-
Chương 1411-1415
Chương 1411
Diệp Thiên Tâm hiểu ý, quay đầu nhìn đám người Bạch Tháp. “Đều đứng lên đi.”
“Đa tạ Diệp tháp chủ.” Đám người nhao nhao đứng dậy.
Trưởng lão Đinh Linh cấp tốc phân phó người bên cạnh: “Quét dọn lại Bạch Tháp, chỉnh lý thu thập đồ vật, an bài thêm hai nữ hầu cho Diệp tháp chủ.”
“Vâng.” Rất nhanh đã có người chạy đi sắp xếp công việc.
Đinh Linh đi tới trước mặt Diệp Thiên Tâm, khom người nói: “Tháp chủ có chuyện gì, cứ việc phân phó.”
Diệp Thiên Tâm dù sao cũng mới bước vào vị trí này, bảo nàng hiệu lệnh cho nhiều cao thủ như thế cũng thấy khó xử, bèn nói: “Mọi việc cứ như trước đi. Ta muốn nhanh chóng đề cao thực lực.”
Ninh Vạn Khoảnh cười đáp:
“Tháp chủ mang khí tức Thái Hư trên người, hiện tại đã là Thiên Giới Bà Sa hai Mệnh Cách. Chờ một khoảng thời gian nữa sẽ có thể vượt qua Lam tháp chủ thôi.”
Đám người gật đầu phụ hoạ.
Tháp chủ tiền nhiệm Lam Hi Hoà khi đạt tới mười ba Mệnh Cách đã mấy ngàn tuổi. Dù nàng cũng có khí tức Thái Hư nhưng đã quá muộn. Nếu thật sự so sánh thì Diệp Thiên Tâm càng có tiềm lực và tương lai hơn.
Một trưởng lão lớn tuổi khom người nói: “Việc Diệp Tháp chủ có khí tức Thái Hư nhất định phải giữ bí mật. Nếu có người dám ngoại truyền, nhất định không tha!”
Tất cả trưởng lão đều gật đầu.
“Bên phía Đại Minh thì làm thế nào? Hiện tại bọn hắn có rất nhiều người, khó đảm bảo về sau sẽ không tìm tới gây phiền toái nữa.”
“Công Tôn Viễn Huyền lâm trận bỏ chạy, thấy Lam tháp chủ đại triển thần uy, lại thấy Lục các chủ dẫn đạo thiên địa chi lực, hẳn là đã trốn ở một góc mà ảo não không thôi, tuyệt không dám thò mặt ra. Chuyện Đại Minh không cần gấp gáp, cứ chờ xem động tĩnh tiếp theo của bọn hắn thế nào.” Trưởng lão kia nói xong lại quay sang hỏi Diệp Thiên Tâm, “Tháp chủ, ngài cảm thấy xử lý như thế có được không?”
Diệp Thiên Tâm gật đầu: “Cứ làm theo lời trưởng lão.”
Sự tồn tại của Lục Châu vừa là chỗ dựa vừa là uy hiếp đối với Bạch Tháp. Diệp Thiên Tâm nghe theo lời lão nhân đề nghị là tín nhiệm bọn hắn. Vừa lập uy vừa thi ân, càng dễ lấy được lòng người.
Nói xong Diệp Thiên Tâm khom người hỏi sư phụ: “Sư phụ, xử lý như thế có được không?”
“Ngươi bây giờ đã là Tháp chủ Bạch Tháp, những việc này ngươi tự xử lý là được.”
“Vâng.” Diệp Thiên Tâm nói, “Đồ nhi còn có một việc muốn thỉnh cầu sư phụ.”
“Nói đi.”
“Thừa Hoàng có trợ giúp rất lớn đối với đồ nhi, cũng đã nhiều lần cứu đồ nhi… Đồ nhi không thể không có Thừa Hoàng được.” Diệp Thiên Tâm khom người nói.
Thừa Hoàng?
Tất cả trưởng lão và thẩm phán giả đều đưa mắt nhìn nhau, lộ vẻ kinh ngạc. Đinh Linh cũng ngạc nhiên nói:
“Thừa Hoàng là thượng cổ dị thú, rất có nhân tính… Tháp chủ có thể thuần phục Thừa Hoàng?”
Lục Châu nói:
“Chỉ là Thừa Hoàng, không cần ngạc nhiên như vậy. Vi sư sẽ bảo Triệu Hồng Phất xây phù văn thông đạo cỡ lớn cho Thừa Hoàng đến đây.”
Diệp Thiên Tâm mừng rỡ nói: “Đa tạ sư phụ.”
Đinh Linh nói: “Thừa Hoàng hẳn là có thể thu nhỏ lại một phần, muốn xây dựng phù văn thông đạo lớn sẽ mất thời gian dài, hai bên cùng cố gắng thì không thành vấn đề. Tháp chủ, Thừa Hoàng lớn cỡ nào?”
Diệp Thiên Tâm nhớ lại rồi đáp: “Khi mới gặp nó cao trăm trượng, về sau đến Ma Thiên Các thì co lại còn phân nửa.”
Đinh Linh, đám trưởng lão và thẩm phán giả: “. . .”
“Nếu nó không cố ý ẩn tàng, hung thú cao trăm trượng hẳn là cấp thú vương đã trưởng thành. Thừa Hoàng là thượng cổ dị thú, sau này sẽ càng mạnh hơn.” Một vị trưởng lão cao tuổi nói.
Lục Châu gật đầu: “Được rồi, việc của Bạch Tháp các ngươi cứ tự xử lý đi.”
Nói xong hắn xoay người rời đi.
Tiểu Diên Nhi vẫy tay với Diệp Thiên Tâm: “Lục sư tỷ, về sau ta sẽ tới tìm tỷ chơi nha.”
“Đương nhiên là được.”
Đinh Linh khom người với Diệp Thiên Tâm, biểu lộ muốn cùng nàng đi tiễn khách. Diệp Thiên Tâm gật đầu, cùng mấy người Lục Châu bay về phía phù văn thông đạo.
Tiểu Diên Nhi ham chơi, hết bay sang trái lại bay sang phải ngắm nhìn cảnh vật nên tụt về phía sau.
Lục Châu thấy thế quát nàng một tiếng: “Không tưởng nổi, ngươi tu hành lâu như vậy còn chưa tới Thiên Giới Bà Sa, cả ngày chỉ biết ham chơi, còn ra thể thống gì.”
Tiểu Diên Nhi lập tức ngoan ngoãn hơn rất nhiều, chạy theo sau nói: “Đồ nhi cam đoan năm nay sẽ tiến vào Thiên Giới Bà Sa.”
“Làm được không?” Lục Châu lườm nàng.
“Đồ nhi cam đoan mà!” Tiểu Diên Nhi nâng tay, lời thề son sắt nói, “Đồ nhi hứa năm nay sẽ tiến vào Thiên Giới Bà Sa, sang năm vượt qua lục sư tỷ, trong vòng năm năm vượt qua nhị sư huynh!”
Đinh Linh: “(¬.¬)”
Lục Châu gật đầu nói: “Được. Vi sư tin ngươi.”
Đinh Linh: “(゚ロ゚) !”
Một người dám nói, một người dám tin.
. . .
Kinh đô Đại Đường, Dưỡng Sinh điện.
Vừa về phòng, Lục Châu liền dùng Thái Huyền chi lực quan sát Đoan Mộc Sinh, phát hiện lại là một mảnh đen kịt, đành từ bỏ.
Tiếp theo Lục Châu lại cảm nhận biến hoá trong đan điền khí hải.
Lam pháp thân tuy đã tấn thăng Bát Pháp Vận Thông nhưng đẳng cấp còn rất yếu, không gia tăng bao nhiêu Thái Huyền chi lực.
Nhớ lại lời Lam Hi Hoà, hắn khẽ lắc đầu. Lão phu phải ẩn tàng sao? Đây là thần thông Thiên thư, liên quan gì đến thiên địa chi lực chứ?
Bọn hắn thích hiểu lầm thì cứ cho bọn hắn hiểu lầm, không ảnh hưởng đến việc trang bức của lão phu là được.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem ——
[Bát Pháp Vận Thông, tiêu hao 3.500 năm thọ mệnh để tấn thăng cấp tiếp theo.]
Dẹp mài đi!!!
Lục Châu đau đầu vô cùng. May mà được thiểm điện nâng cho tam giai, nếu không chút mạng già này của lão phu không nuôi nổi ngươi.
Tuổi thọ còn lại: 1.364.899 ngày (3.739 năm, tuổi thọ nghịch chuyển: 600 năm)
Lục Châu lấy Thanh Thiền Ngọc ra, ngồi xếp bằng điều động nguyên khí, bắt đầu hấp thu thọ mệnh còn lại bên trong Thanh Thiền Ngọc.
Hắn phát hiện năng lực hấp thu của đan điền khí hải đã được đề thăng lên gấp đôi.
Thọ mệnh bên trong Thanh Thiền Ngọc hoá thành từng sợi khói xanh dung nhập vào cơ thể Lục Châu. Không đến nửa canh giờ đã bị hấp thu toàn bộ, Thanh Thiền Ngọc hoá thành bã vụn rơi xuống đất.
Trên bảng tuổi thọ của Lục Châu tăng lên 5.000 năm thọ mệnh.
Chương 1412
Cùng lúc đó, trong một thùng thuốc đang bốc khói.
Tần Mạch Thương đột nhiên mở to mắt hô lên: “Thanh Thiền Ngọc của ta! Thanh Thiền Ngọc của ta…”
Hắn đứng bật dậy, vô cùng phẫn nộ.
“Tần thiếu chủ.”
Nam tử nho nhã đi tới nói: “Lần trước đã nói với ngươi, cần phải nhẫn nhịn, sao ngươi lại quên rồi?”
“Thanh Thiền Ngọc của ta bị huỷ rồi! Sao ta có thể không giận cho được?!” Tần Mạch Thương giận dữ nói.
“Thanh Thiền Ngọc vạn năm đúng là thánh vật hiếm có, nhưng mất đi rồi thì về sau tìm lại cũng được… Còn Mệnh Cách mà không nhân cơ hội này để khôi phục thì xem như hoàn toàn mất hẳn.”
Nghe vậy, Tần Mạch Thương đành phải ngồi xuống.
Nam tử nho nhã tiếp tục nói:
“Theo ta thấy, Tần chân nhân đối với ngươi đúng là không tệ, nguyện ý đưa Huyền Mệnh Thảo cho ngươi dùng. Có Tần chân nhân hỗ trợ, ngươi còn sợ không báo được thù sao?”
Lửa giận trong lòng Tần Mạch Thương dần lắng lại, bèn hỏi: “Tần chân nhân đi ra ngoài rồi?”
“Ừ, Thánh Điện truyền đến tin tức có dị tượng xuất hiện, trong Thái Hư có đại năng quay trở về.” Nam tử nho nhã đáp.
“Đại năng?”
“Không phải ở Đại Cầm, hẳn là ở phía đối diện. Nếu như… ta nói nếu như, lần trước ngươi đi phía đối diện bị người ta lấy đi một Mệnh Cách, trùng hợp người này lại là vị đại năng vừa quay trở về thì ngươi có cảm tưởng gì?”
Tần Mạch Thương ngã ngồi vào trong thùng nước thuốc, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nam tử nho nhã lúng túng nói: “Ta cũng chỉ là đoán mò thôi. Nếu không có đám cân bằng giả này tồn tại thì Đại Cầm đã thống nhất toàn bộ các giới rồi.”
Trong lòng Tần Mạch Thương không khỏi buồn phiền. “Ngươi đừng nói nữa. Kẻ đoạt Mệnh Cách của ta, ta vĩnh viễn nhớ kỹ bộ dáng hắn! Hắn tuyệt đối không phải cân bằng giả!”
Nam tử nho nhã gật đầu: “Tốt, vậy ngươi càng nên cố gắng hơn. Ta đi ra ngoài trước, có chuyện gì thì gọi ta.”
Tần Mạch Thương ngồi trong thùng thuốc, trong đầu nhớ lại cảnh tượng ở hàn đàm và bộ dáng Lục Châu, lại nghĩ tới Thanh Thiền Ngọc, bàn tay nắm lại thành nắm đấm.
. . .
Lục Châu hấp thu sinh cơ trong Thanh Thiền Ngọc xong lại lấy ra năm viên Mệnh Cách Chi Tâm đặt ở trước mặt.
Mệnh Cách Chi Tâm của U Minh Lang Vương có thể cung cấp thị lực… Sau khi cùng Lam Hi Hoà đi một chuyến đến bí ẩn chi địa thì năng lực nhìn ban đêm có lẽ sẽ phát huy tác dụng không ít.
Hổ Giao và Hoành Công Ngư đều có năng lực ngự thuỷ, Lục Châu đã có nên không cần.
Xích Nhãn Trư Yêu có thể cung cấp tầng phòng ngự mạnh mẽ. Phòng ngự khác với năng lực, năng lực trùng thì không tốt, còn phòng ngự trùng sẽ gia tăng lực phòng ngự, có thể lưu lại làm dự bị.
Đương Hỗ cung cấp năng lực ngự hoả, cũng bị Lục Châu đào thải.
“Ba viên này cho ai thì thích hợp đây?” Trong đầu Lục Châu nghĩ tới các đồ đệ.
“Đồ nhi Ngu Thượng Nhung cầu kiến sư phụ.” Bên ngoài Dưỡng Sinh điện truyền đến thanh âm.
“Vào đi.”
Ngu Thượng Nhung ôm Trường Sinh Kiếm chậm rãi bước vào phòng.
Lục Châu nhớ trước đó hắn đại chiến với một trong ngũ hổ Hắc Diệu, bèn hỏi: “Bị thương rồi?”
Ngu Thượng Nhung cười đáp: “Chỉ là vết thương ngoài da, khoảng thời gian này đồ nhi ở Cửu Trọng Điện, thương thế đã khỏi hẳn.”
Lục Châu hài lòng gật đầu: “Ngươi đã hấp thu Mệnh Cách Chi Tâm của Bồ Di chưa?”
“Đã hấp thu xong. Hình như Mệnh Cách Chi Tâm phổ thông không còn tác dụng với đồ nhi nữa.” Ngu Thượng Nhung nói.
Việc này cũng nằm trong dự liệu. Càng có nhiều Mệnh Cách thì tác dụng của Mệnh Cách Chi Tâm cấp thấp càng nhỏ. Ngu Thượng Nhung là thập nhất diệp, sau này muốn đề thăng cần có Mệnh Cách Chi Tâm cao cấp hơn.
“Mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm này ngươi và đại sư huynh ngươi cùng chia đi.” Lục Châu phất tay, ba viên Mệnh Cách Chi Tâm bay tới.
Ngu Thượng Nhung quét kiếm một đường, ba viên Mệnh Cách Chi Tâm chỉnh tề rơi vào vỏ kiếm, sau đó quỳ một gối xuống nói:
“Sư phụ đã cho quá nhiều, cái này…”
Lục Châu đưa tay ngắt lời hắn: “Ngươi cho rằng vi sư còn cần đến chúng?”
Ngu Thượng Nhung nghe vậy bèn gật đầu: “Đa tạ sư phụ. Đồ nhi còn một chuyện muốn nói.”
“Nói đi.”
“Trong trận chiến ở Kiếm Nam đạo, đồ nhi lại tiến thêm một bước. Đồ nhi cả gan xin sư phụ chỉ điểm thêm một lần.” Ngu Thượng Nhung nghiêm túc nói.
Lục Châu đứng lên, chắp tay sau lưng đi tới trước mặt hắn. “Ngươi đi theo vi sư tu hành bao nhiêu năm rồi?”
Ngu Thượng Nhung hồi đáp: “Đồ nhi nhập môn muộn hơn đại sư huynh năm năm, tổng cộng đã bái sư hai trăm bảy mươi lăm năm.”
Lục Châu gật đầu, hồi tưởng lại tình cảnh Ngu Thượng Nhung mới về Ma Thiên Các, đảo mắt đã mấy trăm năm trôi qua, bèn thở dài nói: “Đúng là đã lâu không luận bàn với ngươi.”
Luận bàn?
Ngu Thượng Nhung giật bắn mình.
Lục Châu vung tay áo nói: “Kiếm đạo không có tận cùng. Hiện tại vi sư cũng muốn xem những năm này tu vi ngươi đã tịnh tiến bao nhiêu. Ngươi đi chuẩn bị một chút, lát nữa vi sư sẽ đến.”
Ngu Thượng Nhung: “. . .”
Sư phụ, là chỉ điểm, không phải luận bàn nha.
. . .
“Nhị sư huynh không hổ là người ta ngưỡng mộ nhất, không ngờ lại dám khiêu chiến với sư phụ! Tứ sư huynh, huynh không xem thử sao?” Chư Hồng Cộng hé mắt dòm ra khe cửa nói.
“Cái gì, nhị sư huynh khiêu chiến sư phụ?”
Minh Thế Nhân lập tức đẩy hé cửa bước ra, quay đầu nói với Cùng Kỳ đang nằm trong phòng: “Cẩu tử, chở ta đi xem nào.”
Gâu gâu gâu!
Cùng Kỳ vọt ra khỏi phòng như một trận gió, lao vụt về phía Dưỡng Sinh điện.
Minh Thế Nhân: “?”
Chư Hồng Cộng vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn nói: “Tứ sư huynh đừng tức giận… Đương Khang, lại đây chở tứ sư huynh!”
Trong quảng trường bên ngoài Dưỡng Sinh điện.
Vu Chính Hải giơ ngón cái ra trước mặt Ngu Thượng Nhung. “Nhị sư đệ, lần này đệ thắng.”
Sắc mặt Ngu Thượng Nhung thản nhiên như thường, nhìn về phía Dưỡng Sinh điện nói: “Đại sư huynh cần gì phải giễu cợt ta?”
“Không phải giễu cợt đệ, mà ta tán thưởng tận đáy lòng.”
“Con đường tu hành kiếm đạo còn dài, đao đạo cũng thế. Thay vì tán thưởng người khác, sao đại sư huynh không bắt chước ta, cùng tranh xem ai là dũng giả?” Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng.
Vu Chính Hải: “. . .”
“Nhị sư huynh!”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa từ xa chạy như bay tới.
Chương 1413
Ngu Thượng Nhung cười chào: “Cửu sư muội, tiểu sư muội.”
“Cho huynh nè.”
“Đây là…?”
“Đạp Vân Ngoa, khi sư phụ đánh huynh, huynh có thể chạy được rất nhanh.” Tiểu Diên Nhi giơ Đạp Vân Ngoa ra trước mặt Ngu Thượng Nhung, gãi đầu nói, “Đáng tiếc nhị sư huynh là nam nhân, mặc Vân Thường Vũ Y không hợp, nếu không ta cũng mang tới rồi.”
Ngu Thượng Nhung: “. . .”
Vấn đề là, Đạp Vân Ngoa thì thích hợp sao?
Vu Chính Hải cố nén cười, mặt không đổi sắc nói: “Hiệu quả quan trọng hơn, đừng phân biệt nam nữ làm gì, cửu sư muội có lòng.”
Ngu Thượng Nhung liếc Vu Chính Hải một cái, mỉm cười nói: “Vật này là do đại sư huynh tặng muội, ta sao có thể nhận. Lát nữa khi đại sư huynh thỉnh giáo đao pháp với sư phụ, có lẽ sẽ cần đến.”
Vu Chính Hải: “?”
Hắn vừa định mở miệng, đột nhiên nghe được từ Dưỡng Sinh điện truyền ra âm thanh ——
“Lão đại cũng muốn luận bàn đao pháp với vi sư?” Lục Châu chậm rãi bước ra, “Các ngươi ham học như vậy, vi sư sẽ dốc lòng truyền thụ.”
Vu Chính Hải: “? ? ?”
Không chơi nha! Trước kia hắn bị đánh nhiều lắm rồi, lão nhị không ngờ cũng biết hố người khác!
Nhất định phải giải thích rõ ràng mới được.
Vu Chính Hải sải bước đi tới, đến trước Dưỡng Sinh điện, khom người bái Lục Châu một cái thật sâu: “Bái kiến sư phụ.”
Lục Châu lộ vẻ tán dương, vừa đi xuống bậc thềm vừa nói:
“Tu hành giả nên có dũng khí như thế, có can đảm khiêu chiến trưởng giả để cải thiện bản thân. Về phương diện này các ngươi nên học tập lão tam. Tuy thiên phú lão tam kém nhưng lại khắc khổ gấp nhiều lần người khác, từ trước đến nay chưa từng phàn nàn oán trách. Hắn không có thiên phú như các ngươi, không có kỳ ngộ như các ngươi, càng không thông minh như các ngươi… nhưng càn khôn chưa định, ai là hắc mã lội ngược dòng còn chưa biết được đâu.”
Lục Châu cao giọng nói, trong giọng nói bao hàm vẻ chờ mong đối với các đồ đệ:
“Đông sơn tái khởi, chúng sinh đều là anh hùng. Vu Chính Hải, chớ có để vi sư thất vọng.”
Vu Chính Hải: “. . .”
Nói đến mức này rồi, còn dám từ chối sao? Hắn đành gian nan nuốt lời muốn nói vào bụng, khom người đáp: “Đồ nhi sẽ hết sức cố gắng.”
. . .
Bốn vị trưởng lão đứng một bên quan sát, không hề kinh ngạc khi thấy việc này.
Sau khi trở về từ Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận, tu vi bốn người tịnh tiến rất nhanh. Chờ ngày lành tháng tốt có thể thử khai Mệnh Cách rồi.
Nhan Chân Lạc và Lục Ly đi tới, hành lễ với bốn vị trưởng lão.
Khoảng thời gian này Lục Ly mưa dầm thấm đất, tựa như bị tẩy não, lần này vừa vặn tới để xem Các chủ dạy bảo đồ đệ như thế nào.
“Lục hữu sứ, nên xem càng nhiều càng tốt. Nếu không phải tuổi tác ta đã cao thì ta đã xin bái Các chủ làm sư phụ rồi.” Phan Ly Thiên nói.
Lục Ly lễ phép đáp: “Mười vị đệ tử Ma Thiên Các đều xuất chúng hơn người. Ta cũng muốn nhìn xem Các chủ có thủ đoạn dạy bảo cao minh bậc nào.”
“Đúng đó, phải xem cho kỹ.” Phan Ly Thiên cười nói.
Nhan Chân Lạc vỗ vai Lục Ly nói: “Lục tướng quân nói Các chủ giống với tổ tông của ngươi, việc này là thật sao?”
Lục Ly liếc hắn một cái, dám đem tổ tiên người khác ra đùa, đổi lại là một người khác thì Lục Ly đã đập hắn một trận rồi.
“Khi còn trẻ ta có thấy bức chân dung đó một lần nhưng không nhớ rõ. Thư phòng thúc phụ không cho người khác vào, khi biết ta đã gia nhập Ma Thiên Các, thúc phụ mới cho ta xem lại bức hoạ kia… Quả thật là giống vô cùng.”
“Ta chỉ nói đùa thôi, đừng để bụng nha. Hầy, giá mà Các chủ nguyện ý chỉ điểm chúng ta thì tốt biết bao.” Nhan Chân Lạc nói.
Mạnh Trường Đông chẳng biết từ bao giờ đã đứng bên cạnh hắn, cười nói: “Theo ta thấy, đối với việc tu hành trong các, Các chủ rất khoáng đạt rộng lượng. Đợi lát nữa việc chỉ dạy đồ đệ kết thúc, chúng ta đến thỉnh giáo người là được.”
“Nói có lý!”
Đám người gật đầu phụ hoạ.
. . .
Vì đang ở trong hoàng cung nên nơi này cũng có Diễn Võ trường, hơn nữa còn rộng rãi thoải mái hơn trong tông môn nhiều, lại không lo ngại có người ngoài quan chiến. Ở nơi này đều là người một nhà.
Lục Châu đi ra giữa sân. Ngu Thượng Nhung hít sâu một hơi, đứng đối diện sư phụ.
Thấy Ngu Thượng Nhung có vẻ khẩn trương, Lục Châu nói: “Lấy lại tự tin vốn có của ngươi đi.”
Ngu Thượng Nhung gật gật đầu.
Có lẽ là do bóng ma tâm lý, khi đối mặt với bất kỳ cường giả nào Ngu Thượng Nhung cũng có thể bình tĩnh, chỉ trừ sư phụ ra. Đứng trước mặt sư phụ, hắn luôn cảm thấy mình thật yếu đuối bé nhỏ. Đây không phải phong cách của hắn, lời này của sư phụ đã nhắc nhở hắn tỉnh táo lại.
Lục Châu nói: “Mang hai cây gậy gỗ tới.”
“Vâng.”
Vu Chính Hải không tự chủ được lui về sau một bước. Một màn này thật là quen nha. Chẳng thà dùng đao thật thương thật còn đỡ sợ hơn.
Mạnh Trường Đông tìm tới hai cây gậy gỗ, đưa một cây cho Ngu Thượng Nhung, một cây cho Lục Châu.
Ngu Thượng Nhung nhìn lại “kiếm” trong tay, nhớ lại năm đó trên Ma Thiên Các lúc nào cũng sử dụng kiếm gỗ. Khi kiếm gỗ không gãy nữa cũng tức là lúc kiếm thuật của hắn đủ tiêu chuẩn. Nhưng đó cũng chỉ mới là đủ tiêu chuẩn, kiếm thuật chân chính cần phải được rèn luyện trong mồ hôi nước mắt và cả máu tươi.
“Sư phụ, mời.” Năm ngón tay nắm lại, Ngu Thượng Nhung điều động nguyên khí.
Lục Châu không nhúc nhích, một tay chắp ở sau lưng.
“Nhị sư huynh cố lên!” Tiểu Diên Nhi huơ huơ nắm đấm cổ vũ.
Cũng chính lúc này, Ngu Thượng Nhung vọt tới, thân ảnh như thiểm điện, cương khí bao bọc gậy gỗ tạo tành kiếm cương hẹp dài.
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Từ khi Ngu Thượng Nhung tiến vào thập nhất diệp, đồng thời nắm giữ Định Phong Ba, Lục Châu chưa hề luận bàn với hắn lần nào.
Kiếm cương như gió vọt tới trước mặt Lục Châu. Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm đâm tới ——
Lục Châu không ngừng né tránh. Bóng kiếm và bóng ảnh Lục Châu đều có tốc độ quá nhanh, chỉ để lại tàn ảnh.
Ngu Thượng Nhung mỗi lần huy kiếm đều tạo thành trăm đạo tàn ảnh như sóng gợn, nhìn dị thường hoa lệ, đám người xem mà kinh hãi.
Ngu Thượng Nhung liên tục đâm ra ngàn vạn đạo kiếm cương.
Lục Châu không có ý định vận dụng thần thông Thiên thư mà muốn dùng thực lực bản thân để hiểu rõ tu vi Ngu Thượng Nhung.
Chương 1414
Ngu Thượng Nhung đột nhiên biến chiêu, gậy gỗ trong tay vù vù rung động, toát ra hơn vạn đạo kiếm cương quét ngang.
Lục Châu bắt đầu phản kích. Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn, hư ảnh loé lên. Tam đạo bóng ảnh lập tức biến thành lục đạo, rồi thành cửu đạo ——
Ngu Thượng Nhung giật nảy mình, thu hồi gậy gỗ, không ngừng lùi lại.
Ầm!
Lưng Ngu Thượng Nhung tê rần, thân thể bị một cỗ lực lượng đánh bay. Còn chưa rơi xuống, một bóng ảnh khác đã đánh trúng cánh tay hắn.
Chát!
Gậy gỗ bay ra.
Ngu Thượng Nhung lăng không xoay chuyển, muốn thay đổi cục diện. Nhưng từ phía trên lại xuất hiện một bóng ảnh khác, tung ra một “kiếm” đâm vào bụng hắn.
Phanh!
Sau đó, tay, vai, eo, chân… toàn bộ cơ thể Ngu Thượng Nhung đều bị gậy gỗ đánh trúng, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Phanh phanh phanh…
Tiểu Diên Nhi lập tức dùng hai tay che mắt, chỉ hé ra một đường nhỏ để quan sát tình hình.
Rốt cuộc thân ảnh hai người cũng dừng lại, đứng đối mặt nhau, tựa như chưa hề động thủ.
Tay phải Ngu Thượng Nhung cầm gậy gỗ, bàn tay khẽ run. Lục Châu vẫn chắp một tay sau lưng, một tay cầm gậy gỗ.
Cương khí tiêu tán.
“Kết thúc rồi sao?” Đám người mộng bức.
“Chưa thấy rõ ràng gì cả… thế là hết rồi?”
“Tu vi ngươi còn yếu, thấy không rõ cũng không có gì lạ. Không ngờ nhị tiên sinh lại có thể toàn thân nguyên vẹn sau cuộc luận bàn với Các chủ, hẳn là kiếm thuật đã đạt tới thượng thừa.”
Vừa nói xong, cây gậy gỗ trong tay Ngu Thượng Nhung bị cắt ra, vết cắt chỉnh tề khiến nó phân liệt thành ba đoạn rơi xuống mặt đất.
Soạt ——
Quần áo trên người Ngu Thượng Nhung tựa như cùng một lúc bị ai xé rách, vết cắt bén như lưỡi đao, thân trước hắn rách rưới không dưới hai mươi chỗ, sau lưng có khoảng ba mươi chỗ.
“. . .”
Đám người sửng sốt.
Đây là nhị sư huynh nho nhã hiền hoà? Sao bây giờ lại giống ăn mày đầu đường xó chợ thế này?
Thôi xong, sư phụ đúng là biến thái mà! Nhị sư huynh là người sĩ diện, sư phụ lại ra tay hung ác không chừa cho chút mặt mũi nào, chẳng khác gì năm đó.
Là người thì đều có tôn nghiêm nha!
Nhưng không một ai dám nói chuyện.
Lục Châu mở miệng phá vỡ sự im lặng: “Kiếm đạo của ngươi đã có chút thành tựu, tiến bộ không ít, rất đáng khen ngợi.”
Lục Châu thả tay xuống, trên ống tay áo có một vết cắt rất nhỏ khó lòng nhìn thấy.
“Đa tạ sư phụ chỉ giáo.” Ngu Thượng Nhung nói xong, xoay người rời đi. Cái hình tượng này thật là quá mất mặt.
“Chờ đã.” Lục Châu gọi.
Ngu Thượng Nhung dừng lại. Chúng đồ đệ hít sâu một hơi, lại còn phải tru tâm sao?
“Ngươi có biết mình thua ở đâu không?”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Lục Châu vừa dạo bước vừa nói: “Quy Nguyên Kiếm Quyết là một loại kiếm thuật không tệ, nhưng quá mức bảo thủ sẽ chỉ tự khiến bản thân bị trói buộc.”
Ngu Thượng Nhung kinh ngạc ngẩng đầu.
Lục Châu lại nói: “Quy Nguyên Kiếm Quyết là do vi sư truyền cho ngươi. Dù kiếm quyết có thiên biến vạn hoá thế nào thì đều bị vi sư đoán trước được. Ngươi không bại thì ai bại?”
Thì ra là thế. Đám người đồng loạt gật đầu.
Ngu Thượng Nhung cũng có chút minh ngộ.
Kỳ thực, đổi lại là một người khác sẽ rất khó thắng nổi Ngu Thượng Nhung. Mà Ngu Thượng Nhung thà luận bàn với đại sư huynh cũng không nguyện ý so kiếm với sư phụ, bởi vì hắn cũng hiểu rõ Đại Huyền Thiên Chương của đại sư huynh, đôi bên đều hiểu biết lẫn nhau, coi như công bằng.
“Ngu Thượng Nhung.” Lục Châu gọi.
“Có đồ nhi.”
“Lấy tạo nghệ về kiếm đạo của ngươi, hãy thử tự sáng tạo một kiếm quyết mới đi.”
“Tự sáng tạo?!” Ngu Thượng Nhung như được người lay tỉnh, lập tức mừng rỡ đáp, “Đa tạ sư phụ chỉ điểm!”
Vu Chính Hải đi tới, trong lòng âm thầm thở dài, nhị sư đệ thật là thảm, mất mặt như vậy còn miễn cưỡng cười vui.
“Nhị sư đệ, đệ không sao chứ? Sư phụ cũng vì muốn tốt cho đệ thôi.”
Ngu Thượng Nhung đáp: “Đại sư huynh nghĩ nhiều. So kiếm thất bại nói rõ ta còn có không gian để tiến bộ. Nếu vì cái gọi là tôn nghiêm mà không chịu nhìn vào khuyết điểm thì mới là kẻ ngu xuẩn.”
Vu Chính Hải: “. . .”
Nói xong, Ngu Thượng Nhung xoay người đứng sang một bên.
Mạnh Trường Đông tâm tư tinh xảo, lại đi chuẩn bị một đống gậy gỗ, cung kính đưa cho Vu Chính Hải một cây.
Vu Chính Hải nói: “Ta không cần. Sư phụ, đồ nhi dùng chưởng làm đao.”
Lục Châu khen ngợi gật đầu: “Được.”
Hắn vừa nói xong, Vu Chính Hải lập tức vọt tới, vừa ra tay đã là Đại Huyền Thiên Chưởng.
Lục Châu nghiêng người né tránh, đao cương vừa chém xuống đất đột nhiên nở rộ thành tinh mang đầy trời.
Vu Chính Hải thấy Ngu Thượng Nhung dùng chiêu cũ bị thua thiệt, nhạy bén đổi mới chiêu thức khiến sư phụ không thể dự đoán được.
Nhưng những đao cương kia vừa mới xuất hiện, Lục Châu đã tung người nhảy lên, năm ngón tay áp xuống ——
“Chưởng pháp?” Vu Chính Hải trợn mắt thầm nghĩ, sư phụ, người chơi xấu nha! Không phải đã nói dùng đao pháp sao?
Chưởng ấn bao trùm phương viên trăm mét, Diễn Võ trường dù lớn cũng không chịu nổi chưởng ấn của Thiên Giới Bà Sa. Chưởng ấn hùng vĩ bậc này là muốn huỷ cả hoàng thành hay gì?
Trong lúc mọi người còn đang mộng bức, chưởng ấn đột nhiên phân tán, hoá thành đao cương đầy trời.
“Huyền Thiên Tinh Mang?” Vu Chính Hải ngây ngốc nói.
Đại phong xa xoay tròn rơi xuống, Vu Chính Hải vung ra vô số chưởng đao chống cự.
Phanh phanh phanh…
Hai người luận bàn kịch liệt hơn trận với Ngu Thượng Nhung nhiều. Vu Chính Hải là người hào sảng, không thích chiêu số quá tinh tế, vừa vung tay là cương khí bắn ra bốn phía, rất có khí thế bài sơn đảo hải.
Đám người quan chiến lập tức lui về sau.
Huyền Thiên Tinh Mang đều bị chưởng đao của Vu Chính Hải ngăn trở, rơi xuống mặt đất.
Trong lòng Vu Chính Hải không khỏi mừng thầm, ta ngăn trở được Đại Huyền Thiên Chương của sư phụ, ta mạnh hơn nhị sư đệ đúng không?
Đúng lúc này, Huyền Thiên Tinh Mang đang rơi xuống đất lại đột nhiên quay đầu chém về phía Vu Chính Hải.
“Đại sư huynh cố lên!”
Tiểu Diên Nhi hô lên một tiếng, sau đó tiếp tục dùng hai tay che mắt, chỉ dám hé ra một đường để quan sát.
Hai đạo tàn ảnh loạn đấu, tình cảnh quen thuộc quá, không thể không phòng.
Khoảng một khắc đồng hồ sau, cương khí tiêu tán, đôi bên tách ra đứng đối mặt nhau.
Đám người vội vàng dụi mắt nhìn Vu Chính Hải.
Chương 1415
Chỉ có một chữ —— thảm!
Trường bào trên người hắn gần như đã thành miếng giẻ rách, không còn một chỗ nào lành lặn. Ngay cả giày cũng bị cắt nát, tung bay theo gió.
“Đại… đại sư huynh, xin lỗi, đệ… đệ thực sự, không nhịn nổi a…” Chư Hồng Cộng ôm bụng, cố hết sức nín cười.
“Hừ!” Vu Chính Hải quay đầu trừng mắt một cái, tiếng cười lập tức im bặt.
Lục Châu vẫn bình yên vô sự.
Vu Chính Hải hiện tại có tu vi ba Mệnh Cách, không mạnh bằng Ngu Thượng Nhung nên Lục Châu ra tay cũng hung ác hơn một chút, gần như đánh hắn thương tích đầy mình.
“Đại Huyền Thiên Chương tuy rằng dương cương mãnh liệt nhưng không phải không có tinh tế trong đó.” Lục Châu nói.
“Đa tạ sư phụ chỉ điểm.” Vu Chính Hải len lén liếc nhìn Ngu Thượng Nhung…
Hả? Rõ ràng khoé miệng lão nhị vừa nhếch lên kìa!
“Tạo nghệ của ngươi về Đại Huyền Thiên Chương rất sâu, không thua kém lão nhị bao nhiêu. Sau này không cần tự trói buộc mình vào mỗi Đại Huyền Thiên Chương.” Lục Châu cảnh tỉnh hắn.
Tuy rằng thất bại triệt để, nhưng lời này của sư phụ rõ ràng là tán thưởng và cổ vũ lớn lao. Vu Chính Hải mừng rỡ, cung kính khom người nói: “Vâng!”
Lục Châu chú ý thấy Vạn Thế Sư Biểu và Lương Sư Ích Hữu trên bảng Hệ thống lại loé lên.
Điều này cũng có nghĩa là, dù Vu Chính Hải đã xuất sư nhưng thân là sư phụ, hắn vẫn có thể tiếp tục dạy bảo và giúp đệ tử minh ngộ. Chỉ khác ở chỗ sẽ không được ban thưởng điểm công đức mà thôi.
Khi chúng đồ đệ vừa thở phào một hơi, Lục Châu đột nhiên mở miệng nói:
“Nếu tất cả các ngươi đều có mặt, vi sư sẽ không tàng tư. Mấy người các ngươi cùng lên đi.”
Chư Hồng Cộng, Minh Thế Nhân, Hải Loa, Tiểu Diên Nhi: “(゚ロ゚) !”
Nà ní? Sư phụ, chúng đồ nhi chỉ đến xem trò vui thôi mà!
“Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Lục Châu phất tay, cây gậy gỗ lơ lửng giữa không trung, cương ấn xuất hiện thành đàn lên đến cả trăm vạn đạo, bao trùm toàn bộ Diễn Võ trường.
Bốn vị trưởng lão và mấy vị hộ pháp, tả hữu sứ đều sững sờ tại chỗ.
Không bao lâu sâu, giữa sân vang lên tiếng kêu thảm thiết và tiếng cầu xin tha thứ không ngừng…
Trọn vẹn kéo dài suốt nửa canh giờ.
Thấy tình hình sắp kết thúc, Phan Ly Thiên cười tủm tỉm nói: “Thuận lợi hơn trong tưởng tượng của ta nhiều. Hôm nay tâm tình Các chủ không tệ, hai vị tả hữu sứ nên nắm chắc cơ hội này để thỉnh giáo tâm đắc tu hành.”
“Nhan lão ca, ta đột nhiên có chút việc phải làm, xin cáo từ.” Lục Ly nhanh chân rời đi.
Nhan Chân Lạc chắp tay nói với bốn vị trưởng lão: “Ta cũng có việc gấp, xin tạm biệt.”
Phan Ly Thiên: “. . .”
Ba vị trưởng lão khác vừa quay đầu lại, nào còn thấy bóng dáng Lục Ly và Nhan Chân Lạc đâu nữa.
Nửa canh giờ sau, các đệ tử Ma Thiên Các ai nấy đều mặt mũi bầm dập rời khỏi Diễn Võ trường, thất thểu trở về phòng.
. . .
Chạng vạng tối, trong Dưỡng Sinh điện.
Dạy dỗ đám đồ đệ xong, Lục Châu lại nhớ tới Đoan Mộc Sinh. Đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì của hắn, thật là đáng lo.
Lục Châu ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại mặc niệm thần thông Thiên thư ——
Trước mắt Lục Châu lúc này là một hòn đảo cực đại nằm ở giữa hồ.
Lục Ngô đang nằm ở một bên, hai mắt nhìn chằm chằm Đoan Mộc Sinh. Nó há mồm thổi ra một đoàn khói trắng bao trùm lấy Đoan Mộc Sinh.
Hình ảnh gián đoạn.
“Hả?”
“Chuyện gì xảy ra?”
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem. Tại cột tên của Đoan Mộc Sinh xuất hiện một thông báo: độ trung thành về 0!
Không phải bị âm thành thù hận, mà là 0. Rốt cuộc Đoan Mộc Sinh đã phát sinh chuyện gì?
Ngay khi Lục Châu còn đang nghi hoặc, hình ảnh lại xuất hiện ——
Độ trung thành +5%.
Độ trung thành -5%.
Liên tục như vậy, cuối cùng trước mắt hoá thành một vùng tăm tối.
Chờ mãi không thấy có tiến triển gì, Lục Châu đành thu hồi thần thông.
Nhưng ít ra Lục Châu cũng biết được một điều, Đoan Mộc Sinh còn sống. Làn khói trắng kia hẳn là một loại năng lực nào đó của Lục Ngô giúp Đoan Mộc Sinh sống sót, nhưng ý thức của hắn quá hỗn loạn nên độ trung thành mới giảm xuống mức thấp nhất.
“Nơi đó là đâu?”
Đoan Mộc Sinh hẳn đang ở trên một hòn đảo thanh tịnh, không phải Vô Tận Hải. Bầu trời tuy u ám nhưng có vẻ đỡ hơn lúc tiến vào bí ẩn chi địa.
Theo lời của Vệ Giang Nam, phải phi hành không ngừng nghỉ suốt năm năm mới có thể đến được vực sâu đông bộ.
“Nơi đó hình như không phải vực sâu.”
“Anh Chiêu.”
Sao lại quên mất nó cơ chứ. Anh Chiêu vốn đến từ bí ẩn chi địa, hẳn là tương đối quen thuộc với Lục Ngô.
Lục Châu gọi người kêu Hải Loa và Anh Chiêu đến.
Hải Loa có vẻ hơi sượng sùng, có lẽ do trước đó bị dạy dỗ khắc nghiệt, nàng cũng ăn đánh không ít. Về điểm này Lục Châu không hề nương tay, đều là đồ đệ sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia.
Vừa tiến vào Dưỡng Sinh điện, Hải Loa liền quỳ xuống nói: “Sư phụ.”
Anh Chiêu học theo nàng, cũng quỳ rất ngay ngắn.
“Đứng lên rồi nói.”
“Tạ sư phụ.” Hải Loa và Anh Chiêu đứng lên.
Lục Châu nhìn về phía Anh Chiêu, hỏi: “Ngươi đến từ bí ẩn chi địa, có biết Lục Ngô đang ở đâu không?”
Anh Chiêu há mồm ùng ục ùng ục một trận, Hải Loa lập tức phiên dịch:
“Sư phụ, nó nói Lục Ngô rất phản nghịch, thường xuyên mang theo hung thú xâm nhập thành trì nhân loại. Nó hẳn đang ở trong bí ẩn chi địa, tại nơi tận cùng phía đông.”
“Nơi tận cùng phía đông?” Lục Châu nghi hoặc.
Trí thông minh của Anh Chiêu cũng chỉ như một đứa trẻ, rất khó có thể miêu tả tinh tường.
“Thôi… Ngươi đi theo lão phu một chuyến.”
Dù sao Anh Chiêu cũng đến từ bí ẩn chi địa, không khó tìm được chỗ kia. Phù văn thông đạo của Bạch Tháp cách Lục Ngô quá xa, không thể sử dụng. Có thể thông qua Anh Chiêu tìm đường đến thẳng nơi đó, nhanh chóng tìm tới Đoan Mộc Sinh. Nếu hạt giống Thái Hư bị Lục Ngô cướp đi, Đoan Mộc Sinh cầm chắc cái chết.
Nào ngờ Anh Chiêu đột nhiên lắc đầu, còn lùi về sau, hai cánh quặp lại ôm lấy thân thể.
Lục Châu nhíu mày: “Ngươi sợ?”
Anh Chiêu gật đầu như gà mổ thóc.
Lục Châu đứng lên nói: “Sợ cũng phải đi.”
Phịch! Anh Chiêu lập tức quỳ mọp xuống, đầu áp sát hai móng chân trước, miệng kêu lên ùng ục ùng ục.
Diệp Thiên Tâm hiểu ý, quay đầu nhìn đám người Bạch Tháp. “Đều đứng lên đi.”
“Đa tạ Diệp tháp chủ.” Đám người nhao nhao đứng dậy.
Trưởng lão Đinh Linh cấp tốc phân phó người bên cạnh: “Quét dọn lại Bạch Tháp, chỉnh lý thu thập đồ vật, an bài thêm hai nữ hầu cho Diệp tháp chủ.”
“Vâng.” Rất nhanh đã có người chạy đi sắp xếp công việc.
Đinh Linh đi tới trước mặt Diệp Thiên Tâm, khom người nói: “Tháp chủ có chuyện gì, cứ việc phân phó.”
Diệp Thiên Tâm dù sao cũng mới bước vào vị trí này, bảo nàng hiệu lệnh cho nhiều cao thủ như thế cũng thấy khó xử, bèn nói: “Mọi việc cứ như trước đi. Ta muốn nhanh chóng đề cao thực lực.”
Ninh Vạn Khoảnh cười đáp:
“Tháp chủ mang khí tức Thái Hư trên người, hiện tại đã là Thiên Giới Bà Sa hai Mệnh Cách. Chờ một khoảng thời gian nữa sẽ có thể vượt qua Lam tháp chủ thôi.”
Đám người gật đầu phụ hoạ.
Tháp chủ tiền nhiệm Lam Hi Hoà khi đạt tới mười ba Mệnh Cách đã mấy ngàn tuổi. Dù nàng cũng có khí tức Thái Hư nhưng đã quá muộn. Nếu thật sự so sánh thì Diệp Thiên Tâm càng có tiềm lực và tương lai hơn.
Một trưởng lão lớn tuổi khom người nói: “Việc Diệp Tháp chủ có khí tức Thái Hư nhất định phải giữ bí mật. Nếu có người dám ngoại truyền, nhất định không tha!”
Tất cả trưởng lão đều gật đầu.
“Bên phía Đại Minh thì làm thế nào? Hiện tại bọn hắn có rất nhiều người, khó đảm bảo về sau sẽ không tìm tới gây phiền toái nữa.”
“Công Tôn Viễn Huyền lâm trận bỏ chạy, thấy Lam tháp chủ đại triển thần uy, lại thấy Lục các chủ dẫn đạo thiên địa chi lực, hẳn là đã trốn ở một góc mà ảo não không thôi, tuyệt không dám thò mặt ra. Chuyện Đại Minh không cần gấp gáp, cứ chờ xem động tĩnh tiếp theo của bọn hắn thế nào.” Trưởng lão kia nói xong lại quay sang hỏi Diệp Thiên Tâm, “Tháp chủ, ngài cảm thấy xử lý như thế có được không?”
Diệp Thiên Tâm gật đầu: “Cứ làm theo lời trưởng lão.”
Sự tồn tại của Lục Châu vừa là chỗ dựa vừa là uy hiếp đối với Bạch Tháp. Diệp Thiên Tâm nghe theo lời lão nhân đề nghị là tín nhiệm bọn hắn. Vừa lập uy vừa thi ân, càng dễ lấy được lòng người.
Nói xong Diệp Thiên Tâm khom người hỏi sư phụ: “Sư phụ, xử lý như thế có được không?”
“Ngươi bây giờ đã là Tháp chủ Bạch Tháp, những việc này ngươi tự xử lý là được.”
“Vâng.” Diệp Thiên Tâm nói, “Đồ nhi còn có một việc muốn thỉnh cầu sư phụ.”
“Nói đi.”
“Thừa Hoàng có trợ giúp rất lớn đối với đồ nhi, cũng đã nhiều lần cứu đồ nhi… Đồ nhi không thể không có Thừa Hoàng được.” Diệp Thiên Tâm khom người nói.
Thừa Hoàng?
Tất cả trưởng lão và thẩm phán giả đều đưa mắt nhìn nhau, lộ vẻ kinh ngạc. Đinh Linh cũng ngạc nhiên nói:
“Thừa Hoàng là thượng cổ dị thú, rất có nhân tính… Tháp chủ có thể thuần phục Thừa Hoàng?”
Lục Châu nói:
“Chỉ là Thừa Hoàng, không cần ngạc nhiên như vậy. Vi sư sẽ bảo Triệu Hồng Phất xây phù văn thông đạo cỡ lớn cho Thừa Hoàng đến đây.”
Diệp Thiên Tâm mừng rỡ nói: “Đa tạ sư phụ.”
Đinh Linh nói: “Thừa Hoàng hẳn là có thể thu nhỏ lại một phần, muốn xây dựng phù văn thông đạo lớn sẽ mất thời gian dài, hai bên cùng cố gắng thì không thành vấn đề. Tháp chủ, Thừa Hoàng lớn cỡ nào?”
Diệp Thiên Tâm nhớ lại rồi đáp: “Khi mới gặp nó cao trăm trượng, về sau đến Ma Thiên Các thì co lại còn phân nửa.”
Đinh Linh, đám trưởng lão và thẩm phán giả: “. . .”
“Nếu nó không cố ý ẩn tàng, hung thú cao trăm trượng hẳn là cấp thú vương đã trưởng thành. Thừa Hoàng là thượng cổ dị thú, sau này sẽ càng mạnh hơn.” Một vị trưởng lão cao tuổi nói.
Lục Châu gật đầu: “Được rồi, việc của Bạch Tháp các ngươi cứ tự xử lý đi.”
Nói xong hắn xoay người rời đi.
Tiểu Diên Nhi vẫy tay với Diệp Thiên Tâm: “Lục sư tỷ, về sau ta sẽ tới tìm tỷ chơi nha.”
“Đương nhiên là được.”
Đinh Linh khom người với Diệp Thiên Tâm, biểu lộ muốn cùng nàng đi tiễn khách. Diệp Thiên Tâm gật đầu, cùng mấy người Lục Châu bay về phía phù văn thông đạo.
Tiểu Diên Nhi ham chơi, hết bay sang trái lại bay sang phải ngắm nhìn cảnh vật nên tụt về phía sau.
Lục Châu thấy thế quát nàng một tiếng: “Không tưởng nổi, ngươi tu hành lâu như vậy còn chưa tới Thiên Giới Bà Sa, cả ngày chỉ biết ham chơi, còn ra thể thống gì.”
Tiểu Diên Nhi lập tức ngoan ngoãn hơn rất nhiều, chạy theo sau nói: “Đồ nhi cam đoan năm nay sẽ tiến vào Thiên Giới Bà Sa.”
“Làm được không?” Lục Châu lườm nàng.
“Đồ nhi cam đoan mà!” Tiểu Diên Nhi nâng tay, lời thề son sắt nói, “Đồ nhi hứa năm nay sẽ tiến vào Thiên Giới Bà Sa, sang năm vượt qua lục sư tỷ, trong vòng năm năm vượt qua nhị sư huynh!”
Đinh Linh: “(¬.¬)”
Lục Châu gật đầu nói: “Được. Vi sư tin ngươi.”
Đinh Linh: “(゚ロ゚) !”
Một người dám nói, một người dám tin.
. . .
Kinh đô Đại Đường, Dưỡng Sinh điện.
Vừa về phòng, Lục Châu liền dùng Thái Huyền chi lực quan sát Đoan Mộc Sinh, phát hiện lại là một mảnh đen kịt, đành từ bỏ.
Tiếp theo Lục Châu lại cảm nhận biến hoá trong đan điền khí hải.
Lam pháp thân tuy đã tấn thăng Bát Pháp Vận Thông nhưng đẳng cấp còn rất yếu, không gia tăng bao nhiêu Thái Huyền chi lực.
Nhớ lại lời Lam Hi Hoà, hắn khẽ lắc đầu. Lão phu phải ẩn tàng sao? Đây là thần thông Thiên thư, liên quan gì đến thiên địa chi lực chứ?
Bọn hắn thích hiểu lầm thì cứ cho bọn hắn hiểu lầm, không ảnh hưởng đến việc trang bức của lão phu là được.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem ——
[Bát Pháp Vận Thông, tiêu hao 3.500 năm thọ mệnh để tấn thăng cấp tiếp theo.]
Dẹp mài đi!!!
Lục Châu đau đầu vô cùng. May mà được thiểm điện nâng cho tam giai, nếu không chút mạng già này của lão phu không nuôi nổi ngươi.
Tuổi thọ còn lại: 1.364.899 ngày (3.739 năm, tuổi thọ nghịch chuyển: 600 năm)
Lục Châu lấy Thanh Thiền Ngọc ra, ngồi xếp bằng điều động nguyên khí, bắt đầu hấp thu thọ mệnh còn lại bên trong Thanh Thiền Ngọc.
Hắn phát hiện năng lực hấp thu của đan điền khí hải đã được đề thăng lên gấp đôi.
Thọ mệnh bên trong Thanh Thiền Ngọc hoá thành từng sợi khói xanh dung nhập vào cơ thể Lục Châu. Không đến nửa canh giờ đã bị hấp thu toàn bộ, Thanh Thiền Ngọc hoá thành bã vụn rơi xuống đất.
Trên bảng tuổi thọ của Lục Châu tăng lên 5.000 năm thọ mệnh.
Chương 1412
Cùng lúc đó, trong một thùng thuốc đang bốc khói.
Tần Mạch Thương đột nhiên mở to mắt hô lên: “Thanh Thiền Ngọc của ta! Thanh Thiền Ngọc của ta…”
Hắn đứng bật dậy, vô cùng phẫn nộ.
“Tần thiếu chủ.”
Nam tử nho nhã đi tới nói: “Lần trước đã nói với ngươi, cần phải nhẫn nhịn, sao ngươi lại quên rồi?”
“Thanh Thiền Ngọc của ta bị huỷ rồi! Sao ta có thể không giận cho được?!” Tần Mạch Thương giận dữ nói.
“Thanh Thiền Ngọc vạn năm đúng là thánh vật hiếm có, nhưng mất đi rồi thì về sau tìm lại cũng được… Còn Mệnh Cách mà không nhân cơ hội này để khôi phục thì xem như hoàn toàn mất hẳn.”
Nghe vậy, Tần Mạch Thương đành phải ngồi xuống.
Nam tử nho nhã tiếp tục nói:
“Theo ta thấy, Tần chân nhân đối với ngươi đúng là không tệ, nguyện ý đưa Huyền Mệnh Thảo cho ngươi dùng. Có Tần chân nhân hỗ trợ, ngươi còn sợ không báo được thù sao?”
Lửa giận trong lòng Tần Mạch Thương dần lắng lại, bèn hỏi: “Tần chân nhân đi ra ngoài rồi?”
“Ừ, Thánh Điện truyền đến tin tức có dị tượng xuất hiện, trong Thái Hư có đại năng quay trở về.” Nam tử nho nhã đáp.
“Đại năng?”
“Không phải ở Đại Cầm, hẳn là ở phía đối diện. Nếu như… ta nói nếu như, lần trước ngươi đi phía đối diện bị người ta lấy đi một Mệnh Cách, trùng hợp người này lại là vị đại năng vừa quay trở về thì ngươi có cảm tưởng gì?”
Tần Mạch Thương ngã ngồi vào trong thùng nước thuốc, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nam tử nho nhã lúng túng nói: “Ta cũng chỉ là đoán mò thôi. Nếu không có đám cân bằng giả này tồn tại thì Đại Cầm đã thống nhất toàn bộ các giới rồi.”
Trong lòng Tần Mạch Thương không khỏi buồn phiền. “Ngươi đừng nói nữa. Kẻ đoạt Mệnh Cách của ta, ta vĩnh viễn nhớ kỹ bộ dáng hắn! Hắn tuyệt đối không phải cân bằng giả!”
Nam tử nho nhã gật đầu: “Tốt, vậy ngươi càng nên cố gắng hơn. Ta đi ra ngoài trước, có chuyện gì thì gọi ta.”
Tần Mạch Thương ngồi trong thùng thuốc, trong đầu nhớ lại cảnh tượng ở hàn đàm và bộ dáng Lục Châu, lại nghĩ tới Thanh Thiền Ngọc, bàn tay nắm lại thành nắm đấm.
. . .
Lục Châu hấp thu sinh cơ trong Thanh Thiền Ngọc xong lại lấy ra năm viên Mệnh Cách Chi Tâm đặt ở trước mặt.
Mệnh Cách Chi Tâm của U Minh Lang Vương có thể cung cấp thị lực… Sau khi cùng Lam Hi Hoà đi một chuyến đến bí ẩn chi địa thì năng lực nhìn ban đêm có lẽ sẽ phát huy tác dụng không ít.
Hổ Giao và Hoành Công Ngư đều có năng lực ngự thuỷ, Lục Châu đã có nên không cần.
Xích Nhãn Trư Yêu có thể cung cấp tầng phòng ngự mạnh mẽ. Phòng ngự khác với năng lực, năng lực trùng thì không tốt, còn phòng ngự trùng sẽ gia tăng lực phòng ngự, có thể lưu lại làm dự bị.
Đương Hỗ cung cấp năng lực ngự hoả, cũng bị Lục Châu đào thải.
“Ba viên này cho ai thì thích hợp đây?” Trong đầu Lục Châu nghĩ tới các đồ đệ.
“Đồ nhi Ngu Thượng Nhung cầu kiến sư phụ.” Bên ngoài Dưỡng Sinh điện truyền đến thanh âm.
“Vào đi.”
Ngu Thượng Nhung ôm Trường Sinh Kiếm chậm rãi bước vào phòng.
Lục Châu nhớ trước đó hắn đại chiến với một trong ngũ hổ Hắc Diệu, bèn hỏi: “Bị thương rồi?”
Ngu Thượng Nhung cười đáp: “Chỉ là vết thương ngoài da, khoảng thời gian này đồ nhi ở Cửu Trọng Điện, thương thế đã khỏi hẳn.”
Lục Châu hài lòng gật đầu: “Ngươi đã hấp thu Mệnh Cách Chi Tâm của Bồ Di chưa?”
“Đã hấp thu xong. Hình như Mệnh Cách Chi Tâm phổ thông không còn tác dụng với đồ nhi nữa.” Ngu Thượng Nhung nói.
Việc này cũng nằm trong dự liệu. Càng có nhiều Mệnh Cách thì tác dụng của Mệnh Cách Chi Tâm cấp thấp càng nhỏ. Ngu Thượng Nhung là thập nhất diệp, sau này muốn đề thăng cần có Mệnh Cách Chi Tâm cao cấp hơn.
“Mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm này ngươi và đại sư huynh ngươi cùng chia đi.” Lục Châu phất tay, ba viên Mệnh Cách Chi Tâm bay tới.
Ngu Thượng Nhung quét kiếm một đường, ba viên Mệnh Cách Chi Tâm chỉnh tề rơi vào vỏ kiếm, sau đó quỳ một gối xuống nói:
“Sư phụ đã cho quá nhiều, cái này…”
Lục Châu đưa tay ngắt lời hắn: “Ngươi cho rằng vi sư còn cần đến chúng?”
Ngu Thượng Nhung nghe vậy bèn gật đầu: “Đa tạ sư phụ. Đồ nhi còn một chuyện muốn nói.”
“Nói đi.”
“Trong trận chiến ở Kiếm Nam đạo, đồ nhi lại tiến thêm một bước. Đồ nhi cả gan xin sư phụ chỉ điểm thêm một lần.” Ngu Thượng Nhung nghiêm túc nói.
Lục Châu đứng lên, chắp tay sau lưng đi tới trước mặt hắn. “Ngươi đi theo vi sư tu hành bao nhiêu năm rồi?”
Ngu Thượng Nhung hồi đáp: “Đồ nhi nhập môn muộn hơn đại sư huynh năm năm, tổng cộng đã bái sư hai trăm bảy mươi lăm năm.”
Lục Châu gật đầu, hồi tưởng lại tình cảnh Ngu Thượng Nhung mới về Ma Thiên Các, đảo mắt đã mấy trăm năm trôi qua, bèn thở dài nói: “Đúng là đã lâu không luận bàn với ngươi.”
Luận bàn?
Ngu Thượng Nhung giật bắn mình.
Lục Châu vung tay áo nói: “Kiếm đạo không có tận cùng. Hiện tại vi sư cũng muốn xem những năm này tu vi ngươi đã tịnh tiến bao nhiêu. Ngươi đi chuẩn bị một chút, lát nữa vi sư sẽ đến.”
Ngu Thượng Nhung: “. . .”
Sư phụ, là chỉ điểm, không phải luận bàn nha.
. . .
“Nhị sư huynh không hổ là người ta ngưỡng mộ nhất, không ngờ lại dám khiêu chiến với sư phụ! Tứ sư huynh, huynh không xem thử sao?” Chư Hồng Cộng hé mắt dòm ra khe cửa nói.
“Cái gì, nhị sư huynh khiêu chiến sư phụ?”
Minh Thế Nhân lập tức đẩy hé cửa bước ra, quay đầu nói với Cùng Kỳ đang nằm trong phòng: “Cẩu tử, chở ta đi xem nào.”
Gâu gâu gâu!
Cùng Kỳ vọt ra khỏi phòng như một trận gió, lao vụt về phía Dưỡng Sinh điện.
Minh Thế Nhân: “?”
Chư Hồng Cộng vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn nói: “Tứ sư huynh đừng tức giận… Đương Khang, lại đây chở tứ sư huynh!”
Trong quảng trường bên ngoài Dưỡng Sinh điện.
Vu Chính Hải giơ ngón cái ra trước mặt Ngu Thượng Nhung. “Nhị sư đệ, lần này đệ thắng.”
Sắc mặt Ngu Thượng Nhung thản nhiên như thường, nhìn về phía Dưỡng Sinh điện nói: “Đại sư huynh cần gì phải giễu cợt ta?”
“Không phải giễu cợt đệ, mà ta tán thưởng tận đáy lòng.”
“Con đường tu hành kiếm đạo còn dài, đao đạo cũng thế. Thay vì tán thưởng người khác, sao đại sư huynh không bắt chước ta, cùng tranh xem ai là dũng giả?” Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng.
Vu Chính Hải: “. . .”
“Nhị sư huynh!”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa từ xa chạy như bay tới.
Chương 1413
Ngu Thượng Nhung cười chào: “Cửu sư muội, tiểu sư muội.”
“Cho huynh nè.”
“Đây là…?”
“Đạp Vân Ngoa, khi sư phụ đánh huynh, huynh có thể chạy được rất nhanh.” Tiểu Diên Nhi giơ Đạp Vân Ngoa ra trước mặt Ngu Thượng Nhung, gãi đầu nói, “Đáng tiếc nhị sư huynh là nam nhân, mặc Vân Thường Vũ Y không hợp, nếu không ta cũng mang tới rồi.”
Ngu Thượng Nhung: “. . .”
Vấn đề là, Đạp Vân Ngoa thì thích hợp sao?
Vu Chính Hải cố nén cười, mặt không đổi sắc nói: “Hiệu quả quan trọng hơn, đừng phân biệt nam nữ làm gì, cửu sư muội có lòng.”
Ngu Thượng Nhung liếc Vu Chính Hải một cái, mỉm cười nói: “Vật này là do đại sư huynh tặng muội, ta sao có thể nhận. Lát nữa khi đại sư huynh thỉnh giáo đao pháp với sư phụ, có lẽ sẽ cần đến.”
Vu Chính Hải: “?”
Hắn vừa định mở miệng, đột nhiên nghe được từ Dưỡng Sinh điện truyền ra âm thanh ——
“Lão đại cũng muốn luận bàn đao pháp với vi sư?” Lục Châu chậm rãi bước ra, “Các ngươi ham học như vậy, vi sư sẽ dốc lòng truyền thụ.”
Vu Chính Hải: “? ? ?”
Không chơi nha! Trước kia hắn bị đánh nhiều lắm rồi, lão nhị không ngờ cũng biết hố người khác!
Nhất định phải giải thích rõ ràng mới được.
Vu Chính Hải sải bước đi tới, đến trước Dưỡng Sinh điện, khom người bái Lục Châu một cái thật sâu: “Bái kiến sư phụ.”
Lục Châu lộ vẻ tán dương, vừa đi xuống bậc thềm vừa nói:
“Tu hành giả nên có dũng khí như thế, có can đảm khiêu chiến trưởng giả để cải thiện bản thân. Về phương diện này các ngươi nên học tập lão tam. Tuy thiên phú lão tam kém nhưng lại khắc khổ gấp nhiều lần người khác, từ trước đến nay chưa từng phàn nàn oán trách. Hắn không có thiên phú như các ngươi, không có kỳ ngộ như các ngươi, càng không thông minh như các ngươi… nhưng càn khôn chưa định, ai là hắc mã lội ngược dòng còn chưa biết được đâu.”
Lục Châu cao giọng nói, trong giọng nói bao hàm vẻ chờ mong đối với các đồ đệ:
“Đông sơn tái khởi, chúng sinh đều là anh hùng. Vu Chính Hải, chớ có để vi sư thất vọng.”
Vu Chính Hải: “. . .”
Nói đến mức này rồi, còn dám từ chối sao? Hắn đành gian nan nuốt lời muốn nói vào bụng, khom người đáp: “Đồ nhi sẽ hết sức cố gắng.”
. . .
Bốn vị trưởng lão đứng một bên quan sát, không hề kinh ngạc khi thấy việc này.
Sau khi trở về từ Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận, tu vi bốn người tịnh tiến rất nhanh. Chờ ngày lành tháng tốt có thể thử khai Mệnh Cách rồi.
Nhan Chân Lạc và Lục Ly đi tới, hành lễ với bốn vị trưởng lão.
Khoảng thời gian này Lục Ly mưa dầm thấm đất, tựa như bị tẩy não, lần này vừa vặn tới để xem Các chủ dạy bảo đồ đệ như thế nào.
“Lục hữu sứ, nên xem càng nhiều càng tốt. Nếu không phải tuổi tác ta đã cao thì ta đã xin bái Các chủ làm sư phụ rồi.” Phan Ly Thiên nói.
Lục Ly lễ phép đáp: “Mười vị đệ tử Ma Thiên Các đều xuất chúng hơn người. Ta cũng muốn nhìn xem Các chủ có thủ đoạn dạy bảo cao minh bậc nào.”
“Đúng đó, phải xem cho kỹ.” Phan Ly Thiên cười nói.
Nhan Chân Lạc vỗ vai Lục Ly nói: “Lục tướng quân nói Các chủ giống với tổ tông của ngươi, việc này là thật sao?”
Lục Ly liếc hắn một cái, dám đem tổ tiên người khác ra đùa, đổi lại là một người khác thì Lục Ly đã đập hắn một trận rồi.
“Khi còn trẻ ta có thấy bức chân dung đó một lần nhưng không nhớ rõ. Thư phòng thúc phụ không cho người khác vào, khi biết ta đã gia nhập Ma Thiên Các, thúc phụ mới cho ta xem lại bức hoạ kia… Quả thật là giống vô cùng.”
“Ta chỉ nói đùa thôi, đừng để bụng nha. Hầy, giá mà Các chủ nguyện ý chỉ điểm chúng ta thì tốt biết bao.” Nhan Chân Lạc nói.
Mạnh Trường Đông chẳng biết từ bao giờ đã đứng bên cạnh hắn, cười nói: “Theo ta thấy, đối với việc tu hành trong các, Các chủ rất khoáng đạt rộng lượng. Đợi lát nữa việc chỉ dạy đồ đệ kết thúc, chúng ta đến thỉnh giáo người là được.”
“Nói có lý!”
Đám người gật đầu phụ hoạ.
. . .
Vì đang ở trong hoàng cung nên nơi này cũng có Diễn Võ trường, hơn nữa còn rộng rãi thoải mái hơn trong tông môn nhiều, lại không lo ngại có người ngoài quan chiến. Ở nơi này đều là người một nhà.
Lục Châu đi ra giữa sân. Ngu Thượng Nhung hít sâu một hơi, đứng đối diện sư phụ.
Thấy Ngu Thượng Nhung có vẻ khẩn trương, Lục Châu nói: “Lấy lại tự tin vốn có của ngươi đi.”
Ngu Thượng Nhung gật gật đầu.
Có lẽ là do bóng ma tâm lý, khi đối mặt với bất kỳ cường giả nào Ngu Thượng Nhung cũng có thể bình tĩnh, chỉ trừ sư phụ ra. Đứng trước mặt sư phụ, hắn luôn cảm thấy mình thật yếu đuối bé nhỏ. Đây không phải phong cách của hắn, lời này của sư phụ đã nhắc nhở hắn tỉnh táo lại.
Lục Châu nói: “Mang hai cây gậy gỗ tới.”
“Vâng.”
Vu Chính Hải không tự chủ được lui về sau một bước. Một màn này thật là quen nha. Chẳng thà dùng đao thật thương thật còn đỡ sợ hơn.
Mạnh Trường Đông tìm tới hai cây gậy gỗ, đưa một cây cho Ngu Thượng Nhung, một cây cho Lục Châu.
Ngu Thượng Nhung nhìn lại “kiếm” trong tay, nhớ lại năm đó trên Ma Thiên Các lúc nào cũng sử dụng kiếm gỗ. Khi kiếm gỗ không gãy nữa cũng tức là lúc kiếm thuật của hắn đủ tiêu chuẩn. Nhưng đó cũng chỉ mới là đủ tiêu chuẩn, kiếm thuật chân chính cần phải được rèn luyện trong mồ hôi nước mắt và cả máu tươi.
“Sư phụ, mời.” Năm ngón tay nắm lại, Ngu Thượng Nhung điều động nguyên khí.
Lục Châu không nhúc nhích, một tay chắp ở sau lưng.
“Nhị sư huynh cố lên!” Tiểu Diên Nhi huơ huơ nắm đấm cổ vũ.
Cũng chính lúc này, Ngu Thượng Nhung vọt tới, thân ảnh như thiểm điện, cương khí bao bọc gậy gỗ tạo tành kiếm cương hẹp dài.
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Từ khi Ngu Thượng Nhung tiến vào thập nhất diệp, đồng thời nắm giữ Định Phong Ba, Lục Châu chưa hề luận bàn với hắn lần nào.
Kiếm cương như gió vọt tới trước mặt Lục Châu. Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm đâm tới ——
Lục Châu không ngừng né tránh. Bóng kiếm và bóng ảnh Lục Châu đều có tốc độ quá nhanh, chỉ để lại tàn ảnh.
Ngu Thượng Nhung mỗi lần huy kiếm đều tạo thành trăm đạo tàn ảnh như sóng gợn, nhìn dị thường hoa lệ, đám người xem mà kinh hãi.
Ngu Thượng Nhung liên tục đâm ra ngàn vạn đạo kiếm cương.
Lục Châu không có ý định vận dụng thần thông Thiên thư mà muốn dùng thực lực bản thân để hiểu rõ tu vi Ngu Thượng Nhung.
Chương 1414
Ngu Thượng Nhung đột nhiên biến chiêu, gậy gỗ trong tay vù vù rung động, toát ra hơn vạn đạo kiếm cương quét ngang.
Lục Châu bắt đầu phản kích. Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn, hư ảnh loé lên. Tam đạo bóng ảnh lập tức biến thành lục đạo, rồi thành cửu đạo ——
Ngu Thượng Nhung giật nảy mình, thu hồi gậy gỗ, không ngừng lùi lại.
Ầm!
Lưng Ngu Thượng Nhung tê rần, thân thể bị một cỗ lực lượng đánh bay. Còn chưa rơi xuống, một bóng ảnh khác đã đánh trúng cánh tay hắn.
Chát!
Gậy gỗ bay ra.
Ngu Thượng Nhung lăng không xoay chuyển, muốn thay đổi cục diện. Nhưng từ phía trên lại xuất hiện một bóng ảnh khác, tung ra một “kiếm” đâm vào bụng hắn.
Phanh!
Sau đó, tay, vai, eo, chân… toàn bộ cơ thể Ngu Thượng Nhung đều bị gậy gỗ đánh trúng, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Phanh phanh phanh…
Tiểu Diên Nhi lập tức dùng hai tay che mắt, chỉ hé ra một đường nhỏ để quan sát tình hình.
Rốt cuộc thân ảnh hai người cũng dừng lại, đứng đối mặt nhau, tựa như chưa hề động thủ.
Tay phải Ngu Thượng Nhung cầm gậy gỗ, bàn tay khẽ run. Lục Châu vẫn chắp một tay sau lưng, một tay cầm gậy gỗ.
Cương khí tiêu tán.
“Kết thúc rồi sao?” Đám người mộng bức.
“Chưa thấy rõ ràng gì cả… thế là hết rồi?”
“Tu vi ngươi còn yếu, thấy không rõ cũng không có gì lạ. Không ngờ nhị tiên sinh lại có thể toàn thân nguyên vẹn sau cuộc luận bàn với Các chủ, hẳn là kiếm thuật đã đạt tới thượng thừa.”
Vừa nói xong, cây gậy gỗ trong tay Ngu Thượng Nhung bị cắt ra, vết cắt chỉnh tề khiến nó phân liệt thành ba đoạn rơi xuống mặt đất.
Soạt ——
Quần áo trên người Ngu Thượng Nhung tựa như cùng một lúc bị ai xé rách, vết cắt bén như lưỡi đao, thân trước hắn rách rưới không dưới hai mươi chỗ, sau lưng có khoảng ba mươi chỗ.
“. . .”
Đám người sửng sốt.
Đây là nhị sư huynh nho nhã hiền hoà? Sao bây giờ lại giống ăn mày đầu đường xó chợ thế này?
Thôi xong, sư phụ đúng là biến thái mà! Nhị sư huynh là người sĩ diện, sư phụ lại ra tay hung ác không chừa cho chút mặt mũi nào, chẳng khác gì năm đó.
Là người thì đều có tôn nghiêm nha!
Nhưng không một ai dám nói chuyện.
Lục Châu mở miệng phá vỡ sự im lặng: “Kiếm đạo của ngươi đã có chút thành tựu, tiến bộ không ít, rất đáng khen ngợi.”
Lục Châu thả tay xuống, trên ống tay áo có một vết cắt rất nhỏ khó lòng nhìn thấy.
“Đa tạ sư phụ chỉ giáo.” Ngu Thượng Nhung nói xong, xoay người rời đi. Cái hình tượng này thật là quá mất mặt.
“Chờ đã.” Lục Châu gọi.
Ngu Thượng Nhung dừng lại. Chúng đồ đệ hít sâu một hơi, lại còn phải tru tâm sao?
“Ngươi có biết mình thua ở đâu không?”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Lục Châu vừa dạo bước vừa nói: “Quy Nguyên Kiếm Quyết là một loại kiếm thuật không tệ, nhưng quá mức bảo thủ sẽ chỉ tự khiến bản thân bị trói buộc.”
Ngu Thượng Nhung kinh ngạc ngẩng đầu.
Lục Châu lại nói: “Quy Nguyên Kiếm Quyết là do vi sư truyền cho ngươi. Dù kiếm quyết có thiên biến vạn hoá thế nào thì đều bị vi sư đoán trước được. Ngươi không bại thì ai bại?”
Thì ra là thế. Đám người đồng loạt gật đầu.
Ngu Thượng Nhung cũng có chút minh ngộ.
Kỳ thực, đổi lại là một người khác sẽ rất khó thắng nổi Ngu Thượng Nhung. Mà Ngu Thượng Nhung thà luận bàn với đại sư huynh cũng không nguyện ý so kiếm với sư phụ, bởi vì hắn cũng hiểu rõ Đại Huyền Thiên Chương của đại sư huynh, đôi bên đều hiểu biết lẫn nhau, coi như công bằng.
“Ngu Thượng Nhung.” Lục Châu gọi.
“Có đồ nhi.”
“Lấy tạo nghệ về kiếm đạo của ngươi, hãy thử tự sáng tạo một kiếm quyết mới đi.”
“Tự sáng tạo?!” Ngu Thượng Nhung như được người lay tỉnh, lập tức mừng rỡ đáp, “Đa tạ sư phụ chỉ điểm!”
Vu Chính Hải đi tới, trong lòng âm thầm thở dài, nhị sư đệ thật là thảm, mất mặt như vậy còn miễn cưỡng cười vui.
“Nhị sư đệ, đệ không sao chứ? Sư phụ cũng vì muốn tốt cho đệ thôi.”
Ngu Thượng Nhung đáp: “Đại sư huynh nghĩ nhiều. So kiếm thất bại nói rõ ta còn có không gian để tiến bộ. Nếu vì cái gọi là tôn nghiêm mà không chịu nhìn vào khuyết điểm thì mới là kẻ ngu xuẩn.”
Vu Chính Hải: “. . .”
Nói xong, Ngu Thượng Nhung xoay người đứng sang một bên.
Mạnh Trường Đông tâm tư tinh xảo, lại đi chuẩn bị một đống gậy gỗ, cung kính đưa cho Vu Chính Hải một cây.
Vu Chính Hải nói: “Ta không cần. Sư phụ, đồ nhi dùng chưởng làm đao.”
Lục Châu khen ngợi gật đầu: “Được.”
Hắn vừa nói xong, Vu Chính Hải lập tức vọt tới, vừa ra tay đã là Đại Huyền Thiên Chưởng.
Lục Châu nghiêng người né tránh, đao cương vừa chém xuống đất đột nhiên nở rộ thành tinh mang đầy trời.
Vu Chính Hải thấy Ngu Thượng Nhung dùng chiêu cũ bị thua thiệt, nhạy bén đổi mới chiêu thức khiến sư phụ không thể dự đoán được.
Nhưng những đao cương kia vừa mới xuất hiện, Lục Châu đã tung người nhảy lên, năm ngón tay áp xuống ——
“Chưởng pháp?” Vu Chính Hải trợn mắt thầm nghĩ, sư phụ, người chơi xấu nha! Không phải đã nói dùng đao pháp sao?
Chưởng ấn bao trùm phương viên trăm mét, Diễn Võ trường dù lớn cũng không chịu nổi chưởng ấn của Thiên Giới Bà Sa. Chưởng ấn hùng vĩ bậc này là muốn huỷ cả hoàng thành hay gì?
Trong lúc mọi người còn đang mộng bức, chưởng ấn đột nhiên phân tán, hoá thành đao cương đầy trời.
“Huyền Thiên Tinh Mang?” Vu Chính Hải ngây ngốc nói.
Đại phong xa xoay tròn rơi xuống, Vu Chính Hải vung ra vô số chưởng đao chống cự.
Phanh phanh phanh…
Hai người luận bàn kịch liệt hơn trận với Ngu Thượng Nhung nhiều. Vu Chính Hải là người hào sảng, không thích chiêu số quá tinh tế, vừa vung tay là cương khí bắn ra bốn phía, rất có khí thế bài sơn đảo hải.
Đám người quan chiến lập tức lui về sau.
Huyền Thiên Tinh Mang đều bị chưởng đao của Vu Chính Hải ngăn trở, rơi xuống mặt đất.
Trong lòng Vu Chính Hải không khỏi mừng thầm, ta ngăn trở được Đại Huyền Thiên Chương của sư phụ, ta mạnh hơn nhị sư đệ đúng không?
Đúng lúc này, Huyền Thiên Tinh Mang đang rơi xuống đất lại đột nhiên quay đầu chém về phía Vu Chính Hải.
“Đại sư huynh cố lên!”
Tiểu Diên Nhi hô lên một tiếng, sau đó tiếp tục dùng hai tay che mắt, chỉ dám hé ra một đường để quan sát.
Hai đạo tàn ảnh loạn đấu, tình cảnh quen thuộc quá, không thể không phòng.
Khoảng một khắc đồng hồ sau, cương khí tiêu tán, đôi bên tách ra đứng đối mặt nhau.
Đám người vội vàng dụi mắt nhìn Vu Chính Hải.
Chương 1415
Chỉ có một chữ —— thảm!
Trường bào trên người hắn gần như đã thành miếng giẻ rách, không còn một chỗ nào lành lặn. Ngay cả giày cũng bị cắt nát, tung bay theo gió.
“Đại… đại sư huynh, xin lỗi, đệ… đệ thực sự, không nhịn nổi a…” Chư Hồng Cộng ôm bụng, cố hết sức nín cười.
“Hừ!” Vu Chính Hải quay đầu trừng mắt một cái, tiếng cười lập tức im bặt.
Lục Châu vẫn bình yên vô sự.
Vu Chính Hải hiện tại có tu vi ba Mệnh Cách, không mạnh bằng Ngu Thượng Nhung nên Lục Châu ra tay cũng hung ác hơn một chút, gần như đánh hắn thương tích đầy mình.
“Đại Huyền Thiên Chương tuy rằng dương cương mãnh liệt nhưng không phải không có tinh tế trong đó.” Lục Châu nói.
“Đa tạ sư phụ chỉ điểm.” Vu Chính Hải len lén liếc nhìn Ngu Thượng Nhung…
Hả? Rõ ràng khoé miệng lão nhị vừa nhếch lên kìa!
“Tạo nghệ của ngươi về Đại Huyền Thiên Chương rất sâu, không thua kém lão nhị bao nhiêu. Sau này không cần tự trói buộc mình vào mỗi Đại Huyền Thiên Chương.” Lục Châu cảnh tỉnh hắn.
Tuy rằng thất bại triệt để, nhưng lời này của sư phụ rõ ràng là tán thưởng và cổ vũ lớn lao. Vu Chính Hải mừng rỡ, cung kính khom người nói: “Vâng!”
Lục Châu chú ý thấy Vạn Thế Sư Biểu và Lương Sư Ích Hữu trên bảng Hệ thống lại loé lên.
Điều này cũng có nghĩa là, dù Vu Chính Hải đã xuất sư nhưng thân là sư phụ, hắn vẫn có thể tiếp tục dạy bảo và giúp đệ tử minh ngộ. Chỉ khác ở chỗ sẽ không được ban thưởng điểm công đức mà thôi.
Khi chúng đồ đệ vừa thở phào một hơi, Lục Châu đột nhiên mở miệng nói:
“Nếu tất cả các ngươi đều có mặt, vi sư sẽ không tàng tư. Mấy người các ngươi cùng lên đi.”
Chư Hồng Cộng, Minh Thế Nhân, Hải Loa, Tiểu Diên Nhi: “(゚ロ゚) !”
Nà ní? Sư phụ, chúng đồ nhi chỉ đến xem trò vui thôi mà!
“Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Lục Châu phất tay, cây gậy gỗ lơ lửng giữa không trung, cương ấn xuất hiện thành đàn lên đến cả trăm vạn đạo, bao trùm toàn bộ Diễn Võ trường.
Bốn vị trưởng lão và mấy vị hộ pháp, tả hữu sứ đều sững sờ tại chỗ.
Không bao lâu sâu, giữa sân vang lên tiếng kêu thảm thiết và tiếng cầu xin tha thứ không ngừng…
Trọn vẹn kéo dài suốt nửa canh giờ.
Thấy tình hình sắp kết thúc, Phan Ly Thiên cười tủm tỉm nói: “Thuận lợi hơn trong tưởng tượng của ta nhiều. Hôm nay tâm tình Các chủ không tệ, hai vị tả hữu sứ nên nắm chắc cơ hội này để thỉnh giáo tâm đắc tu hành.”
“Nhan lão ca, ta đột nhiên có chút việc phải làm, xin cáo từ.” Lục Ly nhanh chân rời đi.
Nhan Chân Lạc chắp tay nói với bốn vị trưởng lão: “Ta cũng có việc gấp, xin tạm biệt.”
Phan Ly Thiên: “. . .”
Ba vị trưởng lão khác vừa quay đầu lại, nào còn thấy bóng dáng Lục Ly và Nhan Chân Lạc đâu nữa.
Nửa canh giờ sau, các đệ tử Ma Thiên Các ai nấy đều mặt mũi bầm dập rời khỏi Diễn Võ trường, thất thểu trở về phòng.
. . .
Chạng vạng tối, trong Dưỡng Sinh điện.
Dạy dỗ đám đồ đệ xong, Lục Châu lại nhớ tới Đoan Mộc Sinh. Đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì của hắn, thật là đáng lo.
Lục Châu ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại mặc niệm thần thông Thiên thư ——
Trước mắt Lục Châu lúc này là một hòn đảo cực đại nằm ở giữa hồ.
Lục Ngô đang nằm ở một bên, hai mắt nhìn chằm chằm Đoan Mộc Sinh. Nó há mồm thổi ra một đoàn khói trắng bao trùm lấy Đoan Mộc Sinh.
Hình ảnh gián đoạn.
“Hả?”
“Chuyện gì xảy ra?”
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem. Tại cột tên của Đoan Mộc Sinh xuất hiện một thông báo: độ trung thành về 0!
Không phải bị âm thành thù hận, mà là 0. Rốt cuộc Đoan Mộc Sinh đã phát sinh chuyện gì?
Ngay khi Lục Châu còn đang nghi hoặc, hình ảnh lại xuất hiện ——
Độ trung thành +5%.
Độ trung thành -5%.
Liên tục như vậy, cuối cùng trước mắt hoá thành một vùng tăm tối.
Chờ mãi không thấy có tiến triển gì, Lục Châu đành thu hồi thần thông.
Nhưng ít ra Lục Châu cũng biết được một điều, Đoan Mộc Sinh còn sống. Làn khói trắng kia hẳn là một loại năng lực nào đó của Lục Ngô giúp Đoan Mộc Sinh sống sót, nhưng ý thức của hắn quá hỗn loạn nên độ trung thành mới giảm xuống mức thấp nhất.
“Nơi đó là đâu?”
Đoan Mộc Sinh hẳn đang ở trên một hòn đảo thanh tịnh, không phải Vô Tận Hải. Bầu trời tuy u ám nhưng có vẻ đỡ hơn lúc tiến vào bí ẩn chi địa.
Theo lời của Vệ Giang Nam, phải phi hành không ngừng nghỉ suốt năm năm mới có thể đến được vực sâu đông bộ.
“Nơi đó hình như không phải vực sâu.”
“Anh Chiêu.”
Sao lại quên mất nó cơ chứ. Anh Chiêu vốn đến từ bí ẩn chi địa, hẳn là tương đối quen thuộc với Lục Ngô.
Lục Châu gọi người kêu Hải Loa và Anh Chiêu đến.
Hải Loa có vẻ hơi sượng sùng, có lẽ do trước đó bị dạy dỗ khắc nghiệt, nàng cũng ăn đánh không ít. Về điểm này Lục Châu không hề nương tay, đều là đồ đệ sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia.
Vừa tiến vào Dưỡng Sinh điện, Hải Loa liền quỳ xuống nói: “Sư phụ.”
Anh Chiêu học theo nàng, cũng quỳ rất ngay ngắn.
“Đứng lên rồi nói.”
“Tạ sư phụ.” Hải Loa và Anh Chiêu đứng lên.
Lục Châu nhìn về phía Anh Chiêu, hỏi: “Ngươi đến từ bí ẩn chi địa, có biết Lục Ngô đang ở đâu không?”
Anh Chiêu há mồm ùng ục ùng ục một trận, Hải Loa lập tức phiên dịch:
“Sư phụ, nó nói Lục Ngô rất phản nghịch, thường xuyên mang theo hung thú xâm nhập thành trì nhân loại. Nó hẳn đang ở trong bí ẩn chi địa, tại nơi tận cùng phía đông.”
“Nơi tận cùng phía đông?” Lục Châu nghi hoặc.
Trí thông minh của Anh Chiêu cũng chỉ như một đứa trẻ, rất khó có thể miêu tả tinh tường.
“Thôi… Ngươi đi theo lão phu một chuyến.”
Dù sao Anh Chiêu cũng đến từ bí ẩn chi địa, không khó tìm được chỗ kia. Phù văn thông đạo của Bạch Tháp cách Lục Ngô quá xa, không thể sử dụng. Có thể thông qua Anh Chiêu tìm đường đến thẳng nơi đó, nhanh chóng tìm tới Đoan Mộc Sinh. Nếu hạt giống Thái Hư bị Lục Ngô cướp đi, Đoan Mộc Sinh cầm chắc cái chết.
Nào ngờ Anh Chiêu đột nhiên lắc đầu, còn lùi về sau, hai cánh quặp lại ôm lấy thân thể.
Lục Châu nhíu mày: “Ngươi sợ?”
Anh Chiêu gật đầu như gà mổ thóc.
Lục Châu đứng lên nói: “Sợ cũng phải đi.”
Phịch! Anh Chiêu lập tức quỳ mọp xuống, đầu áp sát hai móng chân trước, miệng kêu lên ùng ục ùng ục.
Bình luận facebook