• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (6 Viewers)

  • Chương 1421-1425

Chương 1421

“Sư phụ, đám cây cối này càng lúc càng cao.” Hải Loa nhận xét.

Cây cối trong rừng hấp thụ nguyên khí và thiên địa tinh hoa, có cây thậm chí còn cao quá đầu Thừa Hoàng.

Đảo mắt lại trôi qua nửa ngày.

Thừa Hoàng phóng đi không biết mệt mỏi, trèo đèo lội suối, vượt qua vô số vách núi cheo leo… cho đến khi mê vụ hoàn toàn biến mất, đám người lại nhìn thấy ánh mặt trời.

“Đến vực sâu!” Diệp Thiên Tâm nói.

Lục Châu quan sát tình huống xung quanh rồi nói: “Ngươi đạt được truyền thừa của Bạch Dân tại đây?”

Diệp Thiên Tâm gật gật đầu, cảm khái vô cùng: “Đúng thế… không ngờ nhiều năm trôi qua mà nơi này vẫn hệt như lúc trước.”

Thừa Hoàng nhảy xuống vực sâu. Trên vách núi cheo leo có vô số loại hung thú đang không ngừng kêu gào, đủ để khiến nhân loại chấn kinh.

Hải Loa cười nói: “Chúng nó đang hoan nghênh ngươi trở về.”

U ——

Thừa Hoàng cấp tốc rơi xuống. Lát sau nó chạm đất, đáp xuống nơi sâu nhất dưới đáy vực.

Diệp Thiên Tâm mỉm cười nói: “Đến rồi.”

“Nơi này thật đẹp!” Hải Loa theo chân Diệp Thiên Tâm bay vào không trung.

Diệp Thiên Tâm chỉ về phía đông: “Nơi đó có một cái hồ nhỏ, ta dựng nhà ở đó.”

Hai tỷ muội bay đi.

Kỳ thật Lục Châu không mấy hứng thú với việc ngắm cảnh, hắn chỉ muốn nhanh chóng đến bí ẩn chi địa để tìm Lục Ngô, cứu Đoan Mộc Sinh.

Nhưng đã đến nơi rồi mà không đi xem thì cũng hơi quá đáng.

Không bao lâu sau, ba người bay tới bên hồ. Bức tượng trên bờ vẫn sừng sững không đổ, cây cối xung quanh um tùm tươi tốt, nguyên khí sung túc.

“Bạch Dân Thừa Hoàng… Đây là vật do tổ tiên ngươi lưu lại.” Lục Châu đọc văn tự dưới chân bức tượng.

Diệp Thiên Tâm gật đầu đáp: “Nếu không nhờ mấy thứ này, đồ nhi không cách nào tiến vào bát diệp.”

Lục Châu lắc đầu nói: “Ngươi xem nhẹ bản thân rồi.”

Diệp Thiên Tâm giật mình, không hiểu lời hắn.

Lục Châu nói: “Năm đó vi sư ban thưởng cho các ngươi hạt giống Thái Hư, chính là hy vọng các ngươi có thể nghịch thiên cải mệnh.”

“Thái Hư…” Diệp Thiên Tâm nhớ tới lời Tư Vô Nhai, trong lòng cảm động, lập tức quỳ xuống nói:

“Sư phụ ban đại ân mà đồ nhi lại oan uổng người, suýt chút nữa đã phạm sai lầm cực lớn!”

Nói xong, nàng dập mạnh đầu xuống đất.

Lục Châu thở dài nhìn nàng: “Chuyện cũ như vậy còn nhắc lại làm gì. Đi thôi.”

Nhưng đúng lúc này, Lục Châu lại phát giác dưới đáy hồ toát lên một đạo quang mang.

“Hả?”

Diệp Thiên Tâm và Hải Loa thấy ánh mắt sư phụ thay đổi, lập tức quay đầu nhìn sang, phát hiện dưới đáy hồ có biến hoá.

“Dưới đó có vật gì sao?” Diệp Thiên Tâm nói, “Để đồ nhi lấy nó lên.”

Lục Châu gật đầu. Diệp Thiên Tâm nhảy vào trong hồ.

Dưới đáy hồ có một quyển sách đang mở, tự phù sáng rỡ toả quang mang lấp lánh.

Diệp Thiên Tâm cẩn thận quan sát xung quanh đề phòng cạm bẫy, sau đó dùng cương ấn cầm cuốn sách lên, bay ra khỏi mặt hồ.

Nàng bộc phát cương khí, nhiệt khí trong chớp mắt sấy khô toàn thân. Diệp Thiên Tâm cúi đầu nhìn quyển sách trong tay, khẽ nói: “Thiên thư?”

Sở dĩ Diệp Thiên Tâm có thể nhận ra Thiên thư là vì lúc trước khi còn ở Huân Hoa Mộ, Ngu Thượng Nhung từng đưa cho nàng một phần Thiên thư cầm về cho sư phụ.

Lục Châu gật đầu nói:

“Chẳng trách nơi này lại có nguyên khí tinh thuần như vậy, nước trong hồ cũng ẩn chưa năng lượng đặc thù… thì ra là vì có Thiên thư của lão phu.”

Diệp Thiên Tâm cũng cảm thấy rất thần kỳ, không ngờ trong hồ lại có Thiên thư.

Nàng vốn cho rằng đây là truyền thừa của Bạch Dân mới giúp nàng tiến vào bát diệp, lại thêm nàng không ngừng cố gắng và gặp kỳ ngộ mới có được hiện tại… Không ngờ tất cả đều là do sư phụ ban tặng.

Trong cõi u minh đã chú định số mệnh này.

Hải Loa chớp chớp mắt: “Thiên thư của sư phụ?”

Cũng may nàng không phải Tiểu Diên Nhi. Nếu là Tiểu Diên Nhi hẳn sẽ bô bô nói: Trên này đâu có ghi tên sư phụ đâu ta…

Diệp Thiên Tâm cung kính dâng Thiên thư lên, Lục Châu cầm lấy.

[Thu hoạch được Thiên Thư Khai Quyển – thượng.]

Một cỗ lực lượng Thái Huyền chi lực từ trong Thiên thư truyền đến.

Lục Châu không ngừng tìm kiếm trong ký ức Cơ Thiên Đạo. Một phần Thiên thư nằm trong tay Thái hậu còn có thể lý giải, nhưng vì sao Bạch Dân cũng có Thiên Thư Khai Quyển?

Càng quỷ dị là những phần Thiên thư này xuất hiện không có chút quy luật nào. Tựa như bất kỳ ngóc ngách nào cũng có thể đột ngột tìm thấy Thiên thư.

Chẳng lẽ đây đều là do Hệ thống an bài?

Diệp Thiên Tâm bật cười giải thích: “Tiểu sư muội có điều chưa biết, năm đó Ma Thiên Các uy chấn thiên hạ, rất nhiều người ngấp nghé bảo bối Ma Thiên Các. Thần Thâu Môn, Thượng Nguyên Ngũ Thử đều nhiều lần đến trộm đồ. Tất cả cũng do đám người thập đại danh môn hèn hạ vô sỉ nên mới để phường trộm cướp lấy đi không ít bảo bối của sư phụ.”

Hải Loa gật gù.

U ——

Thừa Hoàng cúi người xuống, uống mấy ngụm nước dưới hồ rồi nói u u không ngừng.

Hải Loa nói: “Sư phụ, nó nói đây là vật nó tìm thấy trong bí ẩn chi địa, nó mang về đặt xuống đáy hồ.”

Lục Châu: “. . .”

Thôi xong, làm sao giữ được hình tượng đây?

Diệp Thiên Tâm cười đáp: “Việc này rất bình thường, bảo bối bị mất lúc trước có cái lạc đến Bắc quốc, có cái nằm trong tay dị tộc, một phần lạc tới bí ẩn chi địa cũng không có gì lạ.”

“Nói cũng đúng.”

Lục Châu cất Thiên Thư Khai Quyển vào ống tay áo, tung người nhảy lên lưng Thừa Hoàng.

“Thời gian không còn sớm, xuất phát thôi. Thiên thư là chuyện nhỏ, cứu tam sư huynh các ngươi mới là đại sự.”

“Vâng.” Diệp Thiên Tâm và Hải Loa đồng thanh đáp.

Thừa Hoàng dùng thế sét đánh không kịp bưng tai vọt vào chỗ sâu dưới đáy vực.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một mảnh rừng âm u, hoàn toàn khác hẳn với cánh rừng ngập trong ánh nắng phía bên này.

“Chuyện gì xảy ra?” Trong lòng Lục Châu khẽ động.

Hắn hồi tưởng lại bản vẽ phác hoạ của Tư Vô Nhai —— từ khu vực hỗn loạn trong hồng liên Triệu Văn Quốc đi về phía nam sẽ đến bí ẩn chi địa, hoàn cảnh ác liệt, thời tiết u ám. Từ phù văn điện trong Bạch Tháp đi qua phù văn thông đạo sẽ đến bí ẩn chi địa, cũng là nơi hắn tới lần trước. Lần này, chỗ sâu trong kim liên Nguyệt Quang lâm địa lại là bí ẩn chi địa…
Chương 1422

Đúng như dự liệu của Tư Vô Nhai, những nơi này đều có đường tiến vào bí ẩn chi địa.

Như vậy, hoàng liên và thanh liên cũng sẽ có lối vào bí ẩn chi địa? Thế giới này đúng là không thiếu điều lạ.

Thừa Hoàng vừa tiến vào khu vực âm u, toàn bộ thế giới phảng phất như tối sầm lại. Cái lạnh thấu xương và hàn phong âm lãnh tốc thẳng vào mặt.

Trên bầu trời, một vầng minh nguyệt chiếu sáng cả cánh rừng…

“Nơi này mới đích thực là Nguyệt Quang lâm địa, có rất nhiều độc vật.” Hải Loa phiên dịch lời Thừa Hoàng, “Nó bảo bây giờ mọi người hối hận vẫn còn kịp, nó sẽ lập tức quay đầu trở về. Nếu gặp nguy hiểm, nó sẽ mặc kệ tất cả mọi người, chỉ mang nữ chủ nhân chạy trốn.”

“. . .”

Diệp Thiên Tâm xấu hổ cười cười.

Hải Loa nói: “Thừa Hoàng, ta mà là ngươi, sẽ nhân cơ hội này mà nịnh bợ sư phụ. Càng là nơi nguy hiểm càng cần có sư phụ bảo vệ nha.”

Thừa Hoàng không trả lời nàng, tiếp tục lao về phía phần cuối khu rừng.

Bốn phương tám hướng thỉnh thoảng sẽ có tiếng kêu trầm thấp, còn có hoả quang xuất hiện. Mỗi lúc như vậy, Thừa Hoàng sẽ quát lớn một tiếng đẩy lùi bọn chúng.

Thừa Hoàng phi nước đại suốt một canh giờ trong Nguyệt Quang lâm địa, rốt cuộc cũng dừng lại.

Nó ngửa mặt lên trời, hú dài một tiếng.

“Bí ẩn chi địa.” Hải Loa chỉ tay về phần cuối lâm địa.

Lúc này Lục Châu mới chú ý tới, nơi đó là một con dốc thoai thoải, khu vực dưới dốc vô cùng u ám, bầu trời u ám, ánh trăng cũng đã biến mất, mê vụ giăng mù mịt khắp nơi.

Đây đích thực là bí ẩn chi địa.

Tầm nhìn mặc dù rất kém nhưng đứng từ trên cao nhìn xuống, cánh rừng mênh mông vô tận không thấy phần cuối tràn ngập vẻ mỹ lệ và thần bí.

Trên bầu trời thỉnh thoảng có thiểm điện đánh xuống, trong rừng không có một bóng người, chỉ có hoàn cảnh ác liệt và hung thú.

Trên mặt Hải Loa tràn ngập vẻ không thể tin nổi. Lạc Tuyên nói nhặt được Hải Loa ở bí ẩn chi địa, nhưng hoàn cảnh như vậy con người có thể sinh tồn thật sao?

Ba người một thú ngừng chân quan sát.

“Thừa Hoàng trước kia từng tới nơi này?” Lục Châu mở miệng hỏi.

Hải Loa nói: “Không thường đến, chỉ ghé qua mấy lần.”

“Hung thú cấp thú vương trở lên đều có ý thức lãnh địa, nói cách khác, chúng ta đi bất cứ đâu đều có thể gặp phải hung thú cấp thú vương.”

Thừa Hoàng gật đầu đồng tình.

Lục Châu nhắm mắt, mặc niệm thần thông Thiên thư để xem tình hình Đoan Mộc Sinh thế nào, đáng tiếc vẫn là hắc ám vô tận.

Thu hồi thần thông, Lục Châu đột nhiên ý thức được cái gì: “Nơi này chính là đông bộ vực sâu?”

Thừa Hoàng gật đầu.

Cho tới nay, Lục Châu vẫn cho rằng vực sâu cũng như lạch trời, là khu vực nằm sâu bên dưới vách núi. Nhưng hoá ra bồn địa mênh mông trước mắt này lại chính là đông bộ vực sâu.

“Đi về phía nam.” Lục Châu nói.

Thừa Hoàng tuân lệnh, mang theo ba người chạy vào rừng rậm, gần như không tạo thành tiếng động.

. . .

Hồ Tâm đảo bên trong bí ẩn chi địa.

Tầng băng dày nặng nề phong bế toàn bộ hòn đảo trong phạm vi ngàn mét.

Lục Ngô nằm ở gần đó, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bên tai thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng va chạm phát ra từ bên trong tầng băng, tử khí và kim quang không ngừng đánh vào hàng rào băng phong.

Lục Ngô ngán ngẩm nhìn về phía Đoan Mộc Sinh. “Yếu.”

Bá Vương Thương trong tay Đoan Mộc Sinh không ngừng đâm ra thương cương. “Giết!”

Trong mắt hắn bộc phát sát khí đáng sợ, tầng băng kia chính là địch nhân của hắn, hắn muốn “giết chết” toàn bộ địch nhân.

Cùng lúc đó.

Cách đó khá xa có hai thân ảnh đang lăng không lơ lửng nấp sau một cây đại thụ chọc trời, mắt nhìn về phía Hồ Tâm đảo.

“Lục Ngô quả nhiên đang ở đây.”

“Con súc sinh này có trí tuệ không thua gì nhân loại, lại còn nói được tiếng người. Với thực lực của chúng ta, muốn bắt được nó có chút khó khăn.”

“Hay là quay về mời Diệp chân nhân xuất sơn?”

“Diệp chân nhân và Tần chân nhân một tháng sau sẽ luận đạo trên Thanh Vân Sơn, e là không đi được.”

Người kia gật đầu. “Nếu có thể thuần phục con súc sinh này thì tốt rồi.”

“Không có khả năng. Lục Ngô từng bị thuần phục một lần, đã có chủ nhân.”

“Có chủ nhân? Ai thuần phục được Lục Ngô thế?”

Muốn thuần phục loại hung thú có trí tuệ cao và thực lực cường hãn bậc này, không chỉ cần tu vi cường đại mà còn cần có mị lực nhân cách.

“Là một vị đại năng từ ba mươi ngàn năm trước ở phía đối diện. Thời điểm đó là lúc một nhóm hạt giống Thái Hư thành thục, khi đó thiên địa rung chuyển, hỗn chiến không ngừng. Thanh liên thì đỡ hơn một chút, đám hắc liên bạch liên ở phía đối diện tử thương vô số…”

“Thời thế tạo anh hùng, mỗi ba mươi ngàn năm sẽ sinh ra một nhóm đại năng, việc này gần như đã trở thành định luật ở các giới.”

Tu hành giả kia gật đầu nói: “Diệp ca, vậy lần này hạt giống Thái Hư đã thất lạc hơn ba trăm năm, sao không thấy đại năng xuất hiện? Các đại năng đời trước cũng dựa vào hạt giống Thái Hư để quật khởi sao? Nếu vậy thì bọn hắn đều biến đi đâu rồi?”

Người lớn tuổi hơn một chút tên Diệp Vô Thanh, là người của Diệp gia ở thanh liên giới. Hắn nói:

“Việc hạt giống Thái Hư mất tích vẫn còn là một bí ẩn, cho đến nay vẫn không có tung tích. Về phần đại năng thì có liên quan đến thiên địa ràng buộc, ta nghe nói đó là vì bảo toàn pháp tắc. Toàn bộ năng lượng, nguyên khí và sinh cơ thọ mệnh trong thế gian đều xuất phát từ cùng một chỗ. Nhân loại cướp đoạt Mệnh Cách của hung thú để tăng thọ, hung thú lại ăn nhân loại để cường đại. Thế gian này đều tuân theo quy tắc cân bằng. Sự tồn tại của đại năng sẽ tạo thành chênh lệch, vì thế cách một đoạn thời gian sẽ có cân bằng giả xuất hiện, thực viện việc bảo toàn sự cân bằng, thủ hộ thế giới, phòng ngừa thế giới này sụp đổ.”

“Diệp ca, ý của huynh là, toàn bộ đại năng từ ba mươi ngàn năm trước đều bị người trong Thái Hư bắt đi rồi?”

“Rất có thể.” Diệp Vô Thanh gật đầu nói, “Thọ mệnh của chân nhân vừa vặn là ba mươi ngàn năm, tựa như được cõi u minh chú định. Có lẽ tất cả đều là một sự luân hồi.”

“Diệp gia chúng ta ba mươi ngàn năm mới có một chân nhân… hầy.”

“Đừng nói nữa, có động tĩnh.”
Chương 1423

Hai người lập tức tập trung tinh thần nhìn về phía Hồ Tâm đảo.

Bang! Bang! Bang!

Từ trong tầng băng dày truyền tới tiếng va đập.

“Vì sao Lục Ngô phải đóng băng toàn bộ Hồ Tâm đảo?” Diệp Vô Thanh kỳ quái nói.

“Chắc là muốn thể hiện uy quyền của thú hoàng… Diệp ca, huynh nhìn đi, cá trong hồ đều bị chết cứng rồi, đây chắc là luật rừng của nó.”

Diệp Vô Thanh lắc đầu nói: “Ngược lại thì có. Thú hoàng sẽ không bao giờ để ý đến đám tôm cá nhãi nhép này. Kỳ lạ thật.”

Bang! Bang!

Tiếng va đập càng lúc càng vang dội.

“Có người!” Diệp Vô Thanh nhướng mày nói, “Đi xem một chút.”

Hai người cấp tốc bay về phía Hồ Tâm đảo. Vừa đến gần, Lục Ngô vén mây ra đáp xuống, gầm lên một tiếng:

“Cút!”

Móng vuốt của nó càn quét về phía hai người.

Phanh phanh!

Diệp Vô Thanh gọi ra Tinh Bàn chắn phía trước, nhưng đồng bọn của hắn không may mắn như vậy, tu vi thấp hơn không ít, dù cũng gọi ra Tinh Bàn nhưng Tinh Bàn lập tức bị đánh lõm vào, phun ra một búng máu.

“Lục Ngô!” Diệp Vô Thanh hét lớn.

Lục Ngô cúi đầu xuống, hai mắt bắn ra quang hoa nhìn hai nhân loại nhỏ như con ruồi trước mặt, mở miệng nói: “Nhân loại hèn mọn… cút ra… khỏi lãnh địa.. của ta.”

“Lục Ngô, ta là Diệp Vô Thanh của Diệp gia, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ!” Diệp Vô Thanh bay lên cao, ngang hàng với Lục Ngô.

Lục Ngô nói: “Diệp Chính…”

“Ta tới đây không có địch ý, chân nhân bảo ta đi tìm ngươi. Một tháng sau Diệp chân nhân và Tần chân nhân sẽ luận đạo trên Thanh Vân Sơn, muốn mời ngươi cùng đến luận đạo…”

“Bò sát… nhỏ bé… cũng xứng cùng ta luận đạo?”

“Bây giờ không giống ngày xưa, Lục Ngô, ngươi nghĩ ngươi còn đường quay lại chỗ sâu bên trong bí ẩn chi địa sao? Ngươi đường đường là thú hoàng, trước tránh né đồng loại, sau lại tránh né nhân loại, không cảm thấy khuất nhục à?” Diệp Vô Thanh nói.

Lục Ngô không nói gì, tựa như đang tự hỏi.

Diệp Vô Thanh thấy mình có hy vọng, lập tức nói: “Ngươi không có khả năng quay về chỗ sâu bên trong bí ẩn chi địa, chỉ có thể hợp tác với nhân loại. Diệp gia chúng ta rất có thành ý.”

Lục Ngô trầm mặc như nước, lát sau mới mở miệng nói: “Nếu.. không đáp ứng… thì sao?”

“Chân nhân sẽ không làm khó ngươi. Đương nhiên ngươi vẫn sẽ bị nhân loại quấy rối… Ta có thể tìm được ngươi thì người khác cũng có thể. Ngươi có thể tránh né cả đời sao?”

Bang!

Trong tầng băng lại truyền đến âm thanh vang dội. Diệp Vô Thanh nghi hoặc nhìn sang, cứ cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Lục Ngô nói: “Trở về… nói cho Diệp Chính… Hắn không xứng!”

“Ngươi ——” Diệp Vô Thanh không ngờ Lục Ngô lại có thái độ như vậy.

Hắn vừa dứt lời.

Ầm!

Đoan Mộc Sinh đã phá vỡ tầng băng thật dày, phóng lên tận trời. Bá Vương Thương trong tay đã thành kim long, trong đôi mắt hắn đều là u quang, toàn thân tản ra sát khí nồng đậm.

“Nhập ma?!” Diệp Vô Thanh cau mày nói.

Đoan Mộc Sinh thấy ai cũng cho là địch nhân. “Giết!”

Hắn cầm Bá Vương Thương vọt về phía Diệp Vô Thanh và tên đồng bọn.

Lục Ngô đột nhiên nhấc móng lên chụp lấy Đoan Mộc Sinh, nhét hắn trở lại bên dưới tầng băng rồi quay đầu quát Diệp Vô Thanh:

“Cút… ra ngoài.”

Diệp Vô Thanh cắn răng nói: “Lục Ngô, ngươi sẽ hối hận!”

Nói xong hắn mang theo đồng bọn lao đi.

. . .

Đến một quãng rừng u ám.

Diệp Vô Thanh đỡ đồng bọn hạ xuống đất, quay đầu nói: “Không ngờ Lục Ngô lại không biết điều như thế!”

“Khụ khụ khụ… Diệp ca, làm sao bây giờ?”

“Người kia hẳn đến từ kim liên giới. Trên người hắn có khí tức Thái Hư rất nặng.” Diệp Vô Thanh nói.

“Sao có thể?”

“Ngươi không biết phân biệt, sau này ta sẽ giải thích với ngươi. Ta chỉ là hiếu kỳ, vì sao Lục Ngô lại ở cùng với một nhân loại đã nhập ma! Chuyện này nếu báo cho các vị chân nhân sẽ càng thêm thú vị.”

“Diệp ca, huynh muốn…”

“Bộ dạng này của hắn hẳn là nhập ma chưa lâu, lực lượng suy bại trong cơ thể cực kỳ hùng hậu, nhờ có tinh khí của Lục Ngô mới có thể sống tiếp. Lục Ngô không ăn hắn, chắc là vì coi trọng hắn. Vị trí của nó đã bại lộ, nó nhất định sẽ chuyển chỗ! Phải nhanh chóng truyền tin tức này đi mới được!” Diệp Vô Thanh cấp tốc lấy ra phù chỉ.

Vù!

Một đạo cương khí lợi nhận xẹt qua!

Diệp Vô Thanh nhanh chóng phản ứng, xoay người giữa không trung né tránh cương ấn rồi quay đầu nhìn lại ——

Cái đầu khổng lồ của Thừa Hoàng từ từ áp xuống. Trên đầu nó, Diệp Thiên Tâm một thân bạch y đứng đó, lặng lẽ nhìn Diệp Vô Thanh.

Sau lưng Diệp Thiên Tâm, Lục Châu đứng chắp tay, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai người.

Trái tim Diệp Vô Thanh hẫng đi một nhịp. Đối phương áp sát như vậy mà hắn không hề cảm giác được. Con hung thú này là… thú vương.

Lục Châu nói: “Lão phu hỏi ngươi, ngươi hãy nghiêm túc trả lời.”

“Cút đi, đừng nhúng tay vào chuyện của Diệp gia!” Diệp Vô Thanh mở miệng mắng.

Lục Châu lắc đầu, hờ hững nói: “Không biết điều.”

Hắn thản nhiên đẩy ra một chưởng ấn lóng lánh kim quang. Diệp Vô Thanh lập tức nâng tay đón đỡ.

Ầm!

Diệp Vô Thanh bay về sau mấy mét, trợn mắt nói: “Người kim liên giới!”

Một chưởng vừa rồi là để thử thực lực của đối thủ, khoảng tám Mệnh Cách, ngang với Lục Châu… nhưng Lục Châu còn có Thái Huyền chi lực.

Lục Châu điểm nhẹ mũi chân bay ra, năm ngón tay như thiên câu áp xuống!

Diệp Vô Thanh không ngờ đối thủ vừa gặp mặt đã đánh, bèn gọi ra Tinh Bàn chắn ngang trước mặt.

Phanh!

Diệp Vô Thanh kêu lên một tiếng đau đớn, khuỵu xuống mặt đất, khí huyết hỗn loạn, Tinh Bàn bị đánh lõm vào trong!

Hắn vội vàng la lên: “Xin dừng tay! Ta nói, ta nói… tiền bối cứ hỏi!”

Lục Châu phất tay áo, chưởng ấn biến mất. “Vừa rồi ngươi nói người nhập ma đang ở giữa hồ?”

“Vâng…” Sắc mặt Diệp Vô Thanh rất khó coi.

Đồng bọn của hắn như lâm đại địch, lùi đến bên người Diệp Vô Thanh, cảnh giác nhìn mấy người Lục Châu.

Lục Châu lấy ra Thái Hư Kính soi rọi hai người trước mặt.

Hai toà pháp thân thanh liên Thiên Giới Bà Sa xuất hiện. Diệp Vô Thanh là tám Mệnh Cách, đồng bọn của hắn là năm Mệnh Cách.

“Các ngươi đến từ thanh liên?” Lục Châu hỏi.

“Vâng.”

“Ngươi tên gì?”

“Diệp Vô Thanh… là người Diệp gia trong thanh liên giới. Đây là huynh đệ của ta Diệp Thành.”

“Diệp gia thanh liên giới?”

Diệp Vô Thanh nói: “Ta chỉ là phụng mệnh làm việc.”

Lục Châu sao lại không nghe ra hàm ý của hắn, đứng từ trên nhìn xuống nói: “Ngươi đem Diệp gia ra uy hiếp lão phu?”
Chương 1424

Nghe đối phương tự xưng lão phu, Diệp Vô Thanh chắc chắn người này tu vi khó lường, bèn nói: “Không dám!”

Lục Châu nhìn về phía Hồ Tâm đảo, tiếp tục hỏi: “Đã thấy Lục Ngô chưa?”

Diệp Vô Thanh gật đầu: “Nó cũng ở trên đảo.”

“Chỉ là tám Mệnh Cách mà cũng dám đến tìm Lục Ngô, ngươi không sợ chết?”

Lam Hi Hoà mười ba Mệnh Cách đại chiến với Lục Ngô hồi lâu còn không phân thắng bại, nhưng thực lực chân chính của nó còn hơn mười ba Mệnh Cách. Trước khi rời khỏi Kiếm Bắc quan, nó đã phóng thích năng lực băng phong cực kỳ cường đại.

“Lục Ngô có trí tuệ cao, biết cân nhắc thiệt hơn. Ta mà chết, Diệp gia nhất định sẽ truy sát nó, nó không cần thiết vì ta mà tạo thêm một cường địch.” Diệp Vô Thanh đáp.

Hải Loa cau mày nói: “Sư phụ, hắn lại uy hiếp người kìa!”

Diệp Vô Thanh: “. . .”

Thật sự không cố ý nha!

“Tuyệt đối không phải! Tiền bối muốn hỏi gì ta đều đáp nấy, ta chỉ muốn an toàn rời đi thế thôi!” Diệp Vô Thanh vội giải thích.

Lục Châu gật đầu nói: “Lão phu tạm thời tin ngươi. Ngươi đến bí ẩn chi địa từ bao giờ?”

“Ba tháng trước.”

“Ba tháng… Với tu vi của ngươi không có khả năng phi hành đến, dùng phù văn thông đạo?”

“Các đại gia tộc ở thanh liên đều có phù văn thông đạo thông tới bí ẩn chi địa.” Diệp Vô Thanh gật đầu đáp.

Lục Châu suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ngươi có biết Vệ Giang Nam?”

Diệp Vô Thanh và Diệp Thành đưa mắt nhìn nhau. “Chưa từng nghe nói tới.”

“Vậy ngươi có biết Tần Mạch Thương?”

Vừa nghe được câu này, Diệp Vô Thanh trừng to mắt hô: “Thiếu chủ Tần gia?!”

Hắn lập tức kéo Diệp Thành lui về sau.

Lục Châu hờ hững nói: “Ngươi tốt nhất nên dừng lại.”

Lục Châu không hề điều động nguyên khí, cũng không ra chiêu gì. Thừa Hoàng, Diệp Thiên Tâm và Hải Loa cũng đứng yên bất động. Chỉ có mấy đôi mắt là nhìn chằm chằm bọn hắn, bình tĩnh, trấn định, tựa như đang xem hai con khỉ.

Hai người vội vàng dừng lại, cảm nhận được lực uy hiếp và áp lực vô hình, cả hai không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ.

“Các ngươi có biết Tần Mạch Thương?” Lục Châu truy hỏi.

“Tiền bối… nếu ngài là người Tần gia, vậy chúng ta không có gì để nói. Loại người ương ngạnh như Tần Mạch Thương sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác giáo huấn.” Diệp Vô Thanh nói.

Lục Châu nghi ngờ hỏi: “Các ngươi có thù với hắn?”

“Không tính là có thù, nhưng hai nhà Tần Diệp từ trước đến nay đều bất hoà. Đạo bất đồng bất tương vi mưu, muốn chém muốn giết thì tuỳ các người.”

Lục Châu lắc đầu nói: “Cho dù các ngươi không nói xấu Tần Mạch Thương, lão phu cũng không bỏ qua cho hắn.”

Diệp Vô Thanh kinh ngạc, thì ra bọn hắn cũng có thù?

“Nghe nói Tần Mạch Thương bị hao tổn một Mệnh Cách. Chẳng lẽ…”

Lục Châu hừ lạnh nói: “Lấy đi một Mệnh Cách là tiện nghi cho hắn. Nếu gặp lại, lão phu tất lấy mạng hắn.”

Nghe vậy, Diệp Vô Thanh bèn lôi kéo Diệp Thành quỳ xuống nói: “Chúg ta có biết Tần Mạch Thương, nhưng sau khi bị hao tổn Mệnh Cách, hắn vẫn luôn tịnh dưỡng trong đạo trường của Tần chân nhân, tiền bối muốn tìm hắn e là rất khó. Tần chân nhân…”

Diệp Vô Thanh định nói Tần chân nhân tu vi cao thâm, nhưng sợ Lục Châu không vui bèn sửa lời: “Tần chân nhân cực kỳ coi trọng Tần Mạch Thương.”

“Chân nhân?”

“Vãn bối có một vấn đề muốn thỉnh giáo.”

“Nói đi.”

“Tiền bối đến từ kim liên giới?”

Lục Châu chỉ gật đầu không nói.

“Vãn bối nghe nói tu hành giả phía đối diện có tu vi khá thấp, rất khó đạt tới cấp bậc chân nhân. Chân nhân chính là cường giả vượt qua ba Mệnh Quan, tuổi thọ gần ba mươi ngàn năm.”

Hải Loa thốt lên: “Già như vậy?”

Diệp Vô Thanh: “. . .”

Cô nương, vấn đề không phải nằm ở đó…

Nhưng hắn không ngờ Lục Châu cũng lộ vẻ nghi hoặc: “Ba mươi ngàn năm?”

Trong lòng Diệp Vô Thanh khẽ động, chẳng lẽ vị tiền bối này chưa vượt qua hai Mệnh Quan? Nhưng một chưởng kia không đơn giản, không giống người mới vượt qua một Mệnh Quan.

Hay là đang chất vấn hắn?

“Vãn bối không dám nói láo, Tần chân nhân thành danh đã lâu, sớm vượt qua ba Mệnh Quan. Sau khi vượt hai Mệnh Quan, mỗi một Mệnh Cách sẽ tăng ba ngàn năm thọ mệnh… À không, sao vãn bối dám khoe khoang trước mặt tiền bối.”

“Không sao, ngươi cứ nói thật là được.” Lục Châu nói, “Kim liên giới tu hành khác với các ngươi.”

Tu hành khác biệt? Chẳng trách, chẳng trách. Diệp Vô Thanh bừng tỉnh đại ngộ.

“Kim liên giới không cần vượt qua Mệnh Quan?”

“Hiện tại là lão phu hỏi ngươi, không phải ngươi hỏi lão phu.” Lục Châu trầm giọng nói.

Diệp Vô Thanh lập tức cúi đầu đáp: “Sau khi vượt qua hai Mệnh Quan, năng lực chịu đựng của Mệnh Cung sẽ tăng lên, trói buộc của thiên địa cũng giảm bớt. Đương nhiên yêu cầu để khai Mệnh Cách càng thêm nghiêm ngặt.”

Lục Châu nhớ tới Lam Hi Hoà. Nàng ta vượt qua hai Mệnh Cách, không khai thập nhất diệp mà tiến thẳng vào mười ba Mệnh Cách, vừa không được tăng thọ mệnh vừa hao tổn ba ngàn năm… Vừa vặn cũng là ba ngàn năm.

“Ngươi nói Tần chân nhân đã vượt qua ba Mệnh Quan?”

“Vâng.” Diệp Vô Thanh đáp, “Việc này rất nhiều người đều biết, vãn bối không cần nói dối làm gì. Hơn nữa tiền bối có cừu oán với Tần Mạch Thương, vãn bối càng ước gì tiền bối làm thịt tiểu tử kia.”

Lục Châu gật đầu nói: “Tần chân nhân hiện đang ở đâu?”

“Tháng sau Tần chân nhân và Diệp chân nhân có hẹn luận đạo trên Thanh Vân Sơn… Nếu tiền bối muốn đến, vãn bối nguyện dẫn đường.”

Lục Châu lắc đầu nói: “Lão phu còn có việc quan trọng, ngươi trở về nói cho Tần chân nhân, khi nào lão phu có thời gian sẽ đến tìm hắn đòi công đạo.”

Diệp Vô Thanh đáp: “Vâng.”

“Còn nữa, việc của Lục Ngô ngươi tốt nhất hãy giữ bí mật.”

“Vâng.”

Lục Châu phất tay áo.

Diệp Vô Thanh như được đại xá, vội vàng lôi kéo Diệp Thành cấp tốc bay vào rừng cây.

Bay liên tục nửa canh giờ, bọn hắn mới dừng lại thở dốc.

“Diệp ca, người này lợi hại như vậy, chúng ta nên lôi kéo mới đúng!” Diệp Thành nghi hoặc hỏi.

“Ngươi không hiểu.” Diệp Vô Thanh hít sâu một hơi, “Ta cố ý mời hắn đến Thanh Vân Sơn luận đạo nhưng hắn cự tuyệt… Ta không tin người kim liên giới có thể vượt qua ba Mệnh Quan, tu vi của hắn nhiều nhất cũng chỉ vượt hai Mệnh Quan mà thôi.

“Hai Mệnh Quan, đó cũng là mười hai Mệnh Cách nha! Không thể trêu vào!”

Diệp Vô Thanh liếc hắn một cái, “Nói nhảm, nếu không thì ta chạy nhanh như vậy làm gì?”
Chương 1425

Cùng lúc đó.

Lục Châu, Diệp Thiên Tâm và Hải Loa đến bên bờ Hồ Tâm đảo, nhìn ra hòn đảo ở giữa hồ.

Diệp Thiên Tâm nghi hoặc hỏi: "Sư phụ, rốt cuộc ngoài kia có bao nhiêu thế giới?"

Lục Châu chắp tay sau lưng nói:

"Nếu suy đoán không sai thì cửu cửu quy nhất, trừ Thái Hư và bí ẩn chi địa ra, còn có chín giới."

Hải Loa đếm đầu ngón tay rồi nói: "Còn hai giới chưa biết."

“Chẳng trách lúc trước Khương Văn Hư lại nói dối, không cho phép người trong thiên hạ đột phá cửu diệp… Luật rừng là thật. Bất kỳ người nào trong số những thế giới này đều có thể trở thành ác mộng của kim liên giới.” Diệp Thiên Tâm thở dài nói.

“Chưa chắc, vừa rồi hắn nói cái gì mà cân bằng giả, muội cảm thấy đám hung thú đang che chở cho mấy người tự xưng là cân bằng giả thì có. Bí ẩn chi địa thật lớn, muốn đến khu vực hạch tâm quá khó khăn!”

“Nhưng chúng ta lại chạm mặt ở nơi này.” Diệp Thiên Tâm đáp.

Có thể chạm mặt đã nói lên xác suất hai giới gặp nhau không hề nhỏ.

Hải Loa trong lúc nhất thời không đáp được. Lục Châu nhìn nàng, mỉm cười thản nhiên giải thích:

“Lam Hi Hoà là cân bằng giả, đồng thời nàng ta cũng là người trong Thái Hư. Thái Hư được xem như chí cao, có thể cân bằng chín giới.”

Diệp Thiên Tâm gật đầu.

Đúng lúc này.

Soạt ——

Nước hồ cuốn lên. Bá Vương Thương xông tới chân trời, kim long quấn quanh mũi thương, hùng vĩ vô cùng.

Một thân ảnh phá băng bay lên, toàn thân chìm trong tử thanh khí tức, hai con tử long cuốn quanh người hắn, đôi mắt thâm thuý toát ra u quang.

“Đó là… tam sư huynh?!”

Lục Châu tung người bay lên, không quên dặn dò: “Các ngươi ở cạnh Thừa Hoàng.”

“Vâng.”

Nơi này còn có Lục Ngô, cực kỳ nguy hiểm.

Lục Châu không khỏi ngạc nhiên. Nếu người đó thật là Đoan Mộc Sinh, vậy thì lực lượng bộc phát mạnh mẽ vừa rồi đã chứng tỏ Đoan Mộc Sinh gặp được kỳ ngộ to lớn.

Lục Châu lập tức bay vọt tới.

. . .

Tại một góc khác nhìn ra Hồ Tâm đảo.

Diệp Vô Thanh và Diệp Thành đứng dưới tàng cây, lén lút quan sát nơi này.

“Hắn động thủ!”

“Diệp ca, hắn to gan như vậy?”

“Nhìn kỹ rồi nói.”

Diệp Vô Thanh chỉ suy đoán thực lực Lục Châu vào khoảng mười hai Mệnh Cách, nhưng cụ thể là bao nhiêu thì hắn không rõ.

. . .

Lục Châu như một đạo thiểm điện, trong giây lát đã xuất hiện trên bầu trời Hồ Tâm đảo, dò xét Đoan Mộc Sinh.

“Đoan Mộc Sinh.”

Ầm!

Đột nhiên Lục Ngô từ phía sau hòn đảo phóng lên, móng vuốt của nó chụp lấy Đoan Mộc Sinh, lại nhét hắn trở vào trong tầng băng.

Lục Ngô theo quán tính tiếp tục nhào về phía trước. Ánh mắt nó khẽ mở, nhìn thấy Lục Châu đang lăng không đứng giữa hồ.

“Là ngươi? Nhân loại!”

Móng vuốt nó loé ra hàn quang. Lục Châu chú ý thấy vết thương trên người nó đã lành hơn phân nửa. Năng lực tự chữa lành của thú hoàng quả là kinh khủng.

Lục Châu vung tay đánh ra mấy đạo chưởng ấn lóng lánh kim quang.

Phanh phanh phanh…

Hắn vừa đánh vừa lui ra khỏi khu vực Lục Ngô lao xuống.

Lục Ngô nói: “Ngươi… có thể… tìm được ta?”

Ánh mắt Lục Châu lăng lệ, bộc phát ra sát khí: “Nghiệt súc, hôm nay lão phu phải lấy mạng ngươi.”

Lục Châu biết tu vi tám Mệnh Cách không thể nào làm gì được Lục Ngô, bàn tay khẽ lật, thẻ Một Kích Chí Mạng xuất hiện trong lòng bàn tay.

Năng lực cảm ứng của Lục Ngô cường đại hơn con người rất nhiều. Nó cảm giác được cỗ sát ý nguy hiểm, theo bản năng lui lại một bước.

Một trái tim của nó đã bị Lục Châu huỷ đi, nó đương nhiên cực kỳ kiêng kỵ.

Có bao nhiêu Mệnh Cách Chi Tâm thì có bấy nhiêu trái tim. Về lý thuyết, muốn giết Lục Ngô thì phải phá huỷ toàn bộ tim của nó.

Thú vương cho dù có xuất chúng cỡ nào cũng chỉ có nhiều nhất hai viên Mệnh Cách Chi Tâm, thú vương bình thường chỉ có một viên. Hơn nữa thú hoàng còn có trí tuệ rất cao mà thú vương không cách nào so sánh được. Vì thế khi nhìn thấy Lục Ngô, Thừa Hoàng rõ ràng co rụt người về sau.

Diệp Thiên Tâm vỗ đầu nó an ủi: “Đừng sợ, có sư phụ ở đây.”

U… Thừa Hoàng lẩm bẩm mấy tiếng.

Diệp Thiên Tâm nhìn Hải Loa. Hải Loa chớp chớp mắt nói: “Lục sư tỷ, Thừa Hoàng nhà tỷ đang khoác lác đó. Nó nói về sau nó còn mạnh hơn Lục Ngô.”

Diệp Thiên Tâm cười, vỗ đầu Thừa Hoàng.

Thừa Hoàng quay đầu khịt mũi với Hải Loa, lộ ra ánh mắt uỷ khuất.

Hải Loa bật cười nói: “Đùa với ngươi thôi.”

. . .

Lục Ngô nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay Lục Châu không chớp mắt.

“Nhân loại… hèn hạ… vô sỉ… hạ lưu…”

Lục Châu: “?”

Nói hèn hạ vô sỉ còn hiểu được, lão phu chưa từng hạ lưu nha, ngươi là một con dã thú, biết cái gì là hạ lưu mà nói linh tinh?

“Vì cái gì?” Lục Ngô đột nhiên hỏi.

Lục Châu cao giọng nói: “Cả đời này lão phu truy cầu đạo tu hành cực hạn, một mình cô độc. Thứ duy nhất không bỏ được chính là đám đồ đệ này. Ngươi bắt đồ đệ của lão phu, còn dám mở miệng chất vấn?”

“Đồ đệ… ngươi?” Lục Ngô lắc đầu.

“Súc sinh vĩnh viễn là súc sinh…”

Ầm!

Lục Châu vừa định bóp nát thẻ đạo cụ, đột nhiên Đoan Mộc Sinh lại lần nữa xông ra khỏi tầng băng, trong mắt ngập tràn sát khí: “Giết! Giết ——”

Vừa quát vừa lao thẳng về phía Lục Châu.

“Lớn mật!” Lục Châu vung chưởng, kim sắc chưởng ấn bay ra ngăn trở kim long.

Đoan Mộc Sinh ương ngạnh vô cùng, vừa lui lại mấy chục mét đã lại lần nữa lao tới: “Giết!”

Lục Châu bây giờ mới hiểu được, Đoan Mộc Sinh đã hoàn toàn bị tà khí làm cho choáng váng đầu óc, mất đi lý trí, không còn độ trung thành.

Hư ảnh Lục Châu loé lên, lăng không đánh ra mấy chục đạo chưởng ấn.

Phanh phanh phanh…

[Ting — dạy dỗ Đoan Mộc Sinh, thu hoạch được 200 điểm công đức.]

[Ting — dạy dỗ Đoan Mộc Sinh, thu hoạch được 200 điểm công đức.]

Sắc mặt Đoan Mộc Sinh đại biến: “Đau quá! Đau quá!”

“Còn biết đau? Nghiệt đồ này!” Lục Châu quát lớn một tiếng khiến Đoan Mộc Sinh sửng sốt.

Nhưng rất nhanh tử khí lại che mờ mắt hắn. “Lão tặc! Ăn một thương của ta!”

Đúng là muốn lật trời!

Lục Châu lại thi triển đại thần thông, thân ảnh lấp loé không ngừng, đánh ra thật nhiều chưởng ấn hòng hàng phục hắn.

“Thiên Tâm sư tỷ, hình như đó đúng là tam sư huynh.” Hải Loa cực kỳ mẫn cảm với âm thanh.

Diệp Thiên Tâm gật đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom