-
Chương 1416-1420
Chương 1416
“Sư phụ, nó nói nơi đó cách địa bàn của Thừa Hoàng gần nhất, có thể bảo Thừa Hoàng dẫn đường.”
“Thừa Hoàng?” Lục Châu nghi hoặc, “Thừa Hoàng đến từ chỗ sâu trong Nguyệt Quang lâm địa, ngươi chắc chắn chứ?”
Anh Chiêu gật đầu.
Hải Loa phiên dịch nói: “Nó biết Nguyệt Quang lâm địa thông với chỗ sâu nhất trong bí ẩn chi địa, nhưng cụ thể là chỗ nào thì nó không biết. Chỉ là Lục Ngô dường như có khuynh hướng phản nghịch, e là sẽ không ở lại đó quá lâu.”
Nghe vậy Lục Châu khẽ gật đầu. Nếu thế, để Thừa Hoàng dẫn đường sẽ thích hợp hơn.
Suy tư một chút, Lục Châu nói: “Thông tri cho Diệp Thiên Tâm về Ma Thiên Các một chuyến.”
“Vâng.”
Hải Loa lĩnh mệnh, xoay người rời đi.
Lục Châu nhìn thoáng qua Anh Chiêu, bỗng nói: “Ngươi cũng muốn theo lão phu đến Nguyệt Quang lâm địa một chuyến?”
Vù ——
Thân ảnh Anh Chiêu tựa như một cơn gió, vù một cái đã biến mất khỏi Dưỡng Sinh điện.
Dưỡng Sinh điện trở lại yên tĩnh như trước.
“Muốn đi tìm lão tam, thực lực phải đề thăng một ít mới được.”
Lục Châu lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm của U Minh Lang Vương ra, đồng thời gọi ra toà kim liên.
Sau khi quan sát bản đồ Mệnh Cách một lần, Lục Châu quyết định chọn ô Tử Phủ Đồng Cung, rồi không hề do dự đặt Mệnh Cách Chi Tâm vào vị trí đó trên Mệnh Cung.
Rắc ——
Mệnh Cách Chi Tâm từ từ chìm xuống.
. . .
Cùng lúc đó.
Tại một hòn đảo cực đại ở nơi nào đó.
Lục Ngô nhìn chằm chằm Đoan Mộc Sinh đang bị hàn khí vây quanh, sau đó cúi đầu thổi thêm một hơi.
Tầng băng vỡ vụn.
Tử khí trên thân Đoan Mộc Sinh đã hoàn toàn biến mất, trên cổ tay xuất hiện hình ảnh của một con tử sắc du long nhỏ nhắn xinh xắn.
“Thiếu chủ…”
Lục Ngô nói chuyện rất chậm và nhẹ, nhưng đối với nhân loại nhỏ bé thì chẳng khác nào tiếng pháo khiến mặt đất chấn động.
Đoan Mộc Sinh đột nhiên mở mắt, đơn chưởng đánh xuống đại địa. Bá Vương Thương gần đó bay vào tay, toàn thân hắn lui về sau mấy trăm mét, huy động Bá Vương Thương.
“Hung thú!”
Lục Ngô nghiêng đầu nhìn người tí hon trước mặt đang nhảy nhót, trong mắt tràn ngập vẻ tò mò.
Đoan Mộc Sinh nuốt một ngụm nước bọt, lẩm bẩm: “Sư phụ đã dạy, đánh không lại thì chạy!”
Hắn không nói một lời, trực tiếp hoá thành một đạo lưu tinh bay vọt ra khỏi cự đảo.
Nhưng vừa bay lên không trung, Đoan Mộc Sinh không khỏi sửng sốt. Trước mặt hắn là chân trời tối tăm mờ mịt, phương viên trăm dặm quanh mặt hồ ẩn hiện vô số phi cầm khổng lồ, dưới nước có từng bầy cá cực lớn đang bơi lội…
“Đây là… nơi nào?”
Trên bầu trời, một cái đầu khổng lồ chậm rãi hạ xuống, há mồm nói:
“Đây là… Hồ Tâm… đảo…” Lục Ngô nói chuyện rất chậm nhưng rõ ràng.
Đoan Mộc Sinh giật mình. Hắn đã bay xa như vậy, vì sao lại cảm giác như mình chưa hề nhúc nhích?
Lại chạy!
Hắn vừa định xông lên chân trời, móng vuốt cực lớn của Lục Ngô đã ngăn hắn lại.
“Thiếu chủ…”
Phịch! Đoan Mộc Sinh rơi thẳng xuống đất, lông tóc trên người dựng đứng. Hắn quay đầu nhìn hoàn cảnh chung quanh, mộng bức vô cùng.
“Ngươi nhận nhầm người!”
Đoan Mộc Sinh nâng Bá Vương Thương lên, đâm thẳng vào Lục Ngô.
Lục Ngô nâng móng lên, Bá Vương Thương không hề nhúc nhích được một phân một tấc nào.
“Không… sai.” Lục Ngô nói, “Hơn… ba vạn năm… khí tức huyết mạch của ngươi… là hậu nhân… của hắn… Thiếu chủ!”
“Hậu nhân?”
Đoan Mộc Sinh thấy Lục Ngô vô cùng cường đại nhưng có vẻ không muốn tổn thương mình nên thu hồi Bá Vương Thương. Lục Ngô muốn giết hắn thì đã giết từ lâu, không cần chờ đến bây giờ.
Lục Ngô gật đầu. “Đoan Mộc… Điển.”
“Đoan Mộc Điển? Chưa từng nghe qua. Cùng họ với ta đâu có nghĩa ta là hậu nhân của hắn?”
Vù!
Lục Ngô đột nhiên vung móng vuốt. Đoan Mộc Sinh giơ ngang Bá Vương Thương lên chắn.
Phanh!
Hắn bị đẩy văng ra xa mấy ngàn mét!
Đoan Mộc Sinh khống chế thân hình, kinh ngạc nhìn hai cánh tay mình. Hắn rõ ràng cảm giác được mình đã biến cường, hơn nữa còn là biến cường rất nhiều.
“Hơn… ba vạn năm trước… Ta bại trong tay… Đoan Mộc chân nhân… Từ đó đi theo ngài rất lâu… sẽ không nhận lầm!” Lục Ngô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Đôi mắt cực lớn dường như đang phản chiếu bầu trời âm u và đủ loại ký ức trong quá khứ.
“Thật sao?” Đoan Mộc Sinh khó có thể tin nổi.
Lục Ngô cúi đầu nhìn hắn, biểu tình như muốn nói, tin hay không tuỳ ngươi.
Đoan Mộc Sinh tuy ngay thẳng nhưng không phải là kẻ ngu xuẩn. Lục Ngô không có lý do gì phải lừa gạt hắn. Huống hồ hắn cảm nhận được hạt giống Thái Hư đã bị bại lộ, mà Lục Ngô vẫn không hề nổi lòng tham.
“Ta là hậu nhân của Đoan Mộc Điển?” Đoan Mộc Sinh hỏi lại.
“Đúng vậy.”
Đoan Mộc Sinh lùi lại một bước. “Nhưng cho dù đúng là như thế… ta cũng phải trở về.”
“Trở về… làm gì? Nhân loại… tham lam… vô tri… nhỏ yếu… hèn hạ… vô sỉ…” Trong miệng Lục Ngô phun ra đủ loại từ ngữ xấu khiến Đoan Mộc Sinh cũng phải thấy hổ thẹn.
“Ta… ta cũng là con người.” Đoan Mộc Sinh lúng túng nói.
“Hiện tại… ngươi là… ma!”
“Ma?”
Đoan Mộc Sinh khó có thể tin nhìn xuống hai bàn tay mình. Hai con tử sắc tiểu long tựa như vết bớt in hằn trên cổ tay, ẩn chứa một loại ma lực khó lòng nói rõ. Chỉ cần khẽ điều động nguyên khí là hai con tử long sẽ phát sáng, có thể lao ra bất cứ lúc nào.
Lục Ngô cúi đầu, thở ra một hơi rồi nói: “Ta… dùng tinh khí… dung hợp chúng nó… Huyết mạch của ngươi… đã thức tỉnh.”
Đầu óc Đoan Mộc Sinh mơ hồ. “Chúng nó?”
Đầu lưỡi Lục Ngô không linh hoạt được như nhân loại, nó nói chuyện như đang thắt nút: “Lực lượng suy bại… hạt giống Thái Hư… tinh khí…”
Lực lượng suy bại?
Đoan Mộc Sinh gãi đầu, biểu thị mình chẳng hiểu cái gì. “Ta rất cảm kích ngươi đã cứu ta, nhưng mà ta phải trở về.”
Hắn cầm lấy Bá Vương Thương, nhúng người nhảy lên không trung.
Xung quanh bốn phía đều là một màu xám xịt, đường chân trời là một màu đen, không cách nào phân rõ phương hướng.
Lục Ngô nằm xuống, không thèm để ý tới Đoan Mộc Sinh. Có bản lĩnh thì ngươi tự mình đi đi.
Đoan Mộc Sinh quay đầu lại nói: “Đưa ta rời khỏi đây đi!”
Lục Ngô trầm thấp mở miệng: “Đi… đâu?”
“Chỗ sư phụ ta, Ma Thiên Các!” Đoan Mộc Sinh nói.
“Đánh… thắng… ta.”
Nói xong, Lục Ngô híp mắt như muốn đi ngủ, trong giọng nói tràn ngập vẻ khinh thường.
“Được!”
Hai tay Đoan Mộc Sinh cầm chặt Bá Vương Thương, nguyên khí rung động, tử long trên cổ tay phát sáng.
Chương 1417
Kim sắc thương cương hoá thành cự long đâm tới, nhưng Lục Ngô chỉ há mồm thổi ra một hơi.
Một làn khói trắng bay ra. Đoan Mộc Sinh trong nháy mắt bị đông cứng thành khối băng, không thể nhúc nhích.
Lục Ngô cảm thấy thật nhàm chán, lại há miệng nói: “Yếu.”
Đoan Mộc Sinh: “. . .”
Khó chịu, vô cùng khó chịu, ngay cả một con vật cũng đánh không lại! Đúng như lời Lục Ngô nói, hắn thật sự quá yếu, yếu đến khó có thể chấp nhận nổi.
Trong Ma Thiên Các, hắn là kẻ có thiên phú kém cỏi nhất, thực lực yếu nhất, ngộ tính thấp nhất. Mặc kệ hắn cố gắng thế nào, người khác chỉ cần tốn chút công phu đã có thể đuổi kịp dễ dàng.
Quá yếu!
Đoan Mộc Sinh quát lớn một tiếng, hai tay đột ngột bốc lên tử khí, tử long vờn quanh thân thể.
Phanh!
Tầng băng bị lực lượng bộc phát chấn vỡ.
Trên trán Đoan Mộc Sinh xuất hiện một cỗ tà khí, hai con tử long vây quanh người, ánh mắt hắn trở nên phẫn nộ và lạnh lùng.
Lục Ngô khẽ ngẩng đầu nói: “Còn… chưa đủ.”
Nó đột nhiên nhún người bay lên, toàn bộ Hồ Tâm đảo chấn động một cái. Nước hồ văng lên không trung hoá thành một tầng bình chướng.
Rắc ——
Bình chướng đóng băng.
Không khí trong phương viên mấy trăm mét quanh Hồ Tâm đảo lạnh đến thấu xương, ngay cả đàn cá dưới mặt hồ cũng thành băng điêu, kẹt trong tầng băng thật dày, không thể động đậy.
Lục Ngô rơi xuống, đáp xuống mặt hồ. Khi bốn chân nó chạm mặt băng lại nhẹ nhàng như một chú mèo con, không hề tạo ra bất kỳ chấn động nào.
Hai mắt nó tản ra u quang, chậm rãi nói: “Lợi dụng… ma lực của ngươi.”
Nói xong, nó lại nhảy lên, xoay người rời đi.
. . .
Đảo mắt đã năm ngày trôi qua.
Khi Lục Châu mở ra viên Mệnh Cách thứ tám, cảm giác đau đớn có xuất hiện một chút nhưng vẫn trong khả năng chịu đựng. Nhờ khai Mệnh Quan nên hiện tại việc mở ra viên Mệnh Cách thứ tám cũng tương tự như mở viên Mệnh Cách thứ hai, giảm đi rất nhiều khó khăn.
Quá trình diễn ra thuận lợi, Lục Châu thành công tiến vào tu vi tám Mệnh Cách.
Mệnh Cung của mỗi người có hạn, tựa như Lục Ly chỉ có thể mở ra năm Mệnh Cách, nếu muốn mở thêm phải nới rộng Mệnh Cung.
Thế nhưng Mệnh Cung của Lục Châu lại rất thần kỳ, mỗi lần mở ra một Mệnh Cách đều sẽ tự động nới rộng ra thêm, vừa đủ cho một viên Mệnh Cách nữa. Điều này cũng có nghĩa là số lượng Mệnh Cách giới hạn của hắn vẫn chưa xuất hiện.
“Lão phu có thể mở nhiều nhất mấy viên?”
Lục Châu cũng không biết điều này.
Sau khi Mệnh Cách ổn định, Lục Châu liền thu hồi Mệnh Cung. Phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể mở Mệnh Cách thứ chín.
Mấy ngày nay Lục Châu chú ý thấy độ trung thành của Đoan Mộc Sinh cứ liên tục thay đổi. Điều quỷ dị là lần này hắn không thể sử dụng thần thông để quan sát, tựa như bị một loại lực lượng vô hình nào đó ngăn trở.
“Lục Ngô?”
Hắn cảm giác mình đã đánh giá thấp Lục Ngô.
Lam Hi Hoà phán đoán không sai. Thú hoàng rất mạnh.
“Sư phụ, lục sư tỷ đã trở về Ma Thiên Các.” Hải Loa từ bên ngoài đi vào nói.
“Đã biết.” Lục Châu gật đầu.
“Sư phụ, đồ nhi có đi cùng không?”
Đến bí ẩn chi địa là chuyến đi vô cùng hung hiểm. Lục Châu vốn không định mang Hải Loa theo, nhưng toàn Ma Thiên Các cũng chỉ có mình nàng thông hiểu thú ngữ.
“Ngươi cũng đi cùng vi sư một chuyến.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi tuân mệnh.” Hải Loa mừng rỡ đáp.
“Nhưng lần này rất nguy hiểm, phải cực kỳ cẩn thận.”
“Vâng.” Hải Loa khom người nói.
Từ khi Hải Loa lớn lên chỉ trong một đêm, nàng luôn muốn tìm hiểu rõ ràng thân thế của mình. Bây giờ có cơ hội đến bí ẩn chi địa một chuyến, nàng đương nhiên không muốn từ bỏ.
. . .
Sáng hôm sau, trong phù văn đại điện.
“Sư phụ, đồ nhi cũng muốn đi!” Tiểu Diên Nhi mếu máo nói.
Lục Châu quay đầu nhìn nàng, suy nghĩ một chốc rồi đáp: “Hoàn cảnh trong bí ẩn chi địa vô cùng ác liệt, tầm nhìn yếu ớt, còn có rất nhiều hung thú xấu xí, đúng thật là một nơi thích hợp để lịch luyện. Ngươi bình thường rất thiếu kinh nghiệm, quá mức an nhàn, đi lịch luyện một lần cũng tốt.”
“A?”
Là như vậy sao?
Tiểu Diên Nhi liên tục xua tay nói: “Sư phụ, đồ nhi không đi đâu, Hải Loa sư muội đi là được rồi!”
“Không đi?” Lục Châu nghi ngờ hỏi.
“Không đi thật mà, vừa rồi đồ nhi nói linh tinh thôi!” Tiểu Diên Nhi vừa nói vừa lui về sau, cổ rụt lại.
“Thôi được, ở lại đây đi, có vấn đề gì thì thỉnh giáo các sư huynh ngươi.”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
Lục Châu và Hải Loa bước vào vòng tròn phù văn, quang hoa loé lên, thân ảnh hai người biến mất.
Tại lối vào đại điện, Minh Thế Nhân đứng dựa tường, híp mắt nói: “Cửu sư muội, sư phụ không mang muội đi chơi, ta mang muội đi.”
“Không cần.” Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái rồi rời khỏi đại điện.
Gâu gâu gâu.
Cùng Kỳ từ bên cạnh xông ra, sủa Tiểu Diên Nhi mấy tiếng.
Tiểu Diên Nhi không hề sợ hãi mà quay đầu nhìn nó, dữ dằn sủa: “Gâu gâu gâu gâu…”
Ẳng ẳng… Cùng Kỳ co rụt người lại, quay đầu chạy mất.
Minh Thế Nhân: “. . .”
Đây chính là điển hình của kẻ hiếp yếu sợ mạnh đó sao?
Ngay lúc hắn đang mộng bức, Chư Hồng Cộng từ xa đi tới, vẫy tay chào. “Tứ sư huynh.”
“Có việc gì?” Minh Thế Nhân hắng giọng nói, đứng thẳng người dậy, bày ra tư thế của sư huynh.
“Luận bàn một chút không?”
“Với đệ á hả?”
“Tứ sư huynh có điều chưa biết, ta đã không phải là ta của năm đó, trong mấy năm ở hoàng liên giới, ta đã thoát thai hoán cốt từ lâu.” Chư Hồng Cộng vỗ ngực đáp.
Minh Thế Nhân khẽ gật đầu, bắt chước tư thái của Ngu Thượng Nhung, nhàn nhạt nói: “Can đảm lắm.”
“Hả?”
Chư Hồng Cộng còn chưa kịp phản ứng, bóng ảnh Minh Thế Nhân đã bay tới.
Phanh phanh phanh…
Tiếng kêu thảm thiết như quỷ khóc sói gào vang lên.
[Ting — dạy dỗ Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
[Ting — dạy dỗ Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
Minh Thế Nhân thoả mãn nhìn Chư Hồng Cộng mặt mũi bầm dập. “Bát sư đệ, đệ nói xem giữa ta và nhị sư huynh, ai càng có phong phạm cao thủ hơn?”
“Ách…” Chư Hồng Cộng khóc không ra nước mắt. Mịa nó không phải thập nhất diệp rất mạnh sao, vì cái gì ta chẳng đánh lại ai hết vậy?
“Tứ sư huynh, đương nhiên là tứ sư huynh rồi…”
“Ta cũng cho là thế.” Minh Thế Nhân cười hắc hắc nói.
Chương 1418
“Tứ sư huynh, rốt cuộc huynh đạt tới cảnh giới gì rồi?” Chư Hồng Cộng tò mò hỏi. Trước đó rõ ràng khi hỗn chiến cùng sư phụ, tứ sư huynh cũng bị đánh rất thảm.
Minh Thế Nhân lộ ra nụ cười sâu không lường được: “Dưới một người… còn lại, tự mình đánh giá đi.”
Chư Hồng Cộng cả kinh, lập tức tiến tới đấm bóp vai cho hắn: “Mạnh như vậy? Ta thua đúng là không oan nha.”
Minh Thế Nhân bắt chước bộ dáng của sư phụ, gật gù nói:
“Dũng khí là phẩm chất hiếm có, có can đảm khiêu chiến cường giả mới có thể tiến bộ được. Nếu là trước kia, đệ không có nhiều cơ hội như vậy đâu.”
Ừm ừm… Chư Hồng Cộng gật đầu.
“Lão tứ.”
Trên đỉnh một toà kiến trúc đối diện phù văn đại điện bỗng truyền đến tiếng gọi.
Minh Thế Nhân và Chư Hồng Cộng từ từ quay đầu lại. Quả nhiên Ngu Thượng Nhung đang ôm Trường Sinh Kiếm lạnh nhạt đứng đó, đưa lưng về phía hai người.
“Lo lắng cho các đệ mấy năm nay, cuối cùng đệ và lão bát đã trưởng thành đến mức này. Ta rất vui mừng.” Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng cảm thán, “Ta vừa lĩnh ngộ được một kiếm pháp mới, muốn mời đệ cùng ta luận bàn một chút…”
Minh Thế Nhân: “(⊙﹏⊙)”
Ta thề về sau ta sẽ không tiếp tục trang bức nữa!
“Ta chờ đệ ở Diễn Võ trường.”
Nói xong, Ngu Thượng Nhung đạp không bay đi, sau lưng hắn kim quang chợt hiện, kim hoàn hiện ra rồi biến mất, mười một mảnh kim diệp theo thứ tự hội tụ vào Trường Sinh Kiếm.
“. . .”
. . .
Đại Viêm, Ma Thiên Các.
Phan Trọng lôi kéo Chu Kỷ Phong đi về phía đại điện.
“Chu huynh, Các chủ trở về rồi, mau theo ta đến yết kiến.” Phan Trọng nói.
“Các chủ trở về?!” Chu Kỷ Phong lập tức thu hồi Lăng Hư Kiếm.
“Thông báo cho Nguyệt Hành cô nương và Lý hộ pháp luôn nhé.”
“Ừm.”
Không bao lâu sau, Phan Trọng, Hoa Nguyệt Hành và Chu Kỷ Phong tập hợp. Phan Trọng trịnh trọng nói:
“Thất tiên sinh đã dặn dò, Các chủ tu luyện thuật cải lão hoàn đồng, đã nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ rồi nhớ rồi.” Chu Kỷ Phong đáp.
Đùa sao, bọn hắn đã ăn biết bao nhiêu lần hố, chút chuyện nhỏ này mà còn không xử lý được thì quá mất mặt rồi.
Đến trước đại điện, từ xa đã nhìn thấy mấy người Lục Châu và Diệp Thiên Tâm. Phan Trọng lập tức tiến lên nói:
“Bái kiến Các chủ, bái kiến lục tiên sinh, bái kiến… thập tiên sinh.”
Những người khác cũng đồng thanh phụ hoạ.
Lục Châu khẽ gật đầu nói: “Bản toạ có việc quan trọng cần làm, không nói nhiều lời. Khoảng thời gian này các ngươi canh giữ Ma Thiên Các đều có công lao, nên thưởng.”
“Đây là việc chúng thuộc hạ phải làm.” Phan Trọng nói.
“Làm đúng bổn phận, không tham công trạng, rất tốt.” Lục Châu gật đầu. “Chiêu Nguyệt đâu rồi?”
“. . .”
Hình như lại bỏ lỡ chút bảo bối rồi…
“Ngũ tiên sinh đã đi Thần Đô. Bây giờ Đại Viêm liên tục xuất hiện tu hành giả cửu diệp, thập diệp… Tần suất Mệnh Cách thú tìm tới cũng rất nhiều, Thần Đô cần có ngũ tiên sinh toạ trấn.” Phan Trọng hồi báo.
“Không có thập nhất diệp xuất hiện?”
“Tạm thời chưa có… Hiện tại có khá nhiều cửu diệp, thập diệp còn ít. Biện pháp tăng lên thập nhất diệp còn rất mới mẻ, chưa có mấy người dám làm thử.”
Việc này Lục Châu cũng dự đoán được. Phải tốn tám năm, mười năm thì may ra tu hành giả kim liên giới mới thích ứng được với phương pháp tu hành mới.
Đại Viêm vốn được chú định sẽ khác biệt với những giới khác.
Phan Trọng cẩn thận hỏi: “Các chủ, ngài định đi đâu ạ?”
“Nguyệt Quang lâm địa.” Lục Châu thản nhiên nói, sau đó vung tay.
Diệp Thiên Tâm hiểu ý, cúi đầu vỗ về ra hiệu với Thừa Hoàng.
Đám người lập tức hành lễ: “Cung tiễn Các chủ.”
Lục Châu không ở lại Ma Thiên Các lâu, ba sư đồ cưỡi trên lưng Thừa Hoàng bay về phía tây nam.
Trên đường đi.
Một số tu hành giả đang liệp sát hung thú ở gần đó thấy Thừa Hoàng bay trên bầu trời, lập tức nhao nhao kinh ngạc.
“Thừa Hoàng định đi đâu thế?”
“Người đứng trên lưng nó hẳn là lục tiên sinh Ma Thiên Các…”
Đám tu hành giả lộ vẻ hâm mộ. Diệp Thiên Tâm luôn mặc bạch y rất dễ nhận ra.
“Có thể là đi liệp sát Mệnh Cách thú. Hiện tại có rất nhiều tu hành giả Đại Viêm, thậm chí là tu hành giả dị tộc cũng đến Mê Vụ Sâm Lâm.”
“Chỗ đó rất nguy hiểm, tu vi không đủ mà đến đó chẳng khác nào chịu chết. Nhưng có người Ma Thiên Các đến thì đỡ rồi.”
. . .
Tốc độ chạy của Thừa Hoàng cực nhanh, mỗi bước nhảy đều vượt cả vạn mét.
“Sư phụ, phía trước chính là lạch trời.”
“Trên lạch trời có động tĩnh… Sư phụ, đằng kia có rất nhiều hung thú.” Hải Loa chỉ tay về phía đàn phi cầm đằng xa đang vượt qua lạch trời, vọt về phía thành trì của nhân loại.
Trên không trung chỉ có một số ít tu hành giả đang không ngừng bay lượn đánh giết phi cầm.
“Dừng lại.” Lục Châu nói.
Thừa Hoàng lập tức đứng lại, ngồi xuống híp mắt nhìn đàn phi cầm bay rợp trời.
Hải Loa nói: “Là thú triều cỡ nhỏ…”
“Diệp Thiên Tâm, ngươi và Thừa Hoàng đi xử lý chúng.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Lục Châu và Hải Loa bay ra lăng không đứng, Thừa Hoàng tung người nhảy lên, mang Diệp Thiên Tâm lao về phía Lương Châu thành.
Không bao lâu sau, nơi xa xuất hiện điệp ấn đầy trời không ngừng đánh giết phi cầm.
“Sư phụ, bên kia cũng có.”
Phía tây nam, nơi lạch trời cao ngất vào trong mây, hung thú càng đông đúc và cường đại hơn. Lạch trời Đại Viêm và Thiên Luân sơn mạch ở Đại Đường trông rất giống nhau.
“Đi xem một chút.”
Lục Châu và Hải Loa bay tới gần lạch trời.
“Sư phụ, đám hung thú này giao cho đồ nhi…” Hải Loa cầm Cửu Huyền Cầm trong tay, kích động nói.
Đúng lúc này, trên bầu trời có mấy chục thân ảnh bay lướt tới.
“Hai vị, nơi này vô cùng nguy hiểm, mau lui về Lương Châu.”
Lục Châu và Hải Loa quay đầu nhìn lại, phát hiện một đội ngũ tu hành giả Đại Viêm từ xa bay tới, đáp xuống trước mặt hai người. Một người nói:
“Nơi này cứ giao cho U Minh Giáo bọn ta.”
“U Minh Giáo?”
Lục Châu giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng hai người vừa nói chuyện.
Đúng lúc này, hai người quay mặt lại. Một người chính là Hoa Trọng Dương, một trong tứ đại hộ pháp U Minh Giáo, người còn lại là Bạch Ngọc Thanh.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, cảnh còn người mất. Trên gương mặt bọn hắn đã khắc lên một chút tang thương.
Bọn hắn không hề nhận ra dáng vẻ tuổi trẻ của Lục Châu.
Chương 1419
“Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh?” Lục Châu trực tiếp gọi tên hai người.
Hai người sững sờ, nhưng nghĩ lại Giáo chủ Vu Chính Hải thống nhất thiên hạ, lại là đại đệ tử Ma Thiên Các, bọn hắn là tứ đại hộ pháp, thanh danh hẳn cũng được nhiều người biết đến.
Hoa Trọng Dương chắp tay nói: “Các hạ, mời trở về đi. Lát nữa xảy ra đại chiến có thể sẽ khiến các người bị thương.”
Lục Châu hỏi: “Thực lực hai ngươi thế nào, có ứng phó được không?”
“Việc này…”
Đột nhiên bị một người lạ mặt hỏi tu vi ngươi cao bao nhiêu, là ai cũng sẽ không muốn đáp lời. Nhưng Hoa Trọng Dương và Bạch Ngọc Thanh là người có tu dưỡng, bình tĩnh nói:
“Dù không bằng các tiên sinh Ma Thiên Các nhưng cũng có thể ứng phó với đám hung thú này.”
Lục Châu gật đầu nói: “Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh, các ngươi nhìn cho kỹ, bản toạ là ai?”
Lục Châu không có ý định che giấu. Hắn còn phải đi Nguyệt Quang lâm địa, không muốn chậm trễ thời gian tại nơi này.
Hoa Trọng Dương và Bạch Ngọc Thanh nghi hoặc nhìn Lục Châu, gãi gãi đầu. “Xin lỗi, các hạ là…?”
Hải Loa cười đáp: “Sư phụ ta chính là Các chủ Ma Thiên Các.”
“. . .”
Phản ứng đầu tiên của hai vị hộ pháp chính là trò đùa này chẳng buồn cười tí nào.
Các chủ Ma Thiên Các chính là thần của Đại Viêm, được người người kính sợ. Trước kia còn có người dám giả mạo, nhưng bây giờ ai dám giả thì sẽ bị đám fan cuồng đánh chết. Có điều, ở đâu có fan, ở đó có anti-fan, đám anti-fan này rất thích lén lút réo tên Lục Châu là “Cơ lão ma”.
Người trước mắt này cũng là anti-fan?
Nhưng nhìn kỹ thì bộ dáng và khí chất Lục Châu trông cũng có mấy phần giống với Các chủ Ma Thiên Các. Phần khí chất này khiến bọn hắn sinh lòng nghi hoặc, còn tưởng là mình gặp được người quen mà không nhận ra.
Gràoooo ——
Từ trên lạch trời, một đàn phi cầm ào ào lướt xuống, động tĩnh khổng lồ khiến đám người lập tức tập trung chú ý, căng thẳng như lâm đại địch.
“Một con cự thú, một con Mệnh Cách thú. Bày trận!” Hoa Trọng Dương ra lệnh.
“Vâng.”
Đám đông tu hành giả lao lên kịch chiến cùng đàn hung thú.
Hoa Trọng Dương và Bạch Ngọc Thanh một trái một phải, không ngừng chỉ huy đám tu hành giả tác chiến. Bọn hắn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đám hung thú phi cầm cấp thấp liên tục bị chém giết.
“Bạch Ngọc Thanh, ngươi mang theo mười người bay vòng sang bên phải Mệnh Cách thú, tìm thời cơ tập kích nó.”
“Được.”
Bạch Ngọc Thanh lập tức hành động.
Lúc này, Hoa Trọng Dương gọi ra pháp thân, một toà pháp thân mười lăm trượng xuất hiện. Những người khác nhao nhao gọi ra kiếm cương, phối hợp với hắn đánh giết hung thú.
“Có Mệnh Cách thú, mọi người cẩn thận.”
Lục Châu vốn định ra tay, không ngờ Hoa Trọng Dương lại là cửu diệp. Nếu là trước kia thì tu vi bậc này đã là cao thủ nhất đẳng.
Tính toán thời gian một chút, hẳn là đã trôi qua mười năm, với thiên phú của Hoa Trọng Dương, lại thêm tài nguyên của U Minh Giáo, bản thân hắn cũng là nhân vật quyền cao chức trọng, trong mười năm tấn thăng lên cửu diệp cũng hợp tình hợp lý.
Lục Châu nhìn về phía Bạch Ngọc Thanh. Nguyên khí ba động trên người hắn yếu hơn một chút.
Grào ——
Con cự thú trên bầu trời đột nhiên bổ nhào xuống. Hoa Trọng Dương lập tức mang theo pháp thân ngăn trở.
Ầm!
Bạch Ngọc Thanh thấy thế vội quát: “Lên!”
Đám tu hành giả đua nhau thi triển kiếm cương, đao cương, cự thú rất nhanh đã mình đầy thương tích, lông vũ rơi xuống.
“Thất diệp?” Lục Châu nhíu mày.
Bạch Ngọc Thanh năm đó đã là thất diệp, trải qua mười năm lại vẫn không hề tịnh tiến tu vi?
Tiết tấu tấn công của bọn hắn rất tốt, cự thú đã sắp bỏ mạng. Đúng lúc này Mệnh Cách thú đột nhiên phát ra tiếng kêu chói tai, giang cánh vẫy mạnh.
Cuồng phong đánh tới, đám người phải lui lại mấy mét. Tốc độ Loan Điểu nhanh như thiểm điện, quét quang một đám tu hành giả. Ngay cả thất diệp như Bạch Ngọc Thanh cũng bị đánh bay.
“Để ta ——”
Hoa Trọng Dương bay tới, điều khiển pháp thân đại chiến với Loan Điểu, đôi bên đánh bất phân thắng bại.
Thấy tình hình không ổn, Hoa Trọng Dương nói: “Lui! Mệnh Cách thú quá mạnh, phải gọi người giúp đỡ! Để ta ngăn chặn nó.”
Lục Châu không phải cố ý kéo dài thời gian mà chỉ muốn xem thực lực hiện tại của bọn hắn thế nào, nhân tiện chờ Diệp Thiên Tâm trở về.
Bạch Ngọc Thanh gật đầu: “Được, ta đi gọi viện binh!”
Nói xong hắn quay đầu bay đi. Nhìn thấy Lục Châu và Hải Loa vẫn lăng không đứng đó, hắn kinh ngạc hỏi: “Sao các người còn chưa đi?”
Lục Châu lắc đầu, vừa định xuất thủ thì nơi xa có mấy chục tu hành giả bay lướt tới.
“Là Mệnh Cách thú!”
“Mọi người chuẩn bị, có Mệnh Cách thú!”
Đám tu hành giả kia vừa thấy Loan Điểu đã lộ vẻ tham lam. Hiện tại Đại Viêm có rất nhiều thế lực mới nổi, ai nấy đều truy cầu Mệnh Cách Chi Tâm để tu hành. Mệnh Cách Chi Tâm dù là sơ cấp cũng trở thành bảo bối bị đám người điên cuồng tranh đoạt.
“Ha ha, là Hoa hộ pháp và Bạch hộ pháp của U Minh Giáo!” Tên cầm đầu bay tới cười nói.
Bạch Ngọc Thanh cau mày: “Lại là các ngươi. Mệnh Cách thú này không tầm thường, hiện tại không phải lúc tranh giành Mệnh Cách Chi Tâm, chúng ta nên hợp lực đánh giết nó.”
“Ta đồng ý, nhưng đánh giết xong thì Mệnh Cách Chi Tâm này thuộc về bọn ta.” Người kia nói.
Phành phạch.
Loan Điểu vỗ cánh bay lên cao, Hoa Trọng Dương rốt cuộc cũng kém hơn nó một chút, bị đánh đến khí huyết cuồn cuộn.
“Hoa hộ pháp, chúng ta không bằng ngài, chỉ muốn có được Mệnh Cách Chi Tâm. Ngài là người U Minh Giáo, phía sau có Ma Thiên Các giúp đỡ, thiếu gì Mệnh Cách Chi Tâm chứ.”
“Bạch huynh, Hoa huynh, không đồng ý là không kịp nữa đâu.”
Loan Điểu bay lên thật cao, sau đó đột ngột lao xuống, lợi trảo toả ra quang mang đáng sợ. Nếu bị nó đánh trúng, Hoa Trọng Dương chắc chắn sẽ bị thương.
“Không kịp!”
Hoa Trọng Dương đứng trong pháp thân, hai cánh tay pháp thân giơ lên che chắn bảo vệ hắn.
Xoẹt ——
Cuồng phong đột ngột dừng lại, tiếng kêu cũng im bặt.
Hoa Trọng Dương đã nhắm mắt lại, chỉ nghe được một tiếng xoẹt thanh thuý rồi không thấy gì nữa…
Xảy ra chuyện gì?
Hắn vội vàng mở mắt nhìn về phía Loan Điểu.
Trước ngực Loan Điểu lúc này là một tia kiếm cương dài trăm trượng lóng lánh kim quang, xuyên thủng điểm yếu hại trên người nó.
[Ting — đánh giết Mệnh Cách thú sơ cấp, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]
“. . .”
Chết qua loa như vậy sao?
Chương 1420
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn về phía chủ nhân của tia kiếm cương, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Lục Châu không để ý đến phản ứng của bọn hắn, hờ hững nhìn về phía cự thú Man Điểu đang vỗ cánh cách đó không xa, Vị Danh Kiếm hời hợt huy động.
Kiếm cương bay ra. Xoẹt!
Cự thú hoá thành hai nửa, rơi thẳng xuống đất. Máu tươi cuồn cuộn chảy ra thấm ướt mặt đất, mùi máu kích thích thần kinh đám người.
Cái này… chết còn qua loa hơn cả Loan Điểu?
Bạch Ngọc Thanh, Hoa Trọng Dương: “. . .”
Thủ lĩnh của đám tu hành giả vừa kéo tới cũng mộng bức vô cùng.
Lúc này trên bầu trời chỉ còn lại một đàn hung thú phi cầm cấp thấp, tuy không mạnh nhưng số lượng lại rất nhiều.
“Hải Loa.” Lục Châu gọi.
Hải Loa hiểu ý, lấy Cửu Huyền Cầm ra đặt trước mặt, mười ngón tay ngọc lướt xuống, cầm cương bắn ra.
Triều Thánh Khúc như hồng thuỷ vang lên, hồng sắc cương phong bay ra tứ phía doạ đám phi cầm bỏ chạy tứ tán.
“Hồng liên?”
Đám người tỉnh táo lại, lên tiếng kinh hô.
Bọn hắn luôn có sự cảnh giác và địch ý đối với người hồng liên giới, nhất là sau khi chuyện của Khương Văn Hư truyền bá khắp Đại Viêm.
Hồng cương đầy trời như đao sắc không ngừng chém rụng đám phi cầm. Những con đã đào tẩu thì không bị truy kích.
Không bao lâu sau, Hải Loa dừng lại, Cửu Huyền Cầm lại khôi phục bộ dáng ban đầu treo bên hông nàng.
“Sư phụ, đã giải quyết xong.” Hải Loa nói, “Chẳng có chút tính khiêu chiến nào.”
Giải quyết thì giải quyết đi, còn nói thêm một câu khiến đám người bị đâm tâm không thôi.
Thú tai mà bọn hắn liều sống liều chết mới ngăn cản được, trước mặt cô nương này lại chẳng có tính khiêu chiến nào… Việc này biết tìm ai mà nói lý?
“Tốt.” Lục Châu gật đầu.
“Sư tỷ còn chưa trở lại nữa.” Hải Loa nhìn về phía xa.
“Chờ thêm một chút.”
“Vâng.”
Hoa Trọng Dương và Bạch Ngọc Thanh vội vàng bay tới, khom người nói với Lục Châu: “Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ.”
Những người khác kể cả đám người mới tới cũng khom người hành lễ.
“Đại Viêm chúng ta từ bao giờ lại có cao thủ bậc này? Thật là phúc của bách tính, phúc của Đại Viêm!”
Lục Châu nhìn Hoa Trọng Dương, bỗng hỏi: “Hoa Trọng Dương, sao ngươi chỉ mới cửu diệp?”
Mới…
Cái chữ này thật khiến người ta khó chịu nha.
Hoa Trọng Dương đáp: “Hổ thẹn, vãn bối thiên phú không cao, có thể đạt tới cửu diệp là nhờ các huynh đệ giúp đỡ.”
“Bạch Ngọc Thanh, còn ngươi thì sao?”
Bạch Ngọc Thanh xấu hổ, lắp bắp nói: “Ta… ta…”
Hoa Trọng Dương thay hắn giải thích: “Vị huynh đệ này của vãn bối năm đó chinh chiến tại Lương Châu, bị thương rất nặng khiến đan điền khí hải bị tổn hại, có thể khôi phục lại tu vi thất diệp đã là rất khó.”
Lục Châu khẽ gật đầu: “Dương Viêm và Địch Thanh không đến?”
Hoa Trọng Dương cảm giác người này như đang nói chuyện nhà với hắn, bèn đáp: “Bọn hắn đang ở Thần Đô.”
Lục Châu quay đầu nhìn về phía tên thủ lĩnh kia: “Ngươi là ai?”
Sống lưng người kia lập tức lạnh ngắt: “Tiền bối, chúng ta chỉ đến giết Mệnh Cách thú…”
Lục Châu nhìn xuống thi thể Loan Điểu dưới mặt đất, bàn tay khẽ phất, Mệnh Cách Chi Tâm bay ra rơi vào lòng bàn tay, Lục Châu đẩy viên Mệnh Cách Chi Tâm tới trước mặt tên thủ lĩnh.
Người kia giật mình một cái, vội nói: “Không dám, không dám, đây là do tiền bối giết, đương nhiên thuộc về tiền bối.”
“Coi như thức thời.” Lục Châu ném Mệnh Cách Chi Tâm cho Hoa Trọng Dương: “Cầm lấy.”
“A?”
Hoa Trọng Dương mộng bức. Đây là Mệnh Cách Chi Tâm đó, tuỳ tiện đem cho như vậy sao?
Những người khác nhìn mà ước ao ghen tị không thôi!
U —— ——
Bên phía Lương Châu truyền đến tiếng kêu của Thừa Hoàng.
“Sư tỷ trở về!” Hải Loa hưng phấn nói, trông nàng có mấy phần giống Tiểu Diên Nhi, quả nhiên người xưa nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng không sai mà.
[Ting — thu hoạch được 1.500 người thành kính lễ bái, ban thưởng 1.500 điểm công đức.]
Thừa Hoàng nhảy lên, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt Lục Châu.
“Lục tiên sinh Ma Thiên Các!”
Diệp Thiên Tâm đứng trên đầu Thừa Hoàng, bạch y tung bay, khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi đã thanh lý hung thú xong.”
Lục Châu gật đầu nói với Hải Loa: “Đi.”
Hai người đạp không bay lên lưng Thừa Hoàng, Thừa Hoàng lập tức đạp vó phi thẳng lên mây xanh, lướt qua lạch trời.
Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh, đám tu hành giả: “. . .”
Đám người hoàn toàn mộng bức.
Sau khi Thừa Hoàng hoàn toàn biến mất, một người đưa tay lên dụi mắt rồi thì thào nói: “Đó chính là Cơ lão ma?!”
Chát!
Tên đầu lĩnh đập vào mồm hắn một cái, mắng: “Nói cái gì đó?”
“Ách… Cơ lão tiền bối!”
Tên đầu lĩnh nuốt một ngụm nước bọt nói với Hoa Trọng Dương: “Hoa huynh, chuyện vừa rồi mong huynh đừng để ở trong lòng. Kỳ thật Cơ tiền bối không ra tay thì ta cũng có ý định hỗ trợ huynh mà.”
Hoa Trọng Dương tỉnh táo lại, nghĩ thầm, Cơ tiền bối khi ra ngoài làm việc đúng là rất thích chơi trò dịch dung. Ban đầu khi còn ở Thần Đô, ngài đã từng làm trò này không ít…
“Ta không phải loại người lòng dạ hẹp hòi như vậy.” Hoa Trọng Dương nói.
“Quá tốt. Hoa huynh, ngài xem, chúng ta quen biết đã lâu, có thể cho ta một cơ hội được gia nhập U Minh Giáo không?”
“Việc đó tính sau đi, phải thanh lý hung thú trước đã.”
“Cứ giao cho ta!”
. . .
Tiến về phía tây nam, xuyên qua một mảnh rừng cây mênh mông rộng lớn chính là địa bàn của dị tộc.
Mùa đông Đại Viêm không rét lạnh, nguyên khí quanh quẩn phía trên rừng cây tựa như bịt kín một tầng sắc thái thần bí.
Chưa đến nửa ngày, Thừa Hoàng đã đến Lâu Lan cổ thành.
“Sư phụ, đến Lâu Lan rồi.” Diệp Thiên Tâm nói.
Lục Châu gật đầu: “Tiếp tục đi về phía tây nam.”
“Vâng.”
Thừa Hoàng theo chỉ thị phóng đi. Hải Loa tò mò quan sát phong cảnh xung quanh rồi nói: “Sư phụ, thật ra Thừa Hoàng có thể tăng tốc.”
“Nhanh hơn sao?”
“Nó cố ý áp súc Mệnh Cách và thể trạng của mình.” Hải Loa đáp.
U —— ——
Thừa Hoàng ngẩng đầu, thân thể điên cuồng bành trướng! Không bao lâu sau, thể tích của nó đã cao đến kích cỡ trăm trượng của thú vương.
Nửa ngày sau, Thừa Hoàng tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Mê Vụ Sâm Lâm, tên như ý nghĩa, quanh năm ẩn mình trong mê vụ, tầm nhìn rất kém, dễ bị mất phương hướng.
Trong rừng lại có rất nhiều hung thú cường đại. Nhiều năm qua tu hành giả Đại Viêm có không ít người xâm nhập vào trong nhưng hữu tử vô sinh.
“Sư phụ, nó nói nơi đó cách địa bàn của Thừa Hoàng gần nhất, có thể bảo Thừa Hoàng dẫn đường.”
“Thừa Hoàng?” Lục Châu nghi hoặc, “Thừa Hoàng đến từ chỗ sâu trong Nguyệt Quang lâm địa, ngươi chắc chắn chứ?”
Anh Chiêu gật đầu.
Hải Loa phiên dịch nói: “Nó biết Nguyệt Quang lâm địa thông với chỗ sâu nhất trong bí ẩn chi địa, nhưng cụ thể là chỗ nào thì nó không biết. Chỉ là Lục Ngô dường như có khuynh hướng phản nghịch, e là sẽ không ở lại đó quá lâu.”
Nghe vậy Lục Châu khẽ gật đầu. Nếu thế, để Thừa Hoàng dẫn đường sẽ thích hợp hơn.
Suy tư một chút, Lục Châu nói: “Thông tri cho Diệp Thiên Tâm về Ma Thiên Các một chuyến.”
“Vâng.”
Hải Loa lĩnh mệnh, xoay người rời đi.
Lục Châu nhìn thoáng qua Anh Chiêu, bỗng nói: “Ngươi cũng muốn theo lão phu đến Nguyệt Quang lâm địa một chuyến?”
Vù ——
Thân ảnh Anh Chiêu tựa như một cơn gió, vù một cái đã biến mất khỏi Dưỡng Sinh điện.
Dưỡng Sinh điện trở lại yên tĩnh như trước.
“Muốn đi tìm lão tam, thực lực phải đề thăng một ít mới được.”
Lục Châu lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm của U Minh Lang Vương ra, đồng thời gọi ra toà kim liên.
Sau khi quan sát bản đồ Mệnh Cách một lần, Lục Châu quyết định chọn ô Tử Phủ Đồng Cung, rồi không hề do dự đặt Mệnh Cách Chi Tâm vào vị trí đó trên Mệnh Cung.
Rắc ——
Mệnh Cách Chi Tâm từ từ chìm xuống.
. . .
Cùng lúc đó.
Tại một hòn đảo cực đại ở nơi nào đó.
Lục Ngô nhìn chằm chằm Đoan Mộc Sinh đang bị hàn khí vây quanh, sau đó cúi đầu thổi thêm một hơi.
Tầng băng vỡ vụn.
Tử khí trên thân Đoan Mộc Sinh đã hoàn toàn biến mất, trên cổ tay xuất hiện hình ảnh của một con tử sắc du long nhỏ nhắn xinh xắn.
“Thiếu chủ…”
Lục Ngô nói chuyện rất chậm và nhẹ, nhưng đối với nhân loại nhỏ bé thì chẳng khác nào tiếng pháo khiến mặt đất chấn động.
Đoan Mộc Sinh đột nhiên mở mắt, đơn chưởng đánh xuống đại địa. Bá Vương Thương gần đó bay vào tay, toàn thân hắn lui về sau mấy trăm mét, huy động Bá Vương Thương.
“Hung thú!”
Lục Ngô nghiêng đầu nhìn người tí hon trước mặt đang nhảy nhót, trong mắt tràn ngập vẻ tò mò.
Đoan Mộc Sinh nuốt một ngụm nước bọt, lẩm bẩm: “Sư phụ đã dạy, đánh không lại thì chạy!”
Hắn không nói một lời, trực tiếp hoá thành một đạo lưu tinh bay vọt ra khỏi cự đảo.
Nhưng vừa bay lên không trung, Đoan Mộc Sinh không khỏi sửng sốt. Trước mặt hắn là chân trời tối tăm mờ mịt, phương viên trăm dặm quanh mặt hồ ẩn hiện vô số phi cầm khổng lồ, dưới nước có từng bầy cá cực lớn đang bơi lội…
“Đây là… nơi nào?”
Trên bầu trời, một cái đầu khổng lồ chậm rãi hạ xuống, há mồm nói:
“Đây là… Hồ Tâm… đảo…” Lục Ngô nói chuyện rất chậm nhưng rõ ràng.
Đoan Mộc Sinh giật mình. Hắn đã bay xa như vậy, vì sao lại cảm giác như mình chưa hề nhúc nhích?
Lại chạy!
Hắn vừa định xông lên chân trời, móng vuốt cực lớn của Lục Ngô đã ngăn hắn lại.
“Thiếu chủ…”
Phịch! Đoan Mộc Sinh rơi thẳng xuống đất, lông tóc trên người dựng đứng. Hắn quay đầu nhìn hoàn cảnh chung quanh, mộng bức vô cùng.
“Ngươi nhận nhầm người!”
Đoan Mộc Sinh nâng Bá Vương Thương lên, đâm thẳng vào Lục Ngô.
Lục Ngô nâng móng lên, Bá Vương Thương không hề nhúc nhích được một phân một tấc nào.
“Không… sai.” Lục Ngô nói, “Hơn… ba vạn năm… khí tức huyết mạch của ngươi… là hậu nhân… của hắn… Thiếu chủ!”
“Hậu nhân?”
Đoan Mộc Sinh thấy Lục Ngô vô cùng cường đại nhưng có vẻ không muốn tổn thương mình nên thu hồi Bá Vương Thương. Lục Ngô muốn giết hắn thì đã giết từ lâu, không cần chờ đến bây giờ.
Lục Ngô gật đầu. “Đoan Mộc… Điển.”
“Đoan Mộc Điển? Chưa từng nghe qua. Cùng họ với ta đâu có nghĩa ta là hậu nhân của hắn?”
Vù!
Lục Ngô đột nhiên vung móng vuốt. Đoan Mộc Sinh giơ ngang Bá Vương Thương lên chắn.
Phanh!
Hắn bị đẩy văng ra xa mấy ngàn mét!
Đoan Mộc Sinh khống chế thân hình, kinh ngạc nhìn hai cánh tay mình. Hắn rõ ràng cảm giác được mình đã biến cường, hơn nữa còn là biến cường rất nhiều.
“Hơn… ba vạn năm trước… Ta bại trong tay… Đoan Mộc chân nhân… Từ đó đi theo ngài rất lâu… sẽ không nhận lầm!” Lục Ngô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Đôi mắt cực lớn dường như đang phản chiếu bầu trời âm u và đủ loại ký ức trong quá khứ.
“Thật sao?” Đoan Mộc Sinh khó có thể tin nổi.
Lục Ngô cúi đầu nhìn hắn, biểu tình như muốn nói, tin hay không tuỳ ngươi.
Đoan Mộc Sinh tuy ngay thẳng nhưng không phải là kẻ ngu xuẩn. Lục Ngô không có lý do gì phải lừa gạt hắn. Huống hồ hắn cảm nhận được hạt giống Thái Hư đã bị bại lộ, mà Lục Ngô vẫn không hề nổi lòng tham.
“Ta là hậu nhân của Đoan Mộc Điển?” Đoan Mộc Sinh hỏi lại.
“Đúng vậy.”
Đoan Mộc Sinh lùi lại một bước. “Nhưng cho dù đúng là như thế… ta cũng phải trở về.”
“Trở về… làm gì? Nhân loại… tham lam… vô tri… nhỏ yếu… hèn hạ… vô sỉ…” Trong miệng Lục Ngô phun ra đủ loại từ ngữ xấu khiến Đoan Mộc Sinh cũng phải thấy hổ thẹn.
“Ta… ta cũng là con người.” Đoan Mộc Sinh lúng túng nói.
“Hiện tại… ngươi là… ma!”
“Ma?”
Đoan Mộc Sinh khó có thể tin nhìn xuống hai bàn tay mình. Hai con tử sắc tiểu long tựa như vết bớt in hằn trên cổ tay, ẩn chứa một loại ma lực khó lòng nói rõ. Chỉ cần khẽ điều động nguyên khí là hai con tử long sẽ phát sáng, có thể lao ra bất cứ lúc nào.
Lục Ngô cúi đầu, thở ra một hơi rồi nói: “Ta… dùng tinh khí… dung hợp chúng nó… Huyết mạch của ngươi… đã thức tỉnh.”
Đầu óc Đoan Mộc Sinh mơ hồ. “Chúng nó?”
Đầu lưỡi Lục Ngô không linh hoạt được như nhân loại, nó nói chuyện như đang thắt nút: “Lực lượng suy bại… hạt giống Thái Hư… tinh khí…”
Lực lượng suy bại?
Đoan Mộc Sinh gãi đầu, biểu thị mình chẳng hiểu cái gì. “Ta rất cảm kích ngươi đã cứu ta, nhưng mà ta phải trở về.”
Hắn cầm lấy Bá Vương Thương, nhúng người nhảy lên không trung.
Xung quanh bốn phía đều là một màu xám xịt, đường chân trời là một màu đen, không cách nào phân rõ phương hướng.
Lục Ngô nằm xuống, không thèm để ý tới Đoan Mộc Sinh. Có bản lĩnh thì ngươi tự mình đi đi.
Đoan Mộc Sinh quay đầu lại nói: “Đưa ta rời khỏi đây đi!”
Lục Ngô trầm thấp mở miệng: “Đi… đâu?”
“Chỗ sư phụ ta, Ma Thiên Các!” Đoan Mộc Sinh nói.
“Đánh… thắng… ta.”
Nói xong, Lục Ngô híp mắt như muốn đi ngủ, trong giọng nói tràn ngập vẻ khinh thường.
“Được!”
Hai tay Đoan Mộc Sinh cầm chặt Bá Vương Thương, nguyên khí rung động, tử long trên cổ tay phát sáng.
Chương 1417
Kim sắc thương cương hoá thành cự long đâm tới, nhưng Lục Ngô chỉ há mồm thổi ra một hơi.
Một làn khói trắng bay ra. Đoan Mộc Sinh trong nháy mắt bị đông cứng thành khối băng, không thể nhúc nhích.
Lục Ngô cảm thấy thật nhàm chán, lại há miệng nói: “Yếu.”
Đoan Mộc Sinh: “. . .”
Khó chịu, vô cùng khó chịu, ngay cả một con vật cũng đánh không lại! Đúng như lời Lục Ngô nói, hắn thật sự quá yếu, yếu đến khó có thể chấp nhận nổi.
Trong Ma Thiên Các, hắn là kẻ có thiên phú kém cỏi nhất, thực lực yếu nhất, ngộ tính thấp nhất. Mặc kệ hắn cố gắng thế nào, người khác chỉ cần tốn chút công phu đã có thể đuổi kịp dễ dàng.
Quá yếu!
Đoan Mộc Sinh quát lớn một tiếng, hai tay đột ngột bốc lên tử khí, tử long vờn quanh thân thể.
Phanh!
Tầng băng bị lực lượng bộc phát chấn vỡ.
Trên trán Đoan Mộc Sinh xuất hiện một cỗ tà khí, hai con tử long vây quanh người, ánh mắt hắn trở nên phẫn nộ và lạnh lùng.
Lục Ngô khẽ ngẩng đầu nói: “Còn… chưa đủ.”
Nó đột nhiên nhún người bay lên, toàn bộ Hồ Tâm đảo chấn động một cái. Nước hồ văng lên không trung hoá thành một tầng bình chướng.
Rắc ——
Bình chướng đóng băng.
Không khí trong phương viên mấy trăm mét quanh Hồ Tâm đảo lạnh đến thấu xương, ngay cả đàn cá dưới mặt hồ cũng thành băng điêu, kẹt trong tầng băng thật dày, không thể động đậy.
Lục Ngô rơi xuống, đáp xuống mặt hồ. Khi bốn chân nó chạm mặt băng lại nhẹ nhàng như một chú mèo con, không hề tạo ra bất kỳ chấn động nào.
Hai mắt nó tản ra u quang, chậm rãi nói: “Lợi dụng… ma lực của ngươi.”
Nói xong, nó lại nhảy lên, xoay người rời đi.
. . .
Đảo mắt đã năm ngày trôi qua.
Khi Lục Châu mở ra viên Mệnh Cách thứ tám, cảm giác đau đớn có xuất hiện một chút nhưng vẫn trong khả năng chịu đựng. Nhờ khai Mệnh Quan nên hiện tại việc mở ra viên Mệnh Cách thứ tám cũng tương tự như mở viên Mệnh Cách thứ hai, giảm đi rất nhiều khó khăn.
Quá trình diễn ra thuận lợi, Lục Châu thành công tiến vào tu vi tám Mệnh Cách.
Mệnh Cung của mỗi người có hạn, tựa như Lục Ly chỉ có thể mở ra năm Mệnh Cách, nếu muốn mở thêm phải nới rộng Mệnh Cung.
Thế nhưng Mệnh Cung của Lục Châu lại rất thần kỳ, mỗi lần mở ra một Mệnh Cách đều sẽ tự động nới rộng ra thêm, vừa đủ cho một viên Mệnh Cách nữa. Điều này cũng có nghĩa là số lượng Mệnh Cách giới hạn của hắn vẫn chưa xuất hiện.
“Lão phu có thể mở nhiều nhất mấy viên?”
Lục Châu cũng không biết điều này.
Sau khi Mệnh Cách ổn định, Lục Châu liền thu hồi Mệnh Cung. Phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể mở Mệnh Cách thứ chín.
Mấy ngày nay Lục Châu chú ý thấy độ trung thành của Đoan Mộc Sinh cứ liên tục thay đổi. Điều quỷ dị là lần này hắn không thể sử dụng thần thông để quan sát, tựa như bị một loại lực lượng vô hình nào đó ngăn trở.
“Lục Ngô?”
Hắn cảm giác mình đã đánh giá thấp Lục Ngô.
Lam Hi Hoà phán đoán không sai. Thú hoàng rất mạnh.
“Sư phụ, lục sư tỷ đã trở về Ma Thiên Các.” Hải Loa từ bên ngoài đi vào nói.
“Đã biết.” Lục Châu gật đầu.
“Sư phụ, đồ nhi có đi cùng không?”
Đến bí ẩn chi địa là chuyến đi vô cùng hung hiểm. Lục Châu vốn không định mang Hải Loa theo, nhưng toàn Ma Thiên Các cũng chỉ có mình nàng thông hiểu thú ngữ.
“Ngươi cũng đi cùng vi sư một chuyến.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi tuân mệnh.” Hải Loa mừng rỡ đáp.
“Nhưng lần này rất nguy hiểm, phải cực kỳ cẩn thận.”
“Vâng.” Hải Loa khom người nói.
Từ khi Hải Loa lớn lên chỉ trong một đêm, nàng luôn muốn tìm hiểu rõ ràng thân thế của mình. Bây giờ có cơ hội đến bí ẩn chi địa một chuyến, nàng đương nhiên không muốn từ bỏ.
. . .
Sáng hôm sau, trong phù văn đại điện.
“Sư phụ, đồ nhi cũng muốn đi!” Tiểu Diên Nhi mếu máo nói.
Lục Châu quay đầu nhìn nàng, suy nghĩ một chốc rồi đáp: “Hoàn cảnh trong bí ẩn chi địa vô cùng ác liệt, tầm nhìn yếu ớt, còn có rất nhiều hung thú xấu xí, đúng thật là một nơi thích hợp để lịch luyện. Ngươi bình thường rất thiếu kinh nghiệm, quá mức an nhàn, đi lịch luyện một lần cũng tốt.”
“A?”
Là như vậy sao?
Tiểu Diên Nhi liên tục xua tay nói: “Sư phụ, đồ nhi không đi đâu, Hải Loa sư muội đi là được rồi!”
“Không đi?” Lục Châu nghi ngờ hỏi.
“Không đi thật mà, vừa rồi đồ nhi nói linh tinh thôi!” Tiểu Diên Nhi vừa nói vừa lui về sau, cổ rụt lại.
“Thôi được, ở lại đây đi, có vấn đề gì thì thỉnh giáo các sư huynh ngươi.”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
Lục Châu và Hải Loa bước vào vòng tròn phù văn, quang hoa loé lên, thân ảnh hai người biến mất.
Tại lối vào đại điện, Minh Thế Nhân đứng dựa tường, híp mắt nói: “Cửu sư muội, sư phụ không mang muội đi chơi, ta mang muội đi.”
“Không cần.” Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái rồi rời khỏi đại điện.
Gâu gâu gâu.
Cùng Kỳ từ bên cạnh xông ra, sủa Tiểu Diên Nhi mấy tiếng.
Tiểu Diên Nhi không hề sợ hãi mà quay đầu nhìn nó, dữ dằn sủa: “Gâu gâu gâu gâu…”
Ẳng ẳng… Cùng Kỳ co rụt người lại, quay đầu chạy mất.
Minh Thế Nhân: “. . .”
Đây chính là điển hình của kẻ hiếp yếu sợ mạnh đó sao?
Ngay lúc hắn đang mộng bức, Chư Hồng Cộng từ xa đi tới, vẫy tay chào. “Tứ sư huynh.”
“Có việc gì?” Minh Thế Nhân hắng giọng nói, đứng thẳng người dậy, bày ra tư thế của sư huynh.
“Luận bàn một chút không?”
“Với đệ á hả?”
“Tứ sư huynh có điều chưa biết, ta đã không phải là ta của năm đó, trong mấy năm ở hoàng liên giới, ta đã thoát thai hoán cốt từ lâu.” Chư Hồng Cộng vỗ ngực đáp.
Minh Thế Nhân khẽ gật đầu, bắt chước tư thái của Ngu Thượng Nhung, nhàn nhạt nói: “Can đảm lắm.”
“Hả?”
Chư Hồng Cộng còn chưa kịp phản ứng, bóng ảnh Minh Thế Nhân đã bay tới.
Phanh phanh phanh…
Tiếng kêu thảm thiết như quỷ khóc sói gào vang lên.
[Ting — dạy dỗ Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
[Ting — dạy dỗ Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
Minh Thế Nhân thoả mãn nhìn Chư Hồng Cộng mặt mũi bầm dập. “Bát sư đệ, đệ nói xem giữa ta và nhị sư huynh, ai càng có phong phạm cao thủ hơn?”
“Ách…” Chư Hồng Cộng khóc không ra nước mắt. Mịa nó không phải thập nhất diệp rất mạnh sao, vì cái gì ta chẳng đánh lại ai hết vậy?
“Tứ sư huynh, đương nhiên là tứ sư huynh rồi…”
“Ta cũng cho là thế.” Minh Thế Nhân cười hắc hắc nói.
Chương 1418
“Tứ sư huynh, rốt cuộc huynh đạt tới cảnh giới gì rồi?” Chư Hồng Cộng tò mò hỏi. Trước đó rõ ràng khi hỗn chiến cùng sư phụ, tứ sư huynh cũng bị đánh rất thảm.
Minh Thế Nhân lộ ra nụ cười sâu không lường được: “Dưới một người… còn lại, tự mình đánh giá đi.”
Chư Hồng Cộng cả kinh, lập tức tiến tới đấm bóp vai cho hắn: “Mạnh như vậy? Ta thua đúng là không oan nha.”
Minh Thế Nhân bắt chước bộ dáng của sư phụ, gật gù nói:
“Dũng khí là phẩm chất hiếm có, có can đảm khiêu chiến cường giả mới có thể tiến bộ được. Nếu là trước kia, đệ không có nhiều cơ hội như vậy đâu.”
Ừm ừm… Chư Hồng Cộng gật đầu.
“Lão tứ.”
Trên đỉnh một toà kiến trúc đối diện phù văn đại điện bỗng truyền đến tiếng gọi.
Minh Thế Nhân và Chư Hồng Cộng từ từ quay đầu lại. Quả nhiên Ngu Thượng Nhung đang ôm Trường Sinh Kiếm lạnh nhạt đứng đó, đưa lưng về phía hai người.
“Lo lắng cho các đệ mấy năm nay, cuối cùng đệ và lão bát đã trưởng thành đến mức này. Ta rất vui mừng.” Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng cảm thán, “Ta vừa lĩnh ngộ được một kiếm pháp mới, muốn mời đệ cùng ta luận bàn một chút…”
Minh Thế Nhân: “(⊙﹏⊙)”
Ta thề về sau ta sẽ không tiếp tục trang bức nữa!
“Ta chờ đệ ở Diễn Võ trường.”
Nói xong, Ngu Thượng Nhung đạp không bay đi, sau lưng hắn kim quang chợt hiện, kim hoàn hiện ra rồi biến mất, mười một mảnh kim diệp theo thứ tự hội tụ vào Trường Sinh Kiếm.
“. . .”
. . .
Đại Viêm, Ma Thiên Các.
Phan Trọng lôi kéo Chu Kỷ Phong đi về phía đại điện.
“Chu huynh, Các chủ trở về rồi, mau theo ta đến yết kiến.” Phan Trọng nói.
“Các chủ trở về?!” Chu Kỷ Phong lập tức thu hồi Lăng Hư Kiếm.
“Thông báo cho Nguyệt Hành cô nương và Lý hộ pháp luôn nhé.”
“Ừm.”
Không bao lâu sau, Phan Trọng, Hoa Nguyệt Hành và Chu Kỷ Phong tập hợp. Phan Trọng trịnh trọng nói:
“Thất tiên sinh đã dặn dò, Các chủ tu luyện thuật cải lão hoàn đồng, đã nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ rồi nhớ rồi.” Chu Kỷ Phong đáp.
Đùa sao, bọn hắn đã ăn biết bao nhiêu lần hố, chút chuyện nhỏ này mà còn không xử lý được thì quá mất mặt rồi.
Đến trước đại điện, từ xa đã nhìn thấy mấy người Lục Châu và Diệp Thiên Tâm. Phan Trọng lập tức tiến lên nói:
“Bái kiến Các chủ, bái kiến lục tiên sinh, bái kiến… thập tiên sinh.”
Những người khác cũng đồng thanh phụ hoạ.
Lục Châu khẽ gật đầu nói: “Bản toạ có việc quan trọng cần làm, không nói nhiều lời. Khoảng thời gian này các ngươi canh giữ Ma Thiên Các đều có công lao, nên thưởng.”
“Đây là việc chúng thuộc hạ phải làm.” Phan Trọng nói.
“Làm đúng bổn phận, không tham công trạng, rất tốt.” Lục Châu gật đầu. “Chiêu Nguyệt đâu rồi?”
“. . .”
Hình như lại bỏ lỡ chút bảo bối rồi…
“Ngũ tiên sinh đã đi Thần Đô. Bây giờ Đại Viêm liên tục xuất hiện tu hành giả cửu diệp, thập diệp… Tần suất Mệnh Cách thú tìm tới cũng rất nhiều, Thần Đô cần có ngũ tiên sinh toạ trấn.” Phan Trọng hồi báo.
“Không có thập nhất diệp xuất hiện?”
“Tạm thời chưa có… Hiện tại có khá nhiều cửu diệp, thập diệp còn ít. Biện pháp tăng lên thập nhất diệp còn rất mới mẻ, chưa có mấy người dám làm thử.”
Việc này Lục Châu cũng dự đoán được. Phải tốn tám năm, mười năm thì may ra tu hành giả kim liên giới mới thích ứng được với phương pháp tu hành mới.
Đại Viêm vốn được chú định sẽ khác biệt với những giới khác.
Phan Trọng cẩn thận hỏi: “Các chủ, ngài định đi đâu ạ?”
“Nguyệt Quang lâm địa.” Lục Châu thản nhiên nói, sau đó vung tay.
Diệp Thiên Tâm hiểu ý, cúi đầu vỗ về ra hiệu với Thừa Hoàng.
Đám người lập tức hành lễ: “Cung tiễn Các chủ.”
Lục Châu không ở lại Ma Thiên Các lâu, ba sư đồ cưỡi trên lưng Thừa Hoàng bay về phía tây nam.
Trên đường đi.
Một số tu hành giả đang liệp sát hung thú ở gần đó thấy Thừa Hoàng bay trên bầu trời, lập tức nhao nhao kinh ngạc.
“Thừa Hoàng định đi đâu thế?”
“Người đứng trên lưng nó hẳn là lục tiên sinh Ma Thiên Các…”
Đám tu hành giả lộ vẻ hâm mộ. Diệp Thiên Tâm luôn mặc bạch y rất dễ nhận ra.
“Có thể là đi liệp sát Mệnh Cách thú. Hiện tại có rất nhiều tu hành giả Đại Viêm, thậm chí là tu hành giả dị tộc cũng đến Mê Vụ Sâm Lâm.”
“Chỗ đó rất nguy hiểm, tu vi không đủ mà đến đó chẳng khác nào chịu chết. Nhưng có người Ma Thiên Các đến thì đỡ rồi.”
. . .
Tốc độ chạy của Thừa Hoàng cực nhanh, mỗi bước nhảy đều vượt cả vạn mét.
“Sư phụ, phía trước chính là lạch trời.”
“Trên lạch trời có động tĩnh… Sư phụ, đằng kia có rất nhiều hung thú.” Hải Loa chỉ tay về phía đàn phi cầm đằng xa đang vượt qua lạch trời, vọt về phía thành trì của nhân loại.
Trên không trung chỉ có một số ít tu hành giả đang không ngừng bay lượn đánh giết phi cầm.
“Dừng lại.” Lục Châu nói.
Thừa Hoàng lập tức đứng lại, ngồi xuống híp mắt nhìn đàn phi cầm bay rợp trời.
Hải Loa nói: “Là thú triều cỡ nhỏ…”
“Diệp Thiên Tâm, ngươi và Thừa Hoàng đi xử lý chúng.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Lục Châu và Hải Loa bay ra lăng không đứng, Thừa Hoàng tung người nhảy lên, mang Diệp Thiên Tâm lao về phía Lương Châu thành.
Không bao lâu sau, nơi xa xuất hiện điệp ấn đầy trời không ngừng đánh giết phi cầm.
“Sư phụ, bên kia cũng có.”
Phía tây nam, nơi lạch trời cao ngất vào trong mây, hung thú càng đông đúc và cường đại hơn. Lạch trời Đại Viêm và Thiên Luân sơn mạch ở Đại Đường trông rất giống nhau.
“Đi xem một chút.”
Lục Châu và Hải Loa bay tới gần lạch trời.
“Sư phụ, đám hung thú này giao cho đồ nhi…” Hải Loa cầm Cửu Huyền Cầm trong tay, kích động nói.
Đúng lúc này, trên bầu trời có mấy chục thân ảnh bay lướt tới.
“Hai vị, nơi này vô cùng nguy hiểm, mau lui về Lương Châu.”
Lục Châu và Hải Loa quay đầu nhìn lại, phát hiện một đội ngũ tu hành giả Đại Viêm từ xa bay tới, đáp xuống trước mặt hai người. Một người nói:
“Nơi này cứ giao cho U Minh Giáo bọn ta.”
“U Minh Giáo?”
Lục Châu giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng hai người vừa nói chuyện.
Đúng lúc này, hai người quay mặt lại. Một người chính là Hoa Trọng Dương, một trong tứ đại hộ pháp U Minh Giáo, người còn lại là Bạch Ngọc Thanh.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, cảnh còn người mất. Trên gương mặt bọn hắn đã khắc lên một chút tang thương.
Bọn hắn không hề nhận ra dáng vẻ tuổi trẻ của Lục Châu.
Chương 1419
“Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh?” Lục Châu trực tiếp gọi tên hai người.
Hai người sững sờ, nhưng nghĩ lại Giáo chủ Vu Chính Hải thống nhất thiên hạ, lại là đại đệ tử Ma Thiên Các, bọn hắn là tứ đại hộ pháp, thanh danh hẳn cũng được nhiều người biết đến.
Hoa Trọng Dương chắp tay nói: “Các hạ, mời trở về đi. Lát nữa xảy ra đại chiến có thể sẽ khiến các người bị thương.”
Lục Châu hỏi: “Thực lực hai ngươi thế nào, có ứng phó được không?”
“Việc này…”
Đột nhiên bị một người lạ mặt hỏi tu vi ngươi cao bao nhiêu, là ai cũng sẽ không muốn đáp lời. Nhưng Hoa Trọng Dương và Bạch Ngọc Thanh là người có tu dưỡng, bình tĩnh nói:
“Dù không bằng các tiên sinh Ma Thiên Các nhưng cũng có thể ứng phó với đám hung thú này.”
Lục Châu gật đầu nói: “Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh, các ngươi nhìn cho kỹ, bản toạ là ai?”
Lục Châu không có ý định che giấu. Hắn còn phải đi Nguyệt Quang lâm địa, không muốn chậm trễ thời gian tại nơi này.
Hoa Trọng Dương và Bạch Ngọc Thanh nghi hoặc nhìn Lục Châu, gãi gãi đầu. “Xin lỗi, các hạ là…?”
Hải Loa cười đáp: “Sư phụ ta chính là Các chủ Ma Thiên Các.”
“. . .”
Phản ứng đầu tiên của hai vị hộ pháp chính là trò đùa này chẳng buồn cười tí nào.
Các chủ Ma Thiên Các chính là thần của Đại Viêm, được người người kính sợ. Trước kia còn có người dám giả mạo, nhưng bây giờ ai dám giả thì sẽ bị đám fan cuồng đánh chết. Có điều, ở đâu có fan, ở đó có anti-fan, đám anti-fan này rất thích lén lút réo tên Lục Châu là “Cơ lão ma”.
Người trước mắt này cũng là anti-fan?
Nhưng nhìn kỹ thì bộ dáng và khí chất Lục Châu trông cũng có mấy phần giống với Các chủ Ma Thiên Các. Phần khí chất này khiến bọn hắn sinh lòng nghi hoặc, còn tưởng là mình gặp được người quen mà không nhận ra.
Gràoooo ——
Từ trên lạch trời, một đàn phi cầm ào ào lướt xuống, động tĩnh khổng lồ khiến đám người lập tức tập trung chú ý, căng thẳng như lâm đại địch.
“Một con cự thú, một con Mệnh Cách thú. Bày trận!” Hoa Trọng Dương ra lệnh.
“Vâng.”
Đám đông tu hành giả lao lên kịch chiến cùng đàn hung thú.
Hoa Trọng Dương và Bạch Ngọc Thanh một trái một phải, không ngừng chỉ huy đám tu hành giả tác chiến. Bọn hắn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đám hung thú phi cầm cấp thấp liên tục bị chém giết.
“Bạch Ngọc Thanh, ngươi mang theo mười người bay vòng sang bên phải Mệnh Cách thú, tìm thời cơ tập kích nó.”
“Được.”
Bạch Ngọc Thanh lập tức hành động.
Lúc này, Hoa Trọng Dương gọi ra pháp thân, một toà pháp thân mười lăm trượng xuất hiện. Những người khác nhao nhao gọi ra kiếm cương, phối hợp với hắn đánh giết hung thú.
“Có Mệnh Cách thú, mọi người cẩn thận.”
Lục Châu vốn định ra tay, không ngờ Hoa Trọng Dương lại là cửu diệp. Nếu là trước kia thì tu vi bậc này đã là cao thủ nhất đẳng.
Tính toán thời gian một chút, hẳn là đã trôi qua mười năm, với thiên phú của Hoa Trọng Dương, lại thêm tài nguyên của U Minh Giáo, bản thân hắn cũng là nhân vật quyền cao chức trọng, trong mười năm tấn thăng lên cửu diệp cũng hợp tình hợp lý.
Lục Châu nhìn về phía Bạch Ngọc Thanh. Nguyên khí ba động trên người hắn yếu hơn một chút.
Grào ——
Con cự thú trên bầu trời đột nhiên bổ nhào xuống. Hoa Trọng Dương lập tức mang theo pháp thân ngăn trở.
Ầm!
Bạch Ngọc Thanh thấy thế vội quát: “Lên!”
Đám tu hành giả đua nhau thi triển kiếm cương, đao cương, cự thú rất nhanh đã mình đầy thương tích, lông vũ rơi xuống.
“Thất diệp?” Lục Châu nhíu mày.
Bạch Ngọc Thanh năm đó đã là thất diệp, trải qua mười năm lại vẫn không hề tịnh tiến tu vi?
Tiết tấu tấn công của bọn hắn rất tốt, cự thú đã sắp bỏ mạng. Đúng lúc này Mệnh Cách thú đột nhiên phát ra tiếng kêu chói tai, giang cánh vẫy mạnh.
Cuồng phong đánh tới, đám người phải lui lại mấy mét. Tốc độ Loan Điểu nhanh như thiểm điện, quét quang một đám tu hành giả. Ngay cả thất diệp như Bạch Ngọc Thanh cũng bị đánh bay.
“Để ta ——”
Hoa Trọng Dương bay tới, điều khiển pháp thân đại chiến với Loan Điểu, đôi bên đánh bất phân thắng bại.
Thấy tình hình không ổn, Hoa Trọng Dương nói: “Lui! Mệnh Cách thú quá mạnh, phải gọi người giúp đỡ! Để ta ngăn chặn nó.”
Lục Châu không phải cố ý kéo dài thời gian mà chỉ muốn xem thực lực hiện tại của bọn hắn thế nào, nhân tiện chờ Diệp Thiên Tâm trở về.
Bạch Ngọc Thanh gật đầu: “Được, ta đi gọi viện binh!”
Nói xong hắn quay đầu bay đi. Nhìn thấy Lục Châu và Hải Loa vẫn lăng không đứng đó, hắn kinh ngạc hỏi: “Sao các người còn chưa đi?”
Lục Châu lắc đầu, vừa định xuất thủ thì nơi xa có mấy chục tu hành giả bay lướt tới.
“Là Mệnh Cách thú!”
“Mọi người chuẩn bị, có Mệnh Cách thú!”
Đám tu hành giả kia vừa thấy Loan Điểu đã lộ vẻ tham lam. Hiện tại Đại Viêm có rất nhiều thế lực mới nổi, ai nấy đều truy cầu Mệnh Cách Chi Tâm để tu hành. Mệnh Cách Chi Tâm dù là sơ cấp cũng trở thành bảo bối bị đám người điên cuồng tranh đoạt.
“Ha ha, là Hoa hộ pháp và Bạch hộ pháp của U Minh Giáo!” Tên cầm đầu bay tới cười nói.
Bạch Ngọc Thanh cau mày: “Lại là các ngươi. Mệnh Cách thú này không tầm thường, hiện tại không phải lúc tranh giành Mệnh Cách Chi Tâm, chúng ta nên hợp lực đánh giết nó.”
“Ta đồng ý, nhưng đánh giết xong thì Mệnh Cách Chi Tâm này thuộc về bọn ta.” Người kia nói.
Phành phạch.
Loan Điểu vỗ cánh bay lên cao, Hoa Trọng Dương rốt cuộc cũng kém hơn nó một chút, bị đánh đến khí huyết cuồn cuộn.
“Hoa hộ pháp, chúng ta không bằng ngài, chỉ muốn có được Mệnh Cách Chi Tâm. Ngài là người U Minh Giáo, phía sau có Ma Thiên Các giúp đỡ, thiếu gì Mệnh Cách Chi Tâm chứ.”
“Bạch huynh, Hoa huynh, không đồng ý là không kịp nữa đâu.”
Loan Điểu bay lên thật cao, sau đó đột ngột lao xuống, lợi trảo toả ra quang mang đáng sợ. Nếu bị nó đánh trúng, Hoa Trọng Dương chắc chắn sẽ bị thương.
“Không kịp!”
Hoa Trọng Dương đứng trong pháp thân, hai cánh tay pháp thân giơ lên che chắn bảo vệ hắn.
Xoẹt ——
Cuồng phong đột ngột dừng lại, tiếng kêu cũng im bặt.
Hoa Trọng Dương đã nhắm mắt lại, chỉ nghe được một tiếng xoẹt thanh thuý rồi không thấy gì nữa…
Xảy ra chuyện gì?
Hắn vội vàng mở mắt nhìn về phía Loan Điểu.
Trước ngực Loan Điểu lúc này là một tia kiếm cương dài trăm trượng lóng lánh kim quang, xuyên thủng điểm yếu hại trên người nó.
[Ting — đánh giết Mệnh Cách thú sơ cấp, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]
“. . .”
Chết qua loa như vậy sao?
Chương 1420
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn về phía chủ nhân của tia kiếm cương, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Lục Châu không để ý đến phản ứng của bọn hắn, hờ hững nhìn về phía cự thú Man Điểu đang vỗ cánh cách đó không xa, Vị Danh Kiếm hời hợt huy động.
Kiếm cương bay ra. Xoẹt!
Cự thú hoá thành hai nửa, rơi thẳng xuống đất. Máu tươi cuồn cuộn chảy ra thấm ướt mặt đất, mùi máu kích thích thần kinh đám người.
Cái này… chết còn qua loa hơn cả Loan Điểu?
Bạch Ngọc Thanh, Hoa Trọng Dương: “. . .”
Thủ lĩnh của đám tu hành giả vừa kéo tới cũng mộng bức vô cùng.
Lúc này trên bầu trời chỉ còn lại một đàn hung thú phi cầm cấp thấp, tuy không mạnh nhưng số lượng lại rất nhiều.
“Hải Loa.” Lục Châu gọi.
Hải Loa hiểu ý, lấy Cửu Huyền Cầm ra đặt trước mặt, mười ngón tay ngọc lướt xuống, cầm cương bắn ra.
Triều Thánh Khúc như hồng thuỷ vang lên, hồng sắc cương phong bay ra tứ phía doạ đám phi cầm bỏ chạy tứ tán.
“Hồng liên?”
Đám người tỉnh táo lại, lên tiếng kinh hô.
Bọn hắn luôn có sự cảnh giác và địch ý đối với người hồng liên giới, nhất là sau khi chuyện của Khương Văn Hư truyền bá khắp Đại Viêm.
Hồng cương đầy trời như đao sắc không ngừng chém rụng đám phi cầm. Những con đã đào tẩu thì không bị truy kích.
Không bao lâu sau, Hải Loa dừng lại, Cửu Huyền Cầm lại khôi phục bộ dáng ban đầu treo bên hông nàng.
“Sư phụ, đã giải quyết xong.” Hải Loa nói, “Chẳng có chút tính khiêu chiến nào.”
Giải quyết thì giải quyết đi, còn nói thêm một câu khiến đám người bị đâm tâm không thôi.
Thú tai mà bọn hắn liều sống liều chết mới ngăn cản được, trước mặt cô nương này lại chẳng có tính khiêu chiến nào… Việc này biết tìm ai mà nói lý?
“Tốt.” Lục Châu gật đầu.
“Sư tỷ còn chưa trở lại nữa.” Hải Loa nhìn về phía xa.
“Chờ thêm một chút.”
“Vâng.”
Hoa Trọng Dương và Bạch Ngọc Thanh vội vàng bay tới, khom người nói với Lục Châu: “Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ.”
Những người khác kể cả đám người mới tới cũng khom người hành lễ.
“Đại Viêm chúng ta từ bao giờ lại có cao thủ bậc này? Thật là phúc của bách tính, phúc của Đại Viêm!”
Lục Châu nhìn Hoa Trọng Dương, bỗng hỏi: “Hoa Trọng Dương, sao ngươi chỉ mới cửu diệp?”
Mới…
Cái chữ này thật khiến người ta khó chịu nha.
Hoa Trọng Dương đáp: “Hổ thẹn, vãn bối thiên phú không cao, có thể đạt tới cửu diệp là nhờ các huynh đệ giúp đỡ.”
“Bạch Ngọc Thanh, còn ngươi thì sao?”
Bạch Ngọc Thanh xấu hổ, lắp bắp nói: “Ta… ta…”
Hoa Trọng Dương thay hắn giải thích: “Vị huynh đệ này của vãn bối năm đó chinh chiến tại Lương Châu, bị thương rất nặng khiến đan điền khí hải bị tổn hại, có thể khôi phục lại tu vi thất diệp đã là rất khó.”
Lục Châu khẽ gật đầu: “Dương Viêm và Địch Thanh không đến?”
Hoa Trọng Dương cảm giác người này như đang nói chuyện nhà với hắn, bèn đáp: “Bọn hắn đang ở Thần Đô.”
Lục Châu quay đầu nhìn về phía tên thủ lĩnh kia: “Ngươi là ai?”
Sống lưng người kia lập tức lạnh ngắt: “Tiền bối, chúng ta chỉ đến giết Mệnh Cách thú…”
Lục Châu nhìn xuống thi thể Loan Điểu dưới mặt đất, bàn tay khẽ phất, Mệnh Cách Chi Tâm bay ra rơi vào lòng bàn tay, Lục Châu đẩy viên Mệnh Cách Chi Tâm tới trước mặt tên thủ lĩnh.
Người kia giật mình một cái, vội nói: “Không dám, không dám, đây là do tiền bối giết, đương nhiên thuộc về tiền bối.”
“Coi như thức thời.” Lục Châu ném Mệnh Cách Chi Tâm cho Hoa Trọng Dương: “Cầm lấy.”
“A?”
Hoa Trọng Dương mộng bức. Đây là Mệnh Cách Chi Tâm đó, tuỳ tiện đem cho như vậy sao?
Những người khác nhìn mà ước ao ghen tị không thôi!
U —— ——
Bên phía Lương Châu truyền đến tiếng kêu của Thừa Hoàng.
“Sư tỷ trở về!” Hải Loa hưng phấn nói, trông nàng có mấy phần giống Tiểu Diên Nhi, quả nhiên người xưa nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng không sai mà.
[Ting — thu hoạch được 1.500 người thành kính lễ bái, ban thưởng 1.500 điểm công đức.]
Thừa Hoàng nhảy lên, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt Lục Châu.
“Lục tiên sinh Ma Thiên Các!”
Diệp Thiên Tâm đứng trên đầu Thừa Hoàng, bạch y tung bay, khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi đã thanh lý hung thú xong.”
Lục Châu gật đầu nói với Hải Loa: “Đi.”
Hai người đạp không bay lên lưng Thừa Hoàng, Thừa Hoàng lập tức đạp vó phi thẳng lên mây xanh, lướt qua lạch trời.
Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh, đám tu hành giả: “. . .”
Đám người hoàn toàn mộng bức.
Sau khi Thừa Hoàng hoàn toàn biến mất, một người đưa tay lên dụi mắt rồi thì thào nói: “Đó chính là Cơ lão ma?!”
Chát!
Tên đầu lĩnh đập vào mồm hắn một cái, mắng: “Nói cái gì đó?”
“Ách… Cơ lão tiền bối!”
Tên đầu lĩnh nuốt một ngụm nước bọt nói với Hoa Trọng Dương: “Hoa huynh, chuyện vừa rồi mong huynh đừng để ở trong lòng. Kỳ thật Cơ tiền bối không ra tay thì ta cũng có ý định hỗ trợ huynh mà.”
Hoa Trọng Dương tỉnh táo lại, nghĩ thầm, Cơ tiền bối khi ra ngoài làm việc đúng là rất thích chơi trò dịch dung. Ban đầu khi còn ở Thần Đô, ngài đã từng làm trò này không ít…
“Ta không phải loại người lòng dạ hẹp hòi như vậy.” Hoa Trọng Dương nói.
“Quá tốt. Hoa huynh, ngài xem, chúng ta quen biết đã lâu, có thể cho ta một cơ hội được gia nhập U Minh Giáo không?”
“Việc đó tính sau đi, phải thanh lý hung thú trước đã.”
“Cứ giao cho ta!”
. . .
Tiến về phía tây nam, xuyên qua một mảnh rừng cây mênh mông rộng lớn chính là địa bàn của dị tộc.
Mùa đông Đại Viêm không rét lạnh, nguyên khí quanh quẩn phía trên rừng cây tựa như bịt kín một tầng sắc thái thần bí.
Chưa đến nửa ngày, Thừa Hoàng đã đến Lâu Lan cổ thành.
“Sư phụ, đến Lâu Lan rồi.” Diệp Thiên Tâm nói.
Lục Châu gật đầu: “Tiếp tục đi về phía tây nam.”
“Vâng.”
Thừa Hoàng theo chỉ thị phóng đi. Hải Loa tò mò quan sát phong cảnh xung quanh rồi nói: “Sư phụ, thật ra Thừa Hoàng có thể tăng tốc.”
“Nhanh hơn sao?”
“Nó cố ý áp súc Mệnh Cách và thể trạng của mình.” Hải Loa đáp.
U —— ——
Thừa Hoàng ngẩng đầu, thân thể điên cuồng bành trướng! Không bao lâu sau, thể tích của nó đã cao đến kích cỡ trăm trượng của thú vương.
Nửa ngày sau, Thừa Hoàng tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Mê Vụ Sâm Lâm, tên như ý nghĩa, quanh năm ẩn mình trong mê vụ, tầm nhìn rất kém, dễ bị mất phương hướng.
Trong rừng lại có rất nhiều hung thú cường đại. Nhiều năm qua tu hành giả Đại Viêm có không ít người xâm nhập vào trong nhưng hữu tử vô sinh.
Bình luận facebook