-
Chương 1476-1480
Chương 1476
“Nếu là đối đầu chân nhân thì sao?”
Hắn xem lại giao diện Hệ thống.
Điểm công đức: 255.060 điểm
Lục Châu lại gọi ra lam pháp thân Cửu Chuyển Âm Dương.
Hôm qua sau khi dùng hết lực lượng Thiên Tướng, lam pháp thân lại cung cấp thêm một phần lực lượng.
[Cửu Chuyển Âm Dương, muốn đề thăng đến cấp tiếp theo cần tiêu hao 5.000 năm thọ mệnh.]
Mới cấp bậc này đã muốn đòi mạng người ta, đến Bách Kiếp Động Minh chẳng phải lão phu chết ngay tại chỗ hay sao?
Lục Châu lại nhớ đến thiên địa chi lực khi ngạnh kháng lôi điện tại Bạch Tháp.
Lam Hi Hoà dùng va vạn đạo văn dẫn điện, kích thích lam pháp thân của Lục Châu trưởng thành. Xem ra phương pháp này có thể tham khảo.
Vù ——
Đại môn Dưỡng Sinh điện bị cuồng phong thổi tới, bật mở.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Thời tiết lại càng ngày càng ác liệt.
“Trạng thái mất cân bằng?”
Hư ảnh hắn loé lên, xuất hiện trên không trung Dưỡng Sinh điện. Trên trời, mây đen không ngừng biến ảo, hung thú trong rừng đang từ từ di chuyển.
Lục Châu trở về Dưỡng Sinh điện, gọi Anh Chiêu và Hải Loa tới.
Anh Chiêu có trí khôn, vừa vào Dưỡng Sinh điện đã kêu lên ùng ục không ngừng.
Hải Loa nói:
“Sư phụ, nó nói mỗi khi hiện tượng mất cân bằng xảy ra chính là thời điểm để các đại năng đấu đá nhau. Đám hung thú sẽ di chuyển, trốn khỏi khu vực hỗn loạn. Nó đề nghị chúng ta cũng nên di chuyển, nhân loại có thể chế tạo Không Liễn, nên đến phía đông của Vô Tận Hải để tránh thoát hiện tượng mất cân bằng.”
Lục Châu nhìn Anh Chiêu: “Ngươi cho rằng lão phu cần phải trốn?”
Tư duy hung thú và nhân loại không giống nhau. Hiện tại Ma Thiên Các và Tần chân nhân, Diệp chân nhân đã kết thành thù oán, chắc chắn đối phương sẽ tìm kiếm khắp nơi.
Anh Chiêu lại kêu ùng ục ùng ục.
“Nó nói đã hơn ba tháng, với tốc độ của nhân loại thì hẳn đã xuất hiện không ít hỗn loạn.”
Quả nhiên.
Mạnh Trường Đông từ bên ngoài nhanh chân đi vào đại điện, khom người nói:
“Các chủ, Bắc vực hắc liên giới truyền đến tin tức có tu hành giả thanh liên xuất hiện. Chỉ là bọn hắn không có giết người… Tại hồng liên và kim liên cũng xuất hiện tu hành giả thanh liên.”
Lục Châu hỏi: “Tình hình những chỗ khác thế nào rồi?”
Mạnh Trường Đông lắc đầu:
“Chỗ khác tạm thời chưa có phát hiện. Thất tiên sinh nói giai đoạn đầu hẳn là không có quá nhiều hỗn loạn, nhưng trong ba tháng tiếp theo, tại hồng liên kim liên hẳn sẽ xuất hiện nhiều phù văn thông đạo.”
Lục Châu gật đầu: “Tiếp tục quan sát. Nếu có dị động thì lập tức báo cáo.”
“Vâng.” Mạnh Trường Đông xoay người rời đi.
Lục Châu lại quay sang nói với Anh Chiêu: “Ngươi đến từ chỗ sâu trong Triệu Văn Quốc, hiện tượng mất cân bằng có ảnh hưởng gì đến các ngươi không?”
Anh Chiêu tựa như nhớ tới việc không vui, ủ rũ kêu lên mấy tiếng.
Hải Loa giải thích:
“Còn ảnh hưởng tàn khốc hơn đối với nhân loại. Trí tuệ nhân loại về tổng thể vẫn cao hơn hung thú. Hung thú chỉ có một số ít con thông minh, đa phần đều là loại bị điều khiển. Hiện tượng mất cân bằng vừa xuất hiện, đám hung thú rất dễ rối loạn đội hình, việc di chuyển chỉ giải quyết được phần nào vấn đề chứ không giải quyết toàn bộ. Đại lượng hung thú sẽ bắt đầu tàn sát lẫn nhau rất dã man… Trong bí ẩn chi địa, quá trình này càng tàn khốc hơn.”
“Nó nói, khi bị mất cân bằng, ngay cả khu vực ngoại vi của bí ẩn chi địa cũng có thể gặp được hung thú cường đại.”
Lục Châu lại hỏi nguyên nhân xuất hiện hiện tượng mất cân bằng, nhưng Anh Chiêu không biết.
Lục Châu mơ hồ cảm thấy việc này có liên quan đến thiên địa ràng buộc, cũng có thể liên quan đến việc bảo toàn pháp tắc. Chỉ là hắn không có chút đầu mối nào.
. . .
Tối hôm đó.
Lục Châu suy nghĩ xem nên làm thế nào để sử dụng điểm công đức cho tốt, bèn mở ra giao diện thương thành.
Nhìn thẻ đạo cụ Thú Chi Tinh Hoa, hắn khẽ mặc niệm: “Mua.”
[Ting — tiêu hao 100.000 điểm công đức, thu hoạch được Thú Chi Tinh Hoa.]
Lục Châu phất tay áo, trước mặt hắn xuất hiện một viên trân châu màu xanh đậm toả ra hào quang.
Hắn có thể cảm nhận được bên trong ẩn chứa sinh cơ nồng đậm không kém gì Thanh Thiền Ngọc.
“Đây là Thú Chi Tinh Hoa?”
Sở dĩ Lục Châu chọn mua Thú Chi Tinh Hoa là vì những đạo cụ khác có giá quá cao, các đồ đệ đều có hạt giống Thái Hư, không cần ỷ lại vào hắn. Ngược lại đám toạ kỵ lại có không gian để tấn thăng rất lớn.
Nếu con nào cũng cường đại như thú hoàng Lục Ngô thì cho dù tứ đại chân nhân thanh liên giới đến cũng không dám trêu chọc Ma Thiên Các.
Gâu gâu gâu!
“Cẩu tử, đừng chạy loạn! Ngươi chán sống rồi à? Muốn trở thành bàn tiệc thịt chó bảy món có phải không?” Minh Thế Nhân và Cùng Kỳ xuất hiện bên ngoài Dưỡng Sinh điện.
“Vào đi.” Lục Châu nhìn ra ngoài, khẽ gọi.
Minh Thế Nhân và Cùng Kỳ bước vào, hắn gãi đầu lúng túng nói:
“Sư phụ, cẩu tử đột nhiên không nghe lời, đồ nhi không có xúi nó tiến vào đây đâu.”
Cùng Kỳ há miệng ra, trong mồm toàn là nước bọt, hai mắt nhìn chằm chằm vào viên Thú Chi Tinh Hoa.
“Sư phụ, đây là cái gì?” Minh Thế Nhân cũng đã phát hiện ra vật này, bèn tò mò hỏi.
“Đan dược.”
Lục Châu không biết nên gọi thế nào, bèn cho nó là một loại đan dược.
Gâu gâu gâu gâu…
Cái đuôi Cùng Kỳ vẫy điên cuồng, tựa như rất muốn ăn viên đan dược kia.
Con hàng này đúng là giống hệt chó, mũi thật thính, chỉ thua Bệ Ngạn thôi.
Lục Châu phất ống tay áo, thản nhiên nói: “Lui xuống đi.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Minh Thế Nhân vỗ vỗ Cùng Kỳ. Hai mắt nó vẫn dán chặt vào Thú Chi Tinh Hoa không rời nửa phân.
Minh Thế Nhân bó tay, bèn ôm nó lôi đi. Cùng Kỳ nằm rạp dưới đất, trông dáng vẻ đáng thương vô cùng, bị Minh Thế Nhân lôi xềnh xệch ra khỏi đại điện.
Lục Châu cảm thấy Thú Chi Tinh Hoa khiến Cùng Kỳ yêu thích như vậy, hẳn là có tác dụng không tệ.
“Bạch Trạch.” Hắn khẽ gọi.
Bạch Trạch cảm nhận được chủ nhân đang triệu hoán, từ một khu vực gần đó đạp mây chạy tới, xuất hiện trước mặt Lục Châu.
Gâu gâu gâu…
Lục Châu phẩy tay, đại môn Dưỡng Sinh điện đóng chặt lại, sau đó nhìn về phía Bạch Trạch.
Chương 1477
Trong số đám toạ kỵ, chỉ có Bạch Trạch là vừa lòng hắn nhất, đồng thời cũng có năng lực trợ giúp tốt nhất. Nay Thái Huyền chi lực thăng cấp thành lực lượng Thiên Tướng, Thú Chi Tinh Hoa cho nó ăn sẽ tạo thành lợi ích lớn nhất.
“Ăn đi.” Lục Châu vung tay, Thú Chi Tinh Hoa bay vào miệng Bạch Trạch.
Bạch Trạch nuốt ực vào trong bụng, hai mắt toả sáng nhìn chủ nhân như đang nói, ‘còn không’?
Lục Châu nhíu mày mắng: “Thú Chi Tinh Hoa là vật trân quý như vậy, sao có thể có nhiều cho ngươi ăn?”
Bạch Trạch bất đắc dĩ, đành nằm xuống đất, cái bụng nó nhô lên xẹp xuống liên tục, bộc phát ra một cỗ khí lãng nóng rực.
Lục Châu không để ý đến nó mà tiếp tục lĩnh hội Thiên thư.
Cho đến sáng hôm sau.
Lục Châu mở mắt, phát hiện thân thể Bạch Trạch đã lớn hơn trước gấp đôi.
Trông nó rất phấn chấn tươi tỉnh, đứng trước mặt Lục Châu không ngừng gật gật đầu, tựa như đang tạ ơn chủ nhân.
Lục Châu vốn định kiểm tra năng lực của nó, nhưng nghĩ đến việc sau khi phóng thích năng lượng nó sẽ phải nghỉ ngơi khá lâu, bèn cho nó rời khỏi Dưỡng Sinh điện.
. . .
Cùng lúc đó.
Tại thanh liên giới, Bắc Vực Sơn, trong đạo trường của Tần chân nhân.
Hai vị trưởng lão xuất hiện dưới chân núi, khom người hành lễ: “Bái kiến chân nhân.”
Trên đỉnh núi truyền xuống hồi âm: “Có việc gì?”
“Bẩm chân nhân, đại sự không ổn. Mạch Thương… chết rồi.”
Trưởng lão nói xong câu này, đầu cúi thật thấp, chờ đợi chân nhân nổi cơn thịnh nộ.
Nhưng chờ một lúc vẫn không thấy gì, hai trưởng lão đưa mắt nhìn nhau rồi ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi.
“Hung thủ?”
“Tạm thời còn chưa rõ ràng, trừ Mạch Thương còn có hai tên quỷ bộc cũng bị giết chết. Thi thể Mạch Thương đang ở bên ngoài, chỉ là người tự do Tần Nại Hà không chết, hắn đã mất tích.” Trưởng lão nói.
“Hậu táng Mạch Thương. Không tiếc giá nào, tìm cho ra hung thủ.” Tần chân nhân nói.
“Vâng.” Hai vị trưởng lão đồng thanh đáp. Nhưng hai người không hề rời đi.
“Chân nhân… chuyện trong bí ẩn chi địa…”
“Hai người các ngươi phụ trách điều tra việc này, bản toạ sẽ tự mình đến bí ẩn chi địa một chuyến.” Tần Nhân Việt nói.
“Vâng.” Hai người khom người rời đi.
Không bao lâu sau, từ bốn phương tám hướng có mấy chục tu hành giả mặc thanh y bay tới, số lượng không nhiều, vừa đủ bốn mươi chín người, sóng vai lăng không bên cạnh đỉnh núi.
“Các ngươi đi theo bản toạ đến bí ẩn chi địa.”
“Vâng.”
Bốn mươi chín người thân ảnh chợt loé, biến mất không thấy gì nữa.
Cùng lúc đó, tin tức này rất nhanh đã truyền đến tai Diệp Chính tại Nhạn Nam Thiên. Không đến nửa canh giờ đã có mấy chục tu hành giả tập hợp, rời khỏi Nhạn Nam Thiên tiến vào bí ẩn chi địa.
. . .
Ba ngày sau.
Lục Châu không tiếp tục tu luyện.
Thời tiết càng lúc càng ác liệt, ban ngày còn đỡ, đến ban đêm trông chẳng khác gì đang ở bên trong bí ẩn chi địa. Phi cầm tẩu thú di cư rất nhiều, dân chúng và tu hành giả nhỏ yếu gần như đóng chặt cửa không dám ra đường.
Lục Châu nghĩ tới Đoan Mộc Sinh, bèn mặc niệm thần thông Thiên thư ——
Năng lực quan sát của lực lượng Thiên Tướng quả nhiên mạnh hơn thiên địa chi lực nhiều.
Trong bí ẩn chi địa, Đoan Mộc Sinh đang cầm thương tập luyện, trên hai tay có tử long khi ẩn khi hiện.
Oanh!
Lục Ngô từ trên trời giáng xuống, há miệng ra, một viên Mệnh Cách Chi Tâm to bằng nắm tay bay tới trước mặt Đoan Mộc Sinh.
“Tiếp tục.” Lục Ngô nói.
“Lục Ngô, ta thừa nhận bản lĩnh đánh giết Mệnh Cách thú của ngươi rất cao. Nhưng làm như thế có phải là quá nhiều rồi không? Ta chỉ mới cửu diệp.”
Mới… cửu diệp.
Lục Ngô nói: “Ngươi đã không còn là cửu diệp. Tinh khi của bản hoàng giúp thực lực ngươi bạo tăng. Ngươi cứ việc hấp thu Mệnh Cách Chi Tâm, có thể trực tiếp khai thập diệp, thậm chí là thập nhất diệp.”
“Không phải nhờ hạt giống Thái Hư và lực lượng suy bại sao?” Đoan Mộc Sinh nói.
“Cũng quan trọng… nhưng nếu không có tinh khí của bản hoàng, ngươi đã tử vong.”
“Làm sao ngươi biết cách khai thập nhất diệp?”
“Trước khi chia tay, thất sư đệ của ngươi đã nói ta biết.”
“Hiểu rồi.”
Đoan Mộc Sinh cầm lấy Mệnh Cách Chi Tâm, gọi ra pháp thân, bắt đầu quá trình hấp thụ.
Lục Ngô hài lòng gật đầu.
Trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn, hung thú kết thành từng đội khổng lồ bay trong tầng mây, phi hành về cùng một phương hướng.
Lục Châu nhíu mày. Không ngờ trong bí ẩn chi địa còn bị ảnh hưởng nhiều hơn. Mê vụ đều đã biến thành hắc vụ, khắp nơi đều có phi cầm tẩu thú chạy trối chết.
Một số hung thú cả gan xông vào lãnh địa của Lục Ngô, bị nó hét lên một tiếng, vội vã bỏ chạy tứ tán.
Lục Ngô nói: “Rời khỏi chỗ này.”
“Được.”
Đoan Mộc Sinh phối hợp ăn ý, nhảy lên lưng Lục Ngô. Đây không phải lần đầu tiên bọn họ di chuyển.
Lục Ngô nhảy vọt vào trong mây đen.
“Có người đến?” Đoan Mộc Sinh hỏi.
Lục Ngô nhìn về phương bắc, đáp: “Có thú hoàng xuất hiện.”
Lúc này, Lục Châu cũng nhìn về phía chân trời phía bắc. Trong hắc vụ, một đoàn hồng quang hiện thế tựa như mặt trời, toả thành một dải cầu vồng màu đỏ sáng rực rỡ.
Lục Châu thu hồi thần thông.
Bí ẩn chi địa ngập tràn hỗn loạn và kỳ ngộ… Đám người thanh liên giới chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Tứ đại chân nhân rất có thể cũng sẽ đến đó.
Dải hồng quang kia lại loé lên trong đầu Lục Châu…
“Là thú hoàng mới tấn thăng?”
Hắn không do dự đứng lên, thản nhiên gọi: “Người đâu.”
Không bao lâu sau, một đại nội cao thủ xuất hiện bên ngoài đại điện. “Xin tiền bối phân phó.”
“Gọi Tư Vô Nhai đến.”
“Vâng!”
Tư Vô Nhai nhận được mệnh lệnh, cấp tốc chạy đến Dưỡng Sinh điện, cung kính hành lễ: “Sư phụ.”
“Hiện tượng mất cân bằng xuất hiện, bí ẩn chi địa tuy hỗn loạn nhưng tràn ngập kỳ ngộ, vi sư muốn đến đó một chuyến.”
Tư Vô Nhai không hề bất ngờ đáp:
“Trước đó đám người Tôn Mộc cũng có suy nghĩ này, đồ nhi không tiện ngăn cản bọn hắn.”
“Rời khỏi Ma Thiên Các đều xem là phản bội.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi lỡ lời.”
Trong lòng Tư Vô Nhai khẽ động. Hắn nghe ra được sư phụ rất chú trọng đến hai chữ “phản bội”. Trong Ma Thiên Các, tội này gần như không được tha thứ.
Mặt khác, năm huynh đệ Tôn Mộc dám rời đi cũng chứng minh trong mắt bọn hắn, Ma Thiên Các không đáng nhắc tới, thậm chí ngay cả một viên Mệnh Cách Chi Tâm cũng có giá trị hơn. Nói bọn hắn phản bội là còn nhẹ.
Chương 1478
Tư Vô Nhai nói: “Đồ nhi có một ý tưởng.”
“Nói đi.”
Tư Vô Nhai trình bày suy nghĩ trước mặt sư phụ.
Lục Châu nghe xong, vuốt râu nói: “Bí ẩn chi địa rất nguy hiểm, tuy rằng Không Liễn có thể chở được nhiều người nhưng khá vướng víu, tự mình phi hành vẫn ổn thoả hơn. Ngoài ra, ngươi hãy ở lại hồng liên giới. Từ Thiên Giới Bà Sa trở xuống không nên đi vào bí ẩn chi địa.”
Liệp đội U Linh không có người nào có tu vi thấp hơn ba Mệnh Cách, người dẫn đội có tới mười lăm Mệnh Cách.
Lục Châu tuy mạnh nhưng mang theo nhiều Bách Kiếp Động Minh như vậy cũng không di chuyển được. Suy nghĩ của Tư Vô Nhai không sai, bởi vì hắn cho rằng sư phụ là chân nhân.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Thương thảo xong, Lục Châu quyết định mang theo Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Minh Thế Nhân, Hải Loa, Tiểu Diên Nhi, Nhan Chân Lạc và Lục Ly đến bí ẩn chi địa.
Hải Loa đảm nhiệm việc phiên dịch, đồng thời để Tiểu Diên Nhi bầu bạn với nàng.
. . .
Sáng hôm sau, trong phù văn đại điện.
Cuồng phong càn quét kinh đô. Đám nam nhân đều đã đứng chờ sẵn.
“Không có đạo lý, vì sao sư phụ không dẫn đệ theo mà lại dẫn cửu sư muội và tiểu sư muội?” Chư Hồng Cộng uất ức nói.
“Mang theo đệ hữu dụng à?” Minh Thế Nhân liếc hắn một cái.
“Đương nhiên là hữu dụng rồi. Không nói tới chuyện khác, chỉ cần so với hai tiểu sư muội… đệ chính là phế vật nha! Chào buổi sáng cửu sư muội, tiểu sư muội!”
Chư Hồng Cộng tí tởn chào Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đang chậm rãi đi tới.
Đám người: “. . .”
“Bát sư huynh, vừa rồi huynh đang nói gì thế? Ta không nghe rõ.” Tiểu Diên Nhi nhảy tới trước mặt Chư Hồng Cộng.
“Không, ta đâu có nói cái gì. Ta chỉ nói cửu sư muội càng ngày càng xinh đẹp!” Chư Hồng Cộng nói.
“Tạ ơn bát sư huynh.” Tiểu Diên Nhi cười đáp.
Chư Hồng Cộng thở phào một hơi.
Lúc này, Lục Châu và Bạch Trạch chậm rãi đi tới. Đám người đồng loạt khom người hành lễ: “Sư phụ.”
“Các chủ.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu nói: “Khi bản toạ rời đi, nếu gặp nguy hiểm thì phải ưu tiên tự bảo vệ mình, đợi bản toạ trở về.”
“Cẩn tuân Các chủ phân phó.”
Chư Hồng Cộng đột nhiên quỳ xuống nói: “Đồ nhi cung nghênh sư phụ trở về.”
“. . .”
Đám người lại cạn lời. Việc này thì cần gì ngươi phải quỳ a?
Lục Châu vẫy Tư Vô Nhai, Tư Vô Nhai hiểu ý đi tới. Lục Châu thấp giọng nói: “Vi sư không ở đây, mọi việc đều do ngươi làm chủ.”
Tư Vô Nhai được uỷ thác trách nhiệm, lập tức đáp: “Sư phụ yên tâm, một người trong Ma Thiên Các cũng sẽ không thiếu!”
Lục Châu gật đầu, xoay người đi vào phù văn thông đạo.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười không nói gì, theo chân sư phụ tiến vào. Vu Chính Hải nhìn thoáng qua Chư Hồng Cộng, khẽ giọng nói:
“Đại nam nhân đừng có nhăn nhăn nhó nhó, không phải là sinh ly tử biệt gì.”
“Đại sư huynh nói đúng, đệ sai rồi!” Chư Hồng Cộng vẫy tay từ biệt.
Những người khác cũng tiến vào thông đạo. Quang mang loé lên, thân ảnh đám người biến mất.
Khi quang mang tiêu tán.
Mấy người Lục Châu xuất hiện trong Bạch Tháp.
Cho tới bây giờ, muốn đến bí ẩn chi địa có hai con đường: một là đi tới Nguyệt Quang lâm địa hoặc chỗ hỗn loạn trong Triệu Văn Quốc, loại này mất rất nhiều thời gian. Hai là sử dụng phù văn thông đạo của Bạch Tháp.
Từ phù văn thông đạo đến bí ẩn chi địa rõ ràng là lựa chọn tốt hơn.
Hai tháng trước, Diệp Thiên Tâm và Thừa Hoàng thành công đi tới Bạch Tháp. Nhận được tin tức của Tư Vô Nhai, nàng đã đứng chờ sẵn bên ngoài thông đạo.
“Sư phụ, đại sư huynh, nhị sư huynh, sư muội…” Diệp Thiên Tâm chào hỏi từng người.
Các trưởng lão và thẩm phán giả Bạch Tháp cũng khom người hành lễ.
Lục Châu phất tay: “Miễn lễ.”
Diệp Thiên Tâm nói: “Sư phụ, bí ẩn chi địa cực kỳ hung hiểm, hay là để Ninh thẩm phán đi cùng người một chuyến?”
“Không cần.” Lục Châu lắc đầu.
Tu hành giả thanh liên giới đã xuất hiện. Nếu cao thủ đều đến bí ẩn chi địa thì không tốt.
Sau đó, mấy người Lục Châu tiến vào phù văn thông đạo của Bạch Tháp, quang mang loé lên, thân ảnh đám người biến mất.
. . .
Một khắc đồng hồ sau, trên đỉnh mây mù cao ngất xuất hiện một đạo quang mang rực rỡ, nhưng hắc vụ đã ngăn trở tầm mắt.
“Xuống dưới.” Lục Châu phi hành xuống chân núi, đám người theo sát phía sau.
Xung quanh chỉ toàn một mảnh đen kịt, nơi có ánh sáng cũng chỉ là bạch vụ lượn lờ. Bốn phương tám hướng truyền tới tiếng hung thú giẫm đạp trên mặt đất.
“Đây chính là bí ẩn chi địa. Cố gắng không tách ra khỏi đoàn.”
Mọi người gật đầu.
Bí ẩn chi địa rộng lớn vô biên. Muốn gặp được nhân loại cũng không dễ dàng. Nhưng nếu xui xẻo gặp phải thì thường phải đối mặt với cảnh chém giết. Tại nơi này, luật rừng được phát huy vô cùng tinh tế.
Nhan Chân Lạc lấy phù chỉ ra thiêu đốt, ấn phù lơ lửng trên không trung sau đó bay về phía trước mấy mét rồi biến mất.
“Tam tiên sinh hẳn đang ở phía bắc.” Nhan Chân Lạc nói. “Cũng may thất tiên sinh đã chuẩn bị chu đáo.”
Lục Châu gật đầu nói: “Vậy thì đi về hướng bắc.”
Nói xong hắn đạp không bay lên tầng trời thấp rồi phi hành về hướng bắc. Những người còn lại đồng loạt bay theo sau.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cưỡi trên lưng Bạch Trạch nên tốc độ không thua kém mọi người. Chỉ có Minh Thế Nhân là lười nhất, khi Cùng Kỳ bay chậm, hắn mới cho Cùng Kỳ một chút trợ lực.
Một canh giờ sau, Lục Châu ngừng lại nói: “Nơi này quá mức rộng lớn, kiểm tra lại vị trí của Đoan Mộc Sinh lần nữa.”
“Vâng.”
Nhan Chân Lạc lấy ra hai tấm phù chỉ và thiêu đốt. Một tấm cháy lơ lửng tại chỗ, một tấm bay về phía bằng khoảng năm mét rồi biến mất.
Nhan Chân Lạc bẩm báo: “Các chủ, e là phải phi hành hơn một tháng mới tới được vị trí của tam tiên sinh.”
“Hơn một tháng?!” Minh Thế Nhân cả kinh há hốc mồm, “Đó là trong tình huống tam sư huynh không di chuyển. Nếu huynh ấy tiếp tục bay về phía trước, với tốc độ của Lục Ngô, chúng ta phi hành cả đời cũng không đuổi kịp.”
Đám người không khỏi cảm thán bí ẩn chi địa quá rộng lớn.
Nhan Chân Lạc đáp: “Ta sẽ thường xuyên xác nhận vị trí của tam tiên sinh… trừ phi hắn đánh mất Bá Vương Thương.”
Chương 1479
Minh Thế Nhân gật đầu cười: “Việc này thì chúng ta yên tâm, tam sư huynh xem Bá Vương Thương như mạng, đi ngủ cũng ôm trong lòng, không thể nào làm mất được.”
Đám người nhớ đến cảnh Đoan Mộc Sinh hà hơi chà lau mũi thương, không khỏi bật cười.
Lục Châu vuốt râu nói: “Đi thôi.”
Đoàn người tăng tốc sóng vai phi hành, vượt qua rất nhiều bãi đầm lầy rừng rậm.
Bạch Trạch sau khi phục dụng Thú Chi Tinh Hoa đã có tốc độ không thua gì Thiên Giới Bà Sa năm Mệnh Cách.
Vừa bay vào một vùng đầm lầy khoảng một dặm, Cùng Kỳ đột nhiên sủa mấy tiếng.
“Có đồ vật.” Minh Thế Nhân nhắc nhở.
Oanh.
Dưới đầm lầy đột nhiên có một con Chiếu Trạch khổng lồ xông ra.
Vu Chính Hải nói: “Giao cho đồ nhi.”
Không đợi sư phụ hồi đáp, Vu Chính Hải đã bay xuống, vung ra một chiêu Đại Huyền Thiên Chương chói mắt như cực quang, quét ngang toàn bộ đầm lầy.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu nói: “Đã đến bí ẩn chi địa còn thích xài kỹ xảo gây chú ý.”
Không tới một khắc, Chiếu Trạch đã bị Vu Chính Hải oanh tạc đến nát bét. Lấy được Mệnh Cách Chi Tâm, Vu Chính Hải bay trở lại không trung.
“Chỉ là Mệnh Cách thú thông thường. Viên này có thể cho sư muội dùng.” Vu Chính Hải nói.
Oẹ.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đồng thời nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng.
Vu Chính Hải đưa cho Lục Ly: “Cất đi đã.”
Lục Ly cất kỹ vào chiếc túi đeo bên thắt lưng.
Đám người tiếp tục đi đường, phàm là gặp Mệnh Cách thú đều ra tay chém giết, thu hoạch Mệnh Cách Chi Tâm. Khi số lần chém giết gia tăng, đám người không nhìn trúng Mệnh Cách thú sơ đẳng nữa mà chỉ ra tay với Mệnh Cách thú trung đẳng.
Mười ngày sau, trên một ngọn núi.
Lục Châu vì muốn tránh hình tượng trẻ tuổi và lam pháp thân tạo thành phiền toái không cần thiết nên luôn duy trì sử dụng Thẻ Dịch Dung và Thẻ Ẩn Tàng.
Minh Thế Nhân nhìn hai túi đựng Mệnh Cách Chi Tâm căng phồng chở trên lưng Cùng Kỳ, lẩm bẩm nói:
“Chẳng trách năm huynh đệ Tôn Mộc cứ nhao nhao muốn đến bí ẩn chi địa.”
Nhan Chân Lạc cười nói: “Bí ẩn chi địa ngập tràn kỳ ngộ, mười ngày nay trông như an ổn nhưng ẩn tàng rất nhiều nguy cơ, không hề dễ dàng.”
Người đi bên bờ sông thường có lúc ướt giày. Một khi phạm phải sai lầm, sẽ không còn sau đó.
Lục Châu hơi nhắm mắt, mặc niệm thần thông Thiên thư.
Hắn nhìn thấy Đoan Mộc Sinh và Lục Ngô xuất hiện trong một khe núi, trên không trung và dưới mặt đất đều có hung thú cấp tốc bay qua.
Lục Ngô vốn là thú hoàng, vì muốn che giấu bản thân nên mới nấp trong khe núi.
Lục Châu thu hồi thần thông, hạ lệnh: “Tiếp tục lên đường.”
“Vâng.”
Khoảng nửa canh giờ sau, hung thú trên bầu trời trở nên đông đúc. Tẩu thú dưới mặt đất cũng đông hơn trước nhiều.
Ầm!
Nơi xa chợt truyền đến âm thanh chiến đấu kịch liệt. Từng toà pháp thân xuất hiện phóng thẳng tới chân trời.
“Tu hành giả!”
“Qua đó xem sao.”
Đám người tiến đến cách khu vực chiến đấu khoảng ngàn mét thì dừng lại, thu liễm khí tức, lặng lẽ quan sát trận chiến.
“Tổng cộng sáu người, bốn đối hai.” Minh Thế Nhân nói.
“Tứ sư huynh làm sao biết được?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi.
“Hai người kia liên tục bại lui, hiển nhiên là cùng một bọn. Xem ra bọn hắn đã cướp được đồ tốt.” Minh Thế Nhân cười đáp.
Phanh phanh!
Hai toà pháp thân thanh liên giới bị đánh bay, vừa vặn phương hướng bay tới chính là chỗ mấy người Lục Châu đang đứng.
Hai người thu hồi pháp thân, lảo đảo rơi xuống, trên mặt tràn ngập vẻ không cam lòng.
Vừa ngẩng đầu thấy đám người Lục Châu, hai người thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Không cần Huyền Vi Thạch nữa, chúng ta đi.”
Hai người đạp không bay lên, vọt về nơi xa.
Huyền Vi Thạch?
Lục Châu không ngăn cản bọn họ. Hắn cũng không có hứng thú nhúng tay vào việc tranh đấu của nhân loại, tại bí ẩn chi địa có rất nhiều thị phi. Nhưng mà Huyền Vi Thạch thì…
Ngay sau đó, bốn người kia truy kích phóng tới. Nhìn thấy đám người Lục Châu, bốn người không khỏi cả kinh, vội vàng dừng lại.
Cả bốn người đều mặc trường bào xám, đeo khăn che mặt, vũ khí trên tay hiện ra hàn quang, quanh người có tử sắc khí tức bao phủ.
“Giặc cùng đường chớ đuổi. Đạt mục tiêu là được, rút thôi!”
“Vâng.”
Bốn tu hành giả che mặt lùi về sau, ánh mắt nhìn đám người Lục Châu đầy cảnh giác.
Khi bốn người vừa xoay người rời đi, Lục Châu đột nhiên lên tiếng:
“Các ngươi bị thương rồi.”
Một tu hành giả lễ phép quay đầu nói: “Đa tạ ý tốt của các hạ.”
“Bí ẩn chi địa cực kỳ hung hiểm, với thương thế này, một khi gặp phải cường địch các ngươi sẽ toàn quân bị diệt.” Lục Châu nói.
Tu hành giả kia càng nghe càng cảm thấy không thích hợp. Lão già này, chỉ sợ ngươi mới là cường địch đó…
Bụng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt hắn vẫn cười đáp: “Lão tiên sinh vẫn nên chiếu cố chính mình thì hơn.”
“Tin lời lão phu, các ngươi đi không được xa.” Lục Châu thản nhiên nói.
Bốn tên tu hành giả không thèm để ý tới, chỉ muốn mau mau rời khỏi đây.
Minh Thế Nhân nhíu mày nói: “Sư phụ, người nhiều lời với bọn hắn làm gì, chúng ta cứ trực tiếp cướp là được.”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn theo bóng bốn người chạy vào rừng cây, sắc mặt thản nhiên. Không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Lục Châu vẫn duy trì trạng thái lơ lửng quan sát.
Minh Thế Nhân không hiểu, nghi hoặc hỏi: “Sư phụ… chúng ta đâu cần phải nói đạo lý với bọn hắn? Bọn hắn cũng đi ăn cướp mà. Đó chính là Huyền Vi Thạch nha!”
Lục Châu bỗng nhiên lên tiếng: “Hẳn là lúc này.”
Hắn mặc niệm thần thông khứu giác, đuổi theo mùi hương lưu lại trên không trung. Bảy người còn lại mộng bức không hiểu gì, chỉ biết ngoan ngoãn đuổi theo sau.
Lướt đi không bao xa, Lục Châu ngừng lại trước một tán cây cổ thụ, đạm mạc nói:
“Lão phu đã nói, các ngươi đi không được xa.”
Bốn người che mặt bước ra khỏi phạm vi tán cây bao trùm, trong mắt tràn ngập kinh ngạc nhìn đám người Lục Châu.
“Lão tiên sinh, ngươi muốn cướp đồ của chúng ta sao?” Tu hành giả kia hỏi.
“Cướp thì không. Lão phu muốn giao dịch với các ngươi.” Lục Châu nói.
“Không cần, cũng không muốn! Mời các ngươi đừng đi theo bọn ta nữa!” Tu hành giả cầm đầu nhìn Lục Châu bằng ánh mắt lăng lệ, vô cùng đề phòng.
“Đây là hảo ý của lão phu.” Lục Châu thản nhiên nói, “Tử khí trên người các ngươi là lực lượng suy bại đến từ Ly Lực. Mà còn không phải lực lượng suy bại bình
thường. Các ngươi hẳn đã gặp phải thú vương Ly Lực.”
Chương 1480
Tu hành giả kia không phủ nhận. “Chuyện này bọn ta sẽ tự giải quyết.”
“Theo lão phu biết, lực lượng suy bại không dễ tiêu trừ, trong vòng ba ngày nếu không được cứu chữa thì các ngươi sẽ bị lực lượng này ăn mòn, vĩnh viễn cũng không thể thoát thân…” Lục Châu nói.
Vừa dứt lời, một tu hành giả trong số đó lảo đảo lui lại, ngã rạp xuống đất, toàn thân phát run.
“Nhị đệ, nhị đệ!”
“Sao rồi?!”
“Lực lượng suy bại đã ăn mòn đến trái tim!”
Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, trên đầu ướt đẫm mồ hôi.
Lục Châu tiếp tục nói: “Lão phu có thể giải trừ lực lượng suy bại cho các ngươi. Điều kiện là, giao ra Huyền Vi Thạch.”
“. . .”
“Đại ca, nhị đệ sắp không chịu được nữa rồi!”
Ba người đỡ lấy tu hành giả kia, trên mặt vô cùng lo lắng.
Minh Thế Nhân cười nói: “Sư phụ, thật ra có cứu bọn hắn hay không cũng không quan trọng. Chờ bọn hắn chết sạch, Huyền Vi Thạch sẽ là của chúng ta.”
“Tứ sư huynh nói đúng nha.” Tiểu Diên Nhi phụ hoạ.
Đám tu hành giả mặc trường bào xám: “. . .”
Bốn người dìu nhau bay lên không trung, nhưng vừa đi được mấy mét đã đồng loạt rơi xuống, đứng không vững.
Nhan Chân Lạc và Lục Ly đều giữ im lặng. Bọn họ thuộc trường phái lý tưởng, không thích lợi dụng lúc người gặp khó khăn.
Minh Thế Nhân lắc đầu nói: “Không biết tốt xấu… Nếu chúng ta muốn cướp thì đã động thủ từ lâu, còn tốn thời gian nói nhảm với các ngươi à?”
Tu hành giả kia nghe vậy, không khỏi sửng sốt một chút, sau đó xoay người lại hỏi: “Lão tiên sinh thật sự có thể giải trừ lực lượng suy bại?”
Đó không phải là thủ đoạn bình thường đâu.
Lục Châu nói: “Tin hay không thì tuỳ ngươi.”
Tu hành giả suy nghĩ một lát, cắn răng nói: “Được! Nếu lão tiên sinh có thể giải trừ lực lượng suy bại cho huynh đệ chúng ta, ta sẽ chắp tay dâng Huyền Vi Thạch cho ngài.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu, phất tay đánh ra một đoá kim liên mang theo lực lượng Thiên Tướng.
“Kim liên?” Trong mắt tu hành giả loé lên vẻ kinh ngạc.
“Đừng nhúc nhích.” Lục Châu nói.
Kim liên nở rộ, tất cả mọi người đều cảm nhận được lực lượng sinh cơ bành trướng ẩn chứa bên trong.
Chỉ trong phút chốc, vết thương trên cánh tay bốn người nhanh chóng khép lại, toàn bộ lực lượng suy bại bị cưỡng chế bốc hơi ra ngoài rồi tiêu tán.
Chưa đến một khắc đồng hồ, bốn người đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Lượng tử khí này không bằng một góc tử khí trên người Đoan Mộc Sinh nên trị liệu cũng không hao tổn bao nhiêu lực lượng.
Trên mặt bốn người tràn ngập vẻ không thể tin nổi, bọn hắn đứng lên hoạt động gân cốt, sờ sờ gò má.
Minh Thế Nhân không hề khách khí nói: “Huyền Vi Thạch.”
Bốn người qua cơn hưng phấn, lập tức tụ lại một chỗ xì xà xì xầm, không biết đang nói cái gì.
“Ta khuyên các ngươi tốt nhất nên tuân thủ lời hứa hẹn…” Nhan Chân Lạc nói.
Vừa dứt lời, bốn người bỗng xoay người lại đứng thành một hàng, đồng thời quỳ xuống nói:
“Đa tạ lão tiên sinh, Huyền Vi Thạch chắc chắn sẽ đưa cho ngài. Chỉ là huynh đệ chúng ta còn có một thỉnh cầu nho nhỏ.”
“Nói đi.”
“Chúng ta muốn được hợp tác với lão tiên sinh… Ta nghe người ta nói phương bắc xuất hiện thú hoàng, phàm là nơi có thú hoàng cư ngụ đều sẽ có thiên tài địa bảo xuất hiện.”
Đây chính là siêu cấp vú em nha. Bọn hắn quanh năm hành tẩu trong bí ẩn chi địa, biết rất rõ tầm quan trọng của một vị trị liệu đại sư.
Minh Thế Nhân nói: “Sư phụ, không cần phải mang theo bọn hắn, vừa nhìn đã thấy vướng tay vướng chân.”
Vướng tay vướng chân?
Lão đại không phục đứng lên, lấy ra hơn mười tấm phù chỉ, bàn tay vỗ một cái. Phù chỉ bay đầy trời như đom đóm, tản ra tứ phía.
“Truy tung ấn phù.”
Lão nhị cũng đứng lên, trong tay xuất hiện một vũ khí hình cây bút, nhanh chóng phác hoạ ra thanh sắc cương ấn dưới mặt đất. Một phù văn cương ấn xuất hiện, hắn là phù văn sư.
Lão tam rút đao ra, ném về phía một cự thạch gần đó. Cây đao lượn một vòng quanh cự thạch rồi bay trở về tay hắn.
Oanh! Đá vụn bay đầy trời.
Lão tứ đạp đất nhảy lên, thân ảnh như gió cấp tốc thu nạp toàn bộ đá vụn giữa trời tụ lại thành một khối, ôm ở trước ngực.
Minh Thế Nhân nói: “Ồ… đúng là có tài.”
Lão đại tự hào nói:
“Lão tiên sinh tinh thông thuật trị liệu, sư huynh đệ chúng ta vừa vặn đều có chuyên môn mình am hiểu. Nếu phối hợp với nhau, chúng ta có thể đạt được nhiều hơn cả một viên Huyền Vi Thạch… Mời lão tiên sinh suy tính một chút.”
Nói xong, hắn ném viên Huyền Vi Thạch ra.
Minh Thế Nhân tiếp lấy, hà một hơi lên Huyền Vi Thạch rồi dùng tay áo chà chà, xoa xoa đến khi nó sáng bóng lên, gật gù nói: “Là hàng thật!”
“Tứ sư huynh thật lợi hại!” Tiểu Diên Nhi nói.
“Ngươi biết Huyền Vi Thạch?” Nhan Chân Lạc kinh ngạc hỏi. Món đồ này quá mức trân quý, người bình thường rất khó có thể nhìn thấy.
“Không biết.” Minh Thế Nhân đáp.
“. . .”
Không biết mà còn đòi nhận ra thật giả?!
Lục Châu chỉ nhìn thoáng qua đã biết Huyền Vi Thạch là thật, bèn nói: “Lấy năng lực của các ngươi, sao lại bị Ly Lực để mắt tới?”
Ly Lực rất nhỏ yếu, đến cự thú bình thường cũng không sánh bằng, Thiên Giới Bà Sa muốn giết nó là việc quá dễ dàng.
“Haiz… chuyện này nói ra rất dài dòng. Viên Huyền Vi Thạch này nằm bên trong sào huyệt Ly Lực. Huynh đệ chúng ta nghĩ hết biện pháp, chỉ có cách lẻn vào trong hang động mới lấy được. Nhưng không ngờ bên trong lại có thú vương Ly Lực. Nếu là thú vương khác thì chúng ta cũng có thể đánh một trận, nhưng con thú vương này lại có quá nhiều đàn em.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Hợp tác cũng được, nhưng lão phu phải nói trước một việc.”
“Mời lão tiên sinh nói.”
“Vật phẩm thu được, lão phu nắm quyền ưu tiên lựa chọn.”
Bốn người sững sờ.
Lão tam ấp úng nói: “Theo quy củ của bí ẩn chi địa… khi hợp tác, song phương nên chia đều.”
“Hiện tại phải làm theo quy củ của lão phu.” Lục Châu nói.
“. . .”
“Có đồng ý hay không là tuỳ các ngươi.” Lục Châu chắp tay sau lưng, bay về phương bắc. Mấy người Ma Thiên Các cấp tốc đuổi theo.
Bay được mấy ngàn mét, bốn huynh đệ mặc trường bào xám cũng đuổi tới.
“Lão tiên sinh, xin dừng bước.”
Lục Châu dừng lại, quay đầu nhìn bọn hắn.
“Nếu là đối đầu chân nhân thì sao?”
Hắn xem lại giao diện Hệ thống.
Điểm công đức: 255.060 điểm
Lục Châu lại gọi ra lam pháp thân Cửu Chuyển Âm Dương.
Hôm qua sau khi dùng hết lực lượng Thiên Tướng, lam pháp thân lại cung cấp thêm một phần lực lượng.
[Cửu Chuyển Âm Dương, muốn đề thăng đến cấp tiếp theo cần tiêu hao 5.000 năm thọ mệnh.]
Mới cấp bậc này đã muốn đòi mạng người ta, đến Bách Kiếp Động Minh chẳng phải lão phu chết ngay tại chỗ hay sao?
Lục Châu lại nhớ đến thiên địa chi lực khi ngạnh kháng lôi điện tại Bạch Tháp.
Lam Hi Hoà dùng va vạn đạo văn dẫn điện, kích thích lam pháp thân của Lục Châu trưởng thành. Xem ra phương pháp này có thể tham khảo.
Vù ——
Đại môn Dưỡng Sinh điện bị cuồng phong thổi tới, bật mở.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Thời tiết lại càng ngày càng ác liệt.
“Trạng thái mất cân bằng?”
Hư ảnh hắn loé lên, xuất hiện trên không trung Dưỡng Sinh điện. Trên trời, mây đen không ngừng biến ảo, hung thú trong rừng đang từ từ di chuyển.
Lục Châu trở về Dưỡng Sinh điện, gọi Anh Chiêu và Hải Loa tới.
Anh Chiêu có trí khôn, vừa vào Dưỡng Sinh điện đã kêu lên ùng ục không ngừng.
Hải Loa nói:
“Sư phụ, nó nói mỗi khi hiện tượng mất cân bằng xảy ra chính là thời điểm để các đại năng đấu đá nhau. Đám hung thú sẽ di chuyển, trốn khỏi khu vực hỗn loạn. Nó đề nghị chúng ta cũng nên di chuyển, nhân loại có thể chế tạo Không Liễn, nên đến phía đông của Vô Tận Hải để tránh thoát hiện tượng mất cân bằng.”
Lục Châu nhìn Anh Chiêu: “Ngươi cho rằng lão phu cần phải trốn?”
Tư duy hung thú và nhân loại không giống nhau. Hiện tại Ma Thiên Các và Tần chân nhân, Diệp chân nhân đã kết thành thù oán, chắc chắn đối phương sẽ tìm kiếm khắp nơi.
Anh Chiêu lại kêu ùng ục ùng ục.
“Nó nói đã hơn ba tháng, với tốc độ của nhân loại thì hẳn đã xuất hiện không ít hỗn loạn.”
Quả nhiên.
Mạnh Trường Đông từ bên ngoài nhanh chân đi vào đại điện, khom người nói:
“Các chủ, Bắc vực hắc liên giới truyền đến tin tức có tu hành giả thanh liên xuất hiện. Chỉ là bọn hắn không có giết người… Tại hồng liên và kim liên cũng xuất hiện tu hành giả thanh liên.”
Lục Châu hỏi: “Tình hình những chỗ khác thế nào rồi?”
Mạnh Trường Đông lắc đầu:
“Chỗ khác tạm thời chưa có phát hiện. Thất tiên sinh nói giai đoạn đầu hẳn là không có quá nhiều hỗn loạn, nhưng trong ba tháng tiếp theo, tại hồng liên kim liên hẳn sẽ xuất hiện nhiều phù văn thông đạo.”
Lục Châu gật đầu: “Tiếp tục quan sát. Nếu có dị động thì lập tức báo cáo.”
“Vâng.” Mạnh Trường Đông xoay người rời đi.
Lục Châu lại quay sang nói với Anh Chiêu: “Ngươi đến từ chỗ sâu trong Triệu Văn Quốc, hiện tượng mất cân bằng có ảnh hưởng gì đến các ngươi không?”
Anh Chiêu tựa như nhớ tới việc không vui, ủ rũ kêu lên mấy tiếng.
Hải Loa giải thích:
“Còn ảnh hưởng tàn khốc hơn đối với nhân loại. Trí tuệ nhân loại về tổng thể vẫn cao hơn hung thú. Hung thú chỉ có một số ít con thông minh, đa phần đều là loại bị điều khiển. Hiện tượng mất cân bằng vừa xuất hiện, đám hung thú rất dễ rối loạn đội hình, việc di chuyển chỉ giải quyết được phần nào vấn đề chứ không giải quyết toàn bộ. Đại lượng hung thú sẽ bắt đầu tàn sát lẫn nhau rất dã man… Trong bí ẩn chi địa, quá trình này càng tàn khốc hơn.”
“Nó nói, khi bị mất cân bằng, ngay cả khu vực ngoại vi của bí ẩn chi địa cũng có thể gặp được hung thú cường đại.”
Lục Châu lại hỏi nguyên nhân xuất hiện hiện tượng mất cân bằng, nhưng Anh Chiêu không biết.
Lục Châu mơ hồ cảm thấy việc này có liên quan đến thiên địa ràng buộc, cũng có thể liên quan đến việc bảo toàn pháp tắc. Chỉ là hắn không có chút đầu mối nào.
. . .
Tối hôm đó.
Lục Châu suy nghĩ xem nên làm thế nào để sử dụng điểm công đức cho tốt, bèn mở ra giao diện thương thành.
Nhìn thẻ đạo cụ Thú Chi Tinh Hoa, hắn khẽ mặc niệm: “Mua.”
[Ting — tiêu hao 100.000 điểm công đức, thu hoạch được Thú Chi Tinh Hoa.]
Lục Châu phất tay áo, trước mặt hắn xuất hiện một viên trân châu màu xanh đậm toả ra hào quang.
Hắn có thể cảm nhận được bên trong ẩn chứa sinh cơ nồng đậm không kém gì Thanh Thiền Ngọc.
“Đây là Thú Chi Tinh Hoa?”
Sở dĩ Lục Châu chọn mua Thú Chi Tinh Hoa là vì những đạo cụ khác có giá quá cao, các đồ đệ đều có hạt giống Thái Hư, không cần ỷ lại vào hắn. Ngược lại đám toạ kỵ lại có không gian để tấn thăng rất lớn.
Nếu con nào cũng cường đại như thú hoàng Lục Ngô thì cho dù tứ đại chân nhân thanh liên giới đến cũng không dám trêu chọc Ma Thiên Các.
Gâu gâu gâu!
“Cẩu tử, đừng chạy loạn! Ngươi chán sống rồi à? Muốn trở thành bàn tiệc thịt chó bảy món có phải không?” Minh Thế Nhân và Cùng Kỳ xuất hiện bên ngoài Dưỡng Sinh điện.
“Vào đi.” Lục Châu nhìn ra ngoài, khẽ gọi.
Minh Thế Nhân và Cùng Kỳ bước vào, hắn gãi đầu lúng túng nói:
“Sư phụ, cẩu tử đột nhiên không nghe lời, đồ nhi không có xúi nó tiến vào đây đâu.”
Cùng Kỳ há miệng ra, trong mồm toàn là nước bọt, hai mắt nhìn chằm chằm vào viên Thú Chi Tinh Hoa.
“Sư phụ, đây là cái gì?” Minh Thế Nhân cũng đã phát hiện ra vật này, bèn tò mò hỏi.
“Đan dược.”
Lục Châu không biết nên gọi thế nào, bèn cho nó là một loại đan dược.
Gâu gâu gâu gâu…
Cái đuôi Cùng Kỳ vẫy điên cuồng, tựa như rất muốn ăn viên đan dược kia.
Con hàng này đúng là giống hệt chó, mũi thật thính, chỉ thua Bệ Ngạn thôi.
Lục Châu phất ống tay áo, thản nhiên nói: “Lui xuống đi.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Minh Thế Nhân vỗ vỗ Cùng Kỳ. Hai mắt nó vẫn dán chặt vào Thú Chi Tinh Hoa không rời nửa phân.
Minh Thế Nhân bó tay, bèn ôm nó lôi đi. Cùng Kỳ nằm rạp dưới đất, trông dáng vẻ đáng thương vô cùng, bị Minh Thế Nhân lôi xềnh xệch ra khỏi đại điện.
Lục Châu cảm thấy Thú Chi Tinh Hoa khiến Cùng Kỳ yêu thích như vậy, hẳn là có tác dụng không tệ.
“Bạch Trạch.” Hắn khẽ gọi.
Bạch Trạch cảm nhận được chủ nhân đang triệu hoán, từ một khu vực gần đó đạp mây chạy tới, xuất hiện trước mặt Lục Châu.
Gâu gâu gâu…
Lục Châu phẩy tay, đại môn Dưỡng Sinh điện đóng chặt lại, sau đó nhìn về phía Bạch Trạch.
Chương 1477
Trong số đám toạ kỵ, chỉ có Bạch Trạch là vừa lòng hắn nhất, đồng thời cũng có năng lực trợ giúp tốt nhất. Nay Thái Huyền chi lực thăng cấp thành lực lượng Thiên Tướng, Thú Chi Tinh Hoa cho nó ăn sẽ tạo thành lợi ích lớn nhất.
“Ăn đi.” Lục Châu vung tay, Thú Chi Tinh Hoa bay vào miệng Bạch Trạch.
Bạch Trạch nuốt ực vào trong bụng, hai mắt toả sáng nhìn chủ nhân như đang nói, ‘còn không’?
Lục Châu nhíu mày mắng: “Thú Chi Tinh Hoa là vật trân quý như vậy, sao có thể có nhiều cho ngươi ăn?”
Bạch Trạch bất đắc dĩ, đành nằm xuống đất, cái bụng nó nhô lên xẹp xuống liên tục, bộc phát ra một cỗ khí lãng nóng rực.
Lục Châu không để ý đến nó mà tiếp tục lĩnh hội Thiên thư.
Cho đến sáng hôm sau.
Lục Châu mở mắt, phát hiện thân thể Bạch Trạch đã lớn hơn trước gấp đôi.
Trông nó rất phấn chấn tươi tỉnh, đứng trước mặt Lục Châu không ngừng gật gật đầu, tựa như đang tạ ơn chủ nhân.
Lục Châu vốn định kiểm tra năng lực của nó, nhưng nghĩ đến việc sau khi phóng thích năng lượng nó sẽ phải nghỉ ngơi khá lâu, bèn cho nó rời khỏi Dưỡng Sinh điện.
. . .
Cùng lúc đó.
Tại thanh liên giới, Bắc Vực Sơn, trong đạo trường của Tần chân nhân.
Hai vị trưởng lão xuất hiện dưới chân núi, khom người hành lễ: “Bái kiến chân nhân.”
Trên đỉnh núi truyền xuống hồi âm: “Có việc gì?”
“Bẩm chân nhân, đại sự không ổn. Mạch Thương… chết rồi.”
Trưởng lão nói xong câu này, đầu cúi thật thấp, chờ đợi chân nhân nổi cơn thịnh nộ.
Nhưng chờ một lúc vẫn không thấy gì, hai trưởng lão đưa mắt nhìn nhau rồi ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi.
“Hung thủ?”
“Tạm thời còn chưa rõ ràng, trừ Mạch Thương còn có hai tên quỷ bộc cũng bị giết chết. Thi thể Mạch Thương đang ở bên ngoài, chỉ là người tự do Tần Nại Hà không chết, hắn đã mất tích.” Trưởng lão nói.
“Hậu táng Mạch Thương. Không tiếc giá nào, tìm cho ra hung thủ.” Tần chân nhân nói.
“Vâng.” Hai vị trưởng lão đồng thanh đáp. Nhưng hai người không hề rời đi.
“Chân nhân… chuyện trong bí ẩn chi địa…”
“Hai người các ngươi phụ trách điều tra việc này, bản toạ sẽ tự mình đến bí ẩn chi địa một chuyến.” Tần Nhân Việt nói.
“Vâng.” Hai người khom người rời đi.
Không bao lâu sau, từ bốn phương tám hướng có mấy chục tu hành giả mặc thanh y bay tới, số lượng không nhiều, vừa đủ bốn mươi chín người, sóng vai lăng không bên cạnh đỉnh núi.
“Các ngươi đi theo bản toạ đến bí ẩn chi địa.”
“Vâng.”
Bốn mươi chín người thân ảnh chợt loé, biến mất không thấy gì nữa.
Cùng lúc đó, tin tức này rất nhanh đã truyền đến tai Diệp Chính tại Nhạn Nam Thiên. Không đến nửa canh giờ đã có mấy chục tu hành giả tập hợp, rời khỏi Nhạn Nam Thiên tiến vào bí ẩn chi địa.
. . .
Ba ngày sau.
Lục Châu không tiếp tục tu luyện.
Thời tiết càng lúc càng ác liệt, ban ngày còn đỡ, đến ban đêm trông chẳng khác gì đang ở bên trong bí ẩn chi địa. Phi cầm tẩu thú di cư rất nhiều, dân chúng và tu hành giả nhỏ yếu gần như đóng chặt cửa không dám ra đường.
Lục Châu nghĩ tới Đoan Mộc Sinh, bèn mặc niệm thần thông Thiên thư ——
Năng lực quan sát của lực lượng Thiên Tướng quả nhiên mạnh hơn thiên địa chi lực nhiều.
Trong bí ẩn chi địa, Đoan Mộc Sinh đang cầm thương tập luyện, trên hai tay có tử long khi ẩn khi hiện.
Oanh!
Lục Ngô từ trên trời giáng xuống, há miệng ra, một viên Mệnh Cách Chi Tâm to bằng nắm tay bay tới trước mặt Đoan Mộc Sinh.
“Tiếp tục.” Lục Ngô nói.
“Lục Ngô, ta thừa nhận bản lĩnh đánh giết Mệnh Cách thú của ngươi rất cao. Nhưng làm như thế có phải là quá nhiều rồi không? Ta chỉ mới cửu diệp.”
Mới… cửu diệp.
Lục Ngô nói: “Ngươi đã không còn là cửu diệp. Tinh khi của bản hoàng giúp thực lực ngươi bạo tăng. Ngươi cứ việc hấp thu Mệnh Cách Chi Tâm, có thể trực tiếp khai thập diệp, thậm chí là thập nhất diệp.”
“Không phải nhờ hạt giống Thái Hư và lực lượng suy bại sao?” Đoan Mộc Sinh nói.
“Cũng quan trọng… nhưng nếu không có tinh khí của bản hoàng, ngươi đã tử vong.”
“Làm sao ngươi biết cách khai thập nhất diệp?”
“Trước khi chia tay, thất sư đệ của ngươi đã nói ta biết.”
“Hiểu rồi.”
Đoan Mộc Sinh cầm lấy Mệnh Cách Chi Tâm, gọi ra pháp thân, bắt đầu quá trình hấp thụ.
Lục Ngô hài lòng gật đầu.
Trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn, hung thú kết thành từng đội khổng lồ bay trong tầng mây, phi hành về cùng một phương hướng.
Lục Châu nhíu mày. Không ngờ trong bí ẩn chi địa còn bị ảnh hưởng nhiều hơn. Mê vụ đều đã biến thành hắc vụ, khắp nơi đều có phi cầm tẩu thú chạy trối chết.
Một số hung thú cả gan xông vào lãnh địa của Lục Ngô, bị nó hét lên một tiếng, vội vã bỏ chạy tứ tán.
Lục Ngô nói: “Rời khỏi chỗ này.”
“Được.”
Đoan Mộc Sinh phối hợp ăn ý, nhảy lên lưng Lục Ngô. Đây không phải lần đầu tiên bọn họ di chuyển.
Lục Ngô nhảy vọt vào trong mây đen.
“Có người đến?” Đoan Mộc Sinh hỏi.
Lục Ngô nhìn về phương bắc, đáp: “Có thú hoàng xuất hiện.”
Lúc này, Lục Châu cũng nhìn về phía chân trời phía bắc. Trong hắc vụ, một đoàn hồng quang hiện thế tựa như mặt trời, toả thành một dải cầu vồng màu đỏ sáng rực rỡ.
Lục Châu thu hồi thần thông.
Bí ẩn chi địa ngập tràn hỗn loạn và kỳ ngộ… Đám người thanh liên giới chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Tứ đại chân nhân rất có thể cũng sẽ đến đó.
Dải hồng quang kia lại loé lên trong đầu Lục Châu…
“Là thú hoàng mới tấn thăng?”
Hắn không do dự đứng lên, thản nhiên gọi: “Người đâu.”
Không bao lâu sau, một đại nội cao thủ xuất hiện bên ngoài đại điện. “Xin tiền bối phân phó.”
“Gọi Tư Vô Nhai đến.”
“Vâng!”
Tư Vô Nhai nhận được mệnh lệnh, cấp tốc chạy đến Dưỡng Sinh điện, cung kính hành lễ: “Sư phụ.”
“Hiện tượng mất cân bằng xuất hiện, bí ẩn chi địa tuy hỗn loạn nhưng tràn ngập kỳ ngộ, vi sư muốn đến đó một chuyến.”
Tư Vô Nhai không hề bất ngờ đáp:
“Trước đó đám người Tôn Mộc cũng có suy nghĩ này, đồ nhi không tiện ngăn cản bọn hắn.”
“Rời khỏi Ma Thiên Các đều xem là phản bội.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi lỡ lời.”
Trong lòng Tư Vô Nhai khẽ động. Hắn nghe ra được sư phụ rất chú trọng đến hai chữ “phản bội”. Trong Ma Thiên Các, tội này gần như không được tha thứ.
Mặt khác, năm huynh đệ Tôn Mộc dám rời đi cũng chứng minh trong mắt bọn hắn, Ma Thiên Các không đáng nhắc tới, thậm chí ngay cả một viên Mệnh Cách Chi Tâm cũng có giá trị hơn. Nói bọn hắn phản bội là còn nhẹ.
Chương 1478
Tư Vô Nhai nói: “Đồ nhi có một ý tưởng.”
“Nói đi.”
Tư Vô Nhai trình bày suy nghĩ trước mặt sư phụ.
Lục Châu nghe xong, vuốt râu nói: “Bí ẩn chi địa rất nguy hiểm, tuy rằng Không Liễn có thể chở được nhiều người nhưng khá vướng víu, tự mình phi hành vẫn ổn thoả hơn. Ngoài ra, ngươi hãy ở lại hồng liên giới. Từ Thiên Giới Bà Sa trở xuống không nên đi vào bí ẩn chi địa.”
Liệp đội U Linh không có người nào có tu vi thấp hơn ba Mệnh Cách, người dẫn đội có tới mười lăm Mệnh Cách.
Lục Châu tuy mạnh nhưng mang theo nhiều Bách Kiếp Động Minh như vậy cũng không di chuyển được. Suy nghĩ của Tư Vô Nhai không sai, bởi vì hắn cho rằng sư phụ là chân nhân.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Thương thảo xong, Lục Châu quyết định mang theo Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Minh Thế Nhân, Hải Loa, Tiểu Diên Nhi, Nhan Chân Lạc và Lục Ly đến bí ẩn chi địa.
Hải Loa đảm nhiệm việc phiên dịch, đồng thời để Tiểu Diên Nhi bầu bạn với nàng.
. . .
Sáng hôm sau, trong phù văn đại điện.
Cuồng phong càn quét kinh đô. Đám nam nhân đều đã đứng chờ sẵn.
“Không có đạo lý, vì sao sư phụ không dẫn đệ theo mà lại dẫn cửu sư muội và tiểu sư muội?” Chư Hồng Cộng uất ức nói.
“Mang theo đệ hữu dụng à?” Minh Thế Nhân liếc hắn một cái.
“Đương nhiên là hữu dụng rồi. Không nói tới chuyện khác, chỉ cần so với hai tiểu sư muội… đệ chính là phế vật nha! Chào buổi sáng cửu sư muội, tiểu sư muội!”
Chư Hồng Cộng tí tởn chào Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đang chậm rãi đi tới.
Đám người: “. . .”
“Bát sư huynh, vừa rồi huynh đang nói gì thế? Ta không nghe rõ.” Tiểu Diên Nhi nhảy tới trước mặt Chư Hồng Cộng.
“Không, ta đâu có nói cái gì. Ta chỉ nói cửu sư muội càng ngày càng xinh đẹp!” Chư Hồng Cộng nói.
“Tạ ơn bát sư huynh.” Tiểu Diên Nhi cười đáp.
Chư Hồng Cộng thở phào một hơi.
Lúc này, Lục Châu và Bạch Trạch chậm rãi đi tới. Đám người đồng loạt khom người hành lễ: “Sư phụ.”
“Các chủ.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu nói: “Khi bản toạ rời đi, nếu gặp nguy hiểm thì phải ưu tiên tự bảo vệ mình, đợi bản toạ trở về.”
“Cẩn tuân Các chủ phân phó.”
Chư Hồng Cộng đột nhiên quỳ xuống nói: “Đồ nhi cung nghênh sư phụ trở về.”
“. . .”
Đám người lại cạn lời. Việc này thì cần gì ngươi phải quỳ a?
Lục Châu vẫy Tư Vô Nhai, Tư Vô Nhai hiểu ý đi tới. Lục Châu thấp giọng nói: “Vi sư không ở đây, mọi việc đều do ngươi làm chủ.”
Tư Vô Nhai được uỷ thác trách nhiệm, lập tức đáp: “Sư phụ yên tâm, một người trong Ma Thiên Các cũng sẽ không thiếu!”
Lục Châu gật đầu, xoay người đi vào phù văn thông đạo.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười không nói gì, theo chân sư phụ tiến vào. Vu Chính Hải nhìn thoáng qua Chư Hồng Cộng, khẽ giọng nói:
“Đại nam nhân đừng có nhăn nhăn nhó nhó, không phải là sinh ly tử biệt gì.”
“Đại sư huynh nói đúng, đệ sai rồi!” Chư Hồng Cộng vẫy tay từ biệt.
Những người khác cũng tiến vào thông đạo. Quang mang loé lên, thân ảnh đám người biến mất.
Khi quang mang tiêu tán.
Mấy người Lục Châu xuất hiện trong Bạch Tháp.
Cho tới bây giờ, muốn đến bí ẩn chi địa có hai con đường: một là đi tới Nguyệt Quang lâm địa hoặc chỗ hỗn loạn trong Triệu Văn Quốc, loại này mất rất nhiều thời gian. Hai là sử dụng phù văn thông đạo của Bạch Tháp.
Từ phù văn thông đạo đến bí ẩn chi địa rõ ràng là lựa chọn tốt hơn.
Hai tháng trước, Diệp Thiên Tâm và Thừa Hoàng thành công đi tới Bạch Tháp. Nhận được tin tức của Tư Vô Nhai, nàng đã đứng chờ sẵn bên ngoài thông đạo.
“Sư phụ, đại sư huynh, nhị sư huynh, sư muội…” Diệp Thiên Tâm chào hỏi từng người.
Các trưởng lão và thẩm phán giả Bạch Tháp cũng khom người hành lễ.
Lục Châu phất tay: “Miễn lễ.”
Diệp Thiên Tâm nói: “Sư phụ, bí ẩn chi địa cực kỳ hung hiểm, hay là để Ninh thẩm phán đi cùng người một chuyến?”
“Không cần.” Lục Châu lắc đầu.
Tu hành giả thanh liên giới đã xuất hiện. Nếu cao thủ đều đến bí ẩn chi địa thì không tốt.
Sau đó, mấy người Lục Châu tiến vào phù văn thông đạo của Bạch Tháp, quang mang loé lên, thân ảnh đám người biến mất.
. . .
Một khắc đồng hồ sau, trên đỉnh mây mù cao ngất xuất hiện một đạo quang mang rực rỡ, nhưng hắc vụ đã ngăn trở tầm mắt.
“Xuống dưới.” Lục Châu phi hành xuống chân núi, đám người theo sát phía sau.
Xung quanh chỉ toàn một mảnh đen kịt, nơi có ánh sáng cũng chỉ là bạch vụ lượn lờ. Bốn phương tám hướng truyền tới tiếng hung thú giẫm đạp trên mặt đất.
“Đây chính là bí ẩn chi địa. Cố gắng không tách ra khỏi đoàn.”
Mọi người gật đầu.
Bí ẩn chi địa rộng lớn vô biên. Muốn gặp được nhân loại cũng không dễ dàng. Nhưng nếu xui xẻo gặp phải thì thường phải đối mặt với cảnh chém giết. Tại nơi này, luật rừng được phát huy vô cùng tinh tế.
Nhan Chân Lạc lấy phù chỉ ra thiêu đốt, ấn phù lơ lửng trên không trung sau đó bay về phía trước mấy mét rồi biến mất.
“Tam tiên sinh hẳn đang ở phía bắc.” Nhan Chân Lạc nói. “Cũng may thất tiên sinh đã chuẩn bị chu đáo.”
Lục Châu gật đầu nói: “Vậy thì đi về hướng bắc.”
Nói xong hắn đạp không bay lên tầng trời thấp rồi phi hành về hướng bắc. Những người còn lại đồng loạt bay theo sau.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cưỡi trên lưng Bạch Trạch nên tốc độ không thua kém mọi người. Chỉ có Minh Thế Nhân là lười nhất, khi Cùng Kỳ bay chậm, hắn mới cho Cùng Kỳ một chút trợ lực.
Một canh giờ sau, Lục Châu ngừng lại nói: “Nơi này quá mức rộng lớn, kiểm tra lại vị trí của Đoan Mộc Sinh lần nữa.”
“Vâng.”
Nhan Chân Lạc lấy ra hai tấm phù chỉ và thiêu đốt. Một tấm cháy lơ lửng tại chỗ, một tấm bay về phía bằng khoảng năm mét rồi biến mất.
Nhan Chân Lạc bẩm báo: “Các chủ, e là phải phi hành hơn một tháng mới tới được vị trí của tam tiên sinh.”
“Hơn một tháng?!” Minh Thế Nhân cả kinh há hốc mồm, “Đó là trong tình huống tam sư huynh không di chuyển. Nếu huynh ấy tiếp tục bay về phía trước, với tốc độ của Lục Ngô, chúng ta phi hành cả đời cũng không đuổi kịp.”
Đám người không khỏi cảm thán bí ẩn chi địa quá rộng lớn.
Nhan Chân Lạc đáp: “Ta sẽ thường xuyên xác nhận vị trí của tam tiên sinh… trừ phi hắn đánh mất Bá Vương Thương.”
Chương 1479
Minh Thế Nhân gật đầu cười: “Việc này thì chúng ta yên tâm, tam sư huynh xem Bá Vương Thương như mạng, đi ngủ cũng ôm trong lòng, không thể nào làm mất được.”
Đám người nhớ đến cảnh Đoan Mộc Sinh hà hơi chà lau mũi thương, không khỏi bật cười.
Lục Châu vuốt râu nói: “Đi thôi.”
Đoàn người tăng tốc sóng vai phi hành, vượt qua rất nhiều bãi đầm lầy rừng rậm.
Bạch Trạch sau khi phục dụng Thú Chi Tinh Hoa đã có tốc độ không thua gì Thiên Giới Bà Sa năm Mệnh Cách.
Vừa bay vào một vùng đầm lầy khoảng một dặm, Cùng Kỳ đột nhiên sủa mấy tiếng.
“Có đồ vật.” Minh Thế Nhân nhắc nhở.
Oanh.
Dưới đầm lầy đột nhiên có một con Chiếu Trạch khổng lồ xông ra.
Vu Chính Hải nói: “Giao cho đồ nhi.”
Không đợi sư phụ hồi đáp, Vu Chính Hải đã bay xuống, vung ra một chiêu Đại Huyền Thiên Chương chói mắt như cực quang, quét ngang toàn bộ đầm lầy.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu nói: “Đã đến bí ẩn chi địa còn thích xài kỹ xảo gây chú ý.”
Không tới một khắc, Chiếu Trạch đã bị Vu Chính Hải oanh tạc đến nát bét. Lấy được Mệnh Cách Chi Tâm, Vu Chính Hải bay trở lại không trung.
“Chỉ là Mệnh Cách thú thông thường. Viên này có thể cho sư muội dùng.” Vu Chính Hải nói.
Oẹ.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đồng thời nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng.
Vu Chính Hải đưa cho Lục Ly: “Cất đi đã.”
Lục Ly cất kỹ vào chiếc túi đeo bên thắt lưng.
Đám người tiếp tục đi đường, phàm là gặp Mệnh Cách thú đều ra tay chém giết, thu hoạch Mệnh Cách Chi Tâm. Khi số lần chém giết gia tăng, đám người không nhìn trúng Mệnh Cách thú sơ đẳng nữa mà chỉ ra tay với Mệnh Cách thú trung đẳng.
Mười ngày sau, trên một ngọn núi.
Lục Châu vì muốn tránh hình tượng trẻ tuổi và lam pháp thân tạo thành phiền toái không cần thiết nên luôn duy trì sử dụng Thẻ Dịch Dung và Thẻ Ẩn Tàng.
Minh Thế Nhân nhìn hai túi đựng Mệnh Cách Chi Tâm căng phồng chở trên lưng Cùng Kỳ, lẩm bẩm nói:
“Chẳng trách năm huynh đệ Tôn Mộc cứ nhao nhao muốn đến bí ẩn chi địa.”
Nhan Chân Lạc cười nói: “Bí ẩn chi địa ngập tràn kỳ ngộ, mười ngày nay trông như an ổn nhưng ẩn tàng rất nhiều nguy cơ, không hề dễ dàng.”
Người đi bên bờ sông thường có lúc ướt giày. Một khi phạm phải sai lầm, sẽ không còn sau đó.
Lục Châu hơi nhắm mắt, mặc niệm thần thông Thiên thư.
Hắn nhìn thấy Đoan Mộc Sinh và Lục Ngô xuất hiện trong một khe núi, trên không trung và dưới mặt đất đều có hung thú cấp tốc bay qua.
Lục Ngô vốn là thú hoàng, vì muốn che giấu bản thân nên mới nấp trong khe núi.
Lục Châu thu hồi thần thông, hạ lệnh: “Tiếp tục lên đường.”
“Vâng.”
Khoảng nửa canh giờ sau, hung thú trên bầu trời trở nên đông đúc. Tẩu thú dưới mặt đất cũng đông hơn trước nhiều.
Ầm!
Nơi xa chợt truyền đến âm thanh chiến đấu kịch liệt. Từng toà pháp thân xuất hiện phóng thẳng tới chân trời.
“Tu hành giả!”
“Qua đó xem sao.”
Đám người tiến đến cách khu vực chiến đấu khoảng ngàn mét thì dừng lại, thu liễm khí tức, lặng lẽ quan sát trận chiến.
“Tổng cộng sáu người, bốn đối hai.” Minh Thế Nhân nói.
“Tứ sư huynh làm sao biết được?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi.
“Hai người kia liên tục bại lui, hiển nhiên là cùng một bọn. Xem ra bọn hắn đã cướp được đồ tốt.” Minh Thế Nhân cười đáp.
Phanh phanh!
Hai toà pháp thân thanh liên giới bị đánh bay, vừa vặn phương hướng bay tới chính là chỗ mấy người Lục Châu đang đứng.
Hai người thu hồi pháp thân, lảo đảo rơi xuống, trên mặt tràn ngập vẻ không cam lòng.
Vừa ngẩng đầu thấy đám người Lục Châu, hai người thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Không cần Huyền Vi Thạch nữa, chúng ta đi.”
Hai người đạp không bay lên, vọt về nơi xa.
Huyền Vi Thạch?
Lục Châu không ngăn cản bọn họ. Hắn cũng không có hứng thú nhúng tay vào việc tranh đấu của nhân loại, tại bí ẩn chi địa có rất nhiều thị phi. Nhưng mà Huyền Vi Thạch thì…
Ngay sau đó, bốn người kia truy kích phóng tới. Nhìn thấy đám người Lục Châu, bốn người không khỏi cả kinh, vội vàng dừng lại.
Cả bốn người đều mặc trường bào xám, đeo khăn che mặt, vũ khí trên tay hiện ra hàn quang, quanh người có tử sắc khí tức bao phủ.
“Giặc cùng đường chớ đuổi. Đạt mục tiêu là được, rút thôi!”
“Vâng.”
Bốn tu hành giả che mặt lùi về sau, ánh mắt nhìn đám người Lục Châu đầy cảnh giác.
Khi bốn người vừa xoay người rời đi, Lục Châu đột nhiên lên tiếng:
“Các ngươi bị thương rồi.”
Một tu hành giả lễ phép quay đầu nói: “Đa tạ ý tốt của các hạ.”
“Bí ẩn chi địa cực kỳ hung hiểm, với thương thế này, một khi gặp phải cường địch các ngươi sẽ toàn quân bị diệt.” Lục Châu nói.
Tu hành giả kia càng nghe càng cảm thấy không thích hợp. Lão già này, chỉ sợ ngươi mới là cường địch đó…
Bụng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt hắn vẫn cười đáp: “Lão tiên sinh vẫn nên chiếu cố chính mình thì hơn.”
“Tin lời lão phu, các ngươi đi không được xa.” Lục Châu thản nhiên nói.
Bốn tên tu hành giả không thèm để ý tới, chỉ muốn mau mau rời khỏi đây.
Minh Thế Nhân nhíu mày nói: “Sư phụ, người nhiều lời với bọn hắn làm gì, chúng ta cứ trực tiếp cướp là được.”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn theo bóng bốn người chạy vào rừng cây, sắc mặt thản nhiên. Không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Lục Châu vẫn duy trì trạng thái lơ lửng quan sát.
Minh Thế Nhân không hiểu, nghi hoặc hỏi: “Sư phụ… chúng ta đâu cần phải nói đạo lý với bọn hắn? Bọn hắn cũng đi ăn cướp mà. Đó chính là Huyền Vi Thạch nha!”
Lục Châu bỗng nhiên lên tiếng: “Hẳn là lúc này.”
Hắn mặc niệm thần thông khứu giác, đuổi theo mùi hương lưu lại trên không trung. Bảy người còn lại mộng bức không hiểu gì, chỉ biết ngoan ngoãn đuổi theo sau.
Lướt đi không bao xa, Lục Châu ngừng lại trước một tán cây cổ thụ, đạm mạc nói:
“Lão phu đã nói, các ngươi đi không được xa.”
Bốn người che mặt bước ra khỏi phạm vi tán cây bao trùm, trong mắt tràn ngập kinh ngạc nhìn đám người Lục Châu.
“Lão tiên sinh, ngươi muốn cướp đồ của chúng ta sao?” Tu hành giả kia hỏi.
“Cướp thì không. Lão phu muốn giao dịch với các ngươi.” Lục Châu nói.
“Không cần, cũng không muốn! Mời các ngươi đừng đi theo bọn ta nữa!” Tu hành giả cầm đầu nhìn Lục Châu bằng ánh mắt lăng lệ, vô cùng đề phòng.
“Đây là hảo ý của lão phu.” Lục Châu thản nhiên nói, “Tử khí trên người các ngươi là lực lượng suy bại đến từ Ly Lực. Mà còn không phải lực lượng suy bại bình
thường. Các ngươi hẳn đã gặp phải thú vương Ly Lực.”
Chương 1480
Tu hành giả kia không phủ nhận. “Chuyện này bọn ta sẽ tự giải quyết.”
“Theo lão phu biết, lực lượng suy bại không dễ tiêu trừ, trong vòng ba ngày nếu không được cứu chữa thì các ngươi sẽ bị lực lượng này ăn mòn, vĩnh viễn cũng không thể thoát thân…” Lục Châu nói.
Vừa dứt lời, một tu hành giả trong số đó lảo đảo lui lại, ngã rạp xuống đất, toàn thân phát run.
“Nhị đệ, nhị đệ!”
“Sao rồi?!”
“Lực lượng suy bại đã ăn mòn đến trái tim!”
Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, trên đầu ướt đẫm mồ hôi.
Lục Châu tiếp tục nói: “Lão phu có thể giải trừ lực lượng suy bại cho các ngươi. Điều kiện là, giao ra Huyền Vi Thạch.”
“. . .”
“Đại ca, nhị đệ sắp không chịu được nữa rồi!”
Ba người đỡ lấy tu hành giả kia, trên mặt vô cùng lo lắng.
Minh Thế Nhân cười nói: “Sư phụ, thật ra có cứu bọn hắn hay không cũng không quan trọng. Chờ bọn hắn chết sạch, Huyền Vi Thạch sẽ là của chúng ta.”
“Tứ sư huynh nói đúng nha.” Tiểu Diên Nhi phụ hoạ.
Đám tu hành giả mặc trường bào xám: “. . .”
Bốn người dìu nhau bay lên không trung, nhưng vừa đi được mấy mét đã đồng loạt rơi xuống, đứng không vững.
Nhan Chân Lạc và Lục Ly đều giữ im lặng. Bọn họ thuộc trường phái lý tưởng, không thích lợi dụng lúc người gặp khó khăn.
Minh Thế Nhân lắc đầu nói: “Không biết tốt xấu… Nếu chúng ta muốn cướp thì đã động thủ từ lâu, còn tốn thời gian nói nhảm với các ngươi à?”
Tu hành giả kia nghe vậy, không khỏi sửng sốt một chút, sau đó xoay người lại hỏi: “Lão tiên sinh thật sự có thể giải trừ lực lượng suy bại?”
Đó không phải là thủ đoạn bình thường đâu.
Lục Châu nói: “Tin hay không thì tuỳ ngươi.”
Tu hành giả suy nghĩ một lát, cắn răng nói: “Được! Nếu lão tiên sinh có thể giải trừ lực lượng suy bại cho huynh đệ chúng ta, ta sẽ chắp tay dâng Huyền Vi Thạch cho ngài.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu, phất tay đánh ra một đoá kim liên mang theo lực lượng Thiên Tướng.
“Kim liên?” Trong mắt tu hành giả loé lên vẻ kinh ngạc.
“Đừng nhúc nhích.” Lục Châu nói.
Kim liên nở rộ, tất cả mọi người đều cảm nhận được lực lượng sinh cơ bành trướng ẩn chứa bên trong.
Chỉ trong phút chốc, vết thương trên cánh tay bốn người nhanh chóng khép lại, toàn bộ lực lượng suy bại bị cưỡng chế bốc hơi ra ngoài rồi tiêu tán.
Chưa đến một khắc đồng hồ, bốn người đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Lượng tử khí này không bằng một góc tử khí trên người Đoan Mộc Sinh nên trị liệu cũng không hao tổn bao nhiêu lực lượng.
Trên mặt bốn người tràn ngập vẻ không thể tin nổi, bọn hắn đứng lên hoạt động gân cốt, sờ sờ gò má.
Minh Thế Nhân không hề khách khí nói: “Huyền Vi Thạch.”
Bốn người qua cơn hưng phấn, lập tức tụ lại một chỗ xì xà xì xầm, không biết đang nói cái gì.
“Ta khuyên các ngươi tốt nhất nên tuân thủ lời hứa hẹn…” Nhan Chân Lạc nói.
Vừa dứt lời, bốn người bỗng xoay người lại đứng thành một hàng, đồng thời quỳ xuống nói:
“Đa tạ lão tiên sinh, Huyền Vi Thạch chắc chắn sẽ đưa cho ngài. Chỉ là huynh đệ chúng ta còn có một thỉnh cầu nho nhỏ.”
“Nói đi.”
“Chúng ta muốn được hợp tác với lão tiên sinh… Ta nghe người ta nói phương bắc xuất hiện thú hoàng, phàm là nơi có thú hoàng cư ngụ đều sẽ có thiên tài địa bảo xuất hiện.”
Đây chính là siêu cấp vú em nha. Bọn hắn quanh năm hành tẩu trong bí ẩn chi địa, biết rất rõ tầm quan trọng của một vị trị liệu đại sư.
Minh Thế Nhân nói: “Sư phụ, không cần phải mang theo bọn hắn, vừa nhìn đã thấy vướng tay vướng chân.”
Vướng tay vướng chân?
Lão đại không phục đứng lên, lấy ra hơn mười tấm phù chỉ, bàn tay vỗ một cái. Phù chỉ bay đầy trời như đom đóm, tản ra tứ phía.
“Truy tung ấn phù.”
Lão nhị cũng đứng lên, trong tay xuất hiện một vũ khí hình cây bút, nhanh chóng phác hoạ ra thanh sắc cương ấn dưới mặt đất. Một phù văn cương ấn xuất hiện, hắn là phù văn sư.
Lão tam rút đao ra, ném về phía một cự thạch gần đó. Cây đao lượn một vòng quanh cự thạch rồi bay trở về tay hắn.
Oanh! Đá vụn bay đầy trời.
Lão tứ đạp đất nhảy lên, thân ảnh như gió cấp tốc thu nạp toàn bộ đá vụn giữa trời tụ lại thành một khối, ôm ở trước ngực.
Minh Thế Nhân nói: “Ồ… đúng là có tài.”
Lão đại tự hào nói:
“Lão tiên sinh tinh thông thuật trị liệu, sư huynh đệ chúng ta vừa vặn đều có chuyên môn mình am hiểu. Nếu phối hợp với nhau, chúng ta có thể đạt được nhiều hơn cả một viên Huyền Vi Thạch… Mời lão tiên sinh suy tính một chút.”
Nói xong, hắn ném viên Huyền Vi Thạch ra.
Minh Thế Nhân tiếp lấy, hà một hơi lên Huyền Vi Thạch rồi dùng tay áo chà chà, xoa xoa đến khi nó sáng bóng lên, gật gù nói: “Là hàng thật!”
“Tứ sư huynh thật lợi hại!” Tiểu Diên Nhi nói.
“Ngươi biết Huyền Vi Thạch?” Nhan Chân Lạc kinh ngạc hỏi. Món đồ này quá mức trân quý, người bình thường rất khó có thể nhìn thấy.
“Không biết.” Minh Thế Nhân đáp.
“. . .”
Không biết mà còn đòi nhận ra thật giả?!
Lục Châu chỉ nhìn thoáng qua đã biết Huyền Vi Thạch là thật, bèn nói: “Lấy năng lực của các ngươi, sao lại bị Ly Lực để mắt tới?”
Ly Lực rất nhỏ yếu, đến cự thú bình thường cũng không sánh bằng, Thiên Giới Bà Sa muốn giết nó là việc quá dễ dàng.
“Haiz… chuyện này nói ra rất dài dòng. Viên Huyền Vi Thạch này nằm bên trong sào huyệt Ly Lực. Huynh đệ chúng ta nghĩ hết biện pháp, chỉ có cách lẻn vào trong hang động mới lấy được. Nhưng không ngờ bên trong lại có thú vương Ly Lực. Nếu là thú vương khác thì chúng ta cũng có thể đánh một trận, nhưng con thú vương này lại có quá nhiều đàn em.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Hợp tác cũng được, nhưng lão phu phải nói trước một việc.”
“Mời lão tiên sinh nói.”
“Vật phẩm thu được, lão phu nắm quyền ưu tiên lựa chọn.”
Bốn người sững sờ.
Lão tam ấp úng nói: “Theo quy củ của bí ẩn chi địa… khi hợp tác, song phương nên chia đều.”
“Hiện tại phải làm theo quy củ của lão phu.” Lục Châu nói.
“. . .”
“Có đồng ý hay không là tuỳ các ngươi.” Lục Châu chắp tay sau lưng, bay về phương bắc. Mấy người Ma Thiên Các cấp tốc đuổi theo.
Bay được mấy ngàn mét, bốn huynh đệ mặc trường bào xám cũng đuổi tới.
“Lão tiên sinh, xin dừng bước.”
Lục Châu dừng lại, quay đầu nhìn bọn hắn.
Bình luận facebook