• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (5 Viewers)

  • Chương 1466-1470

Chương 1466

Năm người gật đầu.

Mạnh Trường Đông nói: “Các chủ nói sau này chuyện của các vị sẽ do thất tiên sinh an bài. Trước đó các vị đã từng gặp rồi.”

“Là hắn?” x 5

“Đừng xem nhẹ thất tiên sinh. Hắn từng giúp đại tiên sinh nhất thống kim liên, lấy được toàn bộ giang sơn, là một người rất… công tâm.” Mạnh Trường Đông nói ra đánh giá của bản thân.

Trong lòng năm người khẽ động: “Xin hỏi tu vi của hắn thế nào?”

“Hẳn là cửu diệp.” Mạnh Trường Đông suy đoán.

“. . .”

Biểu tình trên mặt năm người có chút mất tự nhiên.

Rất nhiều chuyện dù có bị thổi phồng đến mức nào nhưng nắm đấm không đủ lớn thì cũng không có tác dụng gì.

Tôn Mộc đột nhiên nhớ tới lời Minh Thế Nhân, vội hỏi: “Xin hỏi tu vi điện chủ Cửu Trọng Điện ra sao?”

“Tư Không Bắc Thần?”

“Đúng rồi, chính là cái tên này.”

“Thập diệp… Có điều hẳn là rất nhanh sẽ tiến vào Thiên Giới Bà Sa. Suy cho cùng ông ta đã là thập diệp rất lâu, sau khi việc lũng đoạn Mệnh Cách kết thúc, với thực lực của Cửu Trọng Điện, muốn tìm Mệnh Cách Chi Tâm cũng không khó khăn mấy.” Mạnh Trường Đông thành thật đáp.

Tôn Mộc không cam lòng, hỏi tiếp: “Vậy tông chủ mười hai tông Vân Sơn thì sao?”

“Cũng ngang tầm với Tư Không tiền bối.”

Nói nửa ngày, hoá ra tất cả đều là rác rưởi?

Mạnh Trường Đông nhìn ra vấn đề trong mắt bọn hắn, bèn nói: “Các vị, ta có một lời khuyên cuối cùng.”

“Tuyệt đối đừng dùng lẽ thường để đánh giá Ma Thiên Các.” Hạ Trường Thu xuất hiện trong tầm mắt.

“Hạ quán chủ?”

Năm người nghi hoặc nhìn Hạ Trường Thu tươi cười đi tới. Mạnh Trường Đông liền giải thích: “Vị này là quán chủ Thiên Liễu Quan Hạ Trường Thu, là bằng hữu của Các chủ.”

“Nghe nói Ma Thiên Các có năm vị cao thủ mới đến, ta cố ý đến chào hỏi.” Hạ Trường Thu nói.

Tôn Mộc theo bản năng quan sát tu vi Hạ Trường Thu. Cửu diệp?!

Hạ Trường Thu cười nói: “Mạnh hộ pháp giới thiệu chưa đủ, ta có thể thay Mạnh hộ pháp nói rõ ràng lại một lần.”

Khụ khụ.

Tôn Mộc khoát tay nói: “Xin lỗi, năm huynh đệ bọn ta còn có chút việc, xin đi trước một bước.”

“Được rồi.” Hạ Trường Thu lộ vẻ tiếc hận, “Nếu có thời gian đến nghe, ta lúc nào cũng cung nghênh các vị.”

“Không dám.”

Tôn Mộc xoay người nói với Mạnh Trường Đông: “Mạnh hộ pháp, làm phiền ngươi dẫn chúng ta đến Thiên Vũ Viện một chuyến.”

“Được.”

Hạ Trường Thu nhìn theo bóng năm người cùng Mạnh Trường Đông từ từ biến mất, lắc đầu nói:

“Không nghe lời lão nhân, tất phải chịu thiệt thòi.”

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám, khẽ mắng một tiếng, thời tiết quỷ quái gì thế này, sao lại khác thường như vậy?

. . .

Một tháng sau.

Thời tiết ác liệt kéo dài liên tục một tháng mới dừng lại.

Trong Thiên Vũ Viện.

Tư Vô Nhai nhìn địa đồ mình vừa vẽ và bản đồ da dê cổ, im lặng nghe thuộc hạ thông báo một số tin tức bên ngoài.

"Giang Đông đạo truyền đến tin tức, nước biển nhấn chìm mười dặm thôn làng, cũng may dân bản xứ đã rời đi, không có trở ngại."

"Bên Kiếm Nam đạo cũng đã phái người điều tra, nơi đó không có bách tính ở lại, nhưng cũng bị chìm trong nước biển khoảng mười dặm."

Tư Vô Nhai nghe đến nhíu chặt mày: "Ma Thiên các có truyền đến tin tức gì không?"

“Đại Viêm còn tốt, không bị nước biển nhấn chìm, nhưng lạch trời phía bắc gần Vô Tận Hải xuất hiện tình trạng nước biển chảy ngược, đổ vào Hắc Thuỷ Huyền Động.”

Tư Vô Nhai sờ cằm, đi tới đi lui suy nghĩ nhưng lại không nghĩ ra manh mối nào.

Lúc này, Tôn Mộc và bốn huynh đệ đi vào điện, chắp tay nói: “Cân bằng đang bị phá vỡ.”

“Làm sao ngươi biết?”

“Trong sử sách thanh liên giới có ghi chép, trước đây thật lâu đã từng xuất hiện tình huống này. Sau khi hiện tượng mất cân bằng xuất hiện, thiên địa hỗn loạn, nước biển chảy ngược, sơn phong nứt toác, lạch trời vỡ đôi, càn khôn xoay ngược, nhật nguyệt điên đảo.”

Chiêm Kim nói bổ sung: “Hơn ba mươi ngàn năm trước hiện tượng mất cân bằng đã từng xuất hiện một lần. Thất tiên sinh, ngươi có biết mất cân bằng đại biểu cho điều gì không?”

“Mời nói.” Tư Vô Nhai khiêm tốn đáp.

“Một, vì bảo trì cân bằng, hung thú sẽ di chuyển theo quy mô lớn. Hai, thời đại ngăn cách đôi bờ sẽ kết thúc, đại năng chín giới đấu đá lẫn nhau, tranh giành lợi ích.”

Tư Vô Nhai lâm vào trầm tư.

Tôn Mộc cười nói: “Nhưng đây cũng là cơ hội đối với chúng ta. Tục ngữ có câu, loạn thế xuất anh hùng. Thừa cơ hội này, chúng ta dự định tiến vào bí ẩn chi địa, có thể sẽ đoạt được rất nhiều bảo bối.”

“Vào thời điểm mất cân bằng xuất hiện, nguyên khí trong bí ẩn chi địa sẽ hỗn loạn, trên không trung xuất hiện dị tượng, thiên tài địa bảo đua nhau sinh trưởng, hung thú tranh đấu tàn sát lẫn nhau. Nếu may mắn, có khi sẽ thu hoạch được Mệnh Cách Chi Tâm của thú hoàng không chừng.”

Ở lại Thiên Vũ Viện hơn một tháng, năm người đã vô cùng nhàm chán.

Có lẽ do sống trong bí ẩn chi địa quá lâu, đã quen với lối sống ngày ngày hành tẩu trên lưỡi đao, đột nhiên được an nhàn, bọn hắn cảm thấy không quen.

Mấu chốt nhất chính là, tu vi bọn hắn vẫn dậm chân tại chỗ.

Tu hành giới mạnh được yếu thua, bọn hắn đã ý thức được nguy cơ.

Nói xong, năm người đồng thời chắp tay nói với Tư Vô Nhai: “Chúng ta đề nghị Ma Thiên Các tiến vào bí ẩn chi địa.”

“Việc này để sau này hẵng bàn.” Tư Vô Nhai lắc đầu nói.

“Vì sao?” x 5

“Như các ngươi nói, hiện tượng mất cân bằng xuất hiện đồng nghĩa với việc thế giới trở nên hỗn loạn. Bí ẩn chi địa đúng là có nhiều chỗ tốt, nhưng độ nguy hiểm cũng rất cao. Ta không thích làm chuyện không có nắm chắc.” Tư Vô Nhai nói.

“. . .”

“Trước khi ta lên xong kế hoạch, các ngươi hãy lưu lại ở Thiên Vũ Viện, không được tự ý rời đi.”

Năm người đành khom người đáp: “Vâng.”

Năm huynh đệ chán nản bước ra khỏi đại điện, đi về phía hồ sen, ai nấy đều thở dài thườn thượt.

“Hắn quả nhiên không dám đến bí ẩn chi địa.”

“Tu vi bọn hắn quá yếu, đương nhiên là không dám đi.”

“Các chủ xem chúng ta là bảo tiêu rồi.”

“Bảo tiêu giá rẻ.” x 2

Tôn Mộc ngẩng đầu nhìn trời. “Cứ tiếp tục chờ đợi ở chỗ này, ta cảm giác sẽ xảy ra chuyện.”

“Đồng ý.” X 4
Chương 1467

Vừa dứt lời, Chiêm Kim đột nhiên chỉ tay về phía bầu trời xa xăm. “Kia là… dấu hiệu của phù văn thông đạo đến thanh liên giới?”

Dưới đám mây đen, một tia thanh quang chợt loé lên rồi biến mất, nhưng vẫn bị Chiêm Kim bắt gặp.

Rốt cuộc, dưới trạng thái mất cân bằng, thanh liên giới dẫn đầu xuất động, hỗn loạn chính thức bắt đầu.

. . .

Thanh liên giới.

Tại một đạo trường xanh um tươi tốt, một toà pháp thân cao tám mươi lăm trượng xuất hiện giữa trời rồi biến mất.

“Chúc mừng thiếu chủ. Thiếu chủ không chỉ khôi phục lại thành chín Mệnh Cách mà còn được chân nhân trợ giúp, thành công khai Mệnh Cách thứ mười. Thật đáng mừng.” Nho sinh nam tử cười nói.

Tâm tình Tần Mạch Thương không tệ, gật đầu hỏi: “Nghe nói hiện tượng mất cân bằng đã duy trì liên tục một tháng?”

“Đúng vậy.”

“Thật là trời cũng giúp ta. Như vậy có nghĩa là ta có thể đi qua phía đối diện mà không cần tuân thủ cái quy tắc chó chết gì đó nữa?” Tần Mạch Thương nói.

“Thiếu chủ, tuy rằng ngươi là mười Mệnh Cách nhưng còn cách tu vi chân nhân rất xa xôi… Ta đề nghị chúng ta nên án binh bất động, chờ chỉ thị của Tần chân nhân.” Nho sinh nói.

Ầm!

Tần Mạch Thương đấm xuống mặt bàn, hung tàn nói: “Cha ta còn không dám quản ta như vậy, ngươi thì hay rồi, lần nào cũng ngăn cản ta báo thù. Thù này nếu không báo, khúc mắc không được giải khai, ta không cách nào có được thành tựu cao hơn!”

“Hiện tượng mất cân bằng xuất hiện là cơ hội tốt, nhưng thiếu chủ chỉ mới mười Mệnh Cách…”

“Yên tâm đi, có quỷ bộc giúp ta rồi. Ta chỉ báo thù, báo xong lập tức trở về, sẽ không gây chuyện. Việc này ngươi phải giữ bí mật cho ta.” Tần Mạch Thương cương quyết nói.

“Thiếu chủ…”

“Thôi!” Tần Mạch Thương cao giọng nói, “Tần chân nhân bảo ngươi dạy ta, không bảo ngươi quản ta. Nếu ta thấy tình hình không đúng sẽ từ bỏ ngay lập tức, như vậy được rồi chứ?”

“Đã như vậy… vì lý do an toàn, ta sẽ đi cùng thiếu chủ một chuyến.” Nho sinh nam tử nói.

Tần Mạch Thương mừng rỡ vỗ vai nho sinh: “Đây mới là huynh trưởng mà ta kính trọng!”

. . .

Trong cung điện bạch sắc.

Hư ảnh loé lên, một nữ tử xuất hiện. Mái tóc nàng dài đến mắt cá chân, trên người mặc một thân bạch y, vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, dáng người thon dài, khí chất xuất trần như tiên tử.

Nhìn thấy nàng, nữ hầu vội vàng chạy tới khom người nói:

“Để chủ nhân chờ lâu. Thuộc hạ đã nghe ngóng rõ ràng, đó là hiện tượng mất cân bằng. Không có chân nhân mới nào xuất hiện, Thánh Điện nói có lẽ là do hung thú thái cổ đi ngang qua Vô Tận Hải.”

“Tiểu Lam.”

“Xin chủ nhân phân phó.”

“Nếu có việc, ngươi thay ta đến Bạch Tháp một chuyến, đây là cờ lệnh. Nếu không có việc gì thì cứ tiếp tục quan sát.”

Nữ tử vung tay, một cây cờ màu trắng bay tới đáp xuống tay nữ hầu.

“Vâng.”

Nữ hầu mang theo cờ lệnh cung kính rời khỏi cung điện.

Trong một góc điện, một lão giả khoảng sáu mươi tuổi đột ngột xuất hiện, lắc đầu thở dài.

Lam Hi Hoà nhìn hắn, ánh mắt thản nhiên như nước: “Yên tâm đi, ta sẽ không nhúng tay.”

“Ngươi đã nhúng tay rồi.” Lão giả nói, “Thánh Điện đã thả ra tin tức, sẽ không để ý tới hiện tượng mất cân bằng lần này.”

Lam Hi Hoà cau mày nói: “Cứ mặc kệ thiên hạ sinh linh đồ thán như vậy sao?”

Lão giả trầm mặc không nói, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Lát sau lão giả mới lên tiếng: “Lần này không giống mấy lần trước. Còn nhớ lần cuối cùng xảy ra hiện tượng mất cân bằng không?”

“Hơn ba mươi ngàn năm trước?” Lam Hi Hoà nghi hoặc hỏi.

Lão giả lắc đầu: “Hơn ba mươi ngàn năm trước không tính là mất cân bằng thật sự, phải là một trăm ngàn năm trước…”

Hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, bình tĩnh nói: “Năm đó, thái độ của Thái Hư cũng hệt như thế, không để ý tới hiện tượng mất cân bằng, mặc cho thiên hạ hỗn loạn. Chỉ có hoàn toàn hỗn loạn, sinh linh trong thiên hạ mới tiến vào trạng thái cân bằng lâu dài.”

Lam Hi Hoà không nói. Đạo lý này nàng cũng hiểu được.

Mâu thuẫn có thể dùng nắm đấm để áp chế, nhưng không có khả năng biến mất. Chờ đến khi triệt để bộc phát, mâu thuẫn mới tiêu thất, để thiên hạ trở nên yên bình một lần nữa. Từ khi còn là Tháp chủ Bạch Tháp nàng đã minh bạch điều này.

Đại sự trong thiên hạ, hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp.

. . .

Thanh liên giới, trong đạo trường Tần gia.

Hai tên trưởng lão không ngừng răn dạy nho sinh, nói mãi cho đến tận trưa.

“Thiếu chủ vừa bước vào cảnh giới mười Mệnh Cách, nhất định phải trông chừng hắn, không được phép rời khỏi hắn nửa bước.”

“Hai vị trưởng lão cứ yên tâm.” Nho sinh cười nói.

“Còn nữa, chú ý thái độ của ngươi, có người nói ngươi bất kính với thiếu chủ… Tu vi của ngươi không tệ, nhưng phải nhớ rõ thứ tự tôn ti.”

Nho sinh nhíu mày. “Đã biết.”

“Đây đã là lần thứ ba chúng ta cảnh cáo ngươi. Đừng đợi tới lúc chân nhân phải tự mình lên tiếng.”

Nho sinh khom người nói: “Thuộc hạ nhất định ghi nhớ lời trưởng lão dạy bảo.”

“Lui xuống đi.”

“Thuộc hạ cáo lui.” Nho sinh cung kính rời đi.

Sau khi nho sinh vừa đi không lâu, Tần Mạch Thương từ trong một xó xỉnh lách mình xuất hiện, chắp tay nói:

“Đa tạ hai vị trưởng lão.”

Trưởng lão khẽ than: “Tuy thái độ hắn không tốt nhưng vẫn là vì muốn tốt cho ngươi. Việc ta có thể làm chỉ có vậy. Nếu chuyện này truyền đến tai chân nhân thì người thua thiệt chính là ngươi đó.”

Tần Mạch Thương đã đạt được mục đích, lập tức cười nói: “Mạch Thương xin đa tạ hai vị trưởng lão lần nữa.”

. . .

Thời gian như thoi đưa.

Thời tiết ác liệt tiếp tục kéo dài thêm hai tháng.

Năm huynh đệ lại xuất hiện trong cánh rừng u ám bên ngoài Thiên Vũ Viện.

“Chúng ta thật sự đi bí ẩn chi địa?”

“Lần này là cơ hội lớn, dựa dẫm vào Ma Thiên Các là không có khả năng, tu vi bọn hắn rất kém, tiếp tục chờ đợi chỉ lãng phí cơ hội lần này.”

“Người tự do của Thác Bạt gia tộc đã hồi âm đồng ý hợp tác với chúng ta. Năm huynh đệ chúng ta hãy đồng lòng cố gắng.”

“Không cần chào Các chủ sao?”

“. . .”

“Các chủ vẫn luôn bế quan. Nếu Các chủ có mặt ở đây thì cũng sẽ đồng ý với hành động của chúng ta thôi. Ta không thích phong cách làm việc của Tư Vô Nhai, mặc kệ hắn.”
Chương 1468

“Vậy chúng ta có còn trở lại không?”

Câu hỏi này khiến năm người trầm mặc.

“Kỳ thực Các chủ làm người không tệ. Chỉ tiếc… hầy.”

“Chuyện sau này để sau này nói. Chúng ta cũng không phải phản bội Ma Thiên Các, chỉ là muốn tiến vào bí ẩn chi địa, nếu chúng ta tìm được không ít thiên tài địa bảo thì có thể cho Các chủ một phần, xem như báo đáp ơn thu nhận.”

“Vậy thì đi thôi.” Năm người gật đầu.

Trên bầu trời xuất hiện mây đen mịt mù, năm người đồng loạt tiến vào bên trong phù văn thông đạo. Quang mang loé lên, thân ảnh năm người lập tức biến mất.

Cùng lúc đó, tại Thiên Vũ Viện.

Tư Vô Nhai đang suy tư, Vương Đại Chuỳ từ bên ngoài nhảy vào, chống nạnh nói:

“Thất tiên sinh, ngươi đoán đúng rồi, bọn hắn đã rời đi, không có vẻ gì là sẽ trở lại.”

Tư Vô Nhai bình tĩnh xem xét đồ vật trước mặt.

Vương Đại Chuỳ lại nói: “Sao ngươi không tức giận?”

Tư Vô Nhai cười đáp: “Sư phụ đã sớm ám chỉ với ta, người biết trước sau gì bọn hắn cũng rời đi. Người đều có chí riêng, không cần cưỡng cầu.”

Vương Đại Chuỳ không hiểu nói: “Đã biết như vậy sao còn cho bọn hắn gia nhập?”

Tư Vô Nhai chỉ cười không đáp.

Nhân tâm khó dò, cho đến nay lòng người Ma Thiên Các đều chỉnh tề một mực. Khi Tư Vô Nhai còn chưởng quản Ám Võng, hắn cũng không đạt được tới trình độ như sư phụ.

“Ta chỉ là không quen nhìn dáng vẻ bọn hắn luôn tỏ ra ưu việt. Chẳng phải chỉ là Thiên Giới Bà Sa thôi sao, xem thường ai chứ?” Vương Đại Chuỳ bĩu môi.

“Chuyện này ta sẽ giải thích với sư phụ, ngươi cứ đi làm việc đi.”

“Ừm.” Vương Đại Chuỳ nói, “Đúng rồi, Triệu Hồng Phất nhờ ta báo với ngươi, siêu phù văn thông đạo kết nối Ma Thiên Các với Bạch Tháp đã làm xong rồi.”

Tư Vô Nhai gật đầu. Như vậy Thừa Hoàng đã có thể đi cùng Diệp Thiên Tâm đến Bạch Tháp.

Hắn nhìn bản vẽ đặt trên bàn, thở dài một tiếng: “…Xem ra ta cũng phải gấp rút tu hành.”

Tư Vô Nhai biết mình có hạt giống Thái Hư. Nếu không sử dụng ưu thế này thì đúng là lãng phí đến không chịu nổi.

. . .

Trong Dưỡng Sinh điện.

Lục Châu vẫn đang trong trạng thái lĩnh hội Thiên thư.

Đột nhiên một cơn gió thổi đến, cánh cửa điện bật mở.

[Ting — Hệ thống hoàn thành thăng cấp.]

[Quyền hạn của Hệ thống được đề cao.]

[Lĩnh hội Thiên thư một ngàn lần, thu hoạch được một phần chìa khoá Thiên thư.]

[Chìa khoá Thiên thư: có thể gia tăng Thái Huyền chi lực thành lực lượng Thiên Tướng.]

Lục Châu mở mắt.

“Sử dụng.”

[Ting — sử dụng chìa khoá Thiên thư, Thái Huyền chi lực được đề thăng thành lực lượng Thiên Tướng.]

Lục Châu gọi ra lam pháp thân.

Lực lượng Thiên Tướng bao phủ toàn bộ pháp thân, màu xanh lam đã trở nên đậm hơn. Lục Châu nâng tay đẩy ra một chưởng.

Phốc.

Chưởng ấn dễ dàng tạo thành một cái hố hình năm ngón tay trên mặt đất.

Tuy chỉ sử dụng có một chút xíu lực lượng nhưng Lục Châu có thể cảm giác được, lực lượng Thiên Tướng mạnh hơn Thái Huyền chi lực gấp mấy lần.

Lục Châu hài lòng gật đầu.

Hắn mở giao diện Hệ thống ra kiểm tra cột đạo cụ, chợt chú ý thấy Thẻ Ẩn Tàng và Thẻ Dịch Dung đều có thể mua được trong thương thành, đồng thời thời gian duy trì đã biến thành mười ngày.

[Một Kích Chí Mạng: có xác suất sinh ra hiệu quả gấp đôi lúc trước.]

[Miễn Dịch Sát Thương: thời gian duy trì kéo dài thêm 10 giây.]

“Lỗ nha.”

Biết vậy lúc trước không hợp thành Miễn Dịch Sát Thương bản cường hoá.

[Thẻ Nghịch Chuyển: hiệu quả tăng lên.]

Cái này lời to.

Lục Châu lấy ra một tấm Thẻ Nghịch Chuyển, bóp nát nó. Chỉ trong giây lát, sinh cơ hội tụ vào người hắn, cột tuổi thọ còn lại gia tăng thêm 1.000 ngày.

Rất tốt, sau này có thể dùng để gia tăng tu vi lam pháp thân.

Ngoài ra, Lục Châu còn chú ý thấy một vật phẩm mới xuất hiện:

[Thú Chi Tinh Hoa: giá bán 100.000 điểm công đức.]

Chỉ ghi giá bán, không có miêu tả tác dụng và cách sử dụng.

“Hết rồi?” Lục Châu nghi hoặc nói.

Xem cái tên có vẻ không dành cho người ăn, nhưng hiệu quả thế nào lại không biết.

Lục Châu tuỳ ý nhìn tới thẻ đạo cụ Vạn Lưu Chí Tôn. Giá bán… hừm, vẫn là một đống dấu chấm hỏi.

Xem thường ai thế hả?

“Thẩm Tất cầu kiến Các chủ.” Bên ngoài đại điện truyền tới giọng nói.

“Vào đi.”

Thẩm Tất nhìn cửa điện đã mở sẵn, chậm rãi đi vào trong. Lục Châu nhìn hắn, phát hiện trên đầu Thẩm Tất xuất hiện mấy dòng chữ:

Tính danh: Thẩm Tất

Thân phận: nhân tộc Đại Viên

Cảnh giới: Thiên Giới Bà Sa

Độ trung thành: 60%

Thẩm Tất quỳ một gối nói: “Các chủ, mười ngày trước có người đưa tới một phong thư. Thuộc hạ cảm thấy việc này can hệ trọng đại, mời ngài tự mình xem qua.”

Hắn dâng thư lên bằng hai tay. Mười ngày nay Thẩm Tất hàng ngày đều đến Dưỡng Sinh điện, nhưng hôm nay mới thấy Lục Châu đáp lời.

Lục Châu mở thư ra, bên trên viết ngắn gọn ——

“Tiểu tử, trong vòng mười lăm ngày, tự đưa đầu tới gặp bản thiếu chủ. Nếu không… bọn hắn đều phải chết.”

Lục Châu hỏi: “Ai đưa thư tới?”

Thẩm Tất lắc đầu nói: “Đại tiên sinh và nhị tiên sinh vẫn đang điều tra nhưng không thu hoạch được gì.”

Có thể đưa thư tới đây, rõ ràng là biết thân phận Lục Châu. Nhưng vì sao lại gọi hắn là “tiểu tử”?

Khắp thiên hạ này, ai dám dùng khẩu khí đó để gọi lão phu?

Thẩm Tất nói:

“Thấy đối phương uy hiếp, mười ngày nay các vị tiên sinh đều rất cẩn thận, kể cả bên Ma Thiên Các cũng không có ai bị bắt.”

Lục Châu đọc lại một lượt.

“Thiếu chủ?”

Ý niệm khẽ động, bức thư bị Nghiệp Hoả thiêu đốt, hoá thành bụi mịn rồi biến mất.

Lục Châu hừ một tiếng: “Tần Mạch Thương.”

“Tần Mạch Thương? Người này là ai?” Thẩm Tất chưa từng nghe cái tên này.

“Truyền lệnh lão phu, đi tới Vân Sơn.”

“Vâng, thuộc hạ an bài ngay.” Thẩm Tất xoay người rời đi.

Lục Châu nhớ tới một màn trong hàn đàm trên đỉnh núi tuyết.

“Kẻ này thiên phú kinh người, lại có chân nhân toạ trấn, nếu không diệt trừ sớm, sau này tất trở thành đại hoạ.”

Cả gan khiêu khích lão phu, chung quy ngươi vẫn còn quá trẻ người non dạ.

Ngẫm lại, có lẽ Tần Mạch Thương cũng đang nghĩ như thế.

. . .

Cùng lúc đó.

Trước chủ điện mười hai tông Vân Sơn, mấy ngàn tu hành giả bị trói buộc, quỳ rạp dưới đất.

Trên Vân Sơn đài, Tần Mạch Thương ngồi trên ghế cao hăng hái nhìn đám người.
Chương 1469

“Đã qua mười ngày, có thể thấy hắn đang sợ hãi, căn bản không hề quan tâm tới mạng của các ngươi. Lại chờ thêm mấy ngày thì các ngươi không phải chịu khổ nữa.”

Nhiếp Thanh Vân cắn răng nhịn xuống toàn thân đau nhức mà nói: “Ta không biết người trẻ tuổi mà ngươi nói tới là ai. Ngươi nhận nhầm người rồi!”

“Đừng nói dối, trước đó còn bảo có quen biết, bây giờ lại trở mặt à?” Tần Mạch Thương nói, “Tên hắn là gì?”

“Bẩm thiếu chủ, theo tin tức quỷ bộc lưu lại, người này họ Lục… Về phần có phải Các chủ Ma Thiên Các hay không thì chờ một thời gian sẽ rõ. Thuộc hạ đã truyền tin rồi.”

Tần Mạch Thương hài lòng gật đầu nhìn Nhiếp Thanh Vân: “Có nghe rõ chưa?”

Nhiếp Thanh Vân tiếp tục nói: “Ta thật sự không biết người này. Chuyện xảy ra ở hàn đàm ta chẳng biết gì cả, ngươi trút giận lên đầu bọn ta thì tính là hảo hán ở chỗ nào?”

Tần Mạch Thương híp mắt, vung tay đánh ra một chưởng.

Chưởng ấn màu xanh lục đánh vào người Nhiếp Thanh Vân khiến hắn văng ngược ra sau đụng vào mấy tên đệ tử, máu tươi tung toé.

Tần Mạch Thương đứng lên, quay đầu nhìn hai tên quỷ bộc: “Quỷ bộc, tu vi của ta thế nào?”

“Tăng cường không ít.”

“Vậy ta bộc lộ tài năng cho ngươi xem.”

Hắn nâng tay, năm ngón tay vươn ra phía trước rồi co lại, một cỗ lực hút cực mạnh hút đám đệ tử Vân Sơn bay lên không trung, thanh sắc cương ấn như cự xà quấn lấy đám người, ai nấy đều hộc máu.

“Một chưởng này thế nào?”

“Rất mạnh.” Quỷ bộc đáp.

Tần Mạch Thương quay đầu nhìn nho sinh ngồi bên cạnh. “Ta đã nói rồi, không có việc gì.”

Nho sinh chỉ mỉm cười không đáp.

Tần Mạch Thương bước tới, đạp một chân lên người Nhiếp Thanh Vân: “Có biết vì sao thời tiết lại trở nên ác liệt không?”

Nhiếp Thanh Vân bị đạp đến nghẹt thở, hai mắt đỏ bừng.

“Đây gọi là hiện tượng mất cân bằng. Nghe các trưởng bối nói, hiện tượng này là do ông trời giáng xuống để thanh tẩy đám người cấp thấp các ngươi. Cho nên… đây là quyền lực trời cao ban cho ta.”

“Muốn trách thì trách “Lục huynh” trong miệng các ngươi. Nếu hắn chịu đưa đầu tới gặp ta, ta sẽ tha cho các ngươi tội chết. Nhưng nếu hắn không đến, chỉ có thể trách các ngươi không may.”

Nhiếp Thanh Vân thở hổn hển, phun ra một búng máu, gằn giọng nói:

“Có gan thì đi tìm Lục huynh mà khiêu khích? Chuyện trên đỉnh núi tuyết Vân Sơn vốn chẳng biết gì cả, ngươi lạm sát người vô tội, không sợ bị trời trừng phạt sao?”

Tần Mạch Thương cười ha hả, đột nhiên giẫm mạnh xuống.

Ầm!

Sàn đá trên Vân Sơn đài nứt ra. Nhiếp Thanh Vân lại hộc máu.

“Lúc này lại quen biết rồi à?” Tần Mạch Thương lạnh lùng nói, “Ngươi chỉ là Thiên Giới Bà Sa một Mệnh Cách, ta dùng thêm chút lực, ngươi sẽ bị đánh về nguyên hình. Ta hỏi lại lần nữa, tên hắn là gì, hiện đang ở đâu, tu vi thế nào?”

Thanh âm quỷ bộc khàn khàn vang lên: “Đây là cơ hội cuối cùng, nếu không tất cả các ngươi đều phải chết.”

Sau lưng quỷ bộc xuất hiện thanh sắc Tinh Bàn.

Tinh Bàn nở rộng, lượn vòng bay ra phủ kín cả bầu trời, mười bốn Mệnh Cách lấp loé quang hoa, chực chờ xạ kích ra lực lượng.

Mấy ngàn người trong mắt hắn cũng chỉ là một đám kiến mà thôi.

Nhiếp Thanh Vân che ngực ngẩng đầu, căm hận nói:

“Ta chỉ biết hắn họ Lục, là Các chủ Ma Thiên Các. Về phần tu vi… không có một người nào biết tu vi của hắn cao bao nhiêu.”

“Sắp chết đến nơi còn dám nói láo. Quỷ bộc, không cần ngươi động thủ, bản thiếu chủ tự mình làm.” Tần Mạch Thương nói.

Quỷ bộc thu hồi Tinh Bàn. Tần Mạch Thương gọi ra tinh bàn mười Mệnh Cách khiến đám đệ tự Vân Sơn mặt xám như tro!

Ngay lúc hắn vừa định động thủ, một đệ tử Vân Sơn bỗng thảng thốt hô lên: “Lục tiền bối đến rồi!”

Đám người lập tức quay đầu nhìn sang, chỉ thấy phía chân trời có một toà phi liễn đang cấp tốc bay tới.

Tần Mạch Thương lộ vẻ hưng phấn. “Cuối cùng ngươi cũng đến.”

Đột nhiên ——

Trong phi liễn có một thân ảnh bay ra, lưu lại từng đạo tàn ảnh trên không trung, tiếng như kinh lôi:

“Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng.”

Hư ảnh trong chớp mắt vọt tới trước mặt, mấy đạo chưởng ấn mang theo lực lượng Thiên Tướng giáng xuống.

Thật mạnh!!

Còn mạnh hơn lần trước nhiều. Vì sao lại thế?!

Trong lòng Tần Mạch Thương run lên, bỗng ý thức được cái gì. Nhớ lại một màn xảy ra ở hàn đàm, hắn thất thanh hét:

“Quỷ bộc cứu ta!”

Thân ảnh hai quỷ bộc loé lên.

“Băng phong.”

Rắc ——

Dưới tác dụng của băng phong cực hạn, thân ảnh hai quỷ bộc đình trệ giữa không trung. Chưởng ấn của Lục Châu cũng thuận thế mà đánh vào Tinh Bàn của Tần Mạch Thương.

Ầm!

Tần Mạch Thương vô lực rơi xuống Vân Sơn đài.

Đám đệ tử Vân Sơn sửng sốt, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

Thấy cảnh này, nho sinh nhướng mày, không hề ra tay mà còn lui lại mấy bước.

Thân ảnh Lục Châu như điện, vọt xuống Vân Sơn đài, liên tục đánh ra năm đạo chưởng ấn Tuyệt Thánh Khí Trí.

Ầm ầm ầm…

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.] x 5

Tần Mạch Thương chỉ kháng được chưởng đầu tiên, năm chưởng sau đó hắn không cách nào chống đỡ.

Lục Châu đáp xuống đài, tay chắp sau lưng, hờ hững nói: “Tiểu bối nho nhỏ cũng xứng khiêu khích lão phu?”

Toàn bộ Vân Sơn đài đều yên tĩnh trở lại.

Mấy ngàn đệ tử Vân Sơn vừa mừng vừa sợ, nhìn thấy cứu tinh đến, bất kể người đó là ai, có thể đánh tên khốn ngang ngược Tần Mạch Thương đến mức cha mẹ hắn cũng không nhận ra thì chính là đại ân nhân của bọn họ. Cực kỳ hả giận!

Người khác không nhận ra Lục Châu, nhưng Nhiếp Thanh Vân đương nhiên biết rõ, đây không phải Các chủ Ma Thiên Các thì là ai?

Nhiếp Thanh Vân quên đi đau đớn trước ngực, kích động nhìn về phía Lục Châu. Nhưng hắn cũng biết hiện tại không phải lúc chào hỏi, bèn quay đầu hạ lệnh: “Lui.”

Mấy ngàn đệ tử thở phào một hơi, thoát ra khỏi cấm chế, nhanh chóng rời khỏi Vân Sơn đài.

Răng rắc ——

Hai quỷ bộc bị băng phong lúc này cũng phá vỡ được tầng băng, vội vàng lao xuống.

Năng lực băng phong này đương nhiên không thể sánh bằng bản thân Lục Ngô, bị quỷ bộc phá vỡ cũng là việc dễ hiểu.

“Cuồng đồ to gan! Dám đả thương thiếu chủ?!”

Thiếu chủ mà xảy ra chuyện, bọn hắn cũng không có kết cục tốt. Hai người đồng thời xuất chưởng, khí thế như bài sơn đảo hải đánh tới.
Chương 1470

Lục Châu ngẩng đầu, vươn hai tay nghênh đón.

Ầm!

Bốn đạo chưởng ấn va chạm bắn ra cương ấn chém mất một nửa Vân Sơn đài, đôi bên rơi vào thế giằng co.

Lục Châu bình tĩnh suy tính, hai chưởng này có thể lấy đi hai Mệnh Cách của Tần Mạch Thương, nhưng lại chỉ có thể giằng co với hai đại quỷ bộc. Tu vi quỷ bộc chắc chắn hơn xa Tần Mạch Thương.

Quỷ bộc bỗng quay đầu lại nói: “Ngươi đang làm gì?!”

Trong nhóm bọn hắn còn có một người đứng yên bất động. Đó chính là nho sinh.

Từ đầu đến cuối nho sinh chỉ đứng một bên, lặng lẽ nhìn xem.

Lục Châu cũng nhìn về phía nho sinh, cau mày nói: “Là ngươi?”

Nho sinh giật mình hỏi: “Ngươi nhận ra ta?”

Quỷ bộc quát: “Tần Nại Hà, nhanh xuất thủ, hắn đã bị hai chúng ta khống chế!”

Nho sinh này chính là người tự do của Tần gia, Tần Nại Hà.

Tần Nại Hà điểm nhẹ mũi chân, cấp tốc nhảy vọt ra sau, không để ý đến quỷ bộc mà nhìn Lục Châu hỏi: "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."

Ở trong mắt Lục Châu, quỷ bộc, Tần Mạch Thương và Tần Nại Hà đều là địch nhân.

Quỷ bộc nhắc nhở lần nữa: "Ngươi rốt cuộc đang làm gì?"

"Mau giết hắn!!!" Quỷ bộc gầm thét.

Hai đại quỷ bộc đều không thể lý giải được vì sao Tần Nại Hà lại không xuất thủ. Cơ hội tốt như vậy, chỉ cần hắn ra trận thì đối thủ sẽ ăn một kích lôi đình, thù của thiếu chủ cũng được báo.

Lục Châu ngẩng đầu lạnh nhạt nói: "Chỉ bằng các ngươi?"

Song chưởng gia tăng lực lượng Thiên Tướng. Phanh phanh!

Hai thanh sắc chưởng ấn trong giây lát bị đánh tan rã, quỷ bộc cảm giác cự lực đánh tới, toàn thân như diều đứt dây bay ngược ra sau, cánh tay suýt nữa đã đứt đoạn.

Tần Nại Hà nhìn mà kinh hãi, người trẻ tuổi này... Không đúng, tác phong và thần thái của người này tuyệt đối không phải người trẻ tuổi!

Hai đại quỷ bộc xoay chuyển mấy chục vòng trên không trung, Tinh Bàn xuất hiện giúp bọn hắn ổn định lại thân hình. Hai đại Tinh Bàn, một cái mười bốn Mệnh Cách, một cái mười lăm Mệnh Cách.

Quỷ bộc trợn tròn mắt nhìn Lục Châu lạnh nhạt đứng đó: "Ngươi chính là người lúc trước đã đả thương thiếu chủ?"

Hắn vừa dứt lời, Lục Châu đã vọt tới, lực lượng Mệnh Cách của Đế Giang bám vào lực lượng Thiên Tướng, dùng tốc độ khủng bố xuất hiện phía trên đầu hai người.

Hai đại quỷ bộc giật mình hoảng hốt. Bọn hắn vốn cho rằng có thể đem Tần chân nhân và Tần gia ra để chấn nhiếp đối thủ, nhưng người này căn bản không thèm nói nhiều lấy một câu.

"Đạo môn Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn!"

Sắc mặt quỷ bộc đại biến, vội đưa Tinh Bàn ra chống đỡ.

Liên tục chín đạo chưởng ấn đồng thời bay ra đánh vào từng quỷ bộc, tổng cộng mười tám đạo chưởng ấn không ngừng vỗ vào Tinh Bàn, lực lượng Thiên Tướng bên trong vô cùng hung mãnh.

Quỷ bộc mười bốn Mệnh Cách lập tức bị đánh rơi xuống Vân Sơn đài, trượt dài dưới nền đá, toàn thân đầy máu.

Quỷ bộc còn lại sắc mặt trắng bệch, hai tay tê dại, khí huyết cuồn cuộn, miễn cưỡng kháng trụ chín đạo chưởng ấn, quay đầu hét lên: “Lão tam!”

Tứ đại quỷ bộc vốn là sư huynh đệ, người đầu tiên bị Lục Châu giết là lão tứ. Lần này người tới là lão nhị và lão tam. Lão tứ vì việc của thiếu chủ mà chết, hai người cực kỳ muốn báo thù, không ngờ sự cường đại của đối thủ vượt xa tưởng tượng của bọn hắn.

“Nhiếp Thanh Vân.” Lục Châu nhàn nhạt mở miệng.

Nhiếp Thanh Vân kích động đứng dậy, khom người nói: “Lục tiền bối.”

“Tần Mạch Thương giết bao nhiêu đệ tử Vân Sơn?”

“Mười lăm người chết, gần trăm người trọng thương, gần ngàn người bị thương.” Nhiếp Thanh Vân cắn răng báo ra con số, hắn ghi nhớ rất kỹ mỗi lần Tần Mạch Thương xuất thủ.

“Món nợ này lão phu ghi nhớ. Ngày sau lão phu bắt Tần gia trả lại gấp đôi.” Lục Châu nói.

Phịch! Nhiếp Thanh Vân lập tức quỳ xuống, không nói một lời, liên tiếp dập đầu với Lục Châu.

Mấy ngàn đệ tử Vân Sơn cũng đồng thời khom người bái lạy.

Quỷ bộc nằm dưới đất thét lên: “Lão tử sẽ lấy mạng tất cả các ngươi!!!”

Lục Châu lấy ra một tấm thẻ Lôi Cương rồi bóp nát. Lôi tự phù cươn ấn từ trên trời giáng xuống.

Phốc ——

Tinh Bàn của quỷ bộc biến mất, vết thương chồng chất vết thương.

Lục Châu nhíu mày. Xác suất của thẻ Lôi Cương thật nhỏ, chỉ kích phát tỷ lệ bị thương… Nhưng trước đó quỷ bộc đã ăn chín chưởng ấn, bây giờ cũng đã trọng thương.

“Lão tam!” Quỷ bộc lão nhị bay vọt tới định đỡ lấy hắn nhưng Lục Châu không cho chút cơ hội nào.

“Phiền Lung Ấn!”

“Lục Thiên Quân!”

Phiền Lung Ấn bay tới đỉnh đầu hai quỷ bộc, biến lớn như một ngọn núi rồi ầm ầm hạ xuống. Thân ảnh Lục Châu cũng bay lên phía trên Phiền Lung Ấn, truyền lực đạp mạnh.

“Hợp cấp?” Tần Nại Hà cả kinh.

Hai quỷ bộc vội vàng gọi ra Tinh Bàn, nhưng trước sức nặng ngàn vạn cân của Lục Thiên Quân, Tinh Bàn hai người lõm xuống, một nửa Vân Sơn đài lại càng thêm nứt toác.

“Nhị ca, ngươi đi đi!”

Lão tam đánh ra một chưởng đẩy lão nhị văng ra ngoài, thoát ly sự áp chế của Phiền Lung Ấn.

Chỉ còn lại một người đã trọng thương như hắn đương nhiên không thể kháng trụ.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.]

“Lão tam!!”

Quỷ bộc kia hai mắt đỏ bừng, trong mắt ngập tràn thù hận và sát khí.

Trong lúc đó.

Trên không trung cách đó không xa, Trường Sinh Kiếm của Ngu Thượng Nhung bay lượn đầy trời.

Vù vù vù…

Trăm vạn đạo kiếm cương tung bay không ngừng chém nát cương khí hộ thể của Tần Mạch Thương, toàn thân hắn lúc này toàn là máu, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.

“Huynh trưởng ——” Tần Mạch Thương kêu cứu, ánh mắt nhìn quanh Vân Sơn đài nhưng nào thấy thân ảnh của Tần Nại Hà.

Hắn tuyệt vọng.

Xoẹt!

Pháp thân Tần Mạch Thương rốt cuộc không chịu nổi kiếm cương của Ngu Thượng Nhung, bị đánh thành tổ ong, rốt cuộc vỡ ra.

“A!!!” Tần Mạch Thương la hét thảm thiết, “Ta cùng ngươi đồng quy vu tận!”

Thanh sắc Tinh Bàn xoay chuyển, bộc phát ra lực lượng mênh mông, hắn lựa chọn tự bạo đan điền khí hải.

Ngu Thượng Nhung sắc mặt thong dong thu hồi Trường Sinh Kiếm, toàn bộ kiếm cương tiêu tán. Mười một đạo kiếm cương sau cùng bay về hợp lại thành kim sắc Tinh Bàn chắn trước mặt hắn. Pháp thân bao bọc lấy Ngu Thượng Nhung, tiến hành hợp nhất.

Toàn bộ uy lực của cú tự bạo đều bị ngăn trở bên ngoài.

“Bách Kiếp Động Minh?! Sao có thể?” Tất cả mọi người lên tiếng kinh hô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom