-
Chương 1396-1400
Chương 1396
“Không đúng, không đúng… Pháp thân của chúng ta vốn chính là Bách Kiếp Động Minh, có ẩn tàng thế nào cũng chỉ thay đổi vẻ ngoài mà thôi.” Phan Ly Thiên nói.
“Có đạo lý.”
“Thôi kệ đi… ngày khác trở lại bái kiến Các chủ.”
Bốn người lục tục rời khỏi Dưỡng Sinh điện.
Bọn hắn vừa rời đi, Lục Ly và Nhan Chân Lạc từ trong hành lang đi ra, dõi mắt nhìn theo bốn vị trưởng lão.
“Nhan lão ca, ta tin lời ngươi nói rồi, không thể dò xét Ma Thiên Các theo lẽ thường. Nhưng mà việc này là sao đây? Người thường đi chỗ cao, nước chảy về chỗ trũng, có thể giải thích giùm ta vì sao Các chủ lại muốn trở về Thái Cực Sơ Thành không?” Lục Ly đầu óc mơ hồ nói.
Nhan Chân Lạc cũng gãi gãi đầu: “Đừng hỏi, chúng ta phải xem như không thấy.”
Vừa nói hắn vừa rời đi.
“…Không thấy, không thấy…”
Lục Ly đi theo Nhan Chân Lạc, chợt quay đầu nhìn về phía Dưỡng Sinh điện: “Nói như vậy, lần trước khi ta gặp Các chủ, ngài đang sử dụng pháp thân giả?”
Nghĩ vậy, hắn không khỏi gật gù.
. . .
Tấn thăng Tứ tượng Tung Hoành cần 100 năm thọ mệnh, tấn thăng Ngũ Khí Triều Nguyên lại cần 300 năm, gấp ba lần. Có thể thấy càng về sau thọ mệnh tiêu hao càng lớn.
Nửa ngày trôi qua, thái dương ngả về tây, ánh nắng chiều rọi vào bệ cửa sổ trong Dưỡng Sinh điện.
Lam pháp thân toả ra quang mang xanh thẳm khiến Lục Châu không khỏi nghĩ: “Thế gian thật sự có lam liên giới sao?”
Lam Thuỷ Tinh đến từ Thái Hư, Cơ Thiên Đạo lúc trước lấy được hạt giống Thái Hư… như vậy có phải lam liên có liên quan đến Thái Hư không?
Dường như đã được cõi u minh chú định.
Ông ——
Pháp thân đột nhiên bành trướng, nở rộng ra một vòng.
“Hoàn thành rồi.”
[Ngũ Khí Triều Nguyên, tiêu hao 900 năm thọ mệnh để tấn thăng cấp tiếp theo.]
“. . .”
Trước đó mười năm, trăm năm, không đau không ngứa. Bây giờ nhảy vọt lên tới 900 năm… sau này muốn lên Bách Kiếp Động Minh chẳng phải là mất cả vạn năm à?
Giá nhà đất cũng không tăng quá đáng như thế này!
Nhưng Lục Châu cũng chỉ thầm mắng dưới đáy lòng, vẫn tiếp tục lựa chọn tấn thăng.
Điểm khác biệt giữa lam pháp thân và kim pháp thân càng ngày càng rõ ràng.
Độ khó và thời gian để tấn thăng lam pháp thân lớn hơn kim pháp thân nhiều. Lục Châu nhanh như vậy là vì có kinh nghiệm phong phú, nếu là tân nhân chỉ tu luyện lam pháp thân thì cho dù là kỳ tài ngút trời cũng phải mất hai, ba năm mới lên được Ngũ Khí Triều Nguyên.
Lục Châu mất hai ngày, từ Ngũ Khí Triều Nguyên tấn thăng lên Lục Hào Ly Hợp.
[Lục Hào Ly Hợp, tiêu hao 2.000 năm thọ mệnh để tấn thăng cấp tiếp theo.]
Lục Châu quyết định dừng lại ở đây.
Năm ngàn năm thọ mệnh của hắn chỉ còn lại một nửa, nếu lại tiêu hao thêm hai ngàn năm thì sẽ chẳng còn mấy năm để sống.
“Sử dụng thọ mệnh của bản thân, quá không có lời.”
Lục Châu lại phất tay, toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa cỡ nhỏ xuất hiện đứng bên cạnh lam pháp thân, một cao một thấp.
“Hai toà pháp thân có thể đồng thời xuất hiện.”
Sau đó Lục Châu thu hồi toàn bộ pháp thân. Hiện tại kiểm trắc uy lực pháp thân là chuyện vô nghĩa, nó còn rất nhỏ yếu.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm:
“Sư phụ, thẩm phán Bạch Tháp Ninh Vạn Khoảnh cầu kiến.”
“Vào đi.”
Ninh Vạn Khoảnh được Tiểu Diên Nhi đưa vào Dưỡng Sinh điện.
“Bái kiến Lục các chủ.”
“Có việc gì thế?” Lục Châu hỏi.
“Lam tháp chủ muốn mời Lục các chủ đến gặp một lần.” Ninh Vạn Khoảnh đáp.
“Gặp lão phu?” Lục Châu nghi hoặc.
Ninh Vạn Khoảnh thở dài nói: “Lam tháp chủ vốn đã không còn bao nhiêu thời gian, lần trước đánh với thú hoàng đã động đến căn cơ, chỉ e là…” Nói tới đây, hắn đổi đề tài, “Lam tháp chủ vốn định tự mình đến kinh đô hồng liên giới, nhưng thật sự không đi được.”
“Chuyện lão phu đã đáp ứng, đương nhiên sẽ thực hiện.” Lục Châu nói.
Ninh Vạn Khoảnh mừng rỡ đáp: “Bây giờ Đại Minh vương đình đang nhìn chằm chằm, chỉ đợi ngày Lam tháp chủ rời đi. Có câu này của Lục các chủ, ta yên tâm rồi.”
“Ngươi không phải người của Đại Minh vương đình sao?” Lục Châu đột nhiên hỏi ngược.
“. . .”
Ninh Vạn Khoảnh ngẩn ra, trong đôi mắt vô thần lộ vẻ xấu hổ, “Ta đúng là đến từ Đại Minh, nhưng đó đã là chuyện trong quá khứ. Lần trước thất tiên sinh nói một câu thức tỉnh người trong mộng, ta sao dám làm lại hành vi đó nữa.”
“Đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới hiểu lòng người. Biểu hiện của ngươi rất tốt.” Lục Châu nói.
“Đa tạ Lục các chủ minh giám.”
“Trở về nói với Lam tháp chủ, lão phu từ trước đến nay không hề nuốt lời.”
“Vâng.”
Ninh Vạn Khoảnh đứng thẳng người dậy, không rời đi mà như đang cảm thụ nguyên khí ba động trong đại điện.
“Vãn bối còn có một chuyện muốn thỉnh giáo.”
“Nói đi.”
“Đoan Mộc huynh là tam đệ tử của Lục các chủ, trên người có hạt giống Thái Hư. Lam tháp chủ có nói với ta lục đệ tử Diệp cô nương cũng có hạt giống Thái Hư. Việc này… vãn bối không phải là muốn truy hỏi, chỉ là có mấy lời không nói ra thì không thoải mái…” Ninh Vạn Khoảnh ấp úng nói.
“Lão phu cho phép ngươi nói.” Lục Châu ngồi xuống.
“Đoan Mộc huynh hẳn không hề tham dự vào kế hoạch Thái Hư, tu vi của hắn cũng không đủ để tiến vào bí ẩn chi địa. Diệp cô nương cũng thế. Cho nên vãn bối suy đoán… hạt giống Thái Hư là do tiền bối ban tặng cho họ.”
Ninh Vạn Khoảnh dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Vì sao tiền bối không tự mình sử dụng hạt giống Thái Hư?”
Lục Châu bình tĩnh đáp: “Thiên địa ràng buộc.”
Ai biết thiên địa ràng buộc là cái gì đâu, cứ đổ thừa cho nó là được.
Cũng không thể nói cho hắn biết, lão phu có lam pháp thân còn ngưu bức hơn đây nè?
Ninh Vạn Khoảnh thầm hô một tiếng ‘thì ra là thế’.
Trên thực tế, Lam Hi Hoà đứng trước đại nạn thọ mệnh cũng đã từng tìm kiếm khí tức Thái Hư để giải quyết vấn đề này nhưng vô dụng. Từ bát diệp đến cửu diệp có thể đánh vỡ trói buộc, nhưng Lam Hi Hoà tu hành xảy ra sai sót lại không thể nào giải quyết được.
Ninh Vạn Khoảnh đột nhiên khom người nói: “Vãn bối cam đoan với Lục các chủ, việc Đoan Mộc huynh có hạt giống Thái Hư vãn bối tuyệt đối không nói với bất luận kẻ nào. Nếu dám tiết lộ sẽ chết không yên lành.”
“Ngươi sợ lão phu giết người diệt khẩu?” Lục Châu hỏi.
Chương 1397
“Việc này…”
Ninh Vạn Khoảnh đương nhiên là sợ bị giết người diệt khẩu, lúc này mới ngoan ngoãn chủ động nói: “Vãn bối chẳng qua cảm thấy, việc này không nên tiết lộ ra ngoài để tránh dẫn tới phiền toái không cần thiết.”
Lục Châu nhìn Ninh Vạn Khoảnh, im lặng một lát mới mở miệng: “Ngươi nghĩ ai dám ngấp nghé đồ vật của lão phu?”
Ninh Vạn Khoảnh đáp: “Lục các chủ tu vi cao thâm mạt trắc, thiên hạ đệ nhất, nhưng mà…”
Hắn dừng lại một giây, lời nói xoay chuyển, “Tứ đại bí ẩn chi địa đã ngăn cách với chúng ta thật lâu. Trừ Thái Hư ra, còn có bí ẩn chi địa có khả năng tồn tại cao thủ vượt qua mười lăm Mệnh Cách.”
“Vượt qua Mười lăm Mệnh Cách?” Lục Châu hỏi.
“Vãn bối niên kỷ không lớn, học thức nông cạn, những lời này cũng chỉ là nghe nói mà thôi, không dám khẳng định.”
Lục Châu nhớ tới trên đỉnh núi tuyết gặp phải thiếu chủ Tần gia Tần Mạch Thương, quỷ bộc cũng đã xuất hiện… Nói rõ lời Ninh Vạn Khoảnh là thật. Theo suy đoán của lão thất, cửu cửu quy nhất, như vậy hai thế giới còn lại sẽ là gì?”
“Ngươi trở về phục mệnh đi, ba ngày sau lão phu sẽ đến Bạch Tháp một chuyến.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Ninh Vạn Khoảnh cung kính rời đi.
Lục Châu liền lệnh cho người gọi hộ pháp Mạnh Trường Đông đến, để hắn và Triệu Hồng Phất thông báo cho Diệp Thiên Tâm đến Đại Đường.
. . .
Diệp Thiên Tâm đang ở Ma Thiên Các, nghe được điều này bèn nghi hoặc.
“Ngũ sư tỷ, sư phụ không nói là chuyện gì sao?” Diệp Thiên Tâm hỏi.
Chiêu Nguyệt lắc đầu đáp: “Mạnh hộ pháp chỉ truyền tin tức, không nói sự tình cụ thể. Dù sao muội cũng ở Ma Thiên Các quá lâu rồi, ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt. Ta muốn được ra ngoài chơi mà không được này.”
Diệp Thiên Tâm gật đầu: “Sư phụ có lệnh, muội đương nhiên sẽ tuân theo, chỉ là để Thừa Hoàng lại muội không quá yên tâm.”
Phù văn thông đạo không lớn, Thừa Hoàng có thu nhỏ lại cỡ nào cũng không chui vào vừa.
“Lục sư muội, muội lo lắng dư thừa rồi, ai mà dám ngấp nghé Thừa Hoàng chứ?”
Lời này cũng rất có lý.
Diệp Thiên Tâm chào tạm biệt mọi người trong Ma Thiên Các rồi theo Triệu Hồng Phất đi qua phù văn thông đạo đến hồng liên giới.
Chiều hôm đó, khi thái dương sắp xuống núi.
Triệu Hồng Phất mang Diệp Thiên Tâm đến bên ngoài Dưỡng Sinh điện.
“Lục… ai dà, ta không thích gọi người khác là tiên sinh. Diệp tỷ tỷ, Các chủ đang chờ ở bên trong.” Triệu Hồng Phất tuỳ tiện nói.
Diệp Thiên Tâm cũng không để ý mấy danh xưng này, cười xoà đáp: “Muội chính là phù văn sư thiên tài Triệu Hồng Phất sư phụ mới thu nhận phải không?”
“Diệp tỷ tỷ đã từng nghe nhắc đến ta? Ta nổi danh như vậy sao hìhì.” Triệu Hồng Phất vui vẻ nói.
“Đa tạ muội dẫn ta tới đây.”
“Khách khí, khách khí.” Triệu Hồng Phất làm tư thế mời.
Diệp Thiên Tâm đi vào Dưỡng Sinh điện. Đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi kim liên giới, khó tránh khỏi có chút câu nệ.
Vào trong điện, nàng bỗng nhìn thấy một nam tử khí vũ hiên ngang, ngọc thụ lâm phong đang ngồi trên ghế chủ toạ. Hắn ngồi xếp bằng, mắt nhắm hờ, thần thái tự nhiên.
Đây chính là sư phụ?
Mặc dù Tư Vô Nhai đã nói từ trước việc Lục Châu biến trẻ lại, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, nàng vẫn kinh ngạc không thôi.
Diệp Thiên Tâm đứng sững sờ tại chỗ.
Đúng lúc này, Lục Châu chậm rãi mở mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: “Ngồi đi.”
Thanh âm quen thuộc, cảm giác quen thuộc.
Diệp Thiên Tâm quỳ xuống đất nói: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Miễn lễ.”
“Đa tạ sư phụ.” Nàng đứng lên, ngồi xuống bồ đoàn cách đó không xa.
Lục Châu cảm giác khí tức tu vi nàng rồi nói: “Tu vi tăng tiến rất nhanh.”
“Nhờ sư phụ chỉ điểm đồ nhi mới có được ngày hôm nay.”
“Từ khi nào mà ngươi cũng học mấy trò nịnh nọt của lão bát rồi?” Lục Châu nghi ngờ nói.
Diệp Thiên Tâm lúng túng cúi đầu xuống.
Lục Châu thản nhiên nói: “Thôi, vi sư gọi ngươi tới đây là có việc muốn giao cho ngươi.”
“Xin sư phụ phân phó.”
“Vi sư muốn ngươi tiếp nhận vị trí Tháp chủ Bạch Tháp.”
Diệp Thiên Tâm sửng sốt.
“Bạch Tháp là một trong những thế lực lớn giúp cân bằng bạch liên giới, ngươi cũng đã từng gặp tháp chủ Lam Hi Hoà rồi đó.”
Diệp Thiên Tâm hồi tưởng lại ngày đó gặp được tuyệt thế nữ tử. “Nàng ta chính là Tháp chủ Bạch Tháp?”
“Đúng vậy.”
Diệp Thiên Tâm vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu nói: “Đồ nhi tuyệt đối trung thành với Ma Thiên Các, không hề hai lòng. Vị trí Tháp chủ Bạch Tháp xin sư phụ hãy giao cho người khác!”
Lục Châu lắc đầu: “Vi sư đã đáp ứng với Lam Hi Hoà.”
Việc này…
“Tu vi đồ nhi quá thấp, chỉ sợ không gánh nổi trách nhiệm này. Nếu xảy ra chuyện gì sẽ làm mất thể diện sư phụ…” Diệp Thiên Tâm tiếp tục từ chối.
“Trong Ma Thiên Các, chỉ có ngươi là thích hợp nhất. Ngươi từng là cung chủ Diễn Nguyệt Cung, có năng lực một mình đảm đương một phương thế lực. Đại sư huynh và nhị sư huynh ngươi đều là nam nhân, không thích hợp. Tam sư huynh ngươi hiện tại tung tích không rõ. Chiêu Nguyệt phải ở lại Đại Viêm, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa tuổi tác quá nhỏ… Chỉ có ngươi là phù hợp nhất.”
Lời này khiến Diệp Thiên Tâm lộ vẻ do dự.
Lúc này, thanh âm Tư Vô Nhai từ bên ngoài truyền vào ——
“Lục sư tỷ, hiện tại phù văn thông đạo đã mở, tỷ muốn trở về lúc nào cũng được. Hơn nữa có sư phụ chống lưng cho tỷ, tỷ còn sợ cái gì?”
Tư Vô Nhai bước vào Dưỡng Sinh điện, quỳ gối xuống nói: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Đứng lên rồi nói.”
Tư Vô Nhai đứng lên, quay đầu nói với Diệp Thiên Tâm:
“Lục sư tỷ, việc này đối với tỷ cũng là một cơ hội tốt. Dù sao sư phụ chỉ có một người, tinh lực có hạn.”
Ngụ ý chính là, làm đồ đệ thì nên san sẻ gánh nặng với người.
Diệp Thiên Tâm nghe vậy, trong lòng hiểu rõ, lập tức nói: “Đồ nhi tuân mệnh.”
Lục Châu gật đầu nói: “Nếu thật sự không thích thì đến lúc đó rời đi cũng không muộn. Ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi, hai ngày sau đi theo vi sư một chuyến.”
“Vâng.”
Diệp Thiên Tâm xoay người rời đi.
Sau đó Lục Châu hỏi thăm Tư Vô Nhai về tình hình ở Đại Đường, mọi việc đều được tiến hành theo trình tự nên cũng yên lòng.
Chương 1398
Hai ngày sau.
Trên toà Bạch Tháp cao vạn trượng.
Lam Hi Hoà đứng trên tầng bảy mươi hai, quan sát đại địa phủ đầy tuyết trắng.
Lam y nữ hầu nói: “Chủ nhân, thật sự muốn để người của Lục các chủ tiếp nhận vị trí Tháp chủ sao?”
“Ngươi cảm thấy còn ai thích hợp hơn?” Lam Hi Hoà nhìn lên bầu trời, khẽ nói.
Nữ hầu lắc đầu nói: “Thuộc hạ không biết.”
Lam Hi Hoà không trách cứ nàng, chỉ lẩm bẩm: “Không có ai khác phù hợp hơn… Trước kia ta muốn bồi dưỡng một người, đáng tiếc không đủ thời gian.”
“Tu vi Lục các chủ không thành vấn đề, nhưng về phần nhân cách…”
“Ngươi có từng nghĩ tới, nếu mà hắn có một chút tự tư tự lợi nào thì không có khả năng nhường hạt giống Thái Hư cho đồ đệ.” Lam Hi Hoà nhẹ giọng nói.
Nữ hầu nghẹn lời.
Lúc này, một nữ hầu khác từ bên dưới bay lên, đáp xuống hành lang rồi khom người nói: “Tháp chủ, Lục các chủ đến.”
“Dẫn bọn họ đến đạo trường.”
“Vâng.”
Lam Hi Hoà biến mất tại chỗ, một giây sau xuất hiện trong đạo trường tầng tám mươi.
Lát sau, Lục Châu mang theo ba đồ đệ tiến vào đạo trường.
Lam Hi Hoà cấp tốc nhìn lướt qua đám người, nàng nhận ra bọn họ. Bên trái là Diệp Thiên Tâm, ở giữa là Tư Vô Nhai, bên phải là đồ đệ nhỏ tuổi nhất Tiểu Diên Nhi, nàng đều đã gặp những người này.
“Mời ngồi.” Lam Hi Hoà lên tiếng.
Lục Châu chắp tay chào: “Xem ra khí sắc của ngươi cũng ổn.”
Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu vẫy tay chào hỏi: “Tỷ tỷ, lại gặp mặt nha.”
Một tiếng tỷ tỷ này khiến Lam Hi Hoà nở một nụ cười xinh đẹp như gió xuân. “Nha đầu, nếu không chê thì đến ngồi bên cạnh ta.”
“Được được…”
“Không được vô lễ.” Lục Châu nói.
“Nha…”
Tiểu Diên Nhi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Lục Châu.
Diệp Thiên Tâm và Tư Vô Nhai chắp tay chào: “Lam tháp chủ.”
Lam Hi Hoà gật đầu: “Ta thật ngưỡng mộ Lục các chủ có nhiều đồ đệ ưu tú như vậy.”
Lục Châu thở dài đáp:
“Ngươi chỉ thấy lúc bọn hắn quang vinh, không thấy lúc bọn hắn phản nghịch.”
Ba đồ đệ lập tức xấu hổ cúi đầu. Tiểu Diên Nhi cầm bím tóc chơi đùa, giả vờ như không nghe không biết không thấy.
Lam Hi Hoà cười nói: “Một ngày là thầy cả đời là cha, ta hiểu sự khổ tâm của Lục các chủ.”
Khụ.
Nói xong, Lam Hi Hoà khẽ ho một tiếng, thần thái xuất hiện vẻ uể oải. Nàng muốn ngừng lại nhưng vẫn ho khan liên tục.
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Đã thử hết mọi phương pháp rồi?”
Lam Hi Hoà bất đắc dĩ nói: “Nếu không phải đã đến bước đường cùng, ta cũng không trở thành thế này. Muốn giải quyết đại nạn thọ mệnh, chỉ có thể đột phá tu vi… Đáng tiếc việc tu hành của ta lại xảy ra sai lầm chí mạng.”
Lục Châu không hỏi tới nữa.
Lam Hi Hoà là người đã sống ngàn năm tuế nguyệt, vượt xa tất cả mọi người ở đây, lại là người sống sót sau kế hoạch Thái Hư. Nhất định là nàng đã dùng hết mọi cách vẫn không thể cứu chữa. Từ Mệnh Cách Chi Tâm đến Lam Thuỷ Tinh, thánh vật…
Nữ nhân trời sinh đã thích cái đẹp. cho dù đại thuật huyết tế có thể mang lại bất tử chi thân thì nàng cũng sẽ không làm thử cách này.
“Diệp Thiên Tâm.” Lục Châu cao giọng gọi.
Diệp Thiên Tâm bước ra, đứng trước mặt đám người. Một thân bạch y trắng thuần lại thêm mái tóc trắng, toàn thân nàng hoà nhập vào Bạch Tháp và thiên nhiên, như thể nàng mới chính là chủ nhân của nơi này.
Lam Hi Hoà hài lòng khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua Tư Vô Nhai và Tiểu Diên Nhi… Kỳ thực Lam Hi Hoà cảm thấy mỗi một đệ tử Ma Thiên Các đều thích hợp trở thành Tháp chủ Bạch Tháp.
“Ngươi thấy thế nào?” Lục Châu hỏi.
“Ta rất hài lòng… Diệp Thiên Tâm chính là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí này.” Lam Hi Hoà nói.
Đúng lúc này, một lam y nữ hầu từ bên ngoài đi tới, khom người nói: “Chủ nhân, các vị trưởng lão và thẩm phán giả cầu kiến.”
“Không gặp.” Lam Hi Hoà quả quyết nói.
“Nhưng mà… nhưng bọn họ nói, nếu ngài không gặp, bọn họ sẽ xông vào.” Nữ hầu lúng túng nói.
Lời còn chưa dứt, đám bạch y tu hành giả đã xuất hiện bên ngoài đạo trường. Có khoảng mười mấy người, một nửa là nam, một nửa là nữ.
“Bái kiến Tháp chủ.” Đám người khom người nói.
Lam Hi Hoà vừa định phất tay đuổi bọn họ đi thì Lục Châu đột nhiên lên tiếng: “Sao không để bọn họ vào?”
Lam Hi Hoà đành ngồi xuống, phất tay.
Mười mấy bạch y tu hành giả lập tức tiến vào đại điện, khom người hành lễ với Lục Châu và Lam Hi Hoà.
Một người trong đó nói: “Việc này quan hệ đến vị trí Tháp chủ Bạch Tháp, mong Tháp chủ thứ tội.”
Lam Hi Hoà nói: “Nói đi, có nghi vấn gì?”
“Tháp chủ, Lục các chủ, chúng ta không hề có ý ngấp nghé vị trí Tháp chủ, càng không có bản sự đó. Nếu Lục các chủ tiếp nhận vị trí này, chúng ta cực kỳ vinh hạnh. Nhưng nếu là một người khác, cũng nên là một tu hành giả cao thâm, tài đức vẹn toàn.” Trưởng lão kia nói.
“Tài đức vẹn toàn?”
“Bây giờ địa vị Bạch Tháp càng ngày càng thấp, Đại Minh vương đình thường xuyên khiêu khích, nếu không có người tài đức vẹn toàn đảm nhiệm vị trí Tháp chủ thì Bạch Tháp sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ.” Trưởng lão lo lắng nói.
Một người khác cũng lên tiếng: “Đây cũng là nguyên nhân chúng ta cầu kiến Tháp chủ. Mong Tháp chủ nể tình chúng ta đã vì Bạch Tháp cống hiến nhiều năm mà cho chúng ta và trung tầng, hạ tầng nghị hội một cái công đạo. Nếu không lòng người bàng hoàng, quân tâm tan rã, sẽ ảnh hưởng đến sự đoàn kết nội bộ của Bạch Tháp.”
Kỳ thực người này nói không sai, loại sự tình này dù là ở địa phương nào cũng có.
Lam Hi Hoà nói: “Ta có thể cam đoan với các vị, người tiếp nhận vị trí Tháp chủ chắc chắn trong tương lai tu vi sẽ vượt xa ta.”
Đám người nghe vậy không khỏi kinh ngạc.
Tu hành giả có thể vượt xa Lam Hi Hoà là cao nhân bậc nào?
“Đó là ai?”
Lúc này, Diệp Thiên Tâm xoay người lại, chắp tay chào hỏi đám người.
Mười mấy bạch y tu hành giả đánh giá Diệp Thiên Tâm, từ khí chất, vẻ ngoài đến cử chỉ đều không có vấn đề.
Nhưng vấn đề ở đây là tu vi. Bọn họ cũng ngại, không dám mở miệng đề nghị.
Diệp Thiên Tâm đương nhiên nhận ra, bèn mỉm cười nói với một người trong số đó: “Ta là Diệp Thiên Tâm, xin chỉ giáo.”
Nói xong, nàng nâng tay đánh ra một kim sắc cương ấn hình bông hoa, sau đó là từng đạo kim ấn bay ra, từ từ vỗ cánh trông như một đàn hồ điệp.
Chương 1399
“Điệp Luyến Hoa?”
Chiêu này Lục Châu truyền cho nàng chỉ là một quyển bút ký, không ngờ nàng đã lĩnh ngộ được nhanh như vậy.
Hoa ấn tung bay không có quy luật, muốn tránh né rất khó, chỉ có thể miễn cưỡng hạ thấp người để tránh. Hồ điệp thỉnh thoảng lại giương cánh bay nhanh như thiểm điện, xuất kỳ bất ý, một chiêu Điệp Luyến Hoa tạo thành hiệu quả kinh người.
Đinh Linh là trưởng lão Bạch Tháp, nàng lui về sau mấy bước, cảm thấy mất mặt vì bị chiếm thế thượng phong, bèn gọi ra Tinh Bàn che chắn phía trước.
Phanh phanh phanh…
Điệp Luyến Hoa tiêu tán, Diệp Thiên Tâm bay lùi về sau, thân ảnh tựa như hồ điệp nhẹ nhàng đáp xuống.
“Được rồi.” Lam Hi Hoà mở miệng bảo dừng.
Đinh Linh đành phải dừng tay nói: “Thiên Giới Bà Sa hai Mệnh Cách… Tháp chủ, tu vi như vậy e rằng rất khó phục chúng. Ta không dám bất kính với Lục các chủ, nhưng cho dù chúng ta phục, sau này trung tầng, hạ tầng và người của Đại Minh tất sẽ có người nổi loạn. Mong Tháp chủ và Lục các chủ minh giám.”
Các trưởng lão khác cũng đồng thanh nói: “Mong Tháp chủ và Lục các chủ minh giám.”
Lục Châu nhàn nhạt mỉm cười, rốt cuộc mở miệng: “Ngươi tên Đinh Linh?”
Đinh Linh lập tức xoay người đáp: “Lục trưởng lão Đinh Linh bái kiến Lục các chủ.”
“Ngươi tiến vào Thiên Giới Bà Sa khi nào?” Lục Châu hỏi.
“Một ngàn năm trước.”
“Tu vi ngươi thế nào?”
“Chỉ có sáu Mệnh Cách… Khiến Lục các chủ chê cười rồi.”Đinh Linh ngại ngùng đáp.
Một người đứng bên cạnh nói bổ sung:
“Đinh Linh tuy chỉ có sáu Mệnh Cách nhưng nàng có thiên phú cao, chỉ trong ngàn năm đã đạt tới sáu Mệnh Cách, thế nên mới được Tháp chủ phá lệ bổ nhiệm chức trưởng lão, không bao lâu nữa sẽ vượt qua cả thẩm phán giả.”
Lục Châu không đáp lời mà nói với Diệp Thiên Tâm: “Diệp Thiên Tâm, ngươi đi theo vi sư tu hành bao nhiêu năm rồi?”
Diệp Thiên Tâm hồi đáp: “Đồ nhi học nghệ trên Ma Thiên Các tổng cộng bốn mươi lăm năm.”
Đám người xôn xao.
Lục Châu lại nói: “Ngươi tiến vào Thiên Giới Bà Sa lúc nào?”
“Chưa đến một năm trước.” Diệp Thiên Tâm đáp.
Đám người càng xôn xao hơn.
“Sao có thể chứ?” Đinh Linh kinh ngạc nói.
Thiên Giới Bà Sa Bạch Tháp trông có vẻ nhiều nhưng so với Hắc Tháp thì cũng chỉ ngang tài ngang sức. Nếu so sánh với toàn bộ Đại Minh thì số người bước vào cảnh giới Thiên Giới Bà Sa là rất ít. Bạch Tháp chỉ gom bọn họ lại với nhau mà thôi. Có thể tiến vào Bạch Tháp thì đều là người nổi bật trong các đại tông môn.
Trong số các trưởng lão thì Đinh Linh cũng là người có thiên phú cực cao. Hiện tại có người đứng trước mặt nàng nói rằng trong chưa đầy một năm người đó đã khai hai Mệnh Cách… Đây không phải là đang đánh mặt tất cả các vị trưởng lão sao?
Đinh Linh nói: “Ý của Lục các chủ là, vị cao đồ này của ngài chỉ mới tu hành chưa đến trăm năm?”
Lục Châu thấy nàng có vẻ hoài nghi bèn hỏi: “Ngươi đang nghi ngờ lời lão phu?”
Lão phu vốn không phải người hay nói dối, bây giờ nói sự thật còn bị người ta hoài nghi?
Đinh Linh vội vàng đáp: “Vãn bối không dám.”
Biểu tình trên mặt Diệp Thiên Tâm trở nên nghiêm túc:
“Nếu ta đã muốn tiếp nhận vị trí Tháp chủ thì phải thẳng thắn đối đãi với mọi người. Một kẻ miệng đầy lời nói dối sao có thể phục chúng? Ta lừa gạt các vị nhất thời, có thể lừa gạt một đời sao?”
Đám người nghẹn lời, không nói được gì.
“Cho dù các vị không tin ta thì cũng nên tin tưởng Lam tháp chủ. Lần đầu Lam tháp chủ gặp ta, ta chỉ có tu vi thập diệp, đến một Mệnh Cách cũng không có. Viên Mệnh Cách Chi Tâm đầu tiên của ta cũng là do Lam tháp chủ đưa tặng.” Diệp Thiên Tâm nói.
Lam Hi Hoà gật đầu thừa nhận. “Đúng là như vậy. Các ngươi đừng dùng suy nghĩ của mình để ước đoán thiên tài.”
Đinh Linh: “. . .”
Ta rất muốn nói ta cũng là thiên tài nha huhu! Nhưng so sánh với Diệp Thiên Tâm, nàng lại có vẻ là xuẩn tài.
“Tháp chủ, việc này… thật là quá khó tin. Thời gian một năm đã mở ra hai Mệnh Cách, việc này… sao có khả năng?!” Một trưởng lão lắc đầu liên tục.
Giống như max điểm là 100, mà có người kiểm tra được 150 điểm, quá giả rồi!
Lục Châu rất muốn nói, mười đệ tử của ta đều làm được, nhưng trang bức lúc này chẳng để làm gì, còn dẫn tới phiền toái không cần thiết.
Lam Hi Hoà đảo mắt nhìn các vị trưởng lão, cuối cùng nhìn Diệp Thiên Tâm rồi nói:
“Bởi vì… trên người nàng có khí tức Thái Hư.”
“. . .”
Âm thanh xì xào bàn tán lập tức im bặt. Đám người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Tâm.
“Đáp án này các ngươi hài lòng chứ?” Lam Hi Hoà nói.
Thiên phú là thứ không thể cưỡng cầu. Từ khi sinh ra đến khi chết đi, thiên phú sẽ đi theo mỗi tu hành giả cả đời, không cách nào xoá nhoà. Mà khí tức Thái Hư thì còn cao xa hơn cả thiên phú.
Nhân loại chưa bao giờ từ bỏ việc thăm dò Thái Hư. Càng thăm dò, bọn hắn càng kính sợ nơi đó.
Phàm là những thứ xuất xứ từ Thái Hư, cho dù đó có là vật phẩm rác rưởi nhất thì cũng trở thành bảo bối bị nhân loại điên cuồng tranh đoạt. Mà hạt giống Thái Hư chính là chí bảo trong chí bảo.
Không ai hiểu được vì sao. Thậm chí có người còn đồn rằng Chí Tôn của nhân loại đều đang sinh sống bên trong Thái Hư.
Đinh Linh hoàn toàn phục tùng nói: “Trước đó mạo phạm, mong được tha thứ.”
Tất cả trưởng lão và thẩm phán giả đồng thời khom người.
Chương 1400
Một vị trưởng lão cao tuổi đứng bên trái nói: “Bây giờ xem ra Diệp cô nương đảm nhiệp chức vị Tháp chủ là không thành vấn đề. Chỉ là… khí tức Thái Hư là bảo bối người người mơ ước, một khi Lam tháp chủ rời đi, nếu có người nhân cơ hội này nổi loạn cướp đoạt thì phải làm sao?”
Rất nhiều thiên tài còn chưa kịp biến cường đã bị người ta bóp chết từ trong trứng nước.
Lục Châu nói:
“Diệp Thiên Tâm là đồ đệ của lão phu, ai dám có ý đồ với nàng?”
Đám người không dám tranh cãi.
Lam Hi Hoà nói: “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Việc Diệp Thiên Tâm có khí tức Thái Hư các ngươi hãy giữ bí mật cẩn thận.”
Tất cả mọi người đều gật đầu.
“Lui xuống đi.”
Chúng bạch y tu hành giả không còn dị nghị, nhao nhao rời khỏi đạo trường.
Lam Hi Hoà nói lời xin lỗi: “Khiến Lục các chủ chê cười rồi.”
“Người không phải là thánh hiền, ai cũng có lúc không hiểu chuyện. Bọn họ là người Bạch Tháp, sau này cũng là thuộc hạ của Diệp Thiên Tâm, nếu không phục chúng thì cho dù đảm nhiệm chức vị cũng sẽ tạo thành nguy cơ lớn về sau.” Lục Châu đáp.
Lam Hi Hoà khẽ gật đầu.
“Lục các chủ mang Diệp Thiên Tâm đến đây để thực hiện lời hứa, khiến người kính nể. Từ lần trước đánh một trận với thú hoàng, ta vẫn còn cảm thấy hổ thẹn. Không biết Đoan Mộc Sinh thế nào rồi?”
“Như lời Ninh Vạn Khoảnh nói, việc này đối với hắn có lẽ là một cơ hội. Nếu thú hoàng thật sự ham muốn hạt giống Thái Hư trên người hắn thì càng phải nghĩ cách bảo vệ tính mạng cho hắn. Đại thuật huyết tế đã khiến hắn bị tổn thương rất sâu, nếu ở lại, chưa chắc lão phu có thể chữa trị thành công.”
Lam Hi Hoà đứng lên, mũi chân điểm nhẹ bay tới đứng trước mặt cách Lục Châu mấy mét. Nàng đối mặt với Lục Châu mấy giây, sau đó cả gan đưa ra thỉnh cầu:
“Lục các chủ, có dám cùng ta đến bí ẩn chi địa một chuyến hay không?”
“. . .”
Tại khu vực hỗn loạn trong Triệu Văn Quốc, Lục Châu chỉ xâm nhập vào một phần đã không dám tiếp tục tiến vào.
Hiện tại tu vi thật sự của hắn chỉ mới bảy Mệnh Cách, kém xa Lam Hi Hoà, nếu đi chẳng phải rất dễ sẽ xảy ra chuyện?
Thấy Lục Châu thất thần, Lam Hi Hoà khẽ gọi: “Lục các chủ?”
Lục Châu đứng dậy. “Ngươi biết chỗ của Lục Ngô?”
“Không dám chắc chắn.”
Có nghĩa là, nàng có manh mối nhất định.
“Vậy lão phu cùng ngươi đến bí ẩn chi địa một chuyến.”
Lam Hi Hoà quay đầu nói với lam y nữ hầu: “Ta và Lục các chủ đi một lát sẽ trở lại, không được lãnh đạm khách nhân.”
Nữ hầu khom người nói: “Vâng.”
Tư Vô Nhai cũng đứng lên: “Sư phụ, bí ẩn chi địa vô cùng hung hiểm, người nhất định phải cẩn thận.”
Lam Hi Hoà cười nói:
“Mấy ngàn năm trước, Bạch Tháp đã để lại phù văn thông đạo thông đến bí ẩn chi địa. bí ẩn chi địa đúng là rất hung hiểm, nhưng chỉ cần cẩn thận ứng phó, không gây ra động tĩnh quá lớn thì sẽ không có việc gì. Huống hồ, tu vi Lục các chủ hơn xa ta, hung thú bình thường không làm gì được Lục các chủ.”
Lục Châu: “. . .”
Lão phu hoảng rồi nha!
Nói xong, Lam Hi Hoà tung người bay ra khỏi đạo trường. Lục Châu cũng phi hành theo sau.
Tất cả trưởng lão và thẩm phán giả đứng chờ bên dưới, thấy hai người đi vào phù văn điện cũng không dám hỏi nhiều.
Lam Hi Hoà tiến vào vòng tròn phù văn, khẽ phất tay áo, phù văn thông đạo sáng lên, quang hoa bay thẳng tới đỉnh tháp. Hai người biến mất tại chỗ.
Lục Châu hỏi: “Trước kia ngươi thường đi đến bí ẩn chi địa?”
Lam Hi Hoà lắc đầu nói: “Phù văn thông đạo sẽ sinh ra quang trụ trùng thiên, rất dễ gây chú ý. Một khi thông đạo bị huỷ thì mới thật sự lâm vào cảnh nguy hiểm.”
Một khắc đồng hồ sau, Lam Hi Hoà nói: “Đến rồi.”
Hình ảnh xung quanh xảy ra biến hoá, thứ đầu tiên Lục Châu thấy chính là mê vụ khắp nơi, sau đó hình ảnh sông núi mơ hồ xuất hiện, cổ thụ cao chọc trời… và bờ biển mênh mông vô tận.
“Nơi này chính là bí ẩn chi địa.”
Vị trí hai người vừa xuất hiện là trên một ngọn núi cực cao, sơn phong đâm thẳng vào mây mù.
Hai người đồng thời điều động nguyên khí, lơ lửng trên tầng mây, quang sát thế giới bí ẩn u ám không ánh sáng, quỷ dị mà thần bí.
Mái tóc dài của Lam Hi Hoà tung bay theo gió, vạt áo hất tung, nàng nói: “Phù văn thông đạo đặt trên đỉnh núi, khi bắn ra quang trụ mới có thể ẩn vào trong mây, không bị phát hiện… Chỉ là nơi này có phi cầm cường đại, không tuyệt đối an toàn.”
Vù —— ——
Cuồng phong tàn phá đại địa, hàn ý thấu xương. Điều thần kỳ chính là bên dưới cổ thụ chọc trời lại là một mảnh xanh um tươi tốt, không bị hàn khí xâm nhập.
Lam Hi Hoà nói: “Bay về phương nam.”
Lục Châu chú ý thấy tại phía chân trời xa xa có một đường quang tuyến nhàn nhạt.
Hai người phi hành về hướng nam, cũng may tốc độ phi hành của Lam Hi Hoà không nhanh vì phải đề phòng kinh động đến hung thú.
Lát sau, phía trước truyền đến tiếng đạp đất uỳnh uỳnh.
“Hung thú.”
Hai người đáp xuống một ngọn sơn phong, ngẩng đầu nhìn ra xa.
Trong sương mù, một con quái vật khổng lồ trông như khủng long đang chậm rãi đi ngang qua cánh rừng, những cây cổ thụ chọc trời kia cũng chỉ cao đến bắp chân của nó. Làn da hung thú sần sùi như nham thạch, hai mắt màu xanh đen, quanh miệng đều là răng nhọn toả u quang.
Uỳnh, uỳnh…
“Hung thú cấp thú vương.” Lam Hi Hoà nói khẽ. “Thú vương có ý thức lãnh địa cao, nếu tiếp tục bay về phía trước sẽ gặp rất nhiều hung thú cỡ nhỏ, nhưng cấp thú vương sẽ không xuất hiện nữa.”
Hai người bay lên không trung, lướt qua khu rừng u tĩnh, xuyên qua từng dãy núi đá. Quả nhiên bên dưới chân núi có vô số loài hung thú răng nhọn đang tụ tập di chuyển.
Lam Hi Hoà: “Tăng tốc.”
Hư ảnh loé lên, Lam Hi Hoà đã xuất hiện cách đó mấy trăm mét. Nàng xoay người lại nhìn Lục Châu bằng ánh mắt khó hiểu: “Lục các chủ?”
Lục Châu vẫn không vội không chậm bay lướt qua núi đá.
“Càng nhanh càng dễ khiến hung thú chú ý. Thứ thật sự cần đề phòng là đám hung thú trí tuệ cao, chẳng hạn như thú hoàng. Nguyên khí ba động quá mạnh sẽ dẫn tới phiền phức không cần thiết.” Lục Châu ra vẻ đạo mạo giải thích.
“Không đúng, không đúng… Pháp thân của chúng ta vốn chính là Bách Kiếp Động Minh, có ẩn tàng thế nào cũng chỉ thay đổi vẻ ngoài mà thôi.” Phan Ly Thiên nói.
“Có đạo lý.”
“Thôi kệ đi… ngày khác trở lại bái kiến Các chủ.”
Bốn người lục tục rời khỏi Dưỡng Sinh điện.
Bọn hắn vừa rời đi, Lục Ly và Nhan Chân Lạc từ trong hành lang đi ra, dõi mắt nhìn theo bốn vị trưởng lão.
“Nhan lão ca, ta tin lời ngươi nói rồi, không thể dò xét Ma Thiên Các theo lẽ thường. Nhưng mà việc này là sao đây? Người thường đi chỗ cao, nước chảy về chỗ trũng, có thể giải thích giùm ta vì sao Các chủ lại muốn trở về Thái Cực Sơ Thành không?” Lục Ly đầu óc mơ hồ nói.
Nhan Chân Lạc cũng gãi gãi đầu: “Đừng hỏi, chúng ta phải xem như không thấy.”
Vừa nói hắn vừa rời đi.
“…Không thấy, không thấy…”
Lục Ly đi theo Nhan Chân Lạc, chợt quay đầu nhìn về phía Dưỡng Sinh điện: “Nói như vậy, lần trước khi ta gặp Các chủ, ngài đang sử dụng pháp thân giả?”
Nghĩ vậy, hắn không khỏi gật gù.
. . .
Tấn thăng Tứ tượng Tung Hoành cần 100 năm thọ mệnh, tấn thăng Ngũ Khí Triều Nguyên lại cần 300 năm, gấp ba lần. Có thể thấy càng về sau thọ mệnh tiêu hao càng lớn.
Nửa ngày trôi qua, thái dương ngả về tây, ánh nắng chiều rọi vào bệ cửa sổ trong Dưỡng Sinh điện.
Lam pháp thân toả ra quang mang xanh thẳm khiến Lục Châu không khỏi nghĩ: “Thế gian thật sự có lam liên giới sao?”
Lam Thuỷ Tinh đến từ Thái Hư, Cơ Thiên Đạo lúc trước lấy được hạt giống Thái Hư… như vậy có phải lam liên có liên quan đến Thái Hư không?
Dường như đã được cõi u minh chú định.
Ông ——
Pháp thân đột nhiên bành trướng, nở rộng ra một vòng.
“Hoàn thành rồi.”
[Ngũ Khí Triều Nguyên, tiêu hao 900 năm thọ mệnh để tấn thăng cấp tiếp theo.]
“. . .”
Trước đó mười năm, trăm năm, không đau không ngứa. Bây giờ nhảy vọt lên tới 900 năm… sau này muốn lên Bách Kiếp Động Minh chẳng phải là mất cả vạn năm à?
Giá nhà đất cũng không tăng quá đáng như thế này!
Nhưng Lục Châu cũng chỉ thầm mắng dưới đáy lòng, vẫn tiếp tục lựa chọn tấn thăng.
Điểm khác biệt giữa lam pháp thân và kim pháp thân càng ngày càng rõ ràng.
Độ khó và thời gian để tấn thăng lam pháp thân lớn hơn kim pháp thân nhiều. Lục Châu nhanh như vậy là vì có kinh nghiệm phong phú, nếu là tân nhân chỉ tu luyện lam pháp thân thì cho dù là kỳ tài ngút trời cũng phải mất hai, ba năm mới lên được Ngũ Khí Triều Nguyên.
Lục Châu mất hai ngày, từ Ngũ Khí Triều Nguyên tấn thăng lên Lục Hào Ly Hợp.
[Lục Hào Ly Hợp, tiêu hao 2.000 năm thọ mệnh để tấn thăng cấp tiếp theo.]
Lục Châu quyết định dừng lại ở đây.
Năm ngàn năm thọ mệnh của hắn chỉ còn lại một nửa, nếu lại tiêu hao thêm hai ngàn năm thì sẽ chẳng còn mấy năm để sống.
“Sử dụng thọ mệnh của bản thân, quá không có lời.”
Lục Châu lại phất tay, toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa cỡ nhỏ xuất hiện đứng bên cạnh lam pháp thân, một cao một thấp.
“Hai toà pháp thân có thể đồng thời xuất hiện.”
Sau đó Lục Châu thu hồi toàn bộ pháp thân. Hiện tại kiểm trắc uy lực pháp thân là chuyện vô nghĩa, nó còn rất nhỏ yếu.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm:
“Sư phụ, thẩm phán Bạch Tháp Ninh Vạn Khoảnh cầu kiến.”
“Vào đi.”
Ninh Vạn Khoảnh được Tiểu Diên Nhi đưa vào Dưỡng Sinh điện.
“Bái kiến Lục các chủ.”
“Có việc gì thế?” Lục Châu hỏi.
“Lam tháp chủ muốn mời Lục các chủ đến gặp một lần.” Ninh Vạn Khoảnh đáp.
“Gặp lão phu?” Lục Châu nghi hoặc.
Ninh Vạn Khoảnh thở dài nói: “Lam tháp chủ vốn đã không còn bao nhiêu thời gian, lần trước đánh với thú hoàng đã động đến căn cơ, chỉ e là…” Nói tới đây, hắn đổi đề tài, “Lam tháp chủ vốn định tự mình đến kinh đô hồng liên giới, nhưng thật sự không đi được.”
“Chuyện lão phu đã đáp ứng, đương nhiên sẽ thực hiện.” Lục Châu nói.
Ninh Vạn Khoảnh mừng rỡ đáp: “Bây giờ Đại Minh vương đình đang nhìn chằm chằm, chỉ đợi ngày Lam tháp chủ rời đi. Có câu này của Lục các chủ, ta yên tâm rồi.”
“Ngươi không phải người của Đại Minh vương đình sao?” Lục Châu đột nhiên hỏi ngược.
“. . .”
Ninh Vạn Khoảnh ngẩn ra, trong đôi mắt vô thần lộ vẻ xấu hổ, “Ta đúng là đến từ Đại Minh, nhưng đó đã là chuyện trong quá khứ. Lần trước thất tiên sinh nói một câu thức tỉnh người trong mộng, ta sao dám làm lại hành vi đó nữa.”
“Đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới hiểu lòng người. Biểu hiện của ngươi rất tốt.” Lục Châu nói.
“Đa tạ Lục các chủ minh giám.”
“Trở về nói với Lam tháp chủ, lão phu từ trước đến nay không hề nuốt lời.”
“Vâng.”
Ninh Vạn Khoảnh đứng thẳng người dậy, không rời đi mà như đang cảm thụ nguyên khí ba động trong đại điện.
“Vãn bối còn có một chuyện muốn thỉnh giáo.”
“Nói đi.”
“Đoan Mộc huynh là tam đệ tử của Lục các chủ, trên người có hạt giống Thái Hư. Lam tháp chủ có nói với ta lục đệ tử Diệp cô nương cũng có hạt giống Thái Hư. Việc này… vãn bối không phải là muốn truy hỏi, chỉ là có mấy lời không nói ra thì không thoải mái…” Ninh Vạn Khoảnh ấp úng nói.
“Lão phu cho phép ngươi nói.” Lục Châu ngồi xuống.
“Đoan Mộc huynh hẳn không hề tham dự vào kế hoạch Thái Hư, tu vi của hắn cũng không đủ để tiến vào bí ẩn chi địa. Diệp cô nương cũng thế. Cho nên vãn bối suy đoán… hạt giống Thái Hư là do tiền bối ban tặng cho họ.”
Ninh Vạn Khoảnh dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Vì sao tiền bối không tự mình sử dụng hạt giống Thái Hư?”
Lục Châu bình tĩnh đáp: “Thiên địa ràng buộc.”
Ai biết thiên địa ràng buộc là cái gì đâu, cứ đổ thừa cho nó là được.
Cũng không thể nói cho hắn biết, lão phu có lam pháp thân còn ngưu bức hơn đây nè?
Ninh Vạn Khoảnh thầm hô một tiếng ‘thì ra là thế’.
Trên thực tế, Lam Hi Hoà đứng trước đại nạn thọ mệnh cũng đã từng tìm kiếm khí tức Thái Hư để giải quyết vấn đề này nhưng vô dụng. Từ bát diệp đến cửu diệp có thể đánh vỡ trói buộc, nhưng Lam Hi Hoà tu hành xảy ra sai sót lại không thể nào giải quyết được.
Ninh Vạn Khoảnh đột nhiên khom người nói: “Vãn bối cam đoan với Lục các chủ, việc Đoan Mộc huynh có hạt giống Thái Hư vãn bối tuyệt đối không nói với bất luận kẻ nào. Nếu dám tiết lộ sẽ chết không yên lành.”
“Ngươi sợ lão phu giết người diệt khẩu?” Lục Châu hỏi.
Chương 1397
“Việc này…”
Ninh Vạn Khoảnh đương nhiên là sợ bị giết người diệt khẩu, lúc này mới ngoan ngoãn chủ động nói: “Vãn bối chẳng qua cảm thấy, việc này không nên tiết lộ ra ngoài để tránh dẫn tới phiền toái không cần thiết.”
Lục Châu nhìn Ninh Vạn Khoảnh, im lặng một lát mới mở miệng: “Ngươi nghĩ ai dám ngấp nghé đồ vật của lão phu?”
Ninh Vạn Khoảnh đáp: “Lục các chủ tu vi cao thâm mạt trắc, thiên hạ đệ nhất, nhưng mà…”
Hắn dừng lại một giây, lời nói xoay chuyển, “Tứ đại bí ẩn chi địa đã ngăn cách với chúng ta thật lâu. Trừ Thái Hư ra, còn có bí ẩn chi địa có khả năng tồn tại cao thủ vượt qua mười lăm Mệnh Cách.”
“Vượt qua Mười lăm Mệnh Cách?” Lục Châu hỏi.
“Vãn bối niên kỷ không lớn, học thức nông cạn, những lời này cũng chỉ là nghe nói mà thôi, không dám khẳng định.”
Lục Châu nhớ tới trên đỉnh núi tuyết gặp phải thiếu chủ Tần gia Tần Mạch Thương, quỷ bộc cũng đã xuất hiện… Nói rõ lời Ninh Vạn Khoảnh là thật. Theo suy đoán của lão thất, cửu cửu quy nhất, như vậy hai thế giới còn lại sẽ là gì?”
“Ngươi trở về phục mệnh đi, ba ngày sau lão phu sẽ đến Bạch Tháp một chuyến.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Ninh Vạn Khoảnh cung kính rời đi.
Lục Châu liền lệnh cho người gọi hộ pháp Mạnh Trường Đông đến, để hắn và Triệu Hồng Phất thông báo cho Diệp Thiên Tâm đến Đại Đường.
. . .
Diệp Thiên Tâm đang ở Ma Thiên Các, nghe được điều này bèn nghi hoặc.
“Ngũ sư tỷ, sư phụ không nói là chuyện gì sao?” Diệp Thiên Tâm hỏi.
Chiêu Nguyệt lắc đầu đáp: “Mạnh hộ pháp chỉ truyền tin tức, không nói sự tình cụ thể. Dù sao muội cũng ở Ma Thiên Các quá lâu rồi, ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt. Ta muốn được ra ngoài chơi mà không được này.”
Diệp Thiên Tâm gật đầu: “Sư phụ có lệnh, muội đương nhiên sẽ tuân theo, chỉ là để Thừa Hoàng lại muội không quá yên tâm.”
Phù văn thông đạo không lớn, Thừa Hoàng có thu nhỏ lại cỡ nào cũng không chui vào vừa.
“Lục sư muội, muội lo lắng dư thừa rồi, ai mà dám ngấp nghé Thừa Hoàng chứ?”
Lời này cũng rất có lý.
Diệp Thiên Tâm chào tạm biệt mọi người trong Ma Thiên Các rồi theo Triệu Hồng Phất đi qua phù văn thông đạo đến hồng liên giới.
Chiều hôm đó, khi thái dương sắp xuống núi.
Triệu Hồng Phất mang Diệp Thiên Tâm đến bên ngoài Dưỡng Sinh điện.
“Lục… ai dà, ta không thích gọi người khác là tiên sinh. Diệp tỷ tỷ, Các chủ đang chờ ở bên trong.” Triệu Hồng Phất tuỳ tiện nói.
Diệp Thiên Tâm cũng không để ý mấy danh xưng này, cười xoà đáp: “Muội chính là phù văn sư thiên tài Triệu Hồng Phất sư phụ mới thu nhận phải không?”
“Diệp tỷ tỷ đã từng nghe nhắc đến ta? Ta nổi danh như vậy sao hìhì.” Triệu Hồng Phất vui vẻ nói.
“Đa tạ muội dẫn ta tới đây.”
“Khách khí, khách khí.” Triệu Hồng Phất làm tư thế mời.
Diệp Thiên Tâm đi vào Dưỡng Sinh điện. Đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi kim liên giới, khó tránh khỏi có chút câu nệ.
Vào trong điện, nàng bỗng nhìn thấy một nam tử khí vũ hiên ngang, ngọc thụ lâm phong đang ngồi trên ghế chủ toạ. Hắn ngồi xếp bằng, mắt nhắm hờ, thần thái tự nhiên.
Đây chính là sư phụ?
Mặc dù Tư Vô Nhai đã nói từ trước việc Lục Châu biến trẻ lại, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, nàng vẫn kinh ngạc không thôi.
Diệp Thiên Tâm đứng sững sờ tại chỗ.
Đúng lúc này, Lục Châu chậm rãi mở mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: “Ngồi đi.”
Thanh âm quen thuộc, cảm giác quen thuộc.
Diệp Thiên Tâm quỳ xuống đất nói: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Miễn lễ.”
“Đa tạ sư phụ.” Nàng đứng lên, ngồi xuống bồ đoàn cách đó không xa.
Lục Châu cảm giác khí tức tu vi nàng rồi nói: “Tu vi tăng tiến rất nhanh.”
“Nhờ sư phụ chỉ điểm đồ nhi mới có được ngày hôm nay.”
“Từ khi nào mà ngươi cũng học mấy trò nịnh nọt của lão bát rồi?” Lục Châu nghi ngờ nói.
Diệp Thiên Tâm lúng túng cúi đầu xuống.
Lục Châu thản nhiên nói: “Thôi, vi sư gọi ngươi tới đây là có việc muốn giao cho ngươi.”
“Xin sư phụ phân phó.”
“Vi sư muốn ngươi tiếp nhận vị trí Tháp chủ Bạch Tháp.”
Diệp Thiên Tâm sửng sốt.
“Bạch Tháp là một trong những thế lực lớn giúp cân bằng bạch liên giới, ngươi cũng đã từng gặp tháp chủ Lam Hi Hoà rồi đó.”
Diệp Thiên Tâm hồi tưởng lại ngày đó gặp được tuyệt thế nữ tử. “Nàng ta chính là Tháp chủ Bạch Tháp?”
“Đúng vậy.”
Diệp Thiên Tâm vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu nói: “Đồ nhi tuyệt đối trung thành với Ma Thiên Các, không hề hai lòng. Vị trí Tháp chủ Bạch Tháp xin sư phụ hãy giao cho người khác!”
Lục Châu lắc đầu: “Vi sư đã đáp ứng với Lam Hi Hoà.”
Việc này…
“Tu vi đồ nhi quá thấp, chỉ sợ không gánh nổi trách nhiệm này. Nếu xảy ra chuyện gì sẽ làm mất thể diện sư phụ…” Diệp Thiên Tâm tiếp tục từ chối.
“Trong Ma Thiên Các, chỉ có ngươi là thích hợp nhất. Ngươi từng là cung chủ Diễn Nguyệt Cung, có năng lực một mình đảm đương một phương thế lực. Đại sư huynh và nhị sư huynh ngươi đều là nam nhân, không thích hợp. Tam sư huynh ngươi hiện tại tung tích không rõ. Chiêu Nguyệt phải ở lại Đại Viêm, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa tuổi tác quá nhỏ… Chỉ có ngươi là phù hợp nhất.”
Lời này khiến Diệp Thiên Tâm lộ vẻ do dự.
Lúc này, thanh âm Tư Vô Nhai từ bên ngoài truyền vào ——
“Lục sư tỷ, hiện tại phù văn thông đạo đã mở, tỷ muốn trở về lúc nào cũng được. Hơn nữa có sư phụ chống lưng cho tỷ, tỷ còn sợ cái gì?”
Tư Vô Nhai bước vào Dưỡng Sinh điện, quỳ gối xuống nói: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Đứng lên rồi nói.”
Tư Vô Nhai đứng lên, quay đầu nói với Diệp Thiên Tâm:
“Lục sư tỷ, việc này đối với tỷ cũng là một cơ hội tốt. Dù sao sư phụ chỉ có một người, tinh lực có hạn.”
Ngụ ý chính là, làm đồ đệ thì nên san sẻ gánh nặng với người.
Diệp Thiên Tâm nghe vậy, trong lòng hiểu rõ, lập tức nói: “Đồ nhi tuân mệnh.”
Lục Châu gật đầu nói: “Nếu thật sự không thích thì đến lúc đó rời đi cũng không muộn. Ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi, hai ngày sau đi theo vi sư một chuyến.”
“Vâng.”
Diệp Thiên Tâm xoay người rời đi.
Sau đó Lục Châu hỏi thăm Tư Vô Nhai về tình hình ở Đại Đường, mọi việc đều được tiến hành theo trình tự nên cũng yên lòng.
Chương 1398
Hai ngày sau.
Trên toà Bạch Tháp cao vạn trượng.
Lam Hi Hoà đứng trên tầng bảy mươi hai, quan sát đại địa phủ đầy tuyết trắng.
Lam y nữ hầu nói: “Chủ nhân, thật sự muốn để người của Lục các chủ tiếp nhận vị trí Tháp chủ sao?”
“Ngươi cảm thấy còn ai thích hợp hơn?” Lam Hi Hoà nhìn lên bầu trời, khẽ nói.
Nữ hầu lắc đầu nói: “Thuộc hạ không biết.”
Lam Hi Hoà không trách cứ nàng, chỉ lẩm bẩm: “Không có ai khác phù hợp hơn… Trước kia ta muốn bồi dưỡng một người, đáng tiếc không đủ thời gian.”
“Tu vi Lục các chủ không thành vấn đề, nhưng về phần nhân cách…”
“Ngươi có từng nghĩ tới, nếu mà hắn có một chút tự tư tự lợi nào thì không có khả năng nhường hạt giống Thái Hư cho đồ đệ.” Lam Hi Hoà nhẹ giọng nói.
Nữ hầu nghẹn lời.
Lúc này, một nữ hầu khác từ bên dưới bay lên, đáp xuống hành lang rồi khom người nói: “Tháp chủ, Lục các chủ đến.”
“Dẫn bọn họ đến đạo trường.”
“Vâng.”
Lam Hi Hoà biến mất tại chỗ, một giây sau xuất hiện trong đạo trường tầng tám mươi.
Lát sau, Lục Châu mang theo ba đồ đệ tiến vào đạo trường.
Lam Hi Hoà cấp tốc nhìn lướt qua đám người, nàng nhận ra bọn họ. Bên trái là Diệp Thiên Tâm, ở giữa là Tư Vô Nhai, bên phải là đồ đệ nhỏ tuổi nhất Tiểu Diên Nhi, nàng đều đã gặp những người này.
“Mời ngồi.” Lam Hi Hoà lên tiếng.
Lục Châu chắp tay chào: “Xem ra khí sắc của ngươi cũng ổn.”
Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu vẫy tay chào hỏi: “Tỷ tỷ, lại gặp mặt nha.”
Một tiếng tỷ tỷ này khiến Lam Hi Hoà nở một nụ cười xinh đẹp như gió xuân. “Nha đầu, nếu không chê thì đến ngồi bên cạnh ta.”
“Được được…”
“Không được vô lễ.” Lục Châu nói.
“Nha…”
Tiểu Diên Nhi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Lục Châu.
Diệp Thiên Tâm và Tư Vô Nhai chắp tay chào: “Lam tháp chủ.”
Lam Hi Hoà gật đầu: “Ta thật ngưỡng mộ Lục các chủ có nhiều đồ đệ ưu tú như vậy.”
Lục Châu thở dài đáp:
“Ngươi chỉ thấy lúc bọn hắn quang vinh, không thấy lúc bọn hắn phản nghịch.”
Ba đồ đệ lập tức xấu hổ cúi đầu. Tiểu Diên Nhi cầm bím tóc chơi đùa, giả vờ như không nghe không biết không thấy.
Lam Hi Hoà cười nói: “Một ngày là thầy cả đời là cha, ta hiểu sự khổ tâm của Lục các chủ.”
Khụ.
Nói xong, Lam Hi Hoà khẽ ho một tiếng, thần thái xuất hiện vẻ uể oải. Nàng muốn ngừng lại nhưng vẫn ho khan liên tục.
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Đã thử hết mọi phương pháp rồi?”
Lam Hi Hoà bất đắc dĩ nói: “Nếu không phải đã đến bước đường cùng, ta cũng không trở thành thế này. Muốn giải quyết đại nạn thọ mệnh, chỉ có thể đột phá tu vi… Đáng tiếc việc tu hành của ta lại xảy ra sai lầm chí mạng.”
Lục Châu không hỏi tới nữa.
Lam Hi Hoà là người đã sống ngàn năm tuế nguyệt, vượt xa tất cả mọi người ở đây, lại là người sống sót sau kế hoạch Thái Hư. Nhất định là nàng đã dùng hết mọi cách vẫn không thể cứu chữa. Từ Mệnh Cách Chi Tâm đến Lam Thuỷ Tinh, thánh vật…
Nữ nhân trời sinh đã thích cái đẹp. cho dù đại thuật huyết tế có thể mang lại bất tử chi thân thì nàng cũng sẽ không làm thử cách này.
“Diệp Thiên Tâm.” Lục Châu cao giọng gọi.
Diệp Thiên Tâm bước ra, đứng trước mặt đám người. Một thân bạch y trắng thuần lại thêm mái tóc trắng, toàn thân nàng hoà nhập vào Bạch Tháp và thiên nhiên, như thể nàng mới chính là chủ nhân của nơi này.
Lam Hi Hoà hài lòng khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua Tư Vô Nhai và Tiểu Diên Nhi… Kỳ thực Lam Hi Hoà cảm thấy mỗi một đệ tử Ma Thiên Các đều thích hợp trở thành Tháp chủ Bạch Tháp.
“Ngươi thấy thế nào?” Lục Châu hỏi.
“Ta rất hài lòng… Diệp Thiên Tâm chính là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí này.” Lam Hi Hoà nói.
Đúng lúc này, một lam y nữ hầu từ bên ngoài đi tới, khom người nói: “Chủ nhân, các vị trưởng lão và thẩm phán giả cầu kiến.”
“Không gặp.” Lam Hi Hoà quả quyết nói.
“Nhưng mà… nhưng bọn họ nói, nếu ngài không gặp, bọn họ sẽ xông vào.” Nữ hầu lúng túng nói.
Lời còn chưa dứt, đám bạch y tu hành giả đã xuất hiện bên ngoài đạo trường. Có khoảng mười mấy người, một nửa là nam, một nửa là nữ.
“Bái kiến Tháp chủ.” Đám người khom người nói.
Lam Hi Hoà vừa định phất tay đuổi bọn họ đi thì Lục Châu đột nhiên lên tiếng: “Sao không để bọn họ vào?”
Lam Hi Hoà đành ngồi xuống, phất tay.
Mười mấy bạch y tu hành giả lập tức tiến vào đại điện, khom người hành lễ với Lục Châu và Lam Hi Hoà.
Một người trong đó nói: “Việc này quan hệ đến vị trí Tháp chủ Bạch Tháp, mong Tháp chủ thứ tội.”
Lam Hi Hoà nói: “Nói đi, có nghi vấn gì?”
“Tháp chủ, Lục các chủ, chúng ta không hề có ý ngấp nghé vị trí Tháp chủ, càng không có bản sự đó. Nếu Lục các chủ tiếp nhận vị trí này, chúng ta cực kỳ vinh hạnh. Nhưng nếu là một người khác, cũng nên là một tu hành giả cao thâm, tài đức vẹn toàn.” Trưởng lão kia nói.
“Tài đức vẹn toàn?”
“Bây giờ địa vị Bạch Tháp càng ngày càng thấp, Đại Minh vương đình thường xuyên khiêu khích, nếu không có người tài đức vẹn toàn đảm nhiệm vị trí Tháp chủ thì Bạch Tháp sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ.” Trưởng lão lo lắng nói.
Một người khác cũng lên tiếng: “Đây cũng là nguyên nhân chúng ta cầu kiến Tháp chủ. Mong Tháp chủ nể tình chúng ta đã vì Bạch Tháp cống hiến nhiều năm mà cho chúng ta và trung tầng, hạ tầng nghị hội một cái công đạo. Nếu không lòng người bàng hoàng, quân tâm tan rã, sẽ ảnh hưởng đến sự đoàn kết nội bộ của Bạch Tháp.”
Kỳ thực người này nói không sai, loại sự tình này dù là ở địa phương nào cũng có.
Lam Hi Hoà nói: “Ta có thể cam đoan với các vị, người tiếp nhận vị trí Tháp chủ chắc chắn trong tương lai tu vi sẽ vượt xa ta.”
Đám người nghe vậy không khỏi kinh ngạc.
Tu hành giả có thể vượt xa Lam Hi Hoà là cao nhân bậc nào?
“Đó là ai?”
Lúc này, Diệp Thiên Tâm xoay người lại, chắp tay chào hỏi đám người.
Mười mấy bạch y tu hành giả đánh giá Diệp Thiên Tâm, từ khí chất, vẻ ngoài đến cử chỉ đều không có vấn đề.
Nhưng vấn đề ở đây là tu vi. Bọn họ cũng ngại, không dám mở miệng đề nghị.
Diệp Thiên Tâm đương nhiên nhận ra, bèn mỉm cười nói với một người trong số đó: “Ta là Diệp Thiên Tâm, xin chỉ giáo.”
Nói xong, nàng nâng tay đánh ra một kim sắc cương ấn hình bông hoa, sau đó là từng đạo kim ấn bay ra, từ từ vỗ cánh trông như một đàn hồ điệp.
Chương 1399
“Điệp Luyến Hoa?”
Chiêu này Lục Châu truyền cho nàng chỉ là một quyển bút ký, không ngờ nàng đã lĩnh ngộ được nhanh như vậy.
Hoa ấn tung bay không có quy luật, muốn tránh né rất khó, chỉ có thể miễn cưỡng hạ thấp người để tránh. Hồ điệp thỉnh thoảng lại giương cánh bay nhanh như thiểm điện, xuất kỳ bất ý, một chiêu Điệp Luyến Hoa tạo thành hiệu quả kinh người.
Đinh Linh là trưởng lão Bạch Tháp, nàng lui về sau mấy bước, cảm thấy mất mặt vì bị chiếm thế thượng phong, bèn gọi ra Tinh Bàn che chắn phía trước.
Phanh phanh phanh…
Điệp Luyến Hoa tiêu tán, Diệp Thiên Tâm bay lùi về sau, thân ảnh tựa như hồ điệp nhẹ nhàng đáp xuống.
“Được rồi.” Lam Hi Hoà mở miệng bảo dừng.
Đinh Linh đành phải dừng tay nói: “Thiên Giới Bà Sa hai Mệnh Cách… Tháp chủ, tu vi như vậy e rằng rất khó phục chúng. Ta không dám bất kính với Lục các chủ, nhưng cho dù chúng ta phục, sau này trung tầng, hạ tầng và người của Đại Minh tất sẽ có người nổi loạn. Mong Tháp chủ và Lục các chủ minh giám.”
Các trưởng lão khác cũng đồng thanh nói: “Mong Tháp chủ và Lục các chủ minh giám.”
Lục Châu nhàn nhạt mỉm cười, rốt cuộc mở miệng: “Ngươi tên Đinh Linh?”
Đinh Linh lập tức xoay người đáp: “Lục trưởng lão Đinh Linh bái kiến Lục các chủ.”
“Ngươi tiến vào Thiên Giới Bà Sa khi nào?” Lục Châu hỏi.
“Một ngàn năm trước.”
“Tu vi ngươi thế nào?”
“Chỉ có sáu Mệnh Cách… Khiến Lục các chủ chê cười rồi.”Đinh Linh ngại ngùng đáp.
Một người đứng bên cạnh nói bổ sung:
“Đinh Linh tuy chỉ có sáu Mệnh Cách nhưng nàng có thiên phú cao, chỉ trong ngàn năm đã đạt tới sáu Mệnh Cách, thế nên mới được Tháp chủ phá lệ bổ nhiệm chức trưởng lão, không bao lâu nữa sẽ vượt qua cả thẩm phán giả.”
Lục Châu không đáp lời mà nói với Diệp Thiên Tâm: “Diệp Thiên Tâm, ngươi đi theo vi sư tu hành bao nhiêu năm rồi?”
Diệp Thiên Tâm hồi đáp: “Đồ nhi học nghệ trên Ma Thiên Các tổng cộng bốn mươi lăm năm.”
Đám người xôn xao.
Lục Châu lại nói: “Ngươi tiến vào Thiên Giới Bà Sa lúc nào?”
“Chưa đến một năm trước.” Diệp Thiên Tâm đáp.
Đám người càng xôn xao hơn.
“Sao có thể chứ?” Đinh Linh kinh ngạc nói.
Thiên Giới Bà Sa Bạch Tháp trông có vẻ nhiều nhưng so với Hắc Tháp thì cũng chỉ ngang tài ngang sức. Nếu so sánh với toàn bộ Đại Minh thì số người bước vào cảnh giới Thiên Giới Bà Sa là rất ít. Bạch Tháp chỉ gom bọn họ lại với nhau mà thôi. Có thể tiến vào Bạch Tháp thì đều là người nổi bật trong các đại tông môn.
Trong số các trưởng lão thì Đinh Linh cũng là người có thiên phú cực cao. Hiện tại có người đứng trước mặt nàng nói rằng trong chưa đầy một năm người đó đã khai hai Mệnh Cách… Đây không phải là đang đánh mặt tất cả các vị trưởng lão sao?
Đinh Linh nói: “Ý của Lục các chủ là, vị cao đồ này của ngài chỉ mới tu hành chưa đến trăm năm?”
Lục Châu thấy nàng có vẻ hoài nghi bèn hỏi: “Ngươi đang nghi ngờ lời lão phu?”
Lão phu vốn không phải người hay nói dối, bây giờ nói sự thật còn bị người ta hoài nghi?
Đinh Linh vội vàng đáp: “Vãn bối không dám.”
Biểu tình trên mặt Diệp Thiên Tâm trở nên nghiêm túc:
“Nếu ta đã muốn tiếp nhận vị trí Tháp chủ thì phải thẳng thắn đối đãi với mọi người. Một kẻ miệng đầy lời nói dối sao có thể phục chúng? Ta lừa gạt các vị nhất thời, có thể lừa gạt một đời sao?”
Đám người nghẹn lời, không nói được gì.
“Cho dù các vị không tin ta thì cũng nên tin tưởng Lam tháp chủ. Lần đầu Lam tháp chủ gặp ta, ta chỉ có tu vi thập diệp, đến một Mệnh Cách cũng không có. Viên Mệnh Cách Chi Tâm đầu tiên của ta cũng là do Lam tháp chủ đưa tặng.” Diệp Thiên Tâm nói.
Lam Hi Hoà gật đầu thừa nhận. “Đúng là như vậy. Các ngươi đừng dùng suy nghĩ của mình để ước đoán thiên tài.”
Đinh Linh: “. . .”
Ta rất muốn nói ta cũng là thiên tài nha huhu! Nhưng so sánh với Diệp Thiên Tâm, nàng lại có vẻ là xuẩn tài.
“Tháp chủ, việc này… thật là quá khó tin. Thời gian một năm đã mở ra hai Mệnh Cách, việc này… sao có khả năng?!” Một trưởng lão lắc đầu liên tục.
Giống như max điểm là 100, mà có người kiểm tra được 150 điểm, quá giả rồi!
Lục Châu rất muốn nói, mười đệ tử của ta đều làm được, nhưng trang bức lúc này chẳng để làm gì, còn dẫn tới phiền toái không cần thiết.
Lam Hi Hoà đảo mắt nhìn các vị trưởng lão, cuối cùng nhìn Diệp Thiên Tâm rồi nói:
“Bởi vì… trên người nàng có khí tức Thái Hư.”
“. . .”
Âm thanh xì xào bàn tán lập tức im bặt. Đám người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Tâm.
“Đáp án này các ngươi hài lòng chứ?” Lam Hi Hoà nói.
Thiên phú là thứ không thể cưỡng cầu. Từ khi sinh ra đến khi chết đi, thiên phú sẽ đi theo mỗi tu hành giả cả đời, không cách nào xoá nhoà. Mà khí tức Thái Hư thì còn cao xa hơn cả thiên phú.
Nhân loại chưa bao giờ từ bỏ việc thăm dò Thái Hư. Càng thăm dò, bọn hắn càng kính sợ nơi đó.
Phàm là những thứ xuất xứ từ Thái Hư, cho dù đó có là vật phẩm rác rưởi nhất thì cũng trở thành bảo bối bị nhân loại điên cuồng tranh đoạt. Mà hạt giống Thái Hư chính là chí bảo trong chí bảo.
Không ai hiểu được vì sao. Thậm chí có người còn đồn rằng Chí Tôn của nhân loại đều đang sinh sống bên trong Thái Hư.
Đinh Linh hoàn toàn phục tùng nói: “Trước đó mạo phạm, mong được tha thứ.”
Tất cả trưởng lão và thẩm phán giả đồng thời khom người.
Chương 1400
Một vị trưởng lão cao tuổi đứng bên trái nói: “Bây giờ xem ra Diệp cô nương đảm nhiệp chức vị Tháp chủ là không thành vấn đề. Chỉ là… khí tức Thái Hư là bảo bối người người mơ ước, một khi Lam tháp chủ rời đi, nếu có người nhân cơ hội này nổi loạn cướp đoạt thì phải làm sao?”
Rất nhiều thiên tài còn chưa kịp biến cường đã bị người ta bóp chết từ trong trứng nước.
Lục Châu nói:
“Diệp Thiên Tâm là đồ đệ của lão phu, ai dám có ý đồ với nàng?”
Đám người không dám tranh cãi.
Lam Hi Hoà nói: “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Việc Diệp Thiên Tâm có khí tức Thái Hư các ngươi hãy giữ bí mật cẩn thận.”
Tất cả mọi người đều gật đầu.
“Lui xuống đi.”
Chúng bạch y tu hành giả không còn dị nghị, nhao nhao rời khỏi đạo trường.
Lam Hi Hoà nói lời xin lỗi: “Khiến Lục các chủ chê cười rồi.”
“Người không phải là thánh hiền, ai cũng có lúc không hiểu chuyện. Bọn họ là người Bạch Tháp, sau này cũng là thuộc hạ của Diệp Thiên Tâm, nếu không phục chúng thì cho dù đảm nhiệm chức vị cũng sẽ tạo thành nguy cơ lớn về sau.” Lục Châu đáp.
Lam Hi Hoà khẽ gật đầu.
“Lục các chủ mang Diệp Thiên Tâm đến đây để thực hiện lời hứa, khiến người kính nể. Từ lần trước đánh một trận với thú hoàng, ta vẫn còn cảm thấy hổ thẹn. Không biết Đoan Mộc Sinh thế nào rồi?”
“Như lời Ninh Vạn Khoảnh nói, việc này đối với hắn có lẽ là một cơ hội. Nếu thú hoàng thật sự ham muốn hạt giống Thái Hư trên người hắn thì càng phải nghĩ cách bảo vệ tính mạng cho hắn. Đại thuật huyết tế đã khiến hắn bị tổn thương rất sâu, nếu ở lại, chưa chắc lão phu có thể chữa trị thành công.”
Lam Hi Hoà đứng lên, mũi chân điểm nhẹ bay tới đứng trước mặt cách Lục Châu mấy mét. Nàng đối mặt với Lục Châu mấy giây, sau đó cả gan đưa ra thỉnh cầu:
“Lục các chủ, có dám cùng ta đến bí ẩn chi địa một chuyến hay không?”
“. . .”
Tại khu vực hỗn loạn trong Triệu Văn Quốc, Lục Châu chỉ xâm nhập vào một phần đã không dám tiếp tục tiến vào.
Hiện tại tu vi thật sự của hắn chỉ mới bảy Mệnh Cách, kém xa Lam Hi Hoà, nếu đi chẳng phải rất dễ sẽ xảy ra chuyện?
Thấy Lục Châu thất thần, Lam Hi Hoà khẽ gọi: “Lục các chủ?”
Lục Châu đứng dậy. “Ngươi biết chỗ của Lục Ngô?”
“Không dám chắc chắn.”
Có nghĩa là, nàng có manh mối nhất định.
“Vậy lão phu cùng ngươi đến bí ẩn chi địa một chuyến.”
Lam Hi Hoà quay đầu nói với lam y nữ hầu: “Ta và Lục các chủ đi một lát sẽ trở lại, không được lãnh đạm khách nhân.”
Nữ hầu khom người nói: “Vâng.”
Tư Vô Nhai cũng đứng lên: “Sư phụ, bí ẩn chi địa vô cùng hung hiểm, người nhất định phải cẩn thận.”
Lam Hi Hoà cười nói:
“Mấy ngàn năm trước, Bạch Tháp đã để lại phù văn thông đạo thông đến bí ẩn chi địa. bí ẩn chi địa đúng là rất hung hiểm, nhưng chỉ cần cẩn thận ứng phó, không gây ra động tĩnh quá lớn thì sẽ không có việc gì. Huống hồ, tu vi Lục các chủ hơn xa ta, hung thú bình thường không làm gì được Lục các chủ.”
Lục Châu: “. . .”
Lão phu hoảng rồi nha!
Nói xong, Lam Hi Hoà tung người bay ra khỏi đạo trường. Lục Châu cũng phi hành theo sau.
Tất cả trưởng lão và thẩm phán giả đứng chờ bên dưới, thấy hai người đi vào phù văn điện cũng không dám hỏi nhiều.
Lam Hi Hoà tiến vào vòng tròn phù văn, khẽ phất tay áo, phù văn thông đạo sáng lên, quang hoa bay thẳng tới đỉnh tháp. Hai người biến mất tại chỗ.
Lục Châu hỏi: “Trước kia ngươi thường đi đến bí ẩn chi địa?”
Lam Hi Hoà lắc đầu nói: “Phù văn thông đạo sẽ sinh ra quang trụ trùng thiên, rất dễ gây chú ý. Một khi thông đạo bị huỷ thì mới thật sự lâm vào cảnh nguy hiểm.”
Một khắc đồng hồ sau, Lam Hi Hoà nói: “Đến rồi.”
Hình ảnh xung quanh xảy ra biến hoá, thứ đầu tiên Lục Châu thấy chính là mê vụ khắp nơi, sau đó hình ảnh sông núi mơ hồ xuất hiện, cổ thụ cao chọc trời… và bờ biển mênh mông vô tận.
“Nơi này chính là bí ẩn chi địa.”
Vị trí hai người vừa xuất hiện là trên một ngọn núi cực cao, sơn phong đâm thẳng vào mây mù.
Hai người đồng thời điều động nguyên khí, lơ lửng trên tầng mây, quang sát thế giới bí ẩn u ám không ánh sáng, quỷ dị mà thần bí.
Mái tóc dài của Lam Hi Hoà tung bay theo gió, vạt áo hất tung, nàng nói: “Phù văn thông đạo đặt trên đỉnh núi, khi bắn ra quang trụ mới có thể ẩn vào trong mây, không bị phát hiện… Chỉ là nơi này có phi cầm cường đại, không tuyệt đối an toàn.”
Vù —— ——
Cuồng phong tàn phá đại địa, hàn ý thấu xương. Điều thần kỳ chính là bên dưới cổ thụ chọc trời lại là một mảnh xanh um tươi tốt, không bị hàn khí xâm nhập.
Lam Hi Hoà nói: “Bay về phương nam.”
Lục Châu chú ý thấy tại phía chân trời xa xa có một đường quang tuyến nhàn nhạt.
Hai người phi hành về hướng nam, cũng may tốc độ phi hành của Lam Hi Hoà không nhanh vì phải đề phòng kinh động đến hung thú.
Lát sau, phía trước truyền đến tiếng đạp đất uỳnh uỳnh.
“Hung thú.”
Hai người đáp xuống một ngọn sơn phong, ngẩng đầu nhìn ra xa.
Trong sương mù, một con quái vật khổng lồ trông như khủng long đang chậm rãi đi ngang qua cánh rừng, những cây cổ thụ chọc trời kia cũng chỉ cao đến bắp chân của nó. Làn da hung thú sần sùi như nham thạch, hai mắt màu xanh đen, quanh miệng đều là răng nhọn toả u quang.
Uỳnh, uỳnh…
“Hung thú cấp thú vương.” Lam Hi Hoà nói khẽ. “Thú vương có ý thức lãnh địa cao, nếu tiếp tục bay về phía trước sẽ gặp rất nhiều hung thú cỡ nhỏ, nhưng cấp thú vương sẽ không xuất hiện nữa.”
Hai người bay lên không trung, lướt qua khu rừng u tĩnh, xuyên qua từng dãy núi đá. Quả nhiên bên dưới chân núi có vô số loài hung thú răng nhọn đang tụ tập di chuyển.
Lam Hi Hoà: “Tăng tốc.”
Hư ảnh loé lên, Lam Hi Hoà đã xuất hiện cách đó mấy trăm mét. Nàng xoay người lại nhìn Lục Châu bằng ánh mắt khó hiểu: “Lục các chủ?”
Lục Châu vẫn không vội không chậm bay lướt qua núi đá.
“Càng nhanh càng dễ khiến hung thú chú ý. Thứ thật sự cần đề phòng là đám hung thú trí tuệ cao, chẳng hạn như thú hoàng. Nguyên khí ba động quá mạnh sẽ dẫn tới phiền phức không cần thiết.” Lục Châu ra vẻ đạo mạo giải thích.
Bình luận facebook