• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (5 Viewers)

  • Chương 1481-1485

Chương 1481

Lão đại chắp tay nói: “Chúng ta đồng ý, cứ dựa theo quy củ của lão tiên sinh mà làm việc.”

Lục Châu hài lòng gật đầu: “Rất tốt.”

Bốn người tuần tự báo ra danh tự. Lão đại Khổng Văn nói: “Lão tiên sinh tinh thông thuật trị liệu, có cống hiến cực lớn đối với đoàn đội, ngài được ưu tiên lựa chọn cũng là điều hiển nhiên.”

Minh Thế Nhân cười nói: “Ngươi là người hiểu chuyện.”

“Nếu ta nhìn không lầm, toạ kỵ này chính là Bạch Trạch a?” Lão đại Khổng Văn nhìn chằm chằm Bạch Trạch.

Trong luồng nguyên khí hỗn loạn của bí ẩn chi địa, khí tức điềm lành của Bạch Trạch vẫn nổi bật hẳn lên.

“Có nhãn lực.” Minh Thế Nhân khen ngợi.

“Các hạ đang ngồi trên lưng Cùng Kỳ?” Khổng Văn tiếp tục hỏi.

“Chậc chậc, lợi hại nha.”

Khổng Văn cười đáp: “Không đáng nhắc tới. Tại hạ trà trộn trong bí ẩn chi địa, đương nhiên thuộc nằm lòng danh sách các loại hung thú.”

Đám người kéo nhau bay về phương bắc.

Nửa ngày sau, bọn họ dừng chân tại một chân núi, nghỉ ngơi chốc lát rồi tiếp tục phi hành.

Khổng Văn bay đến bên cạnh Lục Châu nói:

“Tiếp tục bay về hướng bắc khoảng năm ngày sẽ đến Thanh Khâu, là nơi tiếp cận với chỗ sâu trong bí ẩn chi địa. Nếu gặp phải thú vương, có thể để ta chỉ huy tác chiến không?”

Lục Châu ra hiệu cho Bạch Trạch bay chậm lại, nghi hoặc nhìn Khổng Văn: “Để ngươi chỉ huy?”

Lão tam là Trương Tiền bay bên cạnh nói phụ hoạ:

“Lão tiên sinh, đại ca ta từng chỉ huy đoàn đội hơn trăm người chiến đấu ở khu vực Nam Duyên phía tây nam, thành công đánh hạ một con thú vương cao đẳng. Sau đó đại ca ta có chút danh tiếng trong bí ẩn chi địa, thường có người mời chúng ta gia nhập, chỉ là nhiều người khó lòng phân chia công bằng, dễ xảy ra tranh chấp, đoàn đội của chính mình vẫn dễ chịu hơn.”

Khổng Văn cười nói: “Hảo hán không nói tới chuyện quá khứ. Quan trọng nhất là hiệu quả hợp tác. Tu hành giả am hiểu trị liệu có thể tăng lên năng lực tác chiến cho cả đoàn đội.”

Trương Tiền nói bổ sung:

“Không biết các vị có nghe nói tới liệp đội U Linh không? Đây là đội ngũ tinh anh nhất trong bí ẩn chi địa, đội trưởng Tào Chiết Xuân cũng là một cường giả theo hệ trị liệu.”

“. . .”

Hải Loa thầm nói: “Bọn hắn không phải đã chết sạch rồi sao?”

Một chiêu huỷ thiên diệt địa kia của Lục Ngô vẫn còn hiện ra rõ ràng trong ký ức nàng nha.

Khổng Văn thở dài nói: “Nghe nói bọn hắn truy sát thú hoàng Lục Ngô, rốt cuộc bỏ mình trong khu vực tam sơn. Tất cả đều bị đóng thành băng, thật là đáng tiếc.”

Lục Châu vốn định trang bức nói là do mình làm, nhưng cảm thấy không quá thú vị, mà kẻ thực sự giết chết toàn bộ liệp đội U Linh là Lục Ngô, bèn nói:

“Các ngươi có biết lão phu nhìn trúng điểm nào ở các ngươi không?”

Khổng Văn lắc đầu.

Lục Châu nói: “Thủ đoạn truy tung. Chỉ thế thôi.”

“. . .”

Nói xong, Lục Châu khống chế Bạch Trạch tiếp tục bay về phương bắc, lưu lại đám huynh đệ Khổng Văn mộng bức ngây ra tại chỗ.

. . .

Cùng lúc đó.

Trong một doanh địa trong bí ẩn chi địa, mấy chục tên kiếm tu đang lơ lửng canh chừng xung quanh.

“Tần chân nhân, phía bắc có hồng quang xuất hiện, hẳn là thú hoàng mới tấn thăng.”

Trong doanh địa, Tần Nhân Việt khoanh chân lơ lửng, mở miệng nói: “Có xuất hiện Thánh thú không?”

“Thánh thú siêu phàm thoát tục, cấp chân nhân trở xuống e là không tài nào phát giác được động tĩnh của bọn chúng.” Đệ tử kia đáp.

Tần Nhân Việt gật đầu. “Được rồi, nghỉ ngơi tại chỗ hai ngày, sau đó bay về hướng bắc.”

“Vâng.”

. . .

Ba ngày sau.

Đoàn người Lục Châu đến Thanh Khâu sớm hơn hai ngày so với dự định.

“Nghỉ ngơi tại chỗ nửa ngày.”

Đám người đáp xuống. Nhan Chân Lạc khom người nói: “Thuộc hạ xác định vị trí tam tiên sinh một chút.”

Lục Châu gật đầu.

Khổng Văn vẫy tay với ba vị huynh đệ còn lại: “Bộc lộ tài năng.”

“Vâng.”

Khổng Văn tung người nhảy lên một mảnh đất bằng phía trước, lấy ra mấy chục tấm phù chỉ. Song chưởng chập lại, hoả diễm thiêu đốt, phù chỉ hoá thành đom đóm chi chít giữa trời.

Lão nhị thuận thế vẽ ra mấy đạo phù văn trên mặt đất, phù văn bay lướt tới đám đom đóm phù chỉ, tiến vào trong mây mù, lát sau đã biến mất không thấy gì nữa.

Khổng Văn quay lại nói: “Chờ một chút, sẽ có hồi ứng.”

Minh Thế Nhân hiếu kỳ nói: “Đây là phương pháp gì?”

Khổng Văn nghi hoặc hỏi: “Trước đây ngươi chưa bao giờ đến bí ẩn chi địa à?”

“Lần đầu tiên đó.” Minh Thế Nhân thành thực đáp.

Mí mắt Khổng Văn chớp chớp. Nếu không phải nể mặt đại bắp đùi siêu cấp trị liệu thì hắn đã chẳng thèm giải thích.

Quá ngây thơ rồi.

“Đây là phương pháp sử dụng phối hợp truy tung ấn phù và phù văn, có thể thu hút thú vương xuất hiện. Thú vương có trí tuệ không quá cao, chiêu này dùng rất hữu hiệu.”

Minh Thế Nhân gật gù: “Thật thú vị.”

Gâu gâu gâu…

Cẩu tử bỗng chạy tới, vồ lên chụp mấy con “đom đóm” còn sót lại.

Minh Thế Nhân: “. . .”

Con chó ngu ngốc này, thời điểm then chốt đừng có làm mất mặt chủ nhân như thế chứ?

Đúng lúc này, từ phía Thanh Khâu Sơn bỗng truyền đến tiếng kêu vang dội.

“Đại ca, có hy vọng!”

Khổng Văn đạp đất bay lên không trung, nhìn ra khe núi phía xa. “Vận khí không tệ, là một con Ngũ Thải Thanh Loan.”

“Ngũ Thải Thanh Loan?”

“Loan điểu có rất nhiều chủng loại. Loan điểu đơn sắc là giống phổ thông, từ lưỡng sắc trở lên thì là Mệnh Cách thú. Ngũ Thải Thanh Loan là thú vương, lấy màu xanh làm chủ đạo, bốn màu còn lại là phụ trợ, am hiểu phi hành.” Khổng Văn vẫn rất kiên nhẫn giải thích cho “gà con” Minh Thế Nhân nghe.

Khổng Văn nói: “Lão tiên sinh, ngài am hiểu trị liệu, hãy lưu lại hậu phương, phân chia hai người bảo hộ ngài. Những người khác đi cùng ta, nghe ta chỉ huy!”

Ba tên huynh đệ của hắn hưng phấn nói: “Vâng.”

Nhưng mà…

Bốn huynh đệ còn chưa kịp phản ứng, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đã lướt tới, hoá thành hai tia chớp nhào về phía Ngũ Thải Thanh Loan.

Đám huynh đệ Khổng Văn: “. . .”

Vu Chính Hải vừa xuất chiêu đã là Đại Huyền Thiên Chương, thân ảnh Ngu Thượng Nhung hoá thành trăm ngàn bóng ảnh và kiếm cương đánh tới Ngũ Thải Thanh Loan.

Bị hoả lực hung mãnh của hai người áp chế, Ngũ Thải Thanh Loan rất nhanh đã rơi vào thế hạ phong.
Chương 1482

Khổng Văn nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, lắp bắp nói: “Đây… đây là thú vương mà!”

Minh Thế Nhân nói: “Vì là thú vương nên mới đối phó nghiêm túc như vậy đó.”

“Tu hành giả chưa thông qua Mệnh Quan tuyệt đối không phải đối thủ của thú vương. Việc này… việc này…”

Khổng Văn nhìn kỹ xảo của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cùng độ phối hợp ăn ý đến hoàn mỹ giữa hai người, trong lúc nhất thời nói không nên lời.

Đây… mới thật sự là bắp đùi thô nha.

Có đội viên bậc này, lại thêm lão tiên sinh siêu cấp vú em, chỉ cần không đụng phải thú hoàng và chân nhân thì có khác gì quét ngang bí ẩn chi địa?

Khoảng một canh giờ sau.

Ngũ Thải Thanh Loan rốt cuộc cũng bị Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đánh giết, những người khác hoàn toàn không cần phải động thủ.

Hai người bay trở về.

“Lão tứ, cất kỹ.” Ngu Thượng Nhung ném Mệnh Cách Chi Tâm của Ngũ Thải Thanh Loan cho Minh Thế Nhân.

Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương hữu dụng với hai huynh đệ, nhưng viên này lại am hiểu phi hành, có chút dư thừa, tốt nhất là lưu lại cho nhóm sư đệ sư muội.

Minh Thế Nhân mỉm cười nói: “Thích hợp với cửu sư muội nè.”

Tiểu Diên Nhi nghe vậy, trong bụng như nở hoa, cười đáp: “Cảm tạ sư huynh.”

Ơ… chia xong rồi?

Khổng Văn không khỏi lúng túng… nhưng đến cơ hội mở miệng hắn cũng không có, vì nhóm bọn hắn còn chưa kịp động đầu ngón tay đã xong rồi.

Lão nhị thọc thọc cùi chỏ vào hông Khổng Văn: “Đại ca, nhìn kìa…”

Hai người nhìn về phía hai chiếc túi nặng trịch vác trên lưng Cùng Kỳ.

“. . .”

Đó là túi đựng Mệnh Cách Chi Tâm!

Sau đó, Lục Châu tiến hành chỉ điểm kiếm pháp cho Ngu Thượng Nhung. Ngu Thượng Nhung liên tục gật đầu lắng nghe.

Chỉ điểm xong, Khổng Văn mới tiến lên hỏi: “Lão tiên sinh, hai vị này là… đồ nhi của ngài?”

Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Ngươi có nghi vấn gì?”

“Ách… không, không có.”

“Tiếp tục tiến về phía trước.” Lục Châu nhảy lên lưng Bạch Trạch, đám người vọt vào chỗ sâu bên trong Thanh Khâu.

Đám huynh đệ Khổng Văn không nhịn được lắc đầu. Lỗ Võ thấp giọng hỏi: “Đại ca, bọn họ trông có vẻ rất lợi hại, chúng ta còn đi cùng không?”

“Đương nhiên là đi cùng. Không thể lãng phí viên Huyền Vi Thạch được. Chờ đến Bắc vực sẽ là lúc chúng ta có cơ hội phát huy tài năng.”

“Được.”

Bốn huynh đệ cấp tốc đuổi theo.

Không đến một khắc đồng hồ sau, mấy người Lục Châu đã đến phía trên Thanh Khâu sơn mạch.

Nhan Chân Lạc nói: “Các chủ, đã qua hơn nửa tháng, tam tiên sinh hẳn không cách chúng ta quá xa.”

Lục Châu gật đầu,

Tiểu Diên Nhi bỗng chỉ tay về phía hắc vân đằng xa: “Kia là cái gì?”

Đám người lần theo hướng tay nàng, quay đầu nhìn sang. Nơi đó có mấy chục đạo thân ảnh từ chân trời lướt tới, tốc độ như quỷ mị.

Khổng Văn vội vàng hạ thấp độ cao, nói: “Bốn mươi chín kiếm khách Bắc Vực Sơn. Cẩn thận.”

Lục Châu nghi hoặc nhìn hắn: “Bốn mươi chín kiếm khách?”

Khổng Văn cấp tốc giải thích: “Là sư môn của Tần chân nhân. Lão tiên sinh, ta không kịp giải thích, nơi này là chốn mạnh được yếu thua, chúng ta tranh không nổi với bọn hắn, vẫn nên tránh đi thì tốt hơn!”

Lục Châu nói: “Có lão phu ở đây, không cần lo lắng.”

Khổng Văn: “. . .”

Sao có thể không lo lắng? Người ta là quân chính quy, chúng ta là quân tạp nham, vừa mới tạo thành đoàn đội. Huống chi đối phương còn có chân nhân dẫn đoàn.

Khổng Văn lo lắng nói: “Đây là bốn mươi chín kiếm khách Bắc Vực Sơn, là sư môn của Tần Nhân Việt. Bọn hắn tu luyện kiếm trận chi đạo, mỗi khi tập thể kiếm khách xuất hiện thường sẽ có đại sự phát sinh. Tần Nhân Việt nhất định cũng có mặt ở đây."

Khổng Văn nghĩ lão tiên sinh là tu hành giả kim liên, có lẽ không biết Tần chân nhân là ai, bèn nói bổ sung: “Hắn có tu vi cấp bậc chân nhân, đã vượt qua ba Mệnh Quan từ lâu!”

Lục Châu vuốt râu nói: “Tần chân nhân…”

“Đúng vậy, hắn chính là Tần chân nhân, Tần Nhân Việt!” Khổng Văn nói nhanh.

Minh Thế Nhân lườm hắn một cái: “Um sùm cái gì, chỉ là chân nhân mà thôi, có cần sợ hãi như vậy không?”

Khổng Văn: “. . .”

“Thực lực của bốn mươi chín kiếm khách rất mạnh?” Lục Châu hỏi.

Hắn không để ý Tần chân nhân, dù sao đó cũng chỉ là một người, có thể dùng thẻ đạo cụ và lực lượng Thiên Tướng xử lý. Nhưng bốn mươi chín người thì… quá nhiều.

Khổng Văn đáp: “Bốn mươi chín kiếm khách Bắc Vực Sơn có thực lực ngang nhau, đều là bốn đến năm Mệnh Cách.”

Minh Thế Nhân cả kinh nói: “Sư phụ… đồ nhi cảm thấy Khổng huynh đệ nói có đạo lý, vẫn nên tránh đi thì tốt hơn.”

Bốn mươi chín cường giả, đội hình này quả thật rất cường đại.

Lục Châu cũng không ngờ nội tình một Tần gia trong thanh liên giới lại lớn như vậy, mà hắn lại còn đắc tội với hai đại chân nhân. Đại lục đang mất cân bằng, đám chân nhân và cường giả gia tộc này có thể vượt qua ranh giới, tuỳ thời giết vào hồng liên kim liên.

Lục Châu không khỏi lắc đầu. Đây chính là thứ gọi là cân bằng?

Nhân loại là loài động vật thích nội đấu nhất. Nếu cân bằng giả không xuất hiện, thanh liên giới hoàn toàn có thể thống nhất đại lục, thậm chí là diệt tộc kim liên, hồng liên.

“Bọn hắn rời đi rồi.”

Bóng dáng bốn mươi chín kiếm khách đã biến mất trong hắc vụ. Tốc độ phi hành của bọn hắn rất nhanh, lộ vẻ gấp gáp cực kỳ, không hề dừng lại một chút nào. Có người đã nhìn thoáng qua chỗ Lục Châu nhưng không để ý tới.

Nơi bọn hắn vọt tới chính là phạm vi hoạt động của Đoan Mộc Sinh và Lục Ngô.

Lục Châu có điều suy nghĩ, bèn dùng lực lượng Thiên Tướng quan sát tình hình Đoan Mộc Sinh lần nữa. Thấy Đoan Mộc Sinh và Lục Ngô đang yên ổn nằm trong khe núi, không xảy ra việc gì, Lục Châu mới yên lòng.

“Tiếp tục bay về phương bắc.”

Đám người theo sát phía sau.

. . .

Trong cung điện bạch sắc.

Lam Hi Hoà lơ lửng giữa không trung, đôi mắt thanh tịnh như đáy hồ bỗng hé mở.

Mấy ngày nay tinh thần nàng hơi mất tập trung, có chút xao động. Nàng quyết định ngừng lại, đi ra khỏi cung điện.

Một nữ hầu từ xa bay tới, khom người nói: “Nô tỳ đã làm theo lời chủ nhân căn dặn, thời thời khắc khắc quan sát Bạch Tháp.”

Lam Hi Hoà hỏi: “Tình hình bí ẩn chi địa thế nào?”
Chương 1483

“Đại lượng hung thú đang di chuyển về hướng đông, hẳn sẽ có không ít tu hành giả đến tìm vận may.” Nữ hầu đáp.

“Cán Cân Công Chính đang nghiêng về bên nào?”

“Nửa tháng trước, Cán Cân nghiêng về hướng đông, nhưng không nhiều. Hôm qua Cán Cân đã nghiêng đi một nửa.”

Lam Hi Hoà nhíu mày nói: “Hỏi thăm xem gần đây bí ẩn chi địa có đại sự gì không.”

Nữ hầu lộ vẻ kinh ngạc: “Chủ nhân… bí ẩn chi địa lớn như vậy…”

“Cố hết sức là được.”

“Nô tỳ đã biết. Nô tỳ đi làm ngay.”

. . .

Trong bí ẩn chi địa.

Đám người Lục Châu vẫn tiếp tục đi tới. Nhan Chân Lạc nói: “Lục Ngô đang di chuyển về phía tây.”

Đoàn người lập tức điều chỉnh phương hướng, tiến về phía tây bắc.

Đến phía trên một khu rừng ẩm ướt âm u, Khổng Văn bỗng nói: “Chờ một chút.”

Minh Thế Nhân hỏi: “Sao thế?”

“Có động tĩnh.”

Khổng Văn phất tay, lão nhị Khổng Vũ đáp xuống một cây cổ thụ, nhìn đám bò sát trông như chuột bò lúc nhúc dưới đất, nói:

“Mặt đất có chấn động, phía tây có động tĩnh.”

Nói xong Khổng Vũ bay vọt lên không. Hắn không muốn nhìn thấy đám chuột nhắt phủ đầy mặt đất thêm một khắc nào nữa, quá nổi da gà!

Lục Châu tuỳ ý nhìn lướt qua rồi không nhìn nữa.

Tiểu Diên Nhi che mắt nói: “Sư phụ, trông chúng thật là đáng sợ.”

Khổng Văn gật đầu, lấy phù chỉ ra thiêu đốt. Mấy trăm ấn phù như con đom đóm bay về phía tây.

“Lão tiên sinh…” Khổng Văn làm tư thế mời.

Vừa vặn Lục Ngô cũng đi về phía đó, Lục Châu điều khiển Bạch Trạch bay đi.

Càng đi về phía tây, động tĩnh càng trở nên rõ ràng.

Oanh! Oanh!

Đại địa thỉnh thoảng lại rung động, tiếng như kinh lôi. Hung thú cỡ nhỏ dưới mặt đất đang vội vàng lẩn trốn.

“Lại có người.” Khổng Văn nhíu mày nói.

“Mau nhìn!”

Đằng xa có mấy chục đạo nhân ảnh đang không ngừng phóng thích kiếm cương đâm xuống.

Ngaoooo ——

Một tiếng rống vang khắp đại địa. Mấy chục tu hành giả bị đánh văng tung toé như bùn, phun ra máu tươi.

Lục Châu dừng lại, không tiếp tục đi tới.

“Hẳn là thú vương cao đẳng có khả năng tấn thăng thú hoàng.” Khổng Văn nuốt nước miếng nói.

Ngu Thượng Nhung bay về phía trước. “Đồ nhi đi xem một chút.”

Vu Chính Hải cũng nói: “Ta đi cùng đệ.”

Hai người bay về phía đó.

Khổng Văn định nói cái gì, nhưng nghĩ lại trước đó Ngũ Thải Thanh Loan bị hai huynh đệ ngược đãi thê thảm bèn nuốt trở vào, trong lòng bốn huynh đệ không khỏi xấu hổ.

Đúng như Lục Châu nói, tác dụng của bọn hắn chỉ là truy tung, căn bản không cần động thủ.

“Sư phụ, chúng ta có đến đó xem thử không?” Tiểu Diên Nhi hiếu kỳ nói.

Lục Châu lắc đầu: “An toàn quan trọng hơn, con thú vương này có tiềm lực tấn cấp thú hoàng.”

“Vâng.”

Tuy vậy Lục Châu vẫn bay lên cao hơn để quan sát được rõ ràng. Những người khác lập tức làm theo.

Nhìn Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung nhanh chóng bay vượt qua một toà sơn phong, Khổng Văn nghiêng đầu hỏi Minh Thế Nhân:

“Huynh đệ, hai vị này rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?”

Minh Thế Nhân đáp: “Nói thực, ta cũng không biết.”

“. . .”

Lão nhị Khổng Vũ tò mò hỏi: “Xem lực lượng thì có vẻ hai người không thua gì Thiên Giới Bà Sa bốn Mệnh Cách. Nhưng mà… ta luôn cảm thấy không chỉ đơn giản như thế.”

Minh Thế Nhân liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi cũng có chút đầu óc đấy. Nhớ kỹ, người cùng cảnh giới nhìn thấy hai sư huynh ta thì tốt nhất nên giơ tay đầu hàng cho nhanh!”

“. . .”

Bắt đầu khoác lác rồi.

Tại hạp cốc trước mặt, từng đạo vòng tròn tử khí bốc lên, kết nối với nhau rồi phóng xạ đến chân trời. Đại địa rung động, thú vương rốt cuộc nhảy lên cao thành một đường vòng cung.

“Là Chu Yếm!”

Con thú vương có hình dạng như khỉ đột, đầu bạc, chân đỏ.

“Chu Yếm?” Lục Châu hỏi.

“Không ngờ lại là Chu Yếm! Nó được xưng là vô địch dưới cấp thú hoàng. Không chỉ có hình thể to lớn mà ngay cả trí tuệ cũng gần bằng thú hoàng. Chu Yếm là loài hung thú tương tự với nhân loại nhất.” Khổng Văn kinh ngạc nói, “Thật là may mắn! Lão tiên sinh, nơi đó hẳn có rất nhiều tu hành giả, chúng ta cũng nên tận dụng thời cơ đi!”

Lục Châu chỉ tay về phía năm đạo vòng sáng màu tím. “Có vu sư.”

Năm đạo vòng sáng bị Chu Yếm quét ngang, tiêu tán tại chân trời.

“Cút!!!” Chu Yếm đứng thẳng người, thân thể cao ngất nhập vào trong mây, miệng nói ngôn ngữ của nhân loại.

Rất nhiều tu hành giả sợ hãi bay lùi về sau, tránh né đòn tấn công của nó.

Chu Yếm bốc đất đá dưới đại địa, ném ra bốn phía. Đám tu hành giả đành gọi ra cương khí hộ thể để ngăn trở.

Một số cự thạch văng rất xa, thậm chí đến tận chỗ Lục Châu, bị Minh Thế Nhân ra tay cản lại.

Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải cũng đang quan sát Chu Yếm.

Hai người vừa nhìn vào trong sơn cốc đã nhận ra năm tu hành giả đang đánh ra vòng tròn tử sắc.

“Tôn Mộc?” Ngu Thượng Nhung nghi hoặc nói.

Năm người này chính là tổ năm vu sư đã rời khỏi Ma Thiên Các.

“Chu Yếm quá cường đại, nằm ngoài dự liệu của chúng ta.” Tôn Mộc nói.

“Chỉ dựa vào chúng ta thì không bắt được nó.”

“Nếu không được, chúng ta đành phải rút lui…”

“Đồng ý.” X 2

Năm người lại ném ra vòng tròn vu thuật. Tôn Mộc lớn tiếng nói: “Nghe ta chỉ huy, toàn bộ cùng ra tay đánh hạ Chu Yếm, Mệnh Cách Chi Tâm chia đều!”

“Nghe chỉ huy!” x 4

Năm huynh đệ đứng ở phía trước, đồng thời hô lên. Mấy trăm tu hành giả xung quanh đồng loạt vây kín lại.

Ngu Thượng Nhung ôm kiếm lăng không đứng, lạnh nhạt truyền âm nói:

“Thứ cho ta nói thẳng, các vị không biết lượng sức.”

Đám tu hành giả quay đầu nhìn về phía Ngu Thượng Nhung. Tôn Mộc cũng ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc nói: “Nhị tiên sinh?”

Vu Chính Hải cao giọng nói: “Dùng vu thuật làm cạm bẫy thì còn được, nhưng dùng để đối phó thú vương cao đẳng thì ngu không ai bằng.”

Tôn Mộc nói: “Hai vị tiên sinh không ra tay tương trợ thì thôi, sao lại nói lời mỉa mai?”

Ngu Thượng Nhung từ đầu tới cuối vẫn duy trì nụ cười: “Chỉ là lời nói thật lòng, nếu tổn thương đến lòng tự tôn của ngươi thì ta nguyện ý xin lỗi.”

Kỳ thực với tính cách Ngu Thượng Nhung, đây là lời thật lòng của hắn. Nhưng lọt vào tai năm huynh đệ lại khiến bọn hắn buồn bực cực kỳ.

Chu Yếm không ngừng phá vỡ sơn cốc. Vòng tròn tử sắc cực lớn đang ngăn trở đường nó chạy trốn.
Chương 1484

Tôn Mộc hừ một tiếng: “Hai vị tiên sinh, đạo bất đồng bất tương vi mưu. Nể mặt Các chủ, ta nhắc nhở hai vị một câu, nơi này vô cùng nguy hiểm, hai vị nên nhanh chóng rời đi thì hơn.”

“Mời hai vị nhanh chóng rời đi.” X 4

Đám tu hành giả trên bầu trời cũng nhìn hai người. Từ lời nói của Tôn Mộc, bọn hắn vô thức nhận định rằng Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải chẳng phải là cường giả gì.

Oanh!

Chu Yếm đột nhiên đạp mạnh xuống đất. Vòng sáng tử sắc lập tức vỡ vụn. Tôn Mộc cực kỳ hoảng sợ hét lớn: “Phối hợp với ta!”

“Vâng!”

Năm đại vu sư đồng thời bay lên.

Giữa không trung, Tôn Mộc và bốn vị huynh đệ thi triển vô số vòng tròn tử sắc, từng vòng đan xen hoà hợp với nhau.

Kiếm cương xuất hiện đầy trời được các vòng sáng gia trì, xạ kích về phía Chu Yếm nhanh như thiểm điện.

Chu Yếm bị chọc giận, bàn tay quạt tới như vỉ đập ruồi, một đám tu hành giả bị táng bay, rơi lộp độp xuống đất.

Kịch đấu một khắc đồng hồ, hơn mười tên tu hành giả bị đánh giết, mà Chu Yếm vẫn sinh long hoạt hổ không hề hấn gì.

“Ha ha ha…” Chu Yếm điên cuồng cười to, “Ngu xuẩn!”

Hai mắt Tôn Mộc đỏ bừng, giận dữ hét: “Hiến tế!”

“Hiến tế!” x 4

Bọn hắn ném ra phù chỉ, thi thể mấy tu hành giả lập tức lăng không bay lên.

Thấy cảnh này, có người nói: “Các ngươi làm vậy là bất kính với người đã chết!”

Tôn Mộc đáp: “Hoặc là toàn bộ chúng ta đều chết. Ngươi chọn đi.”

Đám tu hành giả không còn nói nửa câu.

Uy lực của năm đạo vòng sáng tăng vọt, quang mang như kim cô chú trói buộc bả vai Chu Yếm, siết đến mức hiện ra vết máu.

Chu Yếm mất cân bằng, toàn thân nghiêng về sau. Mấu trăm tu hành giả lập tức ùa lên tấn công.

Chu Yếm phẫn nộ giãy giụa, lông tóc toàn thân dựng đứng. Trên ngực nó xuất hiện hai đạo ấn phù lục sắc, hai mắt toả quang hoa. Nó dộng mạnh hai tay vào nhau tạo thành luồng khí lãng chấn động!

Vòng tròn tử sắc bị đẩy lùi, đám tu hành giả bị đánh bay, kẻ chết người trọng thương.

Đứng từ xa quan sát, Khổng Văn bỗng nói: “Là năm huynh đệ Tôn Mộc.”

“Ngươi biết bọn hắn?” Lục Châu cũng đã nhận ra.

“Bọn hắn giống chúng ta, đều là tiểu đội trà trộn trong tầng dưới chót, chỉ là hơi tự cao tự đại. Bọn hắn không đối phó nổi Chu Yếm, loại năng lực như vu thuật phải bố trí từ sớm mới có thể phát huy uy lực lớn nhất.”

Khổng Vũ nói: “Lão tiên sinh, đây là thời cơ tốt nhất để chúng ta ra tay!”

Đúng lúc này…

Lục quang trước ngực Chu Yếm càng lúc càng cường thịnh, quang mang trong mắt cũng sáng rực lên. Nó đứng lên đánh về phía đám người.

Mỗi chưởng ập tới đều có mấy tu hành giả bị trọng thương, mất đi năng lực chiến đấu.

Năm huynh đệ Tôn Mộc cấp tốc tập hợp. “Chiến đấu thất bại, rút lui!”

Đám tu hành giả bỏ chạy tán loạn!

Chu Yếm vồ tới, lập tức có hơn trăm người mất mạng.

Năm huynh đệ Tôn Mộc vội vã bay đi, lúc lướt ngang Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải còn hô lên: “Còn không mau chạy?!”

Suy cho cùng, Ma Thiên Các từng thu nhận bọn hắn, nào phải kẻ thù. Chẳng qua là người có chí riêng mà thôi.

Nhưng mà…

Khi Chu Yếm nhào tới, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải không lui mà tiến, đồng thời nghênh đón.

“Điên rồi!”

“Bọn hắn muốn tìm đường chết, chúng ta cũng không có cách nào. Đi thôi!”

Năm huynh đệ Tôn Mộc quay đầu nhìn thoáng qua, chợt thấy mấy trăm vạn đạo kiếm cương và đao cương tạo thành một phòng tuyến cực lớn ngăn trở Chu Yếm.

Năm người không khỏi sửng sốt.

“Đại ca…”

“Chúng ta có phải hoa mắt rồi không?”

“Rõ ràng là Bách Kiếp Động Minh mà?”

“Ảo giác.”

“Đều là ảo giác.”

Ngu Thượng Nhung chuyên chú huy kiếm, dùng tốc độ và kỹ xảo tới cực hạn để ngăn trở Chu Yếm.

Vu Chính Hải đánh ra đao cương ngập trời áp chế Chu Yếm, hai người hợp lực buộc nó phải liên tiếp lùi về sau.

Đám tu hành giả đều dừng lại nhìn hai người. “Mạnh như vậy?”

“Không thua gì tu hành giả đã vượt qua Mệnh Quan!”

Kiếm cương của Ngu Thượng Nhung đâm vào mọi góc độ trên cơ thể Chu Yếm, thỉnh thoảng lại dùng liên diệp và Trường Sinh Kiếm tạo thành vết thương lớn.

Ăn đủ loại tra tấn, Chu Yếm lại lần nữa nổi điên. Lục quang trên thân nó càng lúc càng nồng đậm.

“Moá, lại mạnh lên rồi!”

“Chạy mau!”

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung không ngờ Chu Yếm lại có thể cường hoá hai lần, đao cương và kiếm cương trong khoảnh khắc bị đánh nát.

Chu Yếm đạp đất nhảy lên, xông ra khỏi khu vực phong toả của Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải, lao về phía đám tu hành giả bên ngoài, đấm mạnh một quyền xuống đại địa.

Oanh!

Một toà sơn phong bị nó san thành bình địa, mấy chục tu hành giả bị đánh nát bét.

“Nhân loại… ngu xuẩn!”

Chu Yếm nhe răng nanh, tròng mắt đỏ bừng, lại nhảy lên không truy kích.

“Chạy đi!!”

Năm huynh đệ Tôn Mộc bị doạ đến hồn phi phách tán, điên cuồng chạy trốn.

Chu Yếm không để ý đến Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải mà nhảy ra khỏi hắc vụ, cú nhảy rất xa nằm ngoài dự liệu mọi người.

Khổng Văn ngẩng đầu nói: “Lão tiên sinh, chạy mau!”

Chu Yếm từ trên trời giáng xuống, một quyền huỷ thiên diệt địa ập tới.

Lục Châu thản nhiên ngẩng đầu nhìn nắm đấm đang đánh tới trước mặt.

“Lão tiên sinh!!!” Khổng Văn gấp đến độ trên mặt đổ đầy mồ hôi. Thấy Lục Châu bất động như núi, hắn lại càng thêm lo lắng.

Lục Châu đột nhiên nâng chưởng, nghênh đón cự quyền.

Thần thông Túc Trụ Tùy Niệm mang theo lực lượng Thiên Tướng bám vào Hạo Nhiên Thiên Cương! Kim quang trong lòng bàn tay loé lên.

Oanh!

Tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn về phía chân trời. Hình ảnh như bị dừng lại.

Đám người kinh hãi phát hiện nắm đấm của Chu Yếm bị lão giả kia ngăn trở.

Ngay sau đó, Hạo Nhiên Thiên Cương xạ kích ra tứ phía, chưởng ấn bành trướng lớn hơn cả cự quyền của Chu Yếm.

Ầm!

“Ngaooooo!!”

Chu Yếm bị đau, gào lên một tiếng giận dữ, quay đầu chạy trở về.

Lục Châu không lui lại mà lăng không na di tới, hai tay chắp sau lưng quan sát Chu Yếm.

Chỉ dùng một chưởng, chấn nhiếp chúng sinh!

Hai mắt Khổng Văn trừng to như mắt trâu: “Lão… lão tiên sinh, không phải… không phải am hiểu trị liệu sao?”

Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái: “Ai nói với ngươi sư phụ ta am hiểu trị liệu?”

Khổng Văn nghẹn lời.

Tiểu Diên Nhi làm mặt quỷ với hắn: “Sư phụ ta trước nay vẫn am hiểu đánh người nhất!”
Chương 1485

Khổng Văn dở khóc dở cười, lúc này mới ý thức được mình ngu xuẩn cỡ nào.

Mà càng cảm thấy bản thân ngu xuẩn chính là năm huynh đệ Tôn Mộc.

Sau khi rời khỏi Ma Thiên Các, năm huynh đệ Tôn Mộc đến bí ẩn chi địa, đoạn thời gian này đạt được không ít tài nguyên. Bọn hắn thậm chí còn cười nói, ở lại Ma Thiên Các không chỉ không thu hoạch được gì mà còn phải cúi đầu trước người khác.

Nay nhìn vị lão nhân tiên phong đạo cốt tung ra một chưởng đã doạ Chu Yếm chạy trối chết, tự tin của mấy người đều tan thành mây khói.

“Là Lục các chủ?”

“Hình như vậy…”

“Bỏ chữ ‘hình như’ đi.”

“Hình như Các chủ lại mạnh hơn rồi.”

“Đã bảo bỏ chữ ‘hình như’ đi.”

Chu Yếm đáp xuống giữa hai toà sơn phong, há mồm thở ra một ngụm trọc khí rồi ngẩng đầu nhìn lão nhân, trong lòng không khỏi sợ hãi.

“Nhân loại… cường đại.”

Đột nhiên nó chộp lấy một toà sơn phong, nhấc lên rồi ném về phía Lục Châu.

Đám người xung quanh nhìn không rời mắt, nếu bị ngọn sơn phong đâm trúng, lão nhân không chết cũng phải trọng thương.

Lục Châu không tránh né mà lấy Vị Danh Kiếm ra, ném về phía trước.

Vị Danh Kiếm ngưng tụ ra tia kiếm cương dài trăm trượng nghênh đón sơn phong.

Phanh ——

Ngọn sơn phong bị chém làm đôi, Vị Danh Kiếm mang theo lực lượng Thiên Tướng tiếp tục tiến về phía trước. Kim sắc kiếm cương nhanh như thiểm điện xuất hiện trước mặt Chu Yếm.

Xoẹt ——

Kiếm cương xuyên thủng lồng ngực nó. Tiếng va chạm, tiếng gào thét và chấn động lập tức im bặt.

“Kim liên giới từ khi nào lại có cao thủ bậc này?”

“Gần đến tu vi chân nhân rồi.”

“Chẳng lẽ… không phải chân nhân?”

“Mười bảy Mệnh Cách và mười tám Mệnh Cách khác nhau ở Mệnh Quan. Sau khi vượt ba Mệnh Quan, cường giả sẽ nắm giữ đạo lực lượng. Ta không nhìn thấy đạo lực lượng trên người lão nhân này.”

“Đạo lực lượng là cái gì?” Có người thỉnh giáo.

“Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp 'Đạo', 'Đạo' pháp tự nhiên. Nói thẳng ra chính là, tu hành giả bình thường dùng đan điền khí hải ngưng khí thành cương, sử dụng lực lượng của bản thân, còn chân nhân dùng lực lượng giữa thiên địa vũ trụ.”

“Nói như ngươi thì chẳng phải chân nhân chính là vô địch rồi?”

“Đương nhiên không phải. Con đường tu hành vốn là nghịch thiên, thiên địa có ràng buộc là để trói chân nhân loại.” Người kia tiếp tục nói.

“Hầy… Nói thì nói vậy nhưng nhân loại và hung thú đã đấu nhau nhiều năm, vẫn luôn rơi vào thế hạ phong.”

Đám người không nghị luận nữa mà nhìn về phía Chu Yếm đang bị một tia kiếm cương cắm ở giữa ngực.

Chu Yếm cúi đầu nhìn ngực mình đang chảy máu tươi cuồn cuộn, miệng há ra rồi ngậm lại. Lục Châu thu hồi kiếm cương, nó lảo đảo lui về sau.

Khi mọi người nghĩ Chu Yếm hẳn phải chết không thể nghi ngờ… nó đột ngột vọt lên, nhảy vào trong hắc vụ, toàn thân đầy máu tươi gào thét phóng xuống Lục Châu.

Lục Châu khẽ nhíu mày.

Vừa rồi một kiếm kia đã đâm trúng chỗ yếu hại trên người nó, lý ra phải ngã xuống, không ngờ nó lại có thể dồn sức đánh thêm một lần.

Chu Yếm không hề có ý chạy trốn, nó muốn đồng quy vu tận.

“Băng phong.”

Lục Châu phóng thích lực lượng Mệnh Cách của Lục Ngô, Chu Yếm lập tức bị băng phong, tốc độ giảm mạnh.

Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trên bầu trời. “Lực Thiên Quân.”

Phiền Lung Ấn bay ra ẩn vào trong hắc vụ, đến khi ập xuống mới hiện ra trong tầm mắt mọi người, khổng lồ đến mức ai nấy đều phải giật mình kêu lên.

Ầm!

Đến cơ hội chạm vào Lục Châu cũng không có, Chu Yếm hoàn toàn không còn động tĩnh. Lát sau, nó đoạn khí bỏ mình.

Đám huynh đệ Tôn Mộc sắc mặt cứng ngắc, cổ họng như kẹt vật gì đó, không thể thốt ra lời.

Lục Châu thu hồi Phiền Lung Ấn, không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người. “Lấy Mệnh Cách Chi Tâm.”

“Vâng.”

Ngu Thượng Nhung bay lướt tới, Trường Sinh Kiếm thoắt ẩn thoắt hiện chém vào người Chu Yếm, lát sau lấy ra hai khối Mệnh Cách Chi Tâm.

“Sư phụ, có hai viên.” Ngu Thượng Nhung nói.

Lục Châu gật đầu. Chẳng trách vừa rồi Chu Yếm lại còn lực công kích thêm lần nữa.

Cũng may nó chỉ là thú vương, nếu tiến hoá thành thú hoàng thì sẽ khó đối phó hơn nhiều.

Ngu Thượng Nhung đưa Mệnh Cách Chi Tâm cho Minh Thế Nhân.

Đúng lúc này, trong hắc sắc mê vụ có hai thân ảnh xuất hiện. Sau lưng bọn hắn đều đeo một thanh kiếm, trên đầu có búi tóc, thân mặc đạo bào.

“Bốn mươi chín kiếm khách Bắc Vực Sơn?!”

Lục Châu ngẩng đầu nhìn qua. Đám người ngừng thở, thầm hô một tiếng không ổn.

Đại lão đến cướp bảo vật sao?

Loại sự tình này vô cùng phổ biến trong bí ẩn chi địa. Tu hành giả cường đại có thể sử dụng đủ loại thủ đoạn hèn hạ để thu hoạch thứ mình muốn, kể cả cướp bóc. Cho dù là cao thủ danh chấn khắp trời nam đất bắc cũng không ngoại lệ, chỉ cần giết sạch người chứng kiến để diệt khẩu là được.

Thật vất vả mới thở phào được một hơi, nhưng giờ không khí lại trở nên khẩn trương lần nữa.

“Ta là Nguyên Lang, một trong bốn mươi chín kiếm khách Bắc Vực Sơn. Xin hỏi là vị cao nhân nào đã đánh giết Chu Yếm?” Nguyên Lang lên tiếng hỏi.

Không ai đáp lời hắn.

Lục Châu cũng lười trả lời, phất tay xoay người, bay về phía Bạch Trạch.

“Xin hỏi là vị cao nhân nào đã đánh giết Chu Yếm?” Nguyên Lang cao giọng hỏi lại.

Đám tu hành giả xung quanh đều chỉ là người quan chiến, Lục Châu không mở miệng, bọn hắn cũng không dám tuỳ tiện trả lời. Một khi xác nhận, đám kiếm khách Bắc Vực Sơn cản đường cướp bóc, vậy chẳng khác nào tự mình tìm đường chết.

Hai tên kiếm khách rốt cuộc cũng phát cáu, lại cao giọng hô: “Mời tiền bối đánh giết Chu Yếm ra gặp một lần.”

Âm thanh hùng hậu hữu lực ẩn chứa nguyên khí cường đại và lực lượng áp bách.

Dù bọn hắn dùng từ lễ phép nhưng trong xương cốt lại tản ra cảm giác ưu việt hơn người khác, trong giọng nói kia rõ ràng mang theo ý ra lệnh.

Lục Châu không thèm để ý.

Ngươi hỏi lão phu phải đáp lời? Mặt mũi lão phu để ở chỗ nào?

Trở lại trên lưng Bạch Trạch, Lục Châu phất tay áo ra lệnh: “Tiếp tục bay về hướng bắc.”

“Vâng.”

Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải bay trở về đoàn đội. Bốn huynh đệ Khổng Văn theo sát phía sau.

Bạch Trạch còn chưa kịp di động, Lục Châu bỗng liếc mắt nhìn xuống, trầm giọng nói: “Tôn Mộc.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom