• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (2 Viewers)

  • Chương 1406-1410

Chương 1406

Ông ——

Một toà bạch sắc pháp thân cao hơn trăm trượng xuất hiện, đạo văn bay thẳng lên ngọn tháp, năng lượng ma sát bắn ra tia lửa.

Nguyên khí trên bầu trời cấp tốc tụ lại. Ầm ầm!!

Kinh lôi thiểm điện xuất hiện.

Ninh Vạn Khoảnh bay lên cao, hai mắt toả ra u quang, lỗ tai giần giật. Hắn quay đầu nhìn về phương bắc, nhíu mày nói: “Đám người Đại Minh quả nhiên vẫn đến.”

Tư Vô Nhai minh bạch. “Chẳng trách Lam tháp chủ lại mời sư phụ đến toạ trấn. Nàng muốn mượn cơ hội cuối cùng này để nghịch thiên cải mệnh nhưng lại sợ người Đại Minh vương đình trở trò quỷ.”

Lục Châu gật đầu, hắn cũng đã đoán được điều này. “Nàng ta dám chắc chắn lão phu sẽ đứng về phía Bạch Tháp?”

Ninh Vạn Khoảnh nghe vậy, lộ vẻ xấu hổ.

Đinh Linh từ xa bay tới, khom người nói: “Tháp chủ tuyệt không có ý muốn lợi dụng Lục các chủ.”

Giọng Lam Hi Hoà từ trên cao vọng xuống: “Mặc kệ việc này thành hay bại, ta cũng không còn đảm nhiệm chức vị Tháp chủ Bạch Tháp.”

Ông ——

Bạch liên xoay tròn, Nhật Nguyệt Tinh Luân nở rộ quang mang chói mắt.

Trong tàng mây, tần suất thiểm điện đánh xuống ngày càng cao, cương khí tàn phá bừa bãi nện vào Bạch Tháp. Trên bầu trời xuất hiện một đạo thiểm điện màu u lam đánh xuống.

Oanh!

Lực lượng đáng sợ bổ vào Bạch Tháp, trong khoảnh khắc lan tới người Lam Hi Hoà. Nhật Nguyệt Tinh Luân cấp tốc xoay tròn.

Xoẹt ——

Lục Châu nhíu mày, hắn có thể nghe được tiếng pháp thân và thiên địa chi lực giao thoa.

Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn một màn này, chỉ có Lục Châu là thở dài lắc đầu. Thân là người xuyên không đến, Lục Châu cảm giác được cho dù là cao thủ mười hai Mệnh Cách, đứng trước sấm sét từ vũ trụ truyền tới hẳn cũng nên cân nhắc một chút nha?

Tuy nói tu hành giới không như phàm nhân giới nhưng thân thể con người vẫn làm bằng huyết nhục. Loại lực lượng này… đủ để đánh một người thành đống than.

Bao nhiêu tu hành giả có thể đỡ được? Không ai dám chắc, càng không cách nào làm thử.

Ầm ầm!

Cương khí và thiểm điện hoà chung một chỗ, cực giống với Lôi Cương.

. . .

Lúc này, tu hành giả bốn phương tám hướng đuổi tới.

Ninh Vạn Khoảnh truyền âm nói: “Người không phận sự miễn vào. Nếu không, giết không tha!”

Nơi xa vọng lại tiếng hồi âm:

“Ta là quốc sư Đại Minh Công Tôn Viễn Huyền, vì lo lắng cho tình hình thân thể Lam tháp chủ nên đến thăm.”

Một phía khác, Thẩm phán giả Bạch Tháp Tất Thạc cũng trầm giọng nói: “Lặp lại một lần cuối, không được đến gần.”

Tu hành giả bốn phía quả nhiên dừng lại, không có đến gần. Bọn hắn đều ngẩng đầu nhìn toà bạch sắc pháp thân cao ngất vào trong mây với vẻ kính sợ và tán thán.

Công Tôn Viễn Huyền truyền âm nói: “Nghe lời khuyên của ta, dừng lại đi. Thiên địa chi lực là thứ phàm nhân không thể chạm vào.”

“Không cần quốc sư nhọc lòng.” Tất Thạc truyền âm đáp lời.

Ầm ầm!

Lại một dòng điện xạ kích đánh xuống.

Bạch Tháp cấp tốc truyền ra lực lượng, chỉ trong chớp mắt đã biến thành màu lam, hội tụ vào pháp thân. Tinh Bàn bay ra đón đỡ, lập tức được lực lượng phù trợ biến lớn đến gấp mấy lần.

Mặc dù như thế, Lam Hi Hoà vẫn phun ra một ngụm máu.

“Tháp chủ!”

“Chủ nhân!”

Công Tôn Viễn Huyền thấy vậy lập tức vung tay: “Đi xem một chút!”

Đám tu hành giả tiến lại gần phạm vi Bạch Tháp.

Trên đỉnh Bạch Tháp bỗng truyền xuống tiếng quát to: “Cút hết cho ta!”

Hai mắt Lam Hi Hoà chiết xạ u quang quét ngang chúng sinh, khiến đám người Công Tôn Viễn Huyền lập tức dừng lại.

“Lực lượng thật mạnh! Dừng lại!” Công Tôn Viễn Huyền ra lệnh. Đám người không dám đến gần nữa.

Oanh!

Lại một đạo cương khí bổ trúng ngọn Bạch Tháp. Cương khí ngạnh kháng, đá vụn rơi lộp độp xuống.

Đám người kinh hô.

Công Tôn Viễn Huyền vốn muốn mang người mình đến gần, nhưng gặp phải lực lượng đáng sợ đến cực điểm, lập tức sinh lòng lùi bước. “Mau lui về sau!”

Đám tu hành giả Đại Minh vội vàng lùi về sau hơn ngàn mét.

Ầm ầm! Mây đen kéo đến mịt mù. Trong phương viên trăm dặm đều thuần một màu u ám, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ có cơn mưa tầm tã rơi xuống.

Sắc mặt Lam Hi Hoà càng lúc càng khó coi.

“Nhật Nguyệt Tinh Luân.”

“Tinh Bàn.”

Lam Hi Hoà ra sức điều động lực lượng để ngạnh kháng với tự nhiên.

“Quốc sư, còn tiến lên nữa không?” Có tu hành giả đến gần Công Tôn Viễn Huyền hỏi.

Công Tôn Viễn Huyền nhìn về phía chân trời, lẩm bẩm nói: “Không cần.”

“Vì sao? Lỡ như nàng ta thành công thì phải làm sao?” Tên thuộc hạ hỏi.

“Đấu với trời, nghịch thiên cải mệnh, từ xưa đến nay chẳng có mấy người… Trong mắt ông trời, chúng ta đều là con kiến nhỏ bé. Không nói tới mối quan hệ giữa Bạch Tháp và Ma Thiên Các, ta cũng rất muốn nhìn xem nàng ta có thể thành công hay không.” Công Tôn Viễn Huyền ngước mắt nhìn lên không trung, đạm mạc nói.

Đám tu hành giả gật đầu tuân lệnh.

Mây đen vần vũ như hắc long, từ xa có một đạo thiểm điện đánh xuống, oanh minh tứ phương. Thiên địa chi lực đánh vào bạch sắc Tinh Bàn, ông ông rung động.

Ba mươi ngàn đạo văn biến thành một cột sáng, truyền năng lượng vào trong Tinh Bàn. Quang mang trên Tinh Bàn đại thịnh, ánh sáng trắng đến mù loà đôi mắt người xem.

“Dùng Bạch Tháp làm vật dẫn, hút lấy thiên địa chi lực vào trong Tinh Bàn để tìm đường đột phá Mệnh Cách. Thật là một phương pháp không muốn mạng.” Tư Vô Nhai kinh hãi nói.

“Thất sư huynh, thiên địa chi lực mà huynh nói chính là lôi điện sao?”

“Không hẳn vậy.” Tư Vô Nhai giải thích. “Nhân loại thường nhìn thấy sấm sét vang dội, cũng từng nhìn thấy sét có thể phá núi. Đây chính là lôi minh lực lượng hùng vĩ vô cùng, khiến con người theo bản năng phải kinh sợ. Trước mặt nó, nhân loại không là gì cả. Tu hành giả cường đại có thể ngăn cản một phần lôi minh lực lượng, nhưng cũng chỉ là ngăn lại, không cách nào chiến thắng hoặc chống lại nó. Nhân loại tu hành nguyên khí, nguyên khí ngưng cương để phóng thích ra lực sát thương. Hai bên hoàn toàn khác biệt. Trong lôi điện ẩn chứa thiên địa chi lực, muốn rút nó ra cần phải có dũng khí và can đảm cực lớn.”

Tiểu Diên Nhi cái hiểu cái không gật đầu. “Nha, vậy Lam tỷ tỷ có phải đang gặp nguy hiểm không?”

“Đúng, vô cùng nguy hiểm.”

Ầm ầm!

Lại một tiếng nổ mạnh chấn đau màng nhĩ của tất cả mọi người. Không ít người tu vi yếu đã cảm thấy đầu óc trống rỗng, ù tai hoa mắt.
Chương 1407

Một số tu hành giả phổ thông ngã lăn ra đất, thất khiếu chảy máu. Đây không phải do bị sét đánh mà là vì ba mươi ngàn đạo văn hấp dẫn thiên địa chi lực, ẩn chứa lực lượng vô cùng hùng hậu.

Lộp bộp!

Mấy đạo thiểm điện đánh xuống. Tinh Bàn ngăn trở một phần, một phần còn lại lấy góc độ quỷ dị đánh vào Bạch Tháp, đánh trúng Lam Hi Hoà.

Phốc.

Lam Hi Hoà phun ra tiên huyết.

Bạch Tháp xuất hiện vết rạn, đạo văn càng lúc càng khó chống cự.

Công Tôn Viễn Huyền nói: “Lam Hi Hoà hẳn là không sống nổi, nàng ta đã bị trọng thương. Chúng ta có đi hay không cũng không quan trọng, trời giúp chúng ta rồi!”

“Quốc sư đại nhân anh minh.”

. . .

“Sư phụ, có giúp nàng ta không?” Tư Vô Nhai nhẹ giọng hỏi.

Lục Châu nhìn thiểm điện trên bầu trời không chớp mắt. “Giúp không được.”

Tiểu Diên Nhi kinh ngạc nói: “Vì sao?”

“Vô cùng nguy hiểm. Những lực lượng này đã vượt qua cực hạn của nhân loại. Lam Hi Hoà dựa vào Tinh Bàn và ba mươi ngàn đạo văn để phòng ngự mới miễn cưỡng chèo chống đến hiện tại.”

Ninh Vạn Khoảnh nghe vậy cũng thở dài một tiếng.

Tư Vô Nhai gật đầu nói: “Đúng thật là như thế.”

Oanh!

Lại thêm một đoạn Bạch Tháp bị thiểm điện đánh phá. Bạch tháp tu hành giả nhao nhao né tránh, đánh bay đám đá vụn.

“Đó là cái gì?” Đám người kinh ngạc nói.

Một đạo tử lôi lấp loé lam quang như một con trường long từ trên trời giáng xuống.

Đám Bạch Tháp tu hành giả sợ hãi nhắm mắt lại. Ngay cả Tiểu Diên Nhi cũng không nhịn được mà đưa tay lên che mặt.

Công Tôn Viễn Huyền đứng phía xa thở dồn dập, trong mắt tràn ngập dị sắc. Lam Hi Hoà thiên hạ vô địch… rốt cuộc cũng xuống đài!

Đại Minh vương đình rốt cuộc chờ được ngày này. Đế chế thống trị của Bạch Tháp từ nay hoàn toàn kết thúc.

Oanh ——

Trường long lôi điện đâm sầm vào bạch sắc Tinh Bàn. Tinh Bàn xoẹt một tiếng, bốc lên một ngọn lửa màu u lam.

Sóng xung kích cường đại trong nháy mắt đánh Lam Hi Hoà rơi xuống mấy chục mét. Nhật Nguyệt Tinh Luân bay trở về, bộc phát cương khí đầy trời.

Nàng rơi xuống đâu, Bạch Tháp sụp đổ đến đó.

Mắt thấy Bạch Tháp đang không ngừng bị đánh sập, đám người lại chẳng thể làm gì, mà Lam Hi Hoà vẫn tiếp tục rơi xuống.

Ninh Vạn Khoảnh tuy mù loà nhưng cảm giác lại nhạy bén không ít, bèn nói: “Lam tháp chủ không thể rơi xuống tầng thứ tám mươi. Vượt qua đạo trường thì sẽ không còn cách nào xoay chuyển thế cục.”

Lam Hi Hoà theo bản năng quay đầu nhìn xuống mặt đất bao la. Lan can này là nơi nàng thường xuyên đứng để ngắm nhìn thế giới xinh đẹp này. Nàng đột nhiên cảm giác được lực lượng của mình nhỏ bé vô cùng. Ba mươi ngàn đạo văn thì sao? Có cho nàng ba trăm ngàn đạo văn cũng không cách nào chống lại ý trời.

Lam Hi Hoà thở dài một tiếng, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

. . .

Lục Châu tính toán điểm công đức một chút rồi lắc đầu thở dài.

Chuẩn bị sẵn một tấm Miễn Dịch Sát Thương, hai chân Lục Châu đạp không bay lên, toàn thân như mũi tên bắn thẳng về phía Lam Hi Hoà.

Ninh Vạn Khoảnh cảm nhận được ba động đặc thù vội lên tiếng: “Lục các chủ?”

Công Tôn Viễn Huyền và đám cao thủ Đại Minh đang chờ đợi cảnh tượng Lam Hi Hoà vẫn lạc, nhưng một thân ảnh đột ngột xuất hiện khiến bọn hắn chú ý.

“Đó là… Lục các chủ?” Công Tôn Viễn Huyền nín thở nói.

Tên thuộc hạ bên cạnh liền hỏi: “Làm sao bây giờ?”

“Tiếp tục quan sát, ta có một loại dự cảm, ông trời đang che chở cho Đại Minh!”

Tên thuộc hạ lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Quốc sư anh minh.”

Nếu ngay cả Các chủ Ma Thiên Các cũng vẫn lạc thì toàn bộ thất giới hắc bạch kim hồng tử hoàng lục đều không có lực lượng nào đủ sức chống lại Đại Minh.

Khi Lam Hi Hoà ngỡ rằng mình đã thất bại, bỗng một đạo kim chưởng từ sau bay tới.

Khi Lục Châu bay vượt mặt Lam Hi Hoà, hắn nhẹ giọng nói: “Vô tri, vô vị.”

Lam Hi Hoà cả kinh quay đầu nhìn sang, Lục Châu nâng tay đánh ra một chưởng hướng về phía trước.

Oanh!

Kim chưởng bị đánh tan.

Lại một chưởng, vẫn bị đánh tan.

Lục Châu liên tục tung ra mấy chưởng đều không có tác dụng.

“Vô dụng thôi, đã không cần nữa…” Lam Hi Hoà nói đến đây bỗng nở nụ cười, “Ngươi cũng không có cách nào nghịch thiên cải mệnh.”

Lục Châu không để ý đến sự khác thường của nàng mà tiếp tục bay về phía chân trời, bàn tay hướng lên không trung.

“Thái Huyền!”

Thái Huyền chưởng lực bộc phát, chưởng ấn màu xanh thẳm bay ra va chạm với tử lôi.

Oành!!!

Tầng mây đen dày nặng lập tức chia làm hai nửa.

“Đây…” Công Tôn Viễn Huyền kinh ngạc đến ngây người. Đây là lực lượng gì?

Cái này có thể chứng minh một chưởng vừa rồi mạnh hơn ba mươi ngàn đạo văn… thậm chí còn cường đại hơn cả tia tử lôi đáng sợ kia. Sao có thể?!

Công Tôn Viễn Huyền không tin con người có thể áp đảo trời xanh, càng không tin con người lại nắm giữ được loại lực lượng như thế.

Quả nhiên ——

Mây đen vừa tán đi được mấy giây lại tụ lại ngay lập tức. Ánh sáng ngắn ngủi vừa xuất hiện lại biến mất tăm mất tích.

Lục Châu nhướng mày nói: “Trêu đùa lão phu?”

Một chưởng vừa rồi đã dùng tuyệt đại bộ phận Thái Huyền chi lực trong cơ thể. Vốn cho rằng có thể kết thúc màn này, không ngờ mây đen lại như thuỷ triều cuồn cuộn lấp tới.

Điều tiếp theo Lục Châu có thể làm là dựa vào thẻ Miễn Dịch Sát Thương để… chạy trốn.

Lục Châu hạ thấp độ cao, dừng lại phía trên Lam Hi Hoà cách nàng mấy thước. Lúc này hắn đã mặc kệ cái gì gọi là phong độ.

Lam Hi Hoà nói: “Không ngờ chưởng ấn của Lục các chủ lại có thể khai thiên tích địa…”

Lục Châu quay đầu nhìn nàng không nói. Hắn kỳ thực muốn nói là, mau trốn đi.

Nhưng trên bầu trời, lôi điện đã dần dần tích tụ, từng tia thiểm điện ẩn chứa lực lượng như bài sơn đảo hải đánh xuống!

ẦM ẦM ẦM!

Hư ảnh Lục Châu loé lên ngăn phía trên Lam Hi Hoà, ngửa mặt nhìn lên trời. Tốc độ thiểm điện quá nhanh.

Công Tôn Viễn Huyền nắm chặt nắm đấm tự nhủ: “Quá tốt rồi!”

Kết quả mà hắn chờ đợi đang xuất hiện!

Lúc này, Lục Châu cấp tốc bóp nát một tấm Miễn Dịch Sát Thương.

Ông ——

Toà Phật Tổ kim thân sừng sững giữa trời, bao bọc lấy Lục Châu. Kim quang lóng lánh rọi sáng bầu trời như một tượng phật đồng, thiểm điện không ngừng đánh xuống tẩy rửa kim thân.

Tia lửa điện văng ra khắp nơi.
Chương 1408

Đám tu hành giả Bạch Tháp xuất thần nhìn cảnh tượng trên bầu trời. Tư Vô Nhai, Tiểu Diên Nhi và Diệp Thiên Tâm bình tĩnh hơn nhiều, tiếp tục quan sát.

Chỉ có Ninh Vạn Khoảnh là mờ mịt, không rõ kết quả thế nào. Hắn rất gấp gáp, chỉ có thể dựa vào cảm giác để cảm nhận ba động trên không trung. Lục Châu sử dụng Thái Huyền chi lực và thẻ đạo cụ đương nhiên hắn không nhận ra được, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì.

Bên tai hắn không ngừng truyền đến tiếng than thở ——

“Lục các chủ thật quá mạnh mẽ!”

“Đây là phúc của Bạch Tháp a!”

“Rốt cuộc phải là tu vi bao nhiêu Mệnh Cách mới có thể chống lại ông trời?”

. . .

Nhìn thiểm điện không ngừng đánh vào Phật Tổ kim thân, Lam Hi Hoà kinh ngạc nói:

“Ngươi không có dẫn động thiên địa chi lực?”

Lục Châu vẫn không để ý tới Lam Hi Hoà, vừa hưởng thụ sự kinh sợ và tán thưởng của đám người vừa lo lắng không thôi. Tiếp theo nên làm sao bây giờ?

Trang bức sắp nát rồi nha!

Mười giây đồng hồ thoáng qua tức thì, Phật Tổ kim thân nhanh chóng biến mất. Hư ảnh Lục Châu loé lên, lui về sau.

Mà thiểm điện trên trời vẫn không ngừng trút xuống như mưa.

“Hả?” Lam Hi Hoà nghi hoặc nói, “Không cần Phật Tổ kim thân nữa à?”

Lục Châu vừa định xoay người chạy trốn thì thiểm điện đã bao vây tứ phía, xèo xèo rung động ——

Lục Châu bỗng cảm giác được thời gian như một cuộn phim quay chậm.

Nguyên khí, hoàn cảnh xung quanh đều như bị dừng lại. Loại cảm giác này tựa như hắn vừa rơi vào trong biển cả.

“Không bị gì sao?” Lục Châu nghi hoặc khó hiểu.

Hắn vốn định sử dụng thêm một tấm Miễn Dịch Sát Thương, dùng Phật Tổ kim thân rời khỏi khu vực thiểm điện. Nhưng sau khi thiểm điện đánh vào người hắn lại chẳng hề cảm thấy đau đớn gì.

Lục Châu ngẩng đầu nhìn trời.

Từng đạo lôi điện màu u lam cấp tốc tiến vào đan điền khí hải của hắn, một phần nhỏ thiểm điện còn lại thì đánh vào Lam Hi Hoà.

Lục Châu chợt cảm thấy não hải ông ông rung động, ý thức xuất hiện biến hoá, hắn nhắm mắt lại, cảm nhận được trong đan điền khí hải mình có một tiểu lam nhân.

“Lục Hào Ly Hợp?”

Đây chính là pháp thân thứ hai của hắn, Lục Hào Ly Hợp.

Lôi điện mang theo thiên địa chi lực cấp tốc hội tụ vào pháp thân Lục Hào Ly Hợp. Pháp thân không hề sợ hãi thiên địa chi lực mà ngược lại còn tham lam hút lấy lực lượng này.

Thiểm điện trên bầu trời đã vây kín Lục Châu và Lam Hi Hoà, không ngừng bổ xuống ầm ầm vang dội.

Lam Hi Hoà cũng nhắm mắt lại. Thiên địa chi lực màu u lam không ngừng ăn mòn thân thể của nàng.

May mắn là tuyệt đại bộ phận thiên địa chi lực đều bị Lục Châu ngăn trở, Lam Hi Hoà đứng ở hậu phương, chỉ bị ảnh hưởng rất nhỏ.

Đám người bên dưới không hề biết chuyện gì đang phát sinh. Cũng không ai dám bay lên xem xét tình hình.

Công Tôn Viễn Huyền nhìn đến đây, thở dài một tiếng. “Đáng tiếc.”

. . .

Lục Châu cảm giác tiểu lam nhân trong đan điền khí hải đang không ngừng hấp thụ thiên địa chi lực.

“Còn có thể chơi như vậy?”

Lam pháp thân tựa như cá không sợ nước biển, chim không sợ bầu trời, ngược lại càng khiến nó trưởng thành nhanh hơn.

Két ——

Đan điền khí hải vang lên một tiếng giòn tan. Lục Châu cảm nhận được tiểu lam nhân biến lớn hơn mấy lần.

“Thất Tinh Chuyển Hồn?”

Tiểu lam nhân vẫn tiếp tục lớn lên không ngừng.

Lục Châu vội vàng áp súc cho nó nhỏ lại, nằm gọn trong đan điền khí hải.

Quá trình hấp thụ Thái Huyền chi lực kéo dài liên tục một khắc đồng hồ. Toàn bộ thiểm điện đều bị tiểu lam nhân thôn phệ.

Két ——

Lại một tiếng vang giòn.

“Bát Pháp Vận Thông.”

Ngay cả người kiến thức sâu rộng như Lục Châu cũng bị biến hoá của lam pháp thân làm cho kinh hãi.

Cái tốc độ tu hành này chính là bật hack trong truyền thuyết?

Lại qua một khắc đồng hồ, số lượng thiểm điện trên bầu trời nhanh chóng giảm mạnh, tần suất đánh xuống cũng thấp đi.

“Ta phải đi cứu sư phụ!” Tiểu Diên Nhi nóng nảy muốn vọt lên.

“Đừng đi!” Tư Vô Nhai kéo nàng lại, “Thiên địa chi lực không phải là thứ Thiên Giới Bà Sa có thể khống chế.”

“Nhưng mà sư phụ…”

“Muội nhìn cho kỹ, trong tình huống bình thường, bị thiên địa chi lực đánh trúng thì không chết cũng bị thương. Nhưng sư phụ vẫn rất thản nhiên, những lực lượng kia dường như đang tránh né sư phụ, trở về đại địa.” Tư Vô Nhai phân tích.

Tiểu Diên Nhi nhìn kỹ lại, phát hiện đúng thật là như thế.

Lục Châu cũng cảm giác được tốc độ hấp thu Thái Huyền chi lực của lam pháp thân đã giảm đi…

Lam pháp thân phóng xuất ra từng đạo lực lượng Thái Huyền chi lực thanh lương, tưới mát đan điền khí hải. Thái Huyền chi lực vốn đã khô kiệt ngay lập tức lại tràn đầy.

“Đây chính là một trong những hiệu quả của lam pháp thân?”

Lục Châu sinh lòng kinh ngạc, đồng thời hắn lại phát hiện lượng Thái Huyền chi lực chứa trong cơ thể lại tăng lên.

Két ——

Lại một tiếng giòn tan vang lên, kéo Lục Châu về với hiện thực.

Nguyên khí và Thái Huyền chi lực sung túc, lam pháp thân thành công bước vào Cửu Chuyển Âm Dương.

Liên tục vượt qua tam giai!

Lục Châu mở mắt, trạng thái tinh thần chưa bao giờ phấn chấn đến thế. Kỳ kinh bát mạch, lục phủ ngũ tạng, thậm chí từng đường kinh mạch cũng tràn ngập Thái Huyền chi lực.

Hắn cũng phát hiện ra pháp thân thứ hai không còn hấp thu thiên địa chi lực nữa.

Hiện tại Lục Châu có thể xác nhận nguồn gốc của Thái Huyền chi lực chính là lam pháp thân.

Trình tự tu hành bình thường là Thối Thể, sau đó vào Thông Huyền mới ngưng tụ được pháp thân. Có pháp thân thì đan điền khí hải có thể điều động nguyên khí. Thế nhưng không biết vì sao Hệ thống thông qua một loại thủ đoạn đặc thù nào đó, cải biến trình tự tu hành của hắn, dùng Thiên thư để tích luỹ Thái Huyền chi lực, sau đó giúp kim pháp thân phát huy uy lực mạnh mẽ, cho đến khi có đủ năng lực để đạt được lam pháp thân.

Nói cách khác, lam pháp thân có đầy đủ năng lực như kim pháp thân, đồng thời còn được nắm giữ bảy loại thần thông Thiên thư ngoài định mức. Những năng lực còn lại thì phải chờ hắn tiến thêm một bước mới biết được.

Thiểm điện trên trời đánh xuống đã trở nên thưa thớt đi nhiều, không còn tổn thương hắn được nữa.

Lãng phí mất một tấm Miễn Dịch Sát Thương!

Nhưng lam pháp thân vượt tam giai khiến Lục Châu rất vui vẻ, hao tổn này vẫn có thể tiếp nhận.
Chương 1409

Nói mới nhớ, trước đó hao tổn hơn hai ngàn năm thọ mệnh để nâng pháp thân lên Ngũ Khí Triều Nguyên chẳng phải là lãng phí muốn chết hay sao?!

Về sau tuỳ tiện tìm một chỗ sét đánh rồi đưa mặt ra là được, cần gì phải tiêu hao thọ mệnh để ảnh hưởng tới cái mạng già này?

Đương nhiên ý nghĩ này chỉ thoáng qua đầu Lục Châu trong phút chốc. Dù sao nơi này nhờ có ba mươi ngàn đạo văn Bạch Tháp mới kích hoạt được trận thiểm điện kia, chẳng bằng đi tìm thánh vật tựa như Thanh Thiền Ngọc còn có lý hơn.

Công Tôn Viễn Huyền đứng đằng xa quan sát, không cách nào phân biệt được Lục Châu và Lam Hi Hoà đã chết hay chưa. Hắn chỉ có thể thấy Tinh Bàn của Lam Hi Hoà đầy vết máu và thân thể bất động vì bị thiểm điện đánh của Lục các chủ.

Trong đầu Công Tôn Viễn Huyền đột nhiên nhớ lại cảnh tượng mình bị đánh giết một Mệnh Cách tại Bạch Tháp. Tim hắn đột nhiên gia tốc, huyết dịch trong cơ thể xao động rộn ràng, hô hấp trở nên trầm trọng. Còn cơ hội nào tốt hơn lúc này chứ?!

“Lên!”

Hắn ra lệnh một tiếng, đám tu hành giả lập tức lao về phía Bạch Tháp.

Lỗ tai Ninh Vạn Khoảnh khẽ động, quát lên: “Ngăn cản bọn hắn lại!”

Tất cả thành viên Bạch Tháp lập tức gọi ra pháp thân, đứng thành vòng tròn vây chung quanh Bạch Tháp ngăn cản đám người xâm nhập.

Đôi bên lao vào kịch chiến, cương khí bắn ra tung toé che khuất cả bầu trời.

Tu hành giả Đại Minh tuy không mạnh bằng tu hành giả Bạch Tháp nhưng số lượng lại rất đông. Có khoảng mười tu hành giả tránh được tầng phòng ngự của Bạch Tháp, bay thẳng về phía Lam Hi Hoà và Lục Châu.

“Sư phụ!” Diệp Thiên Tâm bay lên không trung, cương ấn như hồ điệp bay lượn đánh tới.

“Ngăn nàng ta lại!”

Hai tu hành giả Đại Minh chia binh đi đối phó Diệp Thiên Tâm.

Còn lại tám người lộ vẻ mừng rỡ điên cuồng, nhân lúc tia thiểm điện cuối cùng biến mất, kiếm trong tay đồng loạt đâm tới.

Đúng lúc này, Lục Châu cũng khôi phục tự do, hắn xoay người lại, trong ánh mắt xẹt qua một tia sáng màu u lam, trầm giọng nói:

“Thật to gan.”

Dưới chân Lục Châu xuất hiện lam liên, liên diệp toả ra màu xanh thăm thẳm. Một chiêu Pháp Diệt Tẫn Trí trong nháy mắt đã bắn bay tám tên tu hành giả.

Phanh phanh phanh…

Đám người phun máu, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, run rẩy nói: “Hắn không có việc gì?!”

“Trốn! Trốn mau!”

Đám tu hành giả đang lao lên vừa nghe được hiệu lệnh, lập tức xoay người chạy trốn tán loạn.

“Lục lão ma không chết! Xong đời, xong đời…”

“Quốc sư đại nhân đâu? Quốc sư đại nhân!”

Nhưng làm gì còn bóng dáng Công Tôn Viễn Huyền.

Lục Châu không thèm truy kích. Hắn đang cảm thụ biến hoá của lam pháp thân. Lam pháp thân tuy cường đại nhưng cũng chỉ mới là Bát Pháp Vận Thông, khó có thể chèo chống nổi một chiêu của Thiên Giới Bà Sa. Một chiêu thần thông Thiên thư này sử dụng Thái Huyền chi lực trong cơ thể, lam pháp thân chỉ cung cấp một chút xíu lực lượng.

“Lam pháp thân còn cách Thiên Giới Bà Sa xa lắm.”

Thu hồi suy nghĩ, Lục Châu nhìn quanh bốn phía.

Đám tu hành giả Bạch Tháp đang truy kích tu hành giả Đại Minh, Lục Châu cũng không kinh ngạc. Ánh mắt hắn một lần nữa nhìn về phía Lam Hi Hoà.

“Hả?”

Lam Hi Hoà nhắm nghiền hai mắt, vết thương và vết máu trên người đã biến mất không còn dấu vết. Càng quỷ dị hơn là tinh khí thần của nàng ta mạnh hơn trước kia gấp trăm ngàn lần.

Tóc dài như liễu rủ, quang hoa lưu chuyển toàn thân, bạch sắc Tinh Bàn xoay tròn quanh người nàng như đang thủ hộ chủ nhân.

Lục Châu nảy sinh nghi hoặc. Chẳng lẽ Lam Hi Hoà cũng đạt được kỳ ngộ, hoặc là đã đột phá? Nhưng biến hoá của nàng rất quỷ dị…

Hắn cảm thấy nàng lúc này có vẻ thần bí và —— xa lạ.

Ba mươi ngàn đạo văn biến mất giữa không trung, bay trở về Bạch Tháp. Tu hành giả Bạch Tháp cũng đã trở về, ngẩng đầu nhìn bầu trời yên tĩnh không còn mây đen.

Trôi nổi giữa không trung cũng không phải là cách. Lục Châu đẩy ra một đạo kim chưởng về phía Lam Hi Hoà để mang nàng xuống.

Nhưng chưởng ấn vừa đến gần Lam Hi Hoà đã tiêu tán.

Kỳ quái.

Lục Châu lại đẩy chưởng, chưởng ấn lại tiêu tán.

Bỗng nhiên, Lam Hi Hoà mở bừng mắt, không nói một lời đánh ra một chưởng ấn cao trăm trượng về phía Lục Châu.

“Lam Hi Hoà!” Lục Châu trầm giọng quát, trong lòng bàn tay nở rộ lam quang.

Phanh!

“Tháp chủ!”

“Sư phụ!”

Đám người kinh hô, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trên bầu trời, không rõ đã phát sinh chuyện gì.

Bạch sắc chưởng ấn bị đánh xuyên, Lục Châu nhìn thẳng Lam Hi Hoà. Lam Hi Hoà thản nhiên nói:

“Ngươi quả nhiên lại biến cường.”

Lục Châu nhìn nàng chằm chằm, sau đó đưa ra kết luận: “Ngươi không phải Lam Hi Hoà.”

Hư ảnh Lam Hi Hoà loé lên, xuất hiện trước mặt Lục Châu, ánh mắt như nước. “Lam Hi Hoà là ta. Ta là Lam Hi Hoà… việc này không quan trọng.”

Lục Châu nghi hoặc nhìn nàng, nhấn mạnh: “Việc này rất quan trọng.”

Lam Hi Hoà ngẩng đầu nhìn trời rồi nói: “Có lẽ vậy… Ta đã nhớ ra tất cả.”

Nàng cúi đầu nhìn Bạch Tháp và thế giới trắng xoá xung quanh, ánh mắt lướt qua đám tu hành giả đang nhìn nàng bằng thái độ quan tâm lo lắng.

Nàng lại phất tay, Nhật Nguyệt Tinh Luân bay tới trước mặt.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Lục Châu hỏi.

Lam Hi Hoà nhìn về phía Lục Châu, thở dài đáp:

“Nhân loại vẫn thích nội đấu như vậy, thích ngươi tranh ta đấu đến đầu rơi máu chảy. Mấy ngàn năm… ta chán rồi.”

Câu nói này càng khiến Lục Châu thêm nghi hoặc.

Tất cả trưởng lão và thẩm phán giả Bạch Tháp đều mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn chẳng hiểu nàng nói cái gì.

Bọn hắn rõ ràng cảm giác được thương thế của Lam Hi Hoà đã biến mất, thậm chí còn trở nên cường đại không biết bao nhiêu lần. Nhưng vì sao nàng lại nói vậy?

Lục Châu không thích kiểu nói chuyện vòng vòng vèo vèo này, nàng ta bây giờ hoàn toàn khác biệt với Lam Hi Hoà lúc trước.

“Lão phu hỏi lại ngươi lần nữa.” Lục Châu lên giọng.

Lam Hi Hoà nâng mắt nhìn hắn: “Trên người ngươi có sát khí. Nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến ta cả. Nói đúng ra, ta ở nơi này chỉ là một đạo hình chiếu mà thôi.”

“Hình chiếu?”

“Ngươi không tin? Vậy thì nhìn đi.” Lam Hi Hoà cúi đầu nhìn về phía lam y nữ hầu luôn đi theo nàng, nhẹ nhàng vung tay.

Lam y nữ hầu thở dài một tiếng, chủ động khom người, sau đó toàn thân phân giải thành từng điểm tinh quang, trôi về phía chân trời rồi biến mất không còn gì nữa.
Chương 1410

Đám người giật mình, nghị luận ầm ĩ.

“Sao… sao có thể như vậy?”

Điều này vượt qua nhận biết của bọn hắn.

Lúc này Tư Vô Nhai bỗng lên tiếng: “Cũng không phải là không thể.”

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tư Vô Nhai. Lam Hi Hoà cũng hăng hái nhìn hắn.

Tư Vô Nhai nói: “Muốn làm được điều này, có hai khả năng. Một là, thông qua vu thuật để khống chế một người trở thành khôi lỗi, toàn bộ ý thức, hành vi của người đó đều trở thành của mình. Hai là, trong cổ tịch có ghi chép về một thánh vật có khả năng khống chế hình chiếu trở nên ngưng tụ như thật.”

Một trưởng lão lắc đầu nói:

“Không thể nào, tuyệt đối không thể! Hai loại thủ đoạn đó đều không thể khiến một hình chiếu có máu thịt được! Lam tháp chủ mà ta biết là một người sống sờ sờ, được vạn người kính ngưỡng!”

Khôi lỗi không có máu thịt và ý thức, đặc biệt vô tình vô cảm.

Thánh vật cũng thế.

Có mấy vị trưởng lão bay lên không trung, lớn tiếng nói: “Dù có thế nào thì chúng ta cũng cung nghênh Tháp chủ quay về Bạch Tháp!”

“Cung nghênh Tháp chủ!”

Đám bạch y tu hành giả lăng không quỳ lạy.

Nhưng Lam Hi Hoà chỉ hờ hững nhìn bọn hắn, ánh mắt chuyển sang người Tư Vô Nhai, khẽ nói:

“Còn có một khả năng thứ ba. Khi tu vi của ngươi đạt tới một cảnh giới nhất định, ngươi cũng có thể làm được.”

“. . .”

Nàng chậm rãi xoay người nhìn về phía đám bạch y tu hành giả. “Từ hôm nay trở đi, ta không còn là chủ nhân của các ngươi nữa.”

Đúng như lời nàng nói, nàng chán rồi.

Các thành viên Bạch Tháp đưa mắt nhìn nhau, không nói nên lời. Bọn họ đều biết Lam Hi Hoà là người nói một không nói hai, một khi đã ra quyết định thì không có khả năng sửa đổi.

Lục Châu nghi ngờ hỏi: “Vì sao ngươi phải làm như thế?”

“Duy trì sự cân bằng.” Lam Hi Hoà nói.

“Cân bằng?”

“Sự cân bằng giữa nhân loại và hung thú, giữa đại địa và Vô Tận Hải, giữa tu hành giới này và tu hành giới khác. Vạn vật trên thế gian đều phải bảo toàn, nếu xuất hiện sự mất cân bằng thì thế giới sẽ sụp đổ.”

“Ngươi nói ngươi chỉ lưu lại đây một đạo hình chiếu… Vậy vì sao phải giúp lão phu?” Lục Châu hỏi.

“Nhân loại quá yếu, cần phải có thêm nhiều cường giả để duy trì cân bằng trong thiên địa.” Lam Hi Hoà bình thản như nước đáp.

Lại là cân bằng.

“Vậy thì cứ lo việc duy trì cân bằng của ngươi đi.” Lục Châu chắp tay xoay người, lao vụt xuống dưới.

Đúng lúc này ——

Lam Hi Hoà đột nhiên vọt về phía Lục Châu, bạch sắc Tinh Bàn chiếu rọi giữa trời.

Lục Châu xoay người lại, đánh ra một chưởng. Ầm!

Lam Hi Hoà không hề suy suyển mảy may, thản nhiên nói:

“Ngươi có tiềm lực không tệ, có thể trở thành Chí Tôn. Thiên địa chi lực đã đánh tan hình chiếu ta lưu lại nơi này, ta không thể tiếp tục ở lại nữa, nhất định phải rời đi.”

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Lục Châu lại hỏi.

“Mỗi một nơi đều có kẻ làm nhiệm vụ duy trì cân bằng… Ngươi từng đến Vô Tận Hải chưa? Trong Vô Tận Hải có Côn Bằng, chính là kẻ thực hiện nhiệm vụ duy trì cân bằng ở hải vực. Điểm khác biệt chính là, nó là hung thú thật sự, mà ta hiện tại chỉ là một đạo hình chiếu.”

“Vậy ngươi có thể tiếp tục sử dụng phương pháp này.”

“Không được.” Lam Hi Hoà lắc đầu, lại nhìn lên bầu trời lần nữa, “Thái Hư phức tạp hơn ngươi tưởng nhiều.”

“Ngươi đến từ Thái Hư?” Lục Châu nhướng mày kinh ngạc.

Lam Hi Hoà nâng tay, Nhật Nguyệt Tinh Luân bay vào tay nàng, nguyên khí trên bầu trời xao động bất an, từ từ tụ lại vào Nhật Nguyệt Tinh Luân.

“Hiện tại ngươi còn rất yếu… tốt nhất hãy ẩn tàng thiên địa chi lực của ngươi.”

Ông ——

Một toà Tinh Bàn mênh mông bát ngát xuất hiện che khuất bầu trời, không nhìn thấy bờ bến.

Toàn bộ tu hành giả đều ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt ngập tràn tán thưởng như đang ngắm nhìn một bức hoạ vô cùng đặc sắc.

Một màn thần kỳ xuất hiện.

Tuyết đọng xung quanh đột nhiên bị hoà tan với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Trên mặt đất, từng ngọn cỏ non đâm chồi nảy lộc, cây cối sinh trưởng xanh tươi mơn mởn.

Đá vụn ào ào tụ lại bay trở về Bạch Tháp, những tầng đã vỡ vụn được xây lại trong phút chốc, đạo văn tản mát đều bị thu về.

Mọi hư hại giữa đất trời đều được chữa trị chỉ trong phút chốc.

Ông ——

Nhật Nguyệt Tinh Luân vù một tiếng, bay về phía chân trời rồi biến mất.

Lam Hi Hoà nhíu mày, thu hồi Tinh Bàn. Dường như có một loại lực lượng thần bí nào đó ở sau lưng kềm chế nàng.

Lam Hi Hoà nhìn về phía Diệp Thiên Tâm, nhẹ giọng nói: “Từ giờ trở đi, ngươi chính là Tháp chủ Bạch Tháp đời tiếp theo.”

Sau đó, cánh tay nàng hoá thành từng điểm tinh quang, chân nàng, tóc nàng, thân thể nàng… từng chút một tiêu tán.

“Ta hy vọng có thể nhìn thấy ngươi trong Thái Hư.”

“Thái Hư?”

Cuồng phong thổi tới, Lục Châu còn chưa kịp hỏi Thái Hư ở đâu thì Lam Hi Hoà đã hoàn toàn biến mất.

. . .

Đám người Bạch Tháp suy nghĩ đến xuất thần.

Không biết đã qua bao lâu, tu hành giả Bạch Tháp mới khom người hành lễ, đồng thanh nói:

“Cung tiễn Tháp chủ.”

Tư Vô Nhai lắc đầu thở dài. Đây tuyệt đối không phải là khôi lỗi hoặc do thánh vật tạo thành. Đây chắc chắn là một con người thực thụ.

Lục Châu cũng nhìn về phía Nhật Nguyệt Tinh Luân biến mất, tự nhủ: “Thái Hư thật sự tồn tại…”

Nhìn lại một màu xanh biếc và sinh cơ ngập tràn mặt đất, Lục Châu nghi hoặc nghĩ, đây là thủ đoạn của Chí Tôn?

Lục Châu đáp xuống đất, đứng cạnh đám đồ đệ.

“Sư phụ.” Diệp Thiên Tâm thở phào nhẹ nhõm.

“Sư phụ, người không sao chứ?” Tiểu Diên Nhi lo lắng nói.

Lục Châu lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía ngọn Bạch Tháp cao vút nhập vào trong mây.

Lúc này, tu hành giả Bạch Tháp đồng loạt quỳ xuống, từ trưởng lão đến thẩm phán giả và thành viên đều đồng thanh hô to:

“Cung thỉnh tân Tháp chủ thượng vị!”

Ánh mắt mọi người tập trung nhìn về phía Diệp Thiên Tâm.

Nàng nhìn sang sư phụ. Trước đó nàng rất bình thản, nhưng sau khi thấy Lam Hi Hoà biến mất, nàng lại mất tự tin. Nàng muốn thấy quyết định của sư phụ, bất luận sư phụ muốn nàng làm gì, nàng cũng sẽ kiên định chấp hành điều đó.

Lục Châu không nói, chỉ khẽ gật đầu với nàng một cái.

Ngươi không phải hài tử, sư phụ có thể che chở ngươi nhất thời nhưng không che chở được một đời. Có những việc ngươi phải tự mình gánh vác.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom