Văn Hư đã bị lão phu chém giết.” Lục Châu nói.
Tần Nại Hà giật mình. “Chết cũng tốt… Tiền bối hình như đến từ kim liên giới?”
Lục Châu không phủ nhận.
Trong lòng Tần Nại Hà có chút kinh ngạc, thở dài một tiếng nói:
“Không ngờ hơn ba trăm năm trôi qua, kim liên giới lại xảy ra biến hoá lớn như thế. Nhớ ngày đó cường giả mạnh nhất nơi đó chỉ là một lão gia hoả sắp đến đại nạn thọ mệnh.”
Lục Châu: “. . .”
Nhột nha!
“Tên là gì thì ta quên rồi.”
Lúc này, Lục Châu bóp nát một tấm Thẻ Dịch Dung.
“Mở to mắt ngươi ra, nhìn cho rõ ràng.” Lục Châu thản nhiên nói.
Chỉ trong khoảnh khắc, Lục Châu đã biến thành một lão giả già nua có gương mặt tang thương, tóc mai bạc trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Tần Nại Hà kinh hoảng lùi lại một bước. “Đây là…”
Lục Châu nghiêm túc nhìn hắn. “Lão gia hoả sắp chết ngươi vừa nói tới, chính là lão phu.”
“. . .”
Trong lòng Tần Nại Hà run lên, không ngừng lui lại.
Lục Châu lơ lửng giữa không trung, trong tay đã xuất hiện một tấm thẻ Lôi Cương. “Ngươi đã từng gặp lão phu.”
“Sao có thể…?”
Trong vòng ba trăm năm, từ một người sắp chết trở thành chân nhân? Tần Nại Hà vội vàng lắc đầu.
Tần Nại Hà từng có một khoảng thời gian dài làm người ngoài cuộc, quan sát sự biến đổi và phát triển của kim liên giới.
Hắn rất muốn nói cho người khác biết các ngươi đang sống trong nước sôi lửa bỏng. Nhưng về sau lại phát hiện, nhỏ yếu không có nghĩa là không vui vẻ. Tựa như ếch ngồi đáy giếng, dưới giếng rất thoải mái, sao cứ ép nó phải nhảy ra ngoài phơi nắng làm gì?
Bình luận facebook