• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (2 Viewers)

  • Chương 1491-1495

Chương 1491

Từ phía tây nam có mấy chục tu hành giả đang bay lướt tới theo hình phương trận, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trên không trung khe núi.

“Tần Nhân Việt, lão già nhà ngươi muốn ăn mảnh à?”

Có người nhận ra, lập tức thốt lên: “Là Diệp chân nhân!”

Đám tu hành giả thanh liên giới lại khom người hành lễ: “Bái kiến Diệp chân nhân.”

Người vừa dẫn theo hơn ba mươi tu hành giả mặc nho bào bay tới chính là Diệp chân nhân, Diệp Chính.

Tần Nhân Việt lặng lẽ nói: “Diệp Chính, ngươi đúng là âm hồn bất tán. Bí ẩn chi địa lớn như vậy, sao ngươi lại cứ phải tới đây?”

Diệp Chính lắc đầu cười: “Chỉ có ngươi được đến thôi à?”

“Ta không tranh với ngươi. Cách nơi này trăm dặm về phía tây bắc cũng có một con thú hoàng, tặng cho ngươi.”

“Ngươi mà có lòng tốt như vậy?” Diệp Chính liếc mắt nhìn xuống bên dưới.

Ánh mắt Lục Châu dời từ Tần Nhân Việt đến Diệp Chính. Nếu là một chân nhân thì còn dễ đối phó, nhưng nhoáng một cái đã có hai chân nhân xuất hiện thì khó xử rồi đây.

Hay là thử thời vận một phát xem sao?

Chân nhân cãi nhau cũng chả khác gì phàm phu tục tử, chỉ là chỗ đứng cao hơn khiến người khác muốn ăn dưa phải mỏi cổ hơn mà thôi.

“Rút thưởng.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn +1.]

Lại xịt.

Hắn đã tích luỹ hơn 111 điểm may mắn, theo lý thuyết cũng nên trúng một lần mới phải? Vì sao càng lúc điểm may mắn càng phải tích cao hơn trước mới được trúng thưởng?

Lục Châu lại rút thêm năm lần nhưng toàn xịt bèn từ bỏ rút thưởng.

Trên bầu trời.

Hơn ba mươi nho sinh đứng chỉnh tề sau lưng Diệp Chính.

Tần Nhân Việt nói: “Phía bắc đích thật có một con thú hoàng khác, nếu ngươi không tin có thể phái người đi xem.”

Diệp Chính lắc đầu cươi: “Nếu thật có thú hoàng vậy ta tặng con đó cho ngươi, con này để cho ta, thấy thế nào?”

“Mọi việc đều có quy củ trước sau. Diệp Chính, ngươi muốn khai chiến với ta ở đây sao?”

Nói thật, Diệp Chính rất chán ghét Tần Nhân Việt, nhưng nếu thật sự có hai con thú hoàng thì chia mỗi người một con cũng tốt. Trên đời này không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng.

Diệp Chính cười nhạt một tiếng: “Đừng khẩn trương như vậy, ân oán giữa hai chúng ta tạm thời để sang một bên. Lần này chúng ta cùng hợp tác bắt luôn hai con thú hoàng, thấy sao hả?”

Trong lòng Tần Nhân Việt thầm mắng một tiếng ‘lão hồ ly’, nhưng ngoài mặt vẫn nói: “Được.”

Diệp Chính hài lòng gật đầu, phất tay áo. Ba mươi sáu nho sinh cấp tốc bay đi, xen lẫn vào đám người bốn mươi chín kiếm khách.

Một nho sinh trầm giọng nói: “Cảnh cáo! Người không liên quan mau rời khỏi đây!”

Đám tu hành giả lùi về sau một đoạn. Khổng Văn thấp giọng nói: “Lão tiên sinh, lui thôi.”

Nhưng Lục Châu vẫn đứng yên bất động, ngẩng đầu nhìn trời. Các đồ đệ cũng đứng yên tại chỗ chờ mệnh lệnh của sư phụ.

Récccc —— ——

Hỏa Phượng đột nhiên phóng lên tận trời, đôi cánh dài mấy trăm trượng che khuất thiên mạc, quét ngang bầu trời xám xịt.

Ba mươi sáu nho sinh và bốn mươi chín kiếm khách đồng loạt gọi ra cương khí hộ thể, nhưng Hỏa Phượng dường như đang chờ đợi điều này, lập tức lướt qua đám người, toàn thân bay lượn một vòng.

Phanh phanh phanh…

Tám mươi lăm cao thủ bị chấn bay tứ tung như thiên nữ rải hoa, không ít người bị hoả diễm thiêu đốt toàn thân, có người bị nó đánh trúng, phun máu thụ thương.

Tần Nhân Việt và Diệp Chính đồng thời bay lên cao hơn, không gian lại xuất hiện tình trạng đình trệ.

Lục Châu nhìn không rời mắt… Hắn phát hiện chỉ có Tần Nhân Việt và Diệp Chính có thể di động, những người khác đều giống như bị bấm nút ‘dừng lại’, kéo dài trong khoảng hai hơi thở.

Đương nhiên là ngoại trừ bản thân Lục Châu ra.

Khi hai chân nhân thi triển lực lượng đặc thù này, thân hình Hỏa Phượng dừng lại một chút. Hai người lập tức đánh ra chưởng ấn ngập trời công kính hai cánh Hỏa Phượng.

Hỏa Phượng phát ra tiếng kêu bén nhọn, rơi trở lại trong khe núi.

Hoả diễm tản mát khắp nơi như cơn mưa lửa đỏ, rừng cây bị thiêu đốt, đại địa bốc cháy ngùn ngụt.

Đám người ngừng thở, không dám chớp mắt quan sát thủ đoạn của chân nhân.

“Bày trận.” Diệp Chính và Tần Nhân Việt đồng thời hạ lệnh.

Bốn mươi chín kiếm khách cùng ba mươi sáu nho sinh lập tức bay trở lại, điều chỉnh đội hình trở về vị trí cũ, ai nấy đều gọi ra Tinh Bàn.

Tinh Bàn phủ đầy bầu trời đêm tạo thành một vòng tròn khổng lồ.

Tinh Bàn của bốn mươi chín kiếm khách nghiêng xuống khe núi. Tần Nhân Việt thản nhiên nói: “Phóng thích.”

Bốn mươi chín Tinh Bàn phát sáng, lực lượng Mệnh Cách toàn bộ bắn ra tạo thành lực lượng huỷ thiên diệt địa xuyên thủng cả khe núi.

Hai toà sơn phong ầm ầm sụp đổ. Hỏa Phượng phát ra tiếng rên rỉ, há mồm phun ra từng ngụm hoả diễm.

Tinh Bàn của ba mươi sáu nho sinh gọi ra thiên cương hộ thể bao trùm không trung, tạo thành một quả cầu thanh sắc cực lớn ngăn trở hoả diễm rợp trời.

Song phương không ngừng đối chiến.

Khổng Văn nuốt một ngụm nước bọt nói: “Đây là… lực lượng của nhân loại?”

“Đừng quên, đó là lực lượng của tám mươi lăm người, trong khi Hỏa Phượng chỉ có một.” Minh Thế Nhân nói.

“Ách… cũng đúng. Hỏa Phượng đúng là quá cường đại.”

“Hai đại chân nhân vì sao không động thủ?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi.

Lục Ly suy nghĩ đến xuất thần: “Chân nhân cường đại ở chỗ có thể sử dụng Đạo lực lượng. Nhớ ngày đó tổ tiên Lục thị ta…”

“Khụ khụ…” Nhan Chân Lạc ho khan mấy tiếng.

Lục Ly lúc này mới phát hiện mình nhập thần quá sâu, bèn sửa lời: “Chỉ là chân nhân, Các chủ còn không để vào mắt. Ba mươi ngàn năm trước bọn hắn còn đang chơi bùn.”

“. . .”

Tiểu Diên Nhi gãi gãi đầu, nàng nghe không hiểu cái gì, logic của Lục Ly quá mức hỗn loạn rồi.

. . .

Hỏa Phượng vỗ cánh bay lượn, phóng về phía khu vực đám nho sinh và kiếm khách.

Oanh!

Tám mươi lăm người và hai đại chân nhân đều bị đánh bay ra sau mấy chục mét.

“Súc sinh! Bản toạ không phát uy, ngươi cho bản toạ là con mèo bệnh?!” Hư ảnh Diệp Chính loé lên, xuất hiện bên ngoài quả cầu thanh sắc, song chưởng hợp nhất.

Vũ khí, bội kiếm của đám người đang quan chiến đột nhiên rung động không ngừng, nhanh chóng bị lực lượng đáng sợ của Diệp Chính hút tới.
Chương 1492

Lục Châu thậm chí còn cảm nhận được Vị Danh Kiếm có chút xao động, bèn lấy ý niệm áp chế giúp nó bình tĩnh lại.

Ngu Thượng Nhung, Vu Chính Hải, Minh Thế Nhân, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đè tay lên vũ khí, không bị hút đi. Nhưng bốn huynh đệ Khổng Văn thì không may mắn như vậy, dù bọn hắn ấn lại cỡ nào, vũ khí vẫn bay lên hướng về phía Diệp Chính.

Lục Châu khẽ phất tay, một đạo cương khí mang theo chút lực lượng Thiên Tướng bay tới giữ bốn thanh vũ khí lại. Bốn người vội vàng khom người nói: “Đa tạ lão tiên sinh!”

Vũ khí đầy trời đâm về phía Hỏa Phượng. Cơn mưa hoả diễm đột nhiên gia tăng nhiệt độ gấp mấy lần, đám vũ khí kia còn bay trên không trung đã bị nóng chảy, gãy vỡ, rơi đầy đất.

Hư ảnh Diệp Chính loé lên xuất hiện phía trên Hỏa Phượng, thừa dịp nó đang phân tâm, trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm đâm xuống.

Xoẹt!

Kiếm cương xuyên thủng cánh phải của Hỏa Phượng.

Hỏa Phượng bị đau, điên cuồng vẫy chiếc cánh bị thương khiến Diệp Chính cũng đung đưa theo.

Diệp Chính không thể không thu hồi kiếm cương, trở lại khu vực phòng ngự bên trong quả cầu thanh sắc.

Đúng lúc này, Hỏa Phượng lại xoè hai cánh, há miệng phun lửa.

Hoả diễm bạo phát!

Tựa như núi lửa phun trào, hoả diễm từ từ thôn phệ quả cầu thanh sắc, nhiệt độ cao càn quét ra phương viên vạn mét, hơi nước trong không khí đều bị sấy khô.

Đám nho sinh và kiếm khách vội vàng gia cố tầng phòng ngự, chống cự lại nhiệt độ cao đến cực hạn.

Lục Châu có năng lực chịu lửa của Tranh thú, lại thêm Mệnh Quan thứ nhất được thông qua tại nơi cực hạn dung nham là Thiên Luân sơn mạch nên hoả diễm này không ảnh hưởng nhiều đến hắn.

Nhưng những người khác đều bị thiêu đốt đến khó thở. Lục Châu gọi ra cương khí hộ thể bao phủ lấy Bạch Trạch.

Đám tu hành giả quan chiến đã lùi ra xa nên không bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nhưng đám nho sinh và kiếm khách lại khó chịu dị thường.

Dưới lực lượng thiêu đốt của hoả diễm, có một số người đã lung lay sắp đổ.

“Chịu đựng!” Có người cắn răng nói.

Một khi thất thủ, tám mươi lăm người bọn hắn đều sẽ bị biển lửa thôn phệ, hậu quả khó mà lường được.

Tần Nhân Việt và Diệp Chính cẩn thận quan sát, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thú hoàng vốn là tồn tại có thể sánh vai với chân nhân.

“Súc sinh này không phải đang niết bàn sao? Vì cái gì lại lợi hại như vậy?” Diệp Chính kinh ngạc nói.

Tần Nhân Việt cau mày đáp: “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?”

Diệp Chính liếc mắt nhìn hắn: “Chúng ta tốt nhất nên liên thủ. Đạo lực lượng chung quy vẫn có hạn.”

Tần Nhân Việt không để ý. Dưới loại tình cảnh này ai cũng có tính toán của riêng mình, người nào động thủ trước đều có thể bị đối phương chiếm tiện nghi.

Phốc.

Trong ba mươi sáu nho sinh, có một người đột nhiên thổ huyết. Không chịu nổi nhiệt độ cao thiêu đốt, Tinh Bàn của hắn biến mất.

Quả cầu thanh sắc lập tức xuất hiện lỗ hổng. Hoả diễm thừa dịp xông vào.

Oanh ——

Sắc mặt Diệp Chính khẽ biến, lập tức lách mình đến trước ngọn lửa, gọi ra Tinh Bàn để ngăn trở toàn bộ hoả diễm xâm nhập.

Nho sinh bị thương kia vừa rơi xuống, chỉ trong khoảnh khắc đã bị hoả diễm bao phủ.

“A —— ——”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên cùng lúc với pháp thân Thiên Giới Bà Sa không ngừng xuất hiện rồi biến mất. Rốt cuộc hắn rơi xuống đất đánh ầm một tiếng, hoá thành một cỗ thi thể cháy đen.

Mặc kệ hắn có bao nhiêu Mệnh Cách, một khi bị hoả diễm vây lấy thì chờ đợi hắn chỉ có tử vong.

“Tần Nhân Việt!” Diệp Chính quay đầu, nghiêm nghị nói.

Tần Nhân Việt nhún người nhảy lên, gọi ra Tinh Bàn chiếu rọi bầu trời đêm, mười tám đạo Mệnh Cách phát sáng.

Lục Ly nhìn mà tán thán: “Nghe nói vượt qua tam Mệnh Quan có thể tranh phong với thiên địa, không biết thực hư thế nào…”

“Tranh phong với thiên địa?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

“Ta cũng chỉ là nghe nói, không dám xác định. Cổ nhân nói thiên lôi đánh xuống là trừng phạt ác nhân, nhưng trên thực tế, rất nhiều người không biết khi thiên lôi đánh xuống cũng là một kiểu vượt qua Mệnh Quan.”

“. . .”

Nghĩa là, muốn vượt qua Mệnh Quan thứ ba sẽ gặp thiên lôi đánh?

Lục Châu có chút kinh ngạc.

“Lục Ly nói không sai, phàm là những lực lượng có thể gia tăng độ lớn cho Mệnh Cung đều có thể dùng để vượt qua Mệnh Quan. Mệnh Cung càng cường đại thì điều kiện để vượt qua càng hà khắc. Đến Mệnh Quan thứ ba, những nơi có điều kiện cực hạn thông thường không còn tác dụng đối với bọn họ.” Nhan Chân Lạc phụ hoạ.

Trong lúc đám người thảo luận, Tinh Bàn của Tần Nhân Việt đánh ra mười tám đạo thanh mang quang trụ ——

Hỏa Phượng vỗ cánh bay lùi về sau.

Diệp Chính cấp tốc hoá thành tàn ảnh xoay chung quanh Hỏa Phượng, khi tàn ảnh nối thành một đường thẳng, loại lực lượng đặc thù kia lại xuất hiện.

Hỏa Phượng bị vây ở giữa, trở thành bia ngắm cho mười tám đạo quang trụ.

Oanh ——

Nó bị đánh trúng, rơi xuống khe núi, hoả diễm dập tắt, ánh sáng rực rỡ biến mất khiến không trung lại trở nên tối tăm mờ mịt.

Tần Nhân Việt lăng không quan sát, Diệp Chính cười ha hả, lao vọt xuống dưới.

Tần Nhân Việt nhíu mày: “Ngươi làm gì?”

“Hỏa Phượng bị trọng thương, đương nhiên phải thừa cơ bắt lấy nó.” Diệp Chính thản nhiên nói.

“Muốn bắt cũng phải là bản toạ bắt!” Tần Nhân Việt vung tay, bốn mươi chín kiếm khách kết trận, kiếm cương trùng thiên.

Diệp Chính lặng lẽ nói: “Đã sớm biết lão già nhà ngươi sẽ không tuân theo quy củ.”

Hắn phất tay, ba mươi lăm nho sinh cấp tốc hạ xuống, lấy ra trận kỳ cắm xuống mặt đất.

Tần Nhân Việt cau mày nói: “Tam Thập Lục Thiên Cương trận kỳ?”

“Có chút nhãn lực. Nếu không chuẩn bị kỹ càng, ta sao dám đối địch với bốn mươi chín kiếm khách?” Diệp Chính nói.

“Nhưng ngươi đã thiếu đi một người.”

“Ngươi sai rồi.” Diệp Chính lấy ra trận kỳ, “Chẳng phải còn có ta đây sao? Tần Nhân Việt, con Hỏa Phượng này ta nhất định phải có được.”

Tần Nhân Việt tức giận nói: “Ngươi——”

Hắn thật không ngờ tới Diệp Chính có thể lấy được Tam Thập Lục Thiên Cương trận kỳ của Bắc Vực Sơn.

Tần Nhân Việt nhẫn nhịn cơn tức giận, nhìn đám trận kỳ tung bay trong gió nói: “Thôi được… Hỏa Phượng tặng cho ngươi. Chúng ta đi!”

“Chờ đã.” Lục Châu đột nhiên lên tiếng.

Đám người quan chiến sửng sốt vô cùng… Ngoài chân nhân ra còn có người dám nhúng tay vào việc này?
Chương 1493

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Lục Châu.

“Ai dám xen vào?” Hai đại chân nhân lập tức nhìn về phía lão nhân dưới tầng trời thấp.

Lục Châu nhẹ nhàng bay lên cao, dáng vẻ tiên phong đạo cốt và mái tóc trắng xoá khiến người chú mục.

Trong bốn mươi chín kiếm khách có người nhận ra hắn. “Tần chân nhân, người giết chết Chu Yếm chính là vị lão tiên sinh này.”

Người vừa lên tiếng là Nguyên Lang.

Tần Nhân Việt nhướng mày nói: “Thì ra là thế. Thất kính, thất kính.”

Diệp Chính không hiểu gì, bèn hỏi: “Các hạ là?”

Trong đám người dần có người nhận ra Lục Châu.

“Đây không phải là đệ nhất cao thủ Đại Viêm Cơ lão ma… à không, Cơ lão tiền bối sao?”

“Cái gì mà Cơ lão tiền bối, vị này là Lục tiền bối đã trấn áp Hắc Tháp, cũng là Các chủ Ma Thiên Các, Lục các chủ!”

Một số người đến từ hồng liên hiểu rõ Ma Thiên Các, biết Lục Châu đến từ kim liên, cũng biết hắn dùng tên giả họ Lục. Kỳ thực họ Cơ hay họ Lục cũng chẳng có gì quan trọng.

“Cũng là người đã đánh bị Bạch Tháp Lam Hi Hoà!”

Đám người quan chiến nghe được sự tích về lão giả này đều ngẩng đầu nhìn lên.

Có tu hành giả thanh liên giới nói: “Phía đối diện có thực lực tổng thể quá yếu, với chút thành tích đó, cho dù hắn là đệ nhất nhân phía đối diện thì cũng có là gì?”

“Yên lặng.”

Một nho sinh phát tiết cương khí khiến đám người lặng ngắt như tờ.

Lục Châu nhìn về phía Diệp Chính và Tần Nhân Việt, thản nhiên nói: “Theo quy củ trong bí ẩn chi địa, ai tới trước được trước, có đúng không?”

Diệp Chính không đáp, Tần Nhân Việt thì gật đầu: “Đúng vậy.”

Lục Châu nói: “Lão phu đuổi theo Hỏa Phượng tới đây, cũng là người đầu tiên xuất hiện ở chỗ này, chiếu theo quy củ, Hỏa Phượng lý ra nên thuộc về lão phu.”

Lúc này Diệp Chính đương nhiên hiểu tâm tư Tần Nhân Việt, lập tức cười đáp:

“Các hạ đúng là biết chọn thời điểm xuất hiện. Ta và Tần chân nhân liên thủ đánh lâu như vậy mới đả thương được Hỏa Phượng. Về phần việc ngươi tới trước hay tới sau cũng chẳng ai thấy, sao có thể làm chứng?”

Lục Châu nói: “Đi về phía nam, trong thung lũng có dấu vết Hỏa Phượng lưu lại.”

Diệp Chính lắc đầu: “Các hạ có điều không biết, người của ta đã mai phục ở chỗ này từ nửa tháng trước. Hiện nay ta và Tần chân nhân cùng đánh Hỏa Phượng bị thương, cho dù muốn nói lý lẽ cũng phải là Tần huynh chứ không phải các hạ.”

Lục Châu quay đầu nhìn về phía Tần Nhân Việt. Trong lòng Tần Nhân Việt mắng Diệp Chính hết mười tám lượt, ngoài mặt vẫn nói:

“Đúng là như thế.”

Diệp Chính nói: “Tần huynh đã nhường Hỏa Phượng cho ta, các hạ…”

Lục Châu không thèm để ý tới Diệp Chính mà nói với Tần Nhân Việt: “Nếu lời hắn nói là thật, vậy ngươi có thể đi rồi.”

Tựa như trưởng bối đuổi tiểu bối.

“. . .”

Lúc này Lục Châu mới quay sang nhìn Diệp Chính: “Lão phu nhất định phải có được Hỏa Phượng.”

Tần Nhân Việt nhường ngươi, nhưng lão phu thì không.

Diệp Chính nhíu mày, trong lòng cũng mắng Tần Nhân Việt đến mười tám lượt. Lúc này chẳng phải nên liên thủ với hắn chống địch sao?

“Phía bắc cách nơi này trăm dặm có một con thú hoàng khác tên là Lục Ngô.” Diệp Chính nói.

Tần Nhân Việt liếc hắn: “Ngươi đã sớm biết?”

Diệp Chính mặc kệ Tần Nhân Việt, tiếp tục nói: “Con thú hoàng này không thua gì Hỏa Phượng, ta nhường nó cho các hạ.”

Đám người quan chiến lập tức sôi trào.

“Thì ra con thú hoàng kia là Lục Ngô!”

“Chính là Lục Ngô đã dùng một chiêu miểu sát toàn bộ liệp đôi U Linh sao?”

“Nghe nói con thú hoàng này biết nói tiếng người, trí tuệ cực cao, vô cùng khó đối phó.”

“Thú hoàng này từng có chủ nhân nên không dễ thuần phục. Thú hoàng vốn có thể so sánh với chân nhân, so ra mà nói thì Hỏa Phượng khi đang niết bàn sẽ yếu hơn, dễ bắt được hơn. Thế nên các vị chân nhân mới tranh giành Hỏa Phượng thay vì Lục Ngô.”

Đám người liên tục gật gù.

Trên không trung, Lục Châu một tay vuốt râu một tay chắp sau lưng nói: “Ngươi sai rồi.”

“Hả?”

“Lục Ngô vốn là thủ hạ dưới trướng lão phu, sao phải cần ngươi nhường?”

Diệp Chính: “. . .”

Tần Nhân Việt: “. . .”

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, đám tu hành giả nghị luận ầm ĩ, ngoại trừ kinh ngạc chính là ba chữ: tin chết liền.

Diệp Chính và Tần Nhân Việt còn không nắm chắc có thể hàng phục Lục Ngô, vị lão giả nhỏ yếu đến từ kim liên giới này lại dám tuyên bố trước mặt mọi người Lục Ngô là thủ hạ của hắn?

Cảm giác đầu tiên của đám người chính là trí thông minh của mình đang bị người ta hung hăng vũ nhục. Cảm giác thứ hai là, lão nhân này quá con mịa nó khoác lác gòi.

Có đôi khi Lục Châu cũng rất bất đắc dĩ. Lão phu thẳng thắng đối đãi, câu câu là thật thì lại chẳng ai tin.

Diệp Chính lạnh nhạt nói: “Nói như vậy, các hạ không định nhường rồi?”

Lục Châu nhìn hắn.

Lúc này, Tần Nhân Việt khẽ nháy mắt ra hiệu với Nguyên Lang, truyền âm hỏi: “Ngươi xác định chính là người này?”

Nguyên Lang đáp: “Tuyệt đối là hắn, chính hắn đã nhẹ nhõm đánh giết Chu Yếm.”

Tần Nhân Việt phất tay, Nguyên Lang bay trở về vị trí cũ.

“Diệp Chính.” Tần Nhân Việt đột nhiên cao giọng nói.

“Ngươi nghĩ xong rồi?” Diệp Chính hỏi.

“Đúng là đã nghĩ rõ ràng… ta cảm thấy vị lão nhân này nói có lý, mọi việc phải có trước có sau.”

Diệp Chính lập tức trừng mắt nhìn hắn: “Tần Nhân Việt!”

Tần Nhân Việt nở nụ cười. Chỉ cho ngươi chơi ta, không cho ta chơi ngươi? Lần này ta xem ngươi kết thúc thế nào, toạ sơn quan hổ đấu, ta ở đây làm ngư ông đắc lợi, cớ sao lại không làm?

Diệp Chính nhìn xuống khe núi hắc ám, trầm giọng nói: “Ta và các hạ không oán không thù, cần gì phải hùng hổ doạ người?”

“Không oán không thù?” Lục Châu lắc đầu nói. “Diệp Vô Thanh cấu kết với liệp đội U Linh đánh lén thú hoàng Lục Ngô của lão phu… Món nợ này làm sao mà tính?”

“. . .”

Quá phận! Nổ một lần thì thôi đi, ngươi nổ tới nghiện rồi?!

Đám người nghe mà tặc lưỡi lắc đầu.

Lục Châu không nhắc đến Tần Mạch Thương. Đối với Lục Châu, hai chân nhân này đều là đối thủ tiềm ẩn, phải xử lý từng người. Lấy một đối hai là đồ ngu xuẩn.

Sắc mặt Diệp Chính trở nên nghiêm túc, hắn nhớ lại lúc mình đi tìm Diệp Vô Thanh, không khỏi cau mày nói: “Là ngươi?”

“Chính là lão phu.”
Chương 1494

Tần Nhân Việt vừa nghe được hai người có quen biết, hơn nữa lại còn là đối đầu, lập tức gọi bốn mươi chín kiếm khách lui về sau trăm mét.

Diệp Chính cũng phát giác được điểm này, thầm mắng một tiếng lão hồ ly rồi hạ lệnh: “Chuẩn bị trận kỳ.”

Ba mươi lăm người theo thứ tự đứng bên cạnh trận kỳ. Diệp Chính đã xem Lục Châu là cao thủ đồng cấp.

Hư ảnh loé lên, hắn ném trận kỳ trong tay vào đúng vị trí, sau đó nhoáng một cái đã xuất hiện trước mặt Lục Châu, song chưởng hợp lại đánh ra Hạo Nhiên Thiên Cương.

Năng lực đặc thù kia lại xuất hiện. Vừa ra tay đã là Đạo lực lượng.

Lục Châu đột nhiên cảm giác được Diệp Chính mang lại khí tức nguy hiểm hơn xa quỷ nô mười lăm Mệnh Cách và Tần Nại Hà mười sáu Mệnh Cách.

Chỉ cách hai Mệnh Cách lại khác biệt một trời một vực.

Lục Châu quả quyết từ bỏ sử dụng lực lượng Thiên Tướng, bàn tay bóp nát một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, chưởng ấn bay ra đánh về phía Diệp Chính.

Diệp Chính thấy Lục Châu không bị Đạo lực lượng ảnh hưởng, thầm nghĩ đối phương quả nhiên cũng là chân nhân.

Thế nhưng chưởng ấn của đối phương mang theo lực lượng quỷ dị đánh tới, hoàn toàn không phải là Đạo lực lượng.

Chưởng ấn có điểm giống Hạo Nhiên Thiên Cương của Nho môn, cũng có điểm giống Đại Kim Cương Luân Chưởng Ấn của Phật môn, và một phần giống Chân Ngôn Đại Thủ Ấn của Đạo môn, tam gia hợp nhất.

Diệp Chính nâng chưởng nghênh đón.

Oanh!

Chưởng ấn đẩy Diệp Chính bay ngược ra sau.

Đám người quan chiến như ngừng thở, không thể tin nổi nhìn chân nhân bị đánh lui chỉ bằng một chưởng.

Nhưng mọi việc còn chưa kết thúc.

Lực lượng bên trong chưởng ấn đột nhiên tăng lên gấp trăm lần, Diệp Chính cả kinh buông tay, quay đầu chạy trốn.

Thế nhưng chưởng ấn tựa như đã dự liệu được, ập tới với tốc độ nhanh như thiểm điện.

Oanh!

Một chưởng kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu.

“. . .”

Diệp Chính rơi thẳng xuống phía dưới.

Ba mươi lăm nho sinh lập tức kinh hô: “Diệp chân nhân!”

Lục Châu nhíu mày.

Cảnh giới chân nhân vượt qua ba Mệnh Quan có một điểm yếu: một khi bị đánh giết một Mệnh Cách, lực lượng sẽ giảm đi vô cùng nặng nề, mang tính đả kích cực lớn đối với một chân nhân. Vì để giải quyết loại tình cảnh xấu hổ này, các chân nhân đều phải nghĩ đủ mọi cách để bảo toàn Mệnh Cách của mình.

Thân là một chân nhân tu hành qua bao tuế nguyệt, Diệp Chính đương nhiên có thủ đoạn bảo mệnh.

Chính vì thế, Lục Châu không nghe thấy thông báo đánh giết Mệnh Cách mà là một thông báo khác:

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch 12.000 điểm công đức.] x 2

(Một Kích Chí Mạng kích phát hiệu quả nhân đôi)

“Khôi nô?”

Khôi nô chỉ có một, nếu kích phát gấp đôi thì phải lấy đi một Mệnh Cách mới đúng.

Rốt cuộc là thứ đồ chơi gì?

Sau giây phút suy tư và kinh ngạc ngắn ngủi, Lục Châu lấy Thái Hư Kính ra. Mặc kệ hắn là yêu ma quỷ quái gì, soi một phát là biết ngay.

“Kia là…”

“Thái Hư Kính, bảo vật có thể phân biệt thật giả.” Ngu Thượng Nhung đáp.

“Lão tiên sinh đúng là thâm tàng bất lộ.” Khổng Văn thì thào, “Càng biết nhiều càng cảm thấy mình vô tri.”

Tuy hắn tỏ ra rất sùng kính lão tiên sinh, nhưng trong lòng lại xem Lục Châu thấp hơn vị trí chân nhân một bậc, và trên người tự do một bậc. Nhưng hiện tại hắn lại bị vả mặt lần nữa, lão tiên sinh dùng một chiêu đánh bại Diệp Chính, tuyệt đối có tu vi không dưới chân nhân. Đùi to như vậy, vì sao đám người Tôn Mộc lại tự ý rời khỏi Ma Thiên Các nhỉ?

Người cũng bị chấn động mạnh không kém chính là Tần Nhân Việt. Đối thủ ngày xưa bị lão giả thần bí dùng một chưởng đánh bay, sao hắn có thể không sợ hãi.

Thái Hư Kính rọi kim quang, bị đám nho sinh vọt tới che chắn.

Lục Châu quát: “Cút ngay.”

Âm thanh như kinh lôi khiến đám nho sinh giật bắn mình. Nhưng bọn hắn biết mình không thể tránh ra, dù có chết cũng không. Bọn hắn gọi ra Tinh Bàn, tạo thành một tầng phòng ngự như mai rùa.

Lục Châu trầm giọng nói: “Còn không tránh ra, đừng trách lão phu đại khai sát giới.”

Tần Nhân Việt vốn định khuyên giải một tiếng, nhưng thái độ của Lục Châu khiến hắn nuốt ngược lời muốn nói vào bụng.

Diệp Chính nếu chết thật cũng có điểm lợi. Tần Nhân Việt không có được Hỏa Phượng thì tìm cơ hội đánh Lục Ngô cũng ổn thoả.

Thế cục chuyển biến quá nhanh khiến đám người mở rộng tầm mắt. Không ai dám lên tiếng.

Lục Châu thấy ba mươi lăm nho sinh không chịu rời đi, càng thêm kỳ quái. Trong tay xuất hiện một tấm thẻ Lôi Cương.

“Lão phu thành toàn cho các ngươi.”

Khi Lục Châu vừa định động thủ, bên trong mai rùa truyền đến âm thanh: “Bày trận.”

“Tuân lệnh.” Ba mươi lăm nho sinh đứng vào vị trí.

“Diệp mỗ không muốn cùng các hạ là địch, nhưng các hạ bức bách Diệp mỗ, vậy thì đừng trách Diệp mỗ trở mặt vô tình.” Diệp Chính trầm giọng nói.

Diệp Chính có thêm Thiên Cương trận kỳ, trở nên cường đại hơn bao giờ hết. Đây cũng là lý do Tần Nhân Việt chấp nhận nhượng bộ.

Tam Thập Lục Thiên Cương trận kỳ phát sáng lên.

Tần Nhân Việt tán thán nói: “Chẳng trách lực lượng trận kỳ cường đại như thế, thì ra vốn là đồ án Tinh Bàn.”

Lục Châu lập tức quan sát cẩn thận, quả đúng như lời Tần Nhân Việt nói, trận kỳ này trông giống hệt đồ án Tinh Bàn mà ngày xưa Lục Ly cho hắn.

Vù!

Diệp Chính đột ngột xuất hiện bên cạnh Lục Châu, thản nhiên nói: “Ngươi chậm đi nhiều.”

“Thật sao?”

Lục Châu ngang nhiên vung ra một tấm thẻ Lôi Cương. Chưởng ấn dẫn theo tia lửa điện đánh về phía Diệp Chính với tốc độ cực hạn.

Oanh!!!

Diệp Chính không có cách nào tránh né chưởng ấn này, kinh lôi bổ xuống khiến toàn thân hắn tê rần, bị chấn bay ngược trở về.

Đáng tiếc là thẻ Lôi Cương không kích phát hiệu quả giết chết hoặc làm trọng thương mục tiêu.

Nhưng đã đủ khiến đám người ngây ngốc.

Chân nhân… từ bao giờ lại yếu như vậy?

Thiên cương trận kỳ toả ra quang mang bao bọc lấy Diệp Chính, rất nhanh đã chữa trị cho hắn.

Diệp Chính ngẩng đầu nhìn Lục Châu với vẻ khó có thể tin nổi, trầm giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Lục Châu nhìn lại số điểm công đức còn hơn 170.000 điểm, chậm rãi nói:

“Lão phu muốn xem xem ngươi có thể tiếp nhận bao nhiêu chưởng.”

Một cỗ sát khí phát tán ra, Diệp Chính chưa bao giờ cảm thấy nguy hiểm và bất an đến thế ——

Oanh!

Đúng lúc này, dị biến xuất hiện.
Chương 1495

Trong khe núi, một đôi cánh đỏ rực bay vọt ra. Hỏa Phượng dục hoả trùng sinh tạo thành băng sơn địa liệt, hoả diễm đầy trời, đại địa run rẩy!

Phanh phanh phanh…

Ba mươi lăm nho sinh không kịp giãy giụa, toàn bộ bị đánh văng ra ngoài, đồng loạt thổ huyết.

Hỏa Phượng đã mạnh hơn rất nhiều!

“Niết bàn thành thánh!”

“Hỏa Phượng đã niết bàn thành thánh rồi! Tất cả chúng ta đều bị nó lừa!”

Trốn mau!”

Đám tu hành giả quan chiến vội vàng co cẳng chạy.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn xung quanh: “Lão tứ đâu rồi?”

Hai người kèm Bạch Trạch, một trái một phải, ăn ý bay đi.

Nhan Chân Lạc và Lục Ly gọi đám huynh đệ Khổng Văn còn đang ngơ ngác: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi mau!”

Lực chú ý của Hỏa Phượng chỉ dồn vào hai đại chân nhân vừa nãy đối chiến với nó. Nó vọt lên bầu trời, vươn dài hai cánh, phủ đến ngàn trượng!

Thánh thú vừa ra, chân nhân cũng phải cúi đầu.

Tần Nhân Việt và Diệp Chính lập tức cảm nhận được nguy hiểm lớn lao.

Hỏa Phượng há miệng phun lửa. Thiên cương trận kỳ trong khoảnh khắc bị thiêu huỷ.

Ngọn lửa cấp tốc nuốt chửng đám nho sinh, bọn hắn theo bản năng gọi ra cương khí hộ thể, dù có mất đi Mệnh Cách cũng phải giữ lại tính mạng.

Diệp Chính thi triển Đạo lực lượng bay đi, trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất: trốn!

“Đi!” Tần Nhân Việt vội vàng hô lên, bốn mươi chín kiếm khách cấp tốc hội tụ.

Hoả diễm không chút lưu tình thiêu đốt đám nho sinh, từng Mệnh Cách bị đánh giết, sự cường đại của thánh thú vượt qua sức tưởng tượng của tất cả mọi người.

Diệp Chính vốn định đào tẩu, nhưng thấy đồng môn không ngừng hoá thành tro bụi, hắn nổi giận gầm lên một tiếng: “Ta đấu với ngươi!”

Thủ đoạn của chân nhân được hắn phát huy vô cùng tinh tế, từng đạo chưởng ấn bay ra đều tăm tắp, số lượng lên đến trăm ngàn đánh về phía Hỏa Phượng.

Thấy cảnh này, Tần Nhân Việt không khỏi thở dài. Dù là đối thủ một mất một còn, nhưng khi thấy Diệp Chính lao đầu vào lửa, hắn cũng cảm khái không thôi.

Phanh phanh phanh…

Chưởng ấn đánh xuyên thân thể Hỏa Phượng, nhưng rất nhanh hoả diễm lại bổ khuyết thân thể nó, trở nên hoàn hảo không hề tổn hại.

Hai cánh khép lại rồi lần nữa nở rộ! Tiếng kêu của Hỏa Phượng rung động khắp thiên địa.

Phanh phanh phanh…

Mặc kệ là sinh mệnh hay vật chết, toàn bộ đều bị đánh bay, khe núi bị san bằng, đá vụn bắn tung trời.

Một chiêu toàn lực của nó lấy đi một Mệnh Cách của tất cả mọi người có mặt nơi đây!

Sau khi phóng thích ra tuyệt chiêu, Hỏa Phượng tựa như một pho tượng lăng không lơ lửng tại chỗ, tựa như đang ấp ủ cho đòn tấn công tiếp theo.

Pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện rồi biến mất đồng loạt, đám người tập thể thổ huyết. chỉ có pháp thân của Diệp Chính và Tần Nhân Việt không xuất hiện.

Lục Châu nhìn thoáng qua bảng Hệ thống. Quả nhiên Đỡ Đòn Chí Mạng mất đi một lần.

Lúc này Diệp Chính và Tần Nhân Việt mới hiểu ra, bọn hắn bị Hỏa Phượng lợi dụng.

Hỏa Phượng là hung thú trí tuệ cao, nếu đang trong giai đoạn niết bàn, sao có thể rời khỏi chỗ bí ẩn mà xuất hiện trước mặt mọi người, thả ra hoả diễm khiến ngàn người vây tới? Rõ ràng là nó cố ý.

Nó muốn lợi dụng lực lượng của chân nhân để hoàn thành bước niết bàn cuối cùng.

Bốn mươi chín kiếm khách đều hao tổn một Mệnh Cách, lung lay sắp đổ trên không trung.

Diệp Chính bi phẫn nhìn đám đồng môn chỉ còn lác đác không tới mấy người, trong lòng ngập tràn lửa giận.

“Đi thôi!” Tần Nhân Việt đẩy bốn mươi chín kiếm khách ra khỏi khu vực biển lửa, quay đầu nhìn về phía Diệp Chính: “Tự gây nghiệt thì không thể sống.”

Diệp Chính bất lực nhìn đồng môn đang bị thiêu đốt, cấp tốc lao vọt xuống cứu hoả.

Tần Nhân Việt lại nhìn về phía Lục Châu nói: “Các hạ, đi cùng ta đi.”

“Ngươi?” Lục Châu nói.

“Nếu không đi ngay thì sẽ không kịp.” Tần Nhân Việt nói, “Thật không dám giấu diếm, ta nắm giữ một loại thần thông có thể bảo vệ các hạ không hề hấn gì.”

Lục Châu nhìn biển lửa xung quanh, không hề do dự bay về phía bắc.

Diệp Chính cũng mang theo mấy người bay về hướng bắc. Nơi đó có Lục Ngô, nếu để hai con thú hoàng tranh đấu thì sẽ có cơ hội đào tẩu.

Réccccc ——

Hỏa Phượng rốt cuộc di động. Hai cánh nó đập phần phật đuổi theo đám người, trong miệng không ngừng phun ra hoả diễm.

Tần Nhân Việt cau mày, cảm giác tốc độ Lục Châu không thích hợp, vội vàng nói: “Đi cùng ta!”

Lục Châu nhìn ra phía sau, tốc độ Hỏa Phượng quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã rút ngắn khoảng cách cả vạn mét, bổ nhào về phía đám người!

Ầm!

Tần Nhân Việt bị đánh bay, toàn thân đập vào một toà sơn phong, mà phía bên kia Diệp Chính cũng không ngoại lệ, bị Hỏa Phượng đập văng xuống đất tạo thành hố sâu.

Lục Châu vươn tay đánh ra một chưởng chứa đầy lực lượng Thiên Tướng, rốt cuộc ngăn được lực lượng của Hỏa Phượng.

Nhưng hoả diễm không ngừng thiêu đốt, dù lực lượng Thiên Tướng cường đại cũng không chịu nổi mức tiêu hao này.

Tần Nhân Việt bò dậy, nhìn cảnh tượng này vừa cả kinh vừa thở dài.

Cả kinh là vì không ngờ Lục Châu có thể chống lại một kích của Hỏa Phượng. Thở dài là vì phân cao thấp với nó, chung quy người thua thiệt cũng chỉ là mình.

Lực lượng Thiên Tướng rất nhanh đã bị tiêu hao gần hết, Lục Châu lập tức bóp nát lá bài tẩy: ngũ trọng kim thân.

Ông!

Năm toà Phật Tổ kim thân lập tức xuất hiện, chồng chất lên nhau cao đến trăm trượng, lập tức chấn bay Hỏa Phượng!

“. . .”

Diệp Chính và Tần Nhân Việt đồng thời sững sờ.

Hỏa Phượng bất khả chiến bại lại bị Phật Tổ kim thân chấn bay trong nháy mắt là thế nào?

Lục Châu lơ lửng bên trong ngũ trọng kim thân, lạnh lùng nhìn Hỏa Phượng. Trong mười phút này kiểu gì hắn cũng phải ẩu đả nó một hồi.

Lục Châu mang theo ngũ trọng kim thân lao xuống.

Hỏa Phượng đã rơi xuống đất, lại vỗ cánh bay lên, tôn nghiêm của nó bị vũ nhục nghiêm trọng, nó càng trở nên điên cuồng xao động, tấn công về phía Lục Châu.

Hai cánh nó xoay tròn như lốc xoáy, nhưng dưới cơn hoả diễm phong bạo, ngũ trọng kim thân vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.

Mặc kệ Hỏa Phượng tấn công kiểu gì, ngũ trọng kim thân cũng vững vàng như tường đồng vách sắt.

Récccc ——

Hỏa Phượng càng lúc càng điên cuồng, lúc này Lục Châu và Hỏa Phượng đã vừa di chuyển vừa đánh đến hơn trăm dặm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom